Sửu Hoàng
Chương 2
Trương Bình nằm thẳng người trên chiếc giường bằng ván gỗ, cắn chặt răng.
Y ngay cả cử động cũng không dám, mà cũng không thể động. Cả tứ chi bị trói vào tấm ván gỗ lớn trên giường, ba ngày qua môi y khô rang, lót dạ bằng nước bọt.
Vết thương ở cuống hoa đau đớn vạn phần. Thế nhưng vết thương lớn do thụ là thế.
Đã sang ngày thứ ba, chỉ cần nhẫn nại chịu đựng nốt hôm nay, y có thể ly khai khỏi gian phòng đầy mùi hôi này.
Vết thương của y rốt cuộc khép lại tương đối tốt, kẻ hoạn cho y cũng nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Đây là chuyện tốt, y tự an ủi.
Có người kể trong phòng này kẻ chết không ít. Y coi như tương đối may mắn.
Để phân tán sự chú ý, Trương Bình bắt đầu nghĩ xem Đại thái giám sẽ phân công tác gì cho y.
Người như y mới vào cung, không có người chiếu cố, cũng không có bạc biếu kính, chỉ là một tiểu thái giám, tám phần mười sẽ bị phân cọ rửa nhà xí hoặc canh gác đêm. Nói chung không có chuyện tốt chờ y.
Bất quá là do y muốn huyễn tưởng một chút.
Hay là Đại thái giám thấy y hiểu chuyện, đưa y đến bên hoàng đế. . .
Ngẫm thử, hoàng đế ư ! Không hiểu hoàng đế trông như thế nào nhỉ? Liệu có giống như lời đồn đãi phong lưu phóng khoáng, diện mục như ngọc?
Nghe nói trong hậu cung hoàng đế có rất nhiều cung phi mỹ lệ như tiên nữ, chính là mỗi ngày đều có thể thấy.
Nếu như những người đó có chuyện vui sẽ ban thưởng cho y một ít bảo vật, y và người nhà cả đời này ăn mặc không hết.
Nhớ tới người nhà, Trương Bình nhịn không được nhớ đến khuôn mặt tươi cười của một người. Khuôn mặt tươi cười tuy rất xấu xí, nhưng tốt xấu cũng là đang cười.
Y đã tự nguyện tiến cung làm thái giám.
Ban đầu cha mẹ y biết y nhất thời muốn thành thái giám, thiếu chút nữa bị dọa kinh hãi. Sau, y vội vội vàng vàng chạy đi tìm mại bản trả lại ngân lượng, mại bản hừ lạnh một tiếng: Giấy trắng mực đen, ngươi đừng đùa!
Đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng nói những kẻ trong cung tiểu dân chúng ta không thể trêu vào. Nói chung muốn trách thì trách nhi tử nhà ngươi, không ai buộc mi ấn dấu tay, chính mi nhanh nhảu hơn kẻ khác.
Ngay khi cha mẹ y đương bàn bạc đem cả nhà đi lánh nạn, y đứng ra nói :
“Cha, nương, không phải là làm thái giám. Nương trước đây từng nói có là trạng nguyên vinh hoa cũng chỉ giống như quan hoạn, huống hồ hoạn quan cũng là quan a. Nói không chừng nhi tử tương lai năng hầu hạ hoàng đế sẽ được ngài ban thưởng, mọi người sau này sẽ không phải lo cho lão tứ, lão ngũ, còn có tiền sính lễ cho đại cháu trai. Hơn nữa, cha không phải cũng nói bí kíp võ công thiên hạ phân nửa giấu trong tàng thư lâu tại hoàng cung ? Nhi tử vào làm thái giám, càng có cơ hội được xem.”
Miệng cha y há ra nói không nên lời. Ông bảo bí kíp phân nửa giấu tại hoàng cung chỉ là thuận miệng gạt tiểu hài tử, miễn cho y suốt ngày đòi xông vào Thiếu lâm tự. Không nghĩ tới….!
Họ trợn tròn mắt, há hốc mồm trước sự thực không thể thay đổi. Mà bọn họ cũng cần hai mươi lượng bạc cứu mệnh. Phu thê hai người chỉ còn nước nghìn dặn, vạn dặn thằng con rằng hoàng cung đại uyển chính là ma cung ăn thịt người, chỉ sợ y sinh chuyện. Nhưng đứa con thứ ba này không hề ngốc . Y cũng là người thứ hai của Phương Đỉnh thôn tiến cung.
Lúc đưa tiễn, mọi người trong nhà đều đi, tiễn y đến tận thôn khẩu.
Cha mẹ y cầm lấy tay y, còn đương dặn dò phân phó thì đại ca ở bên cạnh liền chen vào : Tam đệ, ngươi yên tâm lên đường. Tương lai ngươi xuất cung, ca nhất định dưỡng lão ngươi!
Các đệ đệ phía sau cũng không muốn xa y, ồn ào xung quanh, lão tứ học đại ca hắn: Tam ca, huynh cứ đi đi. Tương lai huynh xuất cung, đệ nhất định làm cơm cho huynh ăn.”
Lão đại tức giận một cước dạt hai bên tả hữu.
Cha y nhân lúc không ai chú ý liền kéo y sang một bên nói nhỏ: “Đã biết phải làm gì rồi chứ? Mẹ ngươi dạy ngươi không ít chữ nhưng ngươi trong cung tốt nhất không nên lộ ra. . . . . .”
“Sẽ không có đâu cha. Con sẽ cẩn thận.” Trương Bình tươi cười nói để cha y an tâm.
Cha y vẫn nhăn mặt “Ngươi biết? Ngươi phải cố không làm ra việc xuẩn ngốc.”
“Cha, bất quá chỉ là đi xa thôi. Tương lai sẽ còn gặp lại mà.”
“Nhưng. . nhưng. . . . A, đều tại cha vô dụng!” Cha y gạt lệ, con của mình ông rõ tận gốc rễ.
“Cha, người đừng nói vậy, người và nương, còn có đại ca nữa, sức chỉ có hạn, huống chi cả nhà ta đều đã tận lực.”
Trương Bình nhìn cha y khóc, mũi cũng khụt khịt, cố không để cha mình khó xử, y vui vẻ nói: “Còn về nhà ta, hài tử nhiều như vậy không sợ Trương gia đoạn tử tuyệt tôn.”
“Tiểu tử ngươi không hiểu, ngươi còn nhỏ, ngươi không biết đối với nam nhân mà nói . . . . . .” Cha y dậm chân thở dài.
“Cha, người đừng nghĩ nữa, hiện tại muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.”
Một người mạnh mẽ như cha y đã phải rơi lệ thở dài. Mẹ y đi tới, đẩy cha y ra, vỗ vỗ vai con trai kiên cường cười nói: “Một thời gian sau, chúng ta sẽ đến kinh thành thăm con. Bản thân con vạn sự phải cẩn thận, kìm hãm tính nóng, nghìn vạn lần không được đắc tội với người ta. Còn nữa… ” mẹ y hồ hởi điểm lên mặt y “…nghìn vạn lần không nên xen vào chuyện của người khác!”
“Rõ rồi, thưa mẹ.”
Mẹ y thở dài, biết quỷ gì! Con trai của nàng, nàng hiểu rõ hơn ai, đừng chỉ xem tướng mạo lão tam thành thật thôi đâu, y trong nhà cũng là người hào hiệp trượng nghĩa.
Trương Bình cũng gãi gãi đầu từ biệt đại ca.
Vì sao y vào cung làm thái giám mà còn phải đi an ủi người nhà?
Mãi đến khi kẻ mại bản đến giục, cả nhà y đều vừa khóc vừa tiễn.
--------------
Lau nước mắt, y ở trong hắc phòng đã một ngày đêm, Trương Bình vừa mong đợi, vừa sợ thực tế.
Sáng sớm ngày thứ hai thì có người đến dẫn y ra ngoài.
Y được an bài đợi trong phòng có khá nhiều người ở.
Một thái giám có tuổi chỉ dẫn y ở chỗ này tĩnh dưỡng ba tháng, đợi vết thương toàn bộ dưỡng hảo sẽ học tập quy tắc trước rồi mới đưa đến chỗ Đại thái giám nhận nhiệm vụ.
Trương Bình tâm tư yên ổn một chút. Nghĩ thầm đãi ngộ của hoàng cung xem ra không tệ, một chút cũng không giống như cha mẹ nói, ăn thịt người chỉ là chuyện đùa.
Một khi an tâm, vết thương cũng lành nhanh hơn.
Đến khi có thể bước xuống giường đi lại được thì một thái giám đến dạy y quy củ trong cung. Lão thái giám dông dài, nhưng Trương Bình lại nghe rất tỉ mỉ. Y biết theo như lời lão thái giám nói, kinh nghiệm đều là dùng chính máu và nước mắt đổi lấy. Nếu muốn ở chỗ này sống sót, phải nhớ kỹ những lời này.
Lão thái giám thường nói câu: chủ sinh nô sinh, chủ tử nô tử; chủ quang vinh nô bỉ nhân cường, chủ ti nô bỉ cẩu không bằng.
(chủ sống nô sống, chủ chết nô chết, chủ vinh quang, nô mạnh, chủ hèn mọn, nô không bằng cẩu)
Trương Bình đem câu nói ấy khắc cốt ghi tâm.
Sau đó học dập đầu, học vấn an, học quỳ, lúc nào ở lại, lúc nào đi, học làm sao đầu cúi xuống đất vẫn có thể thấy phía trên.
Rốt cục cũng đến ngày được gặp Đại tổng quản.
Y đi cùng mười lăm tân thái giám. Trong đó có hai kẻ có họ hàng với thái giám quyền thế trong cung, thần sắc không hề căng thẳng, có lẽ đã được an bài chỗ hảo.
Còn lại đều giống y, hai tay trống trơn đợi số phận an bài. Thần sắc họ vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Có điều, y thật không ngờ vẫn còn hai người nữa đã chuẩn bị sẵn bạc tạ ơn. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để Đại thái giám cân nhắc bọn họ, dành cho thiện ý an bài: một người đi Thư mặc ti học tập, quản lý, tu sửa thư tịch; một người đi Chung cổ ti học tập kích trống minh điện và một ít tạp kỹ hí khúc.
Mà hai người có quan hệ, một phân đến Thiện ti giúp việc, một phân đến Thực ti phụ trách rượu thủy, du diêm tương thố trà ( dầu, muối, tương, dấm, trà), rau dưa, trái cây và thu mua thịt cầm.
Mọi người thấy vậy đều âm thầm ước ao không ngớt.
Bên cạnh là một đám thái giám còn trẻ có người đến lĩnh đi, bọn họ người lớn nhất cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Còn lại sáu người. Trương Bình âm thầm điều chỉnh lo lắng trong lòng, đợi Đại thái giám xem xét, quyết định số phận.
Đại thái giám tên Tôn Thần nhìn sổ ghi chép trong tay, lấy tay chỉ vào đứa trẻ bên cạnh nói : “Ngươi là Hứa Phúc? Xem ra cũng khỏe mạnh.”
“Tạ ơn tôn gia khích lệ.” Hứa Phúc tuổi không lớn, mới mười một tuổi nhưng cũng không phải trì độn, không hiểu chuyện, lập tức khom người nói tạ ơn.
Tôn Thần gật đầu, nghĩ hài tử này lanh lợi, lớn lên cũng thanh tú, nên đưa y đến chỗ nào mới thích hợp đây?
“Ngươi có chỗ nào muốn đến hay không?”
Hứa Phúc ngẩn ra rồi vội vã lắc đầu “Ngài sai nô tài đi chỗ nào, nô tài sẽ đi chỗ ấy”.
Tôn Thần thoả mãn điểm lên đầu y mỉm cười, “Đã như vậy, về sau ngươi cứ theo ta.”
Hứa Phúc mừng rỡ, vội vã quỳ xuống dập đầu, miệng gọi sư phụ.
Trương Bình thấy đỏ mắt, Đại thái giám Tôn Thần chính là người của nội cung, theo hắn một tháng sẽ học được bao tri thức. Người của nội cung phụ trách toàn bộ hoàng cung, trừ Tổng quản thái giám và các thái giám đứng đầu ti ra, toàn bộ thái giám đều do hắn phụ trách xử phạt hay mại bản, là một chức cực kỳ được bọn thái giám hối lộ.
Ánh mắt Tôn Thần cuối cùng cũng rơi xuống trên người Trương Bình đang cúi đầu.
Tôn Thần quét hai mắt, cũng hỏi : “Ngươi tên Trương Bình ? Có chỗ nào muốn đến hay không?”
Trương Bình muốn đi Thư mặc ti sau đó vào Tàng thư lâu. Vừa mở miệng lại nghĩ nếu nói thẳng ra ước nguyện bản thân, Tôn Thần sẽ khẳng định y và Hứa Phúc thái độ đối lập, đến lúc đó….
Vì vậy Trương Bình chăm chú suy nghĩ một chút, đáp: “Tiểu nhân ngu dốt, tất cả thỉnh Tôn gia an bài.”
Tôn Thần cũng gật đầu nhìn sổ ghi chép một lát, mở miệng quyết định chỗ đến Trương Bình.
“Nhìn ngươi dáng dấp thành thật, vừa lúc trong cung Hiền phi nương nương thiếu một người hầu hạ, ngươi có muốn đi?”
Hiền phi nương nương? Không nghĩ tới bản thân một bước lên trời, chạy đi hầu hạ hoàng phi, Trương Bình từ điểm thất vọng ban đầu lập tức vui mừng trong bụng. Nhưng cũng không mộng lâu, y biết bản thân không thực sự hầu hạ nương nương mà hẳn là ở trong cung nàng quét tước, thay hương trầm, làm các việc nặng khác.
Tiếp tục xem sổ ghi chép, Tôn Thần không nhìn Trương Bình nữa, phất tay ra hiệu một thái giám dẫn y đến Thụy hoa cung. Trong lúc Trương Bình bái tạ cảm ơn thì Tôn Thần đột nhiên nói: “Về sau thấy ai đều phải xưng nô tài. Nếu không, sau này sớm muộn cũng đắc tội”.
Trương Bình vội vâng dạ. Điều này y nhất định nhớ kỹ.
Cùng ngày, y đến bái kiến Hiền phi nương nương – người đứng đầu Thụy hoa cung, cũng là một trong tứ phi.
Hiền phi nương nương thoạt nhìn còn rất trẻ, không nhìn ra đã ba mươi. Bình thường thì ánh mắt câu hồn, nếu cười nhất định làm kẻ khác hồn xiêu phách lạc, không cười lại có điểm sắc bén bức người.
Trương Bình không có may mắn được thấy Hiền phi nương nương cười, chỉ lén nhìn phía sau.
Hiền phi nương nương tựa hồ cũng không quan tâm y, đợi y khấu kiến xong kêu Hồng Tụ dẫn xuống phía dưới, phân phó Hồng Tụ dạy y quy tắc ở Thụy hoa cung.
Trương Bình đã có kinh nghiệm, đứng trước mặt Hồng Tụ cúi đầu đợi Hồng Tụ phân phó. Hồng Tụ thoạt nhìn so với Hiền phi nương nương có nhiều tuổi hơn. Nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người.
Hồng Tụ nhìn Trương Bình từ trên xuống dưới, thấy khá hài lòng. Nàng đã đưa hai mươi lượng bạc, nói riêng với Tôn Thần giúp nàng tìm một người mới đến thành thật, đáng tin cậy, biết giữ miệng, mong rằng không bị thất vọng.
Trương Bình may mắn cha mẹ sinh ra y khuôn mặt thành thật. Cửa thứ nhất y coi như qua.
“Ngươi mới đến, chuyện trong cung rất rõ ràng. Cái gì không biết thì không nên biết, cái gì phải biết, ngươi đều sẽ biết.”
Trương Bình vẫn cúi đầu như trước, đợi Hồng Tụ nói tiếp.
“Dù là ở Thụy hoa cung hay bất kỳ chỗ nào, làm nô tài nhất định phải nhớ kỹ : tự biết giữ miệng mình! Hiểu chưa?”
“Vâng. Nô tài hiểu rõ.” Trương Bình kính cẩn trả lời.
“TrongThụy hoa cung có một số việc sau này ngươi chắc chắn sẽ biết. Để tránh cho ngươi phạm sai lầm, ta sớm nói ngươi hay.”
“Đa tạ Hồng Tụ tiểu thư lưu tâm.”
“Hoàng thượng đã lâu không tới Thụy hoa cung.”
Hồng Tụ lặng lẽ rất lâu.
Trương Bình dấy lên các loại ý niệm, đầu tiên là thất vọng. Ba tháng trước, lúc đợi vết thương khép lại, y nghe người ta nói, nếu như được phân đến bên cạnh một phi tử hoặc hoàng tử, sẽ liên quan đến cả đời. Chủ nhân sống, y sống, chủ chết, y cũng khó thoát.
Trách không được y vừa tới đã thấy trong phủ nặng nề dị thường, hơn nữa cũng không tráng lệ như trong tưởng tượng. Cũng khó trách Hiền phi nương nương sắc mặt khó coi, thần sắc vô tình.
Nghĩ lại, cung nữ Hồng Tụ so với y càng đáng thương hơn. Nếu như hoàng đế không đến, nàng ngay cả cơ hội thân cận hoàng đế cũng không có, chứ đừng nói đến ơn mưa móc bề trên. Hiện tại Hồng Tụ đã qua thời kì xinh đẹp nhất, mà cung nữ nào đáng sợ nhất? Có gì có thể đáng sợ hơn mỹ nhân tuổi xế chiều nhưng đợi không được thánh ân, cũng không thể xuất cung ?
Trương Bình nghĩ tới đại tỷ của mình. Tuy rằng đại tỷ xuất giá không lâu, y cũng hiểu nàng được yêu thương. Nàng biết nghe lời nên mẹ chồng đối đãi không tệ, còn hạnh phúc hơn nữ tử trong cung rất nhiều lần.
“Hừm, Thụy hoa cung chúng ta tuy rằng không có thánh ân đã lâu, nhưng nương nương dù sao cũng là Hiền phi – một trong tứ phi. Phụ thân nàng là Phiêu Kị đại tướng quân đương triều, người khác không thể khi dễ, cũng không cho phép nô bộc ở chỗ này làm càn!”
Trương Bình nghe thế, vội vã quỳ xuống nói: “Nô tài hiểu rồi, nô tài nhất định không dám phạm vào quy củ trong cung. Nô tài nhất định nỗ lực làm việc.”
Hồng Tụ sắc mặt giãn ra, ra hiệu cho y đứng lên nghe tiếp.
Trương Bình vội vã đứng dậy.
“Ngươi có biết vì sao hoàng thượng không hề đến Thụy hoa cung?”
Trương Bình làm sao có thể biết được, chỉ có thể lắc đầu.
“Bởi vì chúng ta có Tứ hoàng tử.” Hồng Tụ cười nhạt ” Vì vậy trong lòng nương nương chúng ta vĩnh viễn đau khổ!”
Tứ hoàng tử? Hắn làm sao? Vì sao ngôn từ lẫn thần sắc Hồng Tụ đối với hắn căm thù đến tận xương tuỷ như vậy? Trương Bình không khỏi nổi lên một điểm phản cảm đối với vị Tứ hoàng tử chưa từng gặp gỡ. Tám phần mười chắc chắn là do hắn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, là một hoàng tử tùy hứng khi dễ kẻ yếu.
“Hắn là một ác ma. Là lời nguyền hãm hại mẫu thân mình. Hắn không chỉ tướng mạo xấu xí, tâm mắt cũng thập phần nhỏ hẹp, mà lại không ít thói xấu. Nương nương cùng ta giáo dục hắn tổn hao không ít , chung quy vẫn không khá hơn…” Hồng Tụ vừa nghĩ đến khuôn mặt đó, nhịn không được cảm thấy buồn nôn. Đã tám, chín năm rồi mà nàng vẫn không cách nào quen được.
“Sau này, ngươi bắt đầu hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của hắn.”
Trương Bình trong lòng cả kinh, kêu to thảm thiết. Y làm sai chuyện gì mà bị phân đến hầu hạ Tứ hoàng tử?
“Ta biết trong lòng ngươi có chút sợ, còn có chút ủy khuất. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, bình thường cũng không bắt ngươi làm gì nhiều, chỉ cần phụ trách mặc quần áo, chải đầu, tắm rửa, giúp hắn sửa soạn gian phòng. Nhớ kỹ, không tiếp xúc nhiều với hắn. Đối với ngươi không có lợi!”
“Vâng.”
Hồng Tụ sắc mặt trở nên dịu dàng một ít “Ta xem ngươi cũng là người thành thật, sẽ không để ngươi hầu hạ hắn mãi. Người nọ hiện tại tuy rằng là Tứ hoàng tử, thế nhưng chuyện sau này không ai biết được.”
Trương Bình an tâm, cũng nói với Hồng Tụ vài điều dễ nghe.
Hồng Tụ bỗng mặt lạnh, khẩu khí biến đổi.
“Nguyên Tứ hoàng tử cũng có hai người hầu hạ hắn. Thế nhưng hai kẻ đó làm việc sơ suất, làm sai quy tắc Thụy hoa cung, hiện tại đã không còn. Hai kẻ, một không có phẩm chất cung nữ, một không có phẩm cách thái giám, không biết xấu hổ mà âm thầm kết thành phu thê, ăn chơi trác táng, trong lúc uống say vô ý làm đổ giá nến rồi bị chết cháy. Đáng tiếc chính là……”
Đáng tiếc chính là cái gì? Không tiện thể thiêu cháy Tứ hoàng tử chăng? Trương Bình trong lòng cũng có chút oán giận, nếu như Tứ hoàng tử lúc đó chết đi, y cũng không cần phải đi hầu hạ nữa.
“Ta nói với ngươi việc này chính là muốn ngươi chú ý, không nên quá gần gũi cung nữ. Nếu nương nương biết sẽ không tha cho ngươi!”
“Vâng. Nô tài nhớ kỹ.” Trương Bình nghĩ thầm, đã mất đi cái đó, còn ham muốn cung nữ gì nữa. Mục tiêu của y khi tiến cung chỉ có hai điều: một là âm thầm trở thành cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, hai là nghĩ cách sao cho lúc trở về gia đình mang theo thật nhiều bổng lộc.
Hồng Tụ thoả mãn gật đầu, nói trong hoàng cung không ít quy tắc, có quy tắc của Thụy hoa cung, có quy tắc của nương nương, còn có quy tắc do Hồng Tụ lập. Y ngoan ngoãn nghe giáo huấn suốt một canh giờ liền, không có nửa điểm sốt ruột, không có điểm không muốn.
Hồng Tụ thầm nghĩ : Phái người này đi hầu hạ sửu nhân (người xấu xí) tựa hồ lãng phí, nhưng tùy tiện cắt cử cá nhân cũng không hảo. Nếu như đồn thổi ra ngoài, đối với Thụy hoa cung, đối với nương nương đều có ảnh hưởng.
Tuy có điểm đáng tiếc, nhưng có một kẻ nghe lời, miệng mồm kín đáo cũng rất cần thiết.
Đứng ở trước cửa sân chỗ Tứ hoàng tử, Hồng Tụ lạnh nhạt nói với Trương Bình : “Còn có chuyện ngươi nên biết. Tứ hoàng tử không nghe lời, ngoan cố, nương nương để giáo huấn hắn có lúc nghiêm phạt một phen. Ngươi có thấy cũng không nên lắm mồm.”
“Vâng. Nô tài hiểu rõ.” Trương Bình khom lưng nói.
“Vậy vào đi.” Hồng Tụ đẩy cửa bước vào.
Y ngay cả cử động cũng không dám, mà cũng không thể động. Cả tứ chi bị trói vào tấm ván gỗ lớn trên giường, ba ngày qua môi y khô rang, lót dạ bằng nước bọt.
Vết thương ở cuống hoa đau đớn vạn phần. Thế nhưng vết thương lớn do thụ là thế.
Đã sang ngày thứ ba, chỉ cần nhẫn nại chịu đựng nốt hôm nay, y có thể ly khai khỏi gian phòng đầy mùi hôi này.
Vết thương của y rốt cuộc khép lại tương đối tốt, kẻ hoạn cho y cũng nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Đây là chuyện tốt, y tự an ủi.
Có người kể trong phòng này kẻ chết không ít. Y coi như tương đối may mắn.
Để phân tán sự chú ý, Trương Bình bắt đầu nghĩ xem Đại thái giám sẽ phân công tác gì cho y.
Người như y mới vào cung, không có người chiếu cố, cũng không có bạc biếu kính, chỉ là một tiểu thái giám, tám phần mười sẽ bị phân cọ rửa nhà xí hoặc canh gác đêm. Nói chung không có chuyện tốt chờ y.
Bất quá là do y muốn huyễn tưởng một chút.
Hay là Đại thái giám thấy y hiểu chuyện, đưa y đến bên hoàng đế. . .
Ngẫm thử, hoàng đế ư ! Không hiểu hoàng đế trông như thế nào nhỉ? Liệu có giống như lời đồn đãi phong lưu phóng khoáng, diện mục như ngọc?
Nghe nói trong hậu cung hoàng đế có rất nhiều cung phi mỹ lệ như tiên nữ, chính là mỗi ngày đều có thể thấy.
Nếu như những người đó có chuyện vui sẽ ban thưởng cho y một ít bảo vật, y và người nhà cả đời này ăn mặc không hết.
Nhớ tới người nhà, Trương Bình nhịn không được nhớ đến khuôn mặt tươi cười của một người. Khuôn mặt tươi cười tuy rất xấu xí, nhưng tốt xấu cũng là đang cười.
Y đã tự nguyện tiến cung làm thái giám.
Ban đầu cha mẹ y biết y nhất thời muốn thành thái giám, thiếu chút nữa bị dọa kinh hãi. Sau, y vội vội vàng vàng chạy đi tìm mại bản trả lại ngân lượng, mại bản hừ lạnh một tiếng: Giấy trắng mực đen, ngươi đừng đùa!
Đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng nói những kẻ trong cung tiểu dân chúng ta không thể trêu vào. Nói chung muốn trách thì trách nhi tử nhà ngươi, không ai buộc mi ấn dấu tay, chính mi nhanh nhảu hơn kẻ khác.
Ngay khi cha mẹ y đương bàn bạc đem cả nhà đi lánh nạn, y đứng ra nói :
“Cha, nương, không phải là làm thái giám. Nương trước đây từng nói có là trạng nguyên vinh hoa cũng chỉ giống như quan hoạn, huống hồ hoạn quan cũng là quan a. Nói không chừng nhi tử tương lai năng hầu hạ hoàng đế sẽ được ngài ban thưởng, mọi người sau này sẽ không phải lo cho lão tứ, lão ngũ, còn có tiền sính lễ cho đại cháu trai. Hơn nữa, cha không phải cũng nói bí kíp võ công thiên hạ phân nửa giấu trong tàng thư lâu tại hoàng cung ? Nhi tử vào làm thái giám, càng có cơ hội được xem.”
Miệng cha y há ra nói không nên lời. Ông bảo bí kíp phân nửa giấu tại hoàng cung chỉ là thuận miệng gạt tiểu hài tử, miễn cho y suốt ngày đòi xông vào Thiếu lâm tự. Không nghĩ tới….!
Họ trợn tròn mắt, há hốc mồm trước sự thực không thể thay đổi. Mà bọn họ cũng cần hai mươi lượng bạc cứu mệnh. Phu thê hai người chỉ còn nước nghìn dặn, vạn dặn thằng con rằng hoàng cung đại uyển chính là ma cung ăn thịt người, chỉ sợ y sinh chuyện. Nhưng đứa con thứ ba này không hề ngốc . Y cũng là người thứ hai của Phương Đỉnh thôn tiến cung.
Lúc đưa tiễn, mọi người trong nhà đều đi, tiễn y đến tận thôn khẩu.
Cha mẹ y cầm lấy tay y, còn đương dặn dò phân phó thì đại ca ở bên cạnh liền chen vào : Tam đệ, ngươi yên tâm lên đường. Tương lai ngươi xuất cung, ca nhất định dưỡng lão ngươi!
Các đệ đệ phía sau cũng không muốn xa y, ồn ào xung quanh, lão tứ học đại ca hắn: Tam ca, huynh cứ đi đi. Tương lai huynh xuất cung, đệ nhất định làm cơm cho huynh ăn.”
Lão đại tức giận một cước dạt hai bên tả hữu.
Cha y nhân lúc không ai chú ý liền kéo y sang một bên nói nhỏ: “Đã biết phải làm gì rồi chứ? Mẹ ngươi dạy ngươi không ít chữ nhưng ngươi trong cung tốt nhất không nên lộ ra. . . . . .”
“Sẽ không có đâu cha. Con sẽ cẩn thận.” Trương Bình tươi cười nói để cha y an tâm.
Cha y vẫn nhăn mặt “Ngươi biết? Ngươi phải cố không làm ra việc xuẩn ngốc.”
“Cha, bất quá chỉ là đi xa thôi. Tương lai sẽ còn gặp lại mà.”
“Nhưng. . nhưng. . . . A, đều tại cha vô dụng!” Cha y gạt lệ, con của mình ông rõ tận gốc rễ.
“Cha, người đừng nói vậy, người và nương, còn có đại ca nữa, sức chỉ có hạn, huống chi cả nhà ta đều đã tận lực.”
Trương Bình nhìn cha y khóc, mũi cũng khụt khịt, cố không để cha mình khó xử, y vui vẻ nói: “Còn về nhà ta, hài tử nhiều như vậy không sợ Trương gia đoạn tử tuyệt tôn.”
“Tiểu tử ngươi không hiểu, ngươi còn nhỏ, ngươi không biết đối với nam nhân mà nói . . . . . .” Cha y dậm chân thở dài.
“Cha, người đừng nghĩ nữa, hiện tại muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.”
Một người mạnh mẽ như cha y đã phải rơi lệ thở dài. Mẹ y đi tới, đẩy cha y ra, vỗ vỗ vai con trai kiên cường cười nói: “Một thời gian sau, chúng ta sẽ đến kinh thành thăm con. Bản thân con vạn sự phải cẩn thận, kìm hãm tính nóng, nghìn vạn lần không được đắc tội với người ta. Còn nữa… ” mẹ y hồ hởi điểm lên mặt y “…nghìn vạn lần không nên xen vào chuyện của người khác!”
“Rõ rồi, thưa mẹ.”
Mẹ y thở dài, biết quỷ gì! Con trai của nàng, nàng hiểu rõ hơn ai, đừng chỉ xem tướng mạo lão tam thành thật thôi đâu, y trong nhà cũng là người hào hiệp trượng nghĩa.
Trương Bình cũng gãi gãi đầu từ biệt đại ca.
Vì sao y vào cung làm thái giám mà còn phải đi an ủi người nhà?
Mãi đến khi kẻ mại bản đến giục, cả nhà y đều vừa khóc vừa tiễn.
--------------
Lau nước mắt, y ở trong hắc phòng đã một ngày đêm, Trương Bình vừa mong đợi, vừa sợ thực tế.
Sáng sớm ngày thứ hai thì có người đến dẫn y ra ngoài.
Y được an bài đợi trong phòng có khá nhiều người ở.
Một thái giám có tuổi chỉ dẫn y ở chỗ này tĩnh dưỡng ba tháng, đợi vết thương toàn bộ dưỡng hảo sẽ học tập quy tắc trước rồi mới đưa đến chỗ Đại thái giám nhận nhiệm vụ.
Trương Bình tâm tư yên ổn một chút. Nghĩ thầm đãi ngộ của hoàng cung xem ra không tệ, một chút cũng không giống như cha mẹ nói, ăn thịt người chỉ là chuyện đùa.
Một khi an tâm, vết thương cũng lành nhanh hơn.
Đến khi có thể bước xuống giường đi lại được thì một thái giám đến dạy y quy củ trong cung. Lão thái giám dông dài, nhưng Trương Bình lại nghe rất tỉ mỉ. Y biết theo như lời lão thái giám nói, kinh nghiệm đều là dùng chính máu và nước mắt đổi lấy. Nếu muốn ở chỗ này sống sót, phải nhớ kỹ những lời này.
Lão thái giám thường nói câu: chủ sinh nô sinh, chủ tử nô tử; chủ quang vinh nô bỉ nhân cường, chủ ti nô bỉ cẩu không bằng.
(chủ sống nô sống, chủ chết nô chết, chủ vinh quang, nô mạnh, chủ hèn mọn, nô không bằng cẩu)
Trương Bình đem câu nói ấy khắc cốt ghi tâm.
Sau đó học dập đầu, học vấn an, học quỳ, lúc nào ở lại, lúc nào đi, học làm sao đầu cúi xuống đất vẫn có thể thấy phía trên.
Rốt cục cũng đến ngày được gặp Đại tổng quản.
Y đi cùng mười lăm tân thái giám. Trong đó có hai kẻ có họ hàng với thái giám quyền thế trong cung, thần sắc không hề căng thẳng, có lẽ đã được an bài chỗ hảo.
Còn lại đều giống y, hai tay trống trơn đợi số phận an bài. Thần sắc họ vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Có điều, y thật không ngờ vẫn còn hai người nữa đã chuẩn bị sẵn bạc tạ ơn. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để Đại thái giám cân nhắc bọn họ, dành cho thiện ý an bài: một người đi Thư mặc ti học tập, quản lý, tu sửa thư tịch; một người đi Chung cổ ti học tập kích trống minh điện và một ít tạp kỹ hí khúc.
Mà hai người có quan hệ, một phân đến Thiện ti giúp việc, một phân đến Thực ti phụ trách rượu thủy, du diêm tương thố trà ( dầu, muối, tương, dấm, trà), rau dưa, trái cây và thu mua thịt cầm.
Mọi người thấy vậy đều âm thầm ước ao không ngớt.
Bên cạnh là một đám thái giám còn trẻ có người đến lĩnh đi, bọn họ người lớn nhất cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Còn lại sáu người. Trương Bình âm thầm điều chỉnh lo lắng trong lòng, đợi Đại thái giám xem xét, quyết định số phận.
Đại thái giám tên Tôn Thần nhìn sổ ghi chép trong tay, lấy tay chỉ vào đứa trẻ bên cạnh nói : “Ngươi là Hứa Phúc? Xem ra cũng khỏe mạnh.”
“Tạ ơn tôn gia khích lệ.” Hứa Phúc tuổi không lớn, mới mười một tuổi nhưng cũng không phải trì độn, không hiểu chuyện, lập tức khom người nói tạ ơn.
Tôn Thần gật đầu, nghĩ hài tử này lanh lợi, lớn lên cũng thanh tú, nên đưa y đến chỗ nào mới thích hợp đây?
“Ngươi có chỗ nào muốn đến hay không?”
Hứa Phúc ngẩn ra rồi vội vã lắc đầu “Ngài sai nô tài đi chỗ nào, nô tài sẽ đi chỗ ấy”.
Tôn Thần thoả mãn điểm lên đầu y mỉm cười, “Đã như vậy, về sau ngươi cứ theo ta.”
Hứa Phúc mừng rỡ, vội vã quỳ xuống dập đầu, miệng gọi sư phụ.
Trương Bình thấy đỏ mắt, Đại thái giám Tôn Thần chính là người của nội cung, theo hắn một tháng sẽ học được bao tri thức. Người của nội cung phụ trách toàn bộ hoàng cung, trừ Tổng quản thái giám và các thái giám đứng đầu ti ra, toàn bộ thái giám đều do hắn phụ trách xử phạt hay mại bản, là một chức cực kỳ được bọn thái giám hối lộ.
Ánh mắt Tôn Thần cuối cùng cũng rơi xuống trên người Trương Bình đang cúi đầu.
Tôn Thần quét hai mắt, cũng hỏi : “Ngươi tên Trương Bình ? Có chỗ nào muốn đến hay không?”
Trương Bình muốn đi Thư mặc ti sau đó vào Tàng thư lâu. Vừa mở miệng lại nghĩ nếu nói thẳng ra ước nguyện bản thân, Tôn Thần sẽ khẳng định y và Hứa Phúc thái độ đối lập, đến lúc đó….
Vì vậy Trương Bình chăm chú suy nghĩ một chút, đáp: “Tiểu nhân ngu dốt, tất cả thỉnh Tôn gia an bài.”
Tôn Thần cũng gật đầu nhìn sổ ghi chép một lát, mở miệng quyết định chỗ đến Trương Bình.
“Nhìn ngươi dáng dấp thành thật, vừa lúc trong cung Hiền phi nương nương thiếu một người hầu hạ, ngươi có muốn đi?”
Hiền phi nương nương? Không nghĩ tới bản thân một bước lên trời, chạy đi hầu hạ hoàng phi, Trương Bình từ điểm thất vọng ban đầu lập tức vui mừng trong bụng. Nhưng cũng không mộng lâu, y biết bản thân không thực sự hầu hạ nương nương mà hẳn là ở trong cung nàng quét tước, thay hương trầm, làm các việc nặng khác.
Tiếp tục xem sổ ghi chép, Tôn Thần không nhìn Trương Bình nữa, phất tay ra hiệu một thái giám dẫn y đến Thụy hoa cung. Trong lúc Trương Bình bái tạ cảm ơn thì Tôn Thần đột nhiên nói: “Về sau thấy ai đều phải xưng nô tài. Nếu không, sau này sớm muộn cũng đắc tội”.
Trương Bình vội vâng dạ. Điều này y nhất định nhớ kỹ.
Cùng ngày, y đến bái kiến Hiền phi nương nương – người đứng đầu Thụy hoa cung, cũng là một trong tứ phi.
Hiền phi nương nương thoạt nhìn còn rất trẻ, không nhìn ra đã ba mươi. Bình thường thì ánh mắt câu hồn, nếu cười nhất định làm kẻ khác hồn xiêu phách lạc, không cười lại có điểm sắc bén bức người.
Trương Bình không có may mắn được thấy Hiền phi nương nương cười, chỉ lén nhìn phía sau.
Hiền phi nương nương tựa hồ cũng không quan tâm y, đợi y khấu kiến xong kêu Hồng Tụ dẫn xuống phía dưới, phân phó Hồng Tụ dạy y quy tắc ở Thụy hoa cung.
Trương Bình đã có kinh nghiệm, đứng trước mặt Hồng Tụ cúi đầu đợi Hồng Tụ phân phó. Hồng Tụ thoạt nhìn so với Hiền phi nương nương có nhiều tuổi hơn. Nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người.
Hồng Tụ nhìn Trương Bình từ trên xuống dưới, thấy khá hài lòng. Nàng đã đưa hai mươi lượng bạc, nói riêng với Tôn Thần giúp nàng tìm một người mới đến thành thật, đáng tin cậy, biết giữ miệng, mong rằng không bị thất vọng.
Trương Bình may mắn cha mẹ sinh ra y khuôn mặt thành thật. Cửa thứ nhất y coi như qua.
“Ngươi mới đến, chuyện trong cung rất rõ ràng. Cái gì không biết thì không nên biết, cái gì phải biết, ngươi đều sẽ biết.”
Trương Bình vẫn cúi đầu như trước, đợi Hồng Tụ nói tiếp.
“Dù là ở Thụy hoa cung hay bất kỳ chỗ nào, làm nô tài nhất định phải nhớ kỹ : tự biết giữ miệng mình! Hiểu chưa?”
“Vâng. Nô tài hiểu rõ.” Trương Bình kính cẩn trả lời.
“TrongThụy hoa cung có một số việc sau này ngươi chắc chắn sẽ biết. Để tránh cho ngươi phạm sai lầm, ta sớm nói ngươi hay.”
“Đa tạ Hồng Tụ tiểu thư lưu tâm.”
“Hoàng thượng đã lâu không tới Thụy hoa cung.”
Hồng Tụ lặng lẽ rất lâu.
Trương Bình dấy lên các loại ý niệm, đầu tiên là thất vọng. Ba tháng trước, lúc đợi vết thương khép lại, y nghe người ta nói, nếu như được phân đến bên cạnh một phi tử hoặc hoàng tử, sẽ liên quan đến cả đời. Chủ nhân sống, y sống, chủ chết, y cũng khó thoát.
Trách không được y vừa tới đã thấy trong phủ nặng nề dị thường, hơn nữa cũng không tráng lệ như trong tưởng tượng. Cũng khó trách Hiền phi nương nương sắc mặt khó coi, thần sắc vô tình.
Nghĩ lại, cung nữ Hồng Tụ so với y càng đáng thương hơn. Nếu như hoàng đế không đến, nàng ngay cả cơ hội thân cận hoàng đế cũng không có, chứ đừng nói đến ơn mưa móc bề trên. Hiện tại Hồng Tụ đã qua thời kì xinh đẹp nhất, mà cung nữ nào đáng sợ nhất? Có gì có thể đáng sợ hơn mỹ nhân tuổi xế chiều nhưng đợi không được thánh ân, cũng không thể xuất cung ?
Trương Bình nghĩ tới đại tỷ của mình. Tuy rằng đại tỷ xuất giá không lâu, y cũng hiểu nàng được yêu thương. Nàng biết nghe lời nên mẹ chồng đối đãi không tệ, còn hạnh phúc hơn nữ tử trong cung rất nhiều lần.
“Hừm, Thụy hoa cung chúng ta tuy rằng không có thánh ân đã lâu, nhưng nương nương dù sao cũng là Hiền phi – một trong tứ phi. Phụ thân nàng là Phiêu Kị đại tướng quân đương triều, người khác không thể khi dễ, cũng không cho phép nô bộc ở chỗ này làm càn!”
Trương Bình nghe thế, vội vã quỳ xuống nói: “Nô tài hiểu rồi, nô tài nhất định không dám phạm vào quy củ trong cung. Nô tài nhất định nỗ lực làm việc.”
Hồng Tụ sắc mặt giãn ra, ra hiệu cho y đứng lên nghe tiếp.
Trương Bình vội vã đứng dậy.
“Ngươi có biết vì sao hoàng thượng không hề đến Thụy hoa cung?”
Trương Bình làm sao có thể biết được, chỉ có thể lắc đầu.
“Bởi vì chúng ta có Tứ hoàng tử.” Hồng Tụ cười nhạt ” Vì vậy trong lòng nương nương chúng ta vĩnh viễn đau khổ!”
Tứ hoàng tử? Hắn làm sao? Vì sao ngôn từ lẫn thần sắc Hồng Tụ đối với hắn căm thù đến tận xương tuỷ như vậy? Trương Bình không khỏi nổi lên một điểm phản cảm đối với vị Tứ hoàng tử chưa từng gặp gỡ. Tám phần mười chắc chắn là do hắn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, là một hoàng tử tùy hứng khi dễ kẻ yếu.
“Hắn là một ác ma. Là lời nguyền hãm hại mẫu thân mình. Hắn không chỉ tướng mạo xấu xí, tâm mắt cũng thập phần nhỏ hẹp, mà lại không ít thói xấu. Nương nương cùng ta giáo dục hắn tổn hao không ít , chung quy vẫn không khá hơn…” Hồng Tụ vừa nghĩ đến khuôn mặt đó, nhịn không được cảm thấy buồn nôn. Đã tám, chín năm rồi mà nàng vẫn không cách nào quen được.
“Sau này, ngươi bắt đầu hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của hắn.”
Trương Bình trong lòng cả kinh, kêu to thảm thiết. Y làm sai chuyện gì mà bị phân đến hầu hạ Tứ hoàng tử?
“Ta biết trong lòng ngươi có chút sợ, còn có chút ủy khuất. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, bình thường cũng không bắt ngươi làm gì nhiều, chỉ cần phụ trách mặc quần áo, chải đầu, tắm rửa, giúp hắn sửa soạn gian phòng. Nhớ kỹ, không tiếp xúc nhiều với hắn. Đối với ngươi không có lợi!”
“Vâng.”
Hồng Tụ sắc mặt trở nên dịu dàng một ít “Ta xem ngươi cũng là người thành thật, sẽ không để ngươi hầu hạ hắn mãi. Người nọ hiện tại tuy rằng là Tứ hoàng tử, thế nhưng chuyện sau này không ai biết được.”
Trương Bình an tâm, cũng nói với Hồng Tụ vài điều dễ nghe.
Hồng Tụ bỗng mặt lạnh, khẩu khí biến đổi.
“Nguyên Tứ hoàng tử cũng có hai người hầu hạ hắn. Thế nhưng hai kẻ đó làm việc sơ suất, làm sai quy tắc Thụy hoa cung, hiện tại đã không còn. Hai kẻ, một không có phẩm chất cung nữ, một không có phẩm cách thái giám, không biết xấu hổ mà âm thầm kết thành phu thê, ăn chơi trác táng, trong lúc uống say vô ý làm đổ giá nến rồi bị chết cháy. Đáng tiếc chính là……”
Đáng tiếc chính là cái gì? Không tiện thể thiêu cháy Tứ hoàng tử chăng? Trương Bình trong lòng cũng có chút oán giận, nếu như Tứ hoàng tử lúc đó chết đi, y cũng không cần phải đi hầu hạ nữa.
“Ta nói với ngươi việc này chính là muốn ngươi chú ý, không nên quá gần gũi cung nữ. Nếu nương nương biết sẽ không tha cho ngươi!”
“Vâng. Nô tài nhớ kỹ.” Trương Bình nghĩ thầm, đã mất đi cái đó, còn ham muốn cung nữ gì nữa. Mục tiêu của y khi tiến cung chỉ có hai điều: một là âm thầm trở thành cao thủ võ lâm đệ nhất thiên hạ, hai là nghĩ cách sao cho lúc trở về gia đình mang theo thật nhiều bổng lộc.
Hồng Tụ thoả mãn gật đầu, nói trong hoàng cung không ít quy tắc, có quy tắc của Thụy hoa cung, có quy tắc của nương nương, còn có quy tắc do Hồng Tụ lập. Y ngoan ngoãn nghe giáo huấn suốt một canh giờ liền, không có nửa điểm sốt ruột, không có điểm không muốn.
Hồng Tụ thầm nghĩ : Phái người này đi hầu hạ sửu nhân (người xấu xí) tựa hồ lãng phí, nhưng tùy tiện cắt cử cá nhân cũng không hảo. Nếu như đồn thổi ra ngoài, đối với Thụy hoa cung, đối với nương nương đều có ảnh hưởng.
Tuy có điểm đáng tiếc, nhưng có một kẻ nghe lời, miệng mồm kín đáo cũng rất cần thiết.
Đứng ở trước cửa sân chỗ Tứ hoàng tử, Hồng Tụ lạnh nhạt nói với Trương Bình : “Còn có chuyện ngươi nên biết. Tứ hoàng tử không nghe lời, ngoan cố, nương nương để giáo huấn hắn có lúc nghiêm phạt một phen. Ngươi có thấy cũng không nên lắm mồm.”
“Vâng. Nô tài hiểu rõ.” Trương Bình khom lưng nói.
“Vậy vào đi.” Hồng Tụ đẩy cửa bước vào.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc