Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 23: Hiểu nhầm ý tứ
Dương Phàm không phải là người khắt khe, đối mặt Tào Ny Ny, cô nữ sinh kiêu căng thời cao trung. Đổi lại là lúc học cao trung tự nhiên sẽ có lúc tâm lý không cân bằng, thậm chí có điểm oán giận. Lúc này phát tiết ra chính là những tức giận tích lũy từ lúc trước. Nguyên nhân không đâu khác, lúc đi học Dương Phàm gia đình neo đơn, trừ thành tích tốt một tí còn lại không có gì, vì thế Tào Ny Ny biểu hiện muốn áp đảo Dương Phàm trên phương diện thành tích, giống như muốn hủy đi chút tự tôn duy nhất còn lại của Dương Phàm. Đừng thấy trên mặt Dương Phàm không có biểu hiện gì, trong lòng đối với Tào Ny Ny vẫn còn khá nhiều oán hận, trước khi tốt nghiệp Tào Ny Ny thổ lộ tâm ý Dương Phàm cũng chả buồn quan tâm, đạo lý chính là ở đây rồi.
Thời gian thay đổi, lúc này trước vẻ mặt hối hận của Tào Ny Ny, Dương Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thân có phải quá cố chấp hay không.
"Ha ha, không sao." Dương Phàm muốn hóa giải mối quan hệ nói không rõ ràng này, đáng tiếc lời vừa lên tới miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo. Tào Ny Ny cũng muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí, kết quả mồm cũng chỉ mấp máy mà không biết nói gì cho tốt.
Cũng may lúc này, Trầm Ninh mở miệng giảng hòa:" Hai người làm gì đấy? Làm cái vẻ nam nữ si tình. Những sai lầm lúc trước đã qua rồi, giờ Dương Phàm sắp tới làm ở tòa soạn của thị ủy Uyển Lăng, hai người còn lo không có thời gian mà tán tỉnh nhau à?"
"Mồm chó không mọc được ngà voi!" Tào Ny Ny và Dương Phàm có thể nói là trăm miệng một lời, tiếp sau đó là cùng nhau cười, tất cả những gì không vui lúc trước giờ đã biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Chết mất thôi, vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ, giờ đã giống như một đôi gian... ." bốn chữ ' gian phu dâm phụ ' của Trầm Ninh vừa mới thốt ra được một chữ đã bị Tào Ny Ny trừng hai mắt nói:" Còn nói bừa nữa, tớ khâu mồm lại bây giờ." Dương Phàm cũng rất phối hợp gắp một miếng điểm tâm trên bàn nhét vào miệng Trầm Ninh bảo:" Câm đi mày."
Trầm Ninh ngậm miếng điểm tâm giơ hai tay đầu hàng, Tào Ny Ny lúc này mới cười với Dương Phàm:" Khi vừa tới còn lo việc công tác của cậu sau khi tốt nghiệp, còn nhờ bố tớ giúp xem có thể đưa câu vào hệ thống chính pháp không, hiện tại có bố của Trầm Ninh rồi thì tớ cũng không cần phí công phí sức nữa."
Dương Phàm còn chưa trả lời, Trầm Ninh nuốt điểm tâm xuống đáp:" Ông già tớ có giúp gì đâu, Dương Phàm bây giờ là thạc sĩ kinh tế, hồ sơ chuyển trực tiếp từ đoàn tỉnh ủy xuống. Tớ cũng không dám cướp công người khác."
Tào Ny Ny kinh ngạc há mồm thật to, một lúc sau mới nghi hoặc hỏi:" Không đúng, chúng ta cùng vào đại học, tớ hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị kiểm tra, cậu làm sao mà học xong thạc sĩ rồi? Năm đó cậu vào đại học B ( nguyên văn là B đại – chịu không biết là gì), tớ vào Hoa Đông chính pháp, vốn cậu đã cao hơn tớ một bậc rồi, hiện tại bằng cấp cũng đè tớ nữa, không cần phải khi phụ người ta thế chứ."
Trầm Ninh nghe xong bèn khinh thường vuốt vuốt mồm, vừa đang định nói:" Lên giường rồi thì cậu còn bị đè nữa!" Kết quả vừa mở miệng đã bị Dương Phàm ném tới một cái nhìn hung ác, kịp thời ngậm miệng coi như không có gì xảy ra. Dương Phàm lúc này mới bình tĩnh cười giải thích:" Cũng coi như số tớ may mắn, năm thứ ba vì để kiếm tiền đóng học phí nên đã gửi bản thảo của mình cho một tờ tạp chí kinh tế, kết quả được người ta tuyển. Bài luận văn này vừa vặn được thầy tớ - viện trưởng viện khoa học, tiến sĩ Chu Minh Đạo nhìn thấy, ông ấy rất yêu thích những quan điểm của tớ, chủ động sai người mời tớ đến bàn về một số đề tài trong luận văn. Khả năng có thể là vì nói hợp với tâm tư của thầy, thêm nữa thầy biết tình trạng kinh tế khó khăn của tớ nên xuất phát từ mục đích giúp đỡ thầy chủ động đề xuất nhận tớ vào nhóm nghiên cứu đồng thời nhận một ít trợ cập từ viện khoa học xã hội. Cứ như vậy, trước khi đề tài nghiên cứu của thầy kết thúc, tớ nộp lện một bài luận văn theo yêu cầu, không ngờ thầy nhìn một cái bèn nói tớ có thể xuất sư rồi. Lúc đó tớ còn không tin, kết quả ba ngày sau bằng cũng đã chuẩn bị xong. Cứ hồ đồ như vậy mà thành thạc sĩ lúc nào không biết, đây không phải là vận may hay sao?"
Dương Phàm giải thích rất rõ ràng, mặc dù Tào Ny Ny nghe cũng cảm thấy khó tin. Trong nước không so được với nước ngoài, thạc sĩ bình thường ít nhiều gì cũng phải có 3 năm kinh nghiêm sau đại học mới được.
"Thầy của cậu quả thật rất thú vị!" Tào Ny Ny cũng chỉ có thể giải thích như thế mà thôi, Dương Phàm thầm xấu hổ, cười nói:" Tiến sĩ Chu Minh Đạo ở phương diện tinh tế học trong nước có thể nói là nhân vật hàng đầu, cao nhân làm việc đại khái là nằm ngoài dự tính của người khác, cậu cảm thấy có hứng thú, tớ lại cảm thấy hối hận, tốt nghiệp rồi không thể theo thầy tiếp tục học thêm."
Tào Ny Ny đồng cảm gật đầu bảo:" Đúng! Nhưng tại sao cậu lại vào đoàn tỉnh ủy?"
Dương Phàm cười trả lời:" Đây nói ra thì nguyên nhân cũng là vì thầy, thư ký đoàn tỉnh ủy vừa mới bổ nhiệm Lưu Thanh cũng coi như sư huynh của tớ , ý của anh ấy là tìm thầy hỏi mượn vài người đến nhận chức, kết quả hồ sơ của tớ được chuyển tới. Sau đó sư huynh phát hiện biên chế nhân viên của đoàn tỉnh ủy bị thừa, anh ấy thấy cần phải giảm biên chế cho nên tớ không được nhận vào, kết quả bị điều về Uyển Lăng." Những lời giải thích này đều là trước kia Chu Minh Đạo đã dặn qua, Dương Phàm nói trôi trảy tới mức lưỡi cũng không líu.
Tào Ny Ny nghe xong tỏ vẻ vui mừng nói:" May mà biên chế của đoàn tỉnh ủy dư thừa, nếu không... ." Câu nói này có điểm táo bạo, Tào Ny Ny xấu hổ kịp thời hãm lại. Trầm Ninh ở bên cạnh tỏ cái vẻ ' quả nhiên là như vậy '. Dương Phàm thấy thằng mất dạy này ở bên cạnh làm trò, giơ chân đá một cái, không ngờ lại đá trúng chân Tào Ny Ny, lập tức Tào Ny Ny liếc Dương Phàm một cái khả nghi, mặt đỏ lựng, đầu cũng cúi xuống.
Hiểu nhầm lớn rồi, Dương Phàm giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong, cứ làm ra vẻ bình tĩnh ngồi ngay ngắn nói:" Trưa nay ăn gì đây?"
Trầm Ninh đã nhìn thấy hết thảy, lúc này đã hoàn toàn hiểu sai ý, cố làm ra vẻ ngạc nhiên vỗ đùi nói:" Chết rồi, tớ quên mất ở sở còn có việc phải làm, trưa nay hai người tự giải quyết đi nha. Tớ đi trước đây."
Nói xong Trầm Ninh liếc nhìn Dương Phàm, ý tứ đó chính là " Thằng kia, tao đủ nghĩa khí chứ? Trông vào mày thôi." Không chờ cho Dương Phàm có bất kỳ biểu hiện gì, tên tiểu tử này đã cầm lấy chìa khóa xe chạy nhanh như tên bắn.
Dương Phàm tức giận mắt trợn lên nhưng lại không có biện pháp gì. Không thể nói mày hiểu nhầm rồi, tao làm gì có ý gì với con bé này chứ? Trầm Ninh vừa đi, trong phòng liền im lặng. Tào Ny Ny cũng biết Trầm Ninh tạo cơ hội cho hai người, lòng bảo đây chắc là Dương Phàm sắp xếp. Nghĩ như vậy rồi, tâm tư yêu thầm Dương Phàm liền tràn về.
Tào Ny Ny là điển hình của con gái tỉnh Giang Nam, thân hình không cao lắm, khoảng mét 6, xinh xắn cân đối, mặt mày tươi tắn, da dẻ mịn màng, lúc này khuôn mặt lại còn đang ửng hồng, quả thật là dụ người vô cùng.
Dương Phàm giờ không có lời nào để chống đỡ, lấy điện thoại ra xem thời gian rồi bảo:" 11 h rưỡi rồi, rất hãnh diện được cùng lớp trưởng ăn cơm." Đây coi như cũng là nịnh nọt rồi, Dương Phàm nói ra mà trong lòng thống hận thằng mất dạy mắt mù Trầm Ninh.
Tào Ny Ny là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, thấy di động của Dương Phàm là hàng quá cũ, lập tức liếc qua bộ quần áo Armani 'dởm' trên người Dương Phàm. Nam nữ cũng nhau ăn cơm, bình thường trả tiền đương nhiên là phái nam, Tào Ny Ny tự cho rằng mình hiểu được tình hình kinh tế của Dương Phàm nên tự nhiên phải xem xét về túi tiền và mặt mũi của Dương Phàm một chút. Cuối cùng do dự nhỏ giọng nói:" Đừng ăn ở bên ngoài, mất vệ sinh lắm. Về nhà tớ đi, tớ nấu cho cậu ăn."
Dương Phàm triệt để ý thức được phiền phức lớn rồi, mà không phải lớn bình thường. Đi hay không đi cũng là vấn đề. Nấu cơm cho chồng là bổn phận của đàn bà, ăn bữa cơm này của Tào Ny Ny, chiếu theo lời của Chung Thư lão tiên sinh thì "Lương tâm nhất định phải chịu thêm một phần trách nhiêm cầu hôn với cô ấy."
"Cái này, giờ mà đi là gặp hai bác, có ổn không?" Dương Phàm hoảng loạn đâm ra nói bừa, lời vừa ra khỏi miệng, mặt Tào Ny Ny đã nhuộm áng mây hồng, Dương Phàm thầm than không hay, hận không thể tự tát mình một cái. Không biết nói thì cũng đừng nói bừa chứ?
"Bố mẹ tớ ra nước ngoài khảo sát rồi! Ở nhà không có ai cả!" Tào Ny Ny cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nói, câu nói này khiến cho Dương Phàm không còn đường lùi, không đi cũng phải đi.
Dương Phàm thầm thở dài, lấy một bao thuốc ra, không ngờ Tào Ny Ny lại là người sành sỏi, không khỏi nhíu mày nói:" Sao mà hút thuốc đắt thế? Hơn một trăm một bao đấy?"
Ôi mẹ ơi, cái này cũng quản sao? Dương Phàm đành phải giải thích:" Cái này, thầy cho mấy tút, nói rằng sẽ có lúc cần dùng. Thật ra tớ hút không nhiều, ba ngày mới hết một bao."
"Uhm, kiềm chế được là tốt, hút thuốc có hại cho sức khỏe." Tào Ny Ny quan tâm nhìn Dương Phàm một cái, rồi đứng lên tỏ ý có thể đi được rồi.
Dương Phàm luôn cho rằng mình miễn cưỡng thì cũng là loại người thành thật, mặc dù không đáng tin là mấy nhưng khó có thể nói láo trước mặt bạn bè. Không ngờ hôm nay trước mặt Tào Ny Ny lại phải nói dối, khó trách chị em phụ nữ than rằng lời của đàn ông một câu cũng không thể tin được, xem ra quả thật cũng có đạo lý.
Hiện tại không tìm ra lý do để từ chối, Dương Phàm cũng chỉ có thể mặc cho tự nhiên mà thôi. Xuống tới quầy thanh toán ở tầng dưới thì Trầm Ninh đã trả tiền rồi. Tào Ny Ny lúc này sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường, nói với Dương Phàm:" Cậu chờ ở đây một lát, tớ về cơ quan lấy xe, ở ngay gần đây thôi." Vừa nói xong, Tào Ny Ny lập tức tỉnh ra, lo lắng liếc Dương Phàm một cái, phát hiện lòng tự tôn của Dương Phàm hình như chưa bị động chạm, vội vã nói tiếp:" Mà thôi, hay là gọi taxi đi."
Thời gian thay đổi, lúc này trước vẻ mặt hối hận của Tào Ny Ny, Dương Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thân có phải quá cố chấp hay không.
"Ha ha, không sao." Dương Phàm muốn hóa giải mối quan hệ nói không rõ ràng này, đáng tiếc lời vừa lên tới miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo. Tào Ny Ny cũng muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí, kết quả mồm cũng chỉ mấp máy mà không biết nói gì cho tốt.
Cũng may lúc này, Trầm Ninh mở miệng giảng hòa:" Hai người làm gì đấy? Làm cái vẻ nam nữ si tình. Những sai lầm lúc trước đã qua rồi, giờ Dương Phàm sắp tới làm ở tòa soạn của thị ủy Uyển Lăng, hai người còn lo không có thời gian mà tán tỉnh nhau à?"
"Mồm chó không mọc được ngà voi!" Tào Ny Ny và Dương Phàm có thể nói là trăm miệng một lời, tiếp sau đó là cùng nhau cười, tất cả những gì không vui lúc trước giờ đã biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Chết mất thôi, vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ, giờ đã giống như một đôi gian... ." bốn chữ ' gian phu dâm phụ ' của Trầm Ninh vừa mới thốt ra được một chữ đã bị Tào Ny Ny trừng hai mắt nói:" Còn nói bừa nữa, tớ khâu mồm lại bây giờ." Dương Phàm cũng rất phối hợp gắp một miếng điểm tâm trên bàn nhét vào miệng Trầm Ninh bảo:" Câm đi mày."
Trầm Ninh ngậm miếng điểm tâm giơ hai tay đầu hàng, Tào Ny Ny lúc này mới cười với Dương Phàm:" Khi vừa tới còn lo việc công tác của cậu sau khi tốt nghiệp, còn nhờ bố tớ giúp xem có thể đưa câu vào hệ thống chính pháp không, hiện tại có bố của Trầm Ninh rồi thì tớ cũng không cần phí công phí sức nữa."
Dương Phàm còn chưa trả lời, Trầm Ninh nuốt điểm tâm xuống đáp:" Ông già tớ có giúp gì đâu, Dương Phàm bây giờ là thạc sĩ kinh tế, hồ sơ chuyển trực tiếp từ đoàn tỉnh ủy xuống. Tớ cũng không dám cướp công người khác."
Tào Ny Ny kinh ngạc há mồm thật to, một lúc sau mới nghi hoặc hỏi:" Không đúng, chúng ta cùng vào đại học, tớ hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị kiểm tra, cậu làm sao mà học xong thạc sĩ rồi? Năm đó cậu vào đại học B ( nguyên văn là B đại – chịu không biết là gì), tớ vào Hoa Đông chính pháp, vốn cậu đã cao hơn tớ một bậc rồi, hiện tại bằng cấp cũng đè tớ nữa, không cần phải khi phụ người ta thế chứ."
Trầm Ninh nghe xong bèn khinh thường vuốt vuốt mồm, vừa đang định nói:" Lên giường rồi thì cậu còn bị đè nữa!" Kết quả vừa mở miệng đã bị Dương Phàm ném tới một cái nhìn hung ác, kịp thời ngậm miệng coi như không có gì xảy ra. Dương Phàm lúc này mới bình tĩnh cười giải thích:" Cũng coi như số tớ may mắn, năm thứ ba vì để kiếm tiền đóng học phí nên đã gửi bản thảo của mình cho một tờ tạp chí kinh tế, kết quả được người ta tuyển. Bài luận văn này vừa vặn được thầy tớ - viện trưởng viện khoa học, tiến sĩ Chu Minh Đạo nhìn thấy, ông ấy rất yêu thích những quan điểm của tớ, chủ động sai người mời tớ đến bàn về một số đề tài trong luận văn. Khả năng có thể là vì nói hợp với tâm tư của thầy, thêm nữa thầy biết tình trạng kinh tế khó khăn của tớ nên xuất phát từ mục đích giúp đỡ thầy chủ động đề xuất nhận tớ vào nhóm nghiên cứu đồng thời nhận một ít trợ cập từ viện khoa học xã hội. Cứ như vậy, trước khi đề tài nghiên cứu của thầy kết thúc, tớ nộp lện một bài luận văn theo yêu cầu, không ngờ thầy nhìn một cái bèn nói tớ có thể xuất sư rồi. Lúc đó tớ còn không tin, kết quả ba ngày sau bằng cũng đã chuẩn bị xong. Cứ hồ đồ như vậy mà thành thạc sĩ lúc nào không biết, đây không phải là vận may hay sao?"
Dương Phàm giải thích rất rõ ràng, mặc dù Tào Ny Ny nghe cũng cảm thấy khó tin. Trong nước không so được với nước ngoài, thạc sĩ bình thường ít nhiều gì cũng phải có 3 năm kinh nghiêm sau đại học mới được.
"Thầy của cậu quả thật rất thú vị!" Tào Ny Ny cũng chỉ có thể giải thích như thế mà thôi, Dương Phàm thầm xấu hổ, cười nói:" Tiến sĩ Chu Minh Đạo ở phương diện tinh tế học trong nước có thể nói là nhân vật hàng đầu, cao nhân làm việc đại khái là nằm ngoài dự tính của người khác, cậu cảm thấy có hứng thú, tớ lại cảm thấy hối hận, tốt nghiệp rồi không thể theo thầy tiếp tục học thêm."
Tào Ny Ny đồng cảm gật đầu bảo:" Đúng! Nhưng tại sao cậu lại vào đoàn tỉnh ủy?"
Dương Phàm cười trả lời:" Đây nói ra thì nguyên nhân cũng là vì thầy, thư ký đoàn tỉnh ủy vừa mới bổ nhiệm Lưu Thanh cũng coi như sư huynh của tớ , ý của anh ấy là tìm thầy hỏi mượn vài người đến nhận chức, kết quả hồ sơ của tớ được chuyển tới. Sau đó sư huynh phát hiện biên chế nhân viên của đoàn tỉnh ủy bị thừa, anh ấy thấy cần phải giảm biên chế cho nên tớ không được nhận vào, kết quả bị điều về Uyển Lăng." Những lời giải thích này đều là trước kia Chu Minh Đạo đã dặn qua, Dương Phàm nói trôi trảy tới mức lưỡi cũng không líu.
Tào Ny Ny nghe xong tỏ vẻ vui mừng nói:" May mà biên chế của đoàn tỉnh ủy dư thừa, nếu không... ." Câu nói này có điểm táo bạo, Tào Ny Ny xấu hổ kịp thời hãm lại. Trầm Ninh ở bên cạnh tỏ cái vẻ ' quả nhiên là như vậy '. Dương Phàm thấy thằng mất dạy này ở bên cạnh làm trò, giơ chân đá một cái, không ngờ lại đá trúng chân Tào Ny Ny, lập tức Tào Ny Ny liếc Dương Phàm một cái khả nghi, mặt đỏ lựng, đầu cũng cúi xuống.
Hiểu nhầm lớn rồi, Dương Phàm giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong, cứ làm ra vẻ bình tĩnh ngồi ngay ngắn nói:" Trưa nay ăn gì đây?"
Trầm Ninh đã nhìn thấy hết thảy, lúc này đã hoàn toàn hiểu sai ý, cố làm ra vẻ ngạc nhiên vỗ đùi nói:" Chết rồi, tớ quên mất ở sở còn có việc phải làm, trưa nay hai người tự giải quyết đi nha. Tớ đi trước đây."
Nói xong Trầm Ninh liếc nhìn Dương Phàm, ý tứ đó chính là " Thằng kia, tao đủ nghĩa khí chứ? Trông vào mày thôi." Không chờ cho Dương Phàm có bất kỳ biểu hiện gì, tên tiểu tử này đã cầm lấy chìa khóa xe chạy nhanh như tên bắn.
Dương Phàm tức giận mắt trợn lên nhưng lại không có biện pháp gì. Không thể nói mày hiểu nhầm rồi, tao làm gì có ý gì với con bé này chứ? Trầm Ninh vừa đi, trong phòng liền im lặng. Tào Ny Ny cũng biết Trầm Ninh tạo cơ hội cho hai người, lòng bảo đây chắc là Dương Phàm sắp xếp. Nghĩ như vậy rồi, tâm tư yêu thầm Dương Phàm liền tràn về.
Tào Ny Ny là điển hình của con gái tỉnh Giang Nam, thân hình không cao lắm, khoảng mét 6, xinh xắn cân đối, mặt mày tươi tắn, da dẻ mịn màng, lúc này khuôn mặt lại còn đang ửng hồng, quả thật là dụ người vô cùng.
Dương Phàm giờ không có lời nào để chống đỡ, lấy điện thoại ra xem thời gian rồi bảo:" 11 h rưỡi rồi, rất hãnh diện được cùng lớp trưởng ăn cơm." Đây coi như cũng là nịnh nọt rồi, Dương Phàm nói ra mà trong lòng thống hận thằng mất dạy mắt mù Trầm Ninh.
Tào Ny Ny là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, thấy di động của Dương Phàm là hàng quá cũ, lập tức liếc qua bộ quần áo Armani 'dởm' trên người Dương Phàm. Nam nữ cũng nhau ăn cơm, bình thường trả tiền đương nhiên là phái nam, Tào Ny Ny tự cho rằng mình hiểu được tình hình kinh tế của Dương Phàm nên tự nhiên phải xem xét về túi tiền và mặt mũi của Dương Phàm một chút. Cuối cùng do dự nhỏ giọng nói:" Đừng ăn ở bên ngoài, mất vệ sinh lắm. Về nhà tớ đi, tớ nấu cho cậu ăn."
Dương Phàm triệt để ý thức được phiền phức lớn rồi, mà không phải lớn bình thường. Đi hay không đi cũng là vấn đề. Nấu cơm cho chồng là bổn phận của đàn bà, ăn bữa cơm này của Tào Ny Ny, chiếu theo lời của Chung Thư lão tiên sinh thì "Lương tâm nhất định phải chịu thêm một phần trách nhiêm cầu hôn với cô ấy."
"Cái này, giờ mà đi là gặp hai bác, có ổn không?" Dương Phàm hoảng loạn đâm ra nói bừa, lời vừa ra khỏi miệng, mặt Tào Ny Ny đã nhuộm áng mây hồng, Dương Phàm thầm than không hay, hận không thể tự tát mình một cái. Không biết nói thì cũng đừng nói bừa chứ?
"Bố mẹ tớ ra nước ngoài khảo sát rồi! Ở nhà không có ai cả!" Tào Ny Ny cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nói, câu nói này khiến cho Dương Phàm không còn đường lùi, không đi cũng phải đi.
Dương Phàm thầm thở dài, lấy một bao thuốc ra, không ngờ Tào Ny Ny lại là người sành sỏi, không khỏi nhíu mày nói:" Sao mà hút thuốc đắt thế? Hơn một trăm một bao đấy?"
Ôi mẹ ơi, cái này cũng quản sao? Dương Phàm đành phải giải thích:" Cái này, thầy cho mấy tút, nói rằng sẽ có lúc cần dùng. Thật ra tớ hút không nhiều, ba ngày mới hết một bao."
"Uhm, kiềm chế được là tốt, hút thuốc có hại cho sức khỏe." Tào Ny Ny quan tâm nhìn Dương Phàm một cái, rồi đứng lên tỏ ý có thể đi được rồi.
Dương Phàm luôn cho rằng mình miễn cưỡng thì cũng là loại người thành thật, mặc dù không đáng tin là mấy nhưng khó có thể nói láo trước mặt bạn bè. Không ngờ hôm nay trước mặt Tào Ny Ny lại phải nói dối, khó trách chị em phụ nữ than rằng lời của đàn ông một câu cũng không thể tin được, xem ra quả thật cũng có đạo lý.
Hiện tại không tìm ra lý do để từ chối, Dương Phàm cũng chỉ có thể mặc cho tự nhiên mà thôi. Xuống tới quầy thanh toán ở tầng dưới thì Trầm Ninh đã trả tiền rồi. Tào Ny Ny lúc này sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường, nói với Dương Phàm:" Cậu chờ ở đây một lát, tớ về cơ quan lấy xe, ở ngay gần đây thôi." Vừa nói xong, Tào Ny Ny lập tức tỉnh ra, lo lắng liếc Dương Phàm một cái, phát hiện lòng tự tôn của Dương Phàm hình như chưa bị động chạm, vội vã nói tiếp:" Mà thôi, hay là gọi taxi đi."
Tác giả :
Đoạn Nhận Thiên Nhai