Sửu Thúc
Chương 58
” Em quả thực đã xem!” Tịch Nhạ Hoài ôm lấy bả vai Dung Thụy Thiên, bàn tay thon dài mà trắng nõn ma sát sau cổ hắn:” Cảm giác như thế nào? So với khi đi vào phim trường xem anh quay diễn, không khí thực khác biệt đi?”.
” Thực khác biệt ” Dung Thụy Thiên bắt lấy bàn tay đang không an phận kia, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhạ Hoài:” Cảm giác thực không giống, hiệu quả chỉnh sửa phần hậu kỳ thật kinh người, ngay từ đầu không nhận ra anh”.
” Em đã nhìn thấy bộ dáng của anh lúc tẩy hết lớp hóa trang, lại ở phim trường xem anh quay chụp, hơn nữa tiếp xúc với anh nhiều, cho nên khi đến rạp chiếu phim sẽ có thể cảm nhận được rất nhiều” bất quá vẫn thật cao hứng khi hắn đi xem phim.
” Chưa hết, nhân vật rất phù hợp với anh, diễn lại thật sự nhập tâm, xem rất tuyệt, khiến cho tôi muốn xem những tác phẩm điện ảnh mà anh đã từng đóng ” Dung Thụy Thiên híp mắt cười, lại bắt lấy bàn tay không an phận của Tịch Nhạ Hoài.
” Em không nên xem!”.
” Vì sao?”.
” Trước kia đã từng quay rất nhiều phim tạp nham, tạo hình không đủ đẹp, chế tác nhìn sao cũng thấy thô ráp, khuôn mặt hé ra đều xen chút hắc khí, hoàn toàn kéo lại giá trị của bộ phim” Tịch Nhạ Hoài còn thật sự giải thích.
Lúc đầu công ty Tịch Nhạ Hoài tạo cho y một hình tượng mỹ nam như hoa, hơi thở âm nhu cũng không thể chuyển đi được, lại bị bắt quay đi quay lại mấy cái phim thần tượng, chuẩn bị không chu toàn, phim tạp nhiều lắm, tạo hình lại xấu.
” Vậy được rồi” Dung Thụy Thiên nghiêng đầu xem Tịch Nhạ Hoài, trước đó không lâu có xem qua bộ phim y đóng, diễn tốt lắm, bất quá đó hẳn là tác phẩm hai năm trước, những phim trước hơn nữa cũng thực sự là chưa thấy qua.
Tịch Nhạ Hoài đến bên quầy rượu, rót hai ly rượu nói:” Chúc mừng phòng vé phá kỷ lục trăm ngàn, uống cùng anh một ly đi”.
” Tôi không định phá đi hưng trí của anh, nhưng hiện tại không còn sớm, ngày mai anh còn có buổi hoạt động tuyên truyền, ngày khác uống được không?” Dung Thụy Thiên chân trần đi trên thảm, cướp đi ly rượu của Tịch Nhạ Hoài.
” Một ly mà thôi, anh có chừng mực” Tịch Nhạ Hoài ôm lấy Dung Thụy Thiên ngồi bên quầy bar, làm cho hắn ngồi trên đùi mình, ngay sau đó bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn whisky trong ly, rồi sau đó hôn hắn thật sâu.
Dung Thụy Thiên chợt hiểu được ý y muốn uống như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại, hơi thở đượm hương whisky đã trằn trọc gắn bó, hắn theo bản năng định phun ra, nhưng lại bị Tịch Nhạ Hoài chặn miệng lại, mãnh liệt nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng, hắn chống cự phát ra thanh âm cự tuyệt:” Ngô — Tôi tự mình uống”.
Tịch Nhạ Hoài không để ý tới, chỉ là lại uống thêm một ngụm, chậm rãi rót vào miệng Dung Thụy Thiên, cho đến một giọt rượu cuối cùng, chiếc lưỡi lửa nóng mang theo dư vị whisky lướt lên hắn.
” Ngô…” Dung Thụy Thiên bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, tay Tịch Nhạ Hoài xem kẽ vào trong làn tóc đen xõa tung của hắn, ghìm chặt hắn, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át tiến quân thần tốc, điên cuồng liếm hắn, len lõi đến mỗi một góc trong khoang miệng hắn, hung hăng gắn bó chà đạp. Những giọt rượu chưa kịp nuốt xuống mang theo chỉ bạc trong suốt tràn ra ngoài môi Dung Thụy Thiên, theo cằm hắn trượt xuống cổ, Tịch Nhạ Hoài rời khỏi môi hắn, đôi môi đỏ bừng lướt dọc theo những nơi dòng rượu chảy qua mà mút vào.
Cằm, cổ, xương quai xanh, sau đó đến ***g ngực rộng lớn, từng nơi đều bị liếm đến sạch sẽ, thuận tiện để lại dấu vết *** đỏ sẫm, Dung Thụy Thiên hô hấp dồn dập, máu toàn thân đều hừng hực sôi trào, nguyên bản con ngươi màu hổ phách thanh minh giờ đã trở nên mờ mịt mà ướt át, hắn gắt gao bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, hy vọng y dừng lại hành vi cuồng loạn, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ hít thở không thông:” Ân… Dừng tay….”
” Anh muốn em, đã muốn dừng không được rồi ” Tịch Nhạ Hoài đặt hắn lên quầy bar, hơi thở nóng bỏng dừng trên cổ hắn, hai tay thuần thục mà thô lỗ vạch áo sơ mi hắn, bàn tay trắng nõn thon dài *** mị vuốt ve thân thể màu đồng cổ của hắn. Thân thể đàn ông không thể có đường cong lả lướt như phụ nữ, nhưng sự mềm dẻo và xúc cảm cường kiện lại là cái mà phụ nữ không có, tay y yêu say đắm lưu luyến trên người hắn, thỉnh thoảng nghịch đầu nhũ của hắn, Dung Thụy Thiên chợt trở nên khẩn trương.
Tịch Nhạ Hoài vươn đầu lưỡi, khẽ liếm chiếc cằm đầy đặn của hắn, một đôi đồng tử màu xanh chứa đầy dục vọng rực đỏ, y chậm rãi mút, há mồm ngậm lấy hầu kết đang lăn lộn, lấy lưỡi khẽ liếm.
” Ngô!” Dung Thụy Thiên dùng sức thúc Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài xảo diệu ôm lấy hắn, trực tiếp cắn đầu nhũ nhạt màu trước ngực hắn, đau đến nỗi cả người hắn run rẩy, trong cơ thể đã có một cỗ tê dại quen thuộc dâng lên.
Dung Thụy Thiên hoàng sợ phản kháng:” Không cần….” hắn không sợ đau đớn nhưng hắn lại sợ hãi thân thể mình bị chìm đắm trong biển sâu dục vọng, một chút trêu chọc cũng có phản ứng, loại phản ứng này càng làm cho hắn xấu hổ.
” Không cần cảm thấy xấu hổ, phản ứng nào của em anh cũng thích” Tịch Nhạ Hoài liếm môi Dung Thụy Thiên, lấy cà vạt cột lấy hai tay hắn đặt trên đỉnh đầu, nụ hôn nóng rực dừng trên thân thể phát run của hắn, bàn tay trắng nõn có kỹ xảo âu yếm hắn, hơn nữa nụ hôn gần như ôn nhu kia, cơ hồ đã làm dịu đi sức chống cự của hắn.
Dung Thụy Thiên cả người nóng lên, quần lót bị vội vàng xé rách, bộ vị riêng tư lõa lồ trong không khí, tóc gáy toàn thân Dung Thụy Thiên đều dựng đứng lên, lúc Tịch Nhạ Hoài tựa đầu chôn giữa hai chân hắn liếm lộng.
Hắn gấp đến độ bắt đầu giãy giụa lên, cũng rất nhanh mất hết sức lực dưới sự khiêu khích của Tịch Nhạ Hoài, cùng với loại cảm giác thoát lực sau khi uống rượu chi phối hắn, hắn cắn răng định nhẫn nại, nhưng tiếng ồ ồ thở dốc vẫn nhịn không được thoát ra. Dần dần toàn thân đều nóng quá, ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng ở trong thân thể càng cháy càng mạnh mẽ, từng lỗ chân lông đều như bị thiêu đốt, dòng máu nóng bỏng đỏ tươi điên cuồng chảy dưới da, làn da săn chắc dần thẩm thấu ra mồ hôi tinh mịn.
Tịch Nhạ Hoài dùng đầu lưỡi nóng ướt liếm lên dục vọng hơi ngẩng lên của hắn, mắt đẹp tà mị liếc nhìn Dung Thụy Thiên một cái, nghĩ đến đây là một bộ phận trên thân thể của hắn nên cũng không thấy có gì ghê tởm, y hé miệng, chậm rãi ngậm lấy khối nóng cháy cứng rắn kia, dùng hết thủ đoạn kích thích khiêu khích, *** tục mút lấy, giống như một con dã thú đang ngậm lấy bộ vị yếu ớt nhất của con mồi mà tận tình đùa bỡn.
” Thực khác biệt ” Dung Thụy Thiên bắt lấy bàn tay đang không an phận kia, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhạ Hoài:” Cảm giác thực không giống, hiệu quả chỉnh sửa phần hậu kỳ thật kinh người, ngay từ đầu không nhận ra anh”.
” Em đã nhìn thấy bộ dáng của anh lúc tẩy hết lớp hóa trang, lại ở phim trường xem anh quay chụp, hơn nữa tiếp xúc với anh nhiều, cho nên khi đến rạp chiếu phim sẽ có thể cảm nhận được rất nhiều” bất quá vẫn thật cao hứng khi hắn đi xem phim.
” Chưa hết, nhân vật rất phù hợp với anh, diễn lại thật sự nhập tâm, xem rất tuyệt, khiến cho tôi muốn xem những tác phẩm điện ảnh mà anh đã từng đóng ” Dung Thụy Thiên híp mắt cười, lại bắt lấy bàn tay không an phận của Tịch Nhạ Hoài.
” Em không nên xem!”.
” Vì sao?”.
” Trước kia đã từng quay rất nhiều phim tạp nham, tạo hình không đủ đẹp, chế tác nhìn sao cũng thấy thô ráp, khuôn mặt hé ra đều xen chút hắc khí, hoàn toàn kéo lại giá trị của bộ phim” Tịch Nhạ Hoài còn thật sự giải thích.
Lúc đầu công ty Tịch Nhạ Hoài tạo cho y một hình tượng mỹ nam như hoa, hơi thở âm nhu cũng không thể chuyển đi được, lại bị bắt quay đi quay lại mấy cái phim thần tượng, chuẩn bị không chu toàn, phim tạp nhiều lắm, tạo hình lại xấu.
” Vậy được rồi” Dung Thụy Thiên nghiêng đầu xem Tịch Nhạ Hoài, trước đó không lâu có xem qua bộ phim y đóng, diễn tốt lắm, bất quá đó hẳn là tác phẩm hai năm trước, những phim trước hơn nữa cũng thực sự là chưa thấy qua.
Tịch Nhạ Hoài đến bên quầy rượu, rót hai ly rượu nói:” Chúc mừng phòng vé phá kỷ lục trăm ngàn, uống cùng anh một ly đi”.
” Tôi không định phá đi hưng trí của anh, nhưng hiện tại không còn sớm, ngày mai anh còn có buổi hoạt động tuyên truyền, ngày khác uống được không?” Dung Thụy Thiên chân trần đi trên thảm, cướp đi ly rượu của Tịch Nhạ Hoài.
” Một ly mà thôi, anh có chừng mực” Tịch Nhạ Hoài ôm lấy Dung Thụy Thiên ngồi bên quầy bar, làm cho hắn ngồi trên đùi mình, ngay sau đó bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn whisky trong ly, rồi sau đó hôn hắn thật sâu.
Dung Thụy Thiên chợt hiểu được ý y muốn uống như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại, hơi thở đượm hương whisky đã trằn trọc gắn bó, hắn theo bản năng định phun ra, nhưng lại bị Tịch Nhạ Hoài chặn miệng lại, mãnh liệt nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng, hắn chống cự phát ra thanh âm cự tuyệt:” Ngô — Tôi tự mình uống”.
Tịch Nhạ Hoài không để ý tới, chỉ là lại uống thêm một ngụm, chậm rãi rót vào miệng Dung Thụy Thiên, cho đến một giọt rượu cuối cùng, chiếc lưỡi lửa nóng mang theo dư vị whisky lướt lên hắn.
” Ngô…” Dung Thụy Thiên bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, tay Tịch Nhạ Hoài xem kẽ vào trong làn tóc đen xõa tung của hắn, ghìm chặt hắn, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át tiến quân thần tốc, điên cuồng liếm hắn, len lõi đến mỗi một góc trong khoang miệng hắn, hung hăng gắn bó chà đạp. Những giọt rượu chưa kịp nuốt xuống mang theo chỉ bạc trong suốt tràn ra ngoài môi Dung Thụy Thiên, theo cằm hắn trượt xuống cổ, Tịch Nhạ Hoài rời khỏi môi hắn, đôi môi đỏ bừng lướt dọc theo những nơi dòng rượu chảy qua mà mút vào.
Cằm, cổ, xương quai xanh, sau đó đến ***g ngực rộng lớn, từng nơi đều bị liếm đến sạch sẽ, thuận tiện để lại dấu vết *** đỏ sẫm, Dung Thụy Thiên hô hấp dồn dập, máu toàn thân đều hừng hực sôi trào, nguyên bản con ngươi màu hổ phách thanh minh giờ đã trở nên mờ mịt mà ướt át, hắn gắt gao bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, hy vọng y dừng lại hành vi cuồng loạn, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ hít thở không thông:” Ân… Dừng tay….”
” Anh muốn em, đã muốn dừng không được rồi ” Tịch Nhạ Hoài đặt hắn lên quầy bar, hơi thở nóng bỏng dừng trên cổ hắn, hai tay thuần thục mà thô lỗ vạch áo sơ mi hắn, bàn tay trắng nõn thon dài *** mị vuốt ve thân thể màu đồng cổ của hắn. Thân thể đàn ông không thể có đường cong lả lướt như phụ nữ, nhưng sự mềm dẻo và xúc cảm cường kiện lại là cái mà phụ nữ không có, tay y yêu say đắm lưu luyến trên người hắn, thỉnh thoảng nghịch đầu nhũ của hắn, Dung Thụy Thiên chợt trở nên khẩn trương.
Tịch Nhạ Hoài vươn đầu lưỡi, khẽ liếm chiếc cằm đầy đặn của hắn, một đôi đồng tử màu xanh chứa đầy dục vọng rực đỏ, y chậm rãi mút, há mồm ngậm lấy hầu kết đang lăn lộn, lấy lưỡi khẽ liếm.
” Ngô!” Dung Thụy Thiên dùng sức thúc Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài xảo diệu ôm lấy hắn, trực tiếp cắn đầu nhũ nhạt màu trước ngực hắn, đau đến nỗi cả người hắn run rẩy, trong cơ thể đã có một cỗ tê dại quen thuộc dâng lên.
Dung Thụy Thiên hoàng sợ phản kháng:” Không cần….” hắn không sợ đau đớn nhưng hắn lại sợ hãi thân thể mình bị chìm đắm trong biển sâu dục vọng, một chút trêu chọc cũng có phản ứng, loại phản ứng này càng làm cho hắn xấu hổ.
” Không cần cảm thấy xấu hổ, phản ứng nào của em anh cũng thích” Tịch Nhạ Hoài liếm môi Dung Thụy Thiên, lấy cà vạt cột lấy hai tay hắn đặt trên đỉnh đầu, nụ hôn nóng rực dừng trên thân thể phát run của hắn, bàn tay trắng nõn có kỹ xảo âu yếm hắn, hơn nữa nụ hôn gần như ôn nhu kia, cơ hồ đã làm dịu đi sức chống cự của hắn.
Dung Thụy Thiên cả người nóng lên, quần lót bị vội vàng xé rách, bộ vị riêng tư lõa lồ trong không khí, tóc gáy toàn thân Dung Thụy Thiên đều dựng đứng lên, lúc Tịch Nhạ Hoài tựa đầu chôn giữa hai chân hắn liếm lộng.
Hắn gấp đến độ bắt đầu giãy giụa lên, cũng rất nhanh mất hết sức lực dưới sự khiêu khích của Tịch Nhạ Hoài, cùng với loại cảm giác thoát lực sau khi uống rượu chi phối hắn, hắn cắn răng định nhẫn nại, nhưng tiếng ồ ồ thở dốc vẫn nhịn không được thoát ra. Dần dần toàn thân đều nóng quá, ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng ở trong thân thể càng cháy càng mạnh mẽ, từng lỗ chân lông đều như bị thiêu đốt, dòng máu nóng bỏng đỏ tươi điên cuồng chảy dưới da, làn da săn chắc dần thẩm thấu ra mồ hôi tinh mịn.
Tịch Nhạ Hoài dùng đầu lưỡi nóng ướt liếm lên dục vọng hơi ngẩng lên của hắn, mắt đẹp tà mị liếc nhìn Dung Thụy Thiên một cái, nghĩ đến đây là một bộ phận trên thân thể của hắn nên cũng không thấy có gì ghê tởm, y hé miệng, chậm rãi ngậm lấy khối nóng cháy cứng rắn kia, dùng hết thủ đoạn kích thích khiêu khích, *** tục mút lấy, giống như một con dã thú đang ngậm lấy bộ vị yếu ớt nhất của con mồi mà tận tình đùa bỡn.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa