Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 264: Đầy tớ hung dữ khi dễ chủ
Lần này săn bắn bởi vì một trận nổ mạnh mà chịu ảnh hưởng không nhỏ, ngoài ra không có gì xảy ra ngoài trận nổ ấy, vốn không tiếp tục tiến hành các hoạt động tiếp theo. Cùng lúc dàn xếp những người bị thương, trong số lượng không nhiều lắm vài người chết, lại có tông chính tông nhân phủ Mạc Thiếu Uyên, đây chính là việc lớn. Mặt khác, vết thương trên người Nam Cung Triệt cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
Xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ không sai biệt lắm mất hai ngày, trong hai ngày này, mỗi ngày Phượng Thiển đều sai cung nhân đưa canh cho Nam Cung Triệt, chính mình cũng thường xuyên đến thăm.
Nam Cung Triệt không nhắc tới chuyện mang nàng về Việt Nam nữa, Phượng Thiển nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng, Nam Cung Triệt cũng không phải người ngu ngốc, khẳng định biết ý tứ của nàng, cho nên hiện tại hai người coi như là bạn.
Nàng không biết, chuyện mà Nam Cung Triệt đã nhận định, lúc này không nhắc tới, cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không nhắc tới, sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Hai ngày sau, mọi người khởi hành hồi kinh.
Ly biệt, Nam Cung Triệt nở nụ cười với nàng, không có lời dư thừa.
Thẳng đến khi xe ngựa chở nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới cùng Thập Nhất cưỡi ngựa rời đi.
Đoàn người trở lại hoàng cung Đông Lan, đã là lập xuân.
Gió mát tràn ngập hương thơm, hoa lá khoe sắt, hoa trong cung Phượng Ương vẫn nở rộ sáng lạn như trước, so với lúc rời đi càng rực rỡ hơn, hương hoa bốn phía, làm say lòng người.
Đông Dương ôm Hỏa Hồ xuất hiện, dẫn tới cung Phượng Ương tràn đầy ánh mắt kinh dị.
Tiểu hồ ly này, rất đáng yêu!
Nhưng mà Lưu Nguyệt lại lỗi thời xùy một tiếng: “Sao nương nương lại mang loại này trở về, không phải trong cung không cho phép nuôi động vật sao?"
Lời này vừa nói ra, tươi cười trên mặt mọi người đều cứng đờ.
Đông Dương lập tức nhíu mi, nha đầu Lưu Nguyệt kia, ngày xưa coi nàng là trẻ con không hiểu chuyện, sao hôm nay nói chuyện làm cho người ta cảm thấy không thoải mái như vậy. Nhìn dáng vẻ của nàng không giống như là cố ý, nhưng loại thái độ kinh hô kia, thật sự không giống với lo lắng từ tận trong đáy lòng.
"Lưu Nguyệt, ngươi nói mê sảng cái gì vậy?" Đông Dương răn dạy: "Nếu nương nương mang về, vậy tự nhiên là Hoàng Thượng cho phép, không cần ngươi phí tâm." Đây không phải có ý định khiến chủ tử ngột ngạt sao?
Phượng Thiển nhướng mi, đi qua chỗ Lưu Nguyệt: “Như thế nào, ngươi không thích hồ ly hay là không thích động vật nhiều lông?"
Lưu Nguyệt hoảng sợ, lúc này mới ý thức được giọng điệu của mình có chút quá phận.
Nhưng lại ở trong lúc vô tình nói ra lời trong lòng mình.
"Nương nương thứ tội, không phải nô tỳ không thích tiểu hồ ly, chỉ là sợ Hoàng Thượng sẽ không vui."
Nàng kinh hoàng liên tiếp xin tha: “Nô tỳ là lo lắng cho nương nương, dù sao Hoàng Thượng đã hạ lệnh cấm, trong cung không cho phép nuôi động vật, cho nên nô tỳ mới có thể nhất thời không quản được lời nói, mong rằng nương nương thứ tội."
Không quản được lời nói?!
Phượng Thiển nheo mắt, thầm loại thái độ này cũng không phải là không quản được lời, ngược lại càng giống nữ nhân trong hậu cung ác ý khiêu khích.
Không hiểu, nàng liền nghĩ tới lúc trước Quân Mặc Ảnh nói qua "Đầy tớ hung dữ khi dễ chủ".
Nhưng mà, Lưu Nguyệt là người thứ nhất nàng có hảo cảm sau khi tỉnh lại, khi đó lòng tràn đầy thiện ý và quan tâm không phải giả, hiện tại lại đột nhiên có ác ý.
Huống chi, lúc trước nàng cũng coi như cứu nha đầu kia một mạng, không phải sao?
"Nếu là không quản được lời nói, vậy lần này cho qua. Lần sau trước khi mở miệng nhớ rõ phải nghĩ cho kỹ." Phượng Thiển nói.
"Ở trong cung nhiều năm như vậy, cái gì gọi là họa từ miệng mà ra ngươi hẳn là hiểu được. Ở nơi này của ta thì không sao cả, nhưng đi ra ngoài đừng như vậy."
"Vâng, đa tạ nương nương khai ân, nô tỳ nhất định sẽ không tái phạm." Tim Lưu Nguyệt đập gia tốc, vội vàng gật đầu.
Xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ không sai biệt lắm mất hai ngày, trong hai ngày này, mỗi ngày Phượng Thiển đều sai cung nhân đưa canh cho Nam Cung Triệt, chính mình cũng thường xuyên đến thăm.
Nam Cung Triệt không nhắc tới chuyện mang nàng về Việt Nam nữa, Phượng Thiển nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng, Nam Cung Triệt cũng không phải người ngu ngốc, khẳng định biết ý tứ của nàng, cho nên hiện tại hai người coi như là bạn.
Nàng không biết, chuyện mà Nam Cung Triệt đã nhận định, lúc này không nhắc tới, cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không nhắc tới, sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Hai ngày sau, mọi người khởi hành hồi kinh.
Ly biệt, Nam Cung Triệt nở nụ cười với nàng, không có lời dư thừa.
Thẳng đến khi xe ngựa chở nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới cùng Thập Nhất cưỡi ngựa rời đi.
Đoàn người trở lại hoàng cung Đông Lan, đã là lập xuân.
Gió mát tràn ngập hương thơm, hoa lá khoe sắt, hoa trong cung Phượng Ương vẫn nở rộ sáng lạn như trước, so với lúc rời đi càng rực rỡ hơn, hương hoa bốn phía, làm say lòng người.
Đông Dương ôm Hỏa Hồ xuất hiện, dẫn tới cung Phượng Ương tràn đầy ánh mắt kinh dị.
Tiểu hồ ly này, rất đáng yêu!
Nhưng mà Lưu Nguyệt lại lỗi thời xùy một tiếng: “Sao nương nương lại mang loại này trở về, không phải trong cung không cho phép nuôi động vật sao?"
Lời này vừa nói ra, tươi cười trên mặt mọi người đều cứng đờ.
Đông Dương lập tức nhíu mi, nha đầu Lưu Nguyệt kia, ngày xưa coi nàng là trẻ con không hiểu chuyện, sao hôm nay nói chuyện làm cho người ta cảm thấy không thoải mái như vậy. Nhìn dáng vẻ của nàng không giống như là cố ý, nhưng loại thái độ kinh hô kia, thật sự không giống với lo lắng từ tận trong đáy lòng.
"Lưu Nguyệt, ngươi nói mê sảng cái gì vậy?" Đông Dương răn dạy: "Nếu nương nương mang về, vậy tự nhiên là Hoàng Thượng cho phép, không cần ngươi phí tâm." Đây không phải có ý định khiến chủ tử ngột ngạt sao?
Phượng Thiển nhướng mi, đi qua chỗ Lưu Nguyệt: “Như thế nào, ngươi không thích hồ ly hay là không thích động vật nhiều lông?"
Lưu Nguyệt hoảng sợ, lúc này mới ý thức được giọng điệu của mình có chút quá phận.
Nhưng lại ở trong lúc vô tình nói ra lời trong lòng mình.
"Nương nương thứ tội, không phải nô tỳ không thích tiểu hồ ly, chỉ là sợ Hoàng Thượng sẽ không vui."
Nàng kinh hoàng liên tiếp xin tha: “Nô tỳ là lo lắng cho nương nương, dù sao Hoàng Thượng đã hạ lệnh cấm, trong cung không cho phép nuôi động vật, cho nên nô tỳ mới có thể nhất thời không quản được lời nói, mong rằng nương nương thứ tội."
Không quản được lời nói?!
Phượng Thiển nheo mắt, thầm loại thái độ này cũng không phải là không quản được lời, ngược lại càng giống nữ nhân trong hậu cung ác ý khiêu khích.
Không hiểu, nàng liền nghĩ tới lúc trước Quân Mặc Ảnh nói qua "Đầy tớ hung dữ khi dễ chủ".
Nhưng mà, Lưu Nguyệt là người thứ nhất nàng có hảo cảm sau khi tỉnh lại, khi đó lòng tràn đầy thiện ý và quan tâm không phải giả, hiện tại lại đột nhiên có ác ý.
Huống chi, lúc trước nàng cũng coi như cứu nha đầu kia một mạng, không phải sao?
"Nếu là không quản được lời nói, vậy lần này cho qua. Lần sau trước khi mở miệng nhớ rõ phải nghĩ cho kỹ." Phượng Thiển nói.
"Ở trong cung nhiều năm như vậy, cái gì gọi là họa từ miệng mà ra ngươi hẳn là hiểu được. Ở nơi này của ta thì không sao cả, nhưng đi ra ngoài đừng như vậy."
"Vâng, đa tạ nương nương khai ân, nô tỳ nhất định sẽ không tái phạm." Tim Lưu Nguyệt đập gia tốc, vội vàng gật đầu.
Tác giả :
Nhan Nhược Khuynh Thành