Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Quyển 2 - Chương 130: Chương 44.3
Giờ sửu hai khắc.
Trong đêm đen yên tĩnh đột nhiên truyền đến một vài âm thanh hỗn loạn nhỏ, thanh âm kia lặp lại nhiều lần, cuối cùng càng ngày tới gần Thiên lao.
Cùng thời khắc đó Quân Lam Tuyết mở mắt, lần này đồng thời, mọi người bên trong Thiên lao đều tỉnh lại, vừa mơ hồ vừa kinh ngạc cẩn thận nghe âm thanh truyền từ bên ngoài vào.
Âm thanh hỗn tạp rất loạn, xuyên thấu qua song sắt nhỏ, Quân Lam Tuyết thế nhưng lại thấy được mấy phần ánh lửa toát ra.
"Sao lại thế này? Sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy? Có phải là có người tới cứu chúng ta hay không?" Quân Tử Y kinh hô ra tiếng trong đêm đen ở Thiên lao càng phá lệ vang dội.
Ánh mắt Quân Mạc Thiên hiện lên vài tia sáng, sâu trong đôi mắt sáng lên ánh bạc.
Quân Lam Tuyết chau mày, chăm chú nhìn vào cửa sổ ở mái nhà nơi toát ra ánh lửa, nửa ngày sau mới xác nhận một việc: "Đô Sát viện cháy."
"Cái gì? Cháy? Sao đang tốt lành lại đột nhiên cháy?"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể bị chết cháy hay không a? Hu hu....."
"Người đâu mau tới a, cứu mạng a....... Người đâu mau tới a......!"
Trong lúc nhất thời, trong Thiên lao trở nên náo loạn, nơi này trừ nhóm của nàng ra, còn có rất nhiều người, mỗi người một câu khiến Thiên lao trở nên náo loạn.
Chỉ là, Đô Sát viện đề phòng sâm nghiêm, ngoài ba trong bốn lớp nhất nhất đề phòng, làm sao có thể châm lửa dễ dàng như vậy?
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ Vô Nham động thủ đêm nay.
Nhưng kế hoạch của bọn họ cũng là vào ngày mai!
"Mọi người không được kinh hoảng, bình tĩnh lại!" Lúc này, nhị trưởng lão lên tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người bị tách ra giam giữ, nhưng chỉ cần hô to một tiếng, vẫn có thể nghe được rõ ràng thanh âm của đối phương.
Thiên lao nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, rồi nhị trưởng lão nói tiếp: "Đây là cơ hội tốt cho chúng ta, chỉ cần trụ đến khi lửa lan đến nơi này, mọi người có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, sau đó vĩnh viễn không cần quay lại Quân gia, đi được càng xa càng tốt, vĩnh viễn mai danh ẩn tích!"
"Nhị trưởng lão....."
"Gia chủ.... Nhị trưởng lão, chúng ta, chúng ta nghe ngài......"
Ở tròn này phần lớn là người Quân gia, thậm chí còn có người đã ở trong Quân gia vài chục năm, nghe nhị trưởng lão nói như vậy, bọn họ cũng biết, Quân gia trước mắt không an toàn.
Giờ sửu canh ba.
Cửa sổ nhỏ hẹp chỉ chừa một chút không khí trên mái nhà kia, một nhiên phi đến hơn mười thanh ngân châm! Ngân châm thật dài kia trực tiếp cắm vào trên cửa phong giam, nhị trưởng lão không nói hai lời gỡ xuống toàn bộ ngân châm đi mở khóa ở cửa phòng giam.
Ánh mắt Quân Lam Tuyết lóe lên, cũng không do dự mà vội vàng làm theo.
Người trong ngục thấy bọn họ như vậy, nhất thời đều noi theo, chỉ chốc lát sau, ngân châm được chế tạo đặc thù kia lại thật sự mở được cửa phòng giam!
"Trời, rốt cuộc ra được rồi, chúng ta chạy mau a!"
"Chạy mau! Đi nhanh lên! Nếu không đi hỏa hoạn sẽ lan vào đến đây mất!"
Cửa phòng giam Thiên lao đều bị mở ra, mặc kệ là người đã từng bị giam giữ trong này, hay là người của Quân gia, tất cả mọi người tụ tập lại một nơi, mọi người reo hò, hoan hô chuẩn bị thoát khỏi Thiên lao u ám này.
Nhất môn được mở ra, bên ngoài không có huyền thiết ám vệ canh gác, có lẽ không phải đi cứu hỏa, nhất định là vì lửa quá lớn mà chạy rồi.
Khói đặc cuồn cuộn đã muốn xâm nhập vào bên trong Thiên lao, không thể tưởng tượng được bên ngoài đã bị đốt thành bộ dạng gì.
"Tuyết Nhi." Thân thể Quân Mạc Thiên đột nhiên có chút lung lay truyền đến Quân Lam Tuyết ở phía sau: "Đi chậm một chút." Thanh âm hắn nói ra cực kì thấp, tựa hồ không muốn để người khác nghe được lời hắn nói, thần sắc cực kì nghiên túc.
Đi chậm một chút? Quân Lam Tuyết có chút nghi hoặc, hỏa hoạn đang hướng về phía này, tất cả mọi người đều hận không thể chạy ra ngoài, hắn còn nói đi chậm một chút?
Nhưng, rất nhanh, nàng đã biết vì sao cha lại nói như vậy, nhưng người đi tuốt đằng trước bước qua nhất môn, thời điểm vội vàng muốn mở nhị môn, đột nhiên mưa tên theo bốn phía bắn xuống dưới, hơn mười người đi xa ở phía trước nháy mắt bị bắn thành tổ ong vò vẽ!
Khiếp sợ!
Máu tươi chảy đầy đất, bọn họ ngay cả một tiếng kêu thảm thiết còn không kịp kêu đã mất mạng!
Tất cả mọi người bị chấn động, không còn ai dám tiến lên một bước, những thi thể chết không nhắm mắt trên sàn nhà kia nhắc nhở bọn họ, nơi được gọi là Thiên lao này, tràn ngập nguy hiểm cùng sợ hãi.
Trong đêm đen yên tĩnh đột nhiên truyền đến một vài âm thanh hỗn loạn nhỏ, thanh âm kia lặp lại nhiều lần, cuối cùng càng ngày tới gần Thiên lao.
Cùng thời khắc đó Quân Lam Tuyết mở mắt, lần này đồng thời, mọi người bên trong Thiên lao đều tỉnh lại, vừa mơ hồ vừa kinh ngạc cẩn thận nghe âm thanh truyền từ bên ngoài vào.
Âm thanh hỗn tạp rất loạn, xuyên thấu qua song sắt nhỏ, Quân Lam Tuyết thế nhưng lại thấy được mấy phần ánh lửa toát ra.
"Sao lại thế này? Sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy? Có phải là có người tới cứu chúng ta hay không?" Quân Tử Y kinh hô ra tiếng trong đêm đen ở Thiên lao càng phá lệ vang dội.
Ánh mắt Quân Mạc Thiên hiện lên vài tia sáng, sâu trong đôi mắt sáng lên ánh bạc.
Quân Lam Tuyết chau mày, chăm chú nhìn vào cửa sổ ở mái nhà nơi toát ra ánh lửa, nửa ngày sau mới xác nhận một việc: "Đô Sát viện cháy."
"Cái gì? Cháy? Sao đang tốt lành lại đột nhiên cháy?"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể bị chết cháy hay không a? Hu hu....."
"Người đâu mau tới a, cứu mạng a....... Người đâu mau tới a......!"
Trong lúc nhất thời, trong Thiên lao trở nên náo loạn, nơi này trừ nhóm của nàng ra, còn có rất nhiều người, mỗi người một câu khiến Thiên lao trở nên náo loạn.
Chỉ là, Đô Sát viện đề phòng sâm nghiêm, ngoài ba trong bốn lớp nhất nhất đề phòng, làm sao có thể châm lửa dễ dàng như vậy?
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ Vô Nham động thủ đêm nay.
Nhưng kế hoạch của bọn họ cũng là vào ngày mai!
"Mọi người không được kinh hoảng, bình tĩnh lại!" Lúc này, nhị trưởng lão lên tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người bị tách ra giam giữ, nhưng chỉ cần hô to một tiếng, vẫn có thể nghe được rõ ràng thanh âm của đối phương.
Thiên lao nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, rồi nhị trưởng lão nói tiếp: "Đây là cơ hội tốt cho chúng ta, chỉ cần trụ đến khi lửa lan đến nơi này, mọi người có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, sau đó vĩnh viễn không cần quay lại Quân gia, đi được càng xa càng tốt, vĩnh viễn mai danh ẩn tích!"
"Nhị trưởng lão....."
"Gia chủ.... Nhị trưởng lão, chúng ta, chúng ta nghe ngài......"
Ở tròn này phần lớn là người Quân gia, thậm chí còn có người đã ở trong Quân gia vài chục năm, nghe nhị trưởng lão nói như vậy, bọn họ cũng biết, Quân gia trước mắt không an toàn.
Giờ sửu canh ba.
Cửa sổ nhỏ hẹp chỉ chừa một chút không khí trên mái nhà kia, một nhiên phi đến hơn mười thanh ngân châm! Ngân châm thật dài kia trực tiếp cắm vào trên cửa phong giam, nhị trưởng lão không nói hai lời gỡ xuống toàn bộ ngân châm đi mở khóa ở cửa phòng giam.
Ánh mắt Quân Lam Tuyết lóe lên, cũng không do dự mà vội vàng làm theo.
Người trong ngục thấy bọn họ như vậy, nhất thời đều noi theo, chỉ chốc lát sau, ngân châm được chế tạo đặc thù kia lại thật sự mở được cửa phòng giam!
"Trời, rốt cuộc ra được rồi, chúng ta chạy mau a!"
"Chạy mau! Đi nhanh lên! Nếu không đi hỏa hoạn sẽ lan vào đến đây mất!"
Cửa phòng giam Thiên lao đều bị mở ra, mặc kệ là người đã từng bị giam giữ trong này, hay là người của Quân gia, tất cả mọi người tụ tập lại một nơi, mọi người reo hò, hoan hô chuẩn bị thoát khỏi Thiên lao u ám này.
Nhất môn được mở ra, bên ngoài không có huyền thiết ám vệ canh gác, có lẽ không phải đi cứu hỏa, nhất định là vì lửa quá lớn mà chạy rồi.
Khói đặc cuồn cuộn đã muốn xâm nhập vào bên trong Thiên lao, không thể tưởng tượng được bên ngoài đã bị đốt thành bộ dạng gì.
"Tuyết Nhi." Thân thể Quân Mạc Thiên đột nhiên có chút lung lay truyền đến Quân Lam Tuyết ở phía sau: "Đi chậm một chút." Thanh âm hắn nói ra cực kì thấp, tựa hồ không muốn để người khác nghe được lời hắn nói, thần sắc cực kì nghiên túc.
Đi chậm một chút? Quân Lam Tuyết có chút nghi hoặc, hỏa hoạn đang hướng về phía này, tất cả mọi người đều hận không thể chạy ra ngoài, hắn còn nói đi chậm một chút?
Nhưng, rất nhanh, nàng đã biết vì sao cha lại nói như vậy, nhưng người đi tuốt đằng trước bước qua nhất môn, thời điểm vội vàng muốn mở nhị môn, đột nhiên mưa tên theo bốn phía bắn xuống dưới, hơn mười người đi xa ở phía trước nháy mắt bị bắn thành tổ ong vò vẽ!
Khiếp sợ!
Máu tươi chảy đầy đất, bọn họ ngay cả một tiếng kêu thảm thiết còn không kịp kêu đã mất mạng!
Tất cả mọi người bị chấn động, không còn ai dám tiến lên một bước, những thi thể chết không nhắm mắt trên sàn nhà kia nhắc nhở bọn họ, nơi được gọi là Thiên lao này, tràn ngập nguy hiểm cùng sợ hãi.
Tác giả :
Mặc Hướng Khinh Trần