Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 8: Rất phách lối đúng không?
Nghe vậy, trên mặt của vệ sĩ vừa nói chuyện xuất hiện tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt không hề có cảm xúc như lúc trước, từ lúc anh đi theo bên cạnh ngài ấy đến nay, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lão đại của bọn họ lại có thể để ý đến một người phụ nữ, có điều, ở bên cạnh ngài ấy lâu ngày, vẫn hiểu một điều là cần phải nhìn sắc mặt mà làm, nên anh hiểu được là phải thức thời dừng lại đúng lúc.
"Vâng, vậy chúng tôi đi làm đây." Mặt không hề có cảm xúc nói xong, hai vệ sĩ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc hai người họ định rời khỏi thì chuyện xảy ra vào tối hôm qua đột nhiên lóe lên trong đầu của Huyền Vũ Thác Hàn, chân mày của anh hơi nhíu kêu bọn họ quay lại: "Đơi đã, sau khi lấy được video thì không được cho ai xem hết, còn nữa, xóa video đó đi." Anh cũng không có sở thích ở trước mặt mọi người trình diễn loại xuân cung đồ này, huống chi, vừa nghĩ tới sau khi lão phật gia nhà anh biết việc này, anh liền đau đầu.
Vệ sĩ nghe vậy, sau khi đứng ở cửa chần chờ mấy giấy, có chút khó xử quay qua nói với anh hắn: "Lão đại, nếu như không xem video, thì không có cách nào có thể trong thời gian ngắn nhất điều tra ra cô bé kia được." Chỉ với dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thì ở thành phố A mấy cô bé như vậy có rất nhiều đó nha.
Sắc mắt của Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời trở nên âm trầm, con ngươi đen nhánh sắc bén vô cùng ác liệt: "Chút chuyện ấy còn muốn tôi nhắc lại sao? Chẳng lẽ chút chuyện ấy đối với người đã từng trải qua đặc huấn của tập đoàn Huyền Vũ các người rất khó khăn? Còn muốn tôi tự mình đi dạy các người sao?" Vừa nghĩ tới tối hôm qua, tâm tình người nào đó liền trở nên buồn bực.
Sắc mặt của vệ sĩ vừa nãy mới mở miệng trở nên cả kinh, có điều rất nhanh khôi phục lại vừa mặt không cảm xúc cúi đầu nói: "Không dám, chúng tôi sẽ trong thời gian nhanh nhất thời gian tra ra cô bé kia." Ngắn gọn dứt lời nói xong liền lui ra khỏi phòng cùng với một người vệ sĩ khác.
Sau khi thấy cửa phòng được đóng lại, Huyền Vũ Thác Hàn mới chầm chậm từ trên ghế sa lông đứng dậy, xoay người nhìn toàn cảnh thành phố A vào buổi sáng, vừa âm trầm xoay người biến mất không còn bóng dáng.
"Rất phách lối mà đúng không? Để tôi xem đến thời điểm đó cô còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa hay không!" Nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của cô gái nhỏ phách lối tối hôm qua sau khi biết chính mình đã chọc phải người nào, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi cong lên.
Con ngươi đen nhánh thâm thúy, hiện ra ánh sáng mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, dưới ánh nắng ấm áp, vào giờ phút này anh không hề có vẻ không đàng hoàng mà trở nên cao quý và tao nhã, khác xa so với nửa tiếng trước, chuyện này đúng là khác một trời một vực, người không biết còn tưởng rằng anh đang diễn kịch, âm tình bất định.
Mà lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước cửa phòng, không thèm gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, bước chân thong dong lười nhác đi tới, có thể thấy được người đến có bao nhiêu thảnh thơi nhàn nhã.
"Hàn, sao rồi? Vừa nãy ở cửa tớ thấy vệ sĩ của cậu làm việc vội vã, chẳng lẽ lại là con chó săn (mấy phóng viên ấy mọi người) nào điếc không sợ súng lẩn vào sao?" Long Hàng Húc hai tay đút ở trong túi quần, vừa vào cửa liền cười híp mắt đi về phía người đàn ông đẹp trai nào đó đang đứng ở trước cửa sổ trêu chọc nói.
Dáng người của người mới đến này cũng là một anh chàng đẹp trai, chiều cao ít nhất kà một mét tám lăm trở lên, vẻ mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng cong lên thành những gợn sóng mềm mại, giống như anh ta vẫn luôn mang theo ý cười, cong lên giống như là trăng lưỡi liềm ở trên bầu trời đêm vậy.
Da thịt trắng nõn tôn lên làn môi màu hồng nhạt, ngũ quan vô cùng tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là bông tai kim cương ở trên tai trái luôn lấp lánh ánh sáng, khiến cho dưới ánh mặt trời vẻ đẹp trai của anh ta lại có thêm một tia ngang ngạnh.
Có điều, anh ta lại có một đôi mắt hoa đào đặc biệt quyến rũ phụ nữ, cái này có thể làm hại không ít phụ nữ vì nó mà điên cuồng.
Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy xoay người liếc mắt nhìn người đến một cái, hàng lông mày đẹp rậm nhếch một cái, trên mặt có chút ý xem thường nhìn quần áo đẹp trên người cậu ta nói: "Chỉ là để cho bọn họ đi xử lý một chút chuyện nhỏ thôi, sao cậu không ở công ty làm việc mà lại chạy tới đây làm gì? Còn mặc cái kiểu như vậy? Lẽ nào đường đường là tổng giám đốc công ty của chúng ta lại phải làm diễn viên để quan hệ xã giao sao?"
Quần áo trên người của cậu ta thật là lố lăng, y hệt playboy (Chắc ai cũng biết nhể ý anh là ám chỉ mấy kẻ ăn chơi ấy mọi người) vậy, ai có thể nghĩ được cậu ta lại là tổng giám đốc của tập đoàn Huyền Vũ.
Mắt đẹp của Long Hàng Húc đột nhiên trợn to, đi đến ghế sô pha lớn ở giữa phòng lười nhác lại không hình tượng mà ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên trên bàn trà thủy tinh, cặp mắt hoa đào ai oán nhìn anh nói.
"Mặc kệ tớ mặc gì đi, lão đại, sao cậu không thèm hỏi sao tại sao tớ lại chạy tới đây, nói đến mới nhớ, còn không phải là bởi vì lão phật gia nhà cậu sao, cậu trở về từ nước Anh quốc trở về nói cũng không nói liền chạy tới đây, lão phật gia thì hầu như mỗi ngày đều đến công ty nhắc tới cậu ở bên tai của tớ, nếu như tớ còn không tìm cậu mang về nữa, thì lão phật gia sẽ làm thịt tớ mất, hơn nữa, chuyện mở rộng đầu tư đất đai bên phía Vũ ở Mỹ cũng gần như đã ổn định trở lại, hiện tại chỉ có chờ lão đại cậu tự mình đi một chuyến rồi cho quyết định thôi."
Nói đến vị lão phật gia quá mức uy vũ kia, khóe miệng của Long Hàng Húc cũng không nhịn được mà co rút, thực sự là quá mạnh, ngay cả người luôn luôn tự xưng là đối với phụ nữ con gái đều cực kỳ thân sĩ như anh, cũng sắp sửa không chịu nổi mà muốn phát điên.
Lão phật gia của nhà Huyền Vũ này cũng không đơn thuần chỉ là làm người ta đau đầu đơn giản như vậy đâu, bây giờ hễ ba người bọn họ nghe thấy tiếng của lão phật gia thì lập tức có dấu hiệu muốn chạy trốn mất dạng rồi.
Việc này muốn trách thì trách nhà Huyền Vũ cả năm đời mà mỗi đời đều chỉ sinh duy nhất có một đứa con trai, lão đại trong bốn người bọn họ là Huyền Vũ Thác Hàn, mới có hai mươi tám tuổi, không chỉ dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, tác phong nhanh nhẹn, còn là người nắm quyền đương nhiệm của tập đoàn Huyền Vũ có ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước, là một con hắc mã (ám chỉ người không thể lường được thực lực ra sao) mạnh mẽ, cũng là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng là giàu có về vẻ mặt nhất.
Riêng vấn đề này mà nói, điều này lại có thể khiến rất nhiều thiếu nữ vì vậy mà điên cuồng, trong lòng của rất nhiều thiếu nữ cậu ta chính là Hắc Mã Vương Tử! Lại nói đến con hắc mã này, lại vừa vặn là một người lãnh tình đến cực điểm còn là cực kỳ thanh tâm quả dục, mười năm qua, bên cạnh của cậu ta chưa bao giờ có một động vật giống cái nào có thể lại gần, điều này lại khiến cho vị lão phật gia trông mong muốn làm bà nội kia phải sốt ruột, ở nhà không thấy được người, liền trực tiếp đến công ty bắt người, kẻ đáng thương chính là anh lại ở đóng đô ở trong công ty.
Sớm biết như vậy, anh tình nguyện đi đến Philippines để đi học hỏi mở mang, cũng tốt hơn này bà la sát tập kích, Long Hàng Húc nhớ lại, cũng không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.
"Lão đại, nếu không cậu chuyển tớ đi đi, chỗ nào cũng được hết! Tốt nhất là trong khoảng một năm hay nửa năm nữa cũng đừng để cho tớ về công ty." Trên ghế salông Long Hàng Húc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn kéo kéo vạt áo của anh ta có chút dâng trào nói, đối mặt với lão phật gia, thực sự khiến cho anh bó tay chịu thua rồi.
Đứng phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng cao lớn kia, Huyền Vũ Thác Hàn kéo lại vạt áo, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn về phía người đang ngồi ở trên ghế salông: "Được, đây là chính cậu yêu cầu, chuyện cậu muốn đi bao lâu đều được, tớ không có ý kiến."
Nhất thời không nghĩ tới lần này cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy, dường như là sợ cậu ta sẽ đổi ý, Long Hàng Húc đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy: "Vậy bây giờ tớ đi chuẩn bị đây, chiều hôm nay tớ sẽ bay đến Mỹ đi tụ họp với Vũ, tất cả ở bên đó tớ sẽ làm hết."
Hì hì, vậy là có thể thoát khỏi loại hành hạ gần như là mỗi ngày kia, anh không nhịn được cặp mắt hoa đào cong cong, lão đại thực sự đối tốt với mình quá đi.
Bước chân đi thong thả, rất nhanh đã đi tới trước cửa, bóng người xinh đẹp kia, lúc tiếng nói vừa dứt, người đã đi tới cửa, có thể thấy được tác dụng của lão phật gia lớn đến mức nào.
"Ai nói là để cho cậu đi Mỹ." Dáng người cao lớn khuất sáng chầm chậm đi về phía phòng tắm, tiếng nói đột nhiên vang lên, lại giống như tảng đá ngàn cân đè lên vậy, người đàn ông nào đó đang nhanh chân muốn đi ra khỏi, bước chân chợt ngừng lại, nụ cười ở khóe miệng đột nhiên cứng đờ.
"Vâng, vậy chúng tôi đi làm đây." Mặt không hề có cảm xúc nói xong, hai vệ sĩ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc hai người họ định rời khỏi thì chuyện xảy ra vào tối hôm qua đột nhiên lóe lên trong đầu của Huyền Vũ Thác Hàn, chân mày của anh hơi nhíu kêu bọn họ quay lại: "Đơi đã, sau khi lấy được video thì không được cho ai xem hết, còn nữa, xóa video đó đi." Anh cũng không có sở thích ở trước mặt mọi người trình diễn loại xuân cung đồ này, huống chi, vừa nghĩ tới sau khi lão phật gia nhà anh biết việc này, anh liền đau đầu.
Vệ sĩ nghe vậy, sau khi đứng ở cửa chần chờ mấy giấy, có chút khó xử quay qua nói với anh hắn: "Lão đại, nếu như không xem video, thì không có cách nào có thể trong thời gian ngắn nhất điều tra ra cô bé kia được." Chỉ với dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thì ở thành phố A mấy cô bé như vậy có rất nhiều đó nha.
Sắc mắt của Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời trở nên âm trầm, con ngươi đen nhánh sắc bén vô cùng ác liệt: "Chút chuyện ấy còn muốn tôi nhắc lại sao? Chẳng lẽ chút chuyện ấy đối với người đã từng trải qua đặc huấn của tập đoàn Huyền Vũ các người rất khó khăn? Còn muốn tôi tự mình đi dạy các người sao?" Vừa nghĩ tới tối hôm qua, tâm tình người nào đó liền trở nên buồn bực.
Sắc mặt của vệ sĩ vừa nãy mới mở miệng trở nên cả kinh, có điều rất nhanh khôi phục lại vừa mặt không cảm xúc cúi đầu nói: "Không dám, chúng tôi sẽ trong thời gian nhanh nhất thời gian tra ra cô bé kia." Ngắn gọn dứt lời nói xong liền lui ra khỏi phòng cùng với một người vệ sĩ khác.
Sau khi thấy cửa phòng được đóng lại, Huyền Vũ Thác Hàn mới chầm chậm từ trên ghế sa lông đứng dậy, xoay người nhìn toàn cảnh thành phố A vào buổi sáng, vừa âm trầm xoay người biến mất không còn bóng dáng.
"Rất phách lối mà đúng không? Để tôi xem đến thời điểm đó cô còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa hay không!" Nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của cô gái nhỏ phách lối tối hôm qua sau khi biết chính mình đã chọc phải người nào, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi cong lên.
Con ngươi đen nhánh thâm thúy, hiện ra ánh sáng mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, dưới ánh nắng ấm áp, vào giờ phút này anh không hề có vẻ không đàng hoàng mà trở nên cao quý và tao nhã, khác xa so với nửa tiếng trước, chuyện này đúng là khác một trời một vực, người không biết còn tưởng rằng anh đang diễn kịch, âm tình bất định.
Mà lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước cửa phòng, không thèm gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, bước chân thong dong lười nhác đi tới, có thể thấy được người đến có bao nhiêu thảnh thơi nhàn nhã.
"Hàn, sao rồi? Vừa nãy ở cửa tớ thấy vệ sĩ của cậu làm việc vội vã, chẳng lẽ lại là con chó săn (mấy phóng viên ấy mọi người) nào điếc không sợ súng lẩn vào sao?" Long Hàng Húc hai tay đút ở trong túi quần, vừa vào cửa liền cười híp mắt đi về phía người đàn ông đẹp trai nào đó đang đứng ở trước cửa sổ trêu chọc nói.
Dáng người của người mới đến này cũng là một anh chàng đẹp trai, chiều cao ít nhất kà một mét tám lăm trở lên, vẻ mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng cong lên thành những gợn sóng mềm mại, giống như anh ta vẫn luôn mang theo ý cười, cong lên giống như là trăng lưỡi liềm ở trên bầu trời đêm vậy.
Da thịt trắng nõn tôn lên làn môi màu hồng nhạt, ngũ quan vô cùng tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là bông tai kim cương ở trên tai trái luôn lấp lánh ánh sáng, khiến cho dưới ánh mặt trời vẻ đẹp trai của anh ta lại có thêm một tia ngang ngạnh.
Có điều, anh ta lại có một đôi mắt hoa đào đặc biệt quyến rũ phụ nữ, cái này có thể làm hại không ít phụ nữ vì nó mà điên cuồng.
Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy xoay người liếc mắt nhìn người đến một cái, hàng lông mày đẹp rậm nhếch một cái, trên mặt có chút ý xem thường nhìn quần áo đẹp trên người cậu ta nói: "Chỉ là để cho bọn họ đi xử lý một chút chuyện nhỏ thôi, sao cậu không ở công ty làm việc mà lại chạy tới đây làm gì? Còn mặc cái kiểu như vậy? Lẽ nào đường đường là tổng giám đốc công ty của chúng ta lại phải làm diễn viên để quan hệ xã giao sao?"
Quần áo trên người của cậu ta thật là lố lăng, y hệt playboy (Chắc ai cũng biết nhể ý anh là ám chỉ mấy kẻ ăn chơi ấy mọi người) vậy, ai có thể nghĩ được cậu ta lại là tổng giám đốc của tập đoàn Huyền Vũ.
Mắt đẹp của Long Hàng Húc đột nhiên trợn to, đi đến ghế sô pha lớn ở giữa phòng lười nhác lại không hình tượng mà ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên trên bàn trà thủy tinh, cặp mắt hoa đào ai oán nhìn anh nói.
"Mặc kệ tớ mặc gì đi, lão đại, sao cậu không thèm hỏi sao tại sao tớ lại chạy tới đây, nói đến mới nhớ, còn không phải là bởi vì lão phật gia nhà cậu sao, cậu trở về từ nước Anh quốc trở về nói cũng không nói liền chạy tới đây, lão phật gia thì hầu như mỗi ngày đều đến công ty nhắc tới cậu ở bên tai của tớ, nếu như tớ còn không tìm cậu mang về nữa, thì lão phật gia sẽ làm thịt tớ mất, hơn nữa, chuyện mở rộng đầu tư đất đai bên phía Vũ ở Mỹ cũng gần như đã ổn định trở lại, hiện tại chỉ có chờ lão đại cậu tự mình đi một chuyến rồi cho quyết định thôi."
Nói đến vị lão phật gia quá mức uy vũ kia, khóe miệng của Long Hàng Húc cũng không nhịn được mà co rút, thực sự là quá mạnh, ngay cả người luôn luôn tự xưng là đối với phụ nữ con gái đều cực kỳ thân sĩ như anh, cũng sắp sửa không chịu nổi mà muốn phát điên.
Lão phật gia của nhà Huyền Vũ này cũng không đơn thuần chỉ là làm người ta đau đầu đơn giản như vậy đâu, bây giờ hễ ba người bọn họ nghe thấy tiếng của lão phật gia thì lập tức có dấu hiệu muốn chạy trốn mất dạng rồi.
Việc này muốn trách thì trách nhà Huyền Vũ cả năm đời mà mỗi đời đều chỉ sinh duy nhất có một đứa con trai, lão đại trong bốn người bọn họ là Huyền Vũ Thác Hàn, mới có hai mươi tám tuổi, không chỉ dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, tác phong nhanh nhẹn, còn là người nắm quyền đương nhiệm của tập đoàn Huyền Vũ có ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước, là một con hắc mã (ám chỉ người không thể lường được thực lực ra sao) mạnh mẽ, cũng là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng là giàu có về vẻ mặt nhất.
Riêng vấn đề này mà nói, điều này lại có thể khiến rất nhiều thiếu nữ vì vậy mà điên cuồng, trong lòng của rất nhiều thiếu nữ cậu ta chính là Hắc Mã Vương Tử! Lại nói đến con hắc mã này, lại vừa vặn là một người lãnh tình đến cực điểm còn là cực kỳ thanh tâm quả dục, mười năm qua, bên cạnh của cậu ta chưa bao giờ có một động vật giống cái nào có thể lại gần, điều này lại khiến cho vị lão phật gia trông mong muốn làm bà nội kia phải sốt ruột, ở nhà không thấy được người, liền trực tiếp đến công ty bắt người, kẻ đáng thương chính là anh lại ở đóng đô ở trong công ty.
Sớm biết như vậy, anh tình nguyện đi đến Philippines để đi học hỏi mở mang, cũng tốt hơn này bà la sát tập kích, Long Hàng Húc nhớ lại, cũng không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.
"Lão đại, nếu không cậu chuyển tớ đi đi, chỗ nào cũng được hết! Tốt nhất là trong khoảng một năm hay nửa năm nữa cũng đừng để cho tớ về công ty." Trên ghế salông Long Hàng Húc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn kéo kéo vạt áo của anh ta có chút dâng trào nói, đối mặt với lão phật gia, thực sự khiến cho anh bó tay chịu thua rồi.
Đứng phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng cao lớn kia, Huyền Vũ Thác Hàn kéo lại vạt áo, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn về phía người đang ngồi ở trên ghế salông: "Được, đây là chính cậu yêu cầu, chuyện cậu muốn đi bao lâu đều được, tớ không có ý kiến."
Nhất thời không nghĩ tới lần này cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy, dường như là sợ cậu ta sẽ đổi ý, Long Hàng Húc đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy: "Vậy bây giờ tớ đi chuẩn bị đây, chiều hôm nay tớ sẽ bay đến Mỹ đi tụ họp với Vũ, tất cả ở bên đó tớ sẽ làm hết."
Hì hì, vậy là có thể thoát khỏi loại hành hạ gần như là mỗi ngày kia, anh không nhịn được cặp mắt hoa đào cong cong, lão đại thực sự đối tốt với mình quá đi.
Bước chân đi thong thả, rất nhanh đã đi tới trước cửa, bóng người xinh đẹp kia, lúc tiếng nói vừa dứt, người đã đi tới cửa, có thể thấy được tác dụng của lão phật gia lớn đến mức nào.
"Ai nói là để cho cậu đi Mỹ." Dáng người cao lớn khuất sáng chầm chậm đi về phía phòng tắm, tiếng nói đột nhiên vang lên, lại giống như tảng đá ngàn cân đè lên vậy, người đàn ông nào đó đang nhanh chân muốn đi ra khỏi, bước chân chợt ngừng lại, nụ cười ở khóe miệng đột nhiên cứng đờ.
Tác giả :
Bối Nhi Quá Kỳ