Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 366: Thu Vũ Yến bướng bỉnh
Hai người phụ nữ trong phòng ngủ đến 10 giờ mới dậy. Lúc này Dương Phàm đã vào phòng làm việc xem công văn một lúc lâu rồi.
Trương Tư Tề mang cốc trà tới rồi đặt xuống. Nàng định rời đi thì bị Dương Phàm túm lấy tay, hắn nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Câu này làm cho cả người Trương Tư Tề trở nên cứng ngắc. Rất nhanh hai hàng nước mắt rơi xuống mặt nàng. Trương Tư Tề vung tay đấm vào ngực Dương Phàm, vừa đấm vừa mắng:
- Đồ xấu xa, nói không giữ lời.
Dương Phàm lặng lẽ thừa nhận một phen, Trương Tư Tề hình như đánh cũng mệt. Lúc đẩy Dương Phàm ra liền nhỏ giọng nói:
- Bảo cô ấy ra ngoài ở.
Nói xong Trương Tư Tề đi ra ngoài. Dương Phàm ngồi lặng lẽ một lát biết chuyện này coi như đã qua. Ít nhất Trương Tư Tề giữ thái độ cam chịu.
Khẽ thở dài một tiếng, Dương Phàm cầm báo cáo tiếp tục xem. Cửa phóng viên lại được mở ra. Chu Dĩnh như con mèo con lẻn vào, vai có đôi tay nhỏ bé nắn bóp, còn có hai chiếc bánh bao cao vút đẩy đẩy tới.
- Chị Tư Tề muốn em chuyển ra ngoài sao?
Dương Phàm gật đầu. Chu Dĩnh do dự một chút rồi nói:
- Như vậy thì chuyển đi. Chẳng qua phòng đó của anh không thể ở được. Chẳng qua có rất nhiều người, em sợ sẽ ảnh hưởng cho anh.
Dương Phàm khẽ gật đầu rồi rút một tờ ngân phiếu ra đặt lên bàn rồi nói:
- Cần bao nhiêu thì viết con số vào đó, sau đó em có thể đi xem phòng, thích mua gì thì mua.
Chu Dĩnh ngẩn ra, đột nhiên ôm đầu Dương Phàm mà nói:
- Đừng có làm việc ngốc đó. Em có thể thuê phòng để ở mà. Làm tham quan sẽ phải ngồi tù đó.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại thì thấy một mảng da thịt trắng như tuyết. Không biết Chu Dĩnh mua một chiếc áo ngủ thấp ngực từ bao giờ, lúc này nàng đang mặc trên người. Dương Phàm bị vùng da thịt trắng nõn đó làm cho dao động, trong đầu hắn nhớ Chu Dĩnh mặc rất bảo thủ. Không ngờ Chu Dĩnh cũng có ngày hôm nay.
Rất hiển nhiên Chu Dĩnh không chú ý thấy vẻ mặt của Dương Phàm, còn đang yêu thương mà ôm cổ người đàn ông lắc lắc rồi nói:
- Em nói anh có nghe thấy không. Muốn mua phòng ở thì em còn có mấy trăm ngàn tiết kiệm, mua một căn vừa phải là đủ rồi.
Phát hiện Dương Phàm không nói gì, Chu Dĩnh cúi đầu xuống mới thấy ánh mắt như có lửa đốt của người đàn ông này. Chu Dĩnh định chạy trốn nhưng đã bị túm lấy, cả người rơi vào trong cơ thể nóng bóng kia. Mảng da thịt trắng nõn trước ngực cũng bị hôn lấy hôn để.
- Anh, đừng mà, bây giờ là ban ngày đó.
Khi hai chiếc cúc áo được cởi ra, mặt Chu Dĩnh đỏ bừng lên, cả người vô lực để mặc người đàn ông này xâm phạm. Một chiếc lưỡi lướt đến làm cho người nàng co quắp lại.
- Anh ... đừng mà ... ẩm ướt.
Nàng gọi như vậy không khác gì thuốc kích thích. Dương Phàm nghe như là ma âm câu hồn, vì thế Dương Phàm sao có thể dừng lại, ngược lại một tay còn nhẹ nhàng kéo mạnh cạp quần xuống dưới, thân thể trắng nõn lộ ra, không biết vô tình hay cố ý mà đôi chân dài hơi động một chút, chiếc quần ngủ thuận lợi rơi xuống sàn nhà.
Chu Dĩnh cả người vô lực chỉ có thể một tay chống vào bàn mới có thể đứng được, rất nhanh tay kia cũng đưa lên chống bàn. Chu Dĩnh vểnh cái mông trắng nõn tròn xoe lên, hai mắt xấu hổ nhắm chặt lại không dám mở ra, để mặc cho Dương Phàm ở phía sau dùng lưỡi lướt qua từng phân từng phân da thịt mình. Chu Dĩnh rất muốn kêu lên một tiếng "Không" nhưng cảm giác này quá .... cuối cùng chỉ có thể rên lên những tiếng nho nhỏ vô nghĩa " A a a"
Trong nháy mắt khi cánh hoa bị mở ra, giọng của Chu Dĩnh như được lắp vào chiếc loa phóng thanh. Chẳng qua vừa kêu "a" một tiếng, nàng đã vội vàng dùng tay bịt miệng lại.
Đái Quân vô sỉ trưng dụng xe Lincoln của Dương Phàm. Cũng may hôm nay đã là thứ hai đầu tuần, Dương Phàm đi xe Audi đi làm cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Lại nói Dương Phàm không thể không thầm than, xe Lincoln sửa nhanh thật. Lúc trước chỉ còn có nửa bình xăng, bây giờ xăng đã đầy bình. Ở đội Cảnh sát giao thông cũng không có biến hoá gì lớn. A Lục Tử bị Ủy ban kỷ luật thị ủy mời đi làm khách trong một thời gian. Hợp đồng đã ký với đội Cảnh sát giao thông tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Một ông chủ mới do Thái Nghiễm giới thiệu đã kịp thời đến nhận công việc.
Báo cáo đề cử Hạ Hiểu làm phó cục trưởng, mới sáng ra Đàm Tuyết Ba đã đưa đến trước bàn Dương Phàm. Người do Trầm Ninh đề cử, Đàm Tuyết Ba cũng không có ý kiến gì khác. Thái Nghiễm được đề cử giữ chức đội trưởng đội Cảnh sát giao thông cũng được đưa ra.
Dương Phàm nhìn thoáng qua báo cáo, bên trên Ngô Địa Kim ký tên như sau:
- Không có ý kiến phản đối, chuyển đồng chí Dương Phàm thẩm duyệt, xem xét.
"Xoát xoát" hai chữ đồng ý thật to, chuyện này coi như làm xong. Đề bạt một đám người, đội Cảnh sát giao thông là một phòng ban độc lập nhưng từ giờ phút này đã thành vật trong lòng bàn tay của Trầm Ninh. Đồng thời cũng đã đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Đàm Tuyết Ba vừa mới rời đi, Tùng Lệ Lệ đã lắc lắc mông, ưỡn eo đi vào, cười cười báo cáo:
- Lệnh điều động công tác của Chu Dĩnh đã làm xong, trực tiếp gửi đến Bắc Kinh chứ.
- Gửi đến cho Viện trưởng Chu Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đi. Ông cụ gọi một cuộc điện thoại là xong thôi.
Dương Phàm cười cười viết mấy chữ. Tùng Lệ Lệ cầm lên xem một chút rồi nói:
- Công việc của Chu Dĩnh sẽ bố trí thế nào thưa bí thư thị ủy? Cô ấy tương đương phó trưởng phòng.
Dương Phàm vỗ vỗ gáy rồi nói:
- Để cô ấy làm ở bên chi đoàn thị ủy đi. Cô ấy không có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc trong cơ quan nhà nước. Ở Bắc Kinh rất nhiều cơ quan, phó trưởng phòng không đáng nhắc đến. Cô bé này 26 tuổi mà đã là phó trưởng phòng cơ à.
Tùng Lệ Lệ bạo gan trêu một câu:
- Ngài không phải mới 30 tuổi sao? Bây giờ đã tương đương cấp giám đốc sở.
Đột nhiên Dương Phàm có chút đắc ý nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:
- Cô ấy có thể so sánh với tôi sao? Cứ làm theo lời tôi. Sau khi các thủ tục từ Bắc Kinh chuyển xuống thì mau thu xếp cho cô ấy đi làm
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Vừa nãy tôi thấy Chu Dĩnh. Chu Dĩnh nói chuyện với tôi về việc thuê nhà. Tôi nói tốt nhất là không nên ra ngoài làm gì cho vất vả. Tôi có ba căn hộ bỏ trống không ai ở. Nên tôi bảo Chu Dĩnh đến ở cùng tôi. Kết quả cô ấy đã đáp ứng, nói sáng nay sẽ chuyển đến. Lát nữa tôi còn phải làm lái xe cho cô ấy nữa.
Dương Phàm có chút kinh ngạc, thầm nói cô bé này định làm gì đây? Chuyển ra ngoài thì chuyển ra ngoài, sao lại cùng ở với Tùng Lệ Lệ chứ. Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ rất thông minh. Chu Dĩnh sao có thể là đối thủ với cô ta.
- Hồ đồ. Sao có thể làm phiền chị được. Chuyện này không thể theo ý Chu Dĩnh.
Dương Phàm lúc này lập tức phản đối. Trong mắt Tùng Lệ Lệ hiện ra một tia mất mát, cúi đầu cầm tờ công văn lên rồi nói:
- Không có việc gì tôi xin về.
Dương Phàm gật đầu. Sau khi Tùng Lệ Lệ rời đi chưa lâu, Trầm Ninh đầy hưng phấn lao vọt vào.
- Tin tức tốt. Tin tức tốt.
Dương Phàm cười khổ một tiếng bỏ bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trầm Ninh rồi nói:
- Chững chạc một chút, lập tức sẽ là người trong thường vụ thị ủy rồi đó. Tao sẽ đề cử tên của mày với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Trầm Ninh cười hắc hắc nói:
- Thằng Ngưu Bì Tinh bị mất tích lần trước có một cô em gái đang học ở trường đại học sư phạm Hoa Nam, gần đây bọn tao đã nhờ cảnh sát bên đó giúp đỡ. Tao tra được trong tài khoản ngân hàng của em gái Ngưu Bì Tinh đột nhiên có thêm 300 ngàn USD, là từ nước Y gửi vào tài khoản đó.
Dương Phàm đứng bật dậy rồi nói:
- Thằng Ngưu Bì Tinh chạy đến nước Y sao?
Trầm Ninh gật đầu nói:
- Thành phố Hải Tân rất nhiều thuyền đánh cá. Ngưu Bì Tinh tùy tiện lên một chiếc thuyền là có thể tiến hành nhập cư trái phép, chuyện này không có gì ngạc nhiên cả. Tao bây giờ lập tức lên sở Công an tỉnh nhờ liên lạc với Hình cảnh quốc tế, thuận tiện cũng mang tài liệu liên quan đến vụ án lên.
Dương Phàm nói:
- Tầm quan trọng của vụ án này không cần tao phải nhắc nữa. Phá vỡ được mạng lưới buôn bán ma túy này, thành phố Hải Tân ít nhất cũng có một năm, một năm rưỡi được yên ổn. Đến lúc đó dựa vào công lao này đề cử mày vào thường vụ thị ủy, cũng sẽ không có thằng nào mở miệng phản đối.
Trầm Ninh gật đầu nói:
- Tao đến để thông báo một tiếng với mày, xe ở ngay bên dưới.
Mới sáng thứ hai đầu tuần mà đã nhiều chuyện như vậy, Dương Phàm thầm than làm quan đúng là không dễ dàng gì. Dương Phàm đích thân tiễn Trầm Ninh xuống lầu, dặn dò một phen chú ý an toàn. Lúc này Trầm Ninh liền xuất phát.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên đường thì thấy một chiếc xe Mercedes – Benz đỏ rực tiến vào. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là đứng lại mà chờ. Chiếc xe Mercedes – Benz dừng ngay trước mặt Dương Phàm, Thu Vũ Yến vẫy vẫy Dương Phàm, cười nói:
- Em đến thật đúng lúc, ngay cả cửa cũng không phải gõ.
Dương Phàm dẫn Thu Vũ Yến lên phòng làm việc của mình. Thu Vũ Yến mặc một bộ đồ công sở, nhanh nhẹn mở túi máy tính xách tay ra, lấy một tệp giấy đặt lên bàn uống nước, sau đó mở máy tính xách tay rồi nói:
- Em đến báo cáo công việc với anh.
Dương Phàm ngồi xuống ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt từ người Thu Vũ Yến phả ra, hắn không khỏi dao động trong lòng. Thầm nói không biết có phải vì thời tiết hay không mà sau khi đến thành phố Hải Tân, mình hình như lại có sự xúc động như khi mới bước chân vào trong chốn quan trường.
Thu Vũ Yến lại chuyên tâm chỉ vào tấm bản đồ trên bàn rồi nói:
- Thông qua khảo sát em nhìn trúng mảnh đất này. Mặc dù hơi xa một chút nhưng rất thuận tiện về địa hình và cảnh quan. Kế hoạch của em là xây dựng một tiểu khu hiện đại hóa ở đây, xây dựng một cây cầu nối liền với đường liên tỉnh. Vừa lúc gần đó còn có mấy tiểu khu đang được xây dựng. Tương lai trong tiểu khu còn phục vụ mấy công trình thiết thực như trường học, siêu thị ... như vậy không sợ không ai đến mua. Kế hoạch này hôm qua cậu đã nói với thị trưởng Tào, vấn đề đều bù đất cũng không lớn.
Dương Phàm theo lời Thu Vũ Yến nói cũng dần dần đi vào trạng thái, sau khi nhìn một lúc liền hỏi:
- Sau khi xây dựng xong thì sao, giá cả phòng sẽ khoảng bao nhiêu?
Đây mới là vấn đề mà Dương Phàm quan tâm. Giá nhà đất ở thành phố Hải Tân bây giờ cao một cách quá đáng, đã tăng hơn giá thị trường vài lần.
- Đây là công trình dành cho người thu nhập thấp cho nên thị trưởng Tào đã hứa sẽ giúp tập đoàn Thiên Mỹ vay vốn với lãi suất thấp, đồng thời tiền mua đất cũng có thể chờ đến khi xây dựng xong và bán đi mới phải trả. Tính toán như vậy thì giá phòng sẽ khoảng 5000 tệ trên một mét vuông. Kế hoạch của em là đầu tiên bán đi khoảng 200 căn hộ vừa và nhỏ với diện tích 70 đến 80 mét vuông. Nếu như công trình thuận lợi thì trong vòng nửa năm sẽ bắt đầu giai đoạn hai.
Người kinh doanh chú ý lợi nhuận. Bản quy hoạch và giá phòng này có thể thấy được Thu Vũ Yến không đặt mục tiêu kiếm tiền lên hàng đầu. Dương Phàm đương nhiên biết Thu Vũ Yến có mục đích gì khi làm như vậy, trong lòng cũng thản nhiên chấp nhận. Lúc trước Dương Phàm cứu giúp tập đoàn Thiên Mỹ cũng là vì ngày sau có việc cần nhờ. Hôm nay mình đã là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, hiển nhiên muốn tập đoàn Thiên Mỹ đến hỗ trợ.
- Tập đoàn Thiên Mỹ còn muốn tham gia vào ngành du lịch nữa cơ mà, lấy đâu ra nhiều tài chính như vậy?
Dương Phàm nhíu mày lo lắng. Vẻ mặt này không phải là giả, Dương Phàm học kinh tế biết tài chính bị gãy giữa chừng sẽ nguy hiểm như thế nào.
Thu Vũ Yến cười nói:
- Nói ra anh đừng mắng em. Tiền đất sau khi bán được phòng mới phải trả. Như vậy sau khi em lấy được quyền sử dụng đất sẽ cầm đến ngân hàng vay vốn, như vậy vấn đề tài chính không phải đã được giải quyết rồi sao? Có chính quyền thành phố Hải Tân làm chỗ dựa, giá phòng của bọn em lại rẻ, em nghĩ sẽ bán nhanh hết thôi mà.
Thu Vũ Yến vừa nói vừa nháy nháy mắt mấy cái. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ vấn đề ở trong đó.
- Không được, nếu làm như vậy sẽ dễ bị người túm được chỗ bệnh tật của bản thân. Tôi thấy nên làm như sau. Đầu tiên trả một nửa tiền đất, vấn đề tài chính thì tôi có thể nghĩ chút biện pháp cho cô. Mượn tầm vài trăm triệu cũng không có gì khó cả.
Không ngờ Dương Phàm lại nói như vậy, điều này làm cho Thu Vũ Yến ngây ra như phỗng. Nàng nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Có ai là bí thư thị ủy như anh không? Còn cho công ty đến thành phố của mình vay tiền.
Dương Phàm đang dồn hết chú ý vào bản đồ nên trong lúc nhất thời không nghe rõ, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Cô nói gì?
Thu Vũ Yến vội vàng cười nói:
- Không có gì, em nói thật, tập đoàn Thiên Mỹ lần này đã chuẩn bị đủ tài chính, đã chuẩn bị ba tỷ, nên tiền mua đất cũng không phải vấn đề gì lớn.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt rồi nói:
- Vấn đề nhà đất thì tôi là người ngoài ngành. Tóm lại cô có khó khăn gì cứ đề cập.
Trong lòng Thu Vũ Yến có một cảm giác không nói thành lời. Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nàng không khỏi nóng lên, mặt hơi đỏ lên một chút rồi vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ngày hôm qua cậu em có nói chuyện với thị trưởng Tào về câu lạc bộ bóng đá, thị trưởng Tào rất đồng ý thành phố Hải Tân có đội bóng của mình. Em tính như sau, duy trì cho một câu lạc bộ bóng đá hoạt động một năm cần khoảng 40 triệu. Thành phố Hải Tân có sẵn nhà thi đấu, sân vận động. Ý của thị trưởng Tào đó là trả một chút phí tượng trưng ra để thuê, sau đó sẽ ký hợp đồng thuê trong vòng mười năm. Em cũng không hy vọng câu lạc bộ bóng đá đạt thành tích quá tốt. Có thể lọt vào giải ngoại hạng toàn quốc và trụ hạng là được rồi.
Thu Vũ Yến nói như vậy làm Dương Phàm có cảm giác không nói thành lời. Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi không tán thành cô đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá. Lão Tào cũng quá hồ đồ, chỉ hy vọng tăng sức ảnh hưởng của thành phố lên nhưng lại không lo lắng cho lợi ích của các doanh nghiệp.
Thu Vũ Yến lại giật mình một lần nữa, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Dương Phàm, vì anh, em dù bỏ tiền oan cũng được. Hơn nữa em cũng thích bóng đá nên luôn hy vọng có thể tự tay tạo ra một câu lạc bộ bóng đá trong sạch. Em dám cam đoan với anh trong vòng mười năm tới hoàn cảnh nền bóng đá Trung Quốc không xảy ra biến hoá lớn, em sẽ chủ động bỏ qua lĩnh vực này. Nói cách khác, 10 năm bỏ ra bốn năm trăm triệu, em thấy cũng không lỗ gì.
Thu Vũ Yến nói đến nước này, Dương Phàm đành ngậm miệng ăn tiền. Nhất là Thu Vũ Yến đã có chút kích động nên Dương Phàm không dám tiếp tục đề tài nữa. Dương Phàm vội vàng đứng lên giả vờ đi tìm thuốc, về bàn rồi lẩm bẩm nói:
- Thuốc của mình đâu nhỉ?
Thu Vũ Yến không nhịn được mà phì cười, lấy điếu thuốc trên bàn nhét vào tay Dương Phàm rồi nói:
- Đừng giả vờ, anh không ngại vất vả sao?
Dương Phàm cảm thấy đau đầu. Vừa mới dẹp yên chuyện Chu Dĩnh xong, bây giờ lại đến lượt Thu Vũ Yến.
Dương Phàm vội vàng châm thuốc cho mình, hít sâu một hơi.
- Ý kiến của cá nhân tôi vẫn không tán thành cô đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá.
Dương Phàm cuối cùng vẫn muốn chống cự một chút. Thu Vũ Yến không hề động tâm mà khẽ cười cười một tiếng rồi nói:
- Em vẫn kiên trì với ý kiến của mình. Chỉ cần có lợi cho anh là em sẽ làm. Bóng đá đang có tiếng rất xấu trong toàn Trung Quốc, em muốn dùng chút năng lực của mình để tạo ra một câu lạc bộ bóng đá sạch sẽ như thành phố Hải Tân do anh làm bí thư thị ủy. Quét sạch được bao nhiêu thì sạch bấy nhiêu, dù xuống hạng cuối cùng cũng không hối hận.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:
- Cần gì phải như vậy chứ? Bóng đá là do chính sách quyết định. Muốn cải cách chính sách, đầu tiên phải loại bỏ Tổng cục Thể dục thể thao. Cô xem, vấn đề đó có thể giải quyết ở giai đoạn này không? Liên đoàn bóng đá ở nước ngoài do người dân làm chủ. Nhưng Liên đoàn bóng đá ở nước ta lại là cơ quan nhà nước, chỉ cần có quyền lực tuyệt đối tồn tại, nền bóng đá sẽ không bao giờ làm tốt được.
Thu Vũ Yến nghe đến đây không khỏi muốn cười vì suy nghĩ này của Dương Phàm. Nàng nhịn một lúc rốt cuộc không chịu được mà nói:
- Anh hình như quên mình cũng là cán bộ nhà nước.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Tôi là cán bộ nhà nước nhưng chúng ta vừa thảo luận về vấn đề bóng đá. Ừ, chúng ta đều là tín đồ của môn thể thao này, nói mấy câu cũng không phạm pháp.
Vẻ nghiêm trang này của Dương Phàm làm cho Thu Vũ Yến hé miệng cười hì hì:
- Anh mà là người mê bóng đá. Em không nói chuyện với anh nữa. Em còn đầy việc phải làm đây này. Báo cáo xong rồi, em đi đây.
Vừa nói Dương Phàm mau chóng thu dọn mọi thứ, đeo túi máy tính xách tay lên rồi đưa tay ra bắt tay chào tạm biệt Dương Phàm. Dương Phàm có chút khó hiểu hỏi một câu:
- Sao lần nào nhìn thấy cô cũng không thấy có thư ký đi cùng?
Mặt Thu Vũ Yến đỏ lên, lẩm bẩm một câu:
- Đáng ghét.
Vừa nói nàng liền xoay người lại. Lúc đi đến cửa Thu Vũ Yến liền quay đầu lại cười cười nói một câu:
- Em không thích lúc gặp anh mà bên cạnh còn có cô gái khác.
Quyết định của Thu Vũ Yến không làm Dương Phàm thêm thoải mái, vui sướng gì. Mà ngược lại còn làm Dương Phàm cảm thấy áp lực.
Tỉnh thành.
Mao Vũ ít nhiều có chút cảm khái Lâm Mãnh. Bởi vì chuyện của Lâm Mãnh khiến cho Mao Vũ sau khi nhận được tiền liền to gan tìm gặp Trương Diệu Lam. Không ngờ ngọn lửa tình trong lòng Trương Diệu Lam còn mãnh liệt như vậy. Chuyện của Lâm Mãnh bởi vì sự kiên quyết của Dương Phàm nên tiến triển không lớn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Mao Vũ. Bởi vì được Trương Diệu Lam giúp nên Mao Vũ coi như đã tiến thêm một bước. Cấp bậc mặc dù không thay đổi nhưng tiếng nói trong sở Công an tỉnh đã khác trước.
Nghe nói cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân – Trầm Ninh lên báo cáo công việc, Mao Vũ không khỏi cười lạnh trong lòng. Mao Vũ dặn thư ký một câu rồi thu dọn đồ đạc lặng lẽ chuồn ra ngoài. Trầm Ninh ngồi trong phòng khách đợi cả ngày mà không thấy Mao Vũ đâu. Hỏi mấy lần thì người bên dưới đều nói phó giám đốc Mao chưa về, ra ngoài làm việc mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vụ án quá gấp nên Trầm Ninh cũng nóng nảy. Thấy sắp hết giờ nên Trầm Ninh không để ý gì hết, trực tiếp chạy lên phòng làm việc của giám đốc sở Công an tỉnh Lộ Nam Sinh.
- Giám đốc Lộ, tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Trầm Ninh bị thư ký cản lại nên không nhịn được mà hô to một câu.
Lộ Nam Sinh năm nay 60 tuổi, có một đặc điểm lớn nhất là tóc chải vuốt rất cẩn thận, mỗi sợi đều thẳng hàng ngay ngắn, là người rất chú ý vẻ ngoài. Nghe thấy bên ngoài có người hét lên, Lộ Nam Sinh chắp tay sau lưng đi ra, rất bất mãn nói:
- Có chuyện gì thế?
Trầm Ninh đến cả một ngày nhưng chỉ có một trưởng phòng ngồi tiếp, hắn không gặp được lãnh đạo phụ trách chủ yếu. Vụ án quá lớn nên Trầm Ninh không tiện nói người bên dưới. Lãnh đạo chủ quản Mao Vũ cả ngày không xuất hiện. Theo quy định bình thường Trầm Ninh phải ở lại, sáng mai đến là được. Chẳng qua vụ án quá gấp, Trầm Ninh không thể làm gì khác hơn là mạo muội xông lên.
Sau khi biết rõ tình hình, Lộ Nam Sinh có chút căm tức thầm nói một câu: "Mao Vũ làm gì không biết nữa. Vừa mới được đề bạt đã vểnh cái đuôi lên là sao?" Lộ Nam Sinh tức giận là có lý do. Trầm Ninh là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân, tự mình lên sở Công an tỉnh nhất định là có chuyện rất quan trọng và khẩn cấp. Vậy mà Lộ Nam Sinh không nghe nói Mao Vũ có chuyện quan trọng nào muốn làm, vậy mà bắt Trầm Ninh đợi.
Bất mãn thì bất mãn nhưng Lộ Nam Sinh vẫn để ở trong lòng. Lộ Nam Sinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn trưởng phòng tiếp đón Trầm Ninh, Lộ Nam Sinh cười cười đầy mặt mời Trầm Ninh vào phòng làm việc của mình, khách khí nói:
- Phó giám đốc Mao có có chuyện quan trọng phải làm. Người bên dưới làm việc quá cứng nhắc nên không báo cáo với tôi.
Nói đến đây, trong lòng Lộ Nam Sinh lại không nghĩ như vậy. Nghĩ rằng thằng ranh Mao Vũ gần đây thế rất mạnh, người bên dưới không ngờ biết Trầm Ninh đến cũng không báo cáo với mình. Sau này phải cẩn thận nếu không sẽ bị Mao Vũ thay thế.
Tâm trạng Trầm Ninh đặt tất cả trên vụ án, sau khi ngồi xuống liền cẩn thận quay đầu lại. Lộ Nam Sinh liền phất phất tay ra hiệu cho thư ký ra đóng cửa lại. Trầm Ninh lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Giám đốc Lộ, thành phố Hải Tân phát hiện một mạng lưới buôn bán ma túy lớn. Cục Công an chúng tôi đã tiến hành điều tra nhưng lúc ấy bởi vì đầu mối đã bị chặt đứt nên vụ án khó có thể tiếp tục điều tra. Bí thư thị ủy Dương chỉ thị tạm thời chưa nên báo cáo lên sở Công an tỉnh, chờ điều tra rõ ràng mới báo cáo. Gần đây trải qua sự nỗ lực của chúng tôi lại phát hiện ra đầu mối mới. Bí thư thị ủy Dương chỉ thị lần này nhất định phải giữ bí mật chuyên án. Cho nên tôi lên sở Công an tỉnh xin trợ giúp. Trong lòng lo lắng về vụ án nên có chỗ nào mạo muội mong giám đốc Lộ bỏ qua.
Chờ Trầm Ninh báo cáo xong vụ án, tâm trạng Lộ Nam Sinh cũng bị đặt vào đây, tạm thời bỏ qua chuyện của Mao Vũ. Gần đây căn cứ báo cáo các nơi đã tra xét ra ma túy với số lượng càng lúc càng tăng lên. Không ngờ thành phố Hải Tân còn tồn tại một nhà xưởng sản xuất ma túy, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Lộ Nam Sinh không dám chậm trễ, lúc này liền đứng lên nói:
- Đồng chí Trầm Ninh, tôi lập tức liên lạc với bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán. Đến lúc đó đồng chí báo cáo rõ chi tiết với bí thư đảng ủy Lý Xán.
Trầm Ninh thở dài một tiếng, thầm ghi nhớ cái tên Mao Vũ.
Thấy sắp hết giờ, Lê Quý lại đưa một tập công văn phải xử lý. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là nhét công văn vào cặp rồi đưa cho Lê Quý cầm về xem. Dương Phàm nghĩ đến câu nói "không có việc không phải làm quan". Hắn không khỏi suy nghĩ nếu có một ngày không có việc gì thì chắc mình quá nhàn mà sinh tật.
Lúc xuống lầu Tùng Lệ Lệ đang đứng ở lối rẽ, ngẩng mặt thấy Dương Phàm đi xuống liền nở nụ cười đầy quyến rũ. Dương Phàm đứng ở trên cầu thang muốn không nhìn linh tinh, nhưng từ góc độ này nhìn thấy không thể tránh khỏi nhìn thấy hai nửa quả cầu trắng nõn. Có lẽ đây là bản tính của đàn ông.
- Lão Đậu – cục trưởng cục Du lịch thành phố đưa thiếp mời tới, xin mời ngài có mặt trong lễ khai mạc cuộc thi người mẫu. Bọn họ muốn tự mình mang đến phòng làm việc của ngài nhưng tôi nói phải hỏi ý kiến của ngài trước đã.
Chuyện này Tùng Lệ Lệ xử lý rất có chú ý. Người của cục Du lịch nhất định chưa đi, sắp hết giờ rồi nên cũng không có chuyện gì quan trọng, Tùng Lệ Lệ nghĩ đến Dương Phàm bận rộn cả ngày chưa chắc đã muốn gặp người. Nếu không muốn gặp thì trong vòng 10 phút có lẽ không thể đi được, làm không tốt người bên dưới còn tỏ vẻ muốn mời cơm gì gì nữa. Tùng Lệ Lệ sau khi quan sát một thời gian đã đưa ra kết luận là Dương Phàm không thích ăn ăn uống uống gì đó. Nếu không cần thiết thì Dương Phàm sẽ không nhận lời mời ăn cơm.
Trương Tư Tề mang cốc trà tới rồi đặt xuống. Nàng định rời đi thì bị Dương Phàm túm lấy tay, hắn nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Câu này làm cho cả người Trương Tư Tề trở nên cứng ngắc. Rất nhanh hai hàng nước mắt rơi xuống mặt nàng. Trương Tư Tề vung tay đấm vào ngực Dương Phàm, vừa đấm vừa mắng:
- Đồ xấu xa, nói không giữ lời.
Dương Phàm lặng lẽ thừa nhận một phen, Trương Tư Tề hình như đánh cũng mệt. Lúc đẩy Dương Phàm ra liền nhỏ giọng nói:
- Bảo cô ấy ra ngoài ở.
Nói xong Trương Tư Tề đi ra ngoài. Dương Phàm ngồi lặng lẽ một lát biết chuyện này coi như đã qua. Ít nhất Trương Tư Tề giữ thái độ cam chịu.
Khẽ thở dài một tiếng, Dương Phàm cầm báo cáo tiếp tục xem. Cửa phóng viên lại được mở ra. Chu Dĩnh như con mèo con lẻn vào, vai có đôi tay nhỏ bé nắn bóp, còn có hai chiếc bánh bao cao vút đẩy đẩy tới.
- Chị Tư Tề muốn em chuyển ra ngoài sao?
Dương Phàm gật đầu. Chu Dĩnh do dự một chút rồi nói:
- Như vậy thì chuyển đi. Chẳng qua phòng đó của anh không thể ở được. Chẳng qua có rất nhiều người, em sợ sẽ ảnh hưởng cho anh.
Dương Phàm khẽ gật đầu rồi rút một tờ ngân phiếu ra đặt lên bàn rồi nói:
- Cần bao nhiêu thì viết con số vào đó, sau đó em có thể đi xem phòng, thích mua gì thì mua.
Chu Dĩnh ngẩn ra, đột nhiên ôm đầu Dương Phàm mà nói:
- Đừng có làm việc ngốc đó. Em có thể thuê phòng để ở mà. Làm tham quan sẽ phải ngồi tù đó.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại thì thấy một mảng da thịt trắng như tuyết. Không biết Chu Dĩnh mua một chiếc áo ngủ thấp ngực từ bao giờ, lúc này nàng đang mặc trên người. Dương Phàm bị vùng da thịt trắng nõn đó làm cho dao động, trong đầu hắn nhớ Chu Dĩnh mặc rất bảo thủ. Không ngờ Chu Dĩnh cũng có ngày hôm nay.
Rất hiển nhiên Chu Dĩnh không chú ý thấy vẻ mặt của Dương Phàm, còn đang yêu thương mà ôm cổ người đàn ông lắc lắc rồi nói:
- Em nói anh có nghe thấy không. Muốn mua phòng ở thì em còn có mấy trăm ngàn tiết kiệm, mua một căn vừa phải là đủ rồi.
Phát hiện Dương Phàm không nói gì, Chu Dĩnh cúi đầu xuống mới thấy ánh mắt như có lửa đốt của người đàn ông này. Chu Dĩnh định chạy trốn nhưng đã bị túm lấy, cả người rơi vào trong cơ thể nóng bóng kia. Mảng da thịt trắng nõn trước ngực cũng bị hôn lấy hôn để.
- Anh, đừng mà, bây giờ là ban ngày đó.
Khi hai chiếc cúc áo được cởi ra, mặt Chu Dĩnh đỏ bừng lên, cả người vô lực để mặc người đàn ông này xâm phạm. Một chiếc lưỡi lướt đến làm cho người nàng co quắp lại.
- Anh ... đừng mà ... ẩm ướt.
Nàng gọi như vậy không khác gì thuốc kích thích. Dương Phàm nghe như là ma âm câu hồn, vì thế Dương Phàm sao có thể dừng lại, ngược lại một tay còn nhẹ nhàng kéo mạnh cạp quần xuống dưới, thân thể trắng nõn lộ ra, không biết vô tình hay cố ý mà đôi chân dài hơi động một chút, chiếc quần ngủ thuận lợi rơi xuống sàn nhà.
Chu Dĩnh cả người vô lực chỉ có thể một tay chống vào bàn mới có thể đứng được, rất nhanh tay kia cũng đưa lên chống bàn. Chu Dĩnh vểnh cái mông trắng nõn tròn xoe lên, hai mắt xấu hổ nhắm chặt lại không dám mở ra, để mặc cho Dương Phàm ở phía sau dùng lưỡi lướt qua từng phân từng phân da thịt mình. Chu Dĩnh rất muốn kêu lên một tiếng "Không" nhưng cảm giác này quá .... cuối cùng chỉ có thể rên lên những tiếng nho nhỏ vô nghĩa " A a a"
Trong nháy mắt khi cánh hoa bị mở ra, giọng của Chu Dĩnh như được lắp vào chiếc loa phóng thanh. Chẳng qua vừa kêu "a" một tiếng, nàng đã vội vàng dùng tay bịt miệng lại.
Đái Quân vô sỉ trưng dụng xe Lincoln của Dương Phàm. Cũng may hôm nay đã là thứ hai đầu tuần, Dương Phàm đi xe Audi đi làm cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Lại nói Dương Phàm không thể không thầm than, xe Lincoln sửa nhanh thật. Lúc trước chỉ còn có nửa bình xăng, bây giờ xăng đã đầy bình. Ở đội Cảnh sát giao thông cũng không có biến hoá gì lớn. A Lục Tử bị Ủy ban kỷ luật thị ủy mời đi làm khách trong một thời gian. Hợp đồng đã ký với đội Cảnh sát giao thông tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Một ông chủ mới do Thái Nghiễm giới thiệu đã kịp thời đến nhận công việc.
Báo cáo đề cử Hạ Hiểu làm phó cục trưởng, mới sáng ra Đàm Tuyết Ba đã đưa đến trước bàn Dương Phàm. Người do Trầm Ninh đề cử, Đàm Tuyết Ba cũng không có ý kiến gì khác. Thái Nghiễm được đề cử giữ chức đội trưởng đội Cảnh sát giao thông cũng được đưa ra.
Dương Phàm nhìn thoáng qua báo cáo, bên trên Ngô Địa Kim ký tên như sau:
- Không có ý kiến phản đối, chuyển đồng chí Dương Phàm thẩm duyệt, xem xét.
"Xoát xoát" hai chữ đồng ý thật to, chuyện này coi như làm xong. Đề bạt một đám người, đội Cảnh sát giao thông là một phòng ban độc lập nhưng từ giờ phút này đã thành vật trong lòng bàn tay của Trầm Ninh. Đồng thời cũng đã đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Đàm Tuyết Ba vừa mới rời đi, Tùng Lệ Lệ đã lắc lắc mông, ưỡn eo đi vào, cười cười báo cáo:
- Lệnh điều động công tác của Chu Dĩnh đã làm xong, trực tiếp gửi đến Bắc Kinh chứ.
- Gửi đến cho Viện trưởng Chu Viện khoa học xã hội Bắc Kinh đi. Ông cụ gọi một cuộc điện thoại là xong thôi.
Dương Phàm cười cười viết mấy chữ. Tùng Lệ Lệ cầm lên xem một chút rồi nói:
- Công việc của Chu Dĩnh sẽ bố trí thế nào thưa bí thư thị ủy? Cô ấy tương đương phó trưởng phòng.
Dương Phàm vỗ vỗ gáy rồi nói:
- Để cô ấy làm ở bên chi đoàn thị ủy đi. Cô ấy không có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc trong cơ quan nhà nước. Ở Bắc Kinh rất nhiều cơ quan, phó trưởng phòng không đáng nhắc đến. Cô bé này 26 tuổi mà đã là phó trưởng phòng cơ à.
Tùng Lệ Lệ bạo gan trêu một câu:
- Ngài không phải mới 30 tuổi sao? Bây giờ đã tương đương cấp giám đốc sở.
Đột nhiên Dương Phàm có chút đắc ý nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:
- Cô ấy có thể so sánh với tôi sao? Cứ làm theo lời tôi. Sau khi các thủ tục từ Bắc Kinh chuyển xuống thì mau thu xếp cho cô ấy đi làm
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Vừa nãy tôi thấy Chu Dĩnh. Chu Dĩnh nói chuyện với tôi về việc thuê nhà. Tôi nói tốt nhất là không nên ra ngoài làm gì cho vất vả. Tôi có ba căn hộ bỏ trống không ai ở. Nên tôi bảo Chu Dĩnh đến ở cùng tôi. Kết quả cô ấy đã đáp ứng, nói sáng nay sẽ chuyển đến. Lát nữa tôi còn phải làm lái xe cho cô ấy nữa.
Dương Phàm có chút kinh ngạc, thầm nói cô bé này định làm gì đây? Chuyển ra ngoài thì chuyển ra ngoài, sao lại cùng ở với Tùng Lệ Lệ chứ. Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ rất thông minh. Chu Dĩnh sao có thể là đối thủ với cô ta.
- Hồ đồ. Sao có thể làm phiền chị được. Chuyện này không thể theo ý Chu Dĩnh.
Dương Phàm lúc này lập tức phản đối. Trong mắt Tùng Lệ Lệ hiện ra một tia mất mát, cúi đầu cầm tờ công văn lên rồi nói:
- Không có việc gì tôi xin về.
Dương Phàm gật đầu. Sau khi Tùng Lệ Lệ rời đi chưa lâu, Trầm Ninh đầy hưng phấn lao vọt vào.
- Tin tức tốt. Tin tức tốt.
Dương Phàm cười khổ một tiếng bỏ bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trầm Ninh rồi nói:
- Chững chạc một chút, lập tức sẽ là người trong thường vụ thị ủy rồi đó. Tao sẽ đề cử tên của mày với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Trầm Ninh cười hắc hắc nói:
- Thằng Ngưu Bì Tinh bị mất tích lần trước có một cô em gái đang học ở trường đại học sư phạm Hoa Nam, gần đây bọn tao đã nhờ cảnh sát bên đó giúp đỡ. Tao tra được trong tài khoản ngân hàng của em gái Ngưu Bì Tinh đột nhiên có thêm 300 ngàn USD, là từ nước Y gửi vào tài khoản đó.
Dương Phàm đứng bật dậy rồi nói:
- Thằng Ngưu Bì Tinh chạy đến nước Y sao?
Trầm Ninh gật đầu nói:
- Thành phố Hải Tân rất nhiều thuyền đánh cá. Ngưu Bì Tinh tùy tiện lên một chiếc thuyền là có thể tiến hành nhập cư trái phép, chuyện này không có gì ngạc nhiên cả. Tao bây giờ lập tức lên sở Công an tỉnh nhờ liên lạc với Hình cảnh quốc tế, thuận tiện cũng mang tài liệu liên quan đến vụ án lên.
Dương Phàm nói:
- Tầm quan trọng của vụ án này không cần tao phải nhắc nữa. Phá vỡ được mạng lưới buôn bán ma túy này, thành phố Hải Tân ít nhất cũng có một năm, một năm rưỡi được yên ổn. Đến lúc đó dựa vào công lao này đề cử mày vào thường vụ thị ủy, cũng sẽ không có thằng nào mở miệng phản đối.
Trầm Ninh gật đầu nói:
- Tao đến để thông báo một tiếng với mày, xe ở ngay bên dưới.
Mới sáng thứ hai đầu tuần mà đã nhiều chuyện như vậy, Dương Phàm thầm than làm quan đúng là không dễ dàng gì. Dương Phàm đích thân tiễn Trầm Ninh xuống lầu, dặn dò một phen chú ý an toàn. Lúc này Trầm Ninh liền xuất phát.
Dương Phàm đang chuẩn bị lên đường thì thấy một chiếc xe Mercedes – Benz đỏ rực tiến vào. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là đứng lại mà chờ. Chiếc xe Mercedes – Benz dừng ngay trước mặt Dương Phàm, Thu Vũ Yến vẫy vẫy Dương Phàm, cười nói:
- Em đến thật đúng lúc, ngay cả cửa cũng không phải gõ.
Dương Phàm dẫn Thu Vũ Yến lên phòng làm việc của mình. Thu Vũ Yến mặc một bộ đồ công sở, nhanh nhẹn mở túi máy tính xách tay ra, lấy một tệp giấy đặt lên bàn uống nước, sau đó mở máy tính xách tay rồi nói:
- Em đến báo cáo công việc với anh.
Dương Phàm ngồi xuống ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt từ người Thu Vũ Yến phả ra, hắn không khỏi dao động trong lòng. Thầm nói không biết có phải vì thời tiết hay không mà sau khi đến thành phố Hải Tân, mình hình như lại có sự xúc động như khi mới bước chân vào trong chốn quan trường.
Thu Vũ Yến lại chuyên tâm chỉ vào tấm bản đồ trên bàn rồi nói:
- Thông qua khảo sát em nhìn trúng mảnh đất này. Mặc dù hơi xa một chút nhưng rất thuận tiện về địa hình và cảnh quan. Kế hoạch của em là xây dựng một tiểu khu hiện đại hóa ở đây, xây dựng một cây cầu nối liền với đường liên tỉnh. Vừa lúc gần đó còn có mấy tiểu khu đang được xây dựng. Tương lai trong tiểu khu còn phục vụ mấy công trình thiết thực như trường học, siêu thị ... như vậy không sợ không ai đến mua. Kế hoạch này hôm qua cậu đã nói với thị trưởng Tào, vấn đề đều bù đất cũng không lớn.
Dương Phàm theo lời Thu Vũ Yến nói cũng dần dần đi vào trạng thái, sau khi nhìn một lúc liền hỏi:
- Sau khi xây dựng xong thì sao, giá cả phòng sẽ khoảng bao nhiêu?
Đây mới là vấn đề mà Dương Phàm quan tâm. Giá nhà đất ở thành phố Hải Tân bây giờ cao một cách quá đáng, đã tăng hơn giá thị trường vài lần.
- Đây là công trình dành cho người thu nhập thấp cho nên thị trưởng Tào đã hứa sẽ giúp tập đoàn Thiên Mỹ vay vốn với lãi suất thấp, đồng thời tiền mua đất cũng có thể chờ đến khi xây dựng xong và bán đi mới phải trả. Tính toán như vậy thì giá phòng sẽ khoảng 5000 tệ trên một mét vuông. Kế hoạch của em là đầu tiên bán đi khoảng 200 căn hộ vừa và nhỏ với diện tích 70 đến 80 mét vuông. Nếu như công trình thuận lợi thì trong vòng nửa năm sẽ bắt đầu giai đoạn hai.
Người kinh doanh chú ý lợi nhuận. Bản quy hoạch và giá phòng này có thể thấy được Thu Vũ Yến không đặt mục tiêu kiếm tiền lên hàng đầu. Dương Phàm đương nhiên biết Thu Vũ Yến có mục đích gì khi làm như vậy, trong lòng cũng thản nhiên chấp nhận. Lúc trước Dương Phàm cứu giúp tập đoàn Thiên Mỹ cũng là vì ngày sau có việc cần nhờ. Hôm nay mình đã là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, hiển nhiên muốn tập đoàn Thiên Mỹ đến hỗ trợ.
- Tập đoàn Thiên Mỹ còn muốn tham gia vào ngành du lịch nữa cơ mà, lấy đâu ra nhiều tài chính như vậy?
Dương Phàm nhíu mày lo lắng. Vẻ mặt này không phải là giả, Dương Phàm học kinh tế biết tài chính bị gãy giữa chừng sẽ nguy hiểm như thế nào.
Thu Vũ Yến cười nói:
- Nói ra anh đừng mắng em. Tiền đất sau khi bán được phòng mới phải trả. Như vậy sau khi em lấy được quyền sử dụng đất sẽ cầm đến ngân hàng vay vốn, như vậy vấn đề tài chính không phải đã được giải quyết rồi sao? Có chính quyền thành phố Hải Tân làm chỗ dựa, giá phòng của bọn em lại rẻ, em nghĩ sẽ bán nhanh hết thôi mà.
Thu Vũ Yến vừa nói vừa nháy nháy mắt mấy cái. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ vấn đề ở trong đó.
- Không được, nếu làm như vậy sẽ dễ bị người túm được chỗ bệnh tật của bản thân. Tôi thấy nên làm như sau. Đầu tiên trả một nửa tiền đất, vấn đề tài chính thì tôi có thể nghĩ chút biện pháp cho cô. Mượn tầm vài trăm triệu cũng không có gì khó cả.
Không ngờ Dương Phàm lại nói như vậy, điều này làm cho Thu Vũ Yến ngây ra như phỗng. Nàng nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Có ai là bí thư thị ủy như anh không? Còn cho công ty đến thành phố của mình vay tiền.
Dương Phàm đang dồn hết chú ý vào bản đồ nên trong lúc nhất thời không nghe rõ, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Cô nói gì?
Thu Vũ Yến vội vàng cười nói:
- Không có gì, em nói thật, tập đoàn Thiên Mỹ lần này đã chuẩn bị đủ tài chính, đã chuẩn bị ba tỷ, nên tiền mua đất cũng không phải vấn đề gì lớn.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt rồi nói:
- Vấn đề nhà đất thì tôi là người ngoài ngành. Tóm lại cô có khó khăn gì cứ đề cập.
Trong lòng Thu Vũ Yến có một cảm giác không nói thành lời. Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nàng không khỏi nóng lên, mặt hơi đỏ lên một chút rồi vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ngày hôm qua cậu em có nói chuyện với thị trưởng Tào về câu lạc bộ bóng đá, thị trưởng Tào rất đồng ý thành phố Hải Tân có đội bóng của mình. Em tính như sau, duy trì cho một câu lạc bộ bóng đá hoạt động một năm cần khoảng 40 triệu. Thành phố Hải Tân có sẵn nhà thi đấu, sân vận động. Ý của thị trưởng Tào đó là trả một chút phí tượng trưng ra để thuê, sau đó sẽ ký hợp đồng thuê trong vòng mười năm. Em cũng không hy vọng câu lạc bộ bóng đá đạt thành tích quá tốt. Có thể lọt vào giải ngoại hạng toàn quốc và trụ hạng là được rồi.
Thu Vũ Yến nói như vậy làm Dương Phàm có cảm giác không nói thành lời. Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi không tán thành cô đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá. Lão Tào cũng quá hồ đồ, chỉ hy vọng tăng sức ảnh hưởng của thành phố lên nhưng lại không lo lắng cho lợi ích của các doanh nghiệp.
Thu Vũ Yến lại giật mình một lần nữa, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Dương Phàm, vì anh, em dù bỏ tiền oan cũng được. Hơn nữa em cũng thích bóng đá nên luôn hy vọng có thể tự tay tạo ra một câu lạc bộ bóng đá trong sạch. Em dám cam đoan với anh trong vòng mười năm tới hoàn cảnh nền bóng đá Trung Quốc không xảy ra biến hoá lớn, em sẽ chủ động bỏ qua lĩnh vực này. Nói cách khác, 10 năm bỏ ra bốn năm trăm triệu, em thấy cũng không lỗ gì.
Thu Vũ Yến nói đến nước này, Dương Phàm đành ngậm miệng ăn tiền. Nhất là Thu Vũ Yến đã có chút kích động nên Dương Phàm không dám tiếp tục đề tài nữa. Dương Phàm vội vàng đứng lên giả vờ đi tìm thuốc, về bàn rồi lẩm bẩm nói:
- Thuốc của mình đâu nhỉ?
Thu Vũ Yến không nhịn được mà phì cười, lấy điếu thuốc trên bàn nhét vào tay Dương Phàm rồi nói:
- Đừng giả vờ, anh không ngại vất vả sao?
Dương Phàm cảm thấy đau đầu. Vừa mới dẹp yên chuyện Chu Dĩnh xong, bây giờ lại đến lượt Thu Vũ Yến.
Dương Phàm vội vàng châm thuốc cho mình, hít sâu một hơi.
- Ý kiến của cá nhân tôi vẫn không tán thành cô đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá.
Dương Phàm cuối cùng vẫn muốn chống cự một chút. Thu Vũ Yến không hề động tâm mà khẽ cười cười một tiếng rồi nói:
- Em vẫn kiên trì với ý kiến của mình. Chỉ cần có lợi cho anh là em sẽ làm. Bóng đá đang có tiếng rất xấu trong toàn Trung Quốc, em muốn dùng chút năng lực của mình để tạo ra một câu lạc bộ bóng đá sạch sẽ như thành phố Hải Tân do anh làm bí thư thị ủy. Quét sạch được bao nhiêu thì sạch bấy nhiêu, dù xuống hạng cuối cùng cũng không hối hận.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:
- Cần gì phải như vậy chứ? Bóng đá là do chính sách quyết định. Muốn cải cách chính sách, đầu tiên phải loại bỏ Tổng cục Thể dục thể thao. Cô xem, vấn đề đó có thể giải quyết ở giai đoạn này không? Liên đoàn bóng đá ở nước ngoài do người dân làm chủ. Nhưng Liên đoàn bóng đá ở nước ta lại là cơ quan nhà nước, chỉ cần có quyền lực tuyệt đối tồn tại, nền bóng đá sẽ không bao giờ làm tốt được.
Thu Vũ Yến nghe đến đây không khỏi muốn cười vì suy nghĩ này của Dương Phàm. Nàng nhịn một lúc rốt cuộc không chịu được mà nói:
- Anh hình như quên mình cũng là cán bộ nhà nước.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Tôi là cán bộ nhà nước nhưng chúng ta vừa thảo luận về vấn đề bóng đá. Ừ, chúng ta đều là tín đồ của môn thể thao này, nói mấy câu cũng không phạm pháp.
Vẻ nghiêm trang này của Dương Phàm làm cho Thu Vũ Yến hé miệng cười hì hì:
- Anh mà là người mê bóng đá. Em không nói chuyện với anh nữa. Em còn đầy việc phải làm đây này. Báo cáo xong rồi, em đi đây.
Vừa nói Dương Phàm mau chóng thu dọn mọi thứ, đeo túi máy tính xách tay lên rồi đưa tay ra bắt tay chào tạm biệt Dương Phàm. Dương Phàm có chút khó hiểu hỏi một câu:
- Sao lần nào nhìn thấy cô cũng không thấy có thư ký đi cùng?
Mặt Thu Vũ Yến đỏ lên, lẩm bẩm một câu:
- Đáng ghét.
Vừa nói nàng liền xoay người lại. Lúc đi đến cửa Thu Vũ Yến liền quay đầu lại cười cười nói một câu:
- Em không thích lúc gặp anh mà bên cạnh còn có cô gái khác.
Quyết định của Thu Vũ Yến không làm Dương Phàm thêm thoải mái, vui sướng gì. Mà ngược lại còn làm Dương Phàm cảm thấy áp lực.
Tỉnh thành.
Mao Vũ ít nhiều có chút cảm khái Lâm Mãnh. Bởi vì chuyện của Lâm Mãnh khiến cho Mao Vũ sau khi nhận được tiền liền to gan tìm gặp Trương Diệu Lam. Không ngờ ngọn lửa tình trong lòng Trương Diệu Lam còn mãnh liệt như vậy. Chuyện của Lâm Mãnh bởi vì sự kiên quyết của Dương Phàm nên tiến triển không lớn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Mao Vũ. Bởi vì được Trương Diệu Lam giúp nên Mao Vũ coi như đã tiến thêm một bước. Cấp bậc mặc dù không thay đổi nhưng tiếng nói trong sở Công an tỉnh đã khác trước.
Nghe nói cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân – Trầm Ninh lên báo cáo công việc, Mao Vũ không khỏi cười lạnh trong lòng. Mao Vũ dặn thư ký một câu rồi thu dọn đồ đạc lặng lẽ chuồn ra ngoài. Trầm Ninh ngồi trong phòng khách đợi cả ngày mà không thấy Mao Vũ đâu. Hỏi mấy lần thì người bên dưới đều nói phó giám đốc Mao chưa về, ra ngoài làm việc mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vụ án quá gấp nên Trầm Ninh cũng nóng nảy. Thấy sắp hết giờ nên Trầm Ninh không để ý gì hết, trực tiếp chạy lên phòng làm việc của giám đốc sở Công an tỉnh Lộ Nam Sinh.
- Giám đốc Lộ, tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Trầm Ninh bị thư ký cản lại nên không nhịn được mà hô to một câu.
Lộ Nam Sinh năm nay 60 tuổi, có một đặc điểm lớn nhất là tóc chải vuốt rất cẩn thận, mỗi sợi đều thẳng hàng ngay ngắn, là người rất chú ý vẻ ngoài. Nghe thấy bên ngoài có người hét lên, Lộ Nam Sinh chắp tay sau lưng đi ra, rất bất mãn nói:
- Có chuyện gì thế?
Trầm Ninh đến cả một ngày nhưng chỉ có một trưởng phòng ngồi tiếp, hắn không gặp được lãnh đạo phụ trách chủ yếu. Vụ án quá lớn nên Trầm Ninh không tiện nói người bên dưới. Lãnh đạo chủ quản Mao Vũ cả ngày không xuất hiện. Theo quy định bình thường Trầm Ninh phải ở lại, sáng mai đến là được. Chẳng qua vụ án quá gấp, Trầm Ninh không thể làm gì khác hơn là mạo muội xông lên.
Sau khi biết rõ tình hình, Lộ Nam Sinh có chút căm tức thầm nói một câu: "Mao Vũ làm gì không biết nữa. Vừa mới được đề bạt đã vểnh cái đuôi lên là sao?" Lộ Nam Sinh tức giận là có lý do. Trầm Ninh là cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân, tự mình lên sở Công an tỉnh nhất định là có chuyện rất quan trọng và khẩn cấp. Vậy mà Lộ Nam Sinh không nghe nói Mao Vũ có chuyện quan trọng nào muốn làm, vậy mà bắt Trầm Ninh đợi.
Bất mãn thì bất mãn nhưng Lộ Nam Sinh vẫn để ở trong lòng. Lộ Nam Sinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn trưởng phòng tiếp đón Trầm Ninh, Lộ Nam Sinh cười cười đầy mặt mời Trầm Ninh vào phòng làm việc của mình, khách khí nói:
- Phó giám đốc Mao có có chuyện quan trọng phải làm. Người bên dưới làm việc quá cứng nhắc nên không báo cáo với tôi.
Nói đến đây, trong lòng Lộ Nam Sinh lại không nghĩ như vậy. Nghĩ rằng thằng ranh Mao Vũ gần đây thế rất mạnh, người bên dưới không ngờ biết Trầm Ninh đến cũng không báo cáo với mình. Sau này phải cẩn thận nếu không sẽ bị Mao Vũ thay thế.
Tâm trạng Trầm Ninh đặt tất cả trên vụ án, sau khi ngồi xuống liền cẩn thận quay đầu lại. Lộ Nam Sinh liền phất phất tay ra hiệu cho thư ký ra đóng cửa lại. Trầm Ninh lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Giám đốc Lộ, thành phố Hải Tân phát hiện một mạng lưới buôn bán ma túy lớn. Cục Công an chúng tôi đã tiến hành điều tra nhưng lúc ấy bởi vì đầu mối đã bị chặt đứt nên vụ án khó có thể tiếp tục điều tra. Bí thư thị ủy Dương chỉ thị tạm thời chưa nên báo cáo lên sở Công an tỉnh, chờ điều tra rõ ràng mới báo cáo. Gần đây trải qua sự nỗ lực của chúng tôi lại phát hiện ra đầu mối mới. Bí thư thị ủy Dương chỉ thị lần này nhất định phải giữ bí mật chuyên án. Cho nên tôi lên sở Công an tỉnh xin trợ giúp. Trong lòng lo lắng về vụ án nên có chỗ nào mạo muội mong giám đốc Lộ bỏ qua.
Chờ Trầm Ninh báo cáo xong vụ án, tâm trạng Lộ Nam Sinh cũng bị đặt vào đây, tạm thời bỏ qua chuyện của Mao Vũ. Gần đây căn cứ báo cáo các nơi đã tra xét ra ma túy với số lượng càng lúc càng tăng lên. Không ngờ thành phố Hải Tân còn tồn tại một nhà xưởng sản xuất ma túy, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Lộ Nam Sinh không dám chậm trễ, lúc này liền đứng lên nói:
- Đồng chí Trầm Ninh, tôi lập tức liên lạc với bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán. Đến lúc đó đồng chí báo cáo rõ chi tiết với bí thư đảng ủy Lý Xán.
Trầm Ninh thở dài một tiếng, thầm ghi nhớ cái tên Mao Vũ.
Thấy sắp hết giờ, Lê Quý lại đưa một tập công văn phải xử lý. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là nhét công văn vào cặp rồi đưa cho Lê Quý cầm về xem. Dương Phàm nghĩ đến câu nói "không có việc không phải làm quan". Hắn không khỏi suy nghĩ nếu có một ngày không có việc gì thì chắc mình quá nhàn mà sinh tật.
Lúc xuống lầu Tùng Lệ Lệ đang đứng ở lối rẽ, ngẩng mặt thấy Dương Phàm đi xuống liền nở nụ cười đầy quyến rũ. Dương Phàm đứng ở trên cầu thang muốn không nhìn linh tinh, nhưng từ góc độ này nhìn thấy không thể tránh khỏi nhìn thấy hai nửa quả cầu trắng nõn. Có lẽ đây là bản tính của đàn ông.
- Lão Đậu – cục trưởng cục Du lịch thành phố đưa thiếp mời tới, xin mời ngài có mặt trong lễ khai mạc cuộc thi người mẫu. Bọn họ muốn tự mình mang đến phòng làm việc của ngài nhưng tôi nói phải hỏi ý kiến của ngài trước đã.
Chuyện này Tùng Lệ Lệ xử lý rất có chú ý. Người của cục Du lịch nhất định chưa đi, sắp hết giờ rồi nên cũng không có chuyện gì quan trọng, Tùng Lệ Lệ nghĩ đến Dương Phàm bận rộn cả ngày chưa chắc đã muốn gặp người. Nếu không muốn gặp thì trong vòng 10 phút có lẽ không thể đi được, làm không tốt người bên dưới còn tỏ vẻ muốn mời cơm gì gì nữa. Tùng Lệ Lệ sau khi quan sát một thời gian đã đưa ra kết luận là Dương Phàm không thích ăn ăn uống uống gì đó. Nếu không cần thiết thì Dương Phàm sẽ không nhận lời mời ăn cơm.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai