Sủng Hôn
Chương 31
Cô gái có dáng người gầy gò, mái tóc hơi ướt, trên người mặc áo sơ mi nam màu trắng rộng rãi, đôi mắt to sáng ngời, lông mi ướt át, khẽ run rẩy.
Tự làm bậy không thể sống.
Sau một hồi im lặng, Tư Dĩ Hằng đưa tay lên kéo kéo cổ áo quân trang: “Em đang mặc cái gì vậy?”
“Quần áo.” Du Hạ để đầu gối dưới lớp áo sơ mi. Hừ, Tư Dĩ Hàn dám đuổi cô trở về. Vẻ mặt Du Hạ vô tội: “Đẹp không?”
“Quần áo của em?”
“Của anh chính là của em.” Du Hạ nói đạo lý. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, mái tóc xoăn buông xuống, giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng hỏi: “Không phải sao?”
Tư Dĩ Hàn tưởng tượng ra khung cảnh dưới lớp áo sơ mi, anh nhấn khóa thắt lưng rồi đứng thẳng dậy.
Bây giờ rời khỏi đoàn phim sẽ để lại hậu quả gì? Tổn thất của một đêm không lớn, đi thì đi thôi.
“Anh Tư Dĩ Hàn.” Du Hạ đưa tay lên cầm lấy điện thoại di động, đứng dậy để đặt điện thoại di động trên bàn. Điện thoại rung lắc dữ dội, camera của điện thoại nhanh chóng lướt qua cảnh xuân giữa hai đôi chân dài trắng nõn của cô dưới lớp áo sơ mi trắng.
Hình ảnh này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tư Dĩ Hàn có chút khàn, anh ly nước giữ nhiệt lên uống một ngụm nước, hầu kết chuyển động: “Du Hạ.”
“Tư Dĩ Hàn.” Du Hạ ngồi trên giường, ôm đầu gối và nhìn vào camera, cô gọi tên anh xong thì dừng lại, nhìn thẳng vào Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn cũng im lặng. Một lúc sau, Du Hạ nói: “Em cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thật. Em sợ mở mắt ra, anh sẽ nói cho em biết, anh chỉ là lừa em mà thôi.”
“Em đã từng mơ giấc mơ này rất nhiều lần.”
“ID đó là của em. Em đã theo đuổi anh mười năm. Em đã bí mật theo dõi anh từ khi anh xuất đạo. Em chưa từng thích minh tinh khác. Em chỉ thích anh. Anh là anh trai của em, là người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất, còn là người mà em yêu nhất. Tư Dĩ Hàn, anh không cần phải hỏi em. Anh hỏi em, vậy tất cả mọi thứ đều là về anh.”
Tư Dĩ Hàn luôn dùng tư cách người giám hộ để ở chung với Du Hạ. Du Hạ cũng sẽ không vui, nhưng không vui thì chỉ là không vui mà thôi, sẽ không quá tự mình đa tình, Tư Dĩ Hàn khiến cô không vui, cô liền khiến cho Tư Dĩ Hàn cảm thấy khó chịu.
Từ sau lời tỏ tình của Tư Dĩ Hàn, Du Hạ đã thực sự không có chút kiêng kị gì. Dù sao thì người đàn ông này cũng là của cô, Du Hạ chọn thời điểm tốt để tắt cuộc gọi video, đứng dậy đi về phía thư phòng, từ trên tủ sách khổng lồ, lấy xuống tất cả các phiên bản, đặt chúng ra bàn, chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.
Hành động của Du Hạ làm cho người khác giận sôi máu.
đã được tái bản ở Trung Quốc hai lần, xuất bản ở bốn quốc gia, bìa sách của bảy cuốn sách đều rất hoành tráng.
Du Hạ đăng Weibo xong, liền đăng lên vòng bạn bè thêm một lần nữa. Ngón tay lướt lướt xuống thì thấy bài đăng của Thương Duệ trong vòng bạn bè. Nội dung là ở một quán bar, mới hơn 7 giờ mà đi bar rồi? Du Hạ vốn dĩ muốn lướt qua nhưng vì tò mò nên mở ra xem.
Trong đó có bảy tám người đàn ông cùng rất nhiều minh tinh nữ, máy ảnh nhấp nháy, ánh mắt Du Hạ dừng lại, lướt lên nhìn lại một lần nữa. Nhìn đến lần thứ ba, Du Hạ gửi WeChat cho Thương Duệ: “Cậu đang đi cùng ai??”
“Ha hả.”
“Ha hả bố cậu.” Du Hạ nhắn tin trả lời lại, ấn vào màn hình điện thoại, gõ rất nhanh: “Cậu dám ha hả với tôi một lần nữa xem.”
Du Hạ và Thương Duệ quen biết nhau 20 năm, Du Hạ luôn xem cậu ta như em trai. Chuyện thích Tư Dĩ Hàn, Du Hạ không hề giấu Thương Duệ. Thật ra rất nhiều năm nay, Du Hạ chưa từng nghĩ Thương Duệ sẽ có tình cảm gì khác với cô. Thẳng cho đến năm nay, Thương Duệ liên tiếp cọ nhiệt cô, xào rang scandal tình ái.
Thương Duệ gọi điện thoại đến. Phía bên kia tiếng nhạc rất ồn ào.
“Cậu tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.” Du Hạ ngồi trên ghế máy tính trong thư phòng, bật máy tính lên.
Trong chốc lát phía bên kia liền yên tĩnh lại, Thương Duệ nói: “Chuyện gì?”
“Cậu biết Tưởng Vinh?”
“Bạn của bạn, sao vậy?”
“Hắn ta về nước từ lúc nào vậy?”
“Hơn một năm rồi, quan hệ giữa tớ với hắn cũng bình thường thôi. Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Người ngồi bên cạnh Tưởng Vinh là ai?”
“Tần Vũ, bạn học đại học của tớ.”
“Lăn lộn trong vòng giải trí?”
“Ngủ trong giới giải trí.” Thương Duệ khịt mũi nói: “Không mệt nhọc. Tiểu thiếu gia có tiền, lấy tiền ra muốn chơi với mấy nữ minh tinh nhỏ chưa nổi tiếng.”
“Quan hệ giữa Tần Vũ và Tưởng Vinh như thế nào?”
“Tốt lắm, tớ biết Tưởng Vinh thông qua Tần Vũ. Cậu hỏi cái này để làm gì vậy? Muốn đá Tư Dĩ Hàn, ra ngoài tìm người khác sao? Tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người đẹp trai, sạch sẽ hơn -“
“Cậu muốn giới thiệu cậu cho tớ sao?”
Thương Duệ im lặng, châm một điếu thuốc, sờ lên hoa tai kim cương trên tai, bông tai này cùng 1 cặp với Du Hạ, một lúc sau mới nói: “Tớ không sạch sẽ, không xứng với cậu.”
“Cậu biết mà vẫn còn lăn lộn ở đó? Nếu lại tiếp tục như vậy, sau này cậu gặp được ngươi tốt nhất, muốn theo đuổi sẽ không có lợi thế. Cậu sẽ hối hận.”
“Tưởng Vinh này có danh tiếng rất xấu trong hội du học sinh. Cái gì cũng có thể chơi. Cậu hãy cách xa hắn ta một chút.”
Tưởng Vinh là con trai duy nhất của chủ tịch KOG, quyền cao chức trọng. Tiền thân của KOG là tập đoàn Du Phong. Cựu chủ tịch của tập đoàn Du Phong trước đây là Du Trọng Hải bị dính líu đến án kinh tế, bị bắt và tự sát trong tù. Cổ phiếu của Du Phong rơi vào cảnh khó khăn. Sau đó phân tách ra, bất động sản có giá trị nhất của tập đoàn Du Phong trở thành KOG. Từ đó đến nay Du Phong biến mất, chỉ còn KOG.
Tần Vũ là ai? Tần Vũ chính là em họ của Tư Dĩ Hàn, là cháu ngoại trai của bố Tư Dĩ Hàn. Trước khi Tư Dĩ Hàn được nhận quay về, hắn chính là nam độc đinh duy nhất của đời sau của Tư gia, có Tư gia làm hậu trường.
Hai người này đang chơi cùng nhau không?
“Sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Chúng ta vốn là bạn bè, cậu là người đem mối quan hệ này trở nên phức tạp.” Du Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đều sẽ tìm được người yêu của bản thân mình.Tình cảm giữa chúng ta vẫn luôn là tình bạn, tớ luôn cho là như vậy, xem cậu nghĩ như thế nào. Nếu tự đáy lòng cậu nghĩ phần tình cảm này không thuần túy như vậy, cậu tính rời đi, tớ có thể hiểu cũng ủng hộ.”
“Cuối cùng, tớ muốn nhắc cậu một câu. Cho dù cậu lựa chọn con đường nào, hãy đi con đường chính đạo. Nhân gian và địa ngục, chỉ cách nhau một bước đi. Cậu chỉ cần bước 1 bước đó, có ngoảnh đầu lại cũng không còn kịp nữa rồi.”
Du Hạ tắt điện thoại, đứng dậy đi vào thư phòng mở máy tính ra, mở file “Giữa hè” ra, xây dựng lại nhân vật. Sau khi tỏ tình với Tư Dĩ Hàn, mạch suy nghĩ của cô liền trôi chảy. Năm giờ sáng, Du Hạ viết một bản tóm tắt hoàn chỉnh. “Giữa hè” mới này là một câu chuyện viết về sự đoàn tụ.
Bầu trời đã dần dần ửng sáng, Du Hạ đứng bên cửa sổ kính sát đất kính nhìn đường chân trời. Cô đứng một lúc lâu cho đến khi ánh sáng đầu tiên chiếu lên mặt đất, Du Hạ ngồi lại trước máy tính, gửi bản tóm tắt câu chuyện cho Tô Minh.
Cô cảm thấy cô có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, lại bị đánh thức với một nụ hôn. Phản ứng đầu tiên của Du Hạ là sợ hãi, người nào? Ý thức của cô vẫn còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng. Cô đưa một chân lên đá người đó. Mắt cá chân bị người giữ lại, sau đó một hơi thở quen thuộc ập đến, hơi lạnh cả người.
Ý thức của Du Hạ mờ mịt, một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, đèn trong phòng sáng choang, gương mặt tuấn tú của Tư Dĩ Hàn phóng đại trước mặt cô. Anh mặc áo len đen, nước da trắng nõn, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Tư Dĩ Hàn?”
“Em cho là ai?”
“Em tưởng là người xấu.” Du Hạ lập tức đưa tay lên che miệng lại. Cô ngủ bao lâu rồi? Trên người không có mùi gì. Cô nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường. Cằm đã bị Tư Dĩ Hàn ấn trở về.
“Xem cái gì?”
“Mấy giờ?” Giọng nói của Du Hạ phát ra từ trong lòng bàn tay: “Em muốn xem em đã ngủ được bao lâu rồi.”
“Mấy giờ em đi ngủ?”
“Bảy giờ sáng.”
Tư Dĩ Hàn: “…”
“Hiện tại là ba giờ, rời giường.” Tư Dĩ Hàn lui ra, nghiêm nghị quay người bước ra ngoài: “Đừng tắm ngay, chỉ cần rửa mặt thôi, anh đi nấu cơm cho em. Sau này không được thức suốt đêm như vậy nữa.”
Đau lòng muốn chết.
Du Hạ rời giường thay áo ngủ, rửa mặt. Nhìn mình trong gương thấy đôi mắt sưng húp, có phải lúc nãy Tư Dĩ Hàn định hôn cô không? Bộ dạng này mà Tư Dĩ Hàn cũng có thể hôn được sao?
Du Hạ rửa mặt xong, thoa kem dưỡng da, mắt vẫn còn sưng. Ngày mai còn phải ghi hình chương trình, gương mặt này coi như bị hủy rồi, coi như sự xấu xí bị người mắng đã được xác thực rồi.
Mùi thơm của thức ăn dưới lầu bay lên, cơn đói của Dư Hạ trong tích tắc dâng lên. Cô đói muốn hạ đường huyết rồi, sắp ngất vì đói mất. Bất chấp trang điểm, cô xỏ dép nhanh chóng đi xuống lầu.
Tư Dĩ Hàn mặc một chiếc áo len màu đen, quần jean sáng màu, dáng người cao gầy đứng trong phòng bếp. Khói bốc lên ủ lấy các khớp ngón tay của anh.
“Đói.” Du Hạ đi tới, chắp tay sau đít đi đến bên cạnh Tư Dĩ Hàn: “An đang nấu cái gì vậy?
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn chiếc váy dây của Du Hạ, nhíu mày: “Mặc cái gì vậy?”
Váy đen, hai dây mảnh, dây áo lót thấp thoáng ở trong.
“Quần áo.”
“Lại bị lạnh cảm mạo.” Tư Dĩ Hàn theo thói quen tránh né nhìn mặt Du Hạ, sau đó ánh mắt bọn họ đồng thời dừng lại. Thói quen này quá hại người.
Du Hạ trừng to mắt: “Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn đặt cái bát xuống, xoay người cầm lấy bàn tay thon dài của Du Hạ. Cúi đầu hôn lên. Một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt, không hề kiềm chế. Sau nụ hôn, ngón tay Tư Dĩ Hàn rất nhẹ ấn vào cằm Du Hạ, để cho cô ngẩng đầu lên, giọng nói của anh khàn khàn tối tăm: “Anh là bạn trai của em, Tư Dĩ Hàn.”
Tim Du Hạ đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, bị hôn sắp ngất đến nơi: “Hả?”
“Ăn thôi.”
Du Hạ bị Tư Dĩ Hàn ép ngồi xuống bàn. Mì ăn rất thanh đạm. Cô đói muốn chết nên ăn rất nhanh. Tư Dĩ Hàn hâm nóng một ly sữa đưa đến trước mặt Du Hạ, anh khoanh tay dựa vào ghế, cúi đầu cẩn thận nhìn Du Hạ.
“Sao anh lại về? Quay xong rồi?”
“Ừ.” Tư Dĩ Hàn chịu đựng một ngày một đêm, quay xong tất cả các cảnh, rồi vội vàng trở về.
“Ăn gì chưa?”
Tư Dĩ Hàn lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại: “Cả đêm làm gì?”
“Viết bản thảo.” Du Hạ uống một ngụm sữa nóng, trong sữa có thêm chút mật ong, ngọt ngào.
“Giữa hè?”
Du Hạ gật đầu: “Anh có muốn uống sữa không?”
Đối diện không có tiếng động. Du Hạ lại ngẩng đầu lên. Hình như Tư Dĩ Hàn đang ngủ. Anh ngồi thẳng khoang hai tay lại, ánh mắt cụp xuống, dưới mắt hiển nhiên có quầng thâm. Mệt mỏi đến mức đang nói chuyện với Du Hạ mà cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Quay một ngày một đêm tương đương với hai ngày một đêm không nghỉ.
Ở trên xe ngủ được một chút, về đến nhà liền nấu mì cho Du Hạ.
Du Hạ yên lặng nhìn anh một lúc, rũ mắt xuống nhanh chóng ăn xong mì, uống xong sữa, đứng dậy đến bên cạnh Tư Dĩ Hàn: “Đi lên lầu ngủ.”
Tư Dĩ Hàn mở mắt ra, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ mệt mỏi: “Không sao, cũng không phải buồn ngủ lắm.”
Anh thôi đi.
Du Hạ ôm lấy cánh tay Tư Dĩ Hàn: “Em muốn ngủ, anh đi với em.”
Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Du Hạ, giảo hoạt nói: “Hình như anh nhớ tới, em nói muốn anh trai đánh đàn trên người em.”
Giọng anh ham chứa chút mệt mỏi, chậm rãi mà trầm thấp.
Trái tim Du Hạ lại đập nhanh hơn, buông tay Tư Dĩ Hàn ra, giả ngu: “Anh nói cái gì? Có phải anh nghe nhầm không?”
“Đánh đàn trầm luân phải không?” Chân dài của Tư Dĩ Hàn giẫm lên bậc thang, vươn tay: “Đi thôi, anh trai dẫn em đi trầm luân.”
Tự làm bậy không thể sống.
Sau một hồi im lặng, Tư Dĩ Hằng đưa tay lên kéo kéo cổ áo quân trang: “Em đang mặc cái gì vậy?”
“Quần áo.” Du Hạ để đầu gối dưới lớp áo sơ mi. Hừ, Tư Dĩ Hàn dám đuổi cô trở về. Vẻ mặt Du Hạ vô tội: “Đẹp không?”
“Quần áo của em?”
“Của anh chính là của em.” Du Hạ nói đạo lý. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, mái tóc xoăn buông xuống, giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng hỏi: “Không phải sao?”
Tư Dĩ Hàn tưởng tượng ra khung cảnh dưới lớp áo sơ mi, anh nhấn khóa thắt lưng rồi đứng thẳng dậy.
Bây giờ rời khỏi đoàn phim sẽ để lại hậu quả gì? Tổn thất của một đêm không lớn, đi thì đi thôi.
“Anh Tư Dĩ Hàn.” Du Hạ đưa tay lên cầm lấy điện thoại di động, đứng dậy để đặt điện thoại di động trên bàn. Điện thoại rung lắc dữ dội, camera của điện thoại nhanh chóng lướt qua cảnh xuân giữa hai đôi chân dài trắng nõn của cô dưới lớp áo sơ mi trắng.
Hình ảnh này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Tư Dĩ Hàn có chút khàn, anh ly nước giữ nhiệt lên uống một ngụm nước, hầu kết chuyển động: “Du Hạ.”
“Tư Dĩ Hàn.” Du Hạ ngồi trên giường, ôm đầu gối và nhìn vào camera, cô gọi tên anh xong thì dừng lại, nhìn thẳng vào Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn cũng im lặng. Một lúc sau, Du Hạ nói: “Em cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không chân thật. Em sợ mở mắt ra, anh sẽ nói cho em biết, anh chỉ là lừa em mà thôi.”
“Em đã từng mơ giấc mơ này rất nhiều lần.”
“ID đó là của em. Em đã theo đuổi anh mười năm. Em đã bí mật theo dõi anh từ khi anh xuất đạo. Em chưa từng thích minh tinh khác. Em chỉ thích anh. Anh là anh trai của em, là người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất, còn là người mà em yêu nhất. Tư Dĩ Hàn, anh không cần phải hỏi em. Anh hỏi em, vậy tất cả mọi thứ đều là về anh.”
Tư Dĩ Hàn luôn dùng tư cách người giám hộ để ở chung với Du Hạ. Du Hạ cũng sẽ không vui, nhưng không vui thì chỉ là không vui mà thôi, sẽ không quá tự mình đa tình, Tư Dĩ Hàn khiến cô không vui, cô liền khiến cho Tư Dĩ Hàn cảm thấy khó chịu.
Từ sau lời tỏ tình của Tư Dĩ Hàn, Du Hạ đã thực sự không có chút kiêng kị gì. Dù sao thì người đàn ông này cũng là của cô, Du Hạ chọn thời điểm tốt để tắt cuộc gọi video, đứng dậy đi về phía thư phòng, từ trên tủ sách khổng lồ, lấy xuống tất cả các phiên bản
Hành động của Du Hạ làm cho người khác giận sôi máu.
Du Hạ đăng Weibo xong, liền đăng lên vòng bạn bè thêm một lần nữa. Ngón tay lướt lướt xuống thì thấy bài đăng của Thương Duệ trong vòng bạn bè. Nội dung là ở một quán bar, mới hơn 7 giờ mà đi bar rồi? Du Hạ vốn dĩ muốn lướt qua nhưng vì tò mò nên mở ra xem.
Trong đó có bảy tám người đàn ông cùng rất nhiều minh tinh nữ, máy ảnh nhấp nháy, ánh mắt Du Hạ dừng lại, lướt lên nhìn lại một lần nữa. Nhìn đến lần thứ ba, Du Hạ gửi WeChat cho Thương Duệ: “Cậu đang đi cùng ai??”
“Ha hả.”
“Ha hả bố cậu.” Du Hạ nhắn tin trả lời lại, ấn vào màn hình điện thoại, gõ rất nhanh: “Cậu dám ha hả với tôi một lần nữa xem.”
Du Hạ và Thương Duệ quen biết nhau 20 năm, Du Hạ luôn xem cậu ta như em trai. Chuyện thích Tư Dĩ Hàn, Du Hạ không hề giấu Thương Duệ. Thật ra rất nhiều năm nay, Du Hạ chưa từng nghĩ Thương Duệ sẽ có tình cảm gì khác với cô. Thẳng cho đến năm nay, Thương Duệ liên tiếp cọ nhiệt cô, xào rang scandal tình ái.
Thương Duệ gọi điện thoại đến. Phía bên kia tiếng nhạc rất ồn ào.
“Cậu tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.” Du Hạ ngồi trên ghế máy tính trong thư phòng, bật máy tính lên.
Trong chốc lát phía bên kia liền yên tĩnh lại, Thương Duệ nói: “Chuyện gì?”
“Cậu biết Tưởng Vinh?”
“Bạn của bạn, sao vậy?”
“Hắn ta về nước từ lúc nào vậy?”
“Hơn một năm rồi, quan hệ giữa tớ với hắn cũng bình thường thôi. Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Người ngồi bên cạnh Tưởng Vinh là ai?”
“Tần Vũ, bạn học đại học của tớ.”
“Lăn lộn trong vòng giải trí?”
“Ngủ trong giới giải trí.” Thương Duệ khịt mũi nói: “Không mệt nhọc. Tiểu thiếu gia có tiền, lấy tiền ra muốn chơi với mấy nữ minh tinh nhỏ chưa nổi tiếng.”
“Quan hệ giữa Tần Vũ và Tưởng Vinh như thế nào?”
“Tốt lắm, tớ biết Tưởng Vinh thông qua Tần Vũ. Cậu hỏi cái này để làm gì vậy? Muốn đá Tư Dĩ Hàn, ra ngoài tìm người khác sao? Tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người đẹp trai, sạch sẽ hơn -“
“Cậu muốn giới thiệu cậu cho tớ sao?”
Thương Duệ im lặng, châm một điếu thuốc, sờ lên hoa tai kim cương trên tai, bông tai này cùng 1 cặp với Du Hạ, một lúc sau mới nói: “Tớ không sạch sẽ, không xứng với cậu.”
“Cậu biết mà vẫn còn lăn lộn ở đó? Nếu lại tiếp tục như vậy, sau này cậu gặp được ngươi tốt nhất, muốn theo đuổi sẽ không có lợi thế. Cậu sẽ hối hận.”
“Tưởng Vinh này có danh tiếng rất xấu trong hội du học sinh. Cái gì cũng có thể chơi. Cậu hãy cách xa hắn ta một chút.”
Tưởng Vinh là con trai duy nhất của chủ tịch KOG, quyền cao chức trọng. Tiền thân của KOG là tập đoàn Du Phong. Cựu chủ tịch của tập đoàn Du Phong trước đây là Du Trọng Hải bị dính líu đến án kinh tế, bị bắt và tự sát trong tù. Cổ phiếu của Du Phong rơi vào cảnh khó khăn. Sau đó phân tách ra, bất động sản có giá trị nhất của tập đoàn Du Phong trở thành KOG. Từ đó đến nay Du Phong biến mất, chỉ còn KOG.
Tần Vũ là ai? Tần Vũ chính là em họ của Tư Dĩ Hàn, là cháu ngoại trai của bố Tư Dĩ Hàn. Trước khi Tư Dĩ Hàn được nhận quay về, hắn chính là nam độc đinh duy nhất của đời sau của Tư gia, có Tư gia làm hậu trường.
Hai người này đang chơi cùng nhau không?
“Sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Chúng ta vốn là bạn bè, cậu là người đem mối quan hệ này trở nên phức tạp.” Du Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta đều sẽ tìm được người yêu của bản thân mình.Tình cảm giữa chúng ta vẫn luôn là tình bạn, tớ luôn cho là như vậy, xem cậu nghĩ như thế nào. Nếu tự đáy lòng cậu nghĩ phần tình cảm này không thuần túy như vậy, cậu tính rời đi, tớ có thể hiểu cũng ủng hộ.”
“Cuối cùng, tớ muốn nhắc cậu một câu. Cho dù cậu lựa chọn con đường nào, hãy đi con đường chính đạo. Nhân gian và địa ngục, chỉ cách nhau một bước đi. Cậu chỉ cần bước 1 bước đó, có ngoảnh đầu lại cũng không còn kịp nữa rồi.”
Du Hạ tắt điện thoại, đứng dậy đi vào thư phòng mở máy tính ra, mở file “Giữa hè” ra, xây dựng lại nhân vật. Sau khi tỏ tình với Tư Dĩ Hàn, mạch suy nghĩ của cô liền trôi chảy. Năm giờ sáng, Du Hạ viết một bản tóm tắt hoàn chỉnh. “Giữa hè” mới này là một câu chuyện viết về sự đoàn tụ.
Bầu trời đã dần dần ửng sáng, Du Hạ đứng bên cửa sổ kính sát đất kính nhìn đường chân trời. Cô đứng một lúc lâu cho đến khi ánh sáng đầu tiên chiếu lên mặt đất, Du Hạ ngồi lại trước máy tính, gửi bản tóm tắt câu chuyện cho Tô Minh.
Cô cảm thấy cô có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, lại bị đánh thức với một nụ hôn. Phản ứng đầu tiên của Du Hạ là sợ hãi, người nào? Ý thức của cô vẫn còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng. Cô đưa một chân lên đá người đó. Mắt cá chân bị người giữ lại, sau đó một hơi thở quen thuộc ập đến, hơi lạnh cả người.
Ý thức của Du Hạ mờ mịt, một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, đèn trong phòng sáng choang, gương mặt tuấn tú của Tư Dĩ Hàn phóng đại trước mặt cô. Anh mặc áo len đen, nước da trắng nõn, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Tư Dĩ Hàn?”
“Em cho là ai?”
“Em tưởng là người xấu.” Du Hạ lập tức đưa tay lên che miệng lại. Cô ngủ bao lâu rồi? Trên người không có mùi gì. Cô nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường. Cằm đã bị Tư Dĩ Hàn ấn trở về.
“Xem cái gì?”
“Mấy giờ?” Giọng nói của Du Hạ phát ra từ trong lòng bàn tay: “Em muốn xem em đã ngủ được bao lâu rồi.”
“Mấy giờ em đi ngủ?”
“Bảy giờ sáng.”
Tư Dĩ Hàn: “…”
“Hiện tại là ba giờ, rời giường.” Tư Dĩ Hàn lui ra, nghiêm nghị quay người bước ra ngoài: “Đừng tắm ngay, chỉ cần rửa mặt thôi, anh đi nấu cơm cho em. Sau này không được thức suốt đêm như vậy nữa.”
Đau lòng muốn chết.
Du Hạ rời giường thay áo ngủ, rửa mặt. Nhìn mình trong gương thấy đôi mắt sưng húp, có phải lúc nãy Tư Dĩ Hàn định hôn cô không? Bộ dạng này mà Tư Dĩ Hàn cũng có thể hôn được sao?
Du Hạ rửa mặt xong, thoa kem dưỡng da, mắt vẫn còn sưng. Ngày mai còn phải ghi hình chương trình, gương mặt này coi như bị hủy rồi, coi như sự xấu xí bị người mắng đã được xác thực rồi.
Mùi thơm của thức ăn dưới lầu bay lên, cơn đói của Dư Hạ trong tích tắc dâng lên. Cô đói muốn hạ đường huyết rồi, sắp ngất vì đói mất. Bất chấp trang điểm, cô xỏ dép nhanh chóng đi xuống lầu.
Tư Dĩ Hàn mặc một chiếc áo len màu đen, quần jean sáng màu, dáng người cao gầy đứng trong phòng bếp. Khói bốc lên ủ lấy các khớp ngón tay của anh.
“Đói.” Du Hạ đi tới, chắp tay sau đít đi đến bên cạnh Tư Dĩ Hàn: “An đang nấu cái gì vậy?
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn chiếc váy dây của Du Hạ, nhíu mày: “Mặc cái gì vậy?”
Váy đen, hai dây mảnh, dây áo lót thấp thoáng ở trong.
“Quần áo.”
“Lại bị lạnh cảm mạo.” Tư Dĩ Hàn theo thói quen tránh né nhìn mặt Du Hạ, sau đó ánh mắt bọn họ đồng thời dừng lại. Thói quen này quá hại người.
Du Hạ trừng to mắt: “Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn đặt cái bát xuống, xoay người cầm lấy bàn tay thon dài của Du Hạ. Cúi đầu hôn lên. Một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt, không hề kiềm chế. Sau nụ hôn, ngón tay Tư Dĩ Hàn rất nhẹ ấn vào cằm Du Hạ, để cho cô ngẩng đầu lên, giọng nói của anh khàn khàn tối tăm: “Anh là bạn trai của em, Tư Dĩ Hàn.”
Tim Du Hạ đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, bị hôn sắp ngất đến nơi: “Hả?”
“Ăn thôi.”
Du Hạ bị Tư Dĩ Hàn ép ngồi xuống bàn. Mì ăn rất thanh đạm. Cô đói muốn chết nên ăn rất nhanh. Tư Dĩ Hàn hâm nóng một ly sữa đưa đến trước mặt Du Hạ, anh khoanh tay dựa vào ghế, cúi đầu cẩn thận nhìn Du Hạ.
“Sao anh lại về? Quay xong rồi?”
“Ừ.” Tư Dĩ Hàn chịu đựng một ngày một đêm, quay xong tất cả các cảnh, rồi vội vàng trở về.
“Ăn gì chưa?”
Tư Dĩ Hàn lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại: “Cả đêm làm gì?”
“Viết bản thảo.” Du Hạ uống một ngụm sữa nóng, trong sữa có thêm chút mật ong, ngọt ngào.
“Giữa hè?”
Du Hạ gật đầu: “Anh có muốn uống sữa không?”
Đối diện không có tiếng động. Du Hạ lại ngẩng đầu lên. Hình như Tư Dĩ Hàn đang ngủ. Anh ngồi thẳng khoang hai tay lại, ánh mắt cụp xuống, dưới mắt hiển nhiên có quầng thâm. Mệt mỏi đến mức đang nói chuyện với Du Hạ mà cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Quay một ngày một đêm tương đương với hai ngày một đêm không nghỉ.
Ở trên xe ngủ được một chút, về đến nhà liền nấu mì cho Du Hạ.
Du Hạ yên lặng nhìn anh một lúc, rũ mắt xuống nhanh chóng ăn xong mì, uống xong sữa, đứng dậy đến bên cạnh Tư Dĩ Hàn: “Đi lên lầu ngủ.”
Tư Dĩ Hàn mở mắt ra, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ mệt mỏi: “Không sao, cũng không phải buồn ngủ lắm.”
Anh thôi đi.
Du Hạ ôm lấy cánh tay Tư Dĩ Hàn: “Em muốn ngủ, anh đi với em.”
Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Du Hạ, giảo hoạt nói: “Hình như anh nhớ tới, em nói muốn anh trai đánh đàn trên người em.”
Giọng anh ham chứa chút mệt mỏi, chậm rãi mà trầm thấp.
Trái tim Du Hạ lại đập nhanh hơn, buông tay Tư Dĩ Hàn ra, giả ngu: “Anh nói cái gì? Có phải anh nghe nhầm không?”
“Đánh đàn trầm luân phải không?” Chân dài của Tư Dĩ Hàn giẫm lên bậc thang, vươn tay: “Đi thôi, anh trai dẫn em đi trầm luân.”
Tác giả :
Châu Nguyên
Đánh giá
5/5 của 1 đánh giá
Bình luận
Nguyen
2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Truyện cùng thể loại
Copyright truyen24.info 2020. All rights reserved