Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 224: Ranh giới sinh tử
Lời nói này của Thiên Tà, Ly Hận Thiên nghe xong lại không phải là quá hiểu, vì sao sẽ nói, Vô Huyên là thủy ngân lưu lại nghiệt căn.
Khi Thủy Ngân thành tiên, đừng nói là Vô Huyên còn chưa sinh ra, khi đó Cửu Minh tộc vẫn còn thống trị Nam Triều. Nay, thời gian thuận theo tự nhiên, thì thế gian này dĩ nhiên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thủy Ngân chưa từng tham dự vào, hắn cùng với Vô Huyên, là không hề liên quan gì với nhau mới đúng chứ.
– Ngươi ra đi tiêu sái, cũng đã để lại nhiều nhiễu loạn như vậy. Nay, ngươi vung tay áo lên, mở miệng nói ra một câu thiên phạt, sẽ khiến cho cả tam giới này chôn cùng, tịnh lệnh tôn giả, ngươi luôn như trước, vẫn là kẻ ích kỷ như vậy.
Đối với tội danh tự Thiên Tà nói ra, Thủy Ngân lựa chọn trầm mặc để đáp lại.
Thiên phạt không phải là việc hắn có thể tự quyết định được. Cho dù không phải là hắn, thì đổi lại là bất cứ một tiên giả nào khác được phái xuống đây thi hành thiên phạt, thì đều cũng phải sẽ làm như vậy.
Nhiệm vụ của thần tiên bọn họ, chỉ là trừng phạt kẻ này đã phạm giới tội ác quá sâu nặng mà thôi.
– Một đám oan hồn chen chúc oán hận tràn ngập khắp nơi ở dưới Địa Ngục, tất cả đều là tộc nhân đã bị tru sát chết không nhắm mắt của Cửu Minh tộc. Cái chết của bọn họ, là có trực tiếp liên quan đến ngươi.
– Tuy rằng bọn họ không phải do chính ngươi tự tay giết chết, nhưng gây nên nguyên nhân khiến bọn họ phải tử vong cũng là do ngươi.
– Ta bị phong ấn, U bị đả thương. Từ trước cho tới nay, cái mối quan hệ kết minh giữa hai ta cùng với Cửu Minh tộc là cái cán cân bằng để chống đỡ cho nhau, đã bị ngươi phá hoại, khiến cho Cửu Minh tộc bị thua.
– Cửu Minh tộc kết minh cùng dị giới, độc bá thiên hạ. Cũng vì để đạt được đến cảnh giới vô tình, bọn họ hành hạ huynh đệ thân sinh của của mình đến chết. Đúng, quả thật, việc làm này của bọn họ là nghịch thiên. Bộ tộc này bắt buộc phải diệt vong cũng là hậu quả tất nhiên.
– Nhưng mà, tịnh lệnh tôn giả, ngươi nói cho ta biết, trong số những tộc nhân bị giết chết của Cửu Minh tộc, chẳng lẽ không có những đứa trẻ mới sinh ngây thơ vô tri? Chẳng lẽ không có người phụ già lão ấu tay trói gà không chặt sao? Càng không phải là, mỗi một tộc nhân của Cửu Minh tộc, ở trong lòng đều phải mang theo tâm địa xấu xa bẩn thỉu. Mà chính là, chỉ có kẻ làm hoàng tử, mới có thể tàn nhẫn đến như thế.
– Tịnh lệnh tôn giả, ngươi đã khiến cho vô số kẻ vô tội này bị liên lụy vào, vậy cho ta hỏi, liệu có nơi nào mới có thể giải hết nỗi oan khuất này đây?
Thiên Tà mang theo khí thế bức nhân, gã liên tục dùng từ ngữ đầy mùi thuốc súng, liên tiếp chất vấn. Gã nói rất nhiều. Nhưng không có một câu là vô nghĩa. Mỗi một câu, hoặc là từng chữ, đều trầm trọng đến vậy, đều đáng để người nghe phải suy nghĩ sâu xa…
Thiên Tà mà Thủy Ngân từng quen biết ở quá khứ, vốn là một kẻ phóng đãng không câu nệ, kiệt ngạo bất tuân. Ở trong mắt của gã, chưa bao giờ có đạo nghĩa cũng càng sẽ không giảng giải đạo lí. Gã cho rằng, điều đó là đúng, thì đó chính là đúng. Gã đã cho rằng là sai, thì sẽ không cho ai có cơ hội, phản bác gã…
Dù cho có sai cũng là đúng.
Tựa giống như lúc trước, gã nói gã coi trọng hắn, liền mang hắn đi vậy.
Nam nhân mang tên Thiên Tà này, vĩnh viễn là kiêu ngạo ương ngạnh, trong mắt chỉ có mỗi bản thân mình.
Nhưng mà nay, gã cư nhiên có thể hỏi ra những lời này, khiến cho hắn á khẩu không trả lời được mà nói…
Hắn đã bỏ qua hết tất cả, tâm bình lặng như mặt nước. Hắn đã thành tiên, đạt thành mong muốn. Hắn cũng đã một đao chặt đứt hiện tượng hỗn loạn ở nhân giới. Ở mặt ngoài thoạt nhìn, hắn đã thay nhân gian giải trừ náo động, một dao sắc bén chặt đứt dây đay rối rắm, nhưng cắt bỏ cọng cỏ lại không thể diệt trừ tận gốc. Hắn đã lưu lại, là một căn bệnh không tiện nói ra.
Có quá nhiều hậu quả, đều không hề bận tâm đến.
Kỳ thật, bắt đầu từ một khắc kia, thì đã liền chôn xuống tai hoạ ngầm ở nhân giới, chỉ là hiện tại, mới bộc phát ra mà thôi.
Nếu Vô Huyên chết, thì tam giới đại loạn. Nhưng Thần Giới lại không thể mặc kệ Vô Huyên tiếp tục làm ác, tất nhiên phải có thiên phạt, nhưng mà….
Lại chỉ là một vòng tuần hoàn ác tính.
Đó là lại một cục diện rối rắm, không có ai có thể có kết quả tốt cả.
– Đây là sai lầm mà năm đó chúng ta phạm phải, kẻ nên gánh vác lấy, không phải là hắn, mà phải là chúng ta.
Không tiếng động hít vào một hơi không khí, lời này, Ly Hận Thiên giống như đã từng nghe qua, nhìn về phía người vẫn ẩn mình vào trong bóng tối, giống nhau như đúc, là lời của Phong Vô cũng đã từng nói qua…
– Ta sẽ không để cho ngươi giết hắn. Không có chúng ta, thì mấy thứ này cũng không nên chỉ để cho mỗi mình hắn gánh vác. Cái tội nghiệt này, hắn cũng sẽ không nên phạm phải. Bây giờ, lại đem hết tất cả việc này, hậu quả đều đổ lên trên người của hắn. Tịnh lệnh tôn giả, ngươi cảm thấy, đây là công bằng sao?
Không hề công bằng.
Ly Hận Thiên vốn là không muốn để cho Vô Huyên chết, vừa vừa nghe qua lời lẽ Thiên Tà vừa nói, nam nhân lại càng cảm thấy rất có đạo lý. Ngày trước Thủy Ngân phong ấn Yêu Hoàng, bản thân mình lại đi lên thiên giới để thành tiên. Có lẽ, quả thật, tội của Cửu Minh tộc là thiên lý không tha. Nhưng mà không nên dùng cái loại phương thức cực đoan này khiến cho bộ tộc đó suy tàn, phụ già lão ấu yếu ớt vô tội lại không có người thương tiếc, đều đồng loạt bị xử tử trong im ắng, cho nên mới tạo nên oán hận chất chứa, cho nên mới có một Vô Huyên chấp nhất đến vậy…
Nếu không có tất cả cái này, thì Vô Huyên sinh ra, cũng là việc vui ở trong sự kỳ vọng cùng chờ đợi của cha mẹ. Quá trình trưởng thành của của hắn cũng sẽ không khác gì với hài đồng bình thường, sẽ là có một cuộc sống vô ưu vô lự, cũng không cần, trên lưng đeo phải đeo lên oán hận làm điều ác muốn giết người….
Từ đầu đến cuối, kẻ đương sự trong toàn bộ sự kiện này, là Vô Huyên đều im lặng, cũng chưa nói qua một câu nào. Tuy rằng là chuyện liên quan đến sinh tử của hắn, nhưng Vô Huyên cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Hai người đang ở trên mà can thiệp kia, không chút nào khiến hắn nổi lên hứng thú, hắn cảm thấy thú vị là, cái nam nhân này…
Hai bàn tay của y đã cuộn tròn lại thành nấm đấm siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm người ở phía trên Kim Loan điện, y tựa hồ như, thực khẩn trương…
Vẻ mặt của y, cũng vô cùng thú vị.
Từ bi ai đến khiếp sợ, lại đến bây giờ, lòng đầy căm phẫn…
Y tựa hồ như thực đồng ý lời lẽ mà Thiên Tà nói ra.
Bản thân hắn, có tội cũng không thể chết được.
Nam nhân này, hắn lại thật sự không hiểu nổi.
Y cũng không phải thật sự là cha ruột của bọn hắn, vì sao y lại phải làm như vậy…
Y lo lắng cho Mộc Nhai, hắn có thể lý giải được. Dù sao hắn và Mộc Nhai có quan hệ không phải bình thường, cùng với mấy người còn lại cũng là như thế. Nhưng mà giữa y và hắn thì ngược lại hoàn toàn, tệ đến mức, lúc trước y còn không phải muốn tranh thủ hắn lơ là muốn xuống tay giết hắn sao…
Ngẫm nghĩ một chút, Vô Huyên bỗng nhiên nhớ lại, vài cái canh giờ trước, nam nhân này nhìn hắn, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói, “các ngươi, đều là con của ta”. Biểu tình của Vô Huyên, đột nhiên khựng lại trì trệ.
Về phần Quỷ Vương, gã chỉ phe phẩy chiết phiến, cái thiên phạt chó má gì đó, chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi. Gã không để Thủy Ngân vào mắt, gã liên thủ cùng Thiên Tà, còn có Vô Huyên ở đây, phần thắng của bọn hắn rất lớn.
Vô Huyên sẽ không chết.
Bất quá nếu là như vậy, chỉ sợ là sẽ bắt đầu xung đột cùng Thần Giới, bọn họ đều hướng đến một quy tắc là nước sông không phạm nước giếng…
Giống như, không quá tốt để làm bạn…
Vừa nghĩ một chút, Minh U phe phẩy chiết phiến càng quạt càng nhanh.
Thật phiền toái.
– Nhưng mà, hiện tại, kẻ phạm phải sai lầm, nghiệp chướng nặng nề, là hắn, không trừng phạt, thiên lý khó dung.
Thủy Ngân tựa hồ như không muốn nói thêm nữa, hắn nhìn Vô Huyên, cho ra một đáp án chắc chắc.
Liền tính hắn không thi hành thiên phạt đi nữa, thì cũng vẫn sẽ có người thay thế hắn làm nhiệm vụ này, vô luận là ra sao đi nữa, Vô Huyên cũng không trốn thoát được…
Cái gọi là thiện ác có quả báo. Đây là thiên kiếp của Vô Huyên, cũng là ác quả mà hắn phải gánh chịu.
Bắt đầu từ một khắc khi ở trên tay của hắn, dính phải máu của sinh linh vô tội, thì số mệnh của hắn, dĩ nhiên đã được quyết định…
Đám người vừa nãy vẫn còn đánh nhau kịch liệt đều đã dừng lại động tác. Cảnh tượng bây giờ lâm vào bầu không khí im ắng trước nay chưa từng có. Sự việc Hoàng Thượng đã bị giết chết, cũng đã bị tình cảnh người tên Thủy Ngân vừa xuất hiện khiến cho mọi người đều đã tạm thời quên đi mất. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, không gian to như vậy, chỉ có mỗi hai người kia vẫn đứng ở trên đang nói chuyện với nhau như cũ….
Thủy Ngân cùng với Thiên Tà cũng đã từng xem như người yêu, dây dưa đã nhiều năm. Bây giờ gặp lại, nhưng không có một tia cảm khái hoặc dung hoà qua lại, đều hoàn toàn mới lạ, phảng phất như là một người qua đường vậy…
Thủy Ngân biết Thiên Tà hận hắn. Mà hắn, ở ngay trong một khắc đã thành tiên đã hoàn toàn buông xuống mọi ràng buộc. Mối quan hệ tìn cảm giữa hai người họ, ở ngay tại lúc luyện yêu thạch chìm xuống nơi đáy giếng, liền dĩ nhiên chấm dứt……
Không có tình cảm.
Nhưng mà hiện tại, đối mặt với Thiên Tà luôn thản nhiên bình tĩnh, tâm của Thủy Ngân, lại là hơi hơi động đậy…
Chuyện cũ trước kia, còn có cả việc hắn lưu lại mối tai hoạ ngầm này…
Thủy Ngân áy náy.
Nhưng mà, Vô Huyên lại không có cách nào tránh khỏi thiên phạt được, hắn là người phải chấp hành nhiệm vụ này, nên hắn vẫn phải sẽ làm việc này.
Mặc kệ Thiên Tà nói cái gì, cũng sẽ không thể thay đổi ước nguyện ban đầu của hắn được…
Thiên Tà nói ra lời lẽ này, cũng không phải giải vây cho Vô Huyên, mà là làm sáng tỏ sự thật mà thôi. Đôi mắt tĩnh lặng, hờ hững nhìn Thủy Ngân đứng ở phía đối diện đã sớm đi sự thuần khiết nhã nhặn. Quá khứ, gã thật sự thực thích hắn, sự hồn nhiên của hắn, còn có mỗi một hành động cùng bộ dáng đều sinh ra khí chất linh động…
Nhưng mà, với Thủy Ngân ở hiện tại, dù cho gã không có đưa tình cảm vào luyện yêu thạch đi nữa, thì gã cũng sẽ không nhất định sẽ yêu một kẻ đã thay đổi như hắn đến vậy. Thủy Ngân trước đây gã yêu, ở trong lòng Thiên Tà, đã chết sớm đã bị hóa thành khí trời, đến mảnh kí ức lưu lại ở trí nhớ, đều hoàn toàn không có giữ lại…
– Thủy Ngân.
Hồi lâu sau, Thiên Tà lại gọi ra tên của hắn, mà không tiếp tục lên tiếng xưng hô châm chọc gọi ra danh hiệu’tịnh lệnh tôn giả’ kia nữa. Giọng nói của Thiên Tà, cũng trầm thấp hơn rất nhiều. Lúc này, một thân tà khí tựa hồ như thu liễm vào, gã lẳng lặng nhìn Thủy Ngân thật lâu, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thiên không. Gã biết, trên tầng mây cuồn cuộn kia, là trọng binh của Thần Giới được phái xuống đây. Nghiệp chướng của Vô Huyên nặng nề, thiên phạt là sự trừng phạt thanh tẩy lớn nhất của Thần Giới đối với nhân giới. Thần Giới không thể chỉ phái mỗi một mình Thủy Ngân xuống đây được. Dù Thủy Ngân không làm, cũng sẽ có người khác làm thay,
– Có nguyên nhân đều sẽ có hậu quả. Trên Thần Giới, người tài ba nhiều đến vô số. Vì sao lại cố tình phái ngươi tới để thi hành thiên phạt?
Thủy Ngân không đáp lại. Nhưng đáp án này, ở tại trong lòng mỗi người ở đây, tất cả đều sáng tỏ, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong.
Phong Vô đã từng nói, đây là do năm đó bọn họ phạm phải lỗi lầm. Nay, Thủy Ngân lại xuất hiện. Có lẽ là vì muốn bù đắp lại sai lầm này, tất cả, đều ở trong một khắc hắn thăng tiên kia mà đã chệch ra khỏi con đường ray vận hành của số mệnh này rồi. Mà hiện tại, hắn cần phải thủ thập lại cục diện này, để một lần nữa khôi phục lại quỹ đạo vốn có…
Kẻ buộc chuông cũng chính là kẻ phải tháo chuông. Có lẽ, chỉ có ba người họ, mới có thể giải quyết chuyện này, viên mãn được…
Nhìn thấy phản ứng của Thiên Tà, Ly Hận Thiên bỗng nhiên cảm giác được hy vọng, có lẽ Vô Huyên sẽ không cần chết…
Hoặc nên nói là, không hẳn phải khiến hắn chết đi mới giải quyết được vấn đề này.
Phong Vô cũng đã nói qua, chỉ cần Vô Huyên hóa giải được chấp niệm ở trong lòng liền sẽ khác….
Ly Hận Thiên cau mày, tâm tư khổ sở, suy nghĩ không ngừng, đến tột cùng phải làm sao, mới có thể hóa giải được cừu hận của hăn. Nghĩ nghĩ, tầm mắt liền không tự chủ được chuyển về hướng Vô Huyên. Khiến cho y ngoài ý muốn là, trong lúc tất cả mọi người đều đang nhìn lên hai người ở trên kim loan điện, chỉ có Vô Huyên, là vẫn đang nhìn đến nơi y đứng…..
Có lớp mặt nạ ngăn trở, Ly Hận Thiên cái gì cũng nhìn không thấy. Y không xác định được, có phải là Vô Huyên đang nhìn y, hay là đang nhìn Phong Vô đang ở phía sau cách y không xa…
Vô Huyên liền vẫn cứ giữ tư thế như vậy, vẫn không nhúc nhích mà nhìn, cũng không có bất cứ biểu tình nào. Mọi người ở trên đường gần ở bên ngoài cung điện cũng đều tiếp tục sửng sốt, lại là xếp thành hàng đầy căng thẳng.
– Thủy Ngân, trừng phạt vào ngày hôm nay, có thể thuyết phục hay không cũng không thể vãn hồi nữa. Nhưng, nếu kẻ bị phạt có thể tiếp được thiên phạt mà không chết, thì nhất định là do định đoạt của số mệnh. Vì vậy, sẽ không thể lặp lại trừng phạt này nữa.
Sau khi tiến hành thiên phạt, mặc kệ kẻ bị phạt là sống hay chết, cũng sẽ không phải phạt thêm một lần nào nữa.
Bởi vì, từ trước đến nay, không có ai có thể trốn thoát khỏi, đó là sự trừng phạt tối cao của Thần Giới.
Đến lúc đó, hồn phách cùng tội nghiệt của kẻ bị phạt giả, sẽ im lặng mà đồng loạt bị thu vào tầng sâu nhất của Địa Ngục tối tăm, do Minh Đế tự mình xử lý, nhận hết đau khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhận lấy thiên phạt, liền đồng nghĩa với việc phải tử vong. Dù may mắn giữ được hơi tàn níu lại mạng sống, thì tội ác vốn có cũng liền đồng loạt bị thanh tẩy, không có kẻ lại tiếp tục truy cứu được nữa.
Tiếp tục sống sót. Nếu theo thiện, liền không có bất kì trở ngại gì. Nếu lại theo ác, Thần Giới sẽ lại phát ra lệnh truy nã khắp tam giới, cũng lại chỉ có một con đường chết.
Thủy Ngân gật đầu, kẻ sau khi chịu thiên phạt mà không chết, liền được miễn đi tội nghiệt này, sẽ xem như chết đi rồi một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà, từ cổ xưa đến nay, không có ai có thể thoát nổi. Kẻ chịu thiên phạt, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
– Nói cách khác, nếu hắn chống đỡ nổi, sống sót đến một khắc cuối cùng, thì việc này, cứ quyết định như vậy.
Thiên Tà chỉ vào Vô Huyên, mở miệng hỏi, mấy câu nói đó, bị Lang Đại Bảo vừa hấp tấp nóng nảy chạy vội đến, vừa vặn nghe được.
Khi Thủy Ngân thành tiên, đừng nói là Vô Huyên còn chưa sinh ra, khi đó Cửu Minh tộc vẫn còn thống trị Nam Triều. Nay, thời gian thuận theo tự nhiên, thì thế gian này dĩ nhiên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thủy Ngân chưa từng tham dự vào, hắn cùng với Vô Huyên, là không hề liên quan gì với nhau mới đúng chứ.
– Ngươi ra đi tiêu sái, cũng đã để lại nhiều nhiễu loạn như vậy. Nay, ngươi vung tay áo lên, mở miệng nói ra một câu thiên phạt, sẽ khiến cho cả tam giới này chôn cùng, tịnh lệnh tôn giả, ngươi luôn như trước, vẫn là kẻ ích kỷ như vậy.
Đối với tội danh tự Thiên Tà nói ra, Thủy Ngân lựa chọn trầm mặc để đáp lại.
Thiên phạt không phải là việc hắn có thể tự quyết định được. Cho dù không phải là hắn, thì đổi lại là bất cứ một tiên giả nào khác được phái xuống đây thi hành thiên phạt, thì đều cũng phải sẽ làm như vậy.
Nhiệm vụ của thần tiên bọn họ, chỉ là trừng phạt kẻ này đã phạm giới tội ác quá sâu nặng mà thôi.
– Một đám oan hồn chen chúc oán hận tràn ngập khắp nơi ở dưới Địa Ngục, tất cả đều là tộc nhân đã bị tru sát chết không nhắm mắt của Cửu Minh tộc. Cái chết của bọn họ, là có trực tiếp liên quan đến ngươi.
– Tuy rằng bọn họ không phải do chính ngươi tự tay giết chết, nhưng gây nên nguyên nhân khiến bọn họ phải tử vong cũng là do ngươi.
– Ta bị phong ấn, U bị đả thương. Từ trước cho tới nay, cái mối quan hệ kết minh giữa hai ta cùng với Cửu Minh tộc là cái cán cân bằng để chống đỡ cho nhau, đã bị ngươi phá hoại, khiến cho Cửu Minh tộc bị thua.
– Cửu Minh tộc kết minh cùng dị giới, độc bá thiên hạ. Cũng vì để đạt được đến cảnh giới vô tình, bọn họ hành hạ huynh đệ thân sinh của của mình đến chết. Đúng, quả thật, việc làm này của bọn họ là nghịch thiên. Bộ tộc này bắt buộc phải diệt vong cũng là hậu quả tất nhiên.
– Nhưng mà, tịnh lệnh tôn giả, ngươi nói cho ta biết, trong số những tộc nhân bị giết chết của Cửu Minh tộc, chẳng lẽ không có những đứa trẻ mới sinh ngây thơ vô tri? Chẳng lẽ không có người phụ già lão ấu tay trói gà không chặt sao? Càng không phải là, mỗi một tộc nhân của Cửu Minh tộc, ở trong lòng đều phải mang theo tâm địa xấu xa bẩn thỉu. Mà chính là, chỉ có kẻ làm hoàng tử, mới có thể tàn nhẫn đến như thế.
– Tịnh lệnh tôn giả, ngươi đã khiến cho vô số kẻ vô tội này bị liên lụy vào, vậy cho ta hỏi, liệu có nơi nào mới có thể giải hết nỗi oan khuất này đây?
Thiên Tà mang theo khí thế bức nhân, gã liên tục dùng từ ngữ đầy mùi thuốc súng, liên tiếp chất vấn. Gã nói rất nhiều. Nhưng không có một câu là vô nghĩa. Mỗi một câu, hoặc là từng chữ, đều trầm trọng đến vậy, đều đáng để người nghe phải suy nghĩ sâu xa…
Thiên Tà mà Thủy Ngân từng quen biết ở quá khứ, vốn là một kẻ phóng đãng không câu nệ, kiệt ngạo bất tuân. Ở trong mắt của gã, chưa bao giờ có đạo nghĩa cũng càng sẽ không giảng giải đạo lí. Gã cho rằng, điều đó là đúng, thì đó chính là đúng. Gã đã cho rằng là sai, thì sẽ không cho ai có cơ hội, phản bác gã…
Dù cho có sai cũng là đúng.
Tựa giống như lúc trước, gã nói gã coi trọng hắn, liền mang hắn đi vậy.
Nam nhân mang tên Thiên Tà này, vĩnh viễn là kiêu ngạo ương ngạnh, trong mắt chỉ có mỗi bản thân mình.
Nhưng mà nay, gã cư nhiên có thể hỏi ra những lời này, khiến cho hắn á khẩu không trả lời được mà nói…
Hắn đã bỏ qua hết tất cả, tâm bình lặng như mặt nước. Hắn đã thành tiên, đạt thành mong muốn. Hắn cũng đã một đao chặt đứt hiện tượng hỗn loạn ở nhân giới. Ở mặt ngoài thoạt nhìn, hắn đã thay nhân gian giải trừ náo động, một dao sắc bén chặt đứt dây đay rối rắm, nhưng cắt bỏ cọng cỏ lại không thể diệt trừ tận gốc. Hắn đã lưu lại, là một căn bệnh không tiện nói ra.
Có quá nhiều hậu quả, đều không hề bận tâm đến.
Kỳ thật, bắt đầu từ một khắc kia, thì đã liền chôn xuống tai hoạ ngầm ở nhân giới, chỉ là hiện tại, mới bộc phát ra mà thôi.
Nếu Vô Huyên chết, thì tam giới đại loạn. Nhưng Thần Giới lại không thể mặc kệ Vô Huyên tiếp tục làm ác, tất nhiên phải có thiên phạt, nhưng mà….
Lại chỉ là một vòng tuần hoàn ác tính.
Đó là lại một cục diện rối rắm, không có ai có thể có kết quả tốt cả.
– Đây là sai lầm mà năm đó chúng ta phạm phải, kẻ nên gánh vác lấy, không phải là hắn, mà phải là chúng ta.
Không tiếng động hít vào một hơi không khí, lời này, Ly Hận Thiên giống như đã từng nghe qua, nhìn về phía người vẫn ẩn mình vào trong bóng tối, giống nhau như đúc, là lời của Phong Vô cũng đã từng nói qua…
– Ta sẽ không để cho ngươi giết hắn. Không có chúng ta, thì mấy thứ này cũng không nên chỉ để cho mỗi mình hắn gánh vác. Cái tội nghiệt này, hắn cũng sẽ không nên phạm phải. Bây giờ, lại đem hết tất cả việc này, hậu quả đều đổ lên trên người của hắn. Tịnh lệnh tôn giả, ngươi cảm thấy, đây là công bằng sao?
Không hề công bằng.
Ly Hận Thiên vốn là không muốn để cho Vô Huyên chết, vừa vừa nghe qua lời lẽ Thiên Tà vừa nói, nam nhân lại càng cảm thấy rất có đạo lý. Ngày trước Thủy Ngân phong ấn Yêu Hoàng, bản thân mình lại đi lên thiên giới để thành tiên. Có lẽ, quả thật, tội của Cửu Minh tộc là thiên lý không tha. Nhưng mà không nên dùng cái loại phương thức cực đoan này khiến cho bộ tộc đó suy tàn, phụ già lão ấu yếu ớt vô tội lại không có người thương tiếc, đều đồng loạt bị xử tử trong im ắng, cho nên mới tạo nên oán hận chất chứa, cho nên mới có một Vô Huyên chấp nhất đến vậy…
Nếu không có tất cả cái này, thì Vô Huyên sinh ra, cũng là việc vui ở trong sự kỳ vọng cùng chờ đợi của cha mẹ. Quá trình trưởng thành của của hắn cũng sẽ không khác gì với hài đồng bình thường, sẽ là có một cuộc sống vô ưu vô lự, cũng không cần, trên lưng đeo phải đeo lên oán hận làm điều ác muốn giết người….
Từ đầu đến cuối, kẻ đương sự trong toàn bộ sự kiện này, là Vô Huyên đều im lặng, cũng chưa nói qua một câu nào. Tuy rằng là chuyện liên quan đến sinh tử của hắn, nhưng Vô Huyên cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Hai người đang ở trên mà can thiệp kia, không chút nào khiến hắn nổi lên hứng thú, hắn cảm thấy thú vị là, cái nam nhân này…
Hai bàn tay của y đã cuộn tròn lại thành nấm đấm siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm người ở phía trên Kim Loan điện, y tựa hồ như, thực khẩn trương…
Vẻ mặt của y, cũng vô cùng thú vị.
Từ bi ai đến khiếp sợ, lại đến bây giờ, lòng đầy căm phẫn…
Y tựa hồ như thực đồng ý lời lẽ mà Thiên Tà nói ra.
Bản thân hắn, có tội cũng không thể chết được.
Nam nhân này, hắn lại thật sự không hiểu nổi.
Y cũng không phải thật sự là cha ruột của bọn hắn, vì sao y lại phải làm như vậy…
Y lo lắng cho Mộc Nhai, hắn có thể lý giải được. Dù sao hắn và Mộc Nhai có quan hệ không phải bình thường, cùng với mấy người còn lại cũng là như thế. Nhưng mà giữa y và hắn thì ngược lại hoàn toàn, tệ đến mức, lúc trước y còn không phải muốn tranh thủ hắn lơ là muốn xuống tay giết hắn sao…
Ngẫm nghĩ một chút, Vô Huyên bỗng nhiên nhớ lại, vài cái canh giờ trước, nam nhân này nhìn hắn, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói, “các ngươi, đều là con của ta”. Biểu tình của Vô Huyên, đột nhiên khựng lại trì trệ.
Về phần Quỷ Vương, gã chỉ phe phẩy chiết phiến, cái thiên phạt chó má gì đó, chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi. Gã không để Thủy Ngân vào mắt, gã liên thủ cùng Thiên Tà, còn có Vô Huyên ở đây, phần thắng của bọn hắn rất lớn.
Vô Huyên sẽ không chết.
Bất quá nếu là như vậy, chỉ sợ là sẽ bắt đầu xung đột cùng Thần Giới, bọn họ đều hướng đến một quy tắc là nước sông không phạm nước giếng…
Giống như, không quá tốt để làm bạn…
Vừa nghĩ một chút, Minh U phe phẩy chiết phiến càng quạt càng nhanh.
Thật phiền toái.
– Nhưng mà, hiện tại, kẻ phạm phải sai lầm, nghiệp chướng nặng nề, là hắn, không trừng phạt, thiên lý khó dung.
Thủy Ngân tựa hồ như không muốn nói thêm nữa, hắn nhìn Vô Huyên, cho ra một đáp án chắc chắc.
Liền tính hắn không thi hành thiên phạt đi nữa, thì cũng vẫn sẽ có người thay thế hắn làm nhiệm vụ này, vô luận là ra sao đi nữa, Vô Huyên cũng không trốn thoát được…
Cái gọi là thiện ác có quả báo. Đây là thiên kiếp của Vô Huyên, cũng là ác quả mà hắn phải gánh chịu.
Bắt đầu từ một khắc khi ở trên tay của hắn, dính phải máu của sinh linh vô tội, thì số mệnh của hắn, dĩ nhiên đã được quyết định…
Đám người vừa nãy vẫn còn đánh nhau kịch liệt đều đã dừng lại động tác. Cảnh tượng bây giờ lâm vào bầu không khí im ắng trước nay chưa từng có. Sự việc Hoàng Thượng đã bị giết chết, cũng đã bị tình cảnh người tên Thủy Ngân vừa xuất hiện khiến cho mọi người đều đã tạm thời quên đi mất. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, không gian to như vậy, chỉ có mỗi hai người kia vẫn đứng ở trên đang nói chuyện với nhau như cũ….
Thủy Ngân cùng với Thiên Tà cũng đã từng xem như người yêu, dây dưa đã nhiều năm. Bây giờ gặp lại, nhưng không có một tia cảm khái hoặc dung hoà qua lại, đều hoàn toàn mới lạ, phảng phất như là một người qua đường vậy…
Thủy Ngân biết Thiên Tà hận hắn. Mà hắn, ở ngay trong một khắc đã thành tiên đã hoàn toàn buông xuống mọi ràng buộc. Mối quan hệ tìn cảm giữa hai người họ, ở ngay tại lúc luyện yêu thạch chìm xuống nơi đáy giếng, liền dĩ nhiên chấm dứt……
Không có tình cảm.
Nhưng mà hiện tại, đối mặt với Thiên Tà luôn thản nhiên bình tĩnh, tâm của Thủy Ngân, lại là hơi hơi động đậy…
Chuyện cũ trước kia, còn có cả việc hắn lưu lại mối tai hoạ ngầm này…
Thủy Ngân áy náy.
Nhưng mà, Vô Huyên lại không có cách nào tránh khỏi thiên phạt được, hắn là người phải chấp hành nhiệm vụ này, nên hắn vẫn phải sẽ làm việc này.
Mặc kệ Thiên Tà nói cái gì, cũng sẽ không thể thay đổi ước nguyện ban đầu của hắn được…
Thiên Tà nói ra lời lẽ này, cũng không phải giải vây cho Vô Huyên, mà là làm sáng tỏ sự thật mà thôi. Đôi mắt tĩnh lặng, hờ hững nhìn Thủy Ngân đứng ở phía đối diện đã sớm đi sự thuần khiết nhã nhặn. Quá khứ, gã thật sự thực thích hắn, sự hồn nhiên của hắn, còn có mỗi một hành động cùng bộ dáng đều sinh ra khí chất linh động…
Nhưng mà, với Thủy Ngân ở hiện tại, dù cho gã không có đưa tình cảm vào luyện yêu thạch đi nữa, thì gã cũng sẽ không nhất định sẽ yêu một kẻ đã thay đổi như hắn đến vậy. Thủy Ngân trước đây gã yêu, ở trong lòng Thiên Tà, đã chết sớm đã bị hóa thành khí trời, đến mảnh kí ức lưu lại ở trí nhớ, đều hoàn toàn không có giữ lại…
– Thủy Ngân.
Hồi lâu sau, Thiên Tà lại gọi ra tên của hắn, mà không tiếp tục lên tiếng xưng hô châm chọc gọi ra danh hiệu’tịnh lệnh tôn giả’ kia nữa. Giọng nói của Thiên Tà, cũng trầm thấp hơn rất nhiều. Lúc này, một thân tà khí tựa hồ như thu liễm vào, gã lẳng lặng nhìn Thủy Ngân thật lâu, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thiên không. Gã biết, trên tầng mây cuồn cuộn kia, là trọng binh của Thần Giới được phái xuống đây. Nghiệp chướng của Vô Huyên nặng nề, thiên phạt là sự trừng phạt thanh tẩy lớn nhất của Thần Giới đối với nhân giới. Thần Giới không thể chỉ phái mỗi một mình Thủy Ngân xuống đây được. Dù Thủy Ngân không làm, cũng sẽ có người khác làm thay,
– Có nguyên nhân đều sẽ có hậu quả. Trên Thần Giới, người tài ba nhiều đến vô số. Vì sao lại cố tình phái ngươi tới để thi hành thiên phạt?
Thủy Ngân không đáp lại. Nhưng đáp án này, ở tại trong lòng mỗi người ở đây, tất cả đều sáng tỏ, bao gồm cả Ly Hận Thiên ở trong.
Phong Vô đã từng nói, đây là do năm đó bọn họ phạm phải lỗi lầm. Nay, Thủy Ngân lại xuất hiện. Có lẽ là vì muốn bù đắp lại sai lầm này, tất cả, đều ở trong một khắc hắn thăng tiên kia mà đã chệch ra khỏi con đường ray vận hành của số mệnh này rồi. Mà hiện tại, hắn cần phải thủ thập lại cục diện này, để một lần nữa khôi phục lại quỹ đạo vốn có…
Kẻ buộc chuông cũng chính là kẻ phải tháo chuông. Có lẽ, chỉ có ba người họ, mới có thể giải quyết chuyện này, viên mãn được…
Nhìn thấy phản ứng của Thiên Tà, Ly Hận Thiên bỗng nhiên cảm giác được hy vọng, có lẽ Vô Huyên sẽ không cần chết…
Hoặc nên nói là, không hẳn phải khiến hắn chết đi mới giải quyết được vấn đề này.
Phong Vô cũng đã nói qua, chỉ cần Vô Huyên hóa giải được chấp niệm ở trong lòng liền sẽ khác….
Ly Hận Thiên cau mày, tâm tư khổ sở, suy nghĩ không ngừng, đến tột cùng phải làm sao, mới có thể hóa giải được cừu hận của hăn. Nghĩ nghĩ, tầm mắt liền không tự chủ được chuyển về hướng Vô Huyên. Khiến cho y ngoài ý muốn là, trong lúc tất cả mọi người đều đang nhìn lên hai người ở trên kim loan điện, chỉ có Vô Huyên, là vẫn đang nhìn đến nơi y đứng…..
Có lớp mặt nạ ngăn trở, Ly Hận Thiên cái gì cũng nhìn không thấy. Y không xác định được, có phải là Vô Huyên đang nhìn y, hay là đang nhìn Phong Vô đang ở phía sau cách y không xa…
Vô Huyên liền vẫn cứ giữ tư thế như vậy, vẫn không nhúc nhích mà nhìn, cũng không có bất cứ biểu tình nào. Mọi người ở trên đường gần ở bên ngoài cung điện cũng đều tiếp tục sửng sốt, lại là xếp thành hàng đầy căng thẳng.
– Thủy Ngân, trừng phạt vào ngày hôm nay, có thể thuyết phục hay không cũng không thể vãn hồi nữa. Nhưng, nếu kẻ bị phạt có thể tiếp được thiên phạt mà không chết, thì nhất định là do định đoạt của số mệnh. Vì vậy, sẽ không thể lặp lại trừng phạt này nữa.
Sau khi tiến hành thiên phạt, mặc kệ kẻ bị phạt là sống hay chết, cũng sẽ không phải phạt thêm một lần nào nữa.
Bởi vì, từ trước đến nay, không có ai có thể trốn thoát khỏi, đó là sự trừng phạt tối cao của Thần Giới.
Đến lúc đó, hồn phách cùng tội nghiệt của kẻ bị phạt giả, sẽ im lặng mà đồng loạt bị thu vào tầng sâu nhất của Địa Ngục tối tăm, do Minh Đế tự mình xử lý, nhận hết đau khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhận lấy thiên phạt, liền đồng nghĩa với việc phải tử vong. Dù may mắn giữ được hơi tàn níu lại mạng sống, thì tội ác vốn có cũng liền đồng loạt bị thanh tẩy, không có kẻ lại tiếp tục truy cứu được nữa.
Tiếp tục sống sót. Nếu theo thiện, liền không có bất kì trở ngại gì. Nếu lại theo ác, Thần Giới sẽ lại phát ra lệnh truy nã khắp tam giới, cũng lại chỉ có một con đường chết.
Thủy Ngân gật đầu, kẻ sau khi chịu thiên phạt mà không chết, liền được miễn đi tội nghiệt này, sẽ xem như chết đi rồi một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà, từ cổ xưa đến nay, không có ai có thể thoát nổi. Kẻ chịu thiên phạt, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
– Nói cách khác, nếu hắn chống đỡ nổi, sống sót đến một khắc cuối cùng, thì việc này, cứ quyết định như vậy.
Thiên Tà chỉ vào Vô Huyên, mở miệng hỏi, mấy câu nói đó, bị Lang Đại Bảo vừa hấp tấp nóng nảy chạy vội đến, vừa vặn nghe được.
Tác giả :
Lạc Dận