Sủng Phi Đường
Chương 69
Xe ngựa của Hoắc Dực dừng lại ở hoàng cung, lão thái giám Tôn tổng quản hầu hạ hoàng thượng đã đứng sẵn ở Tiền Minh điện, khuôn mặt tươi cười nghênh đón: “Thái tử điện hạ, thái hậu nương nương cùng Lương vương và Ninh vương đang ở Tiền Minh điện chờ người, mời thái tử điện hạ đi theo lão nô tới Tiền Minh điện.”
Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền lộ ra sự lạnh lẽo, đôi môi khẽ nhếch lên đầy ý châm biếm, Tiền Minh điện là nơi hoàng thượng ở, xem ra phụ hoàng muốn đích thân xử lý chuyện này.
Phân phó cho Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đứng yên chỗ cũ, còn hắn thì đi tới Tiền Minh điện, Tôn tổng quản phất cây phất trần, khom lưng đi theo sau Hoắc Dực.
Tuyết rơi dày khắp nơi, bên trong hoàng cung đẹp không sao tả xiết, ngay đến cả những cung nữ thái giám đang vội vã đi lại cũng trở thành một phần đóng góp vào cảnh đẹp nơi này.Nhưng Hoắc Dực thì không có tâm trạng mà thưởng thức, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Tam Tư ấm áp nở nụ cười khi bị hắn áp dưới thân, gương mặt trơn bóng bầu bĩnh, chẳng qua bên má phải ngay sát tai có một vết đỏ do bị Hi Nhi cào, trẻ con mới sinh tuy sức lực không lớn, có bị cào phải thì cũng chỉ một lát là mất đi dấu vết, thế nhưng Tam Tư lại có làn da trắng nõn, vết đỏ kia sau một đêm vẫn không mờ đi, sáng nay khi hắn tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ trên mặt nàng, thật khiến hắn vô cùng đau lòng.
Nghĩ tới Ngọc Linh cao cho nàng lần trước chắc cũng không còn nhiều, nên hắn định trước khi về phủ sẽ qua chỗ hoàng tổ mẫu xin thêm ít Ngọc Linh cao.
“Quân chủ, người cẩn thận một chút.”
Vừa mới đi đến một dãy hành lang yên tĩnh, liền nghe thấy có tiếng cười trong trẻo kiều mỹ của nữ tử truyền tới.
“Xuân Đào, ngươi nhỏ giọng một chút đi, đừng làm bọn chim sợ hãi, xem bọn chúng ăn có vui vẻ không kìa.”
“Quận chúa, người cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Đi đến gần, hai người liền nhìn thấy ở phía cuối hành lang có hai người mặc đồ màu trắng đứng ở bụi cỏ, nhưng một trong hai người có vóc người mảnh khảnh hơn, trên đầu còn đeo trâm cài tóc không giống đồ bình thường, không thể nghi ngờ đây chính là quận chúa.
Hoắc Dực chỉ hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi thôi, chỉ có Tôn công công thấy thế thì liền chậm rãi đi tới phía trước hai bước, hành lễ cười nói: “Lão nô bái kiến Mẫn quận chúa, quận chúa đang cho chim ăn sao?”
Tô Minh Mẫn xoay người lại, đang muốn lên tiếng thì lại nhìn thấy Hoắc Dực, lập tức gò má đỏ ửng, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều, khom người hành lễ nói: “Minh Mẫn xin hành lễ với thái tử điện hạ.”
Ánh mắt Hoắc Dực rất lạnh lùng, chẳng thèm nhìn Tô Minh Mẫn một chút, chỉ hờ hững gật đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
Tô Minh Mẫn thấy Hoắc Dực lãnh đạm như vậy, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt bỗng trở nên gượng gạo, nhưng dường như đã trở thành thói quen, lập tức khôi phục ngay nụ cười tươi, dịu dàng nói: “Điện hạ tới Tiền Minh điện phải không? Phụ thân của Minh Mẫn cũng đang ở đó.”
Hoắc Dực lúc này mới nhìn Tô Minh Mẫn, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng và khinh thường, từ trước đến nay hắn không thích những nữ nhân quá nhiều chuyện và không biết điều như vậy. “Quận chúa tới đây vì tiếc thương cho hoàng hậu nương nương sao?”
Ánh mắt lạnh như băng kia cuối cùng cũng nhìn về Tô Minh Mẫn, khiến cho nàng mừng rỡ không thôi, nhưng dù trong lòng có kích động cỡ nào đi nữa thì nàng cũng luôn nhớ đến lời mẫu thân đã dặn đi dặn lại, rằng nữ nhân mà lòng có mất tự nhiên thì cũng không được biểu lộ ra trên mặt, có vui mừng cũng phải nhịn xuống, nên nàng liền thức thời gật đầu, nói: “Đúng vậy, Minh Mẫn đi cùng phụ thân đến đây.”
“Nếu đã vậy thì tại sao không ở trong Minh Tâm điện của hoàng hậu?” Hoắc Dực vô cùng mất kiên nhẫn, thế mà có người vẫn cố tình không chịu hiểu.
Hoắc Dực hai tay chắp sau lưng, hai hàng lông mày cương nghị càng làm nổi bật lên sự tuấn lãng của hắn, hắn cứ đẹp đẽ đứng trước mặt Tô Minh Mẫn như vậy, khiến nàng ta không để ý đến sự thờ ơ lạnh nhạt của Hoắc Dực, chỉ muốn được gần gũi với hắn thêm chút nữa, càng gần càng tốt.
Tô Minh Mẫn nở nụ cười dịu dàng động lòng người, đem lời đã chuẩn bị sẵn nói ra: “Sáng nay vừa mới đi đến đây, thấy mấy con chim nhỏ đậu ở nơi này, lại nghĩ trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể mọi người sẽ quên mất việc cho chim ăn.Bây giờ đang là thời gian nghỉ, nên Minh Mẫn mới ra khỏi Minh Tâm điện, mang chút gì đến cho chúng ăn.”
Tô Minh Mẫn cúi thấp đầu, tuy đang phải để tang, nhưng gương mặt nàng ta lại trang điểm một cách rất cẩn thận, trâm cài đầu cũng phải dùng loại tốt nhất.Lúc này nàng rất hài lòng, nam nhân đều thích những nữ nhân có tấm lòng lương thiện, nhất là những nữ nhân biết yêu thương động vật nhỏ, hành động này của nàng chắc sẽ khiến Hoắc Dực động lòng cho xem.
Ý đồ của Tô Minh Mẫn Hoắc Dực sao mà không nhìn thấu cơ chứ, hắn chỉ khẽ nhếch môi, tỏ ý khinh bỉ một cách rõ ràng, lạnh lùng nói: “Quận chúa thật là người có tình yêu thương vô bờ, một tháng tới trong cung nhiều việc bận rộn, hay là quận chúa chịu trách nhiệm công việc cho chim ăn mỗi ngày đi.”
Tô Minh Mẫn nghe xong liền không nhịn được mà tươi cười mừng rỡ, lại thấy như vậy thì hơi lộ liễu quá rồi, liền khẽ kìm chế lại, ra vẻ ngây thơ nhìn Hoắc Dực, dáng vẻ như không dám tin: “Điện hạ thật sự cho phép Minh Mẫn phụ trách việc cho những con chim nhỏ này ăn sao?”
Hoắc Dực cau mày, thật sự rất mất kiên nhẫn, gật đầu một cái.
“Minh Mẫn tạ ơn thái tử điện hạ.” Tô Minh Mẫn ngẩng mặt lên nói, nơi này vì là con đường phải đi qua để tới Phúc Thọ cung và Minh Tâm điện, nên cũng là nơi có thể dễ dàng đến gần điện hạ nhất, nếu vậy thì trong một tháng tới, chỉ cần ngày nào nàng cũng ở đây, thì nàng có thể ngày ngày được nhìn thấy thái tử điện hạ rồi, cuối cùng khẳng định sẽ lâu ngày sinh tình.
Hoắc Dực không nhìn nàng ta nữa, tiếp tục đi tới Tiền Minh điện.
“Quận chúa, quận chúa, quận chúa…” Xuân Đào thấy bóng dáng Hoắc Dực đã sớm biến mất ở hành lang, nhưng Tô Minh Mẫn thì vẫn cứ ngây dại nhìn về phía điện hạ, đành phải nhẹ nhàng gọi mấy lần.
Tô Minh Mẫn phục hồi lại tinh thần, gương mặt hồn nhiên tươi cười lập tức biến mất không thấy dấu vết, đổi thành dáng vẻ kiêu ngạo khinh người, trợn mắt nhìn Xuân Đào, nói: “Bản quận chúa nghe thấy rồi, cần ngươi gọi nhiều lần như vậy sao?”
“Nô tỳ sai rồi.” Xuân Đào đi theo Tô Minh Mẫn đã hơn nửa năm nên cũng đã quen với tính tình của Tô Minh Mẫn, bình thường không bao giờ dám chọc giận nàng ta. “Nơi này gió lớn, quận chúa có muốn quay về Minh Tâm điện không?”
“Quay về đó làm gì?” Tô Minh Mẫn tức cười nhìn Xuân Đào, nói: “Mục đích hôm nay đã đạt được rồi, ta còn đến nơi tồi tàn đó làm gì nữa? Hoàng hậu nương nương đã qua đời, lời đã đáp ứng với bản quận chúa cũng không được thực hiện, bản quận chúa đành phải dựa vào chính mình thì mới có thể gả cho người mà mình yêu được.”
Xuân Đào nhẹ nhàng nói “Vâng.”
Tô Minh Mẫn vỗ mạnh lên đầu Xuân Đào một cái: “Sao ngươi ngốc thế hả, vừa rồi cũng không biết đường mà đẩy ta một cái, không thì có phải là ta đã có cớ để ngã vào lòng điện hạ rồi không?”
Xuân Đào mở to hai mắt nói: “Quận chúa, chuyện này…”
“Thôi đi, tại ngươi quá đần mà! Lần sau phải nhớ rõ biết chưa, chọn đúng thời cơ, không chỉ tổ lãng phí phấn thơm của ta.” Tô Minh Mẫn đang rất vui nên không so đo với Xuân Đào, khóe miệng nở nụ cười thắng lợi, bên ngoài đồn đại rằng thái tử vô cùng sủng ái một nữ tỳ, nhưng nàng không tin, bằng thủ đoạn và nhan sắc của nàng, sao có thể không sánh bằng một nô tỳ chứ?
Lúc Hoắc Dực đến Tiền Minh điện, đã thấy ở đó có không ít người, mấy vị hoàng tử và các trọng thần trong triều đứng bên ngoài, hoàng thượng vẫn nằm trên giường bệnh lúc này cũng rời giường, thái giám thân cận đỡ hoàng thượng ngồi vào ghế rồng, có điều gương mặt ông rất gầy yếu, tinh thần không được tốt, thỉnh thoảng lại ho khan, hiển nhiên là do bị bệnh lâu ngày.
Hiền quý phi Tô Uyển Nhàn đã bị tháo trâm cài đầu, tóc tai bù xù quỳ gối bên trong đại điện, mặc dù khổ sở nhưng trên người không thấy vết thương, dù sao trước khi chịu tội bà cũng mang thân phận là quý phi, nên người giam giữ bà không dám vận dụng hình phạt nặng.
Hoàng thượng dù bị bệnh nhưng khí chất uy nghiêm vẫn không hề giảm đi, ánh mắt nhìn Tô Uyển Nhàn không còn chút tình cảm phu thê nào, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi, ngươi mưu hại hoàng hậu như thế nào?”
Chứng cứ đã rõ ràng, Tô Uyển Nhàn cũng không muốn biện hộ thêm nữa, chỉ cười lạnh nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc thì thần thiếp kém hoàng hậu nương nương ở điểm nào? Thần thiếp hầu hạ người nhiều năm như vậy, lúc người ngã bệnh, thần thiếp không phải là người đầu tiên đến đây với người sao? Không phải là người đầu tiên sắc thuốc cho điện hạ uống sao? Thần thiếp sinh hoàng tử cho người, vì hoàng hậu nương nương mà quản lý chuyện hậu cung, bàn về nhan sắc, bàn về sự vất vả, bàn về năng lực, thần thiếp kém hoàng hậu nương nương ở điểm nào? Tại sao nàng ta có thể cai quản hậu cung, giữ vững ngôi vị hoàng hậu, mà thần thiếp lại nhất định phải mãi mãi cúi đầu nghe lệnh của nàng ta?! Để mặc cho nàng ta ức hiếp? Thần thiếp không cam lòng!”
Hoàng thượng bị những lời này của Tô Uyển Nhàn làm cho tức giận đến đỏ mặt, mạnh mẽ ho một trận, thái giám bưng nước đến rồi vỗ lưng cho người, thật lâu mới dứt được. “Chỉ bởi vì không cam lòng mà ngươi hạ độc nàng sao?”
Không biết điều gì đã làm Tô Uyển Nhàn xúc động, nước mắt giàn giụa nói: “Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Hoàng hậu thì chỉ có một, mà phi tử lại có thể có rất nhiều, thần thiếp không cam lòng, thần thiếp làm mọi việc đều tốt như vậy, tại sao không thể làm hoàng hậu? Thần thiếp tuyệt đối không chấp nhận đạo lý này!”
Tô Uyển Nhàn cố gắng kìm nén nước mắt, nhìn hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, người ở cùng với hoàng hậu nhiều năm như vậy, không thể nào không biết là nàng ta ác độc đến cỡ nào, nếu như thần thiếp không ra tay trước, vậy tương lai người phải chết oan uổng chính là thần thiếp, chẳng lẽ đến khi đó hoàng thượng mới chịu thương tiếc thần thiếp hay sao?”
Lương Quốc Cữu đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, oán hận nói: “Ngươi còn già mồm được, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Hoàng hậu lương thiện lại chính nghĩa, sao có thể ức hiếp ngươi được?! Nàng tuyệt đối không có tâm tư đi hại người!”
Đến lúc này rồi, Tô Uyển Nhàn cũng không còn sợ gì nữa, dù sao cũng phải chết, nên bà càng phải nói cho hết. “Quốc Cữu gia tuy là người nhà của hoàng hậu, nhưng tâm tư của hoàng hậu thì ngươi có thể hiểu được bao nhiêu? Nếu như hoàng hậu thật sự nhân nghĩa giống như lời Quốc Cữu gia nói…, vậy ban đầu sao lại giấu diếm khi biết hoàng tử mà Lương vương phi sinh ra không phải là huyết mạch hoàng tộc? Nàng ta làm như vậy để làm gì?”
Tô Uyển Nhàn cười, xoay người nhìn đại hoàng tử, nói: “Lương vương, người không biết sao? Đến bây giờ mà người vẫn chưa tra ra được người có tư thông với Lương vương phi, không phải bởi vì người không có bản lĩnh, mà là được hoàng hậu nương nương cố ý bảo vệ, bởi vì người kia có liên quan đến hoàng hậu nương nương!”
Quốc Cữu gia mặt đỏ lên, chỉ vào mũi Tô Uyển Nhàn, nói: “Ngươi luôn đố kỵ với hoàng hậu, hận vì nàng ta ở vị trí cao hơn ngươi, nên rắp tâm hạ độc nàng, đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù hoàng hậu nương nương đã bay về trời thì ngươi cũng đừng nghĩ là mình có thể ở đây ngậm máu phun người!” Dứt lời, liền quỳ xuống đất, khẩn cầu nói: “Hoàng thượng, thần tin chắc chuyện này không phải do một mình Hiền quý phi bày ra, thần khẩn cầu hoàng thượng điều tra rõ chân tướng, lấy lại công bằng cho hoàng hậu nương nương!”
“Đúng là ta hận nàng ta, hận đến tận xương tủy! Nhưng để chứng minh xem ta có ngậm máu phun người hay không thì cứ cho gọi những nha hoàn hầu hạ hoàng hậu nương nương hỏi thì sẽ biết ngay, dù sao cũng phải chết rồi, ta chẳng việc gì phải nói láo vào lúc này cả.” Tô Uyển Nhàn nói xong liền đưa mắt nhìn hoàng thượng, nói: “Đoạn tình nghĩa của thần thiếp cùng hoàng thượng đến đây là hết, được hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, thần thiếp cũng cảm thấy đủ rồi, chỉ cầu xin hoàng thượng niệm tình thần thiếp đã ở bên người nhiều năm, cho thần thiếp được thống khoái một lần.”
Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt liền lộ ra sự lạnh lẽo, đôi môi khẽ nhếch lên đầy ý châm biếm, Tiền Minh điện là nơi hoàng thượng ở, xem ra phụ hoàng muốn đích thân xử lý chuyện này.
Phân phó cho Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đứng yên chỗ cũ, còn hắn thì đi tới Tiền Minh điện, Tôn tổng quản phất cây phất trần, khom lưng đi theo sau Hoắc Dực.
Tuyết rơi dày khắp nơi, bên trong hoàng cung đẹp không sao tả xiết, ngay đến cả những cung nữ thái giám đang vội vã đi lại cũng trở thành một phần đóng góp vào cảnh đẹp nơi này.Nhưng Hoắc Dực thì không có tâm trạng mà thưởng thức, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Tam Tư ấm áp nở nụ cười khi bị hắn áp dưới thân, gương mặt trơn bóng bầu bĩnh, chẳng qua bên má phải ngay sát tai có một vết đỏ do bị Hi Nhi cào, trẻ con mới sinh tuy sức lực không lớn, có bị cào phải thì cũng chỉ một lát là mất đi dấu vết, thế nhưng Tam Tư lại có làn da trắng nõn, vết đỏ kia sau một đêm vẫn không mờ đi, sáng nay khi hắn tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ trên mặt nàng, thật khiến hắn vô cùng đau lòng.
Nghĩ tới Ngọc Linh cao cho nàng lần trước chắc cũng không còn nhiều, nên hắn định trước khi về phủ sẽ qua chỗ hoàng tổ mẫu xin thêm ít Ngọc Linh cao.
“Quân chủ, người cẩn thận một chút.”
Vừa mới đi đến một dãy hành lang yên tĩnh, liền nghe thấy có tiếng cười trong trẻo kiều mỹ của nữ tử truyền tới.
“Xuân Đào, ngươi nhỏ giọng một chút đi, đừng làm bọn chim sợ hãi, xem bọn chúng ăn có vui vẻ không kìa.”
“Quận chúa, người cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Đi đến gần, hai người liền nhìn thấy ở phía cuối hành lang có hai người mặc đồ màu trắng đứng ở bụi cỏ, nhưng một trong hai người có vóc người mảnh khảnh hơn, trên đầu còn đeo trâm cài tóc không giống đồ bình thường, không thể nghi ngờ đây chính là quận chúa.
Hoắc Dực chỉ hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi thôi, chỉ có Tôn công công thấy thế thì liền chậm rãi đi tới phía trước hai bước, hành lễ cười nói: “Lão nô bái kiến Mẫn quận chúa, quận chúa đang cho chim ăn sao?”
Tô Minh Mẫn xoay người lại, đang muốn lên tiếng thì lại nhìn thấy Hoắc Dực, lập tức gò má đỏ ửng, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều, khom người hành lễ nói: “Minh Mẫn xin hành lễ với thái tử điện hạ.”
Ánh mắt Hoắc Dực rất lạnh lùng, chẳng thèm nhìn Tô Minh Mẫn một chút, chỉ hờ hững gật đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
Tô Minh Mẫn thấy Hoắc Dực lãnh đạm như vậy, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt bỗng trở nên gượng gạo, nhưng dường như đã trở thành thói quen, lập tức khôi phục ngay nụ cười tươi, dịu dàng nói: “Điện hạ tới Tiền Minh điện phải không? Phụ thân của Minh Mẫn cũng đang ở đó.”
Hoắc Dực lúc này mới nhìn Tô Minh Mẫn, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng và khinh thường, từ trước đến nay hắn không thích những nữ nhân quá nhiều chuyện và không biết điều như vậy. “Quận chúa tới đây vì tiếc thương cho hoàng hậu nương nương sao?”
Ánh mắt lạnh như băng kia cuối cùng cũng nhìn về Tô Minh Mẫn, khiến cho nàng mừng rỡ không thôi, nhưng dù trong lòng có kích động cỡ nào đi nữa thì nàng cũng luôn nhớ đến lời mẫu thân đã dặn đi dặn lại, rằng nữ nhân mà lòng có mất tự nhiên thì cũng không được biểu lộ ra trên mặt, có vui mừng cũng phải nhịn xuống, nên nàng liền thức thời gật đầu, nói: “Đúng vậy, Minh Mẫn đi cùng phụ thân đến đây.”
“Nếu đã vậy thì tại sao không ở trong Minh Tâm điện của hoàng hậu?” Hoắc Dực vô cùng mất kiên nhẫn, thế mà có người vẫn cố tình không chịu hiểu.
Hoắc Dực hai tay chắp sau lưng, hai hàng lông mày cương nghị càng làm nổi bật lên sự tuấn lãng của hắn, hắn cứ đẹp đẽ đứng trước mặt Tô Minh Mẫn như vậy, khiến nàng ta không để ý đến sự thờ ơ lạnh nhạt của Hoắc Dực, chỉ muốn được gần gũi với hắn thêm chút nữa, càng gần càng tốt.
Tô Minh Mẫn nở nụ cười dịu dàng động lòng người, đem lời đã chuẩn bị sẵn nói ra: “Sáng nay vừa mới đi đến đây, thấy mấy con chim nhỏ đậu ở nơi này, lại nghĩ trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể mọi người sẽ quên mất việc cho chim ăn.Bây giờ đang là thời gian nghỉ, nên Minh Mẫn mới ra khỏi Minh Tâm điện, mang chút gì đến cho chúng ăn.”
Tô Minh Mẫn cúi thấp đầu, tuy đang phải để tang, nhưng gương mặt nàng ta lại trang điểm một cách rất cẩn thận, trâm cài đầu cũng phải dùng loại tốt nhất.Lúc này nàng rất hài lòng, nam nhân đều thích những nữ nhân có tấm lòng lương thiện, nhất là những nữ nhân biết yêu thương động vật nhỏ, hành động này của nàng chắc sẽ khiến Hoắc Dực động lòng cho xem.
Ý đồ của Tô Minh Mẫn Hoắc Dực sao mà không nhìn thấu cơ chứ, hắn chỉ khẽ nhếch môi, tỏ ý khinh bỉ một cách rõ ràng, lạnh lùng nói: “Quận chúa thật là người có tình yêu thương vô bờ, một tháng tới trong cung nhiều việc bận rộn, hay là quận chúa chịu trách nhiệm công việc cho chim ăn mỗi ngày đi.”
Tô Minh Mẫn nghe xong liền không nhịn được mà tươi cười mừng rỡ, lại thấy như vậy thì hơi lộ liễu quá rồi, liền khẽ kìm chế lại, ra vẻ ngây thơ nhìn Hoắc Dực, dáng vẻ như không dám tin: “Điện hạ thật sự cho phép Minh Mẫn phụ trách việc cho những con chim nhỏ này ăn sao?”
Hoắc Dực cau mày, thật sự rất mất kiên nhẫn, gật đầu một cái.
“Minh Mẫn tạ ơn thái tử điện hạ.” Tô Minh Mẫn ngẩng mặt lên nói, nơi này vì là con đường phải đi qua để tới Phúc Thọ cung và Minh Tâm điện, nên cũng là nơi có thể dễ dàng đến gần điện hạ nhất, nếu vậy thì trong một tháng tới, chỉ cần ngày nào nàng cũng ở đây, thì nàng có thể ngày ngày được nhìn thấy thái tử điện hạ rồi, cuối cùng khẳng định sẽ lâu ngày sinh tình.
Hoắc Dực không nhìn nàng ta nữa, tiếp tục đi tới Tiền Minh điện.
“Quận chúa, quận chúa, quận chúa…” Xuân Đào thấy bóng dáng Hoắc Dực đã sớm biến mất ở hành lang, nhưng Tô Minh Mẫn thì vẫn cứ ngây dại nhìn về phía điện hạ, đành phải nhẹ nhàng gọi mấy lần.
Tô Minh Mẫn phục hồi lại tinh thần, gương mặt hồn nhiên tươi cười lập tức biến mất không thấy dấu vết, đổi thành dáng vẻ kiêu ngạo khinh người, trợn mắt nhìn Xuân Đào, nói: “Bản quận chúa nghe thấy rồi, cần ngươi gọi nhiều lần như vậy sao?”
“Nô tỳ sai rồi.” Xuân Đào đi theo Tô Minh Mẫn đã hơn nửa năm nên cũng đã quen với tính tình của Tô Minh Mẫn, bình thường không bao giờ dám chọc giận nàng ta. “Nơi này gió lớn, quận chúa có muốn quay về Minh Tâm điện không?”
“Quay về đó làm gì?” Tô Minh Mẫn tức cười nhìn Xuân Đào, nói: “Mục đích hôm nay đã đạt được rồi, ta còn đến nơi tồi tàn đó làm gì nữa? Hoàng hậu nương nương đã qua đời, lời đã đáp ứng với bản quận chúa cũng không được thực hiện, bản quận chúa đành phải dựa vào chính mình thì mới có thể gả cho người mà mình yêu được.”
Xuân Đào nhẹ nhàng nói “Vâng.”
Tô Minh Mẫn vỗ mạnh lên đầu Xuân Đào một cái: “Sao ngươi ngốc thế hả, vừa rồi cũng không biết đường mà đẩy ta một cái, không thì có phải là ta đã có cớ để ngã vào lòng điện hạ rồi không?”
Xuân Đào mở to hai mắt nói: “Quận chúa, chuyện này…”
“Thôi đi, tại ngươi quá đần mà! Lần sau phải nhớ rõ biết chưa, chọn đúng thời cơ, không chỉ tổ lãng phí phấn thơm của ta.” Tô Minh Mẫn đang rất vui nên không so đo với Xuân Đào, khóe miệng nở nụ cười thắng lợi, bên ngoài đồn đại rằng thái tử vô cùng sủng ái một nữ tỳ, nhưng nàng không tin, bằng thủ đoạn và nhan sắc của nàng, sao có thể không sánh bằng một nô tỳ chứ?
Lúc Hoắc Dực đến Tiền Minh điện, đã thấy ở đó có không ít người, mấy vị hoàng tử và các trọng thần trong triều đứng bên ngoài, hoàng thượng vẫn nằm trên giường bệnh lúc này cũng rời giường, thái giám thân cận đỡ hoàng thượng ngồi vào ghế rồng, có điều gương mặt ông rất gầy yếu, tinh thần không được tốt, thỉnh thoảng lại ho khan, hiển nhiên là do bị bệnh lâu ngày.
Hiền quý phi Tô Uyển Nhàn đã bị tháo trâm cài đầu, tóc tai bù xù quỳ gối bên trong đại điện, mặc dù khổ sở nhưng trên người không thấy vết thương, dù sao trước khi chịu tội bà cũng mang thân phận là quý phi, nên người giam giữ bà không dám vận dụng hình phạt nặng.
Hoàng thượng dù bị bệnh nhưng khí chất uy nghiêm vẫn không hề giảm đi, ánh mắt nhìn Tô Uyển Nhàn không còn chút tình cảm phu thê nào, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi, ngươi mưu hại hoàng hậu như thế nào?”
Chứng cứ đã rõ ràng, Tô Uyển Nhàn cũng không muốn biện hộ thêm nữa, chỉ cười lạnh nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc thì thần thiếp kém hoàng hậu nương nương ở điểm nào? Thần thiếp hầu hạ người nhiều năm như vậy, lúc người ngã bệnh, thần thiếp không phải là người đầu tiên đến đây với người sao? Không phải là người đầu tiên sắc thuốc cho điện hạ uống sao? Thần thiếp sinh hoàng tử cho người, vì hoàng hậu nương nương mà quản lý chuyện hậu cung, bàn về nhan sắc, bàn về sự vất vả, bàn về năng lực, thần thiếp kém hoàng hậu nương nương ở điểm nào? Tại sao nàng ta có thể cai quản hậu cung, giữ vững ngôi vị hoàng hậu, mà thần thiếp lại nhất định phải mãi mãi cúi đầu nghe lệnh của nàng ta?! Để mặc cho nàng ta ức hiếp? Thần thiếp không cam lòng!”
Hoàng thượng bị những lời này của Tô Uyển Nhàn làm cho tức giận đến đỏ mặt, mạnh mẽ ho một trận, thái giám bưng nước đến rồi vỗ lưng cho người, thật lâu mới dứt được. “Chỉ bởi vì không cam lòng mà ngươi hạ độc nàng sao?”
Không biết điều gì đã làm Tô Uyển Nhàn xúc động, nước mắt giàn giụa nói: “Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Hoàng hậu thì chỉ có một, mà phi tử lại có thể có rất nhiều, thần thiếp không cam lòng, thần thiếp làm mọi việc đều tốt như vậy, tại sao không thể làm hoàng hậu? Thần thiếp tuyệt đối không chấp nhận đạo lý này!”
Tô Uyển Nhàn cố gắng kìm nén nước mắt, nhìn hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, người ở cùng với hoàng hậu nhiều năm như vậy, không thể nào không biết là nàng ta ác độc đến cỡ nào, nếu như thần thiếp không ra tay trước, vậy tương lai người phải chết oan uổng chính là thần thiếp, chẳng lẽ đến khi đó hoàng thượng mới chịu thương tiếc thần thiếp hay sao?”
Lương Quốc Cữu đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, oán hận nói: “Ngươi còn già mồm được, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Hoàng hậu lương thiện lại chính nghĩa, sao có thể ức hiếp ngươi được?! Nàng tuyệt đối không có tâm tư đi hại người!”
Đến lúc này rồi, Tô Uyển Nhàn cũng không còn sợ gì nữa, dù sao cũng phải chết, nên bà càng phải nói cho hết. “Quốc Cữu gia tuy là người nhà của hoàng hậu, nhưng tâm tư của hoàng hậu thì ngươi có thể hiểu được bao nhiêu? Nếu như hoàng hậu thật sự nhân nghĩa giống như lời Quốc Cữu gia nói…, vậy ban đầu sao lại giấu diếm khi biết hoàng tử mà Lương vương phi sinh ra không phải là huyết mạch hoàng tộc? Nàng ta làm như vậy để làm gì?”
Tô Uyển Nhàn cười, xoay người nhìn đại hoàng tử, nói: “Lương vương, người không biết sao? Đến bây giờ mà người vẫn chưa tra ra được người có tư thông với Lương vương phi, không phải bởi vì người không có bản lĩnh, mà là được hoàng hậu nương nương cố ý bảo vệ, bởi vì người kia có liên quan đến hoàng hậu nương nương!”
Quốc Cữu gia mặt đỏ lên, chỉ vào mũi Tô Uyển Nhàn, nói: “Ngươi luôn đố kỵ với hoàng hậu, hận vì nàng ta ở vị trí cao hơn ngươi, nên rắp tâm hạ độc nàng, đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù hoàng hậu nương nương đã bay về trời thì ngươi cũng đừng nghĩ là mình có thể ở đây ngậm máu phun người!” Dứt lời, liền quỳ xuống đất, khẩn cầu nói: “Hoàng thượng, thần tin chắc chuyện này không phải do một mình Hiền quý phi bày ra, thần khẩn cầu hoàng thượng điều tra rõ chân tướng, lấy lại công bằng cho hoàng hậu nương nương!”
“Đúng là ta hận nàng ta, hận đến tận xương tủy! Nhưng để chứng minh xem ta có ngậm máu phun người hay không thì cứ cho gọi những nha hoàn hầu hạ hoàng hậu nương nương hỏi thì sẽ biết ngay, dù sao cũng phải chết rồi, ta chẳng việc gì phải nói láo vào lúc này cả.” Tô Uyển Nhàn nói xong liền đưa mắt nhìn hoàng thượng, nói: “Đoạn tình nghĩa của thần thiếp cùng hoàng thượng đến đây là hết, được hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, thần thiếp cũng cảm thấy đủ rồi, chỉ cầu xin hoàng thượng niệm tình thần thiếp đã ở bên người nhiều năm, cho thần thiếp được thống khoái một lần.”
Tác giả :
Đinh Đông Nhất