Sườn Phi Tội
Chương 16
Tần Mộ Phong bước thong thả xuống lầu. Từ phòng khách một nữ tử yểu điệu đi ra, cười duyên dáng với hắn.
“Tần trang chủ, rốt cục huynh cũng đến…” Thanh âm ngọt ngào như rót mật.
Hắn khôi phục vẻ mặt tà nịnh, cầm bàn tay nữ tử đặt trước mũi, trêu đùa ”Lam mama nhớ bản trang chủ sao?”
Mắt phượng của nữ tử nheo lại. Nàng rút tay ra, sẵng giọng ”Mama cái gì chứ?! Tần trang chủ nói cứ như muội đã già lắm rồi ấy, muội mới có hai mươi thôi nha………”
Tần Mộ Phong khôi phục một chút đứng đắn ”Hôm nay uống cùng huynh mấy chén được không?”
Lam Tâm Mị liếc mắt ngân bào nam tử, lộ ra vẻ nũng nịu trẻ con “Mộ Phong ca, huynh trêu chọc người ta…”
Tần Mộ Phong cũng không trêu nàng nữa, bước nhanh ra hậu thính.
Giao phó cho một nữ tử khác chuẩn bị rượu xong, Lam Tâm Mị cũng bước theo Tần Mộ Phong vào một căn phòng nhỏ thoáng đãng.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, một cái tủ, đơn giản mà không sơ sài, lịch sự mà tao nhã.
Nam nhân tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Lam Tâm Mị đi vào, da diết ngắm nhìn nam nhân.
Ba năm trước, nam nhân này mua một người con gái thiếu chút nữa phải làm kĩ nữ – là nàng. Từ đó, nàng đã đem hắn khắc sâu trong tim.
Cũng ba năm ấy, hắn dạy nàng võ công, quan tâm nàng, giúp đỡ nàng, thân mật với nàng, nhưng nàng biết… hắn không yêu nàng.
Nam nhân kia như một cơn gió, cảm giác mãi mãi không thể nắm bắt được…
Còn nàng… suốt ba năm ròng vẫn không thể khiến hắn để ý, đành chấp nhận thân phận một muội muội ở bên cạnh hắn.
Chỉ cần được ở bên hắn, nàng đã cảm thấy mãn nguyện.
Nàng duyên dáng cầm bình rượu rót đầy chén, đi tới phía sau nam nhân nhẹ nhàng nói ”Mộ Phong ca, đây là rượu “quý phi” do chính tay muội ủ, hôm nay huynh nhất định phải thưởng thức mấy chén.”
Tần Mộ Phong thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, xoay người, nhẹ nhàng cười. Sau đó hắn đi đến bàn, hất trường bào, tiêu sái ngồi xuống.
“Thật không hổ danh tay nghề của Tâm Mị, chỉ ngửi hương rượu cũng làm người ta say.” Nói xong, Tần Mộ Phong uống cạn rượu trong cốc, liếm liếm đầu lưỡi, say lòng người.
Ngày trước khi hắn cứu Tâm Mị, chỉ biết nàng nhất định không phải một nữ tử đơn giản.
Cầm – kì – thi – họa, tuy lúc đầu nàng không biết chút gì, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn học, tất cả nàng đều đã tinh thông.
Hắn dạy nàng võ thuật phòng thân, nàng chỉ cần một tháng ngắn ngủi đã học xong tất cả các chiêu thức, lại còn nghĩ ra một vài chiêu thức cho riêng mình. Tuy rằng chỉ mới là vài chiêu thức đơn giản, nhưng cũng có thể phòng thân. Dù sao nàng cũng không có nền tảng võ công.
Diện mạo của nàng xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa còn rất biết cách chiều lòng nam nhân, giao tiếp xã giao không làm khó được nàng.
Biết làm rượu, biết thêu thùa, nấu ăn….
Một nữ tử có nhiều khả năng như vậy nên hắn mới yên tâm giao Y Hồng lâu cho nàng quản lý.
Mà nàng, quả nhiên không phụ mong đợi của hắn, không chỉ quán xuyến Y Hồng lâu đâu ra đó, còn trở thành tâm phúc của hắn.
Nàng cung cấp cho hắn tin tình báo, nhanh nhẹn, chuẩn xác, và đều là những tin quan trọng.
Có một nữ tử như vậy bên cạnh quả thực khiến hắn như hổ thêm cánh. Hắn tán thưởng nhìn nữ tử đối diện, chỉ thấy nàng che tay áo uống một chén rượu, khuôn mặt kiều mị trong trời chiều đỏ lại càng thêm hồng, mắt long lanh nhìn hắn, tràn đầy nhu tình.
Tần Mộ Phong ngạc nhiên. Ánh mắt Tâm Mị nhìn hắn lúc này… thật giống như ánh mắt của những nữ nhân khác nhìn hắn……. Chẳng lẽ nàng ấy cũng đã………..
Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng. Hai mươi bảy năm nay, chưa từng có một nữ nhân nào có thể làm hắn động tâm. Tâm Mị là muội muội, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, hắn không muốn vì chuyện này mà làm thương tổn nàng.
Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi mắt trắng đen rõ ràng, là một nữ tử dám làm dám chịu không sợ cường quyền. Nàng có một đôi đồng tử trong sáng đen láy như trân châu không tỳ vết, tản mát thứ ánh sáng mê người. Còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường, làn da trắng nõn như ngọc như ngà, dung nhan xinh đẹp kiều diễm…
Hai gương mặt giống nhau như đúc, vì sao trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy ghê tởm chán ghét, mà giờ lại càng nhìn càng thuận mắt?
Nàng rốt cuộc có phải là Tiêu Ngọc Khanh hay không? Hay chỉ là hai người quá giống nhau?
Lam Tâm Mị cảm nhận được ánh mắt nam tử đối diện, khiến lòng nàng hồi hộp không yên.
Hắn rốt cục cũng để ý đên nàng rồi sao? Ánh mắt hắn giống như bị thôi miên, vô hồn không chớp…
Nàng thẹn thùng cúi đầu, bị tiếng cười khẽ của nam tử làm cho hoàn hồn.
Nàng ngẩng đầu, rốt cục phát hiện ra nam nhân tuy rằng là nhìn nàng, nhưng ánh mắt không hề để trên người nàng, giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác.
Lam Tâm Mị cảm thấy lạnh. Chẳng lẽ… trái tim Mộ Phong ca đã bị một nữ tử chiếm giữ rồi?
Nàng bắt đầu bối rối và bất an. Tần Mộ Phong động tâm với người khác… đồng nghĩa với việc cả đời này nàng càng không có cơ hội, càng thêm tuyệt vọng…
Nàng có thể chấp nhận lấy thân phận muội muội ở bên cạnh hắn bởi nàng biết trong lòng hắn chưa có nữ tử nào. Như vậy, cho dù nàng không phải người hắn yêu nhưng nàng vẫn có thể tự mãn nàng là người con gái gần gũi với hắn nhất. Nhưng hôm nay, cảm nhận Mộ Phong ca vui vẻ như vậy, trực giác của phụ nữ nói cho nàng, nam nhân của nàng đã để ý người khác!
Tần Mộ Phong ngừng cười, thấy Lam Tâm Mị vẻ mặt đăm chiêu, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, đứng dậy. Hắn cần phải trở về, nữ tử kia giờ phút này có lẽ đang trên đường trở về trang.
Hắn nói “Đã không còn sớm, huynh về trang, lần sau lại đến thưởng thức rươụ ngon của Tâm Mị được không?”
Lam Tâm Mị khẽ kéo áo hắn lại, ôn nhu nói ”Hôm nay Mộ Phong ở lại được không? Nơi này vốn là thiên địa của Mộ Phong ca mà.” Bình thường, chỉ cần mặt trời đã xuống núi, Mộ Phong ca chắc chắn sẽ nghỉ tạm ở Y Hồng lâu.
Tần Mộ Phong tà khí nở nụ cười, trêu chọc “Tâm Mị muội muội đang luyến tiếc huynh đó sao? Yên tâm, lần sau huynh tiếp tục thưởng thức rượu của muội.” Nói xong, hắn tiêu sái bỏ đi.
Mặt trời xuống núi, Tô Ngọc Thanh và Tiểu Xu mới đi đến rừng rậm, ánh nắng cũng đã tắt hẳn.
Sắc trời lập tức tối sầm, trong gió văng vẳng tiếng kêu của những loài chim ăn đêm, bóng tối vừa âm trầm vừa tĩnh lặng.
Hai nữ tử dựa sát vào nhau mà đi, mọi thanh âm đều làm cho các nàng sợ tới mức da gà nổi rần rần.
Nhìn bầu trời hắc ám, Tô Ngọc Thanh có chút hối hận. Lẽ ra nàng không nên cùng Tiểu Xu ham chơi trên đường. Nếu nàng gặp bất trắc gì, Tiểu Ngọc Nhi phải làm sao? Cha vaf sư huynh phải làm sao?
Mà cái nam nhân họ Tần chết tiệt kia, sao lại dở hơi đặt Lạc Diệp sơn trang ở một nơi hoang vu như vậy chứ?
Tuy rằng nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Núi Ngọc Phong, nhưng buổi tối cũng không ra khỏi cửa, có việc gì lại luôn đi cùng sư huynh. Cánh rừng rậm này thật thâm trầm âm u, cho dù nàng cố gắng mở to mắt cũng không thể nhìn ra cái gì.
Quả nhiên, có một bóng đen đột nhiên nhảy từ bụi cây ra, chắn trước mặt các nàng.
Bóng đen không nói lời nào, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, đại đao trong tay dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lành lạnh chói mắt.
Mồ hôi lạnh của Tô Ngọc Thanh chảy ròng ròng. Hắc y nhân thần bí này hình như là nhắm vào nàng.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta sợ quá.” Tiểu Xu bên cạnh đã co rúm lại.
“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.” Tô Ngọc Thanh cầm chặt tay Tiêu Xu, an ủi nàng.
Sau đó nàng bình tĩnh nhìn hắc y nhân, cố hạ giọng nói ”Các hạ muốn tiền sao? Trên người chúng ta không có gì đáng giá cả. Xin thả chúng ta đi.”
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ”Ta không cần tiền, ta muốn mạng của ngươi.” Nói xong, đại đao rất nhanh hướng Tô Ngọc Thanh chém tới.
Nhìn thấy một màn này, Tiểu Xu sợ tới mức ngất xỉu.
Tô Ngọc Thanh cố dùng khinh công trốn tránh. Hắc y nhân dùng chiêu thức sắc bén, theo sát nàng, quyết không để thoát, đại dao chém gió vù vù lao tới.
Tô Ngọc Thanh vô cùng lo lắng và hoảng hốt. Rốt cuộc nàng trêu vào ai chứ, sao lại có người muốn giết nàng? Chẳng lẽ hôm nay nàng lại phải bỏ mạng như thế này sao? Ai sẽ có thể tới cứu nàng?
Hắc y nhân phi thân chặn trước mặt nàng, đại đao lạnh lẽo đang tiến gần đến cổ nàng bằng một tốc độ vũ bão. Tô Ngọc Thanh nhắm chặt mắt, chờ đao kia chém tới. Không ngờ đại đao lại không hạ xuống, ngược lại vai nàng trúng một chưởng mạnh. Cả người nàng bay ra sau, rơi mạnh trên mặt đất, đau đớn vô cùng.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tô Ngọc Thanh nằm trên mặt đất, nhìn hắc y nhân khó hiểu. Vì sao hắn không giết nàng?
Hắc y nhân đi tới trước mặt nàng, thanh âm lạnh lùng như quỷ ”Đây chính là sự trừng phạt dành cho ngươi vì không hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại thánh chủ đã vô cùng mất hứng. Nếu còn có lần sau, ngươi cứ chờ đầu rơi xuống đất đi là vừa.”
Tô Ngọc Thanh có cảm giác như xương cốt trên người đều đã gãy vụn, lại nghe hắc y nhân nói lạnh lùng tàn nhẫn và khó hiểu như vậy, nàng càng khó chịu. Nàng cố gắng chống thân mình nặng nề đứng dậy nhưng vô lực. Thánh chủ thánh nữ gì chứ? Chẳng lẽ Tô Ngọc Thanh nàng làm việc xấu gì hay sao, đầu tiên là bệnh tim tái phát khiến nàng đi qua một vòng quỷ môn quan, bây giờ hồn phách lại bám vào trên người một sườn vương phi thân phận phức tạp, suốt ngày bị người ta truy đuổi chém giết!
Thần trí nàng bắt đầu mê muội, cảm giác tanh ngắt trong miệng. Lại là một ngụm máu tươi.
Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nữ tử trên mặt đất, biết là mục đích đã đạt được. Đang muốn phi thân rời đi, thình lình nghe thấy tiếng bánh xe. Một chiếc xe ngựa lao tới rất nhanh.
Còn chưa thấy người đâu đã thấy một loạt phi đao bay tới người hắc y nhân..
Hắc y nhân nhón mũi chân tránh, dùng đại đao cản lại, chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, đao đã bị gãy thành mấy đoạn, mà phi đao kia giống như có ý thức, đuổi theo hắn không dừng.
Cửu diệp phi đao?
Tại sao người của Lạc Diệp sơn trang lại xen vào chuyện của Hồng Y thánh bọn họ?
Hơi phân tâm, một phi đao đã hung hăng đâm vào cánh tay hắc y nhân. Hắc y nhân bị thương, biết là đấu không lại, hốt hoảng chạy vào rừng rậm, biến mất.
Xe ngựa chậm rãi kéo đến. Một ngân bào nam tử cao to nhảy xuống, nhìn nữ tử đang hôn mê sõng soài trên mặt đất, mày kiếm nhăn chặt.
Sau đó hắn không chút do dự ôm lấy nữ tử, đặt vào trong xe ngựa.
“Tần trang chủ, rốt cục huynh cũng đến…” Thanh âm ngọt ngào như rót mật.
Hắn khôi phục vẻ mặt tà nịnh, cầm bàn tay nữ tử đặt trước mũi, trêu đùa ”Lam mama nhớ bản trang chủ sao?”
Mắt phượng của nữ tử nheo lại. Nàng rút tay ra, sẵng giọng ”Mama cái gì chứ?! Tần trang chủ nói cứ như muội đã già lắm rồi ấy, muội mới có hai mươi thôi nha………”
Tần Mộ Phong khôi phục một chút đứng đắn ”Hôm nay uống cùng huynh mấy chén được không?”
Lam Tâm Mị liếc mắt ngân bào nam tử, lộ ra vẻ nũng nịu trẻ con “Mộ Phong ca, huynh trêu chọc người ta…”
Tần Mộ Phong cũng không trêu nàng nữa, bước nhanh ra hậu thính.
Giao phó cho một nữ tử khác chuẩn bị rượu xong, Lam Tâm Mị cũng bước theo Tần Mộ Phong vào một căn phòng nhỏ thoáng đãng.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, một cái tủ, đơn giản mà không sơ sài, lịch sự mà tao nhã.
Nam nhân tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bên ngoài.
Lam Tâm Mị đi vào, da diết ngắm nhìn nam nhân.
Ba năm trước, nam nhân này mua một người con gái thiếu chút nữa phải làm kĩ nữ – là nàng. Từ đó, nàng đã đem hắn khắc sâu trong tim.
Cũng ba năm ấy, hắn dạy nàng võ công, quan tâm nàng, giúp đỡ nàng, thân mật với nàng, nhưng nàng biết… hắn không yêu nàng.
Nam nhân kia như một cơn gió, cảm giác mãi mãi không thể nắm bắt được…
Còn nàng… suốt ba năm ròng vẫn không thể khiến hắn để ý, đành chấp nhận thân phận một muội muội ở bên cạnh hắn.
Chỉ cần được ở bên hắn, nàng đã cảm thấy mãn nguyện.
Nàng duyên dáng cầm bình rượu rót đầy chén, đi tới phía sau nam nhân nhẹ nhàng nói ”Mộ Phong ca, đây là rượu “quý phi” do chính tay muội ủ, hôm nay huynh nhất định phải thưởng thức mấy chén.”
Tần Mộ Phong thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, xoay người, nhẹ nhàng cười. Sau đó hắn đi đến bàn, hất trường bào, tiêu sái ngồi xuống.
“Thật không hổ danh tay nghề của Tâm Mị, chỉ ngửi hương rượu cũng làm người ta say.” Nói xong, Tần Mộ Phong uống cạn rượu trong cốc, liếm liếm đầu lưỡi, say lòng người.
Ngày trước khi hắn cứu Tâm Mị, chỉ biết nàng nhất định không phải một nữ tử đơn giản.
Cầm – kì – thi – họa, tuy lúc đầu nàng không biết chút gì, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn học, tất cả nàng đều đã tinh thông.
Hắn dạy nàng võ thuật phòng thân, nàng chỉ cần một tháng ngắn ngủi đã học xong tất cả các chiêu thức, lại còn nghĩ ra một vài chiêu thức cho riêng mình. Tuy rằng chỉ mới là vài chiêu thức đơn giản, nhưng cũng có thể phòng thân. Dù sao nàng cũng không có nền tảng võ công.
Diện mạo của nàng xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa còn rất biết cách chiều lòng nam nhân, giao tiếp xã giao không làm khó được nàng.
Biết làm rượu, biết thêu thùa, nấu ăn….
Một nữ tử có nhiều khả năng như vậy nên hắn mới yên tâm giao Y Hồng lâu cho nàng quản lý.
Mà nàng, quả nhiên không phụ mong đợi của hắn, không chỉ quán xuyến Y Hồng lâu đâu ra đó, còn trở thành tâm phúc của hắn.
Nàng cung cấp cho hắn tin tình báo, nhanh nhẹn, chuẩn xác, và đều là những tin quan trọng.
Có một nữ tử như vậy bên cạnh quả thực khiến hắn như hổ thêm cánh. Hắn tán thưởng nhìn nữ tử đối diện, chỉ thấy nàng che tay áo uống một chén rượu, khuôn mặt kiều mị trong trời chiều đỏ lại càng thêm hồng, mắt long lanh nhìn hắn, tràn đầy nhu tình.
Tần Mộ Phong ngạc nhiên. Ánh mắt Tâm Mị nhìn hắn lúc này… thật giống như ánh mắt của những nữ nhân khác nhìn hắn……. Chẳng lẽ nàng ấy cũng đã………..
Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng. Hai mươi bảy năm nay, chưa từng có một nữ nhân nào có thể làm hắn động tâm. Tâm Mị là muội muội, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn, hắn không muốn vì chuyện này mà làm thương tổn nàng.
Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi mắt trắng đen rõ ràng, là một nữ tử dám làm dám chịu không sợ cường quyền. Nàng có một đôi đồng tử trong sáng đen láy như trân châu không tỳ vết, tản mát thứ ánh sáng mê người. Còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường, làn da trắng nõn như ngọc như ngà, dung nhan xinh đẹp kiều diễm…
Hai gương mặt giống nhau như đúc, vì sao trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy ghê tởm chán ghét, mà giờ lại càng nhìn càng thuận mắt?
Nàng rốt cuộc có phải là Tiêu Ngọc Khanh hay không? Hay chỉ là hai người quá giống nhau?
Lam Tâm Mị cảm nhận được ánh mắt nam tử đối diện, khiến lòng nàng hồi hộp không yên.
Hắn rốt cục cũng để ý đên nàng rồi sao? Ánh mắt hắn giống như bị thôi miên, vô hồn không chớp…
Nàng thẹn thùng cúi đầu, bị tiếng cười khẽ của nam tử làm cho hoàn hồn.
Nàng ngẩng đầu, rốt cục phát hiện ra nam nhân tuy rằng là nhìn nàng, nhưng ánh mắt không hề để trên người nàng, giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác.
Lam Tâm Mị cảm thấy lạnh. Chẳng lẽ… trái tim Mộ Phong ca đã bị một nữ tử chiếm giữ rồi?
Nàng bắt đầu bối rối và bất an. Tần Mộ Phong động tâm với người khác… đồng nghĩa với việc cả đời này nàng càng không có cơ hội, càng thêm tuyệt vọng…
Nàng có thể chấp nhận lấy thân phận muội muội ở bên cạnh hắn bởi nàng biết trong lòng hắn chưa có nữ tử nào. Như vậy, cho dù nàng không phải người hắn yêu nhưng nàng vẫn có thể tự mãn nàng là người con gái gần gũi với hắn nhất. Nhưng hôm nay, cảm nhận Mộ Phong ca vui vẻ như vậy, trực giác của phụ nữ nói cho nàng, nam nhân của nàng đã để ý người khác!
Tần Mộ Phong ngừng cười, thấy Lam Tâm Mị vẻ mặt đăm chiêu, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, đứng dậy. Hắn cần phải trở về, nữ tử kia giờ phút này có lẽ đang trên đường trở về trang.
Hắn nói “Đã không còn sớm, huynh về trang, lần sau lại đến thưởng thức rươụ ngon của Tâm Mị được không?”
Lam Tâm Mị khẽ kéo áo hắn lại, ôn nhu nói ”Hôm nay Mộ Phong ở lại được không? Nơi này vốn là thiên địa của Mộ Phong ca mà.” Bình thường, chỉ cần mặt trời đã xuống núi, Mộ Phong ca chắc chắn sẽ nghỉ tạm ở Y Hồng lâu.
Tần Mộ Phong tà khí nở nụ cười, trêu chọc “Tâm Mị muội muội đang luyến tiếc huynh đó sao? Yên tâm, lần sau huynh tiếp tục thưởng thức rượu của muội.” Nói xong, hắn tiêu sái bỏ đi.
Mặt trời xuống núi, Tô Ngọc Thanh và Tiểu Xu mới đi đến rừng rậm, ánh nắng cũng đã tắt hẳn.
Sắc trời lập tức tối sầm, trong gió văng vẳng tiếng kêu của những loài chim ăn đêm, bóng tối vừa âm trầm vừa tĩnh lặng.
Hai nữ tử dựa sát vào nhau mà đi, mọi thanh âm đều làm cho các nàng sợ tới mức da gà nổi rần rần.
Nhìn bầu trời hắc ám, Tô Ngọc Thanh có chút hối hận. Lẽ ra nàng không nên cùng Tiểu Xu ham chơi trên đường. Nếu nàng gặp bất trắc gì, Tiểu Ngọc Nhi phải làm sao? Cha vaf sư huynh phải làm sao?
Mà cái nam nhân họ Tần chết tiệt kia, sao lại dở hơi đặt Lạc Diệp sơn trang ở một nơi hoang vu như vậy chứ?
Tuy rằng nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Núi Ngọc Phong, nhưng buổi tối cũng không ra khỏi cửa, có việc gì lại luôn đi cùng sư huynh. Cánh rừng rậm này thật thâm trầm âm u, cho dù nàng cố gắng mở to mắt cũng không thể nhìn ra cái gì.
Quả nhiên, có một bóng đen đột nhiên nhảy từ bụi cây ra, chắn trước mặt các nàng.
Bóng đen không nói lời nào, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, đại đao trong tay dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lành lạnh chói mắt.
Mồ hôi lạnh của Tô Ngọc Thanh chảy ròng ròng. Hắc y nhân thần bí này hình như là nhắm vào nàng.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta sợ quá.” Tiểu Xu bên cạnh đã co rúm lại.
“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.” Tô Ngọc Thanh cầm chặt tay Tiêu Xu, an ủi nàng.
Sau đó nàng bình tĩnh nhìn hắc y nhân, cố hạ giọng nói ”Các hạ muốn tiền sao? Trên người chúng ta không có gì đáng giá cả. Xin thả chúng ta đi.”
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ”Ta không cần tiền, ta muốn mạng của ngươi.” Nói xong, đại đao rất nhanh hướng Tô Ngọc Thanh chém tới.
Nhìn thấy một màn này, Tiểu Xu sợ tới mức ngất xỉu.
Tô Ngọc Thanh cố dùng khinh công trốn tránh. Hắc y nhân dùng chiêu thức sắc bén, theo sát nàng, quyết không để thoát, đại dao chém gió vù vù lao tới.
Tô Ngọc Thanh vô cùng lo lắng và hoảng hốt. Rốt cuộc nàng trêu vào ai chứ, sao lại có người muốn giết nàng? Chẳng lẽ hôm nay nàng lại phải bỏ mạng như thế này sao? Ai sẽ có thể tới cứu nàng?
Hắc y nhân phi thân chặn trước mặt nàng, đại đao lạnh lẽo đang tiến gần đến cổ nàng bằng một tốc độ vũ bão. Tô Ngọc Thanh nhắm chặt mắt, chờ đao kia chém tới. Không ngờ đại đao lại không hạ xuống, ngược lại vai nàng trúng một chưởng mạnh. Cả người nàng bay ra sau, rơi mạnh trên mặt đất, đau đớn vô cùng.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tô Ngọc Thanh nằm trên mặt đất, nhìn hắc y nhân khó hiểu. Vì sao hắn không giết nàng?
Hắc y nhân đi tới trước mặt nàng, thanh âm lạnh lùng như quỷ ”Đây chính là sự trừng phạt dành cho ngươi vì không hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại thánh chủ đã vô cùng mất hứng. Nếu còn có lần sau, ngươi cứ chờ đầu rơi xuống đất đi là vừa.”
Tô Ngọc Thanh có cảm giác như xương cốt trên người đều đã gãy vụn, lại nghe hắc y nhân nói lạnh lùng tàn nhẫn và khó hiểu như vậy, nàng càng khó chịu. Nàng cố gắng chống thân mình nặng nề đứng dậy nhưng vô lực. Thánh chủ thánh nữ gì chứ? Chẳng lẽ Tô Ngọc Thanh nàng làm việc xấu gì hay sao, đầu tiên là bệnh tim tái phát khiến nàng đi qua một vòng quỷ môn quan, bây giờ hồn phách lại bám vào trên người một sườn vương phi thân phận phức tạp, suốt ngày bị người ta truy đuổi chém giết!
Thần trí nàng bắt đầu mê muội, cảm giác tanh ngắt trong miệng. Lại là một ngụm máu tươi.
Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nữ tử trên mặt đất, biết là mục đích đã đạt được. Đang muốn phi thân rời đi, thình lình nghe thấy tiếng bánh xe. Một chiếc xe ngựa lao tới rất nhanh.
Còn chưa thấy người đâu đã thấy một loạt phi đao bay tới người hắc y nhân..
Hắc y nhân nhón mũi chân tránh, dùng đại đao cản lại, chỉ nghe “loảng xoảng” một tiếng, đao đã bị gãy thành mấy đoạn, mà phi đao kia giống như có ý thức, đuổi theo hắn không dừng.
Cửu diệp phi đao?
Tại sao người của Lạc Diệp sơn trang lại xen vào chuyện của Hồng Y thánh bọn họ?
Hơi phân tâm, một phi đao đã hung hăng đâm vào cánh tay hắc y nhân. Hắc y nhân bị thương, biết là đấu không lại, hốt hoảng chạy vào rừng rậm, biến mất.
Xe ngựa chậm rãi kéo đến. Một ngân bào nam tử cao to nhảy xuống, nhìn nữ tử đang hôn mê sõng soài trên mặt đất, mày kiếm nhăn chặt.
Sau đó hắn không chút do dự ôm lấy nữ tử, đặt vào trong xe ngựa.
Tác giả :
Ám Hương