Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 290: Liếm sạch cho ông
Dương Phàm đứng trên ban công hút thuốc, nhìn ra phía xa xa. Khu biệt thự, các nhà cách nhau không nhỏ, cũng hơn trăm mét. Hai bên đường trồng toàn cây xanh, các bộ phận khác cũng là các thảm cỏ xanh mướt. Người có thể vào được nơi này, đều không phải nhân vật đơn giản.
Mặc áo sơ mi của Dương Phàm có thể làm thành váy ngắn, Trương Tư Tề có lẽ đã thả lỏng bản thân, ngay cả quần lót cũng không mặc, bưng chậu thau ra đây phơi quần áo, mỗi lần giơ tay lên phơi quần áo, Dương Phàm đều có thể nhìn thấy nửa bờ mông ẩn ẩn hiện hiện.
Toát mồ hôi. Cô bé này ngay cả quần lót không mặc mà dám chạy ra đây sao? Dương Phàm đoạt lấy chậu thau, nói:
- Em vào đi, ở xa có người nhìn đấy.
- Vậy à?
Trương Tư Tề hoảng hốt, vội vàng lấy tay đè vạt áo, chạy vào trong. Dương Phàm phơi quần áo xong đi vào, Trương Tư Tề đang ngồi trên sô pha xem Tv.
- Tv bây giờ chẳng có gì để xem. Thấy Dương Phàm về, Trương Tư Tề bỏ điều khiển xuống. Lúc này trên Tv đang chiếu bộ mà Tần Hinh là diễn viên chính. Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, còn tưởng Trương Tư Tề cố ý.
- Không hay thì không xem nữa.
Dương Phàm cố lấy bình tĩnh, ngồi xuống cạnh Trương Tư Tề. Trương Tư Tề gác chân lên người Dương Phàm, không thèm để ý chiếc áo sơ mi trượt xuống, kết quả lộ hết cả ra.
- Đừng tắt Tv, cô gái này rất đẹp, trông rất ngây thơ.
Trương Tư Tề nói một câu, tay Dương Phàm run lên, nhưng vẫn tắt Tv đi. Trong lòng vừa động, Dương Phàm cười hắc hắc nhìn giữa hai chân Trương Tư Tề:
- Tv có gì để xem chứ, không bằng nhìn em.
- A, muốn chết.
Trương Tư Tề đưa tay xuống kéo áo, Dương Phàm rất nhanh cởi khuy, đạp quần xuống, quay người lao lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cửa sổ vẫn mở đó.
Trương Tư Tề lắp bắp nói, bởi vì người đàn ông này đã hoàn thành động tác kết hợp hai người với nhau.
Lái chiếc xe Audi A6, Dương Phàm dựa theo địa chỉ trên tờ thiếp mời tìm đến biệt thự khá hẻo lánh. Lúc dừng xe Dương Phàm có chút kinh ngạc nhìn nơi này. Ở đây quá xa xôi, hắn chỉ cần đi thêm năm phút là có thể vào địa phận tỉnh Ký. Phía sau biệt thự có bãi đỗ xe, hắn tìm một vị trí dừng xe. Dương Phàm một lần nữa xác nhận địa điểm, từ từ đi đến cửa.
"Câu lạc bộ Tụ Hiền" cái tên đầy khí thế, Dương Phàm nghĩ đến Tụ Hiền sơn trang trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Hình như trang chủ chết rất thảm, con trai cũng gặp bi kịch.
Ngoài cửa có hai bảo vệ mặc đồ đen nhưng trông rất oai phong. Lúc Dương Phàm đi vào trong, bảo vệ đưa tay ra nói:
- Thưa ngài, xin mời đưa thẻ.
- Thẻ gì?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, thầm nói Trần Xương Khoa đâu có đưa thẻ gì cho mình chứ. Trần Xương Khoa chỉ đưa cho mình một tấm thiếp trông rất đơn giản. Thiếp cũng giống như một tấm thẻ, bên trên có viết địa chỉ. Ồ, bên dưới còn có đóng dấu.
Dương Phàm lấy tấm thiếp ra, bảo vệ lập tức lui sang bên:
- Mời ngài.
- Ghê nhỉ.
Dương Phàm nói thầm rồi đi vào cửa. Chủ nhân nơi này có bản lĩnh gì khác hay không thì không biết, nhưng khả năng ra vẻ thì đúng là giỏi.
Biệt thự cũng không lớn lắm, có mấy chiếc xe cổ đỗ trên sân, ở giữa có một con đường nhỏ lát đá dài 35 mét, nối thẳng đến cửa ngôi biệt thự ba tầng. Trần Xương Khoa nói năm giờ chiều, Dương Phàm có một thói quen đúng giờ nên bây giờ gần 5 giờ chiều.
Lúc vào phòng khách, Dương Phàm thấy phòng khách tầng một rất lớn, ít nhất rộng 200 mét vuông, ở giữa có một cái bàn dài. Hai bên phòng khách được thiết kế những chiếc ghế dài. Dương Phàm thấy mình đến khá sớm. Bởi vì cả phòng khách chỉ có hai ba người ngồi, đang ngồi uống rượu nói chuyện cách đó không xa.
Bàn ở giữa đặt không ít đồ ăn, bên trên có nước hoa quả và điểm tâm. Mỗi đầu ở chiếc bàn dài có hai nữ nhân viên phục vụ. Trên mỗi bàn trong phòng khách đều đặt rượu vang và chén. Nơi này giống như quán ăn vậy.
Dương Phàm đang khá đói. Vừa nãy hắn tốn không ít sức với Trương Tư Tề. Trương Tư Tề sau lần đầu tiên càng lúc càng trở nên nhiệt tình, hơn nữa còn có khuôn mặt chết người và thân hình ma quỷ. Lúc hai người ở bên nhau, Dương Phàm có cảm giác như muốn chìm sâu vào trong cơ thể nàng vậy.
Dương Phàm cầm đĩa lấy chút đồ ăn rồi rót cho mình một cốc nước hoa quả. Nhân viên phục vụ chưa từng thấy ai như vậy. Trong ấn tượng của bọn họ, người đến đây có ai ăn như vậy đâu? Mỗi lần mọi người đến đây tụ tập đều chỉ ăn cho vui. Đàn ông thì nho nhã, đàn bà cũng không kém, lấy đâu có tâm trạng mà ăn. Đâu như người này, cầm chén lên ăn ngấu nghiến như tên chết đói.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng nhân viên phục vụ đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt khác lạ. Dương Phàm không thèm để ý. Hắn chỉ cần no bụng. Trưa ăn không đủ, chiều lại lao động cật lực. Trên đời này ăn no là quan trọng nhất.
Ăn ngấu nghiến hết đĩa, Dương Phàm còn chưa cảm thấy no. Hắn cầm đĩa đi ra. Lúc này đôi nam nữ ở vị trí đối diện đang chú ý đến Dương Phàm. Trong đó có một người đàn ông đi dép lê cười hì hì cầm chén rượu đến ngồi xuống trước mặt Dương Phàm.
- Người anh em, mới từ đảo hoang chạy về đó à?
Người đàn ông này trêu một câu, trong mắt thậm chí có một tia thưởng thức.
Dương Phàm cười cười với hắn, liếc nhìn hình dạng của người này. Người này nếu mà tóc nhiều một chút thì cũng không kém gì Dương Phàm nhà ta.
- Ha ha, xấu hổ quá. Sáng nay đi máy bay đến Bắc Kinh, trưa ăn ít, chiều lại làm hơi vất vả chút.
Nghe thấy vậy, người đàn ông cười ha hả một tiếng, gật đầu nói:
- Vậy tối nay anh uống vừa vừa thôi. Phụ nữ đến đây đều rất thoáng, cẩn thận không bị mấy cô ả thịt đó. Ha ha, nói đùa thôi. Người anh em trông rất lạ, lần đầu đến đây à?
Dương Phàm lúc này đã ăn hết đồ trong đĩa, uống hết cốc nước hoa quả. Hắn cầm lấy khăn tay lau miệng, cười nói:
- Đúng thế, ông anh là chủ nơi này?
Người đàn ông cười hắc hắc, nhìn đôi dép lê mình đi:
- Ánh mắt người anh em rất sắc. Xem ra anh cũng là người phóng khoáng, tôi tên La Thành.
- Dương Phàm, từ Giang Nam đến, bạn bảo đến đây xem cho biết. La ca làm giàu từ gì vậy?
Dương Phàm cười cười giới thiệu bản thân rồi hỏi một câu. La Thành nói:
- Tôi chỉ là người nhàn rỗi, cùng đám bạn mở một công ty truyền thông. Nói dễ nghe một chút chính là người kinh doanh trong lĩnh vực văn hóa, nói khó nghe đó chính là chân chạy.
Vừa nói La Thành đột nhiên hạ giọng, đưa tay chỉ về phía sau, rồi nói:
- Thấy hai con bé kia không, toàn mở chân ra cho người ta chơi, tất cả đều là vì muốn được vai diễn tốt tốt một chút.
Dương Phàm thấy động tác và cách nói chuyện của người này, thầm nói tên này đúng là lả lướt. Hắn đang định khách khí nói một câu để tìm cớ tránh ra thì La Thành đã nói tiếp:
- Người anh em, cậu ở trong nhà nước?
Dương Phàm giật mình. Tên này sao nhìn ra chứ? Dương Phàm cố nhịn cơn giật mình trong lòng, một lần nữa cẩn thận đánh giá người trước mặt. Tên này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Nếu không cũng không có ánh mắt sắc như vậy. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, La Thành lăn lộn trong vòng tròn này, lại là chủ câu lạc bộ, muốn đơn giản cũng không được.
Dương Phàm nở nụ cười, giơ ngón tay lên nói:
- Lợi hại, anh La thật lợi hại.
La Thành thản nhiên nói:
- Anh bạn vừa ngồi xuống đã lộ ra một cỗ khí tức, xem ra làm ở trong nhà nước cũng được. Có thể cho tôi xem thẻ của anh được không?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, lấy thẻ trong túi đưa ra. La Thành nhìn lướt qua một chút trong mắt hắn liền lộ ra vẻ tôn kính. Dùng hai tay cầm chiếc thẻ đưa lại cho Dương Phàm, nói:
- Thất kính. Thì ra là người bạn có thẻ kim cương giới thiệu đến. Anh ta không nói với anh gì sao?
Dương Phàm không cười nữa, ra vẻ không thèm để ý nói:
- Anh ta nhét thẻ cho tôi, chết sống gì cũng bắt tôi đến đây. Tôi là người ở quê mới lên vì thế đến xem cho biết.
Lúc này một cặp song sinh trẻ tuổi xinh đẹp nhưng rất sexy đi tới ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Dương Phàm nhìn lướt qua thì thấy là một cặp song sinh. Một ả ưỡn ẽo vòng eo nhỏ nhắn nói:
- La ca, ngài sao không để ý đến người ta, có phải không cần bọn em nữa không?
Cặp song sinh này cùng nhau đi đến, sức ảnh hưởng rất lớn. Hai người lại mặc bộ quần áo thiếu vải, chiếc váy ngắn bên dưới gần như để lộ cặp mông, trên người mặc chiếc áo bó sát để lộ nửa lưng. Khuyết điểm duy nhất của cặp song sinh này chính là ngực như sân bay. Trước ngực phồng lên là do dùng áo lót.
La Thành cười hì hì vuốt mặt một em, một tay lại ôm eo cô bé còn lại. La Thành cười ha hả nói:
- Anh phải chào khách chứ. Anh không phải đã nói lát nữa sẽ giới thiệu hai em với Trần tổng sao? Có thể bắt được cơ hội hay không phải xem bản lĩnh của hai em. Siêu sao Tần Hinh là do một tay Trần tổng lăng xê đó.
- Tần Hinh. Hừ. Con đàn bà này vẻ mặt rất đứng đắn, tôi....
Một cô mới nói được một nửa, La Thành đã trừng mắt nhìn làm ả sợ hãi rụt cổ lại không dám nói nữa, bối rối nhìn La Thành.
Mặc áo sơ mi của Dương Phàm có thể làm thành váy ngắn, Trương Tư Tề có lẽ đã thả lỏng bản thân, ngay cả quần lót cũng không mặc, bưng chậu thau ra đây phơi quần áo, mỗi lần giơ tay lên phơi quần áo, Dương Phàm đều có thể nhìn thấy nửa bờ mông ẩn ẩn hiện hiện.
Toát mồ hôi. Cô bé này ngay cả quần lót không mặc mà dám chạy ra đây sao? Dương Phàm đoạt lấy chậu thau, nói:
- Em vào đi, ở xa có người nhìn đấy.
- Vậy à?
Trương Tư Tề hoảng hốt, vội vàng lấy tay đè vạt áo, chạy vào trong. Dương Phàm phơi quần áo xong đi vào, Trương Tư Tề đang ngồi trên sô pha xem Tv.
- Tv bây giờ chẳng có gì để xem. Thấy Dương Phàm về, Trương Tư Tề bỏ điều khiển xuống. Lúc này trên Tv đang chiếu bộ mà Tần Hinh là diễn viên chính. Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, còn tưởng Trương Tư Tề cố ý.
- Không hay thì không xem nữa.
Dương Phàm cố lấy bình tĩnh, ngồi xuống cạnh Trương Tư Tề. Trương Tư Tề gác chân lên người Dương Phàm, không thèm để ý chiếc áo sơ mi trượt xuống, kết quả lộ hết cả ra.
- Đừng tắt Tv, cô gái này rất đẹp, trông rất ngây thơ.
Trương Tư Tề nói một câu, tay Dương Phàm run lên, nhưng vẫn tắt Tv đi. Trong lòng vừa động, Dương Phàm cười hắc hắc nhìn giữa hai chân Trương Tư Tề:
- Tv có gì để xem chứ, không bằng nhìn em.
- A, muốn chết.
Trương Tư Tề đưa tay xuống kéo áo, Dương Phàm rất nhanh cởi khuy, đạp quần xuống, quay người lao lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cửa sổ vẫn mở đó.
Trương Tư Tề lắp bắp nói, bởi vì người đàn ông này đã hoàn thành động tác kết hợp hai người với nhau.
Lái chiếc xe Audi A6, Dương Phàm dựa theo địa chỉ trên tờ thiếp mời tìm đến biệt thự khá hẻo lánh. Lúc dừng xe Dương Phàm có chút kinh ngạc nhìn nơi này. Ở đây quá xa xôi, hắn chỉ cần đi thêm năm phút là có thể vào địa phận tỉnh Ký. Phía sau biệt thự có bãi đỗ xe, hắn tìm một vị trí dừng xe. Dương Phàm một lần nữa xác nhận địa điểm, từ từ đi đến cửa.
"Câu lạc bộ Tụ Hiền" cái tên đầy khí thế, Dương Phàm nghĩ đến Tụ Hiền sơn trang trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Hình như trang chủ chết rất thảm, con trai cũng gặp bi kịch.
Ngoài cửa có hai bảo vệ mặc đồ đen nhưng trông rất oai phong. Lúc Dương Phàm đi vào trong, bảo vệ đưa tay ra nói:
- Thưa ngài, xin mời đưa thẻ.
- Thẻ gì?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, thầm nói Trần Xương Khoa đâu có đưa thẻ gì cho mình chứ. Trần Xương Khoa chỉ đưa cho mình một tấm thiếp trông rất đơn giản. Thiếp cũng giống như một tấm thẻ, bên trên có viết địa chỉ. Ồ, bên dưới còn có đóng dấu.
Dương Phàm lấy tấm thiếp ra, bảo vệ lập tức lui sang bên:
- Mời ngài.
- Ghê nhỉ.
Dương Phàm nói thầm rồi đi vào cửa. Chủ nhân nơi này có bản lĩnh gì khác hay không thì không biết, nhưng khả năng ra vẻ thì đúng là giỏi.
Biệt thự cũng không lớn lắm, có mấy chiếc xe cổ đỗ trên sân, ở giữa có một con đường nhỏ lát đá dài 35 mét, nối thẳng đến cửa ngôi biệt thự ba tầng. Trần Xương Khoa nói năm giờ chiều, Dương Phàm có một thói quen đúng giờ nên bây giờ gần 5 giờ chiều.
Lúc vào phòng khách, Dương Phàm thấy phòng khách tầng một rất lớn, ít nhất rộng 200 mét vuông, ở giữa có một cái bàn dài. Hai bên phòng khách được thiết kế những chiếc ghế dài. Dương Phàm thấy mình đến khá sớm. Bởi vì cả phòng khách chỉ có hai ba người ngồi, đang ngồi uống rượu nói chuyện cách đó không xa.
Bàn ở giữa đặt không ít đồ ăn, bên trên có nước hoa quả và điểm tâm. Mỗi đầu ở chiếc bàn dài có hai nữ nhân viên phục vụ. Trên mỗi bàn trong phòng khách đều đặt rượu vang và chén. Nơi này giống như quán ăn vậy.
Dương Phàm đang khá đói. Vừa nãy hắn tốn không ít sức với Trương Tư Tề. Trương Tư Tề sau lần đầu tiên càng lúc càng trở nên nhiệt tình, hơn nữa còn có khuôn mặt chết người và thân hình ma quỷ. Lúc hai người ở bên nhau, Dương Phàm có cảm giác như muốn chìm sâu vào trong cơ thể nàng vậy.
Dương Phàm cầm đĩa lấy chút đồ ăn rồi rót cho mình một cốc nước hoa quả. Nhân viên phục vụ chưa từng thấy ai như vậy. Trong ấn tượng của bọn họ, người đến đây có ai ăn như vậy đâu? Mỗi lần mọi người đến đây tụ tập đều chỉ ăn cho vui. Đàn ông thì nho nhã, đàn bà cũng không kém, lấy đâu có tâm trạng mà ăn. Đâu như người này, cầm chén lên ăn ngấu nghiến như tên chết đói.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng nhân viên phục vụ đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt khác lạ. Dương Phàm không thèm để ý. Hắn chỉ cần no bụng. Trưa ăn không đủ, chiều lại lao động cật lực. Trên đời này ăn no là quan trọng nhất.
Ăn ngấu nghiến hết đĩa, Dương Phàm còn chưa cảm thấy no. Hắn cầm đĩa đi ra. Lúc này đôi nam nữ ở vị trí đối diện đang chú ý đến Dương Phàm. Trong đó có một người đàn ông đi dép lê cười hì hì cầm chén rượu đến ngồi xuống trước mặt Dương Phàm.
- Người anh em, mới từ đảo hoang chạy về đó à?
Người đàn ông này trêu một câu, trong mắt thậm chí có một tia thưởng thức.
Dương Phàm cười cười với hắn, liếc nhìn hình dạng của người này. Người này nếu mà tóc nhiều một chút thì cũng không kém gì Dương Phàm nhà ta.
- Ha ha, xấu hổ quá. Sáng nay đi máy bay đến Bắc Kinh, trưa ăn ít, chiều lại làm hơi vất vả chút.
Nghe thấy vậy, người đàn ông cười ha hả một tiếng, gật đầu nói:
- Vậy tối nay anh uống vừa vừa thôi. Phụ nữ đến đây đều rất thoáng, cẩn thận không bị mấy cô ả thịt đó. Ha ha, nói đùa thôi. Người anh em trông rất lạ, lần đầu đến đây à?
Dương Phàm lúc này đã ăn hết đồ trong đĩa, uống hết cốc nước hoa quả. Hắn cầm lấy khăn tay lau miệng, cười nói:
- Đúng thế, ông anh là chủ nơi này?
Người đàn ông cười hắc hắc, nhìn đôi dép lê mình đi:
- Ánh mắt người anh em rất sắc. Xem ra anh cũng là người phóng khoáng, tôi tên La Thành.
- Dương Phàm, từ Giang Nam đến, bạn bảo đến đây xem cho biết. La ca làm giàu từ gì vậy?
Dương Phàm cười cười giới thiệu bản thân rồi hỏi một câu. La Thành nói:
- Tôi chỉ là người nhàn rỗi, cùng đám bạn mở một công ty truyền thông. Nói dễ nghe một chút chính là người kinh doanh trong lĩnh vực văn hóa, nói khó nghe đó chính là chân chạy.
Vừa nói La Thành đột nhiên hạ giọng, đưa tay chỉ về phía sau, rồi nói:
- Thấy hai con bé kia không, toàn mở chân ra cho người ta chơi, tất cả đều là vì muốn được vai diễn tốt tốt một chút.
Dương Phàm thấy động tác và cách nói chuyện của người này, thầm nói tên này đúng là lả lướt. Hắn đang định khách khí nói một câu để tìm cớ tránh ra thì La Thành đã nói tiếp:
- Người anh em, cậu ở trong nhà nước?
Dương Phàm giật mình. Tên này sao nhìn ra chứ? Dương Phàm cố nhịn cơn giật mình trong lòng, một lần nữa cẩn thận đánh giá người trước mặt. Tên này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Nếu không cũng không có ánh mắt sắc như vậy. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, La Thành lăn lộn trong vòng tròn này, lại là chủ câu lạc bộ, muốn đơn giản cũng không được.
Dương Phàm nở nụ cười, giơ ngón tay lên nói:
- Lợi hại, anh La thật lợi hại.
La Thành thản nhiên nói:
- Anh bạn vừa ngồi xuống đã lộ ra một cỗ khí tức, xem ra làm ở trong nhà nước cũng được. Có thể cho tôi xem thẻ của anh được không?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, lấy thẻ trong túi đưa ra. La Thành nhìn lướt qua một chút trong mắt hắn liền lộ ra vẻ tôn kính. Dùng hai tay cầm chiếc thẻ đưa lại cho Dương Phàm, nói:
- Thất kính. Thì ra là người bạn có thẻ kim cương giới thiệu đến. Anh ta không nói với anh gì sao?
Dương Phàm không cười nữa, ra vẻ không thèm để ý nói:
- Anh ta nhét thẻ cho tôi, chết sống gì cũng bắt tôi đến đây. Tôi là người ở quê mới lên vì thế đến xem cho biết.
Lúc này một cặp song sinh trẻ tuổi xinh đẹp nhưng rất sexy đi tới ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Dương Phàm nhìn lướt qua thì thấy là một cặp song sinh. Một ả ưỡn ẽo vòng eo nhỏ nhắn nói:
- La ca, ngài sao không để ý đến người ta, có phải không cần bọn em nữa không?
Cặp song sinh này cùng nhau đi đến, sức ảnh hưởng rất lớn. Hai người lại mặc bộ quần áo thiếu vải, chiếc váy ngắn bên dưới gần như để lộ cặp mông, trên người mặc chiếc áo bó sát để lộ nửa lưng. Khuyết điểm duy nhất của cặp song sinh này chính là ngực như sân bay. Trước ngực phồng lên là do dùng áo lót.
La Thành cười hì hì vuốt mặt một em, một tay lại ôm eo cô bé còn lại. La Thành cười ha hả nói:
- Anh phải chào khách chứ. Anh không phải đã nói lát nữa sẽ giới thiệu hai em với Trần tổng sao? Có thể bắt được cơ hội hay không phải xem bản lĩnh của hai em. Siêu sao Tần Hinh là do một tay Trần tổng lăng xê đó.
- Tần Hinh. Hừ. Con đàn bà này vẻ mặt rất đứng đắn, tôi....
Một cô mới nói được một nửa, La Thành đã trừng mắt nhìn làm ả sợ hãi rụt cổ lại không dám nói nữa, bối rối nhìn La Thành.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai