Sủng Thê Như Lệnh
Chương 232
Sau khi biết Hoàng đế cũng muốn triệu Thẩm Khánh làm Phò mã, A Uyển trong lòng có chút bức thiết, thật sự là nóng lòng muốn Trưởng Công chúa Khang Bình lập tức hành động, sẽ bàn bạc quyết định hôn sự của Mạnh Hân và Thẩm Khánh.
Con rể tốt là phải nhanh tay nhanh mắt cướp được, ai cướp trước thì chính là của người đó.
Vệ Huyên hiếm khi thấy dáng vẻ tinh thần không yên như vậy của A Uyển, không khỏi trong lòng có chút ghen tuông, nói: “Nàng gấp cái gì? Hôn nhân đại sự của nha đầu ngốc kia đều có phụ mẫu nàng ta làm chủ cho rồi.” Chẳng lẽ là A Uyển bởi vì có trí tuệ hơn người, cho nên xem nha đầu ngốc Mạnh Hân kia thành vãn bối, vì vậy có bận tâm lo nghĩ hay sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Huyên không khỏi ở trong lòng đoán tuổi tác kiếp trước của A Uyển, chung quy cảm thấy không phải dạng rất lớn, hơn nữa là cô gái hương tiêu ngọc vẫn (1) ở tuổi hoa quý (2), mới khiến tính cách của nàng từ nhỏ đã như vậy. Hơn nữa, tính cách của nàng kiếp trước nếu không phải trời sinh như thế thì thân thể cũng nhất định rất kém, cần phải kiêng kỵ hỉ nộ ái ố (3), cho nên hồi nhỏ mới yên lặng như vậy, giống tiểu lão thái thái vô vị, chỉ là nếu trêu đùa một chút, rất nhanh cũng sẽ bị phá hủy, hiện ra vẻ sinh động, vẫn chưa thật sự giống lão nhân xế chiều sẽ có một loại tang thương và nhìn xa trông rộng lắng đọng theo năm tháng.
(2) tuổi hoa quý: tuổi giao giữa trẻ con và người lớn
(1) hương tiêu ngọc vẫn: chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh
(3) Hỷ nộ ái ố: chỉ trạng thái cảm xúc của đời người. Hỷ nghĩa là vui mừng, hoan hỷ; Nộ nghĩa là tức giận, bực tức; Ái nghĩa là yêu thương, yêu mến; Ố nghĩa là thù hận, căm ghét mức độ thậm tệ.
Trên người A Uyển không có năm tháng tang thương lắng đọng, chỉ có sức sống của người thiếu niên nên có, còn có thái độ làm người chín chắn của hai thế hệ, không giống với chút hiểu biết của họ.
“Chàng không hiểu.”
A Uyển nhìn hắn một cái, có thể nói trong lòng luôn đối đãi với Mạnh Hân giống như một vãn bối yêu quý? Hồi nhỏ vì sức khỏe mình không tốt tính cách trầm lặng, vẫn không thể ra khỏi nhà. Mà đứa nhỏ như Mạnh Hân, rõ ràng là thiên chi kiều nữ được sủng ái, nhưng từ trước đến nay không ghét bỏ cơ thể yếu đuối của nàng, thường xuyên qua đây cùng nàng nói chuyện giải sầu, tiểu cô nương tri kỷ đáng yêu như thế, nàng làm sao mà không yêu quý?
Cho nên, đương nhiên mong muốn nhìn thấy nàng có một chốn đi về tốt.
Ngay khi A Uyển đang ở trong phòng suy tư luẩn quẩn, thân thể đột nhiên bay lên cao, bị người ta bế bổng lên, trực tiếp ném vào ổ chăn đã được trải xong, sau đó người đó thuận theo mà đến ép dưới thân.
Khi đang bị hắn vừa hung hăng vừa mạnh mẽ tiến vào, A Uyển không nhịn được đấm hắn, “Nhẹ chút......”
“Không được nghĩ đến nàng ta nữa!” Hắn phóng nhẹ lực, nhưng giữ thân thể của nàng, làm cho nàng không thể di chuyển chút nào, thậm chí bắt nàng nhìn thẳng vào mình.
A Uyển chớp chớp đôi mắt mờ sương, hít một hơi thật sâu, nói với hắn: “Biết rồi, chỉ nghĩ tới chàng.”
Mặt mày thiếu niên nháy mắt nở rộ, thần sắc lộ ra một vẻ thỏa mãn và sung sướng, trở mình nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, thay đổi kiểu cùng nàng hoan hảo.
Sau đó, khi A Uyển mệt đến mức muốn ngủ, đột nhiên nàng lại mở to mắt, nói với hắn: “Không được, ngày mai thiếp sai người quay về phủ Công chúa hỏi mẹ thiếp một chút, xem dì Khang Bình có sắp xếp gì.”
Vệ Huyên: “......” Quả nhiên lời nữ nhân ở trên giường không thể tin tưởng!
Hôm sau, Vệ Huyên sớm tỉnh giấc, nhìn thấy người gối đầu lên khuỷu tay mình, đầu lông mày lại hiện lên mấy phần sung sướng, chỉ là vì nghĩ đến niềm vui gì đó mà nhanh chóng thu lại.
Khi A Uyển đang ngủ say, cảm giác chướng bụng dưới, có chút không thoải mái di chuyển, chợt nghe thấy một loạt thở hổn hển, ý thức tỉnh táo, lại bị ai đó kéo vào một ý cảnh vô cùng huyền diệu, chỉ có thể chìm nổi theo sóng tình ướt át người nọ mang đến.
Khi hắn thỏa mãn chuẩn bị rút ra, A Uyển đã căm hận đến mức cào trên lưng hắn vài đường.
Thế tử gia da thô thịt dày căn bản không để ý, ngược lại ép lên thân nàng làm cho nàng cảm nhận thấy sự tồn tại của hắn, vẫn dựng đứng trong nơi sâu thẳm cơ thể nàng.
“Chàng tiến cung đi sắp muộn rồi......” A Uyển gấp đến mức đẩy hắn, lòng nói sao còn chưa hừng đông?
“Không sao, hôm nay ta dậy sớm, còn có chút thời gian.” Vệ Huyên hôn lên ngực nàng, giọng nói mơ hồ: “Về sau không cho phép lừa ta nữa.”
“Thiếp lừa chàng lúc nào?”
“Tối hôm qua rõ ràng đồng ý với ta sẽ không nghĩ đến người khác, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”
“...... Lời nói của thiếp trong tình huống đó chàng cũng tin?”
“......”
Vệ Huyên cảm thấy A đã làm tổn thương trái tim mình sâu sắc, phẫn nộ đứng dậy rời đi.
A Uyển kéo chăn cao đến đầu, tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc đến khi trời sáng hẳn mới dậy. Sau khi ăn sáng xong liền sai Thanh Sương trở về phủ Công chúa.
Không đến nửa ngày, Thanh Sương đã trở về, cười khanh khách nói với A Uyển: “Công chúa sai nô tỳ nói cho người, Trưởng Công chúa Khang Bình hôm nay đã mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi phủ Định Quốc Công.”
A Uyển ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Là mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi làm mối sao? Đúng rồi, nghe nói phu nhân Định Quốc Công và lão phu nhân Uy Viễn Hầu khi còn trẻ là bạn thân.”
Vòng luẩn quẩn quyền quý trong kinh thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rắc rối khó gỡ, quan hệ thông gia khắp nơi. Nếu nhà ai có đứa con vừa độ tuổi, nếu muốn kết thân, để tránh cho khi bà mối tới cửa vì một nguyên nhân nào mà từ chối khiến đối phương mất mặt, tổn thương đến tình cảm thân thích, cho nên bình thường khi nhà ai có ý kết thân, trước tiên đều sẽ tìm một người trung gian có thể nói chuyện được đi nói, nếu từ chối thì mọi người cũng không mất mặt mũi, nếu đã đồng ý mới kêu bà mối tới cửa đề nghị kết thông gia.
Lúc trước lão phu nhân Định Quốc Công chọn Mạnh Hân cho trưởng tôn, cho nên đã mời phu nhân An Quốc Công đi đến chỗ Trưởng Công chúa Khang Bình truyền lời, Trưởng Công chúa Khang Bình vì con gái không đồng ý, khéo léo từ chối. Bởi vì tất cả mọi người là người quen, đương nhiên sẽ không nói lung tung bên ngoài, cho nên phủ Định Quốc Công tuy rằng bị từ chối, nhưng không có mất mặt, người bên ngoài đều không biết có chuyện này.
A Uyển hiểu rõ đạo lý bên trong, cho nên khi nghe nói Trưởng Công chúa Khang Bình mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu ra mặt, liền biết ý tứ của Trưởng Công chúa Khang Bình.
Nhưng khi A Uyển nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu tay không quay về, liền biết mình lạc quan quá rồi, tiên đoán lúc trước quả nhiên ứng nghiệm, phủ Định Quốc Công bởi vì lời từ chối lúc trước của Trưởng Công chúa Khang Bình mà bắt đầu làm bộ làm tịch.
*****
Sau khi tiễn lão phu nhân Uy Viễn Hầu, Đại phu nhân phủ Định Quốc Công liền đi đến viện của Định Quốc Công lão phu nhân.
Lão phu nhân Định Quốc Công vẻ mặt không vui, thấy con dâu cả đi vào, sai người hầu hạ hai bên, hỏi: “Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi rồi?”
“Đi rồi.” Đại phu nhân ngồi xuống ghế gấm, cẩn thận nói: “Mẹ, vừa rồi người từ chối như vậy, liệu có khiến Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận không?”
Ban nãy khi lão phu nhân Uy Viễn Hầu vội tới cửa tới làm mai cho Thẩm Khánh, ngữ khí cực thành khẩn, hơn nữa còn nói ra nguyên nhân Trưởng Công chúa Khang Bình sở dĩ đối với Thẩm Khánh khác biệt là ở săn thú mùa thu, Thẩm Khánh đã cứu Quận chúa Phúc An vì con ngựa lồng lên, nếu không Quận chúa Phúc An không chừng sẽ té gãy chân giống Tam Hoàng tử.
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đặc biệt nhắc đến chuyện này, chính là nghĩ cho mặt mũi toàn bộ phủ Định Quốc Công, mơ hồ chuyện khi mùa xuân phủ Định Quốc Công nhờ phu nhân An Quốc Công đi phủ Trưởng Công chúa Khang Bình làm mối cho Trưởng tôn, sau đó lại dẫn ra lời này.
Nhưng ai biết, lão phu nhân Định Quốc Công lại không đồng ý, khiến Đại phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, trong lòng có chút lo lắng Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận.
“Tức giận cái gì?” Phu nhân Định Quốc Công không vui nói: “Mùa xuân năm nay ta để phu nhân An Quốc Công đi truyền lời, bà ta lúc đó từ chối chúng ta, chẳng lẽ không cho phép chúng ta từ chối bà ta sao? Hơn nữa ý ban đầu của ta là muốn Quận chúa Phúc An lấy Bàn nhi, hiện nay nàng lại muốn chọn Khánh nhi cho Quận chúa Phúc An, điều này không phải muốn cho huynh đệ bọn họ bất hòa sao?”
Nếu Quận chúa Phúc An không thể cùng Trưởng tôn, như vậy phu nhân Định Quốc Công cũng không thể lại cho phép nàng với Tam tôn tử, chỉ sợ Đại phòng Nhị phòng bởi vậy mà bất hòa. Bà già rồi, chỉ hy vọng con cháu bọn họ hòa thuận, cũng không thể vì chút chuyện mà náo loạn hai phòng bất hòa, để người ngoài nhìn chê cười.
Đại phu nhân sau khi nghe xong, trên mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thở phào.
So với đứa cháu Thẩm Khánh này, bà đương nhiên là hy vọng con trai mình có thể đính hôn với Quận chúa Phúc An, đến lúc đó trai con có thể làm anh em đồng hao với Thái tử, Trưởng tôn của phủ An Quốc Công Tống Nghiên, đối với con trai chỉ có ưu đãi chứ không thiệt. Nhưng ai biết Trưởng Công chúa Khang Bình lại từ chối!
Rõ ràng trong tiệc rượu mừng năm mới bà đã thử dò hỏi Trưởng Công chúa Khang Bình, Trưởng Công chúa Khang Bình lúc ấy đối con trai bà cũng cực kỳ vừa lòng, nhưng tại sao mời người đi truyền lời lại từ chối? Tuy rằng rất khó hiểu nhưng Đại phu nhân trong lòng lại tức Trưởng Công chúa Khang Bình, nếu không có cha mẹ chồng vẫn hy vọng có thể cưới Quận chúa Phúc An cho con trai cả, bà đã sớm muốn cho con cả đính hôn với cháu gái nhà mẹ đẻ rồi, hà cớ gì cứ chờ đợi?
Mà hiện tại Trưởng Công chúa Khang Bình lại muốn kết thân với Nhị phòng, Đại phu nhân khi nghe thấy truyền lời của lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cảm thấy như bị tát vào mặt, trong lòng càng không thoải mái.
May mắn, lão phu nhân từ chối, khiến trong lòng bà dễ chịu một chút.
“Trưởng Công chúa Khang Bình là người hào sảng, lại thương con gái, nếu nàng thật sự coi trọng Khánh nhi, sợ là nhất thời liệu có buông tha hay không, ta muốn cùng Quốc Công gia thương lượng một chút, con không cần phải xen vào.” Lão phu nhân Định Quốc Công không thể không dặn dò Đại phu nhân.
Đại phu nhân trong lòng không vui, trên mặt cũng không dám tỏ vẻ, chỉ đánh lên tiếng trả lời vâng dạ.
Sau khi dặn dò con dâu cả, lão phu nhân Định Quốc Công sai người đi hỏi Quốc Công gia ở nơi nào muốn đi tìm ông thương lượng một chút, nha hoàn rất nhanh hồi bẩm: “Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng, đang cùng Tam thiếu gia nói chuyện ạ.”
Lão phu nhân Định Quốc Công cùng Đại phu nhân sắc mặt đều ngoài ý muốn.
Lão Định Quốc Công đã lớn tuổi, hai năm trước đã nhàn rỗi ở nhà, vì ông bỏ mặc chuyện, hơn nữa lại là người tính tình dữ dằn, ít có con cháu dám thân cận ông, thậm chí ở trước mặt ông thở mạnh cũng không dám thở, nếu là không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ không chủ động lại gần cạnh ông. Lão Định Quốc Công cũng không để bụng, ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, nếu con trai có chuyện vặt vãnh gì tìm ông ta, ông ta ngược lại không vui, giáo huấn một hồi.
Đương nhiên, trong đại sự, lão Định Quốc Công vẫn là người có cái đầu rõ ràng, không ai có thể lừa gạt nổi ông ta.
Cho nên, nghe nói Thẩm Khánh chủ động tìm đến bên cạnh lão Định Quốc Công, mọi người đều rất khó hiểu.
“Bọn họ ở thư phòng làm gì?” Lão phu nhân Định Quốc Công không nhịn được hỏi.
“Nô tỳ không biết, nghe Lâm Ảnh hầu hạ trong thư phòng nói, hình như Quốc Công gia đang chỉ điểm thư pháp của Tam thiếu gia.”
Lão phu nhân Định Quốc Công và Đại phu nhân lại lần nữa bất ngờ, họ biết Thẩm Khánh thuở nhỏ bị phụ thân mang vào trong quân đội, tay cầm vũ khí giáo dưỡng lớn lên, thậm chí có thể nói là ở trong quân doanh lớn lên, cho rằng hắn binh pháp sách lược đều có trình độ, nhưng không ngờ còn tinh thông thư pháp?
Biết tính tình lão Định Quốc Công, lão phu nhân Định Quốc Công cũng không dám để người ta đi quấy rầy, chỉ đành từ bỏ trước.
Mà giờ phút này, hai ông cháu trong thư phòng lại không có đang chỉ điểm thư pháp giống nha hoàn kia nói, mà là giống ngang hàng vai vế, mặt đối mặt ngồi uống trà đánh cờ vây.
Lão Định Quốc Công nhìn thấy đứa cháu đối diện khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng kiên quyết, trong lòng vô cùng vừa lòng, cảm thấy nhiều cháu như vậy, cuối cùng cũng có một đứa để mình tán thưởng, chỉ tiếc không phải cháu đích tôn Đại phòng. Tuy rằng trong lòng âm thầm đáng tiếc, nhưng không có bởi vậy mà hồ đồ, phải giữ đứa cháu này ở lại kinh thành, nhưng có thể bởi vì yêu thích mà tìm cách tạo chút lợi ích cho hắn.
Thấy thiếu niên đối diện vì một nước cờ mà trầm tư suy nghĩ, tinh thần thừa nhận thất bại, miễn cưỡng kháng cự không chịu nhận thua, lão Định Quốc Công trong lòng âm thầm gật đầu, trên mặt lại cười rất xấu xa, không khách khí nói: “Cứ tiếp tục thì cháu cũng thua.”
Thẩm Khánh không nói, vẫn khổ sở tìm kiếm cách phá ván cờ, mãi sau khi nắm rõ được sự thật, quyết đoán kịp thời, để mình không đến nỗi thua quá mất mặt.
Lão Định Quốc Công nhìn bàn cờ, trong lòng lại âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt lại không chút để ý nói, “Đúng rồi, hôm nay cháu tới tìm ta có chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Các ngươi nếu không có việc gì, làm sao mà tới đây tìm lão già ta?” Định Quốc Công sắc bén nói.
Thẩm Khánh trầm mặc.
Lão Định Quốc Công nâng trà lên chậm rãi uống, ánh mắt đảo qua đứa cháu ngồi đến mức lưng thẳng tắp, dáng người như cây tùng ổn định vững chắc, lộ ra một tinh thần cứng cỏi bất khuất, đứa nhỏ lớn lên trong lụa là gấm vóc ở phủ này không thể so bì được, trong lòng lại thở dài. Đứa nhỏ như vậy, e rằng chi trưởng còn phải qua hai đời mới có thể xuất hiện, trong lòng càng thêm đáng tiếc, nhưng cũng biết nếu không phải nơi thành Dương như vậy thì không thể nuôi dưỡng được đứa nhỏ như thế.
Thấy hắn trầm mặc, Định Quốc Công cũng không nói, liền cùng hắn đánh cờ.
Đánh cờ đến tận khi bầu trời tối đen, nha hoàn bước vào đốt đèn, ngọn đèn lay động kia đổ lên bóng hai ông cháu, hình bóng hai người trên tường rung chuyển không ngừng.
Lão Định Quốc Công sắp bị đứa cháu mặt dày của mình ngồi nửa ngày vẫn không chịu dời đi này dây dưa chết mất.
Mãi đến khi Thẩm Khánh trầm mặc không lên tiếng đứng dậy, hành lễ với ông, sau khi yên lặng cáo lui, lão Định Quốc Công không nhịn được giơ tay áo lên mồ hôi lau trên mặt, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột: đứa cháu này rốt cuộc giống ai?
Càng làm cho lão Định Quốc Công sốt ruột chính là, đứa cháu có thể ngồi cả ngày cũng sẽ không rời này ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn như cũ mỗi ngày đều đến trước mặt ông, mặt dày im lặng ngồi, vẻ mặt lạnh lùng kiên định.
Ngày thứ tư, lão Định Quốc Công bại trận, bất lực dây dưa với hắn.
Bị đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi dây dưa đến mức sắp không chịu nổi, lão Định Quốc Công cảm thấy kiếp này của mình thật sự là sống uổng phí, nếu không phải đây là cháu mình, không chừng đã sai người xách hắn ra ngoài rồi -- cũng có thể là cháu cho nên mới dễ dàng nhận thua như vậy.
“Nói đi, có gì cần tổ phụ làm, cháu cứ việc nói.”
“Tổ phụ, cháu muốn cưới Quận chúa Phúc An làm vợ.”
***
A Uyển trong lòng cũng vô cùng dày vò.
Khi nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu mất công trở về, thiếu chút nữa đã nghĩ muốn quay về phủ Công chúa để hỏi kết quả.
Mà Thế tử gia buổi sáng phẫn nộ rời đi buổi tối khi trở về, đối với A Uyển một mặt lạnh lùng, dáng vẻ quắc mắt nhìn trừng trừng, không biết đã dọa sợ bao nhiêu hạ nhân, chỉ có A Uyển không có để ý, lười biếng ngồi ở trên giường đất gần cửa sổ, cầm cây kim lật qua lật lại trong giỏ mây.
Sau khi nha hoàn dâng trà, Vệ Huyên ngồi bên cạnh A Uyển, A Uyển nói với hắn: “Ngươi đã về rồi sao, đói bụng không?”
Vẻ mặt Vệ Huyên cuối cùng đã buông lỏng vài phần, rụt rè nói: “Có chút đói bụng.”
A Uyển sau khi nghe xong, liền sai người đi truyền bữa.
Khi A Uyển dùng đũa gắp cho hắn gắp sợi gà xào giá, vẻ mặt Vệ Huyên lại buông lỏng vài phần.
Buổi tối sau khi rửa mặt, khi nhìn thấy A Uyển ngồi ở giường đất may một chiếc khố, ánh mắt hoàn toàn nhu hòa, tự mình đáng ghét đi qua.
Nha hoàn Thanh Nhã, Lộ Vân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó trong vô tri vô giác liền hóa giải A Uyển một hồi bão táp, trong lòng không khỏi hiện lên một chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vị này thật bình tĩnh, các nàng đều quan tâm bừa bãi rồi.
“Buổi tối thêu thùa may vá không tốt cho mắt, đừng làm nữa.” Vệ Huyên giữ chặt tay nàng.
“Đã biết, còn có mấy mũi kim nữa, chờ một chút.” A Uyển cũng không ngẩng đầu lên nói.
Vệ Huyên đành phải dựa vào mặt gối lụa gấm đỏ thẫm, nhìn thấy ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt ôn nhu của nàng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, chỉ là nhìn thấy, liền có thể tưởng tượng khi cơ thể mềm mại gầy bé kia vu ốt ve tay hắn, bàn tay đó mịn màng và mỏng manh như lụa, thật là sướng làm sao, thân thể lại có chút nóng lên.
Khi A Uyển cuối cùng thu kim xỏ chỉ, Vệ Huyên đã không thể chờ đợi được bế nàng lên, bước đến bên giường.
Màn trướng được gạt xuống che giấu phong cảnh bên trong.
Chỉ là không đợi hắn phải ôn nhu đối đãi nàng, lại nghe thấy nàng nhắc lại chuyện cũ: “...... Nghe nói phủ Định Quốc Công từ chối ngoại tổ mẫu làm mối, cũng không biết phủ Định Quốc Công là có ý gì, ngay cả ngoại tổ mẫu ra mặt cũng không đồng ý, chẳng lẽ thật sự là oán hận dì Khang Bình?”
Phải biết rằng lão phu nhân Uy Viễn Hầu tuy rằng không hợp Thái hậu, nhưng bà là mợ của Văn Đức Đế, vẫn là ngoại tổ mẫu của vài vị Hoàng tử, lại nhạc mẫu của Thụy vương, ngoại tổ mẫu của Vệ Huyên, chỉ cần mấy mối quan hệ đó, không người nào trong kinh thành dám làm bà mất mặt mũi, cho dù có chút chuyện khó mà nói, cũng sẽ không từ chối thẳng thừng. Cũng bởi vì như thế, cho nên Trưởng Công chúa Khang Bình vừa rồi mới mời bà đi một chuyến, nhưng không ngời phủ Định Quốc Công cứng rắn như vậy.
A Uyển trong lòng vẫn là không an tâm, chỉ sợ Hoàng đế vội vã muốn giải quyết chung thân đại sự của Tam Công chúa, bắt Thẩm Khánh vào trong mắt cho đủ số lượng. Vị này đúng là đối tượng khó khăn lắm mới khiến Mạnh Hân có thể gật đầu đồng ý gả, cũng không muốn bỏ qua, tránh cho sau này bỏ lỡ, về sau Mạnh Hân lại không muốn gả nữa.
“Ai biết? Nếu nàng muốn biết, ngày mai ta phái người đến hỏi ngoại tổ mẫu.” gân xanh trên trán Vệ Huyên nổi lên thình thịch, nhẫn nại cùng nàng nói chuyện này, thân thể cũng đã sốt ruột không thể kiềm nén nổi tiến vào nàng, nhưng khi nàng nhíu mày, theo bản năng động tác chậm lại.
A Uyển lại phát huy tinh thần dời đi lực chú ý khi động phòng, thế nhưng có thể vừa cùng hắn vận động kịch liệt vừa nói chuyện này, tuy rằng hơi thở không ổn định, ngữ khí cũng đứt quãng, nhưng lại vẫn lo lắng, cũng không có bởi vậy mà quên mấy, đả kích lòng tự trọng của thiếu nam Vệ Huyên đến mức điên đảo.
Hắn địa vị lại không bằng một nha đầu ngốc ở trong lòng A Uyển! Cho nên nói hắn ghét nhất nha đầu ngốc kia! Thẩm Khánh sao còn không mau túm lấy nàng?
Con rể tốt là phải nhanh tay nhanh mắt cướp được, ai cướp trước thì chính là của người đó.
Vệ Huyên hiếm khi thấy dáng vẻ tinh thần không yên như vậy của A Uyển, không khỏi trong lòng có chút ghen tuông, nói: “Nàng gấp cái gì? Hôn nhân đại sự của nha đầu ngốc kia đều có phụ mẫu nàng ta làm chủ cho rồi.” Chẳng lẽ là A Uyển bởi vì có trí tuệ hơn người, cho nên xem nha đầu ngốc Mạnh Hân kia thành vãn bối, vì vậy có bận tâm lo nghĩ hay sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Huyên không khỏi ở trong lòng đoán tuổi tác kiếp trước của A Uyển, chung quy cảm thấy không phải dạng rất lớn, hơn nữa là cô gái hương tiêu ngọc vẫn (1) ở tuổi hoa quý (2), mới khiến tính cách của nàng từ nhỏ đã như vậy. Hơn nữa, tính cách của nàng kiếp trước nếu không phải trời sinh như thế thì thân thể cũng nhất định rất kém, cần phải kiêng kỵ hỉ nộ ái ố (3), cho nên hồi nhỏ mới yên lặng như vậy, giống tiểu lão thái thái vô vị, chỉ là nếu trêu đùa một chút, rất nhanh cũng sẽ bị phá hủy, hiện ra vẻ sinh động, vẫn chưa thật sự giống lão nhân xế chiều sẽ có một loại tang thương và nhìn xa trông rộng lắng đọng theo năm tháng.
(2) tuổi hoa quý: tuổi giao giữa trẻ con và người lớn
(1) hương tiêu ngọc vẫn: chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh
(3) Hỷ nộ ái ố: chỉ trạng thái cảm xúc của đời người. Hỷ nghĩa là vui mừng, hoan hỷ; Nộ nghĩa là tức giận, bực tức; Ái nghĩa là yêu thương, yêu mến; Ố nghĩa là thù hận, căm ghét mức độ thậm tệ.
Trên người A Uyển không có năm tháng tang thương lắng đọng, chỉ có sức sống của người thiếu niên nên có, còn có thái độ làm người chín chắn của hai thế hệ, không giống với chút hiểu biết của họ.
“Chàng không hiểu.”
A Uyển nhìn hắn một cái, có thể nói trong lòng luôn đối đãi với Mạnh Hân giống như một vãn bối yêu quý? Hồi nhỏ vì sức khỏe mình không tốt tính cách trầm lặng, vẫn không thể ra khỏi nhà. Mà đứa nhỏ như Mạnh Hân, rõ ràng là thiên chi kiều nữ được sủng ái, nhưng từ trước đến nay không ghét bỏ cơ thể yếu đuối của nàng, thường xuyên qua đây cùng nàng nói chuyện giải sầu, tiểu cô nương tri kỷ đáng yêu như thế, nàng làm sao mà không yêu quý?
Cho nên, đương nhiên mong muốn nhìn thấy nàng có một chốn đi về tốt.
Ngay khi A Uyển đang ở trong phòng suy tư luẩn quẩn, thân thể đột nhiên bay lên cao, bị người ta bế bổng lên, trực tiếp ném vào ổ chăn đã được trải xong, sau đó người đó thuận theo mà đến ép dưới thân.
Khi đang bị hắn vừa hung hăng vừa mạnh mẽ tiến vào, A Uyển không nhịn được đấm hắn, “Nhẹ chút......”
“Không được nghĩ đến nàng ta nữa!” Hắn phóng nhẹ lực, nhưng giữ thân thể của nàng, làm cho nàng không thể di chuyển chút nào, thậm chí bắt nàng nhìn thẳng vào mình.
A Uyển chớp chớp đôi mắt mờ sương, hít một hơi thật sâu, nói với hắn: “Biết rồi, chỉ nghĩ tới chàng.”
Mặt mày thiếu niên nháy mắt nở rộ, thần sắc lộ ra một vẻ thỏa mãn và sung sướng, trở mình nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, thay đổi kiểu cùng nàng hoan hảo.
Sau đó, khi A Uyển mệt đến mức muốn ngủ, đột nhiên nàng lại mở to mắt, nói với hắn: “Không được, ngày mai thiếp sai người quay về phủ Công chúa hỏi mẹ thiếp một chút, xem dì Khang Bình có sắp xếp gì.”
Vệ Huyên: “......” Quả nhiên lời nữ nhân ở trên giường không thể tin tưởng!
Hôm sau, Vệ Huyên sớm tỉnh giấc, nhìn thấy người gối đầu lên khuỷu tay mình, đầu lông mày lại hiện lên mấy phần sung sướng, chỉ là vì nghĩ đến niềm vui gì đó mà nhanh chóng thu lại.
Khi A Uyển đang ngủ say, cảm giác chướng bụng dưới, có chút không thoải mái di chuyển, chợt nghe thấy một loạt thở hổn hển, ý thức tỉnh táo, lại bị ai đó kéo vào một ý cảnh vô cùng huyền diệu, chỉ có thể chìm nổi theo sóng tình ướt át người nọ mang đến.
Khi hắn thỏa mãn chuẩn bị rút ra, A Uyển đã căm hận đến mức cào trên lưng hắn vài đường.
Thế tử gia da thô thịt dày căn bản không để ý, ngược lại ép lên thân nàng làm cho nàng cảm nhận thấy sự tồn tại của hắn, vẫn dựng đứng trong nơi sâu thẳm cơ thể nàng.
“Chàng tiến cung đi sắp muộn rồi......” A Uyển gấp đến mức đẩy hắn, lòng nói sao còn chưa hừng đông?
“Không sao, hôm nay ta dậy sớm, còn có chút thời gian.” Vệ Huyên hôn lên ngực nàng, giọng nói mơ hồ: “Về sau không cho phép lừa ta nữa.”
“Thiếp lừa chàng lúc nào?”
“Tối hôm qua rõ ràng đồng ý với ta sẽ không nghĩ đến người khác, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”
“...... Lời nói của thiếp trong tình huống đó chàng cũng tin?”
“......”
Vệ Huyên cảm thấy A đã làm tổn thương trái tim mình sâu sắc, phẫn nộ đứng dậy rời đi.
A Uyển kéo chăn cao đến đầu, tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc đến khi trời sáng hẳn mới dậy. Sau khi ăn sáng xong liền sai Thanh Sương trở về phủ Công chúa.
Không đến nửa ngày, Thanh Sương đã trở về, cười khanh khách nói với A Uyển: “Công chúa sai nô tỳ nói cho người, Trưởng Công chúa Khang Bình hôm nay đã mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi phủ Định Quốc Công.”
A Uyển ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Là mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi làm mối sao? Đúng rồi, nghe nói phu nhân Định Quốc Công và lão phu nhân Uy Viễn Hầu khi còn trẻ là bạn thân.”
Vòng luẩn quẩn quyền quý trong kinh thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rắc rối khó gỡ, quan hệ thông gia khắp nơi. Nếu nhà ai có đứa con vừa độ tuổi, nếu muốn kết thân, để tránh cho khi bà mối tới cửa vì một nguyên nhân nào mà từ chối khiến đối phương mất mặt, tổn thương đến tình cảm thân thích, cho nên bình thường khi nhà ai có ý kết thân, trước tiên đều sẽ tìm một người trung gian có thể nói chuyện được đi nói, nếu từ chối thì mọi người cũng không mất mặt mũi, nếu đã đồng ý mới kêu bà mối tới cửa đề nghị kết thông gia.
Lúc trước lão phu nhân Định Quốc Công chọn Mạnh Hân cho trưởng tôn, cho nên đã mời phu nhân An Quốc Công đi đến chỗ Trưởng Công chúa Khang Bình truyền lời, Trưởng Công chúa Khang Bình vì con gái không đồng ý, khéo léo từ chối. Bởi vì tất cả mọi người là người quen, đương nhiên sẽ không nói lung tung bên ngoài, cho nên phủ Định Quốc Công tuy rằng bị từ chối, nhưng không có mất mặt, người bên ngoài đều không biết có chuyện này.
A Uyển hiểu rõ đạo lý bên trong, cho nên khi nghe nói Trưởng Công chúa Khang Bình mời lão phu nhân Uy Viễn Hầu ra mặt, liền biết ý tứ của Trưởng Công chúa Khang Bình.
Nhưng khi A Uyển nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu tay không quay về, liền biết mình lạc quan quá rồi, tiên đoán lúc trước quả nhiên ứng nghiệm, phủ Định Quốc Công bởi vì lời từ chối lúc trước của Trưởng Công chúa Khang Bình mà bắt đầu làm bộ làm tịch.
*****
Sau khi tiễn lão phu nhân Uy Viễn Hầu, Đại phu nhân phủ Định Quốc Công liền đi đến viện của Định Quốc Công lão phu nhân.
Lão phu nhân Định Quốc Công vẻ mặt không vui, thấy con dâu cả đi vào, sai người hầu hạ hai bên, hỏi: “Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đi rồi?”
“Đi rồi.” Đại phu nhân ngồi xuống ghế gấm, cẩn thận nói: “Mẹ, vừa rồi người từ chối như vậy, liệu có khiến Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận không?”
Ban nãy khi lão phu nhân Uy Viễn Hầu vội tới cửa tới làm mai cho Thẩm Khánh, ngữ khí cực thành khẩn, hơn nữa còn nói ra nguyên nhân Trưởng Công chúa Khang Bình sở dĩ đối với Thẩm Khánh khác biệt là ở săn thú mùa thu, Thẩm Khánh đã cứu Quận chúa Phúc An vì con ngựa lồng lên, nếu không Quận chúa Phúc An không chừng sẽ té gãy chân giống Tam Hoàng tử.
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu đặc biệt nhắc đến chuyện này, chính là nghĩ cho mặt mũi toàn bộ phủ Định Quốc Công, mơ hồ chuyện khi mùa xuân phủ Định Quốc Công nhờ phu nhân An Quốc Công đi phủ Trưởng Công chúa Khang Bình làm mối cho Trưởng tôn, sau đó lại dẫn ra lời này.
Nhưng ai biết, lão phu nhân Định Quốc Công lại không đồng ý, khiến Đại phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, trong lòng có chút lo lắng Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận.
“Tức giận cái gì?” Phu nhân Định Quốc Công không vui nói: “Mùa xuân năm nay ta để phu nhân An Quốc Công đi truyền lời, bà ta lúc đó từ chối chúng ta, chẳng lẽ không cho phép chúng ta từ chối bà ta sao? Hơn nữa ý ban đầu của ta là muốn Quận chúa Phúc An lấy Bàn nhi, hiện nay nàng lại muốn chọn Khánh nhi cho Quận chúa Phúc An, điều này không phải muốn cho huynh đệ bọn họ bất hòa sao?”
Nếu Quận chúa Phúc An không thể cùng Trưởng tôn, như vậy phu nhân Định Quốc Công cũng không thể lại cho phép nàng với Tam tôn tử, chỉ sợ Đại phòng Nhị phòng bởi vậy mà bất hòa. Bà già rồi, chỉ hy vọng con cháu bọn họ hòa thuận, cũng không thể vì chút chuyện mà náo loạn hai phòng bất hòa, để người ngoài nhìn chê cười.
Đại phu nhân sau khi nghe xong, trên mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thở phào.
So với đứa cháu Thẩm Khánh này, bà đương nhiên là hy vọng con trai mình có thể đính hôn với Quận chúa Phúc An, đến lúc đó trai con có thể làm anh em đồng hao với Thái tử, Trưởng tôn của phủ An Quốc Công Tống Nghiên, đối với con trai chỉ có ưu đãi chứ không thiệt. Nhưng ai biết Trưởng Công chúa Khang Bình lại từ chối!
Rõ ràng trong tiệc rượu mừng năm mới bà đã thử dò hỏi Trưởng Công chúa Khang Bình, Trưởng Công chúa Khang Bình lúc ấy đối con trai bà cũng cực kỳ vừa lòng, nhưng tại sao mời người đi truyền lời lại từ chối? Tuy rằng rất khó hiểu nhưng Đại phu nhân trong lòng lại tức Trưởng Công chúa Khang Bình, nếu không có cha mẹ chồng vẫn hy vọng có thể cưới Quận chúa Phúc An cho con trai cả, bà đã sớm muốn cho con cả đính hôn với cháu gái nhà mẹ đẻ rồi, hà cớ gì cứ chờ đợi?
Mà hiện tại Trưởng Công chúa Khang Bình lại muốn kết thân với Nhị phòng, Đại phu nhân khi nghe thấy truyền lời của lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cảm thấy như bị tát vào mặt, trong lòng càng không thoải mái.
May mắn, lão phu nhân từ chối, khiến trong lòng bà dễ chịu một chút.
“Trưởng Công chúa Khang Bình là người hào sảng, lại thương con gái, nếu nàng thật sự coi trọng Khánh nhi, sợ là nhất thời liệu có buông tha hay không, ta muốn cùng Quốc Công gia thương lượng một chút, con không cần phải xen vào.” Lão phu nhân Định Quốc Công không thể không dặn dò Đại phu nhân.
Đại phu nhân trong lòng không vui, trên mặt cũng không dám tỏ vẻ, chỉ đánh lên tiếng trả lời vâng dạ.
Sau khi dặn dò con dâu cả, lão phu nhân Định Quốc Công sai người đi hỏi Quốc Công gia ở nơi nào muốn đi tìm ông thương lượng một chút, nha hoàn rất nhanh hồi bẩm: “Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng, đang cùng Tam thiếu gia nói chuyện ạ.”
Lão phu nhân Định Quốc Công cùng Đại phu nhân sắc mặt đều ngoài ý muốn.
Lão Định Quốc Công đã lớn tuổi, hai năm trước đã nhàn rỗi ở nhà, vì ông bỏ mặc chuyện, hơn nữa lại là người tính tình dữ dằn, ít có con cháu dám thân cận ông, thậm chí ở trước mặt ông thở mạnh cũng không dám thở, nếu là không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ không chủ động lại gần cạnh ông. Lão Định Quốc Công cũng không để bụng, ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, nếu con trai có chuyện vặt vãnh gì tìm ông ta, ông ta ngược lại không vui, giáo huấn một hồi.
Đương nhiên, trong đại sự, lão Định Quốc Công vẫn là người có cái đầu rõ ràng, không ai có thể lừa gạt nổi ông ta.
Cho nên, nghe nói Thẩm Khánh chủ động tìm đến bên cạnh lão Định Quốc Công, mọi người đều rất khó hiểu.
“Bọn họ ở thư phòng làm gì?” Lão phu nhân Định Quốc Công không nhịn được hỏi.
“Nô tỳ không biết, nghe Lâm Ảnh hầu hạ trong thư phòng nói, hình như Quốc Công gia đang chỉ điểm thư pháp của Tam thiếu gia.”
Lão phu nhân Định Quốc Công và Đại phu nhân lại lần nữa bất ngờ, họ biết Thẩm Khánh thuở nhỏ bị phụ thân mang vào trong quân đội, tay cầm vũ khí giáo dưỡng lớn lên, thậm chí có thể nói là ở trong quân doanh lớn lên, cho rằng hắn binh pháp sách lược đều có trình độ, nhưng không ngờ còn tinh thông thư pháp?
Biết tính tình lão Định Quốc Công, lão phu nhân Định Quốc Công cũng không dám để người ta đi quấy rầy, chỉ đành từ bỏ trước.
Mà giờ phút này, hai ông cháu trong thư phòng lại không có đang chỉ điểm thư pháp giống nha hoàn kia nói, mà là giống ngang hàng vai vế, mặt đối mặt ngồi uống trà đánh cờ vây.
Lão Định Quốc Công nhìn thấy đứa cháu đối diện khuôn mặt điềm tĩnh lạnh lùng kiên quyết, trong lòng vô cùng vừa lòng, cảm thấy nhiều cháu như vậy, cuối cùng cũng có một đứa để mình tán thưởng, chỉ tiếc không phải cháu đích tôn Đại phòng. Tuy rằng trong lòng âm thầm đáng tiếc, nhưng không có bởi vậy mà hồ đồ, phải giữ đứa cháu này ở lại kinh thành, nhưng có thể bởi vì yêu thích mà tìm cách tạo chút lợi ích cho hắn.
Thấy thiếu niên đối diện vì một nước cờ mà trầm tư suy nghĩ, tinh thần thừa nhận thất bại, miễn cưỡng kháng cự không chịu nhận thua, lão Định Quốc Công trong lòng âm thầm gật đầu, trên mặt lại cười rất xấu xa, không khách khí nói: “Cứ tiếp tục thì cháu cũng thua.”
Thẩm Khánh không nói, vẫn khổ sở tìm kiếm cách phá ván cờ, mãi sau khi nắm rõ được sự thật, quyết đoán kịp thời, để mình không đến nỗi thua quá mất mặt.
Lão Định Quốc Công nhìn bàn cờ, trong lòng lại âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt lại không chút để ý nói, “Đúng rồi, hôm nay cháu tới tìm ta có chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Các ngươi nếu không có việc gì, làm sao mà tới đây tìm lão già ta?” Định Quốc Công sắc bén nói.
Thẩm Khánh trầm mặc.
Lão Định Quốc Công nâng trà lên chậm rãi uống, ánh mắt đảo qua đứa cháu ngồi đến mức lưng thẳng tắp, dáng người như cây tùng ổn định vững chắc, lộ ra một tinh thần cứng cỏi bất khuất, đứa nhỏ lớn lên trong lụa là gấm vóc ở phủ này không thể so bì được, trong lòng lại thở dài. Đứa nhỏ như vậy, e rằng chi trưởng còn phải qua hai đời mới có thể xuất hiện, trong lòng càng thêm đáng tiếc, nhưng cũng biết nếu không phải nơi thành Dương như vậy thì không thể nuôi dưỡng được đứa nhỏ như thế.
Thấy hắn trầm mặc, Định Quốc Công cũng không nói, liền cùng hắn đánh cờ.
Đánh cờ đến tận khi bầu trời tối đen, nha hoàn bước vào đốt đèn, ngọn đèn lay động kia đổ lên bóng hai ông cháu, hình bóng hai người trên tường rung chuyển không ngừng.
Lão Định Quốc Công sắp bị đứa cháu mặt dày của mình ngồi nửa ngày vẫn không chịu dời đi này dây dưa chết mất.
Mãi đến khi Thẩm Khánh trầm mặc không lên tiếng đứng dậy, hành lễ với ông, sau khi yên lặng cáo lui, lão Định Quốc Công không nhịn được giơ tay áo lên mồ hôi lau trên mặt, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột: đứa cháu này rốt cuộc giống ai?
Càng làm cho lão Định Quốc Công sốt ruột chính là, đứa cháu có thể ngồi cả ngày cũng sẽ không rời này ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn như cũ mỗi ngày đều đến trước mặt ông, mặt dày im lặng ngồi, vẻ mặt lạnh lùng kiên định.
Ngày thứ tư, lão Định Quốc Công bại trận, bất lực dây dưa với hắn.
Bị đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi dây dưa đến mức sắp không chịu nổi, lão Định Quốc Công cảm thấy kiếp này của mình thật sự là sống uổng phí, nếu không phải đây là cháu mình, không chừng đã sai người xách hắn ra ngoài rồi -- cũng có thể là cháu cho nên mới dễ dàng nhận thua như vậy.
“Nói đi, có gì cần tổ phụ làm, cháu cứ việc nói.”
“Tổ phụ, cháu muốn cưới Quận chúa Phúc An làm vợ.”
***
A Uyển trong lòng cũng vô cùng dày vò.
Khi nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu mất công trở về, thiếu chút nữa đã nghĩ muốn quay về phủ Công chúa để hỏi kết quả.
Mà Thế tử gia buổi sáng phẫn nộ rời đi buổi tối khi trở về, đối với A Uyển một mặt lạnh lùng, dáng vẻ quắc mắt nhìn trừng trừng, không biết đã dọa sợ bao nhiêu hạ nhân, chỉ có A Uyển không có để ý, lười biếng ngồi ở trên giường đất gần cửa sổ, cầm cây kim lật qua lật lại trong giỏ mây.
Sau khi nha hoàn dâng trà, Vệ Huyên ngồi bên cạnh A Uyển, A Uyển nói với hắn: “Ngươi đã về rồi sao, đói bụng không?”
Vẻ mặt Vệ Huyên cuối cùng đã buông lỏng vài phần, rụt rè nói: “Có chút đói bụng.”
A Uyển sau khi nghe xong, liền sai người đi truyền bữa.
Khi A Uyển dùng đũa gắp cho hắn gắp sợi gà xào giá, vẻ mặt Vệ Huyên lại buông lỏng vài phần.
Buổi tối sau khi rửa mặt, khi nhìn thấy A Uyển ngồi ở giường đất may một chiếc khố, ánh mắt hoàn toàn nhu hòa, tự mình đáng ghét đi qua.
Nha hoàn Thanh Nhã, Lộ Vân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó trong vô tri vô giác liền hóa giải A Uyển một hồi bão táp, trong lòng không khỏi hiện lên một chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vị này thật bình tĩnh, các nàng đều quan tâm bừa bãi rồi.
“Buổi tối thêu thùa may vá không tốt cho mắt, đừng làm nữa.” Vệ Huyên giữ chặt tay nàng.
“Đã biết, còn có mấy mũi kim nữa, chờ một chút.” A Uyển cũng không ngẩng đầu lên nói.
Vệ Huyên đành phải dựa vào mặt gối lụa gấm đỏ thẫm, nhìn thấy ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt ôn nhu của nàng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, chỉ là nhìn thấy, liền có thể tưởng tượng khi cơ thể mềm mại gầy bé kia vu ốt ve tay hắn, bàn tay đó mịn màng và mỏng manh như lụa, thật là sướng làm sao, thân thể lại có chút nóng lên.
Khi A Uyển cuối cùng thu kim xỏ chỉ, Vệ Huyên đã không thể chờ đợi được bế nàng lên, bước đến bên giường.
Màn trướng được gạt xuống che giấu phong cảnh bên trong.
Chỉ là không đợi hắn phải ôn nhu đối đãi nàng, lại nghe thấy nàng nhắc lại chuyện cũ: “...... Nghe nói phủ Định Quốc Công từ chối ngoại tổ mẫu làm mối, cũng không biết phủ Định Quốc Công là có ý gì, ngay cả ngoại tổ mẫu ra mặt cũng không đồng ý, chẳng lẽ thật sự là oán hận dì Khang Bình?”
Phải biết rằng lão phu nhân Uy Viễn Hầu tuy rằng không hợp Thái hậu, nhưng bà là mợ của Văn Đức Đế, vẫn là ngoại tổ mẫu của vài vị Hoàng tử, lại nhạc mẫu của Thụy vương, ngoại tổ mẫu của Vệ Huyên, chỉ cần mấy mối quan hệ đó, không người nào trong kinh thành dám làm bà mất mặt mũi, cho dù có chút chuyện khó mà nói, cũng sẽ không từ chối thẳng thừng. Cũng bởi vì như thế, cho nên Trưởng Công chúa Khang Bình vừa rồi mới mời bà đi một chuyến, nhưng không ngời phủ Định Quốc Công cứng rắn như vậy.
A Uyển trong lòng vẫn là không an tâm, chỉ sợ Hoàng đế vội vã muốn giải quyết chung thân đại sự của Tam Công chúa, bắt Thẩm Khánh vào trong mắt cho đủ số lượng. Vị này đúng là đối tượng khó khăn lắm mới khiến Mạnh Hân có thể gật đầu đồng ý gả, cũng không muốn bỏ qua, tránh cho sau này bỏ lỡ, về sau Mạnh Hân lại không muốn gả nữa.
“Ai biết? Nếu nàng muốn biết, ngày mai ta phái người đến hỏi ngoại tổ mẫu.” gân xanh trên trán Vệ Huyên nổi lên thình thịch, nhẫn nại cùng nàng nói chuyện này, thân thể cũng đã sốt ruột không thể kiềm nén nổi tiến vào nàng, nhưng khi nàng nhíu mày, theo bản năng động tác chậm lại.
A Uyển lại phát huy tinh thần dời đi lực chú ý khi động phòng, thế nhưng có thể vừa cùng hắn vận động kịch liệt vừa nói chuyện này, tuy rằng hơi thở không ổn định, ngữ khí cũng đứt quãng, nhưng lại vẫn lo lắng, cũng không có bởi vậy mà quên mấy, đả kích lòng tự trọng của thiếu nam Vệ Huyên đến mức điên đảo.
Hắn địa vị lại không bằng một nha đầu ngốc ở trong lòng A Uyển! Cho nên nói hắn ghét nhất nha đầu ngốc kia! Thẩm Khánh sao còn không mau túm lấy nàng?
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực