Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 118: Hiểu rõ nhiệm vụ
Thời điểm Thanh Nhiên là rắn Diệp Thanh, lại liền thích ở bên trong quần áo Thất, không gì là không được cả. Bởi vì Thất là ai chứ, cho nên cũng không để ý việc này. Loại chuyện này thường xuyên xảy ra, nhưng mà ai cũng không hề nghĩ ra rằng, Diệp Thanh không phải là con rắn bình thường, hắn là xà yêu…
Hắn sẽ biến thành người, còn có thể làm ra cái loại chuyện xấu xa như vậy.
Nhất thời nhớ lại tên kia đều ở trong quần áo Thất mà phiên giang đảo hải, hắn liền có xúc động muốn giết người.
Tên kia, cơ hồ ‘sờ’ hết cả thân thể của hắn rồi.
Nhưng lại là ở trước mặt hắn.
Khi Thất ở bên kia đằng đằng sát khí, thì ngay lúc này Mộc Nhai nhắc lại một chút, Ly Hận Thiên cũng vui vẻ mà đột ngột nhớ tới cảnh tượng khi vừa gặp…
Lại nhìn tình huống ở hiện tại, Ly Hận Thiên liền bừng tỉnh đại ngộ, lúc ấy Thanh Nhiên căn bản không phải muốn cắn Vũ Quả…
Hắn là muốn chiếm tiện nghi của Vũ Quả mới là thật a.
Bất quá có một chút mà Ly Hận Thiên không nhớ đến thì phải, là Thanh Nhiên tiến vào quần áo của Vũ Quả. Tiếp theo lại hát hiện Ly Hận Thiên, hắn cảm thấy Ly Hận Thiên so với Vũ Quả càng thích hợp với hắn hơn. Tiếp sau đó nữa, hắn liền thay đổi mục tiêu, muốn đi tập kích Ly Hận Thiên, ngay lúc đó thì Ly Lạc xuất hiện…
Cho nên mới có màn hình ảnh bừng tỉnh mang theo ánh mắt đau khổ mà luyến tiếc rời đi ở trong xe ngựa.
Bất quá Thanh Nhiên còn chưa kịp buồn bã, hắn liền thấy được Thất, sau đó Thanh Nhiên đã triệt để bị chinh phục.
Trong bảy mươi người tuần xà giả, thì rắn đối với thân thể Thất lại có hảo cảm khó hiểu, hơn nữa trên người Thất lại có mùi hương đặc biệt mà không ai có được. Mặc dù là xà yêu, Thanh Nhiên cũng trốn không nổi mị lực của Thất…
Việc này cũng không trọng yếu, quan trọng là hành vi của con rắn này…
Ly Hận Thiên không hề nhớ ra việc này, Mộc Nhai đã đoán được.
Mộc Nhai liền đỡ thân mình đứng dậy. Thất chỉ cảm thấy bên tai sinh gió, hắn chưa kịp đem con rắn háo sắc đang meo meo kia mà bầm thây vạn đoạn, trước mắt đã thấy đám lông xanh quái dị giống như sao chổi lướt qua liền trực tiếp bay ra bên ngoài cách đây một trượng…
Mộc Nhai vẫy vẫy bàn tay, liếc mắt một cái lạnh lùng nhìn Thanh Nhiên liền bình tĩnh mà ngồi xuống lại.
Bởi vì Thanh Nhiên chỉ là có ‘ý muốn’, hắn còn chưa có làm ra hành động, cho nên Mộc Nhai chỉ là cho hắn một chút giáo huấn nho nhỏ, lấy làm cảnh cáo mà thôi.
Đối với hành động của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên chỉ có thể dùng nghẹn họng nhìn trân trối mà để hình dung. Tên này rất không tôn trọng kẻ khác quá đi. Hắn cư nhiên dùng một đấm mà đi đánh một con xà yêu, việc này có thể nói là một hành động vĩ đại.
Mộc Nhai cũng là người duy nhất trong thiên hạ mới dám làm như vậy đi.
Yêu Hoàng đã trọng sinh. Thanh Nhiên đạt được mục đích của hắn. Yêu lực của hắn đã khôi phục lại. Yêu lực chí thuần này còn giúp cho công lực của hắn tăng lên không ít. Hiện tại Thanh Nhiên, đã muốn là xưa đâu bằng nay.
Hắn so với ngày trước vốn đã mạnh hơn rất nhiều.
Con mắt vàng oánh của Thanh Nhiên hơi hơi vừa chuyển, con ngươi đột ngột co rút lại liền dựng thẳng thành một đường dọc dài. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy gương mặt của Thanh Nhiên đột nhiên trở nên yêu dị vạn phần. Y ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra, nhưng y chưa kịp nhìn đến Mộc Nhai, Thất đã bước đi đến trước mặt của Thanh Nhiên…
Cảm giác khác thường đang tồn tại trong nháy mắt biến mất, Thanh Nhiên lại biến trở về bộ dáng ban đầu, phảng phất như tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác. Ly Hận Thiên dùng sức mà chớp mắt, nhưng y nhìn thấy vẫn là Thanh Nhiên ngây ngô cười với Thất…
Thanh Nhiên vẫn không quen đi đường. Bất quá qua một lúc lâu, tên kia vẫn nghiêng ngả lảo đảo lại đứng dậy, hơn nữa cộng thêm một quyền kia của Mộc Nhai, cũng khiến cho Thất bình tĩnh lại hơn nhiều, ít nhất hắn cũng không lại giơ lên chủy thủ hung hăng mà đâm tới Thanh Nhiên, cũng không đi công kích con rắn đó nữa.
Ngẫm lại hành động vừa rồi, rất mất mặt.
Thất hiểu rất rõ, ngay cả khi hắn lệnh cho rắn đã thuần của mình, bọn nó vốn không biết sợ hãi là gì, đến đối mặt với cái chết đi nữa cũng sẽ không lùi bước sợ sệt, nhưng bọn nó vẫn sẽ không đi công kích Thanh Nhiên.
Bởi vì Thanh Nhiên là xà yêu.
Thất đều hiểu rõ xà, hơn so với bất kì ai, bọn nó có linh tính, lại còn có kiêng kị.
Suy nghĩ mới mẻ này là rút ra từ trên người Thất cùng Thanh Nhiên rút ra đáp án, Ly Hận Thiên thì bỗng nghe thấy hai chữ “tách ra”. Y khó hiểu nhìn về phía Văn Diệu, người sau cũng đang nhìn hắn, nhận thấy ý tứ hỏi lại trong tầm mắt của nam nhân, Văn Diệu đáp,
– Thanh Long thạch dĩ nhiên đã bị Quỷ Vương phá hủy. Yêu Hoàng trọng sinh, không hẳn chỉ có Nam Triều sẽ bị liên lụy vào, bằng không Thiết Lặc vẫn sẽ không lưu lại Nam Triều để làm gì. Điều này nói lên, nội tình của việc này so với suy đoán của bọn ta phỏng chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, ta phải quay về Văn gia một chuyến.
Văn Diệu muốn đi…
– Nếu Yêu Hoàng lại xuất hiện lần nữa ở nhân gian, thì kẻ đầu tiên hắn muốn tìm đến, tất nhiên sẽ là hoàng tộc Nam Triều. Tốc độ của thương đội di chuyển quá chậm. Nên sau khi rời núi, một mình ta sẽ trở về đế đô trước. Việc này không thể trì hoãn, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hoàng Thượng. Ta phải đem chân tướng này hỏi cho ra rõ ràng, như vậy mới có thể chuẩn bị tốt phòng thủ để ứng chiến.
Cách mỗi một đoạn thời gian thì Mộc Nhai sẽ liên lạc cùng với thủ hạ, hắn không ở đế đô, nhưng tình trạng ở đó vẫn còn đang được Mộc Nhai nắm giữ trong tay.
Bất quá hắn vẫn không ở trong thành, nhưng đế đô vẫn không xảy nhiễu loạn gì đó. Trước khi đi hắn đã phòng thủ chuẩn bị sẵn quân đội phòng khi có việc binh biến xảy ra, cũng chưa được sử dụng.
Tất cả đều thực thái bình.
Nhiệm vụ này nguyên bản không khó, mãi cho đến khi vừa rồi Quỷ Vương xuất hiện, Mộc Nhai hoàn toàn vẫn còn đang suy nghĩ. Bọn hắn có thể không cần phải gấp gáp trở về. Sau khi rời đi Đông Vạn, thời gian không có vội vã, thì bọn họ có thể dạo chơi ở xung quanh. Tên Ly Hận Thiên kia vẫn luôn buồn chán ở trong Ly gia. Hắn muốn cho y đi trải nghiệm một chút, nhưng mà, hắn lại không nghĩ tới, sẽ xảy ra biến cố này…
Lúc đầu khi nhận được nhiệm vụ này, ý nghĩ của Mộc Nhai và Ly Lạc bọn hắn đều giống nhau. Nhiệm vụ này rất thái quá, nghĩ ra sao cũng đều nói không thông, duy nhất chỉ có một nguyên nhân mới giải thích được cho hành động không đầu không đuôi này của Hoàng Thượng, chính là muốn nhằm vào Ly gia.
Hoàng Thượng muốn đem hắn và Ly Lạc lừa ra khỏi đế đô, tiếp liền sẽ không cho bọn hắn cơ hội để quay về được nữa hoặc là sẽ bị ám sát. Lúc này là thời điểm dùng cách thông thường này để đoạt quyền, nhưng mà mọi chuyện lại không như bọn hắn suy đoán đơn giản như vậy, đến Quỷ Vương ẩn nấp đã lâu cũng hoàn toàn liên quan mà ra mặt, còn có cả bị Yêu Hoàng mà nhân thế đã sớm cho rằng đã ‘chết đi’…
Việc này đã không hề là liên quan một chút gì đến Vinh quang của mỗi người bọn hắn hay là việc quyền vị.
Thế gian rung chuyển, là vì linh thạch của tứ phương bị phá hủy. Nay, đến một khối Thanh Long thạch cuối cùng cũng vẫn không thể giữ lại được. Mà ở ngoài ngọn núi lớn này, khẳng định đã loạn thành một đoàn. Mộc Nhai cần phải dùng thời gian ngắn nhất mà trở lại Đế Đô, tinh kỵ binh chỉ nghe lệnh của một mình hắn chỉ huy. Đối thủ lần này khác với ngày xưa, bởi vì đối thủ không phải là một nước, một quân đội. Nếu địch nhân vô luận là cái dạng gì đều là con người, thì địa tinh kỵ binh đều có thể đối phó được. Nhưng, lúc này thế lực mà bọn hắn nhất định phải đối mặt, lại là sức mạnh phi nhân loại.
Bọn hăn không có cách nào ứng phó.
Mộc Nhai phải trở về tọa trấn.
– Không thể cùng nhau trở về sao?
Văn Diệu muốn đi, Mộc Nhai cũng muốn đi trước, nghe thế Ly Hận Thiên có chút không thoải mái.
Y lo lắng an toàn cho bọn hắn, hơn nữa, đột ngột đều đi, y không quen.
– Không được, việc này rất nghiêm trọng.
Mộc Nhai khó có được nghiêm túc, hắn đối với nam nhân lắc đầu,
– Ly Lạc sẽ cùng ngươi trở về. Hắn đang bị thương, các ngươi từ từ mà quay trở về, không cần vội vàng. Ngươi không cần lo lắng, có Ly Lạc ở cùng ngươi, sẽ không có việc gì.
Mộc Nhai nói lời này, vô cùng chân thành, không có một chút ẩn ý châm chọc nào, hắn thật sự là đang an ủi nam nhân.
Mộc Nhai đột ngột như vậy, khiến cho nam nhân có loại cảm giác nhi tử nhỏ còn háo thắng của gia đây cuối cùng cũng đã thật sự trưởng thành rồi…
Y rất muốn cầm khăn tay lau đi nước mắt vui mừng này.
Kỳ thật tính tình của Mộc Nhai chỉ là không tốt mà thôi, mặc kệ là đầu óc hay là năng lực, thì hắn đều không phải là nhân vật mà để cho người ta có thể khinh thường được. Nếu không, thì từ đầu vị trí đứng đầu ở trên cao mà nắm giữ chỉ huy binh quyền kia, hắn đã ngồi không xong lâu rồi.
Ngày trước ở trước mặt của Ly Hận Thiên, Mộc Nhai là một cái tên khiến y nghe thấy thôi cũng đã sợ đến mất mật. Hắn rất đáng sợ. Khi hắn nở nụ cười liền khiến cho y phải đi vào nhân gian luyện ngục.
Nhưng hiện tại, ở tại đây trước mặt của Ly Hận Thiên, Mộc Nhai trái lại mới là kẻ bị bức điên…
Tính tình của hắn càng thêm táo bạo, y khiến cho hắn ngay cả bản thân cũng không có cách nào khống chế được.
– Chuyến đi này ta đã lâu không xem xét quản lí việc làm ăn buôn bán, việc khai trương cũng gác lại có chút lâu, ta cũng phải trở về nhìn xem.
Nam nhân bên kia còn chưa có thương cảm xong. Khâm Mặc đột ngột nói ra một câu. Khâm Mặc ngồi ở trên tảng đá, hai tay khoát lên trên đầu gối, rất tự nhiên mà nhìn ngắm Hắc Lân Đàm đã bị bọn hắn biến thành rối tinh rối mù. Khi hắn nói chuyện cũng không nhìn nam nhân, hắn giống như trước, chỉ là nói cho y biết vậy mà thôi, làm theo lễ phép bình thường.
Hắn không thèm để ý ý nghĩ cùng phản ứng của nam nhân.
Nghe thấy Khâm Mặc nói vậy, biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền suy sụp xuống. Loại chia li này tực bình thường. Thời gian không quá dài. Nhưng này mấy ngày nay, bọn họ thật sự đều luôn luôn ở cùng nhau, đột ngột lại nói cần phải tách ra, trong lòng y lập tức liền trống rỗng.
Có chút thương cảm.
Không thể ngăn cản, Ly Hận Thiên tâm trạng gì đó cũng đều không có. Y trầm mặc nhìn bọn hắn, nghe bọn hắn bình tĩnh bàn bạc.
Bọn hắn khác với y, vĩnh viễn cũng sẽ không bị tình cảm lay động trái phải.
Không chỉ có bọn hắn, những kẻ khác ở đội ngũ cũng không như Ly Hận Thiên có nhiều cảm xúc sầu thương đến vậy. Những người còn sống sót tìm lại hành lí bị gió thổi bay đi liền tập trung lại ở cùng một chỗ, từ giữa một đống đồ đó lấy ra những thứ còn có thể dùng được. Chờ sau khi bọn hắn bàn bạc tốt, không cần có bất cứ sự chỉ huy nào, đội ngũ đã tự mình sắp xếp lại ổn định rồi, cũng chuẩn bị rất tốt để rời khỏi Hắc Lân đàm.
Về phần Thất và Thanh Nhiên, cũng giống như đã giải quyết xong rồi. Thất vẫn mang bộ mặt không chút thay đổi nào mà cùng những người khác đứng chung một chỗ, hoàn toàn sẽ không để ý đến Thanh Nhiên. Thanh Nhiên liền đi theo phía sau hắn, thao thao bất tuyệt nói gì đó. Động tác của Thanh Nhiên thực phong phú, khoa tay múa chân, nhưng mà đối với việc đứng thẳng và đi đường mà nói, hắn vẫn là không quá quen, như vậy rất là kì quái.
Tuy rằng màu sắc xanh lá của tóc kia thực bắt mắt, nhưng lại sinh trưởng ở trên đầu của Thanh Nhiên, bình tĩnh mà xem xét thật sự nhìn rất đẹp mắt. Theo cách nhìn của Ly Hận Thiên, khuôn mặt của yêu tinh có được đều là một bộ mặt xinh đẹp phô trương đến mức hại nước hại dân. Thanh Nhiên cũng không ngoại lệ, bộ dạng kia của hắn không phải là có bao nhiêu mĩ, mà là khuôn mặt mang theo yêu dị kia, còn thực vui vẻ sáng lạn như ánh mặt trời, khiến cho kẻ khác nhịn không được mà bị hấp dẫn, luyến tiếc dời đi tầm mắt.
Một mái tóc dài màu xanh lá, khiến cho khí chất yêu dị của Thanh Nhiên càng thêm rõ ràn. Nếu đó là một mái tóc thuần một màu đen, Thanh Nhiên tuyệt đối sẽ sáng chói ở trong mắt người khác. Màu xanh lá kia có chút gần như xanh thẫm lại, mà không phải xanh biếc, giống như người mẫu đội tóc màu giả đi trên sàn diễn…
Tóm lại vô luận là Thanh Nhiên có ngoại hình hay là cảm giác, cũng không thua gì mấy tên nhi tử này của Ly Hận Thiên.
Nam nhân cảm thấy chính là như vậy.
Vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ không đi lại cái sơn động kia, hơn nữa bọn hắn cũng không có đủ vật dụng để đảm bảo bọn hắn có thể an toàn rời đi khỏi ám đạo kia. Dựa vào đường đi ban đầu của Văn Diệu, bọn hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy thành trì. Bọn họ đi trước vào trong thành để dàn xếp, tiếp theo lại tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Đội ngũ rất nhanh liền bước trên đường về, nhìn thiếu hơn phân nửa người, tâm trạng của Ly Hận Thiên vô cùng trầm mặc nặng nề. Y tin tưởng những người đó tuy rằng đều đã được huấn luyện qua đều có tố chất, sớm cũng đã quên đi tình cảm. Nhưng dù sao cũng từng sớm chiều ở chung, thì họ cũng sẽ vì bạn của mình ra đi mà có ít nhiều thương tâm, chỉ là họ không có biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
Bất quá không khí áp lực này, bởi vì sự tồn tại của Thanh Nhiên tồn tại mà giảm bớt không ít. Thất không để ý tới Thanh Nhiên, xác thực nói, hắn không hề chuẩn bị mà tiếp nhận Thanh Nhiên, hắn bỏ mặc tên kia.
Thanh Nhiên chưa từ bỏ ý định, hắn liền đi theo Thất, nhưng mà hắn đi đường thực cực khổ, hắn không theo kịp thất, cho nên hắn lại lần nữa hóa thành diệp thanh xà, Tuy rằng thân thể nhỏ một chút, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh.
Ly Hận Thiên nhìn ở trong đội ngũ có bóng dáng xanh biếc sắc trườn xuyên qua. Tuy rằng biết Thanh Nhiên là xà yêu, sức mạnh của hắn khẳng định không thể khinh thường. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn khó tránh khỏi lo lắng cho hắn bị người ta đạp lên trở thành thịt vụn, cho nên y dùng tay ra hiệu với Thanh Nhiên, ý bảo hắn có thể ở trên vai y mà đi tiep…
Mộc Nhai đối với hành động của Ly Hận Thiên thực phản cảm. Hắn vẫn chưa quên việc con rắn này có bao nhiêu háo sắc, nhưng nhìn thấy Thanh Nhiên chỉ là quấn quanh ở trên vai của nam nhân, hắn cũng liền đè nén hỏa khí đi xuống.
Bất quá trong lòng hắn vẫn đang mắng, nam nhân này, đến rắn y cũng có thể câu dẫn, thì có cái gì mà y không buông tha đây…
Khẩu vị thật đúng là lớn.
Chiếc đầu nhỏ xanh biếc sắc kia liền ở bên hai gò má của nam nhân, dư quang của màu sắc chói mắt này thường xuyên chạm vào trong tầm mắt của Ly Hận Thiên dư, đi tới đi lui, nam nhân rốt cục nhịn không được hỏi Thanh Nhiên một câu…
– Ngươi nói, ngươi là xà yêu, hay là Diệp Thanh xà vương?
– Đúng vậy, làm sao vậy?
Diệp thanh dùng biểu tình của đôi mắt tròn nhỏ mang the màu vàng oánh kia mà nhìn Ly Hận Thiên.
– Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Nam nhân ho khan hai tiếng, y lại lắc đầu mabước nhanh, chờ khi Thanh Nhiên chuyển qua, y mới nhìn bộ dáng ‘nhỏ nhắn yểu điệu’ của Thanh Nhiên…
Tâm nói, Thanh Nhiên này là vương vậy thì ở thủ hạ ở dưới trướng hắn đến tột cùng là có bao nhiêu kẻ lại thuần phục dưới mang bộ dáng này đi, chẳng lẽ liền chỉ có một đội trưởng, với một phó đội trưởng…
Hắn sẽ biến thành người, còn có thể làm ra cái loại chuyện xấu xa như vậy.
Nhất thời nhớ lại tên kia đều ở trong quần áo Thất mà phiên giang đảo hải, hắn liền có xúc động muốn giết người.
Tên kia, cơ hồ ‘sờ’ hết cả thân thể của hắn rồi.
Nhưng lại là ở trước mặt hắn.
Khi Thất ở bên kia đằng đằng sát khí, thì ngay lúc này Mộc Nhai nhắc lại một chút, Ly Hận Thiên cũng vui vẻ mà đột ngột nhớ tới cảnh tượng khi vừa gặp…
Lại nhìn tình huống ở hiện tại, Ly Hận Thiên liền bừng tỉnh đại ngộ, lúc ấy Thanh Nhiên căn bản không phải muốn cắn Vũ Quả…
Hắn là muốn chiếm tiện nghi của Vũ Quả mới là thật a.
Bất quá có một chút mà Ly Hận Thiên không nhớ đến thì phải, là Thanh Nhiên tiến vào quần áo của Vũ Quả. Tiếp theo lại hát hiện Ly Hận Thiên, hắn cảm thấy Ly Hận Thiên so với Vũ Quả càng thích hợp với hắn hơn. Tiếp sau đó nữa, hắn liền thay đổi mục tiêu, muốn đi tập kích Ly Hận Thiên, ngay lúc đó thì Ly Lạc xuất hiện…
Cho nên mới có màn hình ảnh bừng tỉnh mang theo ánh mắt đau khổ mà luyến tiếc rời đi ở trong xe ngựa.
Bất quá Thanh Nhiên còn chưa kịp buồn bã, hắn liền thấy được Thất, sau đó Thanh Nhiên đã triệt để bị chinh phục.
Trong bảy mươi người tuần xà giả, thì rắn đối với thân thể Thất lại có hảo cảm khó hiểu, hơn nữa trên người Thất lại có mùi hương đặc biệt mà không ai có được. Mặc dù là xà yêu, Thanh Nhiên cũng trốn không nổi mị lực của Thất…
Việc này cũng không trọng yếu, quan trọng là hành vi của con rắn này…
Ly Hận Thiên không hề nhớ ra việc này, Mộc Nhai đã đoán được.
Mộc Nhai liền đỡ thân mình đứng dậy. Thất chỉ cảm thấy bên tai sinh gió, hắn chưa kịp đem con rắn háo sắc đang meo meo kia mà bầm thây vạn đoạn, trước mắt đã thấy đám lông xanh quái dị giống như sao chổi lướt qua liền trực tiếp bay ra bên ngoài cách đây một trượng…
Mộc Nhai vẫy vẫy bàn tay, liếc mắt một cái lạnh lùng nhìn Thanh Nhiên liền bình tĩnh mà ngồi xuống lại.
Bởi vì Thanh Nhiên chỉ là có ‘ý muốn’, hắn còn chưa có làm ra hành động, cho nên Mộc Nhai chỉ là cho hắn một chút giáo huấn nho nhỏ, lấy làm cảnh cáo mà thôi.
Đối với hành động của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên chỉ có thể dùng nghẹn họng nhìn trân trối mà để hình dung. Tên này rất không tôn trọng kẻ khác quá đi. Hắn cư nhiên dùng một đấm mà đi đánh một con xà yêu, việc này có thể nói là một hành động vĩ đại.
Mộc Nhai cũng là người duy nhất trong thiên hạ mới dám làm như vậy đi.
Yêu Hoàng đã trọng sinh. Thanh Nhiên đạt được mục đích của hắn. Yêu lực của hắn đã khôi phục lại. Yêu lực chí thuần này còn giúp cho công lực của hắn tăng lên không ít. Hiện tại Thanh Nhiên, đã muốn là xưa đâu bằng nay.
Hắn so với ngày trước vốn đã mạnh hơn rất nhiều.
Con mắt vàng oánh của Thanh Nhiên hơi hơi vừa chuyển, con ngươi đột ngột co rút lại liền dựng thẳng thành một đường dọc dài. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy gương mặt của Thanh Nhiên đột nhiên trở nên yêu dị vạn phần. Y ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra, nhưng y chưa kịp nhìn đến Mộc Nhai, Thất đã bước đi đến trước mặt của Thanh Nhiên…
Cảm giác khác thường đang tồn tại trong nháy mắt biến mất, Thanh Nhiên lại biến trở về bộ dáng ban đầu, phảng phất như tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác. Ly Hận Thiên dùng sức mà chớp mắt, nhưng y nhìn thấy vẫn là Thanh Nhiên ngây ngô cười với Thất…
Thanh Nhiên vẫn không quen đi đường. Bất quá qua một lúc lâu, tên kia vẫn nghiêng ngả lảo đảo lại đứng dậy, hơn nữa cộng thêm một quyền kia của Mộc Nhai, cũng khiến cho Thất bình tĩnh lại hơn nhiều, ít nhất hắn cũng không lại giơ lên chủy thủ hung hăng mà đâm tới Thanh Nhiên, cũng không đi công kích con rắn đó nữa.
Ngẫm lại hành động vừa rồi, rất mất mặt.
Thất hiểu rất rõ, ngay cả khi hắn lệnh cho rắn đã thuần của mình, bọn nó vốn không biết sợ hãi là gì, đến đối mặt với cái chết đi nữa cũng sẽ không lùi bước sợ sệt, nhưng bọn nó vẫn sẽ không đi công kích Thanh Nhiên.
Bởi vì Thanh Nhiên là xà yêu.
Thất đều hiểu rõ xà, hơn so với bất kì ai, bọn nó có linh tính, lại còn có kiêng kị.
Suy nghĩ mới mẻ này là rút ra từ trên người Thất cùng Thanh Nhiên rút ra đáp án, Ly Hận Thiên thì bỗng nghe thấy hai chữ “tách ra”. Y khó hiểu nhìn về phía Văn Diệu, người sau cũng đang nhìn hắn, nhận thấy ý tứ hỏi lại trong tầm mắt của nam nhân, Văn Diệu đáp,
– Thanh Long thạch dĩ nhiên đã bị Quỷ Vương phá hủy. Yêu Hoàng trọng sinh, không hẳn chỉ có Nam Triều sẽ bị liên lụy vào, bằng không Thiết Lặc vẫn sẽ không lưu lại Nam Triều để làm gì. Điều này nói lên, nội tình của việc này so với suy đoán của bọn ta phỏng chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, ta phải quay về Văn gia một chuyến.
Văn Diệu muốn đi…
– Nếu Yêu Hoàng lại xuất hiện lần nữa ở nhân gian, thì kẻ đầu tiên hắn muốn tìm đến, tất nhiên sẽ là hoàng tộc Nam Triều. Tốc độ của thương đội di chuyển quá chậm. Nên sau khi rời núi, một mình ta sẽ trở về đế đô trước. Việc này không thể trì hoãn, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hoàng Thượng. Ta phải đem chân tướng này hỏi cho ra rõ ràng, như vậy mới có thể chuẩn bị tốt phòng thủ để ứng chiến.
Cách mỗi một đoạn thời gian thì Mộc Nhai sẽ liên lạc cùng với thủ hạ, hắn không ở đế đô, nhưng tình trạng ở đó vẫn còn đang được Mộc Nhai nắm giữ trong tay.
Bất quá hắn vẫn không ở trong thành, nhưng đế đô vẫn không xảy nhiễu loạn gì đó. Trước khi đi hắn đã phòng thủ chuẩn bị sẵn quân đội phòng khi có việc binh biến xảy ra, cũng chưa được sử dụng.
Tất cả đều thực thái bình.
Nhiệm vụ này nguyên bản không khó, mãi cho đến khi vừa rồi Quỷ Vương xuất hiện, Mộc Nhai hoàn toàn vẫn còn đang suy nghĩ. Bọn hắn có thể không cần phải gấp gáp trở về. Sau khi rời đi Đông Vạn, thời gian không có vội vã, thì bọn họ có thể dạo chơi ở xung quanh. Tên Ly Hận Thiên kia vẫn luôn buồn chán ở trong Ly gia. Hắn muốn cho y đi trải nghiệm một chút, nhưng mà, hắn lại không nghĩ tới, sẽ xảy ra biến cố này…
Lúc đầu khi nhận được nhiệm vụ này, ý nghĩ của Mộc Nhai và Ly Lạc bọn hắn đều giống nhau. Nhiệm vụ này rất thái quá, nghĩ ra sao cũng đều nói không thông, duy nhất chỉ có một nguyên nhân mới giải thích được cho hành động không đầu không đuôi này của Hoàng Thượng, chính là muốn nhằm vào Ly gia.
Hoàng Thượng muốn đem hắn và Ly Lạc lừa ra khỏi đế đô, tiếp liền sẽ không cho bọn hắn cơ hội để quay về được nữa hoặc là sẽ bị ám sát. Lúc này là thời điểm dùng cách thông thường này để đoạt quyền, nhưng mà mọi chuyện lại không như bọn hắn suy đoán đơn giản như vậy, đến Quỷ Vương ẩn nấp đã lâu cũng hoàn toàn liên quan mà ra mặt, còn có cả bị Yêu Hoàng mà nhân thế đã sớm cho rằng đã ‘chết đi’…
Việc này đã không hề là liên quan một chút gì đến Vinh quang của mỗi người bọn hắn hay là việc quyền vị.
Thế gian rung chuyển, là vì linh thạch của tứ phương bị phá hủy. Nay, đến một khối Thanh Long thạch cuối cùng cũng vẫn không thể giữ lại được. Mà ở ngoài ngọn núi lớn này, khẳng định đã loạn thành một đoàn. Mộc Nhai cần phải dùng thời gian ngắn nhất mà trở lại Đế Đô, tinh kỵ binh chỉ nghe lệnh của một mình hắn chỉ huy. Đối thủ lần này khác với ngày xưa, bởi vì đối thủ không phải là một nước, một quân đội. Nếu địch nhân vô luận là cái dạng gì đều là con người, thì địa tinh kỵ binh đều có thể đối phó được. Nhưng, lúc này thế lực mà bọn hắn nhất định phải đối mặt, lại là sức mạnh phi nhân loại.
Bọn hăn không có cách nào ứng phó.
Mộc Nhai phải trở về tọa trấn.
– Không thể cùng nhau trở về sao?
Văn Diệu muốn đi, Mộc Nhai cũng muốn đi trước, nghe thế Ly Hận Thiên có chút không thoải mái.
Y lo lắng an toàn cho bọn hắn, hơn nữa, đột ngột đều đi, y không quen.
– Không được, việc này rất nghiêm trọng.
Mộc Nhai khó có được nghiêm túc, hắn đối với nam nhân lắc đầu,
– Ly Lạc sẽ cùng ngươi trở về. Hắn đang bị thương, các ngươi từ từ mà quay trở về, không cần vội vàng. Ngươi không cần lo lắng, có Ly Lạc ở cùng ngươi, sẽ không có việc gì.
Mộc Nhai nói lời này, vô cùng chân thành, không có một chút ẩn ý châm chọc nào, hắn thật sự là đang an ủi nam nhân.
Mộc Nhai đột ngột như vậy, khiến cho nam nhân có loại cảm giác nhi tử nhỏ còn háo thắng của gia đây cuối cùng cũng đã thật sự trưởng thành rồi…
Y rất muốn cầm khăn tay lau đi nước mắt vui mừng này.
Kỳ thật tính tình của Mộc Nhai chỉ là không tốt mà thôi, mặc kệ là đầu óc hay là năng lực, thì hắn đều không phải là nhân vật mà để cho người ta có thể khinh thường được. Nếu không, thì từ đầu vị trí đứng đầu ở trên cao mà nắm giữ chỉ huy binh quyền kia, hắn đã ngồi không xong lâu rồi.
Ngày trước ở trước mặt của Ly Hận Thiên, Mộc Nhai là một cái tên khiến y nghe thấy thôi cũng đã sợ đến mất mật. Hắn rất đáng sợ. Khi hắn nở nụ cười liền khiến cho y phải đi vào nhân gian luyện ngục.
Nhưng hiện tại, ở tại đây trước mặt của Ly Hận Thiên, Mộc Nhai trái lại mới là kẻ bị bức điên…
Tính tình của hắn càng thêm táo bạo, y khiến cho hắn ngay cả bản thân cũng không có cách nào khống chế được.
– Chuyến đi này ta đã lâu không xem xét quản lí việc làm ăn buôn bán, việc khai trương cũng gác lại có chút lâu, ta cũng phải trở về nhìn xem.
Nam nhân bên kia còn chưa có thương cảm xong. Khâm Mặc đột ngột nói ra một câu. Khâm Mặc ngồi ở trên tảng đá, hai tay khoát lên trên đầu gối, rất tự nhiên mà nhìn ngắm Hắc Lân Đàm đã bị bọn hắn biến thành rối tinh rối mù. Khi hắn nói chuyện cũng không nhìn nam nhân, hắn giống như trước, chỉ là nói cho y biết vậy mà thôi, làm theo lễ phép bình thường.
Hắn không thèm để ý ý nghĩ cùng phản ứng của nam nhân.
Nghe thấy Khâm Mặc nói vậy, biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền suy sụp xuống. Loại chia li này tực bình thường. Thời gian không quá dài. Nhưng này mấy ngày nay, bọn họ thật sự đều luôn luôn ở cùng nhau, đột ngột lại nói cần phải tách ra, trong lòng y lập tức liền trống rỗng.
Có chút thương cảm.
Không thể ngăn cản, Ly Hận Thiên tâm trạng gì đó cũng đều không có. Y trầm mặc nhìn bọn hắn, nghe bọn hắn bình tĩnh bàn bạc.
Bọn hắn khác với y, vĩnh viễn cũng sẽ không bị tình cảm lay động trái phải.
Không chỉ có bọn hắn, những kẻ khác ở đội ngũ cũng không như Ly Hận Thiên có nhiều cảm xúc sầu thương đến vậy. Những người còn sống sót tìm lại hành lí bị gió thổi bay đi liền tập trung lại ở cùng một chỗ, từ giữa một đống đồ đó lấy ra những thứ còn có thể dùng được. Chờ sau khi bọn hắn bàn bạc tốt, không cần có bất cứ sự chỉ huy nào, đội ngũ đã tự mình sắp xếp lại ổn định rồi, cũng chuẩn bị rất tốt để rời khỏi Hắc Lân đàm.
Về phần Thất và Thanh Nhiên, cũng giống như đã giải quyết xong rồi. Thất vẫn mang bộ mặt không chút thay đổi nào mà cùng những người khác đứng chung một chỗ, hoàn toàn sẽ không để ý đến Thanh Nhiên. Thanh Nhiên liền đi theo phía sau hắn, thao thao bất tuyệt nói gì đó. Động tác của Thanh Nhiên thực phong phú, khoa tay múa chân, nhưng mà đối với việc đứng thẳng và đi đường mà nói, hắn vẫn là không quá quen, như vậy rất là kì quái.
Tuy rằng màu sắc xanh lá của tóc kia thực bắt mắt, nhưng lại sinh trưởng ở trên đầu của Thanh Nhiên, bình tĩnh mà xem xét thật sự nhìn rất đẹp mắt. Theo cách nhìn của Ly Hận Thiên, khuôn mặt của yêu tinh có được đều là một bộ mặt xinh đẹp phô trương đến mức hại nước hại dân. Thanh Nhiên cũng không ngoại lệ, bộ dạng kia của hắn không phải là có bao nhiêu mĩ, mà là khuôn mặt mang theo yêu dị kia, còn thực vui vẻ sáng lạn như ánh mặt trời, khiến cho kẻ khác nhịn không được mà bị hấp dẫn, luyến tiếc dời đi tầm mắt.
Một mái tóc dài màu xanh lá, khiến cho khí chất yêu dị của Thanh Nhiên càng thêm rõ ràn. Nếu đó là một mái tóc thuần một màu đen, Thanh Nhiên tuyệt đối sẽ sáng chói ở trong mắt người khác. Màu xanh lá kia có chút gần như xanh thẫm lại, mà không phải xanh biếc, giống như người mẫu đội tóc màu giả đi trên sàn diễn…
Tóm lại vô luận là Thanh Nhiên có ngoại hình hay là cảm giác, cũng không thua gì mấy tên nhi tử này của Ly Hận Thiên.
Nam nhân cảm thấy chính là như vậy.
Vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bọn hắn sẽ không đi lại cái sơn động kia, hơn nữa bọn hắn cũng không có đủ vật dụng để đảm bảo bọn hắn có thể an toàn rời đi khỏi ám đạo kia. Dựa vào đường đi ban đầu của Văn Diệu, bọn hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy thành trì. Bọn họ đi trước vào trong thành để dàn xếp, tiếp theo lại tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Đội ngũ rất nhanh liền bước trên đường về, nhìn thiếu hơn phân nửa người, tâm trạng của Ly Hận Thiên vô cùng trầm mặc nặng nề. Y tin tưởng những người đó tuy rằng đều đã được huấn luyện qua đều có tố chất, sớm cũng đã quên đi tình cảm. Nhưng dù sao cũng từng sớm chiều ở chung, thì họ cũng sẽ vì bạn của mình ra đi mà có ít nhiều thương tâm, chỉ là họ không có biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
Bất quá không khí áp lực này, bởi vì sự tồn tại của Thanh Nhiên tồn tại mà giảm bớt không ít. Thất không để ý tới Thanh Nhiên, xác thực nói, hắn không hề chuẩn bị mà tiếp nhận Thanh Nhiên, hắn bỏ mặc tên kia.
Thanh Nhiên chưa từ bỏ ý định, hắn liền đi theo Thất, nhưng mà hắn đi đường thực cực khổ, hắn không theo kịp thất, cho nên hắn lại lần nữa hóa thành diệp thanh xà, Tuy rằng thân thể nhỏ một chút, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh.
Ly Hận Thiên nhìn ở trong đội ngũ có bóng dáng xanh biếc sắc trườn xuyên qua. Tuy rằng biết Thanh Nhiên là xà yêu, sức mạnh của hắn khẳng định không thể khinh thường. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn khó tránh khỏi lo lắng cho hắn bị người ta đạp lên trở thành thịt vụn, cho nên y dùng tay ra hiệu với Thanh Nhiên, ý bảo hắn có thể ở trên vai y mà đi tiep…
Mộc Nhai đối với hành động của Ly Hận Thiên thực phản cảm. Hắn vẫn chưa quên việc con rắn này có bao nhiêu háo sắc, nhưng nhìn thấy Thanh Nhiên chỉ là quấn quanh ở trên vai của nam nhân, hắn cũng liền đè nén hỏa khí đi xuống.
Bất quá trong lòng hắn vẫn đang mắng, nam nhân này, đến rắn y cũng có thể câu dẫn, thì có cái gì mà y không buông tha đây…
Khẩu vị thật đúng là lớn.
Chiếc đầu nhỏ xanh biếc sắc kia liền ở bên hai gò má của nam nhân, dư quang của màu sắc chói mắt này thường xuyên chạm vào trong tầm mắt của Ly Hận Thiên dư, đi tới đi lui, nam nhân rốt cục nhịn không được hỏi Thanh Nhiên một câu…
– Ngươi nói, ngươi là xà yêu, hay là Diệp Thanh xà vương?
– Đúng vậy, làm sao vậy?
Diệp thanh dùng biểu tình của đôi mắt tròn nhỏ mang the màu vàng oánh kia mà nhìn Ly Hận Thiên.
– Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Nam nhân ho khan hai tiếng, y lại lắc đầu mabước nhanh, chờ khi Thanh Nhiên chuyển qua, y mới nhìn bộ dáng ‘nhỏ nhắn yểu điệu’ của Thanh Nhiên…
Tâm nói, Thanh Nhiên này là vương vậy thì ở thủ hạ ở dưới trướng hắn đến tột cùng là có bao nhiêu kẻ lại thuần phục dưới mang bộ dáng này đi, chẳng lẽ liền chỉ có một đội trưởng, với một phó đội trưởng…
Tác giả :
Lạc Dận