Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp
Chương 39
Nếu như bị anh biết thì tôi tình nguyện đi tìm cái chết.
Tôi thật sự quyết định như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể để anh phát hiện ra, dù cho phải bồi thường tất cả cũng không thể thua trận tự tôn cuối cùng.
Đúng vậy! Tự tôn! Tôi có tự tôn cao hơn bất cứ ai khác, anh, đạp ở dưới chân.
Kéo chăn nghiêng người nằm trên giường, trước mắt tôi là một cánh tay, theo cánh tay đó chạy dọc phía sau chính là một người đàn ông trần trụi.
Tôi không dám đối mặt với anh, cho nên chỉ có thể đưa lưng lại để ngủ, nhưng mà, không thể ngủ được.
Nhìn kỹ, trên cổ tay anh dường như có những ấn đỏ nhợt nhạt, một cái, hai cái, ba cái…giống như đã rất lâu rồi nên nó vô cùng mờ ảo, hằng hà.
“Đây là gì?” tôi ngồi nửa người, nhẹ nhàng hỏi.
Anh mở đôi mắt mông lung nhìn một giây sau đó nhắm lại, lật người ngồi dậy sau đó thì thào trả lời: “Trước đây, lúc bị bán đi có tự tử vài lần…”
Trong lòng tôi chấn động, anh là bị kẻ khác bán đứng sao?
Ngay cả tôi còn chưa từng nghĩ tới tự sát! Tôi đùa cợt cười: “Xem ra trước đây anh cũng chỉ đơn thuần là một đứa ngốc, bị bán đứng rồi tìm đến cái chết.”
“Không sai.” Anh đáp, lại bắt đầu hút thuốc: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Nét mặt không chút thay đổi.
Thật là lạnh lùng! Nói đến chuyện trước kia nét mặt vẫn vậy: “Thế thì, anh thích người đàn ông kia cũng là một hành động ngu ngốc?”
Anh cuối cùng cũng có chút dao động, mặc dù chỉ một chút nhưng tâm tình của tôi đã nhanh chóng tốt lên.
Liếc mắt nhìn tôi một cái: “Không hẳn là một hành động ngu ngốc.” Anh phun làn khói ra, đột nhiên bóp chặt lấy, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trả lời: “Là tôi suốt đời chỉ là một mảnh vẽ thất bại!!”
Tôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, cũng không ngờ đây chính là câu trả lời của anh.
Lẽ nào cũng là diễn kịch sao…
Nhưng mà, nếu là diễn kịch thì anh quả thật biết dùng câu trả lời thông minh.
“Vì sao…lại thích người đàn ông đó…?” Mặc dù biết không nên hỏi lại nhưng tôi vẫn nhịn không được.
“Không biết!” Anh gầm nhẹ, đưa lưng về phía tôi nằm xuống. “Tôi cũng muốn có người nói cho mình biết!”
“Hắn là loại người gì?”
Lần này, anh không hề trả lời ngay mà
đang suy nghĩ.
“Là một người thần kinh, là kẻ điên” Cuối cùng, anh vẫn không thể nói hết.
Tôi im lặng, vấn đề này tôi không biết cũng không có hứng thú biết. Đó là chuyện của anh và lão đại trước kia, là vấn đề giữa hai người đàn ông đó.
Mà tôi, đã có một vấn đề đau đầu nhất cũng không cần khổ não nữa.
Anh thì ra cũng hiểu được tình yêu, anh cũng có người mình yêu, nếu như anh có vợ thì anh vẫn sẽ là ác ma sao?
Tất cả tình cảm tất cả ấn tượng cũng chỉ là tự bản thân mình phó thác cho người khác, thật ra tôi biết, dù anh có tàn nhẫn như thế nào, đã cho tôi không biết bao nhiêu nguyền rủa, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ là một con người. Một con người cũng sợ bị tổn thương, giống như tôi.
Mà khi anh nhìn thấy tấm ảnh trên đầu giường tôi, anh đã có vẻ mặt như thế nào? Kinh ngạc chăng? Ngoài ý muốn? Chán ghét? Hay là…
Anh cũng yêu tôi?
Tôi một mực trốn tránh vấn đề này, sợ biết anh yêu tôi, nếu như anh yêu tôi thì tôi làm sao còn hận anh được? tôi còn có thể quyết tâm giết được anh sao?
Đúng vậy, mỗi một lần tôi đều thua ở bước này.
Thua, là tình cảm của mình giành cho anh.
Thật ra, tôi chờ mong anh yêu tôi, nếu như anh là một người đàn ông tuyệt tình thì tôi đã có thể phủ nhận quyết định.
Trong phòng không mở đèn, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, chỉ còn một màu đen và chúng tôi bị bóng tối vô tận bao phủ. Anh đột nhiên xoay người, nằm thẳng nhìn tôi đang nửa nằm nửa ngồi. Trong con ngươi đen láy đó toả ra một thứ gì đó tôi chưa từng thấy qua. Là ôn nhu, là do dự, là hoài niệm, còn có, là một ước mơ mà tôi đang chờ mong.
“Kính Đồng…”
Anh từ từ mở miệng mà không lập tức nói ra, chỉ nhằm mặt tôi chằm chằm, mắt của tôi, tay phải di chuyển đến bả vai tôi nhưng lại không chạm vào, chỉ vô pháp từ lại giữa không trung.
Hạ xuống.
Trong thoáng chốc tôi cũng có thể nhìn ra sự mâu thuẫn trong ánh mắt của anh, tôi chưa từng chờ mong thời gian trôi qua như vậy.
“Kính Đồng, thật ra tôi nghĩ, nếu như có thể…”
Căn phòng đen tối lạnh lẽo như băng trong nháy mắt đã ấm áp như gió xuân, tôi dường như còn cảm thấy ngàn hoa hướng dương, ánh dương quang rọi lên người chúng tôi, không còn một chút lạnh lẽo của địa ngục.
Những thứ ngày trước đã qua…chỉ còn…chỉ còn sự ôn nhu vô tận.
Nó đến từ cái nắm tay anh trao cho tôi, tay thật ấm áp.
Khát khao chăng?
Hay là nguyện vọng của anh?
Nếu như anh không phải lão đại của xã hội đen, tôi không phải sát thủ máu lạnh, mà là một người thường, mỗi ngày có thể tắm dưới ánh nắng mặt trời không cần lo mỗi tối phải nguyền rủa bản thân.
Còn máu đen trong cơ thể…?
“Không…”
“Điều đó không có khả năng!” Tôi nghiêng đầu đi chỗ khác rống to hơn, không dám nhìn vẻ mặt của anh: “Loại chuyện này tuyệt đối không thể! Thời gian cũng không thể quay lại!”
Không gian như ngưng kết tại đây, tôi cảm giác được hô hấp của anh và bàn tay anh đang dừng lại giữa không trung. Cuối cùng anh cũng không hề đánh tôi, thu tay lại.
“Cậu nói không sai, là tôi quá ngây thơ rồi…”
Đừng như vậy! Đừng dùng giọng nói thất vọng như vậy trả lời tôi!!
Thật ra…Tôi cũng rất mong muốn!
Tôi chỉ hy vọng rằng bản thân đừng hận anh, hy vọng rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó, hy vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mộng mơ hồ!
Nếu như, tôi không thông minh, nếu như, tôi không có lòng tự trọng cao ngạo này, nếu như, tôi có thể giống như Giới Dạ, thỉnh thoảng được cưng chiều thì tâm cũng đã quá thoả mãn, nếu như, không quan tâm đến vị trí trong Hoa Thái, không để ý đến tự tôn bị thải dưới chân, không dấy lên ý niệm rời khỏi căn phòng kia từ ban đầu
Như vậy, chúng tôi có phải đã vui sướng dễ dàng hơn rồi không?
Chỉ là một sủng vật thuộc về anh, coi anh là chủ nhân duy nhất, trừ khuôn mặt và thân thể của anh thì không còn nhìn thấy được gì nữa, có thể thật sự đã dễ dàng hạnh phúc rồi.
Nhưng nếu như tôi chỉ là một sủng vật thì làm sao anh có thể để tôi vào mắt?!
Và những cái này sẽ bị anh vùi chôn như một thứ ngu ngốc, chưa từng có ai có trí tuệ và năng lực, không có kỹ thuật bắn súng, không có nổi một lòng tự tôn, thì anh sẽ chú ý đến tôi sao? Anh còn có thể từng chút một dung túng cho tôi, lần lượt đến bên người tôi, lần lượt xảy ra những mâu thuẫn hờ giận được không…
Đúng vậy! Nếu như tôi không phải là người như thế thì anh căn bản sẽ không thích tôi!
Hết lần này đến lần khác tôi bày ra cái cao ngạo ngu ngốc này, tôi làm sao có thể cam tâm bị người ta bán đứng, cũng bởi vì…lòng tự trọng đáng buồn cười mà mười ba năm qua tôi không thể nó với anh một tiếng
“Chủ nhân”
Thật sự không đợi được sao?
Tôi cũng là một con người mà!
Tôi cũng chờ mong một tương lai tươi sáng, chờ mong có được một kết cục hoàn mỹ, tôi cũng muốn…cả cuộc đời…
Thế nhưng, ai có thể cho tôi kết cục?
Là tôi sao? Hay là anh?
Chúng ta chưa từng có loại năng lực này, chẳng lẽ còn muốn kỳ vọng vào một vị thần không bao giờ công bằng sao?
Đến tận hôm nay tôi cũng không tin vào thần linh.
Tôi chỉ tin vào chính bản thân mình!
Cho nên, đừng mong đợi, anh sẽ không buông Hoa Thái và tôi cũng sẽ không buông mối hận này, tôi đã không còn cách nào trở lại căn phòng kia, anh cũng không còn đường để quay về trở thành người chủ cũ.
…
“Kính Đồng.”
Mây đen rốt cuộc phiêu tán đi, ánh trăng chiếu vào căn phòng tối tăm này, tôi nhìn thấy vẻ mặt của anh, là một vẻ mặt mang theo vô vàn tiếc hận vô vàn trìu mến. Tôi có thể tin đây chính là anh.
Thật tâm đây sao? Anh thật sự yêu tôi?
“Đừng…khóc…”
Đừng! Đừng ôn nhu như vậy!! Đừng dùng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mặt tôi, đừng dùng vẻ mặt chân thật đó lau đi nước mắt của tôi!!!
Tôi đã từng thề rằng…tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ở trước mặt anh mà khóc, đừng lộ ra dáng vẻ thất bại này…
Thế nhưng, hiện tại tôi không muốn khóc cũng không được, nước mắt cứ như suối mà chảy ra.
Là bởi vì lòng rơi lệ sao?
Lòng biết, tôi chỉ là một đứa miệng nói như tâm không như vậy, cho nên nó mới giúp tôi nói ra, dùng cách chảy lệ để chân thật nói cho anh biết, nói cho anh biết rằng tôi có bao nhiêu yêu anh.
Nhẫn nại mười ba năm, nay trời mới biết, thì ra nước mắt là ấm áp là hạnh phúc như vậy. Căn bản không có gì phải thẹn, cho dù là đã khóc còn cười cũng chỉ vì nội tâm chân thật nhất của tôi.
Cho đến tận ngày hôm nay tôi mới được khóc một cách thoả thích.
Cho tôi lấy lại tình yêu đã vô pháp vãn hồi, làm cho bao nhiêu nỗ lực cũng hãm sâu vào trong tình ái, khiến cho tôi cảm nhận được rồi lại mong chờ tương lai.
Cho nên ánh dương quan không thể nào chiếu rọi lên con người của cả hai được.
“Tôi nói, đừng khóc mà em còn khóc liên tục”
Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, trong sự lạnh lùng đó còn mơ hồ mang theo vẻ xúc động, đây không phải là vẻ mặt của người có địa vị tối cao trong Hoa Thái mà là vẻ mặt của một người đàn ông bình thường, biết yêu biết ghét.
Tôi giang hai cánh tay, lần đầu tiên chủ động ôm anh, tôi thấy hình như anh cũng giật mình, không cách nào tin vào mắt mình nữa.
Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng, tôi ôm anh thật chặt, đem tất cả những yêu thương của mình hoà tan trong đó.
Được rồi, tất cả sẽ kết thúc!
Tôi không cần kết cục, hiện tại cái kết mà tôi mong đợi nhất vĩnh viễn không bao giờ tới.
Sòng phẳng, tôi giết anh, còn mình thì tự sát.
Tôi thật sự quyết định như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể để anh phát hiện ra, dù cho phải bồi thường tất cả cũng không thể thua trận tự tôn cuối cùng.
Đúng vậy! Tự tôn! Tôi có tự tôn cao hơn bất cứ ai khác, anh, đạp ở dưới chân.
Kéo chăn nghiêng người nằm trên giường, trước mắt tôi là một cánh tay, theo cánh tay đó chạy dọc phía sau chính là một người đàn ông trần trụi.
Tôi không dám đối mặt với anh, cho nên chỉ có thể đưa lưng lại để ngủ, nhưng mà, không thể ngủ được.
Nhìn kỹ, trên cổ tay anh dường như có những ấn đỏ nhợt nhạt, một cái, hai cái, ba cái…giống như đã rất lâu rồi nên nó vô cùng mờ ảo, hằng hà.
“Đây là gì?” tôi ngồi nửa người, nhẹ nhàng hỏi.
Anh mở đôi mắt mông lung nhìn một giây sau đó nhắm lại, lật người ngồi dậy sau đó thì thào trả lời: “Trước đây, lúc bị bán đi có tự tử vài lần…”
Trong lòng tôi chấn động, anh là bị kẻ khác bán đứng sao?
Ngay cả tôi còn chưa từng nghĩ tới tự sát! Tôi đùa cợt cười: “Xem ra trước đây anh cũng chỉ đơn thuần là một đứa ngốc, bị bán đứng rồi tìm đến cái chết.”
“Không sai.” Anh đáp, lại bắt đầu hút thuốc: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Nét mặt không chút thay đổi.
Thật là lạnh lùng! Nói đến chuyện trước kia nét mặt vẫn vậy: “Thế thì, anh thích người đàn ông kia cũng là một hành động ngu ngốc?”
Anh cuối cùng cũng có chút dao động, mặc dù chỉ một chút nhưng tâm tình của tôi đã nhanh chóng tốt lên.
Liếc mắt nhìn tôi một cái: “Không hẳn là một hành động ngu ngốc.” Anh phun làn khói ra, đột nhiên bóp chặt lấy, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trả lời: “Là tôi suốt đời chỉ là một mảnh vẽ thất bại!!”
Tôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy, cũng không ngờ đây chính là câu trả lời của anh.
Lẽ nào cũng là diễn kịch sao…
Nhưng mà, nếu là diễn kịch thì anh quả thật biết dùng câu trả lời thông minh.
“Vì sao…lại thích người đàn ông đó…?” Mặc dù biết không nên hỏi lại nhưng tôi vẫn nhịn không được.
“Không biết!” Anh gầm nhẹ, đưa lưng về phía tôi nằm xuống. “Tôi cũng muốn có người nói cho mình biết!”
“Hắn là loại người gì?”
Lần này, anh không hề trả lời ngay mà
đang suy nghĩ.
“Là một người thần kinh, là kẻ điên” Cuối cùng, anh vẫn không thể nói hết.
Tôi im lặng, vấn đề này tôi không biết cũng không có hứng thú biết. Đó là chuyện của anh và lão đại trước kia, là vấn đề giữa hai người đàn ông đó.
Mà tôi, đã có một vấn đề đau đầu nhất cũng không cần khổ não nữa.
Anh thì ra cũng hiểu được tình yêu, anh cũng có người mình yêu, nếu như anh có vợ thì anh vẫn sẽ là ác ma sao?
Tất cả tình cảm tất cả ấn tượng cũng chỉ là tự bản thân mình phó thác cho người khác, thật ra tôi biết, dù anh có tàn nhẫn như thế nào, đã cho tôi không biết bao nhiêu nguyền rủa, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ là một con người. Một con người cũng sợ bị tổn thương, giống như tôi.
Mà khi anh nhìn thấy tấm ảnh trên đầu giường tôi, anh đã có vẻ mặt như thế nào? Kinh ngạc chăng? Ngoài ý muốn? Chán ghét? Hay là…
Anh cũng yêu tôi?
Tôi một mực trốn tránh vấn đề này, sợ biết anh yêu tôi, nếu như anh yêu tôi thì tôi làm sao còn hận anh được? tôi còn có thể quyết tâm giết được anh sao?
Đúng vậy, mỗi một lần tôi đều thua ở bước này.
Thua, là tình cảm của mình giành cho anh.
Thật ra, tôi chờ mong anh yêu tôi, nếu như anh là một người đàn ông tuyệt tình thì tôi đã có thể phủ nhận quyết định.
Trong phòng không mở đèn, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, chỉ còn một màu đen và chúng tôi bị bóng tối vô tận bao phủ. Anh đột nhiên xoay người, nằm thẳng nhìn tôi đang nửa nằm nửa ngồi. Trong con ngươi đen láy đó toả ra một thứ gì đó tôi chưa từng thấy qua. Là ôn nhu, là do dự, là hoài niệm, còn có, là một ước mơ mà tôi đang chờ mong.
“Kính Đồng…”
Anh từ từ mở miệng mà không lập tức nói ra, chỉ nhằm mặt tôi chằm chằm, mắt của tôi, tay phải di chuyển đến bả vai tôi nhưng lại không chạm vào, chỉ vô pháp từ lại giữa không trung.
Hạ xuống.
Trong thoáng chốc tôi cũng có thể nhìn ra sự mâu thuẫn trong ánh mắt của anh, tôi chưa từng chờ mong thời gian trôi qua như vậy.
“Kính Đồng, thật ra tôi nghĩ, nếu như có thể…”
Căn phòng đen tối lạnh lẽo như băng trong nháy mắt đã ấm áp như gió xuân, tôi dường như còn cảm thấy ngàn hoa hướng dương, ánh dương quang rọi lên người chúng tôi, không còn một chút lạnh lẽo của địa ngục.
Những thứ ngày trước đã qua…chỉ còn…chỉ còn sự ôn nhu vô tận.
Nó đến từ cái nắm tay anh trao cho tôi, tay thật ấm áp.
Khát khao chăng?
Hay là nguyện vọng của anh?
Nếu như anh không phải lão đại của xã hội đen, tôi không phải sát thủ máu lạnh, mà là một người thường, mỗi ngày có thể tắm dưới ánh nắng mặt trời không cần lo mỗi tối phải nguyền rủa bản thân.
Còn máu đen trong cơ thể…?
“Không…”
“Điều đó không có khả năng!” Tôi nghiêng đầu đi chỗ khác rống to hơn, không dám nhìn vẻ mặt của anh: “Loại chuyện này tuyệt đối không thể! Thời gian cũng không thể quay lại!”
Không gian như ngưng kết tại đây, tôi cảm giác được hô hấp của anh và bàn tay anh đang dừng lại giữa không trung. Cuối cùng anh cũng không hề đánh tôi, thu tay lại.
“Cậu nói không sai, là tôi quá ngây thơ rồi…”
Đừng như vậy! Đừng dùng giọng nói thất vọng như vậy trả lời tôi!!
Thật ra…Tôi cũng rất mong muốn!
Tôi chỉ hy vọng rằng bản thân đừng hận anh, hy vọng rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó, hy vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mộng mơ hồ!
Nếu như, tôi không thông minh, nếu như, tôi không có lòng tự trọng cao ngạo này, nếu như, tôi có thể giống như Giới Dạ, thỉnh thoảng được cưng chiều thì tâm cũng đã quá thoả mãn, nếu như, không quan tâm đến vị trí trong Hoa Thái, không để ý đến tự tôn bị thải dưới chân, không dấy lên ý niệm rời khỏi căn phòng kia từ ban đầu
Như vậy, chúng tôi có phải đã vui sướng dễ dàng hơn rồi không?
Chỉ là một sủng vật thuộc về anh, coi anh là chủ nhân duy nhất, trừ khuôn mặt và thân thể của anh thì không còn nhìn thấy được gì nữa, có thể thật sự đã dễ dàng hạnh phúc rồi.
Nhưng nếu như tôi chỉ là một sủng vật thì làm sao anh có thể để tôi vào mắt?!
Và những cái này sẽ bị anh vùi chôn như một thứ ngu ngốc, chưa từng có ai có trí tuệ và năng lực, không có kỹ thuật bắn súng, không có nổi một lòng tự tôn, thì anh sẽ chú ý đến tôi sao? Anh còn có thể từng chút một dung túng cho tôi, lần lượt đến bên người tôi, lần lượt xảy ra những mâu thuẫn hờ giận được không…
Đúng vậy! Nếu như tôi không phải là người như thế thì anh căn bản sẽ không thích tôi!
Hết lần này đến lần khác tôi bày ra cái cao ngạo ngu ngốc này, tôi làm sao có thể cam tâm bị người ta bán đứng, cũng bởi vì…lòng tự trọng đáng buồn cười mà mười ba năm qua tôi không thể nó với anh một tiếng
“Chủ nhân”
Thật sự không đợi được sao?
Tôi cũng là một con người mà!
Tôi cũng chờ mong một tương lai tươi sáng, chờ mong có được một kết cục hoàn mỹ, tôi cũng muốn…cả cuộc đời…
Thế nhưng, ai có thể cho tôi kết cục?
Là tôi sao? Hay là anh?
Chúng ta chưa từng có loại năng lực này, chẳng lẽ còn muốn kỳ vọng vào một vị thần không bao giờ công bằng sao?
Đến tận hôm nay tôi cũng không tin vào thần linh.
Tôi chỉ tin vào chính bản thân mình!
Cho nên, đừng mong đợi, anh sẽ không buông Hoa Thái và tôi cũng sẽ không buông mối hận này, tôi đã không còn cách nào trở lại căn phòng kia, anh cũng không còn đường để quay về trở thành người chủ cũ.
…
“Kính Đồng.”
Mây đen rốt cuộc phiêu tán đi, ánh trăng chiếu vào căn phòng tối tăm này, tôi nhìn thấy vẻ mặt của anh, là một vẻ mặt mang theo vô vàn tiếc hận vô vàn trìu mến. Tôi có thể tin đây chính là anh.
Thật tâm đây sao? Anh thật sự yêu tôi?
“Đừng…khóc…”
Đừng! Đừng ôn nhu như vậy!! Đừng dùng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mặt tôi, đừng dùng vẻ mặt chân thật đó lau đi nước mắt của tôi!!!
Tôi đã từng thề rằng…tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ở trước mặt anh mà khóc, đừng lộ ra dáng vẻ thất bại này…
Thế nhưng, hiện tại tôi không muốn khóc cũng không được, nước mắt cứ như suối mà chảy ra.
Là bởi vì lòng rơi lệ sao?
Lòng biết, tôi chỉ là một đứa miệng nói như tâm không như vậy, cho nên nó mới giúp tôi nói ra, dùng cách chảy lệ để chân thật nói cho anh biết, nói cho anh biết rằng tôi có bao nhiêu yêu anh.
Nhẫn nại mười ba năm, nay trời mới biết, thì ra nước mắt là ấm áp là hạnh phúc như vậy. Căn bản không có gì phải thẹn, cho dù là đã khóc còn cười cũng chỉ vì nội tâm chân thật nhất của tôi.
Cho đến tận ngày hôm nay tôi mới được khóc một cách thoả thích.
Cho tôi lấy lại tình yêu đã vô pháp vãn hồi, làm cho bao nhiêu nỗ lực cũng hãm sâu vào trong tình ái, khiến cho tôi cảm nhận được rồi lại mong chờ tương lai.
Cho nên ánh dương quan không thể nào chiếu rọi lên con người của cả hai được.
“Tôi nói, đừng khóc mà em còn khóc liên tục”
Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, trong sự lạnh lùng đó còn mơ hồ mang theo vẻ xúc động, đây không phải là vẻ mặt của người có địa vị tối cao trong Hoa Thái mà là vẻ mặt của một người đàn ông bình thường, biết yêu biết ghét.
Tôi giang hai cánh tay, lần đầu tiên chủ động ôm anh, tôi thấy hình như anh cũng giật mình, không cách nào tin vào mắt mình nữa.
Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng, tôi ôm anh thật chặt, đem tất cả những yêu thương của mình hoà tan trong đó.
Được rồi, tất cả sẽ kết thúc!
Tôi không cần kết cục, hiện tại cái kết mà tôi mong đợi nhất vĩnh viễn không bao giờ tới.
Sòng phẳng, tôi giết anh, còn mình thì tự sát.
Tác giả :
Hậu Dĩ