Sủng Phi Thượng Vị Ký
Chương 52
Đám người Hiền phi còn chưa đi vào Thanh Phong đình, Cố Vân Yên đã đứng dậy quỳ gối hành lễ, Cố Vân Yên nay đã mang thai sáu tháng, hành lễ cực không tiện, ngày gần đây vô luận là thỉnh an Thái hậu nương nương hay Hoàng hậu nương nương, đều là hư hư thi lễ liền được gọi miễn lễ, hiện nay hành lễ với Hiền phi nhưng lại là phải hành nguyên lễ .
Hiền phi xem như không thấy Cố Vân Yên hành lễ vấn an, vào giữa đình bèn ngồi xuống, nhìn hoa mẫu đơn cách đó không xa mắt phượng chợt lóe, khóe miệng hiện ý cười thản nhiên, chợt nói Mạnh Nguyệt: “Cảnh sắc Ngự Hoa viên quả nhiên làm cho người ta xem không chán mắt, xem cảnh xuân muôn hồng nghìn tía này, thật khiến người lưu luyến không muốn rời!”
Lúc này Mạnh Nguyệt cười phụ họa nói: “Nương nương nói thật phải, tần thiếp cũng yêu cảnh đẹp trước mắt.”
Hiền phi chưa mở miệng gọi người đứng lên, Cố Vân Yên liền chỉ có thể cường chống tiếp tục tư thế bán ngồi hành lễ, nhưng người nặng nề, bất quá chỉ một lát, hai chân liền hơi hơi chịu không nổi nữa.
“Nô tì thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Cố Vân Yên bất đắc dĩ đành phải giương giọng lặp lại một lần nữa
Hiền phi chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cố Vân Yên, biểu tình trên mặt nói không nên lời bừa bãi nhàn nhã, sau một lúc lâu, mới nói: “Nha, bản cung chỉ lo thưởng thức cảnh xuân trước mặt, không chú ý Dục tiệp dư cũng ở trong đình.” Lời tuy như thế, lại thủy chung không mở miệng gọi người đứng dậy.
Phụ nữ có thai vốn là rất dễ mệt mỏi, thêm thời gian quá dài, hai chân Cố Vân Yên dĩ nhiên run lên, trên trán cũng chảy ra từng tầng mồ hôi, Cố Vân Yên biết rõ Hiền phi cố ý làm khó dễ mình, lại ngại tôn ti, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ.
Phía sau đám người Thị Thư, Thị Họa thấy được chủ tử nhà mình bị Hiền phi làm khó dễ như thế, trong lòng cáu giận lại không làm sao được, chỉ có thể trơ mắt ở một bên nhìn lo lắng suông.
“Không nghĩ hôm nay Dục tiệp dư cũng có hưng trí đến Ngự Hoa viên thưởng cảnh, quả nhiên là hiếm thấy!” Hiền phi nâng tay vuốt ve kim trâm trên búi tóc, động tác tao nhã mà mê người, chợt tùy ý nói.
Lúc này, Cố Vân Yên đã gần như hết sức, thân hình thoáng run lên một cái, Thị Thư cuống quít giúp đỡ một phen, nhìn vẻ mặt chủ tử mỏi mệt, trong lòng phẫn nộ nhất thời trào đi lên. Thị Thư căm tức đứng che trước mặt chủ tử, không nghĩ ngợi nói: “Hiền phi nương nương cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, ngươi có gì bất mãn nói thẳng là được, tội gì làm khó dễ chủ tử nhà ta như vậy?”
Cố Vân Yên ổn định thân mình, vội vàng kéo ống tay áo Thị Thư, muốn ngăn cản lời nàng sắp thốt ra, nhưng mà, đúng là vẫn còn chậm.
“Bản cung như thế nào, chủ tử nhà ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi một cái tiện tì dám hô to gọi nhỏ, người tới, vả miệng cho bản cung!” Hiền phi nghe vậy sắc mặt liền biến, giây lát tức giận nói.
“Không nhọc Hiền phi nương nương mệt lòng, tỳ nữ trong cung nô tì, nô tì sẽ tự dạy!” Hai mắt Cố Vân Yên nhìn thẳng Hiền phi không chút nào thoái nhượng nói.
Nguyên bản không định cùng Hiền phi ngay mặt chống lại, nề hà Thị Thư đã nói lời kia, cung đã bắn không thể thu, song phương liền xé rách da mặt, nàng cũng không nén giận, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Bản cung hôm nay nhất định giáo huấn tiện tì này, ngươi định thế nào?” Khuôn mặt Hiền phi tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo chống lại tầm mắt kiên nghị của Cố Vân Yên, hai bên chái nhà giằng co, không bên nào khoan nhượng nửa phân, trong không khí ngưng đọng một cỗ mùi thuốc súng nồng đậm, hết sức căng thẳng.
“Nương nương nếu muốn động người của nô tì, nô tì không làm sao được, nhưng nô tì tuyệt không ngồi yên không để ý đến, chỉ có lấy mình thân bảo hộ nàng chu toàn.” Ngữ khí kiên định mà quyết tuyệt.
Cố Vân Yên lời vừa nói ra, Hiền phi nhất thời sắc mặt xanh mét, ánh mắt lợi hại như châm chọc, hận không thể đem Cố Vân Yên chém ngàn mảnh.
Hồi lâu, Hiền phi lạnh lùng cười, nói: “Tốt...... Thật tốt một cái chủ tớ tình thâm, bản cung hôm nay liền thành toàn các ngươi!” Tiện đà đối với cung nữ thái giám phía sau quát: “Một đám phế vật, còn không tiến lên!”
Hai người Hồng Ngọc cùng Thanh Vân lúc này ứng tiếng “Nô tỳ lĩnh mệnh!” Chợt dời bước tới trước mặt hai người Cố Vân Yên cùng Thị Thư.
“Tiệp dư nương nương, ngài thân mình quý giá! Nô tỳ khuyên ngài vẫn là đừng ở chỗ này nháo cương, một lát đám người nô tỳ hành hình, nếu là ngộ thương đến ngài, kia......” Hồng Ngọc khuyên nhủ.
Cố Vân Yên hừ lạnh một tiếng, vẫn không chút xê dịch che ở trước người Thị Thư.
“Hừ! Nếu nàng không tránh ra, Hồng Ngọc ngươi cũng không cần khách khí !” Thanh Vân mắt hạnh nén giận, trực tiếp tiến lên chỗ Thị Thư.
Đám người Thị Họa cùng Thường Khánh sợ Thanh Vân ngộ thương chủ tử nhà mình, lúc này cũng không cố kị cung quy lễ nghi , trực tiếp như ong vỡ tổ tiến lên, đem Cố Vân Yên hộ ở sau người. Kỳ thật lấy thân thủ Thị Thư, đối phó vài cung nữ thái giám này căn bản không thành vấn đề, chính là chủ tử từng dặn không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể bại lộ chuyện nàng biết võ, cho nên nàng chỉ gắng chịu đựng không có ra tay giáo huấn đám người Thanh Vân.
Cung nhân phía sau Hiền phi thấy được nhóm người Thị Họa như vậy, lúc này triệt tay áo, chuẩn bị gia nhập vào nhóm Thanh Vân cùng Hồng Ngọc.
“Hoàng thượng giá lâm!” Chợt nghe giọng Lưu Đức Phúc bén nhọn truyền đến.
Mọi người cả kinh, chợt quay đầu, liền thấy được Tiêu Dục bước nhanh đi tới, vì thế cuống quít quỳ xuống hành lễ.
“Nô tì /tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Tiêu Dục xem như không biết hỗn loạn trước đó trong đình, chỉ cười nâng dậy Hiền phi, ôn nhu nói: “Mộng Nhan hôm nay có nhã hứng này, vì sao không phái người báo cho trẫm biết một tiếng, trẫm cũng đã lâu không cùng ngươi dạo Ngự hoa viên ngắm cảnh.”
Một khắc nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dục, phẫn nộ trên mặt Hiền phi liền biến mất không còn bóng dáng, lúc này trên mặt đều là tươi cười ngọt ngào quyến rũ: “Hoàng thượng sự vụ bận rộn, nô tì không đành lòng quấy rầy.”
Tiêu Dục vui mừng cười nói: “Vẫn là Mộng Nhan đau lòng trẫm!” Nói xong, nhìn thoáng qua đám người Cố Vân Yên phía sau, nhẹ giọng nói: “Dục tiệp dư cùng Mạnh tần không có gì liền lui ra đi!”
Hai người Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt ứng dạ, lúc này hành lễ cáo lui, đều tự hồi cung.
Tuy rằng trận này bởi vì Tiêu Dục đến mà tuyên bố chấm dứt, nhưng Cố Vân Yên biết rõ trải qua một chuyện này, nàng cùng Hiền phi liền từ ám đấu thành minh tranh. ( không trong bóng tối nữa mà trực tiếp đối đầu )
Trong điện Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên cười khen Thường Phúc: “Hôm nay ít nhiều nhờ Thường Phúc công công cơ trí, đúng lúc thông tri Hoàng thượng tới, thay bản cung giải khốn cục.”
Thường Phúc vội vàng khom người nói: “Nô tài thân là lãnh sự công công Tĩnh Di hiên, duy hộ nương nương là bổn phận, nô tài bất quá là làm chuyện cần làm!”
Cố Vân Yên ý vị thâm trường nhìn Thường Phúc liếc mắt một cái, chợt tự tiếu phi tiếu nói: “Ân, Thường Phúc công công nói phải, ngươi là lãnh sự công công Tĩnh Di hiên ta, duy hộ chủ tử ta thật là bổn phận.”
Nghe được Cố Vân Yên tựa hồ lúc nói đến hai chữ “ chủ tử “ âm điệu cao chút, trong lòng Thường Phúc cả kinh, chợt hơi hơi nâng mắt, quan sát một chút thần sắc Cố Vân Yên cùng bình thường không khác, mới ổn ổn tâm thần, nói: “Nô tài cáo lui!”
Cố Vân Yên nhìn bóng dáng Thường Phúc sắp biến mất, mắt phượng híp lại.
Hiền phi xem như không thấy Cố Vân Yên hành lễ vấn an, vào giữa đình bèn ngồi xuống, nhìn hoa mẫu đơn cách đó không xa mắt phượng chợt lóe, khóe miệng hiện ý cười thản nhiên, chợt nói Mạnh Nguyệt: “Cảnh sắc Ngự Hoa viên quả nhiên làm cho người ta xem không chán mắt, xem cảnh xuân muôn hồng nghìn tía này, thật khiến người lưu luyến không muốn rời!”
Lúc này Mạnh Nguyệt cười phụ họa nói: “Nương nương nói thật phải, tần thiếp cũng yêu cảnh đẹp trước mắt.”
Hiền phi chưa mở miệng gọi người đứng lên, Cố Vân Yên liền chỉ có thể cường chống tiếp tục tư thế bán ngồi hành lễ, nhưng người nặng nề, bất quá chỉ một lát, hai chân liền hơi hơi chịu không nổi nữa.
“Nô tì thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Cố Vân Yên bất đắc dĩ đành phải giương giọng lặp lại một lần nữa
Hiền phi chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cố Vân Yên, biểu tình trên mặt nói không nên lời bừa bãi nhàn nhã, sau một lúc lâu, mới nói: “Nha, bản cung chỉ lo thưởng thức cảnh xuân trước mặt, không chú ý Dục tiệp dư cũng ở trong đình.” Lời tuy như thế, lại thủy chung không mở miệng gọi người đứng dậy.
Phụ nữ có thai vốn là rất dễ mệt mỏi, thêm thời gian quá dài, hai chân Cố Vân Yên dĩ nhiên run lên, trên trán cũng chảy ra từng tầng mồ hôi, Cố Vân Yên biết rõ Hiền phi cố ý làm khó dễ mình, lại ngại tôn ti, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ.
Phía sau đám người Thị Thư, Thị Họa thấy được chủ tử nhà mình bị Hiền phi làm khó dễ như thế, trong lòng cáu giận lại không làm sao được, chỉ có thể trơ mắt ở một bên nhìn lo lắng suông.
“Không nghĩ hôm nay Dục tiệp dư cũng có hưng trí đến Ngự Hoa viên thưởng cảnh, quả nhiên là hiếm thấy!” Hiền phi nâng tay vuốt ve kim trâm trên búi tóc, động tác tao nhã mà mê người, chợt tùy ý nói.
Lúc này, Cố Vân Yên đã gần như hết sức, thân hình thoáng run lên một cái, Thị Thư cuống quít giúp đỡ một phen, nhìn vẻ mặt chủ tử mỏi mệt, trong lòng phẫn nộ nhất thời trào đi lên. Thị Thư căm tức đứng che trước mặt chủ tử, không nghĩ ngợi nói: “Hiền phi nương nương cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, ngươi có gì bất mãn nói thẳng là được, tội gì làm khó dễ chủ tử nhà ta như vậy?”
Cố Vân Yên ổn định thân mình, vội vàng kéo ống tay áo Thị Thư, muốn ngăn cản lời nàng sắp thốt ra, nhưng mà, đúng là vẫn còn chậm.
“Bản cung như thế nào, chủ tử nhà ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi một cái tiện tì dám hô to gọi nhỏ, người tới, vả miệng cho bản cung!” Hiền phi nghe vậy sắc mặt liền biến, giây lát tức giận nói.
“Không nhọc Hiền phi nương nương mệt lòng, tỳ nữ trong cung nô tì, nô tì sẽ tự dạy!” Hai mắt Cố Vân Yên nhìn thẳng Hiền phi không chút nào thoái nhượng nói.
Nguyên bản không định cùng Hiền phi ngay mặt chống lại, nề hà Thị Thư đã nói lời kia, cung đã bắn không thể thu, song phương liền xé rách da mặt, nàng cũng không nén giận, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Bản cung hôm nay nhất định giáo huấn tiện tì này, ngươi định thế nào?” Khuôn mặt Hiền phi tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo chống lại tầm mắt kiên nghị của Cố Vân Yên, hai bên chái nhà giằng co, không bên nào khoan nhượng nửa phân, trong không khí ngưng đọng một cỗ mùi thuốc súng nồng đậm, hết sức căng thẳng.
“Nương nương nếu muốn động người của nô tì, nô tì không làm sao được, nhưng nô tì tuyệt không ngồi yên không để ý đến, chỉ có lấy mình thân bảo hộ nàng chu toàn.” Ngữ khí kiên định mà quyết tuyệt.
Cố Vân Yên lời vừa nói ra, Hiền phi nhất thời sắc mặt xanh mét, ánh mắt lợi hại như châm chọc, hận không thể đem Cố Vân Yên chém ngàn mảnh.
Hồi lâu, Hiền phi lạnh lùng cười, nói: “Tốt...... Thật tốt một cái chủ tớ tình thâm, bản cung hôm nay liền thành toàn các ngươi!” Tiện đà đối với cung nữ thái giám phía sau quát: “Một đám phế vật, còn không tiến lên!”
Hai người Hồng Ngọc cùng Thanh Vân lúc này ứng tiếng “Nô tỳ lĩnh mệnh!” Chợt dời bước tới trước mặt hai người Cố Vân Yên cùng Thị Thư.
“Tiệp dư nương nương, ngài thân mình quý giá! Nô tỳ khuyên ngài vẫn là đừng ở chỗ này nháo cương, một lát đám người nô tỳ hành hình, nếu là ngộ thương đến ngài, kia......” Hồng Ngọc khuyên nhủ.
Cố Vân Yên hừ lạnh một tiếng, vẫn không chút xê dịch che ở trước người Thị Thư.
“Hừ! Nếu nàng không tránh ra, Hồng Ngọc ngươi cũng không cần khách khí !” Thanh Vân mắt hạnh nén giận, trực tiếp tiến lên chỗ Thị Thư.
Đám người Thị Họa cùng Thường Khánh sợ Thanh Vân ngộ thương chủ tử nhà mình, lúc này cũng không cố kị cung quy lễ nghi , trực tiếp như ong vỡ tổ tiến lên, đem Cố Vân Yên hộ ở sau người. Kỳ thật lấy thân thủ Thị Thư, đối phó vài cung nữ thái giám này căn bản không thành vấn đề, chính là chủ tử từng dặn không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể bại lộ chuyện nàng biết võ, cho nên nàng chỉ gắng chịu đựng không có ra tay giáo huấn đám người Thanh Vân.
Cung nhân phía sau Hiền phi thấy được nhóm người Thị Họa như vậy, lúc này triệt tay áo, chuẩn bị gia nhập vào nhóm Thanh Vân cùng Hồng Ngọc.
“Hoàng thượng giá lâm!” Chợt nghe giọng Lưu Đức Phúc bén nhọn truyền đến.
Mọi người cả kinh, chợt quay đầu, liền thấy được Tiêu Dục bước nhanh đi tới, vì thế cuống quít quỳ xuống hành lễ.
“Nô tì /tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Tiêu Dục xem như không biết hỗn loạn trước đó trong đình, chỉ cười nâng dậy Hiền phi, ôn nhu nói: “Mộng Nhan hôm nay có nhã hứng này, vì sao không phái người báo cho trẫm biết một tiếng, trẫm cũng đã lâu không cùng ngươi dạo Ngự hoa viên ngắm cảnh.”
Một khắc nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dục, phẫn nộ trên mặt Hiền phi liền biến mất không còn bóng dáng, lúc này trên mặt đều là tươi cười ngọt ngào quyến rũ: “Hoàng thượng sự vụ bận rộn, nô tì không đành lòng quấy rầy.”
Tiêu Dục vui mừng cười nói: “Vẫn là Mộng Nhan đau lòng trẫm!” Nói xong, nhìn thoáng qua đám người Cố Vân Yên phía sau, nhẹ giọng nói: “Dục tiệp dư cùng Mạnh tần không có gì liền lui ra đi!”
Hai người Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt ứng dạ, lúc này hành lễ cáo lui, đều tự hồi cung.
Tuy rằng trận này bởi vì Tiêu Dục đến mà tuyên bố chấm dứt, nhưng Cố Vân Yên biết rõ trải qua một chuyện này, nàng cùng Hiền phi liền từ ám đấu thành minh tranh. ( không trong bóng tối nữa mà trực tiếp đối đầu )
Trong điện Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên cười khen Thường Phúc: “Hôm nay ít nhiều nhờ Thường Phúc công công cơ trí, đúng lúc thông tri Hoàng thượng tới, thay bản cung giải khốn cục.”
Thường Phúc vội vàng khom người nói: “Nô tài thân là lãnh sự công công Tĩnh Di hiên, duy hộ nương nương là bổn phận, nô tài bất quá là làm chuyện cần làm!”
Cố Vân Yên ý vị thâm trường nhìn Thường Phúc liếc mắt một cái, chợt tự tiếu phi tiếu nói: “Ân, Thường Phúc công công nói phải, ngươi là lãnh sự công công Tĩnh Di hiên ta, duy hộ chủ tử ta thật là bổn phận.”
Nghe được Cố Vân Yên tựa hồ lúc nói đến hai chữ “ chủ tử “ âm điệu cao chút, trong lòng Thường Phúc cả kinh, chợt hơi hơi nâng mắt, quan sát một chút thần sắc Cố Vân Yên cùng bình thường không khác, mới ổn ổn tâm thần, nói: “Nô tài cáo lui!”
Cố Vân Yên nhìn bóng dáng Thường Phúc sắp biến mất, mắt phượng híp lại.
Tác giả :
Mạch Thượng Phù Tô