Sửu Nương Nương
Chương 63: Đằng Vân Phượng Dược
Đằng Vân nhận được bái thiếp của Vạn Niên Hầu phủ, tưởng Tiết Hậu Dương muốn tới, dù sao hiện tại thân phận của Đằng Vân cũng là Hầu gia, tuy không có địa vị cao như Vạn Niên hầu, nhưng cũng là nhất triêu vi thần, mấy ngày nay có rất nhiều đại thần đến bái phủ.
Chẳng qua Đằng Vân không ngờ, người tới không phải Tiết Hậu Dương, mà là Đằng Thường.
Tiết Hậu Dương cũng theo Đằng Thường tới, nhưng đi tới cửa liền dừng, sai hạ nhân cầm lễ vật, bản thân hắn không tiến vào.
Đằng Vân dưỡng thương hảo, tinh thần đã khá nhiều, chủ yếu nhất là tay phải đã có tri giác, mỗi ngày Tiết vương nhượng ngự y lại đây, còn đưa một ít thuốc bổ, sai Khương Dụ mang đồ ăn đến, chuẩn Đằng Vân nghỉ ngơi.
Đằng Thường thấy khí sắc của hắn tốt hơn ngày ở Minh Thủy nhiều, mới buông tâm.
Đằng Vân không biết đối phương đã biết được thân phận của mình, còn khách khí mời Đằng Thường vào phòng, phân phó hạ nhân pha trà ngon.
Đằng Thường sai hạ nhân đưa lễ vật tặng Đằng Vân lên, Đằng Vân cảm tạ, liền để một bên, Đằng Thường lại cười nói: “Hầu gia không muốn mở ra xem sao?”
Mở lễ vật trước mặt khách nhân quả thật có chút vô lễ, nhưng đối phương đã nói vậy , Đằng Vân liền mở hộp gấm, bên trong là văn phòng tứ bảo.
Năm đó Đằng Thường dạy Đằng Vân đọc sách, lễ vật đầu tiên cũng là văn phòng tứ bảo, Đằng Vân ngẩn người, dưới nghiên mực còn có một trang giấy, tùy tay rút ra, Đằng Vân lập tức khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Đằng Thường.
Trên đó chỉ viết tám chữ, nét chữ cứng cáp sắc sảo —— Bài không vụ chuyển, Đằng vân phượng dược.
Đằng Thường vẫn mỉm cười, nói: “Hầu gia, chữ Đằng mỗ viết thế nào? Có thể vào pháp nhãn sao?”
Đằng Vân cầm trang giấy, lăng lăng nhìn y, Đằng Thường thở dài, ngược lại nói: “Thân thể ngươi tốt chứ?”
Đằng Vân dừng một chút, lập tức gật gật đầu, nói: “Không biết… Không biết sao tiên sinh biết được.”
Sắc mặt Đằng Thường thay đổi, thu ý cười, nghiêm mặt nói: “Ta thấy được công văn của ngươi ở thư phòng của Vạn Niên hầu, lúc ấy liền biết… E là chuyện này, không chỉ ta biết, ngay cả Vạn Niên hầu cũng đã nhìn ra, bên Tiết vương ta không thể khẳng định, nhưng y từng vài lần thăm dò ta.”
Đằng Vân rũ mi mắt, trách không được đã nhiều ngày Tiết Quân Lương ân cần như vậy, bất quá Đằng Vân không nghĩ tới Tiết Quân Lương cũng biết hoàng hậu và hắn là một, càng khẳng định Tiết vương vì biết mình là Đằng Vân, muốn tính kế mình.
Đằng Vân nói: “Cho ngươi thiêm phiền toái.”
Đằng Thường nói: “Không phải, nói thật, ta thực cao hứng, ta chưa bao giờ dám nghĩ một ngày kia chúng ta còn có thể ngồi xuống nói một câu.”
Đằng Vân sợ trong phủ có mật thám của Tiết Quân Lương, liền vẫy lui hết người, mới tiếp tục nói: “Là ta liên lụy ngươi, nếu không phải… Ngươi cũng không cần đến Tiết quốc, lại càng không cần…”
Đằng Thường nghe hắn nói đứt quãng, biết hắn nói mình vì đón tro cót của Đằng Vân, đưa Đằng Thiển Y đến hòa thân, mới bị gả cho Tiết Hậu Dương.
“Có một việc, ta không tính lừa ngươi, cho nên muốn nói với ngươi.”
Đằng Thường không đợi hắn đáp lời, lại nói: “Mặc kệ sau này ngươi thấy ta thế nào… Ngươi không cần tự trách mình, kỳ thật ta cũng không làm được gì cho ngươi, hiện giờ tại Vạn Niên Hầu phủ, trong lòng ta là nguyện ý.”
Đằng Vân mở to hai mắt nhìn y, tựa hồ cảm thấy mình nghe lầm .
Đằng Thường nói: “Mới đầu đích thật ta muốn lợi dụng Tiết Hậu Dương, mới bằng lòng tiến Vạn Niên Hầu phủ, chẳng qua sau đó… Đằng mỗ không thể không nói, Hầu gia là một người thực thiện tâm, ta bội phục hắn, nhưng tới bây giờ, chỉ sợ tầng bội phục này đã thay đổi, ngay cả chính mình cũng ngăn không được.”
Lần này Đằng Vân đã nghe rõ, giật mình khiếp sợ, bởi vì trong lòng hắn căn bản chưa từng nghĩ giữa hai nam nhân có thể có tình cảm gì, lúc trước Đằng Thường làm nam thê gả cho Tiết Hậu Dương, Đằng Vân cũng chỉ nghĩ là nhục nhã mà thôi.
“Ngươi…”
Trong lòng Đằng Vân loạn thất bát tao, hắn không biết nói gì cho phải, nếu nói vì chuyện này mà chán ghét Đằng Thường, điều đó không có khả năng, dù sao Đằng Thường cũng là người chí thân của hắn, nhưng nhất thời hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Đằng Thường cười nói: “Ta trung tâm nửa đời người, quốc gia lại không có, có lẽ từ nay về sau ngươi cũng sẽ khinh thường ta, chẳng qua lòng ta đã quyết.”
“Không không.”
Đằng Vân vội vàng khoát tay nói: “Ta trăm triệu không dám khinh thường thúc… Khụ, Đằng tiên sinh, chính là nhất thời phản ứng không kịp, ta không nghĩ tới…”
“Ta biết tính tình của ngươi.”
Y đang nói, đột nhiên bên ngoài một trận xôn xao, Đằng Vân đứng dậy muốn hỏi bên ngoài đang làm gì, cửa đã bị đẩy ra, Tiết Quân Lương một thân y phục thường ngày đi đến, phía sau chỉ theo hai tùy tùng, ngay cả Khương Dụ cũng không mang.
Trong lòng Đằng Vân máy động, vội vàng đóng hộp gấm lại, hiển nhiên động tác nhỏ này không thoát được chú ý của Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương tự nhiên đi đến, hai người quỳ xuống thỉnh an, Tiết Quân Lương cười nâng Đằng Vân dậy, nói: “Không cần giữ lễ tiết, thân thể Đằng khanh thế nào .”
Đằng Vân không dấu vết thu hồi tay, sau đó lui một bước, trong lòng nghĩ đến lời mới vừa nói với Đằng Thường, rất có thể Tiết Quân Lương đã biết mình chính là Đằng Vân, vì thế càng thêm đề phòng, nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần tốt hơn nhiều.”
Tiết Quân Lương nhìn khoảng cách giữa hai người, nhíu mày, lập tức ngồi xuống ghế, cười nói: “Ân… Nguyên lai Đằng khanh ra cung thân thể liền tốt hơn nhiều, xem ra là cô nghĩ không chu toàn, dưỡng thương trong cung không thoải mái.”
“Vi thần sợ hãi.”
Tiết Quân Lương chỉ nói: “Ngồi đi.”
Lập tức ánh mắt lướt qua Đằng Thường đứng một bên, tự tiếu phi tiếu nói: “Đằng Thường cũng tại a… Cô vừa vào phủ, nhìn thấy Hậu Dương qua lại trước đại môn, nguyên lai là ngươi tới thăm bệnh.”
Đằng Thường thoáng run rẩy, lúc mình tiến vào Tiết Hậu Dương nói lát nữa phái người tới đón, không ngờ đối phương không đi, luôn chờ bên ngoài, trong lòng Đằng Thường cũng không biết là cảm giác gì, Tiết Hậu Dương tâm thô, rồi lại vì Đằng Thường mà suy nghĩ, sợ cùng nhau đi vào, Đằng Thường và Đằng Vân không dễ nói chuyện.
Tiết Quân Lương dừng một chút mới nói: “Đằng Thường cũng ngồi đi, không cần đứng.”
Thái độ này của Tiết Quân Lương nghiễm nhiên mình mới là chủ nhân Đằng Nam hầu phủ, cười tủm tỉm hỏi tình trạng của Đằng Vân, hỏi hắn có thích đồ ăn đưa tới không, hỏi thái y dặn dò những gì.
Tuy Đằng Vân đối đáp trôi chảy, nhưng trong lòng luôn căng thẳng, không biết mình có nói sai, khiến Tiết vương đột nhiên bắt bẻ.
Đằng Thường thu hỗ động giữa hai người vào mắt, y đã cùng Tiết Hậu Dương thẳng thắn, hiển nhiên tương đối mẫn cảm với loại chuyện này, lời nói và thái độ của Tiết vương khiến y có vài phần nghi ngờ, bất quá rõ ràng Đằng Vân chưa nhìn ra.
Đằng Thường cũng không tính nói cho Đằng Vân, dù sao y không thể rõ ràng tâm tư của Tiết Quân Lương là nhất thời hứng khởi hay chỉ muốn đùa, hiện tại cũng rất tốt.
Quan tâm của Tiết Quân Lương đều bị Đằng Vân tứ lưỡng bát thiên kim đánh trở về, Tiết Quân Lương vốn nên căm tức, nhưng hiện tại chỉ còn lại vô lực, hóa ra trong mắt người khác, thực tâm của y cũng không kém giả ý là mấy…
Kỳ thật Tiết Quân Lương đi vào liền thấy được hộp gấm trên bàn, Đằng Vân cố ý đóng hộp gấm, càng khiến Tiết Quân Lương chú ý, giả vờ qua lại vài câu, rốt cuộc ánh mắt chuyển tới bàn, cười nói: “Đây là cái gì?”
Y vừa nói vừa mở hộp gấm, liền thấy một trang giấy nằm trên cùng, trong lòng Đằng Vân “Lộp bộp” một tiếng, lại nghĩ chắc y không phát hiện được gì, dù sao chỉ là hai câu thơ mà thôi.
Tiết Quân Lương cầm lên, cười đọc: “Bài không vụ chuyển, Đằng vân phượng dược.”
Nói xong nhìn thoáng qua Đằng Thường, đối phương thần thái tự nhiên, hoàn toàn không thấy khẩn trương.
“Đây là Đằng tiên sinh viết? Hậu Dương luôn khen ngươi với cô, thư họa rất tốt.”
Y nói xong, dừng một chút, chỉ vào hai chữ trong đó: “Vân Phượng. Đây không phải là tên của Vân Phượng cung sao.”
Đằng Vân nghe y nhắc tới Vân Phượng cung, tưởng nói móc mình, nên im lặng.
Tiết Quân Lương biết cần tiến hành từ từ, cũng không nói sâu thêm, chỉ nói: “Đằng khanh hết bệnh rồi liền lên triều, đã nhiều ngày không thấy Đằng khanh, thật sự là nhớ. Cô còn rất nhiều đại sự, chờ thương lượng cùng ngươi.”
“Tạ bệ hạ ưu ái.”
Đằng Vân quỳ xuống bái tạ, lại bị Tiết Quân Lương ngăn cản, nói: “Không cần quỳ, cô hồi cung, các ngươi tiếp tục ôn chuyện.”
Cũng không biết Tiết Quân Lương là cố ý hay vô ý, lúc nói hai chữ “Ôn chuyện” thì thoáng tạm dừng một chút, khiến Đằng Vân máy động, nhưng nghĩ lại, Đằng Thường và Đằng Anh cũng có thể xem là bạn cũ, nói ôn chuyện cũng không có gì không ổn.
Đằng Thường biết Tiết Hậu Dương đợi mình bên ngoài, cũng không ngồi thêm, dặn hắn nghỉ ngơi, liền ly khai.
Hai ngày sau, Đằng Vân nghỉ ngơi đủ, phải lâm triều.
Hiện giờ Phụng quốc thỉnh hòa, đại quân của Chương Hồng hoàn toàn bị đánh lui, cũng không có đại sự gì, các đại thần bắt đầu quan tâm đến hậu cung của Tiết vương.
Hoàng hậu qua đời, phượng ấn nên nằm trong tay quý phi, nhưng trước đó Tiết vương không có quý phi, hiện giờ quý phi duy nhất lại nam nhân, hơn nữa còn chưa kết thúc buổi lễ đã cầm ấn soái xuất chính, hậu cung liền chỉ có phi tử.
Đằng Thiển Y đã sớm vào lãnh cung, mà Đức phi bị ca ca của mình liên luỵ, tuy khóc lóc kể lể chính mình không biết chuyện, hy vọng Tiết vương nhớ tình cũ bỏ qua cho, chỉ tiếc lúc ấy Tiết Quân Lương giận không kiềm được, cũng không nương tay, hàng phi vị, cấm rời khỏi cung của mình.
Cho nên, phượng ấn không người chưởng quản, hậu cung không đầu, tuy Tiết vương không tính nạp phi, nhưng cũng không thể để hậu cung trống không như vậy.
Tiết Quân Lương lại nói: “Cô tưởng niệm hoàng hậu, không đành lòng lập lại hậu.”
Chúng thần cũng không biết Tiết vương nói thật hay giả, nhưng khi hoàng hậu còn tại thế, đích thật là sủng ái vu một thân, mọi người không thể nói gì.
Tiết Quân Lương trầm mặc một hồi, lại nói: “Bất quá đúng là phượng ấn phải có người chưởng quản.”
Đằng Vân đứng phía dưới nghe được lời của y, không khỏi cười lạnh một tiếng, một khắc trước còn vẻ mặt hoài niệm thê tử kết tóc, một khắc sau lại giả mù sa mưa nạp phi.
Đằng Vân nghĩ xong, bỗng nhiên sửng sốt một chút, Tiết vương nạp phi, mình bất bình làm gì? Chẳng nhẽ vì mình đã từng là hoàng hậu sao…
Tưởng tượng như thế, mặt Đằng Vân liền phát sốt, thực không biết mình nghĩ loạn thất bát tao làm gì.
Tiết Quân Lương lại nói: “Kỳ thật cô có quý phi, chẳng lẽ các ái khanh đều quên?”
Đằng Vân còn tự cố mục nghĩ, chỉ thấy có người liếc hắn, vừa nhấc đầu liền thấy Tiết Quân Lương cũng nhìn mình.
Tiết Quân Lương nói tiếp: “Lần trước nạp phi, Đằng khanh nắm giữ ấn soái xuất chinh, hiện giờ chiến thắng trở về, tùy ý bãi tiệc đi.”
Đằng Vân ngẩng đầu nhìn y, chung quy không nói gì.
Mặc dù chúng thần có chút dị nghị, nhưng ngại Đằng Vân đang ở đây, không ai đứng ra phản đốn, tan triều liền có người cầu kiến Tiết Quân Lương, hơn phân nửa đều nói không thể giao phượng ấn cho một nam nhân.
Tiết Quân Lương lại nhận được mấy bản tấu chương, đều là khuyên can không cần giao phượng ấn cho nam nhân, nhìn tấu chương Tiết Quân Lương thở dài, quả thật y không có ý làm khó Đằng Vân, nếu thật sự thú Đằng Vân, như vậy phượng ấn chắc chắn đưa cho Đằng Vân chưởng quản, nhưng lại đẩy Đằng Vân ra đầu gió, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tiết Quân Lương lo lắng thật lâu sau, lại cảm thấy nếu đặt Đằng Vân trong hậu cung, nhân tài không được trọng dụng, nếu về sau thôn tính Phụng quốc, hiển nhiên muốn phái Đằng Vân xuất chinh.
Y nghĩ như vậy, cảm thấy dị thường phiền toái, liền đứng dậy đi ra bên ngoài, không tự giác lại đi tới cửa Vân Phượng cung, ngẩng đầu nhìn tấm biển, không khỏi bật cười, Đằng Vân Phượng Dược, không phái nói Đằng Vân sao.
Y đi vào, phòng trà cạnh chính điện còn bày bản đồ, Khương Dụ biết Tiết Quân Lương tưởng niệm hoàng hậu, liền sai người trùng kiến nguyên dạng, thậm chí sách trên giá, đều không xuất nhập.
Tiết Quân Lương nhìn bản đồ thở dài, Khương Dụ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, lại nhớ Hoàng hậu nương nương?”
Tiết Quân Lương không lên tiếng, như là chấp nhận, rồi lại bỗng nhiên nói: “Khương Dụ a, ngươi nói cô làm thế nào, mới có thể khiến người khác cảm thấy cô thật tâm muốn đối tốt với hắn?”
Khương Dụ nghe xong, trong đầu chuyển vòng vòng, lần đầu tiên ông nghe Tiết vương phiền lòng loại chuyện này.
Khương Dụ cười gượng hai tiếng, nói: “Vấn đề này… Lão nô ngu dốt, bất quá bệ hạ, ngài có thể tìm Vạn Niên hầu hỏi một câu, theo hiểu biết của lão nô, không phải tình cảm của Vạn Niên hầu và Đằng tiên sinh vẫn luôn tốt lắm sao.”
Tiết Quân Lương ho khan một tiếng, lạnh lẽo nói: “Cô có nói đến loại tình cảm này sao, trong đầu ngươi tưởng tượng gì vậy, cô đang nghĩ quốc gia đại sự.”
Khương Dụ cho là mình vuốt mông ngựa chụp tới đùi, quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô đáng chết! Lão nô biết sai rồi…”
Tiết Quân Lương lại khụ một tiếng, nói: “Nếu biết đáng chết, còn không gọi Vạn Niên hầu tiến cung.”
Nói xong bổ sung một câu, “Cô có việc quân cơ đại sự thương thảo cùng hắn.”
Lúc này Khương Dụ mới hiểu được, hóa ra không phải chụp tới chân ngựa, mà là đụng đến nghịch lân, vì thế lại không dám nhiều lời, đi xuống truyền lời.
Tiết Hậu Dương không biết Tiết vương tìm chính mình vì chuyện gì, nội thị truyền lời, “Nghe Khương tổng quản nói, là việc quân cơ đại sự!”
Tiết Hậu Dương tưởng Phụng vương lại giở trò quỷ, dù gì mọi người đều biết, hai nước Tiết Phượng chẳng qua là nhất thời hòa bình mà thôi. Mặc triều phục rồi vội vàng vào cung, liền nhìn thấy Tiết Quân Lương nhàn nhã ngồi trong hoa viên uống trà.
Tiết Quân Lương nói: “Khương Dụ, ngươi thay cô nói.”
Khương Dụ tâm nói, ta nói cái gì? Ta cái gì cũng không biết a!
Tiết Quân Lương thấy ông nửa ngày không nhúc nhích, liền đặt bát trà xuống bàn: “Nói a.”
Khương Dụ nhất thời nóng vội, buột miệng: “Làm thế nào, mới có thể khiến người khác cảm thấy ngươi thật tâm muốn đối tốt với hắn?”
Tiết Hậu Dương nghe được rành mạch, nhưng không hiểu, chỉ có thể nói: “Cái gì?”
Tiết Quân Lương phất phất tay, bảo Khương Dụ lui ra, tựa hồ ghét bỏ ông vụng về, chậm rãi nói: “Tìm ngươi đến là muốn hỏi một chút… Hiện tại ngươi và Đằng Thường ở chung thế nào? Cửu công của Phụng quốc đã đưa bức họa tới, chờ ngươi lựa chọn một thiên kim, tùy ý thành hôn.”
Tiết Hậu Dương vội vàng tiến cung, nguyên lai là vấn đề này, nhất thời quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, thần đệ sẽ không tái giá.”
“A… Ngươi mỗi lần đều nói như vậy, quyết ý đã định, không thay đổi?”
“Sẽ không sửa.”
Tiết Quân Lương lừa gạt được rồi, mới chuyển tới chính đề, nói: “Vậy Đằng Thường đâu, tâm tư của y giống ngươi sao?”
“Nếu là trước kia, thần đệ còn không dám khẳng định, bất quá hiện tại thần đệ có thể khẳng định.”
Tiết Quân Lương uống ngụm trà, lại nói: “A… Vậy ngươi làm thế nào khiến Đằng Thường thay đổi tâm tư, cô đều phải bội phục ngươi.”
Tiết Hậu Dương nghe thế, chỉ cười ngây ngô một tiếng, nói: “Thần đệ… Thần đệ cũng không làm cái gì.”
Một câu nói kia nhất thời khiến Tiết Quân Lương muốn ném bát trà xuống, y lừa gạt nửa ngày, kết quả đổi về một câu nói kia, bất quá Tiết Hậu Dương cũng không giống nói giả.
Đằng Vân hạ triều trở về, bỗng nhiên xe ngừng, vén mành, chỉ thấy Tiết Ngọc cưỡi ngựa, cười tủm tỉm đứng không xa phía trước, nói: “Không biết Đằng Nam hầu có thời gian hay không, đi uống một chén, thế nào?”
Đằng Vân nhìn hắn một cài, cũng không xuống xe, cười nói: “Lang Tĩnh không ở sao? Nếu Lang Tĩnh theo tới, nhất định sẽ không cảm thấy Hầu gia mời ta uống rượu là chuyện tốt.”
Tiết Ngọc nghe đến hai chữ “Lang Tĩnh”, sắc mặt có chút khó coi, nói: “Chẳng lẽ Hầu gia không muốn được hân hạnh đón tiếp?”
“Rất hân hạnh được đón tiếp, hiển nhiên muốn được hân hạnh đón tiếp.”
Đằng Vân vừa nói, vừa nhìn bên cạnh: “Liền nơi này đi.”
Nói xong xuống xe, Tiết Ngọc cũng xuống ngựa, hai người sóng vai vào tửu lâu, Đằng Vân bảo hạ nhân ở bên ngoài, cũng không cho ai theo.
Tiết Ngọc vừa lên liền hỏi tình trạng thân thể Đằng Vân, uống hai chén rượu, mới cười nói: “Hôm nay nhìn ý của hoàng huynh, lại muốn lập ngươi vi quý phi, ta nên chúc mừng ngươi mới đúng, có phải không?”
Đằng Vân chỉ biết hắn tìm mình không có chuyện gì tốt, nói: “Tâm tư của quân vương, không phải thần tử như chúng ta có thể đoán, làm tốt chuyện thuộc bổn phận, không cần ôm việc, cũng là đủ rồi, có phải hay không?”
Tiết Ngọc cười nhạo một tiếng, “Tài đối đáp của Hầu gia, ta thật sự cảm thấy không bằng ….”
“Ngươi quá khiêm nhượng.”
Tiết Ngọc lại rót đầy rượu, nói: “Kỳ thật hôm nay ta tìm Hầu gia, không phải vì uống rượu.”
Đằng Vân tiếp lời: “Bằng không cũng sẽ không chọn loại phòng tách biệt này, có chuyện gì thỉnh nói thẳng.”
Tiết Ngọc nghe hắn sảng khoái, vừa muốn nói chuyện, lại nghe hai tiếng “Cốc cốc”, cửa phòng bị đẩy ra.
Tiết Ngọc cố ý phân phó không cần quấy rầy, có người đột nhiên tiến vào, vừa muốn tức giận, người đến lại là Lang Tĩnh.
Lang Tĩnh đi tới nói: “Chủ thượng.”
Tiết Ngọc cười lạnh một tiếng, “Lang đại nhân, hôm nay sở quân cơ vội a? Thế nhưng lại ra cung?”
Lang Tĩnh cũng không để ý Tiết Ngọc châm chọc, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nói: “Tiết vương nghe nói chủ thượng thỉnh Đằng Nam hầu uống rượu, mệnh Lang Tĩnh lại đây thỉnh Đằng Nam hầu tiến cung một chuyến.
Chẳng qua Đằng Vân không ngờ, người tới không phải Tiết Hậu Dương, mà là Đằng Thường.
Tiết Hậu Dương cũng theo Đằng Thường tới, nhưng đi tới cửa liền dừng, sai hạ nhân cầm lễ vật, bản thân hắn không tiến vào.
Đằng Vân dưỡng thương hảo, tinh thần đã khá nhiều, chủ yếu nhất là tay phải đã có tri giác, mỗi ngày Tiết vương nhượng ngự y lại đây, còn đưa một ít thuốc bổ, sai Khương Dụ mang đồ ăn đến, chuẩn Đằng Vân nghỉ ngơi.
Đằng Thường thấy khí sắc của hắn tốt hơn ngày ở Minh Thủy nhiều, mới buông tâm.
Đằng Vân không biết đối phương đã biết được thân phận của mình, còn khách khí mời Đằng Thường vào phòng, phân phó hạ nhân pha trà ngon.
Đằng Thường sai hạ nhân đưa lễ vật tặng Đằng Vân lên, Đằng Vân cảm tạ, liền để một bên, Đằng Thường lại cười nói: “Hầu gia không muốn mở ra xem sao?”
Mở lễ vật trước mặt khách nhân quả thật có chút vô lễ, nhưng đối phương đã nói vậy , Đằng Vân liền mở hộp gấm, bên trong là văn phòng tứ bảo.
Năm đó Đằng Thường dạy Đằng Vân đọc sách, lễ vật đầu tiên cũng là văn phòng tứ bảo, Đằng Vân ngẩn người, dưới nghiên mực còn có một trang giấy, tùy tay rút ra, Đằng Vân lập tức khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Đằng Thường.
Trên đó chỉ viết tám chữ, nét chữ cứng cáp sắc sảo —— Bài không vụ chuyển, Đằng vân phượng dược.
Đằng Thường vẫn mỉm cười, nói: “Hầu gia, chữ Đằng mỗ viết thế nào? Có thể vào pháp nhãn sao?”
Đằng Vân cầm trang giấy, lăng lăng nhìn y, Đằng Thường thở dài, ngược lại nói: “Thân thể ngươi tốt chứ?”
Đằng Vân dừng một chút, lập tức gật gật đầu, nói: “Không biết… Không biết sao tiên sinh biết được.”
Sắc mặt Đằng Thường thay đổi, thu ý cười, nghiêm mặt nói: “Ta thấy được công văn của ngươi ở thư phòng của Vạn Niên hầu, lúc ấy liền biết… E là chuyện này, không chỉ ta biết, ngay cả Vạn Niên hầu cũng đã nhìn ra, bên Tiết vương ta không thể khẳng định, nhưng y từng vài lần thăm dò ta.”
Đằng Vân rũ mi mắt, trách không được đã nhiều ngày Tiết Quân Lương ân cần như vậy, bất quá Đằng Vân không nghĩ tới Tiết Quân Lương cũng biết hoàng hậu và hắn là một, càng khẳng định Tiết vương vì biết mình là Đằng Vân, muốn tính kế mình.
Đằng Vân nói: “Cho ngươi thiêm phiền toái.”
Đằng Thường nói: “Không phải, nói thật, ta thực cao hứng, ta chưa bao giờ dám nghĩ một ngày kia chúng ta còn có thể ngồi xuống nói một câu.”
Đằng Vân sợ trong phủ có mật thám của Tiết Quân Lương, liền vẫy lui hết người, mới tiếp tục nói: “Là ta liên lụy ngươi, nếu không phải… Ngươi cũng không cần đến Tiết quốc, lại càng không cần…”
Đằng Thường nghe hắn nói đứt quãng, biết hắn nói mình vì đón tro cót của Đằng Vân, đưa Đằng Thiển Y đến hòa thân, mới bị gả cho Tiết Hậu Dương.
“Có một việc, ta không tính lừa ngươi, cho nên muốn nói với ngươi.”
Đằng Thường không đợi hắn đáp lời, lại nói: “Mặc kệ sau này ngươi thấy ta thế nào… Ngươi không cần tự trách mình, kỳ thật ta cũng không làm được gì cho ngươi, hiện giờ tại Vạn Niên Hầu phủ, trong lòng ta là nguyện ý.”
Đằng Vân mở to hai mắt nhìn y, tựa hồ cảm thấy mình nghe lầm .
Đằng Thường nói: “Mới đầu đích thật ta muốn lợi dụng Tiết Hậu Dương, mới bằng lòng tiến Vạn Niên Hầu phủ, chẳng qua sau đó… Đằng mỗ không thể không nói, Hầu gia là một người thực thiện tâm, ta bội phục hắn, nhưng tới bây giờ, chỉ sợ tầng bội phục này đã thay đổi, ngay cả chính mình cũng ngăn không được.”
Lần này Đằng Vân đã nghe rõ, giật mình khiếp sợ, bởi vì trong lòng hắn căn bản chưa từng nghĩ giữa hai nam nhân có thể có tình cảm gì, lúc trước Đằng Thường làm nam thê gả cho Tiết Hậu Dương, Đằng Vân cũng chỉ nghĩ là nhục nhã mà thôi.
“Ngươi…”
Trong lòng Đằng Vân loạn thất bát tao, hắn không biết nói gì cho phải, nếu nói vì chuyện này mà chán ghét Đằng Thường, điều đó không có khả năng, dù sao Đằng Thường cũng là người chí thân của hắn, nhưng nhất thời hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Đằng Thường cười nói: “Ta trung tâm nửa đời người, quốc gia lại không có, có lẽ từ nay về sau ngươi cũng sẽ khinh thường ta, chẳng qua lòng ta đã quyết.”
“Không không.”
Đằng Vân vội vàng khoát tay nói: “Ta trăm triệu không dám khinh thường thúc… Khụ, Đằng tiên sinh, chính là nhất thời phản ứng không kịp, ta không nghĩ tới…”
“Ta biết tính tình của ngươi.”
Y đang nói, đột nhiên bên ngoài một trận xôn xao, Đằng Vân đứng dậy muốn hỏi bên ngoài đang làm gì, cửa đã bị đẩy ra, Tiết Quân Lương một thân y phục thường ngày đi đến, phía sau chỉ theo hai tùy tùng, ngay cả Khương Dụ cũng không mang.
Trong lòng Đằng Vân máy động, vội vàng đóng hộp gấm lại, hiển nhiên động tác nhỏ này không thoát được chú ý của Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương tự nhiên đi đến, hai người quỳ xuống thỉnh an, Tiết Quân Lương cười nâng Đằng Vân dậy, nói: “Không cần giữ lễ tiết, thân thể Đằng khanh thế nào .”
Đằng Vân không dấu vết thu hồi tay, sau đó lui một bước, trong lòng nghĩ đến lời mới vừa nói với Đằng Thường, rất có thể Tiết Quân Lương đã biết mình chính là Đằng Vân, vì thế càng thêm đề phòng, nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần tốt hơn nhiều.”
Tiết Quân Lương nhìn khoảng cách giữa hai người, nhíu mày, lập tức ngồi xuống ghế, cười nói: “Ân… Nguyên lai Đằng khanh ra cung thân thể liền tốt hơn nhiều, xem ra là cô nghĩ không chu toàn, dưỡng thương trong cung không thoải mái.”
“Vi thần sợ hãi.”
Tiết Quân Lương chỉ nói: “Ngồi đi.”
Lập tức ánh mắt lướt qua Đằng Thường đứng một bên, tự tiếu phi tiếu nói: “Đằng Thường cũng tại a… Cô vừa vào phủ, nhìn thấy Hậu Dương qua lại trước đại môn, nguyên lai là ngươi tới thăm bệnh.”
Đằng Thường thoáng run rẩy, lúc mình tiến vào Tiết Hậu Dương nói lát nữa phái người tới đón, không ngờ đối phương không đi, luôn chờ bên ngoài, trong lòng Đằng Thường cũng không biết là cảm giác gì, Tiết Hậu Dương tâm thô, rồi lại vì Đằng Thường mà suy nghĩ, sợ cùng nhau đi vào, Đằng Thường và Đằng Vân không dễ nói chuyện.
Tiết Quân Lương dừng một chút mới nói: “Đằng Thường cũng ngồi đi, không cần đứng.”
Thái độ này của Tiết Quân Lương nghiễm nhiên mình mới là chủ nhân Đằng Nam hầu phủ, cười tủm tỉm hỏi tình trạng của Đằng Vân, hỏi hắn có thích đồ ăn đưa tới không, hỏi thái y dặn dò những gì.
Tuy Đằng Vân đối đáp trôi chảy, nhưng trong lòng luôn căng thẳng, không biết mình có nói sai, khiến Tiết vương đột nhiên bắt bẻ.
Đằng Thường thu hỗ động giữa hai người vào mắt, y đã cùng Tiết Hậu Dương thẳng thắn, hiển nhiên tương đối mẫn cảm với loại chuyện này, lời nói và thái độ của Tiết vương khiến y có vài phần nghi ngờ, bất quá rõ ràng Đằng Vân chưa nhìn ra.
Đằng Thường cũng không tính nói cho Đằng Vân, dù sao y không thể rõ ràng tâm tư của Tiết Quân Lương là nhất thời hứng khởi hay chỉ muốn đùa, hiện tại cũng rất tốt.
Quan tâm của Tiết Quân Lương đều bị Đằng Vân tứ lưỡng bát thiên kim đánh trở về, Tiết Quân Lương vốn nên căm tức, nhưng hiện tại chỉ còn lại vô lực, hóa ra trong mắt người khác, thực tâm của y cũng không kém giả ý là mấy…
Kỳ thật Tiết Quân Lương đi vào liền thấy được hộp gấm trên bàn, Đằng Vân cố ý đóng hộp gấm, càng khiến Tiết Quân Lương chú ý, giả vờ qua lại vài câu, rốt cuộc ánh mắt chuyển tới bàn, cười nói: “Đây là cái gì?”
Y vừa nói vừa mở hộp gấm, liền thấy một trang giấy nằm trên cùng, trong lòng Đằng Vân “Lộp bộp” một tiếng, lại nghĩ chắc y không phát hiện được gì, dù sao chỉ là hai câu thơ mà thôi.
Tiết Quân Lương cầm lên, cười đọc: “Bài không vụ chuyển, Đằng vân phượng dược.”
Nói xong nhìn thoáng qua Đằng Thường, đối phương thần thái tự nhiên, hoàn toàn không thấy khẩn trương.
“Đây là Đằng tiên sinh viết? Hậu Dương luôn khen ngươi với cô, thư họa rất tốt.”
Y nói xong, dừng một chút, chỉ vào hai chữ trong đó: “Vân Phượng. Đây không phải là tên của Vân Phượng cung sao.”
Đằng Vân nghe y nhắc tới Vân Phượng cung, tưởng nói móc mình, nên im lặng.
Tiết Quân Lương biết cần tiến hành từ từ, cũng không nói sâu thêm, chỉ nói: “Đằng khanh hết bệnh rồi liền lên triều, đã nhiều ngày không thấy Đằng khanh, thật sự là nhớ. Cô còn rất nhiều đại sự, chờ thương lượng cùng ngươi.”
“Tạ bệ hạ ưu ái.”
Đằng Vân quỳ xuống bái tạ, lại bị Tiết Quân Lương ngăn cản, nói: “Không cần quỳ, cô hồi cung, các ngươi tiếp tục ôn chuyện.”
Cũng không biết Tiết Quân Lương là cố ý hay vô ý, lúc nói hai chữ “Ôn chuyện” thì thoáng tạm dừng một chút, khiến Đằng Vân máy động, nhưng nghĩ lại, Đằng Thường và Đằng Anh cũng có thể xem là bạn cũ, nói ôn chuyện cũng không có gì không ổn.
Đằng Thường biết Tiết Hậu Dương đợi mình bên ngoài, cũng không ngồi thêm, dặn hắn nghỉ ngơi, liền ly khai.
Hai ngày sau, Đằng Vân nghỉ ngơi đủ, phải lâm triều.
Hiện giờ Phụng quốc thỉnh hòa, đại quân của Chương Hồng hoàn toàn bị đánh lui, cũng không có đại sự gì, các đại thần bắt đầu quan tâm đến hậu cung của Tiết vương.
Hoàng hậu qua đời, phượng ấn nên nằm trong tay quý phi, nhưng trước đó Tiết vương không có quý phi, hiện giờ quý phi duy nhất lại nam nhân, hơn nữa còn chưa kết thúc buổi lễ đã cầm ấn soái xuất chính, hậu cung liền chỉ có phi tử.
Đằng Thiển Y đã sớm vào lãnh cung, mà Đức phi bị ca ca của mình liên luỵ, tuy khóc lóc kể lể chính mình không biết chuyện, hy vọng Tiết vương nhớ tình cũ bỏ qua cho, chỉ tiếc lúc ấy Tiết Quân Lương giận không kiềm được, cũng không nương tay, hàng phi vị, cấm rời khỏi cung của mình.
Cho nên, phượng ấn không người chưởng quản, hậu cung không đầu, tuy Tiết vương không tính nạp phi, nhưng cũng không thể để hậu cung trống không như vậy.
Tiết Quân Lương lại nói: “Cô tưởng niệm hoàng hậu, không đành lòng lập lại hậu.”
Chúng thần cũng không biết Tiết vương nói thật hay giả, nhưng khi hoàng hậu còn tại thế, đích thật là sủng ái vu một thân, mọi người không thể nói gì.
Tiết Quân Lương trầm mặc một hồi, lại nói: “Bất quá đúng là phượng ấn phải có người chưởng quản.”
Đằng Vân đứng phía dưới nghe được lời của y, không khỏi cười lạnh một tiếng, một khắc trước còn vẻ mặt hoài niệm thê tử kết tóc, một khắc sau lại giả mù sa mưa nạp phi.
Đằng Vân nghĩ xong, bỗng nhiên sửng sốt một chút, Tiết vương nạp phi, mình bất bình làm gì? Chẳng nhẽ vì mình đã từng là hoàng hậu sao…
Tưởng tượng như thế, mặt Đằng Vân liền phát sốt, thực không biết mình nghĩ loạn thất bát tao làm gì.
Tiết Quân Lương lại nói: “Kỳ thật cô có quý phi, chẳng lẽ các ái khanh đều quên?”
Đằng Vân còn tự cố mục nghĩ, chỉ thấy có người liếc hắn, vừa nhấc đầu liền thấy Tiết Quân Lương cũng nhìn mình.
Tiết Quân Lương nói tiếp: “Lần trước nạp phi, Đằng khanh nắm giữ ấn soái xuất chinh, hiện giờ chiến thắng trở về, tùy ý bãi tiệc đi.”
Đằng Vân ngẩng đầu nhìn y, chung quy không nói gì.
Mặc dù chúng thần có chút dị nghị, nhưng ngại Đằng Vân đang ở đây, không ai đứng ra phản đốn, tan triều liền có người cầu kiến Tiết Quân Lương, hơn phân nửa đều nói không thể giao phượng ấn cho một nam nhân.
Tiết Quân Lương lại nhận được mấy bản tấu chương, đều là khuyên can không cần giao phượng ấn cho nam nhân, nhìn tấu chương Tiết Quân Lương thở dài, quả thật y không có ý làm khó Đằng Vân, nếu thật sự thú Đằng Vân, như vậy phượng ấn chắc chắn đưa cho Đằng Vân chưởng quản, nhưng lại đẩy Đằng Vân ra đầu gió, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tiết Quân Lương lo lắng thật lâu sau, lại cảm thấy nếu đặt Đằng Vân trong hậu cung, nhân tài không được trọng dụng, nếu về sau thôn tính Phụng quốc, hiển nhiên muốn phái Đằng Vân xuất chinh.
Y nghĩ như vậy, cảm thấy dị thường phiền toái, liền đứng dậy đi ra bên ngoài, không tự giác lại đi tới cửa Vân Phượng cung, ngẩng đầu nhìn tấm biển, không khỏi bật cười, Đằng Vân Phượng Dược, không phái nói Đằng Vân sao.
Y đi vào, phòng trà cạnh chính điện còn bày bản đồ, Khương Dụ biết Tiết Quân Lương tưởng niệm hoàng hậu, liền sai người trùng kiến nguyên dạng, thậm chí sách trên giá, đều không xuất nhập.
Tiết Quân Lương nhìn bản đồ thở dài, Khương Dụ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, lại nhớ Hoàng hậu nương nương?”
Tiết Quân Lương không lên tiếng, như là chấp nhận, rồi lại bỗng nhiên nói: “Khương Dụ a, ngươi nói cô làm thế nào, mới có thể khiến người khác cảm thấy cô thật tâm muốn đối tốt với hắn?”
Khương Dụ nghe xong, trong đầu chuyển vòng vòng, lần đầu tiên ông nghe Tiết vương phiền lòng loại chuyện này.
Khương Dụ cười gượng hai tiếng, nói: “Vấn đề này… Lão nô ngu dốt, bất quá bệ hạ, ngài có thể tìm Vạn Niên hầu hỏi một câu, theo hiểu biết của lão nô, không phải tình cảm của Vạn Niên hầu và Đằng tiên sinh vẫn luôn tốt lắm sao.”
Tiết Quân Lương ho khan một tiếng, lạnh lẽo nói: “Cô có nói đến loại tình cảm này sao, trong đầu ngươi tưởng tượng gì vậy, cô đang nghĩ quốc gia đại sự.”
Khương Dụ cho là mình vuốt mông ngựa chụp tới đùi, quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô đáng chết! Lão nô biết sai rồi…”
Tiết Quân Lương lại khụ một tiếng, nói: “Nếu biết đáng chết, còn không gọi Vạn Niên hầu tiến cung.”
Nói xong bổ sung một câu, “Cô có việc quân cơ đại sự thương thảo cùng hắn.”
Lúc này Khương Dụ mới hiểu được, hóa ra không phải chụp tới chân ngựa, mà là đụng đến nghịch lân, vì thế lại không dám nhiều lời, đi xuống truyền lời.
Tiết Hậu Dương không biết Tiết vương tìm chính mình vì chuyện gì, nội thị truyền lời, “Nghe Khương tổng quản nói, là việc quân cơ đại sự!”
Tiết Hậu Dương tưởng Phụng vương lại giở trò quỷ, dù gì mọi người đều biết, hai nước Tiết Phượng chẳng qua là nhất thời hòa bình mà thôi. Mặc triều phục rồi vội vàng vào cung, liền nhìn thấy Tiết Quân Lương nhàn nhã ngồi trong hoa viên uống trà.
Tiết Quân Lương nói: “Khương Dụ, ngươi thay cô nói.”
Khương Dụ tâm nói, ta nói cái gì? Ta cái gì cũng không biết a!
Tiết Quân Lương thấy ông nửa ngày không nhúc nhích, liền đặt bát trà xuống bàn: “Nói a.”
Khương Dụ nhất thời nóng vội, buột miệng: “Làm thế nào, mới có thể khiến người khác cảm thấy ngươi thật tâm muốn đối tốt với hắn?”
Tiết Hậu Dương nghe được rành mạch, nhưng không hiểu, chỉ có thể nói: “Cái gì?”
Tiết Quân Lương phất phất tay, bảo Khương Dụ lui ra, tựa hồ ghét bỏ ông vụng về, chậm rãi nói: “Tìm ngươi đến là muốn hỏi một chút… Hiện tại ngươi và Đằng Thường ở chung thế nào? Cửu công của Phụng quốc đã đưa bức họa tới, chờ ngươi lựa chọn một thiên kim, tùy ý thành hôn.”
Tiết Hậu Dương vội vàng tiến cung, nguyên lai là vấn đề này, nhất thời quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, thần đệ sẽ không tái giá.”
“A… Ngươi mỗi lần đều nói như vậy, quyết ý đã định, không thay đổi?”
“Sẽ không sửa.”
Tiết Quân Lương lừa gạt được rồi, mới chuyển tới chính đề, nói: “Vậy Đằng Thường đâu, tâm tư của y giống ngươi sao?”
“Nếu là trước kia, thần đệ còn không dám khẳng định, bất quá hiện tại thần đệ có thể khẳng định.”
Tiết Quân Lương uống ngụm trà, lại nói: “A… Vậy ngươi làm thế nào khiến Đằng Thường thay đổi tâm tư, cô đều phải bội phục ngươi.”
Tiết Hậu Dương nghe thế, chỉ cười ngây ngô một tiếng, nói: “Thần đệ… Thần đệ cũng không làm cái gì.”
Một câu nói kia nhất thời khiến Tiết Quân Lương muốn ném bát trà xuống, y lừa gạt nửa ngày, kết quả đổi về một câu nói kia, bất quá Tiết Hậu Dương cũng không giống nói giả.
Đằng Vân hạ triều trở về, bỗng nhiên xe ngừng, vén mành, chỉ thấy Tiết Ngọc cưỡi ngựa, cười tủm tỉm đứng không xa phía trước, nói: “Không biết Đằng Nam hầu có thời gian hay không, đi uống một chén, thế nào?”
Đằng Vân nhìn hắn một cài, cũng không xuống xe, cười nói: “Lang Tĩnh không ở sao? Nếu Lang Tĩnh theo tới, nhất định sẽ không cảm thấy Hầu gia mời ta uống rượu là chuyện tốt.”
Tiết Ngọc nghe đến hai chữ “Lang Tĩnh”, sắc mặt có chút khó coi, nói: “Chẳng lẽ Hầu gia không muốn được hân hạnh đón tiếp?”
“Rất hân hạnh được đón tiếp, hiển nhiên muốn được hân hạnh đón tiếp.”
Đằng Vân vừa nói, vừa nhìn bên cạnh: “Liền nơi này đi.”
Nói xong xuống xe, Tiết Ngọc cũng xuống ngựa, hai người sóng vai vào tửu lâu, Đằng Vân bảo hạ nhân ở bên ngoài, cũng không cho ai theo.
Tiết Ngọc vừa lên liền hỏi tình trạng thân thể Đằng Vân, uống hai chén rượu, mới cười nói: “Hôm nay nhìn ý của hoàng huynh, lại muốn lập ngươi vi quý phi, ta nên chúc mừng ngươi mới đúng, có phải không?”
Đằng Vân chỉ biết hắn tìm mình không có chuyện gì tốt, nói: “Tâm tư của quân vương, không phải thần tử như chúng ta có thể đoán, làm tốt chuyện thuộc bổn phận, không cần ôm việc, cũng là đủ rồi, có phải hay không?”
Tiết Ngọc cười nhạo một tiếng, “Tài đối đáp của Hầu gia, ta thật sự cảm thấy không bằng ….”
“Ngươi quá khiêm nhượng.”
Tiết Ngọc lại rót đầy rượu, nói: “Kỳ thật hôm nay ta tìm Hầu gia, không phải vì uống rượu.”
Đằng Vân tiếp lời: “Bằng không cũng sẽ không chọn loại phòng tách biệt này, có chuyện gì thỉnh nói thẳng.”
Tiết Ngọc nghe hắn sảng khoái, vừa muốn nói chuyện, lại nghe hai tiếng “Cốc cốc”, cửa phòng bị đẩy ra.
Tiết Ngọc cố ý phân phó không cần quấy rầy, có người đột nhiên tiến vào, vừa muốn tức giận, người đến lại là Lang Tĩnh.
Lang Tĩnh đi tới nói: “Chủ thượng.”
Tiết Ngọc cười lạnh một tiếng, “Lang đại nhân, hôm nay sở quân cơ vội a? Thế nhưng lại ra cung?”
Lang Tĩnh cũng không để ý Tiết Ngọc châm chọc, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nói: “Tiết vương nghe nói chủ thượng thỉnh Đằng Nam hầu uống rượu, mệnh Lang Tĩnh lại đây thỉnh Đằng Nam hầu tiến cung một chuyến.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi