Ta Chỉ Là Nữ Phụ Thôi Mà
Chương 13: Cơ hội
Bốn mắt nhìn nhau đầy "thâm tình" Y Duật sâu trong đáy mắt phản chiếu hình ảnh khuôn mặt mị diễm có phần ngây ngô của Duẫn Nhi. Không biết có phải vì hôm nay hắn mệt mỏi hay không nhưng lúc hắn nhận ra việc mình đã làm thì bản thân đã ôm hạ bộ nằm vật vả dưới sàn nhà kèm theo tiếng "Rầm" đóng cửa.
Lúc cô "vô tình" co chân vào giữa hai chân của anh trai mình thì cũng chỉ là "phản ứng có điều kiện" thôi nha. Ai kiu hắn sát bản mặt vô cô làm gì!!! Cũng không phủ nhận được một điều chính là đôi mắt phóng ra phong tình mị nhãn lúc đó của hắn vô cùng đẹp mắt đủ khiến cho cô một giây bồi hồi.
--------------------------------
Tóc mái rũ xuống ôm vào sườn mặt, mập mờ một đôi yêu mị hồ li, tuấn mĩ dung nhan có phần nhợt nhạt cùng vết thương còn ẩn hiện trên làn da hơi sạm nắng tạo nên sự ưu thương nhưng lại vô tình cuốn hút người nhìn bởi sự mạnh mẽ, bất cần đời của anh. Bất giác, cô nhìn một hồi không biết khi nào mới nhận ra được sự thất thố của bản thân mình.
"Đã đỡ hơn chưa?"- Cầm trên tay, cốc nước ấm, Duẫn Nhi bước đi đến bên giường.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao??? Cô lại cứu tôi?"- Cúi đầu, hai bàn tay siết chặt tấm chăn. Như muỗi kêu cất giọng hỏi.
Cô không trả lời, chỉ đưa ly nước trước mặt anh.
Xoảng
Lúc nãy còn nguyên vẹn thủy tinh vật giờ đã thành những mảnh nhỏ rơi vương vãi trên sàn nhà.
"Tôi đáng lẽ phải chết, phải chết mới đúng!!! Tôi chỉ là một con quái vật. Tôi không đáng sống trên thế giới này!!!"- Gào thét trong tột cùng của đau khổ, tay không ngừng chà xát trên mái tóc, trên khuôn mặt.
"Nhìn tôi"- Bàn tay mềm mại, mang theo hơi ấm, áp lên lạnh như băng khuôn mặt bắt anh đối diện cô. Hoảng loạn, rối bời con ngươi từ từ dịu xuống trong mặt biển yên ắng, tĩnh lặng. Đã rất lâu rồi anh chưa từng thấy bình yên như thế này.
"Cho dù anh có là quái vật thì không có nghĩa là anh không đáng sống trên thế giới này, anh hiểu không?"- Vẫn giữ nguyên ánh mắt chắc chắn nhìn anh. Rạng mây hồng từ đâu xuất hiện. Lý Hạo vội vàng thoát khỏi "gông kìm" của cô xoay mặt đi hướng khác.
"Quái vật không đáng sợ... mà đáng sợ chính là lòng dạ của những người từ chối con người thật của chính bản thân mình"- Bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, để lại một người chung quy vẫn chưa từng rời ánh mắt khỏi cô. Mùi hương hoa hồng còn đọng lại trong căn phòng, vết nhàu ở ga giường vẫn còn đó,... và có gì đó rất lạ đang đập nhanh trong lòng ngực.
------------------------
"Hãy để mọi thứ chìm vào trong quên lãng, khởi sự cho một bắt đầu mới, một tương lai mới"- Cành hoa tulip trắng bị thiêu cháy trong lửa chỉ còn một mảnh đen nằm trên đất.
"Lý Hạo trong quá khứ đã chết, chỉ còn Lý Hạo của hiện tại và tương lai"- Đứng trước mộ bia, Lý Hạo đưa mắt nhìn khung ảnh có dung mạo giống hệt như mình. Mưa lất phất rơi xuống, anh vẫn đứng đó mũ trùm đen che khuất đi biểu cảm. Chỉ thấy một vài giọt nước trong suốt lăn dài trên má, không biết là nước mưa hay là nước mắt anh đang rơi?
"Đi thôi"- Mưa ngừng lại, có gì đó che trên đầu anh, cùng với giọng nói dịu dàng bao phủ trong đó.
Hai người sánh bước bên nhau dưới làn mưa. Tịch mịch nhưng ấm áp.
----------------------------
"Chỗ này có lẽ giúp ích được anh"- Cầm lấy tấm bưu thiếp trên bàn, nhìn vào thời gian, địa điểm, ngẩng đầu nhìn cô. Một người con gái mĩ diễm, trong trẻo lại điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt như pha lê lấp lánh chọc người khác đui mù. Lưu Duẫn Nhi là ân nhân của anh, cũng là người anh tin tưởng nhất từ khi sống lại.
"Vậy tôi về đây, anh cứ ở đây khi nào đến thời điểm có thể rời đi"- Không bực tức hay ngạc nhiên với thái độ im lặng của anh, cô bước ra cửa chuẩn bị đi về.
"Khi tôi quay về, lúc đó em vẫn sẽ cho tôi ở chổ này phải không?"- Nắm chặt cánh tay, khiến cô dừng bước. Tầm mắt chắc chắn mang sợ hãi nhìn chăm chăm vào bóng lưng mảnh khảnh trước mặt.
"Nếu có cơ hội"- Đẩy bàn tay siết chặt làm cô đau đớn ra, bước đi tiếp.
Tiếng cánh cửa đóng lại bên ngoài mở ra một cánh cửa mới trong lòng của Lý Hạo. Có lẽ vì anh không thấy được cái nhếch môi đầy ẩn ý của cô trước khi trả lời câu hỏi của anh.
--------------------
"Hôm nay, con có việc gì vui sao?"- Từ ái, hiền hòa lão bà nhìn cô gái ôn nhu đang mỉm cười, cắm những cành hoa tulip trắng vào lọ thủy tinh.
"Không có gì, chỉ là con có phần háo hức vào ngày mai thôi"- Anh đào tóc bồng bềnh, uốn lượn theo hướng gió.
"Ngày mai là ngày đặc biệt gì sao?"- Hoa lão bà hỏi tiếp.
"Vâng, rất đặc biệt là ngày chị gái của con phát hành MV với Vương ảnh đế"- Vuốt ve cáng hoa trắng muốt trên tay, cô đặt cây kéo tỉa hoa xuống bàn.
-------------------------
P/s: Vô học rồi, bận rộn rồi, đã vậy còn là năm cuối cấp 3...*thở dài* nên tình hình là k biết chừng nào ra nên các nàng hãy thông cảm cho ta nha~
Lúc cô "vô tình" co chân vào giữa hai chân của anh trai mình thì cũng chỉ là "phản ứng có điều kiện" thôi nha. Ai kiu hắn sát bản mặt vô cô làm gì!!! Cũng không phủ nhận được một điều chính là đôi mắt phóng ra phong tình mị nhãn lúc đó của hắn vô cùng đẹp mắt đủ khiến cho cô một giây bồi hồi.
--------------------------------
Tóc mái rũ xuống ôm vào sườn mặt, mập mờ một đôi yêu mị hồ li, tuấn mĩ dung nhan có phần nhợt nhạt cùng vết thương còn ẩn hiện trên làn da hơi sạm nắng tạo nên sự ưu thương nhưng lại vô tình cuốn hút người nhìn bởi sự mạnh mẽ, bất cần đời của anh. Bất giác, cô nhìn một hồi không biết khi nào mới nhận ra được sự thất thố của bản thân mình.
"Đã đỡ hơn chưa?"- Cầm trên tay, cốc nước ấm, Duẫn Nhi bước đi đến bên giường.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao??? Cô lại cứu tôi?"- Cúi đầu, hai bàn tay siết chặt tấm chăn. Như muỗi kêu cất giọng hỏi.
Cô không trả lời, chỉ đưa ly nước trước mặt anh.
Xoảng
Lúc nãy còn nguyên vẹn thủy tinh vật giờ đã thành những mảnh nhỏ rơi vương vãi trên sàn nhà.
"Tôi đáng lẽ phải chết, phải chết mới đúng!!! Tôi chỉ là một con quái vật. Tôi không đáng sống trên thế giới này!!!"- Gào thét trong tột cùng của đau khổ, tay không ngừng chà xát trên mái tóc, trên khuôn mặt.
"Nhìn tôi"- Bàn tay mềm mại, mang theo hơi ấm, áp lên lạnh như băng khuôn mặt bắt anh đối diện cô. Hoảng loạn, rối bời con ngươi từ từ dịu xuống trong mặt biển yên ắng, tĩnh lặng. Đã rất lâu rồi anh chưa từng thấy bình yên như thế này.
"Cho dù anh có là quái vật thì không có nghĩa là anh không đáng sống trên thế giới này, anh hiểu không?"- Vẫn giữ nguyên ánh mắt chắc chắn nhìn anh. Rạng mây hồng từ đâu xuất hiện. Lý Hạo vội vàng thoát khỏi "gông kìm" của cô xoay mặt đi hướng khác.
"Quái vật không đáng sợ... mà đáng sợ chính là lòng dạ của những người từ chối con người thật của chính bản thân mình"- Bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, để lại một người chung quy vẫn chưa từng rời ánh mắt khỏi cô. Mùi hương hoa hồng còn đọng lại trong căn phòng, vết nhàu ở ga giường vẫn còn đó,... và có gì đó rất lạ đang đập nhanh trong lòng ngực.
------------------------
"Hãy để mọi thứ chìm vào trong quên lãng, khởi sự cho một bắt đầu mới, một tương lai mới"- Cành hoa tulip trắng bị thiêu cháy trong lửa chỉ còn một mảnh đen nằm trên đất.
"Lý Hạo trong quá khứ đã chết, chỉ còn Lý Hạo của hiện tại và tương lai"- Đứng trước mộ bia, Lý Hạo đưa mắt nhìn khung ảnh có dung mạo giống hệt như mình. Mưa lất phất rơi xuống, anh vẫn đứng đó mũ trùm đen che khuất đi biểu cảm. Chỉ thấy một vài giọt nước trong suốt lăn dài trên má, không biết là nước mưa hay là nước mắt anh đang rơi?
"Đi thôi"- Mưa ngừng lại, có gì đó che trên đầu anh, cùng với giọng nói dịu dàng bao phủ trong đó.
Hai người sánh bước bên nhau dưới làn mưa. Tịch mịch nhưng ấm áp.
----------------------------
"Chỗ này có lẽ giúp ích được anh"- Cầm lấy tấm bưu thiếp trên bàn, nhìn vào thời gian, địa điểm, ngẩng đầu nhìn cô. Một người con gái mĩ diễm, trong trẻo lại điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt như pha lê lấp lánh chọc người khác đui mù. Lưu Duẫn Nhi là ân nhân của anh, cũng là người anh tin tưởng nhất từ khi sống lại.
"Vậy tôi về đây, anh cứ ở đây khi nào đến thời điểm có thể rời đi"- Không bực tức hay ngạc nhiên với thái độ im lặng của anh, cô bước ra cửa chuẩn bị đi về.
"Khi tôi quay về, lúc đó em vẫn sẽ cho tôi ở chổ này phải không?"- Nắm chặt cánh tay, khiến cô dừng bước. Tầm mắt chắc chắn mang sợ hãi nhìn chăm chăm vào bóng lưng mảnh khảnh trước mặt.
"Nếu có cơ hội"- Đẩy bàn tay siết chặt làm cô đau đớn ra, bước đi tiếp.
Tiếng cánh cửa đóng lại bên ngoài mở ra một cánh cửa mới trong lòng của Lý Hạo. Có lẽ vì anh không thấy được cái nhếch môi đầy ẩn ý của cô trước khi trả lời câu hỏi của anh.
--------------------
"Hôm nay, con có việc gì vui sao?"- Từ ái, hiền hòa lão bà nhìn cô gái ôn nhu đang mỉm cười, cắm những cành hoa tulip trắng vào lọ thủy tinh.
"Không có gì, chỉ là con có phần háo hức vào ngày mai thôi"- Anh đào tóc bồng bềnh, uốn lượn theo hướng gió.
"Ngày mai là ngày đặc biệt gì sao?"- Hoa lão bà hỏi tiếp.
"Vâng, rất đặc biệt là ngày chị gái của con phát hành MV với Vương ảnh đế"- Vuốt ve cáng hoa trắng muốt trên tay, cô đặt cây kéo tỉa hoa xuống bàn.
-------------------------
P/s: Vô học rồi, bận rộn rồi, đã vậy còn là năm cuối cấp 3...*thở dài* nên tình hình là k biết chừng nào ra nên các nàng hãy thông cảm cho ta nha~
Tác giả :
Talacahop