Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
Chương 8: Bị thương một chút có hề gì
Hà Thành Lâm gào thét thật trẻ con, Hà Ngân nghe xong lại hết sức hưởng thụ, mặc cho Hoàng Mạnh ôm cô, cô lại không hề động đậy, có lẽ Hoàng Mạnh nói rất đúng, anh là anh rể tương lai Hà Thành Lâm đã xác định rõ, càng là con rể mà nhà họ Hà công nhận thì giả vờ yêu thương với anh nhất định có thể đạt được hiệu quả không ngờ được.
Chỉ là cô chưa nghĩ xong thì Hoàng Mạnh ôm cô từ phía sau đã bất chợt hôn một cái lên má cô, mặt cô đỏ lên, chợt nghe giọng một cô gái hét lên: “Tiện nhân quyến rũ đàn ông của người khác, tao giết mày.”
Đèn màu trên nóc nhà vẫn đang lập lòe xoay tròn, một cô gái tay cầm dao bước đến, dưới ánh đèn trông vô cùng ghê tởm đáng sợ, Hà Ngân thật không ngờ Hà Dung cũng tới, con dao đâm về phía cô khiến cô sợ hãi.
Cô ngây người quên cả tránh đi, Hoàng Mạnh ôm chặt cô tránh sang một bên, nghe tiếng con dao rơi leng keng xuống đất, chợt nghe Hà Dung hét lên như khóc tang: “Hoàng Mạnh!”
Cô lấy lại tinh thần lại nhìn mới biết, cánh tay Hoàng Mạnh bị con dao làm bị thương, ống tay áo sơ mi trắng nháy mắt biến thành màu đỏ của máu. Hoàng Mạnh cứu cô còn chắn một dao cho cô, cô rũ mắt nhìn cánh tay bị máu thấm ướt, trong khi cánh tay bị thương vẫn ôm chặt lấy cô, đầu óc liền ngây ra theo đó.
“Anh… bị thương rồi?”
Hà Ngân muốn buông ra lại nghe Hoàng Mạnh cố ý nói to: “Không đáng ngại, chút bị thương ngoài da mà thôi, nghĩ lại, so với việc em sinh cho anh một đứa bé ngoan như vậy thì cái này có tính là gì?”
“Anh…” Hà Ngân cảm thấy rất cạn lời, bị trêu quả thật là muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
“Hoàng Mạnh, tiện nhân này có gì tốt, anh lại bảo vệ cô ta như thế?”
Hà Dung khóc thét lên một tiếng, bất chấp chạy về phía cửa quán bar, Hà Thành Lâm thấy thế gọi chị một tiếng rồi cũng đuổi theo, người xem náo loạn còn lại cũng nhao nhao chạy đi.
“Cô chủ, cô không sao chứ!”
Phan Vân Lam đầu đầy máu đi tới, nắm lấy cánh tay Hà Ngân kéo cô ra khỏi cái ôm của Hoàng Mạnh, cánh tay Hoàng Mạnh bị Phan Vân Lam kéo cho tê rần, trong miệng than nhẹ một tiếng, tay ôm lấy cánh tay bị thương, chân mày chau thành một cục.
“Mau đưa tổng giám đốc Hoàng đến bệnh viện!”
Hà Ngân hô một tiếng, Hoàng Mạnh đột nhiên đưa tay cản: “Không cần, chút vết thương nhỏ không cần phiền toái.”
Ánh mắt Hoàng Mạnh dừng trên mặt Phan Vân Lam vài giây, khóe môi cong ra một nụ cười như khiêu chiến, sau đó sải bước ra khỏi bar.
Hà Ngân nhìn bóng lưng Hoàng Mạnh biến mất, nghĩ đến Phan Vân Lam bị thương không nhẹ ở đầu, xoay người vừa định hỏi vết thương của anh ấy sao rồi? Ai ngờ cô còn chưa thấy rõ mặt Phan Vân Lam, thân thể anh ấy đã ngã lăn ra đất.
Phan Vân Lam đột nhiên té xỉu, mọi người giật mình vội đỡ anh ấy lên đưa tới bệnh viện gần đó, Hà Ngân sợ đầu Phan Vân Lam sẽ để lại di chứng cũng vội vàng đi theo.
Qua một lượt kiểm tra và điều trị, đầu Phan Vân Lam khâu hơn mười mũi, còn xuất hiện chấn động nhỏ ở não. Bác sĩ nói phải nằm viện quan sát vài ngày, Hà Ngân nghĩ Phan Vân Lam vì cô nên mới bị thương, trong lòng vô cùng áy náy, liền canh giữ ở giường bệnh chăm sóc tỉ mỉ.
“Vân Lam, anh thấy sao rồi?”
Phan Vân Lam bị khâu xong đau đến ngủ không yên, bác sĩ kê thuốc an thần cho anh ấy, anh ấy mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng mới ngủ được hai tiếng lại bị đau mà tỉnh, Hà Ngân thấy sắc mặt Phan Vân Lam tái nhợt thì chau mày, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Cô… cô chủ! Xin lỗi, là tôi nhất thời sơ suất nên hộp đêm mới bị đập phá thành như vậy.”
Sắc môi Phan Vân Lam trắng bệch, giọng nói cũng suy yếu đi. Lời của anh ấy khiến Hà Ngân vô cùng khó chịu trong lòng, vô thức nắm tay anh ấy đặt ở mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Phan Vân Lam nằm trên giường, khẽ nói: “Vân Lam, anh đã giỏi lắm rồi, tuyệt đối đừng nói thế.”
Phan Vân Lam ngạc nhiên vì được yêu thương rồi nhìn bàn tay được Hà Ngân nắm, vành mắt hơi đỏ lên, cánh môi kích động run rẩy vài cái mới khàn giọng kêu một tiếng: “Cô chủ.”
“Vân Lam, cảm ơn anh… Nhiều năm qua anh đã bảo vệ tôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi…”
Hà Ngân muốn nói anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài kiếm chút gì đó cho anh ăn, ai ngờ Phan Vân Lam trở tay nắm lại tay cô, giữ chặt không buông.
Trên đầu Phan Vân Lam vì vết thương bị khâu nên quấn gạc, gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt yếu ớt nhìn cô căng thẳng trong lòng, chỉ có thể thở dài một hơi, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Cô chủ, còn nhớ khi bà chủ còn sống thường gọi cô là Ngân Ngân, tôi… tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Phan Vân Lam đột nhiên nói vậy khiến Hà Ngân ngẩn người, lập tức bi thương ùa về: “Ngân… Ngân, Ngân… Ngân… nghe… lời mẹ, rời khỏi… rời khỏi chỗ đó, tìm một… tìm một người thương con mà lấy! Bởi vì… chỉ có như vậy, me… mới coi như yên lòng, chết cũng… nhắm mắt.”
Hai năm trước mẹ cô nằm trên giường bệnh, nắm lấy tay cô nói với cô như vậy, người mẹ gọi cô là Ngân Ngân, coi cô như cục cưng đó đã không còn trên đời này nữa.
Trên thế giới này chỉ có hai người gọi cô là Ngân Ngân, một là người cha từng yêu thương cô khi còn bé, một là người mẹ đã mất đi, nhưng cha cô trở thành cha người khác, mẹ ôm nỗi hận mà chết, từ đó về sau Ngân Ngân chỉ có thể là Hà Ngân.
Một Hà Ngân ngụy trang mạnh mẽ lại hết sức yếu đuối, tên cúng cơm của cô cũng chỉ có thể nghe mẹ gọi trong mơ thôi.
Nhớ tới mẹ, đôi mắt cô đỏ lên, cố không cho nước mắt chảy xuống.
“Có thể không?” Phan Vân Lam lại lên tiếng hỏi lại, Hà Ngân thở dài một hơi, vờ như không quan tâm, dịu dàng nói: “Gọi đi! Tùy anh thích là được.”
“Ngân… Ngân, Ngân… Ngân, Ngân… Ngân.” Phan Vân Lam khẽ lẩm nhẩm: “Cô chủ, tên của cô thật sự rất hay, cô chủ, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.”
Hai ngày sau Phan Vân Lam xuất viện, bar lại buôn bán lại như thường. Vì Phan Vân Lam có chấn động nhỏ ở não, bác sĩ từng đặc biệt dặn dò là phải cho anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên buổi tối Hà Ngân chỉ có thể thay Phan Vân Lam đích thân giải quyết một vài việc vặt.
Ví như có khách say rượu chửi bới, còn cả những người không đứng đắn quá đáng với nhân viên nữ tiếp rượu, Hà Ngân cũng phải đích thân đứng ra giải quyết.
Bản thân cô xinh đẹp đương nhiên không tránh được có người muốn sàm sỡ cô, đủ kiểu né tránh và luồn lách cho qua khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, nhưng cô vẫn làm nghề này, kiếm tiền từ nghề này không thể lên mặt với khách được, chỉ có thể nhịn.
“Cô chủ, khách của phòng số 36 chê cô gái phục vụ không biết hầu hạ, làm ầm ĩ cả lên, đám người Tiểu Tuyền không ứng phó được phải làm sao ạ?”
Hà Ngân nghe vậy, hai tay vẫn vòng trước ngực nhíu chặt mày lại, ở bar một thời gian dài sẽ cảm thấy trên thế giới này không có lấy một người đàn ông tốt, cắn răng nói: “Tôi đi xem, anh đi làm việc đi!”
Phòng số 30 đến phòng số 40 là phòng VIP, chi phí gấp vài lần so với phòng bình thường cho nên thân phận khách tôn quý hơn, yêu cầu cũng rất cao, Hà Ngân đứng một lúc lâu trước cửa phòng số 36, mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng khóc của một cô gái thì cô mới đẩy cửa đi vào.
Hà Ngân đi vào vừa mới đứng vững gót chân đã nghe có người ồn ào: “Ôi chao! Rốt cuộc một em dáng chuẩn cũng tới.”
Dưới ánh đèn lập lòe, trên ghế sofa xếp vòng có năm, sáu người đàn ông trẻ tuổi, mà dưới đất là hai cô gái tiếp rượu đang ngồi, tóc tai rối bời quần áo xốc xếch, đang ôm mặt khóc đau lòng.
Hà Ngân cắn răng nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng cong môi lên, híp mắt với người ngồi trên sofa, cười duyên nói: “Nếu mắt nhìn người của các cậu chủ đã cao như vậy, không thích bọn họ, vậy thì tôi ra ngoài tìm hai em thông minh lanh lợi một chút để hầu hạ các vị, xin chờ một chút!”
Cô nói xong còn chưa kịp xoay người thì một người đàn ông đã chạy qua khóa cứng cửa lại.
“Cô chủ Hà phải không! Đã nghe danh dáng dấp cô chủ Hà xuất chúng từ lâu, như vậy đi! Uống vài chén với bọn anh, bọn anh sẽ rời đi thật.”
Chỉ là cô chưa nghĩ xong thì Hoàng Mạnh ôm cô từ phía sau đã bất chợt hôn một cái lên má cô, mặt cô đỏ lên, chợt nghe giọng một cô gái hét lên: “Tiện nhân quyến rũ đàn ông của người khác, tao giết mày.”
Đèn màu trên nóc nhà vẫn đang lập lòe xoay tròn, một cô gái tay cầm dao bước đến, dưới ánh đèn trông vô cùng ghê tởm đáng sợ, Hà Ngân thật không ngờ Hà Dung cũng tới, con dao đâm về phía cô khiến cô sợ hãi.
Cô ngây người quên cả tránh đi, Hoàng Mạnh ôm chặt cô tránh sang một bên, nghe tiếng con dao rơi leng keng xuống đất, chợt nghe Hà Dung hét lên như khóc tang: “Hoàng Mạnh!”
Cô lấy lại tinh thần lại nhìn mới biết, cánh tay Hoàng Mạnh bị con dao làm bị thương, ống tay áo sơ mi trắng nháy mắt biến thành màu đỏ của máu. Hoàng Mạnh cứu cô còn chắn một dao cho cô, cô rũ mắt nhìn cánh tay bị máu thấm ướt, trong khi cánh tay bị thương vẫn ôm chặt lấy cô, đầu óc liền ngây ra theo đó.
“Anh… bị thương rồi?”
Hà Ngân muốn buông ra lại nghe Hoàng Mạnh cố ý nói to: “Không đáng ngại, chút bị thương ngoài da mà thôi, nghĩ lại, so với việc em sinh cho anh một đứa bé ngoan như vậy thì cái này có tính là gì?”
“Anh…” Hà Ngân cảm thấy rất cạn lời, bị trêu quả thật là muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
“Hoàng Mạnh, tiện nhân này có gì tốt, anh lại bảo vệ cô ta như thế?”
Hà Dung khóc thét lên một tiếng, bất chấp chạy về phía cửa quán bar, Hà Thành Lâm thấy thế gọi chị một tiếng rồi cũng đuổi theo, người xem náo loạn còn lại cũng nhao nhao chạy đi.
“Cô chủ, cô không sao chứ!”
Phan Vân Lam đầu đầy máu đi tới, nắm lấy cánh tay Hà Ngân kéo cô ra khỏi cái ôm của Hoàng Mạnh, cánh tay Hoàng Mạnh bị Phan Vân Lam kéo cho tê rần, trong miệng than nhẹ một tiếng, tay ôm lấy cánh tay bị thương, chân mày chau thành một cục.
“Mau đưa tổng giám đốc Hoàng đến bệnh viện!”
Hà Ngân hô một tiếng, Hoàng Mạnh đột nhiên đưa tay cản: “Không cần, chút vết thương nhỏ không cần phiền toái.”
Ánh mắt Hoàng Mạnh dừng trên mặt Phan Vân Lam vài giây, khóe môi cong ra một nụ cười như khiêu chiến, sau đó sải bước ra khỏi bar.
Hà Ngân nhìn bóng lưng Hoàng Mạnh biến mất, nghĩ đến Phan Vân Lam bị thương không nhẹ ở đầu, xoay người vừa định hỏi vết thương của anh ấy sao rồi? Ai ngờ cô còn chưa thấy rõ mặt Phan Vân Lam, thân thể anh ấy đã ngã lăn ra đất.
Phan Vân Lam đột nhiên té xỉu, mọi người giật mình vội đỡ anh ấy lên đưa tới bệnh viện gần đó, Hà Ngân sợ đầu Phan Vân Lam sẽ để lại di chứng cũng vội vàng đi theo.
Qua một lượt kiểm tra và điều trị, đầu Phan Vân Lam khâu hơn mười mũi, còn xuất hiện chấn động nhỏ ở não. Bác sĩ nói phải nằm viện quan sát vài ngày, Hà Ngân nghĩ Phan Vân Lam vì cô nên mới bị thương, trong lòng vô cùng áy náy, liền canh giữ ở giường bệnh chăm sóc tỉ mỉ.
“Vân Lam, anh thấy sao rồi?”
Phan Vân Lam bị khâu xong đau đến ngủ không yên, bác sĩ kê thuốc an thần cho anh ấy, anh ấy mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng mới ngủ được hai tiếng lại bị đau mà tỉnh, Hà Ngân thấy sắc mặt Phan Vân Lam tái nhợt thì chau mày, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Cô… cô chủ! Xin lỗi, là tôi nhất thời sơ suất nên hộp đêm mới bị đập phá thành như vậy.”
Sắc môi Phan Vân Lam trắng bệch, giọng nói cũng suy yếu đi. Lời của anh ấy khiến Hà Ngân vô cùng khó chịu trong lòng, vô thức nắm tay anh ấy đặt ở mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Phan Vân Lam nằm trên giường, khẽ nói: “Vân Lam, anh đã giỏi lắm rồi, tuyệt đối đừng nói thế.”
Phan Vân Lam ngạc nhiên vì được yêu thương rồi nhìn bàn tay được Hà Ngân nắm, vành mắt hơi đỏ lên, cánh môi kích động run rẩy vài cái mới khàn giọng kêu một tiếng: “Cô chủ.”
“Vân Lam, cảm ơn anh… Nhiều năm qua anh đã bảo vệ tôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi…”
Hà Ngân muốn nói anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài kiếm chút gì đó cho anh ăn, ai ngờ Phan Vân Lam trở tay nắm lại tay cô, giữ chặt không buông.
Trên đầu Phan Vân Lam vì vết thương bị khâu nên quấn gạc, gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt yếu ớt nhìn cô căng thẳng trong lòng, chỉ có thể thở dài một hơi, điều chỉnh lại tư thế ngồi.
“Cô chủ, còn nhớ khi bà chủ còn sống thường gọi cô là Ngân Ngân, tôi… tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Phan Vân Lam đột nhiên nói vậy khiến Hà Ngân ngẩn người, lập tức bi thương ùa về: “Ngân… Ngân, Ngân… Ngân… nghe… lời mẹ, rời khỏi… rời khỏi chỗ đó, tìm một… tìm một người thương con mà lấy! Bởi vì… chỉ có như vậy, me… mới coi như yên lòng, chết cũng… nhắm mắt.”
Hai năm trước mẹ cô nằm trên giường bệnh, nắm lấy tay cô nói với cô như vậy, người mẹ gọi cô là Ngân Ngân, coi cô như cục cưng đó đã không còn trên đời này nữa.
Trên thế giới này chỉ có hai người gọi cô là Ngân Ngân, một là người cha từng yêu thương cô khi còn bé, một là người mẹ đã mất đi, nhưng cha cô trở thành cha người khác, mẹ ôm nỗi hận mà chết, từ đó về sau Ngân Ngân chỉ có thể là Hà Ngân.
Một Hà Ngân ngụy trang mạnh mẽ lại hết sức yếu đuối, tên cúng cơm của cô cũng chỉ có thể nghe mẹ gọi trong mơ thôi.
Nhớ tới mẹ, đôi mắt cô đỏ lên, cố không cho nước mắt chảy xuống.
“Có thể không?” Phan Vân Lam lại lên tiếng hỏi lại, Hà Ngân thở dài một hơi, vờ như không quan tâm, dịu dàng nói: “Gọi đi! Tùy anh thích là được.”
“Ngân… Ngân, Ngân… Ngân, Ngân… Ngân.” Phan Vân Lam khẽ lẩm nhẩm: “Cô chủ, tên của cô thật sự rất hay, cô chủ, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.”
Hai ngày sau Phan Vân Lam xuất viện, bar lại buôn bán lại như thường. Vì Phan Vân Lam có chấn động nhỏ ở não, bác sĩ từng đặc biệt dặn dò là phải cho anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên buổi tối Hà Ngân chỉ có thể thay Phan Vân Lam đích thân giải quyết một vài việc vặt.
Ví như có khách say rượu chửi bới, còn cả những người không đứng đắn quá đáng với nhân viên nữ tiếp rượu, Hà Ngân cũng phải đích thân đứng ra giải quyết.
Bản thân cô xinh đẹp đương nhiên không tránh được có người muốn sàm sỡ cô, đủ kiểu né tránh và luồn lách cho qua khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, nhưng cô vẫn làm nghề này, kiếm tiền từ nghề này không thể lên mặt với khách được, chỉ có thể nhịn.
“Cô chủ, khách của phòng số 36 chê cô gái phục vụ không biết hầu hạ, làm ầm ĩ cả lên, đám người Tiểu Tuyền không ứng phó được phải làm sao ạ?”
Hà Ngân nghe vậy, hai tay vẫn vòng trước ngực nhíu chặt mày lại, ở bar một thời gian dài sẽ cảm thấy trên thế giới này không có lấy một người đàn ông tốt, cắn răng nói: “Tôi đi xem, anh đi làm việc đi!”
Phòng số 30 đến phòng số 40 là phòng VIP, chi phí gấp vài lần so với phòng bình thường cho nên thân phận khách tôn quý hơn, yêu cầu cũng rất cao, Hà Ngân đứng một lúc lâu trước cửa phòng số 36, mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng khóc của một cô gái thì cô mới đẩy cửa đi vào.
Hà Ngân đi vào vừa mới đứng vững gót chân đã nghe có người ồn ào: “Ôi chao! Rốt cuộc một em dáng chuẩn cũng tới.”
Dưới ánh đèn lập lòe, trên ghế sofa xếp vòng có năm, sáu người đàn ông trẻ tuổi, mà dưới đất là hai cô gái tiếp rượu đang ngồi, tóc tai rối bời quần áo xốc xếch, đang ôm mặt khóc đau lòng.
Hà Ngân cắn răng nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng cong môi lên, híp mắt với người ngồi trên sofa, cười duyên nói: “Nếu mắt nhìn người của các cậu chủ đã cao như vậy, không thích bọn họ, vậy thì tôi ra ngoài tìm hai em thông minh lanh lợi một chút để hầu hạ các vị, xin chờ một chút!”
Cô nói xong còn chưa kịp xoay người thì một người đàn ông đã chạy qua khóa cứng cửa lại.
“Cô chủ Hà phải không! Đã nghe danh dáng dấp cô chủ Hà xuất chúng từ lâu, như vậy đi! Uống vài chén với bọn anh, bọn anh sẽ rời đi thật.”
Tác giả :
Vô Danh