Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 55: Thân phận bại lộ
Editor: Quỳnh ỉn
Mưu kế giống nhau như đúc, đều vừa mới bắt đầu, Thẩm Hành Vu trù tính giống như khi bắt Dư Thiếu Bình, trước tiên tiết lộ chỗ ở của quỷ y cho hắn biết, sau đó chờ hắn đưa mạng tới, trên thực tế biện pháp phổ thông này lại là cách tốt nhất, nếu những người này không nóng vội, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu như vậy được?
Khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đuổi tới hậu viện Thái Y viện, Đỗ Trọng đã đến, trong miệng hắn ngậm một cành thảo dược, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn hai người bọn họ đến, hắn phi một tiếng phun cọng thảo dược ra, tặc lưỡi hai tiếng nói: "Sao lại có nhiều người muốn giết ta như vậy? Sư điệt, lúc này ngươi lại tính cái gì?"
Thẩm Hành Vu méo miệng nói: "Người khác muốn giết ngươi, sợ ngươi bị người tìm được mang về chữa khỏi bệnh đau đầu cho Tần Hoàng, nếu ngươi không có năng lực đó, còn có thể chọc đến họa sát thân này."
"Lời này cũng không đúng, ta đâu có am hiểu trị bệnh đau đầu, đau đầu nặng thì chết, cần gì phải tìm người chữa trị, quả nhiên là không có đầu óc." Đỗ Trọng tặc lưỡi nói hai câu, lúc này mới đi vào bên trong theo hai người.
Đại điện vốn cũ nát nay đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ quây quanh Lý Mông, Lý Mông một thân y phục màu đen, cả người có vẻ rất sa sút, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra là Thẩm Hành Vu, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều thứ.
"Thái tử phi, quả nhiên là ngài." Lý Mông thấy bóng dáng của Thẩm Hành Vu liền lùi về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đoán, nhất định là khi ngươi còn ở trong phủ thái tử đã thấy được ta, bằng không ngươi sẽ không quyết đoán muốn bắt người như vậy."
"Ngươi đoán như thế nào, ta không rảnh rỗi đi quản ngươi." Phúc Hải cho người đi mang ghế tựa đến, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu ngồi ở phía xa, nhìn Lý Mông tức giận đến nghiến răng.
"Phúc Hải, Tứ vương gia đến chưa?" Thẩm Hành Vu hỏi Phúc Hải đang đứng ở phía sau.
Phúc Hải nhìn ra bên ngoài, đã có một tiểu thái giám đến báo với hắn, hắn gật đầu, cung kính trả lời người phía trước: " Hồi nương nương, đội ngũ đã đến."
Quả nhiên, hai người không đợi bao lâu, Tần Chinh Viến đã tới rồi, nhưng mà, người kia còn chưa có tiến vào, tiếng nói đã vang lên ở bên ngoài: "Các ngươi muốn ta tới nơi này làm gì? Thị vệ của ta không thấy nữa!"
Nghe hắn lớn tiếng ồn ào, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đều nở nụ cười, bọn hắn đoán chính xác, Tứ vương gia này cũng là một cao thủ diễn trò đấy!
"Tứ vương gia, ngươi nhìn một chút, người này là ai?" Thẩm Hành Vu đứng lên, chỉ chỉ về người đang quỳ phía trước, bị người trói lại, nói với Tần Chinh Viễn.
"Cái gì?" Tần Chinh Viễn đi tới, vừa thấy người đang quỳ, lập tức nóng nẩy, lớn tiếng hét lên: "Hoài Nam vương, ngươi có ý gì? Hơn nửa đêm không ngủ lại bắt thị vệ của ta tới đây làm gì?"
Thẩm Hành Vu tựa vào ghế, lười biếng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và người đều muốn thế sao? Nếu không phải người của ngươi không thành thật, ta cần gì phải không ngủ mà lại ra đây xem màn diễn thối nát này?"
Thẩm Hành Vu nhìn bộ mặt hoài nghi của Tần Chinh Viễn, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, nói với hắn: "Nhìn một chút đi, hỏi người của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì." Nói xong, Thẩm Hành Vu thấy trong tay một thị vệ có cầm chủy thủ, liền nói với người nọ: "Người tới, đưa hung khí cho Tứ vương gia nhìn."
Thị vệ này lập tức xoay người, giao chủy thủ đang cầm trong tay cho Tần Chinh Viễn.
Mặt Tần Chinh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm lấy chủy thủ vừa muốn mở ra, liền bị Thẩm Hành Vu ngăn lại: "Cẩn thận, có độc."
"Ta không rõ, các ngươi có ý tứ gì? Hắn giết người? Vì sao lại muốn giết người?" Tần Viễn Chinh nóng nảy gắt gỏng, không chấp nhận được một chút nghi vấn.
"Hắn muốn giết người, nhưng không có giết chết thôi. Phúc Hải, đem mọi chuyện nói cho Tứ vương gia nghe một chút." Mộ Phi Chỉ lên tiếng hạ lệnh cho Phúc Hải.
Phúc Hải vừa nghe thấy, liền cảm thấy đầu lớn lên, hắn đi lên phía trước, nói với Tần Chinh Viễn: "Tối hôm nay, Lý Mông bịt mặt đuổi đến nơi đây, chưa kịp ám sát Quỷ y, liền bị Ngự lâm quân bắt được." Phúc Hải lạnh nhạt nói xong, không có nhiều lời, bởi vì trước đó hắn cũng phụng mệnh Vương hậu nương nương đi tung tin, còn bởi vì cầm một ngàn lượng bạc của người ta.
"Cái gi? Ám sát Quỷ Y?" Tần Chinh Viễn vừa nghe Lý Mông muốn ám sát Quỷ y, lập tức phát hỏa, hắn đi đến phía trước, vừa muốn đá Lý Mông một cước, đã bị bọn thị vệ cản lại.
"Tứ vương gia, Quỷ y vừa mới vân du trở về liền bị kinh hách lớn như vậy, thị vệ này của ngươi gây họa không nhỏ, các ngươi ngoài miệng muốn tìm kiếm Quỷ y, chẳng lẽ chỉ là ngụy trang để đến ám sát?" Mộ Phi Chỉ lười biếng đứng dạy, ánh mắt lười nhát lại thêm vạn phần sắc bén nhìn Tần Chinh Viễn.
Tần Chinh Viễn liên tiếp xua tay, thậm chí còn có chút sốt ruột dậm chân, hào phóng nói: "Hoài Nam vương, ngươi đừng nghĩ lung tung, chúng ta thật sự muốn tìm Quỷ y."
"Thật sao?" Thẩm Hành Vu hừ một tiếng nở nụ cười, trong lòng nói, một chiêu này chỉ sợ là đã làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
"Đương nhiên, Hoài Nam vương, Quỷ y đã trở lại, có thể để hắn viết cho ta một phương thuốc chữa đau đầu không, bệnh đau đầu của Phụ vương ta không thể trì hoãn rồi." Tần Chinh Viến sốt ruột nói.
"Không thể." Một giọng nói kỳ quái vang lên phía sau Tần Chinh Viễn, hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh léo, nghe thấy giọng điệu quỷ dị này nhất thời liền tránh sang một bên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người phía sau.
"Vì sao không thể? Ngươi là ai?" Tần Chinh Viễn kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn về phía Đỗ Trọng. Nam nhân này một thân đỏ sậm, mái tóc bạc chói mắt, tuy là cúi đầu, nhưng cả người đều toát ra tà khí.
Đỗ Trọng ngáp một cái, từ từ nói: "Buồn ngủ quá, sư điệt, ngươi xử lý đi, ta muốn đi ngủ." Hắn cũng không quan tâm Tần Chinh Viễn, nhấc chân đi ra ngoài.
"Ngươi có phải là Quỷ y không!" Nghĩ đến có khả năng này, Tần Chinh Viễn liền đuổi theo, nhưng lại bị một đống thị vệ ngăn cản.
"Đúng thì sao, ta không phải là lang trung, không biết trị đau đầu!" Bởi vì thị vệ ngăn cản, nên không chờ Tần Chinh Viễn kịp phản ứng Đỗ Trọng đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu nói rất khinh thường, thật lâu vẫn quanh quẩn ở trong tai Tần Chinh Viễn.
"Hoài Nam vương, ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc cũng được, ta chỉ muốn có phương thuốc đó, Tam ca của ta nhất định sẽ tìm những lang trung vô danh chữa bệnh cho Phụ hoàng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ liền trị đến chết." Tần Chinh Viễn này nói chuyện rất trực tiếp, chuyện chết chóc này mà cũng dám dùng tùy tiện.
"Ta không thiếu tiền." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tuy rằng lời nói của Tần Chinh Viến không đả động gì được Mộ Phi Chỉ, nhưng ngược lại cho hắn một nhắc nhở, hắn quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, Thẩm Hành Vu cười nhìn hắn, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói với hắn: "Phu quân, tìm một chút phiền toái cho hắn cũng không tệ."
Mộ Phi Chỉ gật đầu, dĩ nhiên, quả thật cho Tần Huyền Qua một chút phiền toái cũng tốt.
Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ gật đầu, liền nói với Tần Chinh Viễn: "Tứ vương gia, phương thuốc này ta thay ngươi đi cầu là được."
"Bán đứng ta, liền giết, phế nhân này còn giữ ở bên người làm gì!" Tần Chinh Viễn ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Lý Mông, tuyệt không lưu tình.
"Tứ vương giá, ngươi đừng nghe Thái tử phi vu hãm (vu cáo hãm hại) ta!" Lý Mông bỗng nhiên hô lớn một tiếng, lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đây liền thay đổi!
Mưu kế giống nhau như đúc, đều vừa mới bắt đầu, Thẩm Hành Vu trù tính giống như khi bắt Dư Thiếu Bình, trước tiên tiết lộ chỗ ở của quỷ y cho hắn biết, sau đó chờ hắn đưa mạng tới, trên thực tế biện pháp phổ thông này lại là cách tốt nhất, nếu những người này không nóng vội, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu như vậy được?
Khi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đuổi tới hậu viện Thái Y viện, Đỗ Trọng đã đến, trong miệng hắn ngậm một cành thảo dược, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn hai người bọn họ đến, hắn phi một tiếng phun cọng thảo dược ra, tặc lưỡi hai tiếng nói: "Sao lại có nhiều người muốn giết ta như vậy? Sư điệt, lúc này ngươi lại tính cái gì?"
Thẩm Hành Vu méo miệng nói: "Người khác muốn giết ngươi, sợ ngươi bị người tìm được mang về chữa khỏi bệnh đau đầu cho Tần Hoàng, nếu ngươi không có năng lực đó, còn có thể chọc đến họa sát thân này."
"Lời này cũng không đúng, ta đâu có am hiểu trị bệnh đau đầu, đau đầu nặng thì chết, cần gì phải tìm người chữa trị, quả nhiên là không có đầu óc." Đỗ Trọng tặc lưỡi nói hai câu, lúc này mới đi vào bên trong theo hai người.
Đại điện vốn cũ nát nay đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ quây quanh Lý Mông, Lý Mông một thân y phục màu đen, cả người có vẻ rất sa sút, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra là Thẩm Hành Vu, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều thứ.
"Thái tử phi, quả nhiên là ngài." Lý Mông thấy bóng dáng của Thẩm Hành Vu liền lùi về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đoán, nhất định là khi ngươi còn ở trong phủ thái tử đã thấy được ta, bằng không ngươi sẽ không quyết đoán muốn bắt người như vậy."
"Ngươi đoán như thế nào, ta không rảnh rỗi đi quản ngươi." Phúc Hải cho người đi mang ghế tựa đến, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu ngồi ở phía xa, nhìn Lý Mông tức giận đến nghiến răng.
"Phúc Hải, Tứ vương gia đến chưa?" Thẩm Hành Vu hỏi Phúc Hải đang đứng ở phía sau.
Phúc Hải nhìn ra bên ngoài, đã có một tiểu thái giám đến báo với hắn, hắn gật đầu, cung kính trả lời người phía trước: " Hồi nương nương, đội ngũ đã đến."
Quả nhiên, hai người không đợi bao lâu, Tần Chinh Viến đã tới rồi, nhưng mà, người kia còn chưa có tiến vào, tiếng nói đã vang lên ở bên ngoài: "Các ngươi muốn ta tới nơi này làm gì? Thị vệ của ta không thấy nữa!"
Nghe hắn lớn tiếng ồn ào, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đều nở nụ cười, bọn hắn đoán chính xác, Tứ vương gia này cũng là một cao thủ diễn trò đấy!
"Tứ vương gia, ngươi nhìn một chút, người này là ai?" Thẩm Hành Vu đứng lên, chỉ chỉ về người đang quỳ phía trước, bị người trói lại, nói với Tần Chinh Viễn.
"Cái gì?" Tần Chinh Viễn đi tới, vừa thấy người đang quỳ, lập tức nóng nẩy, lớn tiếng hét lên: "Hoài Nam vương, ngươi có ý gì? Hơn nửa đêm không ngủ lại bắt thị vệ của ta tới đây làm gì?"
Thẩm Hành Vu tựa vào ghế, lười biếng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và người đều muốn thế sao? Nếu không phải người của ngươi không thành thật, ta cần gì phải không ngủ mà lại ra đây xem màn diễn thối nát này?"
Thẩm Hành Vu nhìn bộ mặt hoài nghi của Tần Chinh Viễn, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, nói với hắn: "Nhìn một chút đi, hỏi người của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì." Nói xong, Thẩm Hành Vu thấy trong tay một thị vệ có cầm chủy thủ, liền nói với người nọ: "Người tới, đưa hung khí cho Tứ vương gia nhìn."
Thị vệ này lập tức xoay người, giao chủy thủ đang cầm trong tay cho Tần Chinh Viễn.
Mặt Tần Chinh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm lấy chủy thủ vừa muốn mở ra, liền bị Thẩm Hành Vu ngăn lại: "Cẩn thận, có độc."
"Ta không rõ, các ngươi có ý tứ gì? Hắn giết người? Vì sao lại muốn giết người?" Tần Viễn Chinh nóng nảy gắt gỏng, không chấp nhận được một chút nghi vấn.
"Hắn muốn giết người, nhưng không có giết chết thôi. Phúc Hải, đem mọi chuyện nói cho Tứ vương gia nghe một chút." Mộ Phi Chỉ lên tiếng hạ lệnh cho Phúc Hải.
Phúc Hải vừa nghe thấy, liền cảm thấy đầu lớn lên, hắn đi lên phía trước, nói với Tần Chinh Viễn: "Tối hôm nay, Lý Mông bịt mặt đuổi đến nơi đây, chưa kịp ám sát Quỷ y, liền bị Ngự lâm quân bắt được." Phúc Hải lạnh nhạt nói xong, không có nhiều lời, bởi vì trước đó hắn cũng phụng mệnh Vương hậu nương nương đi tung tin, còn bởi vì cầm một ngàn lượng bạc của người ta.
"Cái gi? Ám sát Quỷ Y?" Tần Chinh Viễn vừa nghe Lý Mông muốn ám sát Quỷ y, lập tức phát hỏa, hắn đi đến phía trước, vừa muốn đá Lý Mông một cước, đã bị bọn thị vệ cản lại.
"Tứ vương gia, Quỷ y vừa mới vân du trở về liền bị kinh hách lớn như vậy, thị vệ này của ngươi gây họa không nhỏ, các ngươi ngoài miệng muốn tìm kiếm Quỷ y, chẳng lẽ chỉ là ngụy trang để đến ám sát?" Mộ Phi Chỉ lười biếng đứng dạy, ánh mắt lười nhát lại thêm vạn phần sắc bén nhìn Tần Chinh Viễn.
Tần Chinh Viễn liên tiếp xua tay, thậm chí còn có chút sốt ruột dậm chân, hào phóng nói: "Hoài Nam vương, ngươi đừng nghĩ lung tung, chúng ta thật sự muốn tìm Quỷ y."
"Thật sao?" Thẩm Hành Vu hừ một tiếng nở nụ cười, trong lòng nói, một chiêu này chỉ sợ là đã làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
"Đương nhiên, Hoài Nam vương, Quỷ y đã trở lại, có thể để hắn viết cho ta một phương thuốc chữa đau đầu không, bệnh đau đầu của Phụ vương ta không thể trì hoãn rồi." Tần Chinh Viến sốt ruột nói.
"Không thể." Một giọng nói kỳ quái vang lên phía sau Tần Chinh Viễn, hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh léo, nghe thấy giọng điệu quỷ dị này nhất thời liền tránh sang một bên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người phía sau.
"Vì sao không thể? Ngươi là ai?" Tần Chinh Viễn kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn về phía Đỗ Trọng. Nam nhân này một thân đỏ sậm, mái tóc bạc chói mắt, tuy là cúi đầu, nhưng cả người đều toát ra tà khí.
Đỗ Trọng ngáp một cái, từ từ nói: "Buồn ngủ quá, sư điệt, ngươi xử lý đi, ta muốn đi ngủ." Hắn cũng không quan tâm Tần Chinh Viễn, nhấc chân đi ra ngoài.
"Ngươi có phải là Quỷ y không!" Nghĩ đến có khả năng này, Tần Chinh Viễn liền đuổi theo, nhưng lại bị một đống thị vệ ngăn cản.
"Đúng thì sao, ta không phải là lang trung, không biết trị đau đầu!" Bởi vì thị vệ ngăn cản, nên không chờ Tần Chinh Viễn kịp phản ứng Đỗ Trọng đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu nói rất khinh thường, thật lâu vẫn quanh quẩn ở trong tai Tần Chinh Viễn.
"Hoài Nam vương, ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc cũng được, ta chỉ muốn có phương thuốc đó, Tam ca của ta nhất định sẽ tìm những lang trung vô danh chữa bệnh cho Phụ hoàng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ liền trị đến chết." Tần Chinh Viễn này nói chuyện rất trực tiếp, chuyện chết chóc này mà cũng dám dùng tùy tiện.
"Ta không thiếu tiền." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tuy rằng lời nói của Tần Chinh Viến không đả động gì được Mộ Phi Chỉ, nhưng ngược lại cho hắn một nhắc nhở, hắn quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, Thẩm Hành Vu cười nhìn hắn, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói với hắn: "Phu quân, tìm một chút phiền toái cho hắn cũng không tệ."
Mộ Phi Chỉ gật đầu, dĩ nhiên, quả thật cho Tần Huyền Qua một chút phiền toái cũng tốt.
Thẩm Hành Vu thấy Mộ Phi Chỉ gật đầu, liền nói với Tần Chinh Viễn: "Tứ vương gia, phương thuốc này ta thay ngươi đi cầu là được."
"Bán đứng ta, liền giết, phế nhân này còn giữ ở bên người làm gì!" Tần Chinh Viễn ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Lý Mông, tuyệt không lưu tình.
"Tứ vương giá, ngươi đừng nghe Thái tử phi vu hãm (vu cáo hãm hại) ta!" Lý Mông bỗng nhiên hô lớn một tiếng, lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đây liền thay đổi!
Tác giả :
Nhất Bút Niên Hoa