Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu
Chương 3
Cuối cùng Ashling quyết định chọn chiếc áo khoác số một. Cô có thể tự quả quyết là mình nhìn thấy một khoảng hơi hõm xuống ở gần giữa phần ngực và phần hông của mình và như vậy đối với cô cũng là tốt lắm rồi.
Sau khi loay hoay mãi với công đoạn trang điểm, cô quyết định chọn cách trang điểm nhẹ nhàng để tránh gây ấn tượng lòe loẹt quá. Nhưng phòng trường hợp trông mình quá quê mùa, cô mang theo chiếc túi xách bằng da ngựa Pony hai màu đen trắng yêu thích của mình. Xong đâu đấy cô xoa tay vào bức tượng Phật Di lặc, thả viên thạch anh may mắn vào túi áo rồi quay ra ngao ngán nhìn chiếc mũ đỏ may mắn. Nhưng đội một chiếc mũ len đỏ đi phỏng vấn xin việc thì may mắn được đến đâu chứ? Đằng nào cô cũng không cần đến nó - lá số tử vi của cô đã nói hôm nay sẽ là một ngày tốt lành. Thiên thần Tiên tri cũng nói thế rồi.
Khi thả người xuống phố, cô phải bước qua một người đàn ông đang ngủ ngon lành trên bậc cửa trước. Rồi cô quay người trực chỉ hướng văn phòng tại Dublin của Randolph Media, sải bước dứt khoát giữa dòng người xe đông nghẹt của khu trung tâm Dublin, đồng thời nhắc đi nhắc lại trong đầu, Mình sẽ giành được công việc này, mình sẽ giành đươc công viêc này, mình sẽ giành đươc công việc này... đúng đúng như Lousie L Hay đã khuyên.
Nhưng nhỡ không được thì sao? Ashling không thể không tự hỏi.
Hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm, hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm, hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm...
Dù đã cố làm ra vẻ can đảm, nhưng trong thâm tâm Ashling hoàn toàn suy sụp vì câu chuyện oái oăm xảy ra với chiếc sofa của bà 0’Sullivan. Suy sụp đến mức cô mắc lại chứng viêm tai vốn luôn tái phát mỗi lần cô căng thẳng.
Bị mất việc quả là chuyện trẻ con đáng xấu hổ, không phải là điều xảy ra với một người mua nhà bằng tiền vay thế chấp đã ba mươi mốt tuổi. Chẳng phải là cô đã quá ngưỡng cho tất cả những chuyện như thế này rồi hay sao?
Để ngăn cuộc đời mình khỏi xổ tung ra, cô đã hăm hở lao vào săn việc và thử thách bản thân với tất cả những gì le lói khả thi một chút. Không, cô không biết quăng thòng lọng vào cổ một con ngựa đực đang lồng lên, cô đã thú nhận như vậy trong cuộc phỏng vấn xin vào làm tại trang trại Miền-Tây-hoang-dã ở Mullingar, thực tình thì cô cứ đinh ninh họ đang phỏng vấn tìm người làm công việc hành chính, nhưng cô rất sẵn sàng học hỏi.
Tại mỗi cuộc phỏng vấn cô đều nhắc đi nhắc lại rằng cô rất sẵn sàng học hỏi. Nhưng trong số tất cả những nơi cô đã nộp đơn, công việc tại Colleen mới là điều mà cô thực sự, thực sự, khắt khao muốn có. Cô thích được làm việc với một tờ tạp chí trong khi những công việc liên quan đến tạp chí ở Ireland lại rất hiếm. Vả lại, Ashling cũng không phải là một nhà báo đích thực: đơn giản cô chỉ là một nhà tổ chức tốt, với khả năng để ý đến từng chi tiết.
Bộ phận tạp chí của Randolph Media nằm trên tầng ba một tòa nhà văn phòng trên bến cảng. Ashling đã phát hiện ra Randolph Media cũng đồng thời sở hữu một đài truyền hình nhỏ nhưng đang phát triển tốt, Channel 9, cùng một đài phát thanh có giá trị thương mại rất cao, nhưng hình như hai bộ phận này làm việc ở những cơ ngơi khác.
Ashling ra khỏi thang máy và rảo bước dọc hành lang về phía quầy lễ tân. Nơi này có vẻ thật bận rộn, người qua kẻ lại hối hả với những giấy những tờ trên tay. Ashling rùng mình vì phấn khích đến mức thấy hơi váng vất. Ngay trước quầy lễ tân, một người đàn ông cao lớn, tóc tai bờm xờm đang mải mê nói chuyện với một cô gái châu Á nhỏ bé. Họ đang thấp giọng thì thào và có điều gì đó trong cách trao đổi của hai người khiến Ashling hiểu rằng họ chỉ ước được gào toáng lên. Ashling vội vã bước qua, cô không thích những cuộc cãi vã. Thậm chí là của người khác cũng không.
Cô nhận ra mình đã đánh giá sai vấn đề trang điểm đến mức nào khi trộm liếc cô lễ tân. Trix - đó là cách cô ta được gọi căn cứ theo tấm biển tên - có vẻ ngoài lộng lẫy, bóng bẩy và tươi mát của một tín đồ theo trường phái bôi trát càng-nhiều-càng-ít. Lông mày cô nàng được tỉa mỏng gần như không còn tồn tại, đường viền kẻ môi được tô đậm và thẫm đến mức trông cô như có ria mép, và toàn bộ mái tóc vàng hoe được kẹp lại trong hàng chục chiếc cặp bướm bé xíu lấp lánh, bố trí đều chằn chặn. Chắc hẳn cô ấy đã phải thức dậy sớm hơn mọi người đến ba tiếng đồng hồ để trang điểm ấy chứ, Ashling thầm nghĩ, rất lấy làm ấn tượng.
“Xin chào,” Trix gầm gừ bằng một chất giọng nghe như thể cô ta đốt tới bốn mươi điếu thuốc lá một ngày - mà ngẫu nhiên là đúng thế thật.
“Tôi có một cuộc phỏng vấn lúc chín r...” Ashling ngưng bặt vì có tiếng thét thất thanh phía sau mình. Cô ngoảnh đầu lại nhìn qua vai và trông thấy người đàn ông tóc tai bờm xờm đang mút ngòn tay trỏ của anh ta.
“Em cắn anh!” Anh ta gào lên. “Mai, em làm anh chảy máu rồi đây này!”
“Hy vọng là anh mới tiêm phòng uốn ván,” cô gái châu Á phá lên cười khinh bỉ.
Trix tặc lưỡi, nhướng mắt lên trời rồi lầm bầm, “Một đôi tởm lợm, họ không lúc nào thôi cả. Chị ngồi đi,” cô ta bảo Ashling. “Tôi sẽ thông báo với ông Calvin là chị đang ở đây.”
Cô ta biến mất qua cánh cửa đôi và Ashling rón rén ngồi xuống một chiếc sofa kê bên cạnh cái bàn uống cà phê bên trên chất đống những số tạp chí hiện hành. Nhìn thấy chúng càng khiến đầu cô bỗng phừng phừng như bốc cháy đến nơi - cô khát khao công việc này đến chết mất. Trống ngực cô đập thinh thịch, bụng thì óc ách đến cồn cào. Bất giác cô mân mê viên thạch anh may mắn của mình giữa ngón cái và ngón trỏ.
Qua tầm nhìn mờ mờ vì hồi hộp đến run rẩy, cô chỉ loáng thoáng nhận thấy người đàn ông bị cắn lao vào trong nhà vệ sinh nam và đóng rầm cửa lại còn cô gái châu Á nhỏ nhắn đang hầm hầm bước về phía thang máy, mái tóc dài màu đen như một tấm rèm đong đưa qua lại.
“Ông Carter bảo chị cứ vào trong.” Trix trở ra và không sao giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Suốt hai ngày qua cô ta bị quấy rầy bởi những người đến phỏng vấn luôn căng thẳng, ai cũng phải chờ ngoài bàn của cô ta đến nửa giờ đồng hồ. Trong thời gian đó Trix đành phải nhịn việc nấu cháo điện thoại với đám bạn bè của mình và giải đáp những câu hỏi van vỉ của những người đến phỏng vấn xoay quanh cơ hội giành được công việc này của họ. Và để xát thêm muối vào vết thương, cô biết chắc chắn rằng tất cả những gì Calvin Carter và Jack Devine đang làm trong phòng phỏng vấn chỉ là chơi bài rummy.
Nhưng lần này Calvin Carter bị Jack Devine bỏ lại một mình, và ông ta thấy lẻ loi buồn chán. Thôi thì đành phỏng vấn ai đó còn hơn là không làm gì.
“Vào!” Ông ta ra lệnh, khi Ashling rụt rè gõ vào cánh cửa phòng.
Ông ta liếc một cái về phía người phụ nữ tóc tối màu diện bộ vest đen đi với quần dài và ngay lập tức thấy không có cảm tình với cô ta. Đơn giản là cô ta không đủ lộng lẫy cho tờ Colleen. Dù không biết nhiều lắm về chuyện tóc tai của phụ nữ, nhưng ông ta có cảm giác là trông chúng phải cầu kỳ hơn tóc của người phụ nữ này. Chẳng phải là bình thường trông chúng nên hơi có vẻ bù xù một chút hay sao? Rõ ràng là không nên cứ để buông thẳng tuột xuống vai như cô ta thế kia, đã thế lại màu nâu nữa? Và khuôn mặt mộc mạc khỏe mạnh kia cũng sẽ rất hợp nếu bạn là một cô vắt sữa bò, nhưng lại không ăn thua nếu bạn là trợ lý tổng biên tập đầy tham vọng của một tờ tạp chí phụ nữ quyến rũ...
“Ngồi xuống.” Calvin tự nhủ tốt hơn là cứ làm đủ các thủ tục trong vòng năm phút.
Nín thở với khát khao thể hiện mình, Ashling ngồi xuống cái ghế duy nhất đặt ở giữa phòng và đối diện với người đàn ông đang ngồi phía sau chiếc bàn dài.
“Jack Devine, Giám đốc Điều hành tại Ireland, sẽ có mặt tại đây 30 ngay thôi,” Calvin giải thích. “Tôi không biết có chuyện gì đang níu chân anh ta nữa. Trước hết,” ông ta hướng sự chú ý vào lý lịch xin việc của cô, “Tốt hơn cô nên cho tôi biết phải phát âm tên cô như thế nào.”
“Ash-ling. Ash như trong ‘tàn’ thuốc lá, còn ling vần với từ ‘hát’[Trong tiếng Anh, "ash" có nghĩa là "tro tàn", còn "ling" cùng vần tới từ "sing" có nghĩa là "hát."]“Ash-ling. Ashling. OK, tôi có thể nói được. Được rồi, Ashling, trong vòng tám năm qua cô đã làm việc trong những tạp chí...”
“Thực ra là một tạp chí thôi ạ.” Ashling nghe thấy ai đó hồi hộp cười một cách ngớ ngẩn và tuyệt vọng nhận ra đó chính là giọng mình. “Chỉ một tờ thôi ạ.”
“Và tại sao cô rời bỏ Woman’s Place?'
“Tôi đang tìm kiếm một thách thức mới,” Ashling rụt rè bày tỏ. Sally Healy đã dặn cô là phải nói như vậy.
Cánh cửa bật mở và người đàn ông bị cắn bước vào.
“À, Jack.” Calvin Carter cau mày. “Đây là cô Ashling Kennedy. Ash như trong ‘tàn’ thuốc lá, còn ling vần với từ ‘hát’.”
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Jack còn đang mải nghĩ những chuyện khác. Tâm trạng anh lúc này thật tồi tệ. Anh đã phải ở lại đến gần nửa đêm để đàm phán với mấy tay kỹ thuật viên ở đài truyền hình, lại còn phải gần như cùng một lúc tiến hành những cuộc đàm phán khác với một mạng truyền thông Mỹ để thuyết phục họ không bán series phim đoạt giải của mình cho RTE, mà bán cho Channel 9. Và cứ như thể khối lượng công việc vẫn còn chưa đạt đến mức giới hạn vậy, anh lại bị giao phụ trách thêm việc gầy dựng tờ tạp chí mới ngu xuẩn này. Điều sau bét thế giới này cần đến là thêm một tờ tạp chí phụ nữ nữa! Nhưng, thành thật mà nói, nguồn gốc thực sự gây ra cơn bực dọc của anh là Mai. Cô làm anh phát điên. Anh ghét cô. Anh căm ghét cô. Thế quái nào mà đã có lúc anh nghĩ mình si mê cô như điên dại! Đừng hòng có chuyện anh sẽ trả lời điện thoại của cô. Không bao giờ nữa, đó là lần cuối cùng, lần cuối, cuối, cuối cùng...
Anh ngồi đung đưa người sau bàn, cố gắng tập trung vào cuộc phỏng vấn - nếu không lão Calvin lại gắt như mắm thối lên. Loáng thoáng một hai lần anh biết mình được chờ đợi để đưa ra cầu hỏi gì đó nghe có vẻ liên quan một chút, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ được là có lẽ anh đang chảy máu đến chết mất. Hoặc chết vì bị bệnh dại. Sau bao lâu thì bắt đầu sùi bọt mép nhỉ? Anh tự hỏi.
Ngả hẳn người ra trên hai chân sau của chiếc ghế, anh giơ ngón tay bị thương của mình ra trước mặt, nhìn nó trừng trừng. Anh không thể tin được là cô đã cắn anh. Lần nữa. Lần trước cô đã hứa... Anh xoắn chặt mẩu giấy vệ sinh thêm chút nữa và máu đỏ tươi lại thấm tràn ra ngoài.
“Hãy cho tôi biết những điểm mạnh và điểm yếu của cô,” Calvin đề nghị Ashling.
“Thành thật mà nói rằng điểm yếu của tôi là công việc biên tập. Mặc dù có thể viết được những câu khái quát, lời mở đầu hoặc những mục nhỏ, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc viết những bài dài.”
Thực ra là không có chút nào, nếu cô nói một cách hoàn toàn thẳng thắn.
“Điểm mạnh của tôi là ở chỗ tôi rất tỉ mỉ, ngăn nắp và tích cực làm việc. Tôi là một người cấp phó rất hiệu quả,” Ashling sốt sắng nói, trích dẫn nguyên xi lời Sally Healy. Rồi cô ngừng lại và nói tiếp, “Xin lỗi, anh có cần một miếng Band-Aid[Một loại báng dính dùng để sơ cứu cho những vết thương nhẹ.] cho ngón tay của mình không?”
Jack Devine giật mình ngẩng đầu lên. “Ai cơ, tôi à?”
“Tôi không thấy quanh đây có ai khác đang chảy máu cả.” Ashling gượng nở một nụ cười.
Jack Devine lắc đầu quầy quậy. “Khô, không... Cám ơn,” anh gắt gỏng nói thêm.
“Tại sao lại không nhỉ?” Calvin Carter xen vào.
“Tôi không sao.” Jack ra hiệu bằng bàn tay lành lặn của mình.
“Lấy một miếng Band-Aid đi,” Calvin nói. “Nghe có vẻ là một ý hay đấy.”
Ashling đặt chiếc túi xách lên lòng và, chỉ sau một nhoáng lục lọi, cô đã lấy ra một hộp Band-Aid. Cô mở nắp hộp, gẩy gẩy qua bên trong, chọn lấy một miếng và chìa cho Jack. “Thử miếng này xem có vừa không.”
Jack nhìn miếng băng dính như thể anh chàng không biết phải làm gì với nó. Calvin Carter cũng hoàn toàn chẳng giúp được gì.
Ashling cố nuốt tiếng thở dài xuống, cô đứng dậy, cầm lấy miếng băng dính trên tay Jack và lột bỏ phần giấy chống thấm. “Chìa ngón tay của anh ra.”
“Vâng, thưa bà,” anh mỉa mai.
Rất nhanh chóng và chính xác, cô cuốn miếng băng dính quanh đầu ngón tay chảy máu. Trước sự ngạc nhiên của chính mình, lấy cớ kiểm tra xem miếng băng dính đã chắc chắn chưa, cô khẽ bóp một cái vào ngón tay anh ta và cảm thấy hài lòng pha lẫn xấu hổ khi nhận thấy vẻ nhăn nhó thoáng hiện ra trên mặt anh chàng.
“Cô còn có những gì nữa vậy?” Calvin Carter tò mò hỏi. “Aspirin chăng?”
Cô thận trọng gật đầu. “Ông có cần một viên không?”
“Không, cám ơn. Bút và giấy ghi chép?”
Cô lại gật đầu.
“Thế còn - và tôi thừa nhận lần này chỉ là đoán bừa thôi nhé - một bộ đồ khâu vá mini?”
Ashling bẽn lẽn ngập ngừng, rồi toàn bộ dáng vẻ bên ngoài của cô bỗng nhiên phấn chấn và sáng bừng hẳn lên khi cô khẽ bật cười thú nhận. “Thực ra thì, tôi có.” Cô mỉm cười rất tươi.
“Cô chu đáo ghê,” Jack Devine ngắt lời. Anh cố tình để câu đó nghe như một lời xúc phạm.
“Thì cũng phải có người như thế chứ.” Calvin Carter đã xem lại quan điểm ban đầu của mình về Ashling. Cô ta duyên dáng và mặc dù có để son dính vào răng đi nữa thì ít nhất cô ta cũng có thoa son. “Cám ơn cô, Ashling, chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Ashling bắt tay với cả hai người đàn ông, một lần nữa tranh thủ cơ hội để tặng cho vết thương của Jack Devine một cái bóp chặt đâu vào đấy.
“Này, tôi thích cô ta rồi đấy,” Calvin Carter phá lên cười.
“Tôi thì không,” Jack Devine nói với vẻ ủ rũ.
“Tôi đã bảo tôi thích cô ta,” Calvin Carter nhắc lại. Ông ta không quen với việc bị phản đối. “Cô ta đáng tin cậy và tháo vát. Hãy để cô ta làm công việc này.”
Sau khi loay hoay mãi với công đoạn trang điểm, cô quyết định chọn cách trang điểm nhẹ nhàng để tránh gây ấn tượng lòe loẹt quá. Nhưng phòng trường hợp trông mình quá quê mùa, cô mang theo chiếc túi xách bằng da ngựa Pony hai màu đen trắng yêu thích của mình. Xong đâu đấy cô xoa tay vào bức tượng Phật Di lặc, thả viên thạch anh may mắn vào túi áo rồi quay ra ngao ngán nhìn chiếc mũ đỏ may mắn. Nhưng đội một chiếc mũ len đỏ đi phỏng vấn xin việc thì may mắn được đến đâu chứ? Đằng nào cô cũng không cần đến nó - lá số tử vi của cô đã nói hôm nay sẽ là một ngày tốt lành. Thiên thần Tiên tri cũng nói thế rồi.
Khi thả người xuống phố, cô phải bước qua một người đàn ông đang ngủ ngon lành trên bậc cửa trước. Rồi cô quay người trực chỉ hướng văn phòng tại Dublin của Randolph Media, sải bước dứt khoát giữa dòng người xe đông nghẹt của khu trung tâm Dublin, đồng thời nhắc đi nhắc lại trong đầu, Mình sẽ giành được công việc này, mình sẽ giành đươc công viêc này, mình sẽ giành đươc công việc này... đúng đúng như Lousie L Hay đã khuyên.
Nhưng nhỡ không được thì sao? Ashling không thể không tự hỏi.
Hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm, hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm, hừm, nếu vậy mình cũng không bận tâm...
Dù đã cố làm ra vẻ can đảm, nhưng trong thâm tâm Ashling hoàn toàn suy sụp vì câu chuyện oái oăm xảy ra với chiếc sofa của bà 0’Sullivan. Suy sụp đến mức cô mắc lại chứng viêm tai vốn luôn tái phát mỗi lần cô căng thẳng.
Bị mất việc quả là chuyện trẻ con đáng xấu hổ, không phải là điều xảy ra với một người mua nhà bằng tiền vay thế chấp đã ba mươi mốt tuổi. Chẳng phải là cô đã quá ngưỡng cho tất cả những chuyện như thế này rồi hay sao?
Để ngăn cuộc đời mình khỏi xổ tung ra, cô đã hăm hở lao vào săn việc và thử thách bản thân với tất cả những gì le lói khả thi một chút. Không, cô không biết quăng thòng lọng vào cổ một con ngựa đực đang lồng lên, cô đã thú nhận như vậy trong cuộc phỏng vấn xin vào làm tại trang trại Miền-Tây-hoang-dã ở Mullingar, thực tình thì cô cứ đinh ninh họ đang phỏng vấn tìm người làm công việc hành chính, nhưng cô rất sẵn sàng học hỏi.
Tại mỗi cuộc phỏng vấn cô đều nhắc đi nhắc lại rằng cô rất sẵn sàng học hỏi. Nhưng trong số tất cả những nơi cô đã nộp đơn, công việc tại Colleen mới là điều mà cô thực sự, thực sự, khắt khao muốn có. Cô thích được làm việc với một tờ tạp chí trong khi những công việc liên quan đến tạp chí ở Ireland lại rất hiếm. Vả lại, Ashling cũng không phải là một nhà báo đích thực: đơn giản cô chỉ là một nhà tổ chức tốt, với khả năng để ý đến từng chi tiết.
Bộ phận tạp chí của Randolph Media nằm trên tầng ba một tòa nhà văn phòng trên bến cảng. Ashling đã phát hiện ra Randolph Media cũng đồng thời sở hữu một đài truyền hình nhỏ nhưng đang phát triển tốt, Channel 9, cùng một đài phát thanh có giá trị thương mại rất cao, nhưng hình như hai bộ phận này làm việc ở những cơ ngơi khác.
Ashling ra khỏi thang máy và rảo bước dọc hành lang về phía quầy lễ tân. Nơi này có vẻ thật bận rộn, người qua kẻ lại hối hả với những giấy những tờ trên tay. Ashling rùng mình vì phấn khích đến mức thấy hơi váng vất. Ngay trước quầy lễ tân, một người đàn ông cao lớn, tóc tai bờm xờm đang mải mê nói chuyện với một cô gái châu Á nhỏ bé. Họ đang thấp giọng thì thào và có điều gì đó trong cách trao đổi của hai người khiến Ashling hiểu rằng họ chỉ ước được gào toáng lên. Ashling vội vã bước qua, cô không thích những cuộc cãi vã. Thậm chí là của người khác cũng không.
Cô nhận ra mình đã đánh giá sai vấn đề trang điểm đến mức nào khi trộm liếc cô lễ tân. Trix - đó là cách cô ta được gọi căn cứ theo tấm biển tên - có vẻ ngoài lộng lẫy, bóng bẩy và tươi mát của một tín đồ theo trường phái bôi trát càng-nhiều-càng-ít. Lông mày cô nàng được tỉa mỏng gần như không còn tồn tại, đường viền kẻ môi được tô đậm và thẫm đến mức trông cô như có ria mép, và toàn bộ mái tóc vàng hoe được kẹp lại trong hàng chục chiếc cặp bướm bé xíu lấp lánh, bố trí đều chằn chặn. Chắc hẳn cô ấy đã phải thức dậy sớm hơn mọi người đến ba tiếng đồng hồ để trang điểm ấy chứ, Ashling thầm nghĩ, rất lấy làm ấn tượng.
“Xin chào,” Trix gầm gừ bằng một chất giọng nghe như thể cô ta đốt tới bốn mươi điếu thuốc lá một ngày - mà ngẫu nhiên là đúng thế thật.
“Tôi có một cuộc phỏng vấn lúc chín r...” Ashling ngưng bặt vì có tiếng thét thất thanh phía sau mình. Cô ngoảnh đầu lại nhìn qua vai và trông thấy người đàn ông tóc tai bờm xờm đang mút ngòn tay trỏ của anh ta.
“Em cắn anh!” Anh ta gào lên. “Mai, em làm anh chảy máu rồi đây này!”
“Hy vọng là anh mới tiêm phòng uốn ván,” cô gái châu Á phá lên cười khinh bỉ.
Trix tặc lưỡi, nhướng mắt lên trời rồi lầm bầm, “Một đôi tởm lợm, họ không lúc nào thôi cả. Chị ngồi đi,” cô ta bảo Ashling. “Tôi sẽ thông báo với ông Calvin là chị đang ở đây.”
Cô ta biến mất qua cánh cửa đôi và Ashling rón rén ngồi xuống một chiếc sofa kê bên cạnh cái bàn uống cà phê bên trên chất đống những số tạp chí hiện hành. Nhìn thấy chúng càng khiến đầu cô bỗng phừng phừng như bốc cháy đến nơi - cô khát khao công việc này đến chết mất. Trống ngực cô đập thinh thịch, bụng thì óc ách đến cồn cào. Bất giác cô mân mê viên thạch anh may mắn của mình giữa ngón cái và ngón trỏ.
Qua tầm nhìn mờ mờ vì hồi hộp đến run rẩy, cô chỉ loáng thoáng nhận thấy người đàn ông bị cắn lao vào trong nhà vệ sinh nam và đóng rầm cửa lại còn cô gái châu Á nhỏ nhắn đang hầm hầm bước về phía thang máy, mái tóc dài màu đen như một tấm rèm đong đưa qua lại.
“Ông Carter bảo chị cứ vào trong.” Trix trở ra và không sao giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Suốt hai ngày qua cô ta bị quấy rầy bởi những người đến phỏng vấn luôn căng thẳng, ai cũng phải chờ ngoài bàn của cô ta đến nửa giờ đồng hồ. Trong thời gian đó Trix đành phải nhịn việc nấu cháo điện thoại với đám bạn bè của mình và giải đáp những câu hỏi van vỉ của những người đến phỏng vấn xoay quanh cơ hội giành được công việc này của họ. Và để xát thêm muối vào vết thương, cô biết chắc chắn rằng tất cả những gì Calvin Carter và Jack Devine đang làm trong phòng phỏng vấn chỉ là chơi bài rummy.
Nhưng lần này Calvin Carter bị Jack Devine bỏ lại một mình, và ông ta thấy lẻ loi buồn chán. Thôi thì đành phỏng vấn ai đó còn hơn là không làm gì.
“Vào!” Ông ta ra lệnh, khi Ashling rụt rè gõ vào cánh cửa phòng.
Ông ta liếc một cái về phía người phụ nữ tóc tối màu diện bộ vest đen đi với quần dài và ngay lập tức thấy không có cảm tình với cô ta. Đơn giản là cô ta không đủ lộng lẫy cho tờ Colleen. Dù không biết nhiều lắm về chuyện tóc tai của phụ nữ, nhưng ông ta có cảm giác là trông chúng phải cầu kỳ hơn tóc của người phụ nữ này. Chẳng phải là bình thường trông chúng nên hơi có vẻ bù xù một chút hay sao? Rõ ràng là không nên cứ để buông thẳng tuột xuống vai như cô ta thế kia, đã thế lại màu nâu nữa? Và khuôn mặt mộc mạc khỏe mạnh kia cũng sẽ rất hợp nếu bạn là một cô vắt sữa bò, nhưng lại không ăn thua nếu bạn là trợ lý tổng biên tập đầy tham vọng của một tờ tạp chí phụ nữ quyến rũ...
“Ngồi xuống.” Calvin tự nhủ tốt hơn là cứ làm đủ các thủ tục trong vòng năm phút.
Nín thở với khát khao thể hiện mình, Ashling ngồi xuống cái ghế duy nhất đặt ở giữa phòng và đối diện với người đàn ông đang ngồi phía sau chiếc bàn dài.
“Jack Devine, Giám đốc Điều hành tại Ireland, sẽ có mặt tại đây 30 ngay thôi,” Calvin giải thích. “Tôi không biết có chuyện gì đang níu chân anh ta nữa. Trước hết,” ông ta hướng sự chú ý vào lý lịch xin việc của cô, “Tốt hơn cô nên cho tôi biết phải phát âm tên cô như thế nào.”
“Ash-ling. Ash như trong ‘tàn’ thuốc lá, còn ling vần với từ ‘hát’[Trong tiếng Anh, "ash" có nghĩa là "tro tàn", còn "ling" cùng vần tới từ "sing" có nghĩa là "hát."]“Ash-ling. Ashling. OK, tôi có thể nói được. Được rồi, Ashling, trong vòng tám năm qua cô đã làm việc trong những tạp chí...”
“Thực ra là một tạp chí thôi ạ.” Ashling nghe thấy ai đó hồi hộp cười một cách ngớ ngẩn và tuyệt vọng nhận ra đó chính là giọng mình. “Chỉ một tờ thôi ạ.”
“Và tại sao cô rời bỏ Woman’s Place?'
“Tôi đang tìm kiếm một thách thức mới,” Ashling rụt rè bày tỏ. Sally Healy đã dặn cô là phải nói như vậy.
Cánh cửa bật mở và người đàn ông bị cắn bước vào.
“À, Jack.” Calvin Carter cau mày. “Đây là cô Ashling Kennedy. Ash như trong ‘tàn’ thuốc lá, còn ling vần với từ ‘hát’.”
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Jack còn đang mải nghĩ những chuyện khác. Tâm trạng anh lúc này thật tồi tệ. Anh đã phải ở lại đến gần nửa đêm để đàm phán với mấy tay kỹ thuật viên ở đài truyền hình, lại còn phải gần như cùng một lúc tiến hành những cuộc đàm phán khác với một mạng truyền thông Mỹ để thuyết phục họ không bán series phim đoạt giải của mình cho RTE, mà bán cho Channel 9. Và cứ như thể khối lượng công việc vẫn còn chưa đạt đến mức giới hạn vậy, anh lại bị giao phụ trách thêm việc gầy dựng tờ tạp chí mới ngu xuẩn này. Điều sau bét thế giới này cần đến là thêm một tờ tạp chí phụ nữ nữa! Nhưng, thành thật mà nói, nguồn gốc thực sự gây ra cơn bực dọc của anh là Mai. Cô làm anh phát điên. Anh ghét cô. Anh căm ghét cô. Thế quái nào mà đã có lúc anh nghĩ mình si mê cô như điên dại! Đừng hòng có chuyện anh sẽ trả lời điện thoại của cô. Không bao giờ nữa, đó là lần cuối cùng, lần cuối, cuối, cuối cùng...
Anh ngồi đung đưa người sau bàn, cố gắng tập trung vào cuộc phỏng vấn - nếu không lão Calvin lại gắt như mắm thối lên. Loáng thoáng một hai lần anh biết mình được chờ đợi để đưa ra cầu hỏi gì đó nghe có vẻ liên quan một chút, nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ được là có lẽ anh đang chảy máu đến chết mất. Hoặc chết vì bị bệnh dại. Sau bao lâu thì bắt đầu sùi bọt mép nhỉ? Anh tự hỏi.
Ngả hẳn người ra trên hai chân sau của chiếc ghế, anh giơ ngón tay bị thương của mình ra trước mặt, nhìn nó trừng trừng. Anh không thể tin được là cô đã cắn anh. Lần nữa. Lần trước cô đã hứa... Anh xoắn chặt mẩu giấy vệ sinh thêm chút nữa và máu đỏ tươi lại thấm tràn ra ngoài.
“Hãy cho tôi biết những điểm mạnh và điểm yếu của cô,” Calvin đề nghị Ashling.
“Thành thật mà nói rằng điểm yếu của tôi là công việc biên tập. Mặc dù có thể viết được những câu khái quát, lời mở đầu hoặc những mục nhỏ, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc viết những bài dài.”
Thực ra là không có chút nào, nếu cô nói một cách hoàn toàn thẳng thắn.
“Điểm mạnh của tôi là ở chỗ tôi rất tỉ mỉ, ngăn nắp và tích cực làm việc. Tôi là một người cấp phó rất hiệu quả,” Ashling sốt sắng nói, trích dẫn nguyên xi lời Sally Healy. Rồi cô ngừng lại và nói tiếp, “Xin lỗi, anh có cần một miếng Band-Aid[Một loại báng dính dùng để sơ cứu cho những vết thương nhẹ.] cho ngón tay của mình không?”
Jack Devine giật mình ngẩng đầu lên. “Ai cơ, tôi à?”
“Tôi không thấy quanh đây có ai khác đang chảy máu cả.” Ashling gượng nở một nụ cười.
Jack Devine lắc đầu quầy quậy. “Khô, không... Cám ơn,” anh gắt gỏng nói thêm.
“Tại sao lại không nhỉ?” Calvin Carter xen vào.
“Tôi không sao.” Jack ra hiệu bằng bàn tay lành lặn của mình.
“Lấy một miếng Band-Aid đi,” Calvin nói. “Nghe có vẻ là một ý hay đấy.”
Ashling đặt chiếc túi xách lên lòng và, chỉ sau một nhoáng lục lọi, cô đã lấy ra một hộp Band-Aid. Cô mở nắp hộp, gẩy gẩy qua bên trong, chọn lấy một miếng và chìa cho Jack. “Thử miếng này xem có vừa không.”
Jack nhìn miếng băng dính như thể anh chàng không biết phải làm gì với nó. Calvin Carter cũng hoàn toàn chẳng giúp được gì.
Ashling cố nuốt tiếng thở dài xuống, cô đứng dậy, cầm lấy miếng băng dính trên tay Jack và lột bỏ phần giấy chống thấm. “Chìa ngón tay của anh ra.”
“Vâng, thưa bà,” anh mỉa mai.
Rất nhanh chóng và chính xác, cô cuốn miếng băng dính quanh đầu ngón tay chảy máu. Trước sự ngạc nhiên của chính mình, lấy cớ kiểm tra xem miếng băng dính đã chắc chắn chưa, cô khẽ bóp một cái vào ngón tay anh ta và cảm thấy hài lòng pha lẫn xấu hổ khi nhận thấy vẻ nhăn nhó thoáng hiện ra trên mặt anh chàng.
“Cô còn có những gì nữa vậy?” Calvin Carter tò mò hỏi. “Aspirin chăng?”
Cô thận trọng gật đầu. “Ông có cần một viên không?”
“Không, cám ơn. Bút và giấy ghi chép?”
Cô lại gật đầu.
“Thế còn - và tôi thừa nhận lần này chỉ là đoán bừa thôi nhé - một bộ đồ khâu vá mini?”
Ashling bẽn lẽn ngập ngừng, rồi toàn bộ dáng vẻ bên ngoài của cô bỗng nhiên phấn chấn và sáng bừng hẳn lên khi cô khẽ bật cười thú nhận. “Thực ra thì, tôi có.” Cô mỉm cười rất tươi.
“Cô chu đáo ghê,” Jack Devine ngắt lời. Anh cố tình để câu đó nghe như một lời xúc phạm.
“Thì cũng phải có người như thế chứ.” Calvin Carter đã xem lại quan điểm ban đầu của mình về Ashling. Cô ta duyên dáng và mặc dù có để son dính vào răng đi nữa thì ít nhất cô ta cũng có thoa son. “Cám ơn cô, Ashling, chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Ashling bắt tay với cả hai người đàn ông, một lần nữa tranh thủ cơ hội để tặng cho vết thương của Jack Devine một cái bóp chặt đâu vào đấy.
“Này, tôi thích cô ta rồi đấy,” Calvin Carter phá lên cười.
“Tôi thì không,” Jack Devine nói với vẻ ủ rũ.
“Tôi đã bảo tôi thích cô ta,” Calvin Carter nhắc lại. Ông ta không quen với việc bị phản đối. “Cô ta đáng tin cậy và tháo vát. Hãy để cô ta làm công việc này.”
Tác giả :
Marian Keyes