Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ
Chương 19: Ta là ai?
Edit: Mavis Clay
Thủ hạ của Liễu Thiên Sở làm việc rất nhanh tay, một lúc lâu sau đã chuẩn bị xong hai quan tài một lớn một nhỏ, quan tăng lên tới 24 người.
Mộc Phỉ nhìn 24 người mặc áo xanh, trên chiếc mũ đỏ thẫm gắn một chiếc lông gà, bốn người đứng đầu mặc chiếc quần vàng, kinh ngạc đến không khép được mồm, dáng vẻ này, nàng cũng đã từng thấy trên ti vi, bọn họ là người hạ táng quan tài thì phải.
Vòng qua bọn họ là thấy trong sân để là một cái ô thêu hoa đỏ thẫm ở đỉnh đầu, nửa chiếc phó loan cùng làm bằng kim qua, một cái rìu lớn, mấy cái ghế hướng lên trời.
"Vũ ca ca, mấy thứ đó là gì?" Mộc Phỉ không nhịn được hỏi, vật này thấy thật tinh xảo, làm đám tang sao lại dùng màu đỏ? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tưởng Vũ đến gần Mộc Phỉ, chỉ kinh ngạc một lát liền nhận ra, Mộc Phỉ tuổi còn quá nhỏ, lại không tiếp xúc nhiều với người trong thôn, nghĩ đến việc Tưởng di chưa dạy cho nàng những thứ này, liền nhỏ giọng giải thích: "Đặt ở bên kia gọi là cái lồng quan tài, thời điểm đưa tang gắn lên trước quan tài, chiếc phó loan chia làm hai bộ phận, nửa giang trước và nửa giang sau."
Theo hướng chỉ của ngón tay Tưởng Vũ, Mộc Phỉ thấy trước quan giang quả nhiên có hai nửa chiếc phó loan, dừng bên cạnh kiệu trắng và xe ngựa.
"Cái chậu nhôm kia là vào lúc đưa tang muội cần phải quăng đi, còn có cờ dẫn hồn, cây đại tang cũng cần muội tới bắt." Tưởng Vũ nói tới đây thì thoáng dừng lại, miệng lảm nhảm không biết có nên nhắc tới chuyện kia không.
Cờ dẫn hồn được làm từ ba cái gậy trúc, một dựng thẳng còn hai cái còn lại bắt chéo, treo với một tấm vải ở giữa. Bên trái viết ngày sinh của Tưởng thị, bên phải viết thời điểm mà Tưởng thị chết, ở giữa viết Mộc gia Tưởng thị.
Cái họ này khiến đôi mắt thâm quang của Liễu Thiên Sở tối tăm như đầm u thủy, tay cầm phiến ngọc nắm chặt, tầm mắt nhìn về phía Mộc Phỉ đầy thâm ý, họ Mộc này rất kỳ lạ, mà hắn nghe nói chỉ có một nhà.
Viêm Dục không quen biết hắn, cô nhi quả mẫu nghèo túng, bé gái mồ côi họ Mộc sở hữu khả năng giám bảo tài hoa, mọi thứ quanh quẩn trong đầu hắn, làm đầu hắn hơi đau, khẽ nhíu lông mày, cảm giác sâu bên trong có liên hệ gì đó.
Đáng tiếc hắn không thu hoạch được gì, không tìm được chỗ mấu chốt.
"Sử dụng cờ dẫn hồn là vì đã có một người phù thủy từng nói, linh hồn người sau khi chết sẽ không theo xác chết, mà lại phiêu đãng ở nơi nó quen thuộc, theo như đó, người ở dương gian sẽ không được thuận lợi. Vì vậy, phù thủy đã tạo ra cờ dẫn hồn, dùng nó để điều khiển kinh hồn người chết, để cho linh hồn người chết đi theo cùng phần mộ, như vậy thì có thể sớm ngày được đầu thai chuyển kiếp." die6n4d2a2nle2qujd2on.
Tưởng Vũ thấy Mộc Phỉ tới cạnh cờ dẫn hồn, tò mò cầm lên nhìn, liền bước tới giải thích cho nàng.
Mộc Phỉ gật đầu, nàng lúc nào cũng ở trong thành thị, lại là cô nhi vốn chưa từng trải qua những chuyện lại, xuyên qua tới một thân xác có trí nhớ không toàn diện, tìm kiếm trong mấy hình ảnh rời rạc cũng không biết tang sự cổ đại thực sự được diễn ra như thế nào.
Thật may là vận khí nàng không tệ, nếu là mình tự tổ chức thì thật là một hơi phí sức, không tránh được phải hỏi nhiều nơi, kéo dài thêm thời gian sẽ khiến cho thân xác Tưởng thị tiếp tục gió thổi nắng chiếu không được nghỉ ngơi.
Liễu Thiên Sở chuẩn bị mấy thứ vô cùng đầy đủ, nhưng lại thiếu người chủ trì tang sự, ở thôn Tương Sơn, bình thường đều do trưởng thôn chủ trì, Tưởng Vũ suy nghĩ một lát, chào hỏi với Mộc Phỉ vài câu rồi chạy về nhà.
"Nữ nhi." Viêm Dục đứng bên cửa, nhìn chằm chằm khung cửa trống rỗng, tay che vạt áo của mình, lông mày đen nhíu thành một đống, vô cùng rối rắm.
Mộc Phỉ nghe tiếng hắn la lên thì ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt lưu ly lướt một lượt trên người hắn.
Thủy mâu rưng rưng như muốn khóc, lông mày như núi khẽ chau lại, sống mũi nơi nhíu lại hơi có vết gấp, đôi môi nhỏ đỏ mọng đầy đặn, áp dưới khóe miệng khiến cả người mang vẻ vừa uất ức vừa đáng yêu. Mộc Phỉ nhíu mày giương khóe môi, mặc dù buồn bực hắn vì sao làm nũng trước mặt người ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mê luyến vẻ ngoài đáng yêu mềm mại đang phát ra từ hắn, loại mỹ lệ đó ở trên người hắn còn lóa mắt hơn cả phụ nữ.
Đến khi dời mắt xuống nơi mà Viêm Dục đưa tay che, Mộc Phỉ vỗ ót một cái hiểu ra: trời ơi, thiếu chút nữa thì quên, túi ngân châm vẫn còn để trên người hắn, chẳng lẽ là kim ghim vào trong thịt rồi.
Đôi chân nhỏ của Mộc Phỉ bước tới, nhanh chóng chạy tới cạnh Viêm Dục, tay nhỏ bé rờ lấy túi da dê trên người hắn, quả nhiên thấy có mấy cây kim nhỏ lộ ra, không phải chỉ một cây.
Khóe miệng giật giật, Mộc Phỉ trong lòng thầm tụng cho Viêm Dục một tiếng “Amen”, thật là một đứa bé xui xẻo.
"Đây là cái gì?" d1enDanIeqid0n Liễu Thiên Sở ghé đầu lại gần, tò mò hỏi.
Mộc Phỉ cúi đầu kiểm tra số ngân châm, thấy không thiếu một cây thì thở nhẹ một hơi, thuận miệng đáp: "Tú Hoa Châm."
Sau đó gấp tấm da dê lại, cầm vào trong nhà, xoay mình lên giường lấy một chiếc hộp thả tấm da dê vào, đậy nắp hộp lại đẩy tới một chỗ xa, hai tay nhỏ bé còn vỗ mấy cái, vậy là xong.
"Ta là ai?" Thình lình Viêm Dục hỏi câu này.
Liễu Thiên Sở đang nhìn một loạt động tác của Mộc Phỉ, sau khi nghe thấy bật thốt lên: "Viêm Dục." Sau khi nói xong cảm thấy không ổn, cau mày nhìn về phía Viêm Dục, kinh ngạc lặp lại một lần nữa vấn đề của hắn: "Ngươi là ai?"
Không ngờ Viêm Dục nghe thấy câu nói của hắn thì bỏ vào trong nhà, để lại cho hắn một bóng lưng thẳng tắp, mang đi một ảo ảnh mang vẻ đẹp tuyệt luân.
Ta là Viêm Dục, nhưng Viêm Dục là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này?
Đầu lại bắt đầu đau, như có vạn con kiến đang bò trong óc hắn, đau đớn đến tận xương tủy. Chân Viêm Dục mềm nhũn, vừa tới mép giường hắn bổ nhào về phía trước, đè cả luôn lên lưng Mộc Phỉ đang chuẩn bị xuống giường.
Trong lòng Mộc Phỉ buồn bực, trên lưng đột nhiên có sức nặng khiến nàng thiếu chút nữa bị sặc khí, mắt hoa một lúc lâu mới trở lại được bình thường, đang định mở miệng chửi thề, đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu trầm thấp thống khổ khàn khàn của Viêm Dục: "Viêm dục, đau, đau......"
Viêm Dục? Hắn nhớ ra tên tuổi của mình rồi sao?
"Hắn sao vậy? Viêm Dục, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Mộc Phỉ đang từ từ suy nghĩ vấn đề, Viêm Dục trên lưng bị Liễu Thiên Sở lo lắng lắc tới lắc lui, thiếu chút nữa phun hết cánh gà cánh vịt ăn lúc trưa ra, tay nhỏ bé nắm thành quyền, răng nghiến chặt, nặn ra một đoạn lời nói ngắt quãng: "Ngươi mà còn lắc nữa, ta, sẽ cho, cả hai người, cùng nhau nhặt xác."
Két! Động tác trên tay Liễu Thiên Sở khựng lại như vừa ấn nút tắt điều khiển ti vi.
Mộc Phỉ liền hít lấy hít để mấy hớp khí rồi gầm thét lên một câu hoàn chỉnh: "Ngươi còn không biết đỡ hắn lên?"
"Chẳng phải ngươi nói nếu cử động nữa thì sẽ cho hắn đi nhặt xác sao?"
Âm thanh yếu ớt truyền đến từ bên giường, lọt vào tai Mộc Phỉ lại thành tiếng huyên náo, lần này nàng thật muốn sặc khí rồi, thật là tức mà.
Cũng may Liễu Thiên Sở nhanh chóng phát hiện, thận trọng đỡ Viêm Dục khỏi người Mộc Phỉ đặt xuống giường, ánh mắt nóng nảy dừng ở trên mặt Viêm Dục, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi không chút huyết sắc của hắn, ngọc phiến trong tay đeo lên bên hông, ôm hắn: "Không được, ta phải đưa hắn lên trấn tìm đại phu."
"Xa như vậy, xe ngựa lắc lư một hồi thì đến nơi hắn chỉ còn nửa cái mạng, bấm vào nhân trung hắn!" D!wnd@nIeqid2on Mộc Phỉ tức giận ngồi xuống đất thở dốc, thân thể của nàng thật quá yếu đuối rồi, cứ như vậy thì suýt chút nữa đi luôn cái mạng nhỏ của nàng, ngân châm điểm huyệt rất lãng phí thể lực, nàng cần phải từ từ qua ngày thì mới có thể điều trị được cho Viêm Dục.
Liễu Thiên Sở vỗ ót một cái, hắn lại quan tâm quá nên loạn, quên mất đã từng thấy biện pháp của đại phu làm lúc bệnh nhân bị ngất, ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng chính là bước đầu tiên. Vội vàng bấm lấy, nhưng trong lòng nghĩ nha đầu Mộc Phỉ này hiểu biết thực rộng.
Mộc Phỉ ngồi một lát, thấy Liễu Thiên Sở bấm một hồi mà Viêm Dục vẫn chưa tỉnh, cau mày, đứng dậy dò tới cổ tay Viêm Dục, nhanh chóng phân phó: "Ngươi lấy hộp ngân châm vừa rồi ta mới cất tới đây."
Liễu Thiên Sở theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của nàng lấy hộp đưa cho Mộc Phỉ, cho đến khi Mộc Phỉ rút ngân châm tính châm huyệt cho Viêm Dục thì mới nhận ra hắn vừa làm cái gì, muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Phỉ lần lượt đâm từng cái ngân châm dài ngắn lên các huyệt vị trên đỉnh đầu của Viêm Dục
Thủ hạ của Liễu Thiên Sở làm việc rất nhanh tay, một lúc lâu sau đã chuẩn bị xong hai quan tài một lớn một nhỏ, quan tăng lên tới 24 người.
Mộc Phỉ nhìn 24 người mặc áo xanh, trên chiếc mũ đỏ thẫm gắn một chiếc lông gà, bốn người đứng đầu mặc chiếc quần vàng, kinh ngạc đến không khép được mồm, dáng vẻ này, nàng cũng đã từng thấy trên ti vi, bọn họ là người hạ táng quan tài thì phải.
Vòng qua bọn họ là thấy trong sân để là một cái ô thêu hoa đỏ thẫm ở đỉnh đầu, nửa chiếc phó loan cùng làm bằng kim qua, một cái rìu lớn, mấy cái ghế hướng lên trời.
"Vũ ca ca, mấy thứ đó là gì?" Mộc Phỉ không nhịn được hỏi, vật này thấy thật tinh xảo, làm đám tang sao lại dùng màu đỏ? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tưởng Vũ đến gần Mộc Phỉ, chỉ kinh ngạc một lát liền nhận ra, Mộc Phỉ tuổi còn quá nhỏ, lại không tiếp xúc nhiều với người trong thôn, nghĩ đến việc Tưởng di chưa dạy cho nàng những thứ này, liền nhỏ giọng giải thích: "Đặt ở bên kia gọi là cái lồng quan tài, thời điểm đưa tang gắn lên trước quan tài, chiếc phó loan chia làm hai bộ phận, nửa giang trước và nửa giang sau."
Theo hướng chỉ của ngón tay Tưởng Vũ, Mộc Phỉ thấy trước quan giang quả nhiên có hai nửa chiếc phó loan, dừng bên cạnh kiệu trắng và xe ngựa.
"Cái chậu nhôm kia là vào lúc đưa tang muội cần phải quăng đi, còn có cờ dẫn hồn, cây đại tang cũng cần muội tới bắt." Tưởng Vũ nói tới đây thì thoáng dừng lại, miệng lảm nhảm không biết có nên nhắc tới chuyện kia không.
Cờ dẫn hồn được làm từ ba cái gậy trúc, một dựng thẳng còn hai cái còn lại bắt chéo, treo với một tấm vải ở giữa. Bên trái viết ngày sinh của Tưởng thị, bên phải viết thời điểm mà Tưởng thị chết, ở giữa viết Mộc gia Tưởng thị.
Cái họ này khiến đôi mắt thâm quang của Liễu Thiên Sở tối tăm như đầm u thủy, tay cầm phiến ngọc nắm chặt, tầm mắt nhìn về phía Mộc Phỉ đầy thâm ý, họ Mộc này rất kỳ lạ, mà hắn nghe nói chỉ có một nhà.
Viêm Dục không quen biết hắn, cô nhi quả mẫu nghèo túng, bé gái mồ côi họ Mộc sở hữu khả năng giám bảo tài hoa, mọi thứ quanh quẩn trong đầu hắn, làm đầu hắn hơi đau, khẽ nhíu lông mày, cảm giác sâu bên trong có liên hệ gì đó.
Đáng tiếc hắn không thu hoạch được gì, không tìm được chỗ mấu chốt.
"Sử dụng cờ dẫn hồn là vì đã có một người phù thủy từng nói, linh hồn người sau khi chết sẽ không theo xác chết, mà lại phiêu đãng ở nơi nó quen thuộc, theo như đó, người ở dương gian sẽ không được thuận lợi. Vì vậy, phù thủy đã tạo ra cờ dẫn hồn, dùng nó để điều khiển kinh hồn người chết, để cho linh hồn người chết đi theo cùng phần mộ, như vậy thì có thể sớm ngày được đầu thai chuyển kiếp." die6n4d2a2nle2qujd2on.
Tưởng Vũ thấy Mộc Phỉ tới cạnh cờ dẫn hồn, tò mò cầm lên nhìn, liền bước tới giải thích cho nàng.
Mộc Phỉ gật đầu, nàng lúc nào cũng ở trong thành thị, lại là cô nhi vốn chưa từng trải qua những chuyện lại, xuyên qua tới một thân xác có trí nhớ không toàn diện, tìm kiếm trong mấy hình ảnh rời rạc cũng không biết tang sự cổ đại thực sự được diễn ra như thế nào.
Thật may là vận khí nàng không tệ, nếu là mình tự tổ chức thì thật là một hơi phí sức, không tránh được phải hỏi nhiều nơi, kéo dài thêm thời gian sẽ khiến cho thân xác Tưởng thị tiếp tục gió thổi nắng chiếu không được nghỉ ngơi.
Liễu Thiên Sở chuẩn bị mấy thứ vô cùng đầy đủ, nhưng lại thiếu người chủ trì tang sự, ở thôn Tương Sơn, bình thường đều do trưởng thôn chủ trì, Tưởng Vũ suy nghĩ một lát, chào hỏi với Mộc Phỉ vài câu rồi chạy về nhà.
"Nữ nhi." Viêm Dục đứng bên cửa, nhìn chằm chằm khung cửa trống rỗng, tay che vạt áo của mình, lông mày đen nhíu thành một đống, vô cùng rối rắm.
Mộc Phỉ nghe tiếng hắn la lên thì ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt lưu ly lướt một lượt trên người hắn.
Thủy mâu rưng rưng như muốn khóc, lông mày như núi khẽ chau lại, sống mũi nơi nhíu lại hơi có vết gấp, đôi môi nhỏ đỏ mọng đầy đặn, áp dưới khóe miệng khiến cả người mang vẻ vừa uất ức vừa đáng yêu. Mộc Phỉ nhíu mày giương khóe môi, mặc dù buồn bực hắn vì sao làm nũng trước mặt người ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mê luyến vẻ ngoài đáng yêu mềm mại đang phát ra từ hắn, loại mỹ lệ đó ở trên người hắn còn lóa mắt hơn cả phụ nữ.
Đến khi dời mắt xuống nơi mà Viêm Dục đưa tay che, Mộc Phỉ vỗ ót một cái hiểu ra: trời ơi, thiếu chút nữa thì quên, túi ngân châm vẫn còn để trên người hắn, chẳng lẽ là kim ghim vào trong thịt rồi.
Đôi chân nhỏ của Mộc Phỉ bước tới, nhanh chóng chạy tới cạnh Viêm Dục, tay nhỏ bé rờ lấy túi da dê trên người hắn, quả nhiên thấy có mấy cây kim nhỏ lộ ra, không phải chỉ một cây.
Khóe miệng giật giật, Mộc Phỉ trong lòng thầm tụng cho Viêm Dục một tiếng “Amen”, thật là một đứa bé xui xẻo.
"Đây là cái gì?" d1enDanIeqid0n Liễu Thiên Sở ghé đầu lại gần, tò mò hỏi.
Mộc Phỉ cúi đầu kiểm tra số ngân châm, thấy không thiếu một cây thì thở nhẹ một hơi, thuận miệng đáp: "Tú Hoa Châm."
Sau đó gấp tấm da dê lại, cầm vào trong nhà, xoay mình lên giường lấy một chiếc hộp thả tấm da dê vào, đậy nắp hộp lại đẩy tới một chỗ xa, hai tay nhỏ bé còn vỗ mấy cái, vậy là xong.
"Ta là ai?" Thình lình Viêm Dục hỏi câu này.
Liễu Thiên Sở đang nhìn một loạt động tác của Mộc Phỉ, sau khi nghe thấy bật thốt lên: "Viêm Dục." Sau khi nói xong cảm thấy không ổn, cau mày nhìn về phía Viêm Dục, kinh ngạc lặp lại một lần nữa vấn đề của hắn: "Ngươi là ai?"
Không ngờ Viêm Dục nghe thấy câu nói của hắn thì bỏ vào trong nhà, để lại cho hắn một bóng lưng thẳng tắp, mang đi một ảo ảnh mang vẻ đẹp tuyệt luân.
Ta là Viêm Dục, nhưng Viêm Dục là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này?
Đầu lại bắt đầu đau, như có vạn con kiến đang bò trong óc hắn, đau đớn đến tận xương tủy. Chân Viêm Dục mềm nhũn, vừa tới mép giường hắn bổ nhào về phía trước, đè cả luôn lên lưng Mộc Phỉ đang chuẩn bị xuống giường.
Trong lòng Mộc Phỉ buồn bực, trên lưng đột nhiên có sức nặng khiến nàng thiếu chút nữa bị sặc khí, mắt hoa một lúc lâu mới trở lại được bình thường, đang định mở miệng chửi thề, đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu trầm thấp thống khổ khàn khàn của Viêm Dục: "Viêm dục, đau, đau......"
Viêm Dục? Hắn nhớ ra tên tuổi của mình rồi sao?
"Hắn sao vậy? Viêm Dục, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Mộc Phỉ đang từ từ suy nghĩ vấn đề, Viêm Dục trên lưng bị Liễu Thiên Sở lo lắng lắc tới lắc lui, thiếu chút nữa phun hết cánh gà cánh vịt ăn lúc trưa ra, tay nhỏ bé nắm thành quyền, răng nghiến chặt, nặn ra một đoạn lời nói ngắt quãng: "Ngươi mà còn lắc nữa, ta, sẽ cho, cả hai người, cùng nhau nhặt xác."
Két! Động tác trên tay Liễu Thiên Sở khựng lại như vừa ấn nút tắt điều khiển ti vi.
Mộc Phỉ liền hít lấy hít để mấy hớp khí rồi gầm thét lên một câu hoàn chỉnh: "Ngươi còn không biết đỡ hắn lên?"
"Chẳng phải ngươi nói nếu cử động nữa thì sẽ cho hắn đi nhặt xác sao?"
Âm thanh yếu ớt truyền đến từ bên giường, lọt vào tai Mộc Phỉ lại thành tiếng huyên náo, lần này nàng thật muốn sặc khí rồi, thật là tức mà.
Cũng may Liễu Thiên Sở nhanh chóng phát hiện, thận trọng đỡ Viêm Dục khỏi người Mộc Phỉ đặt xuống giường, ánh mắt nóng nảy dừng ở trên mặt Viêm Dục, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi không chút huyết sắc của hắn, ngọc phiến trong tay đeo lên bên hông, ôm hắn: "Không được, ta phải đưa hắn lên trấn tìm đại phu."
"Xa như vậy, xe ngựa lắc lư một hồi thì đến nơi hắn chỉ còn nửa cái mạng, bấm vào nhân trung hắn!" D!wnd@nIeqid2on Mộc Phỉ tức giận ngồi xuống đất thở dốc, thân thể của nàng thật quá yếu đuối rồi, cứ như vậy thì suýt chút nữa đi luôn cái mạng nhỏ của nàng, ngân châm điểm huyệt rất lãng phí thể lực, nàng cần phải từ từ qua ngày thì mới có thể điều trị được cho Viêm Dục.
Liễu Thiên Sở vỗ ót một cái, hắn lại quan tâm quá nên loạn, quên mất đã từng thấy biện pháp của đại phu làm lúc bệnh nhân bị ngất, ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng chính là bước đầu tiên. Vội vàng bấm lấy, nhưng trong lòng nghĩ nha đầu Mộc Phỉ này hiểu biết thực rộng.
Mộc Phỉ ngồi một lát, thấy Liễu Thiên Sở bấm một hồi mà Viêm Dục vẫn chưa tỉnh, cau mày, đứng dậy dò tới cổ tay Viêm Dục, nhanh chóng phân phó: "Ngươi lấy hộp ngân châm vừa rồi ta mới cất tới đây."
Liễu Thiên Sở theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của nàng lấy hộp đưa cho Mộc Phỉ, cho đến khi Mộc Phỉ rút ngân châm tính châm huyệt cho Viêm Dục thì mới nhận ra hắn vừa làm cái gì, muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Phỉ lần lượt đâm từng cái ngân châm dài ngắn lên các huyệt vị trên đỉnh đầu của Viêm Dục
Tác giả :
Thích Hề