Sườn Phi Tội
Chương 71: Còn Trong Sạch Của Nàng
Thái dương đầy mồ hôi lạnh, quần áo trên người cũng ướt sũng. Ngọc Thanh cắn chặt môi, thân mình cuộn lại càng chặt, nhịn xuống tiếng nức nở trong miệng.
Trong đầu nàng luôn nhớ tới cái nhìn lạnh băng của hắn trước khi ôm Hứa Tình Nhi đi, cái liếc mắt kia quả thực làm vết thương trong tim nàng càng lúc càng mở rộng.
Cho nên nàng không thể bình phục, cuối cùng cơn đau đã lan ra khắp toàn thân.
Vị thánh chủ kia quả thật là hận nàng rất nhiều a, cư nhiên dùng phương thức tra tấn sống không bằng chết với nàng.
Cuối cùng nàng nằm trên giường, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trái tim cũng co rút lại, dần dần đến không thể hô hấp.
“Bùm” một tiếng, nàng ngã nhào từ trên giường xuống, thân mình rơi xuống đất, cũng chết lặng. Bởi vì cái đau kia không thể bì kịp với cơn đau trong lồng ngực.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Xu lạnh như băng: “Vương gia, ngài không thể vào, tỷ tỷ đang nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi? Nàng làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn khỏe lắm?” Tiếng nam nhân trầm thấp từ tính, mang theo vài phần lo lắng.
“Tỷ tỷ ngủ, cho nên Vương gia có thể đi chăm sóc Tình nhi phu nhân.” Tiểu Xu ngăn hắn lại, nói cho chút nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ nha đầu này, Tiểu Xu này lo lắng cho chủ nhân, cho nên hắn quyết định tha thứ cho nàng.
“Bổn vương mau chân đến thăm nữ nhân của mình, còn phải chờ tiểu nha đầu ngươi phê chuẩn?” Hắn nửa vui đùa nửa thành thật hỏi lại, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bỗng nhìn thấy nữ nhân hắn muốn gặp nằm trên mặt đất, thân mình cuộn lại như hình tròn.
Sắc mặt hắn đại biến, “Nữ nhân chết tiệt, độc của nàng lại phát tác!”
Nói xong, bước nhanh về phía trước ôm lấy thân mình run rẩy, đặt trên giường ngủ, mà hắn còn gắt gao ôm nàng vào lồng ngực, lấy tay chậm rãi điều hòa chân khí cho nàng.
Nhìn lại, đôi môi mềm mại đã bị hàm răng cắn nát, chảy máu tươi.
Trong lòng Hoàng Phủ Luật lập tức nảy lên một trận đau lòng.
Hắn cầm khuôn mặt tái nhợt của nàng, không mất ngạo khí khàn khàn: “Chuyện kia là bổn vương trách lầm nàng.”
Ngọc Thanh yếu ớt mở mắt ra, hỏi lại hắn: “Cũng chính là chuyện ta và biểu ca sao?” Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Không cần nhắc lại chuyện này!” Tuy rằng gào thét, nhưng cũng không buông nàng ra.
Nàng lại nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt như tuyết nở rộ một bông hoa tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo, “Chàng vẫn không tin ta.”
Rồi hơi chút giãy dụa khỏi ngực hắn, nàng tiếp tục nói: “Chàng đi đi, không cần lại phải đến quan tâm một nữ tử mà chàng chưa từng tín nhiệm, như vậy sẽ tra tấn nàng ấy, chàng hiểu không?”
Nam nhân bình tĩnh nhìn nàng, nhìn hơi thở mong manh của nàng, cuối cùng ngăn chặn tức giận trong lòng, hóa thành bình tĩnh: “Nàng nói bổn vương tra tấn nàng? Nàng làm bổn vương đội nón xanh lớn như vậy, còn nói bổn vương tra tấn nàng?” Tiếng nói trầm thấp dần dần trở nên kích động.
Nàng nghe rõ tiếng tiếng tim đập như sấm của hắn, chứng minh hắn đang tức giận, liền quay mặt đi không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Chàng đi đi, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi.” Nhắm mắt, liền quật cường không nói gì nữa.
Hoàng Phủ luật lẳng lặng nhìn nàng trong lòng mình, hàng lông mày chíu chặt dần bình ổn, giờ phút này nàng quật cường yếu ớt như vậy, tựa như chỉ cần không cẩn thận, nàng liền vỡ nát đi. Hắn không đành lòng bức nàng, vì thế nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, đứng lẳng lặng một lúc bên giường, rồi đi ra ngoài cửa.
“Chăm sóc nàng cho tốt, đừng cho nàng kích động, nếu nàng tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy, nhất định phải nói cho bổn vương, biết không?” Đi tới cửa, hắn lớn tiếng ra lệnh cho tiểu nha đầu canh giữ ở cửa.
Tiểu Xu nghe thấy tiếng hô to, vừa rồi nàng còn lo lắng vị vương gia bạc tình này sẽ làm thương hại tỷ tỷ đâu, không thể tưởng được tức khắc hắn lại thay một bộ nhu tình, làm cho nàng chống đỡ không được, tuy rằng nàng vẫn còn bất bình thay tỷ tỷ.
Nàng thất thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, giống như bị tiếng nói trầm thấp của hắn dẫn dắt, nàng nói: “Tiểu Xu nhất định chăm sóc tỷ tỷ cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Phủ Luật vừa lòng liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên lấy ra một lọ hương liệu trong tay áo ra đưa cho Tiểu Xu, “Đây là Long Tiên Hương, có thể giúp ngủ sâu, đi đốt cho nàng đi.”
Lúc này Tiểu Xu mới phản ứng lại đây, tiếp nhận hương liệu, đi vào bên trong.
Nữ tử vẫn lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch hơi chút dịu đi, thân mình không còn run rẩy, chính là chiếc áo đơn đã bị ướt đẫm.
“Hắn đi rồi sao?” Nàng hỏi.
Tiểu Xu đem một ít hương liệu đổ vào lư đồng, tinh tế đốt lên, chốc lát đã có một mùi hương thơm ngát say đắm lòng người theo quanh quẩn bay ra, quả thật là thấm vào ruột gan.
“Tỷ tỷ, Vương gia đã đi rồi, tỷ tỷ liền an tâm ngủ đi.” Nàng đi tới giường, lấy ra một chiếc áo đơn gấp chỉnh tề từ chiếc tủ đầu giường, “Tỷ tỷ, tỷ cảm giác khỏe hơn chút nào chưa? Áo này bị mồ hôi thấm ướt, tỷ tỷ, ta đổi một bộ mới cho ngươi đi.”
“Ừ.” Bộ quần áo ẩm ướt dính vào người, quả thật không dễ chịu cho lắm. Hơn nữa rất kì quái, trong ngực đột nhiên bình phục, cơn đau phệ tâm kia dần dần biến mất.
Nàng ngồi dậy, phối hợp để Tiểu Xu bỏ đi chiếc yếm, sau đó thay quần áo sạch sẽ cho nàng.
“Tiểu Xu, muội cũng đi nghỉ tạm đi. Tỷ tỷ không có việc gì.”
Tiểu Xu thu thập xong quần áo ẩm ướt, cũng lấy một bộ đệm chăn trong tủ đi ra gian ngoài, “Tỷ tỷ, đêm nay Tiểu Xu ngủ ngay trong phòng tỷ, tiện chăm sóc cho tỷ.”
Ngọc Thanh uất ức nở nụ cười: “Tỷ tỷ đêm nay không có việc gì.”
Tiểu Xu ôm đệm chăn xoay người hờn dỗi, “Quả thực chỉ có Vương gia mới là giải dược của tỷ tỷ đúng không, Vương gia vừa tới tỷ tỷ liền không sao. Tỷ tỷ, Tiểu Xu vẫn rất lo lắng, Vương gia vừa là độc dược vừa là giải dược không phải sao?
Ngọc Thanh cảm động, vẫn là Tiểu Xu hiểu rõ nàng nhất.
Nàng ảm đạm cười, nằm xuống: “Đi ngủ đi, đêm nay liền cũng tỷ tỷ làm bạn.”
“Vâng.” Tiểu Xu ôm đệm chăn đi ra gian ngoài, sửa sang lại đệm giường, sau đó tắt đèn trong phòng.
Tiểu nha đầu không nói chuyện nữa, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Mà Ngọc Thanh nằm trên giường, trong lòng cũng không yên tĩnh như đêm tối.
“Vương gia là giải dược cũng là độc dược!” Lời của Tiểu Xu văng vẳng bên tai, thì ra nam nhân kia, quả thật là thuốc độc của nàng.
Nàng cố gắng nhớ lại bộ dáng tức giận của hắn, luôn là khuôn mặt tuấn tú hiện lên rõ ràng, một đôi mắt đen sâu thẳm hút chặt lấy nàng.
Vừa rồi, hắn cùng nàng giải thích, lại cuối cùng không thể lí giải quan hệ của nàng với biểu ca, cuối cùng không chịu tin tưởng trong lòng nàng chỉ có hắn.
Rốt cuộc, hai người bọn họ nên làm thế nào mới có thể tin tưởng lẫn nhau?
Thân mình hư thoát, mùi thơm ngát thản nhiên nhưng quan thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, ánh mắt nhìn lên trướng đỉnh dần dần mơ hồ, lát sau mí mắt nặng trĩu, nàng chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Mà trong mộng, là bóng dáng hắn ôm nữ tử kia rời đi.
Hôm sau,
Các nàng dậy thật sớm, đem quả mơ đã hái hôm qua vào trong viện, dùng nước giếng tinh tế rửa sạch, sau đó phơi nắng dưới ánh mặt trời.
“Tỷ tỷ, Tiểu Xu thật hâm mộ tỷ có phụ thân cùng mẫu thân, còn có sư huynh thân như anh ruột.” Tiểu Xu rửa mơ trong chậu, nói với Ngọc Thanh đang phơi mơ.
Ngọc Thanh có chút bi thương nảy lên trong lòng, “Kì thật lúc ta được năm tuổi mẫu thân đã mất, chỉ còn nhớ rõ mẫu thân thích ăn ô mai, cho nên hàng năm vào ngày giỗ đều ủ một chút đặt trước mộ người. Về phần cha, hiện tại tuy rằng biết cha ở kinh đô, lại không biết rốt cuộc cha ở nơi nào. Sư huynh hiện tại phỏng chừng cũng thành thân…”
Tiểu Xu dừng công việc trong tay, đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ xin lỗi,” Thực xin lỗi tỷ tỷ, nhắc tới chuyện làm tỷ thương tâm, Tiểu Xu không cố ý…”
Ngọc Thanh xoay người lại, mang theo ưu thương nở nụ cười, “Vẫn là đừng nói tới việc này, chúng ta đi ủ một ít rượu mơ, Tiểu Xu đi lấy bình rượu, ta đến chọn mấy quả mơ to tròn.”
Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, “Vâng, rượu mơ tỷ tỷ ủ chắc chắn uống rất ngon, muội cái này đi lấy bình rượu.” Nói xong, dùng khăn xoa xoa bàn tay bị ướt, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngọc Thanh cúi đầu lấy quả mơ, cũng là hơi nhíu mi, rượu mơ này chính là đồ phụ thân yêu nhất a.
Không đến một hồi, Tiểu Xu bế vò rượu đến.
“Tỷ tỷ, tin tức tốt, tin tức thật là tốt.” Nàng không kịp buông vò rượu, liền khẩn cấp lên tiếng.
“Chuyện gì làm Tiểu Xu kích động như vậy?” Ngọc Thanh sủng nịch nở nụ cười, tiểu nha đầu hồn nhiên này, thật sự là có chuyện gì đều viết trên mặt.
“Hồ ly tinh kia bị vương gia đuổi ra khỏi phủ!”
“Cái gì?”
“Thì ra hồ ly tinh kia hại tiểu thế tử, hơn nữa chuyện ngày hôm qua ả đánh tỷ tỷ Vương gia đã biết, ả gieo gió gặt bão, đem thuốc lúc trước hại tiểu thế tử giấu dưới chậu hoa, kết quả nha hoàn của ả không cẩn thận đánh rơi chiếc thìa múc tổ yến xuống chậu hoa, cho nên hôm qua ả bị độc phát. Ha ha, đây là báo ứng cho hồ ly tinh kia…”
Thì ra lúc trước Hứa Tình Nhi hại Dục nhi hôn mê bất tỉnh, nữ nhân này ngay từ đầu đã định đẩy nàng vào chỗ chết rồi.
“Nàng quả thật là một nữ tử đáng buồn.” Ngọc Thanh cúi đầu chỉ nói thêm một câu, rồi lại tiếp tục chọn mơ.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tuyệt không vui vẻ sao? Con hồ ly tinh kia bị Vương gia đưa đến kĩ viện rồi.”
Sắc mặt Ngọc Thanh có chút khó coi, nam nhân đó lại có thể đẩy thị thiếp của hắn vào kĩ viện!
Tình Nhi dù hư hỏng có hư hỏng, nhưng dù sao cũng từng là nữ nhân của hắn, hắn lại có thể cứ như vậy đem nữ nhân của mình đến kĩ viện mặc cho nam nhân khác chơi đùa!
Như vậy, có thể có một ngày, hắn đem Tô Ngọc Thanh nàng đến nơi như vậy hay không?
Nàng không đồng tình với nữ tử kia, chỉ là cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn hắn tàn khốc đến vậy.
“Đem rượu mở ra đi, chúng ta đến ủ rượu mơ.” Nàng lấy quả mơ đã lựa chọn kĩ, không tiếp tục đàm luận đề tài này.
Tiểu Xu có chút không thú vị, chuyện lớn như vậy mà tỷ tỷ chỉ có vẻ mặt thản nhiên.
Phải biết rằng lúc trước Hứa Tình Nhi rất kiêu ngạo nha!
Nàng cũng ngậm miệng, mở ra nắp vò rượu.
“Rượu mơ này để mấy ngày là có thể dùng.” Ngọc Thanh vừa ủ vừa nói, giống như chuyện vừa nãy không mảy may liên quan đến nàng.
“Vâng.” Tiểu Xu đáp lại, nếu tỷ tỷ là người lạnh lùng, kia nàng cũng không cần thiết phải cầu tỷ tỷ có cảm xúc vui vẻ gì đó. Hứa Tình Nhi bị báo ứng, coi như các nàng cũng an bình một chút, chỉ cầu vương gia bạc tình kia có thể tốt với tỷ tỷ hơn.
Hai người bắt đầu trầm mặc, cẩn thận ủ rượu mơ, lúc này có một tiểu tỳ nữ từ bên ngoài đi vào, nói là Vương gia ra lệnh cho các nàng đi tiền thính.
Đi tiền thính? Ngọc Thanh bịt kín vò rượu xong, để Tiểu Xu bê vào trong phòng.
“Nói cho Vương gia, chúng ta lập tức đi.” Nàng nói với tiểu nha đầu.
“Dạ.” Tiểu nha đầu khom người lui ra.
Vương phủ tiền thính,
Trong sảnh có một thân ảnh mặc cẩm bào màu bạc, hắn bảo kẻ dưới nâng một chiếc cáng vào, một nam tử bệnh nặng mới khỏi đang ngồi lên cáng.
Hoàng Phủ Luật đi ra từ hậu thính, vẻ mặt xanh mét, hắn hung hăng nhìn nam tử gãy chân trên cáng, lạnh lùng nói với nam tử áo bạc: “Dẫn hắn tới làm cái gì? Là tới tìm bổn vương vui vẻ thôi?”
Tần Mộ Phong thản nhiên nở nụ cười, hắn biết Hoàng Phủ Luật sẽ có phản ứng này, khúc mắc giữa Hoàng Phủ Luật cùng Ngọc Thanh chính là nam tử vô tội bị thương này. Hai người tra tấn lẫn nhau, thật thành tra tấn ba người.
Hắn nói, “Ngươi nên cho bọn họ cơ hội giải thích.”
Hoàng Phủ Luật giận dữ: “Còn có cái gì mà phải giải thích, ngày ấy hết thảy bổn vương nhìn rõ ràng! Người tới, ném nam nhân này ra khỏi vương phủ cho bổn vương, từ nay về sau không được để cho hắn bước vào vương phủ một bước!”
“Chậm đã!” Tần Mộ Phong ngăn lại hắn, “Hoàng Phủ Luật, nguơi vội vàng cái gì? Nghe bọn họ giải thích rồi phạt cũng không muộn. Huống chi, nếu thật là ngươi oan uổng bọn họ, Ngọc Thanh sẽ nghĩ như thế nào?”
Hoàng Phủ Luật ngừng lại, nhớ tới khuôn mặt khóc lê hoa mang vũ của nàng, nàng chỉ trích hắn: “Chàng không tin ta? Vì sao chàng lại không tin ta?” Đôi mắt kia tràn ngập thất vọng cùng tuyệt vọng. Ngày đó, khi hắn không nhìn thấy chậu hoa hà thanh như nàng nói, hắn lập tức có cảm giác bị phản bội. Một khắc kia, trong ngực hắn chỉ có con bà nó lửa giận, đã không còn lý trí.
Chẳng lẽ, thật là hắn hiểu lầm nàng sao?
Hắn rốt cục cũng tỉnh táo lại, “Đi gọi Ngọc vương phi lại tiền thính.”
“Dạ.” Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này, Dung Danh Tông trên cáng mở miệng, “Vương gia, đêm hôm đó, ta cùng biểu muội quả thực bị người hãm hại.”
“Nói.” Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt nói, không xem nam tử nằm trên cáng, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài.
“Một đêm kia vốn là trách nhiệm của ta, lúc ta đang tuần sau phía sau viện, đột nhiên có một nha hoàn kêu Tiểu Bích bưng một ít rượu và thức ăn tới, nói là Tình Nhi tặng cho chúng ta. Lúc ấy ta liền ăn, nháy mắt ta đã bất tỉnh không biết gì, lúc tỉnh lại ta đã nằm trong Cô Vụ cư. Vương gia, mong ngài tin tưởng biểu muội, nàng cũng không phải người như vậy, Ngọc Thanh nàng chưa bao giờ thích ta…”
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu chặt, hai mắt sắc bén nhìn về phía Dung Danh Tông: “Ý ngươi nói, là Tình Nhi hạ thuốc mê với ngươi?”
“Kia rượu và thức ăn là Tình Nhi phái người mang tới.”
“Vương gia, Ngọc Vương phi tới rồi.” Nha hoàn đi Tịch Lạc viên đi vào.
Sau đó liền thấy một tố y nữ tử mang theo tử y Tiểu Xu đi vào, nữ tử thấy nam tử trên cáng, kinh sợ kêu một tiếng, “Biểu ca!”. Nàng không nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh như băng, mà đi đến cáng, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
“Biểu ca, ngươi có khỏe không? Đều là Ngọc Thanh hại ngươi!” Nhìn hai chân bị gãy kia, ngàn vạn lần áy náy quấn lấy trái tim Ngọc Thanh.
Hoàng Phủ Luật nhìn một màn này, lửa giận trong lòng bừng bừng lên. Nữ nhân chết tiệt, vừa mới hắn còn tưởng rằng chính mình hiểu lầm bọn họ, không nghĩ bọn họ lại dám chàng chàng thiếp thiếp trước mặt nhiều người, hắn biết làm cái gì bây giờ?
Hắn giận: “Người tới, mang mấy người này lôi ra ngoài cho bổn vương!”
Rốt cục Ngọc Thanh cũng quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là khó hiểu, “Hoàng Phủ Luật, ngươi rốt cuộc còn muốn tra tấn biểu ca tới khi nào? Biểu ca vô tội, ngươi không thể làm vậy với hắn!”
Hoàng Phủ Luật cười lạnh: “Vô tội? Cùng nữ nhân của bổn vương chàng chàng thiếp thiếp là vô tội sao? Ngươi này nữ nhân chết tiệt, làm bổn vương đội đỉnh nón xanh lớn như vậy! Còn không biết cảm thấy thẹn!”
Ngọc Thanh cũng nổi giận: “Nói ta không biết cảm thấy thẹn, Hoàng Phủ Luật, ta xem ngươi mới là đồ hỗn đản không có đầu óc!”
Tần Mộ Phong đi đến giữa bọn họ, khuyên can: “Hôm nay ta mang Danh Tông đến, không phải cho các người cãi nhau. Ngọc Thanh, tin tưởng ta, hôm nay ta chắc chắn lấy lại trong sạch cho muội.”
“Vâng.” Ngọc Thanh cảm kích nhìn Tần Mộ Phong một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Luật.
Hoàng Phủ Luật cũng lạnh lùng nhìn lại nàng, tuy nhiên đã an tĩnh lại.
“Luật, vừa rồi lời Dung Danh Tông nói ngươi cũng nghe thấy rồi, đúng không?”
Nam nhân không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Tần Mộ Phong biết hắn nghe lọt được, hắn tiêu sái người, nhẹ nhàng vỗ tay.
Lập tức có vài người dưới nâng một nữ tử đang hấp hối tiến vào.
“Không phải bổn vương bảo các ngươi ném ả ra phủ sao?” Hoàng Phủ Luật quát.
Tần Mộ Phong trêu tức: “Kia vẫn không được, trước khi trả lại trong sạch cho Ngọc Thanh, nàng vẫn là không được. Cho nên, bản trang chủ không thể không làm người tốt thu hồi nàng.” Bỗng, giọng hắn trở nên nghiêm túc: “Luật, ngươi có biết ngươi chút nữa đã phạm vào sai lầm lớn không? Ngươi suýt nữa làm hại Ngọc Thanh đời này không ngẩng đầu lên được?”
Hoàng Phủ Luật cười nhẹ: “Bổn vương chỉ tin tưởng chính mình tận mắt nhìn thấy!”
“Vậy ngươi, cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng Ngọc Thanh sao?” Tần Mộ Phong lập tức hỏi lại, ánh mắt sáng quắc.
Bên cạnh Ngọc Thanh lập tức trở nên hồi hộp, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân lặng im, chờ hắn trả lời. Giờ phút này, nàng rất muốn biết đáp án của hắn, muốn biết hắn có từng tin tưởng nàng hay không! Đáp án, rất quan trong với nàng.
Hoàng Phủ Luật nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm, thấy không rõ hắn nghĩ gì, nửa ngày hắn mới nói: “Bổn vương không thể chịu được phản bội! Tuyệt không cho phép!”
Tâm Ngọc Thanh lạnh lẽo, nàng không hề nhìn hắn, mà nhắm hờ mắt, che lại suy nghĩ của mình.
Tần Mộ Phong đem tất cả thu hết đáy mắt, hai người đều là kẻ quật cường, nhất định phải tra tấn lẫn nhau một phen.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, nói với nữ tử đang hấp hối: “Nói đi, nói hết tất cả những gì ngươi biết, như vậy cố gắng có thể cứu ngươi một cái mệnh!”
Nữ tử trên cáng rơi lệ nghẹn ngào: “Vương gia, thật ra Tiểu Bích còn có một chuyện gạt ngài, về Ngọc vương phi cùng Dung thiếu gia.”
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, lẳng lặng nghe.
“Đêm hôm đó, là Tình Nhi ra lệnh Tiểu Bích tẩm thuốc ngủ vào chậu hoa hà thanh, sau đó để Tiểu Bích xưng là của Vương gia mang đến, còn nói vương gia ngài đêm đó thị tẩm nàng ta. Sau lại dùng rượu và thức ăn làm Dung thiếu gia hôn mê, liền cởi hết quần áo Dung thiếu gia rồi tìm người bên ngoài cõng Dung thiếu gia đến giường Ngọc vương phi, Ngọc vương phi cũng bị Tiểu Bích cởi quần áo kéo đến giường…”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật xanh mét, ánh mắt sắc bén dấy lên lửa giận hừng hực. Khó trách ngày đó Tình Nhi mời hắn vào phòng, mà lại không nói lời nào quan trọng.
“Làm mấy việc xong, Tiểu Bích ôm chậu hoa hà thanh đã mất dược hiệu đi, sau đó Vương gia ngài trở lại Cô Vụ cư… Vương gia, đó đều là Tình Nhi sai Tiểu Bích làm, nếu Tiểu Bích không làm, Tình Nhi sẽ tra tấn Tiểu Bích…Hu hu, cầu Vương gia cho Tiểu Bích một con đường sống.”
“Ngươi nói chính là thật sự? Không có một câu lừa gạt bổn vương?” Hoàng Phủ Luật tiến lên vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trên cáng.
“Vương gia, Tiểu Bích một câu chịu giáo huấn, tuyệt không dám nói dối.”
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn lại người trước mặt một cái, bỗng xoay người, trầm giọng ra lệnh: “Đưa hai người bọn họ ra phủ, an trí bọn họ cho tốt.” Nói rồi yên lặng.
Ngọc Thanh rốt cục cũng nâng mắt, nhìn bóng dáng nặng nề của hắn, đọc không thấu tâm tư của hắn.
Hắn, vẫn là không tin sao?
Trong đầu nàng luôn nhớ tới cái nhìn lạnh băng của hắn trước khi ôm Hứa Tình Nhi đi, cái liếc mắt kia quả thực làm vết thương trong tim nàng càng lúc càng mở rộng.
Cho nên nàng không thể bình phục, cuối cùng cơn đau đã lan ra khắp toàn thân.
Vị thánh chủ kia quả thật là hận nàng rất nhiều a, cư nhiên dùng phương thức tra tấn sống không bằng chết với nàng.
Cuối cùng nàng nằm trên giường, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trái tim cũng co rút lại, dần dần đến không thể hô hấp.
“Bùm” một tiếng, nàng ngã nhào từ trên giường xuống, thân mình rơi xuống đất, cũng chết lặng. Bởi vì cái đau kia không thể bì kịp với cơn đau trong lồng ngực.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Xu lạnh như băng: “Vương gia, ngài không thể vào, tỷ tỷ đang nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi? Nàng làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn khỏe lắm?” Tiếng nam nhân trầm thấp từ tính, mang theo vài phần lo lắng.
“Tỷ tỷ ngủ, cho nên Vương gia có thể đi chăm sóc Tình nhi phu nhân.” Tiểu Xu ngăn hắn lại, nói cho chút nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ nha đầu này, Tiểu Xu này lo lắng cho chủ nhân, cho nên hắn quyết định tha thứ cho nàng.
“Bổn vương mau chân đến thăm nữ nhân của mình, còn phải chờ tiểu nha đầu ngươi phê chuẩn?” Hắn nửa vui đùa nửa thành thật hỏi lại, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bỗng nhìn thấy nữ nhân hắn muốn gặp nằm trên mặt đất, thân mình cuộn lại như hình tròn.
Sắc mặt hắn đại biến, “Nữ nhân chết tiệt, độc của nàng lại phát tác!”
Nói xong, bước nhanh về phía trước ôm lấy thân mình run rẩy, đặt trên giường ngủ, mà hắn còn gắt gao ôm nàng vào lồng ngực, lấy tay chậm rãi điều hòa chân khí cho nàng.
Nhìn lại, đôi môi mềm mại đã bị hàm răng cắn nát, chảy máu tươi.
Trong lòng Hoàng Phủ Luật lập tức nảy lên một trận đau lòng.
Hắn cầm khuôn mặt tái nhợt của nàng, không mất ngạo khí khàn khàn: “Chuyện kia là bổn vương trách lầm nàng.”
Ngọc Thanh yếu ớt mở mắt ra, hỏi lại hắn: “Cũng chính là chuyện ta và biểu ca sao?” Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Không cần nhắc lại chuyện này!” Tuy rằng gào thét, nhưng cũng không buông nàng ra.
Nàng lại nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt như tuyết nở rộ một bông hoa tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo, “Chàng vẫn không tin ta.”
Rồi hơi chút giãy dụa khỏi ngực hắn, nàng tiếp tục nói: “Chàng đi đi, không cần lại phải đến quan tâm một nữ tử mà chàng chưa từng tín nhiệm, như vậy sẽ tra tấn nàng ấy, chàng hiểu không?”
Nam nhân bình tĩnh nhìn nàng, nhìn hơi thở mong manh của nàng, cuối cùng ngăn chặn tức giận trong lòng, hóa thành bình tĩnh: “Nàng nói bổn vương tra tấn nàng? Nàng làm bổn vương đội nón xanh lớn như vậy, còn nói bổn vương tra tấn nàng?” Tiếng nói trầm thấp dần dần trở nên kích động.
Nàng nghe rõ tiếng tiếng tim đập như sấm của hắn, chứng minh hắn đang tức giận, liền quay mặt đi không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Chàng đi đi, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi.” Nhắm mắt, liền quật cường không nói gì nữa.
Hoàng Phủ luật lẳng lặng nhìn nàng trong lòng mình, hàng lông mày chíu chặt dần bình ổn, giờ phút này nàng quật cường yếu ớt như vậy, tựa như chỉ cần không cẩn thận, nàng liền vỡ nát đi. Hắn không đành lòng bức nàng, vì thế nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, đứng lẳng lặng một lúc bên giường, rồi đi ra ngoài cửa.
“Chăm sóc nàng cho tốt, đừng cho nàng kích động, nếu nàng tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy, nhất định phải nói cho bổn vương, biết không?” Đi tới cửa, hắn lớn tiếng ra lệnh cho tiểu nha đầu canh giữ ở cửa.
Tiểu Xu nghe thấy tiếng hô to, vừa rồi nàng còn lo lắng vị vương gia bạc tình này sẽ làm thương hại tỷ tỷ đâu, không thể tưởng được tức khắc hắn lại thay một bộ nhu tình, làm cho nàng chống đỡ không được, tuy rằng nàng vẫn còn bất bình thay tỷ tỷ.
Nàng thất thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, giống như bị tiếng nói trầm thấp của hắn dẫn dắt, nàng nói: “Tiểu Xu nhất định chăm sóc tỷ tỷ cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Phủ Luật vừa lòng liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên lấy ra một lọ hương liệu trong tay áo ra đưa cho Tiểu Xu, “Đây là Long Tiên Hương, có thể giúp ngủ sâu, đi đốt cho nàng đi.”
Lúc này Tiểu Xu mới phản ứng lại đây, tiếp nhận hương liệu, đi vào bên trong.
Nữ tử vẫn lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch hơi chút dịu đi, thân mình không còn run rẩy, chính là chiếc áo đơn đã bị ướt đẫm.
“Hắn đi rồi sao?” Nàng hỏi.
Tiểu Xu đem một ít hương liệu đổ vào lư đồng, tinh tế đốt lên, chốc lát đã có một mùi hương thơm ngát say đắm lòng người theo quanh quẩn bay ra, quả thật là thấm vào ruột gan.
“Tỷ tỷ, Vương gia đã đi rồi, tỷ tỷ liền an tâm ngủ đi.” Nàng đi tới giường, lấy ra một chiếc áo đơn gấp chỉnh tề từ chiếc tủ đầu giường, “Tỷ tỷ, tỷ cảm giác khỏe hơn chút nào chưa? Áo này bị mồ hôi thấm ướt, tỷ tỷ, ta đổi một bộ mới cho ngươi đi.”
“Ừ.” Bộ quần áo ẩm ướt dính vào người, quả thật không dễ chịu cho lắm. Hơn nữa rất kì quái, trong ngực đột nhiên bình phục, cơn đau phệ tâm kia dần dần biến mất.
Nàng ngồi dậy, phối hợp để Tiểu Xu bỏ đi chiếc yếm, sau đó thay quần áo sạch sẽ cho nàng.
“Tiểu Xu, muội cũng đi nghỉ tạm đi. Tỷ tỷ không có việc gì.”
Tiểu Xu thu thập xong quần áo ẩm ướt, cũng lấy một bộ đệm chăn trong tủ đi ra gian ngoài, “Tỷ tỷ, đêm nay Tiểu Xu ngủ ngay trong phòng tỷ, tiện chăm sóc cho tỷ.”
Ngọc Thanh uất ức nở nụ cười: “Tỷ tỷ đêm nay không có việc gì.”
Tiểu Xu ôm đệm chăn xoay người hờn dỗi, “Quả thực chỉ có Vương gia mới là giải dược của tỷ tỷ đúng không, Vương gia vừa tới tỷ tỷ liền không sao. Tỷ tỷ, Tiểu Xu vẫn rất lo lắng, Vương gia vừa là độc dược vừa là giải dược không phải sao?
Ngọc Thanh cảm động, vẫn là Tiểu Xu hiểu rõ nàng nhất.
Nàng ảm đạm cười, nằm xuống: “Đi ngủ đi, đêm nay liền cũng tỷ tỷ làm bạn.”
“Vâng.” Tiểu Xu ôm đệm chăn đi ra gian ngoài, sửa sang lại đệm giường, sau đó tắt đèn trong phòng.
Tiểu nha đầu không nói chuyện nữa, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Mà Ngọc Thanh nằm trên giường, trong lòng cũng không yên tĩnh như đêm tối.
“Vương gia là giải dược cũng là độc dược!” Lời của Tiểu Xu văng vẳng bên tai, thì ra nam nhân kia, quả thật là thuốc độc của nàng.
Nàng cố gắng nhớ lại bộ dáng tức giận của hắn, luôn là khuôn mặt tuấn tú hiện lên rõ ràng, một đôi mắt đen sâu thẳm hút chặt lấy nàng.
Vừa rồi, hắn cùng nàng giải thích, lại cuối cùng không thể lí giải quan hệ của nàng với biểu ca, cuối cùng không chịu tin tưởng trong lòng nàng chỉ có hắn.
Rốt cuộc, hai người bọn họ nên làm thế nào mới có thể tin tưởng lẫn nhau?
Thân mình hư thoát, mùi thơm ngát thản nhiên nhưng quan thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, ánh mắt nhìn lên trướng đỉnh dần dần mơ hồ, lát sau mí mắt nặng trĩu, nàng chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Mà trong mộng, là bóng dáng hắn ôm nữ tử kia rời đi.
Hôm sau,
Các nàng dậy thật sớm, đem quả mơ đã hái hôm qua vào trong viện, dùng nước giếng tinh tế rửa sạch, sau đó phơi nắng dưới ánh mặt trời.
“Tỷ tỷ, Tiểu Xu thật hâm mộ tỷ có phụ thân cùng mẫu thân, còn có sư huynh thân như anh ruột.” Tiểu Xu rửa mơ trong chậu, nói với Ngọc Thanh đang phơi mơ.
Ngọc Thanh có chút bi thương nảy lên trong lòng, “Kì thật lúc ta được năm tuổi mẫu thân đã mất, chỉ còn nhớ rõ mẫu thân thích ăn ô mai, cho nên hàng năm vào ngày giỗ đều ủ một chút đặt trước mộ người. Về phần cha, hiện tại tuy rằng biết cha ở kinh đô, lại không biết rốt cuộc cha ở nơi nào. Sư huynh hiện tại phỏng chừng cũng thành thân…”
Tiểu Xu dừng công việc trong tay, đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ xin lỗi,” Thực xin lỗi tỷ tỷ, nhắc tới chuyện làm tỷ thương tâm, Tiểu Xu không cố ý…”
Ngọc Thanh xoay người lại, mang theo ưu thương nở nụ cười, “Vẫn là đừng nói tới việc này, chúng ta đi ủ một ít rượu mơ, Tiểu Xu đi lấy bình rượu, ta đến chọn mấy quả mơ to tròn.”
Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, “Vâng, rượu mơ tỷ tỷ ủ chắc chắn uống rất ngon, muội cái này đi lấy bình rượu.” Nói xong, dùng khăn xoa xoa bàn tay bị ướt, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngọc Thanh cúi đầu lấy quả mơ, cũng là hơi nhíu mi, rượu mơ này chính là đồ phụ thân yêu nhất a.
Không đến một hồi, Tiểu Xu bế vò rượu đến.
“Tỷ tỷ, tin tức tốt, tin tức thật là tốt.” Nàng không kịp buông vò rượu, liền khẩn cấp lên tiếng.
“Chuyện gì làm Tiểu Xu kích động như vậy?” Ngọc Thanh sủng nịch nở nụ cười, tiểu nha đầu hồn nhiên này, thật sự là có chuyện gì đều viết trên mặt.
“Hồ ly tinh kia bị vương gia đuổi ra khỏi phủ!”
“Cái gì?”
“Thì ra hồ ly tinh kia hại tiểu thế tử, hơn nữa chuyện ngày hôm qua ả đánh tỷ tỷ Vương gia đã biết, ả gieo gió gặt bão, đem thuốc lúc trước hại tiểu thế tử giấu dưới chậu hoa, kết quả nha hoàn của ả không cẩn thận đánh rơi chiếc thìa múc tổ yến xuống chậu hoa, cho nên hôm qua ả bị độc phát. Ha ha, đây là báo ứng cho hồ ly tinh kia…”
Thì ra lúc trước Hứa Tình Nhi hại Dục nhi hôn mê bất tỉnh, nữ nhân này ngay từ đầu đã định đẩy nàng vào chỗ chết rồi.
“Nàng quả thật là một nữ tử đáng buồn.” Ngọc Thanh cúi đầu chỉ nói thêm một câu, rồi lại tiếp tục chọn mơ.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tuyệt không vui vẻ sao? Con hồ ly tinh kia bị Vương gia đưa đến kĩ viện rồi.”
Sắc mặt Ngọc Thanh có chút khó coi, nam nhân đó lại có thể đẩy thị thiếp của hắn vào kĩ viện!
Tình Nhi dù hư hỏng có hư hỏng, nhưng dù sao cũng từng là nữ nhân của hắn, hắn lại có thể cứ như vậy đem nữ nhân của mình đến kĩ viện mặc cho nam nhân khác chơi đùa!
Như vậy, có thể có một ngày, hắn đem Tô Ngọc Thanh nàng đến nơi như vậy hay không?
Nàng không đồng tình với nữ tử kia, chỉ là cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn hắn tàn khốc đến vậy.
“Đem rượu mở ra đi, chúng ta đến ủ rượu mơ.” Nàng lấy quả mơ đã lựa chọn kĩ, không tiếp tục đàm luận đề tài này.
Tiểu Xu có chút không thú vị, chuyện lớn như vậy mà tỷ tỷ chỉ có vẻ mặt thản nhiên.
Phải biết rằng lúc trước Hứa Tình Nhi rất kiêu ngạo nha!
Nàng cũng ngậm miệng, mở ra nắp vò rượu.
“Rượu mơ này để mấy ngày là có thể dùng.” Ngọc Thanh vừa ủ vừa nói, giống như chuyện vừa nãy không mảy may liên quan đến nàng.
“Vâng.” Tiểu Xu đáp lại, nếu tỷ tỷ là người lạnh lùng, kia nàng cũng không cần thiết phải cầu tỷ tỷ có cảm xúc vui vẻ gì đó. Hứa Tình Nhi bị báo ứng, coi như các nàng cũng an bình một chút, chỉ cầu vương gia bạc tình kia có thể tốt với tỷ tỷ hơn.
Hai người bắt đầu trầm mặc, cẩn thận ủ rượu mơ, lúc này có một tiểu tỳ nữ từ bên ngoài đi vào, nói là Vương gia ra lệnh cho các nàng đi tiền thính.
Đi tiền thính? Ngọc Thanh bịt kín vò rượu xong, để Tiểu Xu bê vào trong phòng.
“Nói cho Vương gia, chúng ta lập tức đi.” Nàng nói với tiểu nha đầu.
“Dạ.” Tiểu nha đầu khom người lui ra.
Vương phủ tiền thính,
Trong sảnh có một thân ảnh mặc cẩm bào màu bạc, hắn bảo kẻ dưới nâng một chiếc cáng vào, một nam tử bệnh nặng mới khỏi đang ngồi lên cáng.
Hoàng Phủ Luật đi ra từ hậu thính, vẻ mặt xanh mét, hắn hung hăng nhìn nam tử gãy chân trên cáng, lạnh lùng nói với nam tử áo bạc: “Dẫn hắn tới làm cái gì? Là tới tìm bổn vương vui vẻ thôi?”
Tần Mộ Phong thản nhiên nở nụ cười, hắn biết Hoàng Phủ Luật sẽ có phản ứng này, khúc mắc giữa Hoàng Phủ Luật cùng Ngọc Thanh chính là nam tử vô tội bị thương này. Hai người tra tấn lẫn nhau, thật thành tra tấn ba người.
Hắn nói, “Ngươi nên cho bọn họ cơ hội giải thích.”
Hoàng Phủ Luật giận dữ: “Còn có cái gì mà phải giải thích, ngày ấy hết thảy bổn vương nhìn rõ ràng! Người tới, ném nam nhân này ra khỏi vương phủ cho bổn vương, từ nay về sau không được để cho hắn bước vào vương phủ một bước!”
“Chậm đã!” Tần Mộ Phong ngăn lại hắn, “Hoàng Phủ Luật, nguơi vội vàng cái gì? Nghe bọn họ giải thích rồi phạt cũng không muộn. Huống chi, nếu thật là ngươi oan uổng bọn họ, Ngọc Thanh sẽ nghĩ như thế nào?”
Hoàng Phủ Luật ngừng lại, nhớ tới khuôn mặt khóc lê hoa mang vũ của nàng, nàng chỉ trích hắn: “Chàng không tin ta? Vì sao chàng lại không tin ta?” Đôi mắt kia tràn ngập thất vọng cùng tuyệt vọng. Ngày đó, khi hắn không nhìn thấy chậu hoa hà thanh như nàng nói, hắn lập tức có cảm giác bị phản bội. Một khắc kia, trong ngực hắn chỉ có con bà nó lửa giận, đã không còn lý trí.
Chẳng lẽ, thật là hắn hiểu lầm nàng sao?
Hắn rốt cục cũng tỉnh táo lại, “Đi gọi Ngọc vương phi lại tiền thính.”
“Dạ.” Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này, Dung Danh Tông trên cáng mở miệng, “Vương gia, đêm hôm đó, ta cùng biểu muội quả thực bị người hãm hại.”
“Nói.” Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt nói, không xem nam tử nằm trên cáng, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài.
“Một đêm kia vốn là trách nhiệm của ta, lúc ta đang tuần sau phía sau viện, đột nhiên có một nha hoàn kêu Tiểu Bích bưng một ít rượu và thức ăn tới, nói là Tình Nhi tặng cho chúng ta. Lúc ấy ta liền ăn, nháy mắt ta đã bất tỉnh không biết gì, lúc tỉnh lại ta đã nằm trong Cô Vụ cư. Vương gia, mong ngài tin tưởng biểu muội, nàng cũng không phải người như vậy, Ngọc Thanh nàng chưa bao giờ thích ta…”
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu chặt, hai mắt sắc bén nhìn về phía Dung Danh Tông: “Ý ngươi nói, là Tình Nhi hạ thuốc mê với ngươi?”
“Kia rượu và thức ăn là Tình Nhi phái người mang tới.”
“Vương gia, Ngọc Vương phi tới rồi.” Nha hoàn đi Tịch Lạc viên đi vào.
Sau đó liền thấy một tố y nữ tử mang theo tử y Tiểu Xu đi vào, nữ tử thấy nam tử trên cáng, kinh sợ kêu một tiếng, “Biểu ca!”. Nàng không nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh như băng, mà đi đến cáng, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
“Biểu ca, ngươi có khỏe không? Đều là Ngọc Thanh hại ngươi!” Nhìn hai chân bị gãy kia, ngàn vạn lần áy náy quấn lấy trái tim Ngọc Thanh.
Hoàng Phủ Luật nhìn một màn này, lửa giận trong lòng bừng bừng lên. Nữ nhân chết tiệt, vừa mới hắn còn tưởng rằng chính mình hiểu lầm bọn họ, không nghĩ bọn họ lại dám chàng chàng thiếp thiếp trước mặt nhiều người, hắn biết làm cái gì bây giờ?
Hắn giận: “Người tới, mang mấy người này lôi ra ngoài cho bổn vương!”
Rốt cục Ngọc Thanh cũng quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là khó hiểu, “Hoàng Phủ Luật, ngươi rốt cuộc còn muốn tra tấn biểu ca tới khi nào? Biểu ca vô tội, ngươi không thể làm vậy với hắn!”
Hoàng Phủ Luật cười lạnh: “Vô tội? Cùng nữ nhân của bổn vương chàng chàng thiếp thiếp là vô tội sao? Ngươi này nữ nhân chết tiệt, làm bổn vương đội đỉnh nón xanh lớn như vậy! Còn không biết cảm thấy thẹn!”
Ngọc Thanh cũng nổi giận: “Nói ta không biết cảm thấy thẹn, Hoàng Phủ Luật, ta xem ngươi mới là đồ hỗn đản không có đầu óc!”
Tần Mộ Phong đi đến giữa bọn họ, khuyên can: “Hôm nay ta mang Danh Tông đến, không phải cho các người cãi nhau. Ngọc Thanh, tin tưởng ta, hôm nay ta chắc chắn lấy lại trong sạch cho muội.”
“Vâng.” Ngọc Thanh cảm kích nhìn Tần Mộ Phong một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Luật.
Hoàng Phủ Luật cũng lạnh lùng nhìn lại nàng, tuy nhiên đã an tĩnh lại.
“Luật, vừa rồi lời Dung Danh Tông nói ngươi cũng nghe thấy rồi, đúng không?”
Nam nhân không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Tần Mộ Phong biết hắn nghe lọt được, hắn tiêu sái người, nhẹ nhàng vỗ tay.
Lập tức có vài người dưới nâng một nữ tử đang hấp hối tiến vào.
“Không phải bổn vương bảo các ngươi ném ả ra phủ sao?” Hoàng Phủ Luật quát.
Tần Mộ Phong trêu tức: “Kia vẫn không được, trước khi trả lại trong sạch cho Ngọc Thanh, nàng vẫn là không được. Cho nên, bản trang chủ không thể không làm người tốt thu hồi nàng.” Bỗng, giọng hắn trở nên nghiêm túc: “Luật, ngươi có biết ngươi chút nữa đã phạm vào sai lầm lớn không? Ngươi suýt nữa làm hại Ngọc Thanh đời này không ngẩng đầu lên được?”
Hoàng Phủ Luật cười nhẹ: “Bổn vương chỉ tin tưởng chính mình tận mắt nhìn thấy!”
“Vậy ngươi, cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng Ngọc Thanh sao?” Tần Mộ Phong lập tức hỏi lại, ánh mắt sáng quắc.
Bên cạnh Ngọc Thanh lập tức trở nên hồi hộp, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân lặng im, chờ hắn trả lời. Giờ phút này, nàng rất muốn biết đáp án của hắn, muốn biết hắn có từng tin tưởng nàng hay không! Đáp án, rất quan trong với nàng.
Hoàng Phủ Luật nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm, thấy không rõ hắn nghĩ gì, nửa ngày hắn mới nói: “Bổn vương không thể chịu được phản bội! Tuyệt không cho phép!”
Tâm Ngọc Thanh lạnh lẽo, nàng không hề nhìn hắn, mà nhắm hờ mắt, che lại suy nghĩ của mình.
Tần Mộ Phong đem tất cả thu hết đáy mắt, hai người đều là kẻ quật cường, nhất định phải tra tấn lẫn nhau một phen.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, nói với nữ tử đang hấp hối: “Nói đi, nói hết tất cả những gì ngươi biết, như vậy cố gắng có thể cứu ngươi một cái mệnh!”
Nữ tử trên cáng rơi lệ nghẹn ngào: “Vương gia, thật ra Tiểu Bích còn có một chuyện gạt ngài, về Ngọc vương phi cùng Dung thiếu gia.”
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, lẳng lặng nghe.
“Đêm hôm đó, là Tình Nhi ra lệnh Tiểu Bích tẩm thuốc ngủ vào chậu hoa hà thanh, sau đó để Tiểu Bích xưng là của Vương gia mang đến, còn nói vương gia ngài đêm đó thị tẩm nàng ta. Sau lại dùng rượu và thức ăn làm Dung thiếu gia hôn mê, liền cởi hết quần áo Dung thiếu gia rồi tìm người bên ngoài cõng Dung thiếu gia đến giường Ngọc vương phi, Ngọc vương phi cũng bị Tiểu Bích cởi quần áo kéo đến giường…”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật xanh mét, ánh mắt sắc bén dấy lên lửa giận hừng hực. Khó trách ngày đó Tình Nhi mời hắn vào phòng, mà lại không nói lời nào quan trọng.
“Làm mấy việc xong, Tiểu Bích ôm chậu hoa hà thanh đã mất dược hiệu đi, sau đó Vương gia ngài trở lại Cô Vụ cư… Vương gia, đó đều là Tình Nhi sai Tiểu Bích làm, nếu Tiểu Bích không làm, Tình Nhi sẽ tra tấn Tiểu Bích…Hu hu, cầu Vương gia cho Tiểu Bích một con đường sống.”
“Ngươi nói chính là thật sự? Không có một câu lừa gạt bổn vương?” Hoàng Phủ Luật tiến lên vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trên cáng.
“Vương gia, Tiểu Bích một câu chịu giáo huấn, tuyệt không dám nói dối.”
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn lại người trước mặt một cái, bỗng xoay người, trầm giọng ra lệnh: “Đưa hai người bọn họ ra phủ, an trí bọn họ cho tốt.” Nói rồi yên lặng.
Ngọc Thanh rốt cục cũng nâng mắt, nhìn bóng dáng nặng nề của hắn, đọc không thấu tâm tư của hắn.
Hắn, vẫn là không tin sao?
Tác giả :
Ám Hương