Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 370: Cách sơn đả ngưu
Vu Thanh Bình không khỏi thầm nghĩ như vậy, nhưng cũng không có ý gì khác. Vu Thanh Bình rất hài lòng với cuộc hôn nhân của mình bây giờ. Chồng mặc dù lớn hơn mình không ít, nhưng 40 tuổi cũng đã là phó giám đốc sở Công an tỉnh, coi như lăn lộn không sai. Nhắc đến điều này rất có thể làm cho Vu Thanh Bình tự hào một chút. Chẳng qua gặp phải một tên không bình thường như Dương Phàm, chút tự hào đó gần như không thể. Chính bởi vì như vậy nên Vu Thanh Bình mới càng thêm tò mò.
- Tôi nhớ mình còn lớn hơn anh 2 tháng tuổi, sau anh có thể làm được bí thư thị ủy thành phố Hải Tân cơ chứ?
Vu Thanh Bình cười hì hì hỏi. Đúng là rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng. Năm đó Dương Phàm cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít cô nữ sinh. Lại nói được Dương Phàm theo đuổi mình, Vu Thanh Bình ít nhiều cũng cảm thấy tự hào.
- Ha ha, nói ra tôi cũng may mắn, được một cán bộ cấp bộ trưởng dạy bảo, sau đó xuống Uyển Lăng làm mấy năm, rồi lại lên Viện khoa học xã hội Bắc Kinh nghiên cứu một công trình và vào trường Đảng trung ương học tập, sau đó lại về Uyển Lăng làm phó bí thư thị ủy mấy năm. Năm nay bí thư tỉnh ủy Triệu Việt tỉnh Thiên Nhai đến tỉnh Giang Nam mượn cán bộ, tôi liền đến đây. Chuyện của tôi đã kể hết. Còn cô thì sao?
Dương Phàm nói rất dễ dàng. Vu Thanh Bình đi theo Mao Vũ mấy năm nay sao có thể không biết một người muốn thăng quan khó khăn như thế nào. Nghe ý của Dương Phàm thì có lẽ giáo sư kia rất thích hắn. Nếu không thì sao có thể bò lên nhanh như vậy. Nói ra nếu một người gặp vận may thì không ai cản được. Không ngờ lại được một giáo sư cao cấp như vậy nhìn trúng, đúng là thua rồi.
- Chuyện của tôi cũng không có gì đáng nói. Thi sau khi xong rồi đến đại học sư phạm tỉnh Thiên Nhai học. Sau đó cơ duyên trùng hợp gặp được Mao Vũ – chồng hiện tại của tôi bây giờ. Lúc ấy Mao Vũ không ngừng theo đuổi, tôi năm đó mới học năm thứ 2. Sau khi tốt nghiệp đại học liền lấy nhau, rồi dựa vào chút quan hệ mà đến tỉnh đoàn, sau một thời gian thì vào làm ở một phòng ban tại Tỉnh thành, vẫn là một phó trưởng phòng.
Vu Thanh Bình đơn giản nói một chút. Nhưng Dương Phàm lại nghĩ đến lần đánh cuộc với Trầm Ninh năm đó, thầm nói người phụ nữ này năm đó đúng là biết nhìn. Bây giờ coi như cô ta đã đạt được mong muốn của mình.
Nói đến đây Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng mà nói:
- Không ngờ ở nơi này mà còn có thể gặp cô. Năm đó sau khi lớp chúng ta tốt nghiệp cũng chẳng mấy khi gặp lại nhau.
Vu Thanh Bình cười nói:
- Tôi thấy anh ở Uyển Lăng gần như hô phong hoán vũ, có người biết muốn đến tìm cũng không dám tìm.
Lời này ít nhiều có vẻ tự giễu cợt bản thân, ý là năm đó hoàn cảnh gia đình Dương Phàm không tốt, ở trường học lại chơi thân với "học sinh xấu" là Trầm Ninh. Người khác tránh còn không kịp, bình thường cũng thường trừng mắt nhìn đầy vẻ khinh thường. Tính cách của Dương Phàm năm đó cũng cổ quái, người bình thường đều không chơi được. Nên dù đám bạn học biết Dương Phàm làm gì nhưng có ai dám lên cửa tìm đến, không biết chừng Dương Phàm lại nhớ thù cũ?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi thực sự không có ý so đo. Thực ra nếu có bạn học cũ đến tìm tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp. Cô còn nhớ Trầm Ninh không?
Dương Phàm vừa nhắc đến Trầm Ninh, Vu Thanh Bình có chút xấu hổ nhìn Dương Phàm một cái, thầm nói tên Dương Phàm này cố ý sao? Chẳng qua rất nhanh Vu Thanh Bình lại cười cười rồi nói:
- Sao anh lại đột nhiên nhắc đến Trầm Ninh thế?
Dương Phàm cười nói:
- Trầm Ninh bây giờ đang là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân, có lẽ không lâu nữa sẽ được lên làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố.
Lần này đúng là làm cho Vu Thanh Bình chấn động. Trầm Ninh chẳng qua chỉ lớn hơn Dương Phàm có nửa năm mà ngay cả hắn cũng sắp tương đương với phó giám đốc sở. Vu Thanh Bình liền lập tức cười nói:
- Là do may mắn của anh lên Trầm Ninh mới bò nhanh như vậy sao? Anh đừng phủ nhận. Hai người hồi cấp ba rất thân với nhau, suốt ngày đi đánh nhau. Hì hì, tôi nói đùa đó, anh đừng để bụng.
Dương Phàm khiêm tốn nói một câu:
- Chủ yếu là dựa vào cố gắng của Trầm Ninh, tôi cũng không thể giúp quá nhiều.
Vu Thanh Bình cắt ngang lời Dương Phàm, nói:
- Tôi xin anh, anh đừng nghĩ tôi là trẻ con 3 tuổi được không? Bây giờ có bao giờ nhiêu người đầy năng lực, Trầm Ninh mới 30 tuổi mà đã tương đương phó giám đốc sở. Anh cảm thấy tôi sẽ tin vào lời anh đó là do cố gắng của bản thân Trầm Ninh sao? Bố của Mao Vũ bây giờ còn đang làm ở Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Mà Mao Vũ làm chức phó giám đốc đã 7 năm trời. Chiến tranh chống Nhật mới có 8 năm đó.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi chuyển đề tài:
- Hôm nay Dương Phàm có nhiệm vụ nếu không tôi đã gọi nó đến cùng nói chuyện với nhau.
Nhắc đến chuyện này, Vu Thanh Bình đột nhiên nhớ tới Mao Vũ đã từng đề cập chuyện của Lâm Mãnh với mình. Vì thế Vu Thanh Bình liền cười nói với Dương Phàm:
- Đúng rồi, cục Công an thành phố Hải Tân các anh có một phó cục trưởng tên là Lâm Mãnh hình như là cháu họ của Mao Vũ. Người địa phương sinh con cái đều như vậy, vừa sinh liền sinh một đống, đẻ mãi không hết. Kết quả Lâm Mãnh còn lớn tuổi hơn Mao Vũ một chút nhưng vẫn phải gọi Mao Vũ là chú họ.
Vu Thanh Bình tự cho rằng không lộ giấu vế nói chuyện này ra, nhưng không ngờ Dương Phàm vẫn một mực nhớ thương chuyện này. Bà con họ hàng của Lâm Mãnh ở trên sở Công an tỉnh không ngờ kinh động đến cả phó thị trưởng Tần và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu, vì chuyện này Dương Phàm đã vỗ bàn đầy tức giận.
- Ồ? Hình như có một người như vậy bị Ủy ban kỷ luật thị ủy bắt thì phải.
Dương Phàm quyết định nói thẳng ra, muốn xem thái độ của Vu Thanh Bình như thế nào. Nói về tâm cơ thì 10 Vu Thanh Bình cũng không bằng Dương Phàm. Vu Thanh Bình nghĩ đến Mao Vũ cầm một chiếc thẻ ngân hàng có 300 ngàn về nhà, thầm nói hay là dựa vào quan hệ bạn học cũ mà nói, không biết chừng có thể giúp Mao Vũ một chút.
- Ai. Chính là Lâm Mãnh kia. Cụ thể Mao Vũ không nói, chỉ là vợ của Lâm Mãnh đến nhà tôi khóc một ngày, cho nên Mao Vũ mới đáp ứng hỏi tình hình một chút. Ông bạn, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Vu Thanh Bình còn tự cho mình thông minh nên nói câu sau, sau đó đợi Dương Phàm nói tiếp, thuận tiện cũng mở miệng xin xỏ.
Hỏi tình hình một chút? Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng. Đương nhiên cơn lửa giận cũng không trút lên đầu Vu Thanh Bình làm gì, nhìn cái vẻ mồm năm miệng mười của Vu Thanh Bình thì có lẽ Mao Vũ cũng chẳng buồn nói ra làm gì. Mao Vũ hoạt động mạnh ở chuyện của Lâm Mãnh như vậy, nhất định là nhận được chỗ tốt của người ta. Nếu không một thằng cháu họ là cái mẹ gì chứ? Nghĩ đến đây Dương Phàm liền nhớ tới Ngô Địa Kim và thằng em họ Lâm Thiếu Bạch của hắn. Có lẽ Ngô Địa Kim có chút đầu tư vào chuyện kinh doanh của ông em họ. Nếu không sao nhiều cơ quan nhà nước đến đó ăn cơm như vậy? Nếu không Ngô Địa Kim sao lại phải vội vàng đi đến hiện trường khi ông em họ gây chuyện?
Trong lòng không khỏi suy nghĩ đến chuyện này, Dương Phàm quyết định sẽ nói thật. Nếu không người ta lại không coi mệnh lệnh của bí thư thị ủy vào đâu. Ủy ban kỷ luật thị ủy dám bắt một phó cục trưởng cục Công an thành phố sao? Mà người này lại có chỗ dựa.
- Vấn đề của Lâm Mãnh rất nghiêm trọng. Cô về nói với phó giám đốc Mao một câu, đừng xen vào làm gì.
Dương Phàm vốn định nói lời khó nghe một chút nhưng lời nói đến miệng hắn lại nghĩ dù sao cũng là bạn học cũ, mà hôm nay lại đột nhiên gặp nhau, nghĩ thế nên Dương Phàm bỏ qua. Vì thế liền mượn miệng Vu Thanh Bình gõ Mao Vũ một chút là được. Biết điều thì đừng có thò tay vào chuyện này. Dù sao bây giờ tao nói với vợ mày trước, nếu còn thò tay vào nữa thì đừng trách tao độc ác.
Ý trong lời nói này của Dương Phàm, Vu Thanh Bình sao có thể không nghe ra. Chẳng qua Vu Thanh Bình cũng có chút thất vọng. Đương nhiên Dương Phàm nói như vậy cũng là có ý tốt, Vu Thanh Bình vẫn bắt được nên có chút tiếc nuối mà nói:
- là như vậy sao, về tôi sẽ nói lại với Mao Vũ. Lại nói tôi thấy vợ Lâm Mãnh cũng đáng thương, nghe nói bán cả nhà đi cơ mà.
Dương Phàm thầm nói đáng thương sao? Lúc nhà thằng Lâm Mãnh sung sướng, cô có thấy không? Chẳng qua Dương Phàm nghĩ thấy nói với Vu Thanh Bình cũng vô nghĩa. Vì thế Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác:
- Cô vừa tốt nghiệp đã lấy vợ, con chắc không còn nhỏ nhỉ. Ha ha, con của tôi vẫn còn trong bụng bà xã, có lẽ phải bảy tám tháng nữa mới sinh.
Chuyện chuyển sang vợ và con cái lại đúng vào sở thích tò mò nhiều chuyện của Vu Thanh Bình. Nói chuyện một lát thấy không còn sớm nữa. Dương Phàm mai còn phải đi làm liền cười nói:
- Tối đã sắp xếp chỗ ở chưa? Có cần tôi bố trí không?
Vu Thanh Bình hiển nhiên hiểu rõ nói đến đây là hết, liền cười nói:
- Tôi đã đặt phòng ở khách sạn, lát nữa tôi trực tiếp về đó.
Dương Phàm cũng không nói nhiều, hỏi số điện thoại rồi chào tạm biệt ra về.
Vu Thanh Bình về đến khách sạn mà không thể bình tĩnh lại nổi. Lần gặp lại không ngờ thành ra như vậy. Nói thật trong lòng Vu Thanh Bình có chút khó có thể chấp nhận. Mấy năm nay về nhà mẹ để chơi, lúc gặp bạn học cũ còn có thể ra vẻ tự hào trước mặt bọn họ. Kết quả hôm nay gặp được Dương Phàm, vừa mới ra vẻ một chút đã bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, còn bị dọa không nhẹ.
Vu Thanh Bình nghĩ đến chuyện Lâm Mãnh liền vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho Mao Vũ. Kết quả một lúc lâu không ai nghe máy, Vu Thanh Bình không khỏi có chút khó chịu, thầm nói lão già này đang làm gì không biết?
Lúc này Mao Vũ và Trương Diệu Lam đang tắm uyên ương trong bồn tắm. Sau một phen mãnh liệt hai người liền vào phòng tắm cho nhau. Điện thoại di động vứt ở bên ngoài đương nhiên không nghe thấy rồi.
Phụ nữ 30 như sói, 40 như sói, 50 ngồi một chỗ mà thở hổn hển. Sau một phen kỳ cọ, nhìn dáng người khỏe mạnh của Mao Vũ, thằng em bên dưới mặc dù mềm nhũn nhưng quy mô cũng vẫn to hơn vị ở trong nhà một vòng. Trương Diệu Lam toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng tình nhân liền ngồi xổm xuống trước mặt Mao Vũ, há mồm ngậm lấy làm vệ sinh. Chủ động của Trương Diệu Lam còn hơn nhiều so với các động tác của Vu Thanh Bình.
Hai người lăn qua lăn lại một lúc trong wc, Mao Vũ nghe thấy tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên liền đi ra ngoài cầm lấy thì thấy là do Vu Thanh Bình gọi tới, liền cầm điện thoại gọi về.
- Anh vừa làm gì thế? Sao em gọi mà không nghe máy.
- Đang họp, có vụ án lớn nên để im lặng. Em có việc gì vậy.
Vu Thanh Bình do dự một chút rồi nói lời mà Dương Phàm cần chuyển với Mao Vũ. Mao Vũ nghe xong không khỏi thầm giật mình. Mặc dù vị trí và bối cảnh của hắn muốn nghe được chuyện của Dương Phàm cũng không dễ dàng gì. Nhưng một bí thư thị ủy mới 30 tuổi đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Cảm nhận được ý uy hiếp trong lời nói của Dương Phàm, trong lòng Mao Vũ ít nhiều có chút khó chịu. Thầm nói mày không phải là một thằng bí thư thị ủy thôi sao? Mày có năng lực sao không lên cao hơn nữa? Bị người đè ép cũng không thành thật như con cháu sao?
Nói vài câu đối phó, Mao Vũ liền dập máy. Trương Diệu Lam ở bên nghe điện thoại, một bên lấy tay nghịch ngợm thằng bé đang mềm nhũn chưa bật dậy được.
- ..... một thằng bí thư thị ủy mà kiêu ngạo như vậy sao, không ngờ dám thông qua Vu Thanh Bình để uy hiếp tao.
Mao Vũ nói như vậy, Trương Diệu Lam nhíu mày rồi nói:
- Anh nói chính là bí thư thị ủy trẻ tuổi ở thành phố Hải Tân sao? Hình như thằng này có lai lịch không nhỏ. Em lúc đó đã hỏi lão già kia, nhưng lão già đó rất mất hứng nói đừng hỏi thăm linh tinh.
Câu nói này làm cho Mao Vũ hơi giật mình kinh hãi. Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân chưa chắc đã phó chủ tịch tỉnh như Tần Đồng. Nhưng Tần Đồng hình như cũng không phải kiêng kỵ Dương Phàm mới đúng.
Mao Vũ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Trương Diệu Lam đã hăng hái xông lên, cái lưỡi linh hoạt làm thằng bé sống lại.
Xong chiêu cách sơn đả ngưu, Dương Phàm khá vui vẻ về nhà khách thị ủy. Cuộc thi người mẫu mặc dù không xem được, nhưng dù như thế nào thì Dương Phàm cũng xuất hiện ở đó, cũng thuận tiện làm xong chuyện này. Chuyện này để bên chính quyền thành phố làm là được rồi. Mao Vũ nếu như thức thời thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu thằng Mao Vũ này không biết điều như vậy Vu Thanh Bình cũng đừng trách Dương Phàm không nể tình bạn học cũ. Nói ngắn lại nếu sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm tôi.
Dương Phàm về đến nhà khách thị ủy, hai người phụ nữ vẫn đang ngồi ở nhà khách nói chuyện với nhau, vai đang dựa vào nhau giống trước kia. Thấy Dương Phàm đi vào hai người phụ nữ liền đứng lên, trên mặt là nụ cười vui vẻ. Dương Phàm chẳng buồn nghiên cứu tại sao hai người phụ nữ này lại khôi phục thái độ bình thường như vậy. Dương Phàm ngồi trên sô pha cầm lấy cốc nước mà Trương Tư Tề đưa cho, uống một ngụm rồi nói:
- Sao không đi nghỉ sớm đi.
Trương Tư Tề cười cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm:
- Anh chưa về, em và Chu Dĩnh sao có thể ngủ.
Vừa nói Trương Tư Tề liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt có chút kỳ quái. Dương Phàm đương nhiên nghe ra ý ở bên trong cười khổ một tiếng mà nói:
- Em nghĩ anh là thần tiên à? Làm chuyện đó phải chuẩn bị thể lực. Anh cả người như thế này, anh có muốn cũng chẳng được.
Dương Phàm ít nhiều có chút bất mãn về vấn đề này, điều này làm cho Trương Tư Tề không nhịn được che miệng cười mà nói:
- Đúng là nói linh tinh. Em mệt rồi, đi ngủ đây.
Vừa nói Trương Tư Tề liền quay người lắc mông về phòng ngủ. Dương Phàm ngồi im hút thuốc, Chu Dĩnh ngồi đối diện đầy ngoan ngoãn nhìn Dương Phàm.
- Em nhìn gì thế?
Dương Phàm có chút kỳ quái mà hỏi. Chẳng qua trên bàn đặt máy tính xách tay, Dương Phàm liền chú ý đến. hình như vừa nãy hai người phụ nữ đang loay hoay trước máy tính, xem cái gì nhập tâm đến độ chồng vào cửa cũng không biết.
- Không có gì, em đi lấy quần áo cho anh tắm.
Chu Dĩnh vừa nói liền như kẻ trộm chạy đi, vẻ mặt hơi đỏ lên. Đi đến tủ lấy quần áo.
Cầm lấy quần áo mà Chu Dĩnh đưa tới, Dương Phàm vào trong toilet tắm rửa. Phòng này có hai wc, một cái ở trong phòng ngủ. Kết quả khi Dương Phàm mở cửa thì thấy khóa trái nên hắn chỉ có thể tắm ở phòng ngoài.
Vừa mới cởi quần áo ra và định mở vòi hoa sen thì cửa được mở ra nhè nhẹ. Dương Phàm giật mình quay đầu lại thì thấy Chu Dĩnh mặt đỏ bừng đi vào.
- Quay mặt đi, không cho xem.
Chu Dĩnh đưa tay quay đầu Dương Phàm lại. Chẳng qua trước mặt có gương nên không ảnh hưởng gì đến việc Dương Phàm quan sát phía sau.
Chu Dĩnh trong gương đang quay lưng về phía Dương Phàm, hình như là đang hít sâu một hơi, sau đó từ từ cởi áo ngủ mỏng manh. Dương Phàm nhớ đã đọc thấy một câu trong quyển sách nào đó người phụ nữ khi cởi quần áo là hấp dẫn nhất. Lần này Dương Phàm coi như trực tiếp thấy tận mắt. Chỉ thấy trong quá trình áo ngủ được vén lên, từng phân từng phân da thịt trắng nõn hiện ra. Chiếc tay đưa xuống cởi khuy quần, một chiếc quần lót đáng yêu và gợi cảm hiện ra, sau đó là đôi chân thẳng tắp thon dài trắng nõn.
Cảnh này làm cho người ta máu huyết sôi trào, Dương Phàm hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Chu Dĩnh coi như cũng không cởi hết. Nàng lúc này vẫn còn mặc quần lót, hai tay còn đưa lên che ngực, xoay người lại. Thấy Dương Phàm cười cười trong gương, mặt Chu Dĩnh càng đỏ hơn.
- Nhắm mắt lại không cho nhìn. Không nói anh không được mở mắt.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nhắm mắt lại, cảm thấy vòi hoa sen phun ra nước nóng, sau đó đôi tay nhỏ bé chà xát người mình, cảm giác này thật thoải mái. Bàn tay nhỏ bé trượt dần xuống bên dưới, hơi dừng lại một chút ...
Dương Phàm ít nhiều có chút tiếc nuối, tay vẫn khoanh trước ngực, sau đó hai chiếc bánh bao mềm mại dán vào lưng mình từ từ di chuyển. Mẹ nó chứ. Không biết học từ đâu đây? Quá sung sướng rồi. Dương Phàm rất muốn hỏi một câu nhưng lại sợ vì vậy mà cắt đứt động tác của Chu Dĩnh, đành phải ngậm miệng lẳng lặng hưởng thụ.
Hàng ngày đều có công việc không bao giờ hết, Dương Phàm có đôi khi cảm thấy làm quan không sướng bằng người bình thường. Chẳng qua suy nghĩ lại thấy quyền lực như ma túy vậy, đã dính vào thì cả đời đừng mong thoát ra.
Sáng hôm sau khi xe đến trụ sở thị ủy, những người vội vàng đi vào không một ai không dừng lại chào một câu:
- Bí thư Dương.
Đối với những nhân viên công chức bình thường này, Dương Phàm luôn tươi cười gật đầu đáp lại:
- Chào anh (chào chị)
Người hơi có cấp bậc thì thái độ của Dương Phàm sẽ kém hơn chút, mặt không thay đổi mà chào một câu:
- Chào đồng chí.
Còn cán bộ cấp phó trưởng phòng trở nên khi ân cần thăm hỏi, Dương Phàm chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ nghe thấy.
Đến các cán bộ cấp sở lại được đối xử khác. Đàm Tuyết Ba và Tùng Lệ Lệ có thể được Dương Phàm gật đầu mỉm cười ân cầm thăm hỏi. Ngô Địa Kim thì chỉ có thể được Dương Phàm gật đầu chào lại một câu. Những người còn lại chỉ khẽ ừ một tiếng.
Cái này nói ra thì có chút phức tạp, nhưng trên thực tế đây chính là cách duy trì uy quyền của Dương Phàm mà.
Ngô Địa Kim gần đây coi như thoải mái. Về vấn đề nhân sự, Dương Phàm cho hắn quyền tự do khá lớn. Trên cơ bản Ngô Địa Kim đưa ra, Dương Phàm gật đầu đồng ý. Quyền lợi là một thứ rất tốt, nhưng nắm lấy hết cũng mệt. Dương Phàm bây giờ không có bản lĩnh gì khác, nhưng việc cầm, thả quyền lực rất tự nhiên.
Hai người lên lầu thì gặp nhau, Ngô Địa Kim hơi tránh sang bên rồi cười cười ân cần chào hỏi:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm đáp lại một câu rồi đi lên lầu. Ngô Địa Kim hơi chậm nửa bước, một trước một sau lên lầu. Đây là việc thường thấy khi hai người gặp nhau, coi như biểu hiện hài hòa. Ngô Địa Kim tự nhận mình khá tôn trọng bí thư thị ủy Dương Phàm.
Lúc lên lầu, Ngô Địa Kim đột nhiên nhớ đến chuyện cục Tài chính. Cục trưởng Lưu Á đã bị Tào Dĩnh Nguyên đưa đến trường Đảng tỉnh học, vị trí này rất mẫn cảm. Tào Dĩnh Nguyên đề xuất phó cục trưởng Tạ Khiêm chủ trì công tác, cũng đã thông báo với Ngô Địa Kim.
Hai người gật đầu với nhau, Dương Phàm tiếp tục lên lầu. Ngô Địa Kim do dự một chút rồi về phòng làm việc của mình. Cảm thấy chuyện này mình suy nghĩ rõ ràng rồi hãy nói với Dương Phàm. Vị trí này có tranh hay không, đúng là khó nghĩ.
Dương Phàm vừa mới đến phòng làm việc thì Đàm Tuyết Ba liền tới. Việc Dương Phàm rất coi trọng cán bộ lâu năm như Đàm Tuyết Ba – trưởng ban Tổ chức cán bộ, Lê Quý cũng thấy rõ cho nên vừa thấy Đàm Tuyết Ba đến, hắn vội vàng đứng lên ân cần chào hỏi:
- Trưởng ban Đàm.
- Ừ ừ. Tốt.
Đàm Tuyết Ba không yên lòng gật đầu, mắt không ngừng nhấp nháy. Cử động này bình thường rất hiếm thấy, ở tình huống bình thường thì mọi người luôn hỏi Dương Phàm có bận hay không. Lê Quý vừa nhìn đã biết Đàm Tuyết Ba có tâm sự liền vội vàng đi chuẩn bị nước trà, có lẽ Đàm Tuyết Ba đến là có chuyện muốn muốn bàn với Bí thư Dương. Lê Quý vẫn còn nhớ rất rõ lần trước Đàm Tuyết Ba đến đã ngồi ở trong phòng làm việc của bí thư thị ủy gần một tiếng.
- Lão Đàm có vấn đề gì vậy?
Cách xưng hô của Dương Phàm bây giờ cũng đã thay đổi, đây là tỏ vẻ thân thiết của mình. Có thể được Dương Phàm gọi như vậy, nói rõ trọng lượng và thái độ. Ngay cả Tùng Lệ Lệ mà Dương Phàm còn gọi thêm chức vụ, điều này còn có một ý nghĩa khác.
Cười cười nhận lấy điếu thuốc lá mà Dương Phàm đưa cho, Đàm Tuyết Ba hừ một tiếng rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi có ý kiến với thị trưởng Tào.
Dương Phàm nghe xong không khỏi có chút kỳ quái trong lòng, cười hì hì hỏi:
- làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Vừa lúc Lê Quý bưng trà vào, Dương Phàm cười cười châm thuốc cho Đàm Tuyết Ba sau đó phất tay bảo Lê Quý:
- Trưởng ban Đàm ở đây, người nào đến tôi cũng không gặp.
Thái độ này nói rõ Dương Phàm coi trọng Đàm Tuyết Ba. Tâm trạng lão già cũng ổn định hơn một ít.
- Bí thư Dương, Lưu Á – cục trưởng cục Tài chính là một lão đồng chí (đồng chí làm việc lâu năm trong ngành), con người cũng cần mẫn chăm chỉ, năm nay cũng đã 55 tuổi. Bình thường cũng rất trung thực, thị trưởng Tào để Lưu Á đến trường Đảng học, tôi có ý kiến với chuyện này.
Đàm Tuyết Ba nói khá lộn xộn nhưng cũng nhắn nhủ mấy tin tức. Thứ nhất Lưu Á muốn ngồi tại chỗ đến khi về hưu. Thứ hai người này là đồng chí lâu năm, có quan hệ rộng nếu không Đàm Tuyết Ba cũng không nói chuyện thay lão ta. Ba là chính quyền thành phố muốn thò tay vào cục Tài chính, cho người nhà vào. Đàm Tuyết Ba là trưởng ban Tổ chức cán bộ đương nhiên biết bí thư thị ủy phải nắm nhân sự và tài chính. Tào Dĩnh Nguyên trước khi động đến cục Tài chính có thông báo với Bí thư Dương không? Bây giờ sau khi Đàm Tuyết Ba đã biết, lấy thái độ của Dương Phàm với Đàm Tuyết Ba, chuyện này trước đó nhất định sẽ thương lượng với Đàm Tuyết Ba.
Dương Phàm quả nhiên là nhíu mày, Tào Dĩnh Nguyên bên kia mặc dù Dương Phàm ám chỉ có thể dựa theo ý mình mà điều chỉnh nhân sự. Nhưng mấy cơ quan nhà nước như cục Giao thông, cục Tài chính các thứ phải thông báo trước khi động chứ. Hơn nữa lại là cục Tài chính, cả thành phố có không ít người ăn cơm ngân sách mà.
- Lão Đàm đừng kích động, từ từ nói cụ thể một chút.
Dương Phàm lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng nói đã lộ ra vẻ bất mãn. Nếu không hắn đã trực tiếp nói với Đàm Tuyết Ba:
- Chuyện này tôi biết.
Đàm Tuyết Ba len lén nhìn lướt qua vẻ mặt của Dương Phàm thấy trong dự tính của mình, nên lúc này mới lớn mật nói:
- Tối ngày hôm qua Lưu Á đến chỗ tôi, mang theo một can rượu gạo, uống với tôi đến tận đêm khuya. Trước khi ra về, Lưu Á nói lại một câu: Có lẽ tôi phải xuống. Lúc đó tôi rất kỳ quái muốn hỏi Lưu Á tại sao nói thế thì lão ta đã lên xe đi về. Sáng ngày hôm nay tôi gọi điện thoại hỏi một câu mới biết Lưu Á phải lên trường Đảng tỉnh học tập. Phó cục trưởng cục Tài chính Tạ Kiêm tạm thời chủ trì công việc.
Nói đến đây Đàm Tuyết Ba đột nhiên do dự một chút, nhìn Dương Phàm rồi nói với ý thành khẩn:
- Bí thư Dương, có phải là sau khi học tập từ trường Đảng về sẽ là rút lui hoặc là có sắp xếp khác hay không?
Việc này đã rõ ràng mà Đàm Tuyết Ba còn cố hỏi, đó là kết quả 100 %. Đương nhiên biểu hiện tốt, thái độ tốt lại khác. Nhưng điều này Dương Phàm không thể nói rõ, mà chỉ có thể thản nhiên nói:
- Ừ, vấn đề này phó bí thư Ngô có ý kiến gì không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút cảm thấy thở dài nói là kẻ lão luyện, ở vấn đề này nhất định không dám làm laonj, nhất định đã thông báo với thị ủy trước một tiếng. Đối tượng thông báo nhất định là Ngô Địa Kim. Tào Dĩnh Nguyên có lẽ lo lắng trực tiếp đến tìm Dương Phàm sẽ khiến Dương Phàm không hài lòng. Dù sao vị trí cục trưởng cục Tài chính khá đặc biệt, thông qua Ngô Địa Kim mà nhìn xem thái độ của Dương Phàm cũng là một hành động cẩn thận.
Đàm Tuyết Ba nghe xong câu nói nay liền hừ một tiếng:
- lão Ngô không nói chuyện này với tôi. Bây giờ là học tập không phải là điều động nhân sự.
- Tôi nhớ mình còn lớn hơn anh 2 tháng tuổi, sau anh có thể làm được bí thư thị ủy thành phố Hải Tân cơ chứ?
Vu Thanh Bình cười hì hì hỏi. Đúng là rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng. Năm đó Dương Phàm cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít cô nữ sinh. Lại nói được Dương Phàm theo đuổi mình, Vu Thanh Bình ít nhiều cũng cảm thấy tự hào.
- Ha ha, nói ra tôi cũng may mắn, được một cán bộ cấp bộ trưởng dạy bảo, sau đó xuống Uyển Lăng làm mấy năm, rồi lại lên Viện khoa học xã hội Bắc Kinh nghiên cứu một công trình và vào trường Đảng trung ương học tập, sau đó lại về Uyển Lăng làm phó bí thư thị ủy mấy năm. Năm nay bí thư tỉnh ủy Triệu Việt tỉnh Thiên Nhai đến tỉnh Giang Nam mượn cán bộ, tôi liền đến đây. Chuyện của tôi đã kể hết. Còn cô thì sao?
Dương Phàm nói rất dễ dàng. Vu Thanh Bình đi theo Mao Vũ mấy năm nay sao có thể không biết một người muốn thăng quan khó khăn như thế nào. Nghe ý của Dương Phàm thì có lẽ giáo sư kia rất thích hắn. Nếu không thì sao có thể bò lên nhanh như vậy. Nói ra nếu một người gặp vận may thì không ai cản được. Không ngờ lại được một giáo sư cao cấp như vậy nhìn trúng, đúng là thua rồi.
- Chuyện của tôi cũng không có gì đáng nói. Thi sau khi xong rồi đến đại học sư phạm tỉnh Thiên Nhai học. Sau đó cơ duyên trùng hợp gặp được Mao Vũ – chồng hiện tại của tôi bây giờ. Lúc ấy Mao Vũ không ngừng theo đuổi, tôi năm đó mới học năm thứ 2. Sau khi tốt nghiệp đại học liền lấy nhau, rồi dựa vào chút quan hệ mà đến tỉnh đoàn, sau một thời gian thì vào làm ở một phòng ban tại Tỉnh thành, vẫn là một phó trưởng phòng.
Vu Thanh Bình đơn giản nói một chút. Nhưng Dương Phàm lại nghĩ đến lần đánh cuộc với Trầm Ninh năm đó, thầm nói người phụ nữ này năm đó đúng là biết nhìn. Bây giờ coi như cô ta đã đạt được mong muốn của mình.
Nói đến đây Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng mà nói:
- Không ngờ ở nơi này mà còn có thể gặp cô. Năm đó sau khi lớp chúng ta tốt nghiệp cũng chẳng mấy khi gặp lại nhau.
Vu Thanh Bình cười nói:
- Tôi thấy anh ở Uyển Lăng gần như hô phong hoán vũ, có người biết muốn đến tìm cũng không dám tìm.
Lời này ít nhiều có vẻ tự giễu cợt bản thân, ý là năm đó hoàn cảnh gia đình Dương Phàm không tốt, ở trường học lại chơi thân với "học sinh xấu" là Trầm Ninh. Người khác tránh còn không kịp, bình thường cũng thường trừng mắt nhìn đầy vẻ khinh thường. Tính cách của Dương Phàm năm đó cũng cổ quái, người bình thường đều không chơi được. Nên dù đám bạn học biết Dương Phàm làm gì nhưng có ai dám lên cửa tìm đến, không biết chừng Dương Phàm lại nhớ thù cũ?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi thực sự không có ý so đo. Thực ra nếu có bạn học cũ đến tìm tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp. Cô còn nhớ Trầm Ninh không?
Dương Phàm vừa nhắc đến Trầm Ninh, Vu Thanh Bình có chút xấu hổ nhìn Dương Phàm một cái, thầm nói tên Dương Phàm này cố ý sao? Chẳng qua rất nhanh Vu Thanh Bình lại cười cười rồi nói:
- Sao anh lại đột nhiên nhắc đến Trầm Ninh thế?
Dương Phàm cười nói:
- Trầm Ninh bây giờ đang là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân, có lẽ không lâu nữa sẽ được lên làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố.
Lần này đúng là làm cho Vu Thanh Bình chấn động. Trầm Ninh chẳng qua chỉ lớn hơn Dương Phàm có nửa năm mà ngay cả hắn cũng sắp tương đương với phó giám đốc sở. Vu Thanh Bình liền lập tức cười nói:
- Là do may mắn của anh lên Trầm Ninh mới bò nhanh như vậy sao? Anh đừng phủ nhận. Hai người hồi cấp ba rất thân với nhau, suốt ngày đi đánh nhau. Hì hì, tôi nói đùa đó, anh đừng để bụng.
Dương Phàm khiêm tốn nói một câu:
- Chủ yếu là dựa vào cố gắng của Trầm Ninh, tôi cũng không thể giúp quá nhiều.
Vu Thanh Bình cắt ngang lời Dương Phàm, nói:
- Tôi xin anh, anh đừng nghĩ tôi là trẻ con 3 tuổi được không? Bây giờ có bao giờ nhiêu người đầy năng lực, Trầm Ninh mới 30 tuổi mà đã tương đương phó giám đốc sở. Anh cảm thấy tôi sẽ tin vào lời anh đó là do cố gắng của bản thân Trầm Ninh sao? Bố của Mao Vũ bây giờ còn đang làm ở Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Mà Mao Vũ làm chức phó giám đốc đã 7 năm trời. Chiến tranh chống Nhật mới có 8 năm đó.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi chuyển đề tài:
- Hôm nay Dương Phàm có nhiệm vụ nếu không tôi đã gọi nó đến cùng nói chuyện với nhau.
Nhắc đến chuyện này, Vu Thanh Bình đột nhiên nhớ tới Mao Vũ đã từng đề cập chuyện của Lâm Mãnh với mình. Vì thế Vu Thanh Bình liền cười nói với Dương Phàm:
- Đúng rồi, cục Công an thành phố Hải Tân các anh có một phó cục trưởng tên là Lâm Mãnh hình như là cháu họ của Mao Vũ. Người địa phương sinh con cái đều như vậy, vừa sinh liền sinh một đống, đẻ mãi không hết. Kết quả Lâm Mãnh còn lớn tuổi hơn Mao Vũ một chút nhưng vẫn phải gọi Mao Vũ là chú họ.
Vu Thanh Bình tự cho rằng không lộ giấu vế nói chuyện này ra, nhưng không ngờ Dương Phàm vẫn một mực nhớ thương chuyện này. Bà con họ hàng của Lâm Mãnh ở trên sở Công an tỉnh không ngờ kinh động đến cả phó thị trưởng Tần và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu, vì chuyện này Dương Phàm đã vỗ bàn đầy tức giận.
- Ồ? Hình như có một người như vậy bị Ủy ban kỷ luật thị ủy bắt thì phải.
Dương Phàm quyết định nói thẳng ra, muốn xem thái độ của Vu Thanh Bình như thế nào. Nói về tâm cơ thì 10 Vu Thanh Bình cũng không bằng Dương Phàm. Vu Thanh Bình nghĩ đến Mao Vũ cầm một chiếc thẻ ngân hàng có 300 ngàn về nhà, thầm nói hay là dựa vào quan hệ bạn học cũ mà nói, không biết chừng có thể giúp Mao Vũ một chút.
- Ai. Chính là Lâm Mãnh kia. Cụ thể Mao Vũ không nói, chỉ là vợ của Lâm Mãnh đến nhà tôi khóc một ngày, cho nên Mao Vũ mới đáp ứng hỏi tình hình một chút. Ông bạn, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Vu Thanh Bình còn tự cho mình thông minh nên nói câu sau, sau đó đợi Dương Phàm nói tiếp, thuận tiện cũng mở miệng xin xỏ.
Hỏi tình hình một chút? Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng. Đương nhiên cơn lửa giận cũng không trút lên đầu Vu Thanh Bình làm gì, nhìn cái vẻ mồm năm miệng mười của Vu Thanh Bình thì có lẽ Mao Vũ cũng chẳng buồn nói ra làm gì. Mao Vũ hoạt động mạnh ở chuyện của Lâm Mãnh như vậy, nhất định là nhận được chỗ tốt của người ta. Nếu không một thằng cháu họ là cái mẹ gì chứ? Nghĩ đến đây Dương Phàm liền nhớ tới Ngô Địa Kim và thằng em họ Lâm Thiếu Bạch của hắn. Có lẽ Ngô Địa Kim có chút đầu tư vào chuyện kinh doanh của ông em họ. Nếu không sao nhiều cơ quan nhà nước đến đó ăn cơm như vậy? Nếu không Ngô Địa Kim sao lại phải vội vàng đi đến hiện trường khi ông em họ gây chuyện?
Trong lòng không khỏi suy nghĩ đến chuyện này, Dương Phàm quyết định sẽ nói thật. Nếu không người ta lại không coi mệnh lệnh của bí thư thị ủy vào đâu. Ủy ban kỷ luật thị ủy dám bắt một phó cục trưởng cục Công an thành phố sao? Mà người này lại có chỗ dựa.
- Vấn đề của Lâm Mãnh rất nghiêm trọng. Cô về nói với phó giám đốc Mao một câu, đừng xen vào làm gì.
Dương Phàm vốn định nói lời khó nghe một chút nhưng lời nói đến miệng hắn lại nghĩ dù sao cũng là bạn học cũ, mà hôm nay lại đột nhiên gặp nhau, nghĩ thế nên Dương Phàm bỏ qua. Vì thế liền mượn miệng Vu Thanh Bình gõ Mao Vũ một chút là được. Biết điều thì đừng có thò tay vào chuyện này. Dù sao bây giờ tao nói với vợ mày trước, nếu còn thò tay vào nữa thì đừng trách tao độc ác.
Ý trong lời nói này của Dương Phàm, Vu Thanh Bình sao có thể không nghe ra. Chẳng qua Vu Thanh Bình cũng có chút thất vọng. Đương nhiên Dương Phàm nói như vậy cũng là có ý tốt, Vu Thanh Bình vẫn bắt được nên có chút tiếc nuối mà nói:
- là như vậy sao, về tôi sẽ nói lại với Mao Vũ. Lại nói tôi thấy vợ Lâm Mãnh cũng đáng thương, nghe nói bán cả nhà đi cơ mà.
Dương Phàm thầm nói đáng thương sao? Lúc nhà thằng Lâm Mãnh sung sướng, cô có thấy không? Chẳng qua Dương Phàm nghĩ thấy nói với Vu Thanh Bình cũng vô nghĩa. Vì thế Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác:
- Cô vừa tốt nghiệp đã lấy vợ, con chắc không còn nhỏ nhỉ. Ha ha, con của tôi vẫn còn trong bụng bà xã, có lẽ phải bảy tám tháng nữa mới sinh.
Chuyện chuyển sang vợ và con cái lại đúng vào sở thích tò mò nhiều chuyện của Vu Thanh Bình. Nói chuyện một lát thấy không còn sớm nữa. Dương Phàm mai còn phải đi làm liền cười nói:
- Tối đã sắp xếp chỗ ở chưa? Có cần tôi bố trí không?
Vu Thanh Bình hiển nhiên hiểu rõ nói đến đây là hết, liền cười nói:
- Tôi đã đặt phòng ở khách sạn, lát nữa tôi trực tiếp về đó.
Dương Phàm cũng không nói nhiều, hỏi số điện thoại rồi chào tạm biệt ra về.
Vu Thanh Bình về đến khách sạn mà không thể bình tĩnh lại nổi. Lần gặp lại không ngờ thành ra như vậy. Nói thật trong lòng Vu Thanh Bình có chút khó có thể chấp nhận. Mấy năm nay về nhà mẹ để chơi, lúc gặp bạn học cũ còn có thể ra vẻ tự hào trước mặt bọn họ. Kết quả hôm nay gặp được Dương Phàm, vừa mới ra vẻ một chút đã bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, còn bị dọa không nhẹ.
Vu Thanh Bình nghĩ đến chuyện Lâm Mãnh liền vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho Mao Vũ. Kết quả một lúc lâu không ai nghe máy, Vu Thanh Bình không khỏi có chút khó chịu, thầm nói lão già này đang làm gì không biết?
Lúc này Mao Vũ và Trương Diệu Lam đang tắm uyên ương trong bồn tắm. Sau một phen mãnh liệt hai người liền vào phòng tắm cho nhau. Điện thoại di động vứt ở bên ngoài đương nhiên không nghe thấy rồi.
Phụ nữ 30 như sói, 40 như sói, 50 ngồi một chỗ mà thở hổn hển. Sau một phen kỳ cọ, nhìn dáng người khỏe mạnh của Mao Vũ, thằng em bên dưới mặc dù mềm nhũn nhưng quy mô cũng vẫn to hơn vị ở trong nhà một vòng. Trương Diệu Lam toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng tình nhân liền ngồi xổm xuống trước mặt Mao Vũ, há mồm ngậm lấy làm vệ sinh. Chủ động của Trương Diệu Lam còn hơn nhiều so với các động tác của Vu Thanh Bình.
Hai người lăn qua lăn lại một lúc trong wc, Mao Vũ nghe thấy tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên liền đi ra ngoài cầm lấy thì thấy là do Vu Thanh Bình gọi tới, liền cầm điện thoại gọi về.
- Anh vừa làm gì thế? Sao em gọi mà không nghe máy.
- Đang họp, có vụ án lớn nên để im lặng. Em có việc gì vậy.
Vu Thanh Bình do dự một chút rồi nói lời mà Dương Phàm cần chuyển với Mao Vũ. Mao Vũ nghe xong không khỏi thầm giật mình. Mặc dù vị trí và bối cảnh của hắn muốn nghe được chuyện của Dương Phàm cũng không dễ dàng gì. Nhưng một bí thư thị ủy mới 30 tuổi đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Cảm nhận được ý uy hiếp trong lời nói của Dương Phàm, trong lòng Mao Vũ ít nhiều có chút khó chịu. Thầm nói mày không phải là một thằng bí thư thị ủy thôi sao? Mày có năng lực sao không lên cao hơn nữa? Bị người đè ép cũng không thành thật như con cháu sao?
Nói vài câu đối phó, Mao Vũ liền dập máy. Trương Diệu Lam ở bên nghe điện thoại, một bên lấy tay nghịch ngợm thằng bé đang mềm nhũn chưa bật dậy được.
- ..... một thằng bí thư thị ủy mà kiêu ngạo như vậy sao, không ngờ dám thông qua Vu Thanh Bình để uy hiếp tao.
Mao Vũ nói như vậy, Trương Diệu Lam nhíu mày rồi nói:
- Anh nói chính là bí thư thị ủy trẻ tuổi ở thành phố Hải Tân sao? Hình như thằng này có lai lịch không nhỏ. Em lúc đó đã hỏi lão già kia, nhưng lão già đó rất mất hứng nói đừng hỏi thăm linh tinh.
Câu nói này làm cho Mao Vũ hơi giật mình kinh hãi. Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân chưa chắc đã phó chủ tịch tỉnh như Tần Đồng. Nhưng Tần Đồng hình như cũng không phải kiêng kỵ Dương Phàm mới đúng.
Mao Vũ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Trương Diệu Lam đã hăng hái xông lên, cái lưỡi linh hoạt làm thằng bé sống lại.
Xong chiêu cách sơn đả ngưu, Dương Phàm khá vui vẻ về nhà khách thị ủy. Cuộc thi người mẫu mặc dù không xem được, nhưng dù như thế nào thì Dương Phàm cũng xuất hiện ở đó, cũng thuận tiện làm xong chuyện này. Chuyện này để bên chính quyền thành phố làm là được rồi. Mao Vũ nếu như thức thời thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu thằng Mao Vũ này không biết điều như vậy Vu Thanh Bình cũng đừng trách Dương Phàm không nể tình bạn học cũ. Nói ngắn lại nếu sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm tôi.
Dương Phàm về đến nhà khách thị ủy, hai người phụ nữ vẫn đang ngồi ở nhà khách nói chuyện với nhau, vai đang dựa vào nhau giống trước kia. Thấy Dương Phàm đi vào hai người phụ nữ liền đứng lên, trên mặt là nụ cười vui vẻ. Dương Phàm chẳng buồn nghiên cứu tại sao hai người phụ nữ này lại khôi phục thái độ bình thường như vậy. Dương Phàm ngồi trên sô pha cầm lấy cốc nước mà Trương Tư Tề đưa cho, uống một ngụm rồi nói:
- Sao không đi nghỉ sớm đi.
Trương Tư Tề cười cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm:
- Anh chưa về, em và Chu Dĩnh sao có thể ngủ.
Vừa nói Trương Tư Tề liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt có chút kỳ quái. Dương Phàm đương nhiên nghe ra ý ở bên trong cười khổ một tiếng mà nói:
- Em nghĩ anh là thần tiên à? Làm chuyện đó phải chuẩn bị thể lực. Anh cả người như thế này, anh có muốn cũng chẳng được.
Dương Phàm ít nhiều có chút bất mãn về vấn đề này, điều này làm cho Trương Tư Tề không nhịn được che miệng cười mà nói:
- Đúng là nói linh tinh. Em mệt rồi, đi ngủ đây.
Vừa nói Trương Tư Tề liền quay người lắc mông về phòng ngủ. Dương Phàm ngồi im hút thuốc, Chu Dĩnh ngồi đối diện đầy ngoan ngoãn nhìn Dương Phàm.
- Em nhìn gì thế?
Dương Phàm có chút kỳ quái mà hỏi. Chẳng qua trên bàn đặt máy tính xách tay, Dương Phàm liền chú ý đến. hình như vừa nãy hai người phụ nữ đang loay hoay trước máy tính, xem cái gì nhập tâm đến độ chồng vào cửa cũng không biết.
- Không có gì, em đi lấy quần áo cho anh tắm.
Chu Dĩnh vừa nói liền như kẻ trộm chạy đi, vẻ mặt hơi đỏ lên. Đi đến tủ lấy quần áo.
Cầm lấy quần áo mà Chu Dĩnh đưa tới, Dương Phàm vào trong toilet tắm rửa. Phòng này có hai wc, một cái ở trong phòng ngủ. Kết quả khi Dương Phàm mở cửa thì thấy khóa trái nên hắn chỉ có thể tắm ở phòng ngoài.
Vừa mới cởi quần áo ra và định mở vòi hoa sen thì cửa được mở ra nhè nhẹ. Dương Phàm giật mình quay đầu lại thì thấy Chu Dĩnh mặt đỏ bừng đi vào.
- Quay mặt đi, không cho xem.
Chu Dĩnh đưa tay quay đầu Dương Phàm lại. Chẳng qua trước mặt có gương nên không ảnh hưởng gì đến việc Dương Phàm quan sát phía sau.
Chu Dĩnh trong gương đang quay lưng về phía Dương Phàm, hình như là đang hít sâu một hơi, sau đó từ từ cởi áo ngủ mỏng manh. Dương Phàm nhớ đã đọc thấy một câu trong quyển sách nào đó người phụ nữ khi cởi quần áo là hấp dẫn nhất. Lần này Dương Phàm coi như trực tiếp thấy tận mắt. Chỉ thấy trong quá trình áo ngủ được vén lên, từng phân từng phân da thịt trắng nõn hiện ra. Chiếc tay đưa xuống cởi khuy quần, một chiếc quần lót đáng yêu và gợi cảm hiện ra, sau đó là đôi chân thẳng tắp thon dài trắng nõn.
Cảnh này làm cho người ta máu huyết sôi trào, Dương Phàm hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Chu Dĩnh coi như cũng không cởi hết. Nàng lúc này vẫn còn mặc quần lót, hai tay còn đưa lên che ngực, xoay người lại. Thấy Dương Phàm cười cười trong gương, mặt Chu Dĩnh càng đỏ hơn.
- Nhắm mắt lại không cho nhìn. Không nói anh không được mở mắt.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nhắm mắt lại, cảm thấy vòi hoa sen phun ra nước nóng, sau đó đôi tay nhỏ bé chà xát người mình, cảm giác này thật thoải mái. Bàn tay nhỏ bé trượt dần xuống bên dưới, hơi dừng lại một chút ...
Dương Phàm ít nhiều có chút tiếc nuối, tay vẫn khoanh trước ngực, sau đó hai chiếc bánh bao mềm mại dán vào lưng mình từ từ di chuyển. Mẹ nó chứ. Không biết học từ đâu đây? Quá sung sướng rồi. Dương Phàm rất muốn hỏi một câu nhưng lại sợ vì vậy mà cắt đứt động tác của Chu Dĩnh, đành phải ngậm miệng lẳng lặng hưởng thụ.
Hàng ngày đều có công việc không bao giờ hết, Dương Phàm có đôi khi cảm thấy làm quan không sướng bằng người bình thường. Chẳng qua suy nghĩ lại thấy quyền lực như ma túy vậy, đã dính vào thì cả đời đừng mong thoát ra.
Sáng hôm sau khi xe đến trụ sở thị ủy, những người vội vàng đi vào không một ai không dừng lại chào một câu:
- Bí thư Dương.
Đối với những nhân viên công chức bình thường này, Dương Phàm luôn tươi cười gật đầu đáp lại:
- Chào anh (chào chị)
Người hơi có cấp bậc thì thái độ của Dương Phàm sẽ kém hơn chút, mặt không thay đổi mà chào một câu:
- Chào đồng chí.
Còn cán bộ cấp phó trưởng phòng trở nên khi ân cần thăm hỏi, Dương Phàm chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ nghe thấy.
Đến các cán bộ cấp sở lại được đối xử khác. Đàm Tuyết Ba và Tùng Lệ Lệ có thể được Dương Phàm gật đầu mỉm cười ân cầm thăm hỏi. Ngô Địa Kim thì chỉ có thể được Dương Phàm gật đầu chào lại một câu. Những người còn lại chỉ khẽ ừ một tiếng.
Cái này nói ra thì có chút phức tạp, nhưng trên thực tế đây chính là cách duy trì uy quyền của Dương Phàm mà.
Ngô Địa Kim gần đây coi như thoải mái. Về vấn đề nhân sự, Dương Phàm cho hắn quyền tự do khá lớn. Trên cơ bản Ngô Địa Kim đưa ra, Dương Phàm gật đầu đồng ý. Quyền lợi là một thứ rất tốt, nhưng nắm lấy hết cũng mệt. Dương Phàm bây giờ không có bản lĩnh gì khác, nhưng việc cầm, thả quyền lực rất tự nhiên.
Hai người lên lầu thì gặp nhau, Ngô Địa Kim hơi tránh sang bên rồi cười cười ân cần chào hỏi:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm đáp lại một câu rồi đi lên lầu. Ngô Địa Kim hơi chậm nửa bước, một trước một sau lên lầu. Đây là việc thường thấy khi hai người gặp nhau, coi như biểu hiện hài hòa. Ngô Địa Kim tự nhận mình khá tôn trọng bí thư thị ủy Dương Phàm.
Lúc lên lầu, Ngô Địa Kim đột nhiên nhớ đến chuyện cục Tài chính. Cục trưởng Lưu Á đã bị Tào Dĩnh Nguyên đưa đến trường Đảng tỉnh học, vị trí này rất mẫn cảm. Tào Dĩnh Nguyên đề xuất phó cục trưởng Tạ Khiêm chủ trì công tác, cũng đã thông báo với Ngô Địa Kim.
Hai người gật đầu với nhau, Dương Phàm tiếp tục lên lầu. Ngô Địa Kim do dự một chút rồi về phòng làm việc của mình. Cảm thấy chuyện này mình suy nghĩ rõ ràng rồi hãy nói với Dương Phàm. Vị trí này có tranh hay không, đúng là khó nghĩ.
Dương Phàm vừa mới đến phòng làm việc thì Đàm Tuyết Ba liền tới. Việc Dương Phàm rất coi trọng cán bộ lâu năm như Đàm Tuyết Ba – trưởng ban Tổ chức cán bộ, Lê Quý cũng thấy rõ cho nên vừa thấy Đàm Tuyết Ba đến, hắn vội vàng đứng lên ân cần chào hỏi:
- Trưởng ban Đàm.
- Ừ ừ. Tốt.
Đàm Tuyết Ba không yên lòng gật đầu, mắt không ngừng nhấp nháy. Cử động này bình thường rất hiếm thấy, ở tình huống bình thường thì mọi người luôn hỏi Dương Phàm có bận hay không. Lê Quý vừa nhìn đã biết Đàm Tuyết Ba có tâm sự liền vội vàng đi chuẩn bị nước trà, có lẽ Đàm Tuyết Ba đến là có chuyện muốn muốn bàn với Bí thư Dương. Lê Quý vẫn còn nhớ rất rõ lần trước Đàm Tuyết Ba đến đã ngồi ở trong phòng làm việc của bí thư thị ủy gần một tiếng.
- Lão Đàm có vấn đề gì vậy?
Cách xưng hô của Dương Phàm bây giờ cũng đã thay đổi, đây là tỏ vẻ thân thiết của mình. Có thể được Dương Phàm gọi như vậy, nói rõ trọng lượng và thái độ. Ngay cả Tùng Lệ Lệ mà Dương Phàm còn gọi thêm chức vụ, điều này còn có một ý nghĩa khác.
Cười cười nhận lấy điếu thuốc lá mà Dương Phàm đưa cho, Đàm Tuyết Ba hừ một tiếng rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi có ý kiến với thị trưởng Tào.
Dương Phàm nghe xong không khỏi có chút kỳ quái trong lòng, cười hì hì hỏi:
- làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Vừa lúc Lê Quý bưng trà vào, Dương Phàm cười cười châm thuốc cho Đàm Tuyết Ba sau đó phất tay bảo Lê Quý:
- Trưởng ban Đàm ở đây, người nào đến tôi cũng không gặp.
Thái độ này nói rõ Dương Phàm coi trọng Đàm Tuyết Ba. Tâm trạng lão già cũng ổn định hơn một ít.
- Bí thư Dương, Lưu Á – cục trưởng cục Tài chính là một lão đồng chí (đồng chí làm việc lâu năm trong ngành), con người cũng cần mẫn chăm chỉ, năm nay cũng đã 55 tuổi. Bình thường cũng rất trung thực, thị trưởng Tào để Lưu Á đến trường Đảng học, tôi có ý kiến với chuyện này.
Đàm Tuyết Ba nói khá lộn xộn nhưng cũng nhắn nhủ mấy tin tức. Thứ nhất Lưu Á muốn ngồi tại chỗ đến khi về hưu. Thứ hai người này là đồng chí lâu năm, có quan hệ rộng nếu không Đàm Tuyết Ba cũng không nói chuyện thay lão ta. Ba là chính quyền thành phố muốn thò tay vào cục Tài chính, cho người nhà vào. Đàm Tuyết Ba là trưởng ban Tổ chức cán bộ đương nhiên biết bí thư thị ủy phải nắm nhân sự và tài chính. Tào Dĩnh Nguyên trước khi động đến cục Tài chính có thông báo với Bí thư Dương không? Bây giờ sau khi Đàm Tuyết Ba đã biết, lấy thái độ của Dương Phàm với Đàm Tuyết Ba, chuyện này trước đó nhất định sẽ thương lượng với Đàm Tuyết Ba.
Dương Phàm quả nhiên là nhíu mày, Tào Dĩnh Nguyên bên kia mặc dù Dương Phàm ám chỉ có thể dựa theo ý mình mà điều chỉnh nhân sự. Nhưng mấy cơ quan nhà nước như cục Giao thông, cục Tài chính các thứ phải thông báo trước khi động chứ. Hơn nữa lại là cục Tài chính, cả thành phố có không ít người ăn cơm ngân sách mà.
- Lão Đàm đừng kích động, từ từ nói cụ thể một chút.
Dương Phàm lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng nói đã lộ ra vẻ bất mãn. Nếu không hắn đã trực tiếp nói với Đàm Tuyết Ba:
- Chuyện này tôi biết.
Đàm Tuyết Ba len lén nhìn lướt qua vẻ mặt của Dương Phàm thấy trong dự tính của mình, nên lúc này mới lớn mật nói:
- Tối ngày hôm qua Lưu Á đến chỗ tôi, mang theo một can rượu gạo, uống với tôi đến tận đêm khuya. Trước khi ra về, Lưu Á nói lại một câu: Có lẽ tôi phải xuống. Lúc đó tôi rất kỳ quái muốn hỏi Lưu Á tại sao nói thế thì lão ta đã lên xe đi về. Sáng ngày hôm nay tôi gọi điện thoại hỏi một câu mới biết Lưu Á phải lên trường Đảng tỉnh học tập. Phó cục trưởng cục Tài chính Tạ Kiêm tạm thời chủ trì công việc.
Nói đến đây Đàm Tuyết Ba đột nhiên do dự một chút, nhìn Dương Phàm rồi nói với ý thành khẩn:
- Bí thư Dương, có phải là sau khi học tập từ trường Đảng về sẽ là rút lui hoặc là có sắp xếp khác hay không?
Việc này đã rõ ràng mà Đàm Tuyết Ba còn cố hỏi, đó là kết quả 100 %. Đương nhiên biểu hiện tốt, thái độ tốt lại khác. Nhưng điều này Dương Phàm không thể nói rõ, mà chỉ có thể thản nhiên nói:
- Ừ, vấn đề này phó bí thư Ngô có ý kiến gì không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút cảm thấy thở dài nói là kẻ lão luyện, ở vấn đề này nhất định không dám làm laonj, nhất định đã thông báo với thị ủy trước một tiếng. Đối tượng thông báo nhất định là Ngô Địa Kim. Tào Dĩnh Nguyên có lẽ lo lắng trực tiếp đến tìm Dương Phàm sẽ khiến Dương Phàm không hài lòng. Dù sao vị trí cục trưởng cục Tài chính khá đặc biệt, thông qua Ngô Địa Kim mà nhìn xem thái độ của Dương Phàm cũng là một hành động cẩn thận.
Đàm Tuyết Ba nghe xong câu nói nay liền hừ một tiếng:
- lão Ngô không nói chuyện này với tôi. Bây giờ là học tập không phải là điều động nhân sự.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai