Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 304: Làm bạn thực ra không khó
Dương Phàm đưa tay ra hiệu cho Hà Tiểu Mai đừng kích động, sau đó từ từ nói:
- Lấy được từ trong một chiếc máy tính. Có người xem ra muốn giữ lại thứ này để bảo vệ mình. Bây giờ cô có thể thấy đây là bản coppy ra. Nếu tôi đoán không lầm thì ngoại trừ Usb này ra thì cũng chỉ lưu lại trong máy tính đó.
Hà Tiểu Mai nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ mở mắt ra nói:
- Phó bí thư Dương rốt cuộc muốn gì? Tiền? Quyền? Hay là đàn bà.
Dương Phàm thở dài một tiếng rút Usb khỏi máy tính, gập máy tính xách tay lại, cầm chén rượu lên rồi cười cười với Hà Tiểu Mai:
- Cô không cảm thấy hai người chúng ta có thể ngồi đây nói chuyện với nhau đã cho thấy rõ rất nhiều vấn đề sao?
Hà Tiểu Mai không hiểu rõ nhưng có thể khẳng định Dương Phàm muốn không phải là mình. Một người đàn ông như vậy còn có thể muốn một con đàn bà đã qua tay bao thằng khác sao? Nực cười.
- Anh nói rõ ra đi, tôi cảm thấy mình không theo kịp cách suy nghĩ của anh.
Hà Tiểu Mai thở dài một tiếng, mặc dù rất muốn cầm lấy Usb trước mặt nhưng vẫn cố kiềm chế không đưa tay ra lấy.
- Ha ha thực ra cũng chẳng có gì phức tạp cả. Tôi muốn hòa bình. Tôi không muốn nhảy ra khỏi dòng nước ngầm Uyển Lăng lại gặp phải vũng bùn tranh đấu trên tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm từ từ nói xong nhưng Hà Tiểu Mai vẫn hơi khó hiểu. Chẳng qua vẫn có thể rõ ràng một chuyện, dù có hiểu hay không thì thái độ của Dương Phàm cũng được. Dù nắm quyền chủ động trong tay cũng không ép người quá đáng.
Hà Tiểu Mai giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, nhún nhún vai rồi hạ tay xuống nói:
- Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, anh nói tôi sẽ làm theo. Cho dù muốn tôi làm chuyện mất mặt, tôi cũng không hề do dự.
Dương Phàm bỏ chén rượu trong tay xuống cười nói:
- Tôi cũng không khách khí. Đầu tiên tôi sẽ bảo người lặng lẽ khống chế chiếc máy tính đó rồi đưa đến tay cô. Sau đó Đổng Trung Hoa phải đàng hoàng cho tôi. Tôi không nhằm vào hắn, hắn cũng đừng nhằm vào tôi, mọi người cùng sống hòa bình. Tôi muốn có hai ba năm bình tĩnh ở đất Uyển Lăng. Sau đó rất có thể sẽ được điều khỏi Uyển Lăng, thậm chí là tỉnh Giang Nam này. Cho nên tôi không muốn gây chuyện, càng không muốn có chuyện. Nhưng cô cũng biết tính cách của tôi đó, tôi không sợ việc.
Hà Tiểu Mai trong lúc nhất thời không kịp hiểu ý trong lời nói của Dương Phàm. Hà Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy Usb đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Cho tôi hai tiếng, lát nữa tôi sẽ đến khách sạn tìm anh.
Hà Tiểu Mai không hiểu ý của Dương Phàm nhưng có người có thể hiểu. Dương Phàm không ngờ lại nhẹ nhàng đặt Usb vào tay Hà Tiểu Mai, sau khi đưa xong chiếc usb còn nói:
- Mang cái này đi sẽ có sức thuyết phục hơn.
Ra khỏi nhà hàng, Hà Tiểu Mai chạy như điên về nhà. Về đến nhà thì cũng coi như may mắn, Hà Thiếu Hoa đang ngồi đọc báo ở trong phòng khách.
- Bố, có việc muốn hỏi bố.
Hà Tiểu Mai túm ông bố chạy vào trong phòng làm việc. Hà Thiếu Hoa rất kinh ngạc, vội vàng nói:
- Chậm, chậm một chút đi, đừng có mà làm bộ xương già của bố hỏng mất.
Bốp. Xem hết tư liệu trong Usb, Hà Thiếu Hoa đập mạnh bàn một cái, căm tức nhìn Hà Tiểu Mai.
- Nhìn xem chuyện tốt mày làm đi.
Bị Hà Thiếu Hoa trách mắng, Hà Tiểu Mai căn bản không để ý, ưỡn ngực nói:
- Con làm sao chứ? Con bắt được công trình này không phải đều thông qua đấu thầu bình thường mà đạt được sao? Nhưng thật ra đồng chí Đổng Trung Hoa mà bố che chở đúng là cứt chó.
Hà Thiếu Hoa bị đáp trả lại một câu lập tức lấy lại tỉnh táo. Hà Thiếu Hoa chắp tay sau lưng từ từ đi qua lại trong phòng. Hà Tiểu Mai lại rất sốt ruột nói:
- Dương Phàm nói đây là coppy từ trong một máy tính ra. Chuyện này nhất định xuất hiện từ Uyển Lăng. Chỉ cần phái người đi thăm dò cũng không khó tra ra là ai làm ra chuyện này.
Hà Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Hà Tiểu Mai một cái, lạnh nhạt nói:
- Cô có tiền đồ quá nhỉ. Dương Phàm không chuẩn bị trước thì sao dám đưa đồ vật này cho cô? Nếu không đáp ứng điều kiện của Dương Phàm, hắn có thể trực tiếp tố cáo cô đến Ủy ban kỷ luật tỉnh. Sau này cô coi như là một nhược điểm để người ta túm lấy tôi.
- Dương Phàm nói chỉ có một bản này thôi.
Hà Tiểu Mai không phục lẩm bẩm một câu. Khuôn mặt đang bình thường của Hà Thiếu Hoa đột nhiên trở nên vặn vẹo. Hà Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Hà Tiểu Mai rồi nói:
- Thằng Dương Phàm nói mà cũng có thể tin sao? Hồ đồ.
Hà Tiểu Mai cũng không biết nên làm như thế nào nữa, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trực giác nói cho con biết hắn không cần phải lừa con. Nếu thật sự túm lấy nhược điểm của con không tha, mọi người hoàn toàn trở thành kẻ tử thù.
Hà Thiếu Hoa đi hai vòng quanh phòng rồi nói:
- Cô đáp ứng điều kiện của hắn đi. Tôi biết nên làm như thế nào, cứ nói là tôi nói như vậy.
Hà Tiểu Mai có chút không cam lòng, nhíu mày nói:
- Cứ như vậy đáp ứng hắn sao? Hơn nữa điều hắn muốn là gì? Con cũng không hiểu cho lắm. Hắn không phải người của Hác Nam sao? Sao lại bỏ qua cơ hội này chứ?
- Cô biết gì chứ? Đầu óc cục trưởng của cô còn không bằng một phần mười của người ta. Cả ngày chỉ biết chơi đùa gây chuyện. Hắn không phải người của Hác Nam, cũng không phải người của bất cứ ai. Chí hướng của người thanh niên này không phải là điều cô có thể suy nghĩ. Đáng tiếc cô lại là con gái.
Hà Thiếu Hoa nói xong từ từ ra khỏi phòng làm việc, bóng lưng đột nhiên trở nên buồn bã.
Rất nhiều chuyện Hà Thiếu Hoa nói nhưng Hà Tiểu Mai cũng không hiểu. Chuẩn xác mà nói nếu chưa đến một vị trí thì có rất nhiều mặt không thể hiểu nổi. Hà Tiểu Mai nếu so sánh với các quần chúng không biết thì hiểu nhiều hơn chút, nhưng cũng lại kém những người thông minh.
Ngồi trong sô pha phòng khách, Hà Thiếu Hoa nghĩ Uyển Lăng nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu không Dương Phàm sẽ không đưa chuyện đó vào lúc này. Từ góc độ bình thường thì thấy Dương Phàm coi như đã đạt được phần thắng trong cuộc tranh đấu này. Nhưng hắn cũng không lấy tư cách người chiến thắng mà truy kích, mà còn chủ động đến giảng hòa. Quan trọng nhất là việc Dương Phàm lựa chọn đối tượng đàm phán. Dương Phàm trực tiếp tìm Hà Tiểu Mai, đây rõ ràng là thái độ của người thanh niên này. Dương Phàm không hy vọng Uyển Lăng tiếp tục tranh đấu nữa. Dương Phàm cũng không hy vọng trở thành quân cờ trong tay người khác. Muốn đạt được hiệu quả này thì biện pháp tốt nhất chính là từ trên xuống dưới, vòng qua Đổng Trung Hoa.
- Ảo diệu. Chính xác,
Hà Thiếu Hoa không nhịn được nói ra hai chữ này. Điều này khiến Hà Tiểu Mai đi ra theo càng thêm khó hiểu, thật sự không rõ ông bố già đang nói gì.
- Sau này mọi người là bạn, chuyện quá khứ coi như không xảy ra.
Hà Thiếu Hoa lại nói một câu như vậy. Hà Tiểu Mai đứng ở phía sau ngẩn ra một chút rồi nói:
- Bố thực ra đang nói cho ai nghe vậy?
Hà Thiếu Hoa mỉm cười, suy nghĩ hiểu rõ mọi khúc mắc trong chuyện này liền lạnh nhạt nói:
- Lời này áp dụng được cho cả hai người. Đi đi, gần đây cô biểu hiện cũng được, sau này cố làm như vậy.
Sau khi Hà Tiểu Mai vội vàng rời đi. Hà Thiếu Hoa cuối cùng đã suy nghĩ kỹ chuyện này, lão thở dài một tiếng nói:
- Chỉ mong hắn nói có thể giữ lời. Sớm biết như vậy đã không đáp ứng cuộc hôn nhân với Xa gia. Thằng ranh Xa Đỉnh kia đúng là làm cho người ta đau đầu.
Dương Phàm ngồi hút thuốc và xem Tv trong phòng khách sạn. Hắn đang kiên nhẫn chờ đợi. Dương Phàm có đủ lý do để tin rằng sau khi Hà Tiểu Mai về hỏi Hà Thiếu Hoa, Hà Thiếu Hoa nhất định có thể cẩn thận suy nghĩ ra ý của mình. Nếu hiểu được suy nghĩ của mình thì cũng có thể dễ dàng nhìn thấy lợi và hại trong chuyện này. Kết quả cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Cho nên Dương Phàm không hề nóng nảy, thậm chí có chút nhàn hạ. Sau khi chuyện này kết thúc, tập đoàn Thiên Mỹ chính thức chuyển về Uyển Lăng là mình có thể yên tâm kết hôn. Nghĩ đến chuyện kết hôn, Dương Phàm không khỏi nhớ đến Chúc Vũ Hàm. Không ngờ Chúc Vũ Hàm lại chạy đến một công ty nhà nước ở tỉnh Tương làm giám đốc. Kết quả này đúng là làm cho người ta ngạc nhiên. Như vậy không khác gì Trần Chính Hòa đang nói, người phụ nữ của con trai, ông bố lại phải đi lo cho.
Đây đúng là một kết cục đầy kịch tính.
Dương Phàm ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Cách báo thù của Chúc Đông Phong đúng là kỳ quái. Người này trái tim sâu tựa biển.
Khi Hà Tiểu Mai đỗ xe trước cửa khách sạn, vội vàng xuống xe nên không thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi Hà Tiểu Mai đi vào khách sạn, chủ nhân ánh mắt này chính là Xa Đỉnh liền khẽ nói với lái xe bên cạnh. Lái xe lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xuống xe vội vàng đuổi theo.
Không đầy năm phút đồng hồ sau, lái xe từ trong thang máy đi ra, đi đến quầy lễ tân liền nói nói cười cười. Sau đó rất nhanh quay về xe, nhỏ giọng nói với Xa Đỉnh:
- Phòng 607, người đăng ký tên là Dương Phàm.
Một cơn lửa giận bốc lên từ trong lòng Xa Đỉnh. Hà Tiểu Mai rốt cuộc làm Xa Đỉnh mọc bao nhiêu chiếc sừng, Xa Đỉnh căn bản không hiểu lắm, cũng không thèm để ý. Chẳng qua Xa Đỉnh quan tâm chính là chiếc sừng mà Dương Phàm cho mình đội. Chiếc sừng này Xa Đỉnh không thể nhận. Người thì bị mày đánh, khách đầu tư bị mày làm loạn, những cái đó tao vẫn phải nhịn và nhịn. Bây giờ ngay cả vợ của ông mày cũng muốn ngủ, mày có còn là người nữa không hả.
- Đồ dâm đãng.
Xa Đỉnh dựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng. Lái xe phía trước quay đầu lại nói với Xa Đỉnh:
- Phó trưởng ban Xa, tôi có quen mấy người bạn ngoài xã hội.
Xa Đỉnh buồn bã lắc đầu nói:
- Bỏ đi, lái xe đi đi.
Việc nhỏ không nhịn được sẽ loạn chuyện lớn. Xa Đỉnh thầm nói với mình như vậy. Hắn cố nuốt cơn lửa giận vào trong lòng.
Chuyện trong phòng không diễn ra như Xa Đỉnh tưởng tượng. Hà Tiểu Mai đi vào lại rất biết điều ngồi chờ Dương Phàm rót nước trà cho mình. Hà Tiểu Mai nhận lấy rồi thản nhiên nói:
- Cảm ơn.
Sau đó Hà Tiểu Mai mở một chiếc cúc áo trên ngực, ra vẻ tùy ý nói:
- Hơi nóng một chút.
Dương Phàm nhìn thoáng qua thì thấy đúng là không bật điều hòa. Hà Tiểu Mai vội vàng đi đến đây nên hơi nóng, đúng là cô ta không cố ý hấp dẫn mình. Dương Phàm từ từ đi lấy điều khiển bật điều hòa lên rồi ngồi ở vị trí đối diện.
- Ba tôi nói cứ làm theo lời anh nói.
Hà Tiểu Mai suy nghĩ một chút nhưng vẫn quyết định nói thật. Trên thực tế cho dù mình không nói ra, Dương Phàm cũng có thể đoán được kết quả rồi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi hơi cúi người xuống. Trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười hiểu ý, từ tốn nói:
- Chủ tịch tỉnh Hà đúng là nhìn rất xa. Khi về, cô chuyển lời cảm ơn chủ tịch Hà đã nể mặt tôi một chút. Sau này có chuyện gì chỉ cần không quá đáng, tôi cũng có thể chấp nhận.
Hà Tiểu Mai đáng thương đến bây giờ xem như hiểu mình thực ra chỉ là một chiếc điện thoại cải tiến. Dương Phàm người ta căn bản chính là nhằm vào Hà Thiếu Hoa. Hà Tiểu Mai nghĩ như vậy có chút buồn bã. Chẳng qua nghĩ lại thì Hà Tiểu Mai thấy mình không có tư cách cò kè mặc cả với Dương Phàm.
- Ý của bố tôi chính là hy vọng sau này tôi có thể làm bạn với anh.
Hà Tiểu Mai nói xong câu này trong mắt không khỏi lộ ra một tia hy vọng. Đương nhiên hy vọng này không phải từ góc độ giao dịch, mà là hy vọng có được một lời cam đoan. Dương Phàm thấy vẻ mặt của Hà Tiểu Mai như vậy không khỏi cười cười một tiếng.
Ngay khi Hà Tiểu Mai cảm thấy mình không nhịn được nữa thì Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Cô cho rằng bố mình là người dễ nói chuyện vậy sao? Đường đường là một chủ tịch tỉnh, nếu là thời cổ đại cũng là quan lại bậc nhị phẩm. Cô không biết tôi không quan trọng nhưng cô phải hiểu rõ bố mình. Uổng công cô vẫn coi mình là kẻ giỏi tính toán, chút nữa bị người ta ăn đến độ không còn nổi một khớp xương.
Lời này rất vô tình, tính tình Hà Tiểu Mai dù tốt hơn nữa cũng không nhịn được, ngực phập phồng đầu tức giận, chiếc cúc cởi ra có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng và một viền màu đen. Nếu nói từ góc độ phụ nữ, Hà Tiểu Mai đúng là trông khá đẹp, dáng người chỗ nào ra chỗ đó.
Phụ nữ hơi đẹp một chút thường quên đi việc chăm sóc tính tình. Ví dụ này không đâu là không có. Rất nhiều lúc khi Dương Phàm đọc sách sử cũng không nhịn được mà than thở. Thời buổi này chỉ cần một cô gái hơi đẹp một chút luôn có một đám đàn ông theo đuôi. Khi được theo đuổi nhiều như vậy và thành thói quen sẽ đảo điên âm dương. Dương Phàm cũng không phải bài trừ tư tưởng nam nữ bình đẳng. Nhưng hiện tượng này cho thấy những người phụ nữ ở thời kỳ kinh tế thị trưởng đã trở nên táo bạo, nóng nảy và cũng nông cạn hơn.
Hà Tiểu Mai cố gắng khống chế cơn lửa giận trong lòng mình. Bởi vì Hà Tiểu Mai suy nghĩ cẩn thận thì biết Dương Phàm nói thật. Hà Tiểu Mai cười một tiếng, cố che giấu tâm trạng của mình lúc này rồi mới nhỏ giọng nói:
- Cách anh nói chuyện giống hệt bố tôi, không hề cho người ta chút mặt mũi nào. Tôi không biết anh có thể nói rõ không?
Dương Phàm còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi chứ. Người phụ nữ ngồi trước mặt là Hà Tiểu Mai hay sao? Nếu như người phụ nữ có thể thông minh hơn một chút thì hình như có thể làm một người bạn bình thường.
- Chuyện này tôi tìm và nói với cô thực ra không khác gì hứa với bố cô một điều. Cho dù ông ta xuống, tôi cũng không làm khó dễ cô. Bây giờ đã hiểu chưa? Nếu không tôi hoàn toàn có thể tìm bố cô và nói điều kiện với ông ta. Tôi cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy? Bây giờ cô đã hiểu rõ hay chưa?
Dương Phàm kiên nhẫn giải thích một chút.
Hà Tiểu Mai khẽ mở miệng giống như rất giật mình.
- Chuyện mà các người làm và nói sao lại làm người ta khó hiểu như vậy? Không thể nói trắng ra một chút sao?
Hà Tiểu Mai có chút bất mãn hỏi một câu.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười cầm cốc trà trước mặt lên nhấp một ngụm. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hai con đường. Một là cô sau này mọi việc biết cách dùng đầu óc, cố gắng học tập từ ông bố của mình. Hai là tiếp tục làm một người quần chúng không biết rõ sự thật và cũng không có tư cách biết.
Hà Tiểu Mai thường xuyên lên mạng đọc tin tức một chút, nghe thấy con đường thứ hai liền bật cười một tiếng nói:
- Con người anh rất thú vị. Lúc trước nếu tôi có thể bình tĩnh đến gần anh thì tốt, không biết chừng chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Dương Phàm cười nói:
- Cô bây giờ có tâm trạng đó là rất tốt, cứ giữ như vậy thì chúng ta sẽ làm bạn bè cũng không có gì khó.
Hà Tiểu Mai trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói với Dương Phàm:
- Nói như vậy, tôi cũng có tiến bộ không nhỏ?
Dương Phàm gật đầu khẳng định nói:
- Thẳng thắn mà nói cô đã tiến bộ không ít so với trước kia. Chuyện lần này có thể tiến hành thuận lợi như vậy cũng có quan hệ rất lớn nhờ sự tiến bộ của cô.
- Có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy thật thoải mái.
Hà Tiểu Mai đứng lên đưa tay ra với Dương Phàm:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Dương Phàm cười cười đứng lên nhẹ nhàng cầm tay Hà Tiểu Mai rồi nói:
- Tôi tiễn cô.
Hà Tiểu Mai lần đầu tiên cảm thấy được Dương Phàm lễ phép và tôn trọng. Mặc dù Dương Phàm chỉ đưa đến cửa thang máy. Nhưng lúc đi xuống Hà Tiểu Mai vẫn nhớ về cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm thấy chênh lệch về đẳng cấp, đồng thời cũng có thể mơ hồ cảm thấy được tôn trọng. Chỉ khi cô tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng cô.
Khi lái xe rời đi trong đầu Hà Tiểu Mai vẫn xoay quanh vấn đề này. Lúc trước có phải mình đã đánh mất sự tôn trọng của Dương Phàm không? Câu trả lời rất rõ ràng. Lần đầu tiên gặp mặt mình đã quá lỗ mãng. Nghĩ đến hai chữ này, mặt Hà Tiểu Mai không khỏi đỏ lên.
Hoàn thành một cuộc giao dịch, Dương Phàm cảm thấy rất thoải mái. Vào tắm nước nóng rồi nằm trên giường xem Tv. Thực ra trên Tv đang chiếu cái gì, Dương Phàm cũng không biết. Trong đầu hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào để duy trì cục diện này.
Đánh ngã Đổng Trung Hoa cũng không có gì khó. Cái khó chính là làm như thế nào để mình không rơi vào một dòng nước ngầm càng thêm nguy hiểm.
"Mình chẳng qua chỉ là một phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng mà thôi, cũng không phải gánh chịu quá nhiều áp lực" Dương Phàm cười một tiếng, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Khi Trần Tuyết Oánh nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt lập tức trở nên uể oải, ra vẻ mất hứng nói:
- Đôi vợ chồng trẻ nhà em có phải nên đổi cách gọi chị là nô lệ không?
Dương Phàm cười cười ngồi xuống ghế sô pha trước bàn làm việc của Trần Tuyết Oánh, cười nói:
- Sao chị lại nói như vậy? Oan cho em quá.
- Tư Tề đã làm xong hết thủ tục rồi, sao vẫn còn chưa thấy xuống? Biệt thự ở Uyển Lăng đang được sửa chữa, hai người cũng nên quan tâm chứ?
Trần Tuyết Oánh cười cười oán giận một câu, thực ra trong lòng cũng không hy vọng Dương Phàm để ý đến chuyện này.
- Ông cụ thế nào rồi?
Mục đích đến đây của Dương Phàm là như vậy, Trần Tuyết Oánh cũng mới vừa xuống tới chắc chắn sẽ biết.
- Không ổn thì sao chị có thể xuống đây? Ông cụ yêu nhất là chị mà.
Trần Tuyết Oánh cười cười nói ra đáp án, rồi nhìn một đống hồ sơ trước mặt mà nói:
- Em không có việc gì thì cút đi cho chị. Chị bận gần chết đây này.
Dương Phàm cười cười nói:
- Em về đây, có việc gì em sẽ gọi điện.
Dương Phàm cũng không có ý trở về, vừa ra đến cửa liền rút điện thoại di động ra gọi cho Chu Tử Dương.
- Là em, anh đang đâu đó?
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm gọi đến nên rất cao hứng. Lúc này Chu Tử Dương đang ngồi đánh mạt chược với Tề Quốc Viễn, Tạ Trường Thuận và một người bạn mà Tề Quốc Viễn tìm đến.
- Mau đến mau đến, anh đang đánh mạt chược ở câu lạc bộ An Huy, kỹ thuật của trưởng ban thư ký Tạ quá lợi hại, anh sắp thua hết tiền rồi, mau đến cứu anh.
Chu Tử Dương vừa nói như vậy, Dương Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười. Xem ra Chu Tử Dương đã làm công tác đến gần Tạ Trường Thuận rất tốt, biện pháp đơn giản đó cũng dùng đến. Chẳng qua nếu là hay thấy nên thường có hiệu quả.
Tạ Trường Thuận lúc này đang rất vui vẻ, bên cạnh có một người đẹp đứng nhận bài hộ, bộ ngực mềm mại đang hẩy hẩy vào vai, mùi nước hoa thản nhiên làm người ta mê say. Quan trọng đó chính là cô gái đứng ở vị trí quá chuẩn, lại đỏ nữa. Tạ Trường Thuận muốn chạm quân gì sẽ chạm ngay quân đó. Đương nhiên Tạ Trường Thuận cũng không ngu, biết đây là do người ta cố ý tặng tiền cho mình.
- Chỉ cần không phải hối lộ là được, còn đâu mặc kệ.
Tạ Trường Thuận thầm nghĩ như vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua đôi chân vừa dài vừa trắng được tôn lên bởi chiếc váy ngắn của cô gái.
Lúc Dương Phàm đến mọi người đang chiến đấu kịch liệt, đang bắt đầu một ván mới. Dương Phàm cười nói:
- Mấy người tiếp tục, tôi xem là được.
Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha ở phía xa xa xem Tv. Dương Phàm không tiếp cận trò chơi này làm Tạ Trường Thuận thầm thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói người thanh niên này đúng là biết tiến lui. Nếu không biết bí thư Hác có ý gõ Dương Phàm thì đúng là đáng để quan hệ.
Tạ Trường Thuận không phải không nghĩ lén quan hệ với Dương Phàm một chút. Đáng tiếc hắn sợ bí thư Hác biết. Mà bí thư Hác bóp chết mình không khác gì bóp chết một con kiến.
- Dương Phàm, Chu Phàm sắp về Uyển Lăng làm phó thị trưởng, chuyện này chú mày biết không?
Giống như vô tình, Chu Tử Dương hỏi Dương Phàm một câu, kết quả đánh ra quân bảy. Vì vậy Tạ Trường Thuận lại ù rồi.
- Bảy mà anh cũng ù được, còn tình người không đây?
Chu Tử Dương tùy tiện nói một câu. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười. Thầm nói " tên Chu Tử Dương này đúng là người thông minh, dùng cách đó cũng truyền đạt được tin tức.
Chu Tử Dương định ám chỉ gì, Dương Phàm đương nhiên là biết. Biết bây giờ Tạ Trường Thuận rất quen thuộc với Chu Tử Dương. Dương Phàm thầm nghĩ bây giờ có thêm một chiếc đinh, sau này Hác Nam có bất cứ hành động nào nhằm vào mình, mình cũng có thể được thông báo từ trước.
Dương Phàm thực ra không quá trông mong vào Tạ Trường Thuận, liền nói tiếp câu hỏi của Chu Tử Dương:
- Tự mình đánh kém thì đừng có mà tìm lý do. Đúng, Chu Phàm về có thể làm gì chứ? Một phó thị trưởng quản lý mảng tôn giáo và giáo dục, như vậy chẳng phải là cho có hay sao?
Chu Tử Dương cười nói:
- Vậy còn biết làm sao giờ? Trở về dù sao cũng tốt hơn ngồi ở vị trí cũ chứ?
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Chu Phàm này cũng đáng để quan hệ.
Hai người nói không ra đâu vào đâu đến lúc ăn cơm. Tạ Trường Thuận thắng hơn ba mươi ngàn tệ. Vì thế Tạ Trường Thuận vui vẻ nói:
- Phó bí thư Dương đến thật đúng lúc, trưa nay tôi mời khách.
Tề Quốc Viễn ở bên cười cười nói:
- Không xem đây là đất của ai sao, không thể làm người ta không xuống thang được chứ?
Dương Phàm vốn sớm đã biết Tề Quốc Viễn. Người này rất biết phát huy thế mạnh của người An Huy, làm chuyện gì cũng phải là từ người xong mới đến việc. Nhìn cô gái mười bảy, mười tám tuổi trắng nõn đứng phía sau Tạ Trường Thuận, mười phần là do Tề Quốc Viễn bỏ tiền mua về để phục vụ khách. Chẳng qua Dương Phàm thấy Tề Quốc Viễn có điểm không đủ, đó là quá coi trọng lợi ích. Mặc dù đây là bản tính của mỗi người kinh doanh nhưng cũng có thể nói đó là do cảnh giới.
Nghĩ đến vấn đề cảnh giới, Dương Phàm cảm thấy sau chuyện tập đoàn Thiên Mỹ, mình mới xem như bước qua được cánh cửa đó. Cảnh giới là một khái niệm rất trừu tượng, người thấp xem chuyện trước mặt, cục bộ; người cao sẽ xem toàn cục. Dùng từ ngữ chuyên ngành mà nói đó là người cao sẽ hạnh phúc. Thực ra khó khăn khống chế nhất chính là hạnh phúc. Điểm khó khăn nhất trong chốn quan trường đó chính là nhảy ra khỏi cục bộ, đưa mắt nhìn toàn cục.
Muốn xem toàn cục phải từ trên xuống dưới. Bên trên, bây giờ Tạ Trường Thuận chính là một cách. Dưới, như vậy phải xem thủ đoạn và con mắt của Dương Phàm.
Trước khi gặp Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm trên cơ bản đã xác định mọi chuyện, Chúc Vũ Hàm chẳng qua chỉ là có điều chỉnh chính xác một chút mà thôi.
Tạ Trường Thuận lúc này đột nhiên ăn cơm rất nhanh. Nguyên nhân quan trọng là do Dương Phàm giữ cự ly quá tốt. Tạ Trường Thuận không hề thấy Dương Phàm có hành động thân thiết nào quá đáng, cũng không hề đề cập đến đề tài không thoải mái. Thậm chí trong cả quá trình Dương Phàm giống như ngồi thu trong góc.
Chu Tử Dương bây giờ anh anh em em với Tạ Trường Thuận đó là do quan hệ của ông bố. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam và trưởng ban Tổ chức cán bộ quan hệ với nhau khá tốt. Trên cơ bản bí thư tỉnh ủy Hác Nam nói gì trưởng ban Chu đều gật đầu, muốn không hòa hợp cũng khó. Có mối quan hệ đó, Tạ Trường Thuận và Chu Tử Dương qua lại với nhau sẽ nhiều hơn.
Vốn nghĩ Dương Phàm kiểu gì cũng sẽ nói nhưng kết quả khi bữa cơm kết thúc, Tạ Trường Thuận cùng cô gái lảo đảo rời đi, Dương Phàm cũng chỉ nói vài câu khách khí mà thôi.
Tạ Trường Thuận vừa đi, Tề Quốc Viễn và bạn của hắn cũng biết ý mà đi theo cùng. Trong phòng chỉ còn Dương Phàm và Chu Tử Dương nhìn nhau cười.
- Lấy ra.
Chu Tử Dương cười cười nói một câu như vậy. Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Lão Tạ trước đây cũng không phải là kẻ bất đắc chí, cũng đã lăn lộn nhiều năm ở Tỉnh ủy. Với thủ đoạn của lão Tề thì quá rõ ràng.
Chu Tử Dương gật đầu nói:
- Tình hình của chú mày thế nào? Ông già nhà anh ám chỉ Hác Nam có chút bất mãn với chú đó. Hôm qua Tạ Trường Thuận uống hơi nhiều hình như cũng có ý này.
- Lấy được từ trong một chiếc máy tính. Có người xem ra muốn giữ lại thứ này để bảo vệ mình. Bây giờ cô có thể thấy đây là bản coppy ra. Nếu tôi đoán không lầm thì ngoại trừ Usb này ra thì cũng chỉ lưu lại trong máy tính đó.
Hà Tiểu Mai nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mới từ từ mở mắt ra nói:
- Phó bí thư Dương rốt cuộc muốn gì? Tiền? Quyền? Hay là đàn bà.
Dương Phàm thở dài một tiếng rút Usb khỏi máy tính, gập máy tính xách tay lại, cầm chén rượu lên rồi cười cười với Hà Tiểu Mai:
- Cô không cảm thấy hai người chúng ta có thể ngồi đây nói chuyện với nhau đã cho thấy rõ rất nhiều vấn đề sao?
Hà Tiểu Mai không hiểu rõ nhưng có thể khẳng định Dương Phàm muốn không phải là mình. Một người đàn ông như vậy còn có thể muốn một con đàn bà đã qua tay bao thằng khác sao? Nực cười.
- Anh nói rõ ra đi, tôi cảm thấy mình không theo kịp cách suy nghĩ của anh.
Hà Tiểu Mai thở dài một tiếng, mặc dù rất muốn cầm lấy Usb trước mặt nhưng vẫn cố kiềm chế không đưa tay ra lấy.
- Ha ha thực ra cũng chẳng có gì phức tạp cả. Tôi muốn hòa bình. Tôi không muốn nhảy ra khỏi dòng nước ngầm Uyển Lăng lại gặp phải vũng bùn tranh đấu trên tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm từ từ nói xong nhưng Hà Tiểu Mai vẫn hơi khó hiểu. Chẳng qua vẫn có thể rõ ràng một chuyện, dù có hiểu hay không thì thái độ của Dương Phàm cũng được. Dù nắm quyền chủ động trong tay cũng không ép người quá đáng.
Hà Tiểu Mai giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, nhún nhún vai rồi hạ tay xuống nói:
- Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, anh nói tôi sẽ làm theo. Cho dù muốn tôi làm chuyện mất mặt, tôi cũng không hề do dự.
Dương Phàm bỏ chén rượu trong tay xuống cười nói:
- Tôi cũng không khách khí. Đầu tiên tôi sẽ bảo người lặng lẽ khống chế chiếc máy tính đó rồi đưa đến tay cô. Sau đó Đổng Trung Hoa phải đàng hoàng cho tôi. Tôi không nhằm vào hắn, hắn cũng đừng nhằm vào tôi, mọi người cùng sống hòa bình. Tôi muốn có hai ba năm bình tĩnh ở đất Uyển Lăng. Sau đó rất có thể sẽ được điều khỏi Uyển Lăng, thậm chí là tỉnh Giang Nam này. Cho nên tôi không muốn gây chuyện, càng không muốn có chuyện. Nhưng cô cũng biết tính cách của tôi đó, tôi không sợ việc.
Hà Tiểu Mai trong lúc nhất thời không kịp hiểu ý trong lời nói của Dương Phàm. Hà Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy Usb đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Cho tôi hai tiếng, lát nữa tôi sẽ đến khách sạn tìm anh.
Hà Tiểu Mai không hiểu ý của Dương Phàm nhưng có người có thể hiểu. Dương Phàm không ngờ lại nhẹ nhàng đặt Usb vào tay Hà Tiểu Mai, sau khi đưa xong chiếc usb còn nói:
- Mang cái này đi sẽ có sức thuyết phục hơn.
Ra khỏi nhà hàng, Hà Tiểu Mai chạy như điên về nhà. Về đến nhà thì cũng coi như may mắn, Hà Thiếu Hoa đang ngồi đọc báo ở trong phòng khách.
- Bố, có việc muốn hỏi bố.
Hà Tiểu Mai túm ông bố chạy vào trong phòng làm việc. Hà Thiếu Hoa rất kinh ngạc, vội vàng nói:
- Chậm, chậm một chút đi, đừng có mà làm bộ xương già của bố hỏng mất.
Bốp. Xem hết tư liệu trong Usb, Hà Thiếu Hoa đập mạnh bàn một cái, căm tức nhìn Hà Tiểu Mai.
- Nhìn xem chuyện tốt mày làm đi.
Bị Hà Thiếu Hoa trách mắng, Hà Tiểu Mai căn bản không để ý, ưỡn ngực nói:
- Con làm sao chứ? Con bắt được công trình này không phải đều thông qua đấu thầu bình thường mà đạt được sao? Nhưng thật ra đồng chí Đổng Trung Hoa mà bố che chở đúng là cứt chó.
Hà Thiếu Hoa bị đáp trả lại một câu lập tức lấy lại tỉnh táo. Hà Thiếu Hoa chắp tay sau lưng từ từ đi qua lại trong phòng. Hà Tiểu Mai lại rất sốt ruột nói:
- Dương Phàm nói đây là coppy từ trong một máy tính ra. Chuyện này nhất định xuất hiện từ Uyển Lăng. Chỉ cần phái người đi thăm dò cũng không khó tra ra là ai làm ra chuyện này.
Hà Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Hà Tiểu Mai một cái, lạnh nhạt nói:
- Cô có tiền đồ quá nhỉ. Dương Phàm không chuẩn bị trước thì sao dám đưa đồ vật này cho cô? Nếu không đáp ứng điều kiện của Dương Phàm, hắn có thể trực tiếp tố cáo cô đến Ủy ban kỷ luật tỉnh. Sau này cô coi như là một nhược điểm để người ta túm lấy tôi.
- Dương Phàm nói chỉ có một bản này thôi.
Hà Tiểu Mai không phục lẩm bẩm một câu. Khuôn mặt đang bình thường của Hà Thiếu Hoa đột nhiên trở nên vặn vẹo. Hà Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Hà Tiểu Mai rồi nói:
- Thằng Dương Phàm nói mà cũng có thể tin sao? Hồ đồ.
Hà Tiểu Mai cũng không biết nên làm như thế nào nữa, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trực giác nói cho con biết hắn không cần phải lừa con. Nếu thật sự túm lấy nhược điểm của con không tha, mọi người hoàn toàn trở thành kẻ tử thù.
Hà Thiếu Hoa đi hai vòng quanh phòng rồi nói:
- Cô đáp ứng điều kiện của hắn đi. Tôi biết nên làm như thế nào, cứ nói là tôi nói như vậy.
Hà Tiểu Mai có chút không cam lòng, nhíu mày nói:
- Cứ như vậy đáp ứng hắn sao? Hơn nữa điều hắn muốn là gì? Con cũng không hiểu cho lắm. Hắn không phải người của Hác Nam sao? Sao lại bỏ qua cơ hội này chứ?
- Cô biết gì chứ? Đầu óc cục trưởng của cô còn không bằng một phần mười của người ta. Cả ngày chỉ biết chơi đùa gây chuyện. Hắn không phải người của Hác Nam, cũng không phải người của bất cứ ai. Chí hướng của người thanh niên này không phải là điều cô có thể suy nghĩ. Đáng tiếc cô lại là con gái.
Hà Thiếu Hoa nói xong từ từ ra khỏi phòng làm việc, bóng lưng đột nhiên trở nên buồn bã.
Rất nhiều chuyện Hà Thiếu Hoa nói nhưng Hà Tiểu Mai cũng không hiểu. Chuẩn xác mà nói nếu chưa đến một vị trí thì có rất nhiều mặt không thể hiểu nổi. Hà Tiểu Mai nếu so sánh với các quần chúng không biết thì hiểu nhiều hơn chút, nhưng cũng lại kém những người thông minh.
Ngồi trong sô pha phòng khách, Hà Thiếu Hoa nghĩ Uyển Lăng nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu không Dương Phàm sẽ không đưa chuyện đó vào lúc này. Từ góc độ bình thường thì thấy Dương Phàm coi như đã đạt được phần thắng trong cuộc tranh đấu này. Nhưng hắn cũng không lấy tư cách người chiến thắng mà truy kích, mà còn chủ động đến giảng hòa. Quan trọng nhất là việc Dương Phàm lựa chọn đối tượng đàm phán. Dương Phàm trực tiếp tìm Hà Tiểu Mai, đây rõ ràng là thái độ của người thanh niên này. Dương Phàm không hy vọng Uyển Lăng tiếp tục tranh đấu nữa. Dương Phàm cũng không hy vọng trở thành quân cờ trong tay người khác. Muốn đạt được hiệu quả này thì biện pháp tốt nhất chính là từ trên xuống dưới, vòng qua Đổng Trung Hoa.
- Ảo diệu. Chính xác,
Hà Thiếu Hoa không nhịn được nói ra hai chữ này. Điều này khiến Hà Tiểu Mai đi ra theo càng thêm khó hiểu, thật sự không rõ ông bố già đang nói gì.
- Sau này mọi người là bạn, chuyện quá khứ coi như không xảy ra.
Hà Thiếu Hoa lại nói một câu như vậy. Hà Tiểu Mai đứng ở phía sau ngẩn ra một chút rồi nói:
- Bố thực ra đang nói cho ai nghe vậy?
Hà Thiếu Hoa mỉm cười, suy nghĩ hiểu rõ mọi khúc mắc trong chuyện này liền lạnh nhạt nói:
- Lời này áp dụng được cho cả hai người. Đi đi, gần đây cô biểu hiện cũng được, sau này cố làm như vậy.
Sau khi Hà Tiểu Mai vội vàng rời đi. Hà Thiếu Hoa cuối cùng đã suy nghĩ kỹ chuyện này, lão thở dài một tiếng nói:
- Chỉ mong hắn nói có thể giữ lời. Sớm biết như vậy đã không đáp ứng cuộc hôn nhân với Xa gia. Thằng ranh Xa Đỉnh kia đúng là làm cho người ta đau đầu.
Dương Phàm ngồi hút thuốc và xem Tv trong phòng khách sạn. Hắn đang kiên nhẫn chờ đợi. Dương Phàm có đủ lý do để tin rằng sau khi Hà Tiểu Mai về hỏi Hà Thiếu Hoa, Hà Thiếu Hoa nhất định có thể cẩn thận suy nghĩ ra ý của mình. Nếu hiểu được suy nghĩ của mình thì cũng có thể dễ dàng nhìn thấy lợi và hại trong chuyện này. Kết quả cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Cho nên Dương Phàm không hề nóng nảy, thậm chí có chút nhàn hạ. Sau khi chuyện này kết thúc, tập đoàn Thiên Mỹ chính thức chuyển về Uyển Lăng là mình có thể yên tâm kết hôn. Nghĩ đến chuyện kết hôn, Dương Phàm không khỏi nhớ đến Chúc Vũ Hàm. Không ngờ Chúc Vũ Hàm lại chạy đến một công ty nhà nước ở tỉnh Tương làm giám đốc. Kết quả này đúng là làm cho người ta ngạc nhiên. Như vậy không khác gì Trần Chính Hòa đang nói, người phụ nữ của con trai, ông bố lại phải đi lo cho.
Đây đúng là một kết cục đầy kịch tính.
Dương Phàm ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Cách báo thù của Chúc Đông Phong đúng là kỳ quái. Người này trái tim sâu tựa biển.
Khi Hà Tiểu Mai đỗ xe trước cửa khách sạn, vội vàng xuống xe nên không thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi Hà Tiểu Mai đi vào khách sạn, chủ nhân ánh mắt này chính là Xa Đỉnh liền khẽ nói với lái xe bên cạnh. Lái xe lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xuống xe vội vàng đuổi theo.
Không đầy năm phút đồng hồ sau, lái xe từ trong thang máy đi ra, đi đến quầy lễ tân liền nói nói cười cười. Sau đó rất nhanh quay về xe, nhỏ giọng nói với Xa Đỉnh:
- Phòng 607, người đăng ký tên là Dương Phàm.
Một cơn lửa giận bốc lên từ trong lòng Xa Đỉnh. Hà Tiểu Mai rốt cuộc làm Xa Đỉnh mọc bao nhiêu chiếc sừng, Xa Đỉnh căn bản không hiểu lắm, cũng không thèm để ý. Chẳng qua Xa Đỉnh quan tâm chính là chiếc sừng mà Dương Phàm cho mình đội. Chiếc sừng này Xa Đỉnh không thể nhận. Người thì bị mày đánh, khách đầu tư bị mày làm loạn, những cái đó tao vẫn phải nhịn và nhịn. Bây giờ ngay cả vợ của ông mày cũng muốn ngủ, mày có còn là người nữa không hả.
- Đồ dâm đãng.
Xa Đỉnh dựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng. Lái xe phía trước quay đầu lại nói với Xa Đỉnh:
- Phó trưởng ban Xa, tôi có quen mấy người bạn ngoài xã hội.
Xa Đỉnh buồn bã lắc đầu nói:
- Bỏ đi, lái xe đi đi.
Việc nhỏ không nhịn được sẽ loạn chuyện lớn. Xa Đỉnh thầm nói với mình như vậy. Hắn cố nuốt cơn lửa giận vào trong lòng.
Chuyện trong phòng không diễn ra như Xa Đỉnh tưởng tượng. Hà Tiểu Mai đi vào lại rất biết điều ngồi chờ Dương Phàm rót nước trà cho mình. Hà Tiểu Mai nhận lấy rồi thản nhiên nói:
- Cảm ơn.
Sau đó Hà Tiểu Mai mở một chiếc cúc áo trên ngực, ra vẻ tùy ý nói:
- Hơi nóng một chút.
Dương Phàm nhìn thoáng qua thì thấy đúng là không bật điều hòa. Hà Tiểu Mai vội vàng đi đến đây nên hơi nóng, đúng là cô ta không cố ý hấp dẫn mình. Dương Phàm từ từ đi lấy điều khiển bật điều hòa lên rồi ngồi ở vị trí đối diện.
- Ba tôi nói cứ làm theo lời anh nói.
Hà Tiểu Mai suy nghĩ một chút nhưng vẫn quyết định nói thật. Trên thực tế cho dù mình không nói ra, Dương Phàm cũng có thể đoán được kết quả rồi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi hơi cúi người xuống. Trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười hiểu ý, từ tốn nói:
- Chủ tịch tỉnh Hà đúng là nhìn rất xa. Khi về, cô chuyển lời cảm ơn chủ tịch Hà đã nể mặt tôi một chút. Sau này có chuyện gì chỉ cần không quá đáng, tôi cũng có thể chấp nhận.
Hà Tiểu Mai đáng thương đến bây giờ xem như hiểu mình thực ra chỉ là một chiếc điện thoại cải tiến. Dương Phàm người ta căn bản chính là nhằm vào Hà Thiếu Hoa. Hà Tiểu Mai nghĩ như vậy có chút buồn bã. Chẳng qua nghĩ lại thì Hà Tiểu Mai thấy mình không có tư cách cò kè mặc cả với Dương Phàm.
- Ý của bố tôi chính là hy vọng sau này tôi có thể làm bạn với anh.
Hà Tiểu Mai nói xong câu này trong mắt không khỏi lộ ra một tia hy vọng. Đương nhiên hy vọng này không phải từ góc độ giao dịch, mà là hy vọng có được một lời cam đoan. Dương Phàm thấy vẻ mặt của Hà Tiểu Mai như vậy không khỏi cười cười một tiếng.
Ngay khi Hà Tiểu Mai cảm thấy mình không nhịn được nữa thì Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Cô cho rằng bố mình là người dễ nói chuyện vậy sao? Đường đường là một chủ tịch tỉnh, nếu là thời cổ đại cũng là quan lại bậc nhị phẩm. Cô không biết tôi không quan trọng nhưng cô phải hiểu rõ bố mình. Uổng công cô vẫn coi mình là kẻ giỏi tính toán, chút nữa bị người ta ăn đến độ không còn nổi một khớp xương.
Lời này rất vô tình, tính tình Hà Tiểu Mai dù tốt hơn nữa cũng không nhịn được, ngực phập phồng đầu tức giận, chiếc cúc cởi ra có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng và một viền màu đen. Nếu nói từ góc độ phụ nữ, Hà Tiểu Mai đúng là trông khá đẹp, dáng người chỗ nào ra chỗ đó.
Phụ nữ hơi đẹp một chút thường quên đi việc chăm sóc tính tình. Ví dụ này không đâu là không có. Rất nhiều lúc khi Dương Phàm đọc sách sử cũng không nhịn được mà than thở. Thời buổi này chỉ cần một cô gái hơi đẹp một chút luôn có một đám đàn ông theo đuôi. Khi được theo đuổi nhiều như vậy và thành thói quen sẽ đảo điên âm dương. Dương Phàm cũng không phải bài trừ tư tưởng nam nữ bình đẳng. Nhưng hiện tượng này cho thấy những người phụ nữ ở thời kỳ kinh tế thị trưởng đã trở nên táo bạo, nóng nảy và cũng nông cạn hơn.
Hà Tiểu Mai cố gắng khống chế cơn lửa giận trong lòng mình. Bởi vì Hà Tiểu Mai suy nghĩ cẩn thận thì biết Dương Phàm nói thật. Hà Tiểu Mai cười một tiếng, cố che giấu tâm trạng của mình lúc này rồi mới nhỏ giọng nói:
- Cách anh nói chuyện giống hệt bố tôi, không hề cho người ta chút mặt mũi nào. Tôi không biết anh có thể nói rõ không?
Dương Phàm còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi chứ. Người phụ nữ ngồi trước mặt là Hà Tiểu Mai hay sao? Nếu như người phụ nữ có thể thông minh hơn một chút thì hình như có thể làm một người bạn bình thường.
- Chuyện này tôi tìm và nói với cô thực ra không khác gì hứa với bố cô một điều. Cho dù ông ta xuống, tôi cũng không làm khó dễ cô. Bây giờ đã hiểu chưa? Nếu không tôi hoàn toàn có thể tìm bố cô và nói điều kiện với ông ta. Tôi cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy? Bây giờ cô đã hiểu rõ hay chưa?
Dương Phàm kiên nhẫn giải thích một chút.
Hà Tiểu Mai khẽ mở miệng giống như rất giật mình.
- Chuyện mà các người làm và nói sao lại làm người ta khó hiểu như vậy? Không thể nói trắng ra một chút sao?
Hà Tiểu Mai có chút bất mãn hỏi một câu.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười cười cầm cốc trà trước mặt lên nhấp một ngụm. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hai con đường. Một là cô sau này mọi việc biết cách dùng đầu óc, cố gắng học tập từ ông bố của mình. Hai là tiếp tục làm một người quần chúng không biết rõ sự thật và cũng không có tư cách biết.
Hà Tiểu Mai thường xuyên lên mạng đọc tin tức một chút, nghe thấy con đường thứ hai liền bật cười một tiếng nói:
- Con người anh rất thú vị. Lúc trước nếu tôi có thể bình tĩnh đến gần anh thì tốt, không biết chừng chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Dương Phàm cười nói:
- Cô bây giờ có tâm trạng đó là rất tốt, cứ giữ như vậy thì chúng ta sẽ làm bạn bè cũng không có gì khó.
Hà Tiểu Mai trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói với Dương Phàm:
- Nói như vậy, tôi cũng có tiến bộ không nhỏ?
Dương Phàm gật đầu khẳng định nói:
- Thẳng thắn mà nói cô đã tiến bộ không ít so với trước kia. Chuyện lần này có thể tiến hành thuận lợi như vậy cũng có quan hệ rất lớn nhờ sự tiến bộ của cô.
- Có thể bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy thật thoải mái.
Hà Tiểu Mai đứng lên đưa tay ra với Dương Phàm:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.
Dương Phàm cười cười đứng lên nhẹ nhàng cầm tay Hà Tiểu Mai rồi nói:
- Tôi tiễn cô.
Hà Tiểu Mai lần đầu tiên cảm thấy được Dương Phàm lễ phép và tôn trọng. Mặc dù Dương Phàm chỉ đưa đến cửa thang máy. Nhưng lúc đi xuống Hà Tiểu Mai vẫn nhớ về cuộc nói chuyện vừa rồi, cảm thấy chênh lệch về đẳng cấp, đồng thời cũng có thể mơ hồ cảm thấy được tôn trọng. Chỉ khi cô tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng cô.
Khi lái xe rời đi trong đầu Hà Tiểu Mai vẫn xoay quanh vấn đề này. Lúc trước có phải mình đã đánh mất sự tôn trọng của Dương Phàm không? Câu trả lời rất rõ ràng. Lần đầu tiên gặp mặt mình đã quá lỗ mãng. Nghĩ đến hai chữ này, mặt Hà Tiểu Mai không khỏi đỏ lên.
Hoàn thành một cuộc giao dịch, Dương Phàm cảm thấy rất thoải mái. Vào tắm nước nóng rồi nằm trên giường xem Tv. Thực ra trên Tv đang chiếu cái gì, Dương Phàm cũng không biết. Trong đầu hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào để duy trì cục diện này.
Đánh ngã Đổng Trung Hoa cũng không có gì khó. Cái khó chính là làm như thế nào để mình không rơi vào một dòng nước ngầm càng thêm nguy hiểm.
"Mình chẳng qua chỉ là một phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng mà thôi, cũng không phải gánh chịu quá nhiều áp lực" Dương Phàm cười một tiếng, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Khi Trần Tuyết Oánh nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt lập tức trở nên uể oải, ra vẻ mất hứng nói:
- Đôi vợ chồng trẻ nhà em có phải nên đổi cách gọi chị là nô lệ không?
Dương Phàm cười cười ngồi xuống ghế sô pha trước bàn làm việc của Trần Tuyết Oánh, cười nói:
- Sao chị lại nói như vậy? Oan cho em quá.
- Tư Tề đã làm xong hết thủ tục rồi, sao vẫn còn chưa thấy xuống? Biệt thự ở Uyển Lăng đang được sửa chữa, hai người cũng nên quan tâm chứ?
Trần Tuyết Oánh cười cười oán giận một câu, thực ra trong lòng cũng không hy vọng Dương Phàm để ý đến chuyện này.
- Ông cụ thế nào rồi?
Mục đích đến đây của Dương Phàm là như vậy, Trần Tuyết Oánh cũng mới vừa xuống tới chắc chắn sẽ biết.
- Không ổn thì sao chị có thể xuống đây? Ông cụ yêu nhất là chị mà.
Trần Tuyết Oánh cười cười nói ra đáp án, rồi nhìn một đống hồ sơ trước mặt mà nói:
- Em không có việc gì thì cút đi cho chị. Chị bận gần chết đây này.
Dương Phàm cười cười nói:
- Em về đây, có việc gì em sẽ gọi điện.
Dương Phàm cũng không có ý trở về, vừa ra đến cửa liền rút điện thoại di động ra gọi cho Chu Tử Dương.
- Là em, anh đang đâu đó?
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm gọi đến nên rất cao hứng. Lúc này Chu Tử Dương đang ngồi đánh mạt chược với Tề Quốc Viễn, Tạ Trường Thuận và một người bạn mà Tề Quốc Viễn tìm đến.
- Mau đến mau đến, anh đang đánh mạt chược ở câu lạc bộ An Huy, kỹ thuật của trưởng ban thư ký Tạ quá lợi hại, anh sắp thua hết tiền rồi, mau đến cứu anh.
Chu Tử Dương vừa nói như vậy, Dương Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười. Xem ra Chu Tử Dương đã làm công tác đến gần Tạ Trường Thuận rất tốt, biện pháp đơn giản đó cũng dùng đến. Chẳng qua nếu là hay thấy nên thường có hiệu quả.
Tạ Trường Thuận lúc này đang rất vui vẻ, bên cạnh có một người đẹp đứng nhận bài hộ, bộ ngực mềm mại đang hẩy hẩy vào vai, mùi nước hoa thản nhiên làm người ta mê say. Quan trọng đó chính là cô gái đứng ở vị trí quá chuẩn, lại đỏ nữa. Tạ Trường Thuận muốn chạm quân gì sẽ chạm ngay quân đó. Đương nhiên Tạ Trường Thuận cũng không ngu, biết đây là do người ta cố ý tặng tiền cho mình.
- Chỉ cần không phải hối lộ là được, còn đâu mặc kệ.
Tạ Trường Thuận thầm nghĩ như vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua đôi chân vừa dài vừa trắng được tôn lên bởi chiếc váy ngắn của cô gái.
Lúc Dương Phàm đến mọi người đang chiến đấu kịch liệt, đang bắt đầu một ván mới. Dương Phàm cười nói:
- Mấy người tiếp tục, tôi xem là được.
Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha ở phía xa xa xem Tv. Dương Phàm không tiếp cận trò chơi này làm Tạ Trường Thuận thầm thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói người thanh niên này đúng là biết tiến lui. Nếu không biết bí thư Hác có ý gõ Dương Phàm thì đúng là đáng để quan hệ.
Tạ Trường Thuận không phải không nghĩ lén quan hệ với Dương Phàm một chút. Đáng tiếc hắn sợ bí thư Hác biết. Mà bí thư Hác bóp chết mình không khác gì bóp chết một con kiến.
- Dương Phàm, Chu Phàm sắp về Uyển Lăng làm phó thị trưởng, chuyện này chú mày biết không?
Giống như vô tình, Chu Tử Dương hỏi Dương Phàm một câu, kết quả đánh ra quân bảy. Vì vậy Tạ Trường Thuận lại ù rồi.
- Bảy mà anh cũng ù được, còn tình người không đây?
Chu Tử Dương tùy tiện nói một câu. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười. Thầm nói " tên Chu Tử Dương này đúng là người thông minh, dùng cách đó cũng truyền đạt được tin tức.
Chu Tử Dương định ám chỉ gì, Dương Phàm đương nhiên là biết. Biết bây giờ Tạ Trường Thuận rất quen thuộc với Chu Tử Dương. Dương Phàm thầm nghĩ bây giờ có thêm một chiếc đinh, sau này Hác Nam có bất cứ hành động nào nhằm vào mình, mình cũng có thể được thông báo từ trước.
Dương Phàm thực ra không quá trông mong vào Tạ Trường Thuận, liền nói tiếp câu hỏi của Chu Tử Dương:
- Tự mình đánh kém thì đừng có mà tìm lý do. Đúng, Chu Phàm về có thể làm gì chứ? Một phó thị trưởng quản lý mảng tôn giáo và giáo dục, như vậy chẳng phải là cho có hay sao?
Chu Tử Dương cười nói:
- Vậy còn biết làm sao giờ? Trở về dù sao cũng tốt hơn ngồi ở vị trí cũ chứ?
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Chu Phàm này cũng đáng để quan hệ.
Hai người nói không ra đâu vào đâu đến lúc ăn cơm. Tạ Trường Thuận thắng hơn ba mươi ngàn tệ. Vì thế Tạ Trường Thuận vui vẻ nói:
- Phó bí thư Dương đến thật đúng lúc, trưa nay tôi mời khách.
Tề Quốc Viễn ở bên cười cười nói:
- Không xem đây là đất của ai sao, không thể làm người ta không xuống thang được chứ?
Dương Phàm vốn sớm đã biết Tề Quốc Viễn. Người này rất biết phát huy thế mạnh của người An Huy, làm chuyện gì cũng phải là từ người xong mới đến việc. Nhìn cô gái mười bảy, mười tám tuổi trắng nõn đứng phía sau Tạ Trường Thuận, mười phần là do Tề Quốc Viễn bỏ tiền mua về để phục vụ khách. Chẳng qua Dương Phàm thấy Tề Quốc Viễn có điểm không đủ, đó là quá coi trọng lợi ích. Mặc dù đây là bản tính của mỗi người kinh doanh nhưng cũng có thể nói đó là do cảnh giới.
Nghĩ đến vấn đề cảnh giới, Dương Phàm cảm thấy sau chuyện tập đoàn Thiên Mỹ, mình mới xem như bước qua được cánh cửa đó. Cảnh giới là một khái niệm rất trừu tượng, người thấp xem chuyện trước mặt, cục bộ; người cao sẽ xem toàn cục. Dùng từ ngữ chuyên ngành mà nói đó là người cao sẽ hạnh phúc. Thực ra khó khăn khống chế nhất chính là hạnh phúc. Điểm khó khăn nhất trong chốn quan trường đó chính là nhảy ra khỏi cục bộ, đưa mắt nhìn toàn cục.
Muốn xem toàn cục phải từ trên xuống dưới. Bên trên, bây giờ Tạ Trường Thuận chính là một cách. Dưới, như vậy phải xem thủ đoạn và con mắt của Dương Phàm.
Trước khi gặp Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm trên cơ bản đã xác định mọi chuyện, Chúc Vũ Hàm chẳng qua chỉ là có điều chỉnh chính xác một chút mà thôi.
Tạ Trường Thuận lúc này đột nhiên ăn cơm rất nhanh. Nguyên nhân quan trọng là do Dương Phàm giữ cự ly quá tốt. Tạ Trường Thuận không hề thấy Dương Phàm có hành động thân thiết nào quá đáng, cũng không hề đề cập đến đề tài không thoải mái. Thậm chí trong cả quá trình Dương Phàm giống như ngồi thu trong góc.
Chu Tử Dương bây giờ anh anh em em với Tạ Trường Thuận đó là do quan hệ của ông bố. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam và trưởng ban Tổ chức cán bộ quan hệ với nhau khá tốt. Trên cơ bản bí thư tỉnh ủy Hác Nam nói gì trưởng ban Chu đều gật đầu, muốn không hòa hợp cũng khó. Có mối quan hệ đó, Tạ Trường Thuận và Chu Tử Dương qua lại với nhau sẽ nhiều hơn.
Vốn nghĩ Dương Phàm kiểu gì cũng sẽ nói nhưng kết quả khi bữa cơm kết thúc, Tạ Trường Thuận cùng cô gái lảo đảo rời đi, Dương Phàm cũng chỉ nói vài câu khách khí mà thôi.
Tạ Trường Thuận vừa đi, Tề Quốc Viễn và bạn của hắn cũng biết ý mà đi theo cùng. Trong phòng chỉ còn Dương Phàm và Chu Tử Dương nhìn nhau cười.
- Lấy ra.
Chu Tử Dương cười cười nói một câu như vậy. Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Lão Tạ trước đây cũng không phải là kẻ bất đắc chí, cũng đã lăn lộn nhiều năm ở Tỉnh ủy. Với thủ đoạn của lão Tề thì quá rõ ràng.
Chu Tử Dương gật đầu nói:
- Tình hình của chú mày thế nào? Ông già nhà anh ám chỉ Hác Nam có chút bất mãn với chú đó. Hôm qua Tạ Trường Thuận uống hơi nhiều hình như cũng có ý này.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai