Sửu Thúc
Chương 29
Khi tỉnh dậy cũng đã muốn bảy giờ.
Dung Thụy Thiên vội vàng rửa mặt chải đầu sửa sang lại mình, cầm lấy bao công văn trên sô pha rời đi. Khi hắn ngồi xe điện trở lại công ty, bước vào thang máy lên tầng mười lăm cất đồ xong liền vội vàng đến văn phòng Tô Nhiên.
Tô Nhiên nói giản lược về phần nội dung. Ngụ ý là làm cho Dung Thụy Thiên vẫn làm trong văn phòng như trước, điều này làm cho hắn nghi hoặc. Hắn bố trí công tác cho nhân viên phim trường, nhân lúc nhà chỉ đạo diễn xuất bị điều đến bên người Tô Nhiên, mới bất đắc dĩ bị bắt ở trong văn phòng làm báo biểu, chờ đến lúc nhà chỉ đạo xong việc rồi hắn mới được trở về cương vị của mình, nhưng nghe khẩu khí Tô Nhiên tựa hồ vẫn muốn cho hắn làm việc ở công thất.
Nếu làm trong công thất liền ý nghĩa rằng thời gian đi phim trường sẽ ít đi, nghĩ đến sau này cơ hội gặp Tịch Nhạ Hoài cũng sẽ càng ít, trong lòng hắn mãnh liệt dâng lên một cỗ mất mát.
Hắn nhịn không được muốn hỏi Tô Nhiên nguyên nhân, lại cảm thấy bất quá là chỉ ở văn phòng sáu ngày, nếu mạo muội hỏi việc này thì cũng không tốt lắm, thế là buồn thanh không nói mà trở lại văn phòng. Vừa thấy đến văn kiện cùng biên lai đặt trên bàn, huyệt thái dương liền nhảy lên, người khác nghĩ rằng ngồi trong văn phòng sẽ thực nhẹ nhàng, nhưng đối với người bằng cấp không cao lại không có kỹ thuật như hắn mà nói thì đau khổ càng nhiều.
Tư liệu này, bảng này, báo biểu này, cả ngày ngồi đối mặt với máy tính, so với làm việc thể lực ở phim trường còn mệt hơn. Đương nhiên đây là vì hắn gần như chưa làm qua công việc thống kê, rất nhiều này nọ đều là xa lạ, muốn nắm được mấy cái này thì so với người bình thường càng khó hơn.
Cho đến khi đem tư liệu quay chụp ngày hôm qua sửa sang lại rồi đưa cho Phương Vĩ Đông thì đã đến thời gian tan tầm. Dung Thụy Thiên thu thập tài liệu trên bàn xong, thanh âm đi động liền vang lên, vừa thấy là Tịch Nhạ Hoài điện báo liền tiếp máy:” Anh bên kia xong rồi?” sáng nay y giống như có rất nhiều công tác.
” Ân”.
“Anh ở đâu?”
” Anh ở cửa công ty”.
“A?” tối hôm qua y có tiệc rượu buôn bán, trở về ngủ không được bao lâu liền phải đứng lên, nếu y có muốn chạy nhanh đến thì tựa hồ cũng sẽ đến trễ, mà cho dù y đến trễ thì mình cũng sẽ không trách cứ y không giữ lời.
” Tối hôm qua hẹn nhau sáu giờ”.
Dung Thụy Thiên kinh ngạc nở nụ cười, tựa hồ không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài sẽ giữ lời như thế:” Tôi xuống dưới tìm anh” dứt lời liền đứng dậy rời khỏi văn phòng, vừa mới đi vào thang máy, trong thang máy liền đi ra một người, hắn không khỏi giật mình, thấp giọng chào hỏi với đối phương:” Nhĩ hảo”
Hạng Thanh Uyên gặp thoáng qua hắn, nghe được tiếng chào hỏi của hắn, hơi hơi gật đầu, ánh mắt giống như không quen mà nhìn người xa lạ, tựa hồ không biết hắn là nhân viên văn phòng.
Dung Thụy Thiên cúi đầu đi vào thang máy, Hạng Thanh Uyên đến Quân Hào làm tổng giám đốc hành chính, tuổi rất trẻ, lý lịch cũng rất sâu, nghe đồn hắn là nhà sản xuất bên Hoàn Á, nhân dịp Tân Đồ Hiên đi Nhật Bản, đặc biệt chỉ định hắn đến Quân Hào công tác, mà bộ phận tuyên truyền hắn đảm nhiệm là ngành trung tâm của Quân Hào.
Hạng Thanh Uyên xuyên qua hành lang, đẩy ra phòng quản lý, rồi mới lấy diện thoại cầm tay gọi cho Phương Vĩ Đông, khi điện thoại thông liền không chút khách khí mệnh lệnh:” Đem bản dự toán công thất cuối tháng lên đây”.
Cho đến khi Phương Vĩ Đông đi vào văn phòng, đưa bảng biểu dự toán trong tay đưa cho Hạng Thanh Uyên, liền nhìn thấy hắn không chút thay đổi mà dùng khuôn mặt tuấn nhã mê người, vô cùng lưu loát bắt đầu tự thuật nội dung công tác:” Hội nghị mười giờ sáng ngày mai hủy bỏ, sau đó sao chép mười bản tư liệu hội nghị đưa cho quản lý các ngành, thuận tiện bảo bọn họ đưa báo biểu tài vụ trong tháng lên, tiếp theo trả thù lao cho vị Tống tiên sinh này, tổ kịch ngày mai muốn thuê sân bãi của hắn quay chụp ba ngày, khách sạn dừng chân đều đã tìm tốt lắm, cả đêm mười vạn, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cần phải đem giá hạ xuống còn năm vạn, cũng phải cam đoan từng nhân viên công tác đều có chỗ ngủ, sau đó huỷ bỏ tất cả hoạt động sau tám giờ đêm nay của tôi, gọi điện cho người đại diện của Tuyết Lê, tôi có việc cần bàn bạc với hắn…Tháng sau Trác Thích Mặc trở về, hai ngày này thuê nhân viên quét dọn đến nhà hắn tiến hành xử lý trừ khuẩn toàn bộ căn nhà, thảm cũng phải rửa sạch, còn có thức ăn trong tủ lạnh phải dự trữ đầy đủ trước khi hắn trở về, nhân viên vệ sinh lần trước không làm tốt việc này, sau này tôi không muốn thấy hắn lần nữa….”
Hạng Thanh Uyên có một khuôn mặt so với phụ nữ còn muốn tinh xảo hơn, thanh âm lại cực kỳ khàn khàn, ngữ tốc rất nhanh mà cũng rất nhẹ, cần phải chuyên chú mới biết được hắn đang nói cái gì, khi hắn bùm bùm lại không tạm dừng mà hoàn thành bài “diễn thuyết”, liền ngẩng đầu nhìn Phương Vĩ Đông đang không ngừng ghi lại chi tiết:” Còn gì nữa không, anh đi ra ngoài làm việc đi” nói xong lại bổ sung một câu:” Kêu người làm báo biểu đến văn phòng một chuyến”.
” Có vấn đề gì sao?” Phương Vĩ Đông không yên bất an hỏi, báo biểu là Dung Thụy Thiên làm, cho tới nay đều không có vấn đề gì, thế là liền nói:” Nếu có chỗ nào sai, tôi lập tức đi sửa chữa”.
” Không có sai lầm” Hạng Thanh Uyên lật xem báo biểu, dùng ánh mắt động lòng người pha lẫn tà khí cùng lạnh lùng nói:” Nhìn ra thái độ làm việc còn nghiêm túc, tôi muốn hỏi hắn một chút, có hứng thú đến chỗ của tôi công tác hay không”.
Phương Vĩ Đông mặt lạnh xuống.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh khắc lên nhà ăn những mảnh nhỏ màu vàng óng, bố trí trong nhà ăn thật sự có cách điệu, từng gian đều mang theo màu sắc cổ điển của thủy tạ lầu các, thoạt nhìn càng thích ý, theo bên cửa sổ nhìn lại, ánh vào mi mắt là tiểu kiều lưu thủy () cổ kính, phảng phất như thế ngoại đào viên chân chính.
Âm nhạc du dương nhẹ nhàng phất qua trong không khí, khăn trải bàn màu trắng cổ điển điểm tô cho bàn ăn hình vuông càng thêm cao nhã, trên mặt bàn bày đầy thức ăn mỹ vị ngon miệng, mỗi loại thức ăn đều thực tinh xảo, thoạt nhìn rất ngon, đương nhiên giá cả cũng sang quý.
Bất quá dưới ánh mắt của một người sống an nhàn sung sướng như Tịch Nhạ Hoài, ăn mấy thứ này dường như là chuyện thực bình thường nhưng thái độ y đối với hắn cũng thực thân thiết, không bày ra cái giá, điều này làm cho Dung Thụy Thiên đối với kẻ có tiền có cái nhìn mới.
Dung Thụy Thiên ăn thức ăn trước mặt, nhìn Tịch Nhạ Hoài tự nhiên tháo xuống kính đen, mũ, còn có khẩu trang che khuất khuôn mặt, giống như làm ma pháp mà hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, còn có tóc ngắn sạch sẽ kia.
“Sao anh lại cắt tóc?” tóc của nghệ sĩ không phải nói cắt là cắt, mỗi một lần đổi kiểu tóc sẽ duy trì hình tượng trong một đoạn thời gian, hơn nữa gần đây còn đang đóng phim, đột nhiên cắt tóc cũng không tốt.
Tịch Nhạ Hoài đặt kính đen cùng mũ lên mép sô pha, không để ý nói:” Thời tiết quá nóng, cắt cho mát mẻ” dứt lời, đón nhận ánh nhìn chăm chú của hắn:” Như vậy đẹp trai không?” lần trước trên du thuyền, y nói thích người tóc ngắn, ngay cả Kiều – cái loại đàn ông trắng nõn này cũng là tóc ngắn sạch sẽ.
” Đẹp trai” Dung Thụy Thiên thành thực trả lời, tóc ngắn của hắn được nhà tạo mẫu thiết kế rất đẹp, một bộ tinh thần chấn hưng, kết hợp với vẻ tuấn mỹ bức người của hắn, tràn ngập một loại quyến rũ dã tính khêu gợi.
Tim Tịch Nhạ Hoài đập bịch bịch. Vô số người khen ngợi kiểu tóc mới của hắn, hắn lại không có cảm giác gì, giống như được khen ngợi là một chuyện đương nhiên, nhưng Dung Thụy Thiên chỉ đơn giản nói hai chữ” đẹp trai ” thì hắn tựa như được ăn mật, nếu khi chụp diễn phải đội tóc giả cũng không sao cả.
” Ngày mai anh phải đi chụp ngoại cảnh, em đi cùng tổ kịch sao?”.
” Còn chưa biết nữa” Dung Thụy Thiên cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, nếu đi chụp ngoại cảnh thì hôm nay Tô Nhiên sẽ bảo hắn chuẩn bị này nọ, nhưng y lại không nhắc đến mấy việc này, tựa hồ là cố lý giữ hắn lại công ty, lại không rõ chức vụ cụ thể xác thực của hắn là gì.
Ánh mắt Tịch Nhạ Hoài ôn nhuận nhìn Dung Thụy Thiên, nhìn thân thể hắn dưới ngọn đèn có vẻ cao ngất, còn có tóc đen tế nhuyễn ôm lấy khuôn mặt cương nghị kia…
Chú ý tới tầm mắt đánh giá của hắn, Dung Thụy Thiên theo tiềm thức tránh đi hắn.
Tịch Nhạ Hoài bắt đầu phát ra đau lòng, nhịn không được muốn hỏi chuyện khuôn mặt của hắn, nhưng Dung Thụy Thiên lại đánh gãy hắn, xảo diệu nói sang chuyện khác.
Tịch Nhạ Hoài không có cách hỏi lại, cũng không muốn phá hư không khí hòa hợp giữa bọn họ lúc này, chờ cơm nước xong, hắn lưu luyến không rời đưa Dung Thụy Thiên đến tàu điện, nhìn hắn đi vào, liền vội vàng trở lại phim trường, tiến hành công tác quay chụp đêm nay.
Dung Thụy Thiên về đến nhà đã muốn tám giờ khuya, khi hắn bước vào phòng khách liền cảm giác không thích hợp, trong phòng bay ra mùi rượu nồng nặc, mơ hồ có hơi thở của người khác, trong lòng hắn hoảng hốt, sờ soạng mở đèn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều đang nằm trên sô pha.
Dung Thụy Thiên sắc mặt xanh mét kéo hắn dậy:” Cậu uống bao nhiêu rượu?! Tôi không phải đã bảo cậu đừng đến đây nữa sao?!”.
” Em tưởng anh sẽ không bao giờ trở lại nữa” Kiều kích động nhào vào trong ngực hắn:” Nếu anh không thích em, chúng ta đây làm bạn bè bình thường….”
“….”
” Làm bạn bè cũng không được sao?”
Dung Thụy Thiên chịu không nổi đẩy hắn ra.
Ánh mắt Kiều lạnh lẽo nhìn hắn, nhìn vào dấu hôn màu đỏ trên cổ hắn, khí thế bức người hỏi:” Anh cùng một chỗ với Tịch Nhạ Hoài, hắn có biết tất cả chuyện của anh, bao gồm mặt của anh, những việc qua đi của anh…”
“Những việc đó đều đã trôi qua! Tôi không muốn nhắc lại!” Dung Thụy Thiên phiền táo bỏ hắn ra:” Đưa chìa khóa cho tôi”.
“Chìa khóa gì?”
” Không có chìa khóa thì sao cậu có thể tiến vào?”
” Loại khóa trình độ này không làm khó được em”.
Dung Thụy Thiên cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên thấy trên bàn cơm đặt đầy thức ăn, mỗi loại thức ăn đều là hắn yêu thích, còn có hai bình rượu đỏ độ rượu cao nhất, chỉ là bên trong trống rỗng.
“Hôm nay là sinh nhật của em, trước kia anh đều cùng nhau trải qua với em, em vốn không nghĩ quấy rầy anh, nhưng ở thành thị xa lạ, em trừ anh ra, người nào cũng không biết”.
Không khí đột nhiên đặc quến như nhựa cao su, dưới ánh sáng trắng nhợt, bọn họ nhìn lẫn nhau. Đáy mắt Dung Thụy Thiên giống như thành thị trong cơn mưa to, trống rỗng mà lại lạnh như băng, đôi môi cánh hoa dưới sống mũi cao tạo nên một độ cong lạnh lùng cứng rắn, hắn trầm mặc không lên tiếng đem thức ăn vào phòng bếp, lại trở ra phòng khách, đem cháo hoa đã nấu tốt đặt trước mặt hắn:” Sau này, uống ít rượu một chút”.
Hốc mắt Kiều bắt đầu đỏ lên, hắn nâng tay che lấy khuôn mặt, giữa những khe hở tràn ra chất lỏng đau thương ẩm ướt nóng hổi.
Chú thích:
() Tiểu kiều lưu thủy: Tiểu kiều là cầu nhỏ => cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua.
Dung Thụy Thiên vội vàng rửa mặt chải đầu sửa sang lại mình, cầm lấy bao công văn trên sô pha rời đi. Khi hắn ngồi xe điện trở lại công ty, bước vào thang máy lên tầng mười lăm cất đồ xong liền vội vàng đến văn phòng Tô Nhiên.
Tô Nhiên nói giản lược về phần nội dung. Ngụ ý là làm cho Dung Thụy Thiên vẫn làm trong văn phòng như trước, điều này làm cho hắn nghi hoặc. Hắn bố trí công tác cho nhân viên phim trường, nhân lúc nhà chỉ đạo diễn xuất bị điều đến bên người Tô Nhiên, mới bất đắc dĩ bị bắt ở trong văn phòng làm báo biểu, chờ đến lúc nhà chỉ đạo xong việc rồi hắn mới được trở về cương vị của mình, nhưng nghe khẩu khí Tô Nhiên tựa hồ vẫn muốn cho hắn làm việc ở công thất.
Nếu làm trong công thất liền ý nghĩa rằng thời gian đi phim trường sẽ ít đi, nghĩ đến sau này cơ hội gặp Tịch Nhạ Hoài cũng sẽ càng ít, trong lòng hắn mãnh liệt dâng lên một cỗ mất mát.
Hắn nhịn không được muốn hỏi Tô Nhiên nguyên nhân, lại cảm thấy bất quá là chỉ ở văn phòng sáu ngày, nếu mạo muội hỏi việc này thì cũng không tốt lắm, thế là buồn thanh không nói mà trở lại văn phòng. Vừa thấy đến văn kiện cùng biên lai đặt trên bàn, huyệt thái dương liền nhảy lên, người khác nghĩ rằng ngồi trong văn phòng sẽ thực nhẹ nhàng, nhưng đối với người bằng cấp không cao lại không có kỹ thuật như hắn mà nói thì đau khổ càng nhiều.
Tư liệu này, bảng này, báo biểu này, cả ngày ngồi đối mặt với máy tính, so với làm việc thể lực ở phim trường còn mệt hơn. Đương nhiên đây là vì hắn gần như chưa làm qua công việc thống kê, rất nhiều này nọ đều là xa lạ, muốn nắm được mấy cái này thì so với người bình thường càng khó hơn.
Cho đến khi đem tư liệu quay chụp ngày hôm qua sửa sang lại rồi đưa cho Phương Vĩ Đông thì đã đến thời gian tan tầm. Dung Thụy Thiên thu thập tài liệu trên bàn xong, thanh âm đi động liền vang lên, vừa thấy là Tịch Nhạ Hoài điện báo liền tiếp máy:” Anh bên kia xong rồi?” sáng nay y giống như có rất nhiều công tác.
” Ân”.
“Anh ở đâu?”
” Anh ở cửa công ty”.
“A?” tối hôm qua y có tiệc rượu buôn bán, trở về ngủ không được bao lâu liền phải đứng lên, nếu y có muốn chạy nhanh đến thì tựa hồ cũng sẽ đến trễ, mà cho dù y đến trễ thì mình cũng sẽ không trách cứ y không giữ lời.
” Tối hôm qua hẹn nhau sáu giờ”.
Dung Thụy Thiên kinh ngạc nở nụ cười, tựa hồ không nghĩ tới Tịch Nhạ Hoài sẽ giữ lời như thế:” Tôi xuống dưới tìm anh” dứt lời liền đứng dậy rời khỏi văn phòng, vừa mới đi vào thang máy, trong thang máy liền đi ra một người, hắn không khỏi giật mình, thấp giọng chào hỏi với đối phương:” Nhĩ hảo”
Hạng Thanh Uyên gặp thoáng qua hắn, nghe được tiếng chào hỏi của hắn, hơi hơi gật đầu, ánh mắt giống như không quen mà nhìn người xa lạ, tựa hồ không biết hắn là nhân viên văn phòng.
Dung Thụy Thiên cúi đầu đi vào thang máy, Hạng Thanh Uyên đến Quân Hào làm tổng giám đốc hành chính, tuổi rất trẻ, lý lịch cũng rất sâu, nghe đồn hắn là nhà sản xuất bên Hoàn Á, nhân dịp Tân Đồ Hiên đi Nhật Bản, đặc biệt chỉ định hắn đến Quân Hào công tác, mà bộ phận tuyên truyền hắn đảm nhiệm là ngành trung tâm của Quân Hào.
Hạng Thanh Uyên xuyên qua hành lang, đẩy ra phòng quản lý, rồi mới lấy diện thoại cầm tay gọi cho Phương Vĩ Đông, khi điện thoại thông liền không chút khách khí mệnh lệnh:” Đem bản dự toán công thất cuối tháng lên đây”.
Cho đến khi Phương Vĩ Đông đi vào văn phòng, đưa bảng biểu dự toán trong tay đưa cho Hạng Thanh Uyên, liền nhìn thấy hắn không chút thay đổi mà dùng khuôn mặt tuấn nhã mê người, vô cùng lưu loát bắt đầu tự thuật nội dung công tác:” Hội nghị mười giờ sáng ngày mai hủy bỏ, sau đó sao chép mười bản tư liệu hội nghị đưa cho quản lý các ngành, thuận tiện bảo bọn họ đưa báo biểu tài vụ trong tháng lên, tiếp theo trả thù lao cho vị Tống tiên sinh này, tổ kịch ngày mai muốn thuê sân bãi của hắn quay chụp ba ngày, khách sạn dừng chân đều đã tìm tốt lắm, cả đêm mười vạn, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cần phải đem giá hạ xuống còn năm vạn, cũng phải cam đoan từng nhân viên công tác đều có chỗ ngủ, sau đó huỷ bỏ tất cả hoạt động sau tám giờ đêm nay của tôi, gọi điện cho người đại diện của Tuyết Lê, tôi có việc cần bàn bạc với hắn…Tháng sau Trác Thích Mặc trở về, hai ngày này thuê nhân viên quét dọn đến nhà hắn tiến hành xử lý trừ khuẩn toàn bộ căn nhà, thảm cũng phải rửa sạch, còn có thức ăn trong tủ lạnh phải dự trữ đầy đủ trước khi hắn trở về, nhân viên vệ sinh lần trước không làm tốt việc này, sau này tôi không muốn thấy hắn lần nữa….”
Hạng Thanh Uyên có một khuôn mặt so với phụ nữ còn muốn tinh xảo hơn, thanh âm lại cực kỳ khàn khàn, ngữ tốc rất nhanh mà cũng rất nhẹ, cần phải chuyên chú mới biết được hắn đang nói cái gì, khi hắn bùm bùm lại không tạm dừng mà hoàn thành bài “diễn thuyết”, liền ngẩng đầu nhìn Phương Vĩ Đông đang không ngừng ghi lại chi tiết:” Còn gì nữa không, anh đi ra ngoài làm việc đi” nói xong lại bổ sung một câu:” Kêu người làm báo biểu đến văn phòng một chuyến”.
” Có vấn đề gì sao?” Phương Vĩ Đông không yên bất an hỏi, báo biểu là Dung Thụy Thiên làm, cho tới nay đều không có vấn đề gì, thế là liền nói:” Nếu có chỗ nào sai, tôi lập tức đi sửa chữa”.
” Không có sai lầm” Hạng Thanh Uyên lật xem báo biểu, dùng ánh mắt động lòng người pha lẫn tà khí cùng lạnh lùng nói:” Nhìn ra thái độ làm việc còn nghiêm túc, tôi muốn hỏi hắn một chút, có hứng thú đến chỗ của tôi công tác hay không”.
Phương Vĩ Đông mặt lạnh xuống.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh khắc lên nhà ăn những mảnh nhỏ màu vàng óng, bố trí trong nhà ăn thật sự có cách điệu, từng gian đều mang theo màu sắc cổ điển của thủy tạ lầu các, thoạt nhìn càng thích ý, theo bên cửa sổ nhìn lại, ánh vào mi mắt là tiểu kiều lưu thủy () cổ kính, phảng phất như thế ngoại đào viên chân chính.
Âm nhạc du dương nhẹ nhàng phất qua trong không khí, khăn trải bàn màu trắng cổ điển điểm tô cho bàn ăn hình vuông càng thêm cao nhã, trên mặt bàn bày đầy thức ăn mỹ vị ngon miệng, mỗi loại thức ăn đều thực tinh xảo, thoạt nhìn rất ngon, đương nhiên giá cả cũng sang quý.
Bất quá dưới ánh mắt của một người sống an nhàn sung sướng như Tịch Nhạ Hoài, ăn mấy thứ này dường như là chuyện thực bình thường nhưng thái độ y đối với hắn cũng thực thân thiết, không bày ra cái giá, điều này làm cho Dung Thụy Thiên đối với kẻ có tiền có cái nhìn mới.
Dung Thụy Thiên ăn thức ăn trước mặt, nhìn Tịch Nhạ Hoài tự nhiên tháo xuống kính đen, mũ, còn có khẩu trang che khuất khuôn mặt, giống như làm ma pháp mà hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, còn có tóc ngắn sạch sẽ kia.
“Sao anh lại cắt tóc?” tóc của nghệ sĩ không phải nói cắt là cắt, mỗi một lần đổi kiểu tóc sẽ duy trì hình tượng trong một đoạn thời gian, hơn nữa gần đây còn đang đóng phim, đột nhiên cắt tóc cũng không tốt.
Tịch Nhạ Hoài đặt kính đen cùng mũ lên mép sô pha, không để ý nói:” Thời tiết quá nóng, cắt cho mát mẻ” dứt lời, đón nhận ánh nhìn chăm chú của hắn:” Như vậy đẹp trai không?” lần trước trên du thuyền, y nói thích người tóc ngắn, ngay cả Kiều – cái loại đàn ông trắng nõn này cũng là tóc ngắn sạch sẽ.
” Đẹp trai” Dung Thụy Thiên thành thực trả lời, tóc ngắn của hắn được nhà tạo mẫu thiết kế rất đẹp, một bộ tinh thần chấn hưng, kết hợp với vẻ tuấn mỹ bức người của hắn, tràn ngập một loại quyến rũ dã tính khêu gợi.
Tim Tịch Nhạ Hoài đập bịch bịch. Vô số người khen ngợi kiểu tóc mới của hắn, hắn lại không có cảm giác gì, giống như được khen ngợi là một chuyện đương nhiên, nhưng Dung Thụy Thiên chỉ đơn giản nói hai chữ” đẹp trai ” thì hắn tựa như được ăn mật, nếu khi chụp diễn phải đội tóc giả cũng không sao cả.
” Ngày mai anh phải đi chụp ngoại cảnh, em đi cùng tổ kịch sao?”.
” Còn chưa biết nữa” Dung Thụy Thiên cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, nếu đi chụp ngoại cảnh thì hôm nay Tô Nhiên sẽ bảo hắn chuẩn bị này nọ, nhưng y lại không nhắc đến mấy việc này, tựa hồ là cố lý giữ hắn lại công ty, lại không rõ chức vụ cụ thể xác thực của hắn là gì.
Ánh mắt Tịch Nhạ Hoài ôn nhuận nhìn Dung Thụy Thiên, nhìn thân thể hắn dưới ngọn đèn có vẻ cao ngất, còn có tóc đen tế nhuyễn ôm lấy khuôn mặt cương nghị kia…
Chú ý tới tầm mắt đánh giá của hắn, Dung Thụy Thiên theo tiềm thức tránh đi hắn.
Tịch Nhạ Hoài bắt đầu phát ra đau lòng, nhịn không được muốn hỏi chuyện khuôn mặt của hắn, nhưng Dung Thụy Thiên lại đánh gãy hắn, xảo diệu nói sang chuyện khác.
Tịch Nhạ Hoài không có cách hỏi lại, cũng không muốn phá hư không khí hòa hợp giữa bọn họ lúc này, chờ cơm nước xong, hắn lưu luyến không rời đưa Dung Thụy Thiên đến tàu điện, nhìn hắn đi vào, liền vội vàng trở lại phim trường, tiến hành công tác quay chụp đêm nay.
Dung Thụy Thiên về đến nhà đã muốn tám giờ khuya, khi hắn bước vào phòng khách liền cảm giác không thích hợp, trong phòng bay ra mùi rượu nồng nặc, mơ hồ có hơi thở của người khác, trong lòng hắn hoảng hốt, sờ soạng mở đèn lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều đang nằm trên sô pha.
Dung Thụy Thiên sắc mặt xanh mét kéo hắn dậy:” Cậu uống bao nhiêu rượu?! Tôi không phải đã bảo cậu đừng đến đây nữa sao?!”.
” Em tưởng anh sẽ không bao giờ trở lại nữa” Kiều kích động nhào vào trong ngực hắn:” Nếu anh không thích em, chúng ta đây làm bạn bè bình thường….”
“….”
” Làm bạn bè cũng không được sao?”
Dung Thụy Thiên chịu không nổi đẩy hắn ra.
Ánh mắt Kiều lạnh lẽo nhìn hắn, nhìn vào dấu hôn màu đỏ trên cổ hắn, khí thế bức người hỏi:” Anh cùng một chỗ với Tịch Nhạ Hoài, hắn có biết tất cả chuyện của anh, bao gồm mặt của anh, những việc qua đi của anh…”
“Những việc đó đều đã trôi qua! Tôi không muốn nhắc lại!” Dung Thụy Thiên phiền táo bỏ hắn ra:” Đưa chìa khóa cho tôi”.
“Chìa khóa gì?”
” Không có chìa khóa thì sao cậu có thể tiến vào?”
” Loại khóa trình độ này không làm khó được em”.
Dung Thụy Thiên cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên thấy trên bàn cơm đặt đầy thức ăn, mỗi loại thức ăn đều là hắn yêu thích, còn có hai bình rượu đỏ độ rượu cao nhất, chỉ là bên trong trống rỗng.
“Hôm nay là sinh nhật của em, trước kia anh đều cùng nhau trải qua với em, em vốn không nghĩ quấy rầy anh, nhưng ở thành thị xa lạ, em trừ anh ra, người nào cũng không biết”.
Không khí đột nhiên đặc quến như nhựa cao su, dưới ánh sáng trắng nhợt, bọn họ nhìn lẫn nhau. Đáy mắt Dung Thụy Thiên giống như thành thị trong cơn mưa to, trống rỗng mà lại lạnh như băng, đôi môi cánh hoa dưới sống mũi cao tạo nên một độ cong lạnh lùng cứng rắn, hắn trầm mặc không lên tiếng đem thức ăn vào phòng bếp, lại trở ra phòng khách, đem cháo hoa đã nấu tốt đặt trước mặt hắn:” Sau này, uống ít rượu một chút”.
Hốc mắt Kiều bắt đầu đỏ lên, hắn nâng tay che lấy khuôn mặt, giữa những khe hở tràn ra chất lỏng đau thương ẩm ướt nóng hổi.
Chú thích:
() Tiểu kiều lưu thủy: Tiểu kiều là cầu nhỏ => cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa