Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 16: Hàn chứng phát tác
Vân Tiêu điện, Lăng Triệt còn đang nghĩ như vậy. Tại Trọng Hoa cung Long Vân Thấm đã nằm ở trên giường ôm bụng đau quằn quại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng vừa tỉnh lại liền cảm giác chăn nệm phía dưới ướt sũng, sờ xuống dưới vậy mà lại là một mảnh đỏ tươi, lập tức nghĩ đến nguyệt sự. Nàng chạy nhanh hô người đến thu thập, thay xong quần áo lại mệt mỏi nằm trở về. Nhưng cho dù nàng nằm lăn lộn thế nào, lọai đau đớn như kim châm này cũng khó lòng mà quên đi được. Kiếp trước đến ngày này nàng cũng sẽ tùy ý thấy đau bụng, nhưng chưa bao giờ thống khổ như vậy đâu, thật giống như có người cầm dao lần lượt đâm từng nhát vào bụng nàng.
Hơn một canh giờ cơn đau vẫn còn tiếp tục, Long Vân Thấm rốt cục không thể kiên trì thêm được, nàng gọi Đông Mai tiến vào.
Đông Mai trước kia đều đi theo thái y học tập y thuật, nàng xem qua mạch tượng của Long Vân Thấm đột nhiên sợ hãi tới mức trực tiếp quỳ xuống mặt đất, khiến cho Long Vân Thấm nằm trên giường lập tức cảm thấy có sự tình bất ổn.
“Đông Mai, bản cung hỏi ngươi, vừa rồi ngươi phát hiện có vấn đề?”
Ánh mắt Đông Mai không ngừng lóe sáng, lắc lắc đầu không chịu nói, nhưng là sợ hãi nơi đáy mắt lại biểu hiện rõ ràng như vậy. Nàng làm sao nói ra, công chúa, công chúa nàng!
Sắc mặt Long Vân Thấm như vậy trầm xuống, biểu cảm của Đông Mai đủ khoa trương a, làm cho bất an trong lòng nàng không ngừng khuếch đại, nàng chẳng lẽ là….
“Đông Mai, bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng nói ra, nếu ngươi vẫn cố ý im lặng, vậy bản cung cũng nói rõ cho ngươi, bản cung không thể tiếp tục giữ ngươi bên cạnh.” Nàng cũng có điểm mấu chốt, bất luận kẻ nào cũng không thể động đến.
Đông Mai lập tức sợ tới mức run run, lời nói đều như vậy đứt quãng : “Công chúa tha mạng ,công chúa…Hàn chứng…Không phải là…nguyệt sự.”
“Nói rõ ràng.” Thân thể Long Vân Thấm đột nhiên cảm nhận một cỗ đau đớn đánh úp lại , chất lỏng trong người không ngừng chảy ra, quả thật không hợp với lẽ thường, nguyệt sự sao có thể xuất nhiều huyết như vậy. (Đừng ai tưởng tượng đoạn này đi).
“Công chúa điện hạ, đây không phải là nguyệt sự của người, đây là hàn chứng phát tác. Hàn chứng, hàn chứng…”
Giải thích một hồi. Long Vân Thấm rốt cục minh bạch bản thân đang xảy ra chuyện gì. Cơ thể nàng có tính âm hàn, càng là gần tử cung càng âm hàn lợi hại, mỗi một lần gần đến nguyệt sự sẽ càng thống khổ, mấy năm nay nguyệt sự đứt quãng, cứ như vậy nên hàn chứng càng sâu.
Nguyệt sự cũng là lúc chảy máu, mỗi tháng như vậy sẽ làm thân thể nàng hao tổn, không nói đến sắc mặt trắng bệch, thân thể nàng tùy ý sẽ đều sợ lạnh , đến mùa đông sẽ trải qua rất gian nan. Mà chuyện này Xuân Mai luôn ở cạnh nàng đều không có biết qua, đơn giản là Long Vân Thấm lúc trước đều có ý giấu giếm.
“Hàn chứng của bản cung đã bao lâu? Có phương pháp trị liệu không?”
Uống xuống bát dược Đông Mai điều chế, nàng cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, nằm nằm một chút ở trên giường không buồn trở mình. Trong lòng rốt cuộc vì sao Long Vân Thấm gương mặt luôn luôn trắng nõn, căn bản chính là khí huyết không đủ a.
“Công chúa điện hạ, nô tì trước tiên đến thái y viện nghiên cứu một chút loại bệnh tình này, nô tì y thuật vụng về chưa tìm ra cách điều trị tận gốc, nhưng là…” Đông Mai cẩn thận nhìn nữ tử trước mắt thấy vẻ mặt nàng không có gì thay đổi mới dám nói tiếp : “Công chúa hai năm về đây bệnh tình phát tác lợi hại, thiết nghĩ hẳn là xâm nhập vào cơ thể, nếu không có biện pháp trị liệu hợp lí, chỉ sợ, chỉ sợ…”
“Chỉ sợ cái gì?” Nàng đại khái cũng đoán được, chỉ sợ sau này vô pháp sinh dục đi. “Ngươi muốn nói thân thể này rất khó sinh hài tử phải không?”
Phù! Phù!
Đông Mai cắn môi ngã quỳ trên mặt đất, giờ phút này cả người nàng lạnh lẽo, một câu nói nhàn nhạt của công chúa kia nhưng là nàng cảm nhận được toàn bộ đều băng hàn thấu xương. Nàng tự biết bản thân còn ở tại nơi này là vì công chúa cần một điểm y thuật cần nàng , nếu công chúa lại vô tâm điều trị chỉ sợ nàng liền tránh không được cái chết.
“Công chúa tha mạng, nô tì nhất định luyện tập thật tốt, sẽ nghĩ ra cách điều trị dứt điểm.”
Biện pháp? Mấy năm nay nàng đều chịu đựng hàn chứng, sẽ có biện pháp gì đây?
Long Vân Thấm khoát tay đem Đông Mai lui ra ngoài, đầu óc nàng hiện thời có chút loạn, chuyện này quả thật là đả kích rất lớn đối với nàng. Nàng không nhiều để ý đến di chứng vô sinh mà Đông Mai nói, cái nàng để ý đó là hàn chứng này cần ít nhất năm sáu năm để hình thành, có nghĩa là thân thể nàng từ khi lên bảy lên tám đã có vấn đề, mà thể chất âm hàn không ngừng tích lũy làm cho hàng tháng triệu chứng phát tác càng mãnh liệt hơn.
Nàng quả thật muốn gặp tiền chủ Long vân Thấm hỏi cho ra lẽ một phen, nàng ta mấy năm nay đều gạt mọi người, thái y cũng không chịu thỉnh, khẳng định là trong chuyện này có quỷ a. Thiết nghĩ nguyên nhân không nhiều, hàn chứng này là có người xuống tay với nàng đi. Mục đích là làm cho nàng đời này vô pháp có con nối dõi sao?
Công chúa điện hạ Nam Hoàng quốc vô pháp sinh dục đời sau, nữ nhân như vậy như thế nào đảm đương nghiệp lớn, nữ đế? Nàng căn bản là không có cơ hội.
Long Vân Thấm lập tức nghĩ đến phi tần trong hậu cung, nàng chân chính hoài nghi những người đó, người có thể trăm phương ngàn kế đối phó nàng như vậy đơn giản là vì cái vị trí kia, mà khả năng lớn nhất chính là tứ phi. Cả người nàng phát lạnh, nhớ tới cuộc đối thoại nàng vô tình nghe được ở Tiêu Lan điện ngày trước, người kia đối với Hoàng Hậu hận thấu xương, có phải là nàng ra tay hay không.
Long Vân Thấm mệt mỏi xoa xoa mi tâm, trong lòng nàng giờ này càng kiên định với vị trí Thái tử Nam Hoàng quốc, bọn họ có thể hãm hại nàng, nàng càng cố tình không muốn làm theo ý họ, Long Vân Thấm nàng tuyệt đối không có khả năng nhường bước.
“Tê__” Lại một cơn đau nhức đánh úp lại, Long Vân Thấm ôm bụng cuộn mình ở trên giường, đau đớn như vậy chỉ sợ còn muốn trải qua vô số lần nữa, nàng đem khăn tay chuẩn bị cầm lấy, vạn nhất bản thân không nhịn được có thể cắn nó a.
Ba ngày sau, đau đớn dần dần lui xuống, nguyệt sự cũng khôi phục bình thường. Cả người Long Vân Thấm giống như mới trải qua một hồi đại chiến,đều cảm giác gầy đi một vòng, gương mặt vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt, nhưng là đôi mắt nàng sáng ngời tràn đầy vẻ kiên định.
Cả người nàng lười biếng dựa trên nhuyễn tháp tắm nắng mặt trời, nắng nóng tháng sáu nàng liền cảm thấy như không đủ, cảm giác mình hấp thụ bao nhiêu ấm áp cũng không đủ đi!
Sắc mặt bốn cung nữ phía sau vô cùng buồn bã, mỗi một lần công chúa gặp nguyệt sự cùng với trải qua bệnh vô cùng nặng giống nhau, sợ lạnh không nói, huyết sắc một lần lại một lần thêm thiếu a.
“Ta đi chế một ít thuốc bổ máu cấp công chúa, các ngươi ở nơi này hầu hạ” Xuân lan để một câu rồi nhanh chóng rời đi, bệnh tình của công chúa chỉ có bốn người thân cận các nàng biết, công chúa lại cố tình không chịu thỉnh thái y, chỉ làm cho Đông Mai điều trị .
Long Vân Thấm vừa mới ngủ dậy mở ra ánh mắt, dưới ánh mặt trời ấm áp lộ ra khuôn mặt tươi cười duy nhất mấy ngày nay, tháng này thống khổ xem như đã đi qua, bất quá nàng hiểu được mỗi một lần bệnh tình phát tác thân thể nàng sẽ yếu đi một phần. Không qua ba năm, chỉ sợ sẽ thành bệnh bất trị.
Cho nên, thời gian của nàng không còn nhiều.
“Gần đây trong cung phát sinh chuyện gì?” Long Vân Thấm quay đầu tùy ý hỏi, nàng ở Trọng Hoa cung đã năm sáu ngày nay cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào a.
Hạ Vũ liền nhanh nhẹn nói trước tiên : “Trong cung nhưng là không có cái gì đại sự, Hoàng thượng gần đây đều là long tâm đại duyệt, luôn để ý người chuẩn bị tiếp đãi Trấn Bắc tướng quân hồi kinh. Nghe nói người phụ trách việc này là Nhị hoàng tử cho nên trong cung gần đây thường hay thấy bóng dáng của Nhị hoàng tử a.”
Long Vân Thám gật gật đầu, Long Hách Tường a, nhi tử Lệ Phi, năm nay hai mươi hai tuổi,nghe nói cùng một lứa tuổi với Văn Nhân Mặc , còn có quan hệ hai người tương đối tốt.Long Hạo Thiên giao cho hắn làm chuyện này chỉ sợ cũng muốn rèn luyện hắn mà thôi.
“Còn có sự tình khác sao?” nàng nhưng là cũng tương đối quan tâm Lăng Triệt bên kia nha. Vài ngày nay tin tức của hắn một chút cũng không có, chẳng lẽ sau khi nghe tin nhắn kia của nàng ?
Hạ Vũ quanh có một tiếng, nhỏ giọng nói : “Nhiếp Chính vương đại nhân có tới Trọng Hoa cung một lần.
Máu chảy lên đại não Long Vân Thấm chậm một nhịp, Lăng Triệt đã tới Trọng Hoa cung. Khi nào đi? Tại sao nàng không biết.
Hơn một canh giờ cơn đau vẫn còn tiếp tục, Long Vân Thấm rốt cục không thể kiên trì thêm được, nàng gọi Đông Mai tiến vào.
Đông Mai trước kia đều đi theo thái y học tập y thuật, nàng xem qua mạch tượng của Long Vân Thấm đột nhiên sợ hãi tới mức trực tiếp quỳ xuống mặt đất, khiến cho Long Vân Thấm nằm trên giường lập tức cảm thấy có sự tình bất ổn.
“Đông Mai, bản cung hỏi ngươi, vừa rồi ngươi phát hiện có vấn đề?”
Ánh mắt Đông Mai không ngừng lóe sáng, lắc lắc đầu không chịu nói, nhưng là sợ hãi nơi đáy mắt lại biểu hiện rõ ràng như vậy. Nàng làm sao nói ra, công chúa, công chúa nàng!
Sắc mặt Long Vân Thấm như vậy trầm xuống, biểu cảm của Đông Mai đủ khoa trương a, làm cho bất an trong lòng nàng không ngừng khuếch đại, nàng chẳng lẽ là….
“Đông Mai, bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng nói ra, nếu ngươi vẫn cố ý im lặng, vậy bản cung cũng nói rõ cho ngươi, bản cung không thể tiếp tục giữ ngươi bên cạnh.” Nàng cũng có điểm mấu chốt, bất luận kẻ nào cũng không thể động đến.
Đông Mai lập tức sợ tới mức run run, lời nói đều như vậy đứt quãng : “Công chúa tha mạng ,công chúa…Hàn chứng…Không phải là…nguyệt sự.”
“Nói rõ ràng.” Thân thể Long Vân Thấm đột nhiên cảm nhận một cỗ đau đớn đánh úp lại , chất lỏng trong người không ngừng chảy ra, quả thật không hợp với lẽ thường, nguyệt sự sao có thể xuất nhiều huyết như vậy. (Đừng ai tưởng tượng đoạn này đi).
“Công chúa điện hạ, đây không phải là nguyệt sự của người, đây là hàn chứng phát tác. Hàn chứng, hàn chứng…”
Giải thích một hồi. Long Vân Thấm rốt cục minh bạch bản thân đang xảy ra chuyện gì. Cơ thể nàng có tính âm hàn, càng là gần tử cung càng âm hàn lợi hại, mỗi một lần gần đến nguyệt sự sẽ càng thống khổ, mấy năm nay nguyệt sự đứt quãng, cứ như vậy nên hàn chứng càng sâu.
Nguyệt sự cũng là lúc chảy máu, mỗi tháng như vậy sẽ làm thân thể nàng hao tổn, không nói đến sắc mặt trắng bệch, thân thể nàng tùy ý sẽ đều sợ lạnh , đến mùa đông sẽ trải qua rất gian nan. Mà chuyện này Xuân Mai luôn ở cạnh nàng đều không có biết qua, đơn giản là Long Vân Thấm lúc trước đều có ý giấu giếm.
“Hàn chứng của bản cung đã bao lâu? Có phương pháp trị liệu không?”
Uống xuống bát dược Đông Mai điều chế, nàng cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, nằm nằm một chút ở trên giường không buồn trở mình. Trong lòng rốt cuộc vì sao Long Vân Thấm gương mặt luôn luôn trắng nõn, căn bản chính là khí huyết không đủ a.
“Công chúa điện hạ, nô tì trước tiên đến thái y viện nghiên cứu một chút loại bệnh tình này, nô tì y thuật vụng về chưa tìm ra cách điều trị tận gốc, nhưng là…” Đông Mai cẩn thận nhìn nữ tử trước mắt thấy vẻ mặt nàng không có gì thay đổi mới dám nói tiếp : “Công chúa hai năm về đây bệnh tình phát tác lợi hại, thiết nghĩ hẳn là xâm nhập vào cơ thể, nếu không có biện pháp trị liệu hợp lí, chỉ sợ, chỉ sợ…”
“Chỉ sợ cái gì?” Nàng đại khái cũng đoán được, chỉ sợ sau này vô pháp sinh dục đi. “Ngươi muốn nói thân thể này rất khó sinh hài tử phải không?”
Phù! Phù!
Đông Mai cắn môi ngã quỳ trên mặt đất, giờ phút này cả người nàng lạnh lẽo, một câu nói nhàn nhạt của công chúa kia nhưng là nàng cảm nhận được toàn bộ đều băng hàn thấu xương. Nàng tự biết bản thân còn ở tại nơi này là vì công chúa cần một điểm y thuật cần nàng , nếu công chúa lại vô tâm điều trị chỉ sợ nàng liền tránh không được cái chết.
“Công chúa tha mạng, nô tì nhất định luyện tập thật tốt, sẽ nghĩ ra cách điều trị dứt điểm.”
Biện pháp? Mấy năm nay nàng đều chịu đựng hàn chứng, sẽ có biện pháp gì đây?
Long Vân Thấm khoát tay đem Đông Mai lui ra ngoài, đầu óc nàng hiện thời có chút loạn, chuyện này quả thật là đả kích rất lớn đối với nàng. Nàng không nhiều để ý đến di chứng vô sinh mà Đông Mai nói, cái nàng để ý đó là hàn chứng này cần ít nhất năm sáu năm để hình thành, có nghĩa là thân thể nàng từ khi lên bảy lên tám đã có vấn đề, mà thể chất âm hàn không ngừng tích lũy làm cho hàng tháng triệu chứng phát tác càng mãnh liệt hơn.
Nàng quả thật muốn gặp tiền chủ Long vân Thấm hỏi cho ra lẽ một phen, nàng ta mấy năm nay đều gạt mọi người, thái y cũng không chịu thỉnh, khẳng định là trong chuyện này có quỷ a. Thiết nghĩ nguyên nhân không nhiều, hàn chứng này là có người xuống tay với nàng đi. Mục đích là làm cho nàng đời này vô pháp có con nối dõi sao?
Công chúa điện hạ Nam Hoàng quốc vô pháp sinh dục đời sau, nữ nhân như vậy như thế nào đảm đương nghiệp lớn, nữ đế? Nàng căn bản là không có cơ hội.
Long Vân Thấm lập tức nghĩ đến phi tần trong hậu cung, nàng chân chính hoài nghi những người đó, người có thể trăm phương ngàn kế đối phó nàng như vậy đơn giản là vì cái vị trí kia, mà khả năng lớn nhất chính là tứ phi. Cả người nàng phát lạnh, nhớ tới cuộc đối thoại nàng vô tình nghe được ở Tiêu Lan điện ngày trước, người kia đối với Hoàng Hậu hận thấu xương, có phải là nàng ra tay hay không.
Long Vân Thấm mệt mỏi xoa xoa mi tâm, trong lòng nàng giờ này càng kiên định với vị trí Thái tử Nam Hoàng quốc, bọn họ có thể hãm hại nàng, nàng càng cố tình không muốn làm theo ý họ, Long Vân Thấm nàng tuyệt đối không có khả năng nhường bước.
“Tê__” Lại một cơn đau nhức đánh úp lại, Long Vân Thấm ôm bụng cuộn mình ở trên giường, đau đớn như vậy chỉ sợ còn muốn trải qua vô số lần nữa, nàng đem khăn tay chuẩn bị cầm lấy, vạn nhất bản thân không nhịn được có thể cắn nó a.
Ba ngày sau, đau đớn dần dần lui xuống, nguyệt sự cũng khôi phục bình thường. Cả người Long Vân Thấm giống như mới trải qua một hồi đại chiến,đều cảm giác gầy đi một vòng, gương mặt vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt, nhưng là đôi mắt nàng sáng ngời tràn đầy vẻ kiên định.
Cả người nàng lười biếng dựa trên nhuyễn tháp tắm nắng mặt trời, nắng nóng tháng sáu nàng liền cảm thấy như không đủ, cảm giác mình hấp thụ bao nhiêu ấm áp cũng không đủ đi!
Sắc mặt bốn cung nữ phía sau vô cùng buồn bã, mỗi một lần công chúa gặp nguyệt sự cùng với trải qua bệnh vô cùng nặng giống nhau, sợ lạnh không nói, huyết sắc một lần lại một lần thêm thiếu a.
“Ta đi chế một ít thuốc bổ máu cấp công chúa, các ngươi ở nơi này hầu hạ” Xuân lan để một câu rồi nhanh chóng rời đi, bệnh tình của công chúa chỉ có bốn người thân cận các nàng biết, công chúa lại cố tình không chịu thỉnh thái y, chỉ làm cho Đông Mai điều trị .
Long Vân Thấm vừa mới ngủ dậy mở ra ánh mắt, dưới ánh mặt trời ấm áp lộ ra khuôn mặt tươi cười duy nhất mấy ngày nay, tháng này thống khổ xem như đã đi qua, bất quá nàng hiểu được mỗi một lần bệnh tình phát tác thân thể nàng sẽ yếu đi một phần. Không qua ba năm, chỉ sợ sẽ thành bệnh bất trị.
Cho nên, thời gian của nàng không còn nhiều.
“Gần đây trong cung phát sinh chuyện gì?” Long Vân Thấm quay đầu tùy ý hỏi, nàng ở Trọng Hoa cung đã năm sáu ngày nay cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào a.
Hạ Vũ liền nhanh nhẹn nói trước tiên : “Trong cung nhưng là không có cái gì đại sự, Hoàng thượng gần đây đều là long tâm đại duyệt, luôn để ý người chuẩn bị tiếp đãi Trấn Bắc tướng quân hồi kinh. Nghe nói người phụ trách việc này là Nhị hoàng tử cho nên trong cung gần đây thường hay thấy bóng dáng của Nhị hoàng tử a.”
Long Vân Thám gật gật đầu, Long Hách Tường a, nhi tử Lệ Phi, năm nay hai mươi hai tuổi,nghe nói cùng một lứa tuổi với Văn Nhân Mặc , còn có quan hệ hai người tương đối tốt.Long Hạo Thiên giao cho hắn làm chuyện này chỉ sợ cũng muốn rèn luyện hắn mà thôi.
“Còn có sự tình khác sao?” nàng nhưng là cũng tương đối quan tâm Lăng Triệt bên kia nha. Vài ngày nay tin tức của hắn một chút cũng không có, chẳng lẽ sau khi nghe tin nhắn kia của nàng ?
Hạ Vũ quanh có một tiếng, nhỏ giọng nói : “Nhiếp Chính vương đại nhân có tới Trọng Hoa cung một lần.
Máu chảy lên đại não Long Vân Thấm chậm một nhịp, Lăng Triệt đã tới Trọng Hoa cung. Khi nào đi? Tại sao nàng không biết.
Tác giả :
Nhược Thanh Ngôn