Sủng Thê Như Mệnh
Chương 201 Chương 145
Phát hiện mẹ Công chúa bận rộn không ngừng vì hôn sự Mạnh Phong, con gái xuất giá A Uyển này cũng không giúp được, hàn huyên một lát cùng Mạnh Hân, nghe nàng lải nhải một trận, đối phương sờ sờ cái mũi quay về phủ Thụy vương.
Sau khi trở lại phủ Thụy vương, trước hết nàng đi thỉnh an mẹ chồng Thụy Vương phi, lại cùng cô em chồng trao đổi tình cảm, xong mới trở về Tùy Phong viện.
Chỉ là sau khi nàng vừa mới vào viện Tùy Phong không lâu, liền nhìn thấy trong sân viện Tùy Phong, Vệ Huyên ngồi ở dưới một gốc cây hoa đào nở rực rỡ, Lộ Bình đứng đối diện hắn báo cáo gì đó, thấy nàng tiến vào, Lộ Bình bỗng nhiên ngậm miệng, sau khi được Vệ Huyên xua tay, hành lễ với nàng liền lui đi.
Thiếu niên dưới tàng cây hoa đào lộ ra vẻ tươi cười nhìn nàng, dưới bầu trời đầy màu hồng, nụ cười hắn kinh động cả thế giới, khuôn mặt đã có dáng dấp ban đầu của thanh niên đã lui đi tính trẻ con của thiếu niên, dung nhan như gió mát trăng sáng, như mặt trời xế bóng mỹ lệ, khi ung dung mỉm cười như thế, gần như làm cho người ta nín thở.
A Uyển cũng cười lại với hắn, trong mơ hồ liền bị hắn tiến lên trước kéo tay, chậm rãi tản bộ trên đường nhỏ dọc dưới cây hoa đào.
“Chàng hôm nay trở về cũng sớm thật.” A Uyển ôn tồn nói, trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Vệ Huyên cười nói: “Hôm nay ta sai người hỗ trợ đổi ca, vội đi làm chút chuyện.” Sau đó hắn còn nói: “Lúc trước nghe nói nàng quay về phủ Công chúa, sao nhanh như vậy đã trở về? Ta còn nghĩ cần phải đi đón nàng về nhà chứ.” Hắn hào hứng bừng địa nói, rất thích khi nàng về nhà mẹ đẻ, không chối từ đi xa đón nàng.
A Uyển nghĩ, nếu đặt ở hiện đại, hắn tất nhiên là một người chồng ba tốt, mỗi ngày sẽ đúng giờ đón vợ tan làm, hơn nữa không cho rằng khổ, mà ngược lại còn vui.
Nghĩ cảnh đó, không khỏi có chút buồn cười.
“Mẹ thiếp bị dì Khang Bình kéo đi hỗ trợ rồi, nói một lát với A Hân thì về.
A Hân nói nàng có chút lo lắng về hôn lễ của Phong biểu ca, sợ sẽ có người quấy rối, đến lúc đó chàng xem xem có thể để nhóm bằng hữu kia của chàng hỗ trợ âm thầm coi chừng một chút, đừng để người ta làm mấy chuyện xấu.”
Vệ Huyên miệng đầy kiêu ngạo đồng ý.
Đến khi A Uyển mệt mỏi, Vệ Huyên liền cõng nàng trở về phòng.
A Uyển nằm sấp trên vai hắn ngắm hoa đào, một trận gió thổi tới, mưa hoa đào ào ào rơi xuống, nàng chìa tay phủi giúp hắn cánh hoa rơi xuống đầu hắn, vừa cười khanh khách cùng hắn nói chuyện phiếm, dưới ý cảnh thoải mái như vậy, mỗi khi có nói lỡ miệng, thiếu niên cõng nàng trên lưng lại ân cần không có truy vấn gì, thậm chí ngay cả chính bản thân nàng cũng không phát hiện nói lỡ miệng, lại được hắn cẩn thận nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Mỗi một câu của nàng hắn luôn cẩn thận nhớ kỹ, đặc biệt nguyên nhân đến thứ trí tuệ lâu năm của nàng.
Ngày tháng như vậy thật sự rất đẹp.
Đợi đến buổi tối, khi hai người nằm ở trên giường thân mật vai kề về ngủ ở cùng nhau, Vệ Huyên ôm nàng thật lâu trong ngực, dùng thanh âm có chút lo lắng không yên nói với nàng, hắn lại phải ra ngoài .
“Đi đâu?” Nàng theo bản năng hỏi han.
“Trước tiên đi phía nam, sau đó di chuyển đến vùng duyên hải phía Đông.” Vệ Huyên nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thành thật nói cho nàng biết, cũng không bởi vì nàng chỉ là nữ quyến sống trong nhà mà giấu diếm hoặc lừa dối nàng.
Trên thế giới này, hắn có thể lừa bất kì kẻ nào, nhưng duy nhất sẽ không lừa nàng, nhiều nhất chỉ là lừa dối một chút, “Nếu là thời gian kịp, khoảng năm sáu tháng có thể sẽ trở về.”
A Uyển vừa nghe xong, tim xoắn lại, bắt đầu lo lắng .
“Khi nào thì đi?”
“Chờ sau hôn lễ của Mạnh Phong thì đi.”
Mới vừa nói xong, liền bị người ta hung hăng cắn một ngụm vào cánh tay hắn, nhưng bởi vì hắn luyện tập tốt, cơ bắp trên cánh tay rất cứng, ngược lại nàng tự cắn đau mình.
Nghe được tiếng kêu rên của nàng, Vệ Huyên đưa tay xoa miệng nàng, lấy ngón tay xoa răng nàng, vốn là muốn kiểm tra một chút răng nàng.
Suy cho cùng chiếc răng trắng nhỏ thật xinh đẹp, tựa như trân châu hạt ngô, làm cho hắn cảm thấy không có lực sát thương nào, khéo léo đáng yêu, sợ rằng nàng bị gãy răng.
Nhưng khi phát hiện nàng trợn tròn mắt nhìn mình, Vệ Huyên không hiểu sao đỏ mặt, đột nhiên phát hiện hành động của mình thật sự là làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, ít nhất chính hắn có suy ý kỳ quái, sau đó thân thể có chút xiết chặt, hơi nóng toàn thân đều tụ tập ở nơi đó dưới thân, không nhịn được ôm chặt nàng.
“Này!” Mặt A Uyển đầy vạch đen, không biết hắn đột nhiên thần kinh gì, bởi vì loại bất đắc dĩ nảy sinh trước đó đã bị hành vi không thể giải thích được của hắn làm cho mất hứng, nhất thời tin tức không tốt, đặc biệt phát hiện hắn lại nổi lên phản ứng, nàng rất muốn hỏi hắn rốt cuộc làm cái gì?
“Ngủ thôi!”
Vệ Huyên giam đầu nàng trong ngực, trong lòng yên lặng hồi tưởng chuyện không bình tĩnh trong một năm nay, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ theo nàng.
Đảo mắt liền tới rồi ngày đại hôn của Mạnh Phong.
Sáng sớm tỉnh dậy, mí mắt của A Uyển liền nháy không ngừng.
Tục ngữ nói, mắt trái nháy là điềm được của, mắt phải nháy là điềm phải vạ, nàng nhảy cả hai ánh mắt là xảy ra chuyện gì?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thắt lưng liền bị người khác ôm lấy, sau đó lung lay vài cái liền bị người ta kéo vào trong ngực, tứ chi quấn quýt, giống con rắn độc, quấn nàng hết sức nhanh, sau đó liền cứ như vậy ôm nàng ngủ tiếp.
A Uyển lúc này mới phát hiện, thiếu niên luôn dậy sớm hơn mình vẫn đang nằm trên giường vào lúc này, không nhịn được đẩy đẩy hắn, “Mau dậy đi, thời gian chàng tiến cung sắp muộn rồi!” Sau đó mặt rất đen phát hiện, cây gậy của mình đang đứng vững, không nhịn được có chút gì đó.
Nghe nói đây là hiện tượng sinh lý của nam giới sáng sớm sẽ có, khi chưa gả cho người ta không biết gì, hiện tại đã lập gia đình rồi, chỉ cần thời tiết đẹp, nàng gần như mỗi ngày đều phải trải qua như vậy một hồi, từ sự cứng rắn ban đầu đến sự điềm tĩnh hiện tại, thậm chí có thể mạnh dạn đưa tay ra để cản nó.
“Hôm nay nghỉ.
.
.
.
.
.” Giọng Vệ Huyên tràn ngập vẻ buồn ngủ truyền đến, “Không có việc gì, chúng ta ngủ tiếp.”
A Uyển bị hắn sống chết quấn lấy, đầu còn có chút buồn ngủ, vô tình lại ngủ tiếp.
Chờ khi họ tỉnh lại, sắc trời sáng trưng, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi.
May mắn cũng không phải mỗi ngày đều sẽ ngủ nướng như vậy, bằng không A Uyển thật sự cũng bị vị Thế tử gia này chiều hư.
Sau khi dùng bữa sáng, A Uyển liền đi sai người ta đem quà mừng cưới chuẩn bị cho hôn lễ của Mạnh Phong qua kiểm tra, Vệ Huyên cũng đi gọi Lộ Bình đến, đặc biệt dặn dò vài câu.
A Uyển vừa kiểm tra vừa lấy tay xoa mí mắt lại nhảy vài cái, trong lòng lại nói thầm, đây rốt cuộc là phản ứng sinh lý, hay thật là có chuyện không tốt xảy ra? Nàng rất muốn nói là phản ứng sinh lý, nhưng chuyện bản thân ngay cả không uống canh Mạnh Bà liền đầu thai chuyển thế đều đã xảy ra, đó không phải là mê tín thời phong kiến sao?
“Làm sao vậy?” Vệ Huyên cẩn thận phát hiện động tác của nàng, tưởng rằng mắt nàng làm sao, vội chìa tay giữ chặt tay nàng kiểm tra.
“Không có gì, chỉ là mí mắt nhảy vài cái.” A Uyển nói, “Cứ luôn loại dự cảm không tốt, chàng nói.
.
.
.
.
.” Nàng thấp giọng nói: “Liệu có người phá hư hôn lễ của Phong biểu ca không?”
Vệ Huyên nhìn kỹ mắt của nàng, đôi mắt ẩn tình đẹp nhẹ nhàng khẽ chớp chớp, hàng mi cong vút giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, làm cho tim hắn cũng rung động theo, gần như muốn ngắm đến mê mẩn.
Sau một lúc lâu mới nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, không có nguy hiểm gì đâu, ta đã phái người coi chừng rồi.”
Thấy hắn tự tin tràn đầy, A Uyển miễn cưỡng tin tưởng.
*****
Đáng tiếc, Vệ Huyên tuy rằng bố trí ổn thoả, nhưng hắn lại không thể đưa tay đến hậu viện của phủ Liễu Thị lang, mà dựa trên sự tôn trọng dành cho vợ tương lai của Mạnh Phong, hắn cũng coi khinh làm loại chuyện này.
Cho nên, quả thật dự cảm của A Uyển thật sự rất chuẩn.
Hôm nay là ngày trưởng nữ của Liễu thị lang lấy chồng, hơn nữa đó con trai trưởng của là Trưởng Công chúa Khang Bình, thân phận cao quý không nói, cũng là cháu ngoại trai của Văn Đức Đế tin một bề, tuy rằng không được bằng Vệ Huyên, nhưng khi Mạnh Phong tròn mười lăm tuổi liền được Văn Đức Đế đích thân khâm điểm vào Kim Ngô Vệ, để thể hiện yêu mến của mình, thậm chí trước mặt mọi người Văn Đức Đế đã từng nói qua: “Trẫm có hai viên ngọc sáng, lòng rất an ủi.”
Hai viên ngọc sáng đó là Vệ Huyên cùng Mạnh Phong, Văn Đức Đế lấy ngọc sáng để khen ngợi, nói rằng dung mạo vô song, phong thái tuyệt vời, hiếm có người trong thiên hạ sánh bằng.
Như vậy, có thể thấy tiền đồ của Mạnh Phong không hạn chế số lượng.
Tuy rằng hôn sự của Mạnh Phong vì Tam Công chúa bị phí thời gian vài năm, nhưng ngoại trừ Tam Công chúa ra, hắn cũng là rể hiền trong mắt người người ở kinh thành, tốt hơn nhiều so với con quỷ thấy mà lo không ai dám nghĩ tới Vệ Huyên này.
Mà nhân vật cao quý tuấn mỹ như vậy, cuối cùng lại thành con rể của phủ Liễu Thị lang, khó trách khiến người đời ngưỡng mộ ghen tị và căm ghét đối với nhà Liễu Thị lang.
Liễu thị lang cũng có chút tự đắc.
Hôm nay là ngày ông ta gả con gái, tuy rằng cũng không có sủng ái con gái cả bằng con gái nhỏ, nhưng trong lòng cũng hy vọng trưởng nữ có nơi đến tốt, thêm nữa thân phận con rể có năng lực, lại là nhân vật phong lưu ngay cả Hoàng đế cũng khen ngợi, vậy càng là dệt hoa trên gấm, hoàn toàn vừa lòng.
Cho nên, từ lúc khách tới cửa, Liễu Thị lang không giấu được vẻ mặt tràn đầy vui mừng, đặc biệt là người ta lần lượt tới cửa tặng quà, càng khiến ông ta cảm thấy hài lòng vì có một người con rể tuyệt như vậy, có lẽ điều tiếc nuối duy nhất là con rể vừa ý như vậy lại không phải là con rể tương lai của con gái nhỏ
Đáng tiếc, sự vừa lòng của Liễu Thị lang khi giờ lành sắp tới, lúc sắp đỡ con gái lên kiệu hoa thì bị người ta cắt ngang.
Cắt ngang ông ta chính là Liễu phu nhân, khi thấy thê tử bình thường thong dong bình thản nhưng lúc này vẻ mặt tái nhợt, bước nhanh đi tới bắt ông ta, một bàn tay túm chặt tay ông, thậm chí ngay cả túm đau ông ta cũng không biết, Liễu Thị lang trong lòng buồn bực, nhìn kỹ thì phát hiện lúc này thê tử môi đều run rẩy, giống như đã chịu kinh hãi và sợ sệt rất lớn.
Liễu Thị lang không biết sức mạnh của phụ nữ lớn như vậy, đau đến mức thở hổn hển nhưng vì đang ở trước mặt người khác, lại không muốn biểu hiện ra ngoài, trong lòng có chút không vui, không hiểu sao lúc này một người vợ thường ngày khéo léo lại thất lễ trước mặt người khác như vậy, chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?
“Bà làm sao vậy?” Liễu thị lang mất hứng thấp giọng nói: “Giờ lành sắp tới rồi, bà nên đi đến chỗ Đồng nha đầu thăm một chút mới phải.”
“Lão gia, đã xảy ra chuyện rồi!” Liễu phu nhân miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt, biết lúc này đã có khách thấy kỳ lạ nhìn qua, vội vàng kéo ông ta một bên: “Ông mau đi xem đi, Hà Nhi con bé, con bé.
.
.
.
.
.”
Liễu Thị lang kỳ quái nói: “Hôm nay là ngày Thanh Đồng lấy chồng, sao lại nhắc đến nó? Không lẽ là Thanh Hà nó còn nghĩ về việc này hay sức khỏe nó không ổn?” Ông ta rốt cuộc vẫn thương con gái nhỏ, nghe đến đây liền muốn đi thăm con gái nhỏ, nhưng giờ lành lại tới rồi trong lúc nhất thời có chút chần chừ.
Liễu phu nhân sắp bị ông ta làm cho phát khóc, nhịn xuống cảm xúc, nở nụ cười với người xung quanh, khéo léo nói mấy câu rồi dắt ông chồng ù ù cạc cạc bước nhanh đến vào viện của con gái, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Đồng Nhi lúc này hôn mê bất tỉnh, Hà Nhi nó, nó lại muốn thay tỷ tỷ xuất giá.
.
.
.
.
.” Nói tới đây, giọng của Liễu phu nhân nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Lúc trước khi bà ta đi thăm con gái lớn, trong lòng còn có chút kỳ lạ, phát hiện viện của con gái lớn vô cùng yên ắng, người chăm sóc nàng dâu, nha hoàn đều canh giữ ở bên ngoài, mà bên trong thấy nghe trưởng nữ đã trang điểm ăn mặc xong ngồi im lặng trong khuê phòng, một thân mũ phượng khăn quàng vai, đỉnh đầu đội khăn voan, thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự hiếm có.
Mới nhìn thôi bà còn cảm thấy thân ảnh con gái cả ngồi ở đó tại sao giống con gái nhỏ như vậy, trong lòng hoài nghi, liền không để ý nha hoàn bên cạnh ngăn lại, kéo khăn voan, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy mặt con gái nhỏ trong khăn voan.
Bà biết, lúc trước khi trưởng nữ Liễu Thanh Đồng và Mạnh Phong đính hôn, con gái nhỏ Thanh Hà vì thế mà náo loạn một hồi, thậm chí trách cứ bà làm mẫu thân mà không thương nàng, tức giận đến mức để một người con rể tốt như Mạnh Phong chắp tay đang cho người ta, dáng vẻ điêu ngoa lăn lộn như vậy, còn có trượng phu bảo vệ nàng, đều làm cho bà tức giận đến đau đầu.
Liễu phu nhân là người thông minh hiếm thấy, tuy là vợ kế thất nhưng vô cùng khoan dung với trưởng nữ của phu nhân trước, không nuôi dưỡng bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào đối với con gái riêng như những người mẹ kế, ở trong mắt bà trưởng nữ chẳng qua chỉ là một cô nương, nuôi lớn chuẩn bị nhiều hơn một phần đồ cưới thôi, tương lai khi gả cho người ta, nếu gả nhà tốt cũng có thể cho con trai nhiều hơn một phần trợ lực.
Hơn nữa trong lòng bà cũng rõ ràng, chuyện hôn sự này sở dĩ sẽ rơi xuống đầu kế nữ, là bởi vì trùng hợp, cũng chỉ có trưởng nữ Thanh Đồng có thể cùng Mạnh Phong đạt được nhân duyên, người bên ngoài có nói gì cũng không thay đổi được sự thật.
Cho nên lúc trước mặc dù con gái có suy nghĩ như vậy, không phục họ để Thanh Đồng đính hôn với Mạnh Phong, khóc lóc náo loạn, Liễu phu nhân không hề dao động chút nào.
Nhưng bà không ngờ, con gái ngoan mình nuôi dưỡng lại có ý niệm trong đầu thay tỷ tỷ lấy chồng, thậm chí đã làm.
Nếu nàng không vì hoài nghi mà kéo khăn voan, có phải sẽ hoán đổi thành công không? Nếu thật sự thành, về sau Liễu phủ còn không biết để người ta chê cười thế nào, kế nữ về sau cũng nhất định không gả đi nổi hoặc là sẽ biến thành hai tỷ muội cùng hầu hạ một chồng, dù sao kế nữ lúc trước đúng là có tiếp xúc thân thể với Mạnh Phong, không gả cho hắn thì không thể gả cho ai.
Nghĩ đến đây, Liễu phu nhân thật sự tức giận đến đau gan, sao bà lại có đứa con gái ngốc như vậy? Lại có ý tưởng ác độc như vậy.
Liễu Thị lang nghe thấy lời Liễu phu nhân, giật nảy người, đau lòng nói: “Hà Nhi sao lại hồ đồ như thế? Nó không sợ bị người phát hiện sẽ mất thanh danh sao?”
Liễu phu nhân sau khi nghe xong, không khỏi nhắm mắt, chỉ cảm thấy cái trán bị chọc đau.
Bà biết trượng phu yêu chiều con gái nhỏ, đứng lập trường bản thân là kế thất phu nhân, điều này quả thật là rất có lợi với bà, bà cũng vui vẻ.
Nhưng bà không ngờ, trượng phu lại chiều con gái thành như vậy, điêu ngoa tùy hứng, to gan lớn mật, càng không ngờ tới loại tình huống này, thế nhưng ông ta còn muốn bảo vệ con gái nhỏ, chứ không phải giáo dục nàng.
Liễu phu nhân trong lòng đột nhiên vô cùng hối hận, thế nhưng để con gái được nuông chiều bị tính tình như vậy, còn không bằng lúc trước để con bé và trưởng nữ ở nhà cũ thành Vị cho lão thái thái cùng giáo dục nuôi dưỡng, ít nhất tính cách này của trưởng nữ mặc dù không khéo léo đon đả, nhưng lại chất phác khiến nam nhân thích, Mạnh Phong chẳng phải thích tính khí của nàng nên thường xuyên háo hức mang đồ đến đây sao?
“Lão gia, hiện tại không phải thời điểm nói cái này, kiệu hoa tới đón tân nương tử sắp tới rồi, đến lúc đó không thể để người ta nhìn ra cái gì khác thường, bằng không trong phủ chúng ta sẽ mất mặt .” Liễu phu nhân nhẫn nại nói với trượng phu.
Liễu thị lang gật đầu, lúc này cũng nghĩ đến nếu chuyện tỷ muội thay nhau gả đi bị người đời biết, chỉ sợ thanh danh Liễu phủ sẽ mất hết .
Khi hai vợ chồng vội vàng tới, trong khuê phòng của Liễu Thanh Đồng, mấy nha hoàn vây quanh Liễu Thanh Hà mặc một thân đồ cưới, để phòng ngừa nàng ta làm ra chuyện gì.
Mà Liễu Thanh Đồng ngây ngô được người ta đỡ, mặc dù đã được người khác ép cứu tỉnh, nhưng thần trí vẫn có chút mơ hồ, thân thể mềm nhũn bị một nha hoàn ôm, mí mắt buông nửa.
Nha hoàn ôm Liễu Thanh Đồng kia không phải nha hoàn bên cạnh Liễu Thanh Đồng, mà là Đại nha đầu bên cạnh Liễu phu nhân.
Ban nãy ở trong trong phòng phát hiện Liễu Thanh Đồng hôn mê, Liễu phu nhân biết không xong rồi, liền kêu nha hoàn tâm phúc cùng bà tử trông coi ở đây, bà đích thân đi nói với lão gia.
Nha hoàn tuân theo chỉ dẫn của Liễu phu nhân đỡ Liễu Thanh Đồng bị hôn mê bất tỉnh trong phòng ra, nghĩ cách cứu nàng tỉnh.
Mà mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Liễu Thanh Đồng lúc này cũng còn đang hôn mê bên trong, đều bị cho uống thuốc, chỉ có một người duy nhất không hôn mê đang đứng trong góc hoảng sợ run rẩy, đây là nha hoàn ngay từ đầu bị mua chuộc.
Tuy rằng không biết Liễu Thanh Hà sao làm được đến bước này, tuy nhiên quan sát thấy đâu vào đấy, có thể thấy đã lên kế hoạch đã lâu mới có thể chuốc thuốc tất cả mọi người, muốn lừa dối giấu diếm.
“Mẹ!” Mặt Liễu Thanh Hà đỏ lên, váy cưới trên người ở trên người nàng ta, trước ngực phồng lên, vạt áo có chút ngắn, đây là đồ cưới được làm riêng theo dáng người của Liễu Thanh Đồng, mặc ở trên người nàng đương nhiên có chút không phù hợp.
“Mẹ, mẹ vì sao phải như vậy? Con gái, con gái.
.
.
.
.
.” Vẻ mặt nàng đỏ bừng, kích động nói: “Con gái thật sự rất thích chàng, dựa vào cái gì tỷ tỷ có thể, con lại không được, con cũng muốn được gả đi --”
Còn chưa nói xong, liền bị một cái tát cắt ngang .
Người đánh nàng là Liễu Thanh Đồng ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bởi vì tác dụng thuốc, thân thể mềm nhũn vô lực, cái tát đó thậm chí còn không dùng đến 10% sức mạnh thông thường, nhưng nàng trời sinh thần lực, vẫn là khiến mặt Liễu Thanh Hà nhanh chóng sưng đỏ.
“Thanh Đồng!” Liễu Thị lang nhất thời giận dữ, “Con là tỷ tỷ, sao có thể đánh muội muội?”
Liễu Thanh Đồng híp mắt, một hồi lâu mới nhận ra đây là phụ thân, giọng mềm nhũn kêu một tiếng cha, muốn nói cái gì, nhưng bởi vì vô lực khó có thể thành lời, nhưng trong mắt nàng đã có thất vọng với ông.
Lúc này, Liễu Thanh Hà bị quăng một cái tát cũng phản ứng lại, nàng vỗ khuôn mặt sưng đỏ, nhất thời nổi trận lôi đình, “Tỷ cũng dám đánh ta? Tỷ là cái thá gì vậy? Chỉ là một con nhà quê lớn lên ở nông thôn! Cũng dám đánh ta?” Nàng trông giống như một con quỷ, muốn nhào về phía tỷ tỷ.
Liễu phu nhân vội vàng bước tới ngăn nàng lại, thấy vẻ mặt con gái nhìn trưởng nữ đầy căm hận, lòng bà như vỡ òa, theo bản năng bà cũng đưa tay lên ....