Sủng Thê Chi Đạo
Chương 122: Tranh chấp
Tất cả gian phòng ở Lan gia đều có trải một lớp thảm, ly rượu sau khi bị Lan Lâm ném xuống cũng không bị vỡ, thậm chí bên trong còn sót lại một chút rượu đỏ.
Cốc Tu Cẩn cầm ly rượu đỏ đưa lên mũi ngửi, hương rượu đỏ hòa lẫn với vị thuốc đông y nhàn nhạt, khi rượu đỏ chỉ còn lại một chút mà vẫn có thể ngửi được, có thể thấy đối phương đã bỏ ít nhất vài viên thuốc vào ly rượu.
Cốc Tu Cẩn đặt ly rượu xuống, đứng dậy ôm Đường Hiểu lên.
Đường Hiểu đột nhiên nở nụ cười, tựa như rất vui vẻ, hai tay vui mừng ôm lấy cổ của anh, đồng thời thân thể giãy dụa một chút, trong miệng không ngừng gọi tên anh.
Đôi mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn đột nhiên có thêm vài phần nhu hòa, nhóc con này thật là ngu ngốc, công hiệu của thuốc đến bây giờ mới phát tác, xem ra tửu lượng quá thấp cũng không phải không tốt.
“Khoan đã!”
Đúng lúc Cốc Tu Cẩn chuẩn bị ôm người ra ngoài, thanh âm lạnh như băng của Lâm San chợt vang lên.
Lâm San cho người đỡ Lan Lâm, thong dong đi đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, tốt xấu gì bà ta cũng đã gả vào Lan gia hai mươi năm, mấy năm nay tình huống gì mà chưa từng thấy, hơn nữa bà ta là dâu cả của Lan gia, chút khí phách đó vẫn có.
“Cậu ta không thể đi.”
Ánh mắt sắc bén của Lâm San tựa như con dao đâm vào người Đường Hiểu, dám ức hiếp con trai bảo bối của bà ta, nếu để cậu rời khỏi Lan gia dễ dàng như vậy, thể diện Lan gia để ở đâu?
Ánh mắt sâu thẳm của Cốc Tu Cẩn dừng lại trên mặt bà ta, đạm mạc nhìn chằm chằm bà ta trong năm giây, thân ảnh cao lớn vốn đã gây cho người khác một loại áp lực, huống chi là cảm giác áp bách thản nhiên bắt nguồn từ khí thế vương giả kia.
Trước mười tám tuổi, anh vẫn luôn sinh hoạt trong bộ đội đặc chủng, khi làm nhiệm vụ, hai tay anh không phải chưa từng dính máu, sau đó anh lại quản lý một công ty hơn năm trăm người, đối với khí thế của bản thân đã sớm rèn luyện đến vô cùng thuần thục.
Giờ phút này đối mặt với Lâm San thoạt nhìn rất quyết đoán, cỗ khí tức nguy hiểm kia không hề ngăn lại mà toàn lực phát ra, cảm giác tựa như khi đối mặt với tử vong khiến Lâm San bắt đầu dao động.
Lâm San có loại cảm giác như từng lớp băng lạnh xuyên qua toàn thân, khuôn mặt bình thường được bảo dưỡng rất xinh đẹp giờ phút này lại bị một tia hoảng sợ thay thế.
Lúc này, Cốc Tiểu Kỳ từ bên ngoài chen vào, nhìn thấy thảm trạng của căn phòng, cùng với anh họ dường như đang đối chất với Lan phu nhân, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cô nhóc vội vàng chạy đến bên cạnh Cốc Tu Cẩn.
“Anh họ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cốc Tiểu Kỳ lo lắng nhìn Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn ôm vào lồng ngực, cô nhóc không dám ngẩng đầu nhìn Cốc Tu Cẩn, bởi vì vẻ mặt lúc này của anh họ, quả thực giống hệt với khuôn mẫu mấy năm trước.
“Đi lấy ly rượu đến đây.” Cốc Tu Cẩn đột nhiên nói.
Cốc Tiểu Kỳ sửng sốt, đang định đi qua, đột nhiên xảy ra dị biến.
Lan Lâm giống như phát điên bắt đầu thét lên ‘a a’, đột nhiên tránh thoát cánh tay của một người hầu, lại còn dùng sức đẩy người hầu một chút, dường như không đoán được khí lực thiếu gia nhà mình lại lớn như vậy, người hầu kia bị đẩy đến mức ngã về phía sau, chuẩn xác ngồi lên phía trên ly rượu, “rắc” một tiếng, ly rượu nát vụn.
Đôi mắt Cốc Tu Cẩn hơi trầm xuống, ánh mắt thâm trầm quét về phía Lan Lâm giả vờ vô tội, người này vẫn cứ bày ra bộ dáng người bị hại.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, đám người vây xem ở trước cửa đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, có thêm vài tiếng bước chân nặng nề đi đến, người đầu tiên đi tới rõ ràng là Lan lão gia đang chống gậy, đi theo phía sau là người của Lan gia, bao gồm ba của Lan Lâm và nhóm các chú bác.
“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Lan lão gia dùng gậy gõ mạnh lên sàn nhà, trong mắt lóe ra lửa giận, tiệc sinh nhật vui vẻ, cư nhiên lại xảy ra loại chuyện này.
Lâm San tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói rằng, “Ba, ba tới thật đúng lúc, người mà cháu ngoại Cốc gia đưa đến cư nhiên dám làm ra loại chuyện này đối với Lâm Lâm, chuyện này ba nhất định phải làm chủ cho Lâm Lâm, bắt Cốc gia cho chúng ta một lời công bằng.”
Lâm San ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không hỏi mà đã trực tiếp đổ tất cả sai lầm lên người Đường Hiểu, tuy nhiên có thể là do đau lòng con trai, phỏng chừng cho dù bà ta biết rõ chuyện gì, chỉ sợ cũng không phân tốt xấu mà bảo vệ con trai mình.
Lan lão gia lại không hồ đồ như bà ta, nếu không dính dáng đến người của Cốc gia thì không sao, nhưng đương sự lại là người yêu của đứa cháu ngoại xuất sắc nhất Cốc gia.
“Lan gia ngược lại đã dạy dỗ được một đứa cháu ngoan.”
Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Cốc Tu Cẩn đột nhiên lộ ra một nụ cười khẽ, có vẻ ôn văn nho nhã, nhưng ánh mắt tối đen kia lại thẳng thừng nhìn Lan lão gia, cho dù chống lại một ông lão có lai lịch lâu đời nhất Lan gia nhưng lại không thua một phần khí thế nào.
Lan lão gia trong lòng sun sợ, đã sớm nghe nói cháu ngoại Cốc lão là một người cực kỳ xuất sắc, hiện tại chỉ đơn thuần nhìn thấy phần khí thế này, chắc chắn không thua đứa con lớn đã lăn lộn ở chốn quan trường mấy chục năm của ông ta.
“Con tôi đương nhiên là tốt rồi, sự quý giá của nó làm sao người yêu của cậu có thể sánh bằng.” Lâm San không vui nói.
“Cô câm miệng cho tôi!” Lan lão gia đột nhiên thấp giọng quát, không để ý Lâm San bị dọa đến ngây ngốc, quay về phía sau liếc mắt các con một cái, mấy người lập tức hiểu ý.
Ngoại trừ ba Lan Lâm ở lại, những người chú khác đều ra ngoài ứng phó khách mời, đồng thời đóng cửa phòng lại, ngăn chặn tầm mắt những người không liên quan.
“Ba…” Lâm San rốt cục cũng hoàn hồn, phát hiện ông lão dường như không có ý định để bà ta ở đây, nhất thời không cam lòng kêu lên.
Lan Thành Quốc ba Lan Lâm lập tức giữ chặt vợ mình, ý bảo bà ta đừng lại nói chuyện, để tránh sự tình càng loạn thêm.
Tuy rằng Lâm San rất bất mãn, nhưng thấy sắc mặt ông lão vô cùng khó coi, không thể không ngậm miệng lại.
“Ông Lan, Lan Lâm nhà ông thật giỏi diễn kịch a, nhìn không đoán được cậu ta còn trẻ mà lại diễn được một màn kịch hay như vậy, người không biết chuyện còn tưởng rằng cậu ta thật sự bị người khác ức hiếp.”
Khi cả căn phòng rơi vào yên lặng, Cốc Tiểu Kỳ đột nhiên cười rộ lên, cố ý dùng giọng nói mềm mại tựa như trẻ con nói ra những lời này.
“Cháu gái, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung, trưởng bối của cháu không dạy cháu sao?”
Lâm San không cho phép người khác mắng chửi con trai bảo bối của bà ta, một khắc trước vừa mới bị cảnh cáo, giây lát sau đã quên mất.
Cốc Tiểu Kỳ buồn cười nhìn bà ta, “Thật sự ngại quá, dì Lâm, trưởng bối nhà chúng tôi chỉ dạy tôi một câu ‘Nếu người khác ức hiếp mình, nhất định phải trả lại gấp mười’.”
Sắc mặt Lâm San trở nên âm trầm.
“Có điều muốn diễn kịch thì phải chuyên nghiệp một chút, Đường Hiểu của chúng tôi là một người yếu ớt như vậy, có thể lập tức áp đảo một người trưởng thành như Lan tiểu thiếu gia thật đúng là kỳ tích rồi!” Cốc Tiểu Kỳ thoáng chút châm chọc nói, tốt xấu gì cô nhóc cũng đã ở trong quân ngũ nhiều năm, chút việc này vẫn có thể nhìn ra được.
“Cô nói bậy bạ gì đó, Lâm Lâm chẳng qua là bị đả kích mà thôi.”
Lâm San còn đang giúp Lan Lâm ngụy biện, những người khác lại tiếp tục trầm mặc.
“A ha, anh Đường của chúng tôi cũng bị kích thích, tại sao khí lực của anh ấy lại không trở nên mạnh hơn, chẳng lẽ khí lực cường đai là một kỹ năng của riêng con trai dì sao?” Cốc Tiểu Kỳ khoa trương che miệng lại.
Lâm San bị nói đến mức nghẹn họng không trả lời được, dáng vẻ có chút thẹn quá hóa giận.
Đúng lúc này, Lan Lâm đột nhiên hét ầm lên, lại là dáng vẻ hoảng sợ quá mức, thành công di chuyển lực chú ý của mọi người.
Cốc Tiểu Kỳ cười lạnh, thật là một người đê tiện, lại tiếp tục diễn trò.
Ánh mắt Cốc Tu Cẩn dừng lại trên gương mặt xanh mét của Lan lão gia, bình tĩnh thong dong nói, “Lan lão gia, chuyện này hy vọng Lan gia có thể cho Cốc gia một lời giải thích…”
“Giải thích cái gì, rõ ràng người bị hại là Lâm Lâm, dựa vào cái gì bắt Lan gia giải thích với Cốc gia, Cốc Tu Cẩn, cậu chẳng qua chỉ là cháu ngoại Cốc gia, có tư cách gì đại diện Cốc gia nói chuyện?” Lâm San tức giận đến mức không thể kiểm soát cái miệng của mình.
Lan lão gia tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều bắt đầu run rẩy, “Thành Quốc, đưa vợ của con ra ngoài ngay.”
Lan Thành Quốc hiển nhiên nghe lời cha mình, bước qua định đưa vợ mình ra ngoài, đột nhiên, con trai ông ta lập tức chạy qua, ôm cổ Lâm San, trong miệng vừa khóc vừa la:
“Mẹ không được đi, con rất sợ hãi!”
Dáng vẻ lạnh run, quả thật chính là một con thỏ đáng thương.
Nội tâm Lâm San mền nhũn, lập tức tránh khỏi tay Lan Thành Quốc, xoay người ôm lấy Lan Lâm, “Bảo bối đừng sợ, mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn con.”
Lan Thành Quốc nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, cũng bó tay không còn cách nào.
Cốc Tu Cẩn thản nhiên nhìn ông ta, trong mắt dường như không thấy thân ảnh bọn họ, tựa như bị che phủ bởi một màn sương đen đặc, “Tôi không biết cậu ta lấy được những viên thuốc đó ở đâu, nhưng nếu đã dám lấy những loại thuốc có hại cho thân thể đó bắt Đường Hiểu uống, cậu ta phải có dũng khí gánh vác hậu quả.”
Nói xong anh liền xoay người bước đi.
Cốc Tiểu Kỳ vội vàng đi trước mở cửa.
Ở phía sau, Lan Lâm đang vùi đầu vào ngực Lâm San đột nhiên lộ ra một đôi mắt đầy oán hận, vốn dĩ cậu ta cũng không hy vọng xa vời có thể gạt được mọi người, nhưng nhìn thấy hình ảnh anh Tu Cẩn ca bảo vệ tên tiện nhân kia như vậy, cậu ta liền ghen tị đến mức sắp nổi điên.
Sau khi nhóm người Cốc Tu Cẩn rời khỏi đó, Lan lão gia đột nhiên đi đến trước mặt Lan Lâm, giơ gậy lên định đánh mạnh xuống, Lâm San sợ tới mức nhanh chóng kéo con trai ra sau người bảo vệ.
“Ba, ba không thể đánh Lâm Lâm, nó là cháu trai của ba mà!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Lan lão gia tức giận đến nỗi cả người bắt đầu run lên.
Lan Thành Quốc thấy thế, vội vàng đi qua đỡ ông ta, một bàn tay vỗ lưng ông ta, “Ba, xin hãy bớt giận, không nên tự chọc giận bản thân.”
Lan lão gia quay về phía Lâm San mắng, “Hôm nay Lan Lâm gây ra vụ tai tiếng này, người làm mẹ như cô phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nếu cô không muốn tôi tống Lan Lâm ra nước ngoài, tốt nhất ngày mai phải thành thành thật thật đến Cốc gia giải thích cho tôi.”
Quả thật ông lão rất đau lòng Lan Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì sai lầm của cháu trai mà kết thù với Cốc gia.
Lâm San không cam lòng, ngày mai nếu bắt Lâm Lâm đến Cốc gia giải thích, chẳng phải chứng tỏ chuyện hôm nay là do Lâm Lâm sắp đặt sao, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ Lâm Lâm như thế nào?
Kỳ thật ông lão nói rất đúng, loại chuyện này quả thật không nên làm lớn, nhưng Lâm San lại không suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng bà ta chỉ nghĩ làm thế nào để con trai mình không chịu thiệt thòi, nhất định phải nghĩ cách để con trai phủi sạch mọi quan hệ.
Tuy nhiên, báo chí ngày hôm sau đa phần đều đăng những tin tức nhằm vào Lan Lâm lên trang nhất, điều này đã triệt để quấy rầy kế hoạch của Lâm San.
Cốc Tu Cẩn cầm ly rượu đỏ đưa lên mũi ngửi, hương rượu đỏ hòa lẫn với vị thuốc đông y nhàn nhạt, khi rượu đỏ chỉ còn lại một chút mà vẫn có thể ngửi được, có thể thấy đối phương đã bỏ ít nhất vài viên thuốc vào ly rượu.
Cốc Tu Cẩn đặt ly rượu xuống, đứng dậy ôm Đường Hiểu lên.
Đường Hiểu đột nhiên nở nụ cười, tựa như rất vui vẻ, hai tay vui mừng ôm lấy cổ của anh, đồng thời thân thể giãy dụa một chút, trong miệng không ngừng gọi tên anh.
Đôi mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn đột nhiên có thêm vài phần nhu hòa, nhóc con này thật là ngu ngốc, công hiệu của thuốc đến bây giờ mới phát tác, xem ra tửu lượng quá thấp cũng không phải không tốt.
“Khoan đã!”
Đúng lúc Cốc Tu Cẩn chuẩn bị ôm người ra ngoài, thanh âm lạnh như băng của Lâm San chợt vang lên.
Lâm San cho người đỡ Lan Lâm, thong dong đi đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, tốt xấu gì bà ta cũng đã gả vào Lan gia hai mươi năm, mấy năm nay tình huống gì mà chưa từng thấy, hơn nữa bà ta là dâu cả của Lan gia, chút khí phách đó vẫn có.
“Cậu ta không thể đi.”
Ánh mắt sắc bén của Lâm San tựa như con dao đâm vào người Đường Hiểu, dám ức hiếp con trai bảo bối của bà ta, nếu để cậu rời khỏi Lan gia dễ dàng như vậy, thể diện Lan gia để ở đâu?
Ánh mắt sâu thẳm của Cốc Tu Cẩn dừng lại trên mặt bà ta, đạm mạc nhìn chằm chằm bà ta trong năm giây, thân ảnh cao lớn vốn đã gây cho người khác một loại áp lực, huống chi là cảm giác áp bách thản nhiên bắt nguồn từ khí thế vương giả kia.
Trước mười tám tuổi, anh vẫn luôn sinh hoạt trong bộ đội đặc chủng, khi làm nhiệm vụ, hai tay anh không phải chưa từng dính máu, sau đó anh lại quản lý một công ty hơn năm trăm người, đối với khí thế của bản thân đã sớm rèn luyện đến vô cùng thuần thục.
Giờ phút này đối mặt với Lâm San thoạt nhìn rất quyết đoán, cỗ khí tức nguy hiểm kia không hề ngăn lại mà toàn lực phát ra, cảm giác tựa như khi đối mặt với tử vong khiến Lâm San bắt đầu dao động.
Lâm San có loại cảm giác như từng lớp băng lạnh xuyên qua toàn thân, khuôn mặt bình thường được bảo dưỡng rất xinh đẹp giờ phút này lại bị một tia hoảng sợ thay thế.
Lúc này, Cốc Tiểu Kỳ từ bên ngoài chen vào, nhìn thấy thảm trạng của căn phòng, cùng với anh họ dường như đang đối chất với Lan phu nhân, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, cô nhóc vội vàng chạy đến bên cạnh Cốc Tu Cẩn.
“Anh họ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cốc Tiểu Kỳ lo lắng nhìn Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn ôm vào lồng ngực, cô nhóc không dám ngẩng đầu nhìn Cốc Tu Cẩn, bởi vì vẻ mặt lúc này của anh họ, quả thực giống hệt với khuôn mẫu mấy năm trước.
“Đi lấy ly rượu đến đây.” Cốc Tu Cẩn đột nhiên nói.
Cốc Tiểu Kỳ sửng sốt, đang định đi qua, đột nhiên xảy ra dị biến.
Lan Lâm giống như phát điên bắt đầu thét lên ‘a a’, đột nhiên tránh thoát cánh tay của một người hầu, lại còn dùng sức đẩy người hầu một chút, dường như không đoán được khí lực thiếu gia nhà mình lại lớn như vậy, người hầu kia bị đẩy đến mức ngã về phía sau, chuẩn xác ngồi lên phía trên ly rượu, “rắc” một tiếng, ly rượu nát vụn.
Đôi mắt Cốc Tu Cẩn hơi trầm xuống, ánh mắt thâm trầm quét về phía Lan Lâm giả vờ vô tội, người này vẫn cứ bày ra bộ dáng người bị hại.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, đám người vây xem ở trước cửa đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, có thêm vài tiếng bước chân nặng nề đi đến, người đầu tiên đi tới rõ ràng là Lan lão gia đang chống gậy, đi theo phía sau là người của Lan gia, bao gồm ba của Lan Lâm và nhóm các chú bác.
“Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Lan lão gia dùng gậy gõ mạnh lên sàn nhà, trong mắt lóe ra lửa giận, tiệc sinh nhật vui vẻ, cư nhiên lại xảy ra loại chuyện này.
Lâm San tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói rằng, “Ba, ba tới thật đúng lúc, người mà cháu ngoại Cốc gia đưa đến cư nhiên dám làm ra loại chuyện này đối với Lâm Lâm, chuyện này ba nhất định phải làm chủ cho Lâm Lâm, bắt Cốc gia cho chúng ta một lời công bằng.”
Lâm San ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không hỏi mà đã trực tiếp đổ tất cả sai lầm lên người Đường Hiểu, tuy nhiên có thể là do đau lòng con trai, phỏng chừng cho dù bà ta biết rõ chuyện gì, chỉ sợ cũng không phân tốt xấu mà bảo vệ con trai mình.
Lan lão gia lại không hồ đồ như bà ta, nếu không dính dáng đến người của Cốc gia thì không sao, nhưng đương sự lại là người yêu của đứa cháu ngoại xuất sắc nhất Cốc gia.
“Lan gia ngược lại đã dạy dỗ được một đứa cháu ngoan.”
Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Cốc Tu Cẩn đột nhiên lộ ra một nụ cười khẽ, có vẻ ôn văn nho nhã, nhưng ánh mắt tối đen kia lại thẳng thừng nhìn Lan lão gia, cho dù chống lại một ông lão có lai lịch lâu đời nhất Lan gia nhưng lại không thua một phần khí thế nào.
Lan lão gia trong lòng sun sợ, đã sớm nghe nói cháu ngoại Cốc lão là một người cực kỳ xuất sắc, hiện tại chỉ đơn thuần nhìn thấy phần khí thế này, chắc chắn không thua đứa con lớn đã lăn lộn ở chốn quan trường mấy chục năm của ông ta.
“Con tôi đương nhiên là tốt rồi, sự quý giá của nó làm sao người yêu của cậu có thể sánh bằng.” Lâm San không vui nói.
“Cô câm miệng cho tôi!” Lan lão gia đột nhiên thấp giọng quát, không để ý Lâm San bị dọa đến ngây ngốc, quay về phía sau liếc mắt các con một cái, mấy người lập tức hiểu ý.
Ngoại trừ ba Lan Lâm ở lại, những người chú khác đều ra ngoài ứng phó khách mời, đồng thời đóng cửa phòng lại, ngăn chặn tầm mắt những người không liên quan.
“Ba…” Lâm San rốt cục cũng hoàn hồn, phát hiện ông lão dường như không có ý định để bà ta ở đây, nhất thời không cam lòng kêu lên.
Lan Thành Quốc ba Lan Lâm lập tức giữ chặt vợ mình, ý bảo bà ta đừng lại nói chuyện, để tránh sự tình càng loạn thêm.
Tuy rằng Lâm San rất bất mãn, nhưng thấy sắc mặt ông lão vô cùng khó coi, không thể không ngậm miệng lại.
“Ông Lan, Lan Lâm nhà ông thật giỏi diễn kịch a, nhìn không đoán được cậu ta còn trẻ mà lại diễn được một màn kịch hay như vậy, người không biết chuyện còn tưởng rằng cậu ta thật sự bị người khác ức hiếp.”
Khi cả căn phòng rơi vào yên lặng, Cốc Tiểu Kỳ đột nhiên cười rộ lên, cố ý dùng giọng nói mềm mại tựa như trẻ con nói ra những lời này.
“Cháu gái, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung, trưởng bối của cháu không dạy cháu sao?”
Lâm San không cho phép người khác mắng chửi con trai bảo bối của bà ta, một khắc trước vừa mới bị cảnh cáo, giây lát sau đã quên mất.
Cốc Tiểu Kỳ buồn cười nhìn bà ta, “Thật sự ngại quá, dì Lâm, trưởng bối nhà chúng tôi chỉ dạy tôi một câu ‘Nếu người khác ức hiếp mình, nhất định phải trả lại gấp mười’.”
Sắc mặt Lâm San trở nên âm trầm.
“Có điều muốn diễn kịch thì phải chuyên nghiệp một chút, Đường Hiểu của chúng tôi là một người yếu ớt như vậy, có thể lập tức áp đảo một người trưởng thành như Lan tiểu thiếu gia thật đúng là kỳ tích rồi!” Cốc Tiểu Kỳ thoáng chút châm chọc nói, tốt xấu gì cô nhóc cũng đã ở trong quân ngũ nhiều năm, chút việc này vẫn có thể nhìn ra được.
“Cô nói bậy bạ gì đó, Lâm Lâm chẳng qua là bị đả kích mà thôi.”
Lâm San còn đang giúp Lan Lâm ngụy biện, những người khác lại tiếp tục trầm mặc.
“A ha, anh Đường của chúng tôi cũng bị kích thích, tại sao khí lực của anh ấy lại không trở nên mạnh hơn, chẳng lẽ khí lực cường đai là một kỹ năng của riêng con trai dì sao?” Cốc Tiểu Kỳ khoa trương che miệng lại.
Lâm San bị nói đến mức nghẹn họng không trả lời được, dáng vẻ có chút thẹn quá hóa giận.
Đúng lúc này, Lan Lâm đột nhiên hét ầm lên, lại là dáng vẻ hoảng sợ quá mức, thành công di chuyển lực chú ý của mọi người.
Cốc Tiểu Kỳ cười lạnh, thật là một người đê tiện, lại tiếp tục diễn trò.
Ánh mắt Cốc Tu Cẩn dừng lại trên gương mặt xanh mét của Lan lão gia, bình tĩnh thong dong nói, “Lan lão gia, chuyện này hy vọng Lan gia có thể cho Cốc gia một lời giải thích…”
“Giải thích cái gì, rõ ràng người bị hại là Lâm Lâm, dựa vào cái gì bắt Lan gia giải thích với Cốc gia, Cốc Tu Cẩn, cậu chẳng qua chỉ là cháu ngoại Cốc gia, có tư cách gì đại diện Cốc gia nói chuyện?” Lâm San tức giận đến mức không thể kiểm soát cái miệng của mình.
Lan lão gia tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều bắt đầu run rẩy, “Thành Quốc, đưa vợ của con ra ngoài ngay.”
Lan Thành Quốc hiển nhiên nghe lời cha mình, bước qua định đưa vợ mình ra ngoài, đột nhiên, con trai ông ta lập tức chạy qua, ôm cổ Lâm San, trong miệng vừa khóc vừa la:
“Mẹ không được đi, con rất sợ hãi!”
Dáng vẻ lạnh run, quả thật chính là một con thỏ đáng thương.
Nội tâm Lâm San mền nhũn, lập tức tránh khỏi tay Lan Thành Quốc, xoay người ôm lấy Lan Lâm, “Bảo bối đừng sợ, mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn con.”
Lan Thành Quốc nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, cũng bó tay không còn cách nào.
Cốc Tu Cẩn thản nhiên nhìn ông ta, trong mắt dường như không thấy thân ảnh bọn họ, tựa như bị che phủ bởi một màn sương đen đặc, “Tôi không biết cậu ta lấy được những viên thuốc đó ở đâu, nhưng nếu đã dám lấy những loại thuốc có hại cho thân thể đó bắt Đường Hiểu uống, cậu ta phải có dũng khí gánh vác hậu quả.”
Nói xong anh liền xoay người bước đi.
Cốc Tiểu Kỳ vội vàng đi trước mở cửa.
Ở phía sau, Lan Lâm đang vùi đầu vào ngực Lâm San đột nhiên lộ ra một đôi mắt đầy oán hận, vốn dĩ cậu ta cũng không hy vọng xa vời có thể gạt được mọi người, nhưng nhìn thấy hình ảnh anh Tu Cẩn ca bảo vệ tên tiện nhân kia như vậy, cậu ta liền ghen tị đến mức sắp nổi điên.
Sau khi nhóm người Cốc Tu Cẩn rời khỏi đó, Lan lão gia đột nhiên đi đến trước mặt Lan Lâm, giơ gậy lên định đánh mạnh xuống, Lâm San sợ tới mức nhanh chóng kéo con trai ra sau người bảo vệ.
“Ba, ba không thể đánh Lâm Lâm, nó là cháu trai của ba mà!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Lan lão gia tức giận đến nỗi cả người bắt đầu run lên.
Lan Thành Quốc thấy thế, vội vàng đi qua đỡ ông ta, một bàn tay vỗ lưng ông ta, “Ba, xin hãy bớt giận, không nên tự chọc giận bản thân.”
Lan lão gia quay về phía Lâm San mắng, “Hôm nay Lan Lâm gây ra vụ tai tiếng này, người làm mẹ như cô phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nếu cô không muốn tôi tống Lan Lâm ra nước ngoài, tốt nhất ngày mai phải thành thành thật thật đến Cốc gia giải thích cho tôi.”
Quả thật ông lão rất đau lòng Lan Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì sai lầm của cháu trai mà kết thù với Cốc gia.
Lâm San không cam lòng, ngày mai nếu bắt Lâm Lâm đến Cốc gia giải thích, chẳng phải chứng tỏ chuyện hôm nay là do Lâm Lâm sắp đặt sao, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ Lâm Lâm như thế nào?
Kỳ thật ông lão nói rất đúng, loại chuyện này quả thật không nên làm lớn, nhưng Lâm San lại không suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng bà ta chỉ nghĩ làm thế nào để con trai mình không chịu thiệt thòi, nhất định phải nghĩ cách để con trai phủi sạch mọi quan hệ.
Tuy nhiên, báo chí ngày hôm sau đa phần đều đăng những tin tức nhằm vào Lan Lâm lên trang nhất, điều này đã triệt để quấy rầy kế hoạch của Lâm San.
Tác giả :
Duẫn Gia