Sương Mù - Nhan Lương Vũ
Chương 93 Phiên ngoại 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phiên ngoại 6
Cuối cùng thì danh sách kiểm tra thể lực cũng ra lò. Vương Dã và Mao Thạc đều có tổng điểm là 112, đồng hạng nhất, Lâm Vụ thì hạng 17.
“Top 30 ở lại, còn lại thì có thể về nghỉ ngơi.” Nghiêm Tiễu bảo đội viên đem một chồng giấy tới: “Bây giờ phát bản đồ bắt đầu kiểm tra vòng ba.”
“Hả?”
“Vòng ba?”
“Tiếp nữa hả?!”
Top 30 nghe phải kiểm tra tiếp mà sét đánh ngang tai.
“Trời tối rồi mà.”
“Đúng thế, mai tiếp tục không được à?”
“Nào có ai phỏng vấn ca đêm đâu!”
Nghiêm Tiễu khẽ nhíu mày, hơi khó chịu: “Bây giờ trời đã tối rồi, nếu mấy người còn lề mề nữa là trời sáng luôn đấy.”
Top 30: “…”
Ánh trăng rọi lên trán người phỏng vấn là thoắt ẩn một sự dịu dàng giữa sự nhàn hạ lười biếng của anh ta.
Nhưng đám người tham gia phỏng vấn đã nhìn thấu mọi thứ, mấy cái này toàn là giả về không đấy, cái tên này là một tên vô tình, bạn càng than thở thì anh ta càng vui.
“Vòng ba là vòng cuối à,” Lâm Vụ lên tiếng: “Nội dung kiểm tra cụ thể là gì?”
“Vậy mới đúng chứ, hỏi gì hữu dụng tí đi.” Nghiêm Tiễu thỏa mãn: “Tiếp theo mỗi người sẽ nhận được một tấm bản đồ, một phần thức ăn nước uống khẩn cấp, sau khi bước vào rừng thì tìm cách để đến được nơi đánh dấu kết thúc trên bản đồ. Đây là vòng ba, cũng là vòng cuối cùng, top 10 người đến được điểm cuối sẽ thông qua phỏng vấn.”
Lâm Vụ: “Nếu như không tìm được điểm kết thúc hoặc là gặp nạn trong rừng thì sao?”
Nghiêm Tiễu: “Chúng tôi sẽ phân phát cho mỗi người dụng cụ định vị truyền tin, có thể cầu cứu bất cứ lúc nào, chỉ cần cầu cứu là bỏ thi. Còn nữa, chúng tôi cũng không thể cam đoan là có thể đến đúng lúc cho nên kiến nghị mọi người khi gặp nguy hiểm thì đừng lãng phí thời gian mà đấu tranh tư tưởng, trực tiếp cầu cứu mới là thượng sách.”
Top 30: “…”
Ánh trăng lấp lóe, rừng rậm trùng điệp, ẩm ướt âm u, bãi cỏ lầy lội, rắn, côn trùng, chuột, kiến, trâu rừng voi rừng… Bây giờ bọn họ đã muốn cầu cứu rồi.
Năm mươi mốt người bị loại còn chưa ra về bỗng có cảm giác sống sót “Đậu mè, may là bị loại rồi”. Người ta phỏng vấn là để tuyền người tài, ở đây phỏng vấn muốn người ta chết.
Bản đồ, thức ăn nước uống được phát cho từng người.
Trong sân huấn luyện chỉ còn có ba mươi người cuối cùng, không ai nói chuyện mà cất những thứ này vào túi, vừa vội vàng vừa căng thẳng.
Lâm Vụ và Vương Dã nhanh tay cất đồ xong thì bắt đầu xem bản đồ trên tay.
Chỉ nhìn một cái là Lâm Vụ đã bị đường nét linh hồn của bản đồ – nếu như thứ này có thể thật sự được xem là bản đồ – thu hút rồi.
“Tớ dùng chân vẽ còn đẹp hơn thứ này.” Vương Dã nhíu mày, không thèm giấu sự ghét bỏ.
Các nhóm thí sinh lục đục xem bản đồ cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Còn bảo tìm điểm kết thúc hả? Không có trí tưởng tượng thì không nhìn ra đây là bản đồ luôn á!
Nhưng anh Nghiêm phỏng vấn còn không thèm “cổ vũ trước trận chiến” hoặc “chúc phúc thật nhiều” gì luôn.
Xe buýt đến.
Ba mươi người mơ mơ hồ hồ bị hai đội viên thúc giục lên xe.
Trong hệ thống phát sóng trực tiếp, hai đội trường nhìn không nổi luôn.
Hoa Bắc: “Lão Nghiêm ác ghê luôn á.”
Tây Bắc: “Mấy người này đáng thương ghê.”
Hoa Bắc: “Quy tắc kia là gì thế?”
Tây Bắc: “Làm gì có quy tắc, lấy top 10 tới đích thôi.”
Hoa Bắc: “Lấy top 10? Có đủ mười người tới hay không còn không biết nữa.”
Nghiêm Tiễu: “Tôi thấy anh nên có lòng tin với tương lai với Cục Thú khống đi.”
Hoa Bắc: “Tôi rất có lòng tin với đơn vị của tôi, còn với lão Nghiêm… Lão Nghiêm?”
“Tiếp đi,” Nghiêm Tiễu tò mò lắm: “Với tôi thì sao?”
“Hiểu rõ anh tàn bạo tới thế nào,” Đội trưởng Tây Bắc thở dài: “Cấp trên bảo anh chọn người mới còn anh ở đây chọn chiến sĩ kiên cường.”
“Người thú hóa càng ngày càng nhiều, trình độ thức tỉnh thay đổi theo từng giây,” Nghiễm Tiễu là người cuối cùng ra khỏi sân huấn luyện, bước lên xe: “Chúng ta thật sự tuyển chiến sĩ mà.”
Nghiêm Tiễu ngồi trong xe trực tiếp đi đến điểm cuối được chọn trong rừng “Trụ sở chỉ huy tạm thời cho vòng cuối và trung tâm ứng phó khẩn cấp và điều phối tai nạn”.
Người đội phó tham gia phỏng vấn vòng thứ nhất nhìn cái lều dã chiến lớn thêm với biểu ngữ mà ngu ra gần 10 giây, sau đó hỏi đội viên bên cạnh: “Cái tên này là do phía trên đặt hả?”
“Không phải, đội phó,” Đội viên nói: “Là do đội trưởng Nghiêm bày ra ạ, nói là muốn truyền thừa cho chúng ta tác phong thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc của “Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát Rủi ro thức tỉnh dã tính thú hóa”.”
Đội phó: “…”
Đâu chỉ là truyền thừa đâu, đúng là trò giỏi hơn thầy mà.
Đường đi của xe Nghiêm Tiễu là từ bên ngoái cánh rừng mà đi thẳng qua trụ sở chỉ huy luôn, hoàn toàn đi vòng qua khu vực kiểm tra. Khi ba mươi thí sinh được đưa vào sâu trong rừng mưa thì đám người phỏng vấn trong lều dã chiến đã pha cà phê xong.
“Đội trưởng, bọn họ đã tới nơi rồi.” Đội viên phụ trách theo dõi thiết bị thông báo.
Nghiêm Tiễu đưa tách cà phê cho đội phó nhưng lại bị từ chối. Anh ta không để bụng, lấy lại tự uống: “Khởi động máy bay không người lái đi.”
Sâu bên trong rừng mưa, ánh trăng ảm đạm.
Không khí ẩm và nhớp nháp dính vào từng tấc da thịt trên người, những cành lá xum xuê xung quanh dệt nên một tấm lưới ngột ngạt. Đây là vương quốc của các sinh vật tự nhiên và là nơi săn bắn của những kẻ xâm lược, ở đâu cũng có thể thấy được những cây strangler fig* tựa như đang cảnh báo cho những kẻ xâm lược về cái giá phải trả.
* strangler fig (cây này không có tên tiếng việt)
Trong ba mười người, có rất nhiều người lần đầu bước vào rừng nên độ khó càng được tăng cao. Còn chưa bước được mấy bước thì đã có một người nhìn không rõ giẫm vào trong bùn lầy, chân lấy ra được nhưng giày thì không lôi ra được, cuối cùng thì lòng cũng hạ quyết tâm.
“Má nó, ông đây éo chơi nữa!” Người này cởi luôn chiếc giày còn lại ném về nơi xa cho há giận, sau đó ấn vào máy truyền tin treo trên ba lô, rống to hơn: “Có nghe không, ông éo chơi với tụi bây nữa—”
Hiệu suất truyền tin rất cao, mười mấy giây sau, có một máy bay không người lái bay gần đến bọn họ.
“Số 26, mời đứng chờ tại chỗ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa anh về.”
Vòng thứ ba được đánh số dựa vào thành tích bài kiểm tra thể lực vòng trước.
Giọng từ máy bay không người lái kia không phải của Nghiêm Tiễu mà là giọng của đồng nghiệp, có nghe giọng Nghiêm Tiễu thì chỉ tổ giận thêm mà thôi.
“Số 26 bỏ quyền—” Giọng từ máy bay không người lái bỗng to hơn, như là muốn xuyên thủng có tầng khí quyển vậy: “Lặp lại lần nữa, số 26 bỏ quyền, số người tham gia phỏng vấn vòng 3 chỉ còn 29 người—”
Đám người tham gia phỏng vấn: “…”
Sao tự nhiên cảm giác như vớ phải kịch bản trốn giết người vậy trời!
Chỉ mới vào rừng được mấy phút nên ba người còn chưa tách ra, lúc này thì ở chung với nhau, tôi xem anh, anh nhìn tôi, trong lòng nổi lên sự biến hóa kịch liệt.
“Tôi cũng hơi không muốn làm,” Những thí sinh cuối danh sách cũng cực kỳ mệt mỏi, trên mặt toàn vẻ phiền muộn: “Nào có bài kiểm tra nào như thế, không nói rõ ra đùa người ta à!”
“Đúng thế!”
“Tôi mà có khả năng này thì kiểm tra cái này làm gì, tôi đi là lôi đình chiến cảnh luôn cho rồi.”
Nhiều người không nhịn được mà góp vui.
Nhưng cũng có nhiều người không nói gì. Đã liều mạng tới đây, vượt qua 80 người, giờ chỉ còn một vòng cuối thôi, bị loại bỏ đã không cam lòng huống chi là chủ động bỏ cuộc.
Người đồng hạng nhất thể lực với Vương Dã, theo bảng chữ cái mà có số 1 – Mao Thạc – lấy điện thoại ra, bật la bàn lên, đối chiếu với bản đồ, sau khi xác nhận phương hướng xong thì rời đi.
Thấy anh ta thế thì những người khác cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra đuổi theo.
Tuy là bản đồ được phát vẽ xấu tệ, thế nhưng điểm kết thúc được đánh dấu rất rõ ràng. Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, nếu không thì phải tìm sao trên trời luôn ấy.
Trong hệ thống phát sóng trực tiếp, hình ảnh từ sân huấn luyện đã biến thành rừng mưa. Đám người phỏng vấn không biết rằng khu vực kiểm tra gần như giám sát bí mật hết cả, ngay cả khi bọn họ tách nhau ra hoàn toàn thì vẫn sẽ không bỏ sót được bất kì người nào.
Anh Nghiêm phỏng vấn nói “Chúng tôi không thể cam đoan đến đúng giờ” thật ra là chỉ cần 3 phút là trực thăng có thể đến được khu vực đó, ngoài ra còn có mười mấy đội viên ẩn thân trong rừng mưa, bọn họ có thể cứu giúp nhanh hơn nữa.
“Lão Nghiêm cũng nhọc tâm quá.” Nhìn thấy hình ảnh trực tiếp từ nhiều góc độ, đội trưởng Tây Bắc không phải lo lắng về an nguy của bọn trẻ nữa.
An toàn là chính, cái này thì không bàn cãi gì nữa, điều khiến đội trưởng Hoa Bắc tò mò là: “Lão Nghiêm, anh định để bọn họ đi thẳng đến điểm kết thúc vậy hả?”
Trong hình, hai mười chín thí sinh mỗi người một cái máy, ai cũng giơ lên nghiêm túc mà nhìn la bàn trong điện thoại. Bởi vì đường khó đi nên bọn họ chỉ có thể từ từ cẩn thân, dưới video giám sát trong bóng tối mà nhìn như đám zombie vậy.
“Nghiêm Tiễu?” Đội trưởng Hoa Bắc không nghe thấy trả lời thì nghi ngờ gọi một tiếng.
“Gấp cái gì,” Rốt cuộc thì Nghiêm Tiễu cũng từ từ lên tiếng: “Chờ tí, có trò vui.”
Mười phút sau.
“Ấy?”
“Cái gì đây?”
Trong đoàn hành quân ba mươi người, vài người đi phía trước chợt nhận thấy mặt đất dưới chân họ có vẻ kỳ lạ.
Vương Dã và Lâm Vụ đi ngay phía sau bọn họ, Lâm Vụ đạp một bước lên đã thấy không ổn, cơ thể còn hành động nhanh hơn cả não.
“Cẩn thận—” Cậu xoay người lại trực tiếp đẩy Vương Dã ra sau.
“Ầm ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất sụp thành một hố có đường kính 4-5m, những người đi trước kể cả người khi nãy đi bên cạnh Lâm Vụ và Vương Dã không có cơ hội để giãy dụa, rớt xuống hố cả.
Vương Dã và Lâm Vụ nằm ngay sát cạnh hố, nửa người treo lơ lửng, được tránh một kiếp.
Người phỏng vấn theo dõi nhíu mày lại, số 17 phản ứng nhanh đấy.
Trong bóng tối, có rất nhiều người tham gia phỏng vấn không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chẳng dám cử động.
Cái hố sâu tầm ba thước, bùn xốp, phía dưới còn có một lớp cỏ đệm, rơi xuống chả gì xấu nhưng như thế còn đáng hận hơn.
“Con mẹ nó sao mà còn có bẫy thế?! Mẹ nó sao lại còn có bẫy—”
Nghiêm Tiễu: “Niềm vui tới.”
Trong lòng hai đội trưởng Tây, Hoa Bắc hiện ra ba chữ: Éo, phải, người.
“Những người bị hại” vừa hô lên là những người khác đã hiểu rồi, đây là để bọn họ không đi theo hướng trực tiếp mà tạo bẫy để mai phúc.
Mà cũng chẳng biết phía trước còn bao nhiêu cái hố nữa, thế nên là chẳng còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Số 21, xin hãy đợi đó, chúng tôi sẽ sớm đưa anh về.” Máy bay không người lái lại bất thình lình đến nơi có bẫy.
Trong hố có người bỏ cuộc.
“Số 21 bỏ quyền! Lặp lại lần nữa, số 21 bỏ quyền, còn 28 người tham gia phỏng vấn vòng ba—”
Âm thanh từ máy bay không người lái vang vọng ra cả rừng mưa, cũng che đi cả tiếng động từ trong hố.
Chỉ thấy trong màn hình có một người vừa bò ra khỏi hố sâu.
Số 1, Mao Thạc.
Khi ra khỏi hố, tay của người này như có biến hóa gì đó, máy quan sát còn chưa quay lại được thì đã về bình thường lại rồi.
“Người thức tỉnh thú hóa.” Đội trưởng Tây Bắc không bất ngờ lắm, với tố chất cơ thể của Mao Thạc thế là đã vược qua trình độ thức tỉnh dã tính bình thường rồi.
Đội trưởng Hoa Bắc nấu mì gói ăn đêm, bưng về bàn làm việc, vừa xem trực tiếp vừa ăn: “Lão Nghiêm, anh đào bao nhiêu cái hố!?”
Đá chìm đáy biển.
Anh Nghiêm phỏng vấn lại giấu thông tin.
Mười mấy phút sau, lại có thêm một cái hố, cái hố này vừa lớn hơn vừa kín hơn cái trước.
Đám thí sinh phía dưới không còn ảo tưởng nữa – đi thẳng nữa là bị bẫy chết đấy.
Con đường thẳng tắp nhỏ nhắn tràn ngập sự ác độc, mọi người chỉ có thể đổi hướng mà đi vòng quanh đến điểm kết thúc. Cứ như thế, có vô số đường đi được, mỗi người ai cũng tự có sự lựa chọn của mình, hai mươi mấy người dần dần tách nhau ra.
Ánh trăng xuyên thấu quá những phiến lá rộng lớn, tung tích và tiếng động của đám người tham gia phỏng vấn chìm vào trong đêm khuya rừng mưa, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà sự yên tĩnh lại không thật sự có tại rừng này.
“Số 13 bỏ quyền… Còn 27 người tham gia phỏng vấn…”
“Số 19 bỏ quyền…”
“Số 24 bỏ quyền…”
Có người rơi xuống bẫy tiếp, chỉ có một ít là có thể tự thoát khỏi, còn lại thì trực tiếp bỏ cuộc luôn, còn một số ít thì giẫn dữ không cam lòng xong lại bỏ quyền.
Phỏng vấn cả ngày đã vô cùng uể oải và áp lực, đây là bắt đầu của sự sụp đổ, những cái bẫy rập kia chỉ là cọng cỏ cuối cùng ép chết con lừa mà thôi.
Tây Bắc: “Không biết lão Nghiêm đào bao nhiêu cái hố nữa, này là phá hư cả thảm thực vật.”
Nghiêm Tiễu: “Nhập gia tùy tục cả, có bẫy dùng bẫy, có nước dùng nước, không có gì thì sử dụng địa thế.”
Tây Bắc: “Vậy còn… Lão Nghiêm?”
Đội trưởng Hoa Bắc đã ăn xong: “Anh đừng có ở xuất hiện bất ngờ như quỷ thế được không, login vào thì khụ khụ mấy cái, ok?”
Nghiêm Tiễu: “Hai người sao còn ở đây, mai không có nhiệm vụ à?”
Đội trưởng Tây Bắc: “Buổi chiều mai xuất phát đi Tần Lĩnh, còn sớm mà.”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Mai trước khi tan làm phải nộp báo cáo công tác sáu ngàn chữ cho cục trưởng.”
Nghiêm Tiễu: “Giờ viết được bao nhiêu rồi?”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Sáu chữ.”
Nghiêm Tiễu: “Quá tốt.”
Không giờ khuya, số người tham gia phỏng vấn chỉ còn 21 người.
Hệ thống phát sóng trực tiếp đã chia ra đi theo từng người, chia làm thành mười mấy màn hình, mỗi màn hình là một người hoặc một tổ.
Có người thì đi một mình, có người kết bạn cùng đi. Các loại đi đêm đi ngay được phân biệt rõ nhất vào lúc này – người mà sáng mắt nhìn không chắc là loài đi đêm nhưng người uể oải buồn ngủ thì chắc chắn là loài đi ngày.
Ban ngày kiểm tra thể lực thì có lợi cho loài đi ngày phát huy, buổi tối sinh tồn là để loài đi đêm chiếm sóng.
Nhưng cho dù là Lâm Vụ và Vương Dã đã quen với điều kiện ánh sáng như vậy thì cũng phát sứt đầu mẻ trán với môi trường rừng mưa mới. Vì để né các bẫy, bọn họ cẩn thận hơn nhiều, tỉ mỉ nhìn vào mỗi nơi bọn họ đạp, chỗ nào có cảm giác kỳ lạ, cho dù có phải là bẫy hay không thì bọn họ cũng tránh ra đổi đường mà đi.
Thà rằng lượn quanh một nghìn lần còn hơn đạp sai một cái.
Kể từ đó, hiệu suất bước tới cực kỳ chậm rãi, đi vào rừng hơn bốn tiếng rồi mới đi tới vật tham chiếu đầu tiên trong bản đồ – một dòng suối nhỏ.
Bản đồ vẽ trên Bắc dưới Nam, dòng suối này được vẽ ngay tại một phần năm tờ giấy, mà điểm cuối cùng là ở phía dưới cùng. Nói cách khác, bọn họ chỉ mới xong được một phần năm quãng đường.
“Tiếp tục nữa là không được đâu.” Lâm Vụ cất bản đồ, thở hồng hộc, tóc dính mồ hôi nhễ nhại, một vài cọng bị vướng trên trán.
Vương Dã rất tự nhiên mà vén lên giúp cậu, phát hiện ra mắt của Lâm Vụ vào ban đêm còn đẹp hơn cả ban ngày.
“Cậu nghĩ sao?”
“Dùng khỏe ứng mệt, đợi bình minh đi.” Lâm Vụ nói: “Ở đây bình minh đến sớm, cùng lắm là năm, sáu tiếng là lên rồi, trời sáng trưng luôn, bẫy cho dù được ngụy trang kĩ thì cũng dễ phát hiện hơn nhiều.”
Vương Dã: “Cậu không sợ trời sáng rồi thì có top 10 rồi à?”
“Sẽ không đâu.” Lâm Vụ kiên định lắc đầu: “Nếu như họ để ý giống chúng ta mà vừa đi vừa xem chừng thì tới bình minh cùng lắm cũng chỉ được một phần năm hoặc một phần tư quãng đường thôi, đồng thời ban ngày còn phải bỏ nhiều sức hơn nữa, chúng ta bỏ vài giờ để khôi phục thể lực để đuổi theo thậm chí là vượt qua bọn họ được. Trái lại, nếu như bọn họ muốn nhanh thì đương nhiên là sẽ hy sinh độ an toàn, khả năng lớn là chưa tới bình minh đã rơi xuống bẫy rồi.”
“Cậu nghĩ xong là được.” Vương Dã đồng ý chẳng thèm do dự, nói xong thì lập tức ngáp, bắp thịt cả người thả lỏng ra.
Hai đội trưởng đang xem phát sóng trực tiếp: “…”
Cậu đồng ý có bị nhanh quá không vậy!
Nghiêm Tiễu đang thưởng thức ly cà phê thứ tám, mắt nhìn màn hình theo dõi số 2 và số 17. Hai người nghỉ ngơi dưới gốc cây sam, xung quanh là những cọng cỏ nhảy múa, những thực vậy này dưới ánh nắng mặt trời rất hay nhảy múa vui vẻ, nhưng dưới ánh trăng yên tĩnh lại giống như cô nàng đang xấu hổ.
Hai người này không phải là người đầu tiên suy nghĩ về việc nghỉ ngơi trước rồi bình minh tính tiếp nhưng lại là người đầu tiên hành động, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Tất cả hình ảnh và âm thanh đều được truyền qua dưới góc nhìn của thượng đế cả.
Điều này không dễ dàng đâu, Nghiêm Tiễu biết chứ, bởi vì anh ta là người kiểm tra cơ thể của đám người này và cũng là người ép họ đến hết sức. Dưới việc hết sức thế này, bất kể sai lầm nào cũng có thể xảy ra – ví dụ như do nghỉ ngơi mà mất top 10 – cho dù là chỉ có xác suất 1/10000 thì cũng sẽ là một trở ngại lớn trong lòng họ, ngăn cản họ quyết định một cách lý trí.
Vương Dã.
Lâm Vụ.
Nghiêm Tiễu lấy tài liệu ra, lại mở xem thông tin của hai người.
Nhưng hình ảnh theo dõi của Vương Dã, Lâm Vụ, tiếng động của bọn họ lại truyền đến.
Nghiêm Tiễu cúi đầu xem tài liệu, không chú ý đến màn hình.
Lâm Vụ: “Tớ cảm giác là cậu không đến đây để kiểm tra mà là để đi theo tớ.”
Vương Dã: “Ngủ.”
Lâm Vụ: “Vương Dã, tớ nói thật đấy.”
Vương Dã: “Thì rớt cũng chẳng sao cả, tớ vẽ một tí là nuôi cậu được.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “Nhưng cùng đậu thì tốt nhất. Chúng ta có thể ở với nhau 24h một ngày, trừ tám giờ sáng tới năm giờ chiều ra.”
Nghiêm Tiễu càng nghe càng thấy sai sai, tiêu chuẩn bạn bè với nhau của tụi nhỏ đã là “sớm chiều ở chung” rồi hả?
Nhìn vào trong màn hình, số 2 không biết từ khi nào đã ôm số 17 vào trong lòng. Số 17 cũng thản nhiên nhắm mắt lại. Số 2 cúi đầu hôn số 17 một cái rồi sau đó cũng dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tệp tài liệu trong tay Nghiêm Tiễu rơi lạch cạch xuống bàn.
Cùng lúc đó, đội trưởng Hoa Bắc ở thủ đô cũng rớt xuống ghê, đội trưởng Tây Bắc ở phía Tây xa xa cũng phun kỷ tử ra.
Quan hệ bạn bè?
Không có được giống lắm, có thể nói là chẳng liên quan gì luôn.
Phiên ngoại 6
Cuối cùng thì danh sách kiểm tra thể lực cũng ra lò. Vương Dã và Mao Thạc đều có tổng điểm là 112, đồng hạng nhất, Lâm Vụ thì hạng 17.
“Top 30 ở lại, còn lại thì có thể về nghỉ ngơi.” Nghiêm Tiễu bảo đội viên đem một chồng giấy tới: “Bây giờ phát bản đồ bắt đầu kiểm tra vòng ba.”
“Hả?”
“Vòng ba?”
“Tiếp nữa hả?!”
Top 30 nghe phải kiểm tra tiếp mà sét đánh ngang tai.
“Trời tối rồi mà.”
“Đúng thế, mai tiếp tục không được à?”
“Nào có ai phỏng vấn ca đêm đâu!”
Nghiêm Tiễu khẽ nhíu mày, hơi khó chịu: “Bây giờ trời đã tối rồi, nếu mấy người còn lề mề nữa là trời sáng luôn đấy.”
Top 30: “…”
Ánh trăng rọi lên trán người phỏng vấn là thoắt ẩn một sự dịu dàng giữa sự nhàn hạ lười biếng của anh ta.
Nhưng đám người tham gia phỏng vấn đã nhìn thấu mọi thứ, mấy cái này toàn là giả về không đấy, cái tên này là một tên vô tình, bạn càng than thở thì anh ta càng vui.
“Vòng ba là vòng cuối à,” Lâm Vụ lên tiếng: “Nội dung kiểm tra cụ thể là gì?”
“Vậy mới đúng chứ, hỏi gì hữu dụng tí đi.” Nghiêm Tiễu thỏa mãn: “Tiếp theo mỗi người sẽ nhận được một tấm bản đồ, một phần thức ăn nước uống khẩn cấp, sau khi bước vào rừng thì tìm cách để đến được nơi đánh dấu kết thúc trên bản đồ. Đây là vòng ba, cũng là vòng cuối cùng, top 10 người đến được điểm cuối sẽ thông qua phỏng vấn.”
Lâm Vụ: “Nếu như không tìm được điểm kết thúc hoặc là gặp nạn trong rừng thì sao?”
Nghiêm Tiễu: “Chúng tôi sẽ phân phát cho mỗi người dụng cụ định vị truyền tin, có thể cầu cứu bất cứ lúc nào, chỉ cần cầu cứu là bỏ thi. Còn nữa, chúng tôi cũng không thể cam đoan là có thể đến đúng lúc cho nên kiến nghị mọi người khi gặp nguy hiểm thì đừng lãng phí thời gian mà đấu tranh tư tưởng, trực tiếp cầu cứu mới là thượng sách.”
Top 30: “…”
Ánh trăng lấp lóe, rừng rậm trùng điệp, ẩm ướt âm u, bãi cỏ lầy lội, rắn, côn trùng, chuột, kiến, trâu rừng voi rừng… Bây giờ bọn họ đã muốn cầu cứu rồi.
Năm mươi mốt người bị loại còn chưa ra về bỗng có cảm giác sống sót “Đậu mè, may là bị loại rồi”. Người ta phỏng vấn là để tuyền người tài, ở đây phỏng vấn muốn người ta chết.
Bản đồ, thức ăn nước uống được phát cho từng người.
Trong sân huấn luyện chỉ còn có ba mươi người cuối cùng, không ai nói chuyện mà cất những thứ này vào túi, vừa vội vàng vừa căng thẳng.
Lâm Vụ và Vương Dã nhanh tay cất đồ xong thì bắt đầu xem bản đồ trên tay.
Chỉ nhìn một cái là Lâm Vụ đã bị đường nét linh hồn của bản đồ – nếu như thứ này có thể thật sự được xem là bản đồ – thu hút rồi.
“Tớ dùng chân vẽ còn đẹp hơn thứ này.” Vương Dã nhíu mày, không thèm giấu sự ghét bỏ.
Các nhóm thí sinh lục đục xem bản đồ cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Còn bảo tìm điểm kết thúc hả? Không có trí tưởng tượng thì không nhìn ra đây là bản đồ luôn á!
Nhưng anh Nghiêm phỏng vấn còn không thèm “cổ vũ trước trận chiến” hoặc “chúc phúc thật nhiều” gì luôn.
Xe buýt đến.
Ba mươi người mơ mơ hồ hồ bị hai đội viên thúc giục lên xe.
Trong hệ thống phát sóng trực tiếp, hai đội trường nhìn không nổi luôn.
Hoa Bắc: “Lão Nghiêm ác ghê luôn á.”
Tây Bắc: “Mấy người này đáng thương ghê.”
Hoa Bắc: “Quy tắc kia là gì thế?”
Tây Bắc: “Làm gì có quy tắc, lấy top 10 tới đích thôi.”
Hoa Bắc: “Lấy top 10? Có đủ mười người tới hay không còn không biết nữa.”
Nghiêm Tiễu: “Tôi thấy anh nên có lòng tin với tương lai với Cục Thú khống đi.”
Hoa Bắc: “Tôi rất có lòng tin với đơn vị của tôi, còn với lão Nghiêm… Lão Nghiêm?”
“Tiếp đi,” Nghiêm Tiễu tò mò lắm: “Với tôi thì sao?”
“Hiểu rõ anh tàn bạo tới thế nào,” Đội trưởng Tây Bắc thở dài: “Cấp trên bảo anh chọn người mới còn anh ở đây chọn chiến sĩ kiên cường.”
“Người thú hóa càng ngày càng nhiều, trình độ thức tỉnh thay đổi theo từng giây,” Nghiễm Tiễu là người cuối cùng ra khỏi sân huấn luyện, bước lên xe: “Chúng ta thật sự tuyển chiến sĩ mà.”
Nghiêm Tiễu ngồi trong xe trực tiếp đi đến điểm cuối được chọn trong rừng “Trụ sở chỉ huy tạm thời cho vòng cuối và trung tâm ứng phó khẩn cấp và điều phối tai nạn”.
Người đội phó tham gia phỏng vấn vòng thứ nhất nhìn cái lều dã chiến lớn thêm với biểu ngữ mà ngu ra gần 10 giây, sau đó hỏi đội viên bên cạnh: “Cái tên này là do phía trên đặt hả?”
“Không phải, đội phó,” Đội viên nói: “Là do đội trưởng Nghiêm bày ra ạ, nói là muốn truyền thừa cho chúng ta tác phong thực hiện nhiệm vụ nghiêm túc của “Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát Rủi ro thức tỉnh dã tính thú hóa”.”
Đội phó: “…”
Đâu chỉ là truyền thừa đâu, đúng là trò giỏi hơn thầy mà.
Đường đi của xe Nghiêm Tiễu là từ bên ngoái cánh rừng mà đi thẳng qua trụ sở chỉ huy luôn, hoàn toàn đi vòng qua khu vực kiểm tra. Khi ba mươi thí sinh được đưa vào sâu trong rừng mưa thì đám người phỏng vấn trong lều dã chiến đã pha cà phê xong.
“Đội trưởng, bọn họ đã tới nơi rồi.” Đội viên phụ trách theo dõi thiết bị thông báo.
Nghiêm Tiễu đưa tách cà phê cho đội phó nhưng lại bị từ chối. Anh ta không để bụng, lấy lại tự uống: “Khởi động máy bay không người lái đi.”
Sâu bên trong rừng mưa, ánh trăng ảm đạm.
Không khí ẩm và nhớp nháp dính vào từng tấc da thịt trên người, những cành lá xum xuê xung quanh dệt nên một tấm lưới ngột ngạt. Đây là vương quốc của các sinh vật tự nhiên và là nơi săn bắn của những kẻ xâm lược, ở đâu cũng có thể thấy được những cây strangler fig* tựa như đang cảnh báo cho những kẻ xâm lược về cái giá phải trả.
* strangler fig (cây này không có tên tiếng việt)
Trong ba mười người, có rất nhiều người lần đầu bước vào rừng nên độ khó càng được tăng cao. Còn chưa bước được mấy bước thì đã có một người nhìn không rõ giẫm vào trong bùn lầy, chân lấy ra được nhưng giày thì không lôi ra được, cuối cùng thì lòng cũng hạ quyết tâm.
“Má nó, ông đây éo chơi nữa!” Người này cởi luôn chiếc giày còn lại ném về nơi xa cho há giận, sau đó ấn vào máy truyền tin treo trên ba lô, rống to hơn: “Có nghe không, ông éo chơi với tụi bây nữa—”
Hiệu suất truyền tin rất cao, mười mấy giây sau, có một máy bay không người lái bay gần đến bọn họ.
“Số 26, mời đứng chờ tại chỗ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa anh về.”
Vòng thứ ba được đánh số dựa vào thành tích bài kiểm tra thể lực vòng trước.
Giọng từ máy bay không người lái kia không phải của Nghiêm Tiễu mà là giọng của đồng nghiệp, có nghe giọng Nghiêm Tiễu thì chỉ tổ giận thêm mà thôi.
“Số 26 bỏ quyền—” Giọng từ máy bay không người lái bỗng to hơn, như là muốn xuyên thủng có tầng khí quyển vậy: “Lặp lại lần nữa, số 26 bỏ quyền, số người tham gia phỏng vấn vòng 3 chỉ còn 29 người—”
Đám người tham gia phỏng vấn: “…”
Sao tự nhiên cảm giác như vớ phải kịch bản trốn giết người vậy trời!
Chỉ mới vào rừng được mấy phút nên ba người còn chưa tách ra, lúc này thì ở chung với nhau, tôi xem anh, anh nhìn tôi, trong lòng nổi lên sự biến hóa kịch liệt.
“Tôi cũng hơi không muốn làm,” Những thí sinh cuối danh sách cũng cực kỳ mệt mỏi, trên mặt toàn vẻ phiền muộn: “Nào có bài kiểm tra nào như thế, không nói rõ ra đùa người ta à!”
“Đúng thế!”
“Tôi mà có khả năng này thì kiểm tra cái này làm gì, tôi đi là lôi đình chiến cảnh luôn cho rồi.”
Nhiều người không nhịn được mà góp vui.
Nhưng cũng có nhiều người không nói gì. Đã liều mạng tới đây, vượt qua 80 người, giờ chỉ còn một vòng cuối thôi, bị loại bỏ đã không cam lòng huống chi là chủ động bỏ cuộc.
Người đồng hạng nhất thể lực với Vương Dã, theo bảng chữ cái mà có số 1 – Mao Thạc – lấy điện thoại ra, bật la bàn lên, đối chiếu với bản đồ, sau khi xác nhận phương hướng xong thì rời đi.
Thấy anh ta thế thì những người khác cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra đuổi theo.
Tuy là bản đồ được phát vẽ xấu tệ, thế nhưng điểm kết thúc được đánh dấu rất rõ ràng. Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, nếu không thì phải tìm sao trên trời luôn ấy.
Trong hệ thống phát sóng trực tiếp, hình ảnh từ sân huấn luyện đã biến thành rừng mưa. Đám người phỏng vấn không biết rằng khu vực kiểm tra gần như giám sát bí mật hết cả, ngay cả khi bọn họ tách nhau ra hoàn toàn thì vẫn sẽ không bỏ sót được bất kì người nào.
Anh Nghiêm phỏng vấn nói “Chúng tôi không thể cam đoan đến đúng giờ” thật ra là chỉ cần 3 phút là trực thăng có thể đến được khu vực đó, ngoài ra còn có mười mấy đội viên ẩn thân trong rừng mưa, bọn họ có thể cứu giúp nhanh hơn nữa.
“Lão Nghiêm cũng nhọc tâm quá.” Nhìn thấy hình ảnh trực tiếp từ nhiều góc độ, đội trưởng Tây Bắc không phải lo lắng về an nguy của bọn trẻ nữa.
An toàn là chính, cái này thì không bàn cãi gì nữa, điều khiến đội trưởng Hoa Bắc tò mò là: “Lão Nghiêm, anh định để bọn họ đi thẳng đến điểm kết thúc vậy hả?”
Trong hình, hai mười chín thí sinh mỗi người một cái máy, ai cũng giơ lên nghiêm túc mà nhìn la bàn trong điện thoại. Bởi vì đường khó đi nên bọn họ chỉ có thể từ từ cẩn thân, dưới video giám sát trong bóng tối mà nhìn như đám zombie vậy.
“Nghiêm Tiễu?” Đội trưởng Hoa Bắc không nghe thấy trả lời thì nghi ngờ gọi một tiếng.
“Gấp cái gì,” Rốt cuộc thì Nghiêm Tiễu cũng từ từ lên tiếng: “Chờ tí, có trò vui.”
Mười phút sau.
“Ấy?”
“Cái gì đây?”
Trong đoàn hành quân ba mươi người, vài người đi phía trước chợt nhận thấy mặt đất dưới chân họ có vẻ kỳ lạ.
Vương Dã và Lâm Vụ đi ngay phía sau bọn họ, Lâm Vụ đạp một bước lên đã thấy không ổn, cơ thể còn hành động nhanh hơn cả não.
“Cẩn thận—” Cậu xoay người lại trực tiếp đẩy Vương Dã ra sau.
“Ầm ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất sụp thành một hố có đường kính 4-5m, những người đi trước kể cả người khi nãy đi bên cạnh Lâm Vụ và Vương Dã không có cơ hội để giãy dụa, rớt xuống hố cả.
Vương Dã và Lâm Vụ nằm ngay sát cạnh hố, nửa người treo lơ lửng, được tránh một kiếp.
Người phỏng vấn theo dõi nhíu mày lại, số 17 phản ứng nhanh đấy.
Trong bóng tối, có rất nhiều người tham gia phỏng vấn không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng chẳng dám cử động.
Cái hố sâu tầm ba thước, bùn xốp, phía dưới còn có một lớp cỏ đệm, rơi xuống chả gì xấu nhưng như thế còn đáng hận hơn.
“Con mẹ nó sao mà còn có bẫy thế?! Mẹ nó sao lại còn có bẫy—”
Nghiêm Tiễu: “Niềm vui tới.”
Trong lòng hai đội trưởng Tây, Hoa Bắc hiện ra ba chữ: Éo, phải, người.
“Những người bị hại” vừa hô lên là những người khác đã hiểu rồi, đây là để bọn họ không đi theo hướng trực tiếp mà tạo bẫy để mai phúc.
Mà cũng chẳng biết phía trước còn bao nhiêu cái hố nữa, thế nên là chẳng còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Số 21, xin hãy đợi đó, chúng tôi sẽ sớm đưa anh về.” Máy bay không người lái lại bất thình lình đến nơi có bẫy.
Trong hố có người bỏ cuộc.
“Số 21 bỏ quyền! Lặp lại lần nữa, số 21 bỏ quyền, còn 28 người tham gia phỏng vấn vòng ba—”
Âm thanh từ máy bay không người lái vang vọng ra cả rừng mưa, cũng che đi cả tiếng động từ trong hố.
Chỉ thấy trong màn hình có một người vừa bò ra khỏi hố sâu.
Số 1, Mao Thạc.
Khi ra khỏi hố, tay của người này như có biến hóa gì đó, máy quan sát còn chưa quay lại được thì đã về bình thường lại rồi.
“Người thức tỉnh thú hóa.” Đội trưởng Tây Bắc không bất ngờ lắm, với tố chất cơ thể của Mao Thạc thế là đã vược qua trình độ thức tỉnh dã tính bình thường rồi.
Đội trưởng Hoa Bắc nấu mì gói ăn đêm, bưng về bàn làm việc, vừa xem trực tiếp vừa ăn: “Lão Nghiêm, anh đào bao nhiêu cái hố!?”
Đá chìm đáy biển.
Anh Nghiêm phỏng vấn lại giấu thông tin.
Mười mấy phút sau, lại có thêm một cái hố, cái hố này vừa lớn hơn vừa kín hơn cái trước.
Đám thí sinh phía dưới không còn ảo tưởng nữa – đi thẳng nữa là bị bẫy chết đấy.
Con đường thẳng tắp nhỏ nhắn tràn ngập sự ác độc, mọi người chỉ có thể đổi hướng mà đi vòng quanh đến điểm kết thúc. Cứ như thế, có vô số đường đi được, mỗi người ai cũng tự có sự lựa chọn của mình, hai mươi mấy người dần dần tách nhau ra.
Ánh trăng xuyên thấu quá những phiến lá rộng lớn, tung tích và tiếng động của đám người tham gia phỏng vấn chìm vào trong đêm khuya rừng mưa, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà sự yên tĩnh lại không thật sự có tại rừng này.
“Số 13 bỏ quyền… Còn 27 người tham gia phỏng vấn…”
“Số 19 bỏ quyền…”
“Số 24 bỏ quyền…”
Có người rơi xuống bẫy tiếp, chỉ có một ít là có thể tự thoát khỏi, còn lại thì trực tiếp bỏ cuộc luôn, còn một số ít thì giẫn dữ không cam lòng xong lại bỏ quyền.
Phỏng vấn cả ngày đã vô cùng uể oải và áp lực, đây là bắt đầu của sự sụp đổ, những cái bẫy rập kia chỉ là cọng cỏ cuối cùng ép chết con lừa mà thôi.
Tây Bắc: “Không biết lão Nghiêm đào bao nhiêu cái hố nữa, này là phá hư cả thảm thực vật.”
Nghiêm Tiễu: “Nhập gia tùy tục cả, có bẫy dùng bẫy, có nước dùng nước, không có gì thì sử dụng địa thế.”
Tây Bắc: “Vậy còn… Lão Nghiêm?”
Đội trưởng Hoa Bắc đã ăn xong: “Anh đừng có ở xuất hiện bất ngờ như quỷ thế được không, login vào thì khụ khụ mấy cái, ok?”
Nghiêm Tiễu: “Hai người sao còn ở đây, mai không có nhiệm vụ à?”
Đội trưởng Tây Bắc: “Buổi chiều mai xuất phát đi Tần Lĩnh, còn sớm mà.”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Mai trước khi tan làm phải nộp báo cáo công tác sáu ngàn chữ cho cục trưởng.”
Nghiêm Tiễu: “Giờ viết được bao nhiêu rồi?”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Sáu chữ.”
Nghiêm Tiễu: “Quá tốt.”
Không giờ khuya, số người tham gia phỏng vấn chỉ còn 21 người.
Hệ thống phát sóng trực tiếp đã chia ra đi theo từng người, chia làm thành mười mấy màn hình, mỗi màn hình là một người hoặc một tổ.
Có người thì đi một mình, có người kết bạn cùng đi. Các loại đi đêm đi ngay được phân biệt rõ nhất vào lúc này – người mà sáng mắt nhìn không chắc là loài đi đêm nhưng người uể oải buồn ngủ thì chắc chắn là loài đi ngày.
Ban ngày kiểm tra thể lực thì có lợi cho loài đi ngày phát huy, buổi tối sinh tồn là để loài đi đêm chiếm sóng.
Nhưng cho dù là Lâm Vụ và Vương Dã đã quen với điều kiện ánh sáng như vậy thì cũng phát sứt đầu mẻ trán với môi trường rừng mưa mới. Vì để né các bẫy, bọn họ cẩn thận hơn nhiều, tỉ mỉ nhìn vào mỗi nơi bọn họ đạp, chỗ nào có cảm giác kỳ lạ, cho dù có phải là bẫy hay không thì bọn họ cũng tránh ra đổi đường mà đi.
Thà rằng lượn quanh một nghìn lần còn hơn đạp sai một cái.
Kể từ đó, hiệu suất bước tới cực kỳ chậm rãi, đi vào rừng hơn bốn tiếng rồi mới đi tới vật tham chiếu đầu tiên trong bản đồ – một dòng suối nhỏ.
Bản đồ vẽ trên Bắc dưới Nam, dòng suối này được vẽ ngay tại một phần năm tờ giấy, mà điểm cuối cùng là ở phía dưới cùng. Nói cách khác, bọn họ chỉ mới xong được một phần năm quãng đường.
“Tiếp tục nữa là không được đâu.” Lâm Vụ cất bản đồ, thở hồng hộc, tóc dính mồ hôi nhễ nhại, một vài cọng bị vướng trên trán.
Vương Dã rất tự nhiên mà vén lên giúp cậu, phát hiện ra mắt của Lâm Vụ vào ban đêm còn đẹp hơn cả ban ngày.
“Cậu nghĩ sao?”
“Dùng khỏe ứng mệt, đợi bình minh đi.” Lâm Vụ nói: “Ở đây bình minh đến sớm, cùng lắm là năm, sáu tiếng là lên rồi, trời sáng trưng luôn, bẫy cho dù được ngụy trang kĩ thì cũng dễ phát hiện hơn nhiều.”
Vương Dã: “Cậu không sợ trời sáng rồi thì có top 10 rồi à?”
“Sẽ không đâu.” Lâm Vụ kiên định lắc đầu: “Nếu như họ để ý giống chúng ta mà vừa đi vừa xem chừng thì tới bình minh cùng lắm cũng chỉ được một phần năm hoặc một phần tư quãng đường thôi, đồng thời ban ngày còn phải bỏ nhiều sức hơn nữa, chúng ta bỏ vài giờ để khôi phục thể lực để đuổi theo thậm chí là vượt qua bọn họ được. Trái lại, nếu như bọn họ muốn nhanh thì đương nhiên là sẽ hy sinh độ an toàn, khả năng lớn là chưa tới bình minh đã rơi xuống bẫy rồi.”
“Cậu nghĩ xong là được.” Vương Dã đồng ý chẳng thèm do dự, nói xong thì lập tức ngáp, bắp thịt cả người thả lỏng ra.
Hai đội trưởng đang xem phát sóng trực tiếp: “…”
Cậu đồng ý có bị nhanh quá không vậy!
Nghiêm Tiễu đang thưởng thức ly cà phê thứ tám, mắt nhìn màn hình theo dõi số 2 và số 17. Hai người nghỉ ngơi dưới gốc cây sam, xung quanh là những cọng cỏ nhảy múa, những thực vậy này dưới ánh nắng mặt trời rất hay nhảy múa vui vẻ, nhưng dưới ánh trăng yên tĩnh lại giống như cô nàng đang xấu hổ.
Hai người này không phải là người đầu tiên suy nghĩ về việc nghỉ ngơi trước rồi bình minh tính tiếp nhưng lại là người đầu tiên hành động, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Tất cả hình ảnh và âm thanh đều được truyền qua dưới góc nhìn của thượng đế cả.
Điều này không dễ dàng đâu, Nghiêm Tiễu biết chứ, bởi vì anh ta là người kiểm tra cơ thể của đám người này và cũng là người ép họ đến hết sức. Dưới việc hết sức thế này, bất kể sai lầm nào cũng có thể xảy ra – ví dụ như do nghỉ ngơi mà mất top 10 – cho dù là chỉ có xác suất 1/10000 thì cũng sẽ là một trở ngại lớn trong lòng họ, ngăn cản họ quyết định một cách lý trí.
Vương Dã.
Lâm Vụ.
Nghiêm Tiễu lấy tài liệu ra, lại mở xem thông tin của hai người.
Nhưng hình ảnh theo dõi của Vương Dã, Lâm Vụ, tiếng động của bọn họ lại truyền đến.
Nghiêm Tiễu cúi đầu xem tài liệu, không chú ý đến màn hình.
Lâm Vụ: “Tớ cảm giác là cậu không đến đây để kiểm tra mà là để đi theo tớ.”
Vương Dã: “Ngủ.”
Lâm Vụ: “Vương Dã, tớ nói thật đấy.”
Vương Dã: “Thì rớt cũng chẳng sao cả, tớ vẽ một tí là nuôi cậu được.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “Nhưng cùng đậu thì tốt nhất. Chúng ta có thể ở với nhau 24h một ngày, trừ tám giờ sáng tới năm giờ chiều ra.”
Nghiêm Tiễu càng nghe càng thấy sai sai, tiêu chuẩn bạn bè với nhau của tụi nhỏ đã là “sớm chiều ở chung” rồi hả?
Nhìn vào trong màn hình, số 2 không biết từ khi nào đã ôm số 17 vào trong lòng. Số 17 cũng thản nhiên nhắm mắt lại. Số 2 cúi đầu hôn số 17 một cái rồi sau đó cũng dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tệp tài liệu trong tay Nghiêm Tiễu rơi lạch cạch xuống bàn.
Cùng lúc đó, đội trưởng Hoa Bắc ở thủ đô cũng rớt xuống ghê, đội trưởng Tây Bắc ở phía Tây xa xa cũng phun kỷ tử ra.
Quan hệ bạn bè?
Không có được giống lắm, có thể nói là chẳng liên quan gì luôn.
Tác giả :
Nhan Lương Vũ