Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 1-1: Phượng Thiển tỉnh! (1)
Phượng Thiển tỉnh!
Tin tức này giống như mọc cánh, chỉ trong nửa ngày đã truyền khắp hoàng cung.
Đã là giờ hợi, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, rõ như ban ngày.
Trong tẩm điện lấp lánh ánh vàng, huân hương lượn lờ, ánh nến chiếu rọi trong phòng.
Trên mỹ nhân tháp đặt cạnh cửa sổ trải nệm nhung mềm mại, một nữ tử mặc cung trang màu tím đang nửa nằm nửa ngồi trên đó.
Nghe xong nha hoàn bẩm báo, nhất thời tỉnh ngủ.
“Cái gì, tỉnh?”
Ai có thể nghĩ đến Phượng Thiển kia mệnh lớn thế, bị một kiếm đâm vào ngực không nói, rõ ràng ngay cả Thái Y cũng nói: “Thương thế quá nặng, khó có thể qua khỏi.” vì sao nằm một tháng, lại tỉnh lại?
Đến tột cùng là vận khí của nàng ta tốt, hay là ông trời đang trêu đùa mình?
Cung nữ Linh Lung bên cạnh lo lắng nhìn nàng: “Nương nương, làm sao bây giờ?”
“Hoảng cái gì!” Thân Phi nhíu mày.
Tuy nói như thế, kỳ thật trong lòng nàng cũng đang hoảng loạn.
Phượng Thiển đi đến Quỷ Môn quan, nếu chết thì thôi, nhưng hôm nay may mắn cứu về một mạng, vậy đó là công cứu giá, chắc chắn sẽ không im hơi như trước, mưa móc thánh sủng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Như vậy, việc mình làm lúc trước có thể giấu được Hoàng Thượng sao?
Nhưng mà, lo lắng của nàng là uổng phí.
Phượng Thiển đúng là tỉnh, nhưng mà, nàng trừ bỏ nhớ rõ mình tên là Phượng Thiển, là người xuyên không, cái gì cũng không biết.
Trên đời còn có chuyện bi kịch hơn thế này không?
Phượng Thiển nhìn cung nữ thái giám lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hơn nữa vẻ mặt của ai cũng hưng phấn, chỉ cảm thấy đầu thật đau.
Được rồi, giờ khắc này, trừ bỏ chủ động thẳng thắn thừa nhận mất trí nhớ, nàng còn có thể làm gì?
“Khụ...” Nàng hắng một tiếng.
Mọi người tươi cười, trăm miệng một lời: “Tiểu chủ có gì phân phó?”
Phượng Thiển giựt giựt khóe mắt, nhưng giây tiếp theo, nàng trừng lớn hai mắt, sắc mặt thay đổi.
“Các ngươi vừa mới... Gọi ta là gì?”
Tiểu chủ?
Nàng không có nghe nhầm chứ?
Nhìn đám cung nữ thái giám trước mặt đang cười, chỉ là cười đến có vài phần không hiểu: “Chúng nô tỳ tự nhiên gọi ngài là tiểu chủ!”
Nhất thời trong lòng Phượng Thiển như có đàn ngựa chạy qua.
Trời ạ!
Không xui xẻo như vậy chứ...
Nàng còn tưởng rằng nàng xuyên thành tiểu thư nhà giàu, sao lại đột nhiên thành vợ bé của hoàng đế?
Mọi người thấy thần sắc nàng khác thường, còn tưởng rằng nàng đang khổ sở chuyện phong hào.
Cung nữ Lưu Nguyệt khuyên nhủ: “Tiểu chủ yên tâm, tuy rằng trước kia Hoàng Thượng không chú ý tiểu chủ lắm, nhưng nô tỳ tin tưởng, là vàng nhất định sẽ sáng.
Tin tức này giống như mọc cánh, chỉ trong nửa ngày đã truyền khắp hoàng cung.
Đã là giờ hợi, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, rõ như ban ngày.
Trong tẩm điện lấp lánh ánh vàng, huân hương lượn lờ, ánh nến chiếu rọi trong phòng.
Trên mỹ nhân tháp đặt cạnh cửa sổ trải nệm nhung mềm mại, một nữ tử mặc cung trang màu tím đang nửa nằm nửa ngồi trên đó.
Nghe xong nha hoàn bẩm báo, nhất thời tỉnh ngủ.
“Cái gì, tỉnh?”
Ai có thể nghĩ đến Phượng Thiển kia mệnh lớn thế, bị một kiếm đâm vào ngực không nói, rõ ràng ngay cả Thái Y cũng nói: “Thương thế quá nặng, khó có thể qua khỏi.” vì sao nằm một tháng, lại tỉnh lại?
Đến tột cùng là vận khí của nàng ta tốt, hay là ông trời đang trêu đùa mình?
Cung nữ Linh Lung bên cạnh lo lắng nhìn nàng: “Nương nương, làm sao bây giờ?”
“Hoảng cái gì!” Thân Phi nhíu mày.
Tuy nói như thế, kỳ thật trong lòng nàng cũng đang hoảng loạn.
Phượng Thiển đi đến Quỷ Môn quan, nếu chết thì thôi, nhưng hôm nay may mắn cứu về một mạng, vậy đó là công cứu giá, chắc chắn sẽ không im hơi như trước, mưa móc thánh sủng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Như vậy, việc mình làm lúc trước có thể giấu được Hoàng Thượng sao?
Nhưng mà, lo lắng của nàng là uổng phí.
Phượng Thiển đúng là tỉnh, nhưng mà, nàng trừ bỏ nhớ rõ mình tên là Phượng Thiển, là người xuyên không, cái gì cũng không biết.
Trên đời còn có chuyện bi kịch hơn thế này không?
Phượng Thiển nhìn cung nữ thái giám lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hơn nữa vẻ mặt của ai cũng hưng phấn, chỉ cảm thấy đầu thật đau.
Được rồi, giờ khắc này, trừ bỏ chủ động thẳng thắn thừa nhận mất trí nhớ, nàng còn có thể làm gì?
“Khụ...” Nàng hắng một tiếng.
Mọi người tươi cười, trăm miệng một lời: “Tiểu chủ có gì phân phó?”
Phượng Thiển giựt giựt khóe mắt, nhưng giây tiếp theo, nàng trừng lớn hai mắt, sắc mặt thay đổi.
“Các ngươi vừa mới... Gọi ta là gì?”
Tiểu chủ?
Nàng không có nghe nhầm chứ?
Nhìn đám cung nữ thái giám trước mặt đang cười, chỉ là cười đến có vài phần không hiểu: “Chúng nô tỳ tự nhiên gọi ngài là tiểu chủ!”
Nhất thời trong lòng Phượng Thiển như có đàn ngựa chạy qua.
Trời ạ!
Không xui xẻo như vậy chứ...
Nàng còn tưởng rằng nàng xuyên thành tiểu thư nhà giàu, sao lại đột nhiên thành vợ bé của hoàng đế?
Mọi người thấy thần sắc nàng khác thường, còn tưởng rằng nàng đang khổ sở chuyện phong hào.
Cung nữ Lưu Nguyệt khuyên nhủ: “Tiểu chủ yên tâm, tuy rằng trước kia Hoàng Thượng không chú ý tiểu chủ lắm, nhưng nô tỳ tin tưởng, là vàng nhất định sẽ sáng.
Tác giả :
Nhan Nhược Khuynh Thành