Sủng Thú Thành Hoàng Hậu
Chương 41
Hoàng cung
Nam Yên dắt tay đứa bé vào cung của nàng, tuy Khinh Duật Phàm không cho nhưng nàng vẫn dắt nó vào, kệ cho hắn tức vì ghen tị, hắc hắc.
"Tiểu Hương, em mau dọn một căn phòng cho tiểu đệ này".
Từ lúc nàng mang đứa bé vào, cung nữ bên cạnh liền ríu rít vì nó quá đẹp trai, tiểu Hương cũng không kém, liên tục nhéo má nó nhưng nó vẫn cứ bám váy nàng không buông. Nàng cười cười rồi phất tay cho tiểu Hương đi ra.
"Mau lại đây, ăn điểm tâm đi".
Nó nhìn nàng cười, rồi cầm bánh lên ăn. Nó đã được nàng cho thay ra bộ đồ rách nát, bây giờ nhìn nó rất đẹp, đáng yêu. Không được, một đứa bé đáng yêu như vậy mà lại bị câm, nàng phải chữa cho nó.
"Tiểu đệ, nghe tỷ nói, đệ có muốn nói lại như bình thường không?".
Nó ngừng động tác ăn lại, nhìn nàng với ánh mắt sáng rực, rồi sau đó ảm đạm. Nàng hiểu, nó tin rằng nàng không thể làm được, nên mới mau chán nản như vậy.
Nàng nhéo hai má của nó rồi nói, "Đừng lo, tỷ đã nói là chữa cho đệ thì nhất định sẽ chữa được".
Hình như ở chỗ Thái Thượng lão quân có mấy viên thuốc quý, nàng phải nghĩ cách lấy mới được.
Nam Yên nghe được tiếng chân đi tới, mùi hương thoải mái của Khinh Duật Phàm bay tới, ánh mắt hiện lên ý cười.
"Được rồi, đệ mau đi với tiểu Hương về phòng đi, ta sẽ tìm đệ sau".
Nó ngoan ngoan gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đĩa bánh.
"Mang về phòng luôn đi, đệ cứ coi đây là nhà của đệ, không ai dám ăn hiếp đệ đâu", nói rồi nó mang cả đĩa bánh về phòng.
Nó vừa bước ra thì Khinh Duật Phàm bước vào, mặt lầm lì bước tới giường nằm.
"Chàng giận cái gì?".
"..."
"Phàm?".
"...".
"Khinh Duật Phàm! Chàng thử không lên tiếng xem!".
"Hừ!", coi như có một tiếng.
Nàng tức giận bước tới giường đá cho hắn một cái, từ mình trèo lên giường nằm quay lưng với hắn nhắm mắt.
Hắn vẫn không nói tiếng nào, tiếng thở đều đặn phía sau nói nàng biết hắn đã ngủ. Tức chết nàng mà. Nhìn nhìn hắn ngủ, nàng đã có cách. Nàng cởi đồ nàng ra, nằm sát người hắn, hai bầu ngực đầy đặn cọ cọ vào người hắn, nàng đã nghe thấy tiếng thở dồn dập, nàng cười hi hi tiếp tục. Nàng rướn người lên thở vào tai hắn, tay nàng như rắn bò lên người hắn chui vào trong áo ngủ hắn.
Hắn đã dậy, thực sự thì hắn chưa có ngủ, chì vì giận Nam Yên nên mới nhắm mắt trước. Ai dè nàng lớn mật như vậy, đi quyến rũ hắn. Hắn bắt được tay của nàng, nghe được tiếng cười thỏa mãn đằng sau, hắn hất tay nàng ra. Nam Yên bị hất tay nhưng không bỏ cuộc, đưa tay xuống phía dưới nắm lấy tiểu đệ của hắn. Nghe được tiếng hít vào của hắn nàng khoái chí cười, bóp càng mạnh tay hơn.
Khinh Duật Phàm từ bị động thành chủ động, đặt nàng dưới thân nhưng vẫn không nói gì. Nam Yên bị hắn nhìn mà sợ hãi, mạnh miệng lên tiếng
"Không phải lỗi của ta, ai bảo chàng không lên tiếng, tự chàng đi tắm nước lạnh đi".
Hắn thế nhưng nghe lời nàng, ngồi dậy bước ra khỏi giường. Nam Yên hoảng hốt ôm thăt lưng hắn từ phía sau, "Chàng muốn đi đâu?".
"Không phải nàng kêu ta tự đi dập lửa ư, ta đi".
"Từ khi nào mà chàng nghe lời ta thế, ta đã dọn sẵn đồ ăn cho chàng mà chàng cũng không động, có phải chàng đã chán ta rồi không?", Nam Yên nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng nói cũng run lên không ít, nghe rất tội nghiệp.
"Ừ, đã chán rồi, chán nàng cả ngày không chịu nghe lời ta, thật tức chết ta mà".
Nàng nghe hắn chán nàng liền ngẩn người, sau đó chui qua nách Khinh Duật Phàm ngồi trên đùi hắn, hôn từ trán, mắt rồi đôi môi. Day dưa hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn, nũng nịu nói
"Ta biết sai rồi, sau này có đi đâu cũng sẽ nói cho chàng biết".
Hắn vẫn không nói gì nhưng hai tay hắn đã nắm chặt eo nhỏ của nàng, nàng mừng thầm trong lòng nhưng sau đó nàng thất vọng vì hắn nhấc nàng sang một bên, còn hắn thì bước xuống giường. Nàng thẹn quá hóa giận mắng to tiếng
"Khinh Duật Phàm, chàng dám bước xuống giường của ta thì đời này cũng đừng hòng bước lên nữa".
"Khinh Duật Phàm, ta sẽ đi tìm pa pa cho bảo bối, ta sẽ hồng hạnh vượt tường".
Hai chiêu sát thương quả nhiên ngăn chặn bước chân xuống giường của hắn. Nhưng điều không ngờ là khi quay đầu lại thì khuôn mặt hắn mỉm cười! Nụ cười yêu nghiệt, nàng, đã, sập, bẫy.
"Hình như ta còn chưa cố gắng lắm, nếu không sao nàng còn dám mạnh miệng trèo tường".
Nàng run, run thực sự, nàng cảm nhận nàng sắp bị biến thành cục thịt.
"Haha, làm gì có, ta chỉ là nói giỡn, haha, á...".
Trả lời nàng là động tác nhào vô như sói đói của hắn, tối đó nàng rất thảm, hắn thế mà là chơi cắn, chỗ nào cũng cắn. Nhưng nàng cũng không vừa, để lại cho hắn một đống dấu trên cổ và lưng.
Sau khi ân ái xong, nàng thở hổn hển dựa vào ngực hắn
"Khinh Duật Phàm, chàng rốt cuộc có nhớ ta đang mang thai không hả, vận động mạnh như vậy không sợ sao?".
"Không sao, có người nói với ta, không ảnh hưởng".
"...", rốt cuộc là nàng chuốc thù oán với ai mà để cho thân thể ngọc ngà của nàng phải chịu khổ thay cho chủ nhân của nó.
"Ta còn vấn đề thắc mắc".
"Ừ".
"Nhưng trước tiên là chàng mau chóng rời khỏi cho ta, thật trướng".
"Hửm?", như một con sói bị đánh thức, tiểu đệ của hắn đột nhiên cứng lên trong nàng, nàng đỏ mặt đánh hắn
"Còn không mau rút ra, ta thực sự có chuyện nghiêm túc muốn nói".
"Được", sau chữ "được" đó là động tác nhấn hông của hắn, ngày càng nhanh,
"Nhưng phải xong chuyện trước đã, ta phải trổ hết thực lực của ta, không thì nàng lại thất vọng mà đòi trèo tường".
"Không, không, ta không trèo, a, chàng là nhất mà, a, Khinh Duật Phàm chàng quá đáng, um...".
Cứ như thế tới tận trời sáng nàng mới miễn cưỡng được tha vì cầu xin hứa đủ điều hắn mới dừng lại.
"Phàm".
"Ừ".
"Chàng vẫn còn ở bên trong, chàng đã hứa tha cho ta rồi mà, ta thực sự không thể chiến tiếp", trời ạ, nàng không thể đếm nổi hắn đã làm bao nhiêu lần với người đang có thai là nàng đây, hên là hai bảo bảo không dậy, nếu không chắc nàng chui vào hố mất.
"Trời lạnh, nó cũng cần được ấm áp, bên trong nàng là ấm nhất".
"...".
"Yên tâm, tý nữa còn phải thượng triều, không thể một lần nữa, như vậy sẽ trễ mất".
"...".
Được rồi, nàng chịu thua hắn.
"Phàm, ta dự định sẽ đi tìm Thái Thượng lão quân mang thuốc chữa về cho đứa bé kia".
Hắn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, "Khi nào?".
Nàng mừng rỡ, cứ tưởng hắn ghét nó, "Tý nữa, chàng thượng triều ta sẽ đi".
"Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm cho ta, trời lạnh lắm, ta lạnh".
Hắn chính xác là con người thù dai, lại là con sói dâm dê nhất.
"Ừm, ta sẽ về sớm, vậy bây giờ rút được chưa?", tiểu đệ của hắn có phải con gấu ngủ đông không, sao một khi chui vào là không rút đầu ra thế này.
"Chờ một tý, còn sớm".
Nửa khắc sau.
"Được chưa?".
"Còn sớm lắm".
Một khắc sau, gà gáy o o, trong cung đã bận rộn.
"Được chưa?".
"Trời lạnh quá".
Thêm nửa khắc nữa, tiếng Từ Ân bên ngoài đã gọi hắn.
"Phàm, dậy đi".
"Không chịu, thích như vậy".
Nàng nổi gân máu, từ tối hôm qua tới giờ, hắn không chịu rút ra mà cứ bắn vào liên tục thế này thì làm sao nàng chịu nổi, rất khó chịu.
"Khinh Duật Phàm chàng mau đi ra cho ta, trừng phạt cũng đã trừng phạt cả đêm rồi, ta khàn cả giọng rồi đây nè", nàng không nói nhiều nữa, trực tiếp đá cho hắn một phát xuống giường.
Khinh Duật Phàm đứng dậy, cười cười đắp chăn cho nàng, sau đó đi tắm mà lên triều. Nàng sai tiểu Hương vào hầu hạ nàng đi tắm, tiểu Hương đỏ mặt khi thấy những vết cắn trên người nàng, nàng khẽ nghiến răng gọi tên họ hắn.
"Aiz, ngăm nước nóng thật sảng khoái".
"Hihi, nương nương, người đã cực khổ rồi".
Coi coi, đến tiểu Hương cũng cười ghẹo ta, thật mất mặt. Nhưng nghĩ đến nàng cũng có cắn hắn mấy cái nên nhất thời tâm trạng trở nên tốt.
Nam Yên quên rằng Khinh Duật Phàm vốn da mặt dày hơn nàng tưởng tượng, coi dấu vết trên người hắn mà hãnh diện, mặc áo bào vốn không thể che mấy vết đó, da hắn trắng nên thấy rất rõ, rất chói mắt. Vì thế sáng nay hoàng cung có một tin rất nóng, hoàng hậu rất rất mạnh.
Nhưng đó cũng là tin tức sau khi Nam Yên đi lấy thuốc. Sau khi ăn sáng, nàng liền lập tức đuổi hết cung nữ ra, biến mất bay lên trời.
"Thái thượng lão quân".
"Ông già Thái thượng, có nhà không?".
Nàng cố gắng nói càng nhỏ, xem ra lão đi ra ngoài rồi, cũng tốt, ta ăn trộm vài viên của lão. Nàng bước vào điện, bên trong có lò bát quái to đùng đặt ở giữa, bên cạnh là tiểu đồng đang ngủ gật. Nàng che miệng mà cười, nhìn xung quanh, các hồ lô đựng thuốc bay lơ lửng trên không trung, không ghi tên thuốc. Nhưng sao có thể làm khó nàng, nàng từ nhỏ đã đến đây chơi qua, không có thuốc nào không biết.
Đề xem, thuốc chữa bách bệnh, nàng giơ tay lên, bầu hồ lô bay tới tay nàng, nàng đổ ra năm viên, thuốc hoàn sinh mệnh, năm viên, thuốc trường sinh bất tử, năm viên, còn có thuốc cho bảo bảo nhà nàng, nàng lấy luôn mười viên, bảo bảo phải được thứ tốt nhất. Đủ tất cả rồi, nàng ngắm một vòng, xem thử có thuốc mới không, có mấy bầu hồ lô lạ, nàng đổ ra ngửi thử. Gì đây, xuân dược!! Lão cũng quá BT, tốt nhất không nên lấy, Phàm nhà nàng không cần thứ này cũng đã gần chết nàng rồi.
Đúng lúc đó tiểu đồng ngủ gà ngủ gật tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu rồi thấy nàng, nó há hốc mồm nhìn nàng, nàng hoảng hốt nên cất mấy viên thuốc vào túi, nàng định chạy nhưng nó chạy nhanh hơn nàng, ánh mắt lóng lánh nhìn nàng.
"Nam Yên tiên tử, tỷ thật xinh đẹp, đệ ngưỡng mộ đã lâu".
"..., a haha, cảm ơn đệ".
"Nghe nói tỷ cưới tinh quân chuyển kiếp phải không, thật tốt, đệ cũng nghe nói tỷ đã có thai, chúc mừng".
"Không có gì, ai bảo ta xinh đẹp, cưới được lão công tốt, haha".
"Tỷ nói rất chính xác, a nhưng mà tỷ sao hôm nay lại đến đây?".
Bây giờ nó mới nhớ đến tại sao nàng ở đây.
"À, ta lên thăm mẫu thân, đi ngang tiện thể vào thăm lão già nhà ngươi, nhưng không thấy ai cả, ta ngắm một hồi thấy có thuốc mới, là thuốc gì vậy?".
"Tỷ nói mấy thuốc kia? Không phải Thái Thượng lão quân làm, là do có người tặng, nói cái gì mà bí ẩn lắm, bí mật nói cho tỷ biết, trong đó có xuân dược cực nặng, năm ngày năm đêm".
Năm ngày năm đêm, muốn giết người hả, rốt cuộc là ai tặng cho lão.
"Đệ có biết ai tặng không?".
"Cái này lúc đó đệ ngủ quên mất, nghe tiểu đồng khác nói lại, haha".
Cái đồ tham ngủ nhà ngươi, đi chết đi.
"Được rồi, ta đi đây, không làm phiền ngươi nữa".
"Tạm biệt, sau này nhớ quay lại thăm đệ nha".
Nàng biến mình trở về cung, lấy mấy lọ đựng thuốc, hai mươi sáu viên. Quái, nãy nàng nhớ có hai mươi lăm viên thôi mà, aa, lúc nãy vội quá nàng nhét luôn một viên xuân dược kia vào túi. Không ổn, mau giấu đi, nếu để hắn phát hiện, đời nàng coi như xong. Giấu dưới giường, nhưng nàng vẫn không yên tâm, ghi hai chữ "thuốc bổ" mới yên tâm mà để. Thủ tiêu xong viên thuốc, nàng gọi tiểu Hương vào kêu đứa bé hôm qua tới.
Nam Yên dắt tay đứa bé vào cung của nàng, tuy Khinh Duật Phàm không cho nhưng nàng vẫn dắt nó vào, kệ cho hắn tức vì ghen tị, hắc hắc.
"Tiểu Hương, em mau dọn một căn phòng cho tiểu đệ này".
Từ lúc nàng mang đứa bé vào, cung nữ bên cạnh liền ríu rít vì nó quá đẹp trai, tiểu Hương cũng không kém, liên tục nhéo má nó nhưng nó vẫn cứ bám váy nàng không buông. Nàng cười cười rồi phất tay cho tiểu Hương đi ra.
"Mau lại đây, ăn điểm tâm đi".
Nó nhìn nàng cười, rồi cầm bánh lên ăn. Nó đã được nàng cho thay ra bộ đồ rách nát, bây giờ nhìn nó rất đẹp, đáng yêu. Không được, một đứa bé đáng yêu như vậy mà lại bị câm, nàng phải chữa cho nó.
"Tiểu đệ, nghe tỷ nói, đệ có muốn nói lại như bình thường không?".
Nó ngừng động tác ăn lại, nhìn nàng với ánh mắt sáng rực, rồi sau đó ảm đạm. Nàng hiểu, nó tin rằng nàng không thể làm được, nên mới mau chán nản như vậy.
Nàng nhéo hai má của nó rồi nói, "Đừng lo, tỷ đã nói là chữa cho đệ thì nhất định sẽ chữa được".
Hình như ở chỗ Thái Thượng lão quân có mấy viên thuốc quý, nàng phải nghĩ cách lấy mới được.
Nam Yên nghe được tiếng chân đi tới, mùi hương thoải mái của Khinh Duật Phàm bay tới, ánh mắt hiện lên ý cười.
"Được rồi, đệ mau đi với tiểu Hương về phòng đi, ta sẽ tìm đệ sau".
Nó ngoan ngoan gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đĩa bánh.
"Mang về phòng luôn đi, đệ cứ coi đây là nhà của đệ, không ai dám ăn hiếp đệ đâu", nói rồi nó mang cả đĩa bánh về phòng.
Nó vừa bước ra thì Khinh Duật Phàm bước vào, mặt lầm lì bước tới giường nằm.
"Chàng giận cái gì?".
"..."
"Phàm?".
"...".
"Khinh Duật Phàm! Chàng thử không lên tiếng xem!".
"Hừ!", coi như có một tiếng.
Nàng tức giận bước tới giường đá cho hắn một cái, từ mình trèo lên giường nằm quay lưng với hắn nhắm mắt.
Hắn vẫn không nói tiếng nào, tiếng thở đều đặn phía sau nói nàng biết hắn đã ngủ. Tức chết nàng mà. Nhìn nhìn hắn ngủ, nàng đã có cách. Nàng cởi đồ nàng ra, nằm sát người hắn, hai bầu ngực đầy đặn cọ cọ vào người hắn, nàng đã nghe thấy tiếng thở dồn dập, nàng cười hi hi tiếp tục. Nàng rướn người lên thở vào tai hắn, tay nàng như rắn bò lên người hắn chui vào trong áo ngủ hắn.
Hắn đã dậy, thực sự thì hắn chưa có ngủ, chì vì giận Nam Yên nên mới nhắm mắt trước. Ai dè nàng lớn mật như vậy, đi quyến rũ hắn. Hắn bắt được tay của nàng, nghe được tiếng cười thỏa mãn đằng sau, hắn hất tay nàng ra. Nam Yên bị hất tay nhưng không bỏ cuộc, đưa tay xuống phía dưới nắm lấy tiểu đệ của hắn. Nghe được tiếng hít vào của hắn nàng khoái chí cười, bóp càng mạnh tay hơn.
Khinh Duật Phàm từ bị động thành chủ động, đặt nàng dưới thân nhưng vẫn không nói gì. Nam Yên bị hắn nhìn mà sợ hãi, mạnh miệng lên tiếng
"Không phải lỗi của ta, ai bảo chàng không lên tiếng, tự chàng đi tắm nước lạnh đi".
Hắn thế nhưng nghe lời nàng, ngồi dậy bước ra khỏi giường. Nam Yên hoảng hốt ôm thăt lưng hắn từ phía sau, "Chàng muốn đi đâu?".
"Không phải nàng kêu ta tự đi dập lửa ư, ta đi".
"Từ khi nào mà chàng nghe lời ta thế, ta đã dọn sẵn đồ ăn cho chàng mà chàng cũng không động, có phải chàng đã chán ta rồi không?", Nam Yên nặn ra mấy giọt nước mắt, giọng nói cũng run lên không ít, nghe rất tội nghiệp.
"Ừ, đã chán rồi, chán nàng cả ngày không chịu nghe lời ta, thật tức chết ta mà".
Nàng nghe hắn chán nàng liền ngẩn người, sau đó chui qua nách Khinh Duật Phàm ngồi trên đùi hắn, hôn từ trán, mắt rồi đôi môi. Day dưa hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn, nũng nịu nói
"Ta biết sai rồi, sau này có đi đâu cũng sẽ nói cho chàng biết".
Hắn vẫn không nói gì nhưng hai tay hắn đã nắm chặt eo nhỏ của nàng, nàng mừng thầm trong lòng nhưng sau đó nàng thất vọng vì hắn nhấc nàng sang một bên, còn hắn thì bước xuống giường. Nàng thẹn quá hóa giận mắng to tiếng
"Khinh Duật Phàm, chàng dám bước xuống giường của ta thì đời này cũng đừng hòng bước lên nữa".
"Khinh Duật Phàm, ta sẽ đi tìm pa pa cho bảo bối, ta sẽ hồng hạnh vượt tường".
Hai chiêu sát thương quả nhiên ngăn chặn bước chân xuống giường của hắn. Nhưng điều không ngờ là khi quay đầu lại thì khuôn mặt hắn mỉm cười! Nụ cười yêu nghiệt, nàng, đã, sập, bẫy.
"Hình như ta còn chưa cố gắng lắm, nếu không sao nàng còn dám mạnh miệng trèo tường".
Nàng run, run thực sự, nàng cảm nhận nàng sắp bị biến thành cục thịt.
"Haha, làm gì có, ta chỉ là nói giỡn, haha, á...".
Trả lời nàng là động tác nhào vô như sói đói của hắn, tối đó nàng rất thảm, hắn thế mà là chơi cắn, chỗ nào cũng cắn. Nhưng nàng cũng không vừa, để lại cho hắn một đống dấu trên cổ và lưng.
Sau khi ân ái xong, nàng thở hổn hển dựa vào ngực hắn
"Khinh Duật Phàm, chàng rốt cuộc có nhớ ta đang mang thai không hả, vận động mạnh như vậy không sợ sao?".
"Không sao, có người nói với ta, không ảnh hưởng".
"...", rốt cuộc là nàng chuốc thù oán với ai mà để cho thân thể ngọc ngà của nàng phải chịu khổ thay cho chủ nhân của nó.
"Ta còn vấn đề thắc mắc".
"Ừ".
"Nhưng trước tiên là chàng mau chóng rời khỏi cho ta, thật trướng".
"Hửm?", như một con sói bị đánh thức, tiểu đệ của hắn đột nhiên cứng lên trong nàng, nàng đỏ mặt đánh hắn
"Còn không mau rút ra, ta thực sự có chuyện nghiêm túc muốn nói".
"Được", sau chữ "được" đó là động tác nhấn hông của hắn, ngày càng nhanh,
"Nhưng phải xong chuyện trước đã, ta phải trổ hết thực lực của ta, không thì nàng lại thất vọng mà đòi trèo tường".
"Không, không, ta không trèo, a, chàng là nhất mà, a, Khinh Duật Phàm chàng quá đáng, um...".
Cứ như thế tới tận trời sáng nàng mới miễn cưỡng được tha vì cầu xin hứa đủ điều hắn mới dừng lại.
"Phàm".
"Ừ".
"Chàng vẫn còn ở bên trong, chàng đã hứa tha cho ta rồi mà, ta thực sự không thể chiến tiếp", trời ạ, nàng không thể đếm nổi hắn đã làm bao nhiêu lần với người đang có thai là nàng đây, hên là hai bảo bảo không dậy, nếu không chắc nàng chui vào hố mất.
"Trời lạnh, nó cũng cần được ấm áp, bên trong nàng là ấm nhất".
"...".
"Yên tâm, tý nữa còn phải thượng triều, không thể một lần nữa, như vậy sẽ trễ mất".
"...".
Được rồi, nàng chịu thua hắn.
"Phàm, ta dự định sẽ đi tìm Thái Thượng lão quân mang thuốc chữa về cho đứa bé kia".
Hắn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, "Khi nào?".
Nàng mừng rỡ, cứ tưởng hắn ghét nó, "Tý nữa, chàng thượng triều ta sẽ đi".
"Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm cho ta, trời lạnh lắm, ta lạnh".
Hắn chính xác là con người thù dai, lại là con sói dâm dê nhất.
"Ừm, ta sẽ về sớm, vậy bây giờ rút được chưa?", tiểu đệ của hắn có phải con gấu ngủ đông không, sao một khi chui vào là không rút đầu ra thế này.
"Chờ một tý, còn sớm".
Nửa khắc sau.
"Được chưa?".
"Còn sớm lắm".
Một khắc sau, gà gáy o o, trong cung đã bận rộn.
"Được chưa?".
"Trời lạnh quá".
Thêm nửa khắc nữa, tiếng Từ Ân bên ngoài đã gọi hắn.
"Phàm, dậy đi".
"Không chịu, thích như vậy".
Nàng nổi gân máu, từ tối hôm qua tới giờ, hắn không chịu rút ra mà cứ bắn vào liên tục thế này thì làm sao nàng chịu nổi, rất khó chịu.
"Khinh Duật Phàm chàng mau đi ra cho ta, trừng phạt cũng đã trừng phạt cả đêm rồi, ta khàn cả giọng rồi đây nè", nàng không nói nhiều nữa, trực tiếp đá cho hắn một phát xuống giường.
Khinh Duật Phàm đứng dậy, cười cười đắp chăn cho nàng, sau đó đi tắm mà lên triều. Nàng sai tiểu Hương vào hầu hạ nàng đi tắm, tiểu Hương đỏ mặt khi thấy những vết cắn trên người nàng, nàng khẽ nghiến răng gọi tên họ hắn.
"Aiz, ngăm nước nóng thật sảng khoái".
"Hihi, nương nương, người đã cực khổ rồi".
Coi coi, đến tiểu Hương cũng cười ghẹo ta, thật mất mặt. Nhưng nghĩ đến nàng cũng có cắn hắn mấy cái nên nhất thời tâm trạng trở nên tốt.
Nam Yên quên rằng Khinh Duật Phàm vốn da mặt dày hơn nàng tưởng tượng, coi dấu vết trên người hắn mà hãnh diện, mặc áo bào vốn không thể che mấy vết đó, da hắn trắng nên thấy rất rõ, rất chói mắt. Vì thế sáng nay hoàng cung có một tin rất nóng, hoàng hậu rất rất mạnh.
Nhưng đó cũng là tin tức sau khi Nam Yên đi lấy thuốc. Sau khi ăn sáng, nàng liền lập tức đuổi hết cung nữ ra, biến mất bay lên trời.
"Thái thượng lão quân".
"Ông già Thái thượng, có nhà không?".
Nàng cố gắng nói càng nhỏ, xem ra lão đi ra ngoài rồi, cũng tốt, ta ăn trộm vài viên của lão. Nàng bước vào điện, bên trong có lò bát quái to đùng đặt ở giữa, bên cạnh là tiểu đồng đang ngủ gật. Nàng che miệng mà cười, nhìn xung quanh, các hồ lô đựng thuốc bay lơ lửng trên không trung, không ghi tên thuốc. Nhưng sao có thể làm khó nàng, nàng từ nhỏ đã đến đây chơi qua, không có thuốc nào không biết.
Đề xem, thuốc chữa bách bệnh, nàng giơ tay lên, bầu hồ lô bay tới tay nàng, nàng đổ ra năm viên, thuốc hoàn sinh mệnh, năm viên, thuốc trường sinh bất tử, năm viên, còn có thuốc cho bảo bảo nhà nàng, nàng lấy luôn mười viên, bảo bảo phải được thứ tốt nhất. Đủ tất cả rồi, nàng ngắm một vòng, xem thử có thuốc mới không, có mấy bầu hồ lô lạ, nàng đổ ra ngửi thử. Gì đây, xuân dược!! Lão cũng quá BT, tốt nhất không nên lấy, Phàm nhà nàng không cần thứ này cũng đã gần chết nàng rồi.
Đúng lúc đó tiểu đồng ngủ gà ngủ gật tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu rồi thấy nàng, nó há hốc mồm nhìn nàng, nàng hoảng hốt nên cất mấy viên thuốc vào túi, nàng định chạy nhưng nó chạy nhanh hơn nàng, ánh mắt lóng lánh nhìn nàng.
"Nam Yên tiên tử, tỷ thật xinh đẹp, đệ ngưỡng mộ đã lâu".
"..., a haha, cảm ơn đệ".
"Nghe nói tỷ cưới tinh quân chuyển kiếp phải không, thật tốt, đệ cũng nghe nói tỷ đã có thai, chúc mừng".
"Không có gì, ai bảo ta xinh đẹp, cưới được lão công tốt, haha".
"Tỷ nói rất chính xác, a nhưng mà tỷ sao hôm nay lại đến đây?".
Bây giờ nó mới nhớ đến tại sao nàng ở đây.
"À, ta lên thăm mẫu thân, đi ngang tiện thể vào thăm lão già nhà ngươi, nhưng không thấy ai cả, ta ngắm một hồi thấy có thuốc mới, là thuốc gì vậy?".
"Tỷ nói mấy thuốc kia? Không phải Thái Thượng lão quân làm, là do có người tặng, nói cái gì mà bí ẩn lắm, bí mật nói cho tỷ biết, trong đó có xuân dược cực nặng, năm ngày năm đêm".
Năm ngày năm đêm, muốn giết người hả, rốt cuộc là ai tặng cho lão.
"Đệ có biết ai tặng không?".
"Cái này lúc đó đệ ngủ quên mất, nghe tiểu đồng khác nói lại, haha".
Cái đồ tham ngủ nhà ngươi, đi chết đi.
"Được rồi, ta đi đây, không làm phiền ngươi nữa".
"Tạm biệt, sau này nhớ quay lại thăm đệ nha".
Nàng biến mình trở về cung, lấy mấy lọ đựng thuốc, hai mươi sáu viên. Quái, nãy nàng nhớ có hai mươi lăm viên thôi mà, aa, lúc nãy vội quá nàng nhét luôn một viên xuân dược kia vào túi. Không ổn, mau giấu đi, nếu để hắn phát hiện, đời nàng coi như xong. Giấu dưới giường, nhưng nàng vẫn không yên tâm, ghi hai chữ "thuốc bổ" mới yên tâm mà để. Thủ tiêu xong viên thuốc, nàng gọi tiểu Hương vào kêu đứa bé hôm qua tới.
Tác giả :
Thothoa8