Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 27-2: A Nghiên bắt cá (2)
Sau một hồi, một nhát đao đã đoán trước cũng không xuất hiện.
Một kiện áo choàng bay lên người nàng.
Nàng đột nhiên mở hai mắt, nhìn thấy hắn đang cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn mình.
”A?” Nàng kinh ngạc không kềm chế được, hắn, đây là cái ý tứ gì a? Cái áo khoác này giống bữa cơm cuối cùng trước khi chết?
”Tiểu nha đầu bị dọa choáng váng?” trong con ngươi đen sâu thẳm lóe ra một chút đùa cợt.
”A?” Đây là chữ “A” tràn ngập nghi hoặc thứ hai, nàng đã không biết bây giờ là năm nào, lại càng không biết hắn muốn như thế nào.
”Trở về đi.” Hắn như trước dùng ngữ khí hơi cười nhạo nói: “Ta không muốn nhìn thấy đầu bếp nữ của ta đang sống lại đông lạnh chết ở chỗ này.”
A Nghiên cúi đầu nhìn nhìn áo choàng trên người mình, lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai hắn dĩ nhiên là hảo tâm?!
Này quả thực là so với gặp mặt đâm nàng một đao càng làm cho người ta không thể tưởng tượng!
Sấm sét giữa trời quang a!
A Nghiên kinh ngạc đứng tại chỗ, nỗ lực đè nén dòng nước ấm tràn ra trong tim.
Có một số việc, nàng không thể quên, cũng không có biện pháp để quên.
Năm đó chính mình mềm lòng một lần, bởi vì hắn phát tác bệnh tim, cứ như vậy sớm ra đi.
Thật giận nàng trải qua sáu đời mới có một cơ hội hại mạng hắn như vậy, lại căn bản chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Dù chuyển thế một trăm lần, vẫn như cũ không có cách nào xóa mờ chuyện đáng tiếc!
A Nghiên suy nghĩ cẩn thận, tâm địa nhất thời cứng rắn lên, tâm địa càng cứng rắn lên, rốt cục nhớ tới chính mình còn có một chút việc chưa làm xong.
”Không đi?” Tiêu Đạc nhíu mày hỏi nàng.
”Ngươi nhất định cảm thấy ta mò cá cũng có thể ngã sấp xuống, nhất định sẽ nói tiểu nha đầu ngốc chết, đúng không?”A Nghiên nghiêng đầu đánh giá hắn.
”Là có chút ngốc.” Môi mỏng nhẹ thở, hắn chê bai nàng đến giờ không keo kiệt chút nào.
”Hừ hừ, ta mới không ngu ngốc đâu, ta Cố A Nghiên thực sự là nói lời giữ lời! Keng keng keng keng, thỉnh xem —— “
A Nghiên như đùa giỡn đột nhiên vươn một bàn tay vẫn giấu sau lưng ra.
Đã thấy trong tay nhỏ bé mảnh mai trắng mềm kia, lúc này đang bắt được một con cá mè hoa đáng thương, rung đùi đắc ý, khoan khoái thật sự.
Tiêu Đạc đầu tiên hơi kinh ngạc, nhìn cá mè hoa kia nửa ngày, cuối cùng bỗng nhiên phát ra một trận cười nhẹ.
Hắn vốn đã dễ nhìn, lúc này nở nụ cười, trong mắt hẹp dài tối tăm dường như bỗng chốc chiếu rọi vào ánh mặt trời nhỏ vụn, lộng lẫy sinh động, lại dường như có suối nước róc rách chảy ra, trong suốt sáng rực.
A Nghiên cùng hắn coi như giao tiếp qua bảy đời, nhưng chưa từng gặp bộ dạng này của hắn.
Nàng bỗng chốc đầu váng mắt hoa, trước mắt toát ra vô số sao nhỏ, thậm chí dường như nghe được thanh âm hoa nở.
Trên đời này làm sao có thể có nam nhân đẹp mắt như vậy, long chương phượng tư, phong tư đặc tú, nghiêm túc như tùng trong gió, cao lớn mà bao dung.
Tiêu Đạc sau khi cười xong, rốt cục cẩn thận đánh giá con cá mè hoa, hắn thậm chí còn nâng tay lên chọc chọc đầu cá.
”Không tệ, là một con cá béo.” Hắn bên môi gợi lên một chút cười, thản nhiên nói: “Thoạt nhìn ngốc giống như ngươi, chính là so với ngươi béo hơn chút.”
A Nghiên vừa sa vào trong cảm giác tâm can mê mang nhảy loạn, nghe được những lời rồi, nhất thời, mơ mộng tan nát, ảo tưởng kết thúc, nàng âm thầm nghiến răng.
Ta, mới thèm so đâu!
Hừ, đợi đến ngày nào đó ta độc chết ngươi, ngươi mới biết được, ai, mới là đồ ngốc chân chính!
Ai biết nàng đangnghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Đạc thần sắc bỗng nhiên thay đổi.
Hắn hơi hơi nheo con ngươi hẹp dài, bên trong bắn ra ánh sáng sắc bén lạnh như băng, cằm cũng đột nhiên căng thẳng.
A?
A Nghiên kinh hãi, này, sao lại biến sắc mặt?
Nàng còn chưa phản ứng lại, đã thấy thấy hoa mắt, cả người đúng là bay lên trời, tiếng gió gào thét, tay áo tung bay, lỗ tai ông ông ông rung động.
Bất quá cũng may đời trước nàng cũng luyện võ, trong lòng minh bạch đây là bị Tiêu Đạc thi triển khinh công trực tiếp nhấc lên, lập tức vội nắm chặt vạt áo hắn.
Cố lấy dũng khí mở mắt ra, đã thấy trước mắt đúng là khuôn mặt tuấn mỹ kia, bất quá lúc này trên khuôn mặt kia đã là lạnh thấu xương dày đặc nàng vốn quen thuộc những đời trước, ngay cả trong con ngươi dài nhỏ cũng lộ ra lạnh như băng.
Nàng nhất thời cảm thấy không ổn!
Đã xảy ra chuyện, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Này nam nhân đáng giận, định muốn liên lụy mình cùng chết?
Tiêu Đạc hơi nhếch môi, vừa lắc mình tránh thoát một mũi tên sắc bén bắn tới, vừa lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết, câm miệng!”
A Nghiên nghe được cái chữ “Chết” kia, nhất đến thanh âm cũng không phát ra nổi, gắt gao mím chặt miệng!
Tiêu Đạc bay vọt lên, thân ảnh xẹt qua một gốc cây già, dọa sợ một đám gà mái kêu ầm ĩ, trong khoảng thời gian ngắn chính xác là lông lá bay tung lên trời, đàn gà kinh hoàng chạy trốn.
Trong tiếng gió gào thét, A Nghiên nhanh nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Đạc, cả người ở trong lòng hắn run run không tiếng động.
Tiêu Đạc thân ảnh cuối cùng dừng lại dưới một thân cây, thả A Nghiên xuống đó, khàn giọng phân phó: “Trốn ở chỗ này, không được nhúc nhích!”
giọng nói ấm áp truyền vào trong tai A Nghiên, khiến A Nghiên vốn đang hoảng sợ, hai chân như nhũn ra cơ hồ không đứng thẳng nổi, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy một trận.
Mắt nhìn Tiêu Đạc lại nhảy lên lần nữa tới bên dòng suối nhỏ kia, tay nàng run run vịn vào cây, mắt trợn to kinh hoàng nhìn bên kia đó.
Lúc này Ninh Phi cũng chạy tới, đang cùng mấy bóng đen triền đấu. Ninh Phi thi triển chính là bộ kiếm pháp lúc trước kia, thoạt nhìn không giống bình thường, bất quá hiển nhiên máy bóng đen kia cũng không phải hạng người hời hợt, ba người cùng nhau bức về phía Ninh Phi, càng đem Ninh Phi rơi xuống hạ phong, nguy hiểm trùng trùng.
Lúc thân ảnh Tiêu Đạc sắc bén nhanh chóng tiến đến, tình thế lập tức liền thay đổi.
Tiêu Đạc không biết lcú nào đã lao đến với cần câu cá trong tay, tay cầm cần, trong con ngươi hẹp dài phát ra ánh sáng khiếp người, cả người dường như bị hung ác nham hiểm bao phủ, nhất thời chung quanh tràn ngập một cỗ sát khí lạnh như băng. dòng suối nhỏ vốn có hơi thở tươi mát trở thành trường địa ngục dày đặc lạnh thấu xương.
Cần câu trong tay hắn lại như danh kiếm, chiêu thức đánh ra xuất thần nhập hóa, múa một bộ kiếm tinh diệu tuyệt luân sát khí lăng liệt, trong khoảng thời gian ngắn, huyết vũ tinh phong, tình thế xoay chuyển.
A Nghiên hai tay nhanh chóng ôm chặt vỏ cây, mở to hai mắt đầy cõi lòng chờ mong nhìn trận đánh nhau kia.
Mắt thấy một thích khách bị cần câu của Tiêu Đạc lấy đi tính mạng, nàng gấp đến độ thiếu chút nữa kêu lên, thật sự là hận không thể cuộn tay áo lên đi qua hỗ trợ a! (PS: Bà con chú ý là A Nghiên muốn hỗ trợ thích khách nha)
Này đám ngu ngốc, thế nào lại ngốc như vậy đâu, đến Tiêu Đạc cũng không đối phó được?
Võ công không tốt, ngươi có thể đánh lén a, có thể phóng ám tiễn a, phóng ám tiễn không thành ngươi có thể hạ độc a! Nếu này đó cũng không xong, không có việc gì sao lại đi làm người xấu, đi làm thích khách!
Thật sự là làm cho người ta khinh bỉ!
Lúc A Nghiên bóc hết vỏ cây xuống, đánh nhau bên kia cũng không sai biệt lắm đã kết thúc.
Thích khách toàn bộ nằm ngang dọc tại chỗ, máu loãng nhiễm đỏ suối nước, Ninh Phi đầu vai bị thương, Tiêu Đạc khẽ nhíu mày, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào đám thi thể, bộ dáng như có đăm chiêu.
Xem kết quả này, A Nghiên tâm đều lạnh.
Trông sao trông trăng, cuối cùng rốt cục trông nhóm ngươi này và đám thích khách, kết quả chính là thế này?
Làm bẩn suối nước còn hại nàng không có cá ăn đâu!
A Nghiên nhớ tới cá, cúi đầu nhìn nhìn con cá kia, thế nhưng còn chưa chạy, đang trên mặt đất đầy lá giãy dụa đâu.
Nàng tùy tiện cầm cá lên, xem mắt cá trợn tròn, bỗng nhiên cảm thấy nó có chút đáng thương.
Nước mắt cá sấu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
A Nghiên sờ sờ đầu cá: “Ngoan, đừng sợ, không ăn ngươi.”
Nói xong, nàng đi tới dòng suối nhỏ, trước đem cá béo ném vào trong suối nước, sau đó mới chạy đến trước mặt Tiêu Đạc, vẻ mặt thân thiết hỏi:“Gia, ngươi không sao chứ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
Nhìn thấy A Nghiên, âm lãnh trong con ngươi Tiêu Đạc hơi giảm, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đói bụng.”
A Nghiên nghe thế, nhất thời hăng hái: “Gia, nơi này thật đáng sợ a, chúng ta nhanh về nhà đi, trở về ta làm bánh canh đầu cá cho ngươi!”
Bánh canh đầu cá...
Tiêu Đạc nhớ tới mĩ vị này, trong con ngươi âm lãnh dần dần rút đi, hắn quay đầu nhìn suối nước, suối nước đã bị nhiễm đỏ, vừa rồi con cá mè hoa kia được tự do, đến cái đuôi cũng đã không thấy.
”Nhưng mà cá đâu?” Hắn khàn khàn thanh âm hỏi như vậy.
”Nha... Lại bắt một con đi...”A Nghiên chột dạ giải thích.
**********************
May mắn trên ngọn núi này sông suối rất nhiều, nơi này cái gì cũng có, trên núi cá cũng rất nhiều, không ăn con này còn có thể ăn con khác.
A Nghiên xung phong nhận việc, chạy tới một con song gần đó đục nước béo cò, chỉ chốc lát sau sờ soạng vài cái bắt được mẫy con, mỗi con đều béo làm cho người ta chảy nước miếng.
Nàng vung cá lên khoe với Tiêu Đạc: “Xem này, lại một con!”
Tiêu Đạc cứ như vậy hơi dựa vào mấy cây cổ thụ bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, gió núi thổi tóc đen của hắn bay tán loạn, tóc kia giống như sa tanh tung bay trong núi.
Lúc này hắn sớm đã không còn là kẻ giết người lạnh lẽo lúc trước, bên môi cũng hàm chứa nụ cười như có như không, xem tiểu nha đầu bắt cá dưới sông.
Tiểu nha đầu đem váy dắt lên nhét vào trong thắt lưng, lại cuốn nửa ống quần màu tím xanh lên, lộ ra cẳng chân nhỏ trắng min. Nàng trong tay túm chặt một con cá đang giãy dụa lung tung, cũng không để ý đuôi cá kia hắt từung đám hoa nước lên mặt nàng, cứ như vậy trong ánh mặt trời ngày mùa thu ấm áp mặt mày hớn hở cười rạng rỡ.
Trong đôi mắt tối tăm của Tiêu Đạc nổi lên một tia ấm áp.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, mẫu hậu hắn từng nói với hắn mấy lời.
Hắn từ nhỏ kiêng ăn, trong cung đồ ăn ngự trù làm ra thường xuyên không hợp khẩu vị, mẫu hậu hắn sẽ tự mình xuống bếp làm cho hắn.
Có một lần hắn nhìn thấy mẫu hậu từ sớm đã bận rộn, liền không đành lòng.
Rõ ràng thân là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cao quý xinh đẹp như vậy, tại sao vì hài tử mà đi làm mấy chuyện của hạ nhân?
Vì thế hắn hỏi mẫu hậu: “Mẫu hậu, đồ ăn ngươi làm A Nguyên thích nhất, ngươi vì sao không đem phương pháp nấu dạy cho ngự trù, như vậy mẫu hậu sẽ không cần mỗi ngày vất vả.”
Nhưng mẫu hậu cười ôn hòa với hắn nói: “Kỳ thật mẫu hậu và ngự trù làm phương pháp đều giống nhau, nhưng mà lúc ăn thì không giống nhau thôi.”
Hắn lúc đó còn nhỏ, kinh ngạc nghiêng đầu hỏi mẫu hậu: “Vì sao phương pháp giống nhau, hương vị lại không giống.”
Mẫu hậu lúc đó sờ sờ tóc hắn, cười nói: “Hương vị không giống, là vì người làm không giống a.”
Lúc đó câu nói kia, kỳ thật hắn cũng không hiểu.
Cùng nguyên liệu nấu ăn, cùng phương pháp, vì sao người khác nhau, làm ra hương vị không giống nhau.
Sau này, mẫu hậu đi, không bao giờ còn nấu cơm cho hắn ăn nữa.
Hắn vẻn vẹn bốn ngày không ăn gì, cứ như vậy nằm như chết trên sạp không động đậy.
Lú đó phụ hoàng, văn võ bá quan, hậu cung phi tần, một đám đều cho rằng Cửu hoàng tử này không sống nổi.
Cửu hoàng tử này từ lúc sinh ra đều kén ăn, chỉ ăn đồ hoàng hậu làm.
Nhưng sau này hắn đến cùng vẫn còn sống, hơn nữa biến thành Cửu hoàng tử tính tình quái đản nhất trên đời này.
Một kiện áo choàng bay lên người nàng.
Nàng đột nhiên mở hai mắt, nhìn thấy hắn đang cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn mình.
”A?” Nàng kinh ngạc không kềm chế được, hắn, đây là cái ý tứ gì a? Cái áo khoác này giống bữa cơm cuối cùng trước khi chết?
”Tiểu nha đầu bị dọa choáng váng?” trong con ngươi đen sâu thẳm lóe ra một chút đùa cợt.
”A?” Đây là chữ “A” tràn ngập nghi hoặc thứ hai, nàng đã không biết bây giờ là năm nào, lại càng không biết hắn muốn như thế nào.
”Trở về đi.” Hắn như trước dùng ngữ khí hơi cười nhạo nói: “Ta không muốn nhìn thấy đầu bếp nữ của ta đang sống lại đông lạnh chết ở chỗ này.”
A Nghiên cúi đầu nhìn nhìn áo choàng trên người mình, lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai hắn dĩ nhiên là hảo tâm?!
Này quả thực là so với gặp mặt đâm nàng một đao càng làm cho người ta không thể tưởng tượng!
Sấm sét giữa trời quang a!
A Nghiên kinh ngạc đứng tại chỗ, nỗ lực đè nén dòng nước ấm tràn ra trong tim.
Có một số việc, nàng không thể quên, cũng không có biện pháp để quên.
Năm đó chính mình mềm lòng một lần, bởi vì hắn phát tác bệnh tim, cứ như vậy sớm ra đi.
Thật giận nàng trải qua sáu đời mới có một cơ hội hại mạng hắn như vậy, lại căn bản chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Dù chuyển thế một trăm lần, vẫn như cũ không có cách nào xóa mờ chuyện đáng tiếc!
A Nghiên suy nghĩ cẩn thận, tâm địa nhất thời cứng rắn lên, tâm địa càng cứng rắn lên, rốt cục nhớ tới chính mình còn có một chút việc chưa làm xong.
”Không đi?” Tiêu Đạc nhíu mày hỏi nàng.
”Ngươi nhất định cảm thấy ta mò cá cũng có thể ngã sấp xuống, nhất định sẽ nói tiểu nha đầu ngốc chết, đúng không?”A Nghiên nghiêng đầu đánh giá hắn.
”Là có chút ngốc.” Môi mỏng nhẹ thở, hắn chê bai nàng đến giờ không keo kiệt chút nào.
”Hừ hừ, ta mới không ngu ngốc đâu, ta Cố A Nghiên thực sự là nói lời giữ lời! Keng keng keng keng, thỉnh xem —— “
A Nghiên như đùa giỡn đột nhiên vươn một bàn tay vẫn giấu sau lưng ra.
Đã thấy trong tay nhỏ bé mảnh mai trắng mềm kia, lúc này đang bắt được một con cá mè hoa đáng thương, rung đùi đắc ý, khoan khoái thật sự.
Tiêu Đạc đầu tiên hơi kinh ngạc, nhìn cá mè hoa kia nửa ngày, cuối cùng bỗng nhiên phát ra một trận cười nhẹ.
Hắn vốn đã dễ nhìn, lúc này nở nụ cười, trong mắt hẹp dài tối tăm dường như bỗng chốc chiếu rọi vào ánh mặt trời nhỏ vụn, lộng lẫy sinh động, lại dường như có suối nước róc rách chảy ra, trong suốt sáng rực.
A Nghiên cùng hắn coi như giao tiếp qua bảy đời, nhưng chưa từng gặp bộ dạng này của hắn.
Nàng bỗng chốc đầu váng mắt hoa, trước mắt toát ra vô số sao nhỏ, thậm chí dường như nghe được thanh âm hoa nở.
Trên đời này làm sao có thể có nam nhân đẹp mắt như vậy, long chương phượng tư, phong tư đặc tú, nghiêm túc như tùng trong gió, cao lớn mà bao dung.
Tiêu Đạc sau khi cười xong, rốt cục cẩn thận đánh giá con cá mè hoa, hắn thậm chí còn nâng tay lên chọc chọc đầu cá.
”Không tệ, là một con cá béo.” Hắn bên môi gợi lên một chút cười, thản nhiên nói: “Thoạt nhìn ngốc giống như ngươi, chính là so với ngươi béo hơn chút.”
A Nghiên vừa sa vào trong cảm giác tâm can mê mang nhảy loạn, nghe được những lời rồi, nhất thời, mơ mộng tan nát, ảo tưởng kết thúc, nàng âm thầm nghiến răng.
Ta, mới thèm so đâu!
Hừ, đợi đến ngày nào đó ta độc chết ngươi, ngươi mới biết được, ai, mới là đồ ngốc chân chính!
Ai biết nàng đangnghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Đạc thần sắc bỗng nhiên thay đổi.
Hắn hơi hơi nheo con ngươi hẹp dài, bên trong bắn ra ánh sáng sắc bén lạnh như băng, cằm cũng đột nhiên căng thẳng.
A?
A Nghiên kinh hãi, này, sao lại biến sắc mặt?
Nàng còn chưa phản ứng lại, đã thấy thấy hoa mắt, cả người đúng là bay lên trời, tiếng gió gào thét, tay áo tung bay, lỗ tai ông ông ông rung động.
Bất quá cũng may đời trước nàng cũng luyện võ, trong lòng minh bạch đây là bị Tiêu Đạc thi triển khinh công trực tiếp nhấc lên, lập tức vội nắm chặt vạt áo hắn.
Cố lấy dũng khí mở mắt ra, đã thấy trước mắt đúng là khuôn mặt tuấn mỹ kia, bất quá lúc này trên khuôn mặt kia đã là lạnh thấu xương dày đặc nàng vốn quen thuộc những đời trước, ngay cả trong con ngươi dài nhỏ cũng lộ ra lạnh như băng.
Nàng nhất thời cảm thấy không ổn!
Đã xảy ra chuyện, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Này nam nhân đáng giận, định muốn liên lụy mình cùng chết?
Tiêu Đạc hơi nhếch môi, vừa lắc mình tránh thoát một mũi tên sắc bén bắn tới, vừa lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết, câm miệng!”
A Nghiên nghe được cái chữ “Chết” kia, nhất đến thanh âm cũng không phát ra nổi, gắt gao mím chặt miệng!
Tiêu Đạc bay vọt lên, thân ảnh xẹt qua một gốc cây già, dọa sợ một đám gà mái kêu ầm ĩ, trong khoảng thời gian ngắn chính xác là lông lá bay tung lên trời, đàn gà kinh hoàng chạy trốn.
Trong tiếng gió gào thét, A Nghiên nhanh nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Đạc, cả người ở trong lòng hắn run run không tiếng động.
Tiêu Đạc thân ảnh cuối cùng dừng lại dưới một thân cây, thả A Nghiên xuống đó, khàn giọng phân phó: “Trốn ở chỗ này, không được nhúc nhích!”
giọng nói ấm áp truyền vào trong tai A Nghiên, khiến A Nghiên vốn đang hoảng sợ, hai chân như nhũn ra cơ hồ không đứng thẳng nổi, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy một trận.
Mắt nhìn Tiêu Đạc lại nhảy lên lần nữa tới bên dòng suối nhỏ kia, tay nàng run run vịn vào cây, mắt trợn to kinh hoàng nhìn bên kia đó.
Lúc này Ninh Phi cũng chạy tới, đang cùng mấy bóng đen triền đấu. Ninh Phi thi triển chính là bộ kiếm pháp lúc trước kia, thoạt nhìn không giống bình thường, bất quá hiển nhiên máy bóng đen kia cũng không phải hạng người hời hợt, ba người cùng nhau bức về phía Ninh Phi, càng đem Ninh Phi rơi xuống hạ phong, nguy hiểm trùng trùng.
Lúc thân ảnh Tiêu Đạc sắc bén nhanh chóng tiến đến, tình thế lập tức liền thay đổi.
Tiêu Đạc không biết lcú nào đã lao đến với cần câu cá trong tay, tay cầm cần, trong con ngươi hẹp dài phát ra ánh sáng khiếp người, cả người dường như bị hung ác nham hiểm bao phủ, nhất thời chung quanh tràn ngập một cỗ sát khí lạnh như băng. dòng suối nhỏ vốn có hơi thở tươi mát trở thành trường địa ngục dày đặc lạnh thấu xương.
Cần câu trong tay hắn lại như danh kiếm, chiêu thức đánh ra xuất thần nhập hóa, múa một bộ kiếm tinh diệu tuyệt luân sát khí lăng liệt, trong khoảng thời gian ngắn, huyết vũ tinh phong, tình thế xoay chuyển.
A Nghiên hai tay nhanh chóng ôm chặt vỏ cây, mở to hai mắt đầy cõi lòng chờ mong nhìn trận đánh nhau kia.
Mắt thấy một thích khách bị cần câu của Tiêu Đạc lấy đi tính mạng, nàng gấp đến độ thiếu chút nữa kêu lên, thật sự là hận không thể cuộn tay áo lên đi qua hỗ trợ a! (PS: Bà con chú ý là A Nghiên muốn hỗ trợ thích khách nha)
Này đám ngu ngốc, thế nào lại ngốc như vậy đâu, đến Tiêu Đạc cũng không đối phó được?
Võ công không tốt, ngươi có thể đánh lén a, có thể phóng ám tiễn a, phóng ám tiễn không thành ngươi có thể hạ độc a! Nếu này đó cũng không xong, không có việc gì sao lại đi làm người xấu, đi làm thích khách!
Thật sự là làm cho người ta khinh bỉ!
Lúc A Nghiên bóc hết vỏ cây xuống, đánh nhau bên kia cũng không sai biệt lắm đã kết thúc.
Thích khách toàn bộ nằm ngang dọc tại chỗ, máu loãng nhiễm đỏ suối nước, Ninh Phi đầu vai bị thương, Tiêu Đạc khẽ nhíu mày, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào đám thi thể, bộ dáng như có đăm chiêu.
Xem kết quả này, A Nghiên tâm đều lạnh.
Trông sao trông trăng, cuối cùng rốt cục trông nhóm ngươi này và đám thích khách, kết quả chính là thế này?
Làm bẩn suối nước còn hại nàng không có cá ăn đâu!
A Nghiên nhớ tới cá, cúi đầu nhìn nhìn con cá kia, thế nhưng còn chưa chạy, đang trên mặt đất đầy lá giãy dụa đâu.
Nàng tùy tiện cầm cá lên, xem mắt cá trợn tròn, bỗng nhiên cảm thấy nó có chút đáng thương.
Nước mắt cá sấu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
A Nghiên sờ sờ đầu cá: “Ngoan, đừng sợ, không ăn ngươi.”
Nói xong, nàng đi tới dòng suối nhỏ, trước đem cá béo ném vào trong suối nước, sau đó mới chạy đến trước mặt Tiêu Đạc, vẻ mặt thân thiết hỏi:“Gia, ngươi không sao chứ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
Nhìn thấy A Nghiên, âm lãnh trong con ngươi Tiêu Đạc hơi giảm, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đói bụng.”
A Nghiên nghe thế, nhất thời hăng hái: “Gia, nơi này thật đáng sợ a, chúng ta nhanh về nhà đi, trở về ta làm bánh canh đầu cá cho ngươi!”
Bánh canh đầu cá...
Tiêu Đạc nhớ tới mĩ vị này, trong con ngươi âm lãnh dần dần rút đi, hắn quay đầu nhìn suối nước, suối nước đã bị nhiễm đỏ, vừa rồi con cá mè hoa kia được tự do, đến cái đuôi cũng đã không thấy.
”Nhưng mà cá đâu?” Hắn khàn khàn thanh âm hỏi như vậy.
”Nha... Lại bắt một con đi...”A Nghiên chột dạ giải thích.
**********************
May mắn trên ngọn núi này sông suối rất nhiều, nơi này cái gì cũng có, trên núi cá cũng rất nhiều, không ăn con này còn có thể ăn con khác.
A Nghiên xung phong nhận việc, chạy tới một con song gần đó đục nước béo cò, chỉ chốc lát sau sờ soạng vài cái bắt được mẫy con, mỗi con đều béo làm cho người ta chảy nước miếng.
Nàng vung cá lên khoe với Tiêu Đạc: “Xem này, lại một con!”
Tiêu Đạc cứ như vậy hơi dựa vào mấy cây cổ thụ bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, gió núi thổi tóc đen của hắn bay tán loạn, tóc kia giống như sa tanh tung bay trong núi.
Lúc này hắn sớm đã không còn là kẻ giết người lạnh lẽo lúc trước, bên môi cũng hàm chứa nụ cười như có như không, xem tiểu nha đầu bắt cá dưới sông.
Tiểu nha đầu đem váy dắt lên nhét vào trong thắt lưng, lại cuốn nửa ống quần màu tím xanh lên, lộ ra cẳng chân nhỏ trắng min. Nàng trong tay túm chặt một con cá đang giãy dụa lung tung, cũng không để ý đuôi cá kia hắt từung đám hoa nước lên mặt nàng, cứ như vậy trong ánh mặt trời ngày mùa thu ấm áp mặt mày hớn hở cười rạng rỡ.
Trong đôi mắt tối tăm của Tiêu Đạc nổi lên một tia ấm áp.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, mẫu hậu hắn từng nói với hắn mấy lời.
Hắn từ nhỏ kiêng ăn, trong cung đồ ăn ngự trù làm ra thường xuyên không hợp khẩu vị, mẫu hậu hắn sẽ tự mình xuống bếp làm cho hắn.
Có một lần hắn nhìn thấy mẫu hậu từ sớm đã bận rộn, liền không đành lòng.
Rõ ràng thân là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cao quý xinh đẹp như vậy, tại sao vì hài tử mà đi làm mấy chuyện của hạ nhân?
Vì thế hắn hỏi mẫu hậu: “Mẫu hậu, đồ ăn ngươi làm A Nguyên thích nhất, ngươi vì sao không đem phương pháp nấu dạy cho ngự trù, như vậy mẫu hậu sẽ không cần mỗi ngày vất vả.”
Nhưng mẫu hậu cười ôn hòa với hắn nói: “Kỳ thật mẫu hậu và ngự trù làm phương pháp đều giống nhau, nhưng mà lúc ăn thì không giống nhau thôi.”
Hắn lúc đó còn nhỏ, kinh ngạc nghiêng đầu hỏi mẫu hậu: “Vì sao phương pháp giống nhau, hương vị lại không giống.”
Mẫu hậu lúc đó sờ sờ tóc hắn, cười nói: “Hương vị không giống, là vì người làm không giống a.”
Lúc đó câu nói kia, kỳ thật hắn cũng không hiểu.
Cùng nguyên liệu nấu ăn, cùng phương pháp, vì sao người khác nhau, làm ra hương vị không giống nhau.
Sau này, mẫu hậu đi, không bao giờ còn nấu cơm cho hắn ăn nữa.
Hắn vẻn vẹn bốn ngày không ăn gì, cứ như vậy nằm như chết trên sạp không động đậy.
Lú đó phụ hoàng, văn võ bá quan, hậu cung phi tần, một đám đều cho rằng Cửu hoàng tử này không sống nổi.
Cửu hoàng tử này từ lúc sinh ra đều kén ăn, chỉ ăn đồ hoàng hậu làm.
Nhưng sau này hắn đến cùng vẫn còn sống, hơn nữa biến thành Cửu hoàng tử tính tình quái đản nhất trên đời này.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà