Sủng Hôn Hào Môn
Chương 8
Yến Tuy nghe như vậy chậm rãi ngồi xuống, sát khí nồng đậm trên người trong nháy mắt anh ngồi xuống, biến mất không còn dấu vết, còn muốn khiến người ta chấn động hơn một đêm xuân hoa, thư ký Vương trừng lớn mắt, hắn cảm thấy hắn nhìn thấy kỳ tích, hắn cho rằng kỳ tích kia mãi mãi cũng không thể phát sinh.
Đầu điện thoại bên kia rốt cuộc là ai? Hay là tiểu yêu tinh trước đây không lâu khiến ông chủ cười? Cái này cũng quá giày vò người ta rồi, một lát khiến ông chủ lãnh khí, một lát khiến ông chủ cười. Thư ký Vương rốt cục có thể xoay chuyển con ngươi bắt đầu suy nghĩ.
Ánh mắt Yến Tuy rơi xuống trên người thư ký Vương, sau đó nhẹ nhàng giơ tay, nhưng là muốn bảo hắn đi ra ngoài.
Thư ký Vương không có nửa điểm do dự, cúi đầu khom người sau đó rút lui khỏi phòng làm việc.
Mới vừa có trong nháy mắt, anh là có để thư ký Vương an bài, sai hắn tới Mạnh trạch cướp người.
"Mạnh Đình......" Anh lại khẽ gọi một câu Mạnh Đình, anh cũng không có cách nào hoàn toàn nói rõ tại lúc Mạnh Đình nói rằng cậu thích anh như vậy, trong lòng anh đều là cảm xúc gì. Có chút là vì lo lắng Mạnh Đình quá mức trực bạch, lo lắng cậu bị thương tổn, lo lắng chính mình cô phụ phần thâm tình này của cậu, lại còn có một chút vui vẻ nhàn nhạt lại bí ẩn anh đều không thể xem nhẹ.
"Hả?" Mạnh Đình nghi hoặc một tiếng, chờ Yến Tuy tiếp tục nói.
Nhưng mà Yến Tuy vẫn còn không cách nào nói câu "Anh cũng thích em" kia ra khỏi miệng, tình cảm không đủ, còn có chính là câu như thế nói qua điện thoại, cũng không đủ trịnh trọng, anh chậm rãi phun ra một hơi, lại có thể nhu hòa chút âm thanh, "Buổi tối muốn ăn gì, anh sai người đưa tới cho em."
"Tối nay anh không cần đưa cho em," Thanh âm của Mạnh Đình mang theo đáng tiếc nồng đậm, Yến Tuy lại tưởng rằng cậu thất lạc không nghe được lời cậu muốn nghe, bởi vì thất lạc của Mạnh Đình, anh đột nhiên cảm thấy mình có chút tra?
"Buổi tối, em phải ăn cơm với người Mạnh gia, hẳn là có thể để em ăn no đi?" Lời phát ra từ đáy lòng cậu mang theo lo âu nồng đậm, khiến người ta cảm thấy cậu vừa đáng thương vừa tức cười, cậu thế nào cũng coi như là Thất thiếu của Mạnh gia, nhưng ngay cả ăn cơm no cũng đều phải dựa vào chồng tương lại lén đưa vào.
Đuôi lông mày Yến Tuy hơi hơi nhíu lại, trực tiếp bỏ qua mấy phê phán tự mình nói tràng giang đại hải lúc trước, "Anh đưa ăn khuya cho em."
Đã không phải là sai người đưa, mà là tự anh đưa tới.
Đáng tiếc Mạnh Đình cũng không chú ý tới ý khác, cậu chú ý tất cả trên "Ăn khuya".
"Quá tốt nha......" Mạnh Đình theo bản năng lại muốn nói lời cảm ơn, cậu do dự một hồi, thay đổi cách nói, "Yến Tuy anh thật tốt, em thích anh a."
Phạm vi ửng đỏ của lỗ tai Yến Tuy nhẹ nhàng lan ra, không nhịn được cúi đầu ho một tiếng, lại cảm giác mình sống tới 28 tuổi, vậy mà có chút không chống đỡ được nhiệt tình cùng chân thành của thiếu niên 17 tuổi.
"Muốn ăn cái gì?" Trong thanh âm của Yến Tuy không cảm thấy mang theo chút khàn khàn, trong ánh mắt hạ thấp, có mềm mại anh đều không cảm giác được. Mỗi lần Mạnh Đình nói như vậy, anh liền cảm thấy chính mình có bao nhiêu đắm chìm, anh nghĩ khoảng cách anh thích thượng Mạnh Đình, cũng sẽ không quá lâu.
"Mỳ nhỏ có chút cay......" Mạnh Đình nằm nhoài trên giường mắt phát ra ánh sáng, cậu nghĩ tới một tô mỳ của trợ lý đã từng ăn trong căn cứ làm tới cực kỳ ngon, nếu như không phải giới tính nữ, cũng thích nữ nhân, cậu đều muốn cùng cô ấy chịu đựng trải qua.
Đương nhiên loại ý nghĩ này, cũng chỉ là tại lần đầu tiên cậu được ăn mỳ cô nấu, sau đó nữ trợ lỳ kia liền công bố với tất cả mọi người, cô ấy thích nữ nhân, hơn nữa muốn theo đuổi một nữ bác sĩ khác trong căn cứ.
Cũng tại lần này, cậu mới biết trong quốc gia của bọn họ, không chỉ có nam nhân cùng nữ nhân kết hôn, chính là nam nhân cùng nam nhân, nữ nhân cùng nữ nhân đều có thể kết hôn, chỉ cần bản thân bọn họ đồng ý.
Cho nên cậu lúc cậu quyết định phải đi con đường thông gia "Phế vật", cậu đã làm xong chuẩn bị gả cho nữ nhân, cũng gả cho nam nhân, đến nỗi lúc Yến Tuy nói cho cậu biết, anh là chồng của cậu, cậu không có nửa điểm xoắn xuýt liền thản nhiên tiếp nhận.
"Được," Yến Tuy trả lời, nếu như Mạnh Đình ở trước mặt anh, lấy nhìn thấu của Yến Tuy, nhất định có thể phát hiện tại thời khắc này đang nghĩ tới người khác, nói chuẩn xác là mì người khác nấu, nhưng hiện tại bọn họ cách điện thoại, anh không nhìn thấy, dĩ nhiên là cũng không cách nào phát hiện, bất quá anh là ghi lại một list món ăn Mạnh Đình thích.
"Nếu như Mạnh Kỳ còn dám chạm vào em, không cần lưu thủ, mạnh mẽ đánh, nhớ kỹ, em là người của anh, không cần sợ y."
Mặc dù đã biết Mạnh Đình không chịu thiệt thòi gì, nhưng nghĩ tới Mạnh Kỳ lại muốn hôn cậu, muốn chạm vào cậu, anh vẫn là không nhịn được muốn tỏa ra lãnh khí, lời nói ra, cũng mang theo chút nghiêm túc.
"Em nhớ rồi," Mạnh Đình không chỉ nói trên miệng như vậy, đầu cậu cũng không tự giác mà thức tỉnh, cậu còn tự động giải thích với Yến Tuy, "Chúng ta liền sắp kết hôn, em sắp là người của anh rồi."
Có bảo vệ của Yến Tuy coi như cũng rất lợi hại, cậu khẳng định trải qua cuộc sống sâu gạo ăn no ngủ kỹ lý tưởng nhất.
"Ừm," Yến Tuy tại trong lời nói tâm tình của Mạnh Đình nhấp nhô to lớn, ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới, anh lại dặn dò một câu, "Có chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh, không tiện thì gửi tin nhắn."
"Vâng, em nhớ rồi," Mạnh Đình tiếp tục ngoan ngoãn đáp lại, nghĩ không ra lời tâm tình tinh tế nào, cậu liền dùng lại câu nói lúc trước nghĩ ra kia, "Anh cũng phải ăn cơm thật ngon."
"Được."
Yến Tuy chờ Mạnh Đình cúp điện thoại, anh mới cúp.
Mà Mạnh Đình đặt điện thoại xuống, trực tiếp lăn lộn trên giường, cậu có đồ ăn ăn khuya, không cần lo lắng buổi tối ăn không đủ no, "Yến Tuy thật sự là quá tốt, có cơ hội mình nhất định phải hảo hảo báo đáp anh ấy."
Mạnh Đình suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra sẽ là cơ hội thích hợp nào, nhưng tương lai dài như vậy, cậu khẳng định có thể có cơ hội.
Cậu không thể một mình ở trong phòng suy nghĩ bao lâu, Văn thúc liền lại dẫn người tới, đưa quần áo đã đặt trước cho Mạnh Đình tới, còn uyển chuyển mà chọn cho Mạnh Đình một bộ, nhưng lúc nhìn thấy Mạnh Đình không nghe lời y nói cân nhắc nên mặc bộ nào, y mới uyển chuyển buông tha cho.
"Bộ màu trắng này, ngài mặc khẳng định đẹp, buổi tối mặc cũng thích hợp."
Mặc dù là tây phục, cũng không phải loại tây phục quá mức nghiêm túc kia, bộ quần áo này được cắt may hết sức tu thân, Mạnh Đình tuy rằng còn chưa thành niên, thân thể vẫn còn đang trưởng thành, nhưng mặc kiểu này, có thể khiến cậu càng thêm thành thục cũng càng tinh xảo hơn chút.
Có người có thể giúp cậu quyết định chuyện khó quyết định như vậy, Mạnh Đình đương nhiên bằng lòng, cậu gật đầu liên tục, "Cảm ơn ngài."
Văn thúc nhẹ nhàng gật đầu, lại nói, "Tiệc tối bắt đầu lúc 6h."
"Vâng, tôi sẽ không đến muộn," Mạnh Đình lại gật đầu với Văn thúc một lần nữa, nhưng là không định xuống lầu trước 6h.
Quyết định của cậu một chút sai cũng không có, cậu 6h xuống lầu, trong phòng khách dùng cơm, chủ nhân chính thức ăn cơm chỉ có cậu và Mạnh Kỳ, Mạnh Đình bàn ăn chỉ bày đĩa bát thìa, trợn tròn mắt, thậm chí ngay cả thức ăn cũng không mang lên trước cho bọn họ.
Mạnh Kỳ cười "hắc hắc" với Mạnh Đình, lại phát hiện cậu ngay cả ánh mắt cũng không liếc y một cái.
Mạnh Đình hỏi Văn thúc, ngồi vào vị trí thuộc về cậu, sau đó giương mắt nhìn bàn trống, cậu cảm thấy cậu bị Văn thúc lừa dối.
Dư quang bên trong quyest tới Mạnh Kỳ, cậu cho rằng Mạnh Kỳ là đầu sỏ, Văn thúc là đồng lõa giúp đỡ gạt cậu, không giữ chữ tín, vẫn hẹp hòi như thế, HỪM!
Mạnh Đình lôi điện thoại di động ra, cáo trạng với Yến Tuy, "Bọn họ gạt em xuống lầu, kỳ thực thức ăn cái gì cũng không có, em rất bực mình."
"Ngoan, lát nữa anh đưa cho em ăn." Tin nhắn của Yến Tuy rất nhanh liền gửi tới.
Mạnh Đình nhìn xong "Ăn", sau đó mới đưa mắt chuyển tới từ "Ngoan" đầu tiên, cậu không biết mình có tính là ngoan hay không, nhưng vẫn là trả lời, "Em ngoan." Cố gắng ngoan!
Yến Tuy còn đang lưu lại cuộc họp cao tầng công ty, lúc nhìn thấy hai chữ này, đuôi lông mày cao cao khiêu lên, lần thứ hai xác định mình có chút không chống đỡ được loại "làm nũng" này của Mạnh Đình, anh do dự một chút, mới trả lời một chữ "Ừ", sau đó đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía mọi người đột nhiên an tĩnh, sắc mặt lạnh lùng, "Tiếp tục."
Mọi người lại dừng một chút, mới tiếp tục.
Tổng tài của bọn họ lại sẽ ở giữa hội nghị gửi tin nhắn, đây nhất định là tin nhắn phi thường quan trọng liên quan tới xí nghiệp mạch máu!
Thư ký Vương mơ hồ biết chút chân tướng, cũng theo vẻ mặt đứng đắn của Yến Tuy, không một tia kẽ hở ra ngoài, nhưng ở trong lòng, hắn cảm thấy có thể khiến ông chủ của hắn ở trong hội nghị quan trọng nhắn tin, nhất định là "Tiểu yêu tinh" thần thông quảng đại kia.
Văn thúc quả thật có hiềm nghi lừa gạt Mạnh Đình, bất quá y bảo cậu xuống sớm hơn một tiếng, chủ yếu vẫn là bởi vì nguyên nhân cậu mới về Mạnh gia, sau 6 rưỡi, lục tục có người Mạnh gia đẩy cửa đi vào, tới trước hết, không phải ai khác, là hai anh trai cùng cha khác mẹ với Mạnh Đình, Mạnh gia.
Tam thiếu và Tứ thiếu, Mạnh Giang và Mạnh Ba, theo thứ tự là 23 và 21 tuổi, một vừa mới tốt nghiệp đại học, một còn đang học năm hai.
Văn thúc sau khi giới thiệu Mạnh Đình, hai người kia nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, an vị qua một bên tự mình hoan nghênh bắt đầu tán gẫu, hoàn toàn không nhìn tới Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không ý kiến, cậu vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình...... chờ mang món ăn lên.
Đến sau chính là hai đứa con khác của cha đẻ Mạnh Nghi Đức của cậu, Ngũ thiếu Mạnh Tiêu và Lục tiểu thư Mạnh Thấm, 20 tuổi và 19 tuổi, bọn họ cùng Mạnh Ba trước sau chênh lệch một tuổi, đây biểu thị Mạnh Nghi Đức vào lúc đó ít nhất chân đạp 3 thuyền, cũng không biết chân đạp của ông nhiều bao nhiêu.
Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm không hề che giấu chút nào ánh mắt đánh giá người khác của mình, thậm chí mơ hồ có chút địch ý với Mạnh Đình, phải biết bọn họ cũng không bằng gương mặt kia của Mạnh Đình, hơn nữa cậu đối với lạnh nhạt của Mạnh Giang và Mạnh Ba không phản ứng, khiến bọn họ không hẹn mà gặp cảm thấy Mạnh Đình lòng dạ hơi sâu, không chừng lúc nào đó liền cản đường bọn họ.
Nói bóng gió một phen, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm hiếm khi liên hợp mà lại cái gì cũng không hỏi, nhưng thật là là bọn họ hỏi quá nhanh, Mạnh Đình mới suy nghĩ xong một vấn đều trước, bọn họ đã hỏi cái kế tiếp, cậu đương nhiên lại phải bắt đầu suy nghĩ vấn đề sau, lặp đi lặp lại, Mạnh Đình đều sắp bị hỏi tới hôn mê rồi.
Mạnh Kỳ ngồi đối diện cậu đang nhìn mê man trong mắt Mạnh Đình, không nhịn được bĩu môi, nhưng là nhịn cười, mơ hồ cũng có đáng yêu của mơ hồ, tuy rằng đều có làn da của một mỹ nhân, nhưng Mạnh Đình và Tô Tư Vũ là hai người, hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tiếp theo chính là Mạnh Nghi Đức và phu nhân của hắn Hàn Tuyết Quân đến, Mạnh Nghi Đức lúc nhìn thấy Mạnh Đình, rõ ràng sững sờ chốc lát, hiển nhiên thông qua gương mặt đó, khiến hắn nghĩ tới mẹ ruột của Mạnh Đình, có xúc động chớp mắt, nhưng sau cái chớp mắt này, hắn liền lại thu liễm.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Đình, tất cả mọi người cảm giác được hắn đối với mẹ đẻ của Mạnh Đình bất đồng bao nhiêu, còn có thể cũng đối với Mạnh Đình hay không, vẫn chưa thể kết luận. Nhưng Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm càng thêm cảnh giác Mạnh Đình là khẳng định.
"Cha, mẹ." Mạnh Đình phép tắc mà gọi từng người, Hàn Tuyết Quân lại ý tứ một chút mà hỏi hai câu, nhận được gật đầu của Mạnh Đình, bà liền cũng không nói nhiều lời nữa, ngược lại bà hỏi han ân cần với hai đứa con ruột, về mặt thái độ khác biệt rất lớn.
Mạnh Nghi Đức đối diện với Mạnh Đình, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, an vị đi tới một bàn khác, tiếp tục không lâu sau hắn liền đứng dậy đi gặp Mạnh lão gia tử và mẹ của hắn Lý Nhất Phỉ, đối với Mạnh Đình so với Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm đã từng lúc mới về Mạnh gia còn lạnh nhạt hơn hai phần, dường như sững sờ lúc trước chỉ giống như ảo giác của bọn họ.
Mạnh Nghi Hàng và vợ hắn Cố Bình, Mạnh Nghi Quý và vợ hắn Thẩm Tố Tố, bốn người bọn họ gần như đến cùng một lúc. Nhị thiếu Mạnh Hoằng và Tam tiểu thư Mạnh Tương đều du học nước ngoài không về được, Bát tiểu thư nhỏ nhất mới lên tiểu học, ngủ rất sớm, Mạnh Nghi Quý và Thẩm Tố Tố sẽ không dẫn cô bé tới.
Thời gian gần 7h, Mạnh lão gia tử cũng đúng giờ xuất hiện tại phòng ăn.
Xuất hiện cùng với ông, còn có vợ cả của ông Phùng Trạch Kiều, vợ bé Lý Nhất Phỉ và Mạnh Nghi Đức dìu ông.
"Ăn cơm."
Ông ngồi xuống vị trí, mọi người ngồi xuống theo, sau đó người hầu nối đuôi nhau bưng thức ăn lên, tổ tiên của Mạnh lão gia tử đến từ Tương (*), ăn cay là nhất, mấy món ăn kiểu Trung Quốc này đều không ngoại lệ tất cả đều là cay, mà Mạnh Đình rất thích ăn cay, nhưng trời sinh chỉ có thể ăn cay một chút, sau khi ăn hai miếng, cậu liền uống canh, phát hiện canh cũng là cay, cậu cũng chỉ có thể cúi đầu gẩy cơm ăn.
Nhưng chính là cay không quen, cũng không thể ảnh hưởng tới bản năng "Thùng cơm" của Mạnh Đình, cậu trở thành thùng "Cơm" danh xứng với thực, vì có thể ăn thêm mấy món, cậu đã xới ba bát cơm tẻ, trở thành người nhà Mạnh gia về nhà cũ ăn cơm, có khẩu vị tốt nhất từ trước đến nay.
"Thùng cơm!" Mạnh Tiêu thấp giọng lẩm bẩm một câu, Mạnh Đình không phản ứng, Mạnh Kỳ lại liếc mắt nhìn cậu, ý tứ không rõ, nhưng là khiến hắn phải đem sỉ nhục tiếp theo với Mạnh Đình, nuốt vào trong bụng.
Trên bàn cơm của nhà cũ Mạnh gia, là thói quen không tán gẫu nói chuyện, nhưng cơm nước xong, người hầu còn sẽ bưng trà bánh lên, lúc này mới là thời gian nói chuyện, Mạnh Đình ăn rất nhiều cơm, giương mắt nhìn trà bánh rất thơm, cậu còn phải giữ bụng ăn đồ ăn khuya Yến Tuy mang cho cậu, cái này càng khiến cậu chờ mong.
"Bữa tiệc gia đình hôm nay chủ yếu là có hai việc muốn nói," Mạnh lão gia tử nói, tất cả động tĩnh sột sột xoạt xoạt đều không thấy nữa, ngay cả Mạnh Đình cũng ngước mắt nhìn về phía Mạnh lão gia tử, chờ ông tiếp tục nói hết lời.
"Một trong số đó chính là Mạnh Đình đã trở về nhà rồi," Lời của ông cơ hồ không có dừng lại, lại tiếp tục nói, "Tiếp theo chính là Mạnh gia thông gia với Yến gia, ngày kết hôn đã định vào tháng 7 tới, các người đều phải có mặt, Cố Bình và Tố Tó nhớ gọi điện thoại cho Tương nhi và Hoằng nhi."
"Vâng," Cố Bình đã từ chỗ Mạnh Nghi Hàng biết một số chuyện, lúc này cũng không có bao nhiêu giật mình, Thẩm Tố Tố lại là sửng sốt hồi lâu mới đáp lại "Vâng."
Mạnh lão gia tử cũng đoán khiến trong lòng mọi người phỏng đoán quá lâu, ông nói thẳng, "Là chủ nhân Yến gia Yến Tuy, cùng với Mạnh Đình của Mạnh gia chúng ta."
Vì trước kia Mạnh lão gia tử đều không tự ông công bố con riêng trở về, mới ngay câu đầu tiên đã nói ra Mạnh Đình, không phải bởi vì Mạnh Đình đặc biệt, ông nhắc đến là bởi vì Yến Tuy.
Đầu điện thoại bên kia rốt cuộc là ai? Hay là tiểu yêu tinh trước đây không lâu khiến ông chủ cười? Cái này cũng quá giày vò người ta rồi, một lát khiến ông chủ lãnh khí, một lát khiến ông chủ cười. Thư ký Vương rốt cục có thể xoay chuyển con ngươi bắt đầu suy nghĩ.
Ánh mắt Yến Tuy rơi xuống trên người thư ký Vương, sau đó nhẹ nhàng giơ tay, nhưng là muốn bảo hắn đi ra ngoài.
Thư ký Vương không có nửa điểm do dự, cúi đầu khom người sau đó rút lui khỏi phòng làm việc.
Mới vừa có trong nháy mắt, anh là có để thư ký Vương an bài, sai hắn tới Mạnh trạch cướp người.
"Mạnh Đình......" Anh lại khẽ gọi một câu Mạnh Đình, anh cũng không có cách nào hoàn toàn nói rõ tại lúc Mạnh Đình nói rằng cậu thích anh như vậy, trong lòng anh đều là cảm xúc gì. Có chút là vì lo lắng Mạnh Đình quá mức trực bạch, lo lắng cậu bị thương tổn, lo lắng chính mình cô phụ phần thâm tình này của cậu, lại còn có một chút vui vẻ nhàn nhạt lại bí ẩn anh đều không thể xem nhẹ.
"Hả?" Mạnh Đình nghi hoặc một tiếng, chờ Yến Tuy tiếp tục nói.
Nhưng mà Yến Tuy vẫn còn không cách nào nói câu "Anh cũng thích em" kia ra khỏi miệng, tình cảm không đủ, còn có chính là câu như thế nói qua điện thoại, cũng không đủ trịnh trọng, anh chậm rãi phun ra một hơi, lại có thể nhu hòa chút âm thanh, "Buổi tối muốn ăn gì, anh sai người đưa tới cho em."
"Tối nay anh không cần đưa cho em," Thanh âm của Mạnh Đình mang theo đáng tiếc nồng đậm, Yến Tuy lại tưởng rằng cậu thất lạc không nghe được lời cậu muốn nghe, bởi vì thất lạc của Mạnh Đình, anh đột nhiên cảm thấy mình có chút tra?
"Buổi tối, em phải ăn cơm với người Mạnh gia, hẳn là có thể để em ăn no đi?" Lời phát ra từ đáy lòng cậu mang theo lo âu nồng đậm, khiến người ta cảm thấy cậu vừa đáng thương vừa tức cười, cậu thế nào cũng coi như là Thất thiếu của Mạnh gia, nhưng ngay cả ăn cơm no cũng đều phải dựa vào chồng tương lại lén đưa vào.
Đuôi lông mày Yến Tuy hơi hơi nhíu lại, trực tiếp bỏ qua mấy phê phán tự mình nói tràng giang đại hải lúc trước, "Anh đưa ăn khuya cho em."
Đã không phải là sai người đưa, mà là tự anh đưa tới.
Đáng tiếc Mạnh Đình cũng không chú ý tới ý khác, cậu chú ý tất cả trên "Ăn khuya".
"Quá tốt nha......" Mạnh Đình theo bản năng lại muốn nói lời cảm ơn, cậu do dự một hồi, thay đổi cách nói, "Yến Tuy anh thật tốt, em thích anh a."
Phạm vi ửng đỏ của lỗ tai Yến Tuy nhẹ nhàng lan ra, không nhịn được cúi đầu ho một tiếng, lại cảm giác mình sống tới 28 tuổi, vậy mà có chút không chống đỡ được nhiệt tình cùng chân thành của thiếu niên 17 tuổi.
"Muốn ăn cái gì?" Trong thanh âm của Yến Tuy không cảm thấy mang theo chút khàn khàn, trong ánh mắt hạ thấp, có mềm mại anh đều không cảm giác được. Mỗi lần Mạnh Đình nói như vậy, anh liền cảm thấy chính mình có bao nhiêu đắm chìm, anh nghĩ khoảng cách anh thích thượng Mạnh Đình, cũng sẽ không quá lâu.
"Mỳ nhỏ có chút cay......" Mạnh Đình nằm nhoài trên giường mắt phát ra ánh sáng, cậu nghĩ tới một tô mỳ của trợ lý đã từng ăn trong căn cứ làm tới cực kỳ ngon, nếu như không phải giới tính nữ, cũng thích nữ nhân, cậu đều muốn cùng cô ấy chịu đựng trải qua.
Đương nhiên loại ý nghĩ này, cũng chỉ là tại lần đầu tiên cậu được ăn mỳ cô nấu, sau đó nữ trợ lỳ kia liền công bố với tất cả mọi người, cô ấy thích nữ nhân, hơn nữa muốn theo đuổi một nữ bác sĩ khác trong căn cứ.
Cũng tại lần này, cậu mới biết trong quốc gia của bọn họ, không chỉ có nam nhân cùng nữ nhân kết hôn, chính là nam nhân cùng nam nhân, nữ nhân cùng nữ nhân đều có thể kết hôn, chỉ cần bản thân bọn họ đồng ý.
Cho nên cậu lúc cậu quyết định phải đi con đường thông gia "Phế vật", cậu đã làm xong chuẩn bị gả cho nữ nhân, cũng gả cho nam nhân, đến nỗi lúc Yến Tuy nói cho cậu biết, anh là chồng của cậu, cậu không có nửa điểm xoắn xuýt liền thản nhiên tiếp nhận.
"Được," Yến Tuy trả lời, nếu như Mạnh Đình ở trước mặt anh, lấy nhìn thấu của Yến Tuy, nhất định có thể phát hiện tại thời khắc này đang nghĩ tới người khác, nói chuẩn xác là mì người khác nấu, nhưng hiện tại bọn họ cách điện thoại, anh không nhìn thấy, dĩ nhiên là cũng không cách nào phát hiện, bất quá anh là ghi lại một list món ăn Mạnh Đình thích.
"Nếu như Mạnh Kỳ còn dám chạm vào em, không cần lưu thủ, mạnh mẽ đánh, nhớ kỹ, em là người của anh, không cần sợ y."
Mặc dù đã biết Mạnh Đình không chịu thiệt thòi gì, nhưng nghĩ tới Mạnh Kỳ lại muốn hôn cậu, muốn chạm vào cậu, anh vẫn là không nhịn được muốn tỏa ra lãnh khí, lời nói ra, cũng mang theo chút nghiêm túc.
"Em nhớ rồi," Mạnh Đình không chỉ nói trên miệng như vậy, đầu cậu cũng không tự giác mà thức tỉnh, cậu còn tự động giải thích với Yến Tuy, "Chúng ta liền sắp kết hôn, em sắp là người của anh rồi."
Có bảo vệ của Yến Tuy coi như cũng rất lợi hại, cậu khẳng định trải qua cuộc sống sâu gạo ăn no ngủ kỹ lý tưởng nhất.
"Ừm," Yến Tuy tại trong lời nói tâm tình của Mạnh Đình nhấp nhô to lớn, ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới, anh lại dặn dò một câu, "Có chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh, không tiện thì gửi tin nhắn."
"Vâng, em nhớ rồi," Mạnh Đình tiếp tục ngoan ngoãn đáp lại, nghĩ không ra lời tâm tình tinh tế nào, cậu liền dùng lại câu nói lúc trước nghĩ ra kia, "Anh cũng phải ăn cơm thật ngon."
"Được."
Yến Tuy chờ Mạnh Đình cúp điện thoại, anh mới cúp.
Mà Mạnh Đình đặt điện thoại xuống, trực tiếp lăn lộn trên giường, cậu có đồ ăn ăn khuya, không cần lo lắng buổi tối ăn không đủ no, "Yến Tuy thật sự là quá tốt, có cơ hội mình nhất định phải hảo hảo báo đáp anh ấy."
Mạnh Đình suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra sẽ là cơ hội thích hợp nào, nhưng tương lai dài như vậy, cậu khẳng định có thể có cơ hội.
Cậu không thể một mình ở trong phòng suy nghĩ bao lâu, Văn thúc liền lại dẫn người tới, đưa quần áo đã đặt trước cho Mạnh Đình tới, còn uyển chuyển mà chọn cho Mạnh Đình một bộ, nhưng lúc nhìn thấy Mạnh Đình không nghe lời y nói cân nhắc nên mặc bộ nào, y mới uyển chuyển buông tha cho.
"Bộ màu trắng này, ngài mặc khẳng định đẹp, buổi tối mặc cũng thích hợp."
Mặc dù là tây phục, cũng không phải loại tây phục quá mức nghiêm túc kia, bộ quần áo này được cắt may hết sức tu thân, Mạnh Đình tuy rằng còn chưa thành niên, thân thể vẫn còn đang trưởng thành, nhưng mặc kiểu này, có thể khiến cậu càng thêm thành thục cũng càng tinh xảo hơn chút.
Có người có thể giúp cậu quyết định chuyện khó quyết định như vậy, Mạnh Đình đương nhiên bằng lòng, cậu gật đầu liên tục, "Cảm ơn ngài."
Văn thúc nhẹ nhàng gật đầu, lại nói, "Tiệc tối bắt đầu lúc 6h."
"Vâng, tôi sẽ không đến muộn," Mạnh Đình lại gật đầu với Văn thúc một lần nữa, nhưng là không định xuống lầu trước 6h.
Quyết định của cậu một chút sai cũng không có, cậu 6h xuống lầu, trong phòng khách dùng cơm, chủ nhân chính thức ăn cơm chỉ có cậu và Mạnh Kỳ, Mạnh Đình bàn ăn chỉ bày đĩa bát thìa, trợn tròn mắt, thậm chí ngay cả thức ăn cũng không mang lên trước cho bọn họ.
Mạnh Kỳ cười "hắc hắc" với Mạnh Đình, lại phát hiện cậu ngay cả ánh mắt cũng không liếc y một cái.
Mạnh Đình hỏi Văn thúc, ngồi vào vị trí thuộc về cậu, sau đó giương mắt nhìn bàn trống, cậu cảm thấy cậu bị Văn thúc lừa dối.
Dư quang bên trong quyest tới Mạnh Kỳ, cậu cho rằng Mạnh Kỳ là đầu sỏ, Văn thúc là đồng lõa giúp đỡ gạt cậu, không giữ chữ tín, vẫn hẹp hòi như thế, HỪM!
Mạnh Đình lôi điện thoại di động ra, cáo trạng với Yến Tuy, "Bọn họ gạt em xuống lầu, kỳ thực thức ăn cái gì cũng không có, em rất bực mình."
"Ngoan, lát nữa anh đưa cho em ăn." Tin nhắn của Yến Tuy rất nhanh liền gửi tới.
Mạnh Đình nhìn xong "Ăn", sau đó mới đưa mắt chuyển tới từ "Ngoan" đầu tiên, cậu không biết mình có tính là ngoan hay không, nhưng vẫn là trả lời, "Em ngoan." Cố gắng ngoan!
Yến Tuy còn đang lưu lại cuộc họp cao tầng công ty, lúc nhìn thấy hai chữ này, đuôi lông mày cao cao khiêu lên, lần thứ hai xác định mình có chút không chống đỡ được loại "làm nũng" này của Mạnh Đình, anh do dự một chút, mới trả lời một chữ "Ừ", sau đó đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía mọi người đột nhiên an tĩnh, sắc mặt lạnh lùng, "Tiếp tục."
Mọi người lại dừng một chút, mới tiếp tục.
Tổng tài của bọn họ lại sẽ ở giữa hội nghị gửi tin nhắn, đây nhất định là tin nhắn phi thường quan trọng liên quan tới xí nghiệp mạch máu!
Thư ký Vương mơ hồ biết chút chân tướng, cũng theo vẻ mặt đứng đắn của Yến Tuy, không một tia kẽ hở ra ngoài, nhưng ở trong lòng, hắn cảm thấy có thể khiến ông chủ của hắn ở trong hội nghị quan trọng nhắn tin, nhất định là "Tiểu yêu tinh" thần thông quảng đại kia.
Văn thúc quả thật có hiềm nghi lừa gạt Mạnh Đình, bất quá y bảo cậu xuống sớm hơn một tiếng, chủ yếu vẫn là bởi vì nguyên nhân cậu mới về Mạnh gia, sau 6 rưỡi, lục tục có người Mạnh gia đẩy cửa đi vào, tới trước hết, không phải ai khác, là hai anh trai cùng cha khác mẹ với Mạnh Đình, Mạnh gia.
Tam thiếu và Tứ thiếu, Mạnh Giang và Mạnh Ba, theo thứ tự là 23 và 21 tuổi, một vừa mới tốt nghiệp đại học, một còn đang học năm hai.
Văn thúc sau khi giới thiệu Mạnh Đình, hai người kia nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, an vị qua một bên tự mình hoan nghênh bắt đầu tán gẫu, hoàn toàn không nhìn tới Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng không ý kiến, cậu vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình...... chờ mang món ăn lên.
Đến sau chính là hai đứa con khác của cha đẻ Mạnh Nghi Đức của cậu, Ngũ thiếu Mạnh Tiêu và Lục tiểu thư Mạnh Thấm, 20 tuổi và 19 tuổi, bọn họ cùng Mạnh Ba trước sau chênh lệch một tuổi, đây biểu thị Mạnh Nghi Đức vào lúc đó ít nhất chân đạp 3 thuyền, cũng không biết chân đạp của ông nhiều bao nhiêu.
Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm không hề che giấu chút nào ánh mắt đánh giá người khác của mình, thậm chí mơ hồ có chút địch ý với Mạnh Đình, phải biết bọn họ cũng không bằng gương mặt kia của Mạnh Đình, hơn nữa cậu đối với lạnh nhạt của Mạnh Giang và Mạnh Ba không phản ứng, khiến bọn họ không hẹn mà gặp cảm thấy Mạnh Đình lòng dạ hơi sâu, không chừng lúc nào đó liền cản đường bọn họ.
Nói bóng gió một phen, Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm hiếm khi liên hợp mà lại cái gì cũng không hỏi, nhưng thật là là bọn họ hỏi quá nhanh, Mạnh Đình mới suy nghĩ xong một vấn đều trước, bọn họ đã hỏi cái kế tiếp, cậu đương nhiên lại phải bắt đầu suy nghĩ vấn đề sau, lặp đi lặp lại, Mạnh Đình đều sắp bị hỏi tới hôn mê rồi.
Mạnh Kỳ ngồi đối diện cậu đang nhìn mê man trong mắt Mạnh Đình, không nhịn được bĩu môi, nhưng là nhịn cười, mơ hồ cũng có đáng yêu của mơ hồ, tuy rằng đều có làn da của một mỹ nhân, nhưng Mạnh Đình và Tô Tư Vũ là hai người, hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tiếp theo chính là Mạnh Nghi Đức và phu nhân của hắn Hàn Tuyết Quân đến, Mạnh Nghi Đức lúc nhìn thấy Mạnh Đình, rõ ràng sững sờ chốc lát, hiển nhiên thông qua gương mặt đó, khiến hắn nghĩ tới mẹ ruột của Mạnh Đình, có xúc động chớp mắt, nhưng sau cái chớp mắt này, hắn liền lại thu liễm.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Đình, tất cả mọi người cảm giác được hắn đối với mẹ đẻ của Mạnh Đình bất đồng bao nhiêu, còn có thể cũng đối với Mạnh Đình hay không, vẫn chưa thể kết luận. Nhưng Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm càng thêm cảnh giác Mạnh Đình là khẳng định.
"Cha, mẹ." Mạnh Đình phép tắc mà gọi từng người, Hàn Tuyết Quân lại ý tứ một chút mà hỏi hai câu, nhận được gật đầu của Mạnh Đình, bà liền cũng không nói nhiều lời nữa, ngược lại bà hỏi han ân cần với hai đứa con ruột, về mặt thái độ khác biệt rất lớn.
Mạnh Nghi Đức đối diện với Mạnh Đình, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, an vị đi tới một bàn khác, tiếp tục không lâu sau hắn liền đứng dậy đi gặp Mạnh lão gia tử và mẹ của hắn Lý Nhất Phỉ, đối với Mạnh Đình so với Mạnh Tiêu và Mạnh Thấm đã từng lúc mới về Mạnh gia còn lạnh nhạt hơn hai phần, dường như sững sờ lúc trước chỉ giống như ảo giác của bọn họ.
Mạnh Nghi Hàng và vợ hắn Cố Bình, Mạnh Nghi Quý và vợ hắn Thẩm Tố Tố, bốn người bọn họ gần như đến cùng một lúc. Nhị thiếu Mạnh Hoằng và Tam tiểu thư Mạnh Tương đều du học nước ngoài không về được, Bát tiểu thư nhỏ nhất mới lên tiểu học, ngủ rất sớm, Mạnh Nghi Quý và Thẩm Tố Tố sẽ không dẫn cô bé tới.
Thời gian gần 7h, Mạnh lão gia tử cũng đúng giờ xuất hiện tại phòng ăn.
Xuất hiện cùng với ông, còn có vợ cả của ông Phùng Trạch Kiều, vợ bé Lý Nhất Phỉ và Mạnh Nghi Đức dìu ông.
"Ăn cơm."
Ông ngồi xuống vị trí, mọi người ngồi xuống theo, sau đó người hầu nối đuôi nhau bưng thức ăn lên, tổ tiên của Mạnh lão gia tử đến từ Tương (*), ăn cay là nhất, mấy món ăn kiểu Trung Quốc này đều không ngoại lệ tất cả đều là cay, mà Mạnh Đình rất thích ăn cay, nhưng trời sinh chỉ có thể ăn cay một chút, sau khi ăn hai miếng, cậu liền uống canh, phát hiện canh cũng là cay, cậu cũng chỉ có thể cúi đầu gẩy cơm ăn.
Nhưng chính là cay không quen, cũng không thể ảnh hưởng tới bản năng "Thùng cơm" của Mạnh Đình, cậu trở thành thùng "Cơm" danh xứng với thực, vì có thể ăn thêm mấy món, cậu đã xới ba bát cơm tẻ, trở thành người nhà Mạnh gia về nhà cũ ăn cơm, có khẩu vị tốt nhất từ trước đến nay.
"Thùng cơm!" Mạnh Tiêu thấp giọng lẩm bẩm một câu, Mạnh Đình không phản ứng, Mạnh Kỳ lại liếc mắt nhìn cậu, ý tứ không rõ, nhưng là khiến hắn phải đem sỉ nhục tiếp theo với Mạnh Đình, nuốt vào trong bụng.
Trên bàn cơm của nhà cũ Mạnh gia, là thói quen không tán gẫu nói chuyện, nhưng cơm nước xong, người hầu còn sẽ bưng trà bánh lên, lúc này mới là thời gian nói chuyện, Mạnh Đình ăn rất nhiều cơm, giương mắt nhìn trà bánh rất thơm, cậu còn phải giữ bụng ăn đồ ăn khuya Yến Tuy mang cho cậu, cái này càng khiến cậu chờ mong.
"Bữa tiệc gia đình hôm nay chủ yếu là có hai việc muốn nói," Mạnh lão gia tử nói, tất cả động tĩnh sột sột xoạt xoạt đều không thấy nữa, ngay cả Mạnh Đình cũng ngước mắt nhìn về phía Mạnh lão gia tử, chờ ông tiếp tục nói hết lời.
"Một trong số đó chính là Mạnh Đình đã trở về nhà rồi," Lời của ông cơ hồ không có dừng lại, lại tiếp tục nói, "Tiếp theo chính là Mạnh gia thông gia với Yến gia, ngày kết hôn đã định vào tháng 7 tới, các người đều phải có mặt, Cố Bình và Tố Tó nhớ gọi điện thoại cho Tương nhi và Hoằng nhi."
"Vâng," Cố Bình đã từ chỗ Mạnh Nghi Hàng biết một số chuyện, lúc này cũng không có bao nhiêu giật mình, Thẩm Tố Tố lại là sửng sốt hồi lâu mới đáp lại "Vâng."
Mạnh lão gia tử cũng đoán khiến trong lòng mọi người phỏng đoán quá lâu, ông nói thẳng, "Là chủ nhân Yến gia Yến Tuy, cùng với Mạnh Đình của Mạnh gia chúng ta."
Vì trước kia Mạnh lão gia tử đều không tự ông công bố con riêng trở về, mới ngay câu đầu tiên đã nói ra Mạnh Đình, không phải bởi vì Mạnh Đình đặc biệt, ông nhắc đến là bởi vì Yến Tuy.
Tác giả :
Kiêm Gia Ny Tử