Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 93-2: Ăn giấm không được tự nhiên
Editor: Puck
“Ông chủ, thật sự phải cám ơn anh, may mà có anh ở đây, nếu không tôi nhất định sẽ bị đè chết, ha ha...” Vừa đỡ người nào đó đến trên giường, Xá Cơ Hoa vội vàng cười hì hì nói cám ơn với Minh Hạo Thiên, người ta đây là kim chủ lớn, lại còn khiến cho người ta làm cu li, cũng không biết có thể để lại ấn tượng xấu cho anh ấy không.
“Khụ khụ! Cô em à, tôi không thoải mái...” Không đợi Minh Hạo Thiên mở miệng, Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa vặn nằm xuống đã mở miệng cắt đứt.
Cười với người đàn ông khác làm gì? Cái người đáng chết này, cũng còn chưa từng thấy cô cười với anh.
“Xá Cơ Hoa...”
Khuôn mặt tươi cười cứng đờ, độc ác quay đầu lại: “Câm miệng, có lời cứ nói có rắm cứ thả.” Ghét nhất người khác gọi họ tên đầy đủ của cô, đặc biệt khi kim chủ lớn của cô vẫn còn ở đây.
Sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn thối thối, dưới mắt của người phụ nữ nào đó, kéo kéo quần áo: “Quần áo dính lên vết thương không thoải mái, em thay quần áo giúp tôi!”
“Cái gì?” Khiển trách...
Cô không nghe lầm chứ? “Anh kêu tôi giúp anh thay quần áo? Đầu anh bị chập mạch rồi hả?”
“Đầu tôi choáng cả người không có sức.” Ý là cô không giúp anh thay, ai giúp anh thay?
“Anh... Chính anh không có sức đổi thì tự nghĩ cách đổi đi.” Không tức, không thể tức, tránh cho bản thân bị chọc giận, hơn nữa trước mặt ông chủ, không thể tự hủy hình tượng.
Xá Cơ Hoa quay đầu, vừa cười hì hì: “Ông chủ, chúng ta qua uống trà, chờ một chút, tôi mời anh ra ngoài ăn cơm...” Lời còn chưa nói hết, tay đã bị một tay khác níu lại phía sau rồi, cắt đứt người nào đó.
“Anh lại định làm gì?” Quay đầu lại, giận dữ trừng người lưu manh trên giường quát lên.
“Thật sự không thoải mái.” Huyền Vũ Thác Hàn buông tay ra, chỉ chỉ vào chỗ vết thương.
Không thoải mái là không thoải mái, chỉ có điều trong lòng mới là chỗ không thoải mái nhất, còn muốn hẹn đi ra ngoài ăn cơm?
“Anh...”
Khi người phụ nữ nào đó định giơ chân, Minh Hạo Thiên một mực trầm mặc, đột nhiên tiến lên một bước mở miệng, “Tôi thay giúp cậu ấy thôi.”
Một câu nói, có thể khiến cho tâm tình hai người ở hai thái cực.
“Ai muốn để cho anh ta thay.” Ác liệt!
“Tốt tốt!” Vui mừng!
Vị thiếu gia nào đó lộ vẻ chán ghét, tay lôi kéo đến níu quần áo người khác: “Tôi không muốn đàn ông giúp, em đổi cho tôi.”
Sói háo sắc chết tiệt! Sắc mặt vui mừng trầm xuống.
“Không cần đàn ông thay hả? Đó chính là muốn có phụ nữ thay cho anh? Được, tôi sẽ gọi dì quét nhà cho anh.” Trong bệnh viện có dì đặc biệt quét nhà, bà dì chừng bốn mươi năm mươi tuổi!
...
Mà đổi lại sân bay bên kia.
Đi về phía lối ra, tại chỗ nhập cảnh bên trái, một cặp đùi đẹp thon dài mà thẳng tắp, khiến La Vũ Hiên không tự chủ dừng bước.
Đó là một cặp đùi xinh đẹp, tròng mắt đen lợi hại của anh chăm chú, tầm mắt chậm rãi hướng lên, quàn bó màu xanh lam cực ngắn, khiến cho cái mông của cô xem ra hút hàng mà cong lên.
Người phụ nữ này có dáng người vô cùng xinh đẹp khêu gợi, anh nhìn xuống gương mặt được tóc dài che lại của cô, một cảm giác quen thuộc ập vào lòng.
La Vũ Hiên chậm rãi nhíu mày, đi về phía trước mấy bước, sau đó lại nhìn chăm chú về phía người thon dài khẽ cúi đầu, nhìn sách trong tay.
Da thịt trắng nõn mịn màng, nhìn ra được trời sinh đoan trang, toàn thân tỏa ra phong cách đẹp lạnh lùng dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp chỉ đeo đồ trang sức thanh nhã, lại đẹp như băng tuyết khiến cho người ta hít thở không thông, tươi đẹp thuần khiết như băng sương.
Mặc dù không thể nhìn rõ đôi mắt hơi cúi xuống của cô, chỉ có điều, anh đã rất rõ ràng đó là một dáng vẻ như thế nào, một cặp mắt xinh đẹp, luôn mang theo điểm sáng giảo hoạt, hoàn toàn không giống như khí chất lộng lẫy của cô.
Thật không ngờ lại thấy cô ở đây, vóc người cân xứng yểu điệu xinh đẹp, cùng với khuôn mặt trắng nõn mê người, khiến La Vũ Hiên không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Chẳng lẽ hôm nay cô lại tới đây để bám theo ai? Gương mặt tuấn tú của La Vũ Hiên hơi nhíu, sao anh lại chú ý đến cô? Thật kinh ngạc.
Anh luôn luôn không có phản ứng mãnh liệt và khát vọng như vậy với phụ nữ, hôm nay lại chú ý đến một người phụ nữ như thế, có thể do quá lâu không tìm phụ nữ?
Nhìn hai va li lớn bên cạnh cô, cô đang chờ người sao? Là nam hay nữ đây?
La Vũ Hiên đột nhiên phát hiện thế mà lại tò mò đến vấn đề nhàm chán này, ánh mắt của anh lại một lần nữa chăm chú về cặp đùi thon dài xinh đẹp, còn có quần của cô thật sự quá ngắn!
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút, chuyện này mắc mớ gì đến anh? Nhíu nhíu mày, gần đây thật sự đã quá lâu không đi buông lỏng, néu không sao sẽ luôn có phản ứng kỳ quái như vậy.
“Trợ lý La, xe đã ở lối ra chờ ngài.” Thư ký Lý Dực bên người anh đi về phía anh, Lý Dực hai mươi tám tuổi đã làm thư ký cho La Vũ Hiên hơn ba năm.
Nhìn về phương hướng La Vũ Hiên vừa ngắm nhìn đến mất hồn, đó là một người đẹp có thân hình xinh đẹp, xem ra dáng dấp không tệ, chỉ có điều, hơn ba năm, thân là thư ký anh cũng hiểu rõ ràng ít nhiều, những cô gái trợ lý La thích đều mê người tao nhã lại tràn đầy phong cách tự tin, mà cô bé này mặc dù xinh đẹp, nhưng quá mức quyến rũ rồi.
Nhưng trợ lý La có thể nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ, cô vẫn là đầu tiên! Bởi vì bình thường là người đẹp nhìn chằm chằm vào trợ lý La, sau đó giống như con ruồi tự động dính lên.
“Được.” La Vũ Hiên thu hồi tầm mắt, trầm thấp nói.
Đang đi ra trước cửa chính, La Vũ Hiên không nhịn được quay đầu lại nhìn ra sau lưng Hoàng Bộ Tuyết, lại phát hiện bên cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông đẹp trai mê người, hai người nhìn như rất thân mật trò chuyện với nhau.
Là người đàn ông của cô sao? La Vũ Hiên hơi nhếch môi, nhanh chân đi ra sân bay, mộ chút không thoải mái ẩn giấu trong mắt đen nhanh chóng đi qua.
“Như thế nào? Làm xong chưa? Thời gian còn kịp chứ?” Hoàng Bộ Tuyết vừa thấy Âu Dương Linh trở lại, cười cười mà hỏi.
Mới vừa rồi vốn sắp lên máy bay rồi, nhưng lại phát hiện thư ký đi đặt vé máy bay sai ngày mất rồi, khiến Âu Dương Linh phải đi ký đổi mới một lần nữa.
“Làm xong rồi, chỉ có điều từ khoang hạng nhất biến thành khoang hành khách, biết đâu có thể lại khiến cho không ít thiếu nữ xinh đẹp thất hồn lạc phách rồi.” Âu Dương Linh giơ chiếc vé máy bay trong tay lên, trêu ghẹo nói.
Hoàng Bộ Tuyết trợn trắng mắt lên, hết ý kiến với Âu Dương Linh kẻ tự yêu bản thân này: “Lại thế, anh, anh cũng đừng đỏm dáng như vậy có được không, thật sự không chịu nổi anh, chỉ có điều, nhớ mặc nhiều chút, tránh cho lại một lần nữa xảy ra sự kiện bị lột quần áo, vậy anh sẽ thúi lớn rồi.”
Nói đến sự kiện kia, thật sự khiến cho cô mở rộng tầm mắt, cũng không biết Âu Dương Linh có sức hấp dẫn gì, ở trong đám phụ nữ vô cùng được ưa thích làm sao, coi như cái gì cũng không làm, vẫn có không ít con ruồi trực tiếp nhào tới.
“Em cô nhóc này, lại dám nói lại sự kiện kia với anh, thật sự không đáng yêu chút nào.” Vuốt vuốt đầu cô, cưng chiều trong mắt nói.
“Đừng vuốt tóc của em nữa, ghét.” Hoàng Bộ Tuyết chống lại, hình như Âu Dương Linh rất thích vuốt ve đầu cô, mỗi lần đều vò đầu tóc đen nhánh sáng thành giống như ổ gà mới chịu dừng tay.
Lúc này truyền đến tiếng nhắc nhở lên máy bay.
“Được rồi được rồi, biết tóc bảo bối của em rồi, anh đi dây, tự em phải chăm sóc tốt cho bản thân biết không? Có chuyện gì gọi điện thoại liên lạc.” Âu Dương Linh xách hai va li lớn.
“Em biết rồi, anh cũng thế, nếu quả thật khi nào cần em giúp một tay, nhớ nói với em, em sẽ lập tức bay về.” Nhìn người đàn ông cưng chiều mình nhiều năm, mắt Hoàng Bộ Tuyết hơi đỏ.
Âu Dương Linh đưa tay ra, vừa định chạm vào tóc cô thì lại bị làm cho rụt về, thật sự là thói quen xấu: “Cô bé ngốc, được rồi, em đi về đi, anh đi trước, em phải bảo trọng nhiều.” Nói xong, vẫy vẫy tay rồi không quay đầu lại tiến vào lên máy bay.
“Anh, anh cũng phải bảo trọng...”
“Này, Hàng! Lão đại ở bệnh viện nào?” Vừa lên xe, La Vũ Hiên lập tức gọi điện thoại cho Long Húc Hàng.
Mấy ngày trước nhận được điện thoại nói lão đại đột nhiên vào bệnh viện, vốn lúc ấy định chạy về luôn, nhưng chuyện ở thành phố V nhất thời lại không thể phân thân ra được, cho nên hết bận chuyện trong tay, anh lập tức chạy về.
“Dạ dày chảy máu? Vậy bây giờ ra sao?... Ừ, vậy thì tốt, cúp.” Cúp điện thoại, La Vũ Hiên trực tiếp kêu tài xế chạy đến bệnh viện XX của thành phố.
...
“Hả! Đây là thế nào?”
Khi ở trong phòng đang giằng co chuyện thay quần áo thì một âm thanh lớn đột nhiên chen vào!
Chỉ thấy Chu Hữu Mai sắc mặt vui mừng đi vào, sau lưng còn có bảy tám nữ giúp việc đi theo, từng người một trong tay đều xách theo hộp đựng thức ăn lớn.
Mà trận thế chiều nay như vậy, khiến đưa tới không ít ánh mắt tò mò, chỉ có điều may mà tầng này đều là phòng bệnh cao cấp, mà bà nội nào đó, từ khi Huyền Vũ Thác Hàn vào bệnh viện thì trực tiếp dọn một tầng thành trống rỗng rồi.
Lúc trước Chu Hữu Mai nói bệnh viện này bà có chút cổ phần, thật ra thì chưa nói hết toàn bộ, bà là cổ đông của bệnh viện này, chỉ có điều bà đồng thời là bà chủ kiêm cổ đông duy nhất!
“A Hoa, hai đứa thế nào? Nhanh, đến đây, tới đây ăn cơm tối.” Bà nội vừa tiến đến, cứ vui tươi hớn hở đi đến, mấy nữ giúp việc đi theo phía sau, lục tục đi theo vào, đi tới trên bàn ăn, tự động bố trí từng món ăn.
“Bà nội?” Huyền Vũ Thác Hàn còn lôi kéo chéo áo người nào đó, vội vàng thu tay lại, vẻ mặt vội vàng điều chỉnh, “Sao bà lại tới đây?”
Quét mắt nhìn món ăn trên bàn cơm! Bữa tối không khỏi cũng quá phong phú rồi? Gần đây anh chỉ có thể ăn chút đồ nhẹ.
“Ông chủ, thật sự phải cám ơn anh, may mà có anh ở đây, nếu không tôi nhất định sẽ bị đè chết, ha ha...” Vừa đỡ người nào đó đến trên giường, Xá Cơ Hoa vội vàng cười hì hì nói cám ơn với Minh Hạo Thiên, người ta đây là kim chủ lớn, lại còn khiến cho người ta làm cu li, cũng không biết có thể để lại ấn tượng xấu cho anh ấy không.
“Khụ khụ! Cô em à, tôi không thoải mái...” Không đợi Minh Hạo Thiên mở miệng, Huyền Vũ Thác Hàn mới vừa vặn nằm xuống đã mở miệng cắt đứt.
Cười với người đàn ông khác làm gì? Cái người đáng chết này, cũng còn chưa từng thấy cô cười với anh.
“Xá Cơ Hoa...”
Khuôn mặt tươi cười cứng đờ, độc ác quay đầu lại: “Câm miệng, có lời cứ nói có rắm cứ thả.” Ghét nhất người khác gọi họ tên đầy đủ của cô, đặc biệt khi kim chủ lớn của cô vẫn còn ở đây.
Sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn thối thối, dưới mắt của người phụ nữ nào đó, kéo kéo quần áo: “Quần áo dính lên vết thương không thoải mái, em thay quần áo giúp tôi!”
“Cái gì?” Khiển trách...
Cô không nghe lầm chứ? “Anh kêu tôi giúp anh thay quần áo? Đầu anh bị chập mạch rồi hả?”
“Đầu tôi choáng cả người không có sức.” Ý là cô không giúp anh thay, ai giúp anh thay?
“Anh... Chính anh không có sức đổi thì tự nghĩ cách đổi đi.” Không tức, không thể tức, tránh cho bản thân bị chọc giận, hơn nữa trước mặt ông chủ, không thể tự hủy hình tượng.
Xá Cơ Hoa quay đầu, vừa cười hì hì: “Ông chủ, chúng ta qua uống trà, chờ một chút, tôi mời anh ra ngoài ăn cơm...” Lời còn chưa nói hết, tay đã bị một tay khác níu lại phía sau rồi, cắt đứt người nào đó.
“Anh lại định làm gì?” Quay đầu lại, giận dữ trừng người lưu manh trên giường quát lên.
“Thật sự không thoải mái.” Huyền Vũ Thác Hàn buông tay ra, chỉ chỉ vào chỗ vết thương.
Không thoải mái là không thoải mái, chỉ có điều trong lòng mới là chỗ không thoải mái nhất, còn muốn hẹn đi ra ngoài ăn cơm?
“Anh...”
Khi người phụ nữ nào đó định giơ chân, Minh Hạo Thiên một mực trầm mặc, đột nhiên tiến lên một bước mở miệng, “Tôi thay giúp cậu ấy thôi.”
Một câu nói, có thể khiến cho tâm tình hai người ở hai thái cực.
“Ai muốn để cho anh ta thay.” Ác liệt!
“Tốt tốt!” Vui mừng!
Vị thiếu gia nào đó lộ vẻ chán ghét, tay lôi kéo đến níu quần áo người khác: “Tôi không muốn đàn ông giúp, em đổi cho tôi.”
Sói háo sắc chết tiệt! Sắc mặt vui mừng trầm xuống.
“Không cần đàn ông thay hả? Đó chính là muốn có phụ nữ thay cho anh? Được, tôi sẽ gọi dì quét nhà cho anh.” Trong bệnh viện có dì đặc biệt quét nhà, bà dì chừng bốn mươi năm mươi tuổi!
...
Mà đổi lại sân bay bên kia.
Đi về phía lối ra, tại chỗ nhập cảnh bên trái, một cặp đùi đẹp thon dài mà thẳng tắp, khiến La Vũ Hiên không tự chủ dừng bước.
Đó là một cặp đùi xinh đẹp, tròng mắt đen lợi hại của anh chăm chú, tầm mắt chậm rãi hướng lên, quàn bó màu xanh lam cực ngắn, khiến cho cái mông của cô xem ra hút hàng mà cong lên.
Người phụ nữ này có dáng người vô cùng xinh đẹp khêu gợi, anh nhìn xuống gương mặt được tóc dài che lại của cô, một cảm giác quen thuộc ập vào lòng.
La Vũ Hiên chậm rãi nhíu mày, đi về phía trước mấy bước, sau đó lại nhìn chăm chú về phía người thon dài khẽ cúi đầu, nhìn sách trong tay.
Da thịt trắng nõn mịn màng, nhìn ra được trời sinh đoan trang, toàn thân tỏa ra phong cách đẹp lạnh lùng dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp chỉ đeo đồ trang sức thanh nhã, lại đẹp như băng tuyết khiến cho người ta hít thở không thông, tươi đẹp thuần khiết như băng sương.
Mặc dù không thể nhìn rõ đôi mắt hơi cúi xuống của cô, chỉ có điều, anh đã rất rõ ràng đó là một dáng vẻ như thế nào, một cặp mắt xinh đẹp, luôn mang theo điểm sáng giảo hoạt, hoàn toàn không giống như khí chất lộng lẫy của cô.
Thật không ngờ lại thấy cô ở đây, vóc người cân xứng yểu điệu xinh đẹp, cùng với khuôn mặt trắng nõn mê người, khiến La Vũ Hiên không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Chẳng lẽ hôm nay cô lại tới đây để bám theo ai? Gương mặt tuấn tú của La Vũ Hiên hơi nhíu, sao anh lại chú ý đến cô? Thật kinh ngạc.
Anh luôn luôn không có phản ứng mãnh liệt và khát vọng như vậy với phụ nữ, hôm nay lại chú ý đến một người phụ nữ như thế, có thể do quá lâu không tìm phụ nữ?
Nhìn hai va li lớn bên cạnh cô, cô đang chờ người sao? Là nam hay nữ đây?
La Vũ Hiên đột nhiên phát hiện thế mà lại tò mò đến vấn đề nhàm chán này, ánh mắt của anh lại một lần nữa chăm chú về cặp đùi thon dài xinh đẹp, còn có quần của cô thật sự quá ngắn!
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút, chuyện này mắc mớ gì đến anh? Nhíu nhíu mày, gần đây thật sự đã quá lâu không đi buông lỏng, néu không sao sẽ luôn có phản ứng kỳ quái như vậy.
“Trợ lý La, xe đã ở lối ra chờ ngài.” Thư ký Lý Dực bên người anh đi về phía anh, Lý Dực hai mươi tám tuổi đã làm thư ký cho La Vũ Hiên hơn ba năm.
Nhìn về phương hướng La Vũ Hiên vừa ngắm nhìn đến mất hồn, đó là một người đẹp có thân hình xinh đẹp, xem ra dáng dấp không tệ, chỉ có điều, hơn ba năm, thân là thư ký anh cũng hiểu rõ ràng ít nhiều, những cô gái trợ lý La thích đều mê người tao nhã lại tràn đầy phong cách tự tin, mà cô bé này mặc dù xinh đẹp, nhưng quá mức quyến rũ rồi.
Nhưng trợ lý La có thể nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ, cô vẫn là đầu tiên! Bởi vì bình thường là người đẹp nhìn chằm chằm vào trợ lý La, sau đó giống như con ruồi tự động dính lên.
“Được.” La Vũ Hiên thu hồi tầm mắt, trầm thấp nói.
Đang đi ra trước cửa chính, La Vũ Hiên không nhịn được quay đầu lại nhìn ra sau lưng Hoàng Bộ Tuyết, lại phát hiện bên cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông đẹp trai mê người, hai người nhìn như rất thân mật trò chuyện với nhau.
Là người đàn ông của cô sao? La Vũ Hiên hơi nhếch môi, nhanh chân đi ra sân bay, mộ chút không thoải mái ẩn giấu trong mắt đen nhanh chóng đi qua.
“Như thế nào? Làm xong chưa? Thời gian còn kịp chứ?” Hoàng Bộ Tuyết vừa thấy Âu Dương Linh trở lại, cười cười mà hỏi.
Mới vừa rồi vốn sắp lên máy bay rồi, nhưng lại phát hiện thư ký đi đặt vé máy bay sai ngày mất rồi, khiến Âu Dương Linh phải đi ký đổi mới một lần nữa.
“Làm xong rồi, chỉ có điều từ khoang hạng nhất biến thành khoang hành khách, biết đâu có thể lại khiến cho không ít thiếu nữ xinh đẹp thất hồn lạc phách rồi.” Âu Dương Linh giơ chiếc vé máy bay trong tay lên, trêu ghẹo nói.
Hoàng Bộ Tuyết trợn trắng mắt lên, hết ý kiến với Âu Dương Linh kẻ tự yêu bản thân này: “Lại thế, anh, anh cũng đừng đỏm dáng như vậy có được không, thật sự không chịu nổi anh, chỉ có điều, nhớ mặc nhiều chút, tránh cho lại một lần nữa xảy ra sự kiện bị lột quần áo, vậy anh sẽ thúi lớn rồi.”
Nói đến sự kiện kia, thật sự khiến cho cô mở rộng tầm mắt, cũng không biết Âu Dương Linh có sức hấp dẫn gì, ở trong đám phụ nữ vô cùng được ưa thích làm sao, coi như cái gì cũng không làm, vẫn có không ít con ruồi trực tiếp nhào tới.
“Em cô nhóc này, lại dám nói lại sự kiện kia với anh, thật sự không đáng yêu chút nào.” Vuốt vuốt đầu cô, cưng chiều trong mắt nói.
“Đừng vuốt tóc của em nữa, ghét.” Hoàng Bộ Tuyết chống lại, hình như Âu Dương Linh rất thích vuốt ve đầu cô, mỗi lần đều vò đầu tóc đen nhánh sáng thành giống như ổ gà mới chịu dừng tay.
Lúc này truyền đến tiếng nhắc nhở lên máy bay.
“Được rồi được rồi, biết tóc bảo bối của em rồi, anh đi dây, tự em phải chăm sóc tốt cho bản thân biết không? Có chuyện gì gọi điện thoại liên lạc.” Âu Dương Linh xách hai va li lớn.
“Em biết rồi, anh cũng thế, nếu quả thật khi nào cần em giúp một tay, nhớ nói với em, em sẽ lập tức bay về.” Nhìn người đàn ông cưng chiều mình nhiều năm, mắt Hoàng Bộ Tuyết hơi đỏ.
Âu Dương Linh đưa tay ra, vừa định chạm vào tóc cô thì lại bị làm cho rụt về, thật sự là thói quen xấu: “Cô bé ngốc, được rồi, em đi về đi, anh đi trước, em phải bảo trọng nhiều.” Nói xong, vẫy vẫy tay rồi không quay đầu lại tiến vào lên máy bay.
“Anh, anh cũng phải bảo trọng...”
“Này, Hàng! Lão đại ở bệnh viện nào?” Vừa lên xe, La Vũ Hiên lập tức gọi điện thoại cho Long Húc Hàng.
Mấy ngày trước nhận được điện thoại nói lão đại đột nhiên vào bệnh viện, vốn lúc ấy định chạy về luôn, nhưng chuyện ở thành phố V nhất thời lại không thể phân thân ra được, cho nên hết bận chuyện trong tay, anh lập tức chạy về.
“Dạ dày chảy máu? Vậy bây giờ ra sao?... Ừ, vậy thì tốt, cúp.” Cúp điện thoại, La Vũ Hiên trực tiếp kêu tài xế chạy đến bệnh viện XX của thành phố.
...
“Hả! Đây là thế nào?”
Khi ở trong phòng đang giằng co chuyện thay quần áo thì một âm thanh lớn đột nhiên chen vào!
Chỉ thấy Chu Hữu Mai sắc mặt vui mừng đi vào, sau lưng còn có bảy tám nữ giúp việc đi theo, từng người một trong tay đều xách theo hộp đựng thức ăn lớn.
Mà trận thế chiều nay như vậy, khiến đưa tới không ít ánh mắt tò mò, chỉ có điều may mà tầng này đều là phòng bệnh cao cấp, mà bà nội nào đó, từ khi Huyền Vũ Thác Hàn vào bệnh viện thì trực tiếp dọn một tầng thành trống rỗng rồi.
Lúc trước Chu Hữu Mai nói bệnh viện này bà có chút cổ phần, thật ra thì chưa nói hết toàn bộ, bà là cổ đông của bệnh viện này, chỉ có điều bà đồng thời là bà chủ kiêm cổ đông duy nhất!
“A Hoa, hai đứa thế nào? Nhanh, đến đây, tới đây ăn cơm tối.” Bà nội vừa tiến đến, cứ vui tươi hớn hở đi đến, mấy nữ giúp việc đi theo phía sau, lục tục đi theo vào, đi tới trên bàn ăn, tự động bố trí từng món ăn.
“Bà nội?” Huyền Vũ Thác Hàn còn lôi kéo chéo áo người nào đó, vội vàng thu tay lại, vẻ mặt vội vàng điều chỉnh, “Sao bà lại tới đây?”
Quét mắt nhìn món ăn trên bàn cơm! Bữa tối không khỏi cũng quá phong phú rồi? Gần đây anh chỉ có thể ăn chút đồ nhẹ.
Tác giả :
Bối Nhi Quá Kỳ