Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 263
Trương Khải Đức nói rất không khách khí:
- Gọi là đại ca đi. Chú em rể này sao chẳng có chút giác ngộ gì cả thế?
Dương Phàm cười nói:
- Vâng, đại ca. Chu Tử Dương muốn nhờ anh một chuyện. Anh nói chuyện với anh ấy nhé.
Nói xong, Dương Phàm đưa di động cho Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương âm thầm cảm kích, thầm nói hành động này của Dương Phàm thật sự là rất được. Chú em này làm việc cẩn thận, đồng thời cũng rất tình nghĩa.
Có Dương Phàm ra mặt trước, Chu Tử Dương cũng hiểu rằng Trương Khải Đức bên kia khẳng định sẽ nể mặt một chút. Bởi vậy, Chu Tử Dương cười ha hả kể lại sự việc:
- Trương ca, sự tình là thế này,... ....
Chu Tử Dương vừa kể một chút, Trương Khải Đức ở bên kia điện thoại liền phát hỏa, vỗ bàn nói:
- Đám nhóc con khốn khiếp. Tôi đang cân nhắc xem cho chúng nó sống nửa năm trong quân ngũ, mỗi ngày cho đi theo bộ đội cùng huấn luyện, cho chúng nó nhớ lâu một chút.
Nói tới đây, Trương Khải Đức lại chuyển giọng nói:
- Đụng phải một chiến sĩ của tôi, tuy rằng bị thương không nặng nhưng phải nằm viện một tháng. Chi phí chữa bệnh, lương tháng, phí tổn thất tuổi xuân….
Trương Khải Đức này làm sao mà biết tính toán số má gì, quả thực chỉ là muốn nói rằng "chuyện này các ngươi mà hà tiện thì đừng nghĩ tới việc an lành. Nếu không quân đội chúng tôi sẽ không giải quyết".
Chu Tử Dương cười, bịt điện thoại lại nói với Cố Đồng:
- Bên quân khu muốn chút bồi thường, nếu không sẽ không tiện nói chuyện với bên dưới.
Cố Đồng gật gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tôi xuất ba trăm ngàn.
Cố Đồng không phải hào phóng mà là lần này có tận mười đứa nhỏ bị tóm, sau khi trở về sẽ tới từng nhà chúng nó hỏi thăm. Hiện tại xuất ra ba trăm, sau này ít nhất có thể thu về một triệu.
Chu Tử Dương lúc này mới nói với Trương Khải Đức trong điện thoại:
- Trương ca nhẹ nhàng cho anh em một chút đi, hai trăm ngàn nhé?
Trương Khải Đức thấy đã đạt được mục đích, hai trăm ngàn có thể khiến binh lính bị thương rất vừa lòng, cho nên gật gật đầu nói:
- Anh chuyển điện thoại cho Dương Phàm.
Dương Phàm nhận lấy di động, nói vẻ không kiên nhẫn:
- Đại ca, thoáng một chút được không? Anh đi hỏi rõ xem, ai là em của Cố Đồng. Bảo cô bé đó gọi điện cho anh trai, gọi điện xong thì thả người luôn.
Trương Khải Đức không chút hoang mang nói:
- Anh làm theo ý chú, nhưng chú nợ anh một nhân tình. Sau này chú phải bồi thường cho anh.
Dương Phàm cười hỏi:
- Bồi thường cho anh thế nào?
Trương Khải Đức nói:
- Chú bảo vợ chú, cũng là em gái anh, đi nói với ông nội, xóa chữ "phó" trước chức danh tham mưu quân khu của anh. Thế nào?
Dương Phàm tức giận lớn tiếng nói:
- Xem như anh lợi hại, về sau đừng rơi vào tay em.
Nói chuyện điện thoại xong, Dương Phàm thở phì phì châm một điếu thuốc. Chu Tử Dương cười hỏi:
- Sao vậy? Bị bắt chẹt à?
Dương Phàm cười mắng:
- Anh ta không thể tự mình nói trước mặt ông nội, lại muốn tôi đi nói, muốn xóa chữ "phó" trước chức danh tham mưu quân khu của anh ta. Người này quá láu cá.
Vừa nghe nói vậy, đừng nói là ba người Cố Đồng, ngay cả Chu Tử Dương cũng biến sắc.
- Chú em, chuyện này thật sự xin lỗi.
Chu Tử Dương nói rất chân thành.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Không có gì, chỉ là một câu nói, tôi cũng không tổn thất gì. Hơn nữa, ông cụ Trương gia là nhân vật thế nào? Tôi nói chuyện, ông ấy chẳng lẽ không nghĩ được là ai bắt tôi nói sao? Theo tôi thấy, anh ta thông minh quá hóa dở hơi thôi. Đến lúc đó mà bị ăn mắng, còn phải nhờ tôi xin giúp cho mà xem.
Rất nhanh, di động của Cố Đồng đổ chuông. Cố Đồng chửi mắng cô em gái mình trong điện thoại một hồi, sau đó lớn tiếng nói:
- Mày nói với đám nhóc kia, lần này trở về tao sẽ tính sổ với chúng nó.
Chu Tử Dương lúc này đứng lên lười biếng nói:
-Tốt rồi, mọi việc đều đã giải quyết xong, chúng ta đổi sang nơi khác đi.
Đổi nơi khác chính là ra khỏi phòng, đi thang máy từ lầu ba lên lầu tám. Ở tầng này có vẻ cực kỳ im lặng. Chu Tử Dương dẫn mọi người đi vào một phòng lớn, lúc này mấy người Cố Đồng mới hiểu vì sao lại tới đây.
Trong phòng này có một sàn nhảy lớn, đủ mọi loại phương tiện giải trí. Chu Tử Dương chỉ vào một loạt các cánh cửa nhỏ bên cạnh nói:
- Chơi đùa một lúc mà có hứng thì cứ mang người vào trong đó, cách âm tốt lắm, thích kêu gì thì kêu, có gào nát họng thì cũng chẳng ai nghe thấy.
Lúc này Cao Thiên ân cần cười nói:
- Mọi người ngồi uống rượu trước, tôi đi xuống đón người.
Cao Thiên đi rồi, Dương Phàm không hiểu gì cả, buồn bực hỏi:
- Đón ai thế?
Chu Tử Dương lúc này mới cười giải thích:
- Mỹ nữ của đoàn ca múa tỉnh.
Cố Đồng cười tiếp lời:
- Có mấy người múa ́n Độ, eo dẻo như rắn vậy. Có thể bảo mấy cô em đó chiến mấy tư thế rất khó, chỉ nhìn đã thấy thích, đâm vào kích thích lắm.
Sau khi hiểu được, Dương Phàm nói có vẻ không mấy hứng thú:
- Sao phải giày vò người ta làm gì? Mấy cô bé đó làm ăn cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Giản Minh cười lấy lòng:
- Dương ca, anh hiểu lầm rồi. Không nói tới những người đứng đắn trong số mấy cô em trong đoàn ca múa đó. Ngoài loại đó ra thì bình thường phân thành hai loại, một loại là đứng đắn hơn một chút, muốn chui vào một nhà giàu có nào đó. Một loại nữa thì đơn thuần là vì tiền. Loại đó thì chỉ cần anh trả tiền đủ, thích gì cũng có thể được.
Chu Tử Dương cười nói:
- Giản Minh, anh nói vớ vẩn gì thế? Hiện giờ trong đoàn ca múa còn có con gái đứng đắn sao? Cho dù là có, ở lâu trong đó, mưa dầm thấm lâu, tâm tư cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Cố Đồng cười nhìn Dương Phàm ở bên canh đang vừa hút thuốc vừa lắng nghe, nghe vậy xen vào nói:
- Chu ca nói có lý. Mấy con bé mười mấy tuổi, có đứa nào chống nổi sức hấp dẫn của tiền bạc? Tên khốn Cao Thiên chẳng biết đã gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Mấy người đang đùa giỡn thì cửa mở, Cao Thiên dẫn một đám gái trẻ đi vào. Quả thật tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, ai cũng eo thon tưởng như dùng một bàn tay nắm cũng vừa. Cao Thiên dẫn một người trong số đó đi tới, cười nói với mọi người:
- Đây là bạn gái tôi, Tạ Miêu. Xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Hình thức Tạ Miêu tuy rằng không phải quá xinh đẹp nhưng cũng rất có dáng con cưng trong nhà, ánh mắt dịu dàng, rất dễ khiến người khác thương hương tiếc ngọc.
- Em chào các anh.
Tạ Miêu nhẹ nhàng nói xong liền ngậm miệng luôn, không hề mồm mép tép nhảy như những cô gái khác.
Có năm cô gái được đưa tới, vừa lúc mỗi người một cô. Dương Phàm nhìn lướt qua, phát hiện Cao Thiên thì thầm gì đó với Tạ Miêu. Tạ Miêu liên tục gật đầu, quay đầu lại kéo cô gái một có vẻ có chút khẩn trương, thì thầm mấy tiếng bên tai cô ta, sau đó túm lấy cô ta đưa tới trước mặt Dương Phàm.
- Anh là Dương ca nhỉ. Chị em của em là Tiếu Điềm. Tối nay cô ấy sẽ phục vụ anh được chứ?
Nói thật Dương Phàm chẳng quan tâm là ai phục vụ mình. Dù sao đều là ra ngoài chơi, gặp dịp thì chơi thôi, bởi vậy hắn tùy tiện gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.
Cô gái xa lạ ngồi xuống bên cạnh, Dương Phàm mới cảm thấy buồn cười, không ngờ vừa nãy còn không thấy cô ta trông như thế nào, chẳng may là Phù Dung tỷ tỷ thì sao? Nghĩ như vậy, Dương Phàm không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng "Dối trá" Trên thực tế vừa nãy Dương Phàm mặc dù không nhìn trực diện vào cô gái bên cạnh, nhưng ánh mắt cũng thấy được cô gái có dáng người rất đẹp. Dáng người không đẹp thì sao có thể đi nhảy được? Phù Dung tỷ tỷ như vậy chỉ có thể xuất hiện trên mạng mà thôi. Nếu muốn tiến vào trong đoàn ca múa tỉnh, còn khó hơn lên trời?
Tiếu Điềm lúc này đúng là hơi có chút khẩn trương, người đàn ông khiến Cao Thiên rất cung kính, hình như rất kiêu ngạo. Từ lúc Tạ Miêu đưa mình đến đây, người đàn ông tên Dương Phàm này còn không nhìn thẳng vào mình lấy một lần. Những chị em có thể xuất hiện ở đây trên thực tế đều hiểu rõ. Cùng ăn, cùng nhảy, cười cười, dùng thân thể và tôn nghiêm đổi lấy tiền tài và cơ hội. Chỉ như vậy mà thôi.
Dương Phàm lúc này có chút hối hận. Chu Tử Dương trà trộn vào vòng tròn này làm Dương Phàm cảm thấy không ăn ý. Ba tên Đảng Thái Tử kia rất ngạo mạn, nguyên nhân là vì ưu thế gia đình. Người như vậy, Dương Phàm thật ra rất coi thường.
Dương Phàm không muốn chủ động nói chuyện với bọn chúng. Nhưng hết lần này đến lần khác ba tên đó bị biểu hiện vừa nãy của Dương Phàm làm chấn động. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người lăn lộn trong vòng tròn này cũng không ngu. Nhưng Dương Phàm bề ngoài trông bình tĩnh nhưng trên thực tế lại là lạnh nhạt. Có ý chính là ngoài Chu Tử Dương, tao không chơi với thằng nào. Cố Đồng ỷ vào thân phận của mình, mấy lần muốn đi tới nói chuyện, kết quả thấy vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh như nước, lại không dám. Chỉ có những người sống lâu trong vòng tròn này mới biết nguy hiểm của nó. Mới biết được mọi người đôi khi tụ tập với nhau, nhưng trên thực tế đều là chơi đùa, có ý nước giếng không phạm nước sông.
Rượu và đồ ăn được đưa lên bàn, bày đầy cả bàn. Dương Phàm chẳng có việc gì định cầm chai bia lên, Tiếu Điềm ở bên cạnh đã đoạt trước một bước, duỗi tay cầm lấy một non, bật ra, đưa cho Dương Phàm.
Cầm lấy non bia, Dương Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn.
Nghe rõ lời Dương Phàm nói, Tiếu Điềm ngẩn ra một chút. Chẳng qua phát hiện Dương Phàm đang chăm chú uống rượu một mình. Tiếu Điềm lúc này mới luống cuống tay chân cầm lấy *** khác mà uống.
- Uống chứ?
Dương Phàm lại cười cười hỏi một câu. Tiếu Điềm có thể từ trong ánh mắt và nụ cười của người đàn ông này cảm nhận được sự ấm áp làm người ta thoải mái, không khỏi lấy can đảm, gật đầu nói:
- Cạn ly.
Chu Tử Dương cầm chai bia đi tới. Dương Phàm thấy thế mỉm cười, ngồi lui vào bên trong, chen sát vào Tiếu Điềm. Ghế sô pha mặc dù không nhỏ nhưng nơi này chỉ để cho hai người ngồi. Bây giờ ba người ngồi, Dương Phàm và Tiếu Điềm đương nhiên phải dán sát vào nhau.
Da thịt mềm mại của cô gái trẻ tuổi thật mát, Dương Phàm không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó rất nhanh quay đầu lại cười nói với Chu Tử Dương:
- Sao không chơi với bọn họ?
Hai người Cố Giản đều đứng dậy kéo một cô gái ra nhảy. Cao Thiên cùng bạn gái Tạ Miêu đang hát. Cô gái cùng với Chu Tử Dương có chút nhàm chán nhìn xung quanh. Khi vừa chạm vào Tiếu Điềm, Dương Phàm có thể cảm nhận được người cô bé đang run lên.
Chu Tử Dương cười cười nói:
- Hai người Cố Giản, anh có quan hệ rất bình thường, cũng chỉ gặp qua mấy lần mà thôi. Con người Cao Thiên cũng được, chơi cũng tốt. Sao? Không giận chứ?
Dương Phàm hiểu ý cười cười, nói:
- Bọn họ sợ tôi sao? Ha ha, tôi nhất định phải nể mặt anh rồi.
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, không khỏi nhìn Dương Phàm với ánh mắt cảm kích. Cầm chai bia lên rồi nói với Dương Phàm:
- Không cần nói gì cả. Chẳng qua quen biết một chút, qua lại một chút cũng không phải chuyện xấu gì. Nơi này không phải Bắc Kinh, mà là tỉnh Giang Nam.
Dương Phàm giơ chai bia trong tay lên, cười cười đáp lại câu nhắc nhở của Chu Tử Dương:
- Tôi biết. Cạn.
Uống hết một chai, Chu Tử Dương mới cười cười đứng lên đi về vị trí của mình, nói nói cười cười với cô gái bên cạnh. Dương Phàm nhìn một chút thì thấy Cao Thiên cùng Tạ Miêu lại hát bài nữa, không ngờ là bài Tương tư trong cơn mưa.
- Anh không nhảy sao?
Tiếu Điềm rốt cuộc đã lấy hết dũng khí, nếu đã đến sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
- Ha ha, anh còn tưởng rằng em sẽ không chủ động bắt chuyện.
Dương Phàm cười cười, đứng dậy đưa tay ra mời.
Phải nói là Tiếu Điềm ngồi bên cạnh hắn, mặc kệ là giả vờ hay là thực sự xấu hổ, ít nhất Dương Phàm có cảm giác không tệ. Dương Phàm không thích loại con gái ngồi bên cạnh mà luôn miệng.
Eo Tiếu Điềm rất nhỏ, rất rắn chắc, khi tay Dương Phàm đặt vào có cảm giác nắm thật chặt. Động tác của Dương Phàm rất đúng mực, hoặc nói là rất quy củ. Bước theo điệu nhạc đi lên sàn nhảy. Tiếu Điềm nhảy rất tốt. Dương Phàm có thể cảm thấy chỉ cần đi theo tiết tấu nhảy của Tiếu Điềm, hai người sẽ phối hợp rất tốt.
Nhảy một lát, âm nhạc liền thay đổi, biến thành du dương và nhẹ nhàng. Chu Tử Dương và cô gái bên cạnh cũng tham gia nhảy. Cao Thiên cùng bạn gái Tạ Miêu cũng không hát nữa, ôm nhau đi lên bục nhảy. Đèn trong phòng bắt đầu tối đi nhiều, trời mới biết là do ai tắt.
Bục nhảy gần như tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình Tv phản chiếu đến đây.
- Bài hát này chắc là nhảy như thế này.
Tiếu Điềm đột nhiên dừng lại, cầm lấy hai tay Dương Phàm đặt vào eo mình, sau đó đặt tay lên vai Dương Phàm, mặt áp vòng ngực Dương Phàm. Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục nhảy.
- Người của em rất mát.
Trong bóng đêm, Dương Phàm nói nhỏ vào tai Tiếu Điềm.
- Anh có thích không?
Tiếu Điềm giống như đang lẩm bẩm tự nói, giọng nói có chút mơ hồ. Lúc này Dương Phàm mới chú ý đến trên bục nhảy đã không còn ai khác. Hai người không biết đã nhảy bao lâu rồi.
- Chúng ta về nghỉ thôi.
Lời nói của Dương Phàm làm Tiếu Điềm hiểu sai. Ý của Dương Phàm là về ghế sô pha ngồi xuống, Tiếu Điềm lại hiểu là về phòng thôi.
Một người đàn ông rất trẻ, rất đẹp trai, giở tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn trọng, chẳng qua lời này coi như đã lộ cái đuôi hồ ly ra. Tiếu Điềm cảm thấy buồn bã. Đàn ông đều có tính này. Mặc kệ ban đầu như thế nào, mặc kệ che giấu bao nhiêu, cuối cùng đều có một mục đích là đưa phụ nữ lên giường.
Cảm thấy người cô gái đang cứng ngắc lại, Dương Phàm cũng hơi ngẩn ra một chút, hắn nở nụ cười. Trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng bóng.
Tiếu Điềm cảm thấy eo mình được thả lỏng, Dương Phàm đã đi về phía ghế sô pha. Lúc này chẳng lẽ không phải chờ mình đáp ứng, sau đó bế mình vào phòng sao? Tiếu Điềm nghĩ như vậy, ngẩn ra đứng tại chỗ.
Trong một căn phòng nhỏ, mặt Cao Thiên hơi tái đi, vẻ mặt âm trầm. Hắn nằm trên giường không ngừng hút thuốc, tai dựng đứng lên, giống như muốn nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tạ Miêu đưa một miếng dứa đến bên mép Cao Thiên.
- Em nói xem, Dương Phàm có thể chơi Tiếu Điềm không?
Cao Thiên đột nhiên hỏi một câu. Tạ Miêu ngẩn ra một chút rồi nói:
- Chính là Dương Phàm mà anh nói có lai lịch rất lớn đó sao? Chắc là có. Đây là lần đầu tiên Tiếu Điềm đi ra, mới 19 tuổi, dáng người nóng bỏng, xinh đẹp. Không mấy người đàn ông có thể chống lại sức quyến rũ của cô ấy.
Cao Thiên thản nhiên nói một câu:
- Anh cũng hy vọng như vậy. Em nói cho Tiếu Điềm, nhất định phải vững vàng túm lấy người đàn ông này.
Lời này khiến Tạ Miêu không khỏi khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm kia rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến anh khẩn trương như vậy?
Cao Thiên cười hắc hắc nói:
- Chu Tử Dương gần đây làm được 200 Km quốc lộ cấp một, chính là hợp tác với người khác. Thời gian trước tìm anh vay tiền, anh không đồng ý. Anh lúc ấy định chờ khi hắn rất khẩn trương mới ra tay, như vậy cũng có thể thò tay vào. Không ngờ anh đã quá xem thường hắn, không biết giải quyết vấn đề tài chính từ đâu. Lần này đến đây anh muốn nhân cơ hội này giải tỏa nghi ngại việc vay tiền của hắn. Không ngờ hắn lại gọi tên Dương Phàm này đến, không ngờ đè được hai tên Cố Giản kia. Biết quốc lộ 200 Km kia, Chu Tử Dương từ đâu mà có không?
- Từ đâu mà có vậy anh?
Tạ Miêu nhỏ giọng hỏi một câu. Cao Thiên lộ ra vẻ đắc ý:
- Chính là chị của Dương Phàm kia. Chúc Vũ Hàm lấy từ trên sở Giao thông tỉnh xuống. Người hơi biết tin tức đều hiểu rõ, quốc lộ cấp một mà dài 200 Km, giám đốc sở Giao thông cũng không thể làm chủ.
Cao Thiên nói đến đây, cả người Tạ Miêu không khỏi run lên một chút, đứng lên mở cửa ra, nhìn ra ngoài một chút. Thấy hai người kia vẫn duy trì khoảng cách ban đầu, ngồi trên ghế sô pha. Tạ Miêu đóng cửa lại, không khỏi buồn bực nhỏ giọng nói:
- Sao hai người đó vẫn còn ngồi trên sô pha chứ?
Cao Thiên lấy làm kinh hãi, đứng bật dậy, hé cửa nhìn ra ngoài một cái, quay đầu lại tức giận nói:
- Em đã dặn dò Tiếu Điềm chưa vậy? Cơ hội tốt này nếu bỏ qua, lần sau sẽ rất khó tìm lại được.
Tạ Miêu bị nói thế không khỏi khẩn trương. Đám trẻ con nhà quyền thế này, ở chung phải rất cẩn thận. Nếu có việc gì làm trái ý hắn, sẽ lập tức trở mặt ngay. Mình phải tốn rất nhiều công sức mới trói chặt được người đàn ông này. Thấy sắp nói chuyện hôn nhân rồi, không thể nào xảy ra chuyện vào lúc này được.
- Không thể nào, em đã dặn rồi mà. Chỉ cần có thể làm cho tên Dương Phàm kia vui vẻ, một đêm mười ngàn tệ. Có thể kéo dài được bao lâu chính là xem bản lĩnh của cô ta.
Tạ Miêu giải thích một câu. Cao Thiên bất mãn lẩm bẩm nói:
- Dương Phàm là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, vừa lúc tôi có vụ mua bán ở Uyển Lăng. Chuyện này cô mà làm hỏng của tôi, tôi không tha cho cô.
Cao Thiên nói rất lạnh lùng, Tạ Miêu không khỏi run lên một cái, đứng dậy nói:
- Em ra hỏi bọn họ xem có cần đổi chỗ khác để nghỉ ngơi không?
Cao Thiên vừa nghe thấy lời này liền tức giận, trừng mắt nhìn nhìn ả một cái:
- Đồ con lợn. Cô nhìn xem người mà mình mang đến đi, đã bảo bỏ nhiều tiền mua gái trinh về, vậy mà còn như vậy, làm hỏng chuyện tốt của ông.
Trong lòng Tạ Miêu trở nên lạnh giá, thầm nói lần này bị con Tiếu Điềm hại chết rồi, sớm biết như vậy sẽ không ngại khó khăn khuyên con bé.
- Em ra xem một chút.
Vừa nói Tạ Miêu lại mở cửa, đột nhiên phát hiện Dương Phàm và Tiếu Điềm đã đứng lên.
- Nơi này rất bức bí, ra ngoài đi lại một chút.
Dương Phàm đứng lên, Tiếu Điềm không kịp có phản ứng. Sau khi từ bục nhảy về, Dương Phàm không có thêm động tác gì, chỉ ngồi uống bia mà thôi.
- Ồ. Được.
Tiếu Điềm mâu thuẫn rất lâu rốt cuộc đã có quyết định. Tiền lương của Đoàn ca múa mặc dù một tháng cũng được mấy ngàn tệ, cuộc sống cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng nhìn đồng nghiệp xem, ai cũng toàn mặc đồ mấy ngàn tệ một món. Tiếu Điềm làm trong Đoàn ca múa một năm cũng hiểu rõ tiền của những người đó từ đâu mà có. Phụ nữ đều muốn được ăn mặc đẹp, Tiếu Điềm cũng không ngoại lệ. Mặc dù từ nhỏ được giáo dục rất tốt, Tiếu Điềm là người cũng có nguyên tắc. Nhưng sống trong hoàn cảnh như vậy một năm, Tiếu Điềm vô thức đã bị đồng hóa.
Thực ra Tiếu Điềm cảm thấy mình đã rất chủ động. Lúc nhảy múa đã một lần ám chỉ, đáng tiếc người đàn ông này như đầu gỗ, hình như không thèm hiểu Tiếu Điềm ở trong lòng làm cái gì.
- Bọn họ ra ngoài rồi. Tạ Miêu khẩn trương quay đầu lại nói với Cao Thiên. Cao Thiên nhìn theo, trong mắt hiện ra một tia khó hiểu.
- MD, thằng Dương Phàm này có phải thích dã chiến không vậy?
Tiếu Điềm không nghĩ đến hôm nay sẽ đi ra ngoài như vậy. Hai người lặng lẽ đi bộ trên đường khoảng nửa tiếng, Dương Phàm vẫn không có ý sẽ tiến thêm một bước. Bây giờ đã là gần 12h đêm, trên đường đã có rất ít người.
- Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh không thích em. Cảm thấy em quá ti tiện?
Tiếu Điềm đi tới trước vài bước, kéo tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói. Lúc nói chuyện này, trên mặt Tiếu Điềm không khỏi tái nhợt. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Em hiểu lầm rồi, anh chỉ là không quen với những việc này.
Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử. Chẳng qua Dương Phàm lại có thái độ tôn trọng Tiếu Điềm.
- Chúng ta về thôi, muộn rồi, đi trên đường không an toàn nữa.
Tiếu Điềm một lần nữa ám chỉ. Dương Phàm cười cười, quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang được ánh đèn đường chiếu vào của Tiếu Điềm. Tiếu Điềm không dám nhìn vào mắt Dương Phàm, vội vàng cúi đầu xuống.
- Ừ, về thôi.
Từ từ đi về địa điểm, nhân viên phục vụ đi lên đón, có chút bất an, nhỏ giọng nói:
- Quý khách có gì cần tôi làm không?
Vừa nãy Chu Tử Dương gọi điện tới, biết Dương Phàm đi ra ngoài mà người của quán không phái người đi theo. Chu Tử Dương tức giận mắng cho quản lý một trận. Bắt quản lý đứng ở cửa trông chừng, thấy Dương Phàm về, hắn mới thở dài một hơi.
Dương Phàm bảo quản lý cho một phòng, kéo Tiếu Điềm đi vào. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng khá lờ mờ. Dương Phàm đưa tay bật đèn chính, căn phòng sáng bừng lên. Tiếu Điềm vô thức đưa tay lên che mắt lại. Mấy giây sau thì bỏ tay xuống, Tiếu Điềm có chút bất an ưỡn ẽo người, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác. Đưa tay ra sau lưng một chút, quần áo lặng lẽ rơi xuống.
Điều hòa trong phòng chưa đủ ấm, Tiếu Điềm vô thức ôm vai, nhưng không dám quay đầu lại.
- Lên giường nằm đi.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Tiếu Điềm lên giường đợi một lát, phát hiện Dương Phàm ngồi ở bên cạnh hút thuốc lá, không khỏi thò đầu ra khỏi chăn, nghi hoặc nhìn Dương Phàm hỏi:
- Anh không lên sao?
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Em ngủ trước đi, mai em nói với bọn họ, rạng sáng anh mới đi.
Ở đây có Chúc Vũ Hàm, bởi vì điểm này nên Dương Phàm đã có lựa chọn. Thu xếp Tiếu Điềm xong, Dương Phàm cười cười đứng lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiếu Điềm ở trên giường cuộn người vào trong chăn, nhỏ giọng khóc.
Xuống dưới đại sảnh, quản lý thấy Dương Phàm lại đi ra, không khỏi khẩn trương đứng bật dậy.
- Nói với bọn họ rạng sáng tôi với đi, nếu không chén cơm của anh sẽ vỡ.
Dặn dò một câu, Dương Phàm đi ra ngoài, lên xe BMW của Chúc Vũ Hàm, lái xe rời khỏi.
Chúc Vũ Hàm bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động trên đầu giường lên.
"Alo?"
"Là em, mở cửa"
Giọng nói của Dương Phàm làm Chúc Vũ Hàm lập tức tỉnh táo lại, vù một cái cầm điện thoại di động chạy ra ngoài cửa sổ. Khi thấy Dương Phàm đứng trước xe BMW, trong lòng Chúc Vũ Hàm không khỏi run lên.
Dương Phàm đỗ xe xong đi vào, khom lưng bế bổng Chúc Vũ Hàm đang đứng trước cửa mỉm cười nhìn mình, bế nàng lên lầu, vào phòng ngủ.
- Thật thoải mái.
Chúc Vũ Hàm khẽ nói một tiếng, hai chân quấn lấy eo Dương Phàm, ôm lấy cổ người đàn ông mình yêu, nói:
- Đừng động, lâu rồi không dùng, cho quen một chút đã.
Dương Phàm cười cười, thò lưỡi ra liếm nhẹ lên cổ thon dài nhẵn nhụi của nàng. Chúc Vũ Hàm như bị một dòng điện chạy ngang người, lỗ chân lông thu lại, chiếc eo nhỏ rắn chắc giãy dụa, hai chân thon dài cũng hơi thả lỏng ra. Dương Phàm hơi dùng sức một chút, tách hai chân nàng ra, nâng hai chân trắng nõn lên, đâm mạnh vào trong.
"A...." Chúc Vũ Hàm không nhịn được kêu lên một tiếng, ý bảo trạng thái của mình bây giờ với Dương Phàm, hoặc như tiếng súng lệnh.
Thắt lưng Dương Phàm như mô tơ, liên tiếp công kích, mỗi cái mạnh hơn. Chúc Vũ Hàm trước kia rất rụt rè, tối đa là phát ra tiếng rên nhẹ, hoặc là đưa tay lên bịt miệng, nếu không đến mức không nhịn được sẽ không phát ra âm thanh quá lớn.
Nhưng đêm nay Dương Phàm xuất hiện đúng là lúc Chúc Vũ Hàm cô đơn nhất. Chánh văn phòng lúc này đã không còn giống như trước kia nữa, mà không ngừng lớn tiếng kêu lên, khát vọng sung sướng mà người đàn ông này mang tới.
Chúc Vũ Hàm không ngừng co rút, đè ép. Tần suất di chuyển của Dương Phàm đã đạt đến cao nhất. Chúc Vũ Hàm thét lên một tiếng chói tai, eo, mông rung động càng thêm mãnh liệt.
Trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại. Trong bóng tối chỉ còn hai người không ngừng thở dốc. Hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau, Chúc Vũ Hàm dán sát mặt vào ngực Dương Phàm.
- Em nghĩ như thế nào mà lại đến vào lúc này.
Dương Phàm châm điếu thuốc, hít một hơi rồi cười nói:
- Hôm nay Chu Tử Dương giới thiệu mấy người bạn cho em. Ở câu lạc bộ của hắn, còn gọi tới mấy cô gái của Đoàn ca múa.
- Sao, em không thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sao?
Chúc Vũ Hàm cười cười hỏi một câu, há mồm cắn nhẹ một cái vào ngực Dương Phàm. Dương Phàm nói:
- Chị đang ở đây, em sao có thể ôm người đàn bà khác mà ngủ chứ?
- Ừ, chị biết tâm ý của em. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đang khi nói chuyện, Chúc Vũ Hàm đột nhiên như nghĩ ra cái gì đấy, nhỏ giọng nói:
- Chu Tử Dương giới thiệu ai cho em?
Dương Phàm nói lại chuyện vừa rồi một chút. Chúc Vũ Hàm đột nhiên cười lạnh nói:
- Giỏi cho tên Chu Tử Dương này, không ngờ dám giới thiệu cho em đám người đó. Chị sẽ thu thập hắn.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, vỗ vỗ lưng mềm mại của Chúc Vũ Hàm, cười nói:
- Sao lại nói như vậy?
Chúc Vũ Hàm nói:
- Cao Thiên có mở một sòng bạc ngầm ở tỉnh thành. Hắn đến Vu Thành chính là muốn thò tay vào đây, làm không tốt còn định đến Uyển Lăng. Người này mặc dù còn trẻ nhưng lại là kẻ nổi tiếng to gan trong vòng tròn này. Em tốt nhất giữ khoảng cách với hắn, nhưng đừng đắc tội.
- Làm sòng bạc không thể không dính đen. Cao Thiên này đúng là to gan đấy.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Chúc Vũ Hàm chui vào trong lòng Dương Phàm, tìm được một vị trí thoải mái, sau đó nói:
- Đây đều là mấy cái nhỏ nhặt mà thôi. Người chơi chân chính, em chưa thấy đâu. Những người đó đều có rất nhiều tiền trên thị trường chứng khoán, chơi vậy mới gọi là ác.
- Ông già chị bây giờ là lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, chẳng lẽ chị nghe thấy gì đó sao?
Dương Phàm cười cười, đưa tay vỗ vỗ mông Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm hiểu được thói quen của Dương Phàm, nàng xoay người lại, dùng mông đè đè bảo bối đang ngóc đầu lên của Dương Phàm.
Đưa tay dẫn bảo bối của Dương Phàm vào trong người, Chúc Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Em không chơi cổ phiếu, quan tâm đến cái này làm gì? Chẳng qua lần này đúng là xảy ra chuyện lớn. Người đứng trong bảng nhà giàu có mấy ai là sạch sẽ chứ. Lần này có lẽ sẽ có cá lớn, có khi cả một xâu cá.
Dương Phàm bị ướt át và nóng bỏng bao vây, liền hơi dùng sức đẩy tới, nói:
- Là đấu đá ở tầng cao sao?
- Đúng rồi, nhưng không phải tất cả. Bọn họ lấy quá nhiều, đắc tội quá nhiều người, cho nên bị người nhìn vào.
Vừa nói, Chúc Vũ Hàm lại hẩy hẩy mông về sau, phát hiện người đàn ông phía sau không có ý động. Chúc Vũ Hàm đành cầu khẩn nói:
- Tiểu lưu manh, đừng trêu chị, được không?
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy Chúc Vũ Hàm đang gọi điện, Dương Phàm ngồi dậy. Chúc Vũ Hàm ở phòng khách đang nghiêm giọng nói:
- Đừng có kéo Dương Phàm vào vòng tròn của anh. Anh cũng ít theo chân bọn họ thôi, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không may.
Chuồn vào toilet, Dương Phàm không nhiều chuyện mà hỏi, sau khi rửa mặt xong, trên bàn đã dọn đồ ăn xong. Chúc Vũ Hàm mặc váy ngủ trông có vẻ hơi béo hơn trước đây một chút. Dương Phàm ngồi xuống nhìn qua. Chúc Vũ Hàm ưỡn ẽo, có chút khẩn trương nói:
- Chị có phải béo hơn nhiều không, hình như còn già đi không ít?
Dương Phàm mỉm cười, cầm đồ ăn lên nói:
- Dù như thế nào, chị đều là người chị thân thiết nhất của em.
Phụ nữ quả nhiên dễ bị lừa, Chúc Vũ Hàm lập tức cười tươi như hoa, hài lòng ngồi ở phía sau Dương Phàm, đưa tay lên đấm đấm vai cho hắn. Nhìn Dương Phàm ăn sáng, nhỏ giọng nói:
- Mệt lắm hả?
Dương Phàm cười cười hỏi ngược lại:
- Chị có mệt không?
Chúc Vũ Hàm nói:
- Chị sao có thể mệt được chứ? Vừa nãy chị gọi điện mắng Chu Tử Dương một trận. Người này mấy năm nay mò tiền rất nhiều, chị thật sự có chút lo lắng cho hắn.
- Hắn muốn nhiều tiền như vậy làm gì?
- Ai biết được chứ? Chẳng qua hắn có ý ra nước ngoài định cư. Chuyện ở tập đoàn, hắn cũng đang rút dần. Như vậy cũng tốt, chỉ cần không lấy tiền ở tập đoàn, có thể giúp được gì, chị sẽ giúp.
Dương Phàm bỏ bát xuống nói:
- Ông già chị mấy năm nữa sẽ là lãnh đạo của Đảng và trung ương, đảm bảo hắn sống yên mấy năm cũng không khó gì mà? Tên Chu Tử Dương này, em hiểu. Hắn kiếm tiền có chừng mực, không phải tiền của ai đều lấy.
Chúc Vũ Hàm nói:
- Điều này cũng đúng, hắn hơi gần Tề Quốc Viễn một chút.
Dương Phàm ăn no liễn ưỡn ưỡn lưng, về phòng ngủ nằm xuống, nằm trên giường hút thuốc lá.
Chúc Vũ Hàm cười cười đi vào, cởi váy ngủ ngay trước mặt Dương Phàm, lấy quần áo ra mặc thì hỏi:
- Chị đi mua đồ ăn, em muốn ăn gì?
Chúc Vũ Hàm cởi váy ngủ hoàn toàn trần truồng, lúc khom lưng thì khe rãnh đó đập thẳng vào mắt Dương Phàm, trắng đen đan xen nhau tạo thành một bức tranh rất hấp dẫn.
Dương Phàm vù một chút nhảy xuống giường, từ phía sau ôm lấy, hai tay nắm lấy hai chiếc bánh bao kia, miệng còn cười nói:
- Cuối tuần em ở nhờ chỗ chị, gì cũng không cần ăn, chỉ là không thể thiếu chị.
Chúc Vũ Hàm như bánh mì gặp nước, lập tức mềm nhũn ra.
- Gọi là đại ca đi. Chú em rể này sao chẳng có chút giác ngộ gì cả thế?
Dương Phàm cười nói:
- Vâng, đại ca. Chu Tử Dương muốn nhờ anh một chuyện. Anh nói chuyện với anh ấy nhé.
Nói xong, Dương Phàm đưa di động cho Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương âm thầm cảm kích, thầm nói hành động này của Dương Phàm thật sự là rất được. Chú em này làm việc cẩn thận, đồng thời cũng rất tình nghĩa.
Có Dương Phàm ra mặt trước, Chu Tử Dương cũng hiểu rằng Trương Khải Đức bên kia khẳng định sẽ nể mặt một chút. Bởi vậy, Chu Tử Dương cười ha hả kể lại sự việc:
- Trương ca, sự tình là thế này,... ....
Chu Tử Dương vừa kể một chút, Trương Khải Đức ở bên kia điện thoại liền phát hỏa, vỗ bàn nói:
- Đám nhóc con khốn khiếp. Tôi đang cân nhắc xem cho chúng nó sống nửa năm trong quân ngũ, mỗi ngày cho đi theo bộ đội cùng huấn luyện, cho chúng nó nhớ lâu một chút.
Nói tới đây, Trương Khải Đức lại chuyển giọng nói:
- Đụng phải một chiến sĩ của tôi, tuy rằng bị thương không nặng nhưng phải nằm viện một tháng. Chi phí chữa bệnh, lương tháng, phí tổn thất tuổi xuân….
Trương Khải Đức này làm sao mà biết tính toán số má gì, quả thực chỉ là muốn nói rằng "chuyện này các ngươi mà hà tiện thì đừng nghĩ tới việc an lành. Nếu không quân đội chúng tôi sẽ không giải quyết".
Chu Tử Dương cười, bịt điện thoại lại nói với Cố Đồng:
- Bên quân khu muốn chút bồi thường, nếu không sẽ không tiện nói chuyện với bên dưới.
Cố Đồng gật gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tôi xuất ba trăm ngàn.
Cố Đồng không phải hào phóng mà là lần này có tận mười đứa nhỏ bị tóm, sau khi trở về sẽ tới từng nhà chúng nó hỏi thăm. Hiện tại xuất ra ba trăm, sau này ít nhất có thể thu về một triệu.
Chu Tử Dương lúc này mới nói với Trương Khải Đức trong điện thoại:
- Trương ca nhẹ nhàng cho anh em một chút đi, hai trăm ngàn nhé?
Trương Khải Đức thấy đã đạt được mục đích, hai trăm ngàn có thể khiến binh lính bị thương rất vừa lòng, cho nên gật gật đầu nói:
- Anh chuyển điện thoại cho Dương Phàm.
Dương Phàm nhận lấy di động, nói vẻ không kiên nhẫn:
- Đại ca, thoáng một chút được không? Anh đi hỏi rõ xem, ai là em của Cố Đồng. Bảo cô bé đó gọi điện cho anh trai, gọi điện xong thì thả người luôn.
Trương Khải Đức không chút hoang mang nói:
- Anh làm theo ý chú, nhưng chú nợ anh một nhân tình. Sau này chú phải bồi thường cho anh.
Dương Phàm cười hỏi:
- Bồi thường cho anh thế nào?
Trương Khải Đức nói:
- Chú bảo vợ chú, cũng là em gái anh, đi nói với ông nội, xóa chữ "phó" trước chức danh tham mưu quân khu của anh. Thế nào?
Dương Phàm tức giận lớn tiếng nói:
- Xem như anh lợi hại, về sau đừng rơi vào tay em.
Nói chuyện điện thoại xong, Dương Phàm thở phì phì châm một điếu thuốc. Chu Tử Dương cười hỏi:
- Sao vậy? Bị bắt chẹt à?
Dương Phàm cười mắng:
- Anh ta không thể tự mình nói trước mặt ông nội, lại muốn tôi đi nói, muốn xóa chữ "phó" trước chức danh tham mưu quân khu của anh ta. Người này quá láu cá.
Vừa nghe nói vậy, đừng nói là ba người Cố Đồng, ngay cả Chu Tử Dương cũng biến sắc.
- Chú em, chuyện này thật sự xin lỗi.
Chu Tử Dương nói rất chân thành.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Không có gì, chỉ là một câu nói, tôi cũng không tổn thất gì. Hơn nữa, ông cụ Trương gia là nhân vật thế nào? Tôi nói chuyện, ông ấy chẳng lẽ không nghĩ được là ai bắt tôi nói sao? Theo tôi thấy, anh ta thông minh quá hóa dở hơi thôi. Đến lúc đó mà bị ăn mắng, còn phải nhờ tôi xin giúp cho mà xem.
Rất nhanh, di động của Cố Đồng đổ chuông. Cố Đồng chửi mắng cô em gái mình trong điện thoại một hồi, sau đó lớn tiếng nói:
- Mày nói với đám nhóc kia, lần này trở về tao sẽ tính sổ với chúng nó.
Chu Tử Dương lúc này đứng lên lười biếng nói:
-Tốt rồi, mọi việc đều đã giải quyết xong, chúng ta đổi sang nơi khác đi.
Đổi nơi khác chính là ra khỏi phòng, đi thang máy từ lầu ba lên lầu tám. Ở tầng này có vẻ cực kỳ im lặng. Chu Tử Dương dẫn mọi người đi vào một phòng lớn, lúc này mấy người Cố Đồng mới hiểu vì sao lại tới đây.
Trong phòng này có một sàn nhảy lớn, đủ mọi loại phương tiện giải trí. Chu Tử Dương chỉ vào một loạt các cánh cửa nhỏ bên cạnh nói:
- Chơi đùa một lúc mà có hứng thì cứ mang người vào trong đó, cách âm tốt lắm, thích kêu gì thì kêu, có gào nát họng thì cũng chẳng ai nghe thấy.
Lúc này Cao Thiên ân cần cười nói:
- Mọi người ngồi uống rượu trước, tôi đi xuống đón người.
Cao Thiên đi rồi, Dương Phàm không hiểu gì cả, buồn bực hỏi:
- Đón ai thế?
Chu Tử Dương lúc này mới cười giải thích:
- Mỹ nữ của đoàn ca múa tỉnh.
Cố Đồng cười tiếp lời:
- Có mấy người múa ́n Độ, eo dẻo như rắn vậy. Có thể bảo mấy cô em đó chiến mấy tư thế rất khó, chỉ nhìn đã thấy thích, đâm vào kích thích lắm.
Sau khi hiểu được, Dương Phàm nói có vẻ không mấy hứng thú:
- Sao phải giày vò người ta làm gì? Mấy cô bé đó làm ăn cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Giản Minh cười lấy lòng:
- Dương ca, anh hiểu lầm rồi. Không nói tới những người đứng đắn trong số mấy cô em trong đoàn ca múa đó. Ngoài loại đó ra thì bình thường phân thành hai loại, một loại là đứng đắn hơn một chút, muốn chui vào một nhà giàu có nào đó. Một loại nữa thì đơn thuần là vì tiền. Loại đó thì chỉ cần anh trả tiền đủ, thích gì cũng có thể được.
Chu Tử Dương cười nói:
- Giản Minh, anh nói vớ vẩn gì thế? Hiện giờ trong đoàn ca múa còn có con gái đứng đắn sao? Cho dù là có, ở lâu trong đó, mưa dầm thấm lâu, tâm tư cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Cố Đồng cười nhìn Dương Phàm ở bên canh đang vừa hút thuốc vừa lắng nghe, nghe vậy xen vào nói:
- Chu ca nói có lý. Mấy con bé mười mấy tuổi, có đứa nào chống nổi sức hấp dẫn của tiền bạc? Tên khốn Cao Thiên chẳng biết đã gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Mấy người đang đùa giỡn thì cửa mở, Cao Thiên dẫn một đám gái trẻ đi vào. Quả thật tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, ai cũng eo thon tưởng như dùng một bàn tay nắm cũng vừa. Cao Thiên dẫn một người trong số đó đi tới, cười nói với mọi người:
- Đây là bạn gái tôi, Tạ Miêu. Xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Hình thức Tạ Miêu tuy rằng không phải quá xinh đẹp nhưng cũng rất có dáng con cưng trong nhà, ánh mắt dịu dàng, rất dễ khiến người khác thương hương tiếc ngọc.
- Em chào các anh.
Tạ Miêu nhẹ nhàng nói xong liền ngậm miệng luôn, không hề mồm mép tép nhảy như những cô gái khác.
Có năm cô gái được đưa tới, vừa lúc mỗi người một cô. Dương Phàm nhìn lướt qua, phát hiện Cao Thiên thì thầm gì đó với Tạ Miêu. Tạ Miêu liên tục gật đầu, quay đầu lại kéo cô gái một có vẻ có chút khẩn trương, thì thầm mấy tiếng bên tai cô ta, sau đó túm lấy cô ta đưa tới trước mặt Dương Phàm.
- Anh là Dương ca nhỉ. Chị em của em là Tiếu Điềm. Tối nay cô ấy sẽ phục vụ anh được chứ?
Nói thật Dương Phàm chẳng quan tâm là ai phục vụ mình. Dù sao đều là ra ngoài chơi, gặp dịp thì chơi thôi, bởi vậy hắn tùy tiện gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.
Cô gái xa lạ ngồi xuống bên cạnh, Dương Phàm mới cảm thấy buồn cười, không ngờ vừa nãy còn không thấy cô ta trông như thế nào, chẳng may là Phù Dung tỷ tỷ thì sao? Nghĩ như vậy, Dương Phàm không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng "Dối trá" Trên thực tế vừa nãy Dương Phàm mặc dù không nhìn trực diện vào cô gái bên cạnh, nhưng ánh mắt cũng thấy được cô gái có dáng người rất đẹp. Dáng người không đẹp thì sao có thể đi nhảy được? Phù Dung tỷ tỷ như vậy chỉ có thể xuất hiện trên mạng mà thôi. Nếu muốn tiến vào trong đoàn ca múa tỉnh, còn khó hơn lên trời?
Tiếu Điềm lúc này đúng là hơi có chút khẩn trương, người đàn ông khiến Cao Thiên rất cung kính, hình như rất kiêu ngạo. Từ lúc Tạ Miêu đưa mình đến đây, người đàn ông tên Dương Phàm này còn không nhìn thẳng vào mình lấy một lần. Những chị em có thể xuất hiện ở đây trên thực tế đều hiểu rõ. Cùng ăn, cùng nhảy, cười cười, dùng thân thể và tôn nghiêm đổi lấy tiền tài và cơ hội. Chỉ như vậy mà thôi.
Dương Phàm lúc này có chút hối hận. Chu Tử Dương trà trộn vào vòng tròn này làm Dương Phàm cảm thấy không ăn ý. Ba tên Đảng Thái Tử kia rất ngạo mạn, nguyên nhân là vì ưu thế gia đình. Người như vậy, Dương Phàm thật ra rất coi thường.
Dương Phàm không muốn chủ động nói chuyện với bọn chúng. Nhưng hết lần này đến lần khác ba tên đó bị biểu hiện vừa nãy của Dương Phàm làm chấn động. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người lăn lộn trong vòng tròn này cũng không ngu. Nhưng Dương Phàm bề ngoài trông bình tĩnh nhưng trên thực tế lại là lạnh nhạt. Có ý chính là ngoài Chu Tử Dương, tao không chơi với thằng nào. Cố Đồng ỷ vào thân phận của mình, mấy lần muốn đi tới nói chuyện, kết quả thấy vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh như nước, lại không dám. Chỉ có những người sống lâu trong vòng tròn này mới biết nguy hiểm của nó. Mới biết được mọi người đôi khi tụ tập với nhau, nhưng trên thực tế đều là chơi đùa, có ý nước giếng không phạm nước sông.
Rượu và đồ ăn được đưa lên bàn, bày đầy cả bàn. Dương Phàm chẳng có việc gì định cầm chai bia lên, Tiếu Điềm ở bên cạnh đã đoạt trước một bước, duỗi tay cầm lấy một non, bật ra, đưa cho Dương Phàm.
Cầm lấy non bia, Dương Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn.
Nghe rõ lời Dương Phàm nói, Tiếu Điềm ngẩn ra một chút. Chẳng qua phát hiện Dương Phàm đang chăm chú uống rượu một mình. Tiếu Điềm lúc này mới luống cuống tay chân cầm lấy *** khác mà uống.
- Uống chứ?
Dương Phàm lại cười cười hỏi một câu. Tiếu Điềm có thể từ trong ánh mắt và nụ cười của người đàn ông này cảm nhận được sự ấm áp làm người ta thoải mái, không khỏi lấy can đảm, gật đầu nói:
- Cạn ly.
Chu Tử Dương cầm chai bia đi tới. Dương Phàm thấy thế mỉm cười, ngồi lui vào bên trong, chen sát vào Tiếu Điềm. Ghế sô pha mặc dù không nhỏ nhưng nơi này chỉ để cho hai người ngồi. Bây giờ ba người ngồi, Dương Phàm và Tiếu Điềm đương nhiên phải dán sát vào nhau.
Da thịt mềm mại của cô gái trẻ tuổi thật mát, Dương Phàm không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó rất nhanh quay đầu lại cười nói với Chu Tử Dương:
- Sao không chơi với bọn họ?
Hai người Cố Giản đều đứng dậy kéo một cô gái ra nhảy. Cao Thiên cùng bạn gái Tạ Miêu đang hát. Cô gái cùng với Chu Tử Dương có chút nhàm chán nhìn xung quanh. Khi vừa chạm vào Tiếu Điềm, Dương Phàm có thể cảm nhận được người cô bé đang run lên.
Chu Tử Dương cười cười nói:
- Hai người Cố Giản, anh có quan hệ rất bình thường, cũng chỉ gặp qua mấy lần mà thôi. Con người Cao Thiên cũng được, chơi cũng tốt. Sao? Không giận chứ?
Dương Phàm hiểu ý cười cười, nói:
- Bọn họ sợ tôi sao? Ha ha, tôi nhất định phải nể mặt anh rồi.
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, không khỏi nhìn Dương Phàm với ánh mắt cảm kích. Cầm chai bia lên rồi nói với Dương Phàm:
- Không cần nói gì cả. Chẳng qua quen biết một chút, qua lại một chút cũng không phải chuyện xấu gì. Nơi này không phải Bắc Kinh, mà là tỉnh Giang Nam.
Dương Phàm giơ chai bia trong tay lên, cười cười đáp lại câu nhắc nhở của Chu Tử Dương:
- Tôi biết. Cạn.
Uống hết một chai, Chu Tử Dương mới cười cười đứng lên đi về vị trí của mình, nói nói cười cười với cô gái bên cạnh. Dương Phàm nhìn một chút thì thấy Cao Thiên cùng Tạ Miêu lại hát bài nữa, không ngờ là bài Tương tư trong cơn mưa.
- Anh không nhảy sao?
Tiếu Điềm rốt cuộc đã lấy hết dũng khí, nếu đã đến sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
- Ha ha, anh còn tưởng rằng em sẽ không chủ động bắt chuyện.
Dương Phàm cười cười, đứng dậy đưa tay ra mời.
Phải nói là Tiếu Điềm ngồi bên cạnh hắn, mặc kệ là giả vờ hay là thực sự xấu hổ, ít nhất Dương Phàm có cảm giác không tệ. Dương Phàm không thích loại con gái ngồi bên cạnh mà luôn miệng.
Eo Tiếu Điềm rất nhỏ, rất rắn chắc, khi tay Dương Phàm đặt vào có cảm giác nắm thật chặt. Động tác của Dương Phàm rất đúng mực, hoặc nói là rất quy củ. Bước theo điệu nhạc đi lên sàn nhảy. Tiếu Điềm nhảy rất tốt. Dương Phàm có thể cảm thấy chỉ cần đi theo tiết tấu nhảy của Tiếu Điềm, hai người sẽ phối hợp rất tốt.
Nhảy một lát, âm nhạc liền thay đổi, biến thành du dương và nhẹ nhàng. Chu Tử Dương và cô gái bên cạnh cũng tham gia nhảy. Cao Thiên cùng bạn gái Tạ Miêu cũng không hát nữa, ôm nhau đi lên bục nhảy. Đèn trong phòng bắt đầu tối đi nhiều, trời mới biết là do ai tắt.
Bục nhảy gần như tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình Tv phản chiếu đến đây.
- Bài hát này chắc là nhảy như thế này.
Tiếu Điềm đột nhiên dừng lại, cầm lấy hai tay Dương Phàm đặt vào eo mình, sau đó đặt tay lên vai Dương Phàm, mặt áp vòng ngực Dương Phàm. Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục nhảy.
- Người của em rất mát.
Trong bóng đêm, Dương Phàm nói nhỏ vào tai Tiếu Điềm.
- Anh có thích không?
Tiếu Điềm giống như đang lẩm bẩm tự nói, giọng nói có chút mơ hồ. Lúc này Dương Phàm mới chú ý đến trên bục nhảy đã không còn ai khác. Hai người không biết đã nhảy bao lâu rồi.
- Chúng ta về nghỉ thôi.
Lời nói của Dương Phàm làm Tiếu Điềm hiểu sai. Ý của Dương Phàm là về ghế sô pha ngồi xuống, Tiếu Điềm lại hiểu là về phòng thôi.
Một người đàn ông rất trẻ, rất đẹp trai, giở tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn trọng, chẳng qua lời này coi như đã lộ cái đuôi hồ ly ra. Tiếu Điềm cảm thấy buồn bã. Đàn ông đều có tính này. Mặc kệ ban đầu như thế nào, mặc kệ che giấu bao nhiêu, cuối cùng đều có một mục đích là đưa phụ nữ lên giường.
Cảm thấy người cô gái đang cứng ngắc lại, Dương Phàm cũng hơi ngẩn ra một chút, hắn nở nụ cười. Trong bóng đêm lộ ra hàm răng trắng bóng.
Tiếu Điềm cảm thấy eo mình được thả lỏng, Dương Phàm đã đi về phía ghế sô pha. Lúc này chẳng lẽ không phải chờ mình đáp ứng, sau đó bế mình vào phòng sao? Tiếu Điềm nghĩ như vậy, ngẩn ra đứng tại chỗ.
Trong một căn phòng nhỏ, mặt Cao Thiên hơi tái đi, vẻ mặt âm trầm. Hắn nằm trên giường không ngừng hút thuốc, tai dựng đứng lên, giống như muốn nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tạ Miêu đưa một miếng dứa đến bên mép Cao Thiên.
- Em nói xem, Dương Phàm có thể chơi Tiếu Điềm không?
Cao Thiên đột nhiên hỏi một câu. Tạ Miêu ngẩn ra một chút rồi nói:
- Chính là Dương Phàm mà anh nói có lai lịch rất lớn đó sao? Chắc là có. Đây là lần đầu tiên Tiếu Điềm đi ra, mới 19 tuổi, dáng người nóng bỏng, xinh đẹp. Không mấy người đàn ông có thể chống lại sức quyến rũ của cô ấy.
Cao Thiên thản nhiên nói một câu:
- Anh cũng hy vọng như vậy. Em nói cho Tiếu Điềm, nhất định phải vững vàng túm lấy người đàn ông này.
Lời này khiến Tạ Miêu không khỏi khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm kia rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến anh khẩn trương như vậy?
Cao Thiên cười hắc hắc nói:
- Chu Tử Dương gần đây làm được 200 Km quốc lộ cấp một, chính là hợp tác với người khác. Thời gian trước tìm anh vay tiền, anh không đồng ý. Anh lúc ấy định chờ khi hắn rất khẩn trương mới ra tay, như vậy cũng có thể thò tay vào. Không ngờ anh đã quá xem thường hắn, không biết giải quyết vấn đề tài chính từ đâu. Lần này đến đây anh muốn nhân cơ hội này giải tỏa nghi ngại việc vay tiền của hắn. Không ngờ hắn lại gọi tên Dương Phàm này đến, không ngờ đè được hai tên Cố Giản kia. Biết quốc lộ 200 Km kia, Chu Tử Dương từ đâu mà có không?
- Từ đâu mà có vậy anh?
Tạ Miêu nhỏ giọng hỏi một câu. Cao Thiên lộ ra vẻ đắc ý:
- Chính là chị của Dương Phàm kia. Chúc Vũ Hàm lấy từ trên sở Giao thông tỉnh xuống. Người hơi biết tin tức đều hiểu rõ, quốc lộ cấp một mà dài 200 Km, giám đốc sở Giao thông cũng không thể làm chủ.
Cao Thiên nói đến đây, cả người Tạ Miêu không khỏi run lên một chút, đứng lên mở cửa ra, nhìn ra ngoài một chút. Thấy hai người kia vẫn duy trì khoảng cách ban đầu, ngồi trên ghế sô pha. Tạ Miêu đóng cửa lại, không khỏi buồn bực nhỏ giọng nói:
- Sao hai người đó vẫn còn ngồi trên sô pha chứ?
Cao Thiên lấy làm kinh hãi, đứng bật dậy, hé cửa nhìn ra ngoài một cái, quay đầu lại tức giận nói:
- Em đã dặn dò Tiếu Điềm chưa vậy? Cơ hội tốt này nếu bỏ qua, lần sau sẽ rất khó tìm lại được.
Tạ Miêu bị nói thế không khỏi khẩn trương. Đám trẻ con nhà quyền thế này, ở chung phải rất cẩn thận. Nếu có việc gì làm trái ý hắn, sẽ lập tức trở mặt ngay. Mình phải tốn rất nhiều công sức mới trói chặt được người đàn ông này. Thấy sắp nói chuyện hôn nhân rồi, không thể nào xảy ra chuyện vào lúc này được.
- Không thể nào, em đã dặn rồi mà. Chỉ cần có thể làm cho tên Dương Phàm kia vui vẻ, một đêm mười ngàn tệ. Có thể kéo dài được bao lâu chính là xem bản lĩnh của cô ta.
Tạ Miêu giải thích một câu. Cao Thiên bất mãn lẩm bẩm nói:
- Dương Phàm là phó bí thư thị ủy Uyển Lăng, vừa lúc tôi có vụ mua bán ở Uyển Lăng. Chuyện này cô mà làm hỏng của tôi, tôi không tha cho cô.
Cao Thiên nói rất lạnh lùng, Tạ Miêu không khỏi run lên một cái, đứng dậy nói:
- Em ra hỏi bọn họ xem có cần đổi chỗ khác để nghỉ ngơi không?
Cao Thiên vừa nghe thấy lời này liền tức giận, trừng mắt nhìn nhìn ả một cái:
- Đồ con lợn. Cô nhìn xem người mà mình mang đến đi, đã bảo bỏ nhiều tiền mua gái trinh về, vậy mà còn như vậy, làm hỏng chuyện tốt của ông.
Trong lòng Tạ Miêu trở nên lạnh giá, thầm nói lần này bị con Tiếu Điềm hại chết rồi, sớm biết như vậy sẽ không ngại khó khăn khuyên con bé.
- Em ra xem một chút.
Vừa nói Tạ Miêu lại mở cửa, đột nhiên phát hiện Dương Phàm và Tiếu Điềm đã đứng lên.
- Nơi này rất bức bí, ra ngoài đi lại một chút.
Dương Phàm đứng lên, Tiếu Điềm không kịp có phản ứng. Sau khi từ bục nhảy về, Dương Phàm không có thêm động tác gì, chỉ ngồi uống bia mà thôi.
- Ồ. Được.
Tiếu Điềm mâu thuẫn rất lâu rốt cuộc đã có quyết định. Tiền lương của Đoàn ca múa mặc dù một tháng cũng được mấy ngàn tệ, cuộc sống cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng nhìn đồng nghiệp xem, ai cũng toàn mặc đồ mấy ngàn tệ một món. Tiếu Điềm làm trong Đoàn ca múa một năm cũng hiểu rõ tiền của những người đó từ đâu mà có. Phụ nữ đều muốn được ăn mặc đẹp, Tiếu Điềm cũng không ngoại lệ. Mặc dù từ nhỏ được giáo dục rất tốt, Tiếu Điềm là người cũng có nguyên tắc. Nhưng sống trong hoàn cảnh như vậy một năm, Tiếu Điềm vô thức đã bị đồng hóa.
Thực ra Tiếu Điềm cảm thấy mình đã rất chủ động. Lúc nhảy múa đã một lần ám chỉ, đáng tiếc người đàn ông này như đầu gỗ, hình như không thèm hiểu Tiếu Điềm ở trong lòng làm cái gì.
- Bọn họ ra ngoài rồi. Tạ Miêu khẩn trương quay đầu lại nói với Cao Thiên. Cao Thiên nhìn theo, trong mắt hiện ra một tia khó hiểu.
- MD, thằng Dương Phàm này có phải thích dã chiến không vậy?
Tiếu Điềm không nghĩ đến hôm nay sẽ đi ra ngoài như vậy. Hai người lặng lẽ đi bộ trên đường khoảng nửa tiếng, Dương Phàm vẫn không có ý sẽ tiến thêm một bước. Bây giờ đã là gần 12h đêm, trên đường đã có rất ít người.
- Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh không thích em. Cảm thấy em quá ti tiện?
Tiếu Điềm đi tới trước vài bước, kéo tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói. Lúc nói chuyện này, trên mặt Tiếu Điềm không khỏi tái nhợt. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Em hiểu lầm rồi, anh chỉ là không quen với những việc này.
Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử. Chẳng qua Dương Phàm lại có thái độ tôn trọng Tiếu Điềm.
- Chúng ta về thôi, muộn rồi, đi trên đường không an toàn nữa.
Tiếu Điềm một lần nữa ám chỉ. Dương Phàm cười cười, quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang được ánh đèn đường chiếu vào của Tiếu Điềm. Tiếu Điềm không dám nhìn vào mắt Dương Phàm, vội vàng cúi đầu xuống.
- Ừ, về thôi.
Từ từ đi về địa điểm, nhân viên phục vụ đi lên đón, có chút bất an, nhỏ giọng nói:
- Quý khách có gì cần tôi làm không?
Vừa nãy Chu Tử Dương gọi điện tới, biết Dương Phàm đi ra ngoài mà người của quán không phái người đi theo. Chu Tử Dương tức giận mắng cho quản lý một trận. Bắt quản lý đứng ở cửa trông chừng, thấy Dương Phàm về, hắn mới thở dài một hơi.
Dương Phàm bảo quản lý cho một phòng, kéo Tiếu Điềm đi vào. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng khá lờ mờ. Dương Phàm đưa tay bật đèn chính, căn phòng sáng bừng lên. Tiếu Điềm vô thức đưa tay lên che mắt lại. Mấy giây sau thì bỏ tay xuống, Tiếu Điềm có chút bất an ưỡn ẽo người, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác. Đưa tay ra sau lưng một chút, quần áo lặng lẽ rơi xuống.
Điều hòa trong phòng chưa đủ ấm, Tiếu Điềm vô thức ôm vai, nhưng không dám quay đầu lại.
- Lên giường nằm đi.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Tiếu Điềm lên giường đợi một lát, phát hiện Dương Phàm ngồi ở bên cạnh hút thuốc lá, không khỏi thò đầu ra khỏi chăn, nghi hoặc nhìn Dương Phàm hỏi:
- Anh không lên sao?
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Em ngủ trước đi, mai em nói với bọn họ, rạng sáng anh mới đi.
Ở đây có Chúc Vũ Hàm, bởi vì điểm này nên Dương Phàm đã có lựa chọn. Thu xếp Tiếu Điềm xong, Dương Phàm cười cười đứng lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiếu Điềm ở trên giường cuộn người vào trong chăn, nhỏ giọng khóc.
Xuống dưới đại sảnh, quản lý thấy Dương Phàm lại đi ra, không khỏi khẩn trương đứng bật dậy.
- Nói với bọn họ rạng sáng tôi với đi, nếu không chén cơm của anh sẽ vỡ.
Dặn dò một câu, Dương Phàm đi ra ngoài, lên xe BMW của Chúc Vũ Hàm, lái xe rời khỏi.
Chúc Vũ Hàm bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động trên đầu giường lên.
"Alo?"
"Là em, mở cửa"
Giọng nói của Dương Phàm làm Chúc Vũ Hàm lập tức tỉnh táo lại, vù một cái cầm điện thoại di động chạy ra ngoài cửa sổ. Khi thấy Dương Phàm đứng trước xe BMW, trong lòng Chúc Vũ Hàm không khỏi run lên.
Dương Phàm đỗ xe xong đi vào, khom lưng bế bổng Chúc Vũ Hàm đang đứng trước cửa mỉm cười nhìn mình, bế nàng lên lầu, vào phòng ngủ.
- Thật thoải mái.
Chúc Vũ Hàm khẽ nói một tiếng, hai chân quấn lấy eo Dương Phàm, ôm lấy cổ người đàn ông mình yêu, nói:
- Đừng động, lâu rồi không dùng, cho quen một chút đã.
Dương Phàm cười cười, thò lưỡi ra liếm nhẹ lên cổ thon dài nhẵn nhụi của nàng. Chúc Vũ Hàm như bị một dòng điện chạy ngang người, lỗ chân lông thu lại, chiếc eo nhỏ rắn chắc giãy dụa, hai chân thon dài cũng hơi thả lỏng ra. Dương Phàm hơi dùng sức một chút, tách hai chân nàng ra, nâng hai chân trắng nõn lên, đâm mạnh vào trong.
"A...." Chúc Vũ Hàm không nhịn được kêu lên một tiếng, ý bảo trạng thái của mình bây giờ với Dương Phàm, hoặc như tiếng súng lệnh.
Thắt lưng Dương Phàm như mô tơ, liên tiếp công kích, mỗi cái mạnh hơn. Chúc Vũ Hàm trước kia rất rụt rè, tối đa là phát ra tiếng rên nhẹ, hoặc là đưa tay lên bịt miệng, nếu không đến mức không nhịn được sẽ không phát ra âm thanh quá lớn.
Nhưng đêm nay Dương Phàm xuất hiện đúng là lúc Chúc Vũ Hàm cô đơn nhất. Chánh văn phòng lúc này đã không còn giống như trước kia nữa, mà không ngừng lớn tiếng kêu lên, khát vọng sung sướng mà người đàn ông này mang tới.
Chúc Vũ Hàm không ngừng co rút, đè ép. Tần suất di chuyển của Dương Phàm đã đạt đến cao nhất. Chúc Vũ Hàm thét lên một tiếng chói tai, eo, mông rung động càng thêm mãnh liệt.
Trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại. Trong bóng tối chỉ còn hai người không ngừng thở dốc. Hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau, Chúc Vũ Hàm dán sát mặt vào ngực Dương Phàm.
- Em nghĩ như thế nào mà lại đến vào lúc này.
Dương Phàm châm điếu thuốc, hít một hơi rồi cười nói:
- Hôm nay Chu Tử Dương giới thiệu mấy người bạn cho em. Ở câu lạc bộ của hắn, còn gọi tới mấy cô gái của Đoàn ca múa.
- Sao, em không thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sao?
Chúc Vũ Hàm cười cười hỏi một câu, há mồm cắn nhẹ một cái vào ngực Dương Phàm. Dương Phàm nói:
- Chị đang ở đây, em sao có thể ôm người đàn bà khác mà ngủ chứ?
- Ừ, chị biết tâm ý của em. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đang khi nói chuyện, Chúc Vũ Hàm đột nhiên như nghĩ ra cái gì đấy, nhỏ giọng nói:
- Chu Tử Dương giới thiệu ai cho em?
Dương Phàm nói lại chuyện vừa rồi một chút. Chúc Vũ Hàm đột nhiên cười lạnh nói:
- Giỏi cho tên Chu Tử Dương này, không ngờ dám giới thiệu cho em đám người đó. Chị sẽ thu thập hắn.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, vỗ vỗ lưng mềm mại của Chúc Vũ Hàm, cười nói:
- Sao lại nói như vậy?
Chúc Vũ Hàm nói:
- Cao Thiên có mở một sòng bạc ngầm ở tỉnh thành. Hắn đến Vu Thành chính là muốn thò tay vào đây, làm không tốt còn định đến Uyển Lăng. Người này mặc dù còn trẻ nhưng lại là kẻ nổi tiếng to gan trong vòng tròn này. Em tốt nhất giữ khoảng cách với hắn, nhưng đừng đắc tội.
- Làm sòng bạc không thể không dính đen. Cao Thiên này đúng là to gan đấy.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Chúc Vũ Hàm chui vào trong lòng Dương Phàm, tìm được một vị trí thoải mái, sau đó nói:
- Đây đều là mấy cái nhỏ nhặt mà thôi. Người chơi chân chính, em chưa thấy đâu. Những người đó đều có rất nhiều tiền trên thị trường chứng khoán, chơi vậy mới gọi là ác.
- Ông già chị bây giờ là lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, chẳng lẽ chị nghe thấy gì đó sao?
Dương Phàm cười cười, đưa tay vỗ vỗ mông Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm hiểu được thói quen của Dương Phàm, nàng xoay người lại, dùng mông đè đè bảo bối đang ngóc đầu lên của Dương Phàm.
Đưa tay dẫn bảo bối của Dương Phàm vào trong người, Chúc Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Em không chơi cổ phiếu, quan tâm đến cái này làm gì? Chẳng qua lần này đúng là xảy ra chuyện lớn. Người đứng trong bảng nhà giàu có mấy ai là sạch sẽ chứ. Lần này có lẽ sẽ có cá lớn, có khi cả một xâu cá.
Dương Phàm bị ướt át và nóng bỏng bao vây, liền hơi dùng sức đẩy tới, nói:
- Là đấu đá ở tầng cao sao?
- Đúng rồi, nhưng không phải tất cả. Bọn họ lấy quá nhiều, đắc tội quá nhiều người, cho nên bị người nhìn vào.
Vừa nói, Chúc Vũ Hàm lại hẩy hẩy mông về sau, phát hiện người đàn ông phía sau không có ý động. Chúc Vũ Hàm đành cầu khẩn nói:
- Tiểu lưu manh, đừng trêu chị, được không?
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy Chúc Vũ Hàm đang gọi điện, Dương Phàm ngồi dậy. Chúc Vũ Hàm ở phòng khách đang nghiêm giọng nói:
- Đừng có kéo Dương Phàm vào vòng tròn của anh. Anh cũng ít theo chân bọn họ thôi, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không may.
Chuồn vào toilet, Dương Phàm không nhiều chuyện mà hỏi, sau khi rửa mặt xong, trên bàn đã dọn đồ ăn xong. Chúc Vũ Hàm mặc váy ngủ trông có vẻ hơi béo hơn trước đây một chút. Dương Phàm ngồi xuống nhìn qua. Chúc Vũ Hàm ưỡn ẽo, có chút khẩn trương nói:
- Chị có phải béo hơn nhiều không, hình như còn già đi không ít?
Dương Phàm mỉm cười, cầm đồ ăn lên nói:
- Dù như thế nào, chị đều là người chị thân thiết nhất của em.
Phụ nữ quả nhiên dễ bị lừa, Chúc Vũ Hàm lập tức cười tươi như hoa, hài lòng ngồi ở phía sau Dương Phàm, đưa tay lên đấm đấm vai cho hắn. Nhìn Dương Phàm ăn sáng, nhỏ giọng nói:
- Mệt lắm hả?
Dương Phàm cười cười hỏi ngược lại:
- Chị có mệt không?
Chúc Vũ Hàm nói:
- Chị sao có thể mệt được chứ? Vừa nãy chị gọi điện mắng Chu Tử Dương một trận. Người này mấy năm nay mò tiền rất nhiều, chị thật sự có chút lo lắng cho hắn.
- Hắn muốn nhiều tiền như vậy làm gì?
- Ai biết được chứ? Chẳng qua hắn có ý ra nước ngoài định cư. Chuyện ở tập đoàn, hắn cũng đang rút dần. Như vậy cũng tốt, chỉ cần không lấy tiền ở tập đoàn, có thể giúp được gì, chị sẽ giúp.
Dương Phàm bỏ bát xuống nói:
- Ông già chị mấy năm nữa sẽ là lãnh đạo của Đảng và trung ương, đảm bảo hắn sống yên mấy năm cũng không khó gì mà? Tên Chu Tử Dương này, em hiểu. Hắn kiếm tiền có chừng mực, không phải tiền của ai đều lấy.
Chúc Vũ Hàm nói:
- Điều này cũng đúng, hắn hơi gần Tề Quốc Viễn một chút.
Dương Phàm ăn no liễn ưỡn ưỡn lưng, về phòng ngủ nằm xuống, nằm trên giường hút thuốc lá.
Chúc Vũ Hàm cười cười đi vào, cởi váy ngủ ngay trước mặt Dương Phàm, lấy quần áo ra mặc thì hỏi:
- Chị đi mua đồ ăn, em muốn ăn gì?
Chúc Vũ Hàm cởi váy ngủ hoàn toàn trần truồng, lúc khom lưng thì khe rãnh đó đập thẳng vào mắt Dương Phàm, trắng đen đan xen nhau tạo thành một bức tranh rất hấp dẫn.
Dương Phàm vù một chút nhảy xuống giường, từ phía sau ôm lấy, hai tay nắm lấy hai chiếc bánh bao kia, miệng còn cười nói:
- Cuối tuần em ở nhờ chỗ chị, gì cũng không cần ăn, chỉ là không thể thiếu chị.
Chúc Vũ Hàm như bánh mì gặp nước, lập tức mềm nhũn ra.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai