Sủng Thê Như Lệnh
Chương 238
Lúc A Uyển tới thỉnh an Thụy vương phi thì nghe đươc tin Quận vương phi Tĩnh Nam sinh non.
Lúc ấy, ma ma quản sự bên ngoài nhận được tin liền tới nói cho Thụy vương phi, Thụy vương phi nghĩ tới tình nghĩa lúc trước của Trưởng Công chúa Khang Nghi và Quận vương phi Tĩnh Nam, cũng như tình cảm của A Uyển và Tam cô nương phủ Quận vương Tĩnh Nam Vệ Châu, liền quyết định nói việc này cho nàng. Cho nên khi A Uyển tới thỉnh an, Thụy vương phi liền đề cập tới chuyện này.
“Nghe nói Quận vương phi Tĩnh Nam sơ ý trượt chân ngã, hài tử trong bụng đã được sáu tháng, không ngờ lại sảy, hơn nữa đó còn là nam hài.”
Thụy vương phi thổn thức không thôi, tuy Quận vương Tĩnh Nam có hai đứa con vợ cả, con vợ lẽ cũng có vài đứa, cũng không thiếu nhi tử, nhưng đứa bé bị sảy mất, vẫn khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
A Uyển nhíu mày, nói hùa theo, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ.
Đã mang thai sáu tháng rồi, xung quanh có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy, sao có thể sơ ý ngã được? Tuy nàng không muốn nghĩ xấu cho người trong cuộc, nhưng nghĩ tới thủ đoạn chèn ép con riêng của vị Quận vương phi Tĩnh Nam trẻ tuổi, xinh đẹp này, nàng cảm thấy sợ rằng chuyện này không phải ngoài ý muốn.
Sau đó lại nghe Thụy vương phi uyển chuyển nói:
“Còn nữa, nghe nói lúc ấy Thế tử phi Quận vương Tĩnh Nam và Tam cô nương Vệ Châu cũng ở đó, không biết tình huống lúc đó là như thế nào.”
A Uyển lại cau mày, sao lại liên quan tới Mạc Phỉ và Vệ Châu?
Tuy trong lòng thấy khó hiểu, nhưng nàng cũng cho người đi tìm hiểu, phát hiện bên ngoài không có tin đồn gì về phủ Tĩnh Nam Quận vương, nên cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy rằng không biết tại sao Quận vương phi Tĩnh Nam lại sinh non, nếu liên quan đến việc tranh đấu ở hậu viện thì cũng là chuyện xấu trong nhà, cho dù Quận vương phi Tĩnh Nam không muốn kế nữ được yên, nhưng chắc cũng không đến mức phá hủy thanh danh của Vệ Châu. Dù sao bà ta cũng có nữ nhi, vì thanh danh của nữ nhi, bà ta sẽ không động tới thanh danh của Vệ Châu, chỉ có thể cố gắng giúp giữ gìn, không để liên lụy đến nữ nhi của mình. Nhưng, ngoài điều này ra, là một đương gia chủ mẫu, muốn tra tấn một tiểu cô nương chưa xuất giá thì có rất nhiều cách.
Lúc A Uyển đang không đoán ra chuyện của phủ Quận vương Tĩnh Nam thì Vệ Châu đã tự tìm tới cửa.
Từ khi A Uyển gả vào phủ Thụy vương, số lần Vệ Châu tới tìm A Uyển có thể đếm được trên đầu ngón tay, lý do không chỉ vì Vệ Châu là cô nương chưa xuất giá, không nên ra ngoài, hơn nữa nàng ta còn có một nỗi sợ không tên với Vệ Huyên. A Uyển cũng nhận ra Vệ Huyên không thích đường muội cách năm đời này, cũng không biết Vệ Châu chọc gì hắn, chỉ sợ với tình tình của hắn sẽ khiến Vệ Châu không thoải mái, nên A Uyển cũng không thường xuyên gọi Vệ Châu đến phủ Thụy vương chơi.
Chắc là Vệ Châu cũng muốn tránh Vệ Huyên, cho nên mấy tháng nay cũng không tới phủ Thụy vương, nhưng sao hôm nay lại tới? Linh tính của A Uyển mách bảo là có liên quan tới việc Quận vương phi Tĩnh Nam sinh non.
Đến khi gặp Vệ Châu, A Uyển nhìn thấy tiểu cô nương gầy gò, xanh xao, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao nàng ấy lại gầy đến vậy? Sự u ám giữa chân mày, khiến khuôn mặt của nàng vốn tròn lại nhọn ra, không còn sự trẻ con, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại xinh đẹp hơn.
“Biểu tỷ……”
Vệ Châu nhìn thấy A Uyển, liền rơi nước mắt.
A Uyển vội vàng ôm nàng ấy, lấy khăn lau mặt cho nàng ấy, dịu dàng nói:
“Châu nhi sao vậy? Có phải thấy khó chịu ở đâu không? Nói với biểu tỷ đi.”
Vệ Châu chỉ yên lặng khóc, sau đó bụm mặt nức nở.
A Uyển thấy nàng chỉ khóc mà không nói gì, tuy hơi sốt ruột, nhưng nghĩ nếu có thể khóc được thì cũng tốt, liền cho người hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, còn mình ngồi bên cạnh nàng ấy.
Vệ Châu khóc rất lâu, đến khi hai mắt sưng đỏ, khóc không ra tiếng thì mới ngừng khóc. Khi thấy ánh mắt quan tâm của A Uyển, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, đến khi A Uyển dỗ một lúc thì mới dừng lại.
A Uyển vội cho nha hoàn bưng nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào cho nàng ấy lau mặt, dịu dàng nói, “Châu nhi sao vậy? Có chuyện gì thì nói với biểu tỷ đi.”
Vệ Châu chườm khăn lên mắt, im lặng một lát, mới nói:
“Biểu tỷ đã nghe chuyện của mẹ kế muội chưa?”
A Uyển nhẹ nhàng đáp, bưng một chén canh nóng, khuyên nhủ:
“Trời lạnh, uống canh trước đã, tránh bị bệnh.”
“Bị bệnh thì tốt rồi, dù sao cũng không có ai quan tâm.”
Vệ Châu mạnh miệng nói.
A Uyển nhìn nữ hài tử mới mười một tuổi, phát hiện càng ngày nàng ấy càng hận đời, đã không còn là nữ hài mà nàng đã ôm vào lòng bảo vệ nữa trong trí nhớ, trong lòng khẽ thở dài, tiếc hận không thôi, rồi lại không thể nề hà.
“Muội nói gì vậy?”
Giọng này lạnh lùng, “Chẳng lẽ ca ca muội không quan tâm? Mẹ tỷ không quan tâm? Tỷ không quan tâm?”
Vệ Châu phát hiện giọng nàng đầy tức giận, vội lấy khăn nóng đang chườm mắt xuống, đỏ mắt nhìn nàng, khàn giọng nói:
“Biểu tỷ, tỷ đừng giận, muội không có ý đó.”
“Vậy uống chén canh trước đã.”
Vệ Châu ngoan ngoãn nhận lấy, từ từ uống.
Uống xong một chén canh nóng, tâm trạng của Vệ Châu đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, nói với A Uyển:
“Muội chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại bà ta, là bà ta tự sơ ý té ngã, nhưng lại nói là muội và đại tẩu hại bà ta, đại tẩu bị bà ta chọc tức đến mức ngã bệnh. Hôm qua Đại Trưởng Công chúa Khánh An qua phủ thăm đại tẩu, muội……”
Nàng lại không nhịn được che mặt, “Đại ca không tin muội, còn mắng muội trước mặt phụ thân.”
A Uyển thấy nàng ấy khó chịu, liền ôm nàng ấy vào lòng, “Nói bậy nào, đương nhiên là muội hiểu lầm ý của Đại ca muội.”
Trong lòng cũng cảm thấy, xưa nay Vệ Quân là một quân tử, không giỏi tranh cãi với người khác, sợ là lúc ấy cũng không còn cách nào khác?
“Đúng vậy, Đại Trưởng Công chúa Khánh An còn chỉ trích đại ca không chăm sóc tốt đại tẩu, đại ca bị kẹp ở giữa nữ nhân kia và đại tẩu, không biết làm sao, chỉ có thể im lặng chấp nhận.”
Nói tới đây, trong mắt nàng ấy thoáng hiện lên sự hận thù, nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
Trong chuyện này, A Uyển cũng chỉ là người ngoài, không tiện nói gì, nên chỉ có thể an ủi nàng ấy vài câu, hoặc là nghĩ cách để nàng ấy có thể rời khỏi căn nhà đó, tránh để bị Quận vương phi Tĩnh Nam hãm hại. Về điểm này, mẹ Công chúa nhà nàng làm được rất tốt, thường tìm cớ cho người đi đón Vệ Châu về phủ chơi, tiếc là sang năm, Quận vương phi Tĩnh Nam lấy cớ Vệ Châu đã lớn, phải ở nhà học nữ hồng, việc quản gia, Vệ Châu dần dần không đi nữa.
Cho nên hôm nay lúc nàng đau lòng, có thể tới tìm mình, trong lòng A Uyển cũng rất bất ngờ. Tiếc là, tuy mẹ con nàng thương Vệ Châu, nhưng dù sao cũng chỉ là người ngoài, không tiện nhúng tay vào việc của phủ Quận vương Tĩnh Nam, cho dù Quận vương phi Tĩnh Nam lén đối xử không tốt với Vệ Châu thế nào, nhưng lấy danh nghĩa là mẫu thân, mẹ con nàng không thể can thiệp, chỉ có thể cố gắng giúp đỡ.
Khi tâm trạng của Vệ Châu bình tĩnh hơn, A Uyển liền hỏi:
“Đại tẩu muội không sao chứ?”
Nói xong, ít nhiều gì A Uyển cũng thấy hơi mất tự nhiên, đây là tình địch trước kia, tuy chỉ vì hiểu lầm mà nên mới thành tình địch, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy, không thể gọi là tình địch được.
Nếu người mà Mạc Phỉ nhớ thương trước kia không phải là Vệ Huyên, A Uyển cũng sẽ cảm thấy nàng ấy rất đáng thương.
Cho nên, vì sự hiểu lầm này, A Uyển luôn tránh chuyện của Mạc Phỉ, từ khi Mạc Phỉ gả vào phủ Quận vương Tĩnh Nam, A Uyển cũng không gặp lại nàng ấy, bây giờ lại nghe được tin về nàng ấy, trong lòng rất kỳ lạ.
Vệ Châu nhíu này, sau khi do dự, rồi nói:
“Cũng không sao, thái y nói uống mấy thang thuốc là ổn.”
Trong lòng không thích tính cách nhu nhược của Mạc Phỉ, nhưng mấy ngày trước Đại Trưởng Công chúa Khánh An cường thế, đến cả nữ nhân kia cũng phải tránh, lại khiến nàng ý thức được, Mạc Phỉ mềm yếu một chút cũng không quan trọng, nàng ta có một tổ mẫu lợi hại, quả thật có thể để nàng ta ngồi vững vị trí Thế tử phi.
Còn về việc tại sao lại có hôn sự này, tuy Vệ Châu không rõ về quá trình lắm, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc, nên cũng hơi kháng cự với Mạc Phỉ.
A Uyển thấy sắc mặt nàng ấy hơi thay đổi, trong lòng không khỏi suy ngẫm, chẳng lẽ nàng ấy còn canh cánh trong lòng lý do Mạc Phỉ gả qua đó? Với tính cách của Vệ Quân và Vệ Hủ, sợ là sẽ không nói rõ chuyện đêm Tết Nguyên tiêu hôm đó với nàng ấy, sợ nàng ấy sẽ hành động bốc đồng, phá hỏng mối quan hệ giữa chị dâu em chồng với Mạc Phỉ.
Không thấy vướng mắc về bệnh của Mạc Phỉ nữa, A Uyển liền chuyển đề tài, hỏi thăm tình hình người trong nhà nàng ấy.
Hôm nay Vệ Châu tới, chỉ là muốn đến tìm A Uyển trò chuyện, trong lòng nàng, A Uyển vẫn là Đại tỷ tỷ ôm nàng an ủi lúc mẫu thân qua đời năm đó, cho dù càng ngày càng xa nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn không muốn rời xa, lúc buồn thì vẫn nghĩ đến nàng ấy.
“Mẹ kế sinh non, phụ thân nổi trận lôi đình, bị mẹ kế xúi giục, tưởng muội và Đại tẩu hại bà ta sinh non, lúc ấy phụ thân vô cùng tức giận, kêu đại ca tới trách mắng, còn nhốt muội lại. Sau đó…… Đại tẩu bị tức đến bệnh, Đại Trưởng công chúa Khánh An tới, nói chuyện với phụ thân, phụ thân mới bỏ lệnh cấm túc muội.”
Nàng ấy mím môi, khuôn mặt xanh xoa hiện lên vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng lại đè nén xuống, “Muội biết phụ thân đã quên mẫu thân, trong lòng chỉ có nữ nhân kia, nhưng bọn muội đều là con ông ấy, sao ông chỉ có thể tin lời một phía, rồi định tội bọn muội?”
Nói tới đây, sắc mặt nàng ảm đạm.
A Uyển vỗ về nàng, chỉ có thể nói:
“Nhị ca tin muội không?”
Nàng không đề cập tới Vệ Quân, chỉ nói tới Vệ Hủ.
Rốt cuộc Vệ Châu cũng cười, “Có, Nhị ca nói tin muội.”
A Uyển cũng cười, Vệ Quân quá quân tử, tuy trong lòng biết không phải Vệ Châu làm, nhưng trước mặt cha mẹ, tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, không phản kháng tranh luận, sợ là lúc ấy vì bảo vệ Vệ Châu, sợ nàng hành động bốc đồng, nên mới trách cứ nàng, khiến Vệ Châu cho rằng Vệ Quân không tin nàng, nên mới đau lòng như thế. Còn Vệ Hủ lại là người cứng đầu, dám tranh luận với phụ thân, trong lòng cũng không thích mẹ kế kia, cho nên sẽ che chở muội muội.
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Vệ Châu kể lại, A Uyển cũng tưởng tưởng ra được mọi chuyện.
Có thể nói hết với A Uyển, lại được A Uyển kiên nhẫn an ủi, Vệ Châu cũng không còn muộn phiền, rốt cuộc cũng nở nụ cười, khiến nha hoàn đi theo Vệ Châu tới đây cũng thở phào.
Lúc này, Thanh Nhã bưng chè ngân nhĩ trứng sữa phòng bếp nhỏ đã làm xong tới, A Uyển thấy thế, liền nói với nàng:
“Tỷ hơi đói bụng, Châu nhi ăn cùng tỷ đi, chè này đã bỏ thêm đường phèn, không biết muội có thích không.”
Vệ Châu cười nói:
“Biểu tỷ quên rồi sao, muội cũng thích ăn ngọt, nhưng không thể quá ngọt
Sau khi ăn một miếng chè ngân nhĩ trứng sữa, mùi vị thơm ngọt đó ngấm vào tận tim, cuối cùng cũng khiến nàng nở nụ cười ngọt ngào.
Hai người ăn chè ngân nhĩ trứng sữa, trò chuyện với nhau, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua.
Lúc nha hoàn tới bẩm báo Vệ Huyên đã về, suýt chút nữa Vệ Châu đã nhảy dựng lên.
Vệ Châu nhìn thấy người mặc trang phục màu đen của Vệ cấm quân đi vào, khi cặp mắt như đao kia liếc qua, Vệ Châu cảm thấy trái tim mình như nhảy lên.
Nàng cảm thấy, Vệ Huyên không thích mình, thậm chí còn có sát ý với nàng, như vậy nếu không cẩn thận, hắn sẽ tàn nhẫn bẻ gãy cổ nàng. Cũng vì cảm giác này quá kinh khủng, nên nàng luôn không dám xuất hiện cùng một chỗ với hắn, hận không thể trốn hắn thật xa.
Trong lòng nàng hơi hối hận, không nên tham lam sự ấm áp, thoải mái ở đây, mà quên mất sự tồn tại của người này.
Vệ Châu và Vệ Huyên là đường huynh muội cách năm đời, thật ra không cần kiêng dè nhiều như vậy, nhưng mà lúc này da đầu Vệ Châu tê dại, hận không thể rời đi, chân tay không khỏi co lại.
“Chàng về rồi.”
A Uyển cười nói với hắn:
“Hiếm lắm hôm nay Châu nhi mới qua đây trò chuyện với thiếp.”
Vệ Huyên thờ ơ đáp, lại cúi đầu liếc nhìn tiểu cô nương, bước vào nội thất.
Sau khi Vệ Châu thấy Vệ Huyên rời đi, vội nói:
“Biểu tỷ, muội về trước, hôm khác lại đến tìm tỷ.”
Nói rồi, trong lòng nàng lại hơi thấp thỏm, quyết định sau này ít nên tới đây.
A Uyển biết nàng ấy sợ Vệ Huyên, cũng không giữ nàng ấy lại, cho người đưa nàng tráp điểm tâm trong cung thưởng, rồi để Thanh Nhã tiễn nàng ấy ra ngoài.
Sau khi tiễn Vệ Châu, A Uyển vào nội thất, thấy Vệ Huyên đã thay áo suông bằng tơ lụa màu đỏ sẫm, lười biếng ngồi trên kháng sát cửa sổ, lúc thấy nàng vào, thờ ơ nhìn nàng, sau đó xoay người, như không muốn nhìn thấy nàng.
A Uyển không khỏi thích thú, ngồi bên cạnh hắn, ôm cái gối lười nàng làm vào lòng, nói với hắn:
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Không có chuyện gì thì về.”
“Không vui à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Không thích bọn họ, ngụy quân tử, nội tâm gian xảo, tiểu nhân nhiều mưu kế.”
Hắn độc miệng bình luận về mấy huynh muội Vệ Quân.
Ngụy quân tử là chỉ Vệ Quân, gian xảo là chỉ Vệ Hủ, nhiều mưu kế là chỉ Vệ Châu sao? A Uyển nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói:
“Chàng thật độc miệng, sao lại nói người khác như vậy chứ? Vệ Quân là chính nhân quân tử, chẳng qua Vệ Hủ và Châu Nhi không có mẹ che chở, nếu không có nhiều mưu kế, sợ là đã sớm bị người khác hại chết.”
Vệ Huyên không cho là đúng, tiếp tục xoay người không để ý tới nàng.
Núi không nhường nàng thì nàng đành dời núi.
A Uyển dựa vào lưng hắn, ôm eo hắn, cười nói:
“Nhưng mà bọn họ có ra sao thì cũng không liên quan tới chúng ta mà, dù sao mọi người đều có cuộc sống riêng.”
Sắc mặt Vệ Huyên khá hơn, trong lòng biết nàng nói không sai, bây giờ ngoại trừ tình nghĩa của Trưởng Công chúa Khang Nghi và Quận vương phi Tĩnh Nam đã qua đời ra, đúng thật là A Uyển và mấy huynh muội Vệ Quân cũng không qua lại nhiều, dù sao mỗi người đều cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau. Nhưng nhìn thấy Vệ Châu dựa vào người A Uyển cười cười nói nói, trong lòng vẫn hơi để ý tới hành động kiếp trước của Vệ Châu, không đưa than vào ngày tuyết thì thôi, nhưng cũng không nên bỏ đá xuống giếng.
“Ta không thích bọn họ, sau này cách xa bọn họ một chút.”
Vệ Huyên nói, ôm nàng vào lòng, “Lập trường của chúng ta khác với phủ Quận vương Tĩnh Nam”
“Sao lại khác?”
A Uyển hỏi.
Vệ Huyên trợn mắy, nói:
“Gần đây Quận vương Tĩnh Nam lén tiếp xúc với mấy Hoàng tử, cho rằng ai cũng kẻ ngốc sao? Bây giờ Hoàng thượng toàn tâm toàn ý để ý tới chiến sự phía Bắc, lười phản ứng lại với ông ta, nếu để Hoàng thượng nhàn rỗi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
A Uyển nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài, thật sự không biết nên đánh giá Quận vương Tĩnh Nam thế nào.
“Được rồi, không nói về bọn họ nữa.”
Vệ Huyên chuyển chủ đề, “Sắp đến Tết rồi, lúc khai xuân, sợ là phía Bắc sẽ nổ ra chiến tranh, đến lúc đó……”
Hắn do dự một lát, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của A Uyển, không nói cái gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Hai người cùng nằm trên kháng, san sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau.
****
Tới rồi ngày 26 tháng Chạp, trong cung phong bút, các nha bộ cũng phong ấn, ngày càng có không khí Tết.
Tuy rằng mùa đông năm nay phía Bắc có chiến sự, nhưng đối với bá tánh trong kinh thành mà nói, những chuyện đó quá xa vời với họ, nên đón Tết thì vẫn phải đón Tết, việc nên làm thì vẫn phải làm, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều ngập tràn niềm vui.
So với những bá tánh chỉ quan tâm cuộc sống của mình, dưới sự ảnh hưởng của Văn Đức Đế, các quan đại thần đã kiềm chề rất nhiều, không dám ầm ĩ, hành động cũng rất khiêm tốn.
Ngày 30, các chủ tử phủ Thụy Vương đều tiến cung dự cung yến.
Cung yến vẫn tổ chức ở Giao Thái Điện, nhưng sắc mặt Văn Đức Đế lạnh nhạt, khiến những người dự cung yến đêm giao thừa đều thấy rất khổ, không ai dám lớn tiếng, ít cười nói hơn năm ngoái, ngay cả Hoàng trưởng tôn làm mấy hành động đáng yêu cũng chỉ chọc Hoàng đế cười vài tiếng, không có thêm phản ứng gì khác.
A Uyển vẫn không chạm vào đồ ăn trong bữa tiệc như năm ngoái, lén ngắm nhìn trong điện, đúng lúc thấy ánh mắt của Mạc Phỉ ở chỗ Tĩnh Nam Quận vương đằng xa, liền đưa tay nhéo hông Vệ Huyên.
Cơ bắp Vệ Huyên hơi cứng lại, trên mặt lại vô cảm, chỉ quay đầu nhìn nàng, như đang hỏi nàng làm gì.
A Uyển cũng ngồi rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn qua, thấy Mạc Phỉ đã thu hồi ánh mắt, cúi đầu ngồi bên cạnh Vệ Quân, Vệ Quân đang cúi đầu nói chuyện với nàng ấy, trông có vẻ không khí cũng không tệ lắm, khiến nàng không khỏi chớp mắt.
Có lẽ hai người này kết thành phu thê, thật ra không có tệ như trong tưởng tượng.
Cung yến kết thúc trong không khí trầm lặng.
Sau cung yến là mùng 1 bận rộnmùng 2 về nhà mẹ đẻ thăm nhạc phụ, nhạc mẫu, mùng 3 là bắt đầu các loại tiệc rượu nhạc kịch, tưng bừng như vậy đến Tết Nguyên tiêu.
Qua Tết Nguyên tiêu, cũng coi như là kết thúc năm nay, cuối cùng A Uyển cũng có thể ngủ thoải mái.
Nhưng, còn chưa ra Giêng, triều hội, Văn Đức Đế bổ nhiệm Vệ Huyên chức Tiên phong, phái hắn tới thành Minh Thủy - một trong những pháo đài quân sự ở phía Bắc.
Thánh chỉ vừa ban, cả triều đều kinh hãi.
Lúc ấy, ma ma quản sự bên ngoài nhận được tin liền tới nói cho Thụy vương phi, Thụy vương phi nghĩ tới tình nghĩa lúc trước của Trưởng Công chúa Khang Nghi và Quận vương phi Tĩnh Nam, cũng như tình cảm của A Uyển và Tam cô nương phủ Quận vương Tĩnh Nam Vệ Châu, liền quyết định nói việc này cho nàng. Cho nên khi A Uyển tới thỉnh an, Thụy vương phi liền đề cập tới chuyện này.
“Nghe nói Quận vương phi Tĩnh Nam sơ ý trượt chân ngã, hài tử trong bụng đã được sáu tháng, không ngờ lại sảy, hơn nữa đó còn là nam hài.”
Thụy vương phi thổn thức không thôi, tuy Quận vương Tĩnh Nam có hai đứa con vợ cả, con vợ lẽ cũng có vài đứa, cũng không thiếu nhi tử, nhưng đứa bé bị sảy mất, vẫn khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
A Uyển nhíu mày, nói hùa theo, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ.
Đã mang thai sáu tháng rồi, xung quanh có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ như vậy, sao có thể sơ ý ngã được? Tuy nàng không muốn nghĩ xấu cho người trong cuộc, nhưng nghĩ tới thủ đoạn chèn ép con riêng của vị Quận vương phi Tĩnh Nam trẻ tuổi, xinh đẹp này, nàng cảm thấy sợ rằng chuyện này không phải ngoài ý muốn.
Sau đó lại nghe Thụy vương phi uyển chuyển nói:
“Còn nữa, nghe nói lúc ấy Thế tử phi Quận vương Tĩnh Nam và Tam cô nương Vệ Châu cũng ở đó, không biết tình huống lúc đó là như thế nào.”
A Uyển lại cau mày, sao lại liên quan tới Mạc Phỉ và Vệ Châu?
Tuy trong lòng thấy khó hiểu, nhưng nàng cũng cho người đi tìm hiểu, phát hiện bên ngoài không có tin đồn gì về phủ Tĩnh Nam Quận vương, nên cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy rằng không biết tại sao Quận vương phi Tĩnh Nam lại sinh non, nếu liên quan đến việc tranh đấu ở hậu viện thì cũng là chuyện xấu trong nhà, cho dù Quận vương phi Tĩnh Nam không muốn kế nữ được yên, nhưng chắc cũng không đến mức phá hủy thanh danh của Vệ Châu. Dù sao bà ta cũng có nữ nhi, vì thanh danh của nữ nhi, bà ta sẽ không động tới thanh danh của Vệ Châu, chỉ có thể cố gắng giúp giữ gìn, không để liên lụy đến nữ nhi của mình. Nhưng, ngoài điều này ra, là một đương gia chủ mẫu, muốn tra tấn một tiểu cô nương chưa xuất giá thì có rất nhiều cách.
Lúc A Uyển đang không đoán ra chuyện của phủ Quận vương Tĩnh Nam thì Vệ Châu đã tự tìm tới cửa.
Từ khi A Uyển gả vào phủ Thụy vương, số lần Vệ Châu tới tìm A Uyển có thể đếm được trên đầu ngón tay, lý do không chỉ vì Vệ Châu là cô nương chưa xuất giá, không nên ra ngoài, hơn nữa nàng ta còn có một nỗi sợ không tên với Vệ Huyên. A Uyển cũng nhận ra Vệ Huyên không thích đường muội cách năm đời này, cũng không biết Vệ Châu chọc gì hắn, chỉ sợ với tình tình của hắn sẽ khiến Vệ Châu không thoải mái, nên A Uyển cũng không thường xuyên gọi Vệ Châu đến phủ Thụy vương chơi.
Chắc là Vệ Châu cũng muốn tránh Vệ Huyên, cho nên mấy tháng nay cũng không tới phủ Thụy vương, nhưng sao hôm nay lại tới? Linh tính của A Uyển mách bảo là có liên quan tới việc Quận vương phi Tĩnh Nam sinh non.
Đến khi gặp Vệ Châu, A Uyển nhìn thấy tiểu cô nương gầy gò, xanh xao, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao nàng ấy lại gầy đến vậy? Sự u ám giữa chân mày, khiến khuôn mặt của nàng vốn tròn lại nhọn ra, không còn sự trẻ con, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại xinh đẹp hơn.
“Biểu tỷ……”
Vệ Châu nhìn thấy A Uyển, liền rơi nước mắt.
A Uyển vội vàng ôm nàng ấy, lấy khăn lau mặt cho nàng ấy, dịu dàng nói:
“Châu nhi sao vậy? Có phải thấy khó chịu ở đâu không? Nói với biểu tỷ đi.”
Vệ Châu chỉ yên lặng khóc, sau đó bụm mặt nức nở.
A Uyển thấy nàng chỉ khóc mà không nói gì, tuy hơi sốt ruột, nhưng nghĩ nếu có thể khóc được thì cũng tốt, liền cho người hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, còn mình ngồi bên cạnh nàng ấy.
Vệ Châu khóc rất lâu, đến khi hai mắt sưng đỏ, khóc không ra tiếng thì mới ngừng khóc. Khi thấy ánh mắt quan tâm của A Uyển, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, đến khi A Uyển dỗ một lúc thì mới dừng lại.
A Uyển vội cho nha hoàn bưng nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào cho nàng ấy lau mặt, dịu dàng nói, “Châu nhi sao vậy? Có chuyện gì thì nói với biểu tỷ đi.”
Vệ Châu chườm khăn lên mắt, im lặng một lát, mới nói:
“Biểu tỷ đã nghe chuyện của mẹ kế muội chưa?”
A Uyển nhẹ nhàng đáp, bưng một chén canh nóng, khuyên nhủ:
“Trời lạnh, uống canh trước đã, tránh bị bệnh.”
“Bị bệnh thì tốt rồi, dù sao cũng không có ai quan tâm.”
Vệ Châu mạnh miệng nói.
A Uyển nhìn nữ hài tử mới mười một tuổi, phát hiện càng ngày nàng ấy càng hận đời, đã không còn là nữ hài mà nàng đã ôm vào lòng bảo vệ nữa trong trí nhớ, trong lòng khẽ thở dài, tiếc hận không thôi, rồi lại không thể nề hà.
“Muội nói gì vậy?”
Giọng này lạnh lùng, “Chẳng lẽ ca ca muội không quan tâm? Mẹ tỷ không quan tâm? Tỷ không quan tâm?”
Vệ Châu phát hiện giọng nàng đầy tức giận, vội lấy khăn nóng đang chườm mắt xuống, đỏ mắt nhìn nàng, khàn giọng nói:
“Biểu tỷ, tỷ đừng giận, muội không có ý đó.”
“Vậy uống chén canh trước đã.”
Vệ Châu ngoan ngoãn nhận lấy, từ từ uống.
Uống xong một chén canh nóng, tâm trạng của Vệ Châu đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, nói với A Uyển:
“Muội chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại bà ta, là bà ta tự sơ ý té ngã, nhưng lại nói là muội và đại tẩu hại bà ta, đại tẩu bị bà ta chọc tức đến mức ngã bệnh. Hôm qua Đại Trưởng Công chúa Khánh An qua phủ thăm đại tẩu, muội……”
Nàng lại không nhịn được che mặt, “Đại ca không tin muội, còn mắng muội trước mặt phụ thân.”
A Uyển thấy nàng ấy khó chịu, liền ôm nàng ấy vào lòng, “Nói bậy nào, đương nhiên là muội hiểu lầm ý của Đại ca muội.”
Trong lòng cũng cảm thấy, xưa nay Vệ Quân là một quân tử, không giỏi tranh cãi với người khác, sợ là lúc ấy cũng không còn cách nào khác?
“Đúng vậy, Đại Trưởng Công chúa Khánh An còn chỉ trích đại ca không chăm sóc tốt đại tẩu, đại ca bị kẹp ở giữa nữ nhân kia và đại tẩu, không biết làm sao, chỉ có thể im lặng chấp nhận.”
Nói tới đây, trong mắt nàng ấy thoáng hiện lên sự hận thù, nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
Trong chuyện này, A Uyển cũng chỉ là người ngoài, không tiện nói gì, nên chỉ có thể an ủi nàng ấy vài câu, hoặc là nghĩ cách để nàng ấy có thể rời khỏi căn nhà đó, tránh để bị Quận vương phi Tĩnh Nam hãm hại. Về điểm này, mẹ Công chúa nhà nàng làm được rất tốt, thường tìm cớ cho người đi đón Vệ Châu về phủ chơi, tiếc là sang năm, Quận vương phi Tĩnh Nam lấy cớ Vệ Châu đã lớn, phải ở nhà học nữ hồng, việc quản gia, Vệ Châu dần dần không đi nữa.
Cho nên hôm nay lúc nàng đau lòng, có thể tới tìm mình, trong lòng A Uyển cũng rất bất ngờ. Tiếc là, tuy mẹ con nàng thương Vệ Châu, nhưng dù sao cũng chỉ là người ngoài, không tiện nhúng tay vào việc của phủ Quận vương Tĩnh Nam, cho dù Quận vương phi Tĩnh Nam lén đối xử không tốt với Vệ Châu thế nào, nhưng lấy danh nghĩa là mẫu thân, mẹ con nàng không thể can thiệp, chỉ có thể cố gắng giúp đỡ.
Khi tâm trạng của Vệ Châu bình tĩnh hơn, A Uyển liền hỏi:
“Đại tẩu muội không sao chứ?”
Nói xong, ít nhiều gì A Uyển cũng thấy hơi mất tự nhiên, đây là tình địch trước kia, tuy chỉ vì hiểu lầm mà nên mới thành tình địch, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy, không thể gọi là tình địch được.
Nếu người mà Mạc Phỉ nhớ thương trước kia không phải là Vệ Huyên, A Uyển cũng sẽ cảm thấy nàng ấy rất đáng thương.
Cho nên, vì sự hiểu lầm này, A Uyển luôn tránh chuyện của Mạc Phỉ, từ khi Mạc Phỉ gả vào phủ Quận vương Tĩnh Nam, A Uyển cũng không gặp lại nàng ấy, bây giờ lại nghe được tin về nàng ấy, trong lòng rất kỳ lạ.
Vệ Châu nhíu này, sau khi do dự, rồi nói:
“Cũng không sao, thái y nói uống mấy thang thuốc là ổn.”
Trong lòng không thích tính cách nhu nhược của Mạc Phỉ, nhưng mấy ngày trước Đại Trưởng Công chúa Khánh An cường thế, đến cả nữ nhân kia cũng phải tránh, lại khiến nàng ý thức được, Mạc Phỉ mềm yếu một chút cũng không quan trọng, nàng ta có một tổ mẫu lợi hại, quả thật có thể để nàng ta ngồi vững vị trí Thế tử phi.
Còn về việc tại sao lại có hôn sự này, tuy Vệ Châu không rõ về quá trình lắm, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc, nên cũng hơi kháng cự với Mạc Phỉ.
A Uyển thấy sắc mặt nàng ấy hơi thay đổi, trong lòng không khỏi suy ngẫm, chẳng lẽ nàng ấy còn canh cánh trong lòng lý do Mạc Phỉ gả qua đó? Với tính cách của Vệ Quân và Vệ Hủ, sợ là sẽ không nói rõ chuyện đêm Tết Nguyên tiêu hôm đó với nàng ấy, sợ nàng ấy sẽ hành động bốc đồng, phá hỏng mối quan hệ giữa chị dâu em chồng với Mạc Phỉ.
Không thấy vướng mắc về bệnh của Mạc Phỉ nữa, A Uyển liền chuyển đề tài, hỏi thăm tình hình người trong nhà nàng ấy.
Hôm nay Vệ Châu tới, chỉ là muốn đến tìm A Uyển trò chuyện, trong lòng nàng, A Uyển vẫn là Đại tỷ tỷ ôm nàng an ủi lúc mẫu thân qua đời năm đó, cho dù càng ngày càng xa nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn không muốn rời xa, lúc buồn thì vẫn nghĩ đến nàng ấy.
“Mẹ kế sinh non, phụ thân nổi trận lôi đình, bị mẹ kế xúi giục, tưởng muội và Đại tẩu hại bà ta sinh non, lúc ấy phụ thân vô cùng tức giận, kêu đại ca tới trách mắng, còn nhốt muội lại. Sau đó…… Đại tẩu bị tức đến bệnh, Đại Trưởng công chúa Khánh An tới, nói chuyện với phụ thân, phụ thân mới bỏ lệnh cấm túc muội.”
Nàng ấy mím môi, khuôn mặt xanh xoa hiện lên vẻ tức giận, nhưng nhanh chóng lại đè nén xuống, “Muội biết phụ thân đã quên mẫu thân, trong lòng chỉ có nữ nhân kia, nhưng bọn muội đều là con ông ấy, sao ông chỉ có thể tin lời một phía, rồi định tội bọn muội?”
Nói tới đây, sắc mặt nàng ảm đạm.
A Uyển vỗ về nàng, chỉ có thể nói:
“Nhị ca tin muội không?”
Nàng không đề cập tới Vệ Quân, chỉ nói tới Vệ Hủ.
Rốt cuộc Vệ Châu cũng cười, “Có, Nhị ca nói tin muội.”
A Uyển cũng cười, Vệ Quân quá quân tử, tuy trong lòng biết không phải Vệ Châu làm, nhưng trước mặt cha mẹ, tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, không phản kháng tranh luận, sợ là lúc ấy vì bảo vệ Vệ Châu, sợ nàng hành động bốc đồng, nên mới trách cứ nàng, khiến Vệ Châu cho rằng Vệ Quân không tin nàng, nên mới đau lòng như thế. Còn Vệ Hủ lại là người cứng đầu, dám tranh luận với phụ thân, trong lòng cũng không thích mẹ kế kia, cho nên sẽ che chở muội muội.
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Vệ Châu kể lại, A Uyển cũng tưởng tưởng ra được mọi chuyện.
Có thể nói hết với A Uyển, lại được A Uyển kiên nhẫn an ủi, Vệ Châu cũng không còn muộn phiền, rốt cuộc cũng nở nụ cười, khiến nha hoàn đi theo Vệ Châu tới đây cũng thở phào.
Lúc này, Thanh Nhã bưng chè ngân nhĩ trứng sữa phòng bếp nhỏ đã làm xong tới, A Uyển thấy thế, liền nói với nàng:
“Tỷ hơi đói bụng, Châu nhi ăn cùng tỷ đi, chè này đã bỏ thêm đường phèn, không biết muội có thích không.”
Vệ Châu cười nói:
“Biểu tỷ quên rồi sao, muội cũng thích ăn ngọt, nhưng không thể quá ngọt
Sau khi ăn một miếng chè ngân nhĩ trứng sữa, mùi vị thơm ngọt đó ngấm vào tận tim, cuối cùng cũng khiến nàng nở nụ cười ngọt ngào.
Hai người ăn chè ngân nhĩ trứng sữa, trò chuyện với nhau, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua.
Lúc nha hoàn tới bẩm báo Vệ Huyên đã về, suýt chút nữa Vệ Châu đã nhảy dựng lên.
Vệ Châu nhìn thấy người mặc trang phục màu đen của Vệ cấm quân đi vào, khi cặp mắt như đao kia liếc qua, Vệ Châu cảm thấy trái tim mình như nhảy lên.
Nàng cảm thấy, Vệ Huyên không thích mình, thậm chí còn có sát ý với nàng, như vậy nếu không cẩn thận, hắn sẽ tàn nhẫn bẻ gãy cổ nàng. Cũng vì cảm giác này quá kinh khủng, nên nàng luôn không dám xuất hiện cùng một chỗ với hắn, hận không thể trốn hắn thật xa.
Trong lòng nàng hơi hối hận, không nên tham lam sự ấm áp, thoải mái ở đây, mà quên mất sự tồn tại của người này.
Vệ Châu và Vệ Huyên là đường huynh muội cách năm đời, thật ra không cần kiêng dè nhiều như vậy, nhưng mà lúc này da đầu Vệ Châu tê dại, hận không thể rời đi, chân tay không khỏi co lại.
“Chàng về rồi.”
A Uyển cười nói với hắn:
“Hiếm lắm hôm nay Châu nhi mới qua đây trò chuyện với thiếp.”
Vệ Huyên thờ ơ đáp, lại cúi đầu liếc nhìn tiểu cô nương, bước vào nội thất.
Sau khi Vệ Châu thấy Vệ Huyên rời đi, vội nói:
“Biểu tỷ, muội về trước, hôm khác lại đến tìm tỷ.”
Nói rồi, trong lòng nàng lại hơi thấp thỏm, quyết định sau này ít nên tới đây.
A Uyển biết nàng ấy sợ Vệ Huyên, cũng không giữ nàng ấy lại, cho người đưa nàng tráp điểm tâm trong cung thưởng, rồi để Thanh Nhã tiễn nàng ấy ra ngoài.
Sau khi tiễn Vệ Châu, A Uyển vào nội thất, thấy Vệ Huyên đã thay áo suông bằng tơ lụa màu đỏ sẫm, lười biếng ngồi trên kháng sát cửa sổ, lúc thấy nàng vào, thờ ơ nhìn nàng, sau đó xoay người, như không muốn nhìn thấy nàng.
A Uyển không khỏi thích thú, ngồi bên cạnh hắn, ôm cái gối lười nàng làm vào lòng, nói với hắn:
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Không có chuyện gì thì về.”
“Không vui à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Không thích bọn họ, ngụy quân tử, nội tâm gian xảo, tiểu nhân nhiều mưu kế.”
Hắn độc miệng bình luận về mấy huynh muội Vệ Quân.
Ngụy quân tử là chỉ Vệ Quân, gian xảo là chỉ Vệ Hủ, nhiều mưu kế là chỉ Vệ Châu sao? A Uyển nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói:
“Chàng thật độc miệng, sao lại nói người khác như vậy chứ? Vệ Quân là chính nhân quân tử, chẳng qua Vệ Hủ và Châu Nhi không có mẹ che chở, nếu không có nhiều mưu kế, sợ là đã sớm bị người khác hại chết.”
Vệ Huyên không cho là đúng, tiếp tục xoay người không để ý tới nàng.
Núi không nhường nàng thì nàng đành dời núi.
A Uyển dựa vào lưng hắn, ôm eo hắn, cười nói:
“Nhưng mà bọn họ có ra sao thì cũng không liên quan tới chúng ta mà, dù sao mọi người đều có cuộc sống riêng.”
Sắc mặt Vệ Huyên khá hơn, trong lòng biết nàng nói không sai, bây giờ ngoại trừ tình nghĩa của Trưởng Công chúa Khang Nghi và Quận vương phi Tĩnh Nam đã qua đời ra, đúng thật là A Uyển và mấy huynh muội Vệ Quân cũng không qua lại nhiều, dù sao mỗi người đều cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau. Nhưng nhìn thấy Vệ Châu dựa vào người A Uyển cười cười nói nói, trong lòng vẫn hơi để ý tới hành động kiếp trước của Vệ Châu, không đưa than vào ngày tuyết thì thôi, nhưng cũng không nên bỏ đá xuống giếng.
“Ta không thích bọn họ, sau này cách xa bọn họ một chút.”
Vệ Huyên nói, ôm nàng vào lòng, “Lập trường của chúng ta khác với phủ Quận vương Tĩnh Nam”
“Sao lại khác?”
A Uyển hỏi.
Vệ Huyên trợn mắy, nói:
“Gần đây Quận vương Tĩnh Nam lén tiếp xúc với mấy Hoàng tử, cho rằng ai cũng kẻ ngốc sao? Bây giờ Hoàng thượng toàn tâm toàn ý để ý tới chiến sự phía Bắc, lười phản ứng lại với ông ta, nếu để Hoàng thượng nhàn rỗi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
A Uyển nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài, thật sự không biết nên đánh giá Quận vương Tĩnh Nam thế nào.
“Được rồi, không nói về bọn họ nữa.”
Vệ Huyên chuyển chủ đề, “Sắp đến Tết rồi, lúc khai xuân, sợ là phía Bắc sẽ nổ ra chiến tranh, đến lúc đó……”
Hắn do dự một lát, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của A Uyển, không nói cái gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Hai người cùng nằm trên kháng, san sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau.
****
Tới rồi ngày 26 tháng Chạp, trong cung phong bút, các nha bộ cũng phong ấn, ngày càng có không khí Tết.
Tuy rằng mùa đông năm nay phía Bắc có chiến sự, nhưng đối với bá tánh trong kinh thành mà nói, những chuyện đó quá xa vời với họ, nên đón Tết thì vẫn phải đón Tết, việc nên làm thì vẫn phải làm, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều ngập tràn niềm vui.
So với những bá tánh chỉ quan tâm cuộc sống của mình, dưới sự ảnh hưởng của Văn Đức Đế, các quan đại thần đã kiềm chề rất nhiều, không dám ầm ĩ, hành động cũng rất khiêm tốn.
Ngày 30, các chủ tử phủ Thụy Vương đều tiến cung dự cung yến.
Cung yến vẫn tổ chức ở Giao Thái Điện, nhưng sắc mặt Văn Đức Đế lạnh nhạt, khiến những người dự cung yến đêm giao thừa đều thấy rất khổ, không ai dám lớn tiếng, ít cười nói hơn năm ngoái, ngay cả Hoàng trưởng tôn làm mấy hành động đáng yêu cũng chỉ chọc Hoàng đế cười vài tiếng, không có thêm phản ứng gì khác.
A Uyển vẫn không chạm vào đồ ăn trong bữa tiệc như năm ngoái, lén ngắm nhìn trong điện, đúng lúc thấy ánh mắt của Mạc Phỉ ở chỗ Tĩnh Nam Quận vương đằng xa, liền đưa tay nhéo hông Vệ Huyên.
Cơ bắp Vệ Huyên hơi cứng lại, trên mặt lại vô cảm, chỉ quay đầu nhìn nàng, như đang hỏi nàng làm gì.
A Uyển cũng ngồi rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn qua, thấy Mạc Phỉ đã thu hồi ánh mắt, cúi đầu ngồi bên cạnh Vệ Quân, Vệ Quân đang cúi đầu nói chuyện với nàng ấy, trông có vẻ không khí cũng không tệ lắm, khiến nàng không khỏi chớp mắt.
Có lẽ hai người này kết thành phu thê, thật ra không có tệ như trong tưởng tượng.
Cung yến kết thúc trong không khí trầm lặng.
Sau cung yến là mùng 1 bận rộnmùng 2 về nhà mẹ đẻ thăm nhạc phụ, nhạc mẫu, mùng 3 là bắt đầu các loại tiệc rượu nhạc kịch, tưng bừng như vậy đến Tết Nguyên tiêu.
Qua Tết Nguyên tiêu, cũng coi như là kết thúc năm nay, cuối cùng A Uyển cũng có thể ngủ thoải mái.
Nhưng, còn chưa ra Giêng, triều hội, Văn Đức Đế bổ nhiệm Vệ Huyên chức Tiên phong, phái hắn tới thành Minh Thủy - một trong những pháo đài quân sự ở phía Bắc.
Thánh chỉ vừa ban, cả triều đều kinh hãi.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực