Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 233
- Chu lão, ngài xem như vậy có được không? Để đồng chí Dương Phàm nhận chức phó cục trưởng cục Giám sát, như vậy cũng tiện cho công việc.
Phó chủ tịch Lý nói rất kiên quyết. Chu Minh Đạo nhíu mày, suy nghĩ rồi nói:
- Như vậy có được không? Việc này phải được các lãnh đạo khác của Hiệp hội giám sát chứng khoán đồng ý mới được mà.
Phó chủ tịch Lý thấy đường này đi được, lập tức tươi cười nói:
- Chu lão, việc này ngài cứ yên tâm. Các đồng chí khác sẽ do tôi lo liệu. Đồng chí Dương Phàm không phụ trách công việc cụ thể, nhưng lại có quyền biết và lên tiếng với các vụ án lớn. Sắp xếp như vậy chủ yếu để đồng chí Dương Phàm thuận tiện trong công việc.
Chu Minh Đạo nói:
- Tôi phải gọi Dương Phàm đến hỏi một câu.
Vừa nói liền cầm điện thoại lên, gọi cho Dương Phàm.
Lúc điện thoại di động vang lên, đúng là lúc Dương Phàm muốn tiến vào cảng. Chiếc quần lót cuối cùng đã được cởi ra, bàn tay nóng bỏng đưa vào đó thấy đã ẩm ướt. Dương Phàm xoay người đè lên trên cơ thể nóng ran của nàng, thuần thục mở ra hai chân đang cố gắng khép vào của nàng.
- Mẹ chứ, ai gọi điện vào lúc này. Mặc kệ
Dương Phàm hung hãn mắng một tiếng. Đang định tiếp tục, Trương Tư Tề khẩn trương đẩy Dương Phàm nói:
- Nghe điện trước đi, biết đâu có chuyện quan trọng gì thì sao.
- Anh bây giờ là một người nhàn hạ. Có chuyện gì quan trọng hơn cái này.
Dương Phàm thở hổn hển nói. Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn rất nghe lời lộ ra nửa thân trên khỏi chăn, bảo bối vẫn nằm trên đùi Trương Tư Tề, một tay với xuống sàn nhà, tìm điện thoại di động trong túi quần.
Hung khí của đàn ông hoạt động giữa hai đùi khiến Trương Tư Tề rên lên một tiếng, hai chân chụm lại. Đây mặc dù không phải thực sự vượt qua ranh giới và tiến vào, nhưng Dương Phàm vẫn rất thoải mái đẩy đẩy vài cái. Cuối cùng hắn đã cầm được điện thoại di động lên, vừa nhìn thì thấy Chu Minh Đạo gọi đến, vội vàng nghe điện.
- Em đang làm gì thế? Sao không nghe điện của thầy?
Chu Minh Đạo mắng một câu. Dương Phàm vội vàng giải thích:
- Em ra sân bay đón Chu Dĩnh và Tư Tê, bây giờ đang ngồi cạnh Tư Tề, nên mới đầu không nghe thấy chuông.
Câu giải thích này cũng hợp nữa, thanh niên nam nữ ở cạnh nhau có đôi khi không nghe thấy tiếng sấm, chứ đừng nói tiếng chuông.
- Đến phòng làm việc của thầy một chút.
Chu Minh Đạo không nói nhiều đã dập máy. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là nhìn điện thoại trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ông trời ơi. Đừng chơi tôi như vậy chứ.
Trương Tư Tề cười đến độ cả người run lên. Cười một chút, liền vội vàng lấy cái chăn mỏng quấn lấy người, chuồn xuống giường, nhặt quần áo rơi trên mặt đất, lẻn vào toilet. Dương Phàm ngồi trên giường giơ tay lên hô:
- Sớm đã thấy hết, em còn che làm gì?
Trương Tư Tề nói một câu:
- Ai cần anh lo? Em thích.
Nói như vậy nhưng nàng đóng chặt cửa lại, mặc quần áo. Dương Phàm đứng ngoài toilet đợi một lát, Trương Tư Tề mặc xong mới như kẻ trộm đi ra.
- Đầu tiên cùng anh đến chỗ Chu lão, sau đó anh đưa em về nhà.
Chút nữa gian tình thành công, hai người gần như đã là vợ chồng. Trương Tư Tề khoác tay Dương Phàm, đi ra ngoài, nhỏ giọng nói:
- Tối đến nhà em ăn nhé? Ông nội muốn gặp anh.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Thôi, anh còn chưa đến Trần gia. Đến nhà em, ông cụ biết thì sao bây giờ?
Trương Tư Tề nói:
- Như vậy à. Được rồi, chờ anh đến Trần gia, sau đó đến nhà em.
Đến trước cửa Viện khoa học xã hội, Trương Tư Tề không xuống xe, Dương Phàm một mình đi vào phòng làm việc của Chu Minh Đạo. Trên đường đi hắn không khỏi lo lắng mình bị hoảng sợ như vậy thì có ảnh hưởng gì không. Nhưng Dương Phàm lo lắng quá thừa, trong đầu vừa nghĩ đến Trương Tư Tề nằm trần truồng trên giường và quấn lấy mình, hắn lập tức có phản ứng.
Vội vàng nghĩ sang chuyện khác, Dương Phàm đi đến trước phòng làm việc của Chu Minh Đạo, gõ cửa, thấy bên trong cho vào, hắn đi vào. Nhìn thấy phó chủ tịch Lý và vụ trưởng Cung ở bên trong, Dương Phàm rất kỳ quái, cười nói:
- Sao hai vị lãnh đạo lại ở đây?
Phó chủ tịch Lý còn đỡ, vụ trưởng Cung lập tức đỏ mặt. Bị một phó giám đốc viện gọi là lãnh đạo, đúng là không dễ chịu gì.
- Lại đây, chuyện là như thế này...
Chu Minh Đạo nói quyết định của phó chủ tịch Lý ra. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm than như vậy cũng được sao? Chẳng qua ngoài mặt Dương Phàm không có biểu hiện gì, chỉ cười nói:
- Tôi phục tùng sắp xếp của lãnh đạo.
Có những lời này của Dương Phàm, phó chủ tịch Lý liền yên tâm. Hắn đứng lên vỗ tay nói:
- Cứ quyết định như vậy, tôi về thông báo với các đồng chí khác một tiếng.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế biết ngay đây là tiền trảm hậu tấu. Xem ra phó chủ tịch Lý này mạnh đây. Nhưng tại sao thấy Chu Minh Đạo lại như chuột thấy mèo? Thay Chu Minh Đạo tiễn hai người xuống tầng, Dương Phàm về phòng Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo chờ Dương Phàm đóng cửa xong liền cười nói:
- Em ở dưới cơ sở mấy năm đã không còn nhuệ khí năm đó.
Dương Phàm cười nói:
- Vĩ Huyền không thể so với Bắc Kinh. Em không muốn mọi người thêm phiền phức.
Chu Minh Đạo mỉm cười nói:
- nghĩ vậy là tốt, nhưng không được quá khiêm tốn, nếu không sẽ bị người khinh. Lúc cần cứng rắn phải cứng rắn. Cái thuộc về mình thì nhất định phải nỗ lực đoạt lấy.
Dương Phàm cười nói:
- Em biết. Nếu không có việc gì em đi đây, Tư Tề đang đợi ngoài xe.
Chu Minh Đạo thở dài nói:
- Con bé nhà thầy xem ra không có hy vọng rồi, đi đi.
Ra cửa, Dương Phàm không khỏi lau mồ hôi. Chu Minh Đạo quả thật có ý gán mình với Chu Dĩnh. Chẳng qua Dương Phàm chỉ coi Chu Dĩnh là một cô em gái. Bây giờ không phải thời xưa, nhiều vợ sẽ là phạm pháp. Không thể vì lấy nhiều vợ mà gia nhập quốc tịch Arap chứ.
Trên đường lái xe đưa Trương Tư Tề về nhà, điện thoại di động vang lên. Dương Phàm nhìn số, không nghe. Trương Tư Tề không khỏi cười nói:
- Sao anh không nghe.
Dương Phàm chuyên tâm lái xe:
- Bạn học gọi đến, lát nữa anh gọi lại. Bây giờ anh đang lái xe, không an toàn.
Một chi tiết nhỏ này làm Trương Tư Tề cảm thấy ngọt ngào. Trương Tư Tề cho rằng Dương Phàm cẩn thận là vì mình ngồi trên xe. Đi theo hướng dẫn của Trương Tư Tề, đến trước một căn nhà khổng lồ. Dương Phàm vừa nhìn thấy trước cửa có binh lính cầm súng canh giữ, không khỏi đạp phanh.
- Đưa đến đây thôi, bên trong quá nặng nề.
Dương Phàm cười cười. Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ coi thường, xuống xe cầm hành lý. Trước khi Dương Phàm đi, Trương Tư Tề còn vẫy tay với hắn. Dương Phàm thò mặt ra, Trương Tư Tề hôn nhanh lên mặt hắn, lập tức bỏ chạy. Hai tên lính cầm súng giữ cửa nhìn thấy thế không khỏi ngây ra.
Điện thoại di động lại vàng lên, lần này Dương Phàm đã nghe.
- Này, người anh em, xe ông có làm gì không?
Đái Quân lớn tiếng nói. Dương Phàm cau mày nhỏ giọng nói:
- Nói chút được không? Muốn mượn xe hả?
- Hắc hắc, tôi hẹn Ngả Vân, tối cho tôi mượn xe cái.
Dương Phàm trêu một câu:
- Thằng ranh này, có phải là thịt em Ngả Vân rồi không?
Đái Quân thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Không nói cái này. Cô ấy mấy năm nay có thể làm đến mức này cũng phải trả giá vài thứ. Nói thật, trong lòng tôi không ngại gì hết, có trách chỉ trách năm đó tôi hồ đồ.
Dương Phàm nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ở đâu, tôi đưa đến cho ông. Ngoài ra ông cũng nên mua một cái đi chứ?
Đái Quân cười nói:
- Mẹ nó, ngưu như vậy đi. Thôi, xe ông đưa tôi đi là được. Tôi còn chưa có xe.
Dương Phàm cười mắng:
- Củ chuối, quả nhiên mượn xe chỉ là cái cớ, mục đích chính là lấy xe cho mình dùng trong thời gian dài. Được rồi, tôi là kẻ tốt bụng, ông đi xe tôi.
Đến quán cafe mà Đái Quân nói. Vừa dừng xe, Đái Quân đã chạy tới. Vừa nhìn thấy xe của Dương Phàm, hắn cau mày nói:
- Xe này của ông tôi không dám lái. Ông tìm xe khác cho tôi đi.
Dương Phàm rất khó hiểu nói:
- Mẹ nó, một chiếc Audi, có gì mà không dám lái?
Đái Quân nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh bỉ:
- Ông là thằng nhà quê, không để ý đến giấy thông hành trên xe mình à.
Nghe thấy Đái Quân nói như vậy, Dương Phàm chạy đến trước xe nhìn thấy bảy tám con dấu trên giấy thông hành, mỗi cái đều là một ngành dọa người.
Dương Phàm lúc này mới nhớ đến xe của Chu Minh Đạo hình như có thể tự do đi vào trong nhà Trần lão.
- Chậc chậc, kém cỏi nhất cũng là giấy thông hành vào trụ sở thành ủy Bắc Kinh. Xe này ông tự mình đi đi. Tôi nói này, ông rốt cuộc có lai lịch gì. Xe không có gì đặc biệt, nhưng giấy thông hành lại đến ghê.
Đái Quân lau lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Nếu biết trên xe này có nhiều giấy thông hành như vậy, tôi đã không đi xe này.
Đái Quân nhìn đồng hồ, cười nói:
- Tôi mặc kệ, mau kiếm con xe khác cho tôi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút hỏi:
- Ông muốn xe gì?
Đái Quân lộ ra vẻ tức giận, nói:
- Ông có ý gì? Hay ông chuẩn bị một con xe quân sự đi? Tôi thích xe đó.
Đái Quân chỉ đùa thôi, Dương Phàm lại nghĩ là thật, nhíu mày nói:
- Xe quân đội hả? Không biết có xe BMW không, tôi gọi điện hỏi một câu.
Dương Phàm nghĩ đến Du Nhã Ny hình như đi xe BMW biển quân đội. Du Nhã Ny bây giờ đang không ở Bắc Kinh, xe chắc là vẫn ở đây chứ?
- Con sói đáng chết, sao lại gọi điện cho chị? Ở Bắc Kinh có quen không?
Giọng của Du Nhã Ny vẫn hấp dẫn như trước.
- Chị, xe BMW của chị có thể cho em mượn vài ngày được không? Hơn nữa là xe quân đội, chị được cấp xăng hả?
Dương Phàm cười hì hì nói, Du Nhã Ny ở đầu bên kia không khỏi vui vẻ. Dương Phàm trước kia mở miệng không nói kiểu này, điều này nói rõ quan hệ giữa hai người đã đến tình trạng đó.
- Mượn gì mà mượn? Không được nói như vậy biết chưa. Nói địa điểm, xe đó sau này thuộc về em, hàng tháng được hỗ trợ xăng xe.
Lúc Du Nhã Ny nói, Đái Quân còn tiến đến nghe trộm, kết quả Dương Phàm nhấc chân muốn đá, Đái Quân mới hậm hực lui ra.
- Không cần. Xe này là cho bạn em mượn. Em đi xe của Chu lão lúc trước. Xe em thằng bạn không dám đi. Không thể làm gì khác hơn là mượn xe quân sự, miễn cho hắn bị cảnh sát tịch thu xe.
Dương Phàm trợn tròn mắt nói dối. Đái Quân ở bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Dập máy, Đái Quân đi lên, nhỏ giọng nói:
- Ông còn không nói với tôi ông rốt cuộc có lai lịch gì?
Dương Phàm cười nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Đái Quân cười hắc hắc nói:
- Không nói thì thôi, sớm muộn gì tôi cũng nghe được.
Hai người nói chuyện một lát, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, bên trong là giọng của một người đàn ông:
- Xin hỏi ngài ở đâu. Xe ngài cần, tôi đã đưa đến.
Dương Phàm ngẩng đầu lên thấy một binh sĩ đang cầm điện thoại nhìn xung quanh, vội vàng vẫy vẫy:
- Tôi ở đây.
Để lại chìa khóa và hai quyển sổ vàng, binh sĩ đưa tay chào rồi xoay người rời đi. Đái Quân rất không khách khí đoạt lấy chìa khóa xe và giấy tờ, cười hì hì nói:
- Đi xem xe một chút.
Đi đến trước mặt xe BMW, thấy biển số xe, Đái Quân không khỏi hít sâu một hơi:
- Xe này ông lấy từ đâu thế?
Dương Phàm không hiểu, cười nói:
- Sao thế?
Đái Quân thở dài một tiếng:
- Xe này có thể thoải mái đi vào Tổng cục Hậu cần. Bỏ đi, anh muốn nó.
Thỏa mãn yêu cầu mượn xe của Đái Quân. Đái Quân lái xe rời đi trước. Dương Phàm mở quyển sổ vàng ra xem, không ngờ là mới làm. Quyền lợi đúng là tốt.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên, bên trong truyền đến giọng buồn bã của Trương Tư Tề:
- Dương Phàm, tối em không ra được, vốn định cùng ăn tối với anh. Nhưng ông nội bảo em ở nhà nói chuyện. Xin lỗi.
Trương Tư Tề dập máy, Chu Dĩnh lại gọi tới, vừa mở miệng đã hét lên:
- Dương Phàm chết tiệt, Dương Phàm xấu xa, tối có đến nhà em ăn cơm không?
Dương Phàm vội vàng đưa máy ra xa chút, không sẽ bị choáng đầu.
- Không đi, anh không ở bên bạn gái sao, sao có thời gian với em.
Vừa nói Dương Phàm hầm hầm dập máy, lái xe về nhà, tìm gì đó để ăn, lên mạng một lát rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau đã là thứ bảy, Dương Phàm ngủ nướng. Mùa đông Bắc Kinh rất lạnh, nằm trong chăn thật thoải mái. Dương Phàm chẳng muốn đi đâu hết, thậm chí cũng không muốn ăn sáng. Sau khi dậy, hắn vào toilet đánh răng rửa mặt, phát hiện trong tủ lạnh không có gì, bụng lại đói.
Dương Phàm không thể làm gì khác là mặc quần áo, định đến siêu thị mua đồ bỏ vào tủ lạnh. Vừa mới mở cửa ra, đã thấy Trương Tư Tề và Chu Dĩnh từ trong thang máy đi ra. Thật trùng hợp.
- Ồ, anh định đi đâu? Biết bọn em định kiểm tra đột xuất à?
Chu Dĩnh kinh ngạc nhìn Dương Phàm ăn mặc chỉnh tề. Dương Phàm vô cùng đắc ý nói:
- Hiển nhiên, hai người sao không gọi điện thoại. Thật nham hiểm. May anh là một người thuần khiết, một người cao thượng, một người thoát khỏi phạm trù cầm thú.
Chu Dĩnh lập tức ôm miệng giả vờ nôn, Trương Tư Tề ở bên cạnh che miệng cười. Chỉ riêng biểu hiện, mọi người đều biết ai là người ngang ngược, điêu ngoa.
- Tiểu Dĩnh chết sống cũng muốn đi bắn súng, tối qua làm phiền em hơn nửa tiếng. Sáng sớm nay đã gọi điện bắt em dậy đi phục vụ cô ả. Em không thể không dậy.
Trương Tư Tề giải thích, Dương Phàm lúc này mới hiểu.
- Ăn sáng chưa? Đi ăn gì đã.
Vừa nói Dương Phàm đã kéo hai người vào thang máy. Sau khi đi vào còn không quên trêu Chu Dĩnh một câu:
- Cô bé này sao lại thích bắn súng? Cũng may không thích bắn máy bay.
Chu Dĩnh không cười, sửng sốt một chút rồi có phản ứng, vung tay lao tới, mặt mày hung ác nói:
- Em đánh chết anh, đồ lưu manh.
Lúc này thang máy dừng lại, có hai người vào. Chu Dĩnh đành phải thu vẻ hung ác của mình lại, tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm. Trương Tư Tề ở bên chỉ cười cười. Hình như Chu Dĩnh trước mặt Dương Phàm mới có vẻ trẻ con như vậy.
Trương Tư Tề lái xe quân sự đi trước dẫn đường. Không đầy nửa tiếng đã đi đến trước một doanh trại quân đội, đã sớm có một sĩ quan đứng đó chờ. Thấy Trương Tư Tề liền cười cười đi lên đón.
Chờ Trương Tư Tề xuống xe, sĩ quan cười nói:
- Tư Tề đến rồi, lão thủ trưởng vẫn khỏe chứ?
Trương Tư Tề vội vàng cười trả lời:
- Vu thúc, ông nội vẫn khỏe, nghe nói cháu muốn đến chỗ chú, ông rất cao hứng, bảo cháu mang hai chai rượu đến cho chú.
Vừa nói Chu Dĩnh liền đưa hai chai rượu tới, sĩ quan nhận lấy, cảm động nói:
- Sao có thể nhận quà của thủ trưởng.
Sĩ quan dẫn ba người vào trong, mấy binh lính đã chờ ở đây.
- Muốn chơi súng gì cứ nói, đạn dùng thoải mái.
Sĩ quan cười cười. Dương Phàm nhìn quanh một vòng, phát hiện trên mặt đất có một rương đạn, xem ra đúng là đủ dùng.
Trương Tư Tề nhận lấy một khẩu súng đột kích trong tay một binh sĩ, ngồi khom gối ngắm vào bia phía xa xa mà bóp cò. Chu Dĩnh cũng không yếu thế, lấy một khẩu súng dài mà Dương Phàm không nhận ra, trực tiếp đứng bắn.
Dương Phàm chưa tiếp xúc với súng bao giờ, hắn đúng là một người ngoài ngành. Mấy tiếng súng vang rền đầy kích thích, mùi thuốc nổ thơm phức làm Dương Phàm cảm thấy hứng thú. Nhưng Dương Phàm thực sự không dám bắn.
Sĩ quan phía sau nhìn ra điểm này, cười hỏi:
- Cậu không biết bắn?
Dương Phàm gật đầu cười khổ. Sĩ quân lấy khẩu súng trong tay binh sĩ bên cạnh, cười nói với Dương Phàm:
- Cậu xem, thực ra rất đơn giản, đầu tiên đưa lên ngực, sau đó giơ súng nhắm, bóp cò súng. Nhớ, nòng súng không bao giờ được nhắm vào người nhà mình, đây là thiết quân luật.
Sĩ quan vừa nói vừa làm cho Dương Phàm xem. Dương Phàm là người thông minh, nhìn một lần là biết nên dùng như thế nào. Hắn nóng lòng muốn thử, cầm súng, dựa theo lời sĩ quan nói, hai tay giữ súng, nhắm vào hồng tâm, bóp cò.
Một băng đạn rất nhanh bắn hết, thành tích quá thê thảm. Dương Phàm bắn tổng cộng bảy viên đạn, thành tích không ngờ chỉ có 10 điểm. Trương Tư Tề bắn 10 viên được 80 điểm, thành tích rất tốt. Chu Dĩnh cũng được 75 điểm.
Biết Dương Phàm bắn 7 viên đạn mà 4 viên trượt ra ngoài, Chu Dĩnh đắc ý cười hì hì. Chẳng qua Chu Dĩnh đắc ý không được bao lâu. Dương Phàm giống như trời sinh để dùng súng, sau khi quen với súng ống, lần thứ hai bắn 10 viên được 60 điểm. Thành tích này là Chu Dĩnh rất khó chịu. Lần đùa tiên nàng chơi súng cũng không có thành tích như Dương Phàm. Dương Phàm có thể nói càng bắn thành tích càng tốt. 10 viên đạn cuối cùng không ngờ có một viên trúng giữa hồng tâm, kém nhất cũng là 6 điểm. Cuối cùng được 77 điểm, còn lợi hại hơn Chu Dĩnh một điểm. Lần này đến lượt Dương Phàm há miệng cười to. Chu Dĩnh chu miệng đầy bất bình.
Bắn xong đã đến giờ ăn trưa. Trương Tư Tề khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của sĩ quan, ba người lái xe rời khỏi doanh trại quân đội.
Không biết có phải cố ý hay không, hai ngày nghỉ Chu Dĩnh đều ở bên Dương Phàm và Trương Tư Tề. Điều này làm Dương Phàm muốn ăn trộm gà, trộm chó đều không được. Tối ngủ một mình vì Trương Tư Tề phải về nhà.
Thứ hai, Dương Phàm lái xe đến Hiệp hội giám sát chứng khoán, đang định lên tầng thì Tiểu Tạ đuổi theo.
- Dương Phàm, Dương Phàm. Cho tôi số điện thoại của anh. Cuối tuần được nghỉ muốn tìm anh đi chơi, kết quả lại không có số của anh.
Dương Phàm nghe xong đứng lại, cười cười cho Tiểu Tạ số điện thoại của mình.
Lúc này vụ trưởng Cung đi tới, thấy Tiểu Tạ và Dương Phàm đứng cạnh nhau, đi lên khách khí nói với Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương.
Mặt Tiểu Tạ ngây ra, còn tưởng mình nghe nhầm. Vụ trưởng Cung nghiêm mặt nói với Tiểu Tạ:
- Bắt đầu từ hôm nay, Phó cục trưởng Dương là phó cục trưởng cục Giám sát chúng ta, cô phải tôn trọng lãnh đạo.
- Vâng, cháu đi làm.
Tiểu Tạ lắc mông chạy thật nhanh như con chó bị đuổi đánh. Vụ trưởng Cung quay đầu lại cười cười lấy lòng Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương, trong cục bố trí phòng làm việc khác cho anh, anh có cần đi xem không?
Dương Phàm không khỏi cười cười nói:
- Không cần, tôi chỉ là một kẻ nhàn hạ, chiếm một phòng làm việc làm gì? Tôi cứ đến phòng Tài liệu, có vụ án thì anh báo cho tôi, không có thì tôi đọc tài liệu.
Vừa nói Dương Phàm liền đi vào bên trong. Vụ trưởng Cung đứng ở phía sau nhìn theo Dương Phàm, không dám đuổi theo. Chờ Dương Phàm đi xa, vụ trưởng Cung vội vàng rút điện thoại di động gọi cho phó chủ tịch Lý.
- Phó chủ tịch Lý? Đồng chí Dương Phàm kiên trì ở lại phòng Tài liệu, ngài xem nên xử lý như thế nào?
Phó chủ tịch Lý như đã đoán trước điều này, cười nói:
- Đây là người ta không muốn thể hiện, đã nói các người đừng khua chiêng gióng trống mà, bây giờ thấy chưa? Cứ theo lời cậu ta mà làm. Lúc họp nghiên cứu, phân tích vụ án thì nhớ phải thông báo cho Dương Phàm. Đừng gây phiền phức cho tôi.
Dương Phàm vào phòng Tài liệu. Tiểu Tạ ở trong thấy Dương Phàm, đầu tiên là vui vẻ, sau đó lộ ra vẻ cẩn thận, nhỏ giọng nói:
- Phó cục trưởng Dương, anh có gì sai bảo?
Dương Phàm cười hắc hắc, đi đến trước mặt Tiểu Tạ, cười nói:
- Đừng khẩn trương, tôi không phải Phó cục trưởng gì cả. Tôi đến chỉ để nghiên cứu mà thôi. Lấy cấp bậc Phó cục trưởng chỉ là để hù dọa mấy thằng mắt kém mà thôi.
Tiểu Tạ không tin nói:
- Anh gạt tôi.
Dương Phàm cười ha hả ngồi xuống bàn bên cạnh, sau đó nói:
- Hôm nay tôi ở đây cả ngày. Không có vụ án sẽ không đi, như vậy cô có tin không?
Vẻ cẩn thận trên mặt Tiểu Tạ biến mất không ít, nhưng vẫn không tin nói:
- Vậy sao vụ trưởng Cung lại sợ anh như vậy?
Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Được rồi, tôi không muốn lừa đồng chí Tiểu Tạ đáng yêu, tôi mà lừa chính là đầu gỗ.
Lời thề trên mạng này Tiểu Tạ lên mạng là thấy. Chẳng qua Dương Phàm nói ra ở đây làm Tiểu Tạ đỏ mặt. Nói chuyện một lúc, Tiểu Tạ cũng không còn khẩn trương như vậy, sự thông minh, lém lỉnh đã trở lại. Tiểu Tạ cười hì hì đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- người ở Viện khoa học xã hội anh đúng là quái dị. Chức Phó cục trưởng cục Giám sát chỗ em tương đương cấp phó giám đốc viện. Cho ai mất chức là kẻ đó mất chức. Em thấy anh ở trong đơn vị cùng lắm là một trưởng phòng mà thôi.
Dương Phàm cười cười trêu Tiểu Tạ:
- Tôi thấy cô cũng là một cán bộ đó.
Tiểu Tạ có chút xấu hổ, nói:
- Tôi bây giờ chỉ là một chuyên viên, Trương tỷ là phó phòng. Bên em chỉ là phòng tài liệu cục Giám sát. Quan trên một bậc là có thể hại chết em.
Tiểu Tạ đang nói thì có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi đến, thấy Tiểu Tạ và Dương Phàm đang nói chuyện với nhau, lập tức nghiêm mặt nói:
- Đang giờ làm việc, các người làm cái gì đó? Tạ Xuân Linh, đây là phòng Tài liệu, muốn tán tỉnh thì về nhà.
Tiểu Tạ lập tức đỏ hết cả mặt, nhưng chỉ có thể ra vẻ lo lắng về chỗ mình. Dương Phàm vốn không định so đo với tên này. Nhưng người này không ngờ đi đến trước mặt Dương Phàm, ra vẻ tao là quan lớn, chắp tay sau lưng hỏi Dương Phàm:
- Cậu ở phòng nào? Hay là sinh viên mới được điều đến.
Tiểu Tạ vừa nghe thấy thế liền đứng lại không đi. Đứng phía sau người này, nháy nháy mắt với Dương Phàm. Dương Phàm thấy người này trông như kẻ trộm, tóc không biết vuốt bao nhiêu keo bọt, rất cẩn thận.
Dương Phàm thấy tên này không vừa mắt, lười biếng hỏi lại:
- Anh ở phòng nào? Ai cho anh cái quyền đến đây hô to gọi nhỏ? Ai cho anh có quyền quản tôi?
Tiểu Tạ ở phía sau nghe thấy thế liền há miệng cười trộm, giơ ngón tay cái lên với Dương Phàm.
Người đàn ông này không ngờ Dương Phàm lại nói cứng như vậy. Cẩn thận nhìn Dương Phàm, thấy không giống một lãnh đạo gì cả, vì vậy tức giận nói:
- Cậu thanh niên, làm người đừng quá kiêu ngạo. Tôi là phó trưởng phòng số hai cục Giám sát, không biết có thể quản được cậu không.
Người xui xẻo, uống miếng nước cũng mắc răng. Những lời này thật thích hợp với đồng chí phó trưởng phòng tinh tướng này. Vừa đúng lúc vụ trưởng Cung đẩy cửa đi vào, thuận miệng nói:
- Phó cục trưởng Dương, có một cuộc họp phân tích vụ án quan trọng.... Ngưu Đăng Khoa, anh làm gì ở đây?
Dương Phàm lúc này trầm giọng nói:
- Cũng không có gì, người này đang dạy tôi.
Sáng sớm nay vụ trưởng Cung đã bị phó chủ tịch Lý gọi lên dặn dò, đừng mang phiền phức đến cho mình. Cả cục Giám sát chỉ có một Phó cục trưởng, theo bố trí thì còn có một Phó cục trưởng nữa. Theo ý của phó chủ tịch Lý, vị trí này chuẩn bị cho vụ trưởng Cung. Vụ trưởng Cung đã gần 50 tuổi, đề bạt làm Phó cục trưởng, chuẩn bị dưỡng già.
Cho nên ở cái vụ này trên thực tế toàn bộ do vụ trưởng Cung quyết định. Nghe Dương Phàm nói như vậy, vụ trưởng Cung tức giận, máu dồn lên não, cả người run lên. Tiểu Tạ nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Sau khi đứng vững, vụ trưởng Cung nhìn chằm chằm phó trưởng phòng Ngưu, giọng lạnh lùng như cơn gió âm 39 độ từ Sibiri thổi qua.
- Phó trưởng phòng Ngưu chức to nhỉ. Tôi muốn biết anh quản Phó cục trưởng Dương của chúng tôi như thế nào?
Nói xong, vụ trưởng Cung lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói với Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương, mọi người trong phòng họp đang chờ anh. Mời anh đến đó, nơi này giao cho tôi xử lý.
Dương Phàm nhìn lướt qua phó trưởng phòng Ngưu cả người đang run lên, mặt tái xanh. Hắn cười cười đeo túi máy tính lên đi ra ngoài. Dương Phàm cũng không nói nên xử lý như thế nào. Có lẽ vụ trưởng Cung sẽ không dễ dàng tha cho người này.
Quả nhiên Dương Phàm vừa ra cửa, vụ trưởng Cung đã hỏi Tiểu Tạ:
- Tiểu Tạ, cô đến văn phòng, lấy một lá thư đưa đến phòng làm việc của tôi.
Tiểu Tạ không thể ở lại nghe ngóng, rất bất mãn đi ra. Đi được một đoạn liền đứng lại, nghe trộm. Chỉ nghe vụ trưởng Cung cười lạnh nói:
- Ngưu Đăng Khoa, anh cũng 40 tuổi rồi đó nhỉ? Sao chẳng có chút tiến bộ nào thế. Lúc nào cũng có cái bản mặt này. Anh cho ai xem? Biết người vừa rồi đi ra là ai không? Phó cục trưởng Dương mới được điều tới đó. Anh quản được cơ à? Đi đi? Sao không đi?
Vụ trưởng Cung càng mắng càng hăng, Tiểu Tạ ngoài cửa nghe đến độ mắt sáng lên. Nhưng đột nhiên lỗ tai hơi đau, nhìn lên thì thấy Dương Phàm đang cười cười với mình.
Hai kẻ trộm đi đến đầu cầu thang, Dương Phàm cười nói:
- Dẫn đường cho tôi đến phòng họp.
Tiểu Tạ run lên, che miệng cố nhịn cười, nói:
- Anh quá xấu, không ngờ tố cáo phó trưởng phòng Ngưu muốn quản anh.
Dương Phàm cười nói:
- Đừng nói thế, tôi làm cô hết giận mà. Phó trưởng phòng Ngưu này có phải hay làm khó cô?
Tiểu Tạ vừa nghe thấy thế liền tức giận nói:
- Ngưu Đăng Khoa này đến là dê, thấy cô gái nào xinh là cứ muốn đến gần, luôn muốn tìm cơ hội đụng chạm một chút, thật đáng ghét.
Tiểu Tạ đi trước dẫn đường, đến phòng họp. Dương Phàm cau mày nói:
- Người như vậy sao có thể ở lại trong cục Giám sát? Tội phạm dùng mỹ nhân kế, hắn không phải sẽ nhúng chàm sao?
Tiểu Tạ khinh thường nói:
- Hắn? Sợ vợ chết đi được. Hắn có thể ngồi lên vị trí này toàn bộ là nhờ bố vợ. Bây giờ bố vợ hắn mới thôi chức phó cục trưởng cục Giám sát, nên có lẽ hắn không ở cục được bao lâu nữa.
Dương Phàm suy nghĩ một chút cảm thấy buồn cười. Phó trưởng phòng Ngưu này đúng là một người thú vị. Tiểu Tạ lúc này mới nói tiếp:
- Em nói với anh, eo vợ hắn to như thế này này.
Vừa nói Tiểu Tạ còn dùng tay để hình dung. Dương Phàm vừa nhìn thấy thế, có lẽ to gấp ba eo mình.
- Không quá đến mức đó chứ? Tên họ Ngưu kia gầy như vậy mà.
Dương Phàm cười nói. Tiểu Tạ có chút xấu hổ che miệng cười:
- Không nói quá chút nào. Mọi người ở đây đều nói hắn gầy như vậy là vì bị vợ hành.
Vừa nói Tiểu Tạ còn nhỏ giọng nói:
- Có người nói vợ hắn chỉ cần không đến cái kia, tối nào cũng làm cái đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm cười cười mập mờ, nhỏ giọng nói:
- Thảm như vậy sao? Người sắt cũng không chịu được lâu như vậy.
Tiểu Tạ lúc này mới nhớ chuyện này không thích hợp. Tiểu Tạ thấy đã đến phòng họp, đỏ mặt nói:
- Đến rồi, tôi về đây.
Vừa nói liền quay đầu bỏ chạy, lắc lắc mông, trông thật quyến rũ.
Dương Phàm gõ cửa, bên trong có người mời vào. Mở cửa ra thấy bên trong có bảy tám người. Thấy Dương Phàm, mọi người đều sửng sốt một chút. Người đàn ông ngồi ở chính giữa đứng lên, đưa tay về phía Dương Phàm:
- Anh là đồng chí Dương Phàm của tổ chuyên gia.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng, là tôi.
Người đàn ông nói:
- Tôi là Trương Uy, cục Giám sát.
Dương Phàm nghe thấy nói thế liền biết đây là cục trưởng. Dương Phàm vội vàng nói:
- Làm phiền cục trưởng Trương.
Trương Uy trông cao to, cao hơn Dương Phàm mười mấy phân, bắt tay Dương Phàm khá chặt rồi mới bỏ ra:
- Các đồng chí chuyên gia có thể đến chỉ đạo công việc của chúng tôi, đây sao có thể là phiền phức. Phó chủ tịch Lý đã nói tình hình của anh cho tôi biết. Thực ra theo ý của tôi, anh cần phải đến phòng làm việc chuyên môn. Nhưng bây giờ anh lại muốn thế, như vậy anh muốn gì cứ việc nói với tôi.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cục trưởng khách khí rồi. Tôi mang theo mắt và tai đến để học hỏi. Chuyện trong cục, tôi không dám phát biểu linh tinh.
Dương Phàm biểu hiện khiêm tốn như vậy làm Trương Uy có cảm tình với hắn, thầm nói người có học đúng là không bình thường, không giống đám người trong vòng luẩn quẩn này, mới làm chút chức vụ nhỏ đã nghĩ mình giỏi lắm.
Sau một phen khách khí, giới thiệu Dương Phàm với mọi người. Lúc này vụ trưởng Cung đã về, Trương Uy bắt đầu chủ trì cuộc họp.
Dương Phàm nhìn tập tài liệu trước mặt, tiện tay mở ra xem, phát hiện một cái tên quen thuộc – Vương Chí.
Theo cuộc họp, Dương Phàm rất nhanh hiểu rõ tình hình của vụ án.
Vụ án này quan hệ đến một phó cục trưởng Cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh. Vương Chí cũng bị liên lụy vào. Phó cục trưởng này theo tài liệu bây giờ thì đang bị điều tra về việc cấu kết với các công ty, đưa ra các thông tin sai lệch mà đạt được lợi cho bản thân. Mà Vương Chí chính là một trong những kẻ chấp hành chính.
Càng nghe xuống, Dương Phàm càng âm thầm kinh hãi. Vụ án này có liên quan đến bốn công ty chứng khoán. Phó cục trưởng nhiều lần báo trước tin tức cho họ để bọn họ lấy được món lợi khổng lồ. Còn có mười mấy lần còn bật đèn xanh cho cấp dưới để nhận hối lộ. Về thu nhập của Vương Chí thì không rõ, nhưng cũng không ít hơn một triệu, còn có mấy mảnh đất nữa.
Vụ án này là do cổ phần của một công ty trên thị trường chứng khoán tăng đột biến đầy khó hiểu, điều này làm cục Giám sát chú ý. Mới đầu còn tưởng rằng đó là do nhà đầu cơ, sau đó lại tra ra đây là do chính công ty đó làm trò quỷ, dần dần dẫn đến người Cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh.
Phó chủ tịch Lý nói rất kiên quyết. Chu Minh Đạo nhíu mày, suy nghĩ rồi nói:
- Như vậy có được không? Việc này phải được các lãnh đạo khác của Hiệp hội giám sát chứng khoán đồng ý mới được mà.
Phó chủ tịch Lý thấy đường này đi được, lập tức tươi cười nói:
- Chu lão, việc này ngài cứ yên tâm. Các đồng chí khác sẽ do tôi lo liệu. Đồng chí Dương Phàm không phụ trách công việc cụ thể, nhưng lại có quyền biết và lên tiếng với các vụ án lớn. Sắp xếp như vậy chủ yếu để đồng chí Dương Phàm thuận tiện trong công việc.
Chu Minh Đạo nói:
- Tôi phải gọi Dương Phàm đến hỏi một câu.
Vừa nói liền cầm điện thoại lên, gọi cho Dương Phàm.
Lúc điện thoại di động vang lên, đúng là lúc Dương Phàm muốn tiến vào cảng. Chiếc quần lót cuối cùng đã được cởi ra, bàn tay nóng bỏng đưa vào đó thấy đã ẩm ướt. Dương Phàm xoay người đè lên trên cơ thể nóng ran của nàng, thuần thục mở ra hai chân đang cố gắng khép vào của nàng.
- Mẹ chứ, ai gọi điện vào lúc này. Mặc kệ
Dương Phàm hung hãn mắng một tiếng. Đang định tiếp tục, Trương Tư Tề khẩn trương đẩy Dương Phàm nói:
- Nghe điện trước đi, biết đâu có chuyện quan trọng gì thì sao.
- Anh bây giờ là một người nhàn hạ. Có chuyện gì quan trọng hơn cái này.
Dương Phàm thở hổn hển nói. Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn rất nghe lời lộ ra nửa thân trên khỏi chăn, bảo bối vẫn nằm trên đùi Trương Tư Tề, một tay với xuống sàn nhà, tìm điện thoại di động trong túi quần.
Hung khí của đàn ông hoạt động giữa hai đùi khiến Trương Tư Tề rên lên một tiếng, hai chân chụm lại. Đây mặc dù không phải thực sự vượt qua ranh giới và tiến vào, nhưng Dương Phàm vẫn rất thoải mái đẩy đẩy vài cái. Cuối cùng hắn đã cầm được điện thoại di động lên, vừa nhìn thì thấy Chu Minh Đạo gọi đến, vội vàng nghe điện.
- Em đang làm gì thế? Sao không nghe điện của thầy?
Chu Minh Đạo mắng một câu. Dương Phàm vội vàng giải thích:
- Em ra sân bay đón Chu Dĩnh và Tư Tê, bây giờ đang ngồi cạnh Tư Tề, nên mới đầu không nghe thấy chuông.
Câu giải thích này cũng hợp nữa, thanh niên nam nữ ở cạnh nhau có đôi khi không nghe thấy tiếng sấm, chứ đừng nói tiếng chuông.
- Đến phòng làm việc của thầy một chút.
Chu Minh Đạo không nói nhiều đã dập máy. Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là nhìn điện thoại trong tay, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ông trời ơi. Đừng chơi tôi như vậy chứ.
Trương Tư Tề cười đến độ cả người run lên. Cười một chút, liền vội vàng lấy cái chăn mỏng quấn lấy người, chuồn xuống giường, nhặt quần áo rơi trên mặt đất, lẻn vào toilet. Dương Phàm ngồi trên giường giơ tay lên hô:
- Sớm đã thấy hết, em còn che làm gì?
Trương Tư Tề nói một câu:
- Ai cần anh lo? Em thích.
Nói như vậy nhưng nàng đóng chặt cửa lại, mặc quần áo. Dương Phàm đứng ngoài toilet đợi một lát, Trương Tư Tề mặc xong mới như kẻ trộm đi ra.
- Đầu tiên cùng anh đến chỗ Chu lão, sau đó anh đưa em về nhà.
Chút nữa gian tình thành công, hai người gần như đã là vợ chồng. Trương Tư Tề khoác tay Dương Phàm, đi ra ngoài, nhỏ giọng nói:
- Tối đến nhà em ăn nhé? Ông nội muốn gặp anh.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Thôi, anh còn chưa đến Trần gia. Đến nhà em, ông cụ biết thì sao bây giờ?
Trương Tư Tề nói:
- Như vậy à. Được rồi, chờ anh đến Trần gia, sau đó đến nhà em.
Đến trước cửa Viện khoa học xã hội, Trương Tư Tề không xuống xe, Dương Phàm một mình đi vào phòng làm việc của Chu Minh Đạo. Trên đường đi hắn không khỏi lo lắng mình bị hoảng sợ như vậy thì có ảnh hưởng gì không. Nhưng Dương Phàm lo lắng quá thừa, trong đầu vừa nghĩ đến Trương Tư Tề nằm trần truồng trên giường và quấn lấy mình, hắn lập tức có phản ứng.
Vội vàng nghĩ sang chuyện khác, Dương Phàm đi đến trước phòng làm việc của Chu Minh Đạo, gõ cửa, thấy bên trong cho vào, hắn đi vào. Nhìn thấy phó chủ tịch Lý và vụ trưởng Cung ở bên trong, Dương Phàm rất kỳ quái, cười nói:
- Sao hai vị lãnh đạo lại ở đây?
Phó chủ tịch Lý còn đỡ, vụ trưởng Cung lập tức đỏ mặt. Bị một phó giám đốc viện gọi là lãnh đạo, đúng là không dễ chịu gì.
- Lại đây, chuyện là như thế này...
Chu Minh Đạo nói quyết định của phó chủ tịch Lý ra. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm than như vậy cũng được sao? Chẳng qua ngoài mặt Dương Phàm không có biểu hiện gì, chỉ cười nói:
- Tôi phục tùng sắp xếp của lãnh đạo.
Có những lời này của Dương Phàm, phó chủ tịch Lý liền yên tâm. Hắn đứng lên vỗ tay nói:
- Cứ quyết định như vậy, tôi về thông báo với các đồng chí khác một tiếng.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế biết ngay đây là tiền trảm hậu tấu. Xem ra phó chủ tịch Lý này mạnh đây. Nhưng tại sao thấy Chu Minh Đạo lại như chuột thấy mèo? Thay Chu Minh Đạo tiễn hai người xuống tầng, Dương Phàm về phòng Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo chờ Dương Phàm đóng cửa xong liền cười nói:
- Em ở dưới cơ sở mấy năm đã không còn nhuệ khí năm đó.
Dương Phàm cười nói:
- Vĩ Huyền không thể so với Bắc Kinh. Em không muốn mọi người thêm phiền phức.
Chu Minh Đạo mỉm cười nói:
- nghĩ vậy là tốt, nhưng không được quá khiêm tốn, nếu không sẽ bị người khinh. Lúc cần cứng rắn phải cứng rắn. Cái thuộc về mình thì nhất định phải nỗ lực đoạt lấy.
Dương Phàm cười nói:
- Em biết. Nếu không có việc gì em đi đây, Tư Tề đang đợi ngoài xe.
Chu Minh Đạo thở dài nói:
- Con bé nhà thầy xem ra không có hy vọng rồi, đi đi.
Ra cửa, Dương Phàm không khỏi lau mồ hôi. Chu Minh Đạo quả thật có ý gán mình với Chu Dĩnh. Chẳng qua Dương Phàm chỉ coi Chu Dĩnh là một cô em gái. Bây giờ không phải thời xưa, nhiều vợ sẽ là phạm pháp. Không thể vì lấy nhiều vợ mà gia nhập quốc tịch Arap chứ.
Trên đường lái xe đưa Trương Tư Tề về nhà, điện thoại di động vang lên. Dương Phàm nhìn số, không nghe. Trương Tư Tề không khỏi cười nói:
- Sao anh không nghe.
Dương Phàm chuyên tâm lái xe:
- Bạn học gọi đến, lát nữa anh gọi lại. Bây giờ anh đang lái xe, không an toàn.
Một chi tiết nhỏ này làm Trương Tư Tề cảm thấy ngọt ngào. Trương Tư Tề cho rằng Dương Phàm cẩn thận là vì mình ngồi trên xe. Đi theo hướng dẫn của Trương Tư Tề, đến trước một căn nhà khổng lồ. Dương Phàm vừa nhìn thấy trước cửa có binh lính cầm súng canh giữ, không khỏi đạp phanh.
- Đưa đến đây thôi, bên trong quá nặng nề.
Dương Phàm cười cười. Trương Tư Tề trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ coi thường, xuống xe cầm hành lý. Trước khi Dương Phàm đi, Trương Tư Tề còn vẫy tay với hắn. Dương Phàm thò mặt ra, Trương Tư Tề hôn nhanh lên mặt hắn, lập tức bỏ chạy. Hai tên lính cầm súng giữ cửa nhìn thấy thế không khỏi ngây ra.
Điện thoại di động lại vàng lên, lần này Dương Phàm đã nghe.
- Này, người anh em, xe ông có làm gì không?
Đái Quân lớn tiếng nói. Dương Phàm cau mày nhỏ giọng nói:
- Nói chút được không? Muốn mượn xe hả?
- Hắc hắc, tôi hẹn Ngả Vân, tối cho tôi mượn xe cái.
Dương Phàm trêu một câu:
- Thằng ranh này, có phải là thịt em Ngả Vân rồi không?
Đái Quân thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Không nói cái này. Cô ấy mấy năm nay có thể làm đến mức này cũng phải trả giá vài thứ. Nói thật, trong lòng tôi không ngại gì hết, có trách chỉ trách năm đó tôi hồ đồ.
Dương Phàm nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ở đâu, tôi đưa đến cho ông. Ngoài ra ông cũng nên mua một cái đi chứ?
Đái Quân cười nói:
- Mẹ nó, ngưu như vậy đi. Thôi, xe ông đưa tôi đi là được. Tôi còn chưa có xe.
Dương Phàm cười mắng:
- Củ chuối, quả nhiên mượn xe chỉ là cái cớ, mục đích chính là lấy xe cho mình dùng trong thời gian dài. Được rồi, tôi là kẻ tốt bụng, ông đi xe tôi.
Đến quán cafe mà Đái Quân nói. Vừa dừng xe, Đái Quân đã chạy tới. Vừa nhìn thấy xe của Dương Phàm, hắn cau mày nói:
- Xe này của ông tôi không dám lái. Ông tìm xe khác cho tôi đi.
Dương Phàm rất khó hiểu nói:
- Mẹ nó, một chiếc Audi, có gì mà không dám lái?
Đái Quân nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh bỉ:
- Ông là thằng nhà quê, không để ý đến giấy thông hành trên xe mình à.
Nghe thấy Đái Quân nói như vậy, Dương Phàm chạy đến trước xe nhìn thấy bảy tám con dấu trên giấy thông hành, mỗi cái đều là một ngành dọa người.
Dương Phàm lúc này mới nhớ đến xe của Chu Minh Đạo hình như có thể tự do đi vào trong nhà Trần lão.
- Chậc chậc, kém cỏi nhất cũng là giấy thông hành vào trụ sở thành ủy Bắc Kinh. Xe này ông tự mình đi đi. Tôi nói này, ông rốt cuộc có lai lịch gì. Xe không có gì đặc biệt, nhưng giấy thông hành lại đến ghê.
Đái Quân lau lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Nếu biết trên xe này có nhiều giấy thông hành như vậy, tôi đã không đi xe này.
Đái Quân nhìn đồng hồ, cười nói:
- Tôi mặc kệ, mau kiếm con xe khác cho tôi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút hỏi:
- Ông muốn xe gì?
Đái Quân lộ ra vẻ tức giận, nói:
- Ông có ý gì? Hay ông chuẩn bị một con xe quân sự đi? Tôi thích xe đó.
Đái Quân chỉ đùa thôi, Dương Phàm lại nghĩ là thật, nhíu mày nói:
- Xe quân đội hả? Không biết có xe BMW không, tôi gọi điện hỏi một câu.
Dương Phàm nghĩ đến Du Nhã Ny hình như đi xe BMW biển quân đội. Du Nhã Ny bây giờ đang không ở Bắc Kinh, xe chắc là vẫn ở đây chứ?
- Con sói đáng chết, sao lại gọi điện cho chị? Ở Bắc Kinh có quen không?
Giọng của Du Nhã Ny vẫn hấp dẫn như trước.
- Chị, xe BMW của chị có thể cho em mượn vài ngày được không? Hơn nữa là xe quân đội, chị được cấp xăng hả?
Dương Phàm cười hì hì nói, Du Nhã Ny ở đầu bên kia không khỏi vui vẻ. Dương Phàm trước kia mở miệng không nói kiểu này, điều này nói rõ quan hệ giữa hai người đã đến tình trạng đó.
- Mượn gì mà mượn? Không được nói như vậy biết chưa. Nói địa điểm, xe đó sau này thuộc về em, hàng tháng được hỗ trợ xăng xe.
Lúc Du Nhã Ny nói, Đái Quân còn tiến đến nghe trộm, kết quả Dương Phàm nhấc chân muốn đá, Đái Quân mới hậm hực lui ra.
- Không cần. Xe này là cho bạn em mượn. Em đi xe của Chu lão lúc trước. Xe em thằng bạn không dám đi. Không thể làm gì khác hơn là mượn xe quân sự, miễn cho hắn bị cảnh sát tịch thu xe.
Dương Phàm trợn tròn mắt nói dối. Đái Quân ở bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Dập máy, Đái Quân đi lên, nhỏ giọng nói:
- Ông còn không nói với tôi ông rốt cuộc có lai lịch gì?
Dương Phàm cười nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Đái Quân cười hắc hắc nói:
- Không nói thì thôi, sớm muộn gì tôi cũng nghe được.
Hai người nói chuyện một lát, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, bên trong là giọng của một người đàn ông:
- Xin hỏi ngài ở đâu. Xe ngài cần, tôi đã đưa đến.
Dương Phàm ngẩng đầu lên thấy một binh sĩ đang cầm điện thoại nhìn xung quanh, vội vàng vẫy vẫy:
- Tôi ở đây.
Để lại chìa khóa và hai quyển sổ vàng, binh sĩ đưa tay chào rồi xoay người rời đi. Đái Quân rất không khách khí đoạt lấy chìa khóa xe và giấy tờ, cười hì hì nói:
- Đi xem xe một chút.
Đi đến trước mặt xe BMW, thấy biển số xe, Đái Quân không khỏi hít sâu một hơi:
- Xe này ông lấy từ đâu thế?
Dương Phàm không hiểu, cười nói:
- Sao thế?
Đái Quân thở dài một tiếng:
- Xe này có thể thoải mái đi vào Tổng cục Hậu cần. Bỏ đi, anh muốn nó.
Thỏa mãn yêu cầu mượn xe của Đái Quân. Đái Quân lái xe rời đi trước. Dương Phàm mở quyển sổ vàng ra xem, không ngờ là mới làm. Quyền lợi đúng là tốt.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên, bên trong truyền đến giọng buồn bã của Trương Tư Tề:
- Dương Phàm, tối em không ra được, vốn định cùng ăn tối với anh. Nhưng ông nội bảo em ở nhà nói chuyện. Xin lỗi.
Trương Tư Tề dập máy, Chu Dĩnh lại gọi tới, vừa mở miệng đã hét lên:
- Dương Phàm chết tiệt, Dương Phàm xấu xa, tối có đến nhà em ăn cơm không?
Dương Phàm vội vàng đưa máy ra xa chút, không sẽ bị choáng đầu.
- Không đi, anh không ở bên bạn gái sao, sao có thời gian với em.
Vừa nói Dương Phàm hầm hầm dập máy, lái xe về nhà, tìm gì đó để ăn, lên mạng một lát rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau đã là thứ bảy, Dương Phàm ngủ nướng. Mùa đông Bắc Kinh rất lạnh, nằm trong chăn thật thoải mái. Dương Phàm chẳng muốn đi đâu hết, thậm chí cũng không muốn ăn sáng. Sau khi dậy, hắn vào toilet đánh răng rửa mặt, phát hiện trong tủ lạnh không có gì, bụng lại đói.
Dương Phàm không thể làm gì khác là mặc quần áo, định đến siêu thị mua đồ bỏ vào tủ lạnh. Vừa mới mở cửa ra, đã thấy Trương Tư Tề và Chu Dĩnh từ trong thang máy đi ra. Thật trùng hợp.
- Ồ, anh định đi đâu? Biết bọn em định kiểm tra đột xuất à?
Chu Dĩnh kinh ngạc nhìn Dương Phàm ăn mặc chỉnh tề. Dương Phàm vô cùng đắc ý nói:
- Hiển nhiên, hai người sao không gọi điện thoại. Thật nham hiểm. May anh là một người thuần khiết, một người cao thượng, một người thoát khỏi phạm trù cầm thú.
Chu Dĩnh lập tức ôm miệng giả vờ nôn, Trương Tư Tề ở bên cạnh che miệng cười. Chỉ riêng biểu hiện, mọi người đều biết ai là người ngang ngược, điêu ngoa.
- Tiểu Dĩnh chết sống cũng muốn đi bắn súng, tối qua làm phiền em hơn nửa tiếng. Sáng sớm nay đã gọi điện bắt em dậy đi phục vụ cô ả. Em không thể không dậy.
Trương Tư Tề giải thích, Dương Phàm lúc này mới hiểu.
- Ăn sáng chưa? Đi ăn gì đã.
Vừa nói Dương Phàm đã kéo hai người vào thang máy. Sau khi đi vào còn không quên trêu Chu Dĩnh một câu:
- Cô bé này sao lại thích bắn súng? Cũng may không thích bắn máy bay.
Chu Dĩnh không cười, sửng sốt một chút rồi có phản ứng, vung tay lao tới, mặt mày hung ác nói:
- Em đánh chết anh, đồ lưu manh.
Lúc này thang máy dừng lại, có hai người vào. Chu Dĩnh đành phải thu vẻ hung ác của mình lại, tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm. Trương Tư Tề ở bên chỉ cười cười. Hình như Chu Dĩnh trước mặt Dương Phàm mới có vẻ trẻ con như vậy.
Trương Tư Tề lái xe quân sự đi trước dẫn đường. Không đầy nửa tiếng đã đi đến trước một doanh trại quân đội, đã sớm có một sĩ quan đứng đó chờ. Thấy Trương Tư Tề liền cười cười đi lên đón.
Chờ Trương Tư Tề xuống xe, sĩ quan cười nói:
- Tư Tề đến rồi, lão thủ trưởng vẫn khỏe chứ?
Trương Tư Tề vội vàng cười trả lời:
- Vu thúc, ông nội vẫn khỏe, nghe nói cháu muốn đến chỗ chú, ông rất cao hứng, bảo cháu mang hai chai rượu đến cho chú.
Vừa nói Chu Dĩnh liền đưa hai chai rượu tới, sĩ quan nhận lấy, cảm động nói:
- Sao có thể nhận quà của thủ trưởng.
Sĩ quan dẫn ba người vào trong, mấy binh lính đã chờ ở đây.
- Muốn chơi súng gì cứ nói, đạn dùng thoải mái.
Sĩ quan cười cười. Dương Phàm nhìn quanh một vòng, phát hiện trên mặt đất có một rương đạn, xem ra đúng là đủ dùng.
Trương Tư Tề nhận lấy một khẩu súng đột kích trong tay một binh sĩ, ngồi khom gối ngắm vào bia phía xa xa mà bóp cò. Chu Dĩnh cũng không yếu thế, lấy một khẩu súng dài mà Dương Phàm không nhận ra, trực tiếp đứng bắn.
Dương Phàm chưa tiếp xúc với súng bao giờ, hắn đúng là một người ngoài ngành. Mấy tiếng súng vang rền đầy kích thích, mùi thuốc nổ thơm phức làm Dương Phàm cảm thấy hứng thú. Nhưng Dương Phàm thực sự không dám bắn.
Sĩ quan phía sau nhìn ra điểm này, cười hỏi:
- Cậu không biết bắn?
Dương Phàm gật đầu cười khổ. Sĩ quân lấy khẩu súng trong tay binh sĩ bên cạnh, cười nói với Dương Phàm:
- Cậu xem, thực ra rất đơn giản, đầu tiên đưa lên ngực, sau đó giơ súng nhắm, bóp cò súng. Nhớ, nòng súng không bao giờ được nhắm vào người nhà mình, đây là thiết quân luật.
Sĩ quan vừa nói vừa làm cho Dương Phàm xem. Dương Phàm là người thông minh, nhìn một lần là biết nên dùng như thế nào. Hắn nóng lòng muốn thử, cầm súng, dựa theo lời sĩ quan nói, hai tay giữ súng, nhắm vào hồng tâm, bóp cò.
Một băng đạn rất nhanh bắn hết, thành tích quá thê thảm. Dương Phàm bắn tổng cộng bảy viên đạn, thành tích không ngờ chỉ có 10 điểm. Trương Tư Tề bắn 10 viên được 80 điểm, thành tích rất tốt. Chu Dĩnh cũng được 75 điểm.
Biết Dương Phàm bắn 7 viên đạn mà 4 viên trượt ra ngoài, Chu Dĩnh đắc ý cười hì hì. Chẳng qua Chu Dĩnh đắc ý không được bao lâu. Dương Phàm giống như trời sinh để dùng súng, sau khi quen với súng ống, lần thứ hai bắn 10 viên được 60 điểm. Thành tích này là Chu Dĩnh rất khó chịu. Lần đùa tiên nàng chơi súng cũng không có thành tích như Dương Phàm. Dương Phàm có thể nói càng bắn thành tích càng tốt. 10 viên đạn cuối cùng không ngờ có một viên trúng giữa hồng tâm, kém nhất cũng là 6 điểm. Cuối cùng được 77 điểm, còn lợi hại hơn Chu Dĩnh một điểm. Lần này đến lượt Dương Phàm há miệng cười to. Chu Dĩnh chu miệng đầy bất bình.
Bắn xong đã đến giờ ăn trưa. Trương Tư Tề khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của sĩ quan, ba người lái xe rời khỏi doanh trại quân đội.
Không biết có phải cố ý hay không, hai ngày nghỉ Chu Dĩnh đều ở bên Dương Phàm và Trương Tư Tề. Điều này làm Dương Phàm muốn ăn trộm gà, trộm chó đều không được. Tối ngủ một mình vì Trương Tư Tề phải về nhà.
Thứ hai, Dương Phàm lái xe đến Hiệp hội giám sát chứng khoán, đang định lên tầng thì Tiểu Tạ đuổi theo.
- Dương Phàm, Dương Phàm. Cho tôi số điện thoại của anh. Cuối tuần được nghỉ muốn tìm anh đi chơi, kết quả lại không có số của anh.
Dương Phàm nghe xong đứng lại, cười cười cho Tiểu Tạ số điện thoại của mình.
Lúc này vụ trưởng Cung đi tới, thấy Tiểu Tạ và Dương Phàm đứng cạnh nhau, đi lên khách khí nói với Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương.
Mặt Tiểu Tạ ngây ra, còn tưởng mình nghe nhầm. Vụ trưởng Cung nghiêm mặt nói với Tiểu Tạ:
- Bắt đầu từ hôm nay, Phó cục trưởng Dương là phó cục trưởng cục Giám sát chúng ta, cô phải tôn trọng lãnh đạo.
- Vâng, cháu đi làm.
Tiểu Tạ lắc mông chạy thật nhanh như con chó bị đuổi đánh. Vụ trưởng Cung quay đầu lại cười cười lấy lòng Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương, trong cục bố trí phòng làm việc khác cho anh, anh có cần đi xem không?
Dương Phàm không khỏi cười cười nói:
- Không cần, tôi chỉ là một kẻ nhàn hạ, chiếm một phòng làm việc làm gì? Tôi cứ đến phòng Tài liệu, có vụ án thì anh báo cho tôi, không có thì tôi đọc tài liệu.
Vừa nói Dương Phàm liền đi vào bên trong. Vụ trưởng Cung đứng ở phía sau nhìn theo Dương Phàm, không dám đuổi theo. Chờ Dương Phàm đi xa, vụ trưởng Cung vội vàng rút điện thoại di động gọi cho phó chủ tịch Lý.
- Phó chủ tịch Lý? Đồng chí Dương Phàm kiên trì ở lại phòng Tài liệu, ngài xem nên xử lý như thế nào?
Phó chủ tịch Lý như đã đoán trước điều này, cười nói:
- Đây là người ta không muốn thể hiện, đã nói các người đừng khua chiêng gióng trống mà, bây giờ thấy chưa? Cứ theo lời cậu ta mà làm. Lúc họp nghiên cứu, phân tích vụ án thì nhớ phải thông báo cho Dương Phàm. Đừng gây phiền phức cho tôi.
Dương Phàm vào phòng Tài liệu. Tiểu Tạ ở trong thấy Dương Phàm, đầu tiên là vui vẻ, sau đó lộ ra vẻ cẩn thận, nhỏ giọng nói:
- Phó cục trưởng Dương, anh có gì sai bảo?
Dương Phàm cười hắc hắc, đi đến trước mặt Tiểu Tạ, cười nói:
- Đừng khẩn trương, tôi không phải Phó cục trưởng gì cả. Tôi đến chỉ để nghiên cứu mà thôi. Lấy cấp bậc Phó cục trưởng chỉ là để hù dọa mấy thằng mắt kém mà thôi.
Tiểu Tạ không tin nói:
- Anh gạt tôi.
Dương Phàm cười ha hả ngồi xuống bàn bên cạnh, sau đó nói:
- Hôm nay tôi ở đây cả ngày. Không có vụ án sẽ không đi, như vậy cô có tin không?
Vẻ cẩn thận trên mặt Tiểu Tạ biến mất không ít, nhưng vẫn không tin nói:
- Vậy sao vụ trưởng Cung lại sợ anh như vậy?
Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Được rồi, tôi không muốn lừa đồng chí Tiểu Tạ đáng yêu, tôi mà lừa chính là đầu gỗ.
Lời thề trên mạng này Tiểu Tạ lên mạng là thấy. Chẳng qua Dương Phàm nói ra ở đây làm Tiểu Tạ đỏ mặt. Nói chuyện một lúc, Tiểu Tạ cũng không còn khẩn trương như vậy, sự thông minh, lém lỉnh đã trở lại. Tiểu Tạ cười hì hì đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- người ở Viện khoa học xã hội anh đúng là quái dị. Chức Phó cục trưởng cục Giám sát chỗ em tương đương cấp phó giám đốc viện. Cho ai mất chức là kẻ đó mất chức. Em thấy anh ở trong đơn vị cùng lắm là một trưởng phòng mà thôi.
Dương Phàm cười cười trêu Tiểu Tạ:
- Tôi thấy cô cũng là một cán bộ đó.
Tiểu Tạ có chút xấu hổ, nói:
- Tôi bây giờ chỉ là một chuyên viên, Trương tỷ là phó phòng. Bên em chỉ là phòng tài liệu cục Giám sát. Quan trên một bậc là có thể hại chết em.
Tiểu Tạ đang nói thì có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi đến, thấy Tiểu Tạ và Dương Phàm đang nói chuyện với nhau, lập tức nghiêm mặt nói:
- Đang giờ làm việc, các người làm cái gì đó? Tạ Xuân Linh, đây là phòng Tài liệu, muốn tán tỉnh thì về nhà.
Tiểu Tạ lập tức đỏ hết cả mặt, nhưng chỉ có thể ra vẻ lo lắng về chỗ mình. Dương Phàm vốn không định so đo với tên này. Nhưng người này không ngờ đi đến trước mặt Dương Phàm, ra vẻ tao là quan lớn, chắp tay sau lưng hỏi Dương Phàm:
- Cậu ở phòng nào? Hay là sinh viên mới được điều đến.
Tiểu Tạ vừa nghe thấy thế liền đứng lại không đi. Đứng phía sau người này, nháy nháy mắt với Dương Phàm. Dương Phàm thấy người này trông như kẻ trộm, tóc không biết vuốt bao nhiêu keo bọt, rất cẩn thận.
Dương Phàm thấy tên này không vừa mắt, lười biếng hỏi lại:
- Anh ở phòng nào? Ai cho anh cái quyền đến đây hô to gọi nhỏ? Ai cho anh có quyền quản tôi?
Tiểu Tạ ở phía sau nghe thấy thế liền há miệng cười trộm, giơ ngón tay cái lên với Dương Phàm.
Người đàn ông này không ngờ Dương Phàm lại nói cứng như vậy. Cẩn thận nhìn Dương Phàm, thấy không giống một lãnh đạo gì cả, vì vậy tức giận nói:
- Cậu thanh niên, làm người đừng quá kiêu ngạo. Tôi là phó trưởng phòng số hai cục Giám sát, không biết có thể quản được cậu không.
Người xui xẻo, uống miếng nước cũng mắc răng. Những lời này thật thích hợp với đồng chí phó trưởng phòng tinh tướng này. Vừa đúng lúc vụ trưởng Cung đẩy cửa đi vào, thuận miệng nói:
- Phó cục trưởng Dương, có một cuộc họp phân tích vụ án quan trọng.... Ngưu Đăng Khoa, anh làm gì ở đây?
Dương Phàm lúc này trầm giọng nói:
- Cũng không có gì, người này đang dạy tôi.
Sáng sớm nay vụ trưởng Cung đã bị phó chủ tịch Lý gọi lên dặn dò, đừng mang phiền phức đến cho mình. Cả cục Giám sát chỉ có một Phó cục trưởng, theo bố trí thì còn có một Phó cục trưởng nữa. Theo ý của phó chủ tịch Lý, vị trí này chuẩn bị cho vụ trưởng Cung. Vụ trưởng Cung đã gần 50 tuổi, đề bạt làm Phó cục trưởng, chuẩn bị dưỡng già.
Cho nên ở cái vụ này trên thực tế toàn bộ do vụ trưởng Cung quyết định. Nghe Dương Phàm nói như vậy, vụ trưởng Cung tức giận, máu dồn lên não, cả người run lên. Tiểu Tạ nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Sau khi đứng vững, vụ trưởng Cung nhìn chằm chằm phó trưởng phòng Ngưu, giọng lạnh lùng như cơn gió âm 39 độ từ Sibiri thổi qua.
- Phó trưởng phòng Ngưu chức to nhỉ. Tôi muốn biết anh quản Phó cục trưởng Dương của chúng tôi như thế nào?
Nói xong, vụ trưởng Cung lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói với Dương Phàm:
- Phó cục trưởng Dương, mọi người trong phòng họp đang chờ anh. Mời anh đến đó, nơi này giao cho tôi xử lý.
Dương Phàm nhìn lướt qua phó trưởng phòng Ngưu cả người đang run lên, mặt tái xanh. Hắn cười cười đeo túi máy tính lên đi ra ngoài. Dương Phàm cũng không nói nên xử lý như thế nào. Có lẽ vụ trưởng Cung sẽ không dễ dàng tha cho người này.
Quả nhiên Dương Phàm vừa ra cửa, vụ trưởng Cung đã hỏi Tiểu Tạ:
- Tiểu Tạ, cô đến văn phòng, lấy một lá thư đưa đến phòng làm việc của tôi.
Tiểu Tạ không thể ở lại nghe ngóng, rất bất mãn đi ra. Đi được một đoạn liền đứng lại, nghe trộm. Chỉ nghe vụ trưởng Cung cười lạnh nói:
- Ngưu Đăng Khoa, anh cũng 40 tuổi rồi đó nhỉ? Sao chẳng có chút tiến bộ nào thế. Lúc nào cũng có cái bản mặt này. Anh cho ai xem? Biết người vừa rồi đi ra là ai không? Phó cục trưởng Dương mới được điều tới đó. Anh quản được cơ à? Đi đi? Sao không đi?
Vụ trưởng Cung càng mắng càng hăng, Tiểu Tạ ngoài cửa nghe đến độ mắt sáng lên. Nhưng đột nhiên lỗ tai hơi đau, nhìn lên thì thấy Dương Phàm đang cười cười với mình.
Hai kẻ trộm đi đến đầu cầu thang, Dương Phàm cười nói:
- Dẫn đường cho tôi đến phòng họp.
Tiểu Tạ run lên, che miệng cố nhịn cười, nói:
- Anh quá xấu, không ngờ tố cáo phó trưởng phòng Ngưu muốn quản anh.
Dương Phàm cười nói:
- Đừng nói thế, tôi làm cô hết giận mà. Phó trưởng phòng Ngưu này có phải hay làm khó cô?
Tiểu Tạ vừa nghe thấy thế liền tức giận nói:
- Ngưu Đăng Khoa này đến là dê, thấy cô gái nào xinh là cứ muốn đến gần, luôn muốn tìm cơ hội đụng chạm một chút, thật đáng ghét.
Tiểu Tạ đi trước dẫn đường, đến phòng họp. Dương Phàm cau mày nói:
- Người như vậy sao có thể ở lại trong cục Giám sát? Tội phạm dùng mỹ nhân kế, hắn không phải sẽ nhúng chàm sao?
Tiểu Tạ khinh thường nói:
- Hắn? Sợ vợ chết đi được. Hắn có thể ngồi lên vị trí này toàn bộ là nhờ bố vợ. Bây giờ bố vợ hắn mới thôi chức phó cục trưởng cục Giám sát, nên có lẽ hắn không ở cục được bao lâu nữa.
Dương Phàm suy nghĩ một chút cảm thấy buồn cười. Phó trưởng phòng Ngưu này đúng là một người thú vị. Tiểu Tạ lúc này mới nói tiếp:
- Em nói với anh, eo vợ hắn to như thế này này.
Vừa nói Tiểu Tạ còn dùng tay để hình dung. Dương Phàm vừa nhìn thấy thế, có lẽ to gấp ba eo mình.
- Không quá đến mức đó chứ? Tên họ Ngưu kia gầy như vậy mà.
Dương Phàm cười nói. Tiểu Tạ có chút xấu hổ che miệng cười:
- Không nói quá chút nào. Mọi người ở đây đều nói hắn gầy như vậy là vì bị vợ hành.
Vừa nói Tiểu Tạ còn nhỏ giọng nói:
- Có người nói vợ hắn chỉ cần không đến cái kia, tối nào cũng làm cái đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm cười cười mập mờ, nhỏ giọng nói:
- Thảm như vậy sao? Người sắt cũng không chịu được lâu như vậy.
Tiểu Tạ lúc này mới nhớ chuyện này không thích hợp. Tiểu Tạ thấy đã đến phòng họp, đỏ mặt nói:
- Đến rồi, tôi về đây.
Vừa nói liền quay đầu bỏ chạy, lắc lắc mông, trông thật quyến rũ.
Dương Phàm gõ cửa, bên trong có người mời vào. Mở cửa ra thấy bên trong có bảy tám người. Thấy Dương Phàm, mọi người đều sửng sốt một chút. Người đàn ông ngồi ở chính giữa đứng lên, đưa tay về phía Dương Phàm:
- Anh là đồng chí Dương Phàm của tổ chuyên gia.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng, là tôi.
Người đàn ông nói:
- Tôi là Trương Uy, cục Giám sát.
Dương Phàm nghe thấy nói thế liền biết đây là cục trưởng. Dương Phàm vội vàng nói:
- Làm phiền cục trưởng Trương.
Trương Uy trông cao to, cao hơn Dương Phàm mười mấy phân, bắt tay Dương Phàm khá chặt rồi mới bỏ ra:
- Các đồng chí chuyên gia có thể đến chỉ đạo công việc của chúng tôi, đây sao có thể là phiền phức. Phó chủ tịch Lý đã nói tình hình của anh cho tôi biết. Thực ra theo ý của tôi, anh cần phải đến phòng làm việc chuyên môn. Nhưng bây giờ anh lại muốn thế, như vậy anh muốn gì cứ việc nói với tôi.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cục trưởng khách khí rồi. Tôi mang theo mắt và tai đến để học hỏi. Chuyện trong cục, tôi không dám phát biểu linh tinh.
Dương Phàm biểu hiện khiêm tốn như vậy làm Trương Uy có cảm tình với hắn, thầm nói người có học đúng là không bình thường, không giống đám người trong vòng luẩn quẩn này, mới làm chút chức vụ nhỏ đã nghĩ mình giỏi lắm.
Sau một phen khách khí, giới thiệu Dương Phàm với mọi người. Lúc này vụ trưởng Cung đã về, Trương Uy bắt đầu chủ trì cuộc họp.
Dương Phàm nhìn tập tài liệu trước mặt, tiện tay mở ra xem, phát hiện một cái tên quen thuộc – Vương Chí.
Theo cuộc họp, Dương Phàm rất nhanh hiểu rõ tình hình của vụ án.
Vụ án này quan hệ đến một phó cục trưởng Cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh. Vương Chí cũng bị liên lụy vào. Phó cục trưởng này theo tài liệu bây giờ thì đang bị điều tra về việc cấu kết với các công ty, đưa ra các thông tin sai lệch mà đạt được lợi cho bản thân. Mà Vương Chí chính là một trong những kẻ chấp hành chính.
Càng nghe xuống, Dương Phàm càng âm thầm kinh hãi. Vụ án này có liên quan đến bốn công ty chứng khoán. Phó cục trưởng nhiều lần báo trước tin tức cho họ để bọn họ lấy được món lợi khổng lồ. Còn có mười mấy lần còn bật đèn xanh cho cấp dưới để nhận hối lộ. Về thu nhập của Vương Chí thì không rõ, nhưng cũng không ít hơn một triệu, còn có mấy mảnh đất nữa.
Vụ án này là do cổ phần của một công ty trên thị trường chứng khoán tăng đột biến đầy khó hiểu, điều này làm cục Giám sát chú ý. Mới đầu còn tưởng rằng đó là do nhà đầu cơ, sau đó lại tra ra đây là do chính công ty đó làm trò quỷ, dần dần dẫn đến người Cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh.
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai