Sủng Thê Đại Trượng Phu
Chương 2
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong không khí, thiết bị chữa trị hoạt động vang lên thanh âm, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, nhưng không có vì trên giường bệnh thiên hạ đang hôn mê mang đến một tia hy vọng.
Trong phòng bệnh hạng nhất, Quan Trạch Thao tay phải quấn băng vải, bên trán băng gạc che lại năm mũi khâu miệng vết thương, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng tiều tụy, ngồi bên cạnh giường bệnh. Phảng phất giống như bị niệm chú cơ thể cố định, tay trái nắm giữ bàn tay mềm mại không xương của người nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích lẳng lặng chăm chú nhìn.
Kiều Cảnh Nghị hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu quấn một vòng băng gạc, nằm thẳng ở trên giường bệnh, nếu không phải ngực còn bởi vì hô hấp mà phập phồng, bộ dạng không còn sức sống, thật sự giống như muốn hồn về tây thiên.
Tối hôm trước tai nạn xe, một người chết và ba người bị thương, lái xe tải do say rượu nên không điều khiển được, lái xe cùng Quan Trạch Thao thương thế cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có Kiều Cảnh Nghị là lâm vào hôn mê, đến nay đã là buổi chiều ngày thứ ba, như cũ không có tỉnh lại, Quan Trạch Thao lòng như lửa đốt nhưng lại không làm được gì, nội tâm bị dày vò.
‘‘Quan tiên sinh, chính ngài cũng có thương thế trong người, phải nghỉ ngơi thật nhiều a!”
Y tá Miss Lâm thấy Quan Trạch Thao giống như pho tượng vẫn ngồi chờ đợi bên giường vợ, cảm nhận được tình thâm ý trọng, không khỏi vừa đồng tình lại cảm động.
Quan Trạch Thao không để ý, ánh mắt lo lắng chưa từng di chuyển chút nào.
Tình trạng như thế này, anh làm sao có thể có biện pháp nghỉ ngơi!.
Bác sĩ rõ ràng nói cô không có gì nguy hiểm, tại sao cô còn chưa tỉnh lại?.
Bàn tay to khẽ vuốt dung nhan giống như yên tĩnh ngủ, anh đau lòng tột đỉnh.
Cảnh Nghị mỏng manh yếu ớt như vậy, như thế nào có thể chống cự được ốm đau ?
Nếu có thể anh hi vọng người nằm trên giường bệnh chính là anh, mà không phải là cô! Anh so với cô cường tráng, so với cô dũng cảm, so với cô càng không yên tâm càng yêu đối phương, cho dù ngã xuống, cũng tuyệt đối sẽ cố gắng tỉnh lại, luyến tiếc làm cho cô lo lắng khổ sở.
”Ngài phải đem chính bản thân mình chăm sóc tốt, chờ cô ấy tỉnh lại, mới có thể hảo hảo chăm sóc cô ấy a!” Miss Lâm hảo tâm an ủi cùng cổ vũ.
Đầu năm nay, nam nhân anh tuấn lại nhiều tiền như vậy yêu lão bà quả thực so với gấu bắc cực càng trân quý, trên giường bệnh nữ nhân anh yêu cũng thật hạnh phúc, hy vọng cô có thể may mắn vượt qua một kiếp này mới tốt.
”Cô đi gọi bác sĩ lại đây, gọi bọn họ kiểm tra lần nữa cẩn thận, rốt cuộc vì cái gì vẫn chưa tỉnh lại?” Quan Trạch Thao đã lâu chưa mở miệng tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
”Tối nay bác sĩ sẽ đến kiểm tra.…..” Miss Lâm nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
”Bây giờ !” Anh không kiên nhẫn gầm nhẹ, bá đạo cùng kiên trì.
Miss Lâm im bặt, chạy nhanh làm theo.
Quan Trạch Thao nhíu chặt mày, sốt ruột thở dài.
Anh không có biện pháp cứ như vậy ngồi chờ, cái gì cũng không thể vì cô làm, nếu bệnh viện này bác sĩ y thuật không đủ cao minh, anh không bài trừ khả năng chuyển viện.
Anh đem trán để ở trên chỗ tay hai người nắm chặt, chân thành cầu nguyện. ”Cảnh Nghị, lão bà mau tỉnh lại đi!”
Bỗng nhiên, bàn tay mềm mại khẽ động , ngực anh chấn động, rồi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương nhìn kĩ khuôn mặt cô xem có phản ứng gì không .
Ngón tay lại nhẹ nhàng giật giật, lông mi yên tĩnh cũng hơi run rẩy, Quan Trạch Thao trái tim treo cao, nhìn không chớp mắt nín thở chờ đợi.
Nhiều lần, mắt cô nhắm chặt chậm rãi nhấc lên, ánh mắt đầu tiên không có tiêu cự nhìn phía trần nhà, sau khi ngưng tụ tiêu cự lập tức nhìn bốn phía.
” Cảnh Nghị!” Anh thật cẩn thận nhẹ mở miệng, sợ dọa cô, kiềm chế nội tâm mừng rỡ như điên.
Nghe tiếng kêu, Kiều Cảnh Nghị đưa ánh mắt chuyển hướng sang anh, chống lại tầm mắt của anh, vẫn còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên bị anh ôm lấy.
”Ông trời! Em rốt cuộc tỉnh!” Xác nhận cô hội hưởng ứng tiếng kêu của anh, tầm mắt có thể cùng anh giao nhau, Quan Trạch Thao tâm tình kích động, nhịn không được một lát ôm chặt cô, một lát nâng mặt cô xem, trong lời nói tràn ngập vui mừng.
‘‘Đi……..” Kiều Cảnh Nghị vừa tỉnh dậy liền nhận được đối xử như vậy kích liệt, muốn đứng dậy nhưng không có khí lực.
” Em bị thương, trước đừng đứng lên, anh đi gọi bác sĩ.” Phát hiện cô muốn ngồi dậy, anh ấn nhẹ bả vai cô, thấp giọng dỗ dành an ủi, theo thói quen muốn hôn lên mi mắt của cô, lúc này mới rõ ràng phát hiện trong ngực bị tay nhỏ bé của cô chống đỡ, còn có phản ứng co rúm lại.
Anh hoang mang dừng lại động tác, bàn tay chống lại mặc dù lực đạo rất nhẹ, khoảng cách ngăn trở cũng chỉ có một bàn tay, anh lại có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất cái đẩy này, bị cô đẩy đi thật xa…………
Cảm giác vui sương phút chốc đóng băng, anh buồn bực hỏi: ”Cảnh Nghị, em làm sao vậy?”
”Tiên sinh, xin hỏi ngài là ai?” Kiều Cảnh Nghị so với anh càng buồn bực.
Nhẹ giọng nghi vấn lại thoáng như sét đánh bổ về phía Quan Trạch Thao.
Cô tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên dĩ nhiên lại hỏi anh là ai?!
Bỗng nhiên trong lòng một trận hoang mang, anh nhanh chóng trấn định tinh thần, cứng ngắc mở miệng.
”Cảnh Nghị, đừng nói đùa như vậy…..” Anh an ủi chính mình, là cô bướng bỉnh thích đùa dai. Kiều Cảnh Nghị bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lại có chút phòng bị.
Nam nhân này thật kì quái, tại sao anh đối cô vừa ôm vừa hôn? Làm sao lại biết tên cô, còn một bộ dáng cùng cô rất quen thuộc? Còn có, cô vì sao lại yếu như vậy?
Quan Trạch Thao tim đập nhanh, máu ở dưới ánh mắt xa lạ không có gì giả dối của cô mà chậm rãi đông lại, không khí lúc này trở nên mỏng manh.
” Tôi không phải nói giỡn, tôi thật sự không biết anh!” Kiều Cảnh Nghị lần thứ hai mở miệng, thẳng thắn nói, hồn nhiên không biết một câu sáng tỏ đơn giản này, lại giống như quất vào trong lòng anh một roi, tạo ra một đạo miệng vết thương, đau đớn đến chảy ra máu.
Anh cứng đờ, nhất thời sắc mặt trắng xanh.
Lão bà anh yêu nhất, thế nhưng không nhận ra anh?!
Trong phòng bệnh, Quan Trạch Thao lo lắng không yên đứng ở một bên, nhìn bác sĩ cùng y tá giúp vợ làm kiểm tra, cũng hỏi cảm giác và tình trạng của cô.
Quan Trạch Thao tâm tình vừa mừng vừa buồn, cô có thể tỉnh dậy không có bị thương nặng đã là trong cái rủi có cái may, đáng ra vui mừng chính là mới vừa rồi Cảnh Nghị mới tỉnh dậy ánh mắt cùng phản ứng không thích hợp, làm anh giờ phút này lo lắng giống như đưa thân vào bên trong hầm băng, nghe bác sĩ cùng cô nói chuyện lòng càng lúc càng lạnh.
”Tiểu thư mời ngươi thử giới thiệu chính mình được không?” Bác sĩ yêu cầu.
“Giới thiệu” Kiều Cảnh Nghị ngẩn người. Nằm ở trên giường bệnh còn muốn tự giới thiệu. Rất kì quái !
” Đúng, bởi vì cô lần này xẩy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu bị thương cho nên tôi cần xác nhận một ít vấn đề, xin cô nói tên, tuổi, ngày sinh, công việc … của cô… có thể kể ra một chút rất tốt.” Bác sĩ hiền lành tươi cười kiên nhẫn giải thích.
Cô xem một phòng toàn người lạ, có chút sợ hãi cùng nghi hoặc, nhưng nhìn bác sĩ chuyên nghiệp cảm thấy uy tín nên cô ngoan ngoãn nghe lời.
”Ta gọi Kiều Cảnh Nghị, Cảnh trong cảnh sắc, Nghị trong hữu nghị, sinh ngày mười ba tháng mười, năm nay hai mươi hai tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học C.…” Thấy mọi người kinh ngạc cùng thần sắc ngưng trọng, cô chậm rãi dừng lại tự thuật, bất an hỏi: ”Có vấn đề gì sao?”
‘‘Trước khi cô hôn mê trải qua tai nạn xe cộ, đầu bị va chạm cho nên khiến cho một bộ phận trí nhớ bị mất, cũng chính là chứng mất trí nhớ.” Bác sĩ nói.
”Mất trí nhớ’‘. Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc hô nhỏ.
Hiện tại là tình huống gì? Quay phim vẫn là nằm mơ? Như thế nào xuất hiện chữ này?
”Đúng vậy, bởi vì căn cứ vào những gì cô vừa rồi kể, trí nhớ có thể dừng lại ở hai mươi hai tuổi, mà hiện tại đã là bảy năm sau”. Bác sĩ tiếp tục nói.
”Sao, làm sao có thể? Này rất khoa trương đi!” Sắc mặt cô đông cứng, kinh ngạc luống cuống.
” Y tá, đem ti vi bật lên, chuyển đến kênh tin tức.” Bác sĩ hạ chỉ thị.
Cô y tá hiểu được ý tứ của bác sĩ, lập tức làm theo. Ấn mở ti vi LCD treo trên tường, lựa chọn kênh hiện ngày tháng.
Kiều Cảnh Nghị vừa thấy, ngây ra như phỗng, đầu trống rỗng tâm tình rối loạn không thôi, cảm giác không thể tưởng tượng được.
Cô lại có thể quên mất bảy năm trí nhớ?
Chuyện như vậy, lại có thể phát sinh trên người cô?
Lúc này đồng thời bác sĩ cùng Quan Trạch Thao trao đổi ánh mắt, Quan Trạch Thao lại gần giường bệnh, bác sĩ lập tức hướng về Kiều Cảnh Nghị hỏi: ”Tiểu thư Cảnh Nghị, cô nhận ra anh ấy không?”
Ánh mắt của cô nghi hoặc hướng đến nam nhân vừa rồi say sưa ôm cô, lại có ý đồ hôn môi————thân hình anh cường tráng cao lớn, mặc dù cằm đầy râu trên trán tóc đen rũ xuống lại không chút nào tổn hại đến ngũ quan khắc sâu tuấn tú của anh.
Cô không thể phủ nhận anh thật xuất sắc, cũng bởi vậy nếu đã gặp qua anh, nhất định sẽ không quên mới đúng nhưng hiện tại lại không có ấn tượng, đại biểu thật sự chưa thấy qua.
”Không quen biết”. Kiều Cảnh Nghị khẳng định lắc đầu.
”Cảnh Nghị!” Lại nghe được cô trả lời chắc chắn một chữ phảng phất đánh trúng trong ngực anh, Quan Trạch Thao khống chế không được tâm tình bị chấn động, kích động đưa tay nắm chặt tay cô. ”Anh là Quan Trạch Thao, là trượng phu của em, em như thế nào lại không biết anh? Em hãy nhìn kĩ rõ ràng một chút!”
Không phải như vậy cô có thể quên các việc khác, nhưng như thế nào ngay cả anh cô cũng quên?!
Bắt giữ trọng điểm trong lời nói, Kiều Cảnh Nghị không khỏi kinh ngạc ngây người.
Trượng phu? Anh lại còn nói anh là chồng của cô?! Người nọ không phải có bệnh a?
”Bác sĩ, bác sĩ………….” Kiều Cảnh Nghị sợ hãi ngồi dậy hướng bác sĩ xin giúp đỡ.
‘‘Quan tiên sinh, ngài trước bình tĩnh một chút đừng kích động, như vậy sẽ dọa đến người bệnh.” Bác sĩ, y tá không hẹn mà cùng tiến lên ngăn lại tách anh ra.
Quan Trạch Thao bị tiểu thư y tá mời đến phòng khách bên cạnh phòng bệnh chờ, bác sĩ tiếp tục đối với Kiều Cảnh Nghị tiến hành kiểm tra, sau một lát bác sĩ mới đi tới phòng Quan Trạch Thao để nói rõ tình trạng của cô..
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại chỉ còn lại Kiều Cảnh Nghị cùng y tá chăm sóc Miss Lâm.
”Kiều tiểu thư tôi là y tá Quan tiên sinh mời đến phụ trách chiếu cố cho cô, cô có thể gọi ta là Miss Lâm.” Miss Lâm tiến lên thay Kiều Cảnh Nghị chỉnh sửa chăn, thấy Kiều Cảnh Nghị mỉm cười quyết định đem lời nói trong lòng nói ra. ‘‘Kiều tiểu thư, hai ngày nay Quan tiên sinh cơ hồ một tấc cũng không rời canh giữ bên giường của cô nếu không phải thực yêu cô, anh ta sẽ không quan tâm lo lắng thành như vậy, ngay cả người ngoài như tôi đây đều thấy thật cảm động”.
Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc nhìn cô y tá nói hộ người nam nhân kia, giờ phút này cũng cảm thấy mờ mịt lo sợ nghi hoặc.
Đối với lời nói trước mắt cô đều cảm thấy không hiểu gì cả, bảo cô nhất thời như thế nào tiếp nhận?
”Không nghĩ tới cô thật vất vả tỉnh lại, lại mất đi trí nhớ……..Nếu đổi lại là tôi bị người yêu quên, tôi nhất định sẽ rất khổ sở chắc chịu không nổi”. Miss Lâm còn đang nói bởi vì công tác còn ít cho nên từ trước tới giờ cô còn chưa gặp tình trạng mất trí nhớ như thế này khiến cô thật sự kinh ngạc.
”Miss Lâm” Kiều Cảnh Nghị miễn cưỡng mở miệng đánh gãy lời nói của cô ta, cô ta nói không dứt khiến đầu của cô choáng váng não căng ra, khiến tâm phiền ý loạn. ”Tôi nghĩ nghỉ ngơi hãy để cho tôi yên tĩnh một chút được không?Nếu có việc gì tôi sẽ gọi cô.”
”Nha, được.” Miss Lâm nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh ở phòng khách chờ.
Kiều Cảnh Nghị vừa mới yên tĩnh thả lỏng một chút, đột nhiên lại thấy Quan Trạch Thao đi vào phòng bệnh, nhìn thấy anh, cô nhịn không được thần kinh căng thẳng, xoay mình trợn tròn mắt.
Kia xuất phát từ phản xạ phòng bị, tuy là gần như không thể thấy rõ, nhưng vẫn là khiến cho ngực Quan Trạch Thao phảng phất bị đâm một cây kim, ánh mắt không khỏi buồn bã, vẻ mặt càng buồn rầu.
Cái tình tiết mất trí nhớ này tựa như trong phim ảnh mới xuất hiện , làm anh cảm thấy hết sức hoang đường, nhưng nó lại xảy ra chân thật như vậy, cho dù khó có thể chấp nhận, cũng chỉ có thể kiên trì đối mặt.
Cũng bởi vậy, anh không thể không làm gì, anh phải thử tiếp cận cô. Dù sao mới vừa rồi cùng bác sĩ nói chuyện, có đề cập đến những việc người thân có thể làm, chính là tận lực để cô tiếp xúc với những thói quen hoàn cảnh cùng sự vật trước đây, có thể sẽ kích thích trí nhớ của cô, làm cho cô nhớ tới đoạn thời gian bị quên.
Đi vào ngồi bên giường, anh theo thói quen định nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô như cũ không thay đổi, chỉ có với cô mới có ôn nhu như vậy.
”Cảnh Nghị, có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Anh muốn đưa tay dò xét trán của cô, cô lại giống như động vật nhỏ sợ hãi né tránh, tay bị nắm cũng kháng cự rút về.
”A” Kiều Cảnh Nghị đau nên hô nhỏ, bởi vì rút tay quá mạnh mà bị kim tiêm đâm mạnh vào tay.
Quan Trạch Thao sửng sốt, dừng lại động tác, thấy máu chảy ra, vội vàng gọi người.
”Miss Lâm.”
”Đến đây.” Miss Lâm bị giọng nói khẩn trương làm cho hoảng sợ.
”Tay cô ấy bị kim tiêm đâm chảy máu, nhanh xử lý.” Quan Trạch Thao lo lắng cầm giấy vệ sinh thay phiên giữ ở chỗ chảy máu kia, Miss Lâm nhanh chóng chạy ra ngoài phòng bệnh lấy kim tiêm mới, một lần nữa thay Kiều Cảnh Nghị đâm vào.
‘‘Phải cẩn thận, động tác quá mạnh sẽ lại bị kim đâm.” Miss Lâm thuần thục chuyên nghiệp nhanh chóng thay kim tiêm, dặn dò xong rời đi.
”Thực xin lỗi, anh không nghĩ em sẽ như vậy kháng cự anh tới gần…….” Quan Trạch Thao lúc này đổi lại đứng ở trước giường.
Kiều Cảnh Nghị rũ mắt, không biết trả lời như thế nào. Cô không thể phủ nhận, bởi vì cô không có thói quen cùng người đàn ông xa lạ gần gũi, nhưng nếu thừa nhận, dường như sẽ làm tổn thương anh, cho nên chỉ có thể im lặng.
Hiểu được sự im lặng của cô, Quan Trạch Thao không khỏi thầm than, cổ họng cảm thấy nồng đậm chua sót.
”Yên tâm đi, trước khi em cho phép, anh sẽ không tùy ý đụng chạm em.” Bất đắc dĩ bị cô quên mất, thời điểm này cả hai ngươi đều cảm thấy chưa thể thích ứng được, anh cũng chỉ có thể điều chỉnh chính mình, quyết định tạm thời giữ một khoảng cách, để tránh khiến cô phản cảm.
Nghe thế, Kiều Cảnh Nghị ngước mắt nhìn về phía anh.
Lông mày anh chồng chất nồng đậm u sầu, ánh mắt đầy u buồn, không biết tại sao, cô cảm nhận đến tim anh đau, ngực không khỏi cũng buồn bực.
Anh dường như đối với sự xa cách của cô, cảm giác rất bi thương?
Anh nói những lời nói kia, mặc dù là cam đoan, lại phảng phất dường như dốc hết tâm huyết mới có thể nói ra miệng. Cho nên lời cam đoan của anh có thể tin tưởng sao?
Nếu, anh nguyện ý tôn trọng cô, như vậy, anh hẳn không cự tuyệt yêu cầu của cô.
‘‘Tôi muốn gặp ba mẹ của tôi.” Cô mở miệng nói.
”Được, anh sẽ liên lạc với họ.” Thân thiết an ủi có ích với cô, Quan Trạch Thao một hơi đáp ứng.
Hiện tại cũng chỉ có hướng về những ngày phía trước cầu nguyện, hy vọng Cảnh Nghị mau chóng tìm được phần trí nhớ bị quên.
Năm ngày sau, tình trạng mất trí nhớ của Kiều Cảnh Nghị không có cải thiện, chẳng qua thân thể đã khôi phục tốt lắm, đợi bác sĩ phê chuẩn là có thể xuất viện.
Bất quá bác sĩ cũng có nói qua, với tình hình của cô có thể tiếp theo sẽ hồi phục trí nhớ cũng có thể vĩnh viễn không khôi phục, bởi vì bộ não kết cấu rất tinh vi, khó mà đoán trước được, cũng không có thể cam đoan. Ngụ ý, chính là theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.
Cho nên cho dù mấy ngày này, ba mẹ cùng bạn học của cô thay phiên đến thăm cô, giống như niệm kinh vẫn muốn bổ khuyết vài năm bị quên kia, cô như trước chỉ nhớ rõ những sự kiện trước tốt nghiệp đại học, còn về sau ra xã hội làm phóng viên, quá trình cùng Quan Trạch Thao gặp gỡ, yêu nhau rồi kết hôn, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, nhưng mọi người lại không ngừng nhắc nhở việc này.
Hơn nữa cô rất khó tiếp nhận mình đã là vợ của Quan Trạch Thao, cũng không thể thích ứng với sự tồn tại của Quan Trạch Thao, nếu không bị cô quên mất ba mẹ không ngừng truyền thụ sự thật này cho cô, chứng minh Quan Trạch Thao cùng cô có quan hệ, chỉ sợ cô sẽ đem những điều này, tự xưng là người đàn ông của cô từ chối mà để ở ngoài.
Lại bất đắc dĩ hơn, cha mẹ ở xa đến nhưng ở lại được ba ngày liền rời đi, không có muốn đưa cô đi cùng, còn nói để giúp cô phục hồi trí nhớ, cô phải ngoan ngoãn cùng Quan Trạch Thao về nhà.
Ông trời, trong trí nhớ của cô nhà, là không có Quan Trạch Thao tồn tại thật tốt sao?
Nghĩ đến phải cùng anh sớm chiều chung sống, nghĩ đến bọn họ từng có quan hệ thân mật, cả người cô liền cảm thấy không bình thường!
”Liên thẩm, đồ đạc sắp xếp tốt rồi sao?” Quan Trạch Thao một bộ tây trang đi nhanh vào phòng bệnh, lên tiếng hỏi quản gia trong nhà điều đến, giúp đỡ y tá giúp đỡ lão bà chuẩn bị xuất viện.
”Đều tốt lắm.” Liên thẩm vừa vặn kéo xéc túi du lịch, trả lời.
Quan Trạch Thao nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bóng dáng lão bà ở bên cửa sổ.
”Cảnh Nghị, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Ngại sự phòng bị xa lạ của cô, anh không thể vẫn không kiêng dè, đi tới gần cô, vì vậy tận lực bảo trì khoảng cách vài bước, ức chế muốn đụng chạm cô.
”Vẫn như vậy.” Kiều Cảnh Nghị hơi hơi giương môi, biết anh hỏi chính là tình trạng mất trí nhớ có tiến triển hay không. Bởi vì vừa nhớ tới anh, cũng bởi vì vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, không được tự nhiên, cho nên theo bản năng thần kinh căng thẳng, lời nói cũng cẩn trọng.
Gật gật đầu, Quan Trạch Thao cũng không có quá hy vọng.
”Đừng lo, sau khi về nhà không chừng có thể nhớ được gì đó.” Lời này mặc dù là nói cho cô nghe, nhưng lại là an ủi mình nhiều hơn.
Trời biết, bị loại khỏi trí nhớ của cô, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào cô, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu!
”Cái kia……….Trạch, Trạch………..” Kiều Cảnh Nghị nhìn thấy đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi thương, không khỏi cảm thấy áy náy, nghĩ muốn gọi anh, lại lắp bắp, giống đĩa nhạc bị lỗi.
”Trạch Thao.” Anh quay người lại, kiên nhẫn lặp lại giới thiệu tên mình.
Ngày trước, cô gọi tên anh thật ngọt ngào, giờ phút này lại không thạo khó khăn như vậy, nghe được lòng anh giống như bị kim đâm.
”Trạch Thao.” Cô bày ra bộ dạng thân mật tươi cười. Cố gắng lấy giọng điệu tự nhiên nhất gọi anh.
Anh miễn cưỡng giương môi cười, chậm rãi đợi câu tiếp theo .
”Thực xin lỗi.” Cô không biết nên làm sao, chỉ thấy anh khổ sở, mà cô chính là nguyên nhân khiến anh khổ sở, thật sự không đành lòng.
Đổi lại, nếu là cô bị người thân yêu nhất quên đi, khẳng định sẽ bị thương tâm đến ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày khóc giận đỏ cả mắt đi?
Nhưng là, anh lại có thể trấn định đối mặt như vậy, còn có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô, có thể thấy được, nếu không phải anh thật kiên cường, chính là âm thầm cố sức đè nén tâm tình phản đối.
Anh lắc đầu cười khổ. ”Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi anh.” Tất cả đều là ngoài ý muốn, tại sao lại có thể trách cô?
‘Tôi đáp ứng anh, sẽ cố gắng thích ứng, cố gắng khôi phục trí nhớ.” Kiều Cảnh Nghị thoải mái nở nụ cười cam đoan.
Quan Trạch Thao nhìn phía kia khác biệt nhiều ngày xa cách ngọt ngào tươi cười, ánh mặt trời ở sau lưng nàng rơi xuống những tia sáng rực rỡ, bộ dáng thanh lệ động lòng người như cũ, ánh mắt mê hoặc anh, khiến tim anh đập mạnh.
Thật sự mà nói, suốt một tuần này, anh cảm thấy mình sống trong trạng thái hỗn loạn, giống như bị ma quỷ bám theo, xung quanh là một mảnh tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng.
Sự xa cách phòng bị của cô, là một sự đả kích lớn đối với anh, anh cần thời gian bình tĩnh, để chấp nhận sự thật bị cô quên đi, mà cô cũng cần thích ứng với tất cả các sự kiện mà trí nhớ bị mất, cho nên hai người không có cùng nhau nói qua đối với chuyện mất trí nhớ này.
Nhưng giờ phút này, nghe thấy cô chính miệng sẵn lòng hứa hẹn cố gắng, kỳ quái đuổi đi cảm giác tối tăm tuyệt vọng, ánh sáng ban mai lại hiện ra.
Đổi lại suy nghĩ ở một góc độ khác, trong nháy mắt trải qua sống chết, bọn họ không có thiên nhân vĩnh cách (vĩnh viễn chia lìa), cô có thể sống rồi tỉnh lại, còn thấy được đối phương mạnh khỏe, kỳ thật đã là ân huệ lớn nhất của ông trời, không phải sao?
Cho nên, nếu là để cho cô tỉnh lại phải trả giá là mất đi phần trí nhớ về anh, đó cũng là đáng giá.
Cô quên quá khứ của bọn họ, anh liền cố gắng làm cho cô nhớ lại, nếu thực không thể nhớ lại, vậy tạo ra những kí ức mới cũng được.
Cùng với việc buồn rầu ủ rũ sống qua ngày, không bằng một lần nữa theo đuổi cô, làm cho cô một lần nữa yêu thương anh, không có gì phải giận trời trách người!
Nghĩ như vậy, Quan Trạch Thao trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lông mày không đè nén rối rắm nữa.
”Cảm ơn em, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Anh hướng cô đưa tay ra, chờ đợi cô cởi bỏ tâm phòng bị, không còn lãng tránh sự đụng chạm của anh.
Kiều Cảnh Nghị hơi hơi chần chờ nhìn nhìn ngón tay thon dài của anh, bàn tay to sạch sẽ rắn chắc, lại theo cánh tay anh di chuyển về phía trên cằm ngay thẳng lộ ra tính cách cương nghị, môi độ dày vừa phải, mũi cao thẳng, lại chống lại anh ánh mắt sáng ngời, giống như đôi mắt chim ưng, bỗng chốc một luồng điện chạy qua đáy lòng cô.
Trước mắt là người đàn ông cao lớn xuất sắc, lại là người chồng thân yêu của cô, rất giống hình tượng mà cô yêu!
Đáng tiếc, anh biết rõ tất cả về cô, cô lại đối với anh hoàn toàn xa lạ………
Loại cảm giác này thật kỳ lạ, cô có chút nghi ngờ lo sợ, không biết đối xử với anh như thế nào mới tốt!
Nhưng, người thân bên cạnh cô đều thừa nhận sự hiện hữu của anh, còn nói anh bình thường đối với cô biết bao yêu thương cùng cưng chiều, như vậy, cô nên thử tin tưởng anh mới đúng.
Môi giương lên nụ cười ngọt ngào, cô đem tay tiến vào bàn tay anh, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến cô, một dòng nước ấm chảy qua nội tâm cô.
Bọn họ nhìn nhau cười, từ khoảnh khắc này trở đi, bắt đầu một lần nữa.
Trong phòng bệnh hạng nhất, Quan Trạch Thao tay phải quấn băng vải, bên trán băng gạc che lại năm mũi khâu miệng vết thương, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng tiều tụy, ngồi bên cạnh giường bệnh. Phảng phất giống như bị niệm chú cơ thể cố định, tay trái nắm giữ bàn tay mềm mại không xương của người nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích lẳng lặng chăm chú nhìn.
Kiều Cảnh Nghị hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu quấn một vòng băng gạc, nằm thẳng ở trên giường bệnh, nếu không phải ngực còn bởi vì hô hấp mà phập phồng, bộ dạng không còn sức sống, thật sự giống như muốn hồn về tây thiên.
Tối hôm trước tai nạn xe, một người chết và ba người bị thương, lái xe tải do say rượu nên không điều khiển được, lái xe cùng Quan Trạch Thao thương thế cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có Kiều Cảnh Nghị là lâm vào hôn mê, đến nay đã là buổi chiều ngày thứ ba, như cũ không có tỉnh lại, Quan Trạch Thao lòng như lửa đốt nhưng lại không làm được gì, nội tâm bị dày vò.
‘‘Quan tiên sinh, chính ngài cũng có thương thế trong người, phải nghỉ ngơi thật nhiều a!”
Y tá Miss Lâm thấy Quan Trạch Thao giống như pho tượng vẫn ngồi chờ đợi bên giường vợ, cảm nhận được tình thâm ý trọng, không khỏi vừa đồng tình lại cảm động.
Quan Trạch Thao không để ý, ánh mắt lo lắng chưa từng di chuyển chút nào.
Tình trạng như thế này, anh làm sao có thể có biện pháp nghỉ ngơi!.
Bác sĩ rõ ràng nói cô không có gì nguy hiểm, tại sao cô còn chưa tỉnh lại?.
Bàn tay to khẽ vuốt dung nhan giống như yên tĩnh ngủ, anh đau lòng tột đỉnh.
Cảnh Nghị mỏng manh yếu ớt như vậy, như thế nào có thể chống cự được ốm đau ?
Nếu có thể anh hi vọng người nằm trên giường bệnh chính là anh, mà không phải là cô! Anh so với cô cường tráng, so với cô dũng cảm, so với cô càng không yên tâm càng yêu đối phương, cho dù ngã xuống, cũng tuyệt đối sẽ cố gắng tỉnh lại, luyến tiếc làm cho cô lo lắng khổ sở.
”Ngài phải đem chính bản thân mình chăm sóc tốt, chờ cô ấy tỉnh lại, mới có thể hảo hảo chăm sóc cô ấy a!” Miss Lâm hảo tâm an ủi cùng cổ vũ.
Đầu năm nay, nam nhân anh tuấn lại nhiều tiền như vậy yêu lão bà quả thực so với gấu bắc cực càng trân quý, trên giường bệnh nữ nhân anh yêu cũng thật hạnh phúc, hy vọng cô có thể may mắn vượt qua một kiếp này mới tốt.
”Cô đi gọi bác sĩ lại đây, gọi bọn họ kiểm tra lần nữa cẩn thận, rốt cuộc vì cái gì vẫn chưa tỉnh lại?” Quan Trạch Thao đã lâu chưa mở miệng tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
”Tối nay bác sĩ sẽ đến kiểm tra.…..” Miss Lâm nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
”Bây giờ !” Anh không kiên nhẫn gầm nhẹ, bá đạo cùng kiên trì.
Miss Lâm im bặt, chạy nhanh làm theo.
Quan Trạch Thao nhíu chặt mày, sốt ruột thở dài.
Anh không có biện pháp cứ như vậy ngồi chờ, cái gì cũng không thể vì cô làm, nếu bệnh viện này bác sĩ y thuật không đủ cao minh, anh không bài trừ khả năng chuyển viện.
Anh đem trán để ở trên chỗ tay hai người nắm chặt, chân thành cầu nguyện. ”Cảnh Nghị, lão bà mau tỉnh lại đi!”
Bỗng nhiên, bàn tay mềm mại khẽ động , ngực anh chấn động, rồi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương nhìn kĩ khuôn mặt cô xem có phản ứng gì không .
Ngón tay lại nhẹ nhàng giật giật, lông mi yên tĩnh cũng hơi run rẩy, Quan Trạch Thao trái tim treo cao, nhìn không chớp mắt nín thở chờ đợi.
Nhiều lần, mắt cô nhắm chặt chậm rãi nhấc lên, ánh mắt đầu tiên không có tiêu cự nhìn phía trần nhà, sau khi ngưng tụ tiêu cự lập tức nhìn bốn phía.
” Cảnh Nghị!” Anh thật cẩn thận nhẹ mở miệng, sợ dọa cô, kiềm chế nội tâm mừng rỡ như điên.
Nghe tiếng kêu, Kiều Cảnh Nghị đưa ánh mắt chuyển hướng sang anh, chống lại tầm mắt của anh, vẫn còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên bị anh ôm lấy.
”Ông trời! Em rốt cuộc tỉnh!” Xác nhận cô hội hưởng ứng tiếng kêu của anh, tầm mắt có thể cùng anh giao nhau, Quan Trạch Thao tâm tình kích động, nhịn không được một lát ôm chặt cô, một lát nâng mặt cô xem, trong lời nói tràn ngập vui mừng.
‘‘Đi……..” Kiều Cảnh Nghị vừa tỉnh dậy liền nhận được đối xử như vậy kích liệt, muốn đứng dậy nhưng không có khí lực.
” Em bị thương, trước đừng đứng lên, anh đi gọi bác sĩ.” Phát hiện cô muốn ngồi dậy, anh ấn nhẹ bả vai cô, thấp giọng dỗ dành an ủi, theo thói quen muốn hôn lên mi mắt của cô, lúc này mới rõ ràng phát hiện trong ngực bị tay nhỏ bé của cô chống đỡ, còn có phản ứng co rúm lại.
Anh hoang mang dừng lại động tác, bàn tay chống lại mặc dù lực đạo rất nhẹ, khoảng cách ngăn trở cũng chỉ có một bàn tay, anh lại có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất cái đẩy này, bị cô đẩy đi thật xa…………
Cảm giác vui sương phút chốc đóng băng, anh buồn bực hỏi: ”Cảnh Nghị, em làm sao vậy?”
”Tiên sinh, xin hỏi ngài là ai?” Kiều Cảnh Nghị so với anh càng buồn bực.
Nhẹ giọng nghi vấn lại thoáng như sét đánh bổ về phía Quan Trạch Thao.
Cô tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên dĩ nhiên lại hỏi anh là ai?!
Bỗng nhiên trong lòng một trận hoang mang, anh nhanh chóng trấn định tinh thần, cứng ngắc mở miệng.
”Cảnh Nghị, đừng nói đùa như vậy…..” Anh an ủi chính mình, là cô bướng bỉnh thích đùa dai. Kiều Cảnh Nghị bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lại có chút phòng bị.
Nam nhân này thật kì quái, tại sao anh đối cô vừa ôm vừa hôn? Làm sao lại biết tên cô, còn một bộ dáng cùng cô rất quen thuộc? Còn có, cô vì sao lại yếu như vậy?
Quan Trạch Thao tim đập nhanh, máu ở dưới ánh mắt xa lạ không có gì giả dối của cô mà chậm rãi đông lại, không khí lúc này trở nên mỏng manh.
” Tôi không phải nói giỡn, tôi thật sự không biết anh!” Kiều Cảnh Nghị lần thứ hai mở miệng, thẳng thắn nói, hồn nhiên không biết một câu sáng tỏ đơn giản này, lại giống như quất vào trong lòng anh một roi, tạo ra một đạo miệng vết thương, đau đớn đến chảy ra máu.
Anh cứng đờ, nhất thời sắc mặt trắng xanh.
Lão bà anh yêu nhất, thế nhưng không nhận ra anh?!
Trong phòng bệnh, Quan Trạch Thao lo lắng không yên đứng ở một bên, nhìn bác sĩ cùng y tá giúp vợ làm kiểm tra, cũng hỏi cảm giác và tình trạng của cô.
Quan Trạch Thao tâm tình vừa mừng vừa buồn, cô có thể tỉnh dậy không có bị thương nặng đã là trong cái rủi có cái may, đáng ra vui mừng chính là mới vừa rồi Cảnh Nghị mới tỉnh dậy ánh mắt cùng phản ứng không thích hợp, làm anh giờ phút này lo lắng giống như đưa thân vào bên trong hầm băng, nghe bác sĩ cùng cô nói chuyện lòng càng lúc càng lạnh.
”Tiểu thư mời ngươi thử giới thiệu chính mình được không?” Bác sĩ yêu cầu.
“Giới thiệu” Kiều Cảnh Nghị ngẩn người. Nằm ở trên giường bệnh còn muốn tự giới thiệu. Rất kì quái !
” Đúng, bởi vì cô lần này xẩy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu bị thương cho nên tôi cần xác nhận một ít vấn đề, xin cô nói tên, tuổi, ngày sinh, công việc … của cô… có thể kể ra một chút rất tốt.” Bác sĩ hiền lành tươi cười kiên nhẫn giải thích.
Cô xem một phòng toàn người lạ, có chút sợ hãi cùng nghi hoặc, nhưng nhìn bác sĩ chuyên nghiệp cảm thấy uy tín nên cô ngoan ngoãn nghe lời.
”Ta gọi Kiều Cảnh Nghị, Cảnh trong cảnh sắc, Nghị trong hữu nghị, sinh ngày mười ba tháng mười, năm nay hai mươi hai tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học C.…” Thấy mọi người kinh ngạc cùng thần sắc ngưng trọng, cô chậm rãi dừng lại tự thuật, bất an hỏi: ”Có vấn đề gì sao?”
‘‘Trước khi cô hôn mê trải qua tai nạn xe cộ, đầu bị va chạm cho nên khiến cho một bộ phận trí nhớ bị mất, cũng chính là chứng mất trí nhớ.” Bác sĩ nói.
”Mất trí nhớ’‘. Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc hô nhỏ.
Hiện tại là tình huống gì? Quay phim vẫn là nằm mơ? Như thế nào xuất hiện chữ này?
”Đúng vậy, bởi vì căn cứ vào những gì cô vừa rồi kể, trí nhớ có thể dừng lại ở hai mươi hai tuổi, mà hiện tại đã là bảy năm sau”. Bác sĩ tiếp tục nói.
”Sao, làm sao có thể? Này rất khoa trương đi!” Sắc mặt cô đông cứng, kinh ngạc luống cuống.
” Y tá, đem ti vi bật lên, chuyển đến kênh tin tức.” Bác sĩ hạ chỉ thị.
Cô y tá hiểu được ý tứ của bác sĩ, lập tức làm theo. Ấn mở ti vi LCD treo trên tường, lựa chọn kênh hiện ngày tháng.
Kiều Cảnh Nghị vừa thấy, ngây ra như phỗng, đầu trống rỗng tâm tình rối loạn không thôi, cảm giác không thể tưởng tượng được.
Cô lại có thể quên mất bảy năm trí nhớ?
Chuyện như vậy, lại có thể phát sinh trên người cô?
Lúc này đồng thời bác sĩ cùng Quan Trạch Thao trao đổi ánh mắt, Quan Trạch Thao lại gần giường bệnh, bác sĩ lập tức hướng về Kiều Cảnh Nghị hỏi: ”Tiểu thư Cảnh Nghị, cô nhận ra anh ấy không?”
Ánh mắt của cô nghi hoặc hướng đến nam nhân vừa rồi say sưa ôm cô, lại có ý đồ hôn môi————thân hình anh cường tráng cao lớn, mặc dù cằm đầy râu trên trán tóc đen rũ xuống lại không chút nào tổn hại đến ngũ quan khắc sâu tuấn tú của anh.
Cô không thể phủ nhận anh thật xuất sắc, cũng bởi vậy nếu đã gặp qua anh, nhất định sẽ không quên mới đúng nhưng hiện tại lại không có ấn tượng, đại biểu thật sự chưa thấy qua.
”Không quen biết”. Kiều Cảnh Nghị khẳng định lắc đầu.
”Cảnh Nghị!” Lại nghe được cô trả lời chắc chắn một chữ phảng phất đánh trúng trong ngực anh, Quan Trạch Thao khống chế không được tâm tình bị chấn động, kích động đưa tay nắm chặt tay cô. ”Anh là Quan Trạch Thao, là trượng phu của em, em như thế nào lại không biết anh? Em hãy nhìn kĩ rõ ràng một chút!”
Không phải như vậy cô có thể quên các việc khác, nhưng như thế nào ngay cả anh cô cũng quên?!
Bắt giữ trọng điểm trong lời nói, Kiều Cảnh Nghị không khỏi kinh ngạc ngây người.
Trượng phu? Anh lại còn nói anh là chồng của cô?! Người nọ không phải có bệnh a?
”Bác sĩ, bác sĩ………….” Kiều Cảnh Nghị sợ hãi ngồi dậy hướng bác sĩ xin giúp đỡ.
‘‘Quan tiên sinh, ngài trước bình tĩnh một chút đừng kích động, như vậy sẽ dọa đến người bệnh.” Bác sĩ, y tá không hẹn mà cùng tiến lên ngăn lại tách anh ra.
Quan Trạch Thao bị tiểu thư y tá mời đến phòng khách bên cạnh phòng bệnh chờ, bác sĩ tiếp tục đối với Kiều Cảnh Nghị tiến hành kiểm tra, sau một lát bác sĩ mới đi tới phòng Quan Trạch Thao để nói rõ tình trạng của cô..
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại chỉ còn lại Kiều Cảnh Nghị cùng y tá chăm sóc Miss Lâm.
”Kiều tiểu thư tôi là y tá Quan tiên sinh mời đến phụ trách chiếu cố cho cô, cô có thể gọi ta là Miss Lâm.” Miss Lâm tiến lên thay Kiều Cảnh Nghị chỉnh sửa chăn, thấy Kiều Cảnh Nghị mỉm cười quyết định đem lời nói trong lòng nói ra. ‘‘Kiều tiểu thư, hai ngày nay Quan tiên sinh cơ hồ một tấc cũng không rời canh giữ bên giường của cô nếu không phải thực yêu cô, anh ta sẽ không quan tâm lo lắng thành như vậy, ngay cả người ngoài như tôi đây đều thấy thật cảm động”.
Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc nhìn cô y tá nói hộ người nam nhân kia, giờ phút này cũng cảm thấy mờ mịt lo sợ nghi hoặc.
Đối với lời nói trước mắt cô đều cảm thấy không hiểu gì cả, bảo cô nhất thời như thế nào tiếp nhận?
”Không nghĩ tới cô thật vất vả tỉnh lại, lại mất đi trí nhớ……..Nếu đổi lại là tôi bị người yêu quên, tôi nhất định sẽ rất khổ sở chắc chịu không nổi”. Miss Lâm còn đang nói bởi vì công tác còn ít cho nên từ trước tới giờ cô còn chưa gặp tình trạng mất trí nhớ như thế này khiến cô thật sự kinh ngạc.
”Miss Lâm” Kiều Cảnh Nghị miễn cưỡng mở miệng đánh gãy lời nói của cô ta, cô ta nói không dứt khiến đầu của cô choáng váng não căng ra, khiến tâm phiền ý loạn. ”Tôi nghĩ nghỉ ngơi hãy để cho tôi yên tĩnh một chút được không?Nếu có việc gì tôi sẽ gọi cô.”
”Nha, được.” Miss Lâm nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh ở phòng khách chờ.
Kiều Cảnh Nghị vừa mới yên tĩnh thả lỏng một chút, đột nhiên lại thấy Quan Trạch Thao đi vào phòng bệnh, nhìn thấy anh, cô nhịn không được thần kinh căng thẳng, xoay mình trợn tròn mắt.
Kia xuất phát từ phản xạ phòng bị, tuy là gần như không thể thấy rõ, nhưng vẫn là khiến cho ngực Quan Trạch Thao phảng phất bị đâm một cây kim, ánh mắt không khỏi buồn bã, vẻ mặt càng buồn rầu.
Cái tình tiết mất trí nhớ này tựa như trong phim ảnh mới xuất hiện , làm anh cảm thấy hết sức hoang đường, nhưng nó lại xảy ra chân thật như vậy, cho dù khó có thể chấp nhận, cũng chỉ có thể kiên trì đối mặt.
Cũng bởi vậy, anh không thể không làm gì, anh phải thử tiếp cận cô. Dù sao mới vừa rồi cùng bác sĩ nói chuyện, có đề cập đến những việc người thân có thể làm, chính là tận lực để cô tiếp xúc với những thói quen hoàn cảnh cùng sự vật trước đây, có thể sẽ kích thích trí nhớ của cô, làm cho cô nhớ tới đoạn thời gian bị quên.
Đi vào ngồi bên giường, anh theo thói quen định nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô như cũ không thay đổi, chỉ có với cô mới có ôn nhu như vậy.
”Cảnh Nghị, có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Anh muốn đưa tay dò xét trán của cô, cô lại giống như động vật nhỏ sợ hãi né tránh, tay bị nắm cũng kháng cự rút về.
”A” Kiều Cảnh Nghị đau nên hô nhỏ, bởi vì rút tay quá mạnh mà bị kim tiêm đâm mạnh vào tay.
Quan Trạch Thao sửng sốt, dừng lại động tác, thấy máu chảy ra, vội vàng gọi người.
”Miss Lâm.”
”Đến đây.” Miss Lâm bị giọng nói khẩn trương làm cho hoảng sợ.
”Tay cô ấy bị kim tiêm đâm chảy máu, nhanh xử lý.” Quan Trạch Thao lo lắng cầm giấy vệ sinh thay phiên giữ ở chỗ chảy máu kia, Miss Lâm nhanh chóng chạy ra ngoài phòng bệnh lấy kim tiêm mới, một lần nữa thay Kiều Cảnh Nghị đâm vào.
‘‘Phải cẩn thận, động tác quá mạnh sẽ lại bị kim đâm.” Miss Lâm thuần thục chuyên nghiệp nhanh chóng thay kim tiêm, dặn dò xong rời đi.
”Thực xin lỗi, anh không nghĩ em sẽ như vậy kháng cự anh tới gần…….” Quan Trạch Thao lúc này đổi lại đứng ở trước giường.
Kiều Cảnh Nghị rũ mắt, không biết trả lời như thế nào. Cô không thể phủ nhận, bởi vì cô không có thói quen cùng người đàn ông xa lạ gần gũi, nhưng nếu thừa nhận, dường như sẽ làm tổn thương anh, cho nên chỉ có thể im lặng.
Hiểu được sự im lặng của cô, Quan Trạch Thao không khỏi thầm than, cổ họng cảm thấy nồng đậm chua sót.
”Yên tâm đi, trước khi em cho phép, anh sẽ không tùy ý đụng chạm em.” Bất đắc dĩ bị cô quên mất, thời điểm này cả hai ngươi đều cảm thấy chưa thể thích ứng được, anh cũng chỉ có thể điều chỉnh chính mình, quyết định tạm thời giữ một khoảng cách, để tránh khiến cô phản cảm.
Nghe thế, Kiều Cảnh Nghị ngước mắt nhìn về phía anh.
Lông mày anh chồng chất nồng đậm u sầu, ánh mắt đầy u buồn, không biết tại sao, cô cảm nhận đến tim anh đau, ngực không khỏi cũng buồn bực.
Anh dường như đối với sự xa cách của cô, cảm giác rất bi thương?
Anh nói những lời nói kia, mặc dù là cam đoan, lại phảng phất dường như dốc hết tâm huyết mới có thể nói ra miệng. Cho nên lời cam đoan của anh có thể tin tưởng sao?
Nếu, anh nguyện ý tôn trọng cô, như vậy, anh hẳn không cự tuyệt yêu cầu của cô.
‘‘Tôi muốn gặp ba mẹ của tôi.” Cô mở miệng nói.
”Được, anh sẽ liên lạc với họ.” Thân thiết an ủi có ích với cô, Quan Trạch Thao một hơi đáp ứng.
Hiện tại cũng chỉ có hướng về những ngày phía trước cầu nguyện, hy vọng Cảnh Nghị mau chóng tìm được phần trí nhớ bị quên.
Năm ngày sau, tình trạng mất trí nhớ của Kiều Cảnh Nghị không có cải thiện, chẳng qua thân thể đã khôi phục tốt lắm, đợi bác sĩ phê chuẩn là có thể xuất viện.
Bất quá bác sĩ cũng có nói qua, với tình hình của cô có thể tiếp theo sẽ hồi phục trí nhớ cũng có thể vĩnh viễn không khôi phục, bởi vì bộ não kết cấu rất tinh vi, khó mà đoán trước được, cũng không có thể cam đoan. Ngụ ý, chính là theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.
Cho nên cho dù mấy ngày này, ba mẹ cùng bạn học của cô thay phiên đến thăm cô, giống như niệm kinh vẫn muốn bổ khuyết vài năm bị quên kia, cô như trước chỉ nhớ rõ những sự kiện trước tốt nghiệp đại học, còn về sau ra xã hội làm phóng viên, quá trình cùng Quan Trạch Thao gặp gỡ, yêu nhau rồi kết hôn, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, nhưng mọi người lại không ngừng nhắc nhở việc này.
Hơn nữa cô rất khó tiếp nhận mình đã là vợ của Quan Trạch Thao, cũng không thể thích ứng với sự tồn tại của Quan Trạch Thao, nếu không bị cô quên mất ba mẹ không ngừng truyền thụ sự thật này cho cô, chứng minh Quan Trạch Thao cùng cô có quan hệ, chỉ sợ cô sẽ đem những điều này, tự xưng là người đàn ông của cô từ chối mà để ở ngoài.
Lại bất đắc dĩ hơn, cha mẹ ở xa đến nhưng ở lại được ba ngày liền rời đi, không có muốn đưa cô đi cùng, còn nói để giúp cô phục hồi trí nhớ, cô phải ngoan ngoãn cùng Quan Trạch Thao về nhà.
Ông trời, trong trí nhớ của cô nhà, là không có Quan Trạch Thao tồn tại thật tốt sao?
Nghĩ đến phải cùng anh sớm chiều chung sống, nghĩ đến bọn họ từng có quan hệ thân mật, cả người cô liền cảm thấy không bình thường!
”Liên thẩm, đồ đạc sắp xếp tốt rồi sao?” Quan Trạch Thao một bộ tây trang đi nhanh vào phòng bệnh, lên tiếng hỏi quản gia trong nhà điều đến, giúp đỡ y tá giúp đỡ lão bà chuẩn bị xuất viện.
”Đều tốt lắm.” Liên thẩm vừa vặn kéo xéc túi du lịch, trả lời.
Quan Trạch Thao nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy bóng dáng lão bà ở bên cửa sổ.
”Cảnh Nghị, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Ngại sự phòng bị xa lạ của cô, anh không thể vẫn không kiêng dè, đi tới gần cô, vì vậy tận lực bảo trì khoảng cách vài bước, ức chế muốn đụng chạm cô.
”Vẫn như vậy.” Kiều Cảnh Nghị hơi hơi giương môi, biết anh hỏi chính là tình trạng mất trí nhớ có tiến triển hay không. Bởi vì vừa nhớ tới anh, cũng bởi vì vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, không được tự nhiên, cho nên theo bản năng thần kinh căng thẳng, lời nói cũng cẩn trọng.
Gật gật đầu, Quan Trạch Thao cũng không có quá hy vọng.
”Đừng lo, sau khi về nhà không chừng có thể nhớ được gì đó.” Lời này mặc dù là nói cho cô nghe, nhưng lại là an ủi mình nhiều hơn.
Trời biết, bị loại khỏi trí nhớ của cô, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào cô, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu!
”Cái kia……….Trạch, Trạch………..” Kiều Cảnh Nghị nhìn thấy đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi thương, không khỏi cảm thấy áy náy, nghĩ muốn gọi anh, lại lắp bắp, giống đĩa nhạc bị lỗi.
”Trạch Thao.” Anh quay người lại, kiên nhẫn lặp lại giới thiệu tên mình.
Ngày trước, cô gọi tên anh thật ngọt ngào, giờ phút này lại không thạo khó khăn như vậy, nghe được lòng anh giống như bị kim đâm.
”Trạch Thao.” Cô bày ra bộ dạng thân mật tươi cười. Cố gắng lấy giọng điệu tự nhiên nhất gọi anh.
Anh miễn cưỡng giương môi cười, chậm rãi đợi câu tiếp theo .
”Thực xin lỗi.” Cô không biết nên làm sao, chỉ thấy anh khổ sở, mà cô chính là nguyên nhân khiến anh khổ sở, thật sự không đành lòng.
Đổi lại, nếu là cô bị người thân yêu nhất quên đi, khẳng định sẽ bị thương tâm đến ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày khóc giận đỏ cả mắt đi?
Nhưng là, anh lại có thể trấn định đối mặt như vậy, còn có thể kiên nhẫn dụ dỗ cô, có thể thấy được, nếu không phải anh thật kiên cường, chính là âm thầm cố sức đè nén tâm tình phản đối.
Anh lắc đầu cười khổ. ”Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi anh.” Tất cả đều là ngoài ý muốn, tại sao lại có thể trách cô?
‘Tôi đáp ứng anh, sẽ cố gắng thích ứng, cố gắng khôi phục trí nhớ.” Kiều Cảnh Nghị thoải mái nở nụ cười cam đoan.
Quan Trạch Thao nhìn phía kia khác biệt nhiều ngày xa cách ngọt ngào tươi cười, ánh mặt trời ở sau lưng nàng rơi xuống những tia sáng rực rỡ, bộ dáng thanh lệ động lòng người như cũ, ánh mắt mê hoặc anh, khiến tim anh đập mạnh.
Thật sự mà nói, suốt một tuần này, anh cảm thấy mình sống trong trạng thái hỗn loạn, giống như bị ma quỷ bám theo, xung quanh là một mảnh tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng.
Sự xa cách phòng bị của cô, là một sự đả kích lớn đối với anh, anh cần thời gian bình tĩnh, để chấp nhận sự thật bị cô quên đi, mà cô cũng cần thích ứng với tất cả các sự kiện mà trí nhớ bị mất, cho nên hai người không có cùng nhau nói qua đối với chuyện mất trí nhớ này.
Nhưng giờ phút này, nghe thấy cô chính miệng sẵn lòng hứa hẹn cố gắng, kỳ quái đuổi đi cảm giác tối tăm tuyệt vọng, ánh sáng ban mai lại hiện ra.
Đổi lại suy nghĩ ở một góc độ khác, trong nháy mắt trải qua sống chết, bọn họ không có thiên nhân vĩnh cách (vĩnh viễn chia lìa), cô có thể sống rồi tỉnh lại, còn thấy được đối phương mạnh khỏe, kỳ thật đã là ân huệ lớn nhất của ông trời, không phải sao?
Cho nên, nếu là để cho cô tỉnh lại phải trả giá là mất đi phần trí nhớ về anh, đó cũng là đáng giá.
Cô quên quá khứ của bọn họ, anh liền cố gắng làm cho cô nhớ lại, nếu thực không thể nhớ lại, vậy tạo ra những kí ức mới cũng được.
Cùng với việc buồn rầu ủ rũ sống qua ngày, không bằng một lần nữa theo đuổi cô, làm cho cô một lần nữa yêu thương anh, không có gì phải giận trời trách người!
Nghĩ như vậy, Quan Trạch Thao trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lông mày không đè nén rối rắm nữa.
”Cảm ơn em, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Anh hướng cô đưa tay ra, chờ đợi cô cởi bỏ tâm phòng bị, không còn lãng tránh sự đụng chạm của anh.
Kiều Cảnh Nghị hơi hơi chần chờ nhìn nhìn ngón tay thon dài của anh, bàn tay to sạch sẽ rắn chắc, lại theo cánh tay anh di chuyển về phía trên cằm ngay thẳng lộ ra tính cách cương nghị, môi độ dày vừa phải, mũi cao thẳng, lại chống lại anh ánh mắt sáng ngời, giống như đôi mắt chim ưng, bỗng chốc một luồng điện chạy qua đáy lòng cô.
Trước mắt là người đàn ông cao lớn xuất sắc, lại là người chồng thân yêu của cô, rất giống hình tượng mà cô yêu!
Đáng tiếc, anh biết rõ tất cả về cô, cô lại đối với anh hoàn toàn xa lạ………
Loại cảm giác này thật kỳ lạ, cô có chút nghi ngờ lo sợ, không biết đối xử với anh như thế nào mới tốt!
Nhưng, người thân bên cạnh cô đều thừa nhận sự hiện hữu của anh, còn nói anh bình thường đối với cô biết bao yêu thương cùng cưng chiều, như vậy, cô nên thử tin tưởng anh mới đúng.
Môi giương lên nụ cười ngọt ngào, cô đem tay tiến vào bàn tay anh, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến cô, một dòng nước ấm chảy qua nội tâm cô.
Bọn họ nhìn nhau cười, từ khoảnh khắc này trở đi, bắt đầu một lần nữa.
Tác giả :
Đào Nhạc Tư