Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 237: Đều đã bắt đầu
Khâm Mặc bắt đầu đối nam nhân dâng hiến, săn sóc ân cần.
Không hề giống như trước, cố ý bảo trì khoảng cách, không chỉ cử chỉ vô cùng thân thiết, đến thái độ, hành vi cũng đều biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Khi Khâm Mặc giúp nam nhân khoác thêm áo, cũng không giống như lúc trước, chỉ là đặt ở trên bề mặt, mà là có chút như có như không xoa xoa lên bờ vai của y. Mặc dù không biết Ly Hận Thiên ra sao, y vốn cũng đã quen. Nhưng mà, ở trong mắt người khác, chính là một phen hương vị khác.
Vừa thân mật lại khăng khít.
Hắn dìu nam nhân đi đường, cũng không cần phải lại cực lực nâng cánh tay của y lên kéo dài khoảng cách, mà là dán sát vào gắt gao, đi ôm eo của y…
Mỗi khi vào lúc này, hắn đều đang nói chuyện thú vị gì đó vẫn với nam nhân, mượn điều này phân tán lực chú ý của nam nhân. Dần dà, Ly Hận Thiên cũng đã thành thói quen, hoàn toàn sẽ không phát hiện có cái gì không ổn cả.
Khâm Mặc cố ý thân cận nam nhân, đối với y luôn luôn chăm sóc, cũng luôn bày ra bộ dáng cẩn thận.
Khâm Mặc vốn luôn rất giỏi về việc quan sát người khác. Hắn có thể thông qua rất nhiều chi tiết bé nhỏ không đáng kể, phát hiện biến hoá ở trong lòng của đối phương, đây là sự chuẩn bị vốn luôn phải có ở trong kinh thương. Đồng thời, thói quen này, cũng khiến cho hắn ở chỗ này của nam nhân chiếm được lợi ích.
Ly Hận Thiên đang dưỡng thương, vẫn luôn ở trong Ly phủ, bị ốm đau tra tấn kéo dài, không chỉ có đối với thân thể cùng tâm lý cũng đều là một loại buồn chán dày vò. Khâm Mặc kiếm ra rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó để cho y giải buồn, xướng khúc nhi, diễn xiếc ảo thuật …
Cái gì cần cũng đều có.
Đây đúng là thứ Ly Hận Thiên cần, nhìn thấy mấy thứ này, nam nhân khó nén hưng phấn, bề ngoài của Khâm Mặc bình thản ung dung, lại đang lặng lẽ quan sát phản ứng của nam nhân, sau đó làm ra một cái tổng kết.
Không qua bao nhiêu lâu, Khâm Mặc liền thăm dò được sở thích của nam nhân. Hắn mang đến ‘kinh hỉ’ liền một lần này so với một lần trước càng khiến nam nhân càng vừa lòng hơn nhiều.
Thậm chí Khâm Mặc không tiếc chi ra một số tiền lớn, mời gánh xiếc khỉ vào Ly phủ.
Ngày đó, Ly phủ phi thường náo nhiệt, bọn hạ nhân đều biết tính cách của Ly Hận Thiên đã thay đổi, không giống như ngày xưa mà cách xa người ngàn dặm. Mà bộc lộ ra sự hiền hoà, lại khiến cho người khác tôn kính, cho nên bọn họ cũng không sẽ cố ý bảo trì khoảng cách với nam nhân nữa, cũng không gây sự bất hòa cùng phải luôn nơm nớp cẩn thận. Vì vậy, trong lúc khỉ con diễn xiếc, đùa giỡn, một đám hạ nhân nhàn đến vô sự hạ nhân liền đều tụ lại đây nhất thời xem diễn la to phấn khích nhất thời vang vọng…
Ly Hận Thiên không chán ghét bầu không khí như vậy chút nào. Càng n hiều người, thì chơi càng vui lại càng thêm náo nhiệt.
Bên trong Ly phủ luôn bày ra vẻ mặt trang nghiêm túc, nhất thời biến thành một cái chợ ồn ào…
Tiếng vui cười, hi nháo thỉnh thoảng lại vang lên, sóng biển nhiệt tình mỗi một đợt vang lên cao hơn, ngay cả ở Ly Tiêu Sơn vẫn đang tĩnh tâm tu luyện, đều bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vốn có ở nơi này…
Ly phủ luôn luôn im lặng, bọn hạ nhân đều luôn cúi đầu tự đi làm việc của mình, ngay ngắn trật tự. Từ khi nào thì, bọn họ lại không hiểu quy củ như vậy, dưỡng thành thói quen chỉ loại nô bộc hạ đẳng mới có này chứ….
Dưới sự giận dữ, Ly Tiêu Sơn bắt đầu muốn bắt trói kẻ khởi xướng để trừng phạt răn đe. Nhưng Phúc bá lộ ra vẻ mặt khó xử nói, âm thanh này là do từ nơi của Ly Hận Thiên truyền đến …
Nhất thời, Ly Tiêu Sơn cũng chỉ là giương mắt trợn trừng nhìn.
Nếu là ngày xưa, chỉ là đối phó với Ly Hận Thiên, lão khẳng định đã trừng phạt y nghiêm khắc hơn so với hạ nhân rất nhiều, nhưng mà hiện tại, Ly Hận Thiên,là người lão vốn không động vào nổi…
Ly Tiêu Sơn không thể không do dự.
Ly Hận Thiên là phi tử của Bắc Chiêu, đồng thời lần bình loạn này cũng đã lập nên công lao không nhỏ, càng quan trọng hơn là, Ly Lạc và Mộc Nhai đều đang che chở y….
Hai tên tôn nhi của lão, luôn lấy thân phận tiểu bối cho lão sự kính trọng nên có. Nhưng không có nghĩa là, bọn hắn e ngại lão. Một khi bọn hắn bắt đầu trở mặt, thì dù có là gia chủ của Ly gia đi nữa cũng sẽ không kiêng kị, Ly Tiêu Sơn lại không thể không biết suy nghĩ…
Nay, bọn hắn sớm đã không phải tiểu hài nhi hoàng mao mà cái gì cũng đều không hiểu nữa.
Bọn hắn cố ý duy trì bảo hộ, lão cũng đều không có cách nào khác cả.
Ngày nào đó, Ly Tiêu Sơn bị nghẹn một bụng hỏa, nhưng cuối cùng, lại không thể đi tìm Ly Hận Thiên gây phiền toái…
Trái lại là hai tên còn lại, nhìn Ly Hận Thiên cười đến hồng cả hai gò má, suy nghĩ đăm chiêu……
Khâm Mặc không có ưu thế. Hắn chỉ có thể giành trước một bước. Hắn không dám quang minh chính đại, mà ở trước mặt bọn hắn, cũng là tận lực biểu hiện thật tự nhiên, không khác gì với ngày thường. Nhưng hai gã đó khôn khéo đến vậy, bọn họ sớm đều đã ngửi ra khí tức không tầm thường rồi…
Khâm Mặc đã bội ước.
Thì hai người bọn hắn, còn cần phải tuân thủ sao?
……
Năm nay hạ tuyết phá lệ sớm, từ khi bắt đầu bước sang mùa đông tới nay, đã muốn hạ xuống hai trận.
Do nhớ rõ tình cảnh mùa đông năm trước, là y đang đứng cùng Ly Lạc ở trong cảnh tuyết rơi lả tả mà nhìn nhau, bầu không khí đó thật ấm áp cùng hạnh phúc, cả đời này Ly Hận Thiên cũng đều không thể quên được…
Hiện lên hình ảnh, có một người đang đứng sau từng đám bông tuyết bay tán loạn, đã từng khiến y nhớ thương…
Ly Hận Thiên đóng lại cửa sổ, ngăn cách thế giới trắng xoá ở bên ngoài. Y không có bất cứ lưu luyến nào, cũng không chuẩn bị để nhớ lại.
Một màn này, đều đã là chuyện ở quá khứ. Hiện tại, y đang sợ lạnh.
Cùng với việc đứng nhìn cảnh sắc hư ảo kia, không bằng ngồi ở trên xích đu gần bên cạnh chậu than, uống trà nóng, nghe con chim nhỏ do Khâm Mặc không biết có được từ đầu, hót lên một khúc nhạc ngắn ríu rít vui tai…
Ly Hận Thiên mới vừa ngồi xuống, chưa kịp nhấc thảm lông đắp lên người, thì bông tuyết liền từ cửa lớn đột ngột bị đẩy ra, tung bay vào trong, rớt xuống, vừa chạm vào này nhiệt độ ấm áp ở trong phòng, liền biến thành một giọt nước tròn trĩnh nhỏ bé…
Rơi trên mặt đất.
Giữa đám bông tuyết bay tán loạn, bóng dáng vừa xuất hiện, là Mộc Nhai.
Mộc Nhai mặc áo bông màu vàng sẫm đứng ở trước cửa, cổ áo cùng cổ tay áo là viền một lớp lông chim ấm áp, trang trí ở trên bề mặt của quần cùng vạt áo cũng được may một viền theo một tầng lông chim. Áo bông dài qua eo, vừa vặn che lấp đi đai lưng, nhưng lại để lộ ra phục sức ở trên lưng, ánh lên vệt sáng màu thâm trầm, lại hiện ra một ngọc bội tròn trịa ôn nhuận ló ra, lớp vải bông cùng với ngọc bội, mềm mại dựa vào nhau, vẫn còn lay động…
Vạt áo che kín chiếc quần, chỉ có thể nhìn thấy Mộc Nhai mang trên chân một đôi quan giày, có thể là đi quá mau, xung quanh giày đều bị dính tuyết. Nay, gió lạnh liền nhất thời thổi tới,lớp tuyết lúc nãy lập tức hóa thành một dãy nước nhỏ…
Một thân ngạo khí, vẫn như trước.
Mộc Nhai dùng sức đạp xuống vài cái, xua đi cỗ lạnh lẽo ở trên chân mình, hắn vỗ vỗ đầu vai đang phủ tuyết mặc nó lả tả rơi xuống, trở tay đóng cửa lại.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hắn chỉ là muốn đến ngồi chơi mà thôi, cũng không nghĩ tới Mộc Nhai căn bản không có ý cởi xuống áo khoác dày cộm trên người xuống. Trái lại, ở trong tủ quần áo của nam nhân lựa trái lật phải, tìm ra vài cái quần áo dày dày, dưới sự kinh ngạc ở trong mắt của nam nhân, lại đem đống quần áo đó vươn tay so so len người của Ly Hận Thiên hai lần, sau khi xác định xong, liền bắt tay vào giúp y thay quần áo.
Ở trong phòng, Ly Hận Thiên chỉ mặc một tầng áo bông mỏng, trong phòng còn có chậu than, nên Khâm Mặc không để cho y mặc quá nhiều, nhiệt độ ở bên ngoài kém hơn ở trong phòng rất nhiều. Thể chất hiện tại của nam nhân không phải quá tốt, vừa bước ra khỏi cửa, chỉ sợ là sẽ sinh bệnh mất, cho nên chỉ bảo trì ở nhiệt độ mà tnam nhân cảm thấy không lạnh thì tốt rồi.
Lớp áo bông kia, một khi bị cởi xuống, Ly Hận Thiên lập tức phối hợp liền run lên một chút. Y hỏi Mộc Nhai là đang muốn làm cái gì, nhưng ở trong lúc này, tay chân của Mộc Nhai đã lưu loát, đưa đến vài kiện quần áo để cho nam nhân mặc vào …
Y liền trừng lớn đôi mắt, mặc cho Mộc Nhai thay quần áo cho y.
Từ sau lần trước nam nhân chủ động câu dẫn Thiết Lặc mà mặc một thân quần áo huyền sắc, Mộc Nhai đối với màu sắc quần áo bắt đầu, sinh ra rất một chấp niệm rất sâu. Ngày trước, hắn thích ngắm nam nhân mặc một thân màu hồng, bởi vì màu sắc đó có vẻ tôn lên làn da phi thường mềm mại ướt át của y, khi đó Ly Hận Thiên ở trong cái loại đẹp ở trạng thái bệnh nhân, tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không có tinh túy…
Nhưng mà người này, khiến cho hắn thấy được vẻ đẹp riêng chỉ thuộc về nam nhân này, chính là bộ quần áo huyền sắc kia, khiến hắn suốt đời khó quên được.
Cho nên, màu hắn chọn, cũng là y bào huyền sắc.
Tuy rằng không giống bộ đồ lần trước, nhưng vừa mặc lên dáng người xinh đẹp của nam nhân liền khác hẳn, bộ quần áo rộng phùng phình, tương xứng trên cổ áo có viền một lớp lông, lại khiến cho nam nhân có vẻ ung dung hoa quý, rất có khí chất quý tộc…
Mộc Nhai thực vừa lòng với bộ trang phục tự mình chọn ra, lại thay nam nhân sửa sang đơn giản lại đầu tóc của y một chút, liền đội lên đỉnh đầu của y một chiếc mũ da thú, mũ được làm bởi bộ lông đuôi của chim điêu, lông rậm lại nhạt màu, chỉ có chóp nón là màu đen, lớp lông tơ nơi rìa nón lay động phiêu lượn mơ hồ, che ở trước trán của nam nhân, càng tôn lên một thân quý khí thêm vô cùng nhuần nhuyễn…
– Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Mộc Nhai búng tay vang lên, kéo nam nhân ra ngoài chạy đi.
Mộc Nhai vừa vào cửa liền vội vàng bận rộn gấp gáp, Ly Hận Thiên liên tiếp hỏi vài lần là hắn đang muốn làm gì cũng vẫn chưa có câu trả lời. Hơi lạnh đập vào mặt, Ly Hận Thiên rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp liền bỏ tay của Mộc Nhai ra, đứng lại ở trong phòng, nhìn Mộc Nhai đã đi ra cửa…
Giữa hai người họ, chỉ bị ngăn bởi một cái cửa.
Cái gì cũng không nói, đã dẫn y đi, thật hồ nháo.
– Rốt cuộc muốn làm gì đây, đi đâu, mà ngươi cứ gấp gáp đến như vậy?
Vẻ mặt của Ly Hận Thiên bình tĩnh nhìn Mộc Nhai, biểu thị, nếu hắn không nói rõ ràng, thì y sẽ không bồi hắn hồ nháo như thế đâu.
– Chậc chậc sách. Tính tình này của ngươi này, thật sự là càng lúc càng lớn, sắp vượt qua cả ta rồi đi.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng không giống như ngày trước mà hung tợn cảnh cáo, Mộc Nhai duỗi tay ra kéo nam nhân lại lần nữa. Lần này không cho y có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp liền lôi cả thân thể y ra, đứng giữa bầu trời đầy tuyết bay,
– Trời lạnh như thế, đi ra ngoài ăn chút gì đó ấm áp đi. Thế nào, đáp án này coi như vừa lòng ngươi đi?
Mộc Nhai vừa nói vậy, Ly Hận Thiên cũng không lại cự tuyệt, hồ nghi liếc mắt một cái nhìn Mộc Nhai, người này vốn có tính tình không tốt, nhưng không có miệng lưỡi trơn tru giống như Khâm Mặc váy, đầy mình đều là lời nói dối, Mộc Nhai sẽ không lừa hắn, đặc biệt là cang sẽ không dùng loại lý do này.
Từ khi bị thụ thương liên chưa từng bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài đi dạo cũng không tệ, nhớ lại lần trước vào ngày sinh thần của Hà Bá, y cùng Mộc Nhai tha hồ ăn đồ hải sản đến no căng kia, nam nhân cảm thấy, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ…
Hơn nữa, bước chậm dưới loại bầu trời đầy tuyết bay này, cũng tạo nên một phen tư vị khác bình thường.
Ly Hận Thiên đối với tuyết, cũng tình hữu độc chung.
Hôm nay không gió, tuyết tuy lớn, nhưng là phiêu phiêu dật dật, thong thả khoan thai. Hai người không cưỡi ngựa cũng không ngồi trên xe ngựa, giữa chốn nhân gian xung cười nói vui vẻ, cũng đi đến tửu lâu…
Mộc Nhai dẫn y đi vào, là tửu lâu lớn nhất Nam này Triều, Ly Hận Thiên không chú ý đến bảng hiệu, trái lại y phát hiện ra, đây là chỗ y gặp Thiết Lặc lần đầu tiên, lúc ấy Mộc Nhai chính là từ cửa sổ của lầu hai này nhảy xuống đường….
Như thiên binh giáng lâm đó, Mộc Nhai cho y để lại ấn tượng rất sâu.
Ly Hận Thiên chuyên chú tìm kiếm cái cửa sổ kia, lại không chú ý, Mộc Nhai ở bên cạnh chính là hiện lên vẻ mặt hờ hững, nhìn vào trong tửu lâu. Y nhìn không chớp mắt, cảm giác trong lúc này, không chỉ là ngạo mạn, càng nhiều hơn là uy nghiêm…
Mộc Nhai vừa xuất hiện, vài kẻ ăn mặc phục sức hoa quý từ tửu lâu liền đi ra nghênh đón, cúi đầu khom lưng mời Mộc Nhai đi vào. Mộc Nhai cũng không nhìn đám người đó, nhắc nam nhân cẩn thận bậc cửa liền đỡ y bước vào cửa. Ly Hận Thiên không phải, bởi vì y vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy mấy cái khuôn mặt nịnh nọt tươi cười…
Y sửng sốt một chút, lại ngước lên nhìn Mộc Nhai…
– Đây là làm sao vậy, hôm nay còn có người khác nữa sao?
Ly Hận Thiên nhỏ giọng hỏi Mộc Nhai.
Mộc Nhai “ừ” một tiếng, nam nhân này lập tức bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, sẽ rời khỏi tửu lâu. Mộc Nhai đã nghĩ tới ý định của nam nhân, nên trước y một bước, hắn giữ chặt tay của Ly Hận Thiên,
– Đừng lo lắng, cứ mặc kệ bọn họ đi. Chúng ta cứ ăn thức ăn của chúng ta.
Nói xong, cũng không cho nam nhân kịp cự tuyệt, kéo y liền đi lên lầu hai.
Không hề giống như trước, cố ý bảo trì khoảng cách, không chỉ cử chỉ vô cùng thân thiết, đến thái độ, hành vi cũng đều biểu lộ vô cùng rõ ràng.
Khi Khâm Mặc giúp nam nhân khoác thêm áo, cũng không giống như lúc trước, chỉ là đặt ở trên bề mặt, mà là có chút như có như không xoa xoa lên bờ vai của y. Mặc dù không biết Ly Hận Thiên ra sao, y vốn cũng đã quen. Nhưng mà, ở trong mắt người khác, chính là một phen hương vị khác.
Vừa thân mật lại khăng khít.
Hắn dìu nam nhân đi đường, cũng không cần phải lại cực lực nâng cánh tay của y lên kéo dài khoảng cách, mà là dán sát vào gắt gao, đi ôm eo của y…
Mỗi khi vào lúc này, hắn đều đang nói chuyện thú vị gì đó vẫn với nam nhân, mượn điều này phân tán lực chú ý của nam nhân. Dần dà, Ly Hận Thiên cũng đã thành thói quen, hoàn toàn sẽ không phát hiện có cái gì không ổn cả.
Khâm Mặc cố ý thân cận nam nhân, đối với y luôn luôn chăm sóc, cũng luôn bày ra bộ dáng cẩn thận.
Khâm Mặc vốn luôn rất giỏi về việc quan sát người khác. Hắn có thể thông qua rất nhiều chi tiết bé nhỏ không đáng kể, phát hiện biến hoá ở trong lòng của đối phương, đây là sự chuẩn bị vốn luôn phải có ở trong kinh thương. Đồng thời, thói quen này, cũng khiến cho hắn ở chỗ này của nam nhân chiếm được lợi ích.
Ly Hận Thiên đang dưỡng thương, vẫn luôn ở trong Ly phủ, bị ốm đau tra tấn kéo dài, không chỉ có đối với thân thể cùng tâm lý cũng đều là một loại buồn chán dày vò. Khâm Mặc kiếm ra rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó để cho y giải buồn, xướng khúc nhi, diễn xiếc ảo thuật …
Cái gì cần cũng đều có.
Đây đúng là thứ Ly Hận Thiên cần, nhìn thấy mấy thứ này, nam nhân khó nén hưng phấn, bề ngoài của Khâm Mặc bình thản ung dung, lại đang lặng lẽ quan sát phản ứng của nam nhân, sau đó làm ra một cái tổng kết.
Không qua bao nhiêu lâu, Khâm Mặc liền thăm dò được sở thích của nam nhân. Hắn mang đến ‘kinh hỉ’ liền một lần này so với một lần trước càng khiến nam nhân càng vừa lòng hơn nhiều.
Thậm chí Khâm Mặc không tiếc chi ra một số tiền lớn, mời gánh xiếc khỉ vào Ly phủ.
Ngày đó, Ly phủ phi thường náo nhiệt, bọn hạ nhân đều biết tính cách của Ly Hận Thiên đã thay đổi, không giống như ngày xưa mà cách xa người ngàn dặm. Mà bộc lộ ra sự hiền hoà, lại khiến cho người khác tôn kính, cho nên bọn họ cũng không sẽ cố ý bảo trì khoảng cách với nam nhân nữa, cũng không gây sự bất hòa cùng phải luôn nơm nớp cẩn thận. Vì vậy, trong lúc khỉ con diễn xiếc, đùa giỡn, một đám hạ nhân nhàn đến vô sự hạ nhân liền đều tụ lại đây nhất thời xem diễn la to phấn khích nhất thời vang vọng…
Ly Hận Thiên không chán ghét bầu không khí như vậy chút nào. Càng n hiều người, thì chơi càng vui lại càng thêm náo nhiệt.
Bên trong Ly phủ luôn bày ra vẻ mặt trang nghiêm túc, nhất thời biến thành một cái chợ ồn ào…
Tiếng vui cười, hi nháo thỉnh thoảng lại vang lên, sóng biển nhiệt tình mỗi một đợt vang lên cao hơn, ngay cả ở Ly Tiêu Sơn vẫn đang tĩnh tâm tu luyện, đều bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vốn có ở nơi này…
Ly phủ luôn luôn im lặng, bọn hạ nhân đều luôn cúi đầu tự đi làm việc của mình, ngay ngắn trật tự. Từ khi nào thì, bọn họ lại không hiểu quy củ như vậy, dưỡng thành thói quen chỉ loại nô bộc hạ đẳng mới có này chứ….
Dưới sự giận dữ, Ly Tiêu Sơn bắt đầu muốn bắt trói kẻ khởi xướng để trừng phạt răn đe. Nhưng Phúc bá lộ ra vẻ mặt khó xử nói, âm thanh này là do từ nơi của Ly Hận Thiên truyền đến …
Nhất thời, Ly Tiêu Sơn cũng chỉ là giương mắt trợn trừng nhìn.
Nếu là ngày xưa, chỉ là đối phó với Ly Hận Thiên, lão khẳng định đã trừng phạt y nghiêm khắc hơn so với hạ nhân rất nhiều, nhưng mà hiện tại, Ly Hận Thiên,là người lão vốn không động vào nổi…
Ly Tiêu Sơn không thể không do dự.
Ly Hận Thiên là phi tử của Bắc Chiêu, đồng thời lần bình loạn này cũng đã lập nên công lao không nhỏ, càng quan trọng hơn là, Ly Lạc và Mộc Nhai đều đang che chở y….
Hai tên tôn nhi của lão, luôn lấy thân phận tiểu bối cho lão sự kính trọng nên có. Nhưng không có nghĩa là, bọn hắn e ngại lão. Một khi bọn hắn bắt đầu trở mặt, thì dù có là gia chủ của Ly gia đi nữa cũng sẽ không kiêng kị, Ly Tiêu Sơn lại không thể không biết suy nghĩ…
Nay, bọn hắn sớm đã không phải tiểu hài nhi hoàng mao mà cái gì cũng đều không hiểu nữa.
Bọn hắn cố ý duy trì bảo hộ, lão cũng đều không có cách nào khác cả.
Ngày nào đó, Ly Tiêu Sơn bị nghẹn một bụng hỏa, nhưng cuối cùng, lại không thể đi tìm Ly Hận Thiên gây phiền toái…
Trái lại là hai tên còn lại, nhìn Ly Hận Thiên cười đến hồng cả hai gò má, suy nghĩ đăm chiêu……
Khâm Mặc không có ưu thế. Hắn chỉ có thể giành trước một bước. Hắn không dám quang minh chính đại, mà ở trước mặt bọn hắn, cũng là tận lực biểu hiện thật tự nhiên, không khác gì với ngày thường. Nhưng hai gã đó khôn khéo đến vậy, bọn họ sớm đều đã ngửi ra khí tức không tầm thường rồi…
Khâm Mặc đã bội ước.
Thì hai người bọn hắn, còn cần phải tuân thủ sao?
……
Năm nay hạ tuyết phá lệ sớm, từ khi bắt đầu bước sang mùa đông tới nay, đã muốn hạ xuống hai trận.
Do nhớ rõ tình cảnh mùa đông năm trước, là y đang đứng cùng Ly Lạc ở trong cảnh tuyết rơi lả tả mà nhìn nhau, bầu không khí đó thật ấm áp cùng hạnh phúc, cả đời này Ly Hận Thiên cũng đều không thể quên được…
Hiện lên hình ảnh, có một người đang đứng sau từng đám bông tuyết bay tán loạn, đã từng khiến y nhớ thương…
Ly Hận Thiên đóng lại cửa sổ, ngăn cách thế giới trắng xoá ở bên ngoài. Y không có bất cứ lưu luyến nào, cũng không chuẩn bị để nhớ lại.
Một màn này, đều đã là chuyện ở quá khứ. Hiện tại, y đang sợ lạnh.
Cùng với việc đứng nhìn cảnh sắc hư ảo kia, không bằng ngồi ở trên xích đu gần bên cạnh chậu than, uống trà nóng, nghe con chim nhỏ do Khâm Mặc không biết có được từ đầu, hót lên một khúc nhạc ngắn ríu rít vui tai…
Ly Hận Thiên mới vừa ngồi xuống, chưa kịp nhấc thảm lông đắp lên người, thì bông tuyết liền từ cửa lớn đột ngột bị đẩy ra, tung bay vào trong, rớt xuống, vừa chạm vào này nhiệt độ ấm áp ở trong phòng, liền biến thành một giọt nước tròn trĩnh nhỏ bé…
Rơi trên mặt đất.
Giữa đám bông tuyết bay tán loạn, bóng dáng vừa xuất hiện, là Mộc Nhai.
Mộc Nhai mặc áo bông màu vàng sẫm đứng ở trước cửa, cổ áo cùng cổ tay áo là viền một lớp lông chim ấm áp, trang trí ở trên bề mặt của quần cùng vạt áo cũng được may một viền theo một tầng lông chim. Áo bông dài qua eo, vừa vặn che lấp đi đai lưng, nhưng lại để lộ ra phục sức ở trên lưng, ánh lên vệt sáng màu thâm trầm, lại hiện ra một ngọc bội tròn trịa ôn nhuận ló ra, lớp vải bông cùng với ngọc bội, mềm mại dựa vào nhau, vẫn còn lay động…
Vạt áo che kín chiếc quần, chỉ có thể nhìn thấy Mộc Nhai mang trên chân một đôi quan giày, có thể là đi quá mau, xung quanh giày đều bị dính tuyết. Nay, gió lạnh liền nhất thời thổi tới,lớp tuyết lúc nãy lập tức hóa thành một dãy nước nhỏ…
Một thân ngạo khí, vẫn như trước.
Mộc Nhai dùng sức đạp xuống vài cái, xua đi cỗ lạnh lẽo ở trên chân mình, hắn vỗ vỗ đầu vai đang phủ tuyết mặc nó lả tả rơi xuống, trở tay đóng cửa lại.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hắn chỉ là muốn đến ngồi chơi mà thôi, cũng không nghĩ tới Mộc Nhai căn bản không có ý cởi xuống áo khoác dày cộm trên người xuống. Trái lại, ở trong tủ quần áo của nam nhân lựa trái lật phải, tìm ra vài cái quần áo dày dày, dưới sự kinh ngạc ở trong mắt của nam nhân, lại đem đống quần áo đó vươn tay so so len người của Ly Hận Thiên hai lần, sau khi xác định xong, liền bắt tay vào giúp y thay quần áo.
Ở trong phòng, Ly Hận Thiên chỉ mặc một tầng áo bông mỏng, trong phòng còn có chậu than, nên Khâm Mặc không để cho y mặc quá nhiều, nhiệt độ ở bên ngoài kém hơn ở trong phòng rất nhiều. Thể chất hiện tại của nam nhân không phải quá tốt, vừa bước ra khỏi cửa, chỉ sợ là sẽ sinh bệnh mất, cho nên chỉ bảo trì ở nhiệt độ mà tnam nhân cảm thấy không lạnh thì tốt rồi.
Lớp áo bông kia, một khi bị cởi xuống, Ly Hận Thiên lập tức phối hợp liền run lên một chút. Y hỏi Mộc Nhai là đang muốn làm cái gì, nhưng ở trong lúc này, tay chân của Mộc Nhai đã lưu loát, đưa đến vài kiện quần áo để cho nam nhân mặc vào …
Y liền trừng lớn đôi mắt, mặc cho Mộc Nhai thay quần áo cho y.
Từ sau lần trước nam nhân chủ động câu dẫn Thiết Lặc mà mặc một thân quần áo huyền sắc, Mộc Nhai đối với màu sắc quần áo bắt đầu, sinh ra rất một chấp niệm rất sâu. Ngày trước, hắn thích ngắm nam nhân mặc một thân màu hồng, bởi vì màu sắc đó có vẻ tôn lên làn da phi thường mềm mại ướt át của y, khi đó Ly Hận Thiên ở trong cái loại đẹp ở trạng thái bệnh nhân, tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không có tinh túy…
Nhưng mà người này, khiến cho hắn thấy được vẻ đẹp riêng chỉ thuộc về nam nhân này, chính là bộ quần áo huyền sắc kia, khiến hắn suốt đời khó quên được.
Cho nên, màu hắn chọn, cũng là y bào huyền sắc.
Tuy rằng không giống bộ đồ lần trước, nhưng vừa mặc lên dáng người xinh đẹp của nam nhân liền khác hẳn, bộ quần áo rộng phùng phình, tương xứng trên cổ áo có viền một lớp lông, lại khiến cho nam nhân có vẻ ung dung hoa quý, rất có khí chất quý tộc…
Mộc Nhai thực vừa lòng với bộ trang phục tự mình chọn ra, lại thay nam nhân sửa sang đơn giản lại đầu tóc của y một chút, liền đội lên đỉnh đầu của y một chiếc mũ da thú, mũ được làm bởi bộ lông đuôi của chim điêu, lông rậm lại nhạt màu, chỉ có chóp nón là màu đen, lớp lông tơ nơi rìa nón lay động phiêu lượn mơ hồ, che ở trước trán của nam nhân, càng tôn lên một thân quý khí thêm vô cùng nhuần nhuyễn…
– Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Mộc Nhai búng tay vang lên, kéo nam nhân ra ngoài chạy đi.
Mộc Nhai vừa vào cửa liền vội vàng bận rộn gấp gáp, Ly Hận Thiên liên tiếp hỏi vài lần là hắn đang muốn làm gì cũng vẫn chưa có câu trả lời. Hơi lạnh đập vào mặt, Ly Hận Thiên rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp liền bỏ tay của Mộc Nhai ra, đứng lại ở trong phòng, nhìn Mộc Nhai đã đi ra cửa…
Giữa hai người họ, chỉ bị ngăn bởi một cái cửa.
Cái gì cũng không nói, đã dẫn y đi, thật hồ nháo.
– Rốt cuộc muốn làm gì đây, đi đâu, mà ngươi cứ gấp gáp đến như vậy?
Vẻ mặt của Ly Hận Thiên bình tĩnh nhìn Mộc Nhai, biểu thị, nếu hắn không nói rõ ràng, thì y sẽ không bồi hắn hồ nháo như thế đâu.
– Chậc chậc sách. Tính tình này của ngươi này, thật sự là càng lúc càng lớn, sắp vượt qua cả ta rồi đi.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng không giống như ngày trước mà hung tợn cảnh cáo, Mộc Nhai duỗi tay ra kéo nam nhân lại lần nữa. Lần này không cho y có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp liền lôi cả thân thể y ra, đứng giữa bầu trời đầy tuyết bay,
– Trời lạnh như thế, đi ra ngoài ăn chút gì đó ấm áp đi. Thế nào, đáp án này coi như vừa lòng ngươi đi?
Mộc Nhai vừa nói vậy, Ly Hận Thiên cũng không lại cự tuyệt, hồ nghi liếc mắt một cái nhìn Mộc Nhai, người này vốn có tính tình không tốt, nhưng không có miệng lưỡi trơn tru giống như Khâm Mặc váy, đầy mình đều là lời nói dối, Mộc Nhai sẽ không lừa hắn, đặc biệt là cang sẽ không dùng loại lý do này.
Từ khi bị thụ thương liên chưa từng bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài đi dạo cũng không tệ, nhớ lại lần trước vào ngày sinh thần của Hà Bá, y cùng Mộc Nhai tha hồ ăn đồ hải sản đến no căng kia, nam nhân cảm thấy, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ…
Hơn nữa, bước chậm dưới loại bầu trời đầy tuyết bay này, cũng tạo nên một phen tư vị khác bình thường.
Ly Hận Thiên đối với tuyết, cũng tình hữu độc chung.
Hôm nay không gió, tuyết tuy lớn, nhưng là phiêu phiêu dật dật, thong thả khoan thai. Hai người không cưỡi ngựa cũng không ngồi trên xe ngựa, giữa chốn nhân gian xung cười nói vui vẻ, cũng đi đến tửu lâu…
Mộc Nhai dẫn y đi vào, là tửu lâu lớn nhất Nam này Triều, Ly Hận Thiên không chú ý đến bảng hiệu, trái lại y phát hiện ra, đây là chỗ y gặp Thiết Lặc lần đầu tiên, lúc ấy Mộc Nhai chính là từ cửa sổ của lầu hai này nhảy xuống đường….
Như thiên binh giáng lâm đó, Mộc Nhai cho y để lại ấn tượng rất sâu.
Ly Hận Thiên chuyên chú tìm kiếm cái cửa sổ kia, lại không chú ý, Mộc Nhai ở bên cạnh chính là hiện lên vẻ mặt hờ hững, nhìn vào trong tửu lâu. Y nhìn không chớp mắt, cảm giác trong lúc này, không chỉ là ngạo mạn, càng nhiều hơn là uy nghiêm…
Mộc Nhai vừa xuất hiện, vài kẻ ăn mặc phục sức hoa quý từ tửu lâu liền đi ra nghênh đón, cúi đầu khom lưng mời Mộc Nhai đi vào. Mộc Nhai cũng không nhìn đám người đó, nhắc nam nhân cẩn thận bậc cửa liền đỡ y bước vào cửa. Ly Hận Thiên không phải, bởi vì y vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy mấy cái khuôn mặt nịnh nọt tươi cười…
Y sửng sốt một chút, lại ngước lên nhìn Mộc Nhai…
– Đây là làm sao vậy, hôm nay còn có người khác nữa sao?
Ly Hận Thiên nhỏ giọng hỏi Mộc Nhai.
Mộc Nhai “ừ” một tiếng, nam nhân này lập tức bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, sẽ rời khỏi tửu lâu. Mộc Nhai đã nghĩ tới ý định của nam nhân, nên trước y một bước, hắn giữ chặt tay của Ly Hận Thiên,
– Đừng lo lắng, cứ mặc kệ bọn họ đi. Chúng ta cứ ăn thức ăn của chúng ta.
Nói xong, cũng không cho nam nhân kịp cự tuyệt, kéo y liền đi lên lầu hai.
Tác giả :
Lạc Dận