Sủng Thê Đại Trượng Phu
Chương 4
Buổi sáng ánh mặt trời giống như những tinh linh tinh nghịch theo gió thổi khẽ mở rèm cửa sổ tiến vào phòng ngủ yên tĩnh , nhảy lên giường lớn, nhiễu tỉnh thiên hạ đang ngủ trên giường, dường như báo trước ngày hôm nay sẽ tràn ngập sức sống .
” A…” Kiều Cảnh Nghị duỗi thẳng thắt lưng, thoải mái thở ra một hơi nói rõ cô vừa có một giấc ngủ có bao nhiêu thõa mãn.
Ở tại bệnh viện, cứ cách một khoảng thời gian, y tá sẽ đến kiểm tra, hơn nữa cô còn có một y tá riêng, cũng sẽ thỉnh thoảng xem xét, cho nên làm sao đều ngủ không tốt.Về đến trong nhà, cuối cùng cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc dài.
Đúng vậy, nhà dù sao cũng là nhà, cho nên cho dù mất đi kí ức, đặt mình ở chỗ này, vẫn có cảm giác an tâm thoải mái.
Cô ngồi dậy, nhu nhu đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó hướng cửa sổ đi đến, kéo mở rèm cửa sổ, dẫn tía sáng vào, trong phòng nhất thời sáng hẳn lên.
Nhìn về đồng hồ báo thức trên bàn, biểu thị 10 giờ , cô trố mắt kinh ngạc.
” Đã trễ thế này ? Không ngờ ngủ nhiều như vậy !” Nói thầm đi nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ âu phục màu vàng đơn giản , loáng cái đi xuống lầu một.
Liên thẩm đang chỉ huy người hầu quét dọn vừa thấy Kiều Cảnh Nghị liền giương lên dáng tươi cười chào hỏi :” Thiếu phu nhân, ngủ ngon không ?”
” Ừ, ở nhà ngủ so với ở trong bệnh viện tốt hơn .” Kiều Cảnh Nghị bên môi chứa nụ cười nhạt , tầm mắt vô thức nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm bóng dáng nào đó.
” Thiếu gia bình thường 8h30 sẽ rời đi, cậu ấy đã đến công ty trước.” Sở trường đoán ý người khác qua sắc mặt, Liên thẩm nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô.
“Ừm.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu , thầm nghĩ Liên thẩm thật lợi hại, ngay cả cô dùng con mắt tìm kiếm Quan Trạch Thao đều cũng nhìn ra, lẽ nào có thuật đọc tâm sao ?
” Ta bảo A Qúy trước làm chút gì đơn giản người ăn lót dạ trước, như thế buổi trưa sẽ ăn cơm được không ?” Liên thẩm chủ động an bài nói.
” Được, cảm ơn .”
” Người đừng mãi khách khí với ta, đây là bổn phận công việc của ta, có cái gì cần cứ việc phân phó.” Liên thẩm cũng không có thói quen chủ tử cùng mình xa lại khách sáo như thế, nói xong liền cười đi vào nhà bếp, hướng A Qúy dặn dò .
Kiều Cảnh Nghị tại trên ghế sô pha bọc da ngồi xuống, nhìn người hầu vẫn còn quét dọn, nghĩ chính mình hình như không có việc gì làm .
Bọn họ nói, cô cùng Quan Trạch Thao kết hôn vừa tròn một năm, vậy cuộc sống hôn nhân trong một năm kia, cô ở trong tòa nhà lớn này đều làm gì đây ?
Còn có, cô cùng mẹ Quan Trạch Thao quan hệ tốt không ? Hai vị trưởng bối là người như thế nào nhỉ ? Có ở chung được hay không ?
Liên thẩm ở trong viện chăm sóc cô vài ngày, cho nên hiện nay người quen thuộc nhất trong này với cô chính là thẩm ấy, hỏi thẩm ấy một chút là được rồi .
Nghĩ vậy, cô đứng dậy đi tới trước nhà bếp .
” Thiếu phu nhân , người tới vừa lúc, người buổi trưa muốn ăn cháo sò khô bào ngư hay là mì hải sản Ý ?” A Qúy thấy Kiều Cảnh Nghị xuất hiện, vội vã đưa ra vấn đề đang cùng Liên thẩm bàn bạc.
“Vừa nghe đến đã cảm thấy ăn ngon nha !” Kiều Cảnh Nghị không suy nghĩ nhiều lên tiếng , khiến A Qúy nghe xong lập tức tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bùng , ý nói trong lòng rất vui mừng )
” Nếu không ta ngày hôm nay trước ăn cháo, sáng mai lại đi chọn hải sản tươi mới về làm mì hải sản Ý , như vậy có được không ?” Trước đây Kiều Cảnh Nghị rất ưng ý các món ăn của mình, cho nên A Qúy nghĩ hướng chủ tử đã mất trí nhớ lần nữa nói ra các kĩ năng của mình .
” Được.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu như giã tỏi, bữa cơm ngày hôm qua liền thấy qua A Qúy hảo trù nghệ ( nấu ăn giỏi ).”Liên thẩm, người biết cha mẹ chồng ta bọn họ lúc nào sẽ về nước không ?”
” Không chắc chắn, lão gia sau khi sắp xếp đem công ty giao cho thiếu gia , liền đem theo phu nhân đi du lịch khắp nơi, rất tùy hứng .”Liên thẩm đáp.
Kiều Cảnh Nghị nghe xong vẻ mặt không khỏi ước ao :” Thật tốt , bọn họ tình cảm nhất định tốt lắm ?”
Hai người yêu nhau, sau khi trên 50 tuổi cùng nhau làm bạn, còn không lo không buồn du lịch khắp nơi, đây là ước mơ tha thiết của mọi người a !
” Đúng vậy, nhưng người cùng thiếu gia tình cảm cũng rất tốt , tuyệt không thua bọn họ .” Liên thẩm cười cười nhắc nhở cô.
” Thật vậy chăng ?” Kiều Cảnh Nghị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thực sự khó nén hiếu kỳ .
” Đương nhiên là thật .” A Qúy nhịn không được trách móc khoa trương trợn mắt lớn giọng .” Thiếu gia cậu ấy đối người vô cùng tốt, chỉ tiếc người đều đã quên, người nằm viện mấy ngày nay, cậu ấy trở về đều vẻ mặt buồn rầu, một chút tươi cười cũng không có, thật đáng thương.”
Ngực xoắn lại, Kiều Cảnh Nghị cắn cắn môi, con mắt nảy lên tia áy náy.
Liên thẩm thấy thần sắc Kiều Cảnh Nghị khác thường, không khỏi liếc A Qúy nhanh mồm nhanh miệng một cái.
” Thiếu phu nhân lại không phải cố ý, mất đi trí nhớ cũng rất đáng thương a ! Cái gì cũng phải dần thích ứng, cũng không phải là chuyện đơn giản .” Liên thẩm thay Kiều Cảnh Nghị nói. Đại khái là lão thiên gia xem bọn họ quá hạnh phúc mà đỏ mắt chứ sao ( ông trời ghen tỵ ~.~), cho nên mới muốn chơi đùa bọn họ.
Kiều Cảnh Nghị dương lên cánh môi thở dài , sau đó lấy giọng điệu dí dỏm để thay đổi bầu không khí:” Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao , mất trí nhớ cái này chỉ thấy trên phim ở ti vi mới thấy được, không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người chính mình.”
“Hắc hắc, nhưng trên phim hình như đều là đầu đụng một lần, hoặc là bị người đánh, liền có thể khôi phục ký ức nha !” A Qúy cười gian thâm ý xoa tay.
” Ách… ti vi hẳn là cùng hiện thực không giống nhau .”
Kiều Cảnh Nghị khóe mắt run run, nghĩ không ổn, len lén lùi ra sau hai bước, miễn cho thoạt nhìn có chút a Q( cái này thì chịu >!!
” A…” Kiều Cảnh Nghị duỗi thẳng thắt lưng, thoải mái thở ra một hơi nói rõ cô vừa có một giấc ngủ có bao nhiêu thõa mãn.
Ở tại bệnh viện, cứ cách một khoảng thời gian, y tá sẽ đến kiểm tra, hơn nữa cô còn có một y tá riêng, cũng sẽ thỉnh thoảng xem xét, cho nên làm sao đều ngủ không tốt.Về đến trong nhà, cuối cùng cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc dài.
Đúng vậy, nhà dù sao cũng là nhà, cho nên cho dù mất đi kí ức, đặt mình ở chỗ này, vẫn có cảm giác an tâm thoải mái.
Cô ngồi dậy, nhu nhu đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó hướng cửa sổ đi đến, kéo mở rèm cửa sổ, dẫn tía sáng vào, trong phòng nhất thời sáng hẳn lên.
Nhìn về đồng hồ báo thức trên bàn, biểu thị 10 giờ , cô trố mắt kinh ngạc.
” Đã trễ thế này ? Không ngờ ngủ nhiều như vậy !” Nói thầm đi nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ âu phục màu vàng đơn giản , loáng cái đi xuống lầu một.
Liên thẩm đang chỉ huy người hầu quét dọn vừa thấy Kiều Cảnh Nghị liền giương lên dáng tươi cười chào hỏi :” Thiếu phu nhân, ngủ ngon không ?”
” Ừ, ở nhà ngủ so với ở trong bệnh viện tốt hơn .” Kiều Cảnh Nghị bên môi chứa nụ cười nhạt , tầm mắt vô thức nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm bóng dáng nào đó.
” Thiếu gia bình thường 8h30 sẽ rời đi, cậu ấy đã đến công ty trước.” Sở trường đoán ý người khác qua sắc mặt, Liên thẩm nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô.
“Ừm.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu , thầm nghĩ Liên thẩm thật lợi hại, ngay cả cô dùng con mắt tìm kiếm Quan Trạch Thao đều cũng nhìn ra, lẽ nào có thuật đọc tâm sao ?
” Ta bảo A Qúy trước làm chút gì đơn giản người ăn lót dạ trước, như thế buổi trưa sẽ ăn cơm được không ?” Liên thẩm chủ động an bài nói.
” Được, cảm ơn .”
” Người đừng mãi khách khí với ta, đây là bổn phận công việc của ta, có cái gì cần cứ việc phân phó.” Liên thẩm cũng không có thói quen chủ tử cùng mình xa lại khách sáo như thế, nói xong liền cười đi vào nhà bếp, hướng A Qúy dặn dò .
Kiều Cảnh Nghị tại trên ghế sô pha bọc da ngồi xuống, nhìn người hầu vẫn còn quét dọn, nghĩ chính mình hình như không có việc gì làm .
Bọn họ nói, cô cùng Quan Trạch Thao kết hôn vừa tròn một năm, vậy cuộc sống hôn nhân trong một năm kia, cô ở trong tòa nhà lớn này đều làm gì đây ?
Còn có, cô cùng mẹ Quan Trạch Thao quan hệ tốt không ? Hai vị trưởng bối là người như thế nào nhỉ ? Có ở chung được hay không ?
Liên thẩm ở trong viện chăm sóc cô vài ngày, cho nên hiện nay người quen thuộc nhất trong này với cô chính là thẩm ấy, hỏi thẩm ấy một chút là được rồi .
Nghĩ vậy, cô đứng dậy đi tới trước nhà bếp .
” Thiếu phu nhân , người tới vừa lúc, người buổi trưa muốn ăn cháo sò khô bào ngư hay là mì hải sản Ý ?” A Qúy thấy Kiều Cảnh Nghị xuất hiện, vội vã đưa ra vấn đề đang cùng Liên thẩm bàn bạc.
“Vừa nghe đến đã cảm thấy ăn ngon nha !” Kiều Cảnh Nghị không suy nghĩ nhiều lên tiếng , khiến A Qúy nghe xong lập tức tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bùng , ý nói trong lòng rất vui mừng )
” Nếu không ta ngày hôm nay trước ăn cháo, sáng mai lại đi chọn hải sản tươi mới về làm mì hải sản Ý , như vậy có được không ?” Trước đây Kiều Cảnh Nghị rất ưng ý các món ăn của mình, cho nên A Qúy nghĩ hướng chủ tử đã mất trí nhớ lần nữa nói ra các kĩ năng của mình .
” Được.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu như giã tỏi, bữa cơm ngày hôm qua liền thấy qua A Qúy hảo trù nghệ ( nấu ăn giỏi ).”Liên thẩm, người biết cha mẹ chồng ta bọn họ lúc nào sẽ về nước không ?”
” Không chắc chắn, lão gia sau khi sắp xếp đem công ty giao cho thiếu gia , liền đem theo phu nhân đi du lịch khắp nơi, rất tùy hứng .”Liên thẩm đáp.
Kiều Cảnh Nghị nghe xong vẻ mặt không khỏi ước ao :” Thật tốt , bọn họ tình cảm nhất định tốt lắm ?”
Hai người yêu nhau, sau khi trên 50 tuổi cùng nhau làm bạn, còn không lo không buồn du lịch khắp nơi, đây là ước mơ tha thiết của mọi người a !
” Đúng vậy, nhưng người cùng thiếu gia tình cảm cũng rất tốt , tuyệt không thua bọn họ .” Liên thẩm cười cười nhắc nhở cô.
” Thật vậy chăng ?” Kiều Cảnh Nghị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thực sự khó nén hiếu kỳ .
” Đương nhiên là thật .” A Qúy nhịn không được trách móc khoa trương trợn mắt lớn giọng .” Thiếu gia cậu ấy đối người vô cùng tốt, chỉ tiếc người đều đã quên, người nằm viện mấy ngày nay, cậu ấy trở về đều vẻ mặt buồn rầu, một chút tươi cười cũng không có, thật đáng thương.”
Ngực xoắn lại, Kiều Cảnh Nghị cắn cắn môi, con mắt nảy lên tia áy náy.
Liên thẩm thấy thần sắc Kiều Cảnh Nghị khác thường, không khỏi liếc A Qúy nhanh mồm nhanh miệng một cái.
” Thiếu phu nhân lại không phải cố ý, mất đi trí nhớ cũng rất đáng thương a ! Cái gì cũng phải dần thích ứng, cũng không phải là chuyện đơn giản .” Liên thẩm thay Kiều Cảnh Nghị nói. Đại khái là lão thiên gia xem bọn họ quá hạnh phúc mà đỏ mắt chứ sao ( ông trời ghen tỵ ~.~), cho nên mới muốn chơi đùa bọn họ.
Kiều Cảnh Nghị dương lên cánh môi thở dài , sau đó lấy giọng điệu dí dỏm để thay đổi bầu không khí:” Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao , mất trí nhớ cái này chỉ thấy trên phim ở ti vi mới thấy được, không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người chính mình.”
“Hắc hắc, nhưng trên phim hình như đều là đầu đụng một lần, hoặc là bị người đánh, liền có thể khôi phục ký ức nha !” A Qúy cười gian thâm ý xoa tay.
” Ách… ti vi hẳn là cùng hiện thực không giống nhau .”
Kiều Cảnh Nghị khóe mắt run run, nghĩ không ổn, len lén lùi ra sau hai bước, miễn cho thoạt nhìn có chút a Q( cái này thì chịu >!!
Tác giả :
Đào Nhạc Tư