Sủng Phi Omega Của Đế Vương
Chương 43
Nếu muốn chiến thắng trong cuộc tỷ thí, đương nhiên không thể chạy loạn như ruồi không đầu. Con mồi không phụ thuộc vào số lượng, chất lượng càng quan trọng, hơn nữa con mồi khó săn sẽ được thêm điểm.
Vì thế, trong lòng Văn Minh Ngọc đã lên sẵn kế hoạch sẽ săn cái gì, tốn bao nhiêu thời gian, phải nâng cao hiệu suất thêm chút. Hươu, lợn rừng, sói, hạc, thỏ đều được, còn cả thứ mà khi nãy Hoắc Hồng Vũ nói khi muốn cùng cậu thi đấu nữa, linh miêu.
Linh miêu khá giống mèo, nhưng hình thể to lớn hơn rất nhiều, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, am hiểu dùng cây cối, tảng đá làm công cụ che chắn, khi nó săn mồi lại càng kiên nhẫn, có thể lẳng lặng nằm bất động mấy ngày, sau đó chỉ một phản ứng đã hạ gục con mồi.
Cho nên, muốn săn linh miêu quả thực không hề dễ dàng.
Con linh miêu hôm qua tuy nói là do cậu săn, nhưng Mục Trạm cũng hỗ trợ chặn đường nó chạy trốn nên cậu mới có cơ hội, bằng không cũng không thể thành công nhanh vậy được.
Săn được linh miêu sẽ kiếm được khá nhiều điểm, Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn cứ phải săn mới được, thật sự không được mới đổi mục tiêu.
May mà sau đó cậu đã tìm được tung tích của linh miêu.
Trong lòng nhớ lại những gì Mục Trạm đã dạy, cậu lặng lẽ bước qua, chuẩn bị mai phục đánh lén.
Linh miêu bắt chim sẻ, bé Ngọc ở phía sau.
Đang cân nhắc thời gian xuất kích, dư quang bỗng thấy Mục Trạm đang vô thanh vô tức lại đây, không biết định làm gì.
Văn Minh Ngọc liếc mắt một cái đã biết hắn muốn giúp cậu săn con linh miêu kia.
Văn Minh Ngọc vội vàng xua tay, ý bảo hắn không cần hỗ trợ.
Mục Trạm khẽ cười rồi há miệng không tiếng động nói —— ai bảo ta muốn giúp ngươi.
Vậy là tới đoạt con mồi sao?!
Thật quá đáng!
Trong mắt Văn Minh Ngọc bốc lên hai ngọn lửa, tức giận, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, đương nhiên không thể mắng chửi, sẽ dọa con mồi chạy mất.
Vì thế, cậu nhấp nhấp miệng, mắt trông mong nhìn Mục Trạm, hai tay chắp lại làm một thủ thế cầu xin. Gương mặt xinh đẹp làm ra biểu cảm như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể cự tuyệt, chỉ có điều Mục Trạm tính chó cũng không phải một lần hai lần, thường xuyên khiến Văn Minh Ngọc tức giận tạc mao.
Vậy mà lần này, khó có khi Mục Trạm lại quay về làm người.
Mục Trạm liếc nhìn bụi cây rồi ra hiệu. Nháy mắt Văn Minh Ngọc đã hiểu, cậu kéo cung bắn tên, một mũi tên không đủ, lại vội vàng bổ sung thêm một mũi tên nữa, đã tóm được linh miêu.
Văn Minh Ngọc kinh hỉ đến mức trực tiếp nhảy dựng lên, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mục Trạm, vẻ mặt cầu khích lệ.
Mục Trạm cũng không keo kiệt, gật đầu nói: “Không tồi.”
Một đường đi, Mục Trạm đều chậm rì rì theo sau Văn Minh Ngọc, hắn không nhúng tay, chỉ nhìn, ngẫu nhiên còn thuận tay săn mấy con mồi đưa tới cửa, đương nhiên, đây vẫn tính là con mồi do hắn săn.
Văn Minh Ngọc bên này rất thuận lợi nhưng Hoắc Hồng Vũ bên kia lại không quá ưng ý, cậu ta chỉ săn được có vài con mồi, đa số là động vật nhỏ.
Không phải do cậu ta không có bản lĩnh săn thú, nhưng hôm nay thực xui xẻo, lúc cậu ta chuẩn bị săn linh miêu, không cẩn thận chọc phải một con lửng chó, bị nó mang thù đuổi theo cả một đường, lúc săn thú liên tục bị cản trở.
Đương nhiên cậu ta cũng muốn giải quyết con lửng chó này, nhưng nó rất hung mãnh, một mình cậu ta không làm gì được, lại không muốn tìm người hỗ trợ, cứ thế kéo dài thời gian.
Chờ tới khi cậu ta đuổi theo linh miêu, vừa lúc đụng phải Văn Minh Ngọc, nhìn thấy chiến lợi phẩm của cậu, sau đó quay đầu nhìn của mình, suýt nữa cậu ta đã phát khóc.
Rất có thể sẽ thua nha!
Chết rồi!
Cậu ta không muốn làm chó tẹo nào đâu!
Trong lúc lơ đãng, Văn Minh Ngọc đối diện với cậu ta, vốn định nói thực ra mình cũng không muốn bắt nạt một học sinh cấp hai như vậy, không tỷ thí nữa cũng được.
Nhưng Hoắc Hồng Vũ rất tích cực, cậu ta quýnh lên, tự giận chính mình nên ảnh hưởng tới phán đoán, con mồi cứ chạy tới chạy lui, lại còn trốn kín mít, cậu ta không tài nào bắn trúng được liền trực tiếp xuống ngựa chạy vội đuổi theo.
Cứ vừa cong lưng duỗi tay muốn bắt lại vừa chạy như điên về phía trước, cậu ta cứ liên tục té ngã lộn nhào, thật quá liều mạng!
Văn Minh Ngọc sững sờ, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Rốt cuộc, Hoắc Hồng Vũ cũng bắt được, cậu ta bò từ lùm cây lên. Nhưng bộ dáng tiểu công tử nhà quý tộc kia đã thay đổi hoàn toàn, quần áo dính không ít bùn đất, mặt bẩn vài chỗ, tóc tai lộn xộn, đỉnh đầu thậm chí còn vướng mấy cây cỏ thật dài, cuối cùng, trong tay cậu ta ôm một con……gà rừng.
Quả thực đã biến thành con trai ngốc nhà địa chủ rồi.
Hoắc Hồng Vũ vốn tính đuổi theo linh miêu, vừa nhìn thấy bóng con mồi đã không suy nghĩ mà chạy đi bắt, bắt được chắc là vui phải biết, nhưng đến lúc cậu ta vồ được rồi mới thấy con mẹ nó hóa ra là gà!
Hoắc Hồng Vũ cứng người lại như tượng đá.
“Cạc cạc cạc cạc quác quác ——!!!”
Gà rừng trong tay cậu ta tung cánh, tư thế vô cùng khao khát tự do, tiếng kêu cao vút.
Hoắc Hồng Vũ choáng váng, vẻ mặt rất suy sụp.
Cậu ta nhẹ buông tay ném con gà rừng đi như thể nó là củ khoai nóng vậy.
Con gà rừng này rất biết nắm bắt thời cơ, sau khi thoát vây, nó lập tức giương cánh phi về phía trước, chạy trốn dứt khoát vô cùng, mà trong lúc đó, không biết như thế nào, nó lại còn quay đầu nhìn Hoắc Hồng Vũ một cái.
Văn Minh Ngọc nghi ngờ hai mắt mình có vấn đề, cậu thế mà lại thấy được sự khinh bỉ trong mắt con gà —— cái tên nhân loại này bị tâm thần à? Hù chết gà!
Xong xuôi, Hoắc Hồng Vũ còn đứng một hồi lâu không nhúc nhích, có vẻ còn chưa phục hồi lại từ bi thương và xấu hổ, sau đó cậu ta mới chậm rãi xoay người, vô cùng suy sụp lên ngựa.
Suy nghĩ đến lòng tự trọng cực mạnh của thiếu niên, Văn Minh Ngọc sớm đã im lặng lên ngựa rồi khẽ khàng tránh đi, ra vẻ mình không thấy gì hết.
Cuối cùng đã đến giờ, hai người họ còn phải kiểm kê con mồi để kết thúc cuộc tỷ thí.
Văn Minh Ngọc định làm bộ coi như không có gì, tùy tiện cho qua, nhưng Hoắc Hồng Vũ lại vỗ ngực tỏ vẻ mình là nam tử hán đại trượng phu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Văn Minh Ngọc vừa thấy mặt cậu ta lại nhớ tới bộ dáng cậu ta ôm gà rừng, khó khăn lắm mới nhẫn nhịn không cười ra tiếng, quả thực là nghẹn cười muốn tắt thở.
Sau khi xác định kết quả tỷ thí, cả hai đứng đờ ra, trong không khí tràn ngập một loại xấu hổ không tiếng động.
Dù sao cũng có người lần đầu tiên làm chó.
Người kia tuy từng tiếp xúc với chó rồi, nhưng trước giờ chưa bao giờ coi người khác là chó.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, họ không biết làm sao để hoàn thành đánh cuộc.
Văn Minh Ngọc do dự một chút rồi nói: “Không bằng……chúng ta cho qua chuyện này, từ nay làm bạn nhé.”
“Ta không cần bằng hữu! Ta phải làm chó!” Hoắc Hồng Vũ như bị vũ nhục vậy, cậu ta tức giận đến nói không lựa lời, nói xong, cậu ta mới phản ứng lại, mặt nháy mắt đã đỏ lên, “Không phải……ý ta là, tỷ thí! Tỷ thí là phải rõ ràng chứ?!”
Văn Minh Ngọc cắn môi, cố gắng nhịn cười, gian nan nói: “Ừ, tỷ thí, nhưng cái này chắc cũng phải có kỳ hạn chứ? Nếu không ta cho ngươi kỳ hạn……”
Bây giờ Hoắc Hồng Vũ mới phát hiện ra lỗ hổng trong cuộc tỷ thí mà mình thuận miệng nói ra, cậu ta không khỏi nhíu mày, suy tư một hồi mới nói: “Vậy thì trong lúc săn thú thôi nhé, được không?”
Văn Minh Ngọc gật đầu, đang muốn nói chuyện, một bóng người cao lớn đĩnh bạt liền tới bên cạnh cậu, ngăn trở ánh sáng, bao phủ cậu dưới bóng của mình.
“Nói đủ chưa?” Vẻ mặt Mục Trạm không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Hoắc Hồng Vũ mở to hai mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra phải hành lễ, “Tham kiến bệ hạ.”
Cúi đầu, chờ Mục Trạm cho đứng dậy, rốt cuộc cậu ta cũng trì độn mà ý thức được thân phận của Văn Minh Ngọc.
“Ngươi là con trai của Quảng Dương Hầu sao?!”
Văn Minh Ngọc thực kinh ngạc, “Giờ ngươi mới biết á?”
Vẻ mặt Hoắc Hồng Vũ hơi dại ra, cậu ta đã có thể tưởng tượng đến việc nếu cha mẹ mình mà biết việc này, chắc chắn sắc mặt họ sẽ rất khó coi, điên cuồng đuổi đánh cậu ta, nói không chừng còn bắt cậu ta quỳ từ đường.
Nhưng sao có thể như vậy được nhỉ? Cậu ta đã nói ra rồi, dù sao cũng phải nói được làm được, hơn nữa bạo quân đáng sợ kia đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cái gì cũng biết rồi.
“Cô cho phép ngươi bình thân sao?”
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh buốt khiến Hoắc Hồng Vũ giật mình, mới vừa rồi cậu ta quá khiếp sợ nên mới ngẩng đầu nói một câu với Văn Minh Ngọc, giờ lập tức lại cúi xuống, hận không thể dúi đầu vào ngực mình như một con đà điểu.
“Bình thân.”
Hoắc Hồng Vũ: “……”
Bạo quân cố ý chơi mình sao?
Ngay sau đó, Mục Trạm tiếp nhận cái gì đó từ trong tay thái giám rồi chậm rì rì nói: “Ngươi không phải không biết nên làm như thế nào sao? Cô có thể dạy ngươi.”
Dạy cái gì?
Trong đầu Hoắc Hồng Vũ vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu ta không khỏi phòng bị.
Sau đó, cậu ta liền thấy Mục Trạm khẽ giơ giơ tay rồi nói: “Thấy quả bóng này không? Giờ cô ném văng ra, ngươi đi nhặt về đưa cho chủ nhân của ngươi.”
Nói xong, Mục Trạm quả thực vung tay ném bóng đi. Sức lực của hắn không hề nhỏ, tất nhiên cũng ném quả bóng đi rất xa.
Hoắc Hồng Vũ: “……”
Cậu ta vẫn không nhúc nhích, trầm mặc nhìn quả bóng biến mất trong tầm mắt.
Cậu ta cảm thấy lời đồn về bạo quân mà mình từng nghe quả nhiên không đủ, đáng sợ là sự thật, nhưng tính cách hắn còn cực kỳ ác liệt, lại còn không biết xấu hổ mà bắt nạt trẻ con.
Mục Trạm tất nhiên có thể nhìn ra thấy phẫn uất cùng bất mãn trong mắt cậu ta, nhưng làm bạo quân, làm gì có chuyện hắn phải để ý chuyện đó? Ngược lại, Mục Trạm còn cảm thấy mình quá mức khoan dung độ lượng. Đã đồng ý để Văn Minh Ngọc tỷ thí là không hề ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh nhìn, lúc cái thằng nhóc Hoắc gia này nói chuyện luôn miệng hắn cũng nhịn xuống khó chịu, không gọi người lôi nó ra trượng đánh, có thể nói là ôn hòa đến mức làm nhục cả danh hiệu bạo quân.
Văn Minh Ngọc cũng không biết trước, cậu vô cùng kinh ngạc về hành động này của Mục Trạm, luôn cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con, liền không nhịn được trộm túm lấy tay áo Mục Trạm, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ……”
Cậu không nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Nhưng lúc này Mục Trạm không nghe theo Văn Minh Ngọc, mà là nói: “Chẳng lẽ là cô bắt nó cược kiểu này sao? Ngươi năm nay bao lớn rồi?”
Câu sau là nhìn Hoắc Hồng Vũ mà nói.
Hoắc Hồng Vũ là cái thằng nhóc nghịch ngợm, sao có thể thừa nhận mình còn nhỏ được, cậu ta không nói năm nay, mà là nói: “Sắp mười lăm rồi.”
Mục Trạm nghiêng đầu liền liếc Văn Minh Ngọc một cái, hàm nghĩa trong mắt rất rõ ràng —— thấy chưa, nó không còn nhỏ nữa rồi, nói được thì phải làm được.
Văn Minh Ngọc sửng sốt, lúc này cậu mới nhớ tới, cái tên trước mặt mình vẫn bị người ta gọi là bạo quân này chỉ là một vị đế vương trẻ tuổi, hắn cũng mới 18 tuổi mà thôi, chỉ là ngày thường hắn làm chuyện gì cũng thành thạo, bộ dạng luôn có vẻ không gì làm khó được ta nên mới khiến người khác theo bản năng mà nghĩ hắn đã lớn tuổi.
Nghiêm túc mà nghĩ, kỳ thật Mục Trạm cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Hoắc Hồng Vũ.
Nhưng mà học sinh cấp ba bắt nạt học sinh cấp hai thì cũng có hay hớm gì đâu?
Văn Minh Ngọc nhấp môi, rất muốn cười.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật Mục Trạm …… có hơi ấu trĩ.
Nhưng điểm ấu trĩ này đặt trên người bạo quân lại không khiến cho người ta cảm thấy phản cảm, mà ngược lại, khiến hắn trở nên không đáng sợ đến mức đó.
Mục Trạm nâng nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Hoắc Hồng Vũ, “Còn không đi?”
Trong lòng Hoắc Hồng Vũ buồn bực, rất không tình nguyện, nhưng sao cậu ta có thể cãi lời hoàng đế, chỉ có thể nghe lời gật đầu, xoay người chạy đi nhặt bóng.
Mục Trạm nghiêng đầu về một bên, liền phát hiện Văn Minh Ngọc đang nhìn chằm chằm hắn, hai mắt sáng ngời, giống y như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngọt ngào vậy.
“Sao vậy?”
Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, vô thức đá đá hòn đá nhỏ bên chân, “…… Không có gì.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, như thể có một đứa nhóc ngọt ngào đang nhảy nhót trong lòng hắn vậy.
Chờ Hoắc Hồng Vũ đi nhặt bóng về, quả nhiên cha mẹ cậu ta đã phát hiện cậu ta đang ở gần Thánh Thượng, lại còn nói chuyện nữa.
Mẹ cậu ta đỏ cả vành mắt, tức giận đến muốn đánh cậu ta, “Đã nói bao nhiêu lần, bảo ngươi phải cẩn thận chú ý, tại sao lại không nghe lời chứ!”
Hoắc Hồng Vũ hơi chột dạ, dù sao cũng là do mình trước đó không nghiêm túc nghe nên mới dẫn đến cục diện hiện tại, nhưng bởi vì lòng tự trọng, cậu ta không muốn nói với cha mẹ về việc tỷ thí, liền nói lung tung.
“Cái gì? Ngươi còn muốn chạy qua đó? Không sợ chết sao!”
Hoắc Hồng Vũ lắc đầu, “Không phải, mẹ, kỳ thật Văn Minh Ngọc kia cũng khá tốt, Thánh Thượng…… tuy tính cách rất kém cỏi, nhưng thoạt nhìn cũng không phải bạo quân tàn nhẫn tùy tiện giết người.”
An Bình Công phu nhân quả thực muốn lấp kín miệng cậu ta lại, đây là lời có thể nói bậy sao?!
Hoắc Hồng Vũ lại đi về phía Thánh Thượng, vợ chồng An Bình Công quả thực giống như trông thấy thằng con ngu ngốc nhà mình chủ động nhảy vào hố lửa. Phu nhân ghé vào ngực Công gia, không nén được nước mắt, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ? Con mình đã hồ đồ đến mức nói đỡ cho Thánh Thượng, chắc chắn đã bị dọa đến choáng váng rồi, liệu còn cứu được không?”
Vẻ mặt An Bình Công cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên cũng cảm thấy sự tình không đơn giản, trong lòng nghĩ đủ các loại phương pháp muốn cứu nhi tử. Hoắc Hồng Vũ hoàn toàn không nghĩ tới mình lại khiến cha mẹ hiểu lầm cùng kinh hách như vậy.
Bởi vì săn thú đã kết thúc nên Mục Trạm dẫn theo Văn Minh Ngọc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hoắc Hồng Vũ nhặt bóng trở về liền theo cung nhân qua đi, tới rồi mới phát hiện ở đó không chỉ có Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm, mà bên cạnh còn có một người đàn ông thanh tuấn văn nhã đang ngồi, đằng sau y là một người đàn ông khác trông cường tráng như núi, trong tay anh ta đang cầm mấy viên hạch đào, chỉ dùng tay bóp thôi mà đã nát hết vỏ.
Sau đó, người cường tráng kia lấy thịt quả ra đặt vào cái đĩa trong tay người văn nhã.
Hoắc Hồng Vũ hơi bối rối, tuy trưởng bối trong nhà có yêu cầu con cháu không được kết giao quan trường, nhưng mấy người nổi danh hiển nhiên vẫn phải biết, ví dụ như người đang bóp hạch đào này, hiển nhiên là đại tướng quân lừng lẫy nổi danh Ngụy Anh Vũ.
Thế còn người có thể khiến đại tướng quân phải hầu hạ……?
Hoắc Hồng Vũ đang ở tuổi dậy thì, lúc này đương nhiên sùng bái nhất là người có thực lực, đại tướng quân có thể nói là thần tượng của cậu ta. Mà thần tượng sao có thể hầu hạ người khác chứ?
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng cậu ta cũng rất tò mò, chẳng lẽ người thoạt nhìn văn nhược này thực tế lại là thế ngoại cao nhân?
Cậu ta vừa trộm đánh giá vừa đưa bóng cho Văn Minh Ngọc.
Ôn Trường Lan chỉ chỉ cái đĩa, quay đầu bảo Ngụy Anh Vũ: “Còn vỏ này.”
Thân hình Ngụy Anh Vũ rất cao lớn uy mãnh, ngày thường cười trông như Husky, nhưng khi anh ta nghiêm mặt không cười quả thực đáng sợ tới mức có thể dọa trẻ con khóc nỉ non không ngừng.
Nhưng tất nhiên Ôn Trường Lan không sợ chút nào, ngược lại còn giơ cái đĩa ra trước mặt anh ta.
Ngụy Anh Vũ đành phải không cam lòng nhặt vỏ đi, sau đó tiếp tục bóc hạch đào, nhưng anh ta cứ hung ác nhìn chằm chằm gáy Ôn Trường Lan, cảm giác nhưng trong nay anh ta không phải hạch đào mà là đầu người vậy.
“Ngươi thắng mà không dùng võ!” Ngụy Anh Vũ căm giận bất mãn.
Ôn Trường Lan nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, “Ta có phạm quy không? Thua chính là thua. Chẳng qua ta dùng mưu kế trong sách thôi, nếu ngươi không phục thì chịu khó đọc thêm sách đi, về sau ngươi cũng có thể đối phó ta như vậy.”
Ngụy Anh Vũ tức giận đến đỏ cả mặt, tiếp tục bóp hạch đào kêu răng rắc răng rắc.
Lúc này, Hoắc Hồng Vũ cũng đã nghe được, thì ra hai người này là anh em bà con cùng tỷ thí, Ngụy đại tướng quân còn thua nên mới không thể không dựa theo cá cược ban đầu làm gã sai vặt cho anh họ mình.
Có chuyện này, Hoắc Hồng Vũ đột nhiên cảm thấy chuyện mình thua cuộc cũng không khó tiếp nhận đến vậy rồi, dù sao thần tượng trâu bò thế mà cũng thua. Ở một ý nghĩa nào đó, cậu ta lại tình cờ làm giống như thần tượng, trong lòng còn hơi vui vui ấy chứ.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mà mình không bảo là làm hạ nhân cho Văn Minh Ngọc, bằng không nếu mẹ cậu ta mà biết chắc chắn sẽ giận đến ngất xỉu.
Nghĩ vậy, thân thể cậu ta còn nhanh hơn đầu óc, quay đầu đối diện với Văn Minh Ngọc rồi há mồm.
“Gâu.”
“……”
Văn Minh Ngọc vốn đang hứng thú ăn vặt, nghe thấy một tiếng như vậy, cả người đều choáng váng, đồ đang ăn dở một nửa trong tay liền rơi xuống bàn, rồi lăn long lóc xuống mặt đất.
Cậu mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Hoắc Hồng Vũ, kiểu gì cũng không tưởng tượng nổi cậu ta lại tích cực như vậy.
Trái lại, khả năng tiếp thu của Mục Trạm rất mạnh, hoặc có thể nói hắn không thèm để ý, thần sắc bất biến, còn cười nhạo một tiếng.
Hoắc Hồng Vũ gâu xong cũng thực xấu hổ, nhưng là đại nam nhân, nói được phải làm được dù là bất cứ giá nào. Hơn nữa sau khi kêu lần đầu tiên, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt những người chung quanh đều rất bình thường, Văn Minh Ngọc không nhịn nổi hoài nghi, chẳng lẽ chính mình mới là kẻ không bình thường?
Văn Minh Ngọc liếc mắt nhìn trái phải, không muốn tỏ ra quá lố nên cậu kiềm chế biểu cảm, làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, phải làm cách nào để không tổn thương người khác đây nhỉ.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Hồng Vũ rồi duỗi tay, sờ sờ đầu cậu ta.
Cái này cũng có thể coi như xoa đầu chó nhỉ? Hơn nữa Hoắc Hồng Vũ nhỏ hơn cậu, làm em trai mình cũng được, thực ra cảm giác sờ sờ đầu rất không tồi.
Chỉ có điều vừa mới sờ soạng một giây, bàn tay cậu đã bị túm trở về, vừa nhìn lại đã thấy vẻ mặt đen kịt của Mục Trạm.
Hoắc Hồng Vũ cũng không nghĩ sẽ đột nhiên bị sờ đầu, bàn tay kia dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu cậu ta, giống như khi còn bé mẹ vẫn xoa đầu mình vậy, sau khi cậu ta lớn hơn một chút liền không được trải qua cảm giác này nữa. Cậu ta ngoài ý muốn mà không hề thấy phản cảm, chỉ cảm thấy nếu mình có anh trai, hẳn chính là như vậy.
“Đối với chó thì không cần thiết phải sờ đầu, để nó nhặt bóng là đủ rồi.”
Thanh âm lãnh đạm của Mục Trạm vang lên, Hoắc Hồng Vũ nghe được liền nghiến răng nghiến lợi, nắm tay còn hơi ngứa. Nhưng có thể làm gì đây? Đây chính là hoàng đế. Hoắc Hồng Vũ có cảm xúc gì thì cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng. Cậu ta thầm nghĩ, hoàng đế còn giống cho hơn cậu ta, chính là cái loại chó lớn mà ai thấy cũng sợ ai thấy cũng ghét ấy.
Văn Minh Ngọc nghe thấy Mục Trạm nói, vẻ mặt rất là phức tạp. Cũng may mà Mục Trạm là hoàng đế, bằng không riêng cái kiểu nói chuyện này không khéo ngày nào cũng bị trùm bao tải đánh.
Cuộc tỷ thí này tuy hơi quái dị, nhưng Văn Minh Ngọc cũng coi vì vậy mà quen được một người bạn. Trong lúc săn thú, bọn họ thường xuyên ở gần nhau, đa phần đều là Mục Trạm đen mặt đuổi chó, còn vợ chồng Hoắc gia lại lo lắng vô cùng, sợ một ngày nào đó thằng con ngốc nhà mình sẽ bị Thánh Thượng trị tội.
Vì thế, trong lòng Văn Minh Ngọc đã lên sẵn kế hoạch sẽ săn cái gì, tốn bao nhiêu thời gian, phải nâng cao hiệu suất thêm chút. Hươu, lợn rừng, sói, hạc, thỏ đều được, còn cả thứ mà khi nãy Hoắc Hồng Vũ nói khi muốn cùng cậu thi đấu nữa, linh miêu.
Linh miêu khá giống mèo, nhưng hình thể to lớn hơn rất nhiều, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, am hiểu dùng cây cối, tảng đá làm công cụ che chắn, khi nó săn mồi lại càng kiên nhẫn, có thể lẳng lặng nằm bất động mấy ngày, sau đó chỉ một phản ứng đã hạ gục con mồi.
Cho nên, muốn săn linh miêu quả thực không hề dễ dàng.
Con linh miêu hôm qua tuy nói là do cậu săn, nhưng Mục Trạm cũng hỗ trợ chặn đường nó chạy trốn nên cậu mới có cơ hội, bằng không cũng không thể thành công nhanh vậy được.
Săn được linh miêu sẽ kiếm được khá nhiều điểm, Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn cứ phải săn mới được, thật sự không được mới đổi mục tiêu.
May mà sau đó cậu đã tìm được tung tích của linh miêu.
Trong lòng nhớ lại những gì Mục Trạm đã dạy, cậu lặng lẽ bước qua, chuẩn bị mai phục đánh lén.
Linh miêu bắt chim sẻ, bé Ngọc ở phía sau.
Đang cân nhắc thời gian xuất kích, dư quang bỗng thấy Mục Trạm đang vô thanh vô tức lại đây, không biết định làm gì.
Văn Minh Ngọc liếc mắt một cái đã biết hắn muốn giúp cậu săn con linh miêu kia.
Văn Minh Ngọc vội vàng xua tay, ý bảo hắn không cần hỗ trợ.
Mục Trạm khẽ cười rồi há miệng không tiếng động nói —— ai bảo ta muốn giúp ngươi.
Vậy là tới đoạt con mồi sao?!
Thật quá đáng!
Trong mắt Văn Minh Ngọc bốc lên hai ngọn lửa, tức giận, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, đương nhiên không thể mắng chửi, sẽ dọa con mồi chạy mất.
Vì thế, cậu nhấp nhấp miệng, mắt trông mong nhìn Mục Trạm, hai tay chắp lại làm một thủ thế cầu xin. Gương mặt xinh đẹp làm ra biểu cảm như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể cự tuyệt, chỉ có điều Mục Trạm tính chó cũng không phải một lần hai lần, thường xuyên khiến Văn Minh Ngọc tức giận tạc mao.
Vậy mà lần này, khó có khi Mục Trạm lại quay về làm người.
Mục Trạm liếc nhìn bụi cây rồi ra hiệu. Nháy mắt Văn Minh Ngọc đã hiểu, cậu kéo cung bắn tên, một mũi tên không đủ, lại vội vàng bổ sung thêm một mũi tên nữa, đã tóm được linh miêu.
Văn Minh Ngọc kinh hỉ đến mức trực tiếp nhảy dựng lên, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mục Trạm, vẻ mặt cầu khích lệ.
Mục Trạm cũng không keo kiệt, gật đầu nói: “Không tồi.”
Một đường đi, Mục Trạm đều chậm rì rì theo sau Văn Minh Ngọc, hắn không nhúng tay, chỉ nhìn, ngẫu nhiên còn thuận tay săn mấy con mồi đưa tới cửa, đương nhiên, đây vẫn tính là con mồi do hắn săn.
Văn Minh Ngọc bên này rất thuận lợi nhưng Hoắc Hồng Vũ bên kia lại không quá ưng ý, cậu ta chỉ săn được có vài con mồi, đa số là động vật nhỏ.
Không phải do cậu ta không có bản lĩnh săn thú, nhưng hôm nay thực xui xẻo, lúc cậu ta chuẩn bị săn linh miêu, không cẩn thận chọc phải một con lửng chó, bị nó mang thù đuổi theo cả một đường, lúc săn thú liên tục bị cản trở.
Đương nhiên cậu ta cũng muốn giải quyết con lửng chó này, nhưng nó rất hung mãnh, một mình cậu ta không làm gì được, lại không muốn tìm người hỗ trợ, cứ thế kéo dài thời gian.
Chờ tới khi cậu ta đuổi theo linh miêu, vừa lúc đụng phải Văn Minh Ngọc, nhìn thấy chiến lợi phẩm của cậu, sau đó quay đầu nhìn của mình, suýt nữa cậu ta đã phát khóc.
Rất có thể sẽ thua nha!
Chết rồi!
Cậu ta không muốn làm chó tẹo nào đâu!
Trong lúc lơ đãng, Văn Minh Ngọc đối diện với cậu ta, vốn định nói thực ra mình cũng không muốn bắt nạt một học sinh cấp hai như vậy, không tỷ thí nữa cũng được.
Nhưng Hoắc Hồng Vũ rất tích cực, cậu ta quýnh lên, tự giận chính mình nên ảnh hưởng tới phán đoán, con mồi cứ chạy tới chạy lui, lại còn trốn kín mít, cậu ta không tài nào bắn trúng được liền trực tiếp xuống ngựa chạy vội đuổi theo.
Cứ vừa cong lưng duỗi tay muốn bắt lại vừa chạy như điên về phía trước, cậu ta cứ liên tục té ngã lộn nhào, thật quá liều mạng!
Văn Minh Ngọc sững sờ, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Rốt cuộc, Hoắc Hồng Vũ cũng bắt được, cậu ta bò từ lùm cây lên. Nhưng bộ dáng tiểu công tử nhà quý tộc kia đã thay đổi hoàn toàn, quần áo dính không ít bùn đất, mặt bẩn vài chỗ, tóc tai lộn xộn, đỉnh đầu thậm chí còn vướng mấy cây cỏ thật dài, cuối cùng, trong tay cậu ta ôm một con……gà rừng.
Quả thực đã biến thành con trai ngốc nhà địa chủ rồi.
Hoắc Hồng Vũ vốn tính đuổi theo linh miêu, vừa nhìn thấy bóng con mồi đã không suy nghĩ mà chạy đi bắt, bắt được chắc là vui phải biết, nhưng đến lúc cậu ta vồ được rồi mới thấy con mẹ nó hóa ra là gà!
Hoắc Hồng Vũ cứng người lại như tượng đá.
“Cạc cạc cạc cạc quác quác ——!!!”
Gà rừng trong tay cậu ta tung cánh, tư thế vô cùng khao khát tự do, tiếng kêu cao vút.
Hoắc Hồng Vũ choáng váng, vẻ mặt rất suy sụp.
Cậu ta nhẹ buông tay ném con gà rừng đi như thể nó là củ khoai nóng vậy.
Con gà rừng này rất biết nắm bắt thời cơ, sau khi thoát vây, nó lập tức giương cánh phi về phía trước, chạy trốn dứt khoát vô cùng, mà trong lúc đó, không biết như thế nào, nó lại còn quay đầu nhìn Hoắc Hồng Vũ một cái.
Văn Minh Ngọc nghi ngờ hai mắt mình có vấn đề, cậu thế mà lại thấy được sự khinh bỉ trong mắt con gà —— cái tên nhân loại này bị tâm thần à? Hù chết gà!
Xong xuôi, Hoắc Hồng Vũ còn đứng một hồi lâu không nhúc nhích, có vẻ còn chưa phục hồi lại từ bi thương và xấu hổ, sau đó cậu ta mới chậm rãi xoay người, vô cùng suy sụp lên ngựa.
Suy nghĩ đến lòng tự trọng cực mạnh của thiếu niên, Văn Minh Ngọc sớm đã im lặng lên ngựa rồi khẽ khàng tránh đi, ra vẻ mình không thấy gì hết.
Cuối cùng đã đến giờ, hai người họ còn phải kiểm kê con mồi để kết thúc cuộc tỷ thí.
Văn Minh Ngọc định làm bộ coi như không có gì, tùy tiện cho qua, nhưng Hoắc Hồng Vũ lại vỗ ngực tỏ vẻ mình là nam tử hán đại trượng phu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Văn Minh Ngọc vừa thấy mặt cậu ta lại nhớ tới bộ dáng cậu ta ôm gà rừng, khó khăn lắm mới nhẫn nhịn không cười ra tiếng, quả thực là nghẹn cười muốn tắt thở.
Sau khi xác định kết quả tỷ thí, cả hai đứng đờ ra, trong không khí tràn ngập một loại xấu hổ không tiếng động.
Dù sao cũng có người lần đầu tiên làm chó.
Người kia tuy từng tiếp xúc với chó rồi, nhưng trước giờ chưa bao giờ coi người khác là chó.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, họ không biết làm sao để hoàn thành đánh cuộc.
Văn Minh Ngọc do dự một chút rồi nói: “Không bằng……chúng ta cho qua chuyện này, từ nay làm bạn nhé.”
“Ta không cần bằng hữu! Ta phải làm chó!” Hoắc Hồng Vũ như bị vũ nhục vậy, cậu ta tức giận đến nói không lựa lời, nói xong, cậu ta mới phản ứng lại, mặt nháy mắt đã đỏ lên, “Không phải……ý ta là, tỷ thí! Tỷ thí là phải rõ ràng chứ?!”
Văn Minh Ngọc cắn môi, cố gắng nhịn cười, gian nan nói: “Ừ, tỷ thí, nhưng cái này chắc cũng phải có kỳ hạn chứ? Nếu không ta cho ngươi kỳ hạn……”
Bây giờ Hoắc Hồng Vũ mới phát hiện ra lỗ hổng trong cuộc tỷ thí mà mình thuận miệng nói ra, cậu ta không khỏi nhíu mày, suy tư một hồi mới nói: “Vậy thì trong lúc săn thú thôi nhé, được không?”
Văn Minh Ngọc gật đầu, đang muốn nói chuyện, một bóng người cao lớn đĩnh bạt liền tới bên cạnh cậu, ngăn trở ánh sáng, bao phủ cậu dưới bóng của mình.
“Nói đủ chưa?” Vẻ mặt Mục Trạm không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Hoắc Hồng Vũ mở to hai mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra phải hành lễ, “Tham kiến bệ hạ.”
Cúi đầu, chờ Mục Trạm cho đứng dậy, rốt cuộc cậu ta cũng trì độn mà ý thức được thân phận của Văn Minh Ngọc.
“Ngươi là con trai của Quảng Dương Hầu sao?!”
Văn Minh Ngọc thực kinh ngạc, “Giờ ngươi mới biết á?”
Vẻ mặt Hoắc Hồng Vũ hơi dại ra, cậu ta đã có thể tưởng tượng đến việc nếu cha mẹ mình mà biết việc này, chắc chắn sắc mặt họ sẽ rất khó coi, điên cuồng đuổi đánh cậu ta, nói không chừng còn bắt cậu ta quỳ từ đường.
Nhưng sao có thể như vậy được nhỉ? Cậu ta đã nói ra rồi, dù sao cũng phải nói được làm được, hơn nữa bạo quân đáng sợ kia đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cái gì cũng biết rồi.
“Cô cho phép ngươi bình thân sao?”
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh buốt khiến Hoắc Hồng Vũ giật mình, mới vừa rồi cậu ta quá khiếp sợ nên mới ngẩng đầu nói một câu với Văn Minh Ngọc, giờ lập tức lại cúi xuống, hận không thể dúi đầu vào ngực mình như một con đà điểu.
“Bình thân.”
Hoắc Hồng Vũ: “……”
Bạo quân cố ý chơi mình sao?
Ngay sau đó, Mục Trạm tiếp nhận cái gì đó từ trong tay thái giám rồi chậm rì rì nói: “Ngươi không phải không biết nên làm như thế nào sao? Cô có thể dạy ngươi.”
Dạy cái gì?
Trong đầu Hoắc Hồng Vũ vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu ta không khỏi phòng bị.
Sau đó, cậu ta liền thấy Mục Trạm khẽ giơ giơ tay rồi nói: “Thấy quả bóng này không? Giờ cô ném văng ra, ngươi đi nhặt về đưa cho chủ nhân của ngươi.”
Nói xong, Mục Trạm quả thực vung tay ném bóng đi. Sức lực của hắn không hề nhỏ, tất nhiên cũng ném quả bóng đi rất xa.
Hoắc Hồng Vũ: “……”
Cậu ta vẫn không nhúc nhích, trầm mặc nhìn quả bóng biến mất trong tầm mắt.
Cậu ta cảm thấy lời đồn về bạo quân mà mình từng nghe quả nhiên không đủ, đáng sợ là sự thật, nhưng tính cách hắn còn cực kỳ ác liệt, lại còn không biết xấu hổ mà bắt nạt trẻ con.
Mục Trạm tất nhiên có thể nhìn ra thấy phẫn uất cùng bất mãn trong mắt cậu ta, nhưng làm bạo quân, làm gì có chuyện hắn phải để ý chuyện đó? Ngược lại, Mục Trạm còn cảm thấy mình quá mức khoan dung độ lượng. Đã đồng ý để Văn Minh Ngọc tỷ thí là không hề ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh nhìn, lúc cái thằng nhóc Hoắc gia này nói chuyện luôn miệng hắn cũng nhịn xuống khó chịu, không gọi người lôi nó ra trượng đánh, có thể nói là ôn hòa đến mức làm nhục cả danh hiệu bạo quân.
Văn Minh Ngọc cũng không biết trước, cậu vô cùng kinh ngạc về hành động này của Mục Trạm, luôn cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con, liền không nhịn được trộm túm lấy tay áo Mục Trạm, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ……”
Cậu không nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Nhưng lúc này Mục Trạm không nghe theo Văn Minh Ngọc, mà là nói: “Chẳng lẽ là cô bắt nó cược kiểu này sao? Ngươi năm nay bao lớn rồi?”
Câu sau là nhìn Hoắc Hồng Vũ mà nói.
Hoắc Hồng Vũ là cái thằng nhóc nghịch ngợm, sao có thể thừa nhận mình còn nhỏ được, cậu ta không nói năm nay, mà là nói: “Sắp mười lăm rồi.”
Mục Trạm nghiêng đầu liền liếc Văn Minh Ngọc một cái, hàm nghĩa trong mắt rất rõ ràng —— thấy chưa, nó không còn nhỏ nữa rồi, nói được thì phải làm được.
Văn Minh Ngọc sửng sốt, lúc này cậu mới nhớ tới, cái tên trước mặt mình vẫn bị người ta gọi là bạo quân này chỉ là một vị đế vương trẻ tuổi, hắn cũng mới 18 tuổi mà thôi, chỉ là ngày thường hắn làm chuyện gì cũng thành thạo, bộ dạng luôn có vẻ không gì làm khó được ta nên mới khiến người khác theo bản năng mà nghĩ hắn đã lớn tuổi.
Nghiêm túc mà nghĩ, kỳ thật Mục Trạm cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Hoắc Hồng Vũ.
Nhưng mà học sinh cấp ba bắt nạt học sinh cấp hai thì cũng có hay hớm gì đâu?
Văn Minh Ngọc nhấp môi, rất muốn cười.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật Mục Trạm …… có hơi ấu trĩ.
Nhưng điểm ấu trĩ này đặt trên người bạo quân lại không khiến cho người ta cảm thấy phản cảm, mà ngược lại, khiến hắn trở nên không đáng sợ đến mức đó.
Mục Trạm nâng nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Hoắc Hồng Vũ, “Còn không đi?”
Trong lòng Hoắc Hồng Vũ buồn bực, rất không tình nguyện, nhưng sao cậu ta có thể cãi lời hoàng đế, chỉ có thể nghe lời gật đầu, xoay người chạy đi nhặt bóng.
Mục Trạm nghiêng đầu về một bên, liền phát hiện Văn Minh Ngọc đang nhìn chằm chằm hắn, hai mắt sáng ngời, giống y như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngọt ngào vậy.
“Sao vậy?”
Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, vô thức đá đá hòn đá nhỏ bên chân, “…… Không có gì.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, như thể có một đứa nhóc ngọt ngào đang nhảy nhót trong lòng hắn vậy.
Chờ Hoắc Hồng Vũ đi nhặt bóng về, quả nhiên cha mẹ cậu ta đã phát hiện cậu ta đang ở gần Thánh Thượng, lại còn nói chuyện nữa.
Mẹ cậu ta đỏ cả vành mắt, tức giận đến muốn đánh cậu ta, “Đã nói bao nhiêu lần, bảo ngươi phải cẩn thận chú ý, tại sao lại không nghe lời chứ!”
Hoắc Hồng Vũ hơi chột dạ, dù sao cũng là do mình trước đó không nghiêm túc nghe nên mới dẫn đến cục diện hiện tại, nhưng bởi vì lòng tự trọng, cậu ta không muốn nói với cha mẹ về việc tỷ thí, liền nói lung tung.
“Cái gì? Ngươi còn muốn chạy qua đó? Không sợ chết sao!”
Hoắc Hồng Vũ lắc đầu, “Không phải, mẹ, kỳ thật Văn Minh Ngọc kia cũng khá tốt, Thánh Thượng…… tuy tính cách rất kém cỏi, nhưng thoạt nhìn cũng không phải bạo quân tàn nhẫn tùy tiện giết người.”
An Bình Công phu nhân quả thực muốn lấp kín miệng cậu ta lại, đây là lời có thể nói bậy sao?!
Hoắc Hồng Vũ lại đi về phía Thánh Thượng, vợ chồng An Bình Công quả thực giống như trông thấy thằng con ngu ngốc nhà mình chủ động nhảy vào hố lửa. Phu nhân ghé vào ngực Công gia, không nén được nước mắt, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ? Con mình đã hồ đồ đến mức nói đỡ cho Thánh Thượng, chắc chắn đã bị dọa đến choáng váng rồi, liệu còn cứu được không?”
Vẻ mặt An Bình Công cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên cũng cảm thấy sự tình không đơn giản, trong lòng nghĩ đủ các loại phương pháp muốn cứu nhi tử. Hoắc Hồng Vũ hoàn toàn không nghĩ tới mình lại khiến cha mẹ hiểu lầm cùng kinh hách như vậy.
Bởi vì săn thú đã kết thúc nên Mục Trạm dẫn theo Văn Minh Ngọc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hoắc Hồng Vũ nhặt bóng trở về liền theo cung nhân qua đi, tới rồi mới phát hiện ở đó không chỉ có Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm, mà bên cạnh còn có một người đàn ông thanh tuấn văn nhã đang ngồi, đằng sau y là một người đàn ông khác trông cường tráng như núi, trong tay anh ta đang cầm mấy viên hạch đào, chỉ dùng tay bóp thôi mà đã nát hết vỏ.
Sau đó, người cường tráng kia lấy thịt quả ra đặt vào cái đĩa trong tay người văn nhã.
Hoắc Hồng Vũ hơi bối rối, tuy trưởng bối trong nhà có yêu cầu con cháu không được kết giao quan trường, nhưng mấy người nổi danh hiển nhiên vẫn phải biết, ví dụ như người đang bóp hạch đào này, hiển nhiên là đại tướng quân lừng lẫy nổi danh Ngụy Anh Vũ.
Thế còn người có thể khiến đại tướng quân phải hầu hạ……?
Hoắc Hồng Vũ đang ở tuổi dậy thì, lúc này đương nhiên sùng bái nhất là người có thực lực, đại tướng quân có thể nói là thần tượng của cậu ta. Mà thần tượng sao có thể hầu hạ người khác chứ?
Tuy trong lòng bất mãn, nhưng cậu ta cũng rất tò mò, chẳng lẽ người thoạt nhìn văn nhược này thực tế lại là thế ngoại cao nhân?
Cậu ta vừa trộm đánh giá vừa đưa bóng cho Văn Minh Ngọc.
Ôn Trường Lan chỉ chỉ cái đĩa, quay đầu bảo Ngụy Anh Vũ: “Còn vỏ này.”
Thân hình Ngụy Anh Vũ rất cao lớn uy mãnh, ngày thường cười trông như Husky, nhưng khi anh ta nghiêm mặt không cười quả thực đáng sợ tới mức có thể dọa trẻ con khóc nỉ non không ngừng.
Nhưng tất nhiên Ôn Trường Lan không sợ chút nào, ngược lại còn giơ cái đĩa ra trước mặt anh ta.
Ngụy Anh Vũ đành phải không cam lòng nhặt vỏ đi, sau đó tiếp tục bóc hạch đào, nhưng anh ta cứ hung ác nhìn chằm chằm gáy Ôn Trường Lan, cảm giác nhưng trong nay anh ta không phải hạch đào mà là đầu người vậy.
“Ngươi thắng mà không dùng võ!” Ngụy Anh Vũ căm giận bất mãn.
Ôn Trường Lan nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, “Ta có phạm quy không? Thua chính là thua. Chẳng qua ta dùng mưu kế trong sách thôi, nếu ngươi không phục thì chịu khó đọc thêm sách đi, về sau ngươi cũng có thể đối phó ta như vậy.”
Ngụy Anh Vũ tức giận đến đỏ cả mặt, tiếp tục bóp hạch đào kêu răng rắc răng rắc.
Lúc này, Hoắc Hồng Vũ cũng đã nghe được, thì ra hai người này là anh em bà con cùng tỷ thí, Ngụy đại tướng quân còn thua nên mới không thể không dựa theo cá cược ban đầu làm gã sai vặt cho anh họ mình.
Có chuyện này, Hoắc Hồng Vũ đột nhiên cảm thấy chuyện mình thua cuộc cũng không khó tiếp nhận đến vậy rồi, dù sao thần tượng trâu bò thế mà cũng thua. Ở một ý nghĩa nào đó, cậu ta lại tình cờ làm giống như thần tượng, trong lòng còn hơi vui vui ấy chứ.
Cậu ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mà mình không bảo là làm hạ nhân cho Văn Minh Ngọc, bằng không nếu mẹ cậu ta mà biết chắc chắn sẽ giận đến ngất xỉu.
Nghĩ vậy, thân thể cậu ta còn nhanh hơn đầu óc, quay đầu đối diện với Văn Minh Ngọc rồi há mồm.
“Gâu.”
“……”
Văn Minh Ngọc vốn đang hứng thú ăn vặt, nghe thấy một tiếng như vậy, cả người đều choáng váng, đồ đang ăn dở một nửa trong tay liền rơi xuống bàn, rồi lăn long lóc xuống mặt đất.
Cậu mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Hoắc Hồng Vũ, kiểu gì cũng không tưởng tượng nổi cậu ta lại tích cực như vậy.
Trái lại, khả năng tiếp thu của Mục Trạm rất mạnh, hoặc có thể nói hắn không thèm để ý, thần sắc bất biến, còn cười nhạo một tiếng.
Hoắc Hồng Vũ gâu xong cũng thực xấu hổ, nhưng là đại nam nhân, nói được phải làm được dù là bất cứ giá nào. Hơn nữa sau khi kêu lần đầu tiên, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt những người chung quanh đều rất bình thường, Văn Minh Ngọc không nhịn nổi hoài nghi, chẳng lẽ chính mình mới là kẻ không bình thường?
Văn Minh Ngọc liếc mắt nhìn trái phải, không muốn tỏ ra quá lố nên cậu kiềm chế biểu cảm, làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, phải làm cách nào để không tổn thương người khác đây nhỉ.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Hồng Vũ rồi duỗi tay, sờ sờ đầu cậu ta.
Cái này cũng có thể coi như xoa đầu chó nhỉ? Hơn nữa Hoắc Hồng Vũ nhỏ hơn cậu, làm em trai mình cũng được, thực ra cảm giác sờ sờ đầu rất không tồi.
Chỉ có điều vừa mới sờ soạng một giây, bàn tay cậu đã bị túm trở về, vừa nhìn lại đã thấy vẻ mặt đen kịt của Mục Trạm.
Hoắc Hồng Vũ cũng không nghĩ sẽ đột nhiên bị sờ đầu, bàn tay kia dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu cậu ta, giống như khi còn bé mẹ vẫn xoa đầu mình vậy, sau khi cậu ta lớn hơn một chút liền không được trải qua cảm giác này nữa. Cậu ta ngoài ý muốn mà không hề thấy phản cảm, chỉ cảm thấy nếu mình có anh trai, hẳn chính là như vậy.
“Đối với chó thì không cần thiết phải sờ đầu, để nó nhặt bóng là đủ rồi.”
Thanh âm lãnh đạm của Mục Trạm vang lên, Hoắc Hồng Vũ nghe được liền nghiến răng nghiến lợi, nắm tay còn hơi ngứa. Nhưng có thể làm gì đây? Đây chính là hoàng đế. Hoắc Hồng Vũ có cảm xúc gì thì cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng. Cậu ta thầm nghĩ, hoàng đế còn giống cho hơn cậu ta, chính là cái loại chó lớn mà ai thấy cũng sợ ai thấy cũng ghét ấy.
Văn Minh Ngọc nghe thấy Mục Trạm nói, vẻ mặt rất là phức tạp. Cũng may mà Mục Trạm là hoàng đế, bằng không riêng cái kiểu nói chuyện này không khéo ngày nào cũng bị trùm bao tải đánh.
Cuộc tỷ thí này tuy hơi quái dị, nhưng Văn Minh Ngọc cũng coi vì vậy mà quen được một người bạn. Trong lúc săn thú, bọn họ thường xuyên ở gần nhau, đa phần đều là Mục Trạm đen mặt đuổi chó, còn vợ chồng Hoắc gia lại lo lắng vô cùng, sợ một ngày nào đó thằng con ngốc nhà mình sẽ bị Thánh Thượng trị tội.
Tác giả :
Cố Chi Quân