Sửu Tiểu Xà
Chương 37
Khi nữ vương sắp chạm vào quái vật từ chính diện, do đi trước nhất nên nàng mới nhìn rõ được quái vật khổng lồ cỡ nào, nghiến răng kìm nén run rẩy trong lòng, nàng ném long châu lên trời, cao giọng hô: “Lãnh Tịnh! Nếu ngươi còn sống! Mau lấy lại long châu của ngươi!”
Long châu đó dừng lại giữa không trung, ánh sáng nhàn nhạt dần tăng mạnh chói mắt, luồng sáng phóng ra tụ thành một lưới sáng, ngăn cản thế công của quái vật.
Quái vật chạm vào lưới sáng, liền cảm thấy tê dại như bị giật, nhưng nó vẫn không bận tâm đau đớn duỗi móng vuốt ra tóm long châu, lập tức lôi điện đại chấn, bao trùm tứ phía!
Quái vật kêu thảm liên tục, khi mọi người cho rằng quái vật bị chói mắt, chỉ nghe một tiếng nứt vỡ__ long châu thế nhưng bị quái vật bóp nát rồi!
Nhất thời lưới sáng có tác dụng bảo hộ cũng lập tức biến mất, quái vật bị đốt móng đen thui cười lên quái dị, vươn trảo lao về phía nữ vương.
Nữ vương xuống khỏi chiến mã sớm đã bị dọa chết, nàng ngã xuống đất, ngẩn ngơ chờ chết.
Ngay khắc tuyệt mạng đó, tiếng kêu thảm lại vang lên__ Thân thể quái vật ngã ra sau, sau tiếng vang động trời cát bụi mù mịt.
Sau khi cát bụi lắng xuống, nữ vương mới thấy rõ vị đứng giữa không trung__ bạch long uy phong lẫm lẫm lại xuất hiện, bay vòng trên trời.
“Quá tốt rồi! Ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh!” Nữ vương không để ý mặt mũi đầy bụi, hét lớn.
“Hừ hừ hừ hừ…” Bạch long lia miệng cười lạnh, hắn cúi đầu, nhìn vuốt phải của mình__ trong vuốt đang trảo một thứ có nhân hình.
Nhân hình đó nguyên lai là một kẻ tóc lam yêu mị làn da xanh xám, nhìn không ra nam nữ, chỉ là nửa thân dưới của kẻ tóc lam này là một cái đuôi rắn đen kịt, rất dài, kéo lê tới tận đất.
“Thả ta ra!!! A a a!” Kẻ tóc lam kêu gào.
“Từ ngoài ngàn dặm đem ngươi tới thật không dễ dàng, phải nhìn cho kỹ chóp đuôi của ngươi!” Bạch long dùng âm thanh như sấm sét uy hiếp. Thì ra chân thân của quái vật cực đại này thế nhưng là một quái vật thân dài kéo dài ngàn dặm! Mà chân thân của quái vật thì nằm ở đầu kia cách đây ngàn dặm__ chính là kẻ tóc lam bán thân là người!
“Sao ngươi dám đụng ta! Ta là thần vương thiên giới!! A a a!!!” Tên tóc lam khóc thét chói tai.
“Quái vật, ngươi dùng đuôi của mình ăn bao nhiêu sinh linh rồi?” Lãnh Tịnh không chút bận tâm, lực áp bức cường đại khiến tên tóc lam toàn thân run rẩy, nhưng phần chóp đuôi của nó__ Quái vật cực đại đó lại đột nhiên mở mắt, chờ đợi cơ hội tấn công Lãnh Tịnh!
Lúc này, bạch long gầm lên một tiếng, đột nhiên mang kẻ tóc lam bay thẳng lên tầng mây, thoáng chốc biến mất dạng. Một khắc sau, chỉ thấy quái vật cực đại bắt đầu nhanh chóng cọ sát mặt đất rồi ngã ra sau, hình như có thứ gì đó đang kéo nó rời đi. Nó điên cuồng gào thét, nhưng không có tác dụng, theo sức kéo cực đại đó, toàn bộ con quái vật kéo dài ngàn dặm nhanh chóng tụt lại, sau khi để lại một rãnh dài thật sâu, cuối cùng nó biến mất ở xa xa bình nguyên.
“Con rồng đó kéo nó đi rồi!! A a a a a!!” Tây Phiên vương hét khàn cả giọng, kinh ngạc vừa chạy vừa la.
Trên thực tế, dưới sự lôi kéo nhanh chóng cao độ và sức mạnh cực đại của Lãnh Tịnh, quái vật thân dài nhanh chóng uốn éo biến hình, rồi bắt đầu thiêu đốt. Cộng thêm Lãnh Tịnh đồng thời thi thố nhiệt năng có thể dung hóa thiên thiết, rất nhanh, trên bầu trời chạng vạng ở vùng người cư trú tại vành đai tây bắc phàm giới nhìn thấy một thiên tượng kỳ dị__ một đạo hỏa quang dài hẹp sáng rực rạch thẳng thiên không, chớp mắt biến mất.
Đây tính là chuyện gì?
Nữ vương mặt mày bụi bặm ngồi trong doanh trướng không dễ gì mới chỉnh lý lại xong, cùng một đám tướng soái mở hội nghị quân cơ tối cao, nhưng mọi người đều trầm mặc không nói, hiển nhiên chuyện vừa trải qua quá mức chấn động.
Bọn họ hiện tại đã trải qua khủng hoảng và quái sự mà từ lúc khai thiên lập địa tới nay chưa từng có.
Quái vật thân dài hung ác một hơi tiêu diệt ba nước xung quanh và mười mấy tòa thành trì của Lộ quốc, đáng sợ nhất chính là, con ác ma này lại bị bạch long thể nhược nhiều bệnh, tùy thời hôn mê kéo đi diệt gọn.
Cho nên khi Lãnh Tịnh một thân chỉnh tề bước vào phục mạng, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên, thân thể rụt về sau.
Ánh mắt run sợ đều tập trung trên người Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh hành lễ với nữ vương: “Thánh thượng, lần này ta tiêu hao lực quá lớn, muốn về nghỉ ngơi trước.”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn.
Nữ vương co giật khóe môi, cuối cùng nói: “Được, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người ở ngoài canh chừng.”
Lãnh Tịnh nhìn quanh một lượt, phát hiện mọi người không dám thở mạnh.
Thật ra nguyên nhân hắn sớm xin nghỉ phép rất đơn giản, tối nay Lãnh Thanh Thanh nấu lẩu hải sản cửu chân, còn có cá nướng đậu tương hắn thích nhất. Cho nên hắn phải về sớm để ăn, thế là sớm nói với nữ vương mình mệt muốn xỉu, phải nghỉ ngơi.
Tối đến, Tịnh vương phủ tụ hội vui vẻ.
Tô Lạc lại thình lình tới, lại thêm hắc hùng, Bạch Điêu, Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Tịnh, vô cùng náo nhiệt. Lãnh Thanh Thanh cao hứng cực kỳ, mọi người vừa ăn vừa tán dóc, cháp tới cháp lui. Chỉ có Lãnh Tịnh thiết thực là ở một bên chuyên tâm chuyên chú ăn cá nướng và lẩu hải sản.
“Thiếu chủ, ngươi đừng chỉ lo ăn mà! Tới nói chuyện đi! Kể kinh nghiệm xuất binh của ngươi đi!” Bạch Điêu dùng vuốt vỗ Lãnh Tịnh một cái.
Lãnh Tịnh quay đầu lạnh lùng nhìn nó một cái, Bạch Điêu rùng mình, nhịn nhịn nhịn! Cũng may, lần này xx không bị dọa phải ra, hi hi, xem ra gan của mình đã lớn rồi. Nó thầm đắc ý nghĩ. Phải biết nó đang đối diện với đại long thần có thể hủy diệt tam giới nha ha ha, mà bản thân còn dám cười ghẹo hắn, mình thật là vĩ đại! Bạch Điêu chìm vào tự mê đắm.
“Nhi tử, ăn nhiều chút đi ” Lãnh Thanh Thanh ân cần gắp rau cho hắn, “Nghe nói ngày mai sẽ khai chiến với địch quân, phải ăn no dưỡng đủ khí lực!”
“Trận đã đánh xong rồi.” Lãnh Tịnh nói, sau đó kể đầu đuôi chuyện hôm nay ra.
Bạch Điêu cuối cùng nhịn không được, bỏ đi giữa chừng, nội dung tường thuật của Lãnh Tịnh thật đáng sợ.
Tô Lạc lại vẻ mặt cao thâm khó dò nghe xong tường thuật, nói nói: “Như vậy xem ra, dị biến thiên giới đã thoát khỏi hạn chế không gian, bắt đầu lan tràn nhân giới.”
Lãnh Tịnh nói: “Phương hướng lan tràn tới từ sa mạc tây bắc, khe nứt không gian giữa thiên giới và nhân giới có lẽ chính là tại đó. Nhưng dị biến tựa hồ không có tác dụng với phàm nhân, ta đã bay qua ba nước bị diệt quanh đó, trong ba nước xương trắng thành núi, xem ra là bị quái vật tiêu hóa, mà không có người nào gặp phải dị biến.”
“Cần phải điều tra một phen, hơn nữa, nói không chừng có thể thông qua không gian uốn khúc này đi tới thiên giới.” Tô Lạc nói. Trên thực tế, nếu đơn thuần chỉ là bay thẳng lên trời, thì vĩnh viễn cũng không tới được thiên giới, vì khi thiên giới dị biến, không gian cũng bị uốn khúc theo nó, chỉ có thông qua điểm liên kết đặc thù mới có thể đi vào thiên giới dị biến.
Lãnh Thanh Thanh trở nên lo lắng kiệm lời, y nắm chặt tay Lãnh Tịnh dưới bàn.
Tô Lạc lại nói với Lãnh Tịnh: “Theo như sự miêu tả của ngươi, hôm nay ngươi đã tiêu diệt thần vương vô ưu của thiên giới, hắn là huynh đệ của thiên đế, địa vị chỉ thua kém thiên đế. Bình thường, thần tiên thần vị càng cao, trình độ gặp phải dị biến càng cao, thần vương ngươi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt, ta nghĩ cho dù là thiên đế thì đối với ngươi cũng không khó khăn gì. Cho nên Lãnh Thanh Thanh, ngươi không cần lo lắng. Tiểu long lên thiên giới nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lãnh Thanh Thanh hít hít mũi, chỉ đành nói: “Ta biết các ngươi nghĩ cho thiên hạ thương sinh, ta sớm đã nghĩ thông rồi, các ngươi đi đi, ta sẽ không kéo chân Lãnh Tịnh đâu.”
Tô Lạc gật đầu nói: “Ngươi có lòng đại nghĩa như thế thì tốt, ta đi trước chuẩn bị, ba ngày sau hẹn gặp Lãnh Tịnh.”
Nói xong, hắn chắp tay hướng mọi người, thân hình theo gió mà đi.
Hắc hùng ngơ ngẩn nhìn bọn họ nói chuyện xong, mới hỏi: “Gia hỏa đó là ai?”
“Hắn từng là Hoa thần chi vương của thiên giới, vì vạch trần âm mưu mà bị dị biến thiên giới lây nhiễm biến thành quái vật, sau đó thân thể bị hủy diệt, hiện tại hắn là một lộ u hồn.” Lãnh Tịnh giải thích.
“Tiểu Tịnh! Ngươi nhất định phải bảo trọng!” Lãnh Thanh Thanh kéo tay hắn ngàn dặn vạn dò.
“Ngươi không yên tâm, đến lúc đó cứ theo ta đi là được.” Lãnh Tịnh không cho là đúng nói.
“Hả? Vậy ta sẽ bị nhiễm dị biến, biến thành quái vật tổn thương ngươi!” Lãnh Thanh Thanh lo lắng lắc đầu.
“Sẽ không.” Lãnh Tịnh thâm sâu nhìn y.
“Tại sao? Ngươi có phương pháp miễn dịch sao?” Bạch Điêu từ sau cửa lao ra, hiếu kỳ hỏi.
Lãnh Tịnh nói: “Lây nhiễm hay không, mấu chốt nằm ở người đó. Ta tiếp theo muốn nói với các ngươi, là một tin xấu đỉnh đỉnh nhục nhã của thiên giới, mà đây cũng là điều Tô Lạc che giấu chúng ta.”
Ba con còn lại đều mở to mắt nhìn hắn, mong chờ hắn tiết lộ bí mật.
“Ta nghĩ, chỉ có một mình ta chứng kiến đại sự chưa từng có tiền lệ của thiên giới, thì không khỏi quá đáng tiếc, các ngươi cùng ta đi chứng kiến đi.” Lãnh Tịnh nhếch môi cười.
Thế là mọi người yên ắng xuống, nghiêm túc nghe Lãnh Tịnh bộc lộ.
Lãnh Tịnh ôm tay nói: “Trải qua nhiều lần giao thủ cùng quái vật và suy đoán, ta phát hiện mấu chốt chân chính để nhiễm dị biến và biến thành quái vật là__ sử dụng năng lực của khe nứt. Cũng chính là nói, những người có lòng tham muốn hút lấy sức mạnh khe nứt mới bị nhiễm phải, nếu các ngươi tự khắc chế dục vọng khát cầu đối với sức mạnh, thì sẽ không bị nhiễm. Cho nên nha, tin xấu này là, hầu như toàn bộ thần tiên trên thiên giới đều bị sức mạnh đó dụ hoặc, cho dù là người như Họa Vân tiên, Tô Lạc, đến cuối cùng đều vì nguyên nhân nào đó, đã mượn dùng sức mạnh có vẻ vô cùng vô tận của khe nứt. Toàn bộ thiên giới đều mắc tội tham lam a!”
“A!” Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh đều không hẹn mà cùng kêu lên kinh ngạc, Bạch Điêu vỗ ngực: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không bị sức mạnh mê hoặc!”
“Thật sao? Khi ngươi chân chính nhìn thấy sức mạnh đó, bất cứ ai cũng đều sẽ nổi lên tham niệm. Ngươi lẽ nào không hy vọng không cần phải trải qua tu luyện ngàn vạn năm gian khổ, mà lập tức trở nên cường đại như ta sao?” Lãnh Tịnh liếc xéo nó.
“Ách… quả nhiên là dụ hoặc rất lợi hại… nhưng hậu quả rất nghiêm trọng a!” Bạch Điêu nói.
“Đây chính là nghi điểm thứ hai về sức mạnh khe nứt. Ta suy đoán, ban đầu khi có được sức mạnh khe nứt, sẽ không có dị thườn gì, mà dị thường này phải qua một đoạn thời gian mới phát tác. Nếu nói thần tiên đầu tiên lợi dụng sức mạnh khe nứt trở nên cường đại vô song, những thần tiên khác sẽ dồn dập bắt chước, liền hình thành một tuần hoàn ác tính. Thần tiên cao cấp lợi dụng đặc quyền trong tay để khống chế khe nứt, tận tình hấp thụ, như vậy trình độ dị biến của bọn họ cũng cao hơn người khác, cho nên cự ma chúng ta thấy được luôn luôn đều là thần tiên cao cấp. Mà mới đầu, bọn họ đều không ý thức được hậu quả đáng sợ.” Lãnh Tịnh giải thích.
Vậy thiên giới hiện tại, đã ra sao rồi? Sinh vật đáng sợ Lãnh Tịnh này rốt cuộc làm sao mà dưỡng dục ra?
Ánh mắt mọi người đều đặt lên mình hắn.
“Tiểu Tịnh là do ta ấp ra!” Lãnh Thanh Thanh kiêu ngạo giơ tay.
“Đủ rồi, thảo luận tới đây kết thúc, ba ngày sau, chúng ta cùng tới sa mạc xem thử đi.” Lãnh Tịnh đứng lên, tuyên bố tan tiệc.
Long châu đó dừng lại giữa không trung, ánh sáng nhàn nhạt dần tăng mạnh chói mắt, luồng sáng phóng ra tụ thành một lưới sáng, ngăn cản thế công của quái vật.
Quái vật chạm vào lưới sáng, liền cảm thấy tê dại như bị giật, nhưng nó vẫn không bận tâm đau đớn duỗi móng vuốt ra tóm long châu, lập tức lôi điện đại chấn, bao trùm tứ phía!
Quái vật kêu thảm liên tục, khi mọi người cho rằng quái vật bị chói mắt, chỉ nghe một tiếng nứt vỡ__ long châu thế nhưng bị quái vật bóp nát rồi!
Nhất thời lưới sáng có tác dụng bảo hộ cũng lập tức biến mất, quái vật bị đốt móng đen thui cười lên quái dị, vươn trảo lao về phía nữ vương.
Nữ vương xuống khỏi chiến mã sớm đã bị dọa chết, nàng ngã xuống đất, ngẩn ngơ chờ chết.
Ngay khắc tuyệt mạng đó, tiếng kêu thảm lại vang lên__ Thân thể quái vật ngã ra sau, sau tiếng vang động trời cát bụi mù mịt.
Sau khi cát bụi lắng xuống, nữ vương mới thấy rõ vị đứng giữa không trung__ bạch long uy phong lẫm lẫm lại xuất hiện, bay vòng trên trời.
“Quá tốt rồi! Ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh!” Nữ vương không để ý mặt mũi đầy bụi, hét lớn.
“Hừ hừ hừ hừ…” Bạch long lia miệng cười lạnh, hắn cúi đầu, nhìn vuốt phải của mình__ trong vuốt đang trảo một thứ có nhân hình.
Nhân hình đó nguyên lai là một kẻ tóc lam yêu mị làn da xanh xám, nhìn không ra nam nữ, chỉ là nửa thân dưới của kẻ tóc lam này là một cái đuôi rắn đen kịt, rất dài, kéo lê tới tận đất.
“Thả ta ra!!! A a a!” Kẻ tóc lam kêu gào.
“Từ ngoài ngàn dặm đem ngươi tới thật không dễ dàng, phải nhìn cho kỹ chóp đuôi của ngươi!” Bạch long dùng âm thanh như sấm sét uy hiếp. Thì ra chân thân của quái vật cực đại này thế nhưng là một quái vật thân dài kéo dài ngàn dặm! Mà chân thân của quái vật thì nằm ở đầu kia cách đây ngàn dặm__ chính là kẻ tóc lam bán thân là người!
“Sao ngươi dám đụng ta! Ta là thần vương thiên giới!! A a a!!!” Tên tóc lam khóc thét chói tai.
“Quái vật, ngươi dùng đuôi của mình ăn bao nhiêu sinh linh rồi?” Lãnh Tịnh không chút bận tâm, lực áp bức cường đại khiến tên tóc lam toàn thân run rẩy, nhưng phần chóp đuôi của nó__ Quái vật cực đại đó lại đột nhiên mở mắt, chờ đợi cơ hội tấn công Lãnh Tịnh!
Lúc này, bạch long gầm lên một tiếng, đột nhiên mang kẻ tóc lam bay thẳng lên tầng mây, thoáng chốc biến mất dạng. Một khắc sau, chỉ thấy quái vật cực đại bắt đầu nhanh chóng cọ sát mặt đất rồi ngã ra sau, hình như có thứ gì đó đang kéo nó rời đi. Nó điên cuồng gào thét, nhưng không có tác dụng, theo sức kéo cực đại đó, toàn bộ con quái vật kéo dài ngàn dặm nhanh chóng tụt lại, sau khi để lại một rãnh dài thật sâu, cuối cùng nó biến mất ở xa xa bình nguyên.
“Con rồng đó kéo nó đi rồi!! A a a a a!!” Tây Phiên vương hét khàn cả giọng, kinh ngạc vừa chạy vừa la.
Trên thực tế, dưới sự lôi kéo nhanh chóng cao độ và sức mạnh cực đại của Lãnh Tịnh, quái vật thân dài nhanh chóng uốn éo biến hình, rồi bắt đầu thiêu đốt. Cộng thêm Lãnh Tịnh đồng thời thi thố nhiệt năng có thể dung hóa thiên thiết, rất nhanh, trên bầu trời chạng vạng ở vùng người cư trú tại vành đai tây bắc phàm giới nhìn thấy một thiên tượng kỳ dị__ một đạo hỏa quang dài hẹp sáng rực rạch thẳng thiên không, chớp mắt biến mất.
Đây tính là chuyện gì?
Nữ vương mặt mày bụi bặm ngồi trong doanh trướng không dễ gì mới chỉnh lý lại xong, cùng một đám tướng soái mở hội nghị quân cơ tối cao, nhưng mọi người đều trầm mặc không nói, hiển nhiên chuyện vừa trải qua quá mức chấn động.
Bọn họ hiện tại đã trải qua khủng hoảng và quái sự mà từ lúc khai thiên lập địa tới nay chưa từng có.
Quái vật thân dài hung ác một hơi tiêu diệt ba nước xung quanh và mười mấy tòa thành trì của Lộ quốc, đáng sợ nhất chính là, con ác ma này lại bị bạch long thể nhược nhiều bệnh, tùy thời hôn mê kéo đi diệt gọn.
Cho nên khi Lãnh Tịnh một thân chỉnh tề bước vào phục mạng, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên, thân thể rụt về sau.
Ánh mắt run sợ đều tập trung trên người Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh hành lễ với nữ vương: “Thánh thượng, lần này ta tiêu hao lực quá lớn, muốn về nghỉ ngơi trước.”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn.
Nữ vương co giật khóe môi, cuối cùng nói: “Được, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người ở ngoài canh chừng.”
Lãnh Tịnh nhìn quanh một lượt, phát hiện mọi người không dám thở mạnh.
Thật ra nguyên nhân hắn sớm xin nghỉ phép rất đơn giản, tối nay Lãnh Thanh Thanh nấu lẩu hải sản cửu chân, còn có cá nướng đậu tương hắn thích nhất. Cho nên hắn phải về sớm để ăn, thế là sớm nói với nữ vương mình mệt muốn xỉu, phải nghỉ ngơi.
Tối đến, Tịnh vương phủ tụ hội vui vẻ.
Tô Lạc lại thình lình tới, lại thêm hắc hùng, Bạch Điêu, Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Tịnh, vô cùng náo nhiệt. Lãnh Thanh Thanh cao hứng cực kỳ, mọi người vừa ăn vừa tán dóc, cháp tới cháp lui. Chỉ có Lãnh Tịnh thiết thực là ở một bên chuyên tâm chuyên chú ăn cá nướng và lẩu hải sản.
“Thiếu chủ, ngươi đừng chỉ lo ăn mà! Tới nói chuyện đi! Kể kinh nghiệm xuất binh của ngươi đi!” Bạch Điêu dùng vuốt vỗ Lãnh Tịnh một cái.
Lãnh Tịnh quay đầu lạnh lùng nhìn nó một cái, Bạch Điêu rùng mình, nhịn nhịn nhịn! Cũng may, lần này xx không bị dọa phải ra, hi hi, xem ra gan của mình đã lớn rồi. Nó thầm đắc ý nghĩ. Phải biết nó đang đối diện với đại long thần có thể hủy diệt tam giới nha ha ha, mà bản thân còn dám cười ghẹo hắn, mình thật là vĩ đại! Bạch Điêu chìm vào tự mê đắm.
“Nhi tử, ăn nhiều chút đi ” Lãnh Thanh Thanh ân cần gắp rau cho hắn, “Nghe nói ngày mai sẽ khai chiến với địch quân, phải ăn no dưỡng đủ khí lực!”
“Trận đã đánh xong rồi.” Lãnh Tịnh nói, sau đó kể đầu đuôi chuyện hôm nay ra.
Bạch Điêu cuối cùng nhịn không được, bỏ đi giữa chừng, nội dung tường thuật của Lãnh Tịnh thật đáng sợ.
Tô Lạc lại vẻ mặt cao thâm khó dò nghe xong tường thuật, nói nói: “Như vậy xem ra, dị biến thiên giới đã thoát khỏi hạn chế không gian, bắt đầu lan tràn nhân giới.”
Lãnh Tịnh nói: “Phương hướng lan tràn tới từ sa mạc tây bắc, khe nứt không gian giữa thiên giới và nhân giới có lẽ chính là tại đó. Nhưng dị biến tựa hồ không có tác dụng với phàm nhân, ta đã bay qua ba nước bị diệt quanh đó, trong ba nước xương trắng thành núi, xem ra là bị quái vật tiêu hóa, mà không có người nào gặp phải dị biến.”
“Cần phải điều tra một phen, hơn nữa, nói không chừng có thể thông qua không gian uốn khúc này đi tới thiên giới.” Tô Lạc nói. Trên thực tế, nếu đơn thuần chỉ là bay thẳng lên trời, thì vĩnh viễn cũng không tới được thiên giới, vì khi thiên giới dị biến, không gian cũng bị uốn khúc theo nó, chỉ có thông qua điểm liên kết đặc thù mới có thể đi vào thiên giới dị biến.
Lãnh Thanh Thanh trở nên lo lắng kiệm lời, y nắm chặt tay Lãnh Tịnh dưới bàn.
Tô Lạc lại nói với Lãnh Tịnh: “Theo như sự miêu tả của ngươi, hôm nay ngươi đã tiêu diệt thần vương vô ưu của thiên giới, hắn là huynh đệ của thiên đế, địa vị chỉ thua kém thiên đế. Bình thường, thần tiên thần vị càng cao, trình độ gặp phải dị biến càng cao, thần vương ngươi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt, ta nghĩ cho dù là thiên đế thì đối với ngươi cũng không khó khăn gì. Cho nên Lãnh Thanh Thanh, ngươi không cần lo lắng. Tiểu long lên thiên giới nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lãnh Thanh Thanh hít hít mũi, chỉ đành nói: “Ta biết các ngươi nghĩ cho thiên hạ thương sinh, ta sớm đã nghĩ thông rồi, các ngươi đi đi, ta sẽ không kéo chân Lãnh Tịnh đâu.”
Tô Lạc gật đầu nói: “Ngươi có lòng đại nghĩa như thế thì tốt, ta đi trước chuẩn bị, ba ngày sau hẹn gặp Lãnh Tịnh.”
Nói xong, hắn chắp tay hướng mọi người, thân hình theo gió mà đi.
Hắc hùng ngơ ngẩn nhìn bọn họ nói chuyện xong, mới hỏi: “Gia hỏa đó là ai?”
“Hắn từng là Hoa thần chi vương của thiên giới, vì vạch trần âm mưu mà bị dị biến thiên giới lây nhiễm biến thành quái vật, sau đó thân thể bị hủy diệt, hiện tại hắn là một lộ u hồn.” Lãnh Tịnh giải thích.
“Tiểu Tịnh! Ngươi nhất định phải bảo trọng!” Lãnh Thanh Thanh kéo tay hắn ngàn dặn vạn dò.
“Ngươi không yên tâm, đến lúc đó cứ theo ta đi là được.” Lãnh Tịnh không cho là đúng nói.
“Hả? Vậy ta sẽ bị nhiễm dị biến, biến thành quái vật tổn thương ngươi!” Lãnh Thanh Thanh lo lắng lắc đầu.
“Sẽ không.” Lãnh Tịnh thâm sâu nhìn y.
“Tại sao? Ngươi có phương pháp miễn dịch sao?” Bạch Điêu từ sau cửa lao ra, hiếu kỳ hỏi.
Lãnh Tịnh nói: “Lây nhiễm hay không, mấu chốt nằm ở người đó. Ta tiếp theo muốn nói với các ngươi, là một tin xấu đỉnh đỉnh nhục nhã của thiên giới, mà đây cũng là điều Tô Lạc che giấu chúng ta.”
Ba con còn lại đều mở to mắt nhìn hắn, mong chờ hắn tiết lộ bí mật.
“Ta nghĩ, chỉ có một mình ta chứng kiến đại sự chưa từng có tiền lệ của thiên giới, thì không khỏi quá đáng tiếc, các ngươi cùng ta đi chứng kiến đi.” Lãnh Tịnh nhếch môi cười.
Thế là mọi người yên ắng xuống, nghiêm túc nghe Lãnh Tịnh bộc lộ.
Lãnh Tịnh ôm tay nói: “Trải qua nhiều lần giao thủ cùng quái vật và suy đoán, ta phát hiện mấu chốt chân chính để nhiễm dị biến và biến thành quái vật là__ sử dụng năng lực của khe nứt. Cũng chính là nói, những người có lòng tham muốn hút lấy sức mạnh khe nứt mới bị nhiễm phải, nếu các ngươi tự khắc chế dục vọng khát cầu đối với sức mạnh, thì sẽ không bị nhiễm. Cho nên nha, tin xấu này là, hầu như toàn bộ thần tiên trên thiên giới đều bị sức mạnh đó dụ hoặc, cho dù là người như Họa Vân tiên, Tô Lạc, đến cuối cùng đều vì nguyên nhân nào đó, đã mượn dùng sức mạnh có vẻ vô cùng vô tận của khe nứt. Toàn bộ thiên giới đều mắc tội tham lam a!”
“A!” Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh đều không hẹn mà cùng kêu lên kinh ngạc, Bạch Điêu vỗ ngực: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không bị sức mạnh mê hoặc!”
“Thật sao? Khi ngươi chân chính nhìn thấy sức mạnh đó, bất cứ ai cũng đều sẽ nổi lên tham niệm. Ngươi lẽ nào không hy vọng không cần phải trải qua tu luyện ngàn vạn năm gian khổ, mà lập tức trở nên cường đại như ta sao?” Lãnh Tịnh liếc xéo nó.
“Ách… quả nhiên là dụ hoặc rất lợi hại… nhưng hậu quả rất nghiêm trọng a!” Bạch Điêu nói.
“Đây chính là nghi điểm thứ hai về sức mạnh khe nứt. Ta suy đoán, ban đầu khi có được sức mạnh khe nứt, sẽ không có dị thườn gì, mà dị thường này phải qua một đoạn thời gian mới phát tác. Nếu nói thần tiên đầu tiên lợi dụng sức mạnh khe nứt trở nên cường đại vô song, những thần tiên khác sẽ dồn dập bắt chước, liền hình thành một tuần hoàn ác tính. Thần tiên cao cấp lợi dụng đặc quyền trong tay để khống chế khe nứt, tận tình hấp thụ, như vậy trình độ dị biến của bọn họ cũng cao hơn người khác, cho nên cự ma chúng ta thấy được luôn luôn đều là thần tiên cao cấp. Mà mới đầu, bọn họ đều không ý thức được hậu quả đáng sợ.” Lãnh Tịnh giải thích.
Vậy thiên giới hiện tại, đã ra sao rồi? Sinh vật đáng sợ Lãnh Tịnh này rốt cuộc làm sao mà dưỡng dục ra?
Ánh mắt mọi người đều đặt lên mình hắn.
“Tiểu Tịnh là do ta ấp ra!” Lãnh Thanh Thanh kiêu ngạo giơ tay.
“Đủ rồi, thảo luận tới đây kết thúc, ba ngày sau, chúng ta cùng tới sa mạc xem thử đi.” Lãnh Tịnh đứng lên, tuyên bố tan tiệc.
Tác giả :
Lililicat