Sủng Thê Chi Đạo
Chương 3: Danh thiếp
Đó là một nam nhân thực anh tuấn, đường cong gương mặt nam tính lại hòa hợp với khí chất nhu hòa, ánh mắt tựa như hắc bảo thạch thâm thúy lóe ra vài tia sáng sắc sảo, vừa trầm ổn lại vừa mang đến cho người khác một loại cảm giác đặc biệt an toàn.
Người nam nhân này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra được, bởi vì anh chính là người anh họ mà bạch trư lúc còn học đại học thường xuyên khoe khoang ― Cốc Tu Cẩn. Cậu cư nhiên gặp lại Cốc Tu Cẩn trong trường hợp này?
Đường Hiểu rất muốn trực tiếp ngất xỉu, nhưng thực tế cậu chỉ bị kinh hách một chút mà thôi.
“Cậu không sao chứ?” Cốc Tu Cẩn thấy cậu chậm chạp không trả lời, đối mặt với vẻ khiếp sợ của cậu, sắc mặt anh trước sau như một yên lặng, không lộ ra chút nào vẻ thiếu kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa.
Đường Hiểu bây giờ mới phản ứng lại được, lắp bắp nói, “Không, không… Hình như không sao.”
Đường Hiểu kì thật không bị nói lắp, chỉ là vừa nhìn thấy Cốc Tu Cẩn, cậu liền có chút khẩn trương, loại cảm giác này… Mẹ nó y như cảm giác lúc nhìn thấy sếp lớn, Cốc Tu Cẩn anh toàn thân đều phát ra khí chất lãnh đạo a, cậu thật không có tiền đồ!
Hình như?
Cốc Tu Cẩn chọn chọn mi, không nói thêm gì nữa, trực tiếp từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tấm danh thiếp màu đen chữ mạ vàng đưa cho cậu, trầm giọng nói, “Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu kiểm tra có vấn đề gì, tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi chi trả tiền thuốc men, tôi còn có việc, gặp lại sau!”
Nói xong mặc kệ Đường Hiểu có kịp phản ứng gì hay không, vội vã ngồi vào trong xe, sau đó lái xe rời đi.
Đường Hiểu tròn mắt nhìn tấm danh thiếp trên tay, cậu cứ như vậy có được danh thiếp của Cốc Tu Cẩn?
Tuy rằng Đường Hiểu tốt nghiệp đã được một năm, không giống như khi ở đại học có thể thường xuyên nghe được tin tức về Cốc Tu Cẩn, nhưng nhờ lần trước tham gia tụ họp bạn bè, cậu lại từ chỗ bạch trư biết được không ít chuyện.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ từ báo chí biết chút chuyện về Cốc Tu Cẩn.
Công ty của Cốc Tu Cẩn có thể không phải là công ty lớn nhất H thị, nhưng tuyệt đối là công ty có tiềm lực rất lớn, là ngôi sao mới trong giới thương nghiệp ở H thị, bao nhiêu người mong muốn cùng anh hợp tác!
Trước kia mọi người mong muốn cùng anh hợp tác có lẽ vì hướng tới tập đoàn Bạch Vân sau lưng anh, cho nên muốn tạo quan hệ với Bạch Vân, nhưng trải qua vài năm cố gắng, Thịnh Đằng đã trở thành hai chữ mà ở H thị không ai không biết, không ai không hiểu, sau đó không ai dám xem nhẹ công ty của anh nữa, lại càng không có ai dám xem nhẹ cái tên Cốc Tu Cẩn.
Cho nên, hiện tại rất nhiều người đều muốn bám vào gốc đại thụ Cốc Tu Cẩn này.
Nhưng mà, nếu đại thụ mà dễ dàng bám vào như vậy thì sao có thể gọi là đại thụ?
Vì vậy rất nhiều người đầu tiên là nghĩ biện pháp có được danh thiếp của Cốc Tu Cẩn, đáng tiếc chính là, danh thiếp của Cốc Tu Cẩn cũng không nhiều.
Nghe nói mỗi năm anh chỉ làm bốn mươi tấm danh thiếp, nhưng cũng không nhất định mỗi năm đều sẽ đưa hết. Có thể thấy được có được tấm danh thiếp của Cốc Tu Cẩn có bao nhiêu khó khăn, huống hồ để anh tự tay đem danh thiếp của mình đưa cho người khác lại càng phi thường hi hữu.
Chính bởi vì thế, cho nên Đường Hiểu mới ngây ngẩn cả người, đến nỗi khi nào Cốc Tu Cẩn rời đi cũng không hay biết.
Danh thiếp màu đen chữ mạ vàng, đơn giản mà không rườm rà, màu sắc lộ ra một cỗ cảm xúc lạnh như băng, làm cho người khác không thể coi thường uy nghiêm của anh. Người ta nói từ danh thiếp có thể biết được tính cách của một người, Đường Hiểu cảm thấy những lời này con mẹ nó thật sự rất đúng!
Ngón tay nhịn không được vuốt ve tấm danh thiếp, Đường Hiểu nhếch môi cười.
Theo hiểu biết của cậu, danh thiếp của Cốc Tu Cẩn hiện tại đã được đẩy giá lên đến năm nghìn đồng, nếu tương lai thật sự đến thời điểm cùng đường, nói không chừng cậu còn có thể đem danh thiếp này bán đi, hắc hắc.
Không nên hỏi cậu vì sao lại biết được chuyện này, đối với một người đã ba năm liên tục lải nhải toàn những chuyện về Cốc Tu Cẩn, cậu cũng đã quen với thói quen của bạch trư. Vài ngày không biết được chuyện gì về Cốc Tu Cẩn, cậu liền cảm thấy cả người không tự nhiên, thế cho nên sau đó cậu sẽ lại thỉnh thoảng chú ý đến chuyện của anh.
Đường Hiểu cảm thấy bản thân đúng thật là ăn no không có việc gì làm!
Đem danh thiếp cất vào trong sổ ghi chú, Đường Hiểu phủi bụi trên người chuẩn bị đến công ty bảo hiểm An Dịch phỏng vấn.
Về phần bệnh viện, cậu vốn không có việc gì, cũng không tất yếu phải đi khám bệnh. Thân thể của mình mình hiểu rõ nhất, huống hồ gọi taxi còn phải tốn tiền, cũng không thể gọi cho Cốc Tu Cẩn chỉ để trả tiền xe được!
Nếu thật sự làm như vậy, không cần đợi Cốc Tu Cẩn hoài nghi cậu là kẻ đến lừa gạt tiền, bản thân cậu cũng tự khinh bỉ chính mình. Đường Hiểu cậu tuy rằng thiếu tiền, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả tiền đi xe cũng phải nhờ người khác chi trả, tuy rằng cậu thật sự cũng không trả nổi.
Người nam nhân này có hóa thành tro cậu cũng nhận ra được, bởi vì anh chính là người anh họ mà bạch trư lúc còn học đại học thường xuyên khoe khoang ― Cốc Tu Cẩn. Cậu cư nhiên gặp lại Cốc Tu Cẩn trong trường hợp này?
Đường Hiểu rất muốn trực tiếp ngất xỉu, nhưng thực tế cậu chỉ bị kinh hách một chút mà thôi.
“Cậu không sao chứ?” Cốc Tu Cẩn thấy cậu chậm chạp không trả lời, đối mặt với vẻ khiếp sợ của cậu, sắc mặt anh trước sau như một yên lặng, không lộ ra chút nào vẻ thiếu kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa.
Đường Hiểu bây giờ mới phản ứng lại được, lắp bắp nói, “Không, không… Hình như không sao.”
Đường Hiểu kì thật không bị nói lắp, chỉ là vừa nhìn thấy Cốc Tu Cẩn, cậu liền có chút khẩn trương, loại cảm giác này… Mẹ nó y như cảm giác lúc nhìn thấy sếp lớn, Cốc Tu Cẩn anh toàn thân đều phát ra khí chất lãnh đạo a, cậu thật không có tiền đồ!
Hình như?
Cốc Tu Cẩn chọn chọn mi, không nói thêm gì nữa, trực tiếp từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tấm danh thiếp màu đen chữ mạ vàng đưa cho cậu, trầm giọng nói, “Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu kiểm tra có vấn đề gì, tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi chi trả tiền thuốc men, tôi còn có việc, gặp lại sau!”
Nói xong mặc kệ Đường Hiểu có kịp phản ứng gì hay không, vội vã ngồi vào trong xe, sau đó lái xe rời đi.
Đường Hiểu tròn mắt nhìn tấm danh thiếp trên tay, cậu cứ như vậy có được danh thiếp của Cốc Tu Cẩn?
Tuy rằng Đường Hiểu tốt nghiệp đã được một năm, không giống như khi ở đại học có thể thường xuyên nghe được tin tức về Cốc Tu Cẩn, nhưng nhờ lần trước tham gia tụ họp bạn bè, cậu lại từ chỗ bạch trư biết được không ít chuyện.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ từ báo chí biết chút chuyện về Cốc Tu Cẩn.
Công ty của Cốc Tu Cẩn có thể không phải là công ty lớn nhất H thị, nhưng tuyệt đối là công ty có tiềm lực rất lớn, là ngôi sao mới trong giới thương nghiệp ở H thị, bao nhiêu người mong muốn cùng anh hợp tác!
Trước kia mọi người mong muốn cùng anh hợp tác có lẽ vì hướng tới tập đoàn Bạch Vân sau lưng anh, cho nên muốn tạo quan hệ với Bạch Vân, nhưng trải qua vài năm cố gắng, Thịnh Đằng đã trở thành hai chữ mà ở H thị không ai không biết, không ai không hiểu, sau đó không ai dám xem nhẹ công ty của anh nữa, lại càng không có ai dám xem nhẹ cái tên Cốc Tu Cẩn.
Cho nên, hiện tại rất nhiều người đều muốn bám vào gốc đại thụ Cốc Tu Cẩn này.
Nhưng mà, nếu đại thụ mà dễ dàng bám vào như vậy thì sao có thể gọi là đại thụ?
Vì vậy rất nhiều người đầu tiên là nghĩ biện pháp có được danh thiếp của Cốc Tu Cẩn, đáng tiếc chính là, danh thiếp của Cốc Tu Cẩn cũng không nhiều.
Nghe nói mỗi năm anh chỉ làm bốn mươi tấm danh thiếp, nhưng cũng không nhất định mỗi năm đều sẽ đưa hết. Có thể thấy được có được tấm danh thiếp của Cốc Tu Cẩn có bao nhiêu khó khăn, huống hồ để anh tự tay đem danh thiếp của mình đưa cho người khác lại càng phi thường hi hữu.
Chính bởi vì thế, cho nên Đường Hiểu mới ngây ngẩn cả người, đến nỗi khi nào Cốc Tu Cẩn rời đi cũng không hay biết.
Danh thiếp màu đen chữ mạ vàng, đơn giản mà không rườm rà, màu sắc lộ ra một cỗ cảm xúc lạnh như băng, làm cho người khác không thể coi thường uy nghiêm của anh. Người ta nói từ danh thiếp có thể biết được tính cách của một người, Đường Hiểu cảm thấy những lời này con mẹ nó thật sự rất đúng!
Ngón tay nhịn không được vuốt ve tấm danh thiếp, Đường Hiểu nhếch môi cười.
Theo hiểu biết của cậu, danh thiếp của Cốc Tu Cẩn hiện tại đã được đẩy giá lên đến năm nghìn đồng, nếu tương lai thật sự đến thời điểm cùng đường, nói không chừng cậu còn có thể đem danh thiếp này bán đi, hắc hắc.
Không nên hỏi cậu vì sao lại biết được chuyện này, đối với một người đã ba năm liên tục lải nhải toàn những chuyện về Cốc Tu Cẩn, cậu cũng đã quen với thói quen của bạch trư. Vài ngày không biết được chuyện gì về Cốc Tu Cẩn, cậu liền cảm thấy cả người không tự nhiên, thế cho nên sau đó cậu sẽ lại thỉnh thoảng chú ý đến chuyện của anh.
Đường Hiểu cảm thấy bản thân đúng thật là ăn no không có việc gì làm!
Đem danh thiếp cất vào trong sổ ghi chú, Đường Hiểu phủi bụi trên người chuẩn bị đến công ty bảo hiểm An Dịch phỏng vấn.
Về phần bệnh viện, cậu vốn không có việc gì, cũng không tất yếu phải đi khám bệnh. Thân thể của mình mình hiểu rõ nhất, huống hồ gọi taxi còn phải tốn tiền, cũng không thể gọi cho Cốc Tu Cẩn chỉ để trả tiền xe được!
Nếu thật sự làm như vậy, không cần đợi Cốc Tu Cẩn hoài nghi cậu là kẻ đến lừa gạt tiền, bản thân cậu cũng tự khinh bỉ chính mình. Đường Hiểu cậu tuy rằng thiếu tiền, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả tiền đi xe cũng phải nhờ người khác chi trả, tuy rằng cậu thật sự cũng không trả nổi.
Tác giả :
Duẫn Gia