Sủng Phi Omega Của Đế Vương
Chương 87
Văn Minh Ngọc không biết cha mẹ mình là ai, lúc bắt đầu có ký ức, cậu đã sống ở viện phúc lợi.
Trừ việc người khác có cha mẹ còn mình không có ra thì cậu cảm thấy thực ra bản thân cũng chẳng thiếu gì cả, không phải lo cơm áo, viện trưởng lại rất tốt, giống như bà nội hiền từ vậy, đám nhóc trong viện phúc lợi đều rất thích bà.
Vì ở một thị trấn khá xa xôi, nguồn lực và cơ sở vật chất hạn chế nên ban đầu, một phòng có mười lăm đứa trẻ sống trong một ký túc xá chật chội, nhiều người thì náo nhiệt thật đấy nhưng cũng dễ xảy ra xích mích. Những vấn đề giữa bọn trẻ tưởng chừng như không có gì đối với người lớn, nhưng vào thời điểm đó lại là một phiền hà rất lớn.
Văn Minh Ngọc là đứa bé đẹp nhất, thoạt nhìn lại ngoan ngoãn, khả năng được nhận nuôi cũng cao hơn cho nên đám trẻ thường bài xích cậu, cảm thấy cậu sẽ cướp đi thứ tốt.
Nhưng thực ra, cậu cũng chẳng muốn được nhận làm con nuôi, bởi vì cậu đã được nhận nuôi hai lần và đều bị trả lại. Lần đầu là vì gia đình hiếm muộn, sau đó nữ chủ nhân đột nhiên có thai, sợ cậu ghen tỵ, thậm chí làm hại đứa bé kia nên họ tìm cớ trả cậu về viện phúc lợi. Lần hai là một người đàn ông muốn tìm đứa con sau này dưỡng lão, nhưng ông ta thấy mình không đủ khả năng chi trả, nếu nuôi con thì mức tiêu dùng của ông ta buộc phải giảm đi, lại chẳng biết sau này con nuôi có hiếu thảo không, tốt hết là tự mình để dành tiền dưỡng lão, cho nên cũng trả cậu lại.
Nếu cái gọi là nhận nuôi ấy chẳng qua chỉ vì hy vọng bản thân sẽ có một gia đình, sau đó hy vọng lại tan biến, vậy cậu thà cứ một mình còn hơn.
Tuy rằng tâm tình hạ xuống, nhưng khi viện trưởng tới an ủi, nói không phải là lỗi của cậu, cậu vẫn rất lạc quan cười nói: “Mẹ viện trưởng đừng lo lắng, chỉ là một hai lần thất bại mà thôi, lần sau con sẽ càng cố gắng.”
Viện trưởng nhẹ nhàng nói thêm vài câu, thấy cậu thực sự không còn chìm đắm trong cảm giác khó chịu vì bị trả lại mới bỏ đi làm việc khác.
Khi không có ai, nụ cười rạng rỡ của Văn Minh Ngọc từ từ tắt ngấm, ánh mắt ảm đạm, xoay người rời đi.
Lúc này là thời gian hoạt động, những đứa trẻ khác đang tụ tập chơi trò chơi. Văn Minh Ngọc không muốn đi nên về ký túc xá. Một năm trước có công ty lớn làm từ thiện, lựa chọn mấy viện phúc lợi rồi tiến hành quyên tặng, một trong số đó chính là nơi này của họ, cho nên hoàn cảnh trong ký túc cũng đã thay đổi rất nhiều, chuyển thành phòng hai người, còn có nhà tắm riêng, không cần xếp hàng bên ngoài nữa.
Văn Minh Ngọc tính về ngủ một giấc, tỉnh dậy coi như không có gì xảy ra.
Lúc chỉ còn một chỗ ngoặt nữa là về tới ký túc xá thì cậu bỗng nghe thấy một chút động tĩnh trong bụi cỏ, vô thức nhìn sang, trong lòng cậu đoán, chẳng lẽ là thú cưng nhà ai đi lạc? Nghe nói nơi này trước đây có khá nhiều lỗ chó, không biết là ai đào.
Văn Minh Ngọc rất thích mấy động vật nhỏ, nhất là lúc tâm trạng không tốt, cậu lại càng muốn ôm ôm mấy nhóc lông xù kia chút.
Cậu tới gần bụi cỏ, nhưng không ngờ lại gặp một bé trai.
Người kia gầy gầy, mặc quần áo dài tay rộng rãi, phong cách đặc biệt chưa từng thấy qua. Thời đại này đã không còn phổ biến những bộ phim truyền hình cổ trang nữa nên Văn Minh Ngọc không biết những thứ này, mà cho dù biết thì một đứa trẻ cũng không thể nghĩ đến chuyện du hành thời gian.
Mái tóc dài của bé trai kia rối tung, trên mặt còn lấm lem bùn đất, hai tay chống đất như vừa mới rơi xuống, vẻ mặt vô cảm xen lẫn kinh ngạc, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Khi thấy Văn Minh Ngọc, đôi mắt hắn càng trợn to, toàn thân căng chặt, cảnh giác lùi lại phía sau.
Rất giống mèo hoang lúc nhìn thấy người, nó khom lưng lại, lông dựng lên rồi cảnh giác nhìn chằm chằm.
Văn Minh Ngọc không khỏi nghĩ, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bé trai kia trở thành phiên bản Q của một chú mèo.
“Cậu là ai? Sao tớ chưa từng thấy, cậu không phải người ở đây đúng không?” Văn Minh Ngọc vô thức nhẹ giọng hỏi, dường như sợ sẽ doạ hắn.
Nhưng đối phương không trả lời, mà chỉ lùi vừa về phía sau vừa âm thầm đánh giá bốn phía, không hiểu sao bản thân đột nhiên xuất hiện ở nơi xa lạ này. Rõ ràng hắn đang ở trong hoàng cung, bị đẩy mạnh vào lỗ chó, vậy thì giờ phải vào lãnh cung mới đúng. Nhưng kiến trúc trước mắt đều rất kỳ quái, tuyệt đối không phải là hoàng cung, mà người trước mắt cũng rất lạ, quần áo tóc tai đều lạ, còn đang không ngừng tới gần……
Khuôn mặt non nớt của Mục Trạm cố gắng trấn định, không muốn biểu hiện mình đang sợ hãi, nhưng hắn cứ lui, Văn Minh Ngọc liền bước về phía trước, khiến lưng Mục Trạm dán vào tường, không còn chỗ lui.
Giờ mà Văn Minh Ngọc chống tay lên tường thì đúng là kabedon điển hình.
Nhưng Văn Minh Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, vì khi đến gần, cậu mới thấy vết thương trên người đối phương, trên phần da lộ ra còn có rất nhiều vết bầm cùng trầy xước, hiển nhiên là bị bắt nạt, ngược đãi.
Văn Minh Ngọc nhất thời tức giận, “Tớ đưa cậu đến gặp viện trưởng, bà sẽ giúp cậu!”
Cậu duỗi tay muốn nắm tay áo Mục Trạm dẫn hắn đi, nhưng Mục Trạm rất nhanh đã né tránh.
Vì đã trải qua nhiều chuyện nên độ tín nhiệm của Mục Trạm với người khác rất thấp, tỷ như bây giờ đột nhiên có người lại gần, hắn sẽ càng cảnh giác.
Văn Minh Ngọc thấy vậy, nhiệt huyết xông tận đỉnh đầu mới hơi ổn lại chút, cảm thấy mình đúng là hơi vội vàng. Tuy mình muốn giúp hắn, nhưng không có nghĩa là đối phương nhất định phải tiếp nhận, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Cậu đành ngập ngừng hỏi: “Có cần tớ giúp không?”
Mục Trạm lãnh đạm lắc đầu.
Văn Minh Ngọc do dự một chút, cảm thấy để hắn một mình thì có vẻ không tốt lắm, liền ngồi xổm xuống, nói: “Thế tớ cũng ngồi đây, nếu cậu muốn nói gì có thể nói với tớ, không nói cũng không sao, tớ rất an tĩnh, cậu cứ coi như tớ không tồn tại là được.”
Mục Trạm không hiểu rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, nhưng không ảnh hưởng đến mình là tốt nhất. Hắn quay đầu vào bụi cỏ, muốn tìm lỗ chó để trở lại chỗ cũ. Tuy hoàng cung chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít ra là nơi hắn biết rõ, nguy hiểm từ đâu cũng biết cả rồi, có thể tránh né phản kích, nhưng nơi này hết thảy đều xa lạ làm hắn vô cùng lo lắng bất an.
Kết quả là trong bãi cỏ có thêm hai đứa trẻ, khuôn mặt còn có nét ú ú đặc trưng của trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng rằng bãi cỏ không chỉ mọc cỏ, mà còn mọc ra hai đứa trẻ dễ thương.
Không bao lâu, tiếng nói chuyện vang lên từ xa, Văn Minh Ngọc rất quen thuộc, đó là một nhóm nhỏ trong viện, sau khi biết ABO sẽ phân hoá sau, bọn nó tự nhận là sẽ phân hoá thành Alpha cường đại, khinh thường nhỏ yếu, rất thích bắt nạt mấy nam sinh gầy yếu.
Văn Minh Ngọc trắng nõn đáng yêu nên cũng thường xuyên bị chúng nhằm vào.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Văn Minh Ngọc nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra chuyện, lập tức túm tay Mục Trạm chạy như bay, định mang Mục Trạm về phòng mình giấu đi trước.
Hoàn cảnh lúc đó không cho phép cậu suy nghĩ gì cả, chỉ vô thức hành động. Mục Trạm đang tìm lỗ chó cũng bị kéo giật đi.
Văn Minh Ngọc chạy như gió về phòng, sau khi vội vã đóng cửa lại, cậu dựa vào tường thở dốc.
Mục Trạm đột nhiên bị dẫn đến, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, gần như hắn chưa từng thấy thứ gì cả. Hắn càng thêm cảnh giác, muốn rời đi.
Nhưng Văn Minh Ngọc đang chặn cửa, nếu muốn đi thì phải kéo Văn Minh Ngọc ra mới được.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Văn Minh Ngọc, muốn gỡ bỏ chướng ngại vật chắn cửa, nhưng sau khi Văn Minh Ngọc dời đi, hắn nhìn chằm chằm vào cửa, hơi bối rối. Trên cửa chỉ có một thứ gì đó tròn tròn, làm sao mở được?
Hắn còn chưa kịp thử thì Văn Minh Ngọc đã kéo hắn lại, nói nhỏ: "Lúc này cậu đừng đi ra ngoài, bọn nó hay bắt nạt người khác lắm, cậu còn đang bị thương nữa."
Nói tới đây, Văn Minh Ngọc liền nhớ lần trước mình bị thương, vẫn còn thừa ít thuốc lấy ở phòng y tế. Cậu liền xoay người đi tìm. Mục Trạm định nhân cơ hội nghiên cứu cánh cửa, muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa định thử mở khoá cửa thì Văn Minh Ngọc đã tìm được thuốc, cậu liền kéo tay áo hắn ngồi xuống ghế dựa bên bàn.
Vì Mục Trạm không thông thạo nơi này nên hắn không dám hành động hấp tấp mà đi theo Văn Minh Ngọc, nhưng hắn vẫn đề phòng, giống như một con nhím nhỏ có gai khắp người, không cho phép bất kỳ ai tới gần hắn.
Văn Minh Ngọc nâng tay hắn lên muốn bôi thuốc, nhưng hắn lập tức né tránh như thể đó là thuốc độc vậy.
Văn Minh Ngọc nghĩ hắn sợ đau, vì vậy chủ động lộ ra vết sẹo lúc trước rồi nói: "Đừng sợ, thuốc này không đau đâu, cậu xem tớ cũng dùng này."
Nói xong liền thoa chút thuốc lên tay mình.
Mục Trạm yên lặng nhìn một hồi, cảm thấy dường như còn tốt hơn cả thuốc trong cung, nhưng hắn vẫn lắc đầu không muốn dùng. Để Văn Minh Ngọc không đụng tới, hắn thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.
Văn Minh Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của hắn đầy kháng cự, đột nhiên hiểu được cảm giác của viện trưởng khi gặp những đứa trẻ không nghe lời.
Sao có thể sợ đau mà không thoa thuốc chứ?
Cậu quan sát Mục Trạm một chút, hắn thấp hơn mình chút xíu, cũng thực gầy, quần áo thì rộng thùng thình, hẳn là nhỏ hơn mình đây. Nghĩ vậy, Văn Minh Ngọc cảm thấy mình đã chín tuổi thì phải biết bao dung, liền dịu dàng dỗ hắn, nói: “Thoa thuốc mới nhanh khỏi được, ngoan nhé, thoa xong tớ lấy kẹo cho cậu.”
Mục Trạm không biết kẹo là gì, cũng chẳng hứng thú gì với mấy thứ người lạ cho.
Kẹo này là do mấy tổ chức tình nguyện lần trước tặng cho trẻ em ở viện phúc lợi, mỗi đứa chỉ có mấy cái thôi, Văn Minh Ngọc luyến tiếc nên không ăn, vẫn luôn cất đi. Nếu không phải vì thấy em trai này bị thương, cậu sẽ không nhường đâu.
Nhưng dù lấy kẹo ra dụ dỗ thì Mục Trạm vẫn im lặng kháng cự.
Văn Minh Ngọc không thể hiểu nổi, trong nhận thức của cậu, không có đứa trẻ nào có thể cưỡng lại sức hút của đồ ngọt. Cậu không khỏi thắc mắc, còn buột miệng hỏi: "Có phải cậu không biết nói không?"
Mục Trạm đột nhiên ngẩng đầu, banh mặt, lạnh lùng nói: “Ta biết.”
Thanh âm non nớt thanh thúy, hiển nhiên không phải một người câm.
Mà Văn Minh Ngọc vừa nói xong liền hối hận, áy náy cúi đầu, nói: “…..Xin lỗi.”
Mục Trạm không nói gì, chỉ nhìn cửa ra chằm chằm. Văn Minh Ngọc thấy thế, cảm giác đám nhóc kia đi rồi, cũng không nên giữ đối phương nữa. Vì thế, cậu mở cửa, tính thả hắn đi, còn cho hắn một cái kẹo.
Lòng bàn tay trắng nõn đang cầm một viên gì đó tròn tròn rất đẹp rồi nhét vào tay Mục Trạm, còn dặn dò nói: “Cậu nhất định phải kể chuyện mình bị bắt nạt cho ba mẹ để họ giúp cậu nha.”
Nghe được hai chữ cha mẹ, trong mắt Mục Trạm không có chút nhu tình, thậm chí còn vô thức cười lạnh, ngay sau đó liền xoay người muốn rời đi.
"Chờ đã, những vết thương này là do ba mẹ cậu gây ra sao?"
Sắc mặt Văn Minh Ngọc lập tức thay đổi, cậu mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng. Mục Trạm không trả lời, càng như cam chịu.
Văn Minh Ngọc cuống quít tiến lên ôm chặt eo hắn kéo lại rồi nói: “Vậy thì cậu không thể đi được!”
Cứ nghĩ đến việc để hắn đi, hắn sẽ càng bị thương nặng hơn, Văn Minh Ngọc làm sao làm được.
Đây là lần đầu tiên Mục Trạm được ôm như thế này, hắn sững sờ một hồi, quên cả giãy dụa, chỉ cảm thấy tấm lưng ấm áp lại mềm mại như kẹt giữa đám mây.
Cả người hắn cứng đờ.
Thấy hắn không nhúc nhích, Văn Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng kéo người về phòng, đóng cửa lại, còn khoá, cứ như sợ hắn chạy mất.
Làm xong chuyện này, Văn Minh Ngọc cũng không biết phải làm gì tiếp theo, việc đầu tiên cậu nghĩ đến là nói với trưởng khoa, nhưng chuyện xảy ra năm ngoái khiến cậu nhận ra, người lớn không phải là toàn năng, không phải vấn đề nào cũng có thể giải quyết được..
Năm ngoái có một anh trai ở viện phúc lợi phân hoá thành Omega, bị cơ quan chuyên trách đi rồi, sau đó chẳng gặp nữa. Mãi đến một ngày anh ấy đột nhiên chạy về, khóc lóc cầu viện trưởng cho ở lại, nhưng không bao lâu liền có người tới ép anh ấy trở về.
Viện trưởng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị mang đi. Bà xoay người nhìn Văn Minh Ngọc, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Minh Ngọc, nếu sau này con phân hoá thành Omega mà không muốn rời đi thì nói cho ta, ta sẽ giúp con giấu, nghe không?”
Văn Minh Ngọc cái hiểu cái không, nhưng cậu đã biết trở thành một Omega quý hiếm cũng không phải chuyện gì tốt. Anh trai ấy không thích điều đó, và cả viện trưởng cũng vậy.
Văn Minh Ngọc cảm giác được nước mắt của viện trưởng, trong lòng cậu run lên, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Cho nên, chỉ có viện trưởng biết chuyện cậu mọc tai thỏ. Đặc điểm quan trọng khi phân hoá thành A hoặc O chính là có được hình thái động vật, hơn nữa O thông thường sẽ là động vật ăn cỏ ôn hòa nhỏ yếu, còn A lại là động vật ăn thịt hung mãnh.
Văn Minh Ngọc đã có tai thỏ, chắc chắn tương lai sẽ phân hoá thành Omega.
Cho nên chuyện của Mục Trạm bây giờ, cậu cảm thấy nói cho viện trưởng cũng vô dụng, bởi vì đó là gia bạo, báo cảnh sát cũng chỉ cảnh cáo giáo dục, dù sao đứa trẻ cũng vẫn sẽ do cha mẹ nuôi dưỡng. Trừ phi tình tiết nghiêm trọng đến mức tạo thành thương tổn không thể bỏ qua cho trẻ thì mới có thể tước quyền nuôi nấng của cha mẹ để giao cho thân thích, hoặc là chuyển đến viện phúc lợi.
Nhưng đến thời điểm đó, đứa trẻ có thể đã bị tàn tật, hoặc có vấn đề tâm lý nghiêm trọng rồi.
Cha mẹ như vậy thà không có còn hơn.
Văn Minh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy không thể để đối phương rời đi, ở lại đây cũng được, cùng lắm cậu sẽ chia cho đối phương một nửa đồ ăn cùng nửa cái giường.
Cậu nhìn thẳng Mục Trạm, trong mắt như có tia sáng.
“Tớ tên Văn Minh Ngọc, cậu tên gì?”
Mục Trạm liếc xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, rồi lại nhìn lên mặt.
Đang thương hại hắn sao?
Giống như kẻ họ Trì kia, làm bộ đối tốt với hắn, hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng bố thí, nhưng thực ra sau lưng lại nói những cách thức ngược đãi người cho các Hoàng tử khác.
Mục Trạm cũng không tin Văn Minh Ngọc, nhưng tạm thời hắn còn chưa tìm được biện pháp trở về. Vừa rồi hắn đã tìm khắp bụi cỏ kia rồi, không hề có lỗ chó nào cả. Vậy thì tạm thời trốn ở đây quan sát cũng là một cách, dù sao cũng là tên này cứ giữ hắn lại.
Đương nhiên không thể nói tên thật rồi, hắn liền bảo: “Ta học Mục.”
Văn Minh Ngọc thắc mắc: “Tên thì sao?”
“Mục.”
Vẫn chỉ vô cảm nói đúng một chữ.
Văn Minh Ngọc hiểu rồi, “Thì ra cậu tên Mục Mộc.”
Mục Trạm hơi dừng lại, nhưng không phản bác.
Văn Minh Ngọc nói luôn không cần nghĩ, “Tên cậu hay ghê, nghe như nhũ danh ấy, Mộc Mộc.”
Mục Trạm im lặng nhìn cậu, không phản ứng.
Văn Minh Ngọc không để tâm, vẫn nắm tay hắn, cười nói: “Tớ chín tuổi, chắc là lớn hơn cậu đúng không? Có thể gọi tớ là anh trai nha.”
Mục Trạm quả thực nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng làm gì có chuyện hắn gọi cậu bằng anh trai được. Những người anh em trong hoàng cung kia đều là những kẻ tương lai Mục Trạm muốn giết. Còn người này, tạm thời chưa.
Văn Minh Ngọc cầm cây kẹo hắn đã từ chối, bóc vỏ ra rồi mạnh mẽ nhét vào miệng hắn.
“Ngọt lắm đúng không?”
Văn Minh Ngọc tươi cười xán lạn, mắt trông mong nhìn hắn, cậu đã chia sẻ bảo bối của mình, muốn nghe lời khẳng định.
Quả thực rất ngọt, nhưng ngọt đến phát ngấy, còn có cảm giác thực giả dối. Mục Trạm không thích.
Hàm răng Mục Trạm dùng chút lực cắn viên kẹo trong miệng thành khối nhọn đâm vào hai bên má, tuy không thoải mái, nhưng hắn càng quen với cảm giác đau đớn mang đến thanh tỉnh này mà không phải cảm giác bay bổng vừa rồi như rơi vào tầng mây.
Văn Minh Ngọc chỉ từng thứ và giới thiệu với hắn, "Đây là phòng tớ, có giường, bàn, ghế, tủ nhỏ, sau cánh cửa là ban công và nhà vệ sinh."
Không gian trong ký túc không lớn, bên trái kê giường tầng, bên phải là bàn ghế, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.
Văn Minh Ngọc nói: "Bạn cùng phòng của tớ mới được nhận nuôi ba ngày trước rồi, chăn gối đã được giặt sạch, nhưng nếu cậu ở lại cùng tớ thì chúng ta có thể ngủ chung một giường."
Mục Trạm nói: “Không có chăn ta cũng có thể ngủ.”
“Như vậy sao được.” Văn Minh Ngọc lập tức nghĩ đến hình ảnh cha mẹ hắn thậm chí còn không cho hắn ngủ trên giường, cậu càng nhíu mày phản cảm, kiên trì nói: “Cậu phải ngủ cùng tớ.”
Mục Trạm cảm thấy tranh luận vấn đề này thật vô nghĩa nên không nói gì cả. Dù sao đến lúc đó Văn Minh Ngọc sẽ ngủ không ngon, đương nhiên sẽ đuổi hắn đi thôi.
Thấy hắn không từ chối, Văn Minh Ngọc tưởng hắn đồng ý, vì thế liền nói: "Vậy tớ đưa cậu đi tắm trước, sau đó mặc tạm quần áo của tớ nhé?"
Mục Trạm nhìn chiếc áo len và quần tây rộng rãi màu xám trên người cậu, hình như chúng được may bằng một loại vải lạ nào đó, hắn gật đầu không nói gì. Có thể thấy môi trường ở đây rất khác với môi trường mà hắn lớn lên, cứ như thể một thế giới khác vậy.
Mặc cùng loại quần áo thì càng lợi cho hắn che giấu, cũng dễ bề hành sự. Cho nên, hắn lắc đầu nói không ngại.
Văn Minh Ngọc bảo hắn thay dép, lấy cho hắn một bộ đồ ngủ rồi nắm tay hắn đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không lớn, người lớn đến duỗi tay cũng không được, nhưng với hai đứa trẻ thì quá đủ rồi.
Sau khi Văn Minh Ngọc nói với hắn cái nào là dầu gội sữa tắm thì ra ngoài, nhưng vừa bước qua ban công lại đột nhiên nghe thấy tiếng nước cùng tiếng bước chân.
Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Mục Trạm vừa chạy ra khỏi phòng tắm, trên người ướt dầm dề, tóc dính trên mặt, hai mắt trợn tròn, nhìn hắn hoảng hốt như mèo vừa đụng phải nước vậy.
Vừa rồi Mục Trạm còn đang tìm hiểu làm sao để lấy nước, không cẩn thận ấn vào chốt mở, nước lạnh đột nhiên xối từ trên đỉnh đầu xuống khiến hắn hoảng sợ.
Một đứa trẻ đột nhiên đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, vẫn luôn cố ra vẻ bình tĩnh, tới bây giờ mới hơi hơi rụt rè đã là khó khăn lắm rồi.
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, rất muốn cười, nhưng biết nếu cười, đối phương chắc chắn sẽ không vui, cho nên cậu cố nhịn rồi xoay người nói: “Tóc cậu dài quá, không tiện lắm, tớ gội đầu cho cậu nhé.”
Hai người lần lượt vào phòng tắm, Mục Trạm đi phía sau, hắn nhìn chằm chằm vòi hoa sen trên đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác cùng thận trọng, nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
Khi Văn Minh Ngọc đóng cửa lại, hắn càng thêm căng thẳng, gần như đứng sát cửa, có vẻ muốn tránh xa vòi hoa sen.
Văn Minh Ngọc cầm lấy một cái ghế nhỏ đặt ở trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Cởi quần áo rồi ngồi đây nào."
Mục Trạm trầm mặc một hồi mới cởi quần áo, động tác không nhanh không chậm, cũng không xoay người sang chỗ khác, hắn không thói quen đưa lưng về phía người khác.
Khi làn da lộ ra càng lúc càng nhiều, Văn Minh Ngọc cũng thấy nhiều thương tích trên người hắn hơn, trải rộng cả thân thể gầy yếu đơn bạc, khiến người ta nhìn mà ghê sợ, không nỡ nhìn thẳng.
Không phải vết thương chí mạng, nhưng nhiều vết thương như vậy, thực sự như thể kẻ đó chỉ coi hắn giống như một trò đùa chứ không phải là người, thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Văn Minh Ngọc trợn to hai mắt, không khỏi tức giận nghĩ, người như vậy sao có thể xứng làm cha mẹ?!
Nhưng cậu không dám nói gì, vì sợ nếu nói ra thì Mục Trạm sẽ càng buồn hơn.
Mục Trạm ngồi trên ghế nhỏ đối diện cậu.
Văn Minh Ngọc nói: “Cậu lại gần đây thì tớ mới gội đầu cho cậu được.”
Nhưng Mục Trạm không nhúc nhích, hắn mím môi nói: "Ta có thể tự gội."
Văn Minh Ngọc đành phải kéo mái tóc dài của hắn ra đằng trước, sau đó nhắc nhở: “Nhắm mắt lại, tớ mở nước.”
Cậu cầm vòi hoa sen, cẩn thận xối lên đầu Mục Trạm, hỏi: “Nước đủ ấm chưa, có nóng quá không?”
Dáng người Văn Minh Ngọc thấp bé, chắc chỉ cao hơn Mục Trạm tầm 2cm, tay cũng nho nhỏ, lại vẫn cố gắng ra vẻ mình là anh trai chăm sóc bạn nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tóc Mục Trạm, xối đến càng ướt.
Mục Trạm còn chưa nhắm mắt lại, dòng nước nóng chảy qua khiến hắn không tự chủ được chớp mắt, hơi nhói lên.
Không biết có phải do không gian quá nhỏ hay do hơi nước nóng ẩm bao trùm cả phòng tắm khiến người ta khó thở, Mục Trạm đột nhiên nhớ đến cảm giác bị dìm xuống nước, hắn gần như nghẹt thở, cổ họng và ngực đau rát.
Đầu hắn nặng nề như đang ở trong kính vạn hoa, xung quanh toàn là những thứ kỳ lạ, đầu óc ong ong, mọi thứ ồn ào dị thường, vừa méo mó vừa hỗn loạn, đầu đau muốn nứt, bóng dáng Văn Minh Ngọc trước mặt cũng trở nên mơ hồ như đang ở một nơi rất xa.
Mục Trạm chóng mặt nhức đầu, như không khống chế được thân thể mình, sắp té xỉu trên mặt đất, theo bản năng, hắn đột nhiên túm lấy tay Văn Minh Ngọc, nắm chặt góc áo cậu, gần như ôm người vào lòng.
Trong phút chốc, hết thảy đột nhiên an tĩnh lại, đầu cũng không đau nữa.
Trên người Văn Minh Ngọc hình như mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, khiến người bình tĩnh lại an tâm.
Hắn rất thích.
Lúc Văn Minh Ngọc đột nhiên bị ôm thì trong lòng thực sự rất kinh ngạc, vì Mục Trạm vẫn luôn có vẻ sợ người lạ, cự tuyệt người khác tới gần, nhìn sao cũng không giống người sẽ chủ động lại gần người khác.
Chẳng lẽ hắn nhớ tới chuyện gì tồi tệ ư?
Văn Minh Ngọc hơi đau lòng, nhẹ nhàng ôm lại hắn an ủi.
Trừ việc người khác có cha mẹ còn mình không có ra thì cậu cảm thấy thực ra bản thân cũng chẳng thiếu gì cả, không phải lo cơm áo, viện trưởng lại rất tốt, giống như bà nội hiền từ vậy, đám nhóc trong viện phúc lợi đều rất thích bà.
Vì ở một thị trấn khá xa xôi, nguồn lực và cơ sở vật chất hạn chế nên ban đầu, một phòng có mười lăm đứa trẻ sống trong một ký túc xá chật chội, nhiều người thì náo nhiệt thật đấy nhưng cũng dễ xảy ra xích mích. Những vấn đề giữa bọn trẻ tưởng chừng như không có gì đối với người lớn, nhưng vào thời điểm đó lại là một phiền hà rất lớn.
Văn Minh Ngọc là đứa bé đẹp nhất, thoạt nhìn lại ngoan ngoãn, khả năng được nhận nuôi cũng cao hơn cho nên đám trẻ thường bài xích cậu, cảm thấy cậu sẽ cướp đi thứ tốt.
Nhưng thực ra, cậu cũng chẳng muốn được nhận làm con nuôi, bởi vì cậu đã được nhận nuôi hai lần và đều bị trả lại. Lần đầu là vì gia đình hiếm muộn, sau đó nữ chủ nhân đột nhiên có thai, sợ cậu ghen tỵ, thậm chí làm hại đứa bé kia nên họ tìm cớ trả cậu về viện phúc lợi. Lần hai là một người đàn ông muốn tìm đứa con sau này dưỡng lão, nhưng ông ta thấy mình không đủ khả năng chi trả, nếu nuôi con thì mức tiêu dùng của ông ta buộc phải giảm đi, lại chẳng biết sau này con nuôi có hiếu thảo không, tốt hết là tự mình để dành tiền dưỡng lão, cho nên cũng trả cậu lại.
Nếu cái gọi là nhận nuôi ấy chẳng qua chỉ vì hy vọng bản thân sẽ có một gia đình, sau đó hy vọng lại tan biến, vậy cậu thà cứ một mình còn hơn.
Tuy rằng tâm tình hạ xuống, nhưng khi viện trưởng tới an ủi, nói không phải là lỗi của cậu, cậu vẫn rất lạc quan cười nói: “Mẹ viện trưởng đừng lo lắng, chỉ là một hai lần thất bại mà thôi, lần sau con sẽ càng cố gắng.”
Viện trưởng nhẹ nhàng nói thêm vài câu, thấy cậu thực sự không còn chìm đắm trong cảm giác khó chịu vì bị trả lại mới bỏ đi làm việc khác.
Khi không có ai, nụ cười rạng rỡ của Văn Minh Ngọc từ từ tắt ngấm, ánh mắt ảm đạm, xoay người rời đi.
Lúc này là thời gian hoạt động, những đứa trẻ khác đang tụ tập chơi trò chơi. Văn Minh Ngọc không muốn đi nên về ký túc xá. Một năm trước có công ty lớn làm từ thiện, lựa chọn mấy viện phúc lợi rồi tiến hành quyên tặng, một trong số đó chính là nơi này của họ, cho nên hoàn cảnh trong ký túc cũng đã thay đổi rất nhiều, chuyển thành phòng hai người, còn có nhà tắm riêng, không cần xếp hàng bên ngoài nữa.
Văn Minh Ngọc tính về ngủ một giấc, tỉnh dậy coi như không có gì xảy ra.
Lúc chỉ còn một chỗ ngoặt nữa là về tới ký túc xá thì cậu bỗng nghe thấy một chút động tĩnh trong bụi cỏ, vô thức nhìn sang, trong lòng cậu đoán, chẳng lẽ là thú cưng nhà ai đi lạc? Nghe nói nơi này trước đây có khá nhiều lỗ chó, không biết là ai đào.
Văn Minh Ngọc rất thích mấy động vật nhỏ, nhất là lúc tâm trạng không tốt, cậu lại càng muốn ôm ôm mấy nhóc lông xù kia chút.
Cậu tới gần bụi cỏ, nhưng không ngờ lại gặp một bé trai.
Người kia gầy gầy, mặc quần áo dài tay rộng rãi, phong cách đặc biệt chưa từng thấy qua. Thời đại này đã không còn phổ biến những bộ phim truyền hình cổ trang nữa nên Văn Minh Ngọc không biết những thứ này, mà cho dù biết thì một đứa trẻ cũng không thể nghĩ đến chuyện du hành thời gian.
Mái tóc dài của bé trai kia rối tung, trên mặt còn lấm lem bùn đất, hai tay chống đất như vừa mới rơi xuống, vẻ mặt vô cảm xen lẫn kinh ngạc, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Khi thấy Văn Minh Ngọc, đôi mắt hắn càng trợn to, toàn thân căng chặt, cảnh giác lùi lại phía sau.
Rất giống mèo hoang lúc nhìn thấy người, nó khom lưng lại, lông dựng lên rồi cảnh giác nhìn chằm chằm.
Văn Minh Ngọc không khỏi nghĩ, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bé trai kia trở thành phiên bản Q của một chú mèo.
“Cậu là ai? Sao tớ chưa từng thấy, cậu không phải người ở đây đúng không?” Văn Minh Ngọc vô thức nhẹ giọng hỏi, dường như sợ sẽ doạ hắn.
Nhưng đối phương không trả lời, mà chỉ lùi vừa về phía sau vừa âm thầm đánh giá bốn phía, không hiểu sao bản thân đột nhiên xuất hiện ở nơi xa lạ này. Rõ ràng hắn đang ở trong hoàng cung, bị đẩy mạnh vào lỗ chó, vậy thì giờ phải vào lãnh cung mới đúng. Nhưng kiến trúc trước mắt đều rất kỳ quái, tuyệt đối không phải là hoàng cung, mà người trước mắt cũng rất lạ, quần áo tóc tai đều lạ, còn đang không ngừng tới gần……
Khuôn mặt non nớt của Mục Trạm cố gắng trấn định, không muốn biểu hiện mình đang sợ hãi, nhưng hắn cứ lui, Văn Minh Ngọc liền bước về phía trước, khiến lưng Mục Trạm dán vào tường, không còn chỗ lui.
Giờ mà Văn Minh Ngọc chống tay lên tường thì đúng là kabedon điển hình.
Nhưng Văn Minh Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, vì khi đến gần, cậu mới thấy vết thương trên người đối phương, trên phần da lộ ra còn có rất nhiều vết bầm cùng trầy xước, hiển nhiên là bị bắt nạt, ngược đãi.
Văn Minh Ngọc nhất thời tức giận, “Tớ đưa cậu đến gặp viện trưởng, bà sẽ giúp cậu!”
Cậu duỗi tay muốn nắm tay áo Mục Trạm dẫn hắn đi, nhưng Mục Trạm rất nhanh đã né tránh.
Vì đã trải qua nhiều chuyện nên độ tín nhiệm của Mục Trạm với người khác rất thấp, tỷ như bây giờ đột nhiên có người lại gần, hắn sẽ càng cảnh giác.
Văn Minh Ngọc thấy vậy, nhiệt huyết xông tận đỉnh đầu mới hơi ổn lại chút, cảm thấy mình đúng là hơi vội vàng. Tuy mình muốn giúp hắn, nhưng không có nghĩa là đối phương nhất định phải tiếp nhận, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Cậu đành ngập ngừng hỏi: “Có cần tớ giúp không?”
Mục Trạm lãnh đạm lắc đầu.
Văn Minh Ngọc do dự một chút, cảm thấy để hắn một mình thì có vẻ không tốt lắm, liền ngồi xổm xuống, nói: “Thế tớ cũng ngồi đây, nếu cậu muốn nói gì có thể nói với tớ, không nói cũng không sao, tớ rất an tĩnh, cậu cứ coi như tớ không tồn tại là được.”
Mục Trạm không hiểu rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, nhưng không ảnh hưởng đến mình là tốt nhất. Hắn quay đầu vào bụi cỏ, muốn tìm lỗ chó để trở lại chỗ cũ. Tuy hoàng cung chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít ra là nơi hắn biết rõ, nguy hiểm từ đâu cũng biết cả rồi, có thể tránh né phản kích, nhưng nơi này hết thảy đều xa lạ làm hắn vô cùng lo lắng bất an.
Kết quả là trong bãi cỏ có thêm hai đứa trẻ, khuôn mặt còn có nét ú ú đặc trưng của trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng rằng bãi cỏ không chỉ mọc cỏ, mà còn mọc ra hai đứa trẻ dễ thương.
Không bao lâu, tiếng nói chuyện vang lên từ xa, Văn Minh Ngọc rất quen thuộc, đó là một nhóm nhỏ trong viện, sau khi biết ABO sẽ phân hoá sau, bọn nó tự nhận là sẽ phân hoá thành Alpha cường đại, khinh thường nhỏ yếu, rất thích bắt nạt mấy nam sinh gầy yếu.
Văn Minh Ngọc trắng nõn đáng yêu nên cũng thường xuyên bị chúng nhằm vào.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Văn Minh Ngọc nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra chuyện, lập tức túm tay Mục Trạm chạy như bay, định mang Mục Trạm về phòng mình giấu đi trước.
Hoàn cảnh lúc đó không cho phép cậu suy nghĩ gì cả, chỉ vô thức hành động. Mục Trạm đang tìm lỗ chó cũng bị kéo giật đi.
Văn Minh Ngọc chạy như gió về phòng, sau khi vội vã đóng cửa lại, cậu dựa vào tường thở dốc.
Mục Trạm đột nhiên bị dẫn đến, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, gần như hắn chưa từng thấy thứ gì cả. Hắn càng thêm cảnh giác, muốn rời đi.
Nhưng Văn Minh Ngọc đang chặn cửa, nếu muốn đi thì phải kéo Văn Minh Ngọc ra mới được.
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Văn Minh Ngọc, muốn gỡ bỏ chướng ngại vật chắn cửa, nhưng sau khi Văn Minh Ngọc dời đi, hắn nhìn chằm chằm vào cửa, hơi bối rối. Trên cửa chỉ có một thứ gì đó tròn tròn, làm sao mở được?
Hắn còn chưa kịp thử thì Văn Minh Ngọc đã kéo hắn lại, nói nhỏ: "Lúc này cậu đừng đi ra ngoài, bọn nó hay bắt nạt người khác lắm, cậu còn đang bị thương nữa."
Nói tới đây, Văn Minh Ngọc liền nhớ lần trước mình bị thương, vẫn còn thừa ít thuốc lấy ở phòng y tế. Cậu liền xoay người đi tìm. Mục Trạm định nhân cơ hội nghiên cứu cánh cửa, muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa định thử mở khoá cửa thì Văn Minh Ngọc đã tìm được thuốc, cậu liền kéo tay áo hắn ngồi xuống ghế dựa bên bàn.
Vì Mục Trạm không thông thạo nơi này nên hắn không dám hành động hấp tấp mà đi theo Văn Minh Ngọc, nhưng hắn vẫn đề phòng, giống như một con nhím nhỏ có gai khắp người, không cho phép bất kỳ ai tới gần hắn.
Văn Minh Ngọc nâng tay hắn lên muốn bôi thuốc, nhưng hắn lập tức né tránh như thể đó là thuốc độc vậy.
Văn Minh Ngọc nghĩ hắn sợ đau, vì vậy chủ động lộ ra vết sẹo lúc trước rồi nói: "Đừng sợ, thuốc này không đau đâu, cậu xem tớ cũng dùng này."
Nói xong liền thoa chút thuốc lên tay mình.
Mục Trạm yên lặng nhìn một hồi, cảm thấy dường như còn tốt hơn cả thuốc trong cung, nhưng hắn vẫn lắc đầu không muốn dùng. Để Văn Minh Ngọc không đụng tới, hắn thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.
Văn Minh Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của hắn đầy kháng cự, đột nhiên hiểu được cảm giác của viện trưởng khi gặp những đứa trẻ không nghe lời.
Sao có thể sợ đau mà không thoa thuốc chứ?
Cậu quan sát Mục Trạm một chút, hắn thấp hơn mình chút xíu, cũng thực gầy, quần áo thì rộng thùng thình, hẳn là nhỏ hơn mình đây. Nghĩ vậy, Văn Minh Ngọc cảm thấy mình đã chín tuổi thì phải biết bao dung, liền dịu dàng dỗ hắn, nói: “Thoa thuốc mới nhanh khỏi được, ngoan nhé, thoa xong tớ lấy kẹo cho cậu.”
Mục Trạm không biết kẹo là gì, cũng chẳng hứng thú gì với mấy thứ người lạ cho.
Kẹo này là do mấy tổ chức tình nguyện lần trước tặng cho trẻ em ở viện phúc lợi, mỗi đứa chỉ có mấy cái thôi, Văn Minh Ngọc luyến tiếc nên không ăn, vẫn luôn cất đi. Nếu không phải vì thấy em trai này bị thương, cậu sẽ không nhường đâu.
Nhưng dù lấy kẹo ra dụ dỗ thì Mục Trạm vẫn im lặng kháng cự.
Văn Minh Ngọc không thể hiểu nổi, trong nhận thức của cậu, không có đứa trẻ nào có thể cưỡng lại sức hút của đồ ngọt. Cậu không khỏi thắc mắc, còn buột miệng hỏi: "Có phải cậu không biết nói không?"
Mục Trạm đột nhiên ngẩng đầu, banh mặt, lạnh lùng nói: “Ta biết.”
Thanh âm non nớt thanh thúy, hiển nhiên không phải một người câm.
Mà Văn Minh Ngọc vừa nói xong liền hối hận, áy náy cúi đầu, nói: “…..Xin lỗi.”
Mục Trạm không nói gì, chỉ nhìn cửa ra chằm chằm. Văn Minh Ngọc thấy thế, cảm giác đám nhóc kia đi rồi, cũng không nên giữ đối phương nữa. Vì thế, cậu mở cửa, tính thả hắn đi, còn cho hắn một cái kẹo.
Lòng bàn tay trắng nõn đang cầm một viên gì đó tròn tròn rất đẹp rồi nhét vào tay Mục Trạm, còn dặn dò nói: “Cậu nhất định phải kể chuyện mình bị bắt nạt cho ba mẹ để họ giúp cậu nha.”
Nghe được hai chữ cha mẹ, trong mắt Mục Trạm không có chút nhu tình, thậm chí còn vô thức cười lạnh, ngay sau đó liền xoay người muốn rời đi.
"Chờ đã, những vết thương này là do ba mẹ cậu gây ra sao?"
Sắc mặt Văn Minh Ngọc lập tức thay đổi, cậu mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng. Mục Trạm không trả lời, càng như cam chịu.
Văn Minh Ngọc cuống quít tiến lên ôm chặt eo hắn kéo lại rồi nói: “Vậy thì cậu không thể đi được!”
Cứ nghĩ đến việc để hắn đi, hắn sẽ càng bị thương nặng hơn, Văn Minh Ngọc làm sao làm được.
Đây là lần đầu tiên Mục Trạm được ôm như thế này, hắn sững sờ một hồi, quên cả giãy dụa, chỉ cảm thấy tấm lưng ấm áp lại mềm mại như kẹt giữa đám mây.
Cả người hắn cứng đờ.
Thấy hắn không nhúc nhích, Văn Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng kéo người về phòng, đóng cửa lại, còn khoá, cứ như sợ hắn chạy mất.
Làm xong chuyện này, Văn Minh Ngọc cũng không biết phải làm gì tiếp theo, việc đầu tiên cậu nghĩ đến là nói với trưởng khoa, nhưng chuyện xảy ra năm ngoái khiến cậu nhận ra, người lớn không phải là toàn năng, không phải vấn đề nào cũng có thể giải quyết được..
Năm ngoái có một anh trai ở viện phúc lợi phân hoá thành Omega, bị cơ quan chuyên trách đi rồi, sau đó chẳng gặp nữa. Mãi đến một ngày anh ấy đột nhiên chạy về, khóc lóc cầu viện trưởng cho ở lại, nhưng không bao lâu liền có người tới ép anh ấy trở về.
Viện trưởng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị mang đi. Bà xoay người nhìn Văn Minh Ngọc, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Minh Ngọc, nếu sau này con phân hoá thành Omega mà không muốn rời đi thì nói cho ta, ta sẽ giúp con giấu, nghe không?”
Văn Minh Ngọc cái hiểu cái không, nhưng cậu đã biết trở thành một Omega quý hiếm cũng không phải chuyện gì tốt. Anh trai ấy không thích điều đó, và cả viện trưởng cũng vậy.
Văn Minh Ngọc cảm giác được nước mắt của viện trưởng, trong lòng cậu run lên, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Cho nên, chỉ có viện trưởng biết chuyện cậu mọc tai thỏ. Đặc điểm quan trọng khi phân hoá thành A hoặc O chính là có được hình thái động vật, hơn nữa O thông thường sẽ là động vật ăn cỏ ôn hòa nhỏ yếu, còn A lại là động vật ăn thịt hung mãnh.
Văn Minh Ngọc đã có tai thỏ, chắc chắn tương lai sẽ phân hoá thành Omega.
Cho nên chuyện của Mục Trạm bây giờ, cậu cảm thấy nói cho viện trưởng cũng vô dụng, bởi vì đó là gia bạo, báo cảnh sát cũng chỉ cảnh cáo giáo dục, dù sao đứa trẻ cũng vẫn sẽ do cha mẹ nuôi dưỡng. Trừ phi tình tiết nghiêm trọng đến mức tạo thành thương tổn không thể bỏ qua cho trẻ thì mới có thể tước quyền nuôi nấng của cha mẹ để giao cho thân thích, hoặc là chuyển đến viện phúc lợi.
Nhưng đến thời điểm đó, đứa trẻ có thể đã bị tàn tật, hoặc có vấn đề tâm lý nghiêm trọng rồi.
Cha mẹ như vậy thà không có còn hơn.
Văn Minh Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy không thể để đối phương rời đi, ở lại đây cũng được, cùng lắm cậu sẽ chia cho đối phương một nửa đồ ăn cùng nửa cái giường.
Cậu nhìn thẳng Mục Trạm, trong mắt như có tia sáng.
“Tớ tên Văn Minh Ngọc, cậu tên gì?”
Mục Trạm liếc xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, rồi lại nhìn lên mặt.
Đang thương hại hắn sao?
Giống như kẻ họ Trì kia, làm bộ đối tốt với hắn, hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng bố thí, nhưng thực ra sau lưng lại nói những cách thức ngược đãi người cho các Hoàng tử khác.
Mục Trạm cũng không tin Văn Minh Ngọc, nhưng tạm thời hắn còn chưa tìm được biện pháp trở về. Vừa rồi hắn đã tìm khắp bụi cỏ kia rồi, không hề có lỗ chó nào cả. Vậy thì tạm thời trốn ở đây quan sát cũng là một cách, dù sao cũng là tên này cứ giữ hắn lại.
Đương nhiên không thể nói tên thật rồi, hắn liền bảo: “Ta học Mục.”
Văn Minh Ngọc thắc mắc: “Tên thì sao?”
“Mục.”
Vẫn chỉ vô cảm nói đúng một chữ.
Văn Minh Ngọc hiểu rồi, “Thì ra cậu tên Mục Mộc.”
Mục Trạm hơi dừng lại, nhưng không phản bác.
Văn Minh Ngọc nói luôn không cần nghĩ, “Tên cậu hay ghê, nghe như nhũ danh ấy, Mộc Mộc.”
Mục Trạm im lặng nhìn cậu, không phản ứng.
Văn Minh Ngọc không để tâm, vẫn nắm tay hắn, cười nói: “Tớ chín tuổi, chắc là lớn hơn cậu đúng không? Có thể gọi tớ là anh trai nha.”
Mục Trạm quả thực nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng làm gì có chuyện hắn gọi cậu bằng anh trai được. Những người anh em trong hoàng cung kia đều là những kẻ tương lai Mục Trạm muốn giết. Còn người này, tạm thời chưa.
Văn Minh Ngọc cầm cây kẹo hắn đã từ chối, bóc vỏ ra rồi mạnh mẽ nhét vào miệng hắn.
“Ngọt lắm đúng không?”
Văn Minh Ngọc tươi cười xán lạn, mắt trông mong nhìn hắn, cậu đã chia sẻ bảo bối của mình, muốn nghe lời khẳng định.
Quả thực rất ngọt, nhưng ngọt đến phát ngấy, còn có cảm giác thực giả dối. Mục Trạm không thích.
Hàm răng Mục Trạm dùng chút lực cắn viên kẹo trong miệng thành khối nhọn đâm vào hai bên má, tuy không thoải mái, nhưng hắn càng quen với cảm giác đau đớn mang đến thanh tỉnh này mà không phải cảm giác bay bổng vừa rồi như rơi vào tầng mây.
Văn Minh Ngọc chỉ từng thứ và giới thiệu với hắn, "Đây là phòng tớ, có giường, bàn, ghế, tủ nhỏ, sau cánh cửa là ban công và nhà vệ sinh."
Không gian trong ký túc không lớn, bên trái kê giường tầng, bên phải là bàn ghế, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.
Văn Minh Ngọc nói: "Bạn cùng phòng của tớ mới được nhận nuôi ba ngày trước rồi, chăn gối đã được giặt sạch, nhưng nếu cậu ở lại cùng tớ thì chúng ta có thể ngủ chung một giường."
Mục Trạm nói: “Không có chăn ta cũng có thể ngủ.”
“Như vậy sao được.” Văn Minh Ngọc lập tức nghĩ đến hình ảnh cha mẹ hắn thậm chí còn không cho hắn ngủ trên giường, cậu càng nhíu mày phản cảm, kiên trì nói: “Cậu phải ngủ cùng tớ.”
Mục Trạm cảm thấy tranh luận vấn đề này thật vô nghĩa nên không nói gì cả. Dù sao đến lúc đó Văn Minh Ngọc sẽ ngủ không ngon, đương nhiên sẽ đuổi hắn đi thôi.
Thấy hắn không từ chối, Văn Minh Ngọc tưởng hắn đồng ý, vì thế liền nói: "Vậy tớ đưa cậu đi tắm trước, sau đó mặc tạm quần áo của tớ nhé?"
Mục Trạm nhìn chiếc áo len và quần tây rộng rãi màu xám trên người cậu, hình như chúng được may bằng một loại vải lạ nào đó, hắn gật đầu không nói gì. Có thể thấy môi trường ở đây rất khác với môi trường mà hắn lớn lên, cứ như thể một thế giới khác vậy.
Mặc cùng loại quần áo thì càng lợi cho hắn che giấu, cũng dễ bề hành sự. Cho nên, hắn lắc đầu nói không ngại.
Văn Minh Ngọc bảo hắn thay dép, lấy cho hắn một bộ đồ ngủ rồi nắm tay hắn đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không lớn, người lớn đến duỗi tay cũng không được, nhưng với hai đứa trẻ thì quá đủ rồi.
Sau khi Văn Minh Ngọc nói với hắn cái nào là dầu gội sữa tắm thì ra ngoài, nhưng vừa bước qua ban công lại đột nhiên nghe thấy tiếng nước cùng tiếng bước chân.
Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Mục Trạm vừa chạy ra khỏi phòng tắm, trên người ướt dầm dề, tóc dính trên mặt, hai mắt trợn tròn, nhìn hắn hoảng hốt như mèo vừa đụng phải nước vậy.
Vừa rồi Mục Trạm còn đang tìm hiểu làm sao để lấy nước, không cẩn thận ấn vào chốt mở, nước lạnh đột nhiên xối từ trên đỉnh đầu xuống khiến hắn hoảng sợ.
Một đứa trẻ đột nhiên đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, vẫn luôn cố ra vẻ bình tĩnh, tới bây giờ mới hơi hơi rụt rè đã là khó khăn lắm rồi.
Văn Minh Ngọc sửng sốt một chút, rất muốn cười, nhưng biết nếu cười, đối phương chắc chắn sẽ không vui, cho nên cậu cố nhịn rồi xoay người nói: “Tóc cậu dài quá, không tiện lắm, tớ gội đầu cho cậu nhé.”
Hai người lần lượt vào phòng tắm, Mục Trạm đi phía sau, hắn nhìn chằm chằm vòi hoa sen trên đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác cùng thận trọng, nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
Khi Văn Minh Ngọc đóng cửa lại, hắn càng thêm căng thẳng, gần như đứng sát cửa, có vẻ muốn tránh xa vòi hoa sen.
Văn Minh Ngọc cầm lấy một cái ghế nhỏ đặt ở trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Cởi quần áo rồi ngồi đây nào."
Mục Trạm trầm mặc một hồi mới cởi quần áo, động tác không nhanh không chậm, cũng không xoay người sang chỗ khác, hắn không thói quen đưa lưng về phía người khác.
Khi làn da lộ ra càng lúc càng nhiều, Văn Minh Ngọc cũng thấy nhiều thương tích trên người hắn hơn, trải rộng cả thân thể gầy yếu đơn bạc, khiến người ta nhìn mà ghê sợ, không nỡ nhìn thẳng.
Không phải vết thương chí mạng, nhưng nhiều vết thương như vậy, thực sự như thể kẻ đó chỉ coi hắn giống như một trò đùa chứ không phải là người, thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Văn Minh Ngọc trợn to hai mắt, không khỏi tức giận nghĩ, người như vậy sao có thể xứng làm cha mẹ?!
Nhưng cậu không dám nói gì, vì sợ nếu nói ra thì Mục Trạm sẽ càng buồn hơn.
Mục Trạm ngồi trên ghế nhỏ đối diện cậu.
Văn Minh Ngọc nói: “Cậu lại gần đây thì tớ mới gội đầu cho cậu được.”
Nhưng Mục Trạm không nhúc nhích, hắn mím môi nói: "Ta có thể tự gội."
Văn Minh Ngọc đành phải kéo mái tóc dài của hắn ra đằng trước, sau đó nhắc nhở: “Nhắm mắt lại, tớ mở nước.”
Cậu cầm vòi hoa sen, cẩn thận xối lên đầu Mục Trạm, hỏi: “Nước đủ ấm chưa, có nóng quá không?”
Dáng người Văn Minh Ngọc thấp bé, chắc chỉ cao hơn Mục Trạm tầm 2cm, tay cũng nho nhỏ, lại vẫn cố gắng ra vẻ mình là anh trai chăm sóc bạn nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tóc Mục Trạm, xối đến càng ướt.
Mục Trạm còn chưa nhắm mắt lại, dòng nước nóng chảy qua khiến hắn không tự chủ được chớp mắt, hơi nhói lên.
Không biết có phải do không gian quá nhỏ hay do hơi nước nóng ẩm bao trùm cả phòng tắm khiến người ta khó thở, Mục Trạm đột nhiên nhớ đến cảm giác bị dìm xuống nước, hắn gần như nghẹt thở, cổ họng và ngực đau rát.
Đầu hắn nặng nề như đang ở trong kính vạn hoa, xung quanh toàn là những thứ kỳ lạ, đầu óc ong ong, mọi thứ ồn ào dị thường, vừa méo mó vừa hỗn loạn, đầu đau muốn nứt, bóng dáng Văn Minh Ngọc trước mặt cũng trở nên mơ hồ như đang ở một nơi rất xa.
Mục Trạm chóng mặt nhức đầu, như không khống chế được thân thể mình, sắp té xỉu trên mặt đất, theo bản năng, hắn đột nhiên túm lấy tay Văn Minh Ngọc, nắm chặt góc áo cậu, gần như ôm người vào lòng.
Trong phút chốc, hết thảy đột nhiên an tĩnh lại, đầu cũng không đau nữa.
Trên người Văn Minh Ngọc hình như mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, khiến người bình tĩnh lại an tâm.
Hắn rất thích.
Lúc Văn Minh Ngọc đột nhiên bị ôm thì trong lòng thực sự rất kinh ngạc, vì Mục Trạm vẫn luôn có vẻ sợ người lạ, cự tuyệt người khác tới gần, nhìn sao cũng không giống người sẽ chủ động lại gần người khác.
Chẳng lẽ hắn nhớ tới chuyện gì tồi tệ ư?
Văn Minh Ngọc hơi đau lòng, nhẹ nhàng ôm lại hắn an ủi.
Tác giả :
Cố Chi Quân