Sương Mù - Nhan Lương Vũ
Chương 89 Phiên Ngoại 2
Phiên Ngoại 2
[Giáp, Ất, Bính, Đinh bốn người bàn chuyện đi du lịch cuối tuần, Giáp nói: Ất đi thì tôi sẽ đi; Ất nói: Bính đi thì tôi sẽ không đi; Bính nói: Cho dù Đinh có đi hay không thì tôi cũng sẽ đi; Đinh nói: Trong Giáp Ất mà có ít nhất một người đi thì tôi sẽ đi. Đáp án nào sau đây chính xác: A. Hai người Ất, Bính đi; B. Một mình Giáp đi; C. Ba người Giáp, Bính, Đinh đi; D. Bốn người đều đi.
Vương Dã: “…”
Quan hệ bốn người mấy người ra như thế mà đi du lịch cái gì nữa!
[Plato cho rằng sự biến hóa trong sự vật không phải là sự tồn tại chân chính, theo quan điểm này thì điều nào sau đây là đúng nhất? A. Khái niệm về ngựa; B. Bức hình của con người; C. Một thân cây; D. Định lý Pytago]
Vương Dã: “…”
Trong thư viện đèn đuốc sáng chưng, có một bạn học hổ Đông Bắc nào đó ngồi giải đề, bị hành hạ đến mức suýt thú hóa cả luôn.
Ở phía đối diện của chiếc bàn tự học vừa lớn vừa dài là hai tên Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp dạo gần đây đang ngồi trong thư viên.
Còn một con người lấy học tập để che đi thế giới bên ngoài, tự đắm chìm vào trong trời đất của mình, đó chính là kỹ năng thiên phú học hành của Lâm Vụ. Còn với hai vị báo hoa rồi Husky thì chỉ cần có gió thổi cỏ lay là hai người bọn họ mất tập trung ngay.
Huống hồ chi cái bạn học Vương phía đối diện chỉ cần bực bội một phát là gió thổi cỏ lay, gió cuốn mây tan, cát bay đá chạy nữa!
Hai người một tay chống đầu, hai gò má đối lập nhau, nhìn thì như đang nói chuyện với nhau nhưng thật ra lại đang nhìn sang bàn đối diện.
Vương Dã đã bỏ bút xuống rồi, chắc là đang sợ lỡ dùng quá sức như hôm qua, bẻ gảy luôn cây viết.
Người ta làm đề hại cả não, Vương Dã làm đề hại cây bút.
Nhưng mà áp suất thấp mây đen này bao trùm cả cái bàn đối diện nhưng lại không ảnh hưởng đến “Bạn cùng bạn” – Lâm Vụ ngồi bên cạnh vẫn đang cúi đầu làm bài, vô cùng chuyên chú, không màng chuyện đời.
Cát Lượng thầm thở dài, lấy điện thoại ra cầm ngay dưới bàn mà nhắn tin cho Nguyên Tư Tiệp: Nếu như mà Lâm Vụ thi đậu còn anh Dã không đậu được thì chắc là cậu ấy bực bội lắm.
Nguyên Tư Tiệp nhướng một bên mày: Còn phải dùng “Nếu như” nữa hả?
Cát Lượng lườm cậu ta một cái, tiếp tục nhắn tin: Cậu có thể nào mà tin tưởng anh Dã tí được không.
Nguyên Tư Tiệp nhún nhún vai, nhắn tin trả lời lại: Tớ chỉ nói thật thôi, xác suất mà Vương Dã thi đậu vào Cục Thú không chỉ cao hơn việc cậu thi đậu nghiên cứu sinh một tẹo thôi.
Cát Lượng: ….
Đúng thế, Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp ngồi trong thư viện là để chuẩn bị để thi nghiên cứu sinh đây.
Cát Lượng: Sao cậu lại tấn công tớ, cậu đã mất đi một người chiến hữu sóng vai giữa biển hồ tri thức đấy.
Nguyên Tư Tiệp: Nhưng tớ sẽ có được một con người có tương lai rộng mở.
Cát Lượng: Cậu cảm thấy tớ không hợp thi nghiên cứu sinh à?
Nguyên Tư Tiệp: Trên con đường đời, không có chuyện gì là không hợp cả, chỉ có suy nghĩ của cậu mới quyết định thôi.
Cát Lượng: Tớ muốn thi.
Nguyên Tư Tiệp: Ờ cậu chả hợp đâu.
Cát Lượng: …
Lâm Vụ không phải là không cảm giác được trạng thái của Vương Dã, nhưng mà mỗi khi cậu định nói gì thì Vương Dã tự nén giận xuống, sau đó nói với cậu rằng chẳng có chuyện gì cả, cậu học của cậu đi.
Hai người yêu nhau như thế, lúc nào Lâm Vụ cũng có thể cảm nhận được những năng lượng trên người Vương Dã, những loại năng lượng này làm cho cậu dũng cảm hơn, quyết đoán hơn, rộng lượng hơn khi trước nhiều.
Nhưng ngược lại, có vẻ như là cậu không cho Vương Dã được cái gì cả.
Mà Vương Dã cũng chẳng hề tỏ ra yếu kém.
Nhưng mà hôm nay Lâm Vụ định phá cách, nếu như cứ theo tâm trạng của hổ Đông Bắc nào đó thì cái giấc mộng “yêu đương nơi công sở” tiêu tan luôn.
Hả? Cái gì cơ? Cậu làm gì có giấc mộng nào!
Nửa đêm, Lâm Vụ không đi đến căn tin mà lại kéo Vương Dã đến “Vườn thiên nhiên”.
Sau khi thức tỉnh dã tính, vì để cho sinh viên có thể thân quen với tự nhiên hơn nên trường học đã xây một vườn cây nhỏ. Trong vườn cây cũng có nhiều loại cây gỗ lớn, cũng có các loại cây cỏ, cũng không thiếu thực vật chịu lạnh, một năm bốn mùa đều xanh um tươi tốt.
Ánh trăng lặng im, những chùm hoa linh lan vừa nở ra đã rũ xuống như những bông tuyết trắng.
Vương Dã còn đang vui mừng vì Lâm Vụ chủ động, trong đầu đã vẽ nên 108 kiểu “Niềm vui dạo chơi công viên lúc nửa đêm”, thì đã bị nhét vào tay một quyển vở thật dày.
“Cái gì đây?”
Lâm Vụ: “Bí kíp.”
Vương Dã: “…”
Mở vở ghi ra, từng nét chữ xinh đẹp của Lâm Vụ cũng rõ ràng.
Chia đề bài làm năm phần: Tính toán, suy luận phán đoán, đọc hiểu và diễn đạt, phân tích tư liệu, phán đoán thông thường.
Phần thứ nhất: Tính toán.
Ví dụ kinh điển:
1, …
2, …
Mạch giải đề và nguyên lý: …
Giải quyết chỗ khó: …
Cả một quyển luôn.
Lâm Vụ ghi lại tất cả dạng đề thi rồi tổng kết lại tất cả phương pháp giải cho từng dạng ở nửa quyển đầu, còn ghi cả các câu hỏi đặc biệt nữa. So sánh với tư liệu và đáp án thì thì giọng văn của Lâm Vụ còn dễ hiểu hơn, ít nhất là sau khi Vương Dã đọc mấy dòng thì cũng hiểu được, quan trọng hơn là những dòng chữ này đều là của Lâm Vụ, có thể là người viết không cảm nhận thấy chứ nhưng khi Vương Dã đọc lại có cảm giác như có giọng nói của Lâm Vụ đang giảng đề cho hắn.
Nửa phần sau là nói về cách viết văn, lại còn đính kèm theo phương pháp luyện viết ở cuối nữa.
“Cậu viết khi nào đấy?” Một quyển như thế Vương Dã đọc cũng phải mất mấy người, không biết là Lâm Vụ viết bao lâu nữa, mà hai người ngày nào cũng ở chung với nhau mà hắn lại chẳng biết gì.
“Không quan trọng,” Lâm Vụ nói, “Quan trọng là cậu mà nắm rõ được những nội dung bên trong rồi thì giải đề cũng dễ như chơi game thôi.”
Vì sao trên trời rất sáng, nhưng lại không sáng bằng ánh mắt của Lâm Vụ, cậu nhìn thẳng vào mắt Vương Dã, giống như là hổ Đông Bắc đã chơi giải đề xong rồi.
Vương Dã không biết mình có khí chất gì mà mê hoặc được bạn học sói đồng cỏ, làm hắn cảm thấy như “Tớ làm được, cậu chắc chắn cũng làm được.”
Lâm Vụ thấy Vương Dã trầm mặc, còn nghĩ mình chưa thuyết phục được, định mở miệng ra thì bỗng trời đất xoay chuyển.
Lấy lại tinh thần thì cả người đã bị áp lên cây rồi.
Vương Dã gần như là lấy cả người áp tới, dùng một lực không tha cho ai mà đè tới, hơi chau mày thấp giọng bất mãn nói: “Không được dụ dỗ tớ.”
Lâm Vụ chết oan, cậu sao mà lại dụ dỗ gì đây, nói coi dụ dỗ học giỏi hay gì mà dụ dỗ.
“Tớ…” Do khoảng cách quá gần nên vừa mở miệng là môi Lâm Vụ đã chạm vào Vương Dã.
Bầu không khí bỗng lặng đi.
Vương Dã chẳng phí một giây nào, trực tiếp hôn tới một cái.
Làm chuyện mà hắn đã muốn làm từ lâu.
Thoáng chốc, Lâm Vụ bị nhiệt độ nóng bỏng quét sạch đi, cậu nhắm mắt lại, lông tóc không ngừng run rẩy.
Tuy là đã yêu nhau lâu rồi, chuyện thân mật hơn thì cũng đã làm rồi nhưng lúc này Lâm Vụ vẫn run rẩy. Nụ hôn của Vương Dã còn ngang ngược hơn cả chính hắn nữa, đánh thẳng một mạch, đánh chiếm thành trì.
Trong khoảnh khắc ấy, trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng ma sát của quần áo và tiếng thở dốc đầy ám muội.
“Được, được rồi…” Cuối cùng thì một giây trước khi chân mềm nhũn đi, Lâm Vụ dùng hết sức lực của mình mà đẩy người đi.
Vương Dã không muốn lắm, nhưng dù sao thì ở đây cũng là trường học, nên vẫn phải không tình nguyện mà dừng lại, rời khỏi đôi môi của Lâm Vụ, ngược lại chuyển sang tai của cậu, nhẹ nhàng mà cắn lấy, hơi thở nóng rực phà lên tai, lên mặt của Lâm Vụ.
Lâm vụ hoảng sợ vội vàng nắm lấy quần áo của Vương Dã, giấu đi cái liêm sỉ sắp đứng không vững của chính mình.
Đúng lúc này, ở phía trên bỗng nhiên có một tiếng gì đó.
Rất nhỏ, rất ngắn, tựa như có một chú chim bay đi.
Nhưng Lâm Vụ và Vương Dã đều biết không phải.
Bản năng dã tính làm cho một sói một hổ đồng thời ngừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt thú dữ giống nhau vô cùng.
Ở trên một cành cây thật cao, một bạn nam xa lạ đang treo ngược như treo xà đơn, dưới làn gió đêm lạnh lẽo tươi cười với Lâm Vụ và Vương Dã ở dưới tàng cây: “Hai cậu cứ tiếp tục đi, đừng xem tôi là người, tôi là một con dơi.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã chậm rãi nheo mắt lại: “Con dơi?”
Bạn nam: “Đúng thế, rõ ràng là thế mà.”
Vương Dã: “Con dơi?”
Bạn nam: “Cậu không nghe tôi nói sao?”
Vương Dã: “Con dơi?”
Bạn nam: “…”
Ánh trăng sáng đã bị mây che khuất, trời đất này chỉ còn một sự vắng vẻ, và ánh mắt của vua bách thú.
Bạn học dơi biết vấn đề đang nằm ở đâu rồi.
“Chào bạn, mai mốt gặp lại.”
Cậu ta lưu loát ngồi dậy, nhảy một phát xuống cây rồi chuồn đi mất.
Vương Dã hài lòng không nhìn theo nữa, cúi đầu cọ chóp mũi Lâm Vụ: “Tiếp nha?”
Lâm Vụ nhặt quyển sổ trên mặt đất, đánh vào mặt hổ Đông Bắc: “Để tớ học!”
…
Xuân đi thu đến, mỗi người đều đi trên con đường chính mình lựa chọn.
Hạ Dương đã có việc làm, làm cho một công ty bảo vệ môi trường ở Thiên Tân, công ty có danh tiếng và đãi ngộ không tệ, chỉ có một tình tiết là lý lịch của cậu ta đề là “Người đo lường kiểm tra xử lý nước”, nhưng tới lúc đi phỏng vấn thì HR đột nhiên hỏi, bạn có đồng ý làm cho doanh tiêu thị trường bọn tôi không.
Cuối cùng thì Hạ Dương vẫn quay về với thuở ban sơ, là làm ngành nghề kỹ thuật, nhưng mà sau khi quay về nghĩ lại thì mình có thể sẽ nghèo nhưng tương lai thì sẽ có tiền, nếu không thì hình tượng khí chất trai kỹ thuật bay đi hết.
Nhâm Phi Vũ thì ký cho một công ty tư liệu, Giang Đàm thì được trúng tuyển cho một tập đoàn ngành công nghiệp nặng, có người nói cái tập đoàn ấy chỉ lấy ba người từ ngành máy móc mà thôi. Còn Lý Tuấn Trì và Cát Lượng thì coi như là “kế thừa gia nghiệp” rồi.
Nguyên Tư Tiệp trở thành người cô đơn, cũng may là trong thư viện còn có Lâm Vụ và Vương Dã, học mệt thì ngẩng đầu ăn thức ăn chó xong lại có động lực học tiếp.
Tháng mười, đăng ký thi.
Tháng mười một, thi.
Tháng mười hai, thi nghiên cứu sinh.
Tháng một, có điểm thi.
“Mấy điểm?”
“Hạng mấy?”
“Có qua phỏng vấn không?”
“Hai cậu nói đi…”
Tám người gọi video với nhau, mỗi người nói một câu, cả bầu không khí nóng rực liệt.
Vương Dã đang rất muốn đánh người: “Giục cái gì mà giục.”
Trong phòng 509, Vương Dã và Lâm Vụ vẫn ở trong trường đang chen chúc trước máy tính.
“Tra tớ trước đi.” Lâm Vụ còn lo cho thành tích của Vương Dã còn hơn chính Vương Dã nữa, nên là phải để sau, đầu tiên là nhập số báo danh rồi số CMND của mình đã…
Nhấn vào xem điểm.
Tên: Lâm Vụ.
Đơn vị ghi danh: Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh
Thành tích: …
Thứ hạng: 1
Lâm Vụ: “…” Đáng lẽ phải tra của Vương Dã trước.
Sáu người trong video đồng thời nín thở đợi.
Nín thở.
Rồi lại nín thở.
“Sao, lag à?” Cát Lượng sắp hết hơi rồi, “Rốt cuộc là bao nhiêu đó?”
Vương Dã tay xoa đầu Lâm Vụ, cũng tự giác mà kiêu ngạo theo: “Cậu ấy hạng nhất.”
Lâm Vụ khẽ run, lúc đầu còn hối hận mình nhanh tay quá có khi lại làm Vương Dã áp lực, nhưng bây giờ thì có vẻ như mình đã lo hơi quá.
“Cậu không khẩn trương à?”
“Thi xong hết rồi còn làm sao nữa.” Vương Dã nhấn nút quay về nơi tìm kiếm, quyết đoán nhập thông tin mình vào.
Lâm Vụ mỉm cười.
Đúng thế, thi không đậu thì làm sao, trời đất mênh mông như thế, hổ Đông Bắc mà muốn nhào ra thì cả núi rừng gì đều là của hắn cả.
Nhấn vào xem điểm.
Tên: Vương Dã
Đơn vị ghi danh: Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh
Thành tích: …
Thứ hạng: 88
Lâm Vụ sững sờ nhìn thành tích.
Cát Lượng gấp gáp hỏi: “Bao nhiêu?”
Vương Dã: “88.”
Lý Tuấn Trì: “88?” Con số nhìn thì khá may mắn đấy, nhưng không cẩn thận thì chết chắc, “Này là số điểm hay thứ hạng?”
Vương Dã: “Thứ hạng.”
Nguyên Tư Tiệp: “Thi viết đứng hạng tám mươi tám??”
Hạ Dương: “Sao mà hạng lại xa đến thế này.”
Giang Đàm: “Tuyển tổng cộng bao nhiêu người?”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ nhớ hình như là mười người.”
Giang Đàm: “Tỉ lệ phỏng vấn thì sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Bình thường là 1:3, đặc biệt thì là 1:4, 1:5.”
“Hả?” Cho dù là 1:5 thì có thể thi vào tiếp cũng chỉ là 50 người, Cát Lượng nói, “Anh Dã không..”
“Là 1:10,” Lâm Vụ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bỗng quay đầu nhìn sang Vương Dã, ánh mắt sáng ngời vui vẻ, “Top 100 là được vào vòng trong!”
“Tớ biết.” Vương Dã nhẹ nhàng nhún vai, phải nói là ngầu vô cùng, hạng 88 dĩ nhiên là làm cho hắn cảm thấy xuất sắc lắm rồi.
Nhưng Lâm Vụ thì mừng lắm.
Mừng muốn chết luôn.
“Bẹp!”
Điện thoại di động đập xuống mặt bàn.
Lâm Vụ lại tốc độ sét đánh hôn lên mặt Vương Dã một cái.
Vương Dã nắm lấy ót cậu, nghiêm túc hôn lại.
Sáu anh em đang gọi video: “…”
Lâm Vụ, điện thoại cậu thì đen thui rồi, nhưng mà người yêu cậu vẫn còn đang phát sóng trực tiếp kìa!
[Giáp, Ất, Bính, Đinh bốn người bàn chuyện đi du lịch cuối tuần, Giáp nói: Ất đi thì tôi sẽ đi; Ất nói: Bính đi thì tôi sẽ không đi; Bính nói: Cho dù Đinh có đi hay không thì tôi cũng sẽ đi; Đinh nói: Trong Giáp Ất mà có ít nhất một người đi thì tôi sẽ đi. Đáp án nào sau đây chính xác: A. Hai người Ất, Bính đi; B. Một mình Giáp đi; C. Ba người Giáp, Bính, Đinh đi; D. Bốn người đều đi.
Vương Dã: “…”
Quan hệ bốn người mấy người ra như thế mà đi du lịch cái gì nữa!
[Plato cho rằng sự biến hóa trong sự vật không phải là sự tồn tại chân chính, theo quan điểm này thì điều nào sau đây là đúng nhất? A. Khái niệm về ngựa; B. Bức hình của con người; C. Một thân cây; D. Định lý Pytago]
Vương Dã: “…”
Trong thư viện đèn đuốc sáng chưng, có một bạn học hổ Đông Bắc nào đó ngồi giải đề, bị hành hạ đến mức suýt thú hóa cả luôn.
Ở phía đối diện của chiếc bàn tự học vừa lớn vừa dài là hai tên Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp dạo gần đây đang ngồi trong thư viên.
Còn một con người lấy học tập để che đi thế giới bên ngoài, tự đắm chìm vào trong trời đất của mình, đó chính là kỹ năng thiên phú học hành của Lâm Vụ. Còn với hai vị báo hoa rồi Husky thì chỉ cần có gió thổi cỏ lay là hai người bọn họ mất tập trung ngay.
Huống hồ chi cái bạn học Vương phía đối diện chỉ cần bực bội một phát là gió thổi cỏ lay, gió cuốn mây tan, cát bay đá chạy nữa!
Hai người một tay chống đầu, hai gò má đối lập nhau, nhìn thì như đang nói chuyện với nhau nhưng thật ra lại đang nhìn sang bàn đối diện.
Vương Dã đã bỏ bút xuống rồi, chắc là đang sợ lỡ dùng quá sức như hôm qua, bẻ gảy luôn cây viết.
Người ta làm đề hại cả não, Vương Dã làm đề hại cây bút.
Nhưng mà áp suất thấp mây đen này bao trùm cả cái bàn đối diện nhưng lại không ảnh hưởng đến “Bạn cùng bạn” – Lâm Vụ ngồi bên cạnh vẫn đang cúi đầu làm bài, vô cùng chuyên chú, không màng chuyện đời.
Cát Lượng thầm thở dài, lấy điện thoại ra cầm ngay dưới bàn mà nhắn tin cho Nguyên Tư Tiệp: Nếu như mà Lâm Vụ thi đậu còn anh Dã không đậu được thì chắc là cậu ấy bực bội lắm.
Nguyên Tư Tiệp nhướng một bên mày: Còn phải dùng “Nếu như” nữa hả?
Cát Lượng lườm cậu ta một cái, tiếp tục nhắn tin: Cậu có thể nào mà tin tưởng anh Dã tí được không.
Nguyên Tư Tiệp nhún nhún vai, nhắn tin trả lời lại: Tớ chỉ nói thật thôi, xác suất mà Vương Dã thi đậu vào Cục Thú không chỉ cao hơn việc cậu thi đậu nghiên cứu sinh một tẹo thôi.
Cát Lượng: ….
Đúng thế, Cát Lượng và Nguyên Tư Tiệp ngồi trong thư viện là để chuẩn bị để thi nghiên cứu sinh đây.
Cát Lượng: Sao cậu lại tấn công tớ, cậu đã mất đi một người chiến hữu sóng vai giữa biển hồ tri thức đấy.
Nguyên Tư Tiệp: Nhưng tớ sẽ có được một con người có tương lai rộng mở.
Cát Lượng: Cậu cảm thấy tớ không hợp thi nghiên cứu sinh à?
Nguyên Tư Tiệp: Trên con đường đời, không có chuyện gì là không hợp cả, chỉ có suy nghĩ của cậu mới quyết định thôi.
Cát Lượng: Tớ muốn thi.
Nguyên Tư Tiệp: Ờ cậu chả hợp đâu.
Cát Lượng: …
Lâm Vụ không phải là không cảm giác được trạng thái của Vương Dã, nhưng mà mỗi khi cậu định nói gì thì Vương Dã tự nén giận xuống, sau đó nói với cậu rằng chẳng có chuyện gì cả, cậu học của cậu đi.
Hai người yêu nhau như thế, lúc nào Lâm Vụ cũng có thể cảm nhận được những năng lượng trên người Vương Dã, những loại năng lượng này làm cho cậu dũng cảm hơn, quyết đoán hơn, rộng lượng hơn khi trước nhiều.
Nhưng ngược lại, có vẻ như là cậu không cho Vương Dã được cái gì cả.
Mà Vương Dã cũng chẳng hề tỏ ra yếu kém.
Nhưng mà hôm nay Lâm Vụ định phá cách, nếu như cứ theo tâm trạng của hổ Đông Bắc nào đó thì cái giấc mộng “yêu đương nơi công sở” tiêu tan luôn.
Hả? Cái gì cơ? Cậu làm gì có giấc mộng nào!
Nửa đêm, Lâm Vụ không đi đến căn tin mà lại kéo Vương Dã đến “Vườn thiên nhiên”.
Sau khi thức tỉnh dã tính, vì để cho sinh viên có thể thân quen với tự nhiên hơn nên trường học đã xây một vườn cây nhỏ. Trong vườn cây cũng có nhiều loại cây gỗ lớn, cũng có các loại cây cỏ, cũng không thiếu thực vật chịu lạnh, một năm bốn mùa đều xanh um tươi tốt.
Ánh trăng lặng im, những chùm hoa linh lan vừa nở ra đã rũ xuống như những bông tuyết trắng.
Vương Dã còn đang vui mừng vì Lâm Vụ chủ động, trong đầu đã vẽ nên 108 kiểu “Niềm vui dạo chơi công viên lúc nửa đêm”, thì đã bị nhét vào tay một quyển vở thật dày.
“Cái gì đây?”
Lâm Vụ: “Bí kíp.”
Vương Dã: “…”
Mở vở ghi ra, từng nét chữ xinh đẹp của Lâm Vụ cũng rõ ràng.
Chia đề bài làm năm phần: Tính toán, suy luận phán đoán, đọc hiểu và diễn đạt, phân tích tư liệu, phán đoán thông thường.
Phần thứ nhất: Tính toán.
Ví dụ kinh điển:
1, …
2, …
Mạch giải đề và nguyên lý: …
Giải quyết chỗ khó: …
Cả một quyển luôn.
Lâm Vụ ghi lại tất cả dạng đề thi rồi tổng kết lại tất cả phương pháp giải cho từng dạng ở nửa quyển đầu, còn ghi cả các câu hỏi đặc biệt nữa. So sánh với tư liệu và đáp án thì thì giọng văn của Lâm Vụ còn dễ hiểu hơn, ít nhất là sau khi Vương Dã đọc mấy dòng thì cũng hiểu được, quan trọng hơn là những dòng chữ này đều là của Lâm Vụ, có thể là người viết không cảm nhận thấy chứ nhưng khi Vương Dã đọc lại có cảm giác như có giọng nói của Lâm Vụ đang giảng đề cho hắn.
Nửa phần sau là nói về cách viết văn, lại còn đính kèm theo phương pháp luyện viết ở cuối nữa.
“Cậu viết khi nào đấy?” Một quyển như thế Vương Dã đọc cũng phải mất mấy người, không biết là Lâm Vụ viết bao lâu nữa, mà hai người ngày nào cũng ở chung với nhau mà hắn lại chẳng biết gì.
“Không quan trọng,” Lâm Vụ nói, “Quan trọng là cậu mà nắm rõ được những nội dung bên trong rồi thì giải đề cũng dễ như chơi game thôi.”
Vì sao trên trời rất sáng, nhưng lại không sáng bằng ánh mắt của Lâm Vụ, cậu nhìn thẳng vào mắt Vương Dã, giống như là hổ Đông Bắc đã chơi giải đề xong rồi.
Vương Dã không biết mình có khí chất gì mà mê hoặc được bạn học sói đồng cỏ, làm hắn cảm thấy như “Tớ làm được, cậu chắc chắn cũng làm được.”
Lâm Vụ thấy Vương Dã trầm mặc, còn nghĩ mình chưa thuyết phục được, định mở miệng ra thì bỗng trời đất xoay chuyển.
Lấy lại tinh thần thì cả người đã bị áp lên cây rồi.
Vương Dã gần như là lấy cả người áp tới, dùng một lực không tha cho ai mà đè tới, hơi chau mày thấp giọng bất mãn nói: “Không được dụ dỗ tớ.”
Lâm Vụ chết oan, cậu sao mà lại dụ dỗ gì đây, nói coi dụ dỗ học giỏi hay gì mà dụ dỗ.
“Tớ…” Do khoảng cách quá gần nên vừa mở miệng là môi Lâm Vụ đã chạm vào Vương Dã.
Bầu không khí bỗng lặng đi.
Vương Dã chẳng phí một giây nào, trực tiếp hôn tới một cái.
Làm chuyện mà hắn đã muốn làm từ lâu.
Thoáng chốc, Lâm Vụ bị nhiệt độ nóng bỏng quét sạch đi, cậu nhắm mắt lại, lông tóc không ngừng run rẩy.
Tuy là đã yêu nhau lâu rồi, chuyện thân mật hơn thì cũng đã làm rồi nhưng lúc này Lâm Vụ vẫn run rẩy. Nụ hôn của Vương Dã còn ngang ngược hơn cả chính hắn nữa, đánh thẳng một mạch, đánh chiếm thành trì.
Trong khoảnh khắc ấy, trong bóng đêm chỉ còn lại tiếng ma sát của quần áo và tiếng thở dốc đầy ám muội.
“Được, được rồi…” Cuối cùng thì một giây trước khi chân mềm nhũn đi, Lâm Vụ dùng hết sức lực của mình mà đẩy người đi.
Vương Dã không muốn lắm, nhưng dù sao thì ở đây cũng là trường học, nên vẫn phải không tình nguyện mà dừng lại, rời khỏi đôi môi của Lâm Vụ, ngược lại chuyển sang tai của cậu, nhẹ nhàng mà cắn lấy, hơi thở nóng rực phà lên tai, lên mặt của Lâm Vụ.
Lâm vụ hoảng sợ vội vàng nắm lấy quần áo của Vương Dã, giấu đi cái liêm sỉ sắp đứng không vững của chính mình.
Đúng lúc này, ở phía trên bỗng nhiên có một tiếng gì đó.
Rất nhỏ, rất ngắn, tựa như có một chú chim bay đi.
Nhưng Lâm Vụ và Vương Dã đều biết không phải.
Bản năng dã tính làm cho một sói một hổ đồng thời ngừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt thú dữ giống nhau vô cùng.
Ở trên một cành cây thật cao, một bạn nam xa lạ đang treo ngược như treo xà đơn, dưới làn gió đêm lạnh lẽo tươi cười với Lâm Vụ và Vương Dã ở dưới tàng cây: “Hai cậu cứ tiếp tục đi, đừng xem tôi là người, tôi là một con dơi.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã chậm rãi nheo mắt lại: “Con dơi?”
Bạn nam: “Đúng thế, rõ ràng là thế mà.”
Vương Dã: “Con dơi?”
Bạn nam: “Cậu không nghe tôi nói sao?”
Vương Dã: “Con dơi?”
Bạn nam: “…”
Ánh trăng sáng đã bị mây che khuất, trời đất này chỉ còn một sự vắng vẻ, và ánh mắt của vua bách thú.
Bạn học dơi biết vấn đề đang nằm ở đâu rồi.
“Chào bạn, mai mốt gặp lại.”
Cậu ta lưu loát ngồi dậy, nhảy một phát xuống cây rồi chuồn đi mất.
Vương Dã hài lòng không nhìn theo nữa, cúi đầu cọ chóp mũi Lâm Vụ: “Tiếp nha?”
Lâm Vụ nhặt quyển sổ trên mặt đất, đánh vào mặt hổ Đông Bắc: “Để tớ học!”
…
Xuân đi thu đến, mỗi người đều đi trên con đường chính mình lựa chọn.
Hạ Dương đã có việc làm, làm cho một công ty bảo vệ môi trường ở Thiên Tân, công ty có danh tiếng và đãi ngộ không tệ, chỉ có một tình tiết là lý lịch của cậu ta đề là “Người đo lường kiểm tra xử lý nước”, nhưng tới lúc đi phỏng vấn thì HR đột nhiên hỏi, bạn có đồng ý làm cho doanh tiêu thị trường bọn tôi không.
Cuối cùng thì Hạ Dương vẫn quay về với thuở ban sơ, là làm ngành nghề kỹ thuật, nhưng mà sau khi quay về nghĩ lại thì mình có thể sẽ nghèo nhưng tương lai thì sẽ có tiền, nếu không thì hình tượng khí chất trai kỹ thuật bay đi hết.
Nhâm Phi Vũ thì ký cho một công ty tư liệu, Giang Đàm thì được trúng tuyển cho một tập đoàn ngành công nghiệp nặng, có người nói cái tập đoàn ấy chỉ lấy ba người từ ngành máy móc mà thôi. Còn Lý Tuấn Trì và Cát Lượng thì coi như là “kế thừa gia nghiệp” rồi.
Nguyên Tư Tiệp trở thành người cô đơn, cũng may là trong thư viện còn có Lâm Vụ và Vương Dã, học mệt thì ngẩng đầu ăn thức ăn chó xong lại có động lực học tiếp.
Tháng mười, đăng ký thi.
Tháng mười một, thi.
Tháng mười hai, thi nghiên cứu sinh.
Tháng một, có điểm thi.
“Mấy điểm?”
“Hạng mấy?”
“Có qua phỏng vấn không?”
“Hai cậu nói đi…”
Tám người gọi video với nhau, mỗi người nói một câu, cả bầu không khí nóng rực liệt.
Vương Dã đang rất muốn đánh người: “Giục cái gì mà giục.”
Trong phòng 509, Vương Dã và Lâm Vụ vẫn ở trong trường đang chen chúc trước máy tính.
“Tra tớ trước đi.” Lâm Vụ còn lo cho thành tích của Vương Dã còn hơn chính Vương Dã nữa, nên là phải để sau, đầu tiên là nhập số báo danh rồi số CMND của mình đã…
Nhấn vào xem điểm.
Tên: Lâm Vụ.
Đơn vị ghi danh: Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh
Thành tích: …
Thứ hạng: 1
Lâm Vụ: “…” Đáng lẽ phải tra của Vương Dã trước.
Sáu người trong video đồng thời nín thở đợi.
Nín thở.
Rồi lại nín thở.
“Sao, lag à?” Cát Lượng sắp hết hơi rồi, “Rốt cuộc là bao nhiêu đó?”
Vương Dã tay xoa đầu Lâm Vụ, cũng tự giác mà kiêu ngạo theo: “Cậu ấy hạng nhất.”
Lâm Vụ khẽ run, lúc đầu còn hối hận mình nhanh tay quá có khi lại làm Vương Dã áp lực, nhưng bây giờ thì có vẻ như mình đã lo hơi quá.
“Cậu không khẩn trương à?”
“Thi xong hết rồi còn làm sao nữa.” Vương Dã nhấn nút quay về nơi tìm kiếm, quyết đoán nhập thông tin mình vào.
Lâm Vụ mỉm cười.
Đúng thế, thi không đậu thì làm sao, trời đất mênh mông như thế, hổ Đông Bắc mà muốn nhào ra thì cả núi rừng gì đều là của hắn cả.
Nhấn vào xem điểm.
Tên: Vương Dã
Đơn vị ghi danh: Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh
Thành tích: …
Thứ hạng: 88
Lâm Vụ sững sờ nhìn thành tích.
Cát Lượng gấp gáp hỏi: “Bao nhiêu?”
Vương Dã: “88.”
Lý Tuấn Trì: “88?” Con số nhìn thì khá may mắn đấy, nhưng không cẩn thận thì chết chắc, “Này là số điểm hay thứ hạng?”
Vương Dã: “Thứ hạng.”
Nguyên Tư Tiệp: “Thi viết đứng hạng tám mươi tám??”
Hạ Dương: “Sao mà hạng lại xa đến thế này.”
Giang Đàm: “Tuyển tổng cộng bao nhiêu người?”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ nhớ hình như là mười người.”
Giang Đàm: “Tỉ lệ phỏng vấn thì sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Bình thường là 1:3, đặc biệt thì là 1:4, 1:5.”
“Hả?” Cho dù là 1:5 thì có thể thi vào tiếp cũng chỉ là 50 người, Cát Lượng nói, “Anh Dã không..”
“Là 1:10,” Lâm Vụ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bỗng quay đầu nhìn sang Vương Dã, ánh mắt sáng ngời vui vẻ, “Top 100 là được vào vòng trong!”
“Tớ biết.” Vương Dã nhẹ nhàng nhún vai, phải nói là ngầu vô cùng, hạng 88 dĩ nhiên là làm cho hắn cảm thấy xuất sắc lắm rồi.
Nhưng Lâm Vụ thì mừng lắm.
Mừng muốn chết luôn.
“Bẹp!”
Điện thoại di động đập xuống mặt bàn.
Lâm Vụ lại tốc độ sét đánh hôn lên mặt Vương Dã một cái.
Vương Dã nắm lấy ót cậu, nghiêm túc hôn lại.
Sáu anh em đang gọi video: “…”
Lâm Vụ, điện thoại cậu thì đen thui rồi, nhưng mà người yêu cậu vẫn còn đang phát sóng trực tiếp kìa!
Tác giả :
Nhan Lương Vũ