Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
Chương 183: Âm mưu
Hoàng Mạnh ngồi trong văn phòng hút thuốc.
Từ sau khi Hà trở về, anh ấy vẫn chưa đến văn phòng, công ty phát triển đến bây giờ, cũng không phải là thiếu anh ấy thì không thể hoạt động được, nếu không còn mời mấy người bên dưới đến đẻ làm gì.
Thế nhưng ngày thứ 3 kể từ sau khi Hà Ngân trở về thì anh ấy đi làm, về lí mà nói, anh ý bây giờ phải ở nhà để lên kế hoạch cho tuần trăng mật không lâu sau nữa, thế nhưng không có.
Anh ấy bây giờ đã không còn cách nào đẻ đối diện với Hà Ngân, hoặc có thể nói không biết nên đối diện với Hà Ngân như thế nào.
My My là con của Hà Ngân, thông tin này, giống như sét giữa trời xanh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán đập vào đầu anh, hơn nữa còn nổ tung thành công, khiến đầu anh rối ren.
Nghĩ đến Hoàng Mạnh hành sự quyết đoán bị lừa, anh vô cùng lúng túng cũng không biết phải đối xử thế nào với Hà Ngân, vậy nên cách đầu tiên của anh lại là trốn chạy.
“Tổng giám đốc Hoàng.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Là thư kí Trương.
Bước vào là một người phụ nữ mặc áo vest đen, tướng mạo xinh đẹp, chỉ là bị chiếc áo vest đen làm cho già đi. “Tổng giám đốc Hoàng, đây là hợp đồng mà tập đoàn Tô thị gửi đến, mời ngài kí.”
Thư kí Trương giải quết công việc chung, mặc dù trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng có thể trở thành thư kí đầu tiên chấp hành lệnh sếp không đi cửa sau, có thể thấy rằng năng lực làm việc cũng không kém cỏi.
IQ càng cao thì lí trí cũng càng cao, hơn nữa thường ngạo mạn, nên.
Hoàng Mạnh kí xoẹt xoẹt tên mình vào hợp đồng, kí xong, ngẩng đầu lên nói: “Cô có thể đồng ý giúp tôi một chuyện không?” Hoàng Mạnh ngập ngừng, rồi lại tiếp tục nói thêm: “Giá cả dễ bàn.”
Trương Tịnh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến có một ngày có thể sững người ra thế này ở bên cạnh Hoàng Mạnh.
Không giống với vị tổng giám đốc cao ngạo thường ngày, cô luôn luôn có quy tắc, thậm chí luôn luôn tuân thủ nghiệm ngặt mặc áo vest đứng tuổi, bị vô số người khinh thường là người trung tuổi thì đều tỏ ra không vấn đề gì.
Chỉ cần người đang ngây ra ở đây là cô là được rồi, tổng giám đốc cần một thư kí có năng lực nghiệp vụ cao, mà cô vừa hay chính là.
Hoàng Mạnh từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài màu đen hở ngực: “Mặc thử xem.”
Màu đen là màu sắc mà Hà Ngân thích nhất, nghĩ đến đây, tay của Hoàng Mạnh sững lại, định đổi sang chiếc váy màu trắng.
Có những lúc những thứ nào đó trở thành thói quen rồi thì thật sự rất khó sửa.
Trương Tịnh ngắm nhìn mình trong gương, lại ngẩn ngơ một lúc, cô từ nhỏ đã nghèo đói, cố gắng học tập cố gắng làm việc nỗ lực phấu đấu, cũng phải mất gần nửa tháng lương mới có thể mua được chiếc váy như thế này, còn đối với người đàn ông thân phận cao quý bên cạnh mà nói, lại là việc dễ như trở bàn tay.
Tiền bạc thật sự khiến con người hướng về, quả nhiên thật sự đã trở thành bạn gái của người đàn ông như này, chắc hẳn phải vui mừng lắm.
Trong lúc ngây ra, Trương Tịnh nhìn vào ánh mắt của Hoàng Mạnh càng ngày càng nồng nhiệt.
Còn Hoàng Mạnh lại hoàn toàn vô cảm.
“Mẹ, hôm nay con dẫn bạn gái con về nhà ăn cơm.” Hoàng Mạnh cúp máy.
Nơi ở của nhà họ Hoàng trong mắt Trương Tịnh cũng to đẹp đàng hoàng trước sau như một, hóa ra, nơi ở của người Giàu lại là như thế này.
Trong ánh mắt Trương Tịnh dường như có thứ gì đó đang bốc cháy, nếu Hoàng Mạnh bây giờ mà để ý, sẽ biết thứ đó gọi là dục vọng.
“Hoàng Mạnh, cô ấy là ai vậy.” Hà Ngân đứng ở giữa cầu thang, lạnh lùng nhìn Hoàng Mạnh đang nắm tay Trương Tịnh, nhìn trông vô cùng chướng mắt.
Hà Ngân mới buổi sáng còn đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cảnh tượng đó, phản ứng đầu tiên là chất vấn, người đàn ông này, đây là có ý gì, mang người phụ nữ khác về nhà ăn cơm? Hay là như thế nào?
Hoàng Mạnh bây giờ mới đảo mắt về Hà Ngân, Hà Ngân bị ánh mắt đó nhìn, lúc đó cảm giác máu chảy trong cơ thể như đều bị đông cứng lại vậy, chỉ nghe thấy giọng nói càng cay nghiệt hơn của Hoàng Mạnh nói: “Bạn gái của tôi.”
“Anh có ý gì.” Khuôn mặt Hà Ngân không tin, rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt, tại sao vừa mới tỉnh dậy thì rất nhiều chuyện đều không giống, chỉ đơn giản có 4 chữ, dường như trong phút chốc đầy Hà Ngân xuống địa ngục vậy.
“Làm sao, nghe không hiểu à?” Hoàng Mạnh cười lạnh lùng một tiếng: “À đúng rồi, cô xem đến bao giờ thì dọn đi, chưa kết hôn mà ở nhà của một người đàn ông hình như không tốt, cho dù cô chưa cưới mà đã sinh con trước, không sao, luật sư của tôi sẽ đàm phán với cô, cô sẽ có được một khoản tiền trợ cấp lớn.”
Hà Ngân toàn thân đóng băng, thậm chí vì ngạc nhiên nghi ngờ mà toàn thân đều run lên.
“Anh nói lại lần nữa.” Hà Ngân cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Lúc này Hoàng Mạnh vẫn chưa nói tiếng nào, người phụ nữ mặc chiếc váy dài trắng đứng bên cạnh đó lên tiếng: “Cái đầu của người phụ nữ như cô không biết sử dụng sao? Ý của bạn trai tôi là cô ở đây ảnh hưởng đến chúng tôi, mau chóng thu dọn hành lí rời khỏi nhà họ Hoàng, hiểu không?”
“Anh dám đuổi tôi đi?” Hà Ngân nhả ra từng câu từng chữ, từng chữ bên trong đều ẩn chứa sự đau lòng vô tận.
Hoàng Mạnh nhếch môi, Trương Tịnh tiếp tục nói: “Không nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của anh Hoàng Mạnh sao?”
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh chau mày, tư tưởng không tập trung nhìn ra hướng khác, giống như bộ dạng không thèm nhìn Hà Ngân lấy một cái, Hà Ngân cố gắng duy trì sự cố chấp cuối cùng của mình, không để nước mắt chảy ra: “Hoàng Mạnh, anh đừng hối hận.”
Hoàng mặt hiện tại đã hối hận rồi, nhin bóng hình chạy nhanh ra ngoài của Hà Ngân, rất nhanh đã đã biến mất khỏi tầng 2, miệng mở ra, nhưng dường như bị mất tiếng, không nói được ra cái gì.
“Cô biết không? Trong công ty tôi rất khen ngợi năng lực làm việc của cô, cũng là vì cô rất thông minh, nhưng cô hôm nay, lại ngu ngốc chết đi được.” Hoàng Mạnh nhìn không có ai, vội vàng gạt tay Trương Tịnh ra.
“Tôi làm sai cái gì sao?” Trương tịnh không hiểu sự tức giận của Hoàng Mạnh từ đâu mà ra.
“Người thông minh sẽ biết lúc nào nên nói lúc nào không nên, hi vọng rằng lần sau không cần tôi phải dạy cô.” Hoàng Mạnh bỏ mặc Trương Tịnh ở phòng khách.
Bà Hoàng ở phòng khách nhìn Trương Tịnh, trong lòng liên tục thầm nói không được, tính tình không được, ngoại hình cũng không được, sao Hoàng Mạnh lại để ý một người như vậy kia chứ?
Bà Hoàng đâu biết rằng đây là Hoàng Mạnh trong lúc rối trí chữa cháy, lấy đại một cô gái trong công ty làm khổ sai, mà sự thực làm gì có cô gái đẹp như vậy.
Hà Ngân rất nhanh liền bế theo Đồng Đồng không mang theo thứ gì rời khỏi cái nhà họ Hoàng này.
“My My không phải con cô sao? Nhà họ hoàng chúng tôi không phải là người tiêu tiền như nước.” Bà Hoàng liếc mắt nhìn Hà Ngân nói.
Hà Ngân khó mà tin nhìn bà Hoàng, nhất thời phản ứng không kịp hôm nay tại sao lại cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều thay đổi cả, Hoàng Mạnh kì lạ dẫn một cô gái về nhà, bà Hoàng hôm qua vừa mới hòa giải xong hôm nay thái độ càng lạnh lùng hơn.
Hà Ngân nhất thời nghĩ không ra.
Gõ gõ vào đầu mình để chứng minh đây không phải là mơ mới bừng tỉnh trở về thực tại.
Hà Ngân lôi phắt điện thoại ra gọi điện cho Mạnh Biên, việc đến nước này, hóa ra chỉ có Mạnh Biên mới là người đáng tin tưởng nhất, chẳng bao lâu sau, trong số những người mà Hà Ngân luôn tin lại có thể thêm cái tên Hoàng Mạnh.
Đầu mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Từ sau khi Hà trở về, anh ấy vẫn chưa đến văn phòng, công ty phát triển đến bây giờ, cũng không phải là thiếu anh ấy thì không thể hoạt động được, nếu không còn mời mấy người bên dưới đến đẻ làm gì.
Thế nhưng ngày thứ 3 kể từ sau khi Hà Ngân trở về thì anh ấy đi làm, về lí mà nói, anh ý bây giờ phải ở nhà để lên kế hoạch cho tuần trăng mật không lâu sau nữa, thế nhưng không có.
Anh ấy bây giờ đã không còn cách nào đẻ đối diện với Hà Ngân, hoặc có thể nói không biết nên đối diện với Hà Ngân như thế nào.
My My là con của Hà Ngân, thông tin này, giống như sét giữa trời xanh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán đập vào đầu anh, hơn nữa còn nổ tung thành công, khiến đầu anh rối ren.
Nghĩ đến Hoàng Mạnh hành sự quyết đoán bị lừa, anh vô cùng lúng túng cũng không biết phải đối xử thế nào với Hà Ngân, vậy nên cách đầu tiên của anh lại là trốn chạy.
“Tổng giám đốc Hoàng.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Là thư kí Trương.
Bước vào là một người phụ nữ mặc áo vest đen, tướng mạo xinh đẹp, chỉ là bị chiếc áo vest đen làm cho già đi. “Tổng giám đốc Hoàng, đây là hợp đồng mà tập đoàn Tô thị gửi đến, mời ngài kí.”
Thư kí Trương giải quết công việc chung, mặc dù trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng có thể trở thành thư kí đầu tiên chấp hành lệnh sếp không đi cửa sau, có thể thấy rằng năng lực làm việc cũng không kém cỏi.
IQ càng cao thì lí trí cũng càng cao, hơn nữa thường ngạo mạn, nên.
Hoàng Mạnh kí xoẹt xoẹt tên mình vào hợp đồng, kí xong, ngẩng đầu lên nói: “Cô có thể đồng ý giúp tôi một chuyện không?” Hoàng Mạnh ngập ngừng, rồi lại tiếp tục nói thêm: “Giá cả dễ bàn.”
Trương Tịnh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến có một ngày có thể sững người ra thế này ở bên cạnh Hoàng Mạnh.
Không giống với vị tổng giám đốc cao ngạo thường ngày, cô luôn luôn có quy tắc, thậm chí luôn luôn tuân thủ nghiệm ngặt mặc áo vest đứng tuổi, bị vô số người khinh thường là người trung tuổi thì đều tỏ ra không vấn đề gì.
Chỉ cần người đang ngây ra ở đây là cô là được rồi, tổng giám đốc cần một thư kí có năng lực nghiệp vụ cao, mà cô vừa hay chính là.
Hoàng Mạnh từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài màu đen hở ngực: “Mặc thử xem.”
Màu đen là màu sắc mà Hà Ngân thích nhất, nghĩ đến đây, tay của Hoàng Mạnh sững lại, định đổi sang chiếc váy màu trắng.
Có những lúc những thứ nào đó trở thành thói quen rồi thì thật sự rất khó sửa.
Trương Tịnh ngắm nhìn mình trong gương, lại ngẩn ngơ một lúc, cô từ nhỏ đã nghèo đói, cố gắng học tập cố gắng làm việc nỗ lực phấu đấu, cũng phải mất gần nửa tháng lương mới có thể mua được chiếc váy như thế này, còn đối với người đàn ông thân phận cao quý bên cạnh mà nói, lại là việc dễ như trở bàn tay.
Tiền bạc thật sự khiến con người hướng về, quả nhiên thật sự đã trở thành bạn gái của người đàn ông như này, chắc hẳn phải vui mừng lắm.
Trong lúc ngây ra, Trương Tịnh nhìn vào ánh mắt của Hoàng Mạnh càng ngày càng nồng nhiệt.
Còn Hoàng Mạnh lại hoàn toàn vô cảm.
“Mẹ, hôm nay con dẫn bạn gái con về nhà ăn cơm.” Hoàng Mạnh cúp máy.
Nơi ở của nhà họ Hoàng trong mắt Trương Tịnh cũng to đẹp đàng hoàng trước sau như một, hóa ra, nơi ở của người Giàu lại là như thế này.
Trong ánh mắt Trương Tịnh dường như có thứ gì đó đang bốc cháy, nếu Hoàng Mạnh bây giờ mà để ý, sẽ biết thứ đó gọi là dục vọng.
“Hoàng Mạnh, cô ấy là ai vậy.” Hà Ngân đứng ở giữa cầu thang, lạnh lùng nhìn Hoàng Mạnh đang nắm tay Trương Tịnh, nhìn trông vô cùng chướng mắt.
Hà Ngân mới buổi sáng còn đắm chìm trong hạnh phúc đột nhiên bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cảnh tượng đó, phản ứng đầu tiên là chất vấn, người đàn ông này, đây là có ý gì, mang người phụ nữ khác về nhà ăn cơm? Hay là như thế nào?
Hoàng Mạnh bây giờ mới đảo mắt về Hà Ngân, Hà Ngân bị ánh mắt đó nhìn, lúc đó cảm giác máu chảy trong cơ thể như đều bị đông cứng lại vậy, chỉ nghe thấy giọng nói càng cay nghiệt hơn của Hoàng Mạnh nói: “Bạn gái của tôi.”
“Anh có ý gì.” Khuôn mặt Hà Ngân không tin, rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt, tại sao vừa mới tỉnh dậy thì rất nhiều chuyện đều không giống, chỉ đơn giản có 4 chữ, dường như trong phút chốc đầy Hà Ngân xuống địa ngục vậy.
“Làm sao, nghe không hiểu à?” Hoàng Mạnh cười lạnh lùng một tiếng: “À đúng rồi, cô xem đến bao giờ thì dọn đi, chưa kết hôn mà ở nhà của một người đàn ông hình như không tốt, cho dù cô chưa cưới mà đã sinh con trước, không sao, luật sư của tôi sẽ đàm phán với cô, cô sẽ có được một khoản tiền trợ cấp lớn.”
Hà Ngân toàn thân đóng băng, thậm chí vì ngạc nhiên nghi ngờ mà toàn thân đều run lên.
“Anh nói lại lần nữa.” Hà Ngân cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Lúc này Hoàng Mạnh vẫn chưa nói tiếng nào, người phụ nữ mặc chiếc váy dài trắng đứng bên cạnh đó lên tiếng: “Cái đầu của người phụ nữ như cô không biết sử dụng sao? Ý của bạn trai tôi là cô ở đây ảnh hưởng đến chúng tôi, mau chóng thu dọn hành lí rời khỏi nhà họ Hoàng, hiểu không?”
“Anh dám đuổi tôi đi?” Hà Ngân nhả ra từng câu từng chữ, từng chữ bên trong đều ẩn chứa sự đau lòng vô tận.
Hoàng Mạnh nhếch môi, Trương Tịnh tiếp tục nói: “Không nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của anh Hoàng Mạnh sao?”
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh chau mày, tư tưởng không tập trung nhìn ra hướng khác, giống như bộ dạng không thèm nhìn Hà Ngân lấy một cái, Hà Ngân cố gắng duy trì sự cố chấp cuối cùng của mình, không để nước mắt chảy ra: “Hoàng Mạnh, anh đừng hối hận.”
Hoàng mặt hiện tại đã hối hận rồi, nhin bóng hình chạy nhanh ra ngoài của Hà Ngân, rất nhanh đã đã biến mất khỏi tầng 2, miệng mở ra, nhưng dường như bị mất tiếng, không nói được ra cái gì.
“Cô biết không? Trong công ty tôi rất khen ngợi năng lực làm việc của cô, cũng là vì cô rất thông minh, nhưng cô hôm nay, lại ngu ngốc chết đi được.” Hoàng Mạnh nhìn không có ai, vội vàng gạt tay Trương Tịnh ra.
“Tôi làm sai cái gì sao?” Trương tịnh không hiểu sự tức giận của Hoàng Mạnh từ đâu mà ra.
“Người thông minh sẽ biết lúc nào nên nói lúc nào không nên, hi vọng rằng lần sau không cần tôi phải dạy cô.” Hoàng Mạnh bỏ mặc Trương Tịnh ở phòng khách.
Bà Hoàng ở phòng khách nhìn Trương Tịnh, trong lòng liên tục thầm nói không được, tính tình không được, ngoại hình cũng không được, sao Hoàng Mạnh lại để ý một người như vậy kia chứ?
Bà Hoàng đâu biết rằng đây là Hoàng Mạnh trong lúc rối trí chữa cháy, lấy đại một cô gái trong công ty làm khổ sai, mà sự thực làm gì có cô gái đẹp như vậy.
Hà Ngân rất nhanh liền bế theo Đồng Đồng không mang theo thứ gì rời khỏi cái nhà họ Hoàng này.
“My My không phải con cô sao? Nhà họ hoàng chúng tôi không phải là người tiêu tiền như nước.” Bà Hoàng liếc mắt nhìn Hà Ngân nói.
Hà Ngân khó mà tin nhìn bà Hoàng, nhất thời phản ứng không kịp hôm nay tại sao lại cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều thay đổi cả, Hoàng Mạnh kì lạ dẫn một cô gái về nhà, bà Hoàng hôm qua vừa mới hòa giải xong hôm nay thái độ càng lạnh lùng hơn.
Hà Ngân nhất thời nghĩ không ra.
Gõ gõ vào đầu mình để chứng minh đây không phải là mơ mới bừng tỉnh trở về thực tại.
Hà Ngân lôi phắt điện thoại ra gọi điện cho Mạnh Biên, việc đến nước này, hóa ra chỉ có Mạnh Biên mới là người đáng tin tưởng nhất, chẳng bao lâu sau, trong số những người mà Hà Ngân luôn tin lại có thể thêm cái tên Hoàng Mạnh.
Đầu mũi cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Tác giả :
Vô Danh