Sủng Phi Đường
Chương 81
Trái ngược với phủ thừa tướng xôn xao náo loạn thì phủ thái tử đang tràn ngập tiếng nói cười vui mừng, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
“Ôi ôi, Tống thị vệ, người mau tháo mấy cái đèn lồng xuống đi, tiểu thư nhà ta không thích mấy cái này.” Bách Hợp đứng ở dưới gốc mai, ngửa đầu lên nhìn Tống Cảnh Ngưỡng đang đứng trên thang.Tống Cảnh Ngưỡng là người khá vui vẻ dễ gần, tính tình lại tốt, còn dẻo miệng nữa, nên đã sớm kết thân được với đám nha hoàn trong phủ, Bách Hợp là người tiếp xúc nhiều nhất với hắn, giữa hai người nói chuyện không hề kiêng kị.
Nàng nói tiếp: “Còn không bằng trang trí thêm chút hoa, như thế còn đẹp hơn ấy.”
Tống Cảnh Ngưỡng bận rộn đã mấy ngày, người nào nhìn cũng khen hắn làm tốt, cho nên hắn vốn rất đắc ý, nào ngờ thình lình Bách Hợp kia lại tìm ra khuyết điểm để chê, thật khiến hắn buồn bực.Nhưng hắn là nam nhân, nếu so đo với một tiểu cô nương thì quá mất mặt, huống hồ Bách Hợp còn là nha hoàn thân cận nhất của Lâm lương đễ, lời của Bách Hợp nói đương nhiên là có độ tin cậy cao hơn các nha hoàn khác.
Tống Cảnh Ngưỡng cười ha hả, nói: “Vậy Lâm lương đễ thích cái gì?”
Bách Hợp cười đáp: “Thích gì thì cũng không chuẩn bị kịp nữa đâu, người vẫn nên tháo mấy cái kia xuống trước đã.”
“Chán thật, biết thế ta đi hỏi ngươi trước có phải hơn không.” Tống Cảnh Ngưỡng thầm ảo não, vạn nhất Lâm lương đễ không thích thì e là hắn sẽ bị điện hạ phạt mất, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lẽo của điện hạ, hắn liền cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Hà Tất Kỳ không nói một lời đứng ở hành lang, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng và Bách Hợp, mặc dù không nghe rõ hai người họ nói gì, nhưng khóe miệng hắn vẫn không tự chủ được mà hơi nở nụ cười.
Tống Cảnh Ngưỡng vừa nhìn sang thì thấy Hà Tất Kỳ đang khoanh tay đứng ở đằng xa, đang định gọi hắn đến giúp thì bỗng nghĩ tới một chuyện, liền cúi đầu nói với Bách Hợp: “Bách Hợp cô nương, Hà đại nhân nói có một món đồ muốn trả lại cho ta, mà ta thì đang bận rộn không đi được, cô nương đi lấy về giúp ta có được không?”
Bách Hợp thấy Hà Tất Kỳ chẳng qua chỉ đứng cách bọn họ có một hai chục thước thôi, liền nghi ngờ quan sát Tống Cảnh Ngưỡng, lại thấy hắn vẫn chỉ cợt nhả cười hì hì, chẳng biết là thật hay đùa nữa, liền nói: “Hà đại nhân vẫn đứng ở đó thôi, người làm xong việc thì qua đó cũng được mà.”
Tống Cảnh Ngưỡng mặt biến sắc, nhỏ giọng nói: “Cô nương không biết đâu, hôm qua ta đã chọc giận huynh ấy, không biết bây giờ huynh ấy còn đang tức giận hay không nữa.”
Bách Hợp buồn cười nói: “Nô tỳ chỉ mới nghe đến chuyện nữ nhân gây lộn, không ngờ đến cả nam nhân cũng gây lộn sao?”
Tống Cảnh Ngưỡng dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Ai thèm gây lộn với hắn chứ!” Lại nói tiếp: “Rốt cục cô nương có giúp ta không hả?”
Bách Hợp nhìn Hà Tất Kỳ vẻ mặt hờ hững đứng đằng kia, nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi.”
Hà Tất Kỳ thấy Bách Hợp đang đi về phía hắn, hôm nay nàng mặc y phục màu mật ong, nét mặt tươi trẻ tràn ngập nụ cười, bước đi nhẹ nhàng hơn những nữ tử khác rất nhiều, giống như một con nai nhỏ đi trong tuyết vậy.Thấy Bách Hợp ngày một tới gần, Hà Tất Kỳ không khỏi dời mắt nhìn ra chỗ khác.
“Hà đại nhân.”
Hà Tất Kỳ xoay người lại, nghiêm túc nói: “Bách Hợp cô nương.”
Bách Hợp mỉm cười, dáng vẻ ngây thơ như tiểu hài tử: “Tống thị vệ nói là Hà đại nhân có món đồ muốn đưa cho hắn, nhưng giờ Tống thị vệ đang bận không đi được, cho nên bảo nô tỳ qua lấy.” Bách Hợp cố gắng tăng âm lượng trong giọng nói cho khỏi bối rối, lúc nói chuyện cũng không quên cười tươi.
Hà Tất Kỳ nghe vậy liền cau mày, nhìn vẻ mặt xấu xa của Tống Cảnh Ngưỡng đang đứng trên thang, bất đắc dĩ nói: “Làm phiền Bách Hợp cô nương rồi, nào có món đồ gì đâu, chẳng qua hắn không dám gặp ta nên nói lung tung thôi.”
Bách Hợp ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phát hiện bóng dáng của Tống thị vệ đã sớm biến mất rồi.
***
Thái hậu nương nương đến phủ thái tử đã được một lúc rồi, người cao tuổi nên rất dễ mệt mỏi, các nha hoàn liền đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi một lúc.Khi Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đến tìm bà thì đúng lúc bà mới dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hoắc Dực và Lâm Tam Tư một trái một phải dìu thái hậu nương nương, cùng nhau đi tới Mai Uyển.Lâm Tam Tư mặc áo choàng đội mũ nên không cảm thấy lạnh, chỉ khi đi đến một đoạn rẽ ở hành lang, Hoắc Dực có hơi lui về sau một chút, lúc đó Lâm Tam Tư mới cảm nhận được là có gió mạnh thổi tới, liền giật mình phát hiện thì ra là Hoắc Dực chặn hướng gió giúp nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động nhìn Hoắc Dực.
Còn chưa tới Mai Uyển thì đã ngửi thấy mùi hoa mai thơm ngát, mỗi cây đều được biến hóa đa dạng thành các hình khác nhau, từ xa nhìn lại chính là một biển hoa, cảm giác quá đẹp đến không nói nên lời.
Lâm Tam Tư đỡ thái hậu nương nương ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên phải thái hậu theo ý muốn của bà.Thái hậu nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Dực Nhi thật quá cẩn thận chu đáo, còn cố ý mời người đến làm mái che, như vậy sẽ không lo con bị gió lùa nữa.”
Lâm Tam Tư cũng nhìn thấy mái che đằng xa, nhưng lại không ngờ là nó có mục đích ấy, nghe thái hậu nói vậy, nàng liền đỏ mặt nhìn về hướng Hoắc Dực, nói: “Điện hạ đối với con rất tốt, mà con thì chẳng có gì để báo đáp chàng.”
Thái hậu nương nương nói: “Con đó, chỉ cần ở bên cạnh Dực Nhi là đủ rồi, đó chính là hồi đáp tốt nhất đối với Dực Nhi.”
Hoắc Dực đi quanh Mai Uyển kiểm tra một lượt rồi mới quay lại, nói: “Hoàng tổ mẫu, có thể bắt đầu rồi.”
Thái hậu nương nương gật đầu đáp: “Được.”
Nghi thức rất đơn giản, chỉ cần thái hậu tuyên chỉ là xong, nhưng nói vậy chứ thật ra điều này trước giờ chưa từng xảy ra, vì lương đễ nói thẳng ra thì cũng chỉ là một thị thiếp nhỏ, các vương phủ sẽ không cử hành nghi thức sắc phong cho lương đễ, chỉ duy nhất Hoắc Dực là một mực muốn cử hành.
Sau khi tuyên chỉ xong, trên đài liền có bảy tám nữ nhân xinh đẹp đi lên nhảy múa, ở một góc thì có một nữ nhân thanh tú đánh đàn, giai điệu vô cùng dễ nghe, nhưng chỉ xem một lát là Lâm Tam Tư đã thấy hơi chán rồi.
Hoắc Dực vốn đang ngồi bên trái thái hậu, nhưng chẳng biết đã đi tới bên cạnh Lâm Tam Tư từ lúc nào, hắn nắm tay nàng, ghé vào tai nàng nói: “Ta biết nàng không thích xem mấy cái này, để ta dẫn nàng đi ngắm hoa mai.”
Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, không hiểu vì sao Hoắc Dực lại nhìn ra được là nàng không thích, còn chưa kịp hỏi thì Hoắc Dực đã kéo nàng rời khỏi chỗ ngồi, ôm eo nàng đi qua biển hoa, đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp của rừng hoa mai giữa trời đông lạnh giá.
Một đóa hoa mai rơi xuống trên vai Hoắc Dực, Lâm Tam Tư thấy thế liền kiễng chân muốn phủi xuống, nhưng ngón tay mới chạm vào cánh hoa thì Hoắc Dực quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Ta cài hoa cho nàng nhé?” Giọng nói nhẹ nhàng đối lập với sự náo nhiệt ngoài kia, khiến cho Lâm Tam Tư nghe mà khẽ kinh ngạc.
“Ừm, được ạ.” Lâm Tam Tư đỏ mặt, cúi đầu nói.
Hoắc Dực nhẹ nhàng cầm đóa hoa mai cài lên tóc nàng, khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp đến lay động lòng người.Hắn nhẹ nhàng xoay người, dùng bóng lưng to lớn cản lại tầm mắt của mọi người, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Tam Tư, hương vị thơm ngọt tràn ngập môi lưỡi hắn, khiến hắn say mê không muốn dừng lại.
“Điện hạ…Nếu còn không quay lại…Chúng ta sẽ…Sẽ bị…Hoa mai…Rơi đầy người đó.”
Lâm Tam Tư thật vất vả mới nói được hết câu trong lúc Hoắc Dực còn đang triền miên, trên đài mấy tiết mục múa hát đã kết thúc, thái hậu nương nương đã được người ta mời quay về dùng bữa.
Tuy Lâm Tam Tư không cảm thấy hứng thú với mấy tiết mục ca hát mà Tống Cảnh Ngưỡng chuẩn bị, nhưng nàng lại rất ngạc nhiên với mâm cỗ tràn ngập màu sắc của những món ăn ngon mê người.
Tất cả món ăn đều được đầu bếp trong cung làm, tài nghệ của họ thật sự rất tuyệt vời, chỉ một củ khoai tây nhỏ mà họ cũng có thể cắt tỉa thành hình phượng hoàng rất sống động, đặc biệt là mời được cả thợ làm bánh của Ngự Hương Lâu đến để làm điểm tâm ngọt.
Ngự Hương Lâu buôn bán rất tốt, lại khác các quán ăn bên cạnh, rất ít giao thiệp với các quan lại và người quyền quý trong kinh thành, cho nên ban đầu khi Tống Cảnh Ngưỡng đến gửi lời mời thì đã bị người ta khéo léo từ chối.Sau khi bẩm báo lại với Hoắc Dực thì bị Hoắc Dực trách mắng, nói nếu không làm được chuyện này thì hắn sẽ bị cấm túc ba tháng giống như Hà Tất Kỳ!
Tống Cảnh Ngưỡng không còn cách nào khác là quay lại đó một chuyến nữa, nhưng vẫn không thành công, lần cuối cùng đành phải kéo theo Hà Tất Kỳ đi cùng, lần này người đón tiếp bọn họ là ông chủ của Ngự Hương Lâu, một công tử trẻ tuổi rất tuấn tú.Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng nói rõ nguyên do, vị công tử đó liền không nói hai lời, nhanh chóng bảo thợ làm bánh đi cùng hắn về phủ thái tử để làm bánh ngọt.
“Ôi ôi, Tống thị vệ, người mau tháo mấy cái đèn lồng xuống đi, tiểu thư nhà ta không thích mấy cái này.” Bách Hợp đứng ở dưới gốc mai, ngửa đầu lên nhìn Tống Cảnh Ngưỡng đang đứng trên thang.Tống Cảnh Ngưỡng là người khá vui vẻ dễ gần, tính tình lại tốt, còn dẻo miệng nữa, nên đã sớm kết thân được với đám nha hoàn trong phủ, Bách Hợp là người tiếp xúc nhiều nhất với hắn, giữa hai người nói chuyện không hề kiêng kị.
Nàng nói tiếp: “Còn không bằng trang trí thêm chút hoa, như thế còn đẹp hơn ấy.”
Tống Cảnh Ngưỡng bận rộn đã mấy ngày, người nào nhìn cũng khen hắn làm tốt, cho nên hắn vốn rất đắc ý, nào ngờ thình lình Bách Hợp kia lại tìm ra khuyết điểm để chê, thật khiến hắn buồn bực.Nhưng hắn là nam nhân, nếu so đo với một tiểu cô nương thì quá mất mặt, huống hồ Bách Hợp còn là nha hoàn thân cận nhất của Lâm lương đễ, lời của Bách Hợp nói đương nhiên là có độ tin cậy cao hơn các nha hoàn khác.
Tống Cảnh Ngưỡng cười ha hả, nói: “Vậy Lâm lương đễ thích cái gì?”
Bách Hợp cười đáp: “Thích gì thì cũng không chuẩn bị kịp nữa đâu, người vẫn nên tháo mấy cái kia xuống trước đã.”
“Chán thật, biết thế ta đi hỏi ngươi trước có phải hơn không.” Tống Cảnh Ngưỡng thầm ảo não, vạn nhất Lâm lương đễ không thích thì e là hắn sẽ bị điện hạ phạt mất, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lẽo của điện hạ, hắn liền cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Hà Tất Kỳ không nói một lời đứng ở hành lang, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tống Cảnh Ngưỡng và Bách Hợp, mặc dù không nghe rõ hai người họ nói gì, nhưng khóe miệng hắn vẫn không tự chủ được mà hơi nở nụ cười.
Tống Cảnh Ngưỡng vừa nhìn sang thì thấy Hà Tất Kỳ đang khoanh tay đứng ở đằng xa, đang định gọi hắn đến giúp thì bỗng nghĩ tới một chuyện, liền cúi đầu nói với Bách Hợp: “Bách Hợp cô nương, Hà đại nhân nói có một món đồ muốn trả lại cho ta, mà ta thì đang bận rộn không đi được, cô nương đi lấy về giúp ta có được không?”
Bách Hợp thấy Hà Tất Kỳ chẳng qua chỉ đứng cách bọn họ có một hai chục thước thôi, liền nghi ngờ quan sát Tống Cảnh Ngưỡng, lại thấy hắn vẫn chỉ cợt nhả cười hì hì, chẳng biết là thật hay đùa nữa, liền nói: “Hà đại nhân vẫn đứng ở đó thôi, người làm xong việc thì qua đó cũng được mà.”
Tống Cảnh Ngưỡng mặt biến sắc, nhỏ giọng nói: “Cô nương không biết đâu, hôm qua ta đã chọc giận huynh ấy, không biết bây giờ huynh ấy còn đang tức giận hay không nữa.”
Bách Hợp buồn cười nói: “Nô tỳ chỉ mới nghe đến chuyện nữ nhân gây lộn, không ngờ đến cả nam nhân cũng gây lộn sao?”
Tống Cảnh Ngưỡng dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Ai thèm gây lộn với hắn chứ!” Lại nói tiếp: “Rốt cục cô nương có giúp ta không hả?”
Bách Hợp nhìn Hà Tất Kỳ vẻ mặt hờ hững đứng đằng kia, nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi.”
Hà Tất Kỳ thấy Bách Hợp đang đi về phía hắn, hôm nay nàng mặc y phục màu mật ong, nét mặt tươi trẻ tràn ngập nụ cười, bước đi nhẹ nhàng hơn những nữ tử khác rất nhiều, giống như một con nai nhỏ đi trong tuyết vậy.Thấy Bách Hợp ngày một tới gần, Hà Tất Kỳ không khỏi dời mắt nhìn ra chỗ khác.
“Hà đại nhân.”
Hà Tất Kỳ xoay người lại, nghiêm túc nói: “Bách Hợp cô nương.”
Bách Hợp mỉm cười, dáng vẻ ngây thơ như tiểu hài tử: “Tống thị vệ nói là Hà đại nhân có món đồ muốn đưa cho hắn, nhưng giờ Tống thị vệ đang bận không đi được, cho nên bảo nô tỳ qua lấy.” Bách Hợp cố gắng tăng âm lượng trong giọng nói cho khỏi bối rối, lúc nói chuyện cũng không quên cười tươi.
Hà Tất Kỳ nghe vậy liền cau mày, nhìn vẻ mặt xấu xa của Tống Cảnh Ngưỡng đang đứng trên thang, bất đắc dĩ nói: “Làm phiền Bách Hợp cô nương rồi, nào có món đồ gì đâu, chẳng qua hắn không dám gặp ta nên nói lung tung thôi.”
Bách Hợp ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phát hiện bóng dáng của Tống thị vệ đã sớm biến mất rồi.
***
Thái hậu nương nương đến phủ thái tử đã được một lúc rồi, người cao tuổi nên rất dễ mệt mỏi, các nha hoàn liền đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi một lúc.Khi Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đến tìm bà thì đúng lúc bà mới dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hoắc Dực và Lâm Tam Tư một trái một phải dìu thái hậu nương nương, cùng nhau đi tới Mai Uyển.Lâm Tam Tư mặc áo choàng đội mũ nên không cảm thấy lạnh, chỉ khi đi đến một đoạn rẽ ở hành lang, Hoắc Dực có hơi lui về sau một chút, lúc đó Lâm Tam Tư mới cảm nhận được là có gió mạnh thổi tới, liền giật mình phát hiện thì ra là Hoắc Dực chặn hướng gió giúp nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động nhìn Hoắc Dực.
Còn chưa tới Mai Uyển thì đã ngửi thấy mùi hoa mai thơm ngát, mỗi cây đều được biến hóa đa dạng thành các hình khác nhau, từ xa nhìn lại chính là một biển hoa, cảm giác quá đẹp đến không nói nên lời.
Lâm Tam Tư đỡ thái hậu nương nương ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên phải thái hậu theo ý muốn của bà.Thái hậu nhìn xung quanh, chậm rãi nói: “Dực Nhi thật quá cẩn thận chu đáo, còn cố ý mời người đến làm mái che, như vậy sẽ không lo con bị gió lùa nữa.”
Lâm Tam Tư cũng nhìn thấy mái che đằng xa, nhưng lại không ngờ là nó có mục đích ấy, nghe thái hậu nói vậy, nàng liền đỏ mặt nhìn về hướng Hoắc Dực, nói: “Điện hạ đối với con rất tốt, mà con thì chẳng có gì để báo đáp chàng.”
Thái hậu nương nương nói: “Con đó, chỉ cần ở bên cạnh Dực Nhi là đủ rồi, đó chính là hồi đáp tốt nhất đối với Dực Nhi.”
Hoắc Dực đi quanh Mai Uyển kiểm tra một lượt rồi mới quay lại, nói: “Hoàng tổ mẫu, có thể bắt đầu rồi.”
Thái hậu nương nương gật đầu đáp: “Được.”
Nghi thức rất đơn giản, chỉ cần thái hậu tuyên chỉ là xong, nhưng nói vậy chứ thật ra điều này trước giờ chưa từng xảy ra, vì lương đễ nói thẳng ra thì cũng chỉ là một thị thiếp nhỏ, các vương phủ sẽ không cử hành nghi thức sắc phong cho lương đễ, chỉ duy nhất Hoắc Dực là một mực muốn cử hành.
Sau khi tuyên chỉ xong, trên đài liền có bảy tám nữ nhân xinh đẹp đi lên nhảy múa, ở một góc thì có một nữ nhân thanh tú đánh đàn, giai điệu vô cùng dễ nghe, nhưng chỉ xem một lát là Lâm Tam Tư đã thấy hơi chán rồi.
Hoắc Dực vốn đang ngồi bên trái thái hậu, nhưng chẳng biết đã đi tới bên cạnh Lâm Tam Tư từ lúc nào, hắn nắm tay nàng, ghé vào tai nàng nói: “Ta biết nàng không thích xem mấy cái này, để ta dẫn nàng đi ngắm hoa mai.”
Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, không hiểu vì sao Hoắc Dực lại nhìn ra được là nàng không thích, còn chưa kịp hỏi thì Hoắc Dực đã kéo nàng rời khỏi chỗ ngồi, ôm eo nàng đi qua biển hoa, đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp của rừng hoa mai giữa trời đông lạnh giá.
Một đóa hoa mai rơi xuống trên vai Hoắc Dực, Lâm Tam Tư thấy thế liền kiễng chân muốn phủi xuống, nhưng ngón tay mới chạm vào cánh hoa thì Hoắc Dực quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Ta cài hoa cho nàng nhé?” Giọng nói nhẹ nhàng đối lập với sự náo nhiệt ngoài kia, khiến cho Lâm Tam Tư nghe mà khẽ kinh ngạc.
“Ừm, được ạ.” Lâm Tam Tư đỏ mặt, cúi đầu nói.
Hoắc Dực nhẹ nhàng cầm đóa hoa mai cài lên tóc nàng, khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp đến lay động lòng người.Hắn nhẹ nhàng xoay người, dùng bóng lưng to lớn cản lại tầm mắt của mọi người, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Tam Tư, hương vị thơm ngọt tràn ngập môi lưỡi hắn, khiến hắn say mê không muốn dừng lại.
“Điện hạ…Nếu còn không quay lại…Chúng ta sẽ…Sẽ bị…Hoa mai…Rơi đầy người đó.”
Lâm Tam Tư thật vất vả mới nói được hết câu trong lúc Hoắc Dực còn đang triền miên, trên đài mấy tiết mục múa hát đã kết thúc, thái hậu nương nương đã được người ta mời quay về dùng bữa.
Tuy Lâm Tam Tư không cảm thấy hứng thú với mấy tiết mục ca hát mà Tống Cảnh Ngưỡng chuẩn bị, nhưng nàng lại rất ngạc nhiên với mâm cỗ tràn ngập màu sắc của những món ăn ngon mê người.
Tất cả món ăn đều được đầu bếp trong cung làm, tài nghệ của họ thật sự rất tuyệt vời, chỉ một củ khoai tây nhỏ mà họ cũng có thể cắt tỉa thành hình phượng hoàng rất sống động, đặc biệt là mời được cả thợ làm bánh của Ngự Hương Lâu đến để làm điểm tâm ngọt.
Ngự Hương Lâu buôn bán rất tốt, lại khác các quán ăn bên cạnh, rất ít giao thiệp với các quan lại và người quyền quý trong kinh thành, cho nên ban đầu khi Tống Cảnh Ngưỡng đến gửi lời mời thì đã bị người ta khéo léo từ chối.Sau khi bẩm báo lại với Hoắc Dực thì bị Hoắc Dực trách mắng, nói nếu không làm được chuyện này thì hắn sẽ bị cấm túc ba tháng giống như Hà Tất Kỳ!
Tống Cảnh Ngưỡng không còn cách nào khác là quay lại đó một chuyến nữa, nhưng vẫn không thành công, lần cuối cùng đành phải kéo theo Hà Tất Kỳ đi cùng, lần này người đón tiếp bọn họ là ông chủ của Ngự Hương Lâu, một công tử trẻ tuổi rất tuấn tú.Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng nói rõ nguyên do, vị công tử đó liền không nói hai lời, nhanh chóng bảo thợ làm bánh đi cùng hắn về phủ thái tử để làm bánh ngọt.
Tác giả :
Đinh Đông Nhất