Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 83: Không nhận ra tôi sao?
Editor: Táo đỏ phố núi
“Nơi này, nơi này là ở đâu vậy?” Vừa nghe tới phải đi gặp vị ông chủ kia, trong lòng Xá Cơ Hoa hưng phấn bừng bừng vội vàng hấp tấp đi theo người đàn ông yêu nghiệt kia.
Nhưng chỗ này, vừa nhìn thì thấy đơn giản như vậy, nhưng mà khi đi rồi mới phát hiện ra, chỗ này đã tám quẹo chín ngoặt, càng đi càng gấp khúc, mặc dù bốn phía đều là ánh đèn rực rỡ, nhưng mà vẫn cứ có cảm giác càng đi càng quạnh quẽ hơn, nhất thời cô không nhịn được mà hướng về phía người đàn ông yêu nghiệt kia hỏi.
Yêu nghiệt kia cũng không hề giấu giếm điều gì, cười rất yêu nghiệt nhìn cô rồi nói: “Chỗ này chính là phòng khách, dùng làm những chỗ nghỉ ngơi cho khách, cho nên chỗ này tương đối yên tĩnh.”
“Ồ!” Quét mắt nhìn bốn phía, quả thật đúng là cứ có một khoảng cách thì có một cánh cửa, trên cánh cửa còn có ký hiệu, “Vậy có phải là ông chủ của các cậu có rất nhiều tiền không?” Đây là mới vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Nhất thời người đàn ông yêu nghiệt kia sững sờ tại chỗ, quả thật là chưa từng có ai hỏi anh ta cái vấn đề này, mà chỉ có người phụ nữ đặc biệt này thôi.
Xá Cơ Hoa cũng không chú ý tới ánh mắt khác thường của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười tươi như hoa lại hỏi tiếp: “Tiền lương của nhân viên như các cậu ở đây là bao nhiêu? Ông chủ của các cậu có cần thuê người làm thêm giờ không?”
Người nơi này, nhìn một cái cũng biết không phú thì quý, nhiều rùa vàng, cho dù tiền lương không cao đi chăng nữa, nhưng chỗ như thế này, trà trộn vào tuyệt đối có nhiều thứ đáng để xem nếu như cô có thể khiến cho ông chủ ở đây thuê cô, vậy thì lúc rảnh rỗi không phải là cô có thể kiếm thêm thu nhập? Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không thể không kiếm được đề tài viết lách, vẹn cả đôi bên, hì hì ~
“Điều này thì để lát nữa chính cô tự mình hỏi ông chủ của tôi thôi.” Người đàn ông nhìn người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười có chút kinh khủng, nhất thời không hiểu sao có cảm giác sợ hãi lông tơ dựng ngược hết lên.
“Được, được, vậy chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng để cho ông chủ chờ đợi sốt ruột.”
Đi ra khỏi hành lang uốn lượn, người đàn ông yêu nghiệt đưa tới một cánh cửa khác, cổng vòm trên đỉnh đầu được thiết kế theo kiến trúc Gothic, tượng gỗ chạm khắc, hoa văn màu xanh da trời, treo bức tranh hoa bách hợp màu vàng kim.
Mà đi vào bên trong cổng vòm xong, dưới chân là đá cẩm thạch đen trắng lát xen kẽ nhau, ánh sáng ở bốn phía cũng tối đi rất nhiều, đi mấy bước lại óc một cây cột cao lớn, một cây nối tiếp một cây, rồi lại một cây.
Ở đại sảnh tổng cộng có bảy cái cột lớn, chống đỡ hai bên nóc nhà và mái vòm bằng đá cẩm thạch. Ở trên đầu bốn cái cột lớn đều có đặt mấy cái tủ bằng thủy tinh! Trong đó đặt không biết bao nhiêu là những đồ cổ đắt tiền.
Đi thẳng xuống, thì ánh sáng càng lúc càng trở nên u ám, nhưng mà những món đồ quý báu kia, lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quý hiếm, khiến cho người phụ nữ nào đó có chút hiểu biết về giá cả thị trường như được mở mang tầm mắt.
“Được rồi, chính là chỗ này, cô đi vào trong đi, ông chủ đang chờ cô ở trong đó.”
Dọc đường đi, cũng không thấy có một cửa phòng nào, Xá Cơ Hoa vốn cho là vẫn phải đi tới nữa, nghe thấy như vậy thì ngừng lại, lúc này mới phát hiện ra, thì ra mặt tường rất giống như cửa phòng.
“Ở chỗ này sao?” Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn bốn phía, ánh đèn mờ mờ âm u, bởi vì không có người đi qua đi lại, khiến cho một nơi rộng rãi như thế này, có chút vắng vẻ quỷ dị.
“Đúng vậy, tự mình cô đi vào đi, ông chủ không thích gặp người ngoài, tôi đi trước đây.” Người đàn ông yêu nghiệt nói xong, liền xoay người rời đi, không đợi Xá Cơ Hoa kịp nói gì, đã biến mất ở khúc rẽ.
Thật là, người cũng tới rồi, cô cũng chỉ có thể đi vào, Xá Cơ Hoa lịch sự gõ cửa, không có phản ứng, cửa cũng không khóa, dừng lại nửa giây, sau đó liền đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ? Ông chủ có ở đây không? Này, có người hay không vậy?” Một màu tối đen như mực, nếu như không phải mới vừa rồi đã thích ứng với bóng tối u ám ở bên ngoài, có lẽ bây giờ phải mò mẫm.
“Có người hay không vậy?” Ở đây mở đèn chỗ nào vậy? Sờ vào ven tường, Xá Cơ Hoa vừa hô lên vừa tìm tòi.
Mẹ ơi, chỗ nào mà u ám như vậy? Xá Cơ Hoa luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, nhưng đột nhiên lại có chút cảm giác lông tơ dựng ngược lên.
Đột nhiên! Không biết sao cửa phòng lại bất ngờ bị đóng lại!
“Người nào?” Trong lòng sợ hết hồn, Xá Cơ Hoa cố gắng nheo mắt lại thích ứng với bóng tối nhìn bốn phía, cơ thể cũng theo bản năng tạo thành tư thế cảnh giác.
“Sao rồi? Mới không được bao lâu, lại không nhận ra tôi sao?” Chẳng biết từ lúc nào ở sau lưng lại có một cơ thể nóng rực dính sát vào, hơi thể ấm áp phả lên cần cổ của cô.
“Anh là ai?”
Xá Cơ Hoa bị dọa sợ nhất thời vung tay qua, nhưng mà lại bị một bàn tay nóng như thép nắm lấy: “Một thời gian ngắn như vậy, cô đúng là nhiệt tình.” Trong bóng tối, một bàn tay khẽ xoa lên nơi đẫy đã của cô! “Hình như dáng dấp đẫy đà hơn không ít, là công lao của tôi đúng chứ?”
Cô bị người ta xàm sỡ rồi hả? Nhưng mà, tại sao cô có cảm giác giọng nói kia quen thuộc như vậy?
“Sao rồi? Còn chưa nhớ ra tôi sao? Xem ra một đêm trong ngõ tối đó, đoạn ký ức này của chúng ta quá ngắn ngủi, bây giờ không phải vừa hay có dịp hâm nóng lại một chút sao.” Nói xong, lại động thủ, cảm xúc này rất tuyệt, khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn có chút kinh sợ ở trong lòng, một cảm giác quen thuộc xông lên phía dưới thân dưới.
Cái gì? Một đêm trong ngõ tối? Vậy anh ta chính là...
Sắc mặt của Xá Cơ Hoa Trầm xuống, “Con mịa mày đồ bánh bao xá xíu, tôi không đi tìm anh... anh lại dẫn xác tới tìm tôi, hôm nay tôi không đánh cho anh tới mức ba mẹ anh nhận không ra, thì tôi không gọi là Xá Cơ Hoa...”
Vừa mới dứt lời, thì Xá Cơ Hoa đã đi một quyền, nhưng mà không ngờ người đàn ông kia lại có thể đỡ được tay của cô, cả người cô cũng bị anh ta đè chặt vào tường.
“Buông ra, con mẹ nó, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ, anh vô duyên vô cớ bắt tôi làm gì? Anh có tin tôi kiện anh cường gian không, mau buông tôi ra.” Thật sự không hiểu nổi gần đây bị làm sao vậy chứ? Hơi sức cũng thiếu đi không ít, phản ứng nhanh nhẹn của cơ thể giờ cũng chậm chạp đi không ít.
“Cường gian, được, vậy tôi thật sự muốn xem cô ăn nói như thế nào với cảnh sát, lần trước ở trong ngõ tối, cô cướp sắc của tôi như thế nào.” Áp chế người phụ nữ đáng chết này vào tường, vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn u ám nói.
“Nơi này, nơi này là ở đâu vậy?” Vừa nghe tới phải đi gặp vị ông chủ kia, trong lòng Xá Cơ Hoa hưng phấn bừng bừng vội vàng hấp tấp đi theo người đàn ông yêu nghiệt kia.
Nhưng chỗ này, vừa nhìn thì thấy đơn giản như vậy, nhưng mà khi đi rồi mới phát hiện ra, chỗ này đã tám quẹo chín ngoặt, càng đi càng gấp khúc, mặc dù bốn phía đều là ánh đèn rực rỡ, nhưng mà vẫn cứ có cảm giác càng đi càng quạnh quẽ hơn, nhất thời cô không nhịn được mà hướng về phía người đàn ông yêu nghiệt kia hỏi.
Yêu nghiệt kia cũng không hề giấu giếm điều gì, cười rất yêu nghiệt nhìn cô rồi nói: “Chỗ này chính là phòng khách, dùng làm những chỗ nghỉ ngơi cho khách, cho nên chỗ này tương đối yên tĩnh.”
“Ồ!” Quét mắt nhìn bốn phía, quả thật đúng là cứ có một khoảng cách thì có một cánh cửa, trên cánh cửa còn có ký hiệu, “Vậy có phải là ông chủ của các cậu có rất nhiều tiền không?” Đây là mới vấn đề mà cô quan tâm nhất.
Nhất thời người đàn ông yêu nghiệt kia sững sờ tại chỗ, quả thật là chưa từng có ai hỏi anh ta cái vấn đề này, mà chỉ có người phụ nữ đặc biệt này thôi.
Xá Cơ Hoa cũng không chú ý tới ánh mắt khác thường của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười tươi như hoa lại hỏi tiếp: “Tiền lương của nhân viên như các cậu ở đây là bao nhiêu? Ông chủ của các cậu có cần thuê người làm thêm giờ không?”
Người nơi này, nhìn một cái cũng biết không phú thì quý, nhiều rùa vàng, cho dù tiền lương không cao đi chăng nữa, nhưng chỗ như thế này, trà trộn vào tuyệt đối có nhiều thứ đáng để xem nếu như cô có thể khiến cho ông chủ ở đây thuê cô, vậy thì lúc rảnh rỗi không phải là cô có thể kiếm thêm thu nhập? Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không thể không kiếm được đề tài viết lách, vẹn cả đôi bên, hì hì ~
“Điều này thì để lát nữa chính cô tự mình hỏi ông chủ của tôi thôi.” Người đàn ông nhìn người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười có chút kinh khủng, nhất thời không hiểu sao có cảm giác sợ hãi lông tơ dựng ngược hết lên.
“Được, được, vậy chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng để cho ông chủ chờ đợi sốt ruột.”
Đi ra khỏi hành lang uốn lượn, người đàn ông yêu nghiệt đưa tới một cánh cửa khác, cổng vòm trên đỉnh đầu được thiết kế theo kiến trúc Gothic, tượng gỗ chạm khắc, hoa văn màu xanh da trời, treo bức tranh hoa bách hợp màu vàng kim.
Mà đi vào bên trong cổng vòm xong, dưới chân là đá cẩm thạch đen trắng lát xen kẽ nhau, ánh sáng ở bốn phía cũng tối đi rất nhiều, đi mấy bước lại óc một cây cột cao lớn, một cây nối tiếp một cây, rồi lại một cây.
Ở đại sảnh tổng cộng có bảy cái cột lớn, chống đỡ hai bên nóc nhà và mái vòm bằng đá cẩm thạch. Ở trên đầu bốn cái cột lớn đều có đặt mấy cái tủ bằng thủy tinh! Trong đó đặt không biết bao nhiêu là những đồ cổ đắt tiền.
Đi thẳng xuống, thì ánh sáng càng lúc càng trở nên u ám, nhưng mà những món đồ quý báu kia, lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quý hiếm, khiến cho người phụ nữ nào đó có chút hiểu biết về giá cả thị trường như được mở mang tầm mắt.
“Được rồi, chính là chỗ này, cô đi vào trong đi, ông chủ đang chờ cô ở trong đó.”
Dọc đường đi, cũng không thấy có một cửa phòng nào, Xá Cơ Hoa vốn cho là vẫn phải đi tới nữa, nghe thấy như vậy thì ngừng lại, lúc này mới phát hiện ra, thì ra mặt tường rất giống như cửa phòng.
“Ở chỗ này sao?” Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn bốn phía, ánh đèn mờ mờ âm u, bởi vì không có người đi qua đi lại, khiến cho một nơi rộng rãi như thế này, có chút vắng vẻ quỷ dị.
“Đúng vậy, tự mình cô đi vào đi, ông chủ không thích gặp người ngoài, tôi đi trước đây.” Người đàn ông yêu nghiệt nói xong, liền xoay người rời đi, không đợi Xá Cơ Hoa kịp nói gì, đã biến mất ở khúc rẽ.
Thật là, người cũng tới rồi, cô cũng chỉ có thể đi vào, Xá Cơ Hoa lịch sự gõ cửa, không có phản ứng, cửa cũng không khóa, dừng lại nửa giây, sau đó liền đẩy cửa đi vào.
“Ông chủ? Ông chủ có ở đây không? Này, có người hay không vậy?” Một màu tối đen như mực, nếu như không phải mới vừa rồi đã thích ứng với bóng tối u ám ở bên ngoài, có lẽ bây giờ phải mò mẫm.
“Có người hay không vậy?” Ở đây mở đèn chỗ nào vậy? Sờ vào ven tường, Xá Cơ Hoa vừa hô lên vừa tìm tòi.
Mẹ ơi, chỗ nào mà u ám như vậy? Xá Cơ Hoa luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, nhưng đột nhiên lại có chút cảm giác lông tơ dựng ngược lên.
Đột nhiên! Không biết sao cửa phòng lại bất ngờ bị đóng lại!
“Người nào?” Trong lòng sợ hết hồn, Xá Cơ Hoa cố gắng nheo mắt lại thích ứng với bóng tối nhìn bốn phía, cơ thể cũng theo bản năng tạo thành tư thế cảnh giác.
“Sao rồi? Mới không được bao lâu, lại không nhận ra tôi sao?” Chẳng biết từ lúc nào ở sau lưng lại có một cơ thể nóng rực dính sát vào, hơi thể ấm áp phả lên cần cổ của cô.
“Anh là ai?”
Xá Cơ Hoa bị dọa sợ nhất thời vung tay qua, nhưng mà lại bị một bàn tay nóng như thép nắm lấy: “Một thời gian ngắn như vậy, cô đúng là nhiệt tình.” Trong bóng tối, một bàn tay khẽ xoa lên nơi đẫy đã của cô! “Hình như dáng dấp đẫy đà hơn không ít, là công lao của tôi đúng chứ?”
Cô bị người ta xàm sỡ rồi hả? Nhưng mà, tại sao cô có cảm giác giọng nói kia quen thuộc như vậy?
“Sao rồi? Còn chưa nhớ ra tôi sao? Xem ra một đêm trong ngõ tối đó, đoạn ký ức này của chúng ta quá ngắn ngủi, bây giờ không phải vừa hay có dịp hâm nóng lại một chút sao.” Nói xong, lại động thủ, cảm xúc này rất tuyệt, khiến cho Huyền Vũ Thác Hàn có chút kinh sợ ở trong lòng, một cảm giác quen thuộc xông lên phía dưới thân dưới.
Cái gì? Một đêm trong ngõ tối? Vậy anh ta chính là...
Sắc mặt của Xá Cơ Hoa Trầm xuống, “Con mịa mày đồ bánh bao xá xíu, tôi không đi tìm anh... anh lại dẫn xác tới tìm tôi, hôm nay tôi không đánh cho anh tới mức ba mẹ anh nhận không ra, thì tôi không gọi là Xá Cơ Hoa...”
Vừa mới dứt lời, thì Xá Cơ Hoa đã đi một quyền, nhưng mà không ngờ người đàn ông kia lại có thể đỡ được tay của cô, cả người cô cũng bị anh ta đè chặt vào tường.
“Buông ra, con mẹ nó, tôi còn chưa tìm anh để tính sổ, anh vô duyên vô cớ bắt tôi làm gì? Anh có tin tôi kiện anh cường gian không, mau buông tôi ra.” Thật sự không hiểu nổi gần đây bị làm sao vậy chứ? Hơi sức cũng thiếu đi không ít, phản ứng nhanh nhẹn của cơ thể giờ cũng chậm chạp đi không ít.
“Cường gian, được, vậy tôi thật sự muốn xem cô ăn nói như thế nào với cảnh sát, lần trước ở trong ngõ tối, cô cướp sắc của tôi như thế nào.” Áp chế người phụ nữ đáng chết này vào tường, vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn u ám nói.
Tác giả :
Bối Nhi Quá Kỳ