Surrender My Love
Chương 29
Khi Selig trở về phòng thì cơn giận vẫn chưa nguôi. Nó hằn lên trên từng đường nét của khuôn mặt điển trai ấy, và chưa biết trút vào đâu. Anh muốn đổ lỗi cho Erika , cho số phận, thậm chí cho cả chính anh, cơn giận không nhằm hẳn vào một người hay vật nào đó cụ thể - mà nó chỉ hiện hữu như thế. Và kèm theo nó là niềm vui mà anh chưa bao giờ cảm nhận được. Nếu không phải trong hoàn cảnh này, thì đó là một niềm vui thích đơn thuần, điều mà tất nhiên không thể vào lúc này.
Nàng đứng đó, bên cửa sổ, mặc chiếc áo choàng của mình, ở vị trí đứng của nàng có thể nhìn thấy hơn nửa số quân đội đang cắm trại ở bên ngoài cánh cổng. Anh không nghi ngờ gì về việc nàng đã đứng đó từ lúc người Đan Mạch kia tới. nàng thậm chí còn không để tâm đến người vừa bước vào phòng, mặc dù anh biết rằng nàng nghe thấy, có chút phân tâm nhưng rồi lại buộc lòng phải thoải mái.
Anh bước qua căn phòng, dừng lại ngay sau nàng, và có thể nhìn thấy những người Đan Mạch trong ánh lửa bập bùng của đống lửa trại. Họ trông thật ấn tượng. Ai nấy đều căng thẳng – ít nhất là anh tải của nàng, và có vẻ như anh ta là người chỉ huy họ.
Một lần nữa nàng lại bị phân tâm bởi sự gần gũi của Selig và không thể bình tĩnh vào lúc này. Anh không cần phải nói một tiếng nào thì nàng cũng biết đó là anh, và nàng không buồn ngoái đầu lại để chắc chắn về điều đó. Vì không làm vậy, nên nàng không biết về cơn giận âm ỉ của anh.
Giọng nàng nhỏ nhẹ và có vẻ mệt mỏi “ Moi chuyện kết thúc rồi. Thậm chí bây giờ tôi có thể xin lỗi”.
Anh ngạc nhiên vì giọng điều trầm tĩnh của mình vào lúc này “ Vì đã quá nhẫn tâm?”
“ Vì đã để cho những lời xúc phạm của anh làm cho tức giận và ra lệnh tra tấn anh”
Giọng anh sắc bén, mặc dù chỉ là tò mò “ tôi đã xúc phạm cô thế nào?”
Phải mất một lúc nàng mới trả lời “ Anh đã đòi dẫn đến giường của tôi”
Anh không nhớ gì về điều này, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên. Đó là bản năng của anh, tán tỉnh phụ nữ, và nàng là một trong những cô gái đáng yêu. Anh sẽ có vấn đề nếu không cố gắng quyến rũ một người như nàng – nhưng có lẽ anh đã sai. Và không thể làm gì hơn ngoài việc nguyền rủa cơn sốt chết tiệt đó đã làm ngập ngụa trí nhớ của anh.
“ Đa số những người đàn bà thì cho đó là một đặc ân”, anh nói. Không có một chút dối lừa, chỉ là một nhận xét dựa trên những kinh nghiệm của bản thân mình.
“ Có lẽ tôi thuộc số ít còn lại”
Giờ thì anh có thể hoàn toàn tin tưởng về điều nàng vừa nói. Chưa bao giờ anh từng gặp một người đàn bà nào làm đầu óc anh điên đảo như vậy. Anh căm thù cô ta, rồi sau đó lại muốn vuốt ve mái tóc của nàng và chiếm đoạt đôi môi ấy. Và anh căm giận cả chính bản thân mình về những yếu đuối thể xác mà nàng có thể dễ dàng khơi gợi trong anh.
Nếu nàng như một người đàn bà bình thường khác, anh sẽ không bị cuốn hút đến thế. Miệng anh mơn man trên cổ nàng, cảm nhận nó, đôi tay anh mân mê đôi bồng đào của nàng, thổi nguồn sống mới cho chúng.
Những thói quen đó đã trở nên quá đỗi gần gũi, khiến anh phải kiềm chế mình không chạm vào nàng khi nàng ở gần anh như thế này. Nhưng anh cũng không quay đi dù nó sẽ giúp anh kiềm chế tốt hơn.
“ Cô có thể để dành lời xin lỗi đó, wench.” , anh đáp, “ Cô sẽ không rời khỏi đây đâu”
Nàng thấy đầu óc quay mòng mòng “ Nhưng anh trai tôi – “
“ không gặp may trong việc thương lượng với em gái tôi, nên đã quyết định bao vây chúng tôi. Vì chúng tôi không có dư thời gian, cô nghĩ ai sẽ trụ lại lâu hơn, hay sẽ mất kiên nhẫn và tấn công trước?”
Nàng tỏ vẻ hoài nghi “ Anh có thể biến việc này thành một cuộc chiến?”
“ Không phải tôi”
“ Chắc chắn là anh!”, nàng đáp trả, “ Hãy cho tôi về nhà. Tôi cũng bị tổn thương đủ rồi – “
“ Cô đã bị tổn thương như thế nào? Cô có một vết bầm dập nào vì tra tấn không ? Cô có bị bóc lột đến mức đau đớn chưa?”
Nàng đã nhịn quá đủ nên hét lên “ Tôi bị tổn thương bởi chính sự có mặt của anh!”
Cuối cùng thì nàng cũng nhận ra cơn tức giận của anh, và lúc này nó đã bị kích động thêm bởi chính những lời nói của nàng. Một cơn rùng mình thoáng qua nàng. Nàng lùi lại, sát vào bờ tường gần cửa sổ. Trong một khoảnh khắc nàng đã nghĩ đến chuyện nhảy xuống. Nhưng tay anh đã túm lấy sợi xích quanh cổ nàng để ngăn lại.
“ Ra là cô không thể tiêu hóa nổi hình ảnh của tôi, phải không wench?” Nàng không định trả lời câu hỏi đó vào lúc này. “ Vậy thì cô thật bất hạnh vì đức vua Alfred đã đưa ra một thỏa hiệp về vụ này, ngài muốn chúng ta lấy nhau”
Nàng thở hổn hển và cảm giác như mất hơi. Anh vỗ vỗ vào lưng nàng. Nàng vội né tránh đôi tay của anh trước khi nó đổi chỗ. Giờ thì nàng nhìn chằm chằm vào anh.
“ Chuyện này không có gì hài hước đâu”, nàng nói.
“ Cô có thấy tôi cười không ?”
Anh ta không cười. Những gì nàng thấy đó là một cơn tức giận mà anh ta cũng buồn che giấu nữa.
Nàng rên rỉ một cách tuyệt vọng “ Nhưng anh không hề nghiêm túc”
“ Sao tôi lại không ? Không tốt lành gì khi từ chối lời đề nghị của đức vua”
“ Và anh đang gặp rắc rối vì điều đó?”
“ Cô nghĩ là tôi từ chối ư?” anh cười lớn “ Không, wench tôi không ngu đến mức đó”
Đôi mắt nàng lóe sáng. Nàng như ngừng thở bì bàng hoàng “ Anh sẽ cưới tôi?”
“ Ừ”
Nàng lắc đầu “ Hãy tra tấn tôi đi. Sau khi thỏa mãn, hãy để tôi đi”
“ Cuối cùng thì cô cũng cầu xin ư?”
“ Tôi không, nàng nghiến răng “ Rõ ràng là khi anh đã thỏa mãn với việc trả thù thì anh sẽ thả tôi. Tôi chỉ đang đưa ra một phương án thay thế cho việc điên rồ này”
“ Điên rồ ư? Không, tôi không nghĩ vậy, vì tôi vừa nghĩ ra rằng hôn nhân sẽ khiến cô khổ sở vì tôi mãi mãi, hơn là trong một thời gian ngắn. Còn sự trả thù nào hơn thế?”
“ Nhưng anh sẽ phá hủy cả cuộc sống của anh nữa!”
“ Thế ư? Cuộc đời tôi sẽ chẳng thay đổi gì khi cưới một cô vợ. Tôi vẫn là tôi thôi”
Nói cách khác, sự chung thủy không có trong vụ này, nàng không nên kì vọng vào nó từ bất cứ người chồng nào. Nhưng ít nhất nàng vẫn mong đợi sự tôn trọng, tự do và yêu chiều, những điều mà Selig sẽ không đời nào dành cho nàng. Cuộc đời anh sẽ không thay đổi nhưng cuộc đời nàng sẽ từ địa ngục này sang địa ngục khác, tồi tệ hơn, với sự bẽ bàng kéo dài mãi mãi chứ không phải tạm thời.
Anh định lại gần nhưng lần này nàng vùng ra và nói “ Anh cứ làm theo ý mình đi ngoại trừ việc không có cô vợ nào – ít nhất là cô vợ này”
“Giờ thì viên giám mục của đức vua đang đợi chúng ta ở dưới”
“Vua của người Saxon chứ không phải vua của tôi”, nàng nhắc nhở anh. “Tôi không run sợ trước sự không hài lòng của ông ta”.
“Cô đang ở trong tầm kiểm soát của đức ngài”
“Không phải lựa chọn của tôi”
Selig nghiến chặt hàm răng. Anh quả là đã khinh suất trong việc khẳng định nàng sẽ sẵn lòng đồng ý cuộc hôn phối này. Lòng kiêu hãnh đã đặt không đúng chỗ. Nàng đã không đồng ý. Có lẽ cần một sự chi phối nào, một điều gì đó mà nàng thấy kinh tởm, thực sự khinh ghét, một điều gì khiến anh cũng thấy khinh bỉ. và thật may, khi cơn tức giận khiến nàng tin điều đó.
“ Cô thà chịu đau còn hơn là lấy tôi?”, anh bước tới, cầm lấy cánh tay của nàng, thay vì đôi xích của nàng “ Vậy thì tốt, hãy đi cùng tôi”
Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nàng bị anh kéo đi “ Đi đâu vậy?”
Anh không buồn dừng lại để giải thích, tỏ ra đầy cương quyết. Và giọng nói lạnh lùng khiến nàng nổi da gà “ Tôi mang cô tới chuồng ngựa, nơi cô sẽ bị treo lên, trần truồng, làm thú vui cho bất cứ người đàn ông nào ở đó. Tôi có thể hình dung cô sẽ thu hút một đám đông vây quanh mình, và đám đông đó sẽ lớn dần”
Họ chỉ mới tới đầu cầu thang khi nàng hổn hển “ Tôi chấp nhận!”
Ngay lập tức nàng được thả ra. Nàng vội quay đầu lại vào phòng anh, ước rằng mình có thể trốn đi, nhưng cũng biết rằng mình không thể. Anh ta có thể làm điều mà mình nói. Ý nghĩ đó cứ bủa vây lấy nàng khiến nàng run sợ.
“Vậy thì?”
Nàng quay lại đối diện với anh. Đôi tay anh đang nắm lấy khung cửa. đôi mắt có màu xám đầy bão dông, lạnh lẽo. Một người đàn ông đẹp trai như vậy sao lại mang tâm hồn của ác quỷ vậy?
Nàng bắt đầu thương lượng. “ Tôi sẽ cưới anh, miễn là trước sau anh đừng chạm vào người tôi”
Anh tức giận đến mức chỉ nói “Tôi cũng đồng ý với điều đó – nhưng tôi có một điều kiện. Không ai được biết cô vẫn còn nguyên vẹn – đặc biệt là anh trai của cô.”
Nàng gật đầu cái rụp. Loki tinh quái cũng không thể đưa ra một thỏa hiệp tốt hơn cho họ. Nhưng anh chưa ngừng ở đây. Nàng đã tin, và điều đó khiến anh phát ốm trước cái cách nàng dễ dàng tin chúng. Nhưng thật may anh đã không nhắc đến món nợ của mình với anh trai nàng, nếu không thì nàng sẽ không tin những gì mà anh nói tiếp.
Anh đứng trước nàng, trượt ngón tay lên chiếc xích trên cổ nàng, dùng đôi tay nâng cằm nàng lên “ Sức mạnh của tôi đã được hồi phục, wench. Nếu cô không muốn anh trai mình bỏ mạng nơi này, cô sẽ không khóc lóc trước hắn khi được cho phép gặp mặt. Cô sẽ phải tỏ ra hạnh phúc vì được kết hôn với tôi”
Nàng rít lên trước một nhiệm vụ gần như bất khả thi ấy “ Anh ấy sẽ không tin đâu”
“ Vậy thì cô phải tìm cách mà thuyết phục anh ấy”
“ Loki chắc phải đánh đổi một đứa con của mình để lấy anh” , nàng đáp đầy tức tối.
Đứa con của Loki bị nguyền rủa trở thành ác quỷ khiến lời nhận xét của nàng như một sự trả đũa cay độc. Giờ anh chỉ cười vì anh đã đạt được điều mình muốn ở nàng.
Nàng những tưởng sẽ có thời gian để nghĩ cách nói với anh trai mìn, nhưng giờ Selig lại dẫn nàng đi. Kết hôn. Cưới anh ta, và vẫn bị giam lỏng với đám xích chết tiệt này. Nàng ước mình có thể vượt qua tất cả mọi chuyện này mà không òa khóc.
Nàng đứng đó, bên cửa sổ, mặc chiếc áo choàng của mình, ở vị trí đứng của nàng có thể nhìn thấy hơn nửa số quân đội đang cắm trại ở bên ngoài cánh cổng. Anh không nghi ngờ gì về việc nàng đã đứng đó từ lúc người Đan Mạch kia tới. nàng thậm chí còn không để tâm đến người vừa bước vào phòng, mặc dù anh biết rằng nàng nghe thấy, có chút phân tâm nhưng rồi lại buộc lòng phải thoải mái.
Anh bước qua căn phòng, dừng lại ngay sau nàng, và có thể nhìn thấy những người Đan Mạch trong ánh lửa bập bùng của đống lửa trại. Họ trông thật ấn tượng. Ai nấy đều căng thẳng – ít nhất là anh tải của nàng, và có vẻ như anh ta là người chỉ huy họ.
Một lần nữa nàng lại bị phân tâm bởi sự gần gũi của Selig và không thể bình tĩnh vào lúc này. Anh không cần phải nói một tiếng nào thì nàng cũng biết đó là anh, và nàng không buồn ngoái đầu lại để chắc chắn về điều đó. Vì không làm vậy, nên nàng không biết về cơn giận âm ỉ của anh.
Giọng nàng nhỏ nhẹ và có vẻ mệt mỏi “ Moi chuyện kết thúc rồi. Thậm chí bây giờ tôi có thể xin lỗi”.
Anh ngạc nhiên vì giọng điều trầm tĩnh của mình vào lúc này “ Vì đã quá nhẫn tâm?”
“ Vì đã để cho những lời xúc phạm của anh làm cho tức giận và ra lệnh tra tấn anh”
Giọng anh sắc bén, mặc dù chỉ là tò mò “ tôi đã xúc phạm cô thế nào?”
Phải mất một lúc nàng mới trả lời “ Anh đã đòi dẫn đến giường của tôi”
Anh không nhớ gì về điều này, nhưng cũng không mấy ngạc nhiên. Đó là bản năng của anh, tán tỉnh phụ nữ, và nàng là một trong những cô gái đáng yêu. Anh sẽ có vấn đề nếu không cố gắng quyến rũ một người như nàng – nhưng có lẽ anh đã sai. Và không thể làm gì hơn ngoài việc nguyền rủa cơn sốt chết tiệt đó đã làm ngập ngụa trí nhớ của anh.
“ Đa số những người đàn bà thì cho đó là một đặc ân”, anh nói. Không có một chút dối lừa, chỉ là một nhận xét dựa trên những kinh nghiệm của bản thân mình.
“ Có lẽ tôi thuộc số ít còn lại”
Giờ thì anh có thể hoàn toàn tin tưởng về điều nàng vừa nói. Chưa bao giờ anh từng gặp một người đàn bà nào làm đầu óc anh điên đảo như vậy. Anh căm thù cô ta, rồi sau đó lại muốn vuốt ve mái tóc của nàng và chiếm đoạt đôi môi ấy. Và anh căm giận cả chính bản thân mình về những yếu đuối thể xác mà nàng có thể dễ dàng khơi gợi trong anh.
Nếu nàng như một người đàn bà bình thường khác, anh sẽ không bị cuốn hút đến thế. Miệng anh mơn man trên cổ nàng, cảm nhận nó, đôi tay anh mân mê đôi bồng đào của nàng, thổi nguồn sống mới cho chúng.
Những thói quen đó đã trở nên quá đỗi gần gũi, khiến anh phải kiềm chế mình không chạm vào nàng khi nàng ở gần anh như thế này. Nhưng anh cũng không quay đi dù nó sẽ giúp anh kiềm chế tốt hơn.
“ Cô có thể để dành lời xin lỗi đó, wench.” , anh đáp, “ Cô sẽ không rời khỏi đây đâu”
Nàng thấy đầu óc quay mòng mòng “ Nhưng anh trai tôi – “
“ không gặp may trong việc thương lượng với em gái tôi, nên đã quyết định bao vây chúng tôi. Vì chúng tôi không có dư thời gian, cô nghĩ ai sẽ trụ lại lâu hơn, hay sẽ mất kiên nhẫn và tấn công trước?”
Nàng tỏ vẻ hoài nghi “ Anh có thể biến việc này thành một cuộc chiến?”
“ Không phải tôi”
“ Chắc chắn là anh!”, nàng đáp trả, “ Hãy cho tôi về nhà. Tôi cũng bị tổn thương đủ rồi – “
“ Cô đã bị tổn thương như thế nào? Cô có một vết bầm dập nào vì tra tấn không ? Cô có bị bóc lột đến mức đau đớn chưa?”
Nàng đã nhịn quá đủ nên hét lên “ Tôi bị tổn thương bởi chính sự có mặt của anh!”
Cuối cùng thì nàng cũng nhận ra cơn tức giận của anh, và lúc này nó đã bị kích động thêm bởi chính những lời nói của nàng. Một cơn rùng mình thoáng qua nàng. Nàng lùi lại, sát vào bờ tường gần cửa sổ. Trong một khoảnh khắc nàng đã nghĩ đến chuyện nhảy xuống. Nhưng tay anh đã túm lấy sợi xích quanh cổ nàng để ngăn lại.
“ Ra là cô không thể tiêu hóa nổi hình ảnh của tôi, phải không wench?” Nàng không định trả lời câu hỏi đó vào lúc này. “ Vậy thì cô thật bất hạnh vì đức vua Alfred đã đưa ra một thỏa hiệp về vụ này, ngài muốn chúng ta lấy nhau”
Nàng thở hổn hển và cảm giác như mất hơi. Anh vỗ vỗ vào lưng nàng. Nàng vội né tránh đôi tay của anh trước khi nó đổi chỗ. Giờ thì nàng nhìn chằm chằm vào anh.
“ Chuyện này không có gì hài hước đâu”, nàng nói.
“ Cô có thấy tôi cười không ?”
Anh ta không cười. Những gì nàng thấy đó là một cơn tức giận mà anh ta cũng buồn che giấu nữa.
Nàng rên rỉ một cách tuyệt vọng “ Nhưng anh không hề nghiêm túc”
“ Sao tôi lại không ? Không tốt lành gì khi từ chối lời đề nghị của đức vua”
“ Và anh đang gặp rắc rối vì điều đó?”
“ Cô nghĩ là tôi từ chối ư?” anh cười lớn “ Không, wench tôi không ngu đến mức đó”
Đôi mắt nàng lóe sáng. Nàng như ngừng thở bì bàng hoàng “ Anh sẽ cưới tôi?”
“ Ừ”
Nàng lắc đầu “ Hãy tra tấn tôi đi. Sau khi thỏa mãn, hãy để tôi đi”
“ Cuối cùng thì cô cũng cầu xin ư?”
“ Tôi không, nàng nghiến răng “ Rõ ràng là khi anh đã thỏa mãn với việc trả thù thì anh sẽ thả tôi. Tôi chỉ đang đưa ra một phương án thay thế cho việc điên rồ này”
“ Điên rồ ư? Không, tôi không nghĩ vậy, vì tôi vừa nghĩ ra rằng hôn nhân sẽ khiến cô khổ sở vì tôi mãi mãi, hơn là trong một thời gian ngắn. Còn sự trả thù nào hơn thế?”
“ Nhưng anh sẽ phá hủy cả cuộc sống của anh nữa!”
“ Thế ư? Cuộc đời tôi sẽ chẳng thay đổi gì khi cưới một cô vợ. Tôi vẫn là tôi thôi”
Nói cách khác, sự chung thủy không có trong vụ này, nàng không nên kì vọng vào nó từ bất cứ người chồng nào. Nhưng ít nhất nàng vẫn mong đợi sự tôn trọng, tự do và yêu chiều, những điều mà Selig sẽ không đời nào dành cho nàng. Cuộc đời anh sẽ không thay đổi nhưng cuộc đời nàng sẽ từ địa ngục này sang địa ngục khác, tồi tệ hơn, với sự bẽ bàng kéo dài mãi mãi chứ không phải tạm thời.
Anh định lại gần nhưng lần này nàng vùng ra và nói “ Anh cứ làm theo ý mình đi ngoại trừ việc không có cô vợ nào – ít nhất là cô vợ này”
“Giờ thì viên giám mục của đức vua đang đợi chúng ta ở dưới”
“Vua của người Saxon chứ không phải vua của tôi”, nàng nhắc nhở anh. “Tôi không run sợ trước sự không hài lòng của ông ta”.
“Cô đang ở trong tầm kiểm soát của đức ngài”
“Không phải lựa chọn của tôi”
Selig nghiến chặt hàm răng. Anh quả là đã khinh suất trong việc khẳng định nàng sẽ sẵn lòng đồng ý cuộc hôn phối này. Lòng kiêu hãnh đã đặt không đúng chỗ. Nàng đã không đồng ý. Có lẽ cần một sự chi phối nào, một điều gì đó mà nàng thấy kinh tởm, thực sự khinh ghét, một điều gì khiến anh cũng thấy khinh bỉ. và thật may, khi cơn tức giận khiến nàng tin điều đó.
“ Cô thà chịu đau còn hơn là lấy tôi?”, anh bước tới, cầm lấy cánh tay của nàng, thay vì đôi xích của nàng “ Vậy thì tốt, hãy đi cùng tôi”
Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nàng bị anh kéo đi “ Đi đâu vậy?”
Anh không buồn dừng lại để giải thích, tỏ ra đầy cương quyết. Và giọng nói lạnh lùng khiến nàng nổi da gà “ Tôi mang cô tới chuồng ngựa, nơi cô sẽ bị treo lên, trần truồng, làm thú vui cho bất cứ người đàn ông nào ở đó. Tôi có thể hình dung cô sẽ thu hút một đám đông vây quanh mình, và đám đông đó sẽ lớn dần”
Họ chỉ mới tới đầu cầu thang khi nàng hổn hển “ Tôi chấp nhận!”
Ngay lập tức nàng được thả ra. Nàng vội quay đầu lại vào phòng anh, ước rằng mình có thể trốn đi, nhưng cũng biết rằng mình không thể. Anh ta có thể làm điều mà mình nói. Ý nghĩ đó cứ bủa vây lấy nàng khiến nàng run sợ.
“Vậy thì?”
Nàng quay lại đối diện với anh. Đôi tay anh đang nắm lấy khung cửa. đôi mắt có màu xám đầy bão dông, lạnh lẽo. Một người đàn ông đẹp trai như vậy sao lại mang tâm hồn của ác quỷ vậy?
Nàng bắt đầu thương lượng. “ Tôi sẽ cưới anh, miễn là trước sau anh đừng chạm vào người tôi”
Anh tức giận đến mức chỉ nói “Tôi cũng đồng ý với điều đó – nhưng tôi có một điều kiện. Không ai được biết cô vẫn còn nguyên vẹn – đặc biệt là anh trai của cô.”
Nàng gật đầu cái rụp. Loki tinh quái cũng không thể đưa ra một thỏa hiệp tốt hơn cho họ. Nhưng anh chưa ngừng ở đây. Nàng đã tin, và điều đó khiến anh phát ốm trước cái cách nàng dễ dàng tin chúng. Nhưng thật may anh đã không nhắc đến món nợ của mình với anh trai nàng, nếu không thì nàng sẽ không tin những gì mà anh nói tiếp.
Anh đứng trước nàng, trượt ngón tay lên chiếc xích trên cổ nàng, dùng đôi tay nâng cằm nàng lên “ Sức mạnh của tôi đã được hồi phục, wench. Nếu cô không muốn anh trai mình bỏ mạng nơi này, cô sẽ không khóc lóc trước hắn khi được cho phép gặp mặt. Cô sẽ phải tỏ ra hạnh phúc vì được kết hôn với tôi”
Nàng rít lên trước một nhiệm vụ gần như bất khả thi ấy “ Anh ấy sẽ không tin đâu”
“ Vậy thì cô phải tìm cách mà thuyết phục anh ấy”
“ Loki chắc phải đánh đổi một đứa con của mình để lấy anh” , nàng đáp đầy tức tối.
Đứa con của Loki bị nguyền rủa trở thành ác quỷ khiến lời nhận xét của nàng như một sự trả đũa cay độc. Giờ anh chỉ cười vì anh đã đạt được điều mình muốn ở nàng.
Nàng những tưởng sẽ có thời gian để nghĩ cách nói với anh trai mìn, nhưng giờ Selig lại dẫn nàng đi. Kết hôn. Cưới anh ta, và vẫn bị giam lỏng với đám xích chết tiệt này. Nàng ước mình có thể vượt qua tất cả mọi chuyện này mà không òa khóc.
Tác giả :
Johanna Lindsey